Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Vệ Bình mở mắt ra, xung quanh là một mảnh tối tăm, chỉ có ánh đèn tường lập loè ố vàng cách đó tầm ba thước. Hoàng Vệ Bình muốn vận động thân thể, nhưng cả người nặng nề như bị rót chì, đầu ngón tay lạnh băng như không còn là của anh nữa.

Lách cách, âm thanh khóa cửa được mở ra.

Tim Hoàng Vệ Bình đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, bản năng nói cho anh biết người đang tới đây rất nguy hiểm, nhưng anh không có chỗ trốn, dù trốn cũng không thoát.

"Anh tỉnh rồi, cảnh sát Hoàng."

Người nọ vừa vào cửa liền che hết đèn tường cách đó ba thước, trước mắt Hoàng Vệ Bình một mảnh tối đen. Thính giác và khứu giác đột nhiên nhạy bén đang nói cho Hoàng Vệ Bình thân kinh bách chiến đã phá vô số vụ án người vừa đến tuấn dật sạch sẽ chắc chắn không phải là người xấu.( Clm 🌝🌝🌝👍🏻)

"Tôi bật đèn nhé, cẩn thận chói mắt, anh nhắm mắt lại một lát đi."

Hoàng Vệ Bình nghe lời nhắm mắt lại, sau đó mí mắt liền cảm nhận được một luồng ánh sáng mãnh liệt xâm nhập, tròng mắt nhanh chóng chớp động sau đó mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một người đàn ông mặc âu phục giày da toàn thân tản mát ra mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, hắn đeo kính gọng tròn viền bạc, trên tay hắn bưng cơm cùng nước đứng trước mặt Hoàng Vệ Bình.

Mẹ kiếp, đẹp trai như vậy.

Hoàng Vệ Bình cảm thấy có khả năng đầu óc mình đã bị úng nước, ở trong hoàn cảnh không rõ nguyên nhân còn âm thầm khen ngợi người xa lạ trước mắt này. Người nọ nhướng mày, nâng khay lên, ý bảo Hoàng Vệ Bình ăn chút gì đó trước. Qua một lúc, thân thể mềm nhũn cũng hồi phục được chút sức lực, lúc này Hoàng Vệ Bình có thể run rẩy chống người ngồi dậy.

Bỏ qua lực chú ý vừa bị bộ dạng đẹp trai của người đàn ông hấp dẫn, Hoàng Vệ Bình nhìn xung quanh một chút, đột nhiên kinh hoảng.

Cả căn phòng được vây quanh bởi gương, và bản thân anh đang trần truồng nằm trên tấm chiếu tatami. Dưới ánh đèn sáng rực, toàn thân Hoàng Vệ Bình hằn lên những dấu vết đỏ tím, mái tóc rối bời, chân thì bị khóa lại, hình ảnh trong gương càng làm cho người ta cảm thấy dị thường sợ hãi.

Đột nhiên đầu óc Hoàng Vệ Bình giống như bị kích hoạt, kí ức như sông cuộn biển gầm lao đến, anh nhớ ra người trước mắt và cả những chuyện xảy ra trước đó. Người đàn ông này tên Lâm Thâm, là bác sĩ tâm lý của anh.

Lúc trước bởi vì có chứng sợ phòng kín nên được đề cử làm một ít trị liệu tâm lý, tuy rằng Hoàng Vệ Bình đối với cái gọi là khoa học tiên tiến được giới thiệu ở nước ngoài có chút khịt mũi coi thường, nhưng lãnh đạo đã nhiều lần quan tâm yêu cầu làm anh không thể từ chối, vậy nên có lệ đi tới phòng tư vấn tâm lý của Lâm Thâm.

Mà phương án điều trị Lâm Thâm đưa ra cho Hoàng Vệ Bình là liệu pháp biểu lộ, từng bước kích thích điều trị thật ra cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, điều này làm cho mức độ tín nhiệm của Hoàng Vệ Bình đối với Lâm Thâm tăng lên rất nhiều, cuối cùng Hoàng Vệ Bình đáp ứng Lâm Thâm đến biệt thự của hắn để làm trị liệu chuyên nghiệp cụ thể hơn, hắn nói nhà mình có bố trí đặc biệt phù hợp với việc điều trị.

"Lâm Thâm, cậu có ý gì?"

Hoàng Vệ Bình nhớ lại khi anh đến nhà đã bị Lâm Thâm đối đãi như thế nào, cơn tức giận bùng lên trong ngực, anh mở miệng chất vấn Lâm Thâm. Mà Lâm Thâm vẫn lơ đễnh đứng ở nơi đó, bưng đồ ăn, nụ cười xinh đẹp làm cho lòng người nhộn nhạo.

"Chắc anh đói rồi, ăn cơm đi."

"Tôi không ăn!" Hoàng Vệ Bình muốn dùng lời này để bày tỏ sự bất mãn của mình đối với hành vi vô sỉ của Lâm Thâm: "Thả tôi ra. "

Lâm Thâm không trả lời, cũng không có ý muốn thả Hoàng Vệ Bình ra. Hai người bốn mắt giằng co qua lại, sau một lúc lâu cũng không ai chịu nhượng bộ. Lúc này, Lâm Thâm mới xoay người chậm rãi thả khay thức ăn đang bưng trên tay xuống, mặc kệ Hoàng Vệ Bình bày trò, cởi áo khoác tây trang của mình treo lên tháp áo ở cửa, xắn ống tay áo sơ mi lên lại lần nữa đi tới.

"Cảnh sát Hoàng, anh tới tìm tôi chữa trị, hiện tại ổn rồi, anh đang ở trong môi trường khép kín nhưng không còn bị khó thở và căng thẳng nữa, vậy sao lại trở mặt không nhận người? Là tôi điều trị không tốt sao? "

Hoàng Vệ Bình thấy Lâm Thâm toàn nói mấy chuyện nhảm nhí không hề liên quan đến việc hắn trói buộc không chịu thả anh ra, hắn kể một tràng như sợ không kể hết được nỗi vất vả cùng với công lao to lớn của mình.

Lâm Thâm từng bước tới gần Hoàng Vệ Bình, từ từ áp sát khiến Hoàng Vệ Bình bất giác di chuyển về phía sau một chút, cho đến khi thân thể hoàn toàn dựa vào mặt gương lạnh như băng, không còn chỗ trốn.

Hoàng Vệ Bình ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm, vừa lúc người kia đang ngồi xổm tiến lại gần, anh lộ ra nhược điểm chí mạng của mình. Lâm Thâm bóp lấy cổ họng Hoàng Vệ Bình nhấn xuống, trong mắt không còn vẻ dịu dàng nhu hòa như trước nữa, cảm giác ngột ngạt do ánh mắt dữ tợn cùng với sức lực trên mỗi đầu ngón tay làm trong lòng Hoàng Vệ Bình sinh ra sợ hãi đối với người đàn ông trẻ hơn mình mười tuổi này.

"Hoàng Vệ Bình, cả đời này anh cũng không thoát khỏi tôi được đâu, anh nghĩ cũng đừng nghĩ."

Hoàng Vệ Bình bị Lâm Thâm bóp đến thở không nổi, suýt chút nữa cho rằng mình phải chết ở nơi này, cũng may Lâm Thâm đã kịp thời buông tay ngay lúc anh đang rơi vào ranh giới giữa sự sống và cái chết, Hoàng Vệ Bình vội vàng há miệng ho khan.

"Cảnh sát Hoàng, nếu anh không đói, vậy chúng ta sẽ làm việc khác."

Lâm Thâm đứng dậy đi về phía cái tủ cách chiếu tatami khoảng một mét lấy ra một ít dụng cụ, Hoàng Vệ Bình hít thở xong quay sang, thấy những thứ kia lại lần nữa xuất hiện trước mắt khiến anh càng sợ hãi hơn, mấy thứ này có tác dụng gì, quá trình làm ra một đống dấu vết trên thân thể như bây giờ lại hiện ra rõ ràng trước mắt.

"Lâm Thâm, mẹ nó, đồ biến thái, buông tôi ra."

Lâm Thâm đặt đồ đạc bên cạnh chiếu, cầm lấy thuốc sát trùng bắt đầu khử trùng tất cả, nghiêm túc cẩn thận làm sạch từng tấc hoa văn trên dụng cụ, giống như đang lau món đồ chơi yêu thích của mình. Hoàng Vệ Bình gào thét cùng chửi rủa đủ các loại từ ngữ bên tai Lâm Thâm nhưng hắn không hề bị ảnh hưởng, vẫn chuyên tâm như trước.

Hoàng Vệ Bình nhụt chí, không còn kiêu ngạo như vừa rồi, bắt đầu thay đổi biện pháp đối với người kia, thay vì chửi rủa anh chuyển sang lấy lòng xin tha. Lâm Thâm vẫn không để ý tới lời nói của Hoàng Vệ Bình, tỉ mỉ nghiêm túc làm tốt công việc lau chùi của mình. Một hồi lâu sau không thấy Lâm Thâm đáp lại, Hoàng Vệ Bình cũng không muốn tự làm mình mặt mặt nữa nên đành im lặng, cúi đầu nhìn hai chân mình bị trói không thể làm gì được.

"Tại sao?"

Một lúc lâu sau, trong hoàn cảnh yên lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi Hoàng Vệ Bình mới hỏi ra một câu.

"Bởi vì em yêu anh, cảnh sát Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro