Di Tích Thần Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51 - 55
Chương 51: Di tích thần chiến ( Một )

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Sắc mặt Harvey lập tức đen lại: “Vậy thì làm sao khiến ta tin tưởng em đây?”

Ningya nhìn chăm chú mặt của hắn: “Dung mạo anh rất đẹp.”

Mặt Harvey càng đen hơn: “Lẽ nào trong mắt của em, ưu điểm của ta chỉ có mỗi cái mặt sao?”

“Không, ý của em là, mỗi lần em nhìn đến khuôn mặt của anh, đều rất muốn gần gũi anh. Dù cho ở trong bóng tối, cái gì cũng không thấy, cũng đều kìm lòng không đặng muốn dựa vào gần anh. Muốn ở bên cạnh anh, không vì lý do gì cả… Cõi đời này dù có người khác đẹp hơn, nhưng là, người luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của em, chỉ có anh thôi.”

Harvey bĩu môi: “Thô thiển.”

Ningya lần đầu tiên nghiêm túc bộc bạch, lại nhận được lời bình như vậy, nội tâm bị đả kích lớn, nhưng mà chính mình cũng biết đã nói nói năng lộn xộn, không khỏi xấu hổ cúi thấp đầu, vừa lúc bỏ qua mất Harvey sắc mặt khóe mắt đều đã tràn ra vui mừng.

“Khi trên mặt anh nhăn nheo nhiều đếm không hết,

Trên đầu anh tóc bạc trông xa như mây tản,

Tai của anh không còn minh mẫn,

Mắt của anh không còn lấp lánh,

Bước đi gù lưng, chống gậy.

Thì ánh mắt của em vẫn luôn nhìn anh,

Như trước như trước.

Anh là người anh tuấn nhất trên đời,

Ánh nắng mỗi ban trưa hè cũng không sao sánh được.

Anh là người trên đời lãng mạn nhất,

Ngôi sao chói mắt kia cũng không sánh bằng anh.

Có lẽ anh không nghe thấy em lời ngon tiếng ngọt,

Có lẽ cả khuôn mặt em cũng mơ hồ không rõ.

Nhưng là, xin anh hãy dùng con tim nghe con tim.

Đó là ái tình ngay cả linh hồn cũng giao phó.”

Ningya nhẹ giọng ngâm xướng. Hắn điều đã đi trời nam đất bắc, âm thanh kém đến cách xa nhau vạn dặm, nhưng mà Harvey từng chữ từng câu đều vểnh tai lên nghe, nghe xong còn hỏi: “Đây là cái gì?”

Ningya nói: “Là dân ca Langzan.”

Harvey khẳng định nói: “Là tình ca.”

Ningya nói nhẹ vô cùng đáp lại.

Harvey bình luận: “Hát thật là khó nghe.”

“… Ừm.” Ningya biết mình hát không hay, chỉ là muốn ôm thái độ muốn thử một lần, thế nhưng dù đáp án như dự liệu vẫn có chút ủ rũ. Cậu ôm đầu gối, cằm đặt lên, yên lặng liếm láp vết thương.

Khí tức ấm áp thổi lại đây, gãi hai má ngứa ngứa.

Ningya quay đầu, đã bị hôn lên.

Harvey hôn cậu, đôi mắt tỉ mỉ nhìn phản ứng của cậu.

Ningya chấn kinh, muốn đẩy hắn ra, lại bị ôm càng chặt hơn, bờ môi đang dán vào nhau truyền đến nhiệt tình mãnh liệt. Đầu lưỡi Harvey đẩy hàm răng của cậu ra, nụ hôn càng thêm thâm nhập, chỉ có tròng mắt đen nhánh trước sau bị hôn nhìn dần dần mất lý trí.

Ningya nhắm mắt lại, hai tay từ từ vòng qua đặt lên phía sau lưng Harvey.

Sau một lát, Harvey mới nhắm mắt lại.

Ningya hối hận rồi.

Từ sau khi Ningya thổ lộ, Harvey liền không kiêng dè mà hành xử, hắn tự nhận là người bị ngưỡng mộ thì phải có quyền lợi. Ví dụ như, hôn môi. Đôi môi Ningya cơ hồ sưng từ sớm đến tối muộn. Chỉ cần Harvey nhớ tới, sẽ ôm cậu vào trong lòng hôn một cái. Đây đã là kết quả chống cự của Ningya, không thì… Sợ là sưng lên không chỉ mỗi trên mặt.

Harvey hiện tại coi như nhìn Ningya làm mọi thứ, đi tới chỗ nào cũng đều phải nhìn. Ningya muốn kháng nghị, hắn liền nói: “Em không phải nói ta hấp dẫn ánh mắt của em hay sao? Tại sao có thể để tầm mắt của ta rời khỏi phạm vi của em được?”

Ningya cả một đường kiểm điểm sâu sắc.

Tới gần bến tàu, Puka dừng xe ngựa, dùng ánh mắt ngóng trông cùng  sợ hãi nhìn về hướng biển rộng.

Harvey nói: “Không vượt quá 100 mét, ngươi có thể tự do hoạt động.”

Puka sốt sắng nói: “Tôi vô cùng nguyện ý được tắm mình trong thần quang của ngài ở khoảng cách gần như vậy, không, tôi là nói, thần ám. Nói như vậy giống như có gì đấy quái quái. Không, ý của tôi đó là, tôi rất nguyện ý ở bên cạnh ngài nghe theo lời ngài sai phái. Thế nhưng ngài biết đó, tôi không thể đụng vào nước. Tôi không phải sợ hãi cái chết đâu, chỉ là lo lắng sau khi tôi chết đi, ngài sẽ không bao giờ tìm được người hầu nào trung thành tuyệt đối như tôi được nữa. Hỡi đại nhân Harvey vĩ đại.”

Harvey nói: “Ở trong phạm vi một trăm mét, cũng có thể bơi lội.”

“Có thật không?” Puka nửa tin nửa ngờ. Uy hiếp trong miệng Harvey, nó tất cả đều tin tưởng, nhưng mà chuyện tốt như bơi lội, nó không thể không suy tính kỹ. “Kỳ thực tôi đối với hải dương đã không còn một tí xíu lưu luyến nào cả. Trong lòng tôi chỉ có ngài, Harvey đại nhân. Đêm đen mới là thứ tôi yêu nhất.”

Harvey nói: “Ngươi đang nghi ngờ ta à?”

Nhận ra được ánh sáng lạnh lẽ trong mắt hắn, Puka nhảy cà tưng chạy về phía biển rộng.

Harvey không quản nó, quay đầu nhìn sắc mặt Ningya khôi phục trắng nõn.

Cảm giác được hắn đang nhìn, Ningya trên mặt mới vừa hết đỏ mặt lại ửng lên.

Harvey đưa tay ra với cậu: “Đi thôi.”

Ningya theo thói quen đặt tay vào trong lòng bàn tay của Harvey, cùng hắn tay trong tay đi về phía trước.

Lướt qua thân phận của hai người, hình thức ở chung của bọn họ hiện tại hoàn toàn là một đôi thình nhân chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.

Harvey dù ngoài miệng không nói, nhưng hành động không có chỗ nào không phải là ngầm thừa nhận cùng tiếp nhận Ningya thổ lộ. Ngày ấy nói nghi ngờ, bây giờ suy nghĩ một chút, càng giống như là vì muốn tiến một bước xác định tình cảm của cậu, hoặc là nói, bức bách cậu phải biểu lộ tiếng lòng nhiều hơn.

Theo lý thuyết, đây là một chuyện tốt.

Harvey cùng cậu càng thân cận, thì cơ hội mình có thể tiếp xúc đến nội tâm cũng càng lớn. Thế nhưng trong lòng Ningya vẫn có chút bất an. Cậu rất nhiều lần nhận ra được ánh mắt dò xét của Harvey, hắn từ trước tới nay đều không tránh mình. Hắn tại sao lại phòng bị như vậy?

Là vì hắn biết đến, một ngày nào đó, mình và hắn sẽ lập trường đối lập nhau sao?

Tình cảm cả người đều là lo được lo mất, tâm tư Ningya vốn vẫn trầm, lúc này càng không cần phải nói, suy nghĩ quả thực càng có thể so với nhà triết học.

Thời điểm Harvey dắt Ningya đến cạnh biển, Puka đã cùng ngư dân bến tàu đánh thành một mảnh. Nó thậm chí thi đấu bơi lội cùng bọn họ, kết quả không cần phải nói, yêu quái biển mà còn không thắng được nhân loại, Hải Thần Hoàng đại khái sẽ lập tức hiện thân đập chết nó.

Puka ngâm dưới nước, cả người sảng khoái, nhìn Harvey cùng Ningya cũng cực kỳ vừa mắt, chân tâm thành ý tiến lên chờ đợi sai phái.

Harvey muốn nó tìm một chiếc thuyền đi đảo Mây Đen.

Puka phấn khởi chạy đi. Vậy mà nó mới vừa mở miệng nói ra ba chữ đảo Mây Đen, ngư dân liền lập tức giải tán, bất kể Puka làm sao mặt dày mày dạn,  cũng đều không người chịu đi.

Đối với Puka mới vừa ở trước mặt Harvey vỗ ngực mà nói, xuất sư bất lợi quả thực là nhục nhã vô cùng. Nó không theo sát không tha một người thanh niên ngư dân, đến mức suýt chút nữa đi ra khỏi cự ly một trăm mét cũng không biết, vẫn là Ningya có lòng tốt, kéo Harvey đi về phía trước, rút ngắn khoảng cách.

Thanh niên ngư dân bị cuốn lấy hết cách, nói thẳng: “Nơi đó là nơi ma quỷ tụ tập, là vùng đất chết, nhân loại không thể đi vào trong đó.”

Puka nói: “Tại sao?”

Thanh niên ngư dân nói: “Tất cả thuyền muốn đi vào gần đảo Mây Đen một chút, đều sẽ bị lạc mất phương hướng, lái vào vong linh giới.”

Ningya cũng đến gần, đương nhiên cũng nghe được hắn, kinh ngạc liếc mắt nhìn Harvey một cái.

Harvey cười cười với cậu, lắc đầu một cái.

Puka nói: “Ngươi từng thấy chưa?”

Thanh niên ngư dân nói: “Ta mà từng thấy, thì đã sớm chết rồi.”

Harvey dùng một tia hắc khí ôm lấy cái cổ của thanh niên ngư dân, kéo nhẹ, ngư dân đã ngã xuống mặt đất, ôm cổ, một vẻ không thở nổi, bộ dáng thống khổ vô cùng.

Ningya đang muốn cầu xin, đã Harvey nói một cách lạnh lùng: “Nếu ngươi không đi, thì hiện tại sẽ chết.”

Ningya nói: “Anh trước tiên buông hắn ra đã.”

Harvey buông ra hắc khí, ngư dân bò lên bỏ chạy, chạy ra không bao xa đã lại ngã trên mặt đất.

Puka đi tới, trấn an hắn: “Không cần phải sợ. Có chủ nhân vĩ đại ở đây, cho dù tần chết có đến, cũng không phải sợ chút nào.”

Thanh niên thực sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đi mở thuyền.

Ningya nhìn Harvey muốn nói lại thôi.

Harvey nói: “Không nên chọc giận ta.”

Ningya nghĩ đến bộ dáng hoảng sợ của ngư dân, đề nghị: “Chúng ta có thể mua lại thuyền.”

Harvey nói: “Em biết đường không?”

Ningya há miệng, không có gì để nói.

Harvey lấy ra một túi tiền chứa đầy kim tệ, ném cho Puka: “Đây là thù lao cho hắn.”

“Harvey đại nhân thực sự là quá anh minh rồi. Tiền tài là thế tiến công hữu hiệu đối với con người, phải biết nguyên nhân năm đó đế quốc của Mộng tan rã nguyên nhân chính là do chút quý tộc thu nhận mưu nghịch giả tiền tài hối lộ.” Puka mang theo túi tiền đi đến chỗ ngư dân.

Harvey đột nhiên cúi đầu nói với Ningya: “Em thật quan tâm nhân loại.”

Ningya ngẩn ra nói: “Đương nhiên, em cũng là nhân loại mà.”

Harvey mím mím môi.

Ningya chần chờ nói: “Anh để ý sao? Em là nhân loại. Kỳ thực sinh mệnh của nhân loại đã được tính là rất dài rồi, chúng em có mấy chục năm, nếu như bảo dưỡng tốt, thậm chí có thể sống đến một hơn trăm năm. Thế nhưng, so ra cùng thần linh, chúng em cũng chỉ là rất ngắn ngủi.” Cậu thấy Harvey hơi cau mày, thức thời không tiếp tục đề tài này nữa.

Harvey tự nhủ: “Nhân loại tuổi thọ ngắn như vậy tạm.” Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Quang Chi Tử đã biến thành nhân loại thì tuổi thọ dài bao nhiêu?

Nếu như không cách nào để cho cậu biến trở về Quang Chi Tử, có phải mang ý nghĩa sinh mệnh của cậu cũng sẽ rất nhanh đi đến phần cuối hay không.

Ý nghĩ này làm cho hắn không vui, cho nên sau khi lên thuyền vẫn duy trì mặt đen.

Puka bị giật mình, dè dặt hỏi Ningya: “Harvey đại nhân tại sao không vui?”

Ningya mơ hồ đoán được tâm tư của Harvey, lại khó nói, liền lắc lắc đầu.

Puka không vui. Nó vẫn cho rằng mình cùng Ningya to ngang nhau, coi như cùng trong một chiến hào, cần phải giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng rất hiển nhiên, Ningya không cho là như vậy. Nó nhớ tới Harvey thân mật với Ningya không coi ai ra gì, lại có chút ước ao, âm thầm suy nghĩ, nếu như mình có thể thay thế Ningya, cùng Thần Hắc Ám làm chuyện như vậy, có phải sẽ có thể giải trừ thần chú, trở lại ôm ấp của Hải Thần Hoàng.

Nhưng mà, nó không có chút mong muốn nào cùng Thần Hắc Ám làm chuyện như vậy.

So sánh với nhau, nó thà rằng cắt một đoạn xúc tu cho hắn làm bạch tuộc chiên còn hơn.

Được sự giúp đỡ của Harvey, thuyền đi một ngày một đêm đã tới hải vực phụ cận đảo Mây Đen. Thanh niên ngư dân lần thứ hai đứng ngồi không yên lên, hắn thậm chí quỳ trên mặt đất cầu xin bọn họ đừng đến nơi muốn tới. Hắn nói: “Tử Thần đã mở một cánh cửa ở nơi đó, nếu gần thêm nữa, chúng ta đều sẽ tiến vào vong linh giới, biến thành vong hồn!”

Puka lầu bầu nói: “Vong linh giới không phải có thể dễ dàng đi vào.”

Ngư dân thấy bọn họ trước sau không tin, dứt khoát nhảy xuống biển. Dưới cái nhìn của hắn, nhảy xuống biển khả năng còn sống vẫn cao hơn so với đảo Mây Đen, nhưng mà bị Ningya cứu về mất.

Harvey nhìn tay Ningya ôm lấy eo ngư dân, mặt thoắt cái lạnh xuống.

Chương 52: Di tích thần chiến ( Hai )

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Bây giờ Ningya đã biết Harvey có bao nhiêu dục vọng chiếm hữu, lập tức buông tay ra, nói sang chuyện khác: “Đảo Mây Đen ở không xa chỗ này, chúng ta ăn no bụng trước đã, tích lũy sức lực.”

Đề nghị của cậu ít nhiều cứu vãn lại một điểm muốn sống của ngư dân.

Hắn lấy ra từ trong khoang thuyền mẻ cá mới, cầm đao, hai ba lần đánh vẩy cá, sau đó đem cá xắt thành từng miếng từng miếng, đặt ở trong cái mâm, sau đó dội gia vị lên, đưa đến trước mặt Ningya—— ở trong đám người này, hắn chỉ có hảo cảm đối với tiểu vương tử.

Ningya cầm dĩa, sắc mặt có chút cứng: “Có phải trước tiên nên bỏ vào trong nồi nấu một lúc.”

Puka rất lâu không có được hưởng thụ một bữa tiệc hải sản tươi lớn, đang thèm nhỏ dãi ba thước, đoạt lấy dĩa từ trong tay  Ningya, một phát xiên lên năm, sáu miếng bỏ vào trong miệng: “Còn sống mới tươi ngon!”

Ningya nhìn về phía Harvey.

Harvey trực tiếp lấy ngón tay nhấc một miếng lên, bỏ vào trong miệng, còn liếm liếm ngón tay.

Hắn là người đầu tiên mà Ningya gặp qua dùng tay bốc đồ ăn lại vẫn khiến người ta cảm thấy nho nhã. Ningya thấy hắn gật gật đầu, nhận lấy cái dĩa từ tay Puka, đang muốn thử một chút, tay đã bị Harvey đè xuống. Cái dĩa trong tay cậu từ từ mềm nhũn xuống, cuối cùng hóa thành một đoàn sắt vụn.

Ngư dân sợ hết hồn, tay buông lỏng, cái dĩa trong tay thẳng tắp rơi xuống, được Ningya nhanh chóng mò được.

Harvey ôm vai cậu, mang cậu tới mũi tàu ngồi xuống. Hai người vai sóng vai dựa vào, Harvey lấy tay đút cậu ăn. Đút được một nửa, Harvey lại gần như muốn hôn cậu, Ningya đột nhiên nói: “Hiện tại em mới hỏi anh đã rửa tay chưa, thì có phải đã quá muộn rồi hay không?”

Harvey động tác cứng đờ, một mặt không thể ngờ nhìn cậu chằm chằm.

Ningya khởi điểm còn có chút tiếc nuối, nhưng thời điểm nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Harvey lại không nhịn được cười rộ lên.

“Cười cái gì?”

Ningya lắc đầu một cái, len lén liếc mắt ngắm Harvey một cái.

Harvey ôm lấy đầu cùng người cậu.

Cách đó không xa, lòng ngư dân có chút  chua xót mà nhìn Harvey cùng Ningya kết thành một đoàn với nhau, Puka ở bên cạnh nhìn hắn, kinh sợ kêu lên: “Ngươi không phải là thầm mến Ningya đấy chứ?”

Ngư dân lườm hắn một cái. Một người sau khi đã nhảy xuống biển, dũng khí so với trước đây cũng hớn hơn một chút.

Puka nói: “Ngươi tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ.” Ningya mới chỉ muốn dùng cái dĩa nó đã dùng qua một chút, cái dĩa đã tử trận ngay lập tức, nếu để cho Thần Hắc Ám biết ánh mắt hắn ngư dân vừa mới nhìn qua Ningya khi nãy… Chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất đáng sợ rồi á!

Ngư dân nói: “Tại sao người tốt đều bị người xấu bắt nạt vậy chứ?”

Puka nói: “Bởi vì thời điểm người xấu bị người tốt bắt nạt, tất cả mọi người đều cảm thấy đấy là thiên kinh địa nghĩa, căn bản không có gì là kỳ quái.”

Ngư dân nói: “Các ngươi là ma pháp sư sao?”

Puka ngạo mạn nói: “Ma pháp sư tính là cái gì.”

Ngư dân nói: “Các ngươi là kỵ sĩ?”

Puka nói: “Kỵ sĩ càng không coi ra gì.”

Ngư dân nhìn về phía con mắt của nó lập tức tràn đầy đề phòng: “Các ngươi là tế tự của Quang Minh thần hội?” Dừng một chút, hắn liền lắc đầu phủ định, “Các ngươi không giống.”

Puka đầy hứng thú hỏi: “Tại sao?”

Ngư dân nói: “Bọn họ sẽ ngụy trang.”

Puka nói: “Ngươi là đang tán thưởng chúng ta sống rất chân thực sao?” Nó làm sao một chút cũng không ý thức được chứ? Lẽ nào nó mỗi ngày khen tặng này đó đối với Harvey đều là chân thành ?… Đây thực sự là có hậu quả cùng việc ngư dân thầm mến Ningya đáng sợ như nhau á.

Ngư dân tức giận nói: “Các ngươi đều không giấu được xấu xa.”

Puka: “…” Thời điểm ngư dân nhảy xuống biển, hắn lại phải ôm lấy hai tay Ningya.

Qua đi thời gian điểm tâm thỏa thích, thuyền tiếp tục chạy về phía trước. Ngư dân đã bình tĩnh lại. Dù sao cũng đều phải chết, vào lúc trước khi chết nhìn vong linh giới trong truyền thuyết một lần cũng không tồi. Hắn dù sao cũng còn trẻ, vứt bỏ thẳng cái thói quen sợ sệt, trong đầu tràn ra dồi dào lòng hiếu kỳ, khiến cả người hắn đều trở nên hưng phấn.

Đảo Bán Nguyệt cách đảo Mây Đen gần nhất, từ sau khi xuất hiện truyền thuyết đảo Mây Đen là cửa vong linh giới, nơi này cũng hoang phế theo.

Đang lúc sau khi thuyền chạy qua hoang đảo hình bán nguyệt, thuyền đột nhiên mất đi phương hướng, mũi tàu đung đưa lung tung, đảo Bán Nguyệt mất đi bóng dáng, bốn phía biến thành đại xương mênh mông không thể xác định. Bầu trời cũng vậy, xanh thăm thẳm, lại không tìm được tung tích của mấy.

Ngư dân nói: “Đã, sắp đến vong linh giới.”

Harvey giơ tay vỗ tay cái bốp.

Bầu trời vô biên vô tận cùng biển như một trang sách, lập tức bị lật lại, một mảnh mây đen tối om hiện ra ở trước mặt của bọn họ. Xung quanh mây đen vẫn là trời xanh, trước mặt mây đen vẫn là biển xanh, cố tình một mảnh mây đen nồng nặc kia dường như mây mù trên vùng núi, ám trầm tựa như lọ mực nước bị đánh đổ, đột ngột quỷ dị mà đứng yên trước mặt bọn họ.

Ningya nhìn về phía Harvey.

Đối với hắc ám quen thuộc nhất không gì bằng Thần Hắc Ám.

Harvey mỉm cười nói: “Chúng ta tìm đúng chỗ rồi. Tiếp tục tiến lên.”

Hắn vỗ tay kia đã triệt để chinh phục ngư dân. Thuyền từ từ đi tới bóng đen, nhìn từ đằng xa, giống như là bị mây đen nuốt chửng từng chút một.

Khi thật sự tiến vào bên trong mây đen, cũng không có tối như bên ngoài nhìn thấy. Khoảng cách gần còn nhìn thấy người, chỉ là không thể quá xa, xa sẽ mơ hồ.

Âm thanh mái chèo đẩy nước trong mây mù đặc biệt rõ ràng, từng tiếng, có thanh lãnh, có cô tịch, mang theo nhịp điệu đặc thù, khiến người nghe thấy, liền sinh ra một ít ủ rũ, mãi đến tận khi vang lên tiếng mũi tàu va phải đá ngầm, mới làm người giật mình tỉnh lại.

Ningya hai mắt mở to, phát hiện mình hoàn toàn xụi lơ trong lồng ngực của Harvey.

Harvey đỡ cậu đứng thẳng: “Tỉnh rồi?”

Ningya quay đầu nhìn ngư dân, vẫn còn ngã trên mặt đất ngủ ầm ầm, Puka ngồi ở bên cạnh hắn, bàn chân chốc chốc lại vuốt mặt ngư dân, đại khái là thói quen thời kỳ còn là bạch tuộc vẫn không sửa được. Ningya tỉnh ngộ lại: “Tiếng nước có vấn đề?”

Harvey nói: “Em khi còn bé chưa từng nghe qua bài hát ru con sao?”

Ningya nói: “Không giống nhau lắm.” Mẫu thân hát bài hát ru con, tràn đầy từ ái, chỗ nào như tiếng nước này, lẻ loi, lạnh tanh, nghe đã khiến đáy lòng bốc lên hơi lạnh. Cậu đi tới mũi tàu nhìn xuống, một bên nước biển bẩn thỉu, không thấy rõ vị trí đá ngầm, cũng may đảo Mây Đen đang ở trước mắt, chính mình chảy có thể quá khứ.

“Ồ?” Puka đột nhiên nói, “Hắn có phải là chết rồi không?”

Ningya cả kinh, cấp tốc xẹt qua Harvey, chạy đến bên người ngư dân.

Ngư dân nhắm mắt lại nằm ở trên boong thuyền, nhìn như ngủ say, hít thật dài, đi vào tức điên ít, mà sắc mặt tái nhợt bên trong thấu thanh, thân thể cũng có phầnlạnh cứng. Cậu dùng sức vỗ vỗ hai má ngư dân, vỗ  đến mặt đỏ rần, vẫn không có phản ứng.

Ningya quay đầu nhìn Harvey.

Harvey nói: “Chết rồi cũng tốt, đỡ mang theo trói buộc.”

Ningya nói: “Hắn đã giúp chúng ta.”

Harvey khịt mũi coi thường, chỉ là dẫn đường mà thôi, tính là gì trợ giúp.

Ningya rất nhanh nói bổ sung: “Em nhìn thấy hắn đối với anh ngưỡng mộ! Em tin tưởng sau khi anh cứu hắn, hắn nhất định sẽ trở thành tín đồ  thành kính nhất của anh.”

Harvey cười như không cười: “Nếu như em biến thành tín đồ của ta, ta còn có thể suy nghĩ một chút.”

Ningya không chút do dự mà nói: “Em sẽ thành tín đồ của anh.”

Harvey sửng sốt một chút: “Là vì hắn?” Lần này không có ghen, chỉ là không hiểu mà nhìn cậu.

Ningya nói: “Đối với anh mà nói, chỉ là một sinh mệnh. Nhưng đối với hắn mà nói, khả năng là cả một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Đó là dài đằng đẵng.” Chính bởi vì nhân sinh dài đằng đẵng, khả năng rất tốt đẹp, mới khiến cho cậu tại nhiều tình huống đau đến không muốn sống như vậy, như cũ cắn răng nhịn xuống . Chính là bởi vì cắn răng chịu đựng  nhiều cái không dễ dàng như vậy, cậu mới càng thêm quý trọng sinh mệnh.

Harvey đi tới trước mặt ngư dân, giơ chân lên, giẫm lồng ngực của hắn.

Nửa người trên của ngư dân bỗng nhiên bật lên, hít một hơi lớn.

Ningya cao hứng nói: “Ngươi đã tỉnh lại.”

Ngư dân ngơ ngác nhìn cậu: “Đây là nơi nào?” Lập tức ký ức không vui này đó tranh tiên khủng hậu tràn vào trong đầu, hắn đứng lên thật nhanh,  hoảng sợ nhìn bốn phía.

Harvey  kéo Ningya từ mũi tàu nhảy xuống trước tiên: “Lên đảo.”

Puka sẽ theo sau đó. Nó nhớ kỹ “khoảng cách 100 mét “. Thời điểm xuống dưới, nó vốn định mang theo ngư dân cùng xuống dưới, mà không biết thời điểm ngư dân giãy giụa bên bờ sinh tử mơ tới cái gì, tê tâm liệt phế gào khóc, sống chết không chịu rời thuyền, cuối cùng Ningya cũng bỏ qua ý niệm thuyết phục hắn, chỉ là nhắc nhở hắn không nên khinh địch đi ngủ.

Mây đen trên đảo Mây Đen tản ra rất nhiều, mơ hồ có thể nhìn thấy đại khái phong cảnh trên đảo. Ở giữa đảo, là rừng cây lá to rậm rạp, lá cây bao phủ trong mây mù, nhìn xa thì xanh biếc, nhìn gần mới hiện ra màu xanh ngắt.

Thời điểm Ningya đi vào cánh rừng, cành lá đung đưa sột soạt. Cao hơn rừng cây không tới nửa thước trong không trung, có mấy phiến cánh đang bay nhảy, chờ khi cậu muốn đến nhìn rõ hơn, lá cây liền dừng lay động, liên quan cánh cũng mất tung ảnh.

Thế nhưng có vật còn sống so với không vật còn sống vẫn còn hơn.

Chịu ảnh hưởng của ngư dân, Ningya cũng có chút bận tâm vong linh giới trong truyền thuyết.

Puka nói: “Khí tức trong rừng thật đáng ghét.” Dừng một chút, do dự nhìn về phía Harvey, “Đại nhân cùng Tử Thần có phải không có quan hệ gì không?”

Harvey nói: “Nhìn hắn không vừa mắt.”

Dựa vào vết xe đổ Nữ thần Quang Minh, nó lần này rất cẩn thận: “Không có quan hệ thân thích đúng không?”

Harvey nói: “Kẻ địch.”

Puka thở phào nhẹ nhõm, đến chửi bới Tử Thần: “Nơi hắn đã ở qua, không khí đều tràn ngập mùi thi thể mục nát.”

Cảm thấy không khí rừng cây không tồi, Ningya đang âm thầm hít  mấy hơi lớn nghe vậy suýt chút nữa sặc.

Rừng cây yên tĩnh đến quỷ dị, Puka không kiềm chế nổi, bắt đầu hừ tiếng ca hải dương mới có. Khác với Mộng đại lục là, không có ca từ, nhưng lại cao vút ưu mỹ, dường như nhạc cụ diễn tấu. Chờ nó biểu diễn xong một khúc, Ningya đang muốn mở miệng khích lệ, thì cảm thấy mặt đất hơi chấn động, như có hàng vạn con ngựa chạy qua.

Ningya dừng lại nghe một chút, chấn động kia càng ngày càng rõ ràng, dường như nơi phát ra động đất đang đến gần bọn.

Lỗ tai Puka run lên: “Đây là cái gì? Chẳng lẽ là đại quân vong linh của Tử Thần muốn từ vong linh giới lao ra ngoài sao?” Nó vẫn mắng Tử Thần mắng đến rất thoải mái, nhưng với điều kiện tiên quyết là Tử Thần không có ở đây, nếu như Tử Thần hiện tại từ vong linh giới chạy đến… Nó định  trốn ra phía sau Harvey một chút, lại không thấy Harvey.

Puka khiếp sợ há to mồm, còn đang tìm, đã nghe âm thanh Ningya từ đỉnh đầu truyền đến.

Ningya cùng Harvey vai sóng vai ngồi ở trên nhánh cây. Ningya vẫy tay với nó: “Ở đây.”

Puka một bên dùng tay chân không quá thuận lợi leo cây, một bên xoắn xuýt  nghĩ, mình dất khoát phải cắn răng nhắm mắt lại, đem mình đến cho Harvey hưởng dụng thôi. Cái đãi ngộ hôn nhẹ này so với không hôn nhẹ cũng kém quá nhiều a!

Chương 53: Di tích thần chiến ( Ba )

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Nơi phát ra động đất càng ngày càng gần, Ningya cảm giác được rõ ràng cành cây dưới mông lắc lư lên xuống, thân thể như vui vẻ mà nghiêng về phía  Harvey. Cánh tay hơi cọ xát, Harvey dứt khoát đem cậu ôm vào trong lòng, một mặt sảng khoái mà trách cứ: “Không thể tự kiềm chế mà ngồi cho tử tế sao?”

Puka năm lần bảy lượt bị đánh rớt xuống run rẩy đưa tay ra, muốn gây lực chú ý cho phía đối diện.

Một con chim khổng lồ đáp xuống, cánh đúng lúc xẹt qua tay đang bám trên đại thụ, quạt lên một trận gió, khiến cho cành cây có Puka dốc xuống . Chờ Ningya phản ứng lại, Puka đã cắm ở cạnh gốc cây gặm cỏ. Chim khổng lồ đã xoay quanh một trận trên đỉnh đầu Ningya, Ningya cảm giác cặp mắt chim sắc bén kia dường như đang quan sát mình. Thế nhưng cánh tay cứng rắn trên bả vai như đỉnh ô lớn, che mưa chắn gió, chống lại nóng lạnh, không gì không làm được, làm cho cậu đối mặt với hiểm cảnh cũng vẫn có thể bình thản ung dung — — — một mình trong đêm đen khóc thầm vì đau đớn cùng ác mộng, dường như là chuyện của đời trước.

Quả nhiên, Harvey nhấc mắt lên, con chim khổng lồ kia liền rít lên một tiếng, rơi xuống từ trời cao, chạm đất mà chết. Dưới đất nứt ra khe hở, tựa như tia chớp, từ rừng cây kia một đầu kéo dài đến đây, thời điểm đến dưới tàng cây, chia ra làm hai, tinh tế kéo dài đến bên biển.

Ningya cúi đầu nhìn.

Sâu không lường được, đen không thấy đáy.

Nơi phát ra động đất cuối cùng đã tới phụ cận.

Mười mấy đại thụ to lớn che trời ầm ầm sụp đổ, bên trong bụi bặm tung bay, một đoàn thân ảnh khổng lồ gấp rút lao nhanh.

Ningya nhìn chăm chú nhìn một lúc, rốt cuộc nhìn thấy bộ mặt thật của thân ảnh khổng lồ kia.

Đó là một đám ma thú phát điên!

Băng sương mù, hỏa đoàn, điện cầu ở giữa chúng nó không ngừng lấp loé. Chúng nó một bên lao nhanh về phía trước, một bên lại chém giết lẫn nhau!

Puka dùng cả tay chân mà bò đến chỗ của Ningya cùng Harvey trên cây, mang theo cẩn thận từng ly từng tí, đôi mắt nhìn chòng chọc phương hướng của ma thú, tự lẩm bẩm: “Đồ đáng chết, chúng nó không phải là bị nhốt trong rùng Mộng Yểm sao? Là ai đáng chết thả chúng nó phóng ra. Argab • Clarklan, Angelo Cruz, Hugh · White, Keane · Lin,  bốn lão gia hoả không giữ lời hứa này, thế mà được coi là nhân viên tốt trông coi ma thú!”

Câu nói sau cùng của nó có chút lớn tiếng, Ningya mơ hồ nghe được một ít, cúi đầu trả lời: “Nếu như ngươi nói là bốn vị chế giáo hiền giả của St Paders, thì bọn họ đã qua đời rồi.”

Puka nhìn thấy cậu mở miệng ra lại ngậm lại, không nghe rõ, không khỏi vươn tay trèo lên trên, nhưng đột nhiên xuất hiện chấn động kịch liệt khiến cho thân nó bò lên trên thẳng nhúc nhích một chút nào, tứ chi thoát khỏi thân cây. Xuất phát từ bản năng mất trọng lượng, nó tiện tay quào loạn trên không trung, sau đó bắt được một cái chân.

Ningya chỉ cảm thấy mắt cá chân hơi nặng, người bị kéo xuống một cái, cả thời gian phản ứng cũng không có.

Con ngươi Harvey chìm xuống, tại chớp mắt khi Ningya chạm đất xuất hiện ở dưới tàng cây, đá Puka làm vướng bận một cái bay ra ngoài, đỡ lấy Ningya.

Ningya theo bản năng ôm cổ Harvey.

Harvey cúi đầu, ghé vào ở bên tai của cậu nói: “Có gì muốn nói với ta không ?”

Lỗ tai Ningya rất nhạy bén, hơi rụ đầu lại, vốn muốn nói cảm ơn, dư quang lại quét đến Puka bị một con ma thú giác xuyên lên, lập tức cả kinh kêu lên: “Cẩn thận!”

Harvey quay đầu, Puka không kiên trì được trong hình người, trong nháy mắt biến trở về bạch tuộc, đang ba chân bốn cẳng quặp chặt đầu ma thú. Ma thú phẫn nộ, thét lớn một tiếng, văng nó ra ngoài. Puka bay ở giữa không trung, xúc tu ôm lấy hai bên thân cây, giống như dây phơi áo quần treo ở chính giữa, không chờ nó lấy hơi, bắt được hai cây cũng bị ma thú đụng phải. Nó mang theo một tiếng rít gào “Á”, từ từ ngã xuống.

Ningya sốt sắng quá mức, ngón tay vô ý thức gãi cổ Harvey.

Harvey nhịn một chút, nhịn không được, trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Puka, một giây trước khi nó bị ma thú dẫm bẹp, tiện tay đá nó đi.

“A! Ào ào ào…” Puka trải qua nguy hiểm trở về sợ đến cả người như nhũn ra, giống như bùn nhão nằm trên đất, chỉ có thể phát ra âm thanh rầm rì.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Ningya đến bây giờ mới cảm nhận được tim đập nhanh hơn.”Tại sao trên đảo lại có nhiều ma thú như vậy?” Dù đã gặp qua bầy ma thú ở rừng Mộng Yểm láng giềng của Học viện ma pháp St Paders, cậu cũng chưa từng thấy nhiều ma thú phát điên như vậy. Chuyện này quả thật như thuỷ triều ma thú trong truyền thuyết mới có.

Harvey nói: “Chúng ta có thể  tìm đầu nguồn.”

“Ma thú đâu?” Ningya đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh.

Nơi này vẫn là rừng cây, nhưng mà yên tĩnh đến cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe được, tiếng chạy trốn mới vừa hiện ra giống như sấm tựa như giấc mộng giữa ban ngày.

Harvey nói: “Không thấy.”

“A?” Ningya nói, “Sao lại không thấy ?”

“Không nên hỏi. Không nên hỏi!” Puka ôm một mảnh lá đại thụ không biết từ nơi nào, đang khóc thút thít nghẹn nghèo lau nước mắt không tồn tại trên mặt, “Để cho chúng nó đi, để chúng nó đi đi! Đừng tìm!”

Ningya: “…”

Harvey nói một cách lạnh lùng: “Phải tìm.”

Puka xoắn xuýt cắn lá cây, sau đó quyết tâm đứng lên, nói với Harvey: “Đại nhân Harvey vĩ đại đã nói rồi! Chúng ta nhất định phải tìm cái đám đám đồ vật tà ác điếc không sợ súng này, đồng thời đem bọn nó tiêu diệt tận trong nôi! Tôi giúp ngài, Harvey đại nhân.”

Ningya: “…”

Harvey nói: “Ngươi đi tìm.”

“Không muốn a!” Puka xúc tu kích động cào mặt đất, thấy Harvey trước sau thờ ơ không động lòng, đột nhiên vọt tới trước mặt Harvey, đem đầu của mình đến gần, “Tôi cho ngài hôn nhẹ, ngài có thể hay không… A má ơi!”

Ningya nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn thảm trạng xúc tu bị Harvey giẫm nghiền.

Puka thét to: “Đừng giẫm! Đừng đạp! Cái này có thể ăn, ăn ngon lắm! Còn có thể làm bạch tuộc chiên nữa!”

Harvey: “…”

Dựa vào mị lực của bạch tuộc chiên, Puka tránh được một kiếp, sau đó thuận theo chỉ điểm của Harvey, tiểu tâm dực dực tới gần vị trí ma thú biến mất, rất nhanh đã tìm thấy dấu chân của bọn chúng, phát hiện phương hướng chúng nó biến mất là…

Biển rộng.

Puka kích động chạy về, nói với Harvey: “Ma thú cảm ứng được Hải Thần Hoàng hiệu triệu, đều nhờ vả biển rộng.”

Harvey liếc mắt ngắm nó một cái.

Puka phản ứng lại, sửa lời nói: “Ma thú mạo phạm Harvey đại nhân, cảm thấy kinh hoảng sâu sắc, mỗi một con đều chạy đi nhảy xuống biển tự sát.”

Harvey nói: “Đúng là thế này sao?”

Puka cảm thấy mình nịnh nọt đúng chỗ rồi, bận gật đầu không ngừng nói: “Đây là mị lực thần cách của Harvey đại nhân a!”

Harvey cúi đầu nhìn Ningya vẫn luôn vùi ở trong lồng ngực của mình không nhúc nhích, khẩu khí không tự chủ được ôn nhu: “Khá hơn chút nào không?”

Ningya gật gật đầu, muốn đứng lên, phát hiện chân còn có chút hư nhuyễn.

Harvey đỡ eo cậu: “Chúng ta đi nhìn xem ma thú từ đâu tới.”

Puka khó có thể tin nói: “Còn muốn đi xem ma thú từ đâu tới đây? Đương nhiên là từ trong bụng ma thú mẹ chúng nó tới rồi. Cái căn bản không cần xem á. Harvey đại nhân, ma thú mẹ của bọn nó đều đã có tuổi rồi, ngài nhẫn tâm khiến cho chúng nó cũng giận dữ và xấu hổ chạy đến nhảy xuống biển tự sát sao? Ngài hãy nghe tôi nói a, ngài khoan hãy đi a, nói rõ trước a. Vạn nhất nơi đó lại có một đám ma thú phát điên, Harvey đại nhân, ngài nhất định phải cứu tôi a! Tuyệt đối không nên giống như như lần này, thời khắc cuối cùng mới ra tay. Ngài không biết đâu, tôi suýt chút nữa đã bị hù chết rồi… Bạch tuộc chết rồi xúc tu ăn không ngon nữa đâu!”

Rừng cây bị ma thú tàn phá bừa bãi đến mức nghiêm trọng, cơ hồ là một cái tung tuyến xuyên qua đồ vật. Ningya cùng Harvey đi, đi không sai biệt lắm năm, sáu tiếng, trời còn chưa tối, cũng chưa tới phần cuối của rừng cây.

Puka vốn muốn mượn trời tối làm cớ, nghỉ ngơi một chút, ai biết trời thế mà vẫn luôn không có tối đi.

Nó nói thầm: “Harvey đại nhân, không muốn vì không nghỉ ngơi, ngay cả trời cũng không cho đen. Thân là Thần Hắc Ám, như vậy có chút không chịu trách nhiệm… Á!”

Harvey dời chân.

Puka ôm xúc tu của mình liền nhảy lại gọi.

Harvey nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nhất định phải học được một chuyện. Câm miệng.”

Puka dùng xúc tu bao phủ toàn bộ đầu mình.

Harvey quay đầu lại, xoa bóp cẳng chân cho Ningya lập tức đứng thẳng người.

“Mệt không?” Hắn hỏi.

Ningya lắc đầu.

Harvey ôm lấy cậu.

Ningya nói: “Em không mệt.”

Harvey nói: “Ta biết, nhưng ta nguyện ý.” Không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía trước.

Ningya thâu thâu liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn nhìn về phía trước, yên lòng thưởng thức từ gò má của hắn, đến sống mũi thẳng tắp, lông mi dày đặc, đôi môi thật mỏng… Khóe miệng từ từ nhếch lên. Ningya ngẩn ra, quay đầu nhìn sang chỗ khác, trí tim rầm rầm nhảy đến có chút lớn tiếng.

Puka nhìn bộ dáng Ningya xấu hổ, tràn ngập ghen tỵ hừ lạnh một tiếng.

Ôm một cái ghê gớm ha!

Nó để lại hai cái xúc tu gấp rút lên đường, tất cả cái khác đều ôm lấy chính mình.

Đã phát hiện này đảo quái lạ, Ningya cùng Harvey đều cho là trên đảo không có đêm đen, ai biết thời điểm khi bọn họ muốn như vậy, sắc trời lập tức đen kịt lại. Màu đen kia nồng nặc dường như trực tiếp đi vào trong bình mực nước, đưa tay không thấy năm ngón.

Trong đêm tối, Puka hét lên một tiếng, sau đó trời lại sáng, khôi phục trạng thái dần dần trước kia.

Bởi vì tiếng kêu của Puka quá thê thảm, chuyện đầu tiên Ningya nhìn thấy ánh sáng chính là tìm kiếm tung tích Puka—— nó đang xúc tu hướng lên trên đầu hướng xuống dưới mà ngã ở cách đó không xa. Ningya vội vàng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Puka trượt thân đến, ủy khuất nói: “Harvey đại nhân đá tôi.”

Ningya sửng sốt.

Harvey quay đầu lại lườm Puka, một vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nó sờ ta.”

“… Oan uổng a!” Puka khóc lóc kể lể: “Tôi chỉ là muốn tìm một điểm cảm giác an toàn. Nơi này khắp nơi đều là dấu vết ma thú, trong lòng tôi hoảng loạn vô cùng.”

Harvey hỏi: “Nơi này nào có dấu vết ma thú?”

Puka nghĩ, Thần Hắc Ám không phải là trong bóng tối thì thấy được, còn ban ngày thì mù đi? Nơi này rõ ràng đâu đâu cũng có… Nó nhìn cây cối, bình thường như trước , mắt choáng váng.

Trong bóng tối, Ningya không nhìn thấy Puka, nhưng Harvey nhất định có thể nhìn thấy. Ningya nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Harvey nói: “Không có gì, chỉ là khôi phục lại.”

Rừng cây bị ma thú giày xéo tàn phá nặng nề trong phút chốc hắc ám phủ xuống, tự động sửa lại thành toàn vẹn không có chút bộ dáng tổn hại nào.

Ningya nhíu mày nói: “Là ma pháp sao? Hay là thần pháp?”

Harvey nói: “Nhìn lại một chút.”

Ngay cả Harvey cũng không dám xác định, Ningya càng thêm không có biện pháp.

Chương 54: Di tích thần chiến ( Bốn )

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Nghỉ ngơi lâu như vậy, Ningya kiên trì muốn xuống dưới đi một chút. Harvey thấy hai gò má cậu khôi phục huyết sắc, để cậu xuống. Hai chân vừa dính xuống đất, Ningya đã lảo đảo một cái, duy trì một tư thế quá lâu, có chút máu lưu động không thông.

Tay Harvey từ đầu tới đuôi đều đỡ cậu, lúc này vừa kéo, đã đem người ôm lại trong lồng ngực.

Ningya khẽ đẩy hắn một chút: “Em có thể tự đi.”

Chê hắn phiền?

Harvey bỗng nhiên buông tay ra.

Ningya đột nhiên không kịp chuẩn bị lui về phía sau hai bước, được một cái xúc tu đỡ đứng vững.

Puka lấy lòng nhìn về phía Harvey. Nhìn xem, nó hữu dụng cỡ nào há! Lên được bàn ăn, xuống được biển sâu, thời khắc mấu chốt còn có thể đảm đương trụ xà nhà.

Ai biết Harvey lại trừng mắt lườm nó một cái.

Puka nhìn thấy vị trí xúc tu của mình cùng Ningya tiếp xúc, trong lòng cả kinh, vội vã thu hồi lại, Ningya vẫn chưa có điều chỉnh tốt trọng tâm thân thể trực tiếp đặt mông phịch xuống đất.

Puka tự giác đem xúc tu đưa đến bên chân Harvey.

Harvey không chút lưu tình đạp xuống.

Ningya: “…”

Tiếp tục đi về phía trước, rừng cây sâu như biển, dường như đi mãi không đến tận cùng.

Puka lần này học thông minh, không ngừng nhảy nhót xung quanh Ningya, “săn sóc” hỏi: “Có mệt không? Đi không nổi sao? Bị nhốt à? Muốn ngủ chưa?”

Phải nói nhiều hơn, Ningya thật có chút đói bụng, ăn một ít thịt khô cùng nước trong túi không gian, lại bắt đầu mệt rã rời.

Harvey nhìn ra cậu bước đi lơ mơ, rốt cục nhả ra nói nghỉ ngơi.

Puka co quắp trên mặt đất, đem xúc tu tận tình giãn ra. Harvey ôm Ningya ngủ trên cây. Hai người gần gũi hơn nhiều, cũng đã thành thói quen. Ningya tự động ở trong lồng ngực Harvey tìm một tư thế thoải mái rồi vù vù ngủ say.

Harvey tay như có như không vuốt ve tóc của cậu, ánh mắt lại nhìn về con đường phía trước.

Bầu trời dường như một tấm màn hôi mông mông, phủ lên đem hòn đảo nhỏ này bảo vệ trước sau, người bên trong màn, lại như ở trong lồng tre.

Ầm ầm ầm ——

Tựa như tiếng sấm.

Rất nhanh, dưới đất chấn động.

Puka trực tiếp bị chấn động đến mức nhảy dựng lên, banh trực xúc tu, muốn đứng càng cao để đánh giá càng xa, nhưng phía trước chỉ có cành lá lay động. Nó lần này đã có kinh nghiệm, thật nhanh bò về phía Ningya, sau đó xúc tu duỗi ra một cái, treo trên chạc cây Ningya và Harvey ngồi, lại kéo người đi lên, rút lại ở bên cạnh bọn hắn.

Không bao lâu, mặt đất bắt đầu rạn nứt.

Ningya không thể không ôm chặt eo Harvey để tránh cho mình ngã xuống.

Trong tầm mắt, bụi bặm u ám giống nhưbiển gầm nhào tới trước mặt.

Ningya theo bản năng che mũi miệng của mình lại, người bị Harvey nhấc lên, bay lên giữa không trung, sau đó dừng lại, từ trên cao nhìn xuống bọn ma thú bị che giấu trong bụi bặm cao bảy, tám mét như bài sơn đảo hải lật tung phạm vi mấy trăm mét bên trong cây cối, chạy tới nơi gào thét.

“… Quá kinh khủng.” Treo ở trên mắt cá chân của Harvey Puka trên không trung loạng choà loạng choạng nói.

Harvey cùng Ningya trở lại mặt đất. Vị trí Puka rơi xuống đất có phần không quá tốt, vừa vặn kẹt ở bên trong khe nứt, xúc tu lung tung bắt được đến mấy lần, mới kéo được người về mặt đất, đang quay đầu oán giận thêm vài câu, Harvey đã dắt Ningya đi xa.

“Đại nhân Harvey vĩ đại, tại sao ngài có thể bỏ lại người hầu trung thành nhất của ngài chứuu!” Puka hô to gọi nhỏ đuổi theo.

Ningya đã mơ mơ màng màng ngủ được thì bị ma thú nhấc lên cuồng triều triệt để thức tỉnh, rừng cây hố sâu ngang dọc chứng minh một màn kinh tâm động phách mới vừa kia không phải nằm mơ. Cậu nói: “Rốt cuộc đảo này có bao nhiêu ma thú?”

Harvey nói: “Em đoán xem?”

Ningya nói: “Không biết có còn làn sóng tiếp theo hay không.”

Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nịnh hót Puka lập tức chạy tới nói: “Có đại nhân Harvey vĩ đại ở đây, hoàn toàn không cần lo lắng những con ma thú này!”

Harvey gật gật đầu: “Đúng thật không cần lo lắng.”

Puka chấn kinh rồi. Vỗ mông ngựa lâu như vậy, rốt cuộc cũng vỗ đúng nơi rồi sao?

Nó mải chìm đắm trong sự hưng phấn cũng không để ý tới hai bên cây cối càng ngày càng thưa cùng sáng, đi lên trước nữa là một mảnh bình nguyên nhỏ, mà ở phía trên vùng bình nguyên, bất ngờ có một ngọn núi lớn cao và dốc đứng sừng sững! Xung quanh núi là một vòng bãi cỏ xanh nhạt, cũng bị ma thú tàn phá bừa bãi, bị dẫm đạp lên vô cùng thê thảm.

Ningya ngước nhìn núi cao, kinh ngạc nói: “Lẽ nào ma thú là từ trên núi xuống dưới?”

Harvey nhìn núi cau mày.

Puka nói: “Ngọn núi này có thể chứa nhiều ma thú chung sống hòa bình như vậy sao?” Nếu như không thể chứa nạp, vậy bình thường chúng nó sinh tồn thế nào?

Harvey đi tới trước cỏ xanh, từ từ đưa tay ra, tay còn chưa chạm tới ngọn núi, đầu ngón tay gần giống như gặp phải một tầng màng mỏng màu trắng, ngăn trở nó đi tới.

“Đây là cái gì?” Puka kỳ quái chạy tới, muốn duỗi xúc tu ra, thì tựa như có điều kiêng kị gì đó rụt trở lại.

Harvey nở nụ cười, đôi mắt lập loè hưng phấn: “Kết giới.”

Puka hỏi: “Do ai hạ ?”

“Thần.” Có lẽ là quá mức hưng phấn vì tìm được thứ mình muốn, Harvey hiếm thấy kiên nhẫn giải thích, “Mỗi một thần đều am hiểu thần pháp riêng, thế nhưng có một thứ chung giống nhau, đó là kết giới, cũng được gọi là, lĩnh vực của thần. Thần ở bên trong lĩnh vực của mình, thì không gì không làm được, thậm chí có thể trói buộc thần lực của thần khác.”

Ningya học một biết mười, lập tức liên tưởng đến Đông Côi Mạc: “Đông Côi Mạc là lĩnh vực của ai? Nữ thần Quang Minh?”

Harvey kinh ngạc với lực liên tưởng của cậu, nhưng vẫn sảng khoái gật gật đầu.

Ningya nói: “Nếu như Nữ thần Quang Minh xuất hiện, tăng mạnh lực kết giới, các thần có phải sẽ không có cách nào đi ra khỏi Đông Côi Mạc hay không?”

Harvey nói: “Điều kiện của em so với tiêu diệt các thần còn khó hơn.”

Ningya nói: “Tại sao?” Cậu ở trong thư viện của Quang Minh thần hội từng thấy, giáo hoàng của Quang Minh thần hội nắm giữ năng lựctrao đổi với Nữ Thần. Nếu Nữ thần Quang Minh đã đem các thần nhốt trong lĩnh vực của mình, đã nói rõ nàng cũng không hy vọng bọn họ đi ra. Chỉ cần giáo hoàng báo tin tức này cho Nữ Thần, nàng sẽ nhúng tay đi?

Harvey nói: “Nếu như chị ta vẫn còn, ta cũng sẽ không đi ra.” Khẩu khí của hắn có chút ngang ngược, tựa như rất không muốn nhắc tới điều này.

Ningya nản lòng.

Harvey nhấc tay sờ sờ đầu cậu: “Yên tâm đi, có ta ở đây rồi.”

Bàn tay Harvey lớn như vậy ấm áp như vậy, thời điểm che ở trên đầu, dường như đội một cái mũ, làm cho cậu không tự chủ được tham luyến thêm lòng bàn tay ấm áp, ngay cả trái tim cũng muốn trầm luân tin tưởng theo.

Sau khi xác định địa điểm, Harvey không manh động, bắt đầu đi vòng quanh núi. Ningya vì sợ hãi cùng kích động từ từ hạ thấp, một lần nữa cảm nhận được cơn buồn ngủ, muốn tìm một thân cây để ngủ. Harvey dường như xác định trong thời gian ngắn ma thú sẽ không xuất hiện lại, rất yên tâm, lại sợ mình không ở đây, thời điểm Ningya vươn mình trên cây sẽ rơi xuống, dứt khoát để Ningya lấy ra thảm trải rải ra trên đất ngủ, cũng dặn Puka trông coi.

Puka rất là lo lắng: “Đại nhân, tôi là Puka trung thành nhất của ngài a! Ngài không được vứt bỏ tôi.”

“Còn nói nữa sẽ giết ngươi.”

Puka nói: “Ngài không mang tôi theo chính là giết tôi nhá! Ngài đã quên rồi sao? Nếu như tôi rời khỏi ngài vượt quá 100 mét, cũng sẽ chết luôn.”

Miệng Harvey giật giật, dường như thấp giọng niệm nguyền rủa: “Ta treo ngươi ở trên người Ningya.”

Puka: “…” Làm sao coi trọng được lời qua loa như thế chứ? Khoảng cách 100 mét và vân vân, sẽ không  phải từ đầu tới đuôi đều là lời chém gió đấy chứ?

Suy đoán thì suy đoán, nó vẫn không có dũng khí lấy cái mạng nhỏ của  mình ra kiểm nghiệm thật giả, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ ngồi ở bên cạnh Ningya. Ngồi lâu, nó cảm thấy phát chán lên được, bắt đầu vòng véo xung quanh quanh Ningya dạo chơi, đi dạo đi dạo thì phát hiện…

Xúc tu của nó đụng vào ngọn núi.

Chờ lúc Puka ý thức được điểm này, nó đã sờ soạng thân ngọn núi này một hồi lâu.

“Ningya, Ningya đại nhân! Ngài tỉnh lại đi, ngài xem!”

Ningya mê mê trừng trừng mở mắt ra, đã thấy Puka dán vào vách núi nhìn cậu.

Ningya lập tức đứng lên: “Ai bắt ngươi lại à ?”

“Hả? Cái gì cơ?” Puka không phản ứng lại.

Ningya nói: “Chứ không thì bạch tuộc phơi nắng làm gì?”

Puka: “…”

“Không phải!” Nó thay đổi tư thế, xúc tu không ngừng đâm ngọn núi, “Nhìn thấy hông? Có nhìn thấy hông?”

Ningya một hồi lâu mới tìm về lý trí, phản ứng lại, bước lên trước: “Ngươi có thể chạm vào núi?” Nói xong, cậu phát hiện mình cũng xuyên qua được tầng màng mỏng ngăn cản Harvey kia, thành công chạm được vào ngọn núi.

Puka kích động nói: “Làm sao bây giờ? ! Không cẩn thận đã lợi hại hơn Harvey đại nhân mất rồi, tôi rất sốt sắng ư ư!”

Ningya nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau.”

Puka nói: “Lẽ nào ngài không muốn lên núi xem sao?”

“Không muốn.” So với ngọn núi không biết tên, Ningya tín nhiệm Harvey hơn.

Suy nghĩ của Puka rất nhanh khởi động. Nếu Harvey giao nó cho Ningya, vậy mình chỉ cần đi theo Ningya là được rồi. Nếu như nó có thể lừa Ningya vào trong biển… Mình sẽ có hy vọng trở lại bên người Hải Thần Hoàng. Chỉ cần tìm được Hải Thần Hoàng, còn sợ không giải được nguyền rủa trên người mình hay sao?

Vấn đề bây giờ là, phải làm sao để thuyết phục Ningya.

Đầu tiên, tuyệt đối không thể để cho cậu trở lại bên người Harvey.

Quyết định chủ ý, xúc tu của Puka lập tức quấn lấy chân tay Ningya, kéo cậu về phía tên núi. Ý nghĩ của nó rất đơn giản, chỉ cần mình cùng Ningya biến mấtkhỏi tầm mắt của Harvey, Harvey nhất định sẽ cho rằng bọn họ về lại rừng cây, tuyệt đối không nghĩ tới bọn họ có thể thông qua kết giới của thần, đi vào trong núi. Chờ thời điểm Harvey tìm trong rừng cây, nó có thể nhân cơ hội này mang theo Ningya chạy đi hướng khác!

Ý nghĩ của nó là rất hay, không biết sao Ningya cũng không phải rất muốn phối hợp, liều mạng giằng co.

Puka khuyên lơn: “Người thiếu niên phải có tinh thần mạo hiểm mà! Từ sáng đến tối đều để cho một người khác ôm ôm ấp ấp, thì làm sao trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất đây?”

Ningya thân thể hơi cứng.

Puka nhân cơ hội trực tiếp tha cậu lên núi.

Ningya nói: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Puka thuận miệng chém gió: “Tôi có dự cảm, trên ngọn núi này có một bảo tàng lớn đang chờ chúng ta đi tìm kiếm!”

Ningya nói: “Ta đối với bảo tàng không có hứng thú.”

“Không phải bảo tàng bình thường, mà là bảo tàng lớn ngay cả Harvey cũng phải động tâm.” Puka dừng một chút, đột nhiên cảm thấy mình vừa nói đến khả năng chính là chân tướng. Không thì tại sao Harvey lại muốn tra xét vòng quanh núi? Suy cho cùng vẫn là muốn tìm đường vào núi mà. Nó nói: “Ngài ấy không phải nói đây là lĩnh vực của thần sao? Nói rõ nơi này vốn là nơi ở thần, thần lưu lại bảo tàng… Nói không chừng là Thần khí á?”

Ningya trong lòng hơi động, dần dần ngừng giãy dụa.

Chương 55: Di tích thần chiến ( Năm )

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Puka thuận thế đem Ningya đi lên trên. Ngọn núi này tuy rằng cao chót vót cùng dốc, lại trụi lủi, không có gì che chắn, nhưng mà Harvey đại nhân trở về…

“Các ngươi xuống dưới cho ta!”

Âm thanh âm trầm lạnh lùng nghiêm nghị  bên tai Puka cùng Ningya nổ vang.

Puka xúc tu mềm nhũn, suýt chút nữa như hóa thành một vũng nước, ngã xuống đất không dậy nổi.

Ningya theo bản năng nhìn xuống dưới núi.

Bọn họ vẫn chưa tới giữa sườn núi, cách mặt đất không tới trăm mét, mơ hồ có thể nhìn thấy một chấm đen nhỏ. Đó là Harvey. Dù không nhìn thấy khuôn mặt, Ningya cũng có thể cảm giác được.

Puka thúc giục: “Đi nhanh một chút.”

Ningya vẫn nhìn Harvey bất động.

Trên thực tế, Harvey từ đầu tới cuối chỉ nói một câu. Điểm đen bên dưới ngọn núi kia dường nư chỉ còn đọng lại một nửa, xác định vẫn ở chỗ cũ, không nhúc nhích.

Ningya biết, hắn đang chờ mình chủ động đi xuống.

“Chạy mau a. Ngài còn chờ đợi gì nữa!” Xúc tu của Puka quấn lấy mắt cá chân Ningya, muốn kéo cậu chạy lên. Ai biết chân Ningya lại kéo lại hướng khác, sau đó đẩy xúc tu của nó ra, chạy xuống núi.

“Ngài làm gì vậy?” Puka cấp tốc ngăn trước mặt của cậu.

Ningya nói: “Ta phải trở về.”

Trong chớp mắt này, thần khí, lĩnh vực của thần, bí mật của ngọn núi này… Đều không có quan hệ gì với cậu. Trong đầu chỉ có bộ dáng tức giận thất vọng của Harvey. Tình cảm trong lồng ngực khuấy động như đê vỡ, thậm chí thống trị lý trí, khiến cho suy nghĩ của cậu mong muốn lao thật nhanh tới nội tâm.

Cậu nghĩ: Thần khí mịt mờ, thật giả không biết, mà Thần Hắc Ám lại là chân thật. Dưới uy hiếp của các thần, khiến Thần Hắc Ám tức giận là không sáng suốt. Cho nên, cùng với Puka đi tìm một cái Thần khí có khả năng, không bằng cùng nội tâm liên hợp với một thần linh nhất định.

Ningya mới vừa chạy được hai bước, chân bị đồ vật ngáng một cái, ngã xuống đất. Puka dùng xúc tu đem hắn khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều trói chặt chẽ vững vàng, sau đó hướng trên núi tha.

“Puka, buông ta ra.” Ningya giãy dụa.

Buông cậu ra chính là chết.

Puka bị giới hạn cự ly một trăm mét, đương nhiên sẽ không buông ra bùa hộ mệnh của mình. Nó rất rõ ràng, xuống núi với Ningya, Ningya có lẽ không có chuyện gì, nhưng mình nhất định phải chịu trừng phạt của Harvey —— người điếc cũng có thể nghe ra câu mệnh lệnh vừa nãy của Harvey bên trong chen lẫn tức giận.

Nó ghé vào bên tai Ningya: “Ngài chỉ cần để ý giãy thôi, coi như là tôi cưỡng ép ngài. Như vậy sẽ không phải lo lắng Harvey đại nhân sẽ giận chó đánh mèo lên ngài. Thế nhưng, chúng ta nói rõ trước. Nếu như chúng ta bất hạnh trở xuống Harvey trong tay, ngài nhất định phải thay tôi cầu xin.”

Ningya tỉnh táo nói: “Có thể, nhưng chúng ta phải đi xuống trước.”

Puka nói: “Lẽ nào ngài không muốn cứu vãn nhân loại sao? Sức mạnh chỉ có nắm giữ ở trong tay của mình, mới không bị mặc người hiếp đáp.”

Ningya nói: “Có ý gì?”

Puka nói: “Tôi nhìn ra được, ngài cũng không phải thật lòng với Harvey.”

Ningya sửng sốt một chút: “Tại sao nói như vậy?”

Puka nói: “Cái này rất rõ ràng. Tự cho là không bị người ta phát hiện, đại khái cũng chỉ có mình ngài thôi. Thời điểm mỗi khi Harvey vênh mặt hất hàm sai khiến ngài, ngài đều chần chờ một lúc, trên mặt lộ ra biểu tình nhẫn nại, sau đó mới có thể làm theo lời của hắn. Hoàn toàn không phải tự nguyện. Đương nhiên, tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm rạng của ngài. Dù sao cũng sẽ không có người bình thường nào thích bị người khác gọi đến gọi đi. Còn có, thời điểm Harvey hôn nhẹ ngài, tôi nhìn ra trên mặt của ngài mang theo một tia chống cự. Ngài hoàn toàn là khuất phục dưới dâm uy bách vu cường quyền của hắn!”

Điều thứ nhất có lẽ là đúng. Harvey bá đạo có lúc đúng là làm cho cậu khó có thể chịu đựng. Mà điều thứ hai thì không phải. Cậu không phải chống cự, mà là không thể nào tiếp nhận được Harvey bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu không phân trường hợp có hành vi thân mật, dù sao, hiện trường còn có Puka.

Nhưng Ningya lại không biết nên giải thích thế nào. Tâm ý đối với Harvey, cậu ngay cả với Harvey mình đều không dám quá biểu lộ, huống chi là một người ngoài ——đúng hơn là, yêu quái ở ngoài?

Cậu trầm mặc khiến Puka cho rằng đoán trúng, tâm tình rất tốt nói: “Chờ chúng ta tìm được Thần khí, cũng không phải bị hắn quản chế nữa. Khi đó tôi dẫn ngài đi gặp Hải Thần Hoàng, với sự sủng ái của Hải Thần Hoàng đối với tôi, ngài nhất định sẽ được tôn sùng là thượng khách. Thời điểm đó ngài sẽ cùng Hải Thần Hoàng lôi kéo tình cảm, nếu như tâm tình của ngài tốt, nói không chừng sẽ đối với ngài cầu gì cho nấy.”

Ningya có chút động tâm. Căn cứ vào sử liệu ghi chép ở thư viện Quang Minh thần hội, Hải Thần Hoàng đại khái là thần bình nhường nhất bên trong các thần —— không mù quáng dính líu, không gây xích mích ly gián, không cướp địa bàn đánh nhau, vẫn thích hòa bình.

Cùng Harvey so với, Hải Thần Hoàng xác thực tin cậy hơn nhiều.

Cậu hơi thất thần một lát, đã bị Puka kéo tới giữa sườn núi, nhìn xuống chút nữa, đã không thấy Harvey.

Bỏ qua sao?

Không thể.

Ningya trong đầu đồng thời hiện lên nghi vấn cùng đáp án.

Puka trong lòng cũng thấp thỏm bất an, ngoài miệng giả vờ thoải mái: “Ha ha, không hổ là lĩnh vực của thần, ngay cả Harvey cũng bó tay toàn tập. Tôi nghĩ bên trong ngọn núi này nhất định có thần khí.”

Ningya nói: “Có thể là cất giấu một vị thần linh hay không?”

Puka ngơ ngác nói: “Không thể nào?”

Ningya nói: “Cách làm bây giờ của chúng ta, là rất mạo hiểm.”

Puka nói: “Ngài vẫn còn muốn xuống núi.”

Ningya nghĩ: Cậu hiện tại coi như xuống núi cũng đã chậm. Với lòng dạ của Harvey, từ bước thứ nhất vào trong núi, mình ở trong mắt hắn, đại khái khong khác biệt với phản bội.

Puka vẫn còn lo lắng cậu chạy mất, tiếp tục lôi kéo cậu đi lên, lên trên nữa, đầu Ningya đã bắt đầu hôn hôn trầm trầm, tâm tư không có cách nào tập trung, cả người một chút khí lực cũng không có, trái lại Puka càng chạy càng có tinh thần, đặc biệt là tới gần đỉnh núi, quả thực tinh thần chấn hưng.

Ningya cảm thấy mình thở không ra hơi, lớn tiếng nói: “Ta không được, buông ta ra.”

Thế nhưng “lớn tiếng” của cậu đối với Puka mà nói, quả thực cùng muỗi kêu không khác biệt.

“Ngài nói cái gì?” Puka tiến đến trước mặt cậu.

Ningya miễn cưỡng mở mắt ra, cảnh sắc phía trước đã kinh biến đến mức rất mơ hồ.

“Ngài làm sao vậy? Không phải là diễn kịch đấy chứ?” Puka dùng xúc tu chọc chọc đầu của cậu, thấy nhiệt độ cậu bình thường, người mặc dù có tư thế mắt trợn trắng, thế nhưng vẫn còn hô hấp. Trong đầu của nó chợt lóe một ý nghĩ, nếu như Ningya chết rồi, mình mang theo thi thể của hắn về trong biển, có phải là dùng ít sức lực hơn không?

Ý nghĩ tà ác một khi sinh sôi, thì sẽ từ từ mà cắm rễ.

Puka vẫn chưa đưa ra quyết định sau cùng, lại không thấy Ningya không khỏe, tiếp tục leo lên trên.

Thời điểm đến ngọn núi, một hang núi hiện ra trước mặt bọn họ. Mà khiến cho Puka kích động nhất lại là chữ phía trên cửa sơn động. Đó là hải dương văn tự, là Hải Thần Hoàng sáng chế. Nó hưng phấn vuốt mặt Ningya: “Ôi ôi ôi, Hải Thần Hoàng đại nhân nhất định đã tới nơi này! Ta đang đi theo bước chân của Hải Thần Hoàng đại nhân!”

Ningya đầu vang ong ong, cũng không nghe rõ nó rốt cuộc nói cái gì nữa.

“Ngài không sao chứ?” Puka kéo cậu vào trong động.

Ningya cảm nhận hô hấp được bỗng nhiên vui sướng, người cũng dần dần tỉnh táo.

Puka ở khoảng cách gần đánh giá cậu: “Rốt cuộc ngài bị làm sao vậy?”

Ningya ôm đầu ngồi xuống: “Khả năng không thích ứng được núi cao.” Langzan mặc dù có núi, nhưng lại không cao như thế.

“Hiện tại khá hơn chưa?”

Ningya gật gật đầu, quay đầu đánh giá sơn động. Cậu vừa đi vào hang núi này, đã có thể cảm giác được thân thể nhanh nhẹn hơn rất nhiều: “Ngươi mới vừa nói nơi này có cái gì?”

“Văn tự Hải Thần Hoàng đại nhân tự tay viết.” Puka đứng ở cửa, kích động nói.

Ningya đứng ở trong động, không dám đi ra ngoài, hơn nữa cậu có đi ra ngoài cũng vô dụng, văn tự Hải Thần Hoàng nghĩ ra, chỉ có thần dân trong biển mới có thể đọc hiểu.”Tại sao ngài lại viết thư để lại đây? Mặt trên viết cái gì?”

Puka cũng là đầu óc mơ hồ: “Ngài nói đây là viết cho chính ngài. Để tránh khỏi tương lai có một ngày, ngài quay lại trong này, sẽ quên mất ở nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.”

Ningya nói: “… Hải Thần Hoàng thường hay bị mất trí nhớ sao?”

Puka không chịu nổi bất luận kẻ nào nói xấu Hải Thần Hoàng: “Cái gì gọi là thường hay bị mất trí nhớ! Hải Thần Hoàng vĩ đại ngài cùng đám nhân loại đoản mệnh của ngươi không giống nhau. Ngài nắm giữ biển rộng cũng như sinh mệnh trường thọ, không, so với biển rộng còn sống lâu hơn. Cho nên, trong tương lai xa xôi quên một chút chuyện nhỏ cũng là rất bình thường.”

Ningya nói: “Vậy bên trong này đã xảy ra chuyện gì?”

Puka nói: “Thần Công Chính Dans, Thần Báo Ứng Bonucci cùng Thần Hy Vọng Camilla, Nữ thần Quang Minh Rena chiến đấu.”

Ningya kinh ngạc nói: “Nơi này?”

Puka nói: “Đúng thế. Nơi này là nơi quyết chiến cuối cùng của bọn họ.” Nó đột nhiên trở nên hưng phấn, “Nếu như nơi này có Thần khí, thì có thể là quản giáo chi thần hoặc là Thần khí của Thần Vương? Trời ạ. Sức mạnh phán xử, sức mạnh trừng phạt, sức mạnh hồi sinh cùng Quang Minh thần lực, bất luận nắm giữ một loại nào, ngươi cũng không cần phải lo lắng an nguy của nhân loại nữa.”

Ningya không dám lạc quan như nó.

Puka thúc giục cậu đi vào trong.

Sơn động từ bên ngoài nhìn có vẻ rất nông, nhưng khi đi vào trong rồi mới phát hiện rất sâu. Một đường núi rất dài, phần cuối là một hang đá hình tròn rộng rãi sáng sủa. Tại chính giữa hang đá vẽ ra một vòng tròn màu trắng, sau đó phía trước bọn họ có một mũi tên, ý là chỉ cho bọn họ đi vào bên trong vòng tròn.

Puka giậm chân tại chỗ: “Đây không phải là cái bẫy đi.”

Ningya nói: “Là ngươi kiên trì muốn tới.”

Puka vung vẩy xúc tu, dạo qua một vòng quanh vòng tròn, không tìm được đường khác.

Ningya thấy nó chậm chạp không chịu đi lên, cắn răng một cái, chủ động đi vào. Cậu đã chọc giận Harvey, nên phải hết sức tìm một biện pháp bù đắp.

Puka lấy làm kinh hãi, duỗi xúc tu ra muốn ngăn cản cậu, nhưng mà đưa đến một nửa liền rụt trở về. Nếu như nói trong hai người nhất định phải có một người mạo hiểm, thì cái người kia tại sao không phải đối phương?

Thời điểm Ningya đứng ở trong vòng, cảm thấy bốn phía dường như đóng băng. Nhìn Puka, xúc tu bán duỗi, nhìn vẻ mặt của nó tràn đầy xoắn xuýt.

“Puka?” Cậu xua xua tay vưới nó.

Puka không nhúc nhích, không phản ứng chút nào.

“Ở đây là không gian phán xử.”

Đỉnh đầu Ningya đột nhiên vang lên giọng nam lạnh như băng.

Cậu hoảng loạn vội vàng ngẩng đầu, lại không nhìn thấy gì.

Giọng nam nói: “Ta đều sẽ tìm hiểu cuộc đời của ngươi, đối với ngươi tiến hành phán xử. Nếu như cuộc đời của ngươi ác nhiều hơn thiện, ta đều tiến hành phán quyết với người, sau đó, ngươi sẽ phải gánh chịu sức mạnh trừng phạt, chấp nhận trừng phạt.”

“…” Ningya nói, “Ngài là Thần Công Chính Dans hay là Thần Báo Ứng Bonucci?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro