Chương 1: Lăng Tiêu Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Tiêu Lâu, nằm tại Phong Sương Thành thuộc Ngân Tiêu Quốc. Nơi đây hiện tại vang lên từng tiếng ồn ào, náo nhiệt vốn có của mọi loại lâu quán.
"Tiểu Nhị, nhanh cho lão gia một phần dê khô."

"Tiểu Nhị, lên một bình hảo tửu."

"Tiểu Nhị, ....." Hòa quyện vào đó là tiếng tiểu nhị đáp lại.

"Tới ngay, tới ngay, mời khách quan thưởng thức."

Rồi kế đó là những câu truyền trong nhân gian được các khách quan truyền tai nhau sau những lúc trà dư hậu tửu.

"Này, lão huynh đã nghe nói gì chưa?"

"Sao? Lại có chuyện gì xảy ra hả? Tiểu tử ngươi mau mau kể đại gia nghe."

"Haha, đâu chỉ là chuyện nhỏ, đại sự là đằng khác."

"ồ, vậy còn không mau kể?" kẻ kia bắt đầu hứng thú hỏi.

"lão huynh có nghe qua Bình Phúc Hiên ba chứ?"

"Hỏi thừa, ai mà không biết Phong Sương Thành đệ nhất thiên tài, con trai Thành chủ Bình Xương. Hắn làm sao? Đã đột phá Trúc Cơ kỳ đi, chẹp chẹp, mười sau tuổi Trúc Cơ tu sĩ, đời này ắt thành chân nhân."

"haha, đệ nhất thiên tài? Trúc cơ tu sĩ? sợ là sẽ vĩnh viễn thành mộng đi."

"Cái gì? Tiểu tử ngươi tốt nhất không nên nói bậy, kẻo người của phủ thành chủ biết thì ngươi sẽ chết chắc, nể tình bao nhiêu năm quen biết, bản đại gia giúp ngươi giấu xuống." Kẻ kia thất kinh vội ngắt lời người đối diện, sau đó quay ngang quay dọc rồi thầm nói, giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy. Bất quá, hắn ngược lại cũng rất tò mò, vì quen biết nhau mấy năm, nên hắn biết rằng tên kia sẽ không đi kể chuyện láo bịp người, hơn nữa người nghe còn là hắn. Vì vậy hắn không nhịn được hỏi lại.

"Tiểu tử ngươi nói là thật? Cái kia Bình Phúc Hiên gia hỏa lại xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì? hắc hắc, hắn bị người phế bỏ linh căn, bao nhiêu năm khổ tu hóa thành bọt biển, hiện tại đang trong tình trạng bán sống bán chết nằm chờ tại trong phủ."

"Cái gì?????????" Hàng chục tiếng kinh ngạc đồng thời vang lên khiến kẻ kia giật nảy mình. Tuy nãy giờ chỉ có hai người bọn hắn một mình nói chuyện nhưng xung quanh khách nhân đều hết sức để ý, một phần là do hai người nói chuyện không hề kiêng kị, phần khác là do cái tên Bình Phúc Hiên mang đến. Bình Phúc Hiên là ai? Hắn chính là Phong Sương Thành đệ nhất thiên tài, nhưng cũng chính là Phong Sương Thành thiếu thành chủ, phụ thân hắn chính là Phong Sương Thành thành chủ Bình Xương, một thân Trúc Cơ tầng bảy tu vi, vinh danh Phong Sương Thành đệ nhất cường giả, thật không biết ai mà không biết sống chết như vậy, lại dám vặt râu hùm, trong thành phế bỏ Bình Phúc Hiên.

"Tiểu tử ngươi nói thế nhưng là thật?" Một tráng hán tiến tới nắm lấy cổ áo người kể chuyện, âm thanh hùng hậu hỏi.

"hắc hắc, không tin các vị có thể tiến về trung tâm thành nhìn a, nơi đó dán tử cáo lệnh, bất cứ ai tìm tới hành tung kẻ đã phế bỏ Thiếu thành chủ đều được thưởng 1 vạn ngụy linh thạch a." Người kể chuyện không sợ hãi, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt đáp.

"tê, 1 vạn ngụy linh thạch, tương đương 1 ngàn hạ phẩm linh thạch a, còn nữa, tử cáo lệnh a, một khi dán lên, cả thành đều truy, chẹp chẹp, mau đi nhìn thôi, kẻo lỡ chuyện hay." Thế là tất cả mọi người đều lục tục rời lâu tiến về trung tâm thành. chỉ còn lại người vừa kể chuyện một mình lẻ loi ngồi đó, người kể chuyện bất ngờ lại chính là một thiếu niên, nhưng hiện tại trên mặt thiếu niên này không còn treo nụ cười, ánh mắt cũng trở nên xa xăm mà trong suốt, cả người tinh, khí, thần như đã trải qua thay đổi, không còn như lúc kể chuyện. Tiểu nhị dọn dẹp xong từ trong đi ra, nhìn thiếu niên hơi khom người khẽ nói:

"Tham kiến lâu chủ."

Thiếu niên này càng bất ngờ hơn chính là một trong những cự đầu của Phong Sương Thành - Lăng Tiêu Lâu lâu chủ....

Huyết Đế Thiên!!!!!!!!

Lăng Tiêu Lâu cũng không phải thế lực lâu đời tại Phong Sương Thành, Lăng Tiêu Lâu là tại ba năm trước bất ngờ xuất hiện. Chỉ dùng thời gian một tháng liền trở thành một trong những thế lực cự đầu của Phong Sương Thành. Lăng Tiêu Lâu lâu chủ hết mức thần bí, chưa ai thấy qua dung mạo của hắn, và cũng chẳng ai ngờ rằng, thiếu niên tưởng chừng như vô hại, ngày nào cũng đem đến cho bọn hắn rất nhiều tin tức trong thành lại là một mực thần bí Lăng Tiêu Lâu lâu chủ. Thiếu niên nhìn tiểu nhị, trên mặt nở nụ cười nhưng lại nhìn như không có nói:

"Hôm nay không tệ, trong thành xảy ra đại sự như vậy hẳn là chẳng ai còn tâm tình đi uống rượu, thôi hôm nay đóng cửa sớm, ngươi nhận lấy tiền thưởng rồi về nhà đi."

"Tạ lâu chủ." Tiểu nhị hưng phấn cười tạ. Có lẽ người khác không biết rằng, bọn hắn lâu chủ lại hết sức bình dị. Lăng Tiêu Lâu khác biệt với các lâu khác, dù thành Phong Sương Thành cự đầu nhưng không gian lâu các vẫn chỉ có một gian nhà không lớn không nhỏ được kê bàn ghế đón khách, sau gian nhà đó là gian bếp, nơi nấu những món nhậu, và sau gian bếp chính là hậu viện, nơi lâu chủ ở. Mặc dù Lăng Tiêu Lâu đơn sơ là vậy, nhưng cũng chẳng có kẻ nào dám tới dò xét trộm hoàn cảnh, bởi vì đã từng có chuyện đó xảy ra, nhưng tất cả những kẻ tới dò xét đều không còn mạng mà trở về. Sau khi tiểu nhị trở về, Huyết Đế Thiên một mình tiến về hậu viện. Vừa bước vào hậu viện, thế giới như biến đổi sang một thế giới khác, như thể phía trước là trần gian, phía sau là thiên đường một dạng. Huyết Đế Thiên bình ổn bước về phía hồ nước, chọn lựa một chỗ rồi ngồi xuống. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía trời cao, khoé miệng treo nụ cười lẩm bẩm:

"Nhân sinh không tệ, thật lâu mới lại cảm thấy nhân sinh thú vị như vậy."

Vừa lẩm bẩm, hắn vừa hồi ức lại ba năm trước khi mới tới Phong Sương Thành....

Một thiếu niên khuôn mặt thanh tú, mắt mũi cân bằng, trên người mặc một bộ thanh sam, toả ra thư sinh khí chất không nhanh không chậm bước về phía cổng thành. Trước cổng thành một đoàn người dài nườm nượp đang xếp hàng. Tiếng ồn ào nói chuyện xen lẫn tiếng vệ binh vang lên:

"Mười kim tệ một người, nhanh lên còn đến lượt người khác."

Từng người, từng người một giao nộp lệ phí rồi vào thành, mảy may không một chút chen lấn. Nói đùa, vệ binh thế nhưng là Luyện Khí sáu tầng trong khi đó bọn hắn chỉ là phàm nhân, nhốn nháo là muốn ăn đòn, vậy nên đoàn người hết sức quy quy củ củ. Không phải là không có tu tiên giả ra vào thành. Mà là tu tiên giả có lối đi riêng vào thành, hơn nữa lại không mất lệ phí. Lối này chỉ dành cho phàm nhân bọn họ đi, không phải tu tiên giả không thể đi mà là bọn họ khinh thường đi phàm nhân lối, vậy nên đoàn người không hề xảy ra nhốn nháo tình trạng, một đường quy củ vào thành.

Tu tiên giả, là những người đã siêu thoát phàm nhân thế giới, bắt đầu bước vào tu tiên con đường, một đường nghịch thiên mà đi, một đường cùng trời tranh đạo, địa vị hết sức phi phàm.

Tu tiên lộ chia làm tám cái cấp bậc, đây chính là lý thuyết cơ sở nhất tại nơi này. Nơi này là Huyền Thiên Đại Lục, rộng lớn vô cùng. Nơi bọn họ ở là Phong Sương Thành khu vực, thuộc sự quản hạt của Ngân Tiêu Quốc thuộc Bắc Vực. Huyền Thiên Đại Lục chia ngũ vực, phân biệt Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung Vực. Mỗi một vực vô cùng rộng lớn. Phồn thịnh nhất là Trung Vực, nơi đó tông môn san sát, cường giả như mây. Hơi yếu hơn là tứ vực còn lại. Mà Ngân Tiêu Quốc chính là Bắc Vực một khu vực gần rìa biên giới, cách vạn dặm lộ trình là biên giới giữa Nam, Bắc hai vực.

Huyền Thiên Đại Lục tu chân giả phân biệt phân chia: Tụ Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp kỳ tu sĩ. Tụ Khí yếu nhất, Độ Kiếp mạnh nhất. Quy tắc nơi đây là Mạnh Được Yếu Thua duy nhất một bộ quy tắc. Kẻ yếu chịu người hiếp đáp, kẻ mạnh thế gian vi tôn.

Trải qua gần một canh giờ mới đến lượt thiếu niên. Vệ binh liếc nhìn hắn nói:

"Mười kim tệ."

Thiếu niên không nhanh không chậm từ tốn lấy từ trong hành trang 10 kim tệ đưa cho vệ binh. Vệ binh hơi gật đầu nói:

"Vào đi."

Thiếu niên nhẹ đáp "tạ" rồi bình thản bước vào thành. Trong thành khung cảnh dần xuất hiện trước mắt thiếu niên. Dòng người tấp nập, hai bên đường từng căn nhà nối đuôi nhau mọc lên san sát, có nhà mái ngói đơn sơ, có nhà lại sơn son thiếp vàng, đình cao cửa rộng, muôn màu muôn vẻ. Thiếu niên bình thản bước đi về phía trước, như thể đang ngắm nhìn toàn cảnh thành nội vậy. Sau nửa ngày "tham quan", thiếu niên tìm tới một quán trọ dừng chân nghỉ ngơi.

"Khách quan, người muốn nghỉ ngơi hay nghỉ trọ?" Tiểu nhị nhanh chân chạy tới ân cần hỏi.

"Cho ta một tô hủ tiếu, một vò rượu ngon." Thiếu niên thuận miệng nói.

"Tới ngay." Tiểu nhị nhanh chóng vào bếp thông báo món. Thiếu niên nhìn ngắm xung quanh quán trọ. Nơi này là sảnh ăn nên có rất nhiều người. Họ vừa ăn vừa bàn tán chuyện trong thành. Thiếu niên hứng thú lắng tai nghe.

"Này, còn một tháng nữa là Phong Sương luận võ hội bắt đầu, ngươi có tham gia không?"

"Tham gia, Phong Sương luận võ hội chính là Phong Sương thành thịnh điển. Không nói đến ban thưởng, chỉ cần có thể nhìn thấy Phong Sương thành thập đại thiên kiêu cũng đủ mãn nguyện."

"Haha, nếu mà có thể nhìn thấy Phong Sương Bảng đệ tam Hàn Y Tiên Tử thì càng mỹ mãn."

"Hắc hắc, ngươi nghĩ Hàn Y Tiên Tử sẽ chú ý đến ngươi cái này nhất giới dân đen sao? Ta thì lại càng hứng thú hơn là ai năm nay sẽ là Phong Sương bảng bài danh thứ nhất a."

"Còn phải nói, tất nhiên Phong Sương thiếu thành chủ Bình Phúc Hiên rồi, hắn bối cảnh thâm hậu, một thân tu vi Luyện Khí tầng chín, áp đảo đồng lứa, còn ai có thể hơn hắn."

"Chưa chắc, ta nghe nói Phi Vân Phái thiếu chủ Phi Vân Phi hai tháng trước cũng đã đột phá Luyện Khí chín tầng, lần này ngược lại là Long Tranh Hổ Đấu đi."

"Cũng có thể, bất quá đừng quên Bình Phúc Hiên là hơn một năm trước đột phá tầng chín, luận nội tình chắc chắn ăn đứt Phi Vân Phi, nhưng ngược lại cũng đáng chờ mong."

"Phong Sương luận võ hội? Có ý tứ, lâu rồi không nhìn lấy luận võ hội, nên kiến thức một cái Vị Diện này anh tài, một tháng sau sao? Ta sẽ tới." Thiếu niên vừa ăn vừa lẩm bẩm, không biết một tháng sau tràng cảnh sẽ như thế nào đặc sắc đây, đáng chờ mong.

Thiếu niên ăn xong, nhanh chóng thanh toán rồi tới rìa thành, nơi đó có một toà Giao Dịch Lâu, bên trong giao dịch đủ các thứ: đan dược, linh thảo, công pháp, bí kỹ thậm chí cả khế đất. Hắn rảo bước tới Khế Đất Gian, nơi cất chứa những thông tin giao dịch mua bán, chuyển nhượng đất. Đứng trước một cuộn khế đất, thiếu niên nhanh chóng đọc thông tin, rộng 120m, dài 500m, mặt tiền hướng đường phố, hậu phương có một gian tiểu viện, một mảnh vườn nhỏ, gian trước có một đại sảnh rộng, sau đại sảnh là gian bếp, có thể kinh doanh tửu lâu,.... định giá 1 vạn kim tệ.

"Hừm, mảnh đất này không tệ, ta mua." Thiếu niên nhàn nhạt nói, với hắn chỉ cần hợp là được, tiền không thành vấn đề. Nữ tiếp thị mừng rỡ, chỉ cần giao dịch thành công, nàng có thể nhận 10% tiền thưởng, một vạn kim tệ, nàng chí ít nhận được 1 ngàn, cái này có thể không vui được sao? Đối với hộ dân bình thường, một ngàn kim tệ đủ sinh hoạt ít nhất 3 năm. Tại đại lục này, tiền tệ được chia thành: bạc tệ, ngân tệ, kim tệ và tử tinh tệ. Tỷ lệ đổi là 1:100. Như vậy 1 ngân tệ đổi được 100 bạc tệ, cứ thế suy ra một ngàn kim tệ đổi ít nhất một ức bạc tệ a. Một ức bạc tệ, đối với nàng cái này tiểu tiếp thị cũng là một khoản vô cùng khổng lồ. Nàng vội vàng nói:

"Tiên sinh chờ chút, ta thay ngài đem tới khế đất." Thiếu niên hơi gật đầu, một lúc sau khế đất được đem tới, hắn hào sảng thanh toán, không mảy may nhíu mày vì giá tiền. Sau khi nhận xong khế đất, hắn tới khu vực vừa mua, nhìn căn nhà trước mặt, thiếu niên hài lòng hơi gật đầu. Mặc dù có nhiều chút bụi, nhưng cũng coi là không tệ hoàn cảnh. Đem nơi này bụi phủi sạch về sau, hắn nghĩ một chút, chợt lẩm bẩm:

"Nơi này hoàn cảnh không tệ, có thể mở một cái tiểu lâu đến lăn lộn, nếu vậy liền gọi nó là....
LĂNG TIÊU LÂU!!!!
...đi."

Lời Tác: Tác Phẩm mới, lần đầu đặt bút viết thể loại này, nếu có sai sót mong các hữu thông cảm và giúp bần đạo "chỉ lá bắt sâu". Bần đạo xin chân thành cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro