Chương 49: Khai quật - 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có găng tay, Ân Gia Mính đành phải cắn răng chịu đựng đưa tay cởi quần áo của Tư Đồ Anh Hùng.

Bàn tay dính nhớp trơn trượt, ẩm ẩm ướt ướt, cậu chỉ dùng lực mạnh hơn một chút khi cởi cúc áo, toàn bộ bàn tay liền chìm thẳng vào phần thịt mềm đến khó tin do bị phân hủy của thi thể.

Nhiệt độ này, cảm giác này, Ân Gia Mính thề cả đời cậu không muốn phải trải nghiệm thêm lần thứ hai nữa.

Cậu cởi quần áo của thi thể, cẩn thận từng li từng tí lột vạt áo của Tư Đồ Anh Hùng ra khỏi phần thịt thối rữa, để lộ túi áo bên trong ướt đẫm loại chất lỏng không xác định.

Cái túi cồm cộm, giống như có thứ gì đó được nhét vào trong.

Tim Ân Gia Mính lại đập loạn xạ.

Lần này không phải kinh tởm, mà là thực sự cảm thấy phấn khích.

Cậu thò hai ngón tay vào túi áo, kẹp lấy xấp tiền ướt nhẹp.

Ân Gia Mính nhảy ra khỏi hố đất, tìm một chỗ bằng phẳng hơn bên cạnh hố, dùng ánh sáng của đèn pin bắt đầu mân mê đống tiền giấy.

Có lẽ mọi người đều từng gặp qua, đó là giấy ướt rất dễ bị rách, nếu muốn kiểm tra giấy ướt một cách trọn vẹn, cách tốt nhất là đợi nó khô ráo.

Nhưng Ân Gia Mính không có thời gian.

Cậu chỉ có thể một tay cầm đèn pin, tay kia nhẹ nhàng bóc từng tờ tiền dính vào nhau ra, cho tới khi lật đến lớp trong cùng thì lộ ra một mảnh giấy trắng được gấp làm đôi.

"Phùuu –"

Ân Gia Mính thở dài nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo, cậu lại nín thở dùng lực nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mở tờ giấy kia ra.

Nó đúng là một tờ giấy ghi chú.

Bởi vì được đặt trong túi áo sơ mi, còn bị bọc trong nhiều lớp tiền giấy nên điều kiện bảo quản của nó tốt đến không ngờ, không chỉ nét chữ viết bằng bút bi rõ mồn một trên mảnh giấy mà ngay cả biểu tượng màu đỏ nhỏ xíu in ở đầu trang cũng có thể thấy rõ.

——Đó là logo của trường Đại học Kim Thành!

Ân Gia Mính hưng phấn mở to mắt.

Trong nháy mắt, cậu chợt nhận ra, đây có thể là manh mối quan trọng để xác định danh tính kẻ sát nhân!

——Làm sao bây giờ?

Trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một câu hỏi như vậy.

Tất nhiên Ân Gia Mính có thể rời đi ngay bây giờ với tờ ghi chú, lái xe đến bốt điện thoại công cộng nào đó, gọi điện nặc danh cho cảnh sát, báo cho họ biết chỗ chôn Tư Đồ Anh Hùng ở đâu rồi nhét mảnh giấy vào phong thư, ném vào hòm thư, gửi đến đồn cảnh sát.

Nhưng rút kinh nghiệm từ nửa tháng trước, Ân Gia Mính không cho rằng cảnh sát Kim Thành sẽ thật sự nghiêm túc thay cậu rửa sạch oan khiên chỉ vì một cú điện thoại.

Ngược lại, cậu cảm thấy cảnh sát có nhiều khả năng đổ tội cho cậu vì cái chết của Tư Đồ Anh Hùng, càng củng cố hơn cho tội danh cướp của giết người của cậu.

Hơn nữa, đối với một lá thư nặc danh tự nhận có "bằng chứng", trụ sở đối phó có thể nhận được hơn chục lá thư mỗi ngày, việc có thể nghiêm túc xem xét hay không và tiến hành điều tra khi nào đều nằm ngoài tầm kiểm soát của Ân Gia Mính.

Giao nộp bằng chứng cũng tương đương với việc chỉ có thể phó thác hy vọng vào những người Bồ Đào Nha đứng đầu trong cục Cảnh sát...

Ân Gia Mính nghiến răng nghiến lợi.

——Không!

Cậu nói với chính mình:

——Không thể đưa nó cho họ được!

Thay vì giao manh mối vất vả lắm mới kiếm được cho cảnh sát, thà giữ chặt "hy vọng" trong tay mình còn hơn!

Sau khi hạ quyết tâm, Ân Gia Mính nghĩ tới việc làm thế nào để tiến hành điều tra.

Trước mắt, người duy nhất có thể giúp cậu trong vấn đề "điều tra vụ án" cũng chỉ có mỗi mình Diệp Hoài Duệ mà thôi.

Nhưng giữa A Duệ và cậu lại cách nhau ba mươi chín năm ròng.

Thời gian dài như vậy cũng đủ để mọi chuyện thay đổi, cho dù đọc hết mớ giấy lộn cũng chưa chắc tìm được toàn bộ hồ sơ sổ sách của trường, chứ đừng nói đến mấy lần thay đổi nhân sự trong những năm đầu.

——Ừ ha! Còn có ông anh kia nữa!

Trong đầu Ân Gia Mính nhanh chóng xuất hiện bóng dáng ai đó.

——Đưa tờ giấy cho ổng, biết đâu mình có thể tìm ra danh tính của người viết tờ giấy này!

Ân Gia Mính bật đèn pin, nhìn đồng hồ trên cổ tay trái.

Bây giờ là hai giờ ba mươi lăm phút sáng, vẫn còn kịp.

Đã nói là làm, Ân Gia Mính quyết định đi tìm "người đó" trước khi mặt trời mọc.

Nhưng cậu không thể cứ thế bỏ đi, để lại một cái huyệt vừa bị đào cùng một xác chết rữa nát bấy nhầy.

Ân Gia Mính cất tờ giấy ghi chép ướt đẫm, gấp lại xấp tiền, định nhét lại vào túi áo sơ mi của Tư Đồ Anh Hùng, chôn người đàn ông trở lại như cũ.

——Bằng cách này, A Duệ nhà cậu sẽ có thể tìm thấy bộ hài cốt vào ba mươi chín năm sau, phát hiện ra manh mối trên người thi thể.

Nhưng giây tiếp theo, Ân Gia Mính lại đột nhiên nghĩ: mình lấy tờ giấy đi rồi, như vậy Diệp Hoài Duệ lẽ ra phải không biết gì về tờ giấy này mới đúng chứ?

Thời đại này vẫn chưa thịnh hành tiểu thuyết và phim du hành thời gian, Ân Gia Mính đương nhiên không biết đến lối tư duy logic đang phổ biến như "Nghịch lý ông nội" (*), nhưng điều này cũng không ngăn cậu nhạy bén phát hiện ra có chút mâu thuẫn tồn tại trong đó.

(*) Nghịch lý ông nội (Grandfather paradox): xuất phát từ một tác phẩm năm 1943 của nhà văn người Pháp René Barjavel. Nội dung nghịch lý này như sau: Giả sử một người có thể quay ngược về quá khứ bằng một công nghệ dịch chuyển thời gian nào đó và (một cách vô tình) anh ta giết chết ông nội của mình trước cả khi ông ta gặp bà nội của anh ta. Điều đó có nghĩa là cha của anh ta sẽ không ra đời và đương nhiên nhà du hành của chúng ta sẽ không thể chào đời. Nghịch lý ở đây chính là ở chỗ nếu như nhà du hành thời gian không được ra đời thì kẻ nào là kẻ đã giết ông nội anh ta? Ngược lại nếu người ông không bị giết thì nhà du hành lại được ra đời và anh ta lại quay về quá khứ giết chết ông mình... Ở đây ta thấy một mâu thuẫn tuần hoàn không thể giải quyết theo logic thông thường. Để giải quyết nghịch lý này người ta phải dựa vào giả thuyết các vũ trụ song song (Parallel universes), giả thuyết này liên quan mật thiết tới mô hình đa vũ trụ (multiverse). Bạn sẽ thấy rõ hai lịch sử chạy song song, tại lịch sử người ông bị giết thì nhà du hành thời gian không hề ra đời, nhưng không mâu thuẫn với việc có một kẻ xuất hiện giết chết ông của anh ta, vì anh ta là người đến từ lịch sử khác.

Nhưng nếu đặt tờ giấy về lại chỗ cũ, bằng chứng của cậu sẽ không còn nữa, nếu chỉ dựa vào việc đọc chay, Ân Gia Mính lo rằng mình sẽ bỏ lỡ những chi tiết quan trọng.

"..."

Hắn nhíu lên lông mày, minh tư khổ tưởng nửa phút.

"Ta ×!"

Ân Gia Mính bỗng nhiên dùng sức vỗ đùi, "Ta làm sao đần như vậy!"

Nói xong, hắn không để ý đầy tay tang ô, từ trong túi quần móc ra ví tiền của mình, lại tại bên trong một trận tìm kiếm, lật ra một trương không biết thả bao lâu mua sắm nhỏ phiếu.

Đây là hắn ăn tết trước tại công ty tổng hợp cho hắn cha mua lễ vật lúc mở biên lai, lớn nhỏ cùng lời ghi chép không sai biệt lắm, gãy một chiết vừa vặn có thể kẹp tiến tiền mặt bên trong.

Ân Gia Mính nhớ kỹ Diệp Hoài Duệ nói qua, qua ba mươi chín năm sau, tiền mặt bên trong trang giấy đã nát đến không cách nào phân biệt —— đã như vậy, tờ giấy kia là có thể chỉ thị hung đồ thân phận lời ghi chép, vẫn là một hộp Indonesia tổ yến biên lai, bản chất cũng không có bất kỳ cái gì khác biệt đi!

Ân Gia Mính một bên đem bí mật mang theo biên lai tiền mặt thả lại đến chết người trong áo sơ mi trong túi, lại nhịn xuống nức mũi hôi thối, đem nút áo một lần nữa chụp trở về, lại đem nhựa plastic bồng vải đắp lên, đem thi thể trạng thái tận khả năng trở lại như cũ thành hắn vừa mới móc ra lúc dáng vẻ.

"Hô!"

Hắn thật dài thở phào nhẹ nhõm.

Ân Gia Mính hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện Tư Đồ Anh Hùng di hài thật có thể trong đất yên ổn nằm lên ba mươi chín năm , chờ hắn biên lai rữa nát hết mới bị a duệ cho móc ra.

Bằng không biên lai bên trên sáng loáng thời gian địa điểm mua sắm nội dung, chỉ cần cảnh sát đến cửa hàng bách hoá một điều tra, hắn hiềm nghi chính là nhảy vào Hoành Cầm cảng tẩy không sạch.

Ân Gia Mính một bên bản thân nhả rãnh, vừa bắt đầu một cái xẻng một cái xẻng hướng trong hố lấp đất.

Lấp đất so đào đất tới dễ dàng, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

Không bao lâu, Ân Gia Mính liền đem Tư Đồ Anh Hùng thi thể một lần nữa chôn xong.

Có biên lai lo lắng, hắn đơn giản không dám tưởng tượng cỗ này xác thối nếu như bị cảnh sát sớm tìm được sẽ như thế nào, đồng thời thật sâu chung tình hung thủ ngày đó chôn xác lúc lòng tràn đầy lo lắng.

Lấp xong thổ về sau, hắn lại dùng cái xẻng tại hố đất bên trên ra sức mà đập một phen, đem đất mặt đều kháng bền chắc, mới hơi cảm giác an tâm một chút.

Còn lại chính là hướng lên trời cầu nguyện, cỗ thi thể này coi là thật có thể tại trong đất trên chôn ba mươi chín năm, cho đến nát thành xương khô mà thôi.

Lúc này đã là ba giờ sáng mười lăm phân, qua hai canh giờ nữa, không sai biệt lắm liền nên trời đã sáng.

Ân Gia Mính không dám do dự, cấp tốc thu thập đồ đạc, không để ý mình đầy người bẩn thối, một đường đi nhanh, rời đi Flan thôn phía sau núi, chuẩn bị chạy tới "Người kia" nơi ở.

Mùa hạ Kim Thành từ trước đến nay hừng đông rất sớm.

Ngày 11 tháng 8, rạng sáng năm giờ mười lăm phân, phương đông đường chân trời chỗ đã mông lung nổi lên ngân bạch sắc.

Nắng sớm gần sớm, Kim Thành phía đông, tới gần cảng khẩu một chỗ khu biệt thự, nào đó tòa nhà nhà nhỏ ba tầng trong hoa viên, bỗng nhiên truyền đến "Đụng" một tiếng vang giòn, nghe động tĩnh, giống như là thứ gì phá vỡ.

Nữ chủ nhân nghe được động tĩnh, ôm chăn mền từ trên giường ngồi xuống, vểnh tai nghe một hồi, không còn gì khác động tĩnh, nhưng nàng vẫn cảm giác đến không yên lòng, đưa tay đánh thức ngủ ở bên người nàng trượng phu:

"Lão công, trong viện có âm thanh đâu, ngươi đi xem một chút đi!"

"Không có chuyện gì, có thể là gió đem chậu hoa thổi ngã nữa nha. . ."

Nam nhân bất đắc dĩ leo ra ổ chăn, tiện tay phủ thêm khoác lên cuối giường áo ngủ, lê lấy dép lê đi xuống lầu.

Nữ chủ nhân thấp thỏm đợi một hồi, xem chừng chênh lệch thời gian không nhiều lắm, liền đẩy ra cửa sổ, hướng trong hoa viên nhìn lại.

Nàng nhìn thấy trượng phu của mình đứng ở trong sân, ngồi yên khép lại lỏng lỏng lẻo lẻo áo ngủ, mặt hướng trong nội viện, không biết đang làm những gì.

"Lão công, chuyện gì xảy ra?"

Nữ nhân nửa người nhô ra cửa sổ, lo lắng kêu lên.

"Không có việc gì, thân yêu."

Nam nhân ngẩng đầu, hướng thê tử cười nói:

"Chỉ là trong hoa viên treo chuông gió rớt xuống, ngươi trở về ngủ tiếp đi."

"Cái gì! ?"

Nữ nhân nghe xong, lập tức đau lòng:

"Chuông gió rớt bể sao?"

Đây chính là nàng rất thích một kiện du lịch vật kỷ niệm, còn đặc địa chờ bão qua đi mới lại treo lên đi, làm sao mới một ngày liền rớt xuống!

"Ừm, xác thực quẳng rách ra."

Nam nhân quả thật từ dưới đất nhặt lên một kiện trắng xanh đan xen gốm sứ chế phẩm, hướng lầu hai phía trước cửa sổ thê tử nhẹ nhàng lung lay:

"Ngươi về trước đi ngủ đi. Ta chờ một lúc đi thư phòng nhìn có thể hay không sửa một cái."

Nữ nhân thế là lùi về thân đi, thuận tiện còn đóng cửa sổ lại.

Nam nhân khẽ thở ra một hơi.

"Đến ta thư phòng đi."

Hắn nhìn không chớp mắt, đối không có một ai vườn hoa, hạ giọng, nhẹ giọng nói ra:

"Cẩn thận một chút, đừng để tẩu tử ngươi phát hiện."

"Đụng."

Nam nhân trở lại, nhẹ nhàng đóng lại cửa thư phòng, còn đặc địa rơi xuống khóa.

"Ngươi. . ."

Hắn quay đầu, nhíu mày lại, vẻ mặt nghiêm túc:

"Ngươi đến cùng chuyện gì xảy ra? Những ngày này ngươi ở đâu? Cái này đầy người bùn lại là đã làm gì?"

Ân Gia Mính bị đối phương liên tiếp vấn đề nện đến có chút mộng, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên từ nơi nào bắt đầu giải thích.

"Ca. . ."

Hắn đành phải ủy ủy khuất khuất, đáng thương trầm thấp kêu một tiếng:

"Việc này nói rất dài dòng. . . Tóm lại, ta không có cướp ngân hàng, càng không giết người!"

Nghe được đối phương cam đoan, nam nhân thật sâu vặn lên mi tâm không tự giác giãn ra ra.

Hắn hai mắt tại Ân Gia Mính trên thân trên dưới quét mắt một phen, nhìn thấy quần áo trên quần bùn đất vết bẩn, cùng trong không khí tỏ khắp mở kia cỗ một lời khó nói hết hun người muốn ói hôi thối, ghét bỏ nhếch miệng, quay người cầm mình khoác lên trên ghế dựa quần áo trong.

"Trước tiên đem ngươi kia thân quần áo bẩn đổi đi."

Nam nhân đối Ân Gia Mính nói ra:

"Sau đó đưa ngươi những ngày này đến cùng đã làm gì sự tình hết thảy nói cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro