Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này thì thử khảo sát xem có ai bị bấn loạn hay không nè! Do thời gian qua tin đồn và báo chí làm loạn nên 👻 cũng muốn làm loạn xem sao???

“A! Xem này, mệnh đào hoa"

“Ai cho em xem con đường đào hoa của tôi? Tôi chỉ có thể xem sự nghiệp! Sự nghiệp! Giúp tôi xem xem lúc nào tôi mới có thể thăng chức?”

Gin buông bài tây, mắt lé quan sát vẻ mặt hiếu kì, tò mò của Gil, thật sự không biết người này làm sao có thể lớn hơn chính mình tận hai tuổi. Trừ bỏ trải qua nhiều mối tình hơn mình một chút, tựa hồ cũng không có gì thành thục hơn được nữa. Thở dài, một lần nữa đem mấy quân bài cầm lên, nhìn kỹ, nhíu mày.

“Như thế nào? Không tốt?”

Gin tuy rằng không phải là Gin bán tiên gì đó, nhưng mỗi lần thốt ra lời nào tám chín phần mười đều trở thành sự thật.
Gil rất sùng bái nha……

“Cũng không phải không tốt……”

Gil thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Mệnh phạm tiểu nhân, ám tiễn nan phòng. Thăng chức chỉ sợ là không có hi vọng , có thể giữ được chức quản lý hiện tại của Gil đã vô cùng may mắn.”

Gil vỗ mạnh lên bàn.

“Lão tử không tin!”

Gin bĩu môi, ném bộ bài qua một bên.
Không tin mà còn nhe răng trợn mắt vỗ lên bàn của tôi làm cái gì?

Theo những gì quân bài biểu hiện thì vận thế gần đây của Gil quả thật không tốt, tuy nói hoa đào vượng, nhưng hoa đào này dường như là đóa loạn hoa đào (đóa hoa đào tả tơi, rối loạn). Bất quá, dựa vào kinh nghiệm chuyện tình cảm phong phú của Gil, đối phó một đóa loạn hoa đào sẽ không thành vấn đề, nhưng nếu mà lại cùng lúc đụng chạm, dây dưa với tiểu nhân chỉ sợ không phải điềm tốt.

Miệng nói không tin, nhưng sau khi đi qua cửa lớn vào công ty, hai mí mắt Gil liền bắt đầu kinh hoàng, còn có một chút chột dạ không hiểu, da đầu tê dại.

Vừa vào văn phòng không bao lâu, có người gõ cửa.

“Mời vào.”

Cát Tường vào phòng, cảnh giác nhìn Gil một cái, sau đó mới đem tài liệu đặt trên bàn công tác cho Gil.

Bởi vì quá mức hiểu biết, cho nên câu nói “Mời vào” vừa rồi liền nghe ra được Gil đang không vui. Cho nên, sau khi đem tài liệu xong cũng không rời đi ngay lập tức; đối với hai người ở trong công ty luôn bảo trì khoảng cách nhất định mà nói rất ít khi lợi dụng thời gian công tác giải quyết vấn đề riêng tư.

“Tâm tình không tốt? Phạm Duy Thuận giao cho Gil nhiều công việc lắm sao?”

“Không phải, đừng nói anh Jun như vậy, anh ấy đối với tôi rất tốt.”

Cát Tường gật gật đầu, đi đến bên người Gil. Gil hiểu rõ vỗ vỗ tay vịn ghế dựa, Cát Tường quả nhiên hơi chút kinh ngạc tạm dừng cơn nóng liền ngồi xuống tay vịn; Gil thả lỏng thân thể, nghiêng đầu tựa trên đùi Cát Tường.

“Gil cũng đừng nghĩ nhiều đến chuyện thăng chức nữa, như bây giờ đã rất tốt.”

“Ừm.”

Cát Tường cùng Gil bất đồng, chỉ cần có công việc với thu nhập ổn định là được, huống hồ bây giờ còn có Gil ở bên người, căn bản không cần phải liều mạng phấn đấu. Nhưng Gil tựa hồ cũng không nghĩ như vậy, cố gắng công tác vì chính là có thể lại thăng chức, tuyệt không thỏa mãn thân phận trưởng phòng một ngành nhỏ.
Phạm Duy Thuận là đàn anh mà Gil quen biết lúc học đại học, cũng là tổng giám đốc tập đoàn này, Gil có thể ở công ty này làm việc, trong vòng ba năm liền thăng chức ngồi lên vị trí giám đốc, không thể nghi ngờ, chính là được người này giúp đỡ.

Gil đối này vị học trưởng này từ đầu đến cuối đều có chút sợ hãi, có chút sùng bái , cho nên mặc dù là người cùng giường cùng chăn gối cũng không thể tùy ý nói Phạm Duy Thuận này nọ.

Mà Cát Tường không thích Phạm Duy Thuận, đây là chuyện mà Gil đã biết ngay từ đầu.

Phạm Duy Thuận luôn đem tiền đồ của Gil để bên miệng, cực lực sắm vai một học trưởng tốt, dốc lòng chiếu cố đàn em; lời nói của Gil ngẫu nhiên không tự giác có chút thầm oán, Cát Tường nghe xong trong lòng vạn phần không thoải mái. Bởi vì Cát Tường mà Gil bị chụp mũ “Đồng tính luyến ái” lên đầu, trong mắt Phạm Duy Thuận thì đó giống như một con chim ưng muốn bay cao bay xa về phía chân trời nhưng lại bị một quả cân cột vào chân, dù như thế nào cũng sẽ không thể lên được tầng cao nhất. Gil nghe xong cũng chỉ cười cười, nghĩ rằng khả năng đàn anh nói linh tinh, nói bậy nói bạ, sau khi về nhà, Gil chỉ cần hảo hảo an ủi tiểu tình nhân một chút hết thảy liền xem như không có chuyện gì.

Ở trong mắt Gil, Cát Tường luôn giống trẻ con, đối với lời nói vô ý của người khác quá mức để bụng.

“Đừng nói về Gil nữa, em thì sao? Cùng với phó tổng mới ở chung thế nào?”

Cát Tường vì Gil mới có thể tới làm việc ở đây, nhưng bằng cấp không quá cao nên chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ nhoi. Mấy ngày hôm trước bị điều đến văn phòng phó tổng mới làm việc, Gil không khỏi lo lắng tên phó tổng kia sẽ trừng mắt, thổi mũi đối với cấp dưới.

“Liền như vậy ……”

Chuyện tình làm Cát Tường đau đầu nhiều lắm, "vợ hiền" của Gil vẫn luôn hảo hảo làm tốt bổn phận, bị ủy khuất gì liền xoá sạch răng nanh, nuốt máu, chỉ tiếc lần này thu được không phải ủy khuất.
Mà là quấy nhiễu tình dục.

Gil không thể trăm phần trăm khẳng định là quấy nhiễu tình dục, nhưng ít ra Cát Tường vừa liếc mắt một cái liền biết vị phó tổng mới tới chính là đồng loại, ngẫu nhiên tứ chi đụng chạm với Cát Tường một chút, nhưng không quá đáng cũng liền thôi, Cát Tường cho rằng chuyện này còn không có nghiêm trọng đến mức nói cho Gil.

Gil không thể dễ dàng tha thứ loại chuyện này, Cát Tường dám khẳng định.

Nhưng vạn nhất việc này là do Cát Tường hiểu lầm, huống chi hiện tại cũng căn bản không có chứng cớ, kia đến lúc đó Gil đắc tội vị phó tổng kia, hai người bọn họ liền đều chịu không nổi .

“Tốt lắm, em trở về làm việc đi.”

Đứng dậy, Gil lại lần nữa đầu nhập vào công việc, tính đem những lời Gin nói để  sau đầu.

Vốn thôi, công việc hiện tại cũng không sai, muốn tình nhân cũng đang có một người bạn lữ tốt làm tình nhân cố định, như vậy hẳn là được rồi. Cát Tường tuy rằng cũng không thông minh, nhưng có những lúc, lời Cát Tường nói cũng có đạo lý, chỉ cần chính mình tạm thời không cần bay cao vươn xa, cũng sẽ không có người muốn làm khó Gil.

Vì thế hoàn hoàn toàn toàn đem chuyện tình bói toán để quên sang một bên, cần cần cù cù, thật thật thà thà dành cả buổi chiều hoàn thành công việc.

Tan tầm thời điểm, Gil cùng Cát Tường song song đứng trước cửa công ty chờ tên coi tiền như rác lái xe qua đón. Gil vốn tính lái xe chính mình đi, nhưng đã có tên coi tiền như rác nguyện ý chủ động xin đi giết giặc, Gil cũng không tốt để chối từ, dù sao hôm nay chính mình mời khách ăn cơm, những việc khác không nên suy nghĩ nhiều thì tốt hơn.

“Phạm phó tổng.”

Cát Tường đột nhiên quay đầu chào hỏi với một người khác, thần trí Gil đang mơ mơ màng màng vội trở về, quay đầu nhìn thoáng qua người nọ.

“Ai?”

“Lãnh đạo trực tiếp của em.”

Tuổi rất trẻ thôi……

Gil nhịn không được đánh giá người này.

Dáng người cao ráo, kiêu ngạo, khuôn mắt có nét tương tự Phạm Duy Thuận. Nhưng người này cùng Phạm Duy Thuận hiển nhiên là hai loại hình bất đồng, Phạm Duy Thuận không cao như vậy, cũng béo hơn một chút, càng không có ánh nhìn sắc bén như này. Tóm lại đây là kiểu hình Gil cực không thích, chỉ có khuôn mặt kia cùng Phạm Duy Thuận có vài phần tương tự làm cho Gil cũng không phải quá chán ghét.

“Phạm phó tổng, chào ngài, tôi là giám đốc Bộ quan hệ xã hội, Gil Lê.”

Không tình nguyện vươn tay ra.

“Bộ quan hệ xã hội  a……”

Phạm Lưu Tuấn Tài nhún nhún mi, cũng không thèm vươn tay, vì thế bàn tay Gil xấu hổ đặt giữa không trung.

Độ chán ghét lại thăng cấp.

Lần đầu tiên gặp mặt này, Phạm Lưu Tuấn Tài xác thực bị giết không nhẹ.

Isaac chưa bao giờ ra tay với đối tượng không nằm trong cùng một vòng tròn, mà sở dĩ có hứng thú với Cát Tường – cấp dưới thoạt nhìn đơn thuần, lại ngốc hồ đồ là bởi vì từ trong miệng người anh họ – Phạm Duy Thuận biết được chuyện tình của Cát Tường cùng với một người đàn em của anh ta, tựa hồ người nọ vừa vặn là…… giám đốc bộ quan hệ xã hội. Vì thế, người không hòa hợp với Cát Tường chính là tình nhân của Cát Tường sao? Isaac thật sự kinh ngạc không thôi.

Isaac vốn rằng sẽ là loại kẻ bất nam bất nữ thô cuồng, nào biết thoạt nhìn lại như vậy…… Làm người ta kinh ngạc.

Phạm Duy Thuận chính xác nói với hắn rất đúng? Như thế nào thoạt nhìn hai người này càng giống anh em - chị em hơn?

“Cát Tường, buổi tối rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm.”

Xem ra hiển nhiên là không rảnh, nhưng hắn vẫn  nhịn không được muốn thử.

“A? Phó tổng, tôi có hẹn ăn cơm với bạn rồi.”

“Nga…… Như vậy a,  thật sự rất đáng tiếc ……”

Nói lời này thời điểm, Isaac lại nhìn chằm chằm Gil, mà Gil cũng đề phòng theo dõi Isaac.

Là một người thông minh, mẫn cảm làm tình địch đương nhiên sẽ thú vị hơn một tên làm người ta chán nản.

“Hắc! Soái ca!”

Nghe được thanh âm quen thuộc, Gil nhíu mày.

“Coi tiền như rác đến đây.”

Cát Tường nhỏ giọng ghé vào lỗ tai Gil thì thầm, Gil phối hợp gật gật đầu.

Vì thế hai người cũng không lo lắng mới trò chuyện được vài câu với Phạm phó tổng liền cùng nhau lên xe. Khi Gil mở cửa xe phía sau, Isaac thấy được ngón áp út của Gil mang một chiếc nhẫn kim cương trắng chói mắt.

Kiểu dáng rất tục khí, cũng rất quen thuộc với chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay Cát Tường mấy hôm trước, giống nhau tục khí.

Nhịn không được cười cười, Isaac thừa nhận lúc này Isaac hoàn toàn rất hứng thú với hai người bọn họ.

Hoặc là nói…… Bởi vì gặp Gil Lê, cho nên hắn đối Cát Tường càng cảm thấy hứng thú .

CÓ NÊN TIẾP KHÔNG QUÝ VỊ???
Cho chút ý kiến nhoa😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro