Mùa Gió Cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì event: tháng 9

Thể loại: Lãng mạn

Key: Phong linh

Ngân đóng lại cuốn sách khi màu trời chuyển sang màu xám xịt, đã có vài giọt mưa chạm xuống nền hiên trong buổi chiều bắt đầu nổi gió. Phía bên ngoài, những tán cây run rẩy uốn mình trước cơn giông sắp kéo đến. Cửa mành giật phần phật như thể phát rồ khi bị gắn chặt vào vách tường bằng sợi dây buột lỏng lẻo suốt nhiều năm. Cô đứng dậy và đóng lại những khung cửa kính, lanh lẹ bước tới hàng hiên để rút vào những bộ quần áo còn âm ẩm và trút chúng vào cái giỏ nhựa lớn vẫn thường chứa đồ để giặt. Gió giật mạnh hơn, có vài tia chớp xuất hiện phía xa. Báo hiệu một cơn mưa. Một cơn bão.

Ngân trở lại nơi đặt cuốn sách ở chiếc bàn cạnh hiên, nó vẫn nằm yên lặng trong không gian tịch mịch của căn nhà. Như thể thời gian đã trôi qua cả trăm năm rồi vậy. Cô ngồi xuống, tiếp tục trang sách đọc dở. Giữa âm thanh ầm ầm của sấm giật, tiếng chuông gió lanh canh vang lên vọng vào khắp ngõ ngách của căn nhà trống trải như thể muốn lấp đầy nó bằng nỗi nhớ vô hình.

Sách làm cô tĩnh tại lại, câu chuyện đang đọc dở kể về một mối tình khắc khoải bị cấm đoán giữa hai nhân vật chính. Mọi thứ trên thế giới dường như đều chống lại họ, cản ngăn họ đến với nhau và hoà quyện vào nhau. Một cuốn tiểu thuyết diễm tình thường thấy, nhưng bên trong câu chuyện là sự dằn vặt của hai người trong cuộc, là nỗi đau đớn của dòng tộc, và cả sự căm hận của nhân vật phụ - người đem lòng yêu thương một trong hai nhân vật chính đó. Cả cuốn truyện chỉ tồn tại một thứ xúc cảm khiến người ta nhói lòng, nhưng chính vì thế mà họ tìm đến nó để ngấu nghiến và bật khóc. Như thể những giọt nước mắt đó được khóc thay cho các nhân vật vậy. Nhưng riêng Ngân thì cô không khóc, điều đó thật giả tạo, cô nghĩ thế. Bởi lẽ đối với Ngân việc khóc lóc cho một nhân vật hư cấu trông như đang cười vào mặt họ, những giọt nước mắt cảm thương cũng là bằng chứng cho việc người đọc đang khấp khởi trong lòng và nghĩ "À, thì ra mình đã may mắn đến vậy. Nhìn họ kìa, một lũ đáng thương đắm chìm trong bi kịch và thông qua đó mình mới cảm giác được cuộc sống của bản thân quá ư là may mắn", vậy đó. Nên cô không rơi một giọt lệ nào cả.

Cô dùng tay miết phần còn lại của cuốn sách, Ngân cần đọc xong nó trong hôm nay. Cô đã chờ đợi quá lâu rồi và ngày hôm nay sẽ sớm kết thúc, với trang cuối cùng của câu chuyện bi kịch này. Mắt Ngân nhoè đi vì đọc quá nhiều, chồng sách chất đống trên bàn chứa toàn những tựa đề bi kịch đến nỗi giờ đây cô không còn suy nghĩ được gì khi đọc tới một phân đoạn đau lòng nữa. Tiếng chuông gió vẫn rơi vào bên trong gian phòng vắng lặng hoà cùng với mưa, bên ngoài cửa sổ đã tuôn chảy từng dòng nước trong vắt, làm mờ thêm khung cảnh trắng xoá của thành phố đằng xa. Vào những lúc như vậy, cô đột ngột nhớ tới người ấy. Người ấy đã rời xa cô bao lâu rồi nhỉ, Ngân chẳng thể nhớ nổi thời gian xa vắng đó được nữa. Trong những ngày gió cuốn khiến tiếng phong linh vang lên lanh canh như thế này, cô lại mường tượng ra vòng tay êm ái của Người ấy đặt lên trên hai bên hông của cô rồi siết lại. Mùa gió cuối thu đầu đông bỗng dưng trở nên ấm áp đến lạ khi cả hai bên nhau.

Nhưng không còn cơn gió nào mơn trớn trên bờ vai của cô cùng nụ hôn của Người ấy nữa rồi, bóng hình đó đã rời bỏ cô, đi về một nơi mà cô không thể nào với tới được. Thế nên khi quay trở về căn nhà trống trải này ngày hôm trước, Ngân đã khóc. Một trận khóc dữ dội và cuồng dại như biển dậy sóng, như cơn mưa giông đang sấm giật ngoài kia. Cô nhớ lại tất thảy những kỉ niệm đã qua, nhớ về gương mặt tươi cười trong niềm sầu não của Người ấy, nhớ rõ những lần chung đụng và cảm nhận hơi ấm của nhau trên chiếc giường nhỏ và êm ái. Nỗi nhớ và niềm đau thương tràn về cùng lúc trong cơ thể mảnh khảnh của Ngân khiến cô quỵ xuống với dòng lệ tuôn trào trên má, cô ngồi đó cả tối và gặm nhấm hồi ức của mình trong tiếng chuông gió kêu lanh canh như thể đón chào cô trở về với nỗi cô đơn.

Khi cô đã đọc xong trang cuối cùng của cuốn sách cũng là lúc ngoài trời đã hoá màu đen thăm thẳm, thành phố đã lên đèn. Những ánh sao phía xa làm cô nhớ lại vài phân đoạn trong những cuốn truyện mà mình vừa chìm đắm trong đó, kèm theo cả sự đau đớn và dằn vặt được truyền tải bởi cuộc đời của từng nhân vật nữa. Ngân thở dài, cô đứng dậy và tựa tay lên bàn một lúc lâu để chống chọi lại với cái đầu bỗng dưng choáng váng, rồi đi vào bếp tự làm cho mình một món ăn nhanh gọn chóng đói. Căn nhà rỗng và lạnh hơn về đêm, nguồn điện đã bị cắt từ lâu và giờ đây mọi thứ đều chìm vào trong bóng tối. Ngân nhìn ngắm thân thể mình như thể chúng đang tan dần vào không trung. Cô thở dài. Ngày hôm đó, Ngân mơ. Một giấc mơ hỗn loạn giữa kí ức đau thương và hạnh phúc.

Ngân thức dậy khi buổi sáng đã tràn vào căn phòng ngập đến tầng cao nhất của kệ sách ở trong góc, cô uể oải day hai bên thái dương, chứng đau đầu của cô đã trở lại sau nhiều năm. Một dấu hiệu không hề tốt đẹp gì cho lắm. Ngân lục tìm vài vỉ thuốc trong hộp sơ cứu gắn tại phòng tắm, xem xét hạn sử dụng rồi nốc sạch sau đó loạng choạng đi ra ngoài phòng bếp. Cô cắm lại những bông hoa hồng vào chiếc bình nhỏ đặt tại chiếc bàn ăn rồi bắt đầu làm bữa sáng cho mình. Chuông điện thoại reo vang như ngày hôm qua, cùng một số gọi đến. Ngân bắt máy rồi lắng nghe suốt nửa tiếng đồng hồ, cô không hồi đáp bất cứ điều gì. Và cô cũng cho rằng chẳng cần phải hồi đáp. Đầu dây bên kia vẫn nói liến thoắng trong khi cô nhìn về cái bàn chứa đầy sách gần hiên hôm qua mình ngồi, tiếng chuông ngân lanh canh vang dội khắp nơi.

Cô sửa soạn, khoác áo vào và đi ra phố. Khu phố này vẫn như xưa, đầy những kỉ niệm giữa cô và Người ấy. Cả hai đã sống ở đây hai năm, người dân xung quanh đều vô cùng thân thiện. Ngày hôm qua khi trở về lần đầu tiên, cô đã nhận được sự chào đón nhiệt thành vô cùng.

"Ra ngoài sao, con gái?"

Ngân quay lại cúi chào bà hàng xóm mập mạp phúc hậu rồi tiếp tục bước trên con đường dốc thoai thoải xuống khu chợ. Xóm nhỏ gần nhau trên những đoạn dốc lên xuống, khúc khuỷu, có lẽ vì thế mà họ trở nên thân thiết với nhau hơn, hay hỏi han tình trạng của nhau hơn. Còn cô, Ngân từ chối mọi lời hỏi thăm và phăm phăm đi về phía trước. Mặc kệ cả những tiếng gọi tên mình từ sau lưng đầy thắc mắc. Có nhà nào đó cũng treo chuông gió, mà đúng hơn là ở thành phố này, nhà nào cũng treo đầy chuông gió. Tiếng lanh canh vang lên hoà lẫn vào nhau, chui vào trong từng lọn gió núi tràn xuống đỉnh dốc, chui vào cả hồi ức mà cô đang cố gắng quên đi. Cô bước những bước dài, dưới cái nắng hanh đầu đông, bóng của Ngân trải dài trên đường. Chiếc bóng trông cô độc và u ám đến khó chịu.

Ngồi trên tầng thượng lộng gió, Ngân nhìn xuống bên dưới chân mình. Một khoảng cách thăm thẳm khiến mọi thứ bên dưới trông như bé lại bằng chiếc bàn cờ với những quân cờ nhỏ tý, gió trở nên mạnh mẽ hơn ở đây nhưng chẳng thể làm tan đi tiếng chuông gió lanh canh đang vang lên trong tiềm thức của Ngân. Cô lặng lẽ ngồi đó hồi lâu, những muốn buông mình xuống khoảng không thăm thẳm đó nhưng rồi những ngón tay thanh mảnh bấu víu vào lan can đã giữ cô lại. Khi trời tắt nắng, Ngân về nhà.

Cô chẳng thể biết được những tháng ngày vô vị như thế này sẽ tiếp tục kéo dài trong bao lâu nữa. Ngày hôm nay Ngân đã dành toàn bộ thời gian của mình ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào hình ảnh chết dần mòn của một diễn viên đang cố gắng cắt tay mình và tự tử. Vì sao cô ta lại tự tử nhỉ? Cô tự hỏi, nhìn những dòng máu đỏ tươi dần tuôn ra trên làn da trắng muốt của người diễn viên, Ngân lại muốn được như thế. Cô cào mạnh ngón tay mình lên một bên tay, để lại dấu vết đỏ ửng. Càng cảm nhận lấy sự đau đớn, Ngân lại thấy thanh thản hơn. Cô không còn nhớ đến Người ấy nhiều như trước nữa. Có lẽ cô nên làm như thế này nhiều hơn, để nỗi nhớ thôi day dứt trong lòng mình.

Ngay khi vừa thức dậy vào hôm sau, cô đã đến gian bếp và thay nước cho những đoá hồng. Cô mân mê từng cánh hoa nhung, cảm nhận sự mềm mại của nó. Nhưng điều cuốn hút cô nhiều hơn cả là màu hoa đỏ thẫm nổi lên trên làn da trắng nõn của mình, chỉ trong thoáng chốc, Ngân cảm nhận thấy được nhịp sống tuôn chảy bên trong mình thật rõ ràng. Từng mạch máu dưới làn da của cô nổi hẳn lên, đập thình thịch. Chúng có màu đỏ tươi, đỏ như cánh hồng nhung cô đang ve vuốt. Đó là sự sống, là thời gian mà cô đang có. Còn Người ấy, Người ấy chẳng còn thời gian nữa rồi. Thế là sau khi sửa soạn, Ngân lại bước ra ngoài thêm lần nữa. Cô xuống chợ, lấy một giỏ nấm tươi mới rồi trở về, nấu món gà sốt nấm ưa thích mà ngày đấy Người ấy vẫn làm cho cô. Ngồi bên căn phòng vang lên những tiếng lanh canh vui tai, Ngân nhâm nhi hết món ăn mà mình vừa làm. Những hồi ức trở về xung quanh cô, đầy sống động. Tiếng chuông gió dần dần trở nên vang hơn, to hơn. Xen lẫn vào đó là giọng nói của Người ấy, lúc xa lúc gần. Ngân bật khóc, cô ôm lấy mặt, để những giọt nước mắt tràn qua khẽ tay và rơi xuống mặt bàn, thấm hết cả tấm khăn trải màu trắng. Rồi Ngân bật dậy, lao vội ra ngoài giữa con đường đầy nắng. Cô níu giữ tất cả những ai có bóng lưng giống Người ấy với gương mặt đẫm nước mắt, rồi lắc đầu bỏ chạy trong cơn thổ thức khi nhìn ra nét khác biệt. Ngân cứ thế đi mãi, đi mãi. Nhưng cô không thể tìm thấy Người ấy ở đâu cả. Thành phố này quá lớn, còn đôi chân cô thì đã quá rã rời.

Cô bắt đầu lặp đi lặp lại những điều mà nếu làm, sẽ tự tổn thương mình. Sáng sớm, cô ngồi dậy lắng nghe tiếng chuông gió lanh canh trong cơn đau đầu hành hạ cô mỗi ngày; nốc một viên thuốc mặc kệ chúng còn hạn sử dụng hay không; đọc đi đọc lại những quyển sách bi kịch; cô sẽ nấu lại món gà sốt nấm rồi bật khóc khi nhớ về Người ấy, đến cả những cánh hồng nhung cũng héo rũ đi mà chẳng thể dỗ dành; Ngân vừa khóc vừa cào cấu bản thân và tự trách mình đã không níu kéo Người ấy ở lại bên cạnh; rồi cô lại đi lang thang trên đồi dốc vắng trong cái nắng chiều hiu hắt. Gió lộng thổi qua vai khi cô nhìn xuống khoảng không thăm thẳm giữa mình và cuộc sống bên dưới chân của thành phố. Ngân lại khóc, cô không biết cô đã khóc bao lâu, bao lần. Cứ mỗi lần như thế, cô lại cảm thấy có lẽ mình đã quên Người ấy thêm một chút, nhưng chỉ vài giây sau, Ngân phát rồ lên với nỗi nhớ và niềm đau khi cách xa Người ấy. Cứ thế, lặp lại. Tiếng chuông gió lanh canh, lanh canh.

Ngân ngồi trước bàn đọc sách, cô ghi lại những dòng chữ gửi cho Người ấy. Kể lại những hồi ức trong các ngày đã trôi qua, bên ngoài trời mưa mờ mịt, chẳng thấy được chút ánh nắng nào. Đầu dòng thư, cô đã viết: Gửi anh trai. Cứ như thế, cây bút máy trên tay Ngân cứ tuôn ra từng con chữ, kể lại khoảnh khắc mà cô đã cố gắng quyến rũ anh ruột của mình, lúc anh chấp nhận nụ hôn của cô với cánh tay luồn vào bên trong áo, khi cả hai trốn chạy khỏi vùng quê lặng vắng ngay dưới màu trăng, thời điểm cô và anh dọn vào căn nhà bỏ hoang rồi sửa sang lại nó ở nơi phố núi, những đêm cô thấy anh trở nên cuồng nhiệt; điên loạn đè lên cô và mơn trớn với nỗi yêu thương, từng lúc cô lặng ngắm anh trai mình đứng bên cửa sổ phòng ngủ; dưới chiếc chuông gió kêu lanh canh và nhìn xa xăm về phía đầu kia của thành phố...và còn gì nữa, anh trai? Còn cả lúc đôi mắt anh đau đáu hướng thẳng vào cô, sâu trong đó là nỗi hối hận. Sao anh lại hối hận, anh trai? Cô nghe tiếng mình hỏi, và anh lắc đầu. Người cô yêu bật khóc, giọt nước mắt trong suốt lấp lánh như pha lê chảy dài trên gò má rắn rỏi nhưng đầy sự mệt mỏi. Dừng lại đi. Cô nghe tiếng anh đáp lại giữa thanh âm của chuông gió trong màu chiều đang buông xuống. Dừng lại đi. Anh khẩn khoản, giọng anh run rẩy vì đau đớn. Rồi anh ôm lấy cô, sự ấm áp đó phủ xuống người cô. Ấm áp đến mức cô bật khóc, giữa vũng máu đỏ thẫm của anh trai mình. Cô dành cả đêm để viết lại từng dòng chữ, Ngân cảm thấy tuổi xuân của mình đã cạn kiệt trong vài ngày vừa qua. Cạn kiệt. Và cả tình yêu dành cho anh nữa, chúng cũng biến mất, chỉ để lại nỗi hối hận vặn xoắn hồn cô cùng sự day dứt. Tiếng chuông gió vẫn vang lên lanh canh, lanh canh. Như cái đêm mà anh bị giết.

Buổi sáng hôm đó bắt đầu bằng một cơn mưa ão não. Ngân ngước lên nhìn những giọt nước mắt của trời nhiễu xuống khung kính, cô thấy trong hồn mình trống rỗng. Chỉ cách đây vài ngày thôi, cô vẫn còn hoảng loạn khi nghĩ đến việc sẽ có ai đó phát hiện ra cô tự tay giết chết người mình yêu, hay tệ hơn là việc cô đã yêu đến điên dại, rù quyến anh trai mình với sự cuồng si để cả hai đều rơi vào vòng xoáy oan nghiệt của hai từ loạn luân. Nhưng giờ thì trong tâm trí của cô không còn gì đọng lại nữa, kể cả tình yêu, kể cả niềm đau đớn. Cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng và nhặt lấy nhành hồng nhung còn sót lại trên nền nhà. Cánh hồng tươi mới, đỏ thẫm. Mượt mà và đầy quyến rũ, với những gai nhọn bao quanh mình. Giống như tình yêu vậy, tình yêu của anh và cô. Tiếng chuông gió lại vang lên lanh canh, những cánh cửa đã bị khoá kính. Người ta bảo rằng nếu phong linh phát ra tiếng kêu trong khi trời đứng gió thì đó là lúc mà linh hồn người thân yêu nhất của mình vừa trở lại, Ngân quay lại nhìn chiếc chuông gió lung lay trong căn phòng tịch mịch. Liệu có phải là anh không?

Ngân lừng lững bước ra ngoài, cô đi như cái xác rỗng không và linh hồn thì đã cuốn xéo về trời cùng ngọn cải xanh mướt đó. Cô nhìn xuống khoảng không thăm thẳm ngăn cách mình với anh, rồi buông người rơi xuống. Trong tiếng chuông gió reo lên vun vút, Ngân nghe thấy giọng cười của anh trai mình. Cô cũng mỉm cười, a...những ngày hạnh phúc đó.

Vệt máu của cô vung ra trên nền xi măng xám ngắt, màu máu đỏ tươi như bảy cánh hồng nhung đặt trên lọ thuỷ tinh vừa thay nước. Chúng xoắn lại theo cơn mưa, cuộn tròn và tạo thành hình một đoá hồng lớn, như tình yêu của cô và anh vậy.

Trong gian phòng lặng ngắt, tiếng chuông gió vang lên. Lanh canh, lanh canh. Bảy tấm thiệp đỏ thẫm được đặt ngay ngắn trên bàn, chúng cứ thế lặng lẽ trong thanh âm của linh hồn lang thang vừa quay về nơi bị rút bỏ.

Cánh hồng nhung rơi xuống và tàn úa, như cái chết vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#oneshot