THÁM TỬ KÌ TÀI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THÁM TỬ KÌ TÀI

File 1: CẬU NHÓC MÊ TRINH THÁM

C

hỉ còn vài phút nữa thôi là tôi sẽ đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất sau gần 18 giờ đồng hồ uể oải trên máy bay. Phải xa bố mẹ tôi cũng buồn lắm nhưng biết sao được khi mà tôi đã lớn và cần phải có con đường cho riêng mình. Bố thì tấp bập với những võ quán của ông còn mẹ thì suốt ngày chạy đông chạy tây với những vai diễn của riêng mình, thật là chán chường khi suốt ngày phải nhốt mình trong nhà khi mà tôi không có nhiều bạn cho lắm thế là tôi quyết định rời Oklahoma và về Việt Nam để sống với chị tôi và cũng là để phụ giúp bố tôi. Bố tôi cứ vài tuần lại về Việt Nam để lo cho công việc của ông bên này, và tôi về đây để tiếp nhận công việc của ông nơi đây để ông không phải vất vả về đây thường xuyên nữa, đó là làm võ sư cho võ quán của bố tôi ở Việt Nam, một võ sư karate thực thụ. Thật ra tôi mới tốt nghiệp phổ thông mấy tháng trước và giờ tôi chỉ mới có 19 tuổi. Võ thuật là sở thích của tôi và tôi quyết định chọn con đường này. Tôi đã giành được nhiều huy chương vàng trong các đại hội võ thuật quốc tế, có lẽ là do sở hữu gen của bố mà chị em tôi đều như vậy, tôi có nghe nói là chị tôi cũng tạo được nhiều tiếng vang lớn ở Việt Nam trong lĩnh vực này. Lần này về tôi cũng không báo trước với chị thời gian cụ thể xem như là sự bất ngờ với chị. Cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh, lâu lắm rồi không hít thở không khí trong lành ở Việt Nam tôi cảm thấy phấn chấn hẳn lên, tôi cũng không mang theo nhiều hành lí nên cũng qua nhanh cửa kiểm soát và ra khỏi sân bay. Vừa ra khỏi cửa tôi bị một người đàn ông da đen ngoại quốc va phải làm tôi xém tí nữa ngã xuống đất nếu như tôi không có một thể lực tốt do luyện tập nhiều năm có lẽ đã ngã nhào ngay tức khắc rồi. Ông ta cao to đến nỗi mà có thể làm ngã một hàng rào bất cứ người nào ông ta đụng vào trên con đường ông ta đang đi này.

- Sorry. Ông ta nói và tiếp tục bước đi nhanh trông như vội vã lắm và không để ý đến tôi có chấp nhận lời xin lỗi của ông ta hay không. Nhìn ông ta ăn mặc rất gọn gàng, áo vét, gi-lê, còn thắt cả caravat nữa, lịch sự đến thế mà thái độ chả tế nhị gì cả.

      Hành tung thật bí ẩn, ông ta cứ liên tục ngó đông ngó tây như thể đang tìm ai đó. Thật lạ là ông ta rất giống tôi ở chổ là ông ta chỉ đem theo rất ít hành lí, một cái vali xách tay thật gọn màu đen viền đỏ, thường thì những người đi nước ngoài như tôi mang theo rất nhiều hành lí chỉ tại tôi đến sân bay trễ giờ nên không kịp quay lại nhà để lấy hành lí nữa, tôi cứ tưởng là mẹ đã xếp vào cốp xe rồi nên khi đến nơi thì thành ra vậy. Chắc có lẽ chỉ là một người bình thường thôi, chỉ tại mình lo lắng quá thôi mà- Tôi thầm nghĩ và tiếp tục bước ra khỏi cổng.

      Lúc bước ra thì hắn đã đứng trước đường lớn có vẻ là đợi taxi vậy. Mà thôi kệ mình cũng không quan tâm lắm. Nhưng dường như tôi không muốn quan tâm cũng không được khi mà có một người thanh niên tầm 30 tuổi, mặc quần jean áo thun, bên ngoài khoác chiếc áo da màu đen, đeo kính râm, đội mũ diềm đen đang đứng cạnh ông ta. Anh ta cao to không kém gì tên ngoại quốc, sắc mặt không biểu hiện một sắc thái cảm xúc nào, và điểm đặc biệt là anh ta có chiếc vali y hệt của tay nước ngoài. Hai chiếc vali được đặt sát nhau, nhưng hai người chủ của hai chiếc vali ấy thì không quen biết nhau, họ không nhìn nhau dù chỉ là một cái liếc mắt. Nhìn vào thì giống như hai người lạ mặt đang đón taxi vậy nhưng với một người có con mắt tinh tường như tôi thì không thể nào không nhận ra được là họ có âm mưu gì đó. Một chiếc taxi chạy đến, tên người Viêt vẫy vẫy tay và nhanh chóng đưa tay cầm chiếc vali của gã ngoại quốc và bước lên xe biến mất dạng. Và ngay lúc đó một chiếc mercedes-benz lao đến, gã người tây lao lên xe nhanh chóng và chạy theo hướng ngược lại. Tiếp đó một chiếc mô tô từ xa chạy đến và một thanh niên từ phía sau tôi lao ra phía trước và nhảy lên chiếc mô tô phóng theo chiếc mercides kia, chiếc mô tô lao đi khá nhanh, gió giật chiếc áo người ngồi sau làm lộ rõ ra khẩu súng ngắn sau lưng cậu ta. Là người đứng ngoài, tôi chứng kiến toàn bộ sự việc khá ngắn gọn diễn ra trong vòng chưa đầy 15 giây ấy. Máu trinh thám nổi lên tôi vẫy ngay  một chiếc taxi gần đó.

- Bám theo chiếc mercides phía trước, giữ khoảng cách không để phát hiện, mọi vấn đề tôi lo. Không ngần ngại tôi còn đưa cho anh 500 ngàn đồng để không phải mất thời gian khi xuống xe.

    Nếu như mới từ sân bay ra thì chiếc vali của tên nước ngoài không thể mang theo hàng cấm gì được mà nó đã được tên kia mang đi vậy thì chỉ có chiếc vali của tên đó do tên nước ngoài cầm là có vấn đề và hai người thanh niên có súng là cùng một bọn chăng… không, không phải, hai người này đang bám theo tên ngoại quốc kia, chắc chắn là không phải cùng một bọn được. Tôi thầm nghĩ. Chiếc taxi của tôi vẫn đang bám sát tên ngoại quốc nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định không để hai người thanh niên đi mô tô phát hiện. Và dường như là cứ đi qua mỗi đoạn đường giao nhau thì càng có nhiều xe chạy lên phía trước chúng tôi và nhập vào hai thanh niên đi mô tô, có cả xe ô tô và mô tô. Và giờ thì từ xe của chúng tôi không thể thấy xe của gã ngoại quốc nữa mà chạy theo đoàn xe phía trước. Tốc độ của chúng tôi chạy càng ngày càng nhanh để có thể bám kịp đoàn người ấy, vì đã có tôi lo nên bác tài xế cứ chạy theo hết tốc độ để bắt kịp xe trước. Có lẽ là đã ra ngoại thành, ở đây không có nhiều xe cộ và nhà cao tầng như trước nữa. Nhưng chúng tôi lại tiếp tục vào khu đông dân cư và lại chạy ra khu vắng người nữa.

    Quái lạ, tại sao mình đã chạy qua rất nhiều trạm gác mà cảnh sát giao thông lại không hỏi thăm nhỉ, hay là… mình hiểu rồi, chỉ có thể là vậy. Đây là chiến dịch rất quan trọng và cảnh sát giao thông cũng không được gây ảnh hưởng đến lộ trình của chiếc xe. Liếc nhìn đồng hồ tôi thấy đã 22h rồi, vậy là chúng tôi đã theo hắn hơn 40 phút rồi. Đoàn người rẽ vào cách cổng phía trước và mất hút. Chúng tôi dừng lại.

- Đây là đâu vậy bác tài. Tôi hỏi.

- Đây là cảng ở Thủ Đức. Nhưng, Nhưng mà cậu định vào đây à.

- Có lẽ phải vậy thôi, mà sao vậy bác.

- Đây là nơi tụ hợp các phần tử ô hợp của xã hội, là một ổ tệ nạn đấy cậu à, cậu nên suy nghĩ kĩ trước khi đi.

- Cháu quyết định rồi, vậy nha, giờ bác chở hành lí của cháu đến tầng 2 số 32 quận Tân Bình và gửi người nhà cháu.

- Mà khoan đã, cậu nên đổi áo đi, mặc vậy sao vào đó được.

- À cháu quên mất. Cảm ơn bác ạ. Mà bác nhớ nói người nhà cháu là cháu đi gặp bạn trước rồi về nhà sau nhé.

    Nhìn lại mình tôi củng cảm thấy hơi run, nếu bác tài xế không nói sớm thì chắc có vấn đề, tôi đang mặc cái áo vét, sơ mi, sơ vin gọn gàng làm sao mà vào nơi này được. Thay vội cái áo thun, khoác cái áo vải bên ngoài và không quên nhét cây côn nhị khúc vào trong áo, đội mũ áo khoác trùm kín đầu tôi cũng vội vàng bước vào bên trong để đi tìm tên ngoại quốc mà tôi vừa mất dấu.

     Bước chưa tới cổng vào thì đã gặp phải nhiều chướng ngại. Gái mại dâm đứng chật cả lối vào, bên kia đường thì một vài cặp đang kì kèo trả giá.

- 300 trên một slot anh nhé, nếu nguyên đêm thì em khuyến mãi cho 700. Thấy tôi không trả lời cô gái tiếp tục. 200 anh nhé.

    Bỏ ngoài tai những lời đó tôi cứ tiếp tục bước về phía trước mặc những lời lôi kéo của đám gái bán hoa này. Đi sâu vào trong nữa là những cảnh hút chích tràn lan, nguời thì nằm, kẻ thì ngồi, đôi mắt đê mê của kẻ đang phê thuốc cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi cảm thấy khiếp đảm. Bỏ qua tất cả ánh mắt đó, tôi cứ theo dấu bánh xe mà tiến thẳng vào trong. Thấy phía xa có bóng người, tôi vội vàng tìm chổ ẩn nấp để tiện quan sát bọn chúng. Tôi trèo lên một thùng container gần đó để ẩn nấp. Tôi đã thấy chiếc xe của tên ngoại quốc đang đổ giữa cảng, hai bên còn có hai chiếc mercides benz đang nằm hai bên mặt hướng về 1 phía. À không, tôi không thể nhận biết được chiếc nào là của tên ngoại quốc cả vì qua ánh trăng tôi có thể thấy rằng cả ba chiếc đều giống nhau đến cả biển số cũng vậy. Chắc là để đánh lạc hướng khi có chuyện gấp xảy ra, bọn tội phạm này tinh sảo đến vậy chắc là không phải tầm thường. Xung quanh còn có nhiều chiếc mô tô dựng bên cạnh đều hướng về phía trước, có rất nhiều đàn em đứng gác tên nào củng lâm le súng a-ka sẵn sàng xả súng vào bất cứ tên nào cản đường chúng. Tên cầm đầu có lẽ vẫn còn trong ba chiếc ô tô kia, bọn bên ngoài chỉ là đàn em mà thôi.

- Chắc là đang chờ đối tác. Tôi thầm nghĩ.

    Ngay lập tức tôi thấy lạnh sóng lưng, một khẩu súng đang chỉa vào gáy tôi.

- Đứng im, chỉ cần một cái nháy máy là mày có thể toi mạng, mày hiểu là nên làm gì rồi chứ. Giọng hắn nói hắn lạnh đến nổi mà tôi không thể chống cự lại được. Giống như là một tay sát thủ máu lạnh vậy.

- Hắn lại đây lúc nào thế nhỉ, không một tiếng động.    

Hắn ta áp giải tôi xuống trước chiếc mercides nằm giữa, kính của sau mở ra và hắn nói.

- Thế này là sao, thưa ông peter.

- Là mày à, thằng nhóc. Tôi sẽ xử hắn sau, sắp đến giờ ăn rồi, chuẩn bị đi. Tên ngoại quốc nói vọng ra từ trong xe.

- Thì ra ông biết tiếng Việt, khá lắm ông bạn, Tôi không phải thằng nhóc. Tôi hét lớn.

 - Tôi thấy vụ này không ổn, vừa nói hắn vừa đẩy tôi tới trước và tay còn lại chìa khẩu súng vào ông ngoại quốc tên peter mà tôi đang cố gắng bám theo kia.

- Vậy hắn dùng súng cả hai tay ư, tôi thầm nghĩ. Đúng là một tên xã hội đen lợi hại. So ra vai vế của hắn không thua gì tên ngoại quốc cả.

 - Nếu vụ làm ăn này có vấn đề gì thì ông sẽ phải chịu trách nhiệm trước đại ca đấy. Hắn nói. Tôi thấy vụ này không ổn, ông đã bị theo dõi rồi. Giờ tôi đi chuẩn bị đường rút, nếu có biến triển khai kế hoạch B. Mọi chỉ thị đều phải thông qua đại ca, chỉ cần ai trong chúng ta trái lệnh đại ca thì ông biết hậu quả rồi đấy.

     Nói xong hắn giao tôi lại cho tên đàn em và nhanh chóng lao vào bóng đêm mất hút.

- Là tên lúc nãy đổi vali với tên ngoại quốc. Tuy hắn lướt qua nhanh nhưng bóng dáng của hắn không thể qua mắt tôi được. Đối thủ đáng gườm đây. Tôi thầm nghĩ.

   Tên ngoại quốc kéo kính lên, mắt hắn lộ tia sát cơ. Trong một tổ chức thì luôn có những mâu thuẫn, đó là điều không thể tránh khỏi. Ngay lúc này, 3 chiếc ô tô từ xa chạy lại, hướng về phía tôi. Chậm dần, chậm dần.

    Két két… Tiếng phanh vang lên. Hai chiếc ô tô hai bên tắt máy. Chiếc chính giữa nhá đèn ba cái rồi tắt hẳn. Bên này hai chiếc mercides hai bên nhá đèn ba cái rồi tắt hẳn. Từ trong hai chiếc xe đối diện, nhiều tên cầm a-ka lần lượt bước ra, tất cả đều mặc áo sơ mi đen. Từ chiếc xe chính giữa, một tên cầm súng ngắn bước ra, tiếp đó là một người đàn ông trung niên bước ra sau, cả hai đều mặc áo vét đen có vẻ như là người quan trọng. Bên này ông peter cũng đã bước ra và cũng có một người tay cầm súng ngắn theo sát bên mình. Tên cầm súng ngắn theo người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn quanh không gian yên tĩnh này, không gian yên tĩnh đến nỗi mà có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ngay lập tức hắn nhìn chằm chằm vào tôi và thì thầm gì đó với ông chủ của mình.

- Ông giải thích thế nào với tôi về vấn đề này, thưa ông peter. Hắn là ai. Người đàn ông trung niên vừa hỏi vừa nhìn về hướng tôi.

- Có chút vấn đề nhỏ thôi, ta vào việc chính đi. Peter trả lời. Tiền đâu.

- Ông cho tôi xem hàng trước đã.

- Một tay giao hàng một tay giao tiền. peter trả lời dứt khoát.

- ô kê, người đàn ông vẫy tay kêu đàn em mang tiền ra.

     Một tên mang cái vali mà tên ngoại quốc đổi ở sân bay lên trước mặt người đàn ông trung niên ra và mở ra. Một vali chứa toàn hàng trắng. Tên cầm súng ngắn lao tới kiểm tra ngay và bên này là một tên cầm a-ka lên kiểm tra tiền. Ngay lúc đó tôi đã nhận ra người cầm súng ngắn kiểm tra hàng chính là người mang súng đuổi theo tên ngoại quốc mà tôi thấy ở sân bay.

- Tất cả đứng yên, các anh đã bị bắt về tội buôn bán ma túy. Tiếng nói phát ra từ không gian xung quanh. Sau khi nghe tiếng nói ấy thì từ nhiều phía lực lượng công an xông ra hướng súng về phía bên của tên ngoại quốc. Người mang súng ngắn còng tay kẻ đang cầm chiếc vali chứa hàng trắng lại một cách nhanh chóng và điêu luyện, và tất nhiên cả nhóm người của người đàn ông trung niên kia đều là công an cả.

     Hàng loạt tiếng súng vang lên. Tôi cảm nhận thấy từng đường đạn bay trong không khí. Biết chắc là hai tên được giao nhiệm vụ giữ tôi giờ không còn để ý tới sự sống chết của tôi nữa mà chỉ giương súng vào đám người xung quanh mà bắn liên thanh. Không để mất thời cơ, lấy vội cây côn trong người tôi đánh mạnh vào khẩu súng tên đang bên phải tôi và tung cước đá bay khẩu a ka của tên bên trái tôi, và sau đó là liên tiếp các đòn xoắn chỏ hạ gục hai tên này chỉ trong vài giây với một người lão luyện như tôi. Tiếng đạn bay lướt qua vai làm tôi lạnh cả sống lưng, tôi nấp vội vào chiếc mercides gần nhất. Vừa lúc đó tôi thấy tên ngoại quốc chạy ra phía sau các thùng container, lẩn vào bóng đêm. Do có tên cầm súng ngắn yểm trợ, không ai bám theo hắn được, thế là tôi chạy theo sau hắn ta, mặc kệ tên cầm súng ngắn cho công an xử lí. Bám theo tên ngoại quốc, hắn chạy theo hướng ra cảng nước, phía dưới có chiếc ca nô đang nổ máy đợi sẵn, hắn không ngừng nã súng về hướng tôi. Làm tôi phải lùi lại nấp vào sau các thùng container. Nhưng chưa chạy đến cảng nước thì tôi nghe “đoàng” và  hắn ngã gục xuống, chiếc thuyền chạy đi, để lại tên ngoại quốc nằm đó và tôi, tôi có thể thấy được ánh mắt hắn ta nhìn tôi, đó là tên lúc nãy đổi vali với tên ngoại quốc, ánh mắt của loài sói hoang. Tôi đỡ tên ngoại quốc lên, hắn ta dính một viên đạn xuyên tim, thủng từ phía trước ra phía sau, nhưng hắn còn kịp nói với tôi một từ trước khi chết, đó là “ kai“.

- Là sao, ông nói gì tôi không hiểu. Này, này, ông nói đi.

    Ông ta không nói được gì thêm nũa rồi từ từ lịm đi trong tiếng gào thét vô vọng của tôi. Và cả cái đêm đó cũng  là đêm đầu tiên tôi về Việt mà phải bị thẩm vấn. Sáng mai tôi còn nhận được cái bắt tay và lời hẹn ra làm chứng vụ này của trưởng phòng hình sự công an thành phố. Cả đêm không ngủ nên giờ tôi chỉ muốn về nhà và ngã lưng trên chiếc giường nệm của tôi mà thôi. Tôi gọi ngay anh xe ôm trước cổng.

- Cho tôi về 32 Quận Tân Bình.

     Tôi không thể nào quên được câu nói của tên ngoại quốc, “Kai” là gì chứ, mình không hiểu, là tên chăng, mật danh hay là địa điểm. Tôi thầm nghĩ. Cuối cùng thì cũng đến nhà rồi. Nhà tôi xây gần giống như kiểu chung cư, vì chỉ có mình chị tôi ở nên tầng 1 cho một người bạn cũ của bố tôi thuê để mở quán cà phê, chúng tôi ở tầng hai. Thanh toán tiền cho chú xe ôm xong tôi mới quay bước về phía căn nhà mình, ngước nhìn lên tầng 2 tôi thấy thật bất ngờ.

- Văn phòng Thám tử Nguyên Khang. Tôi đọc thầm dòng chữ in trên tấm kính phía trước mặt đường ở tầng 2. Phía dưới còn có dòng chữ “ Nguyên Khang detective “. Cái tên nghe rất quen.

- Lạ thật, chẳng lẽ chị mình cho thuê luôn căn nhà này rồi sao. Mà thôi cứ lên lấy lại hành lí hôm qua mình gửi cái đã. Vừa nghĩ tôi vừa bước lên cầu thang và gõ cửa.

- Tôi không nghĩ bà đến sớm vậy. Giọng một người thanh niên nói vọng ra trước khi mở cửa.

   Trước mặt tôi là một anh chàng có vẻ ngang tuổi tôi, dáng người cao, có nước da hơi ngâm đen của một thanh niên miền nhiệt đới, nhìn rất bảnh trai. Anh ta mặc áo ghi lê đen bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng trông rất lịch sự.

- Chào anh. Tôi đến để lấy hành lí đêm qua tôi đã gửi taxi đến đây, tại tôi nghĩ là chị tôi còn sống ở đây nên hơi thiếu lịch sự. Tôi nói.

- Thế Hùng à, vào nhà đi.

- Anh biết tôi à. Vậy chị tôi hiện giờ đang ở đâu.

- Cậu cứ vào nhà đã rồi ta nói chuyện sau.

     Vừa vào nhà đã bị con chó của anh chàng điển trai này nhe nanh vuốt nhào tới hướng tôi. Nó nhìn giống như những chú chó nghiệp vụ mà tôi đã thấy trong các bộ phim hình sự.

- Tô by, thôi nào, người nhà cả đấy. Anh hét to.

      Con chó dường như rất nghe lời anh ta, nó nằm xuống và quay mặt về hướng tôi như canh chừng cho ông chủ nó.

- Tô by à, rất giống tên của chú chó đã giúp sherlock holmes trong vụ án “Dấu Bộ Tứ”.

- Thì tôi đặt theo tên của nó mà. Nó đã cứu sống tôi trong nhiều vụ án đấy. Anh nói.

- Vậy à, tôi cũng rất mê trinh thám.Mà chị tôi đâu. Sao anh lại ở đây.

- Chị cậu đi học rồi.

   Vừa lúc đó thì có tiếng chuông cửa. Anh đứng dậy đi ra mở cửa mặc cho tôi đang ngạc nhiên ngồi đó và chị tôi bước vào. Rất vui mừng khi trong thấy chị, tôi chạy tới ôm chầm lấy chị ngay. Quay lại chiếc bàn để tiếp khách giữa phòng chúng tôi tiếp tục câu chuyện. Chưa kịp để chiếc cặp xuống bàn, chị tôi giải thích ngay.

- Đây là Nguyên khang, bạn chị, con của bác Tùng bạn của bố, cậu ấy mượn căn nhà của chúng ta để làm văn phòng. Chị nói với tôi và quay sang anh ấy. Đây là Thế Hùng. Em trai tớ. Chắc hai người còn nhớ nhau chứ.

- À, lâu quá rồi, em cũng quên mất. Tôi nói.

- Ừ, không sao. Anh nói.

- Chị ở phòng trước, em và anh Khang ở chung phòng nhé.

- Ừ, em cần nghỉ ngơi. Em mệt quá rồi. Cả đêm qua phải thức trắng. Để mọi người biết chiến tích của mình, tôi bắt đầu kể. Nhưng mà em vẫn chưa biết “Kai” là gì.

- Kai là tên đổi va li với tên ngoại quốc cũng là tên bắn chết hắn ở cảng.

- Sao anh biết được. Tôi hỏi gặn lại như là không tin được anh ta biết rõ mọi chuyện như vậy.

- Bởi vì hắn và cả tổ chức của hắn là kẻ thù số một của tôi. Lần sau nếu gặp hắn thì cậu nên tránh xa hắn ra, hắn sẵn sàng bóp chết bất cứ kẻ nào cản đường hắn, hiểu chứ cậu nhóc mê trinh thám.

- Tôi không phải cậu nhóc nhé, nếu có bản lĩnh thì anh đi bắt hắn đi, nếu còn gặp lại hắn ta, tôi thề sẽ đem hắn ra trước vành móng ngựa. Tôi hét lớn.

- 10h tôi có cuộc hẹn với khách hàng, cậu đi ngủ đi và nhớ nhường phòng này cho tôi. Vừa nói anh vừa đứng dậy và bước ra khỏi phòng.

- Vậy thì để xem kĩ năng trinh thám của anh đến đâu mà dám xem thường tôi. Tôi hét vọng theo khi anh vừa mở cửa bước ra. Cánh cửa vừa đóng lại tôi cũng bước về phòng ngay.

- Mình lớn thật mà, hôm qua tên ngoại quốc cũng gọi mình là thằng nhóc giờ thì đến hắn. Tôi vừa nghĩ vừa tức. Chị hơn mình 2 tuổi, vậy hắn củng chỉ hơn mình 2 tuổi thôi. Dám gọi mình là “cậu nhóc mê trinh thám” à, được rồi, giờ thì đánh một giấc rồi 10h dậy xem kĩ năng trinh thám của hắn đến đâu nào.

—————hết——————

                                                                        Tác giả

                                                                              Tiểu Ngọa Long

 Mời các bạn đoán xem Thám tử kì tài

                                       file 2: Nỗi oan tên trộm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro