THÁM TỬ KÌ TÀIFILE 3- CHƯƠNG 3: CUỐN NHẬT KÍ KÌ LẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THÁM TỬ KÌ TÀI

FILE 3- CHƯƠNG 3: CUỐN NHẬT KÍ KÌ LẠ

Trước mặt tôi là một cảnh tượng hãi hùng. Ông chủ nhà chết trong tư thế treo cổ, trước mặt ông là một quyển nhật kí được đặt ngay ngắn trên một chiếc bàn nhỏ. Bên dưới là chiếc ghế cao chắc ông dùng để tự sát. Ông ta treo lơ lửng giữa trần nhà. Chúng tôi không dám động chạm nhiều vào cái xác vì sợ ảnh hưởng đến hiện trường vụ án. Anh bạn tôi thì chụp lại tất cả những gì trong căn phòng này bằng điện thoại của mình. Tôi thì ngăn không cho bất cứ người nào vào phòng để đề phòng họ làm xáo trộn hiện trường hoặc nếu như đây không phải là tự sát thì cũng chính là không để hung thủ thực hiện được thêm mánh khóe nào khác nữa trong một căn phòng khóa trái như thế này.

15 phút sau, cảnh sát đến. Ông cảnh sát phụ trách vụ việc lần này là một người đàn ông trẻ, nhìn rất hài hước, anh ta có cái miệng hơi quằm xuống, nhìn vào giống như là ông ta đang cười vậy. Ông ta ăn mặc bình thường không mặc quân phục.

- Lại là cậu sao, chàng thám tử! Chúng ta thật có duyên. Ông cảnh sát nói.

- Chào ông phó phòng hình sự công an thành phố Đà Lạt. Bạn tôi trả lời.

- Dù sao cũng cảm ơn cậu vì vụ trước, giờ tôi được lên chức trưởng phòng cảnh sát hình sự rồi. Ông nói nhỏ.

- Giờ ông định xử lí vụ việc thế nào đây. Bạn tôi nói.

- Chúng tôi đang tiến hành khám nghiệm tử thi, nhưng nhìn hiện trường tôi có thể kết luận sơ bộ đây là một vụ tự sát. Nạn nhân là Nguyễn Trường Kha, giám đốc một công ti xuất nhập khẩu gỗ lớn.Nạn nhân chết trong phòng kín, khóa trái, cánh cửa có hai chốt, chốt giữa bật tung cả ra sàn, chốt trên thì hơi bật ra. Chắc là vì cú đạp khá mạnh của anh bạn cậu.

- Cậu biết ông ta à? Tôi hỏi.

- Ừ, trước đây tôi có giúp ông ta phá một vụ án. Ông ta là Nguyễn Thành Phát- Thanh tra hình sự. Anh trả lời.

- Bây giờ mọi người tập trung tại phòng khách để lấy lời khai nào. Ông thanh tra nói.

Một người bên đội khám nghiệm cầm tờ giấy đến cho ông thanh tra, sau khi đọc xong ông ta nói:

- Đã có kết quả giám định sơ bộ, ông nhà tử vong trong vòng 3h đến 5h sáng, nguyên nhân tử vong đúng là do tắc đường khí quản. Không tìm thấy bất kì dấu vết nào khác chứng tỏ nạn nhân bị tấn công cả. Căn phòng lại khóa trái. Chúng tôi muốn lấy lời khai của tất cả mọi người trong gia đình. Trong thời gian từ 3h đến 5h sáng nay các vị đang ở đâu, làm gì, với ai...

- Tôi nghĩ không cần thiết đâu, tôi ngắt lời ông thanh tra. Mọi người trong gia đình này đều có phòng riêng và thời gian đó mọi người còn đang ngủ nên không thể có người nào có chứng cứ ngoại phạm được.

- Cậu ấy nói đúng đấy. Cậu Phúc nói.

- Không cần đâu, tôi chỉ lấy lời khai theo thủ tục thôi chứ tôi đã có kết luận rồi.

- Thật sao! Tôi ngạc nhiên. Không phải chứ. Còn nhanh hơn cả anh bạn tôi. Tôi thầm nghĩ.

- Bố ơi. Thanh vừa nói vừa khóc. Mặt tựa vào ngực chị tôi.

- Tôi nghe nói gần đây gia đình cô xảy ra nhiều việc kì bí, bố cô từ một người khỏe mạnh thành người ngồi xe lăn. Nguyên do có thể do bố cô không chịu được áp lực nên... Ông cảnh sát nói.

- Ông cảnh sát, ông có thể trả lại cho chúng tôi cuốn nhật kí trên bàn đó được không, nó là của mẹ tôi. Minh nói.

- Chúng tôi sẽ trả lại cho gia đình sau khi giám định xong. Ông ta nói.

- Vâng, cảm ơn ông. Minh nói.

- Ta có thể kết luận được đây là một vụ tự sát. Ông chủ nhà vì chịu quá nhiều áp lực nên nảy sinh ý định tự sát, trên người không tìm thấy dấu vết nào khác, cửa phòng khóa trái, hơn nữa trên bàn lại có một quyển sổ tuy chưa giám định nội dung nhưng có thể đó là một lời trăn trối hoặc bản di chúc của nạn nhân nên tôi có thể khẳng định đây là một vụ tự sát.

- Đó là cuốn nhậ kí của mẹ tôi trước khi mất để lại, bố tôi tìm thấy mấy tháng trước đây sao có thể là lời trăn trối được. Minh nói.

- Mẹ cậu trước khi mất ư? Ông ta hỏi. Vậy bà đây là...

- Tôi là vợ sau của ông ấy. Bà ta trả lời.

- À, như thế thì càng rõ ràng hơn. Tại gần đây bố cậu nhớ đến vợ cũ của mình nên quyết định đi theo bà ấy. Quá lô gic rồi còn gì. Ông ta nói.

- Tôi thấy ông ta nói cũng khá có lí đấy. Tiếng cô tiểu thư đanh đá kia vang lên.

- Nhưng chúng ta chưa thể kết luận như vậy được, còn quá nhiều uẩn khúc. Tôi nói. Sao ông có thể kết luận khi mà chưa lấy lời khai mọi người trong gia đình như vậy được.

- Mọi chứng cứ ở hiện trường đều chứng minh cho giả thuyết của tôi. Nếu cậu nói vậy thì đây là một vụ án mạng trong phòng kín, vậy mánh khóe ở đây là gì. Cậu nói đi. Ông ta vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi.

- Ông xem này, cái ghế này nằm ngay dưới chân nạn nhân. Hung thủ vì quá vội vã hoặc vì thiếu chuyên nghiệp mà để lại sơ xuất. Sau khi sát hại nạn nhân xong hắn mới treo nạn nhân lên và đặt cái ghế xuống dưới chân nạn nhân, tuy nhiên nếu là tự sát nạn nhân sẽ dùng chân đẩy cái ghế ngã ra sau và nó sẽ nằm phía sau lưng nạn nhân nhưng ở đây nó lại nằm ngay dưới sát chân nạn nhân. Bạn tôi nói.

- Ừ. Ông thanh tra im lặng không biết nói gì trong vài phút suy nghĩ.- Vậy cậu giải thích căn phòng khóa trái này như thế nào?

- Hiện tại tôi vẫn chưa tìm được lời giải.

- Vậy thì xem như kết luận của tôi vẫn là hợp lí nhất rồi.

- Ông... Bạn tôi nói. Cho tôi hỏi là phòng này có bao nhiêu chìa khóa sơ cua và những ai đang giữ nó.

- Chỉ có mình tôi là giữ chìa khóa sơ cua của tất cả các phòng. Ông quản gia lên tiếng.

- À, sao tôi có thể quên được nhỉ. Vậy ông ta là nghi phạm số một rồi. Ông thanh tra nói.

- Nếu như chỉ có mình ông ta giữ chìa khóa sơ cua thì ông ta là người sẽ bị nghi ngờ nhiều nhất sau khi ông chủ nhà bị giết, nếu là ông, ông có dám ra tay giết người trong phòng kín như vậy không? Bạn tôi nói.

- Đó là điều mà tất cả chúng ta đều nghĩ là ông ta không thể thực hiện, vậy nên ông ta mới ra tay như vậy. Được rồi, chúng ta có thể xuống nhà để lấy lời khai của các vị đồng thời làm thủ tục để nhận xác nạn nhân, sớm nhất là vào ngày mai. Còn ông quản gia sẽ được hỏi cung riêng tại phòng cảnh sát điều tra hình sự thuộc đội điều tra số 1 công an thành phố Đà Lạt.

Anh bạn tôi lắc đầu tỏ vẻ chán chường.Mọi người thì theo ông ta xuống đại sảnh, chị tôi cũng theo chị Thanh xuống dưới. Trước căn phòng ông chủ nhà, anh bạn tôi vẫn đang ngắm nghía cánh cửa đó.

- Này, sao ông ta lại lên được chức trưởng phòng cảnh sát hình sự công an thành phố thế nhỉ. Tôi hỏi.

- Ông ta vẫn như vậy. Bạn tôi nói kèm theo tiếng thở dài.

- Thế Hùng, cậu có thấy căn phòng này có gì đó bất thường. Cái lỗ thông gió có vẻ khá thấp so với cánh cửa.

- Đúng thế, Nhưng ở đây phòng nào cũng vậy, cậu nhìn xem. Tôi nói và chỉ về căn phòng gần nhất.

- Ừ, đúng vậy, bây giờ tôi và cậu cùng thử nhé. Chúng ta sẽ về phòng mình. Cậu lấy cái bàn kia lại đây chúng ta thử nào. Tôi kéo cái bàn ra trước cửa phòng và đóng cửa lại.

- Rồi cậu đứng lên cái bàn đó và làm theo tôi. Anh nói. Tôi làm theo những gì anh yêu cầu. Tiếp theo cậu hãy cho tay vào cái lỗ thông gió và cậu thử xem có chạm được cái chốt không. Căn nhà được xây theo kiểu cổ Pháp nên loại chốt cửa này cũng là loại chốt gài bình thường, không có gì đặc biệt cả.

- Được, tôi đụng được này, tôi hiểu ý cậu rồi. Tôi gài vào được rồi này. Vậy là từ bên ngoài ta có thể gài chốt bên trong được. Vậy là mánh khóe vụ này đã rõ rồi. Chỉ cần thay cái bàn này bằng một cái ghế cao là xong thôi.

- Không đâu, cậu đừng vội mừng. Cậu không nhớ sao, lúc đó cậu đạp mạnh đến nỗi nó bức cả chốt dưới ra sàn luôn đấy thôi. Nếu chỉ gài được chốt trên thôi thì chúng ta chưa tìm ra được mánh khóe của vụ án đâu.

- Vậy là chúng ta đi vào ngõ cụt rồi. Tôi nói.

- Chúng ta đi hướng khác xem sao. Vào hiện trường đi. Anh nói.

Đúng như ông thanh tra đã nói. Chốt trên là chốt dọc đã bị tôi đạp mạnh đến nỗi cây then gài cong lại, nhưng cái hãm giữ vẫn còn nguyên trên tường còn cái then bên dưới có cong đôi chút nhưng cái hãm giữ đã bị bật ra khỏi tường và nằm trên sàn nhà. Cú đạp của tôi mạnh quá vậy chăng. Nhưng tôi chả thấy mạnh gì cả, nó chỉ là một cú đạp bình thường với một người học võ như tôi thôi. Tôi thì xem xét kĩ cánh cửa còn anh thì xem cái hãm trên sàn nhà, rồi chúng tôi lại xem xét cửa sổ.

- Nó không có dấu hiệu cạy phá. Hắn không thể ra bằng đường cửa sổ được. Tôi nói.

- Đúng vậy, hơn nữa, nó khá cao. Nếu dùng thang cũng khó mà thoát được mấy con chó trong nhà và hắn khóa cửa sổ này bằng cách nào. Hay là bằng thủ thuật nào khác nữa. Anh nói.

- Nhưng anh đã nói rồi mà. Làm sao hắn ta có thể thoát ra và mang cái thang đi được, nhà này có tới 5 con chó Bec-giê giống Đức và đã được huấn luyện kĩ càng đấy.

- Nhưng nếu hắn là người thân quen với lũ chó thì sao. Bạn tôi nói.

- Ý anh là. Tấn Phúc, là cậu Phúc sao. Tôi nói. Giả sử là thế nhưng còn thủ thuật gây án với căn phòng kín thì sao. Với tấm của kính lớn thế này thì nó có lợi cho thủ thuật gây án của hung thủ không nhỉ. Tôi nói.

- Tôi đang xem xét. Vừa nói anh vừa xem đi xem lại tấm kính lớn này.

Nó là cửa sổ với tấm kính rất lớn như một bức tường vậy. Nếu mở ra thì tôi có thể nhảy từ trên phòng này xuống mặt đất bên dưới. Nhưng với khoảng cách khá cao thế này tôi cũng không dám chắc là chân mình có gặp phải vấn đề gì không nữa. Trong lúc anh bạn tôi đang xem xét cánh cửa sổ tôi lại xem qua cánh cửa chính. Tôi phát hiện thấy một điểm lạ và gọi anh ngay.

- Này, anh xem này. Tôi gọi anh. Mảng tường ở phía trước cái hãm chốt bên dưới có một miếng to bằng đầu ngón tay bị bể này. Có phải do tường cũ kĩ không nhỉ.

- Để tôi xem nào. Không phải đâu. Tường ở đây chắc là mới được tu sửa, căn phòng này nhìn cũng rất mới, ngoài mấy cái lỗ thủng do anh đá bay cái hãm chốt ra thì đâu có dấu vết nào khác ngoài cái này. Bạn tôi nói. Vậy đây là dấu vết mới ư. Anh nói nhỏ gì đó và chạy xuống dưới nhà làm tôi giật bắn người chạy theo.

- Này, này, anh đi đâu vậy. Tôi gọi với theo anh nhưng không kịp.

- Ông cảnh sát đó đâu rồi?Tiếng bạn tôi hỏi mấy người dưới nhà.

- Họ đi rồi. Chị tôi nói, họ đưa bác quản gia đi rồi.

- Tôi mượn xe cậu nhé. Vừa nói anh vừa chạy ra cửa.

- Này. Cho tôi đi với nào.

- Anh phải ở đây. Bảo vệ cho mọi người chứ. Vừa nói anh vừa nháy mắt với tôi và chạy mất.

- Cái quái gì đang xảy ra thế này! Lần thứ hai anh bỏ rơi tôi rồi đấy. Tôi nói.

Anh bạn tôi chạy ra xe và đi mất. Tôi thì chẳng hiểu gì về việc này cả. Cả buổi sáng đó tôi chẳng biết phải làm gì cả, tôi về phòng nằm xuống nhưng không thể nào chợp mắt được. Tôi không thể suy luận nếu như không có gợi ý của anh, tôi giống như một đứa trẻ mới lớn trong ngành, cần phải nhận được sự hướng dẫn tận tình của một giáo viên vậy. Đến chiều tối, không đủ kiên nhẫn để chờ đợi tôi định mượn xe của chị Thanh để đến sở cảnh sát nhưng vừa đúng lúc chị đến đó để lấy cuốn nhật kí của mẹ nên tôi theo đi nhờ sẵn tiện làm người lái xe luôn thể, chị tôi thì cũng theo cho vui vì ở nhà bùn quá. Theo sự chỉ dẫn của chị Thanh, tôi cũng đã đến nơi cần phải đến. Ông thanh tra đang ngồi trong phòng chờ chúng tôi đến vì chị Thanh đã gọi trước rồi.

- Tôi đến như đã gọi trước. Chị Thanh nói.

- Mời mọi người ngồi.Nó chả có gì liên quan đến vụ án cả. Không phải di chúc, cũng không phải thư tuyệt mệnh. Nó là một cuốn Nhật Kí quái quỷ. Nên tôi...

- Này! Nó là di vật của mẹ tôi đó. Sao ông có thể nói vậy được hả. Chị Thanh cắt ngang lời ông ta và đứng dậy nhìn chăm chăm về phía ông ấy.

- Ôi, tôi xin lỗi! Ông ta nói và đứng dậy đẩy nhẹ chị Thanh ngồi xuống. Tôi không biết phải nói thế nào nhưng nó đúng là không bình thường thật đấy. Đây, tôi trả cho cô này, dù sao thì nó cũng không liên quan gì đến vụ án cả. Vừa nói ông ta vừa để cuốn nhật kí lên bàn.

- Cảm ơn ông. Chị nói.

- Còn về phần ông quản gia thì ông ấy không khai gì cả nhưng chúng tôi sẽ có biện pháp nghiệp vụ để ông ta khai ra tất cả trong thời gian sớm nhất. Ông ta nói.

- Không. Ông quản gia là người luôn bên cạnh bố tôi, ông ấy làm việc ở đây từ lúc ông tôi còn sống sao lại có động cơ gây án được chứ. Chị nói.

- Nhưng chỉ có mình ông ta có chìa khóa sơ cua của toàn bộ căn nhà. Vậy thì còn ai vào đây nữa chứ?

- Nhưng biết đâu bố tôi tự sát thì sao. Chị nói.

- Để tôi xem xét lại vấn đề này đã sau đó sẽ thả ông ta ra nếu ông ta vô tội.

- Được, vậy tôi xin phép ra về. Chị nói.

- Hai người ra ngoài xe trước đi, em muốn nói với ông thanh tra đây chút chuyện. Tôi nói.

- Ừ, vậy em ra sau nhé. Chị tôi nói và đi trước.

- Lúc sáng bạn tôi nói là qua tìm ông. Anh ta nói gì vậy? Tôi hỏi.

- Cậu ta nói ông quản gia nhà này không phải là hung thủ và yêu cầu tôi thả ông ta ra nhưng khi tôi hỏi cậu ta vậy hung thủ là ai thì cậu ta không trả lời.

- Còn gì nữa không.

- Tôi yêu cầu cậu ta đưa ra bằng chứng chứng minh ông ta vô tội thì cậu ta lại nói không có. Sau đó, cậu ta còn muốn xem cuốn nhật kí đó nữa. Tôi không thể đem tang vật của vụ án giao cho một thám tử tư như cậu ta được nhưng cậu ta đã giúp tôi một số vụ án nên tôi đành phải đưa cho cậu ta xem.

- Tốt quá. Tôi nói và đứng dậy. Vậy chào ông nhé.

- Khoan đã. Cậu ta còn hỏi tôi đường đến trung tâm tìm kiếm việc làm thành phố Đà Lạt nữa, sau đó cậu ta còn dặn dò nếu cậu đến thì phải nói cậu ở nhà đợi cậu ấy về. Cậu ta còn nhờ tôi môt số việc nữa và hỏi về thông tin cái chết của bà chủ trước của gia đình này nữa.

- Vậy sao, anh ta nhờ ông việc gì thế.

- Không nói được.

- Thế thôi. Thank you. Bye nhé. Vừa nói tôi vừa đúng dậy chạy nhanh ra xe, nhất định là trong cuốn nhật kí đó có gì nên anh mới muốn xem như thế. Có thể có mấu chốt của vụ án, mình cũng chả cần quan tâm anh ta nhờ ông ấy việc gì, sự thật nhất định nằm trong cuốn nhật kí đó. Tôi thầm nghĩ. Nhưng tại sao ông ta gọi nó là cuốn nhật kí quái quỉ nhỉ.

Trong lúc lái xe đưa chị về. Tôi bắt chuyện ngay.

- Chị có nghĩ là bố chị bị giết không? Tôi nói.

- Không đâu, nhà tôi không có ai có thể làm chuyện này cả. Nhưng tôi cũng không tin là bố tôi tự sát.

- Vậy thì cũng bằng zê rô mất rồi. Tôi nói.

- Chị Thanh đang buồn, sao em cứ nhắc hoài vậy. Chị tôi nói.

- Em xin lỗi! Tôi nói.

- Chị đã xem cuốn nhật kí đó chưa? Tôi hỏi.

- Chưa. Chị định đưa cho anh Minh xem trước.

- Chị có thể đưa cho em xem qua được không? Biết đâu nó giúp em điều tra ra một cái gì đó.

- Không được đâu. Cái đó là di vật của mẹ chị ấy để lại mà. Chị tôi xen vào.

- Nhưng em hứa là sẽ giữ bí mật.

- Được rồi, nhưng em không được cho anh Minh biết đấy và phải trả chị trước tối nay. Việc chị mời thám tử đến mà không nói anh ấy chắc anh ấy tức tối lắm nhưng tại từ sáng đến giờ mọi việc xảy ra dồn dập nên anh ấy chưa nói gì chị thôi. Chị nói.

- Được ạ. Mà chúng em cũng đã điều tra được là tiếng bước chân hay đi qua phòng chị là của anh Phúc đấy ạ. Ban đêm anh ấy phải xuống chăm sóc cho con Đenta vì nó bị bệnh, cứ ban đêm khi nhiệt độ xuống thấp là nó lại lên cơn đấy chị à.

- Vậy còn vụ con "miu" thì sao. Chị tôi hỏi. Em cũng điều tra ra rồi à.

- Vụ ấy thì chưa. Vừa nói đến đây thì cũng đã tới cổng. Trời cũng bắt đầu tối rồi. Chúng tôi bấm còi mãi mà vẫn chẳng thấy ai ra mở cửa cả.

- Lạ nhỉ. Thường ngày vừa tới cổng là bác ấy đã mở cửa rồi, hôm nay sao thế nhỉ. Chị Thanh nói.

- Đúng rồi. Anh dặn mình là phải ở lại đây đợi anh về. Chẳng lẽ là có chuyện rồi sao. Tôi thầm nghĩ và bước xuống định mở cửa xe rồi leo qua cửa để vào nhà nhưng chưa bước xuống xe thì cánh cổng đã mở ra rồi. Là ông bác gác cửa. Ông ấy đã mở cổng cho chúng tôi vào.

- Xin lỗi cô! Từ chiều đến giờ tôi phải tìm con Đenta, nó đi đâu mất tôi mãi tìm nên tôi không nghe thấy tiếng còi của cô.

- À, Không sao. Bác mở cửa là được rồi. Thanh nói.

Chúng tôi chạy xe thẳng vào trong. Tôi thì lấy ngay cuốn nhật kí về phòng mà không màng đến ăn uống gì cả. Không để phí mất một giây tôi mở ngay cuốn nhật kí ra và bắt đầu đọc. Nó có vẻ khá cũ kĩ nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì nó được đặt trên cái bàn trong nhà kho theo lời kể của chị Thanh nhưng nó lại không hề dính máu gì cả. Chắc có lẽ là sau khi máu đã khô hết hắn mới để cuốn nhật kí này lên bàn. Mờ ra trang đầu tiên, màu mực đã khá cũ kĩ và đây đúng là một cuốn nhật kí bình thường chả có gì là kì quái cả. Nó được bắt đầu viết vào năm 1975 khi bà ấy bắt đầu vào tuổi 15. Nó chẳng có gì đặc biệt để tôi phải kể ra đây cả, chỉ là những chuyện thường ngày của bà ta mà thôi. Nhật kí viết rất đều đặn. Bắt đầu vào những năm 80 đó là thời gian mà bà ta bắt đầu chấp nhận lời yêu của ông chủ nhà này và lúc đó cũng là lúc nhật kí bắt đầu được viết thưa dần và ít hẳn. Đọc cả mấy mươi trang mà không có gì bất ngờ liên quan tới vụ án cả, tôi lật nhanh sang mấy trang phía sau và ở đây đúng là tôi đã thấy điều kì quái.

" Ngày 1 tháng 2 năm 1984

Vậy là chỉ còn gần một tháng nữa thôi đôi ta sẽ chính thức thuộc về nhau sau hơn 4 năm trời yêu nhau. Chúng ta cũng đã trải qua bao thách thức mà bao nhiêu cặp đôi khác cũng đã từng trải qua khi yêu nhau. Cũng đã có lần em tưởng rằng em đã mất anh trong tay cô ấy, một người đẹp hơn em rất nhiều lần. Nhưng không anh ạ, với ý chí và nghị lực của một người con gái đã thuộc về anh em đã đứng dậy và giành được anh từ tay cô ấy và kết quả là chúng ta sẽ cưới vào ngày 29 tháng 2 đây. Em nghĩ em cũng nên khép cuốn sổ này lại và dành thời gian cho anh và con của chúng ta. Tạm biệt mày. Cuốn nhật kí đã theo tao gần 10 năm nay."

Điều kì lạ tôi muốn nói là những dòng chữ tiếp theo đây. Bà ta đã nói là sẽ không tiếp tục viết nhật kí nữa nhưng lại viết tiếp và viết một cách rất kì lạ.

" 29-2. Vậy là đôi ta đã chính thức thuộc về nhau.

17-10. Em đã sinh cho anh được một cậu con trai quý tử rồi. Hẳn là anh sẽ rất yêu quý nó.

1-3. Vậy là em đã có thai nữa rồi. Hi vọng lần này là một bé gái. Như vậy gia đình ta sẽ hạnh phúc hơn.

27-5. Sao anh nỡ lừa dối tôi. Lại còn đi với con quỷ ấy. Tôi sẽ giết cô ta và cả anh nữa.

19-11. Vậy là em đã sinh cho anh một bé gái rồi nhé. Ta sẽ là một gia đình hạnh phúc.

29-2. Ngày gì anh biết đấy. Chồng của em."

Nội dung cuốn nhật kí vẻn vẹn chỉ có vậy. Tuy phần sau bà ta không ghi năm nhưng chúng ta có thể thêm vào cho trọn vẹn thì cũng bình thường thôi. Sao ông thanh tra đó lại nói là quái quỷ chứ. Hay là mình không đủ khả năng để suy luận ra điều đặc biệt ấy. Nhưng nếu mình không thể thì sao tên thanh tra đó có thể tra ra được nhỉ. Không thể nào. Mình phải tìm ra điểm đặc biệt. Tôi thầm nghĩ. Đầu tiên ngày 29- 2 có thể là ngày cưới nạn nhân và đó là năm 1984. Sau đó thì 17-10 và đó là năm 1985 có lẽ là ngày sinh của anh Minh. Sau đó thì 1-3 và 19-11 là ngày bà ấy mang thai và sinh chị Thanh, đó là năm 1986. Trong năm đó có ngày 27-5 bà ta muốn giết ai nhỉ. Bồ nhí của ông chủ nhà chăng. Còn 29-2 có lẽ là ngày đặc biệt, là ngày cưới của bà ta và đó là năm 1987. Và sau đó bà ta mất nên không thể ghi thêm nữa. Tôi ghi tất cả những con số đặc biệt đó ra giấy. Không, mình phải xác nhận lại tất cả chuyện này. Có thể đó là một đầu mối quan trọng nào đó. Mình phải hỏi chị Thanh mới được. Tôi thầm nghĩ và đi qua phòng chị Thanh. Tôi gõ cửa phòng chị Thanh nhưng người mở cửa là chị tôi.

- Em tìm ai vậy? Chị tôi nói.

- Em tìm chị Thanh có chút việc. Em muốn biết ngày sinh của chị ấy và một số vấn đề khác.

- Chị ấy ngủ rồi. Cả ngày nay chị ấy mệt quá nên ngủ sớm rồi.

- Nhưng mới có 21h thôi mà. Chị gọi chị ấy dậy giúp em đi. Tôi nói.

- Không được. Chị ấy đã chịu nhiều áp lực rồi. Em về đi. Chị nói và đóng sầm cửa lại.

Tôi bước về phòng. Vừa mở của tôi đã giật cả mình khi thấy một người đàn ông đứng trước cửa sổ phòng và đang hút thuốc. Khói ngập cả căn phòng.

- Anh làm tôi giật cả mình. Nguyên Khang. Anh đã về rồi à. May quá! Tôi có việc nhờ anh giúp.

- Cậu vất vả rồi đấy. Cậu muốn tôi giúp việc gì. Ngày sinh của chị Thanh và anh Minh. Ngày mất của bà chủ quá cố ư. Anh nói.

- Này, sao anh lại biết tôi muốn hỏi những thứ đó. Tôi ngạc nhiên.

- Vì tôi thấy anh đứng trước phòng Thanh và tình cờ tôi nghe được câu chuyện của anh đấy.

- Vậy anh trả lời giúp tôi được không.

- Tất nhiên là được rồi. Vừa nói anh vừa quay mặt lại và nhả khói thuốc ra. Chị Thanh sinh ngày 19 tháng 11 năm 1986 còn anh Minh sinh ngày 17 tháng 10 năm 1985. Bà ấy mất ngày 26 tháng 3 năm 1987. Tất cả đều hơp lí chứ. Giả thuyết của anh đấy.

- Rất hợp lí tuy nhiên cuốn nhật kí có nhiều điểm bất thường, chính ông thanh tra gà mờ ấy còn nhận ra chả nhẽ tôi lại không nhận ra sao chứ. Đó là vào ngày 1 tháng 2 năm 1984 bà ta đã quyết định không ghi nhật kí nữa nhưng sau đó thì lại tiếp tục. Thứ hai là vào ngày 27 tháng 5 năm 1986 bà ta muốn giết một ai đó, có lẽ là bồ nhí của ông chồng và điểm bất thường thứ ba đó là trong cuốn nhật kí bà ta xưng hô rất lộn xộn, lúc thì anh lúc thì chồng lúc thì em lúc thì tôi.

- Cậu nói đúng. Bất thường đấy chứ, nhưng như vậy thì giải quyết được vấn đề gì. Anh nói.

- Vậy, theo anh nó bất thường ở điểm nào nữa.

- "29-2. Ngày gì anh biết đấy. Chồng của em." Cậu nghĩ thế nào về câu này.

- Thì đó là kỉ niệm ngày cưới của bà ta, bà ta muốn nhắc chồng mình về ngày này và sau đó ngày 26 tháng 3 năm 1987 bà ta mất trong một tai nạn. Tôi nói.

- Đúng đó là kỉ niệm ngày cưới của bà ấy nhưng... Anh rút điếu thuốc ra châm lửa và không nói nữa. Điều này làm tôi thấy khó chịu.

- Anh nói đi. Tôi nói lớn.

- Nhưng ngày cưới bà ấy là một ngày đặc biệt và 4 năm mới có một lần. Anh nói và phì khói thuốc ra.

- Là sao. Ngày đặc biệt, 4 năm. 29 tháng 2 năm 1984. A, đúng rồi. Vậy là phải vào năm 1988 mới có ngày 29 tháng 2 mà bà ta đã chết vào ngày 26 tháng 3 năm 1987. Vì chỉ có năm nhuận mới có ngày 29 tháng 2. Vậy, vậy là... Tôi nói nhỏ.

- Có ai đó đã giả danh bà ta ghi ra cuốn nhật kí đó và mục đích của hắn là để cảnh báo ông chủ nhà một chuyện gì đó. Và ông chủ nhà đã phát hiện ra điều đó nên ông ta sợ hãi đến cực độ đến nỗi phải nằm một chỗ. Anh nói.

- Vậy mục đích thật sự của hắn là gì và tại sao ông chủ nhà lại sợ hãi đến như thế.

- Chắc có lẽ liên quan đến cái chết của bà vợ cũ 27 năm về trước.

- Vậy thì hắn là ai? Tôi hỏi.

- Chúng ta sẽ biết sau đêm nay.

- Đêm nay ư? Tôi hỏi.

- Đúng thế.

- Rốt cuộc là chuyện gì, anh nói tôi nghe đi.

- Bình tĩnh nào anh bạn. Vừa nói anh vừa dập thuốc lá và lấy trong cái xách trên bàn ra một bộ quần áo. Anh đang mặc nó vào.

- Vậy ngày hôm nay anh đến trung tâm việc làm ấy anh thu được những gì nào. Anh có thể cho tôi biết không. Biết đâu tài suy luận của tôi hơn anh thì sao.

- Được thôi. Nhưng nó là một manh mối đi vào ngõ cụt. Tôi dò hỏi được địa chỉ của 2 cô giúp việc cũ cách đây 6 tháng nhưng khi đến nơi thì họ đã đi làm ở tận thành phố Hồ Chí Minh rồi và gia đình họ cũng không biết địa chỉ làm việc mới của họ. Nếu chúng ta lại vào đó tìm hai cô ấy thì như mò kim đáy bể mà thôi. Anh vừa trả lời tôi vừa mặc đồ vào.

- Vậy anh thu được những gì khác.

- Tôi thu được rất nhiều thứ, nhưng nếu cậu hỏi thì tôi sẽ trả lời còn không thì...

- Tôi chả biết phải bắt đầu từ đâu cả. Tôi nói. Nhưng chả nhẽ ông thanh tra gà mờ đó lại biết được điều kì lạ trong cuốn nhật kí đó sao. Tôi không ngờ đấy.

- Không đâu. Là tôi nói cho ông ta đấy chứ.

- Vậy mà tôi cứ tưởng. Mà anh mặc bộ đồ này vào làm gì.

- Cậu đọc đi. Anh nói và đưa cho tôi một mảnh giấy.

" Nếu muốn cứu con Đenta yêu dấu của mày thì 0h đêm nay đến nhà kho mà nhận lấy nó. Nếu để ai khác biết được thì mày hãy nhìn con "Miu" của bà chủ mà làm gương, nhớ là đến một mình đấy." Nó là một dòng chữ đánh máy được in trên tờ giấy nhỏ.

- Tôi nghĩ nó được gửi cho cậu Phúc. Đúng chứ.

- Đúng vậy. Sau khi về đây nghe con Denta mất tích tôi liền hiểu ngay sự việc và gặp ngay cậu Phúc ép cậu ta nói ra sự thật. Cậu ta yêu con chó như vậy chắc không để nó bị tổn thương đâu. Giờ chỉ có như vậy tôi mới cứu được cậu ta.

- Nhưng hắn là ai chứ? Tôi hỏi.

- Tối nay chúng ta sẽ biết ngay thôi.

- Vậy vụ án mạng trong phòng kín cậu giải thích thế nào.

- Tôi sẽ nói cho cậu sau. Giờ không kịp nữa rồi.

- À, mà không được. Đây là đồ của cậu Phúc sao. Anh định thay thế cậu ta à.

- Đúng vậy, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Anh nói.

- Không được. Hãy để tôi, anh đi nguy hiểm lắm. Dù sao tôi có võ trợ thân còn đỡ nguy hiểm hơn anh.

- Cậu ư! Không được, hãy để tôi, nếu cậu có chuyện gì sao tôi có thể ăn nói với chị cậu được chứ.

- Không, vụ hôm trước tôi rất hối hận vì để anh bị thương, may không có con Tô By thì... Nếu anh không chấp nhận tôi sẽ không cho anh đi, gần đến giờ rồi đấy anh có muốn bị phát hiện không, tôi nói và đứng ngay giữa cửa.

Ban đêm nhiệt độ ở đây xuống rất thấp. So ra với ban ngày thì nó lạnh hơn nhiều. Tôi mặc cái áo của cậu Phúc và trùm kín mũ lên đầu, trong áo còn không quên kẹp theo cặp côn nhị khúc tôi hay dùng. Tôi đi băng băng qua giữa những luống hoa hồng đen trồng thẳng tắp. Những bông hoa mang ý nghĩa tình yêu bất diệt mà tôi mới biết được từ anh qua chuyến đi này. Anh cũng thật dễ, tôi chỉ đứng chặn ở giữa không cho anh đi thế mà đã làm lay động được anh. Anh với tôi đổi đồ cho nhau ngay để không trễ giờ và anh còn đưa cho tôi cái tai nghe blutooth để chúng tôi liên lạc với nhau qua điện thoại kèm theo câu nói: " Biết thế tôi đã không kể cho cậu".

- Alo, Cậu đi nhanh quá đấy. Tôi không thấy cậu nữa rồi, đi chậm thôi và báo cáo mọi hành động cho tôi.

- Anh yên tâm. Tôi gần tới nhà kho rồi. Tôi nói.

- Nói hắn ta cẩn thận đấy. Tiếng nói từ đầu dây bên anh vang lên.

- Này, bên cạnh anh là ai vậy hả. Tôi nói lớn.

- Nhỏ tiếng thôi anh bạn. Cậu muốn lộ tẩy hết à. Cậu cứ lo công việc của cậu đi, đến đâu rồi. Anh nói.

- Tôi đang đứng trước nhà kho đây.

- Cậu xem xung quanh có ai không? Nhìn kĩ vào đấy.

- Không ai cả. Tôi trả lời sau khi dò xét hết xung quanh.

- Cậu chờ chúng tôi bám lại gần đã rồi hẳn bước vào.

- Vậy tôi vào trước nhé. Tôi nói và đẩy của nhà kho bước vào.

- Cậu khùng hả đồ ngoan cố, đây là kế hoạch thì phải có chỉ huy, cậu hiểu chưa. Anh hét lớn.

- Anh bình tĩnh nào, tôi đã vào rồi đây.

- Bám sát căn nhà, nhanh lên. Là tiếng nói của ai đó đầu dây bên anh.

- Này, trên bàn có ánh sáng nhỏ, hình như là bị chặn lại không biết là cái gì nhỉ. Tôi nói qua tai nghe cho anh.

- Cẩn thận đấy, xác nhận là cái gì đã rồi hãy chạm vào.

- Ôi, chỉ là ánh sáng thôi, có phải dao kiếm gì đâu mà sợ. Tôi cầm rồi, chỉ là một cái đèn pin bật sẵn bị úp ngược xuống nên ánh sáng bị chặn lại thôi.

- Này, là đèn pin sao. Anh hét lớn.

- Đúng thế, có gì mà anh phải nói to thế...

- Bỏ nó xuống và ra ngoài ngay. Anh nói lớn và cắt ngang lời tôi.

Chưa hiểu chuyện gi thì " vụt" một phát, cái đèn pin bay vào góc tường, cảm giác dường như là bị ai đó quật mạnh vào làm tê hết cả tay của tôi vậy. Nhanh như thoắt tôi rút ngay cặp côn trong tay túi áo ra. Không thể đùa với mạng sống của chính mình được. Tôi thầm nghĩ. Tôi lui sát vào vách tường. Một tay tôi bịt một bên mắt lại vì tôi từng đọc trên một tạp chí là nếu chúng ta vừa bước vào bóng tối thì hãy bịt một mắt của mình lại trong vài giây rồi mở ra , mắt đõ sẽ nhìn rõ hơn mắt còn lại. Nhưng tôi cũng chẳng thể thấy gì hơn. Nó rất tối.

- Cậu sao rồi, Thế Hùng. Trả lời tôi đi.

Mặc kệ anh đang nói gì tôi không thể nói gì ngay lúc này được. Nếu mình không nhìn thấy hắn đồng nghĩa với việc hắn cũng không nhìn thấy mình. Vậy cái đèn pin là để giúp hắn xác định vị trí của mình ư. Tôi thầm nghĩ. Và tôi làm liều đi về góc phòng lấy cái đèn pin lên lần nữa. Đúng như tôi dự tính tôi nghe thấy tiếng hắn đi về phía tôi, rất nhẹ rất nhẹ.

- Không chần chừ nữa, vào thôi. Tiếng anh bạn tôi nói qua điện thoại.- Được rồi, và tiếng của người đàn ông đó lại vang lên.

Không chờ cho mọi người vào, tôi đá bay hắn ra ngoài cửa. Mọi người chưa biết ai đang nằm đó thì tôi bước ra hét lớn.

- Bắt lấy hắn. Hàng chục bóng người xông lên đè hắn xuống. Tôi cầm cái đèn pin trên tay rọi vào đám đông ấy. Là cảnh sát. Anh bạn tôi và tay thanh tra thì đang đi về phía tôi. Ông thanh tra thì ngồi xuống nhặt cái rìu mà hắn vừa mới sử dụng làm hung khí.

- Để xem hắn ta là ai. Ông thanh tra nói.

- Tôi cầm cây đèn pin rọi thẳng vào mặt hắn. Đó là ông chú mũi két, suy luận của tôi đâu có sai. Tôi cười lớn.

- Sao, ông chú ư. Anh bạn tôi nói to với vẻ ngạc nhiên và giựt cây đèn pin trong túi tôi để nhìn cho rõ.

- Anh nói như là tôi nói dối anh vậy. Tôi nói nhưng anh bạn tôi vẫn không trả lời chắc là lần này anh phải chịu thua tôi rồi. Tôi đã đoán được ngay khi mới bước vào căn nhà này.

- Tôi cần các cậu cũng đến sở để làm chứng. Đi cùng nhé. Ông thanh tra nói.

- Được thôi. Tôi nói và kéo tay anh bạn tôi đi. Nhưng sao ông lại ở đây.

- Nguyên Khang đã trình bày cho tôi mọi việc lúc sáng rồi và bảo tôi chờ điện thoại của cậu ấy.

Tiếng còi hú của xe cảnh sát vang khắp nhà, mọi người đều tập trung trước nhà. Chị Thanh cũng dậy nhưng chưa biết có chuyện gì xảy ra.

- Có chuyện gì vậy Nguyên Khang. Chị Thanh hỏi.

- Thấy anh bạn tôi không nói gì tôi liền trả lời thay. Chị cứ vào xe đi rồi em sẽ kể đầu đuôi mọi chuyện.

Trên đường đi đến sở cảnh sát tôi kể chuyện cho chị nghe tất cả mọi chuyện.

- Mọi chuyện là như thế đấy chị ạ nhưng e vẫn không thể hiểu được cách thức hung thủ gây án trong phòng kín. Anh nói xem Nguyên Khang.

- Thấy anh bạn tôi vẫn im lặng tôi nói tiếp. Hay là anh giận tôi đã không nghe lời của anh theo đúng như kế hoạch. Tôi nói. Tôi vẫn không hề gì đây mà!

- Lúc vào đó tình hình cụ thể như thế nào cậu nói tôi xem. Anh nói.

- Thì lúc tôi cầm cây đèn pin lên ông ta tự dưng đánh mạnh vào cây đèn pin làm nó văng vào góc phòng tôi chẳng thấy gì cả nên làm liều cầm nó lên lần nữa và hắn tiến lại gần tôi. Tôi liền cho hắn ăn đòn song phi ngay và hắn bị văng ra đến tận ngoài sân đấy thôi.

- Thật kì lạ! Ông ta hoàn toàn có thể chém vào đầu cậu tại sao ông ấy lại đánh mạnh vào cây đèn pin chứ.

- Anh nghĩ vậy thật sao. Tôi hoàn toàn có thể tránh được nếu ông ta chém vào đầu tôi đấy. Tôi nói.

- Đúng là vậy nhưng còn hơn là đánh rơi cây đèn pin sao. Hơn nữa hắn hẹn cậu Phúc ra đó mà không nói gì mà chỉ để hành động ngay thôi sao. Bạn tôi nói.

- Biết đâu hắn ta biết tôi đóng giả cậu Phúc thì sao. Tại anh hét to quá mà hơn nữa tên hung thủ này rất tự tin.

- Tự tin sao. Anh hỏi.

- Đúng vậy.Tôi thấy hung thủ vụ này rất tự tin và có nhiều thời gian. Cả vụ này và vụ hôm trước. Trên cái bàn trong nhà kho dính đầy máu nhưng cuốn nhật kí lại không dính máu tẹo nào chứng tỏ phải để máu khô hắn mới để cuốn nhật kí lên cái bàn ấy. Và tiếp đến là cái bàn không dính dấu giày của hung thủ cũng vậy. Quả thật hắn rất tự tin khi chờ máu khô rồi mới thực hiện tiếp các hành động khác, hắn rất dư giả thời gian còn gì.

- Bời vì nhà kho đã bỏ hoang nhiều năm nên không sợ bị người khác phát hiện đâu. Chị Thanh nói.

- Này! cậu nói gì. Dấu chân ư. Đúng rồi. Cậu nói đúng. Phải là thế. Như thế mới đúng theo suy luận của tôi. Chúng ta vẫn chưa dùng tới dữ kiện ấy.

- Này, là sao.

Anh bạn tôi không trả lời mà tăng tốc chạy lên chặn ngay chiếc xe của ông thanh tra lại. Anh mở cửa và kéo ông ấy qua xe của chúng tôi. - Tôi cần ông giúp một việc. Anh nói.

- Việc gì thế.

- Nhanh lên xe đi rồi nói tiếp.

- Việc gì mà gấp thế. Ông thanh tra vừa leo lên xe vừa tỏ vẻ càu nhàu.

- Chị Thanh, trước đây chú chị bị gẫy chân chữa trị ở đâu. Anh hỏi.

- Là bệnh viện Thành Phố.

- Chú chị tên gì, nhập viện ngày nào, bao nhiêu tuổi. Anh hỏi dồn dập.

- Được rồi, ta đi thôi. Anh bạn tôi tăng tốc phóng như bay trên đường phố vắng vẻ lúc nửa đêm này.

Vừa tới bệnh viện, anh kéo ông thanh tra chạy như bay và phòng quản lí hồ sơ bệnh án. Tôi cũng chạy theo sau dù không biết gì và cũng không quên dặn dò chị tôi ở lại với chị Thanh ngoài xe.

- Cho tôi xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân Nguyễn Trường Khiêm, Nhập viện khoảng 7 Tháng trước, địa chỉ là...

- Ơ, ông là. Chúng tôi không thể cung cấp cho ông được ạ.

- Chúng tôi là cảnh sát hình sự công an thành phố, cần có chuyện gấp. Vừa nói anh vừa nhìn qua phía ông thanh tra.

- Cho chúng tôi xem ngay. Vừa nói ông ta vừa đưa tấm thẻ nghành của mình ra.

- Được rồi ạ. Các ông chờ trong giây lát ạ. Đây rồi ạ. Ông ta bị gãy chân phải ạ, nhập viện khoảng 10 ngày sau đó xin điều trị tại nhà ạ.

- Cô cho tôi xem phim chụp x-quang được không. Bạn tôi nói.

- Nhưng ông phải chờ tôi hơi lâu đó ạ.

- Mong cô mau giúp cho. Bạn tôi nói.

Sau 20 phút chờ đợi cuối cùng cô y tá cũng mang tấm phim chụp của ông ta ra, anh bạn tôi chăm chú nhìn.

- Đúng là thật. Vậy là ông ta bị gãy chân thật và không thể leo lên bàn để treo xác con mèo được, đó là một người khác. Ông ta bị ngã cầu thang gãy chân trước khi vụ việc con mèo xảy ra khoảng một tháng. Anh nói. Tấm X-quang đã nói lên điều đó. Nó không thể là giả được.

- Vậy vụ này do ai gây ra. Ông thanh tra hỏi.

- Vậy vụ con mèo đó là do một người khác làm ư? Tôi hỏi.

- Chỉ có thể là người đó. Bạn tôi nói. Mau về nhà thôi. Ông chú là người biết tất cả sự việc và ông ta đã nhận tội thay cho hắn. Bằng chứng là ông ấy chỉ đánh vào cây đèn pin chứ không đánh thẳng vào đầu cậu và chúng ta đã bắt được ông ta quá dễ dàng. Ông ta không muốn làm cậu bị thương mà chỉ muốn giúp nhận tội thay cho hắn thôi. Hơn nữa chúng ta đã xác minh được rằng ông chú bị gãy chân trong vụ trước. Anh nói.

- Vậy hung thủ không lẽ là anh Minh sao? Tôi hỏi.

- Đúng vậy. Anh vừa trả lời thì chúng tôi cũng đã ra tới xe rồi. Về nhà thôi.

- Vậy anh giải thích như thế nào về căn phòng khóa trái? Ông thanh tra hỏi.

- Thật ra nó rất đơn giản nhưng tất cả chúng ta đều bị lừa. Đó là hung thủ dùng thủ thuật như tôi với cậu đã làm thử đấy.

- Nhưng nó chỉ có thể gài được chốt trên thôi. Tôi nói.

- Này, các cậu nói gì thế. Tôi không hiểu. Chị Thanh nói. Không phải tất cả chuyện này đã kết thúc rồi sao.

- Chưa đâu chị. Tôi nói.

- Đầu tiên hắn ta dùng một vật nhọn nào đó như cái tua vít chẳng hạn để gỡ cái hãm then giữa trong tường ra nên mới có một mảng tường bị bể to bằng đầu ngón tay trước cái hãm ấy trong khi hắn cố nạy nó ra. Sau đó hắn vứt nó xuống sàn rồi uốn cong cái then chốt giữa. Rồi chỉ việc ra ngoài dùng một cái ghế cao để để gài cái then trên là xong. Tất cả chúng ta đều bị lừa là Thế Hùng đã đá bật cái chốt giữa như thế.

- Nhưng nếu ai đó có chìa khóa sơ cua như ông quản gia mở ra chẳng hạn thì không phải kế hoạnh đã bị lộ sao. Ông thanh tra nói.

- Vậy nên lúc đó hắn ta mới là người đầu tiên đến phòng gọi nạn nhân chủ ý là để đánh thức mọi người dậy và sau khi ông quản gia nói để ông ấy đi lấy chìa khóa sơ cua hắn ta lại đề nghị là phá cửa ngay. Thật may sao đó cũng là chủ ý của tôi và anh bạn tôi đây lại là một cao thủ Karate. Anh nói.

- Vậy đúng là anh ta rồi.

- Này, chẳng lẽ anh tôi là...

...

- Cậu Minh đâu. Bạn tôi hỏi cô tiểu thư đanh đá khi vừa mới bước vào nhà.

- Anh ấy đưa mẹ tôi đến sở cảnh sát rồi còn gì nữa. Cô ta trả lời.

- Lâu chưa vậy? Tôi hỏi.

- Khoảng 1 tiếng trước. Cô trả lời.

- Đi thôi. Ông thanh tra gọi về sở yêu cầu giữ cậu ta lại ngay.

- Được. Vừa nói ông vừa lấy điện thoại ra và gọi điện. Chúng tôi thì thở phào nhẹ nhõm.

- Cậu ta chưa hề đến đó. Ông thanh tra nói sau khi cho điện thoại vào túi quần.

- Hỏng rồi. Tôi lên tiếng.

- Cô có biết cậu ấy có thể đi đâu không. Bạn tôi nói và nhìn về phía chị Thanh.

- Có lẽ là. Chị vừa nói vừa khóc sau một hồi suy nghĩ.

- Là ở đâu. Bạn tôi hỏi dồn dập.

- Nơi mẹ tôi mất tích. Chị trả lời.

- Đúng rồi. Ông thanh tra dẫn đường đi. Nhanh lên. Có thể tính mạng bà chủ nhà đang bị đe dọa đấy.

- Cho tôi đi với. Chị Thanh nói và chạy theo chúng tôi ra xe.

- Này, ông có mang súng không đấy. Tôi hỏi nhỏ vào tai ông thanh tra.

- Tất nhiên là có rồi. Ông trả lời.

- Vậy tốt rồi. Tôi nói.

Chúng tôi chạy theo một con dốc nhỏ theo hướng dẫn của ông thanh tra. Ngoài trời đen kịt, chắc cũng đã gần sáng rồi. Vậy là một đêm nữa thức trắng. Anh bạn tôi dường như rất hồi hộp tôi nghe rõ từng tiếng thở của anh. Phía xa là một chiếc xe ô tô.

- Là xe của anh tôi. Chị Thanh nói.

Chúng tôi xuống kiểm tra bên trong chiếc xe nhưng không có gì.

- Đi bộ thôi. Anh nói.

- Tôi và anh thường đứng ở cây cầu bên kia để tưởng nhớ về mẹ tôi. Chị nói và chỉ tay về hướng đó.

Chúng tôi chạy về hướng đó. Một cây cầu khá cũ kĩ. Chúng tôi đã thấy hắn. Hắn đang đứng trên gần mép cầu tay lăm le con dao dí vào cổ bà chủ nhà khi chúng tôi đến.

- Này anh dừng lại đi. Chị Thanh nói. Quá đủ rồi.

- Bỏ dao xuống ngay. Ông thanh tra chĩa súng về phía hắn.

- Tao biết thế nào những tên thám tử như tụi mày cũng phát hiện việc làm của tao mặc dù ông chú ấy cũng đã chịu trách nhiệm thay tao rồi. Tụi bay sẽ không tha cho tao nên trước khi chết tao cũng muốn bà ấy xuống cùng mẹ tao.- Bà đã giành ông ấy từ tay mẹ tôi sao giờ lại không theo ông ấy luôn hả. Hắn nói trong khi bà chủ nhà thì đang khóc lóc trong tay hắn.

- Ông ấy đã chịu tội cho cậu rồi mà cậu vẫn chưa tỉnh ngộ sao. Ông thanh tra nói.

- Không, đó là cái giá ông ấy phải trả cho việc đồng phạm trong vụ giết mẹ tao.

- Sao! Chú giết mẹ ư? Chị Thanh nói.

- Đúng thế. Trong một lần uống say ông ta đã nói ra tất cả thế là ta đã lên kế hoạch trả thù tất cả những người gây ra chuyện này.

- Vụ con mèo chỉ là để xác nhận bà chủ nhà có là đồng phạm giết mẹ cậu thôi phải không. Bạn tôi nói.

- Đúng thế. Tao đã phải nhờ người làm giả cuốn nhật kí ấy theo nét chữ còn sót lại của mẹ tao. Thế nhưng người bị hoảng loạn chỉ có mình ông ấy. Còn bà này thì không có gì lo lắng cả nên ta mới biết được bà ta không tham gia vào vụ việc mẹ ta mất tích.

- Vậy tại sao cậu không thả bà ấy ra nhỉ. Bạn tôi nói.

- Không. Tụi mày đã làm vỡ hết toàn bộ kế hoạch của tao nên tao chỉ có thể đưa bà ấy lên gặp mẹ tao để xin lỗi thôi. Nếu không có bà ta chắc gì mẹ tao đã chết. Chắc gì gia đình tao đã tan vỡ như ngày hôm nay.

- 7 tháng trước, cậu đẩy ông chú ngã cầu thang như vậy là quá đủ rồi đấy. Bạn tôi nói.

- Đó là tai nạn mà. Chị Thanh nói. Vậy là...

- Đúng vậy. Nhưng ông ta chỉ bị gãy chân là ngoài ý muốn của tao. Đáng ra ông ta phải bị trừng phạt nhiều hơn thế. Sau vụ đó vì biết được tao đã biết toàn bộ sự việc nên ông ta yêu cầu tao dừng lại nhưng đó là điều bất khả. Có lẽ ông ấy thấy tao nhét mảnh giấy vào phòng của thằng Phúc nên đã nảy sinh ý định nhận tội thay tao. Đáng tiếc vở kịch hay như thế đã bị các người phá hỏng.

- Ông ta rất hối hận về việc mình đã làm. Cậu thấy đấy, ông ta trồng rất nhiều hoa hồng đen là vì để nhớ về mẹ cậu đấy. Bạn tôi nói. Ông ấy xem mẹ cậu như nữ thần Ellacos trong thần thoại và luôn tưởng nhớ về mẹ cậu đấy.

- Không. Quá muộn rồi. Nợ máu phải trả bằng máu.

- Không. Cậu không được làm thế. Tôi nói.

- Cậu không thể đưa bà ta gặp mẹ cậu được vì mẹ cậu vẫn còn sống. Bạn tôi nói.

- Còn sống ư. Anh ta nói lớn. Tụi mày đừng có lừa tao để tao thả bà già này ra à.

- Không. Là thật đấy. Anh nói. Vì mẹ cậu chết không tìm được xác nên tôi đã nhờ ông thanh tra điều tra xem có ai bị phát hiện mất tích hoặc nhập cư không rõ lai lịch vào các địa phương trên cả tỉnh Lâm Đồng vào thời gian đó hay không thì đã xác nhận được có 2 trường hợp. Chúng tôi đang cho người về cảnh sát địa phương xác nhận. Có lẽ mẹ cậu sẽ sớm gặp lại cậu thôi.

- Đúng vậy. Ông thanh tra nói.

- Có thật vậy không. Hắn nói.

- Đúng vậy. Cậu hãy ngoan ngoãn theo chúng tôi về sở đi. Có thể chúng tôi sẽ có chính sách khoan hồng cho cậu để cậu sớm gặp lại mẹ mình.

Sau đó hắn ta ngoan ngoãn đưa tay vào còng chịu trói và được ông thanh tra đưa về sở.

- Mẹ tôi còn sống thật sao? Chị Thanh hỏi.

- Xin lỗi. Có lẽ mẹ chị đã chết rồi. Không có trường hợp nào như vậy cả. Tôi chỉ muốn...

- Tôi hiểu rồi. Chị ngắt ngang lời anh bạn tôi. Tôi cũng không muốn thêm một ai phải chết nữa.

Tôi để ý thấy khóe mắt chị có một giọt nước mắt dường như muốn rơi ra nhưng có lẽ bằng nghị lực của chính mình mà chị đã cố nuốt nó vào trong. Chị đúng là một người phụ nữ nghị lực sau khi phải trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy. Một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro