Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gloria đã uống một chút rượu. Trong căn gác xép tối tăm, những khung cửa số hẹp được đóng bằng những thanh gỗ và chỉ một chút ánh sáng có thể chiếu qua những kẽ hở cũ đó. Bên ngọn đèn dầu được đặt trên chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi bặm , Gloria đang ho khan vì bụi đã lấy ra một chiếc khăn tay lụa trắng tinh xảo thêu hoa Margarita bịt miệng lại , ổn định giọng nói sau đó.

Đây là phòng của bà nội ở trước đó ,cũng là khu vực cấm. Bố của cô đã ra lệnh không cho bất kì ai đến đây. Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu , cô đã tìm thấy một cuốn sổ dày trong chiếc hộp gỗ cũ kĩ. Theo nội dung của ghi chú, Gloria bắt chéo tay trước ngực và đọc câu thần chú được viết trên đó. Lòng bàn tay cô bắt đầu toát mồ hôi, nghi lễ được thực hiện một cách bí mật và thật cẩn thận để tránh mọi người chú ý. Trong lúc cha cô và các chị em còn đang bận rộn với bữa tiệc , cô đã thành công trốn thoát khỏi đó và cố gắng đến đây triệu hồi " Thần hộ mệnh" của mình.

Tất cả các cô gái trong gia tộc của Gloria đều có thể triệu hồi các linh hồn hộ mệnh của riêng mình, nhưng cô chưa tận mắt nhìn thấy nó bao giờ. Bởi vì mẹ cô mất quá sớm, thần hộ mệnh cùng theo đó tiêu tan đi theo chủ nhân như giọt sương trên cành lá . Nhưng từ miệng của cô hầu gái duy nhất mà mẹ cô để lại, cô biết thần hộ mệnh trông như thế nào. Đó là một người có tai nhọn , mắt xanh , tóc nâu và làn da trắng như tuyết , rất giống yêu tinh được truyền tụng trong tất cả các bài thơ. Họ rất trong sáng ,tốt bụng và luôn cố gắng hết sức để phục vụ chủ nhân của mình.

Tuy nhiên vào ngày nay, thần hộ mệnh không còn được coi là yêu tinh hay thiên thần , mà là tay sai của ác quỷ. Nếu bị phát hiện , cô rất có thể sẽ bị coi là phù thủy ,bị bắt đứng trói chặt vào cây thánh giá và thiêu chết bằng củi cây táo.

Cô thầm nói những âm cuối cùng của câu thần chú thì một luồng gió mát thổi qua cổ tay áo, lạnh đến mức dường như muốn đóng thành một lớp sương giá . Ánh sáng của ngọn đèn dầu nhảy lên trong hai giây , ngọn lửa chuyển sang màu xanh lam sẫm rồi đột ngột bị dập tắt sau khi nhảy lên hai lần nữa.Căn gác bếp nhỏ hẹp bỗng chìm vào bóng tối tĩnh lặng.

Không có thần hộ mệnh nào hết .

không có gì cả.

Trước khi cô ấy có thể thích nghi với bóng tối trống rỗng ,cô chỉ có thể nghe thấy ai đó phía dưới tầng đang sốt sắng gọi mình: " Tiểu thư, nam tước đang tìm ngài." Cô ngay lập tức vén váy lên, trong bóng tối với trí nhớ vô cùng tốt của mình , cô nhanh nhẹn tránh chướng ngại vật trong phòng và bước nhanh xuống chiếc thang gỗ cũ kỹ cót kẹt kêu lên.

Cô bình tĩnh nghĩ về khả năng thử lại vào tối này trong phòng ngủ mà không bị phát hiện . Có thể gần như bằng không bởi để tránh mất kiểm soát cô, cha cô đã cử tay sai giám sát chặt chẽ cô mọi lúc mọi nơi ,ngoại trừ lúc đi vệ sinh ra. Khi lễ trưởng thành của cô càng đến gần , sự giám sát này ngày càng nghiệm ngặt hơn trước .

Bữa tiệc tối này thật nhàm chán , ít nhất trong mắt của Gloria. Cô phải nắm tay cha mình và mỉm cười chào khách hứa có mặt trong bữa tiệc. Bản nhạc vilon kết hợp piano một cánh nhẹ nhàng , thanh lịch , khăn trải bàn bằng vải lanh dày , đồ sứ viền vàng ròng , với mười hai ngọn nến có chân đèn được làm bằng bạc đang tỏa ra hương thơm mùi hoa hồng và nguyệt quế.

Hai cô gái đừng kế bên nhau sau lưng cô không có đủ tư cách để theo sát cùng cha cô bởi vì hôm nay là sân khấu của cô. Những cô gái đó chỉ nhỏ hơn cô vài thàng tuổi , đang không quan tâm gì mà cười nói về thơ ca ,gia vị và đồ lụa từ phương Đông viễn đông.

Dưới sự chỉ dẫn của cha cô, Gloria đã có cuộc trò chuyện ngắn ngủi với mười nam tước , chủ yếu thảo luện về điều kiện thời tiết ngày mai với một tử tước , uống rượu do một vị bá tước gửi đến với một nụ cười và cuối cùng , anh ta đi khiêu vũ với một vị công tước tóc bạc nhưng chỉ được một nửa . Lý do tại sao chỉ nhảy một nửa thật ra rất đơn giản, vị công tước lớn tuổi đó bị chảy máu mũi làm bẩn mất hình hoa hồng được thêu trên áo nên phải rời đi đến chỗ khác để thay.

Cô một tay giữ chiếc bên mép váy màu xanh lá ,một tay dùng khăn tay che miệng và làm động tác tức ngực : " Bố ơi, con cần muối thơm." Bố cô biết tim cô đập nhanh , ông ta cau mày và nói: " Về phòng đi, tối nay nghỉ ngơi sớm ,đừng đọc sách nữa và nhớ bảo vệ đôi mắt của con."

Cô cúi đầu cung kính chào ông , sau đó đặt bàn tay deo găng tay bằng ren lên cánh tay vào lòng bàn tay của cô hầu gái đứng bên canh và bước ra ngoài với sự hỗ trợ của cô ấy.

Phòng của cô ở chỗ xa nhất của lâu đài khổng lồ này, cứ năm bước lại có lính canh trên đường đi. Gloria ngẩng mặt lên, cái cổ mảnh mai tựa như cổ thiên nga , váy màu xanh lá chải trên thảm , bên trên có đăng ten uốn lượn yên tĩnh dưới ánh nến.

Thay vì xem phòng của mình là " phòng ngủ kiểu công chúa" , thì tốt hơn khi nói rằng nó là " một cái lồng dành cho những tù nhân quan trọng ".

Dưới sự phục vụ của tám người nữ hầu gái, cô tắm rửa sạch sẽ , mặc một chiếc váy ngủ dài bằng vải cotton , nằm dài trên giường ,lạnh lùng nhìn những cô hầu gái kia rồi đặt tấm rèm vải ba lớp xuống từng cái một ,nằm xuống.

Bên ngoài tấm màn che, ngoài sáu người hầu gái trong phòng đang thay phiên nhau túc trực còn có mười nam vệ binh canh gác nghiêm ngặt cho cô.Trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả khi Gloria nói điều gì đó trong giấc mơ ,cũng sẽ bị họ ghi nhớ và báo cáo lại cho ba cô.

Gloria nằm trên chiếc gối lông ngỗng ,cau mày nghĩ : " Sắp hết thời gian rồi."

Cô vẫn nhớ rất rõ nội dung của cuốn sách cũ, bao gồm cả những câu thần chú khó hiểu mà chỉ những người cùng huyết thống với mẹ mới có thể hiểu được. Cô không biết liệu những câu thần chú có phải được đọc to hay không vì vậy cô bắt chéo tay một lần nữa và đọc thầm chúng.

Tạo nét chữ thập cuối cùng , mọi thứ vẫn im lặng như vậy. Lần này ngay cả một cơn gió mát cũng không có ,tấm rèm băng gạc không hề động đậy tí nào ,cả căn phòng chìm trong im lặng chết chóc.Lại không thành công rồi, cô thở dài nghĩ ,ngón tay nhấc lên khỏi ngực và nhắm mắt lại.

Có vẻ như cô ấy chỉ có thể lại nghĩ ra những cách khác thôi. Đột nhiên , một đôi bàn tay nóng bỏng luồn vào trong chăn nhung vuốt ve xương quai xanh của cô ba giây xong đó hướng lên trên , chính xác nắm lấy cổ cô. Gloria bất ngờ mở mắt ra, tầm nhìn tối om chả khác gì khi cô ở trên chỗ gác xép.

Điều khác biệt là cô nghe thấy giọng nói u ám của một người đàn ông trưởng thành với một nụ cười nhẹ và có một chút kiêu ngạo .

" Ngẩng đầu lên , để tôi xem xem , loại chuyện nhỏ nào ?". 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro