Tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Một người lạ tay cầm dù trắng, khoác ngoài chiếc áo cardigan trắng bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, lên tiếng. Khuôn mặt trắng bệt của anh ta cười với vẻ kỳ quái.
   Tôi không cảm thấy thoải mái khi anh ta cứ nhìn chằm chằm về phía mình như thể đã đứng đó tự bao giờ. Không rõ cảm giác này liệu có đúng hay không nữa.
   Đứng phía bên kia đường, anh ta nói như thể đang thì thầm:
   "Để tôi giúp cậu nhé. Tôi có một công việc rất phù hợp với khả năng của cậu đấy."
   "Công việc á?"
   Một cảm giác như tim đang bị bóp nghẹt, một cảm giác lạnh sống lưng khi tôi hoàn toàn có thể nghe rõ mồn một những lời thì thầm đó, nó như đang văng vẳng bên tai. Nên đáp lại thế nào đây.
   "Tôi sẽ cho người tới trao đổi với cậu về việc này sớm thôi. Tạm biệt nhé, anh bạn."
   Chỉ trong chớp mắt, anh ta không còn đứng đó nữa. Như thể vừa tan vào mưa. Như thể vừa hòa vào dòng người tấp nập. Gương mặt tươi cười ấy nhanh chóng biến mất trong màn mưa. Tôi đứng sững sờ nhìn theo, ngày hôm đó thực sự ngẫu nhiên đến kỳ lạ mà chính bản thân tôi cũng hoàn toàn không hiểu nổi.

   "Xin phép nhé"
   "Này, này. . ."
   Ngày hôm sau.
   Đồng hồ lúc này điểm 5 giờ chiều, hoàng hôn bắt đầu buôn xuống trong một ngày đầy mây mù.
   Đến lúc này thì tôi đã hoàn toàn tin chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là một giắc mơ.
   "Này, chờ chút. Tại sao lại tự nhiên đi vào nhà người khác như thế."
   "Ồ cậu ở dơ quá đấy."
   "Tôi nói này, cậu thực sự làm tôi bị tổn thương đó."
   Hanamori vừa bước vào phòng đã không ngừng tuôn ra một tràng toàn những câu nói hết sức bất lịch sự, cậu ấy ngồi phịch xuống cạnh chiếc bàn và làm vẻ mặt ngây thơ vô tội. Mái tóc  bóng mượt nhìn như ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi qua từng kẻ lá xanh mướt. Khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát của Hanamori gợi cho tôi nhớ đến mặt nước trong suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro