Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mày kiếm tà phi, gương mặt với đường nét thâm thúy, thực sự là một tướng mạo tuấn tú, ở tam giới cũng có thể khiến cho không ít tiểu cô nương thần hồn điên đảo. Chỉ tiếc, khí chất ở đáy mắt bị che dấu, làm cho người khác cảm thấy người trước mặt vẫn là một thiếu niên chưa lớn.

Nữ tiên quân đến tuổi gả chồng nhìn hắn chỉ biết cảm khái một câu: "Tuy tướng mạo tuấn tú,nhưng cũng chỉ là một nụ hoa chưa kịp hé nở".

Năm đó ở Ngô Đồng đảo, Phượng Nhiễm mở tiệc sinh thần, hắn không phải nghe thấy nô tỳ bên cạnh Hoa Xu tiên quân nói một câu như vậy, lúc sau gặp phải tai họa, e là thế nào cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện giờ. Cổ Tấn thở dài, xoắn tay áo,chân trần tản bộ quanh cốc.

1800 ngày, trừ bỏ việc tiên đồng mỗi năm đem cho hắn rượu Ngọc Lộ, ngay cả một tên cặn bã cũng chưa nhìn thấy qua, Sư phụ lại không xuất quan, hắn phỏng chừng sắp mốc meo ở đáy cốc. Cổ Tấn đưa mắt nhìn đỉnh núi một cái, trong lòng nói thầm, nếu không phải Thiên Khải phong ấn thần lực thần lực mạnh mẽ của hắn, đừng nói đến cánh chim phượng tối ngày chỉ biết khoe khoang kia, đến Sơn Thần thú khí thế che trời của Đại Trạch Sơn cũng không ngăn được hắn!

Rồng bơi nước cạn gặp tôm giễu, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh,cái nơi chật hẹp nhỏ bé như vậy, ước chừng đã giam cầm hắn 5 năm.

Sau khi Mẫu thân từ Vọng Sơn trở về liền đóng cửa Thượng Cổ giới, cũng không biết Thượng Cổ Thần giới rốt cuộc giờ như thế nào?

Hơn một trăm năm trước, Nguyên Khải bị Thiên Khải phong ấn thần lực ném tới Đại Trạch Sơn, dùng tên giả là Cổ Tấn, bái Đông Hoa lão Thượng Quân làm sư phụ. Về sau Thượng Cổ trở về, ban lệnh ngoài Thượng Thần, chúng tiên không được vào Thượng Cổ giới, tính ra hắn đã có trăm năm chưa trở về Thượng Cổ Thần giới.

Mấy năm nay chỉ có Bích Ba đã từng lén lút tới xem qua hắn ở hạ giới như thế nào một lần, nói cho hắn biết Mẫu thân khởi động lại Nguyên Thần Trì, Phụ thân có lẽ có thể trở về, xem như đây là hy vọng duy nhất của Cổ Tấn trong kiếp tu luyện buồn tẻ, nhạt nhẻo này. Chỉ tiếc Bích Ba trốn ở Đại Trạch Sơn mới 10 ngày, đã bị Thiên Khải bắt về Yêu giới tu luyện ở núi Tịnh Uyên.

Hắn càng xui xẻo hơn, 5 năm trước phạm vào sai lầm, được Phượng Nhiễm người từ nhỏ đã cưng chiều hắn mang từ Ngô Đồng đảo trở về Đại Trạch Sơn, đích thân nhốt ở cấm địa.

Quả nhiên có cha mẹ sinh, nhưng hắn không thể nhờ vào người khác nuôi dưỡng, tự mình đứng lên.

Cổ Tấn hừ hai tiếng, trong miệng nhắc mãi: "Nếu không phải ngươi lôi kéo ta chọc giận......"

Hắn lời nói đến một nửa, bản thân rung đùi đắc ý, ngừng ở dưới một cây tùng, hồ nghi mà cúi đầu nhìn khắp nơi.

Chẳng lẽ còn có người sống ở đây? Sơn cốc này có vào không có ra, cho dù linh khí tràn đầy, ngay cả tiên thú thấp kém nhất đều không muốn đi vào, người nào ngu ngốc còn xông vào nơi này?

Có người cùng chịu tội, Cổ Tấn đáy lòng thằm vui vẻ, chân trần đi vòng quanh cây tùng bắt đầu tìm người. Linh khí không thuộc về sơn cốc như ẩn như hiện, hắn dọc theo dòng suối nhỏ tìm kiếm, ngừng ở trước một sơn động sau cốc.

Trước động rêu xanh che kín, cửa động bị cây Thanh Đằng che đậy, không nhìn kỹ, căn bản không biết nơi này có Thiên động khác. Cổ Tấn ở sơn cốc 5 năm, đây là lần đầu tiên phát hiện ra cái sơn động này. Hắn kéo Thanh Đằng ra, lập tức đi vào. Ngoài suy nghĩ của hắn, trong động khô ráo ấm áp, là nơi tốt để che mưa chắn gió. Tiếng ngáy khi có khi không ở góc vang lên, linh khí nhàn nhạt của tiếng ngáy cùng bay ra.

Cổ Tấn phóng nhẹ bước chân, liền đi vòng qua giường đá, nhìn vật ở trong góc, vẻ mặt tò mò trong nháy mắt liền biến thành kinh ngạc.

Trong góc là một con tiểu tiên thú màu xanh đang ngủ say, tứ chi ngắn ngủn cuộn tròn trên cái bụng béo ú mập mạp của nó ngủ ngon lành,đằng sau có hai cái cánh trong suốt như pha lê, sáng lấp lánh.

Cổ Tấn vuốt cằm, liếc mắt một cái nhìn ra tiểu tiên thú này cùng Bích Ba giống nhau như đúc đều là một con Thủy Ngưng thú.

Thủy Ngưng thú là họ hàng xa với Thượng Cổ Thủy Ngưng Thần thú, tuy bộ dáng giống nhau, lại kế thừa năng lực chữa trị của Thần thú Thủy Ngưng, nhưng tiên lực của chúng khác nhau một trời một vực. Sau Hỗn Độn Chi Kiếp sáu vạn năm trước, Thủy Ngưng Thần thú chỉ còn lại một con Bích Ba, Thủy Ngưng thú bình thường cũng rất ít xuất hiện ở tam giới.

Cổ Tấn suy tư nhìn thoáng qua mảnh vỡ vỏ trứng ở bên cạnh Tiểu gia hỏa, nghĩ lúc Thủy Ngưng thú phá xác là lúc mất mẫu thân nên không đủ linh lực cung cấp mới có thể lâm vào ngủ say, cũng may linh lực ở Đại Trạch Sơn dư thừa, nuôi dưỡng nó đến nay, cuối cùng khôi phục sinh cơ, mới làm hắn phát hiện.

Tiếng ngáy cùng bọt khí nhỏ từ trong miệng Thủy Ngưng thú phát ra,móng vuốt nhỏ bựu bậm thỉnh thoảng động đậy, thực sự đáng yêu. Mọi người ở Thanh Trì Cung điều biết tiểu Thần quân thích nhất là khi dễ Bích Ba, lại chỉ biết tính tình cổ quái của hắn là thích chiêu chọc người khác.

Bảo bối từ nhỏ của hắn không phải thần vật của Thượng Cổ thần giới, cũng không phải Ngọc Lộ tửu của Đại Trạch Sơn ở hạ giới, mà là một con Bích Ba béo ú mập mạp. Sở thích này của hắn đến nay không ai biết, trừ việc bị Phượng Nhiễm phát hiện.

Lúc này, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm Thủy Ngưng thú trước mặt không rời mắt. Sau một lúc, hắn thở dài, đem tiểu gia hỏa ngủ đến trời đất u ám này từ trên cỏ ôm lên.

"Tính ra, số ngươi cũng khổ, cha không thương mẹ không yêu, ta cố nuôi dưỡng ngươi khỏe lại." Cổ Tấn bước chân ra ngoài, không cam tâm tình nguyện nói, trên khóe mắt tới lông mày đều là ý cười.

Hắn có cái tính này, sợ là giống với Phụ thân của hắn, trăm ngàn năm đều không thay đổi được.

Trong sơn cốc có một vật còn sống, với Cổ Tấn mà nói là một điều đáng vui mừng, nhưng mới ba ngày, tinh thần của hắn bắt đầu đã bị tàn phá đến một chút cũng không còn. Thủy Ngưng thú tràn đầy linh lực đến béo ú này cư nhiên một lần cũng chưa tỉnh, Cổ Tấn thử qua tất cả các phương pháp, dùng tiên lực rót vào trong cơ thể nó, đem linh quả chín thơm ngào ngạt ở trước mũi nó, thậm chí đem cả rượu Ngọc Lộ tới, nhưng Tiểu thú này trừ việc đứng ngủ, nằm ngủ, lăn qua lộn lại ngủ, thì hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Cổ Tấn không cam lòng, dứt khoát dành hết thời gian cho nó, đi đâu cũng đều ôm nó, suốt ngày cùng nó nói chuyện, mỗi ngày vì nó hái lấy tiên quả tươi nhất, chưa tới phút cuối sẽ không từ bỏ.

Trong núi không biết năm tháng, Cổ Tấn cùng tiểu thịt béo trong lòng ngực sống nương tựa lẫn nhau thoát cái đã là nửa năm, đảo mắt lại thấy Tiểu tiên đồng Thanh Y đến đưa quà tặng ấm áp cho hắn.

Một bình lớn Ngọc Lộ tửu bị Cổ Tấn thèm tới nửa tháng không biết tiết chế uống, đến cái đáy bình cũng hướng lên trời.

Ngay khi giọng nói thanh lãnh của Thanh Y ở đỉnh núi vang lên, Cổ Tấn liền sửa sang lại quần áo, ôm tiểu thịt béo cưỡi mây mà đi. Cưỡi mây được một nửa, hắn đột nhiên nhớ tới cách chim phượng kia nếu không bỏ qua đem hắn đốt thành than đen thì tay run run. Cổ Tấn nhìn thoáng qua tiểu thú trong lòng ngực ngủ đến chảy nước miếng, vuốt cằm lần nữa lui trở về.

Trên đỉnh núi Thanh Y chỉ nhìn thấy tiểu sư thúc bay được một nửa thì trở về sơn cốc, đem vật gì trong tay nhìn không rõ bộ dáng đặt ở trên cây ngô đồng rồi mới vòng vèo bay tới.

Đương nhiên, quyết định của Cổ Tấn là sáng suốt, trình diễn một màn giống với nửa năm trước ở bên vách núi. Cổ Tấn y như cũ bị nướng thành một khối than đen, hợp với cách chim phượng đỏ kêu "cạc.. cạc.." tiêu tán ở giữa không trung, biến mất giữa hàng trăm, hàng ngàn đóa sen hiền lành vô tội. Đến nỗi Thanh Y, cũng chấn động không ít, khóc không thành tiếng, thấy Cổ Tấn đến, vui mừng không thôi.

"Tiểu sư thúc, đây là rượu Ngọc Lộ sư phụ chuẩn bị cho người."

Cổ Tấn như cũ cho hắn một lọ, hắn trong lòng nhớ Thủy Ngưng thú chưa từng rời mắt trong nhà kia, tiếp nhận thùng gỗ định trở về cốc, lại bị Thanh Y gọi lại.

Cổ Tấn quay đầu lại. Thanh Y nhéo góc áo, nỗ lực che lại tò mò nơi đáy mắt, hỏi: "Tiểu sư thúc, tiểu gia hỏa Phượng tộc kia thật sự không tỉnh được sao? Nếu là nàng không tỉnh được, Thiên Đế không hết giận, Sư tổ vẫn không xuất quan, người không phải phải sẽ bị nhốt ở nơi này luôn sao?"

Hắn mặt nhăn thành một đống, lo lắng sốt ruột, "Con có hỏi thăm qua, sư tổ một lần bế quan ngắn nhất là 800 năm, dài nhất ba ngàn năm cũng có, người còn chưa thành thân, nếu như bị quá tuổi, còn có nữ tiên quân nào nguyện ý gả cho người nữa?"

"Còn có......" Thanh Y đỏ mặt lên, ngượng ngùng xoắn xít nói: "Người cũng đừng nhớ Hoa Xu công chúa khổng tước tộc kia, Thanh Diệp sư huynh nói nàng là đệ nhất mỹ nhân Tiên giới,người thích nàng có thể xếp hàng dài từ cổng Thiên môn đến Đại Trạch Sơn chúng ta, người nghĩ thử xem, không xứng nha. Còn nữa, nửa năm trước con cùng Thanh Diệp sư huynh lặng lẽ xem xét mấy chỗ tiên phủ, sư huynh nói đại nhi nữ của Thủy Lâm tiên quân mặt thanh mày tú, mông to, sinh nở tốt, tính toán chờ người ra ngoài, liền cho người nói với Sư phụ thế người tới cửa cầu thân......"

Cổ Tấn yên lặng xoay người lại, nhìn Tiểu sư diệt trước mặt lòng đầy vui mừng, sắc mặt thay đổi từ đỏ sang cam, vàng, lục, lam, chàm, rồi tím... tâm tư rơi vào đáy cốc.

Hắn đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước ở Thanh Trì Cung, Thiên Khải vuốt đầu hắn hỏi một câu:

"Azzz..., A Khải, con biết trên đời này đáng sợ hơn đối thủ mạnh như thần là cái gì không?"

Hắn năm đó ngây thơ, chỉ nhớ rõ chính mình hồn nhiên mà lắc đầu.

Sau đó, hắn nghe được Thiên Khải yêu nghiệt cười một tiếng, ở bên tai hắn phun ra mấy chữ: "Đồng đội ngu như heo."

Năm đó Thiên Khải gặp gỡ chính là lão già nhà hắn, hiện giờ, hắn gặp gỡ chính là hai sư điệt rãnh rỗi sinh nông nỗi này.

Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng là không phụ lòng Phượng Nhiễm cùng Thiên Khải trăm năm dạy dỗ, nhớ tới chính mình có thân phận trưởng bối, kiên nhẫn gật đầu, nói ra điều khuất nghẹn năm chữ: "Không mượn lo lắng dùm."

Thanh Y há mồm, vừa định nói thật ra tiểu tiên nữ cây hòe dưới chân núi cũng không tồi, lại thấy tiểu sư thúc nhà mình đã hóa thành một mũi tên nhọn, không quay đầu lại mà hướng trở về đáy cốc.

Lúc này, trên cây ngô đồng.

Thủy Ngưng thú được Cổ Tấn cuồng oanh loạn tạc sáu tháng cũng không trợn mắt, bắt đầu mở mắt, nhìn về thế gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thương