Sau cùng có bốn thái giám mang một cái cáng bằng gỗ khiêng Bích Diệp trở về sương phòng, Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng đã mấy ngày không thấy đang đứng trước mặt mình, hắn gầy đi? Có phải chánh sự quá bận rộn không? Vì có cung nữ thái giám ở bên cạnh nên Trầm Lạc chỉ đành phúc thân hành lễ nhẹ nhàng nói:" Điện hạ, nô tỳ cáo lui trước."
Trầm Lạc cung kính như thế làm cả người Vũ Văn Thượng không thoải mái. Nhưng vì không được phá vỡ quy củ hoàng cung nên trước mặt người ngoài Lạc nhi cũng chỉ có thể đối với hắn như vậy. Nhìn Trầm Lạc vẫn cúi người cúi đầu như cũ, lúc này Vũ Văn Thượng đưa tay ra đỡ Trầm Lạc dậy. Nhờ tay Vũ Văn Thượng Trầm Lạc có thể ổn định lại thân mình. Thế nhưng tay lại bị Vũ Văn Thượng kéo lại nắm thật chặt, Trầm Lạc hướng Vũ Văn Thượng nháy mắt y bảo hắn buông tay ra. Uy Mẫn Mẫn đứng một bên nhìn khuôn mặt nghiêm túc mà đôi tay lại nắm thật chặt tay Lạc nhị muội muội, trong lòng vui vẻ muốn nhảy dựng lên, tuy không có cười ra tiếng, nhưng khóe miệng lại giương thật cao.
" Ừ, Lạc tiểu chủ tử không cần lo lắng. Chuyện tì nữ thân cận của nàng bị rơi xuống nước bồn Điện hạ sẽ cho nàng một cái công đạo. Nàng và Mẫn Mẫn tiểu chủ tử trước hãy về nghỉ ngơi đi đã." Sau khi Vũ Văn Thượng dứt lời hướng Trầm Lạc và Uy Mẫn Mẫn phất tay. Ngay sau đó hướng phòng khách thượng cung bước đến. Sau khi Vũ Văn Thượng vào phòng khách thượng cung. Uy Mẫn Mẫn và Trầm Lạc lập tức rời khỏi Thượng cung trở về sương phòng. Tổng cộng Trầm Lạc đến Thượng cung hai lần, không có lần nào là an toàn rời đi. Sau này vẫn nên ít lui tới đây thì hơn.
Đến sương phòng, Trầm Lạc cũng không có trực tiếp rời đi mà là đi đến phòng Bích Diệp. Trong phòng Bích Diệp có ánh nến. Đẩy cửa bước vào Trầm Lạc thấy một hồng y nam tử. Quần áo màu đỏ ở dưới ánh nên đặc biệt nổi bật chói mắt, trên quần áo không có bất kì hoa văn hay đồ trang sức gì. Tóc dùng một sợi dây màu đỏ cột cao rũ sau ót. Trầm Lạc vội đóng cửa lại, tiến lên phía trước:" Ngươi là người phương nào, sao có thể tự tiện xông vào phòng một cô nương như thế."
Trầm Lạc dứt lời thì thấy nam tử này cúi thấp người bắt mạch cho Bích Liên. Đây là ngự y mà Vũ Văn Thượng an bài? Trong Hoàng cung ngự y có thể mặc như thế sao...Quần áo đỏ... không phải chỉ nữ tử mới có thể mặc sao? Nàng thấy Trương Ngự Y chỉ mặc một bộ xiêm y màu đen và một chiếc áo khoác.
Sau khi bắt mạch xong nam tử đứng thẳng người hướng Trầm Lạc thi lễ cung kính nói:" Vi thần Mẫn Chính tham kiến Lạc tiểu chủ tử, cung nữ này bởi vì rơi xuống nước lại bị gió đêm thổi một thời gian, đã bị nhiễm phong hàn, hàn khí quá lớn. Không thể khỏi trong ba bốn ngày được. Hi vọng Lạc chủ tử có thể an bài tốt cho nàng ta.
Trầm Lạc thấy rõ tướng mạo của ngự y này, khuôn mặt thon gầy, long mày dài nhỏ hơi cong lên, cánh môi hồng hồng so với nữ nhân còn muốn hồng hơn. Làn da hết sức trắng tựa như phấn trân châu vậy.
" Mẫn ngự y, Bích Diệp không thể ở lại sương phòng chữa trị được sao? Chẳng lẽ nhất định phải mang nàng ấy đi khỏi sương phòng?" Trầm Lạc cúi đầu nhìn Bích Diệp đang nằm trên giường, Bích Diệp là một cô nương khéo léo và thông minh. Đã qua nhiều ngày như vậy Bích Diệp luôn đối với nàng trung thành, nếu chỉ vì việc này mà điều Bích Diệp ra khỏi sương phòng Trầm Lạc không đành lòng
" Lạc tiểu chủ tử, vi thần sẽ viết vài phương thuốc sau đó sẽ đưa Bích Liên mang tới đây, Bích Liên đã nhiều ngày ở ngự y viện nấu thuốc , hiện nay Lạc tiểu chủ tử không có tỳ nữ hầu hạ, khi Bích Liên trở về thì không cần phải quay lại ngự y viện nữa. Về phần bao lâu thì Bích Diệp có thể khỏi còn phải xem tạo hóa nữa" Mẫn Chính chậm rãi nói, lời nói ra hết sức ngiêm túc. Trầm Lạc biết đây là quy củ hoàng cung, bệnh thương hàn sẽ lây, sương phòng không thể có cung nữ vô dụng vướng bận.
" Mẫn ngự y, mong rằng ngài sẽ kê những phương thuốc tốt nhất, Trầm Lạc vô cùng cảm tạ." Trầm Lạc lo âu nhìn Bích Diệp đang nhắm chặt hai mắt. Mẫn Chính nở nụ cười nhạt, hướng cửa phòng nhìn. Sau đó khom người nói với Trầm Lạc:" Vi thần không dám, nếu Lạc chủ tử muốn nói lời cảm tạ thì hãy nói với Điện hạ." Sau khi Mẫn Chính dứt lời hướng cửa phòng thi lễ một cái. Trầm Lạc xoay người nhìn cửa phòng, Vũ Văn Thượng lúc này đang đứng thẳng tắp ngoài cửa phòng nhìn nàng.
" Mẫn ngự y ngươi lui ra trước đi." Sau khi Vũ Văn Thượng nói xong vẫn đứng ngoài cửa không bước vào phòng, Mẫn Chính đứng thẳng người, khoác hòm thuốc lên vai đi ra khỏi phòng hướng ngự y viện mà đi. Vũ Văn Thượng bất mãn nhìn Trầm Lạc một cái:" Còn không đi ra."
Trầm Lạc nghe ra trong lời nói của Vũ Văn Thượng có vị chua, không biết vừa rồi nàng đã làm gì để hắn không thích chứ?
Khi ra khỏi phòng, Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng kéo đi, việc làm cho Trầm Lạc kinh ngạc chính là hắn không có kéo nàng về phòng của nàng mà lại trức tiếp kéo nàng đến hậu hoa viên ở sương phòng. Thấy Vũ Văn Thượng dẫn nàng đến tảng đá bên cạnh, Trầm Lạc giật mình, tảng đá này không phải mấy ngày trước có một cái cung nữ cùng một thị vệ của Tư Mã phòng làm cái chuyện đó sao?
" Lạc nhi, đường muội Trầm Vân của nàng và Hà Lăng Thiếu thích nhau. Bây giờ hai người này đang ở Huyện Lăng Nguyệt trải qua những ngày ân ái. Hà Lăng Thiếu là người trong lòng của Hoàng tỷ." Đôi tay Vũ Văn Thượng giữ chặt vai Trầm Lạc, con ngươi đen nhánh nhìn Trầm Lạc.
Nhất thời thân thể Trầm Lạc run lên, sau đó a lên một tiếng. Đợi sau khi bình tĩnh lại, Trầm Lạc nghi ngờ hỏi:" Vân Vân nha đâu vẫn luôn ở trong nhà, làm sao có thể biết Hà Lăng Thiếu ?."
Vũ Văn Thượng lắc đầu một cái, sau đó ôm Trầm Vân vào trong lòng:" Lạc nhi, hoàng tỷ ghi hận việc Trầm Vân cướp đi người trong lòng của tỷ ấy, cho nên tỷ ấy mới đối với nàng như vậy. Nàng cũng đừng suy nghĩ những chuyện này nữa, cũng đừng hỏi tại sao Trầm Vân lại biết Hà Lăng Thiếu ? Việc Trầm Vân háo sắc nàng cũng biết, mà Hà Lăng Thiếu lại là mĩ nam nổi tiếng Nguyệt Tường Quốc ai mà không biết".
Trầm Lạc lúc này đang dựa vào trong ngực Vũ Văn Thượng cũng bật cười. Từ trong lòng Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên Trầm Lạc giơ tay lên vuốt chân mày đang nhíu thật chặt của hắn:" Vũ Văn Thượng, phẩm hạnh của Hà Lăng Thiếu như thế nào? Hắn có thể giữ được tâm của Trầm Vân sao? Nếu như có nam tử đẹp hơn xuất hiện trước mắt Trầm Vân, ta sợ..."
Vũ Văn Thượng bất đắc dĩ liếc Trầm Lạc một cái:" Nam tử tuấn mĩ hơn so với Hà Lăng Thiếu hiện giờ đang đứng trước nàng đây, như thế nàng còn lo Trầm Vân không chết tâm sao? Huống chi Hà Lăng Thiếu là người nếu đã xem trọng thứ gì rồi thì nhất định phải có được, người đó đừng hòng thoát. Chỉ là, dường như chuyện của hắn với Trầm Vân, là do Trầm Vân bắt đầu trước. Muội muội thân ái của nàng đã rước cho nàng một đống phiền phức, sau này nàng phải dạy bảo lại nàng ta một chút."
"Để Vân Vân có được cuộc sống mà nàng muốn thì cho dù gặp phiền toái lớn hơn nữa ta cũng không sợ. Còn nữa không phải còn có chàng sao. Hoàng tỷ của chàng xuống tay với người bên cạnh ta, vậy ta liền đem Bích Diệp phân ra khỏi sương phòng. Sau này khi Bích Liên trở về, ta chỉ cần đối xử với nàng ôn hòa là được. Vũ Văn Thượng, Bích Diệp không thể trở về Hoán Y cục được rồi, ngươi có thể tìm cho nàng chủ tử tốt hơn hoặc trực xuất ra khỏi cung, cho nàng chút ngân lượng để nàng tìm một phu quân tốt được không?" Trầm Lạc trở tay ôm tay lấy Vũ Văn Thượng, thanh âm phát ra cũng mềm mại hơn như làm nũng vậy.
" Ta cứ lo lắng cho nàng, không nghĩ tới nàng đã an bài xong rồi, hại ta uổng công lo lắng rồi."
Nhìn vẻ mặt bất mãn của Vũ Văn Thượng , giọng nói mang theo mùi chua chua. Trầm Lạc ở trong lòng Vũ Văn Thượng hung hăng hít hít, sau đó nâng khuôn mặt tươi cười:" Vũ Văn Thượng, mùi dấm thật là chua. Chàng có ngửi thấy hay không, càng ngày càng chua, nếu mà cho vào trong nước lạnh thì chắc phải ăn ngon lắm."
Mắt thấy mặt Vũ Văn Thượng trầm xuống, Trầm Lạc âm thầm cười trộm. Ở cùng Vũ Văn Thượng đã lâu, nàng cũng hiểu được phần nào tâm tư của hắn.
" Cái miệng nhỏ nhắn nhà ngươi, càng ngày càng biết nói chuyện. Ngươi nói nên làm thế nào để trị cái miệng này cho nó ngoan chút đây hả?" Vũ Văn Thượng nhướng mày nhìn Trầm Lạc, đầu cúi càng ngày càng thấp, hai tay ôm Trầm Lạc cũng dùng sức. Trầm Lạc cũng không có tránh né, nhón chân lên, mũi hướng mũi Vũ Văn Thượng cọ cọ. Tay vòng sau cổ Vũ Văn Thượng, chủ động dâng môi mềm lên.
Tối nay Trầm Lạc chủ động, Vũ Văn Thượng thật là mừng rỡ, tất nhiên cũng không buông tha cơ hội này. Lưỡi dài cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Trầm Lạc trong miệng dây dưa không dứt, giống như chơi trốn tìm. Cái lưỡi nhỏ trốn bên trái rồi lại trốn bên phải. Cái lưỡi dài ở phía sau liên tiếp truy tìm. Sau khi bắt được nó, thì nó lại đột nhiên nghêng đón. Hai cái lưỡi lại lần nữa chàng chàng thiếp thiếp dây dưa, thanh âm kiều diễm vang lên. Hai gò má Trầm Lạc càng ngày càng nóng coi những ồn ào xung quanh là hư vô. Tay trái Vũ Văn Thượng nhốt Trầm Lạc lại, tay phải theo thân thể Trầm Lạc vuốt ve từ dưới chậm rãi tiến lên trên. Đùi phải mở hai chân Trầm Lạc ra, thỉnh thoảng ở phía ngoài quần Trầm Lạc cọ xát.
Khi tiếp xúc với tảng đá lạnh lẽo, lửa tình trong mắt Trầm Lạc biến mất trong nháy mắt, lập tức tỉnh táo lại. Trước khi Vũ Văn Thượng áp thân lên, Trầm Lạc dùng tay chống trước ngực hắn:" Vũ Văn Thượng, tảng đá này rất dơ. Trước đây không lâu ta có thấy một thi vệ ở Tư Mã phòng và một cung nữ đã làm chuyện đó ở đây."
Lời nói của Trầm Lạc truyền rõ ràng vào tai Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng nhướng mày, sau đó kéo Trầm Lạc đứng lên. Mang theo Trầm Lạc cách xa khối đá kia:" Lạc nhi, lại có chuyện này sao? Tảng đá này không thể lưu lại, ngày mai liền mang tảng đá này bỏ đi." Trầm Lạc lắc đầu một cái, đôi tay vuốt vuốt ngực Trầm Lạc:" Vũ Văn Thượng, chàng cũng biết bao nhiêu người muốn leo lên giường của chàng? Cung nữ kia cùng thi vệ làm chuyên đó bởi vì có một ngày có thể cùng chàng hoan hảo. Thị vệ kia cũng đã đồng ý an bài cho cung nữ kia vô tình gặp chàng . Sau đó sẽ có một đoạn diễm tình ở đó."
Sau khi nghe như thế Vũ Văn Thượng cũng bật cười:" Lạc nhi, Nàng có ngửi thấy mùi giấm đâu đây không? Mùi giấm càng này càng nồng, nếu mà bỏ vô trong nước..."
Vũ Văn Thượng còn chưa nói xong thì miệng đã bị tay Trầm Lạc chặn lại, Trầm Lạc trợn mắt nhìn Vũ Văn Thượng một cái:" Lại lấy lời của ta nói ta? Tư Mã phòng của hoàng cung lại có chuyện như vậy nên dọn dẹp cho sạch sẽ một chút rồi."
" Cẩn tuân ý chỉ nương tử, không biết nương tử sẽ hồi đáp như thế nào? Nàng nói xem ta với nàng cũng làm chuyện kia nhiều lần rồi, như thế nào nàng còn không có tin vui?" Vũ Văn Thượng vừa nói vừa đưa tay sờ lên bụng Trầm Lạc.
" Kinh nguyệt của ta mới vừa hết." Trầm Lạc ngẩng đầu nhẹ nhàng nói, nàng thấy sắc mặt Vũ Văn Thượng khẽ thay đổi.
Chỉ một câu nói của Trầm Lạc hung hăng đả kích Vũ Văn Thượng, phương diện kia của hắn rất lợi hại, làm sao không tức cho được đây? Chẳng lẽ bởi vì số lần quá ít sao.
" Vũ Văn Thượng, chuyện này không gấp được. Còn nữa chúng ta còn chưa có đại hôn, nếu như bụng ta lớn lên, không phải sẽ bị người ngoài chê cười sao?" Trầm Lạc cười nói với Vũ Văn Thượng.
Mặt Vũ Văn Thượng càng ngày càng tối, trong bụng của Lạc nhi mang huyết mạch của Hoàng thất ai dám chê cười?
-----
Tác giả có lời muốn nói: Vũ Văn Thượng có phải quá kiêu ngạo không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro