Thần hộ mệnh của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Draco," Hermione nói với giọng điệu quan tâm nhẹ, xoắn một lọn tóc của chồng. "Thần hộ mệnh của anh là gì?"

Chồng cô dừng lại, do dự một cách kỳ lạ trước khi trả lời câu hỏi bình thường của cô. Anh hắng giọng lấp đầy sự im lặng bối rối trước khi nói nhanh. "Đó là một hơi nước màu bạc, nửa trong suốt, tạo thành một hình dạng nhất định và bảo vệ anh chống lại bọn giám ngục và những con quái vật bóng tối khác mà anh không muốn chúng ăn thịt mình."

"Ừ," cô thích thú nói với nụ cười trên môi, "nhưng chính xác là hình dạng gì mới được chứ ?" Lần này Draco không trả lời, mà quay mặt đi chỗ khác nơi mà cô không thể đọc được biểu cảm của anh, một tài năng mà anh biết cô đã hoàn thiện. Điều này chỉ khiến Hermione càng tò mò hơn về sự lúng túng đột ngột của chồng mình; Cô cười khúc khích, điều chỉnh tư thế trong lòng anh để buộc anh phải đối mặt với mình.

Những gì cô nhìn thấy làm khóe miệng  cô co giật. "Anh đang đỏ mặt?"

Quai hàm anh cứng lại, những vệt hồng trên má bừng lên. "Không," anh nói chắc chắn. "Malfoy không đỏ mặt. Đó là việc làm hạ đẳng."

Hermione cười và ôm lấy chồng vui vẻ.

"Không sao đâu," cô nói nhẹ nhàng. "Nó không thể tệ đến thế."

Anh trừng mắt nhìn cô, đôi mắt nheo lại với sự nghiêm túc tinh nghịch. "Em sẵn sàng đặt cược bao nhiêu vào đó?"

"Đủ để muốn biết nó là gì."

Đó là một thử thách, cô luôn thích một thử thách tốt.

"Anh xin lỗi vì phải làm em thất vọng," anh nói một cách bình tĩnh. "Nhưng cách duy nhất  để em biết được là chờ đến khi anh sắp chết."

Hermione chế giễu và bĩu môi. "Anh không yêu em à Draco?" Cô trêu chọc.

"Anh yêu em," anh nhíu mày. "Anh chỉ không tin em sẽ không bật cười."

Anh nhăn mặt, biết mình nói sai rồi – Hermione nhìn anh chằm chằm.

"Anh không tin em?"

Chỉ với bốn từ nọ, anh biết tối đó mình sẽ phải ngủ trên ghế sofa.

......

"Hermione?"

Cô mặc kệ anh.

"Em yêu?"

Cô cau mặt dưới chăn, vùi đầu xuống gối.

"Bảo bối của anh?"

Anh đang cố dụ dỗ cô ra khỏi chỗ trốn. Tên khốn này.

"Nữ thần xinh đẹp, trí tuệ của anh?"

Anh chuyển sang chiêu nịnh nọt. "Vâng?" Cô hỏi cứng rắn.

"Anh xin lỗi."

"Em chắc anh cảm thấy thế."

"Anh có mà."

"Tốt."

"Tha thứ cho anh nhé"

"Có thể."

"Anh yêu em."

Một tiếng thở dài và im lặng. "Em cũng yêu anh."

Anh cười rạng rỡ và ôm cô vào lòng.

......

Sáng hôm sau Draco thức dậy sớm hơn nhiều so với  thói quen vào ngày thứ bảy bởi tiếng máy sấy thủng màng nhĩ của Hermione – thứ mà cô khăng khăng tiếp tục sử dụng sau khi họ kết hôn, buộc anh phải lăn ra từ dưới chăn ấm và theo tiếng ồn đi vào phòng tắm.

Hermione đứng trước gương, thấy anh trong hình ảnh phản chiếu, cô mỉm cười.

"Chúng ta sẽ rời đi trong một giờ." Cô nói, thoa một lớp son môi mỏng. Draco không ngại việc cô sử dụng mỹ phẩm Muggle, nó không được sử dụng thường xuyên như những đồ vật lạ khác của cô. Ví dụ như máy stereo, anh rùng mình. Anh phải mất một lúc lâu hơn cần thiết để tập trung vào lời cô nói, không nhớ rõ chúng là gì, anh xoa xoa gáy và nhăn nhó vì cơn đau sau khi tỉnh dậy.

"Chúng ta sẽ đi đâu đó à?" giọng anh khô khốc và ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ khiến anh nheo mắt vì khó chịu.

Hermione rõ ràng không hài lòng với câu hỏi này.

"Chúng mình sẽ đến thăm bạn bè của em."

Draco phát ra một tiếng rên rỉ khó chịu, nhưng trước khi anh có thể mở miệng phản đối, cô tiếp tục.

"Mà anh đã hứa sẽ tham gia cùng em. Draco, không lí do gì hết, em hi vọng anh sẵn sàng sau một giờ nữa."

Anh cau có và xoa xoa  cơn mê khỏi mặt. "Vâng, thưa mẹ." anh lẩm bẩm.

"Em nghe thấy đấy nhé."

......

Cái cà vạt thật ngứa.

Anh kéo nó, làm cổ anh đau nhói. Máu còn không thể lưu thông. Mặc dù, ý tưởng máu không lên não nghe còn hấp dẫn hơn là một cuộc tụ tập ấm cúng với Potter và  nhà Weasley. Đúng, họ khá hòa nhã với nhau vì Hermione, nhưng điều đó không có nghĩa là một vài bình luận cạnh khóe không được đưa ra khi cô ấy không ở trong phòng. "Chà, cháu có khỏe không, Draco?" Bà Weasley chào hỏi ân cần, anh luôn thích bà và món ăn của bà. "Công việc mới của cháu tốt chứ?" Thật là một người phụ nữ tốt bụng, giỏi giang.

"Mọi thứ đều tuyệt vời, cảm ơn bác. Cháu tin bác vẫn ổn?"

"Còn tốt hơn là ổn", bà đặt một tay ngực với niềm tự hào, "sẽ sớm trở thành bà ngoại, bác chắc chắn cháu đã nghe thấy!"

"Vâng," Draco lịch sự nói, anh không thể không mỉm cười với niềm vui của bà. "Hermione đã kể Fleur dự sinh vào đầu năm tới. Xin chúc mừng."

"Cảm ơn," người phụ nữ lớn tuổi cười rạng rỡ, mặt đỏ bừng. "Bác đã đan 10 bộ quần áo, hầu hết là màu vàng nhạt vì nó là màu trung tính và Fleur muốn gây bất ngờ. Kim đan làm việc không ngừng nghỉ, và thậm chí nhờ ông lão Arthur giúp làm thử một chiếc không dùng phép thuật ...",  bà nhìn thanh kim loại dài sáu inch đâm sâu vào tường và mớ len lộn xộn mà bà đã nhanh chóng giấu xuống chiếc ghế dài trước khi dời mắt đi thật nhanh. "Kế hoạch không được ổn lắm."

Draco cố gắng che giấu tiếng cười với một lời khích lệ. "Thật tuyệt vời, Molly." Anh nhấp một ngụm trà sau đó đặt nó trở lại bàn. Một sự im lặng lịch sự.

"Nói về chủ đề này", bà Weasley nói thêm một cách xảo quyệt. "Khi nào cháu và Hermione có kế hoạch sinh con?"

Câu hỏi làm anh giật mình, nhưng anh che đậy nó bằng một ngụm trà. Anh nuốt chầm chậm.

"Cháu không nghĩ là..." anh bắt đầu cẩn thận. "Cháu không nghĩ bọn cháu sẽ suy nghĩ về điều đó trong một thời gian. Hermione rất tận tâm với công việc của mình."

Và cô ấy chưa sẵn sàng để chiếm sự chú ý dành cho Fleur với tin tức của chính chúng tôi. ...

Anh không thể không mỉm cười với ý nghĩ đó, hy vọng bà Weasley nhầm tưởng đó là một cử chỉ lịch sự.

Sau khi nói thêm vài câu, anh ra ngòai trước khi cuộc nói chuyện trở nên quá lúng túng (ngoài ra bộ não của anh cứ gào thét: bà già này biết quá nhiều! Với tốc độ nhất quán), đi vòng quanh trang trại, tìm kiếm dấu vết của Hermione . Anh tìm thấy cô trong vườn, trò chuyện với người bạn thân Ginny Potter trong khi chồng và anh trai cô đang chơi Quidditch.

"Draco!" Hermione( gọi với nụ cười tươi, hôn anh thật to khi anh đến chỗ của cô. "Ginny và em đang thảo luận về kế hoạch ăn tối."

"Và vài thứ khác ..." người phụ nữ tóc đỏ bên cạnh họ thì thầm vui vẻ tặng kèm cái liếc mắc đểu. Anh chưa kịp tỏ hiểu gì dù khá tò mò về lời nói cô ta, và hai cây chổi tăng tốc về phía họ, đẩy anh ngã xuống ghế với một tiếng thở dốc đầy kinh ngạc.

"Ôi, Draco!" một trong hai anh em sinh đôi nhà Weasley nháy mắt gọi. "Nếu kỹ năng nghe lén của bọn anh không sai -"

Cặp song sinh tiếp tục, "- Thần hộ mệnh của cậu có vẻ có hình dáng khá nhục nhã đến nỗi cậu không dám cho nửa đặc biệt của mình xem!"

Hermione há hốc miệng. "Fred! George!" Cô kêu lên trong khi họ bay trên đầu. "Các anh đã nghe lén?"

"Xin lỗi, bà Malfoy," một người trả lời, Draco đã quá choáng váng và chỉ có thế chớp mắt, "không thể cưỡng lại được."

Những người đàn ông khác bật cười, hạ cánh để lấy chai bia bơ trên bàn nơi Hermione, Ginny và anh đang ngồi. Potter dựa vào ghế của vợ, tỏ vẻ thích thú và tựa cằm vào khung cửa. "Gì?" Draco bực bội nói theo thói quen, và nhận được một ánh mắt khó chịu từ Hermione.

"Không có gì," Harry trả lời với một cái nhún vai. "Bọn này chỉ tò mò nó là gì, vậy thôi."

"Một con cóc?" anh em Weasley hỏi, Ron, cười thầm dưới chai bia đã mở. "Hay một con chuột?"

Hermione bùng lên, đôi mắt cô nhìn chằm chằm giận dữ. "Thế là đủ rồi." Cô cáu kỉnh, mắng.

Tất cả bọn họ đều hiểu giọng điệu này của Hermione có ý nghĩa gì, anh em nhà Weasley đi vào cùng với Potter, để lại anh và hai cô gái trừng mắt tức giận. Khi họ đi rồi, Hermione nhìn anh chăm chú, suy nghĩ. "Chuyện gì vậy?" Draco lo lắng hỏi và cô nghiêng đầu để Ginny không thể đọc được lời của mình.

"Đó không phải là một con cóc", cô khó chịu nói. "phải không?"

......

Một ngày dài, Hermione không hề có ý định khiến Draco bị chế giễu trong năm giờ liền. Cô cảm thấy vô cùng tội lỗi và anh hầu như không nói một lời nào kể từ khi họ về đến nhà. Mỗi lần cô cố gắng nói chuyện, anh sẽ chỉ càu nhàu hoặc trả lời với câu đồng ý hoặc từ chối ngắn gọn.

Anh ngồi ủ rũ bên lò sưởi, cô cắn môi buồn bã, ôm cái bụng nhỏ đến sau lưng và rúc vào cổ anh.

"Em xin lỗi," cô nói nghiêm túc, ánh lửa bập bùng tỏa khắp phòng. "Thực sự xin lỗi mà."

Một tiếng lầm bầm.

"Anh thực sự tuyệt vời khi chịu đựng tất cả những điều đó."

Một tiếng càu nhàu khác.

"Thật sự Draco," tính khí của cô trỗi dậy trước sự bướng bỉnh của anh. "Đừng hờn dỗi như một đứa trẻ hư hỏng và trả lời em khi em đang cố gắng xin lỗi!"

Đôi mắt xám của anh nhìn sâu vào cô. "Nếu em không nói bất cứ điều gì, anh sẽ không cần phải hờn dỗi! Phụ nữ điển hình, buôn chuyện như một đám nữ sinh."

Tiếng gầm gừ đột ngột trong giọng nói khiến cô giật mình; anh rất hiếm khi nổi cáu, ít nhất là với cô.

"Em đã nói em xin lỗi," giọng cô yếu dần . "Nhưng giá như anh chỉ cần nói với em ..."

"Anh không thể!" Draco áp một tay vào thái dương và bắt đầu bài diễn văn. "Tại sao em phải kiên trì như vậy? Merlin, anh thật không biết làm thế nào em cứ phải giữ vững quyết tâm tìm hiểu những điều đơn giản và vô nghĩa như vậy!" Anh tiếp tục nói trong khoảng mười phút, kể lại những Hermione đã thể hiện quyết tâm không thể lay chuyển- ví dụ như hôm cô muốn biết nguồn gốc chính xác của bộ gốm sứ Trung Quốc. Trong lúc đó, cô chắp hai tay ra sau lưng và kiên nhẫn chờ anh kết thúc.

Khi xong, anh thở dốc. Ngọn lửa đã yếu dần cho đến khi căn phòng gần như tối hoàn toàn. Anh bình tĩnh hơn và hôn cô dịu dàng. "Nhưng anh cho rằng đó là một trong những lý do anh yêu em." Anh lặng lẽ kết luận, cô mỉm cười.

"Em biết, nhưng anh đã đúng. Em rất bực bội khi có câu hỏi cứ bám lấy mình. Vì vậy, Draco," cô mỉm cười ngọt ngào, "Hãy giúp đầu óc em được thảnh thơi và nói với em. Thần hộ mệnh của anh là gì?"

Anh rên rỉ, mặt đỏ bừng khi rút đũa phép từ túi áo choàng. "Expecto Patronum!"

Một màn sương mù màu bạc bắn ra từ đầu cây đũa phép, lấp đầy căn phòng với ánh sáng chào đón. Làn hơi cuồn cuộn dần tụ lại, tăng lên từng chút một để tạo ra một hình ảnh, cô nghiêng đầu sang một bên để nghiên cứu hình dáng nhỏ nhắn của con thú.

Hermione cố kìm nén tiếng cười khúc khích; nó có hình dạng của một con chồn sương trắng đang nhảy nhót.

Sau một hồi im lặng, cô nói. "Em không thấy điều gì đáng xấu hổ cả."

"Ừ, hẳn là vậy."

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro