1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



<<Tại sao ngọn lửa thần thánh trên đỉnh Olympus lại bùng cháy? Không phải để người này đánh bại người khác mà là cơ hội thể hiện sự kiên cường của con người trước thần linh, sự bất khuất của nhân loại, giới hạn của vận mệnh có thể là vĩnh cửu và thử thách không thiếu.>>

một

Đường phố Seoul giữa mùa đông vắng vẻ, nắng nhạt dần như đang bước vào những năm chạng vạng. Hãng gửi tin nhắn nhắc nhở hành khách sắp xếp hành trình cho ngày 4/12. Lee Heeseung vuốt tin nhắn ra khỏi màn hình khóa, dùng một tay đẩy cửa sân trượt băng ra, tiếng chuông gió đánh thức quầy lễ tân đang buồn ngủ cạnh máy sưởi điều hòa.

"Chào bạn, bạn đến trượt băng để giải trí hay tham gia một lớp học?"

Lee Heeseung đẩy cổ áo khoác xuống, lộ ra môi:

"Đây là thẻ hội viên của tôi" Anh đưa ra một tấm thẻ màu trắng bạc, mép có hơi sờn nhưng trên mặt rõ ràng không có vết xước. cũ nhưng được chủ sở hữu bảo vệ tốt.

Nhân viên lễ tân nhìn kỹ tấm thẻ rồi trả lại cho anh: "Đây là thẻ thành viên trọn đời, anh có thể vào thẳng." Anh ngáp dài chỉ vào cầu thang bên cạnh

"Sau khi cải tạo năm ngoái, tầng ba đã được cải tạo lại. từ một nơi dành riêng cho những người chơi chuyên nghiệp, được đổi sang một địa điểm công cộng và mở cửa để sử dụng.Bạn có thể thuê giày trượt và găng tay tại tủ khóa."

Vì vậy, Lee Heeseung vốn định chỉ thử xem có thể đáng tiền hay không, liền thay giày trượt và đi đến sân băng. Có một cảm giác quen thuộc nhẹ nhàng khi anh từ từ buộc dây giày trượt của mình và khi bước lên sân băng, anh cảm thấy khá quen thuộc và bắt đầu trượt tự do. Có một huấn luyện viên dạy trẻ em cách trượt băng qua chướng ngại vật, Lee Heeseung đã tận dụng địa điểm vắng vẻ để thử sức và thấy rằng anh cảm thấy thoải mái hơn trên băng so với những gì anh tưởng tượng. được cho là đang đi trên mặt đất bằng phẳng, điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của những đứa trẻ liên tục ngã xuống đất.

Lee Heeseung  thật sự không nhớ nổi mình lấy được thẻ hội viên này từ lúc nào. Hôm nay anh tìm thấy nó trong hộp sắt. Mặc dù anh thường giỏi các môn thể thao khác nhau và giỏi trượt patin nhưng anh vẫn khiến bản thân ngạc nhiên khi thực sự cảm thấy thoải mái trên sân băng. Cảm giác gió thổi tung gấu áo khoác thật tuyệt vời, đặc biệt là luồng không khí lạnh trong sân băng, cảm giác chạm vào da hoàn toàn khác với cảm giác trượt patin dưới tán cây vào mùa hè. Lee Heeseung đơn giản vui vẻ trượt băng quanh sân, thậm chí còn lén học kỹ năng điều khiển tốc độ từ huấn luyện viên bên cạnh. Khi thông báo thúc giục du khách rời đi, anh đã có thể thoải mái chạy đua với cậu sinh viên trẻ vừa gặp.

"Thật tuyệt vời, anh trai, anh đã từng học trượt băng tốc độ chưa?" Cô bé có hàm răng thưa và vừa kéo tay áo anh vừa hỏi. Lee Heeseung  cúi người, sờ sờ mặt cô bé, đáp: "Có lẽ, tôi cũng không nhớ rõ."

"Được rồi, mẹ đang đợi em, em về nhà đây." Cô bé vẫy tay với anh: "Tạm biệt anh!"

Lee Heeseung  tạm biệt cô bé rồi đi đến rìa sân băng. Trước khi rời đi, anh không nhịn được lui về bên lề, vỗ vỗ vai một thiếu niên: "Còn trượt băng à?"

Anh đã để ý đến người này từ rất lâu rồi, từ khi bước vào sân băng cho đến bây giờ, trên sân băng không còn một bóng người nào.

    Thoạt nhìn có hơi trẻ con, nước da rất trắng, trên người mặc một chiếc áo đen bình thường, trông như học sinh cấp ba. Có rất nhiều người đến và đi, nhưng cậu ấy không trượt trên sân băng cũng như không rời đi.

  Vừa nghe nhạc trong tai nghe, mắt chàng trai trẻ lại lang thang ra ngoài vách ngăn, như đang ngơ ngác.

Chàng trai tháo tai nghe ra, nhìn Lee Heeseung: "Tôi không có giày trượt."

"Lễ tân nói Cậu có thể mượn giày trượt ở bên kia" Lee Heeseung nghe được trên đài nhắc nhở sân trượt băng sắp đóng cửa, "Nhưng bây giờ đã muộn rồi, chúng ta về nhà trước đi."

"Bọn họ không thấy được tôi." Thiếu niên bình tĩnh nói, lúc này Lee Heeseung  mới chú ý tới đồng tử của hắn tựa hồ tối tăm đến không có gợn sóng.
Làn da của cậu  ấy quá trắng, đặc biệt là trên nền tóc đen và bộ quần áo đen, trông gần như lạnh lùng như băng. Đôi mắt đen tuyền, mái tóc cũng vậy. Hai hàng lông mày rậm và hai nốt ruồi giống như màu sắc đậm duy nhất trên bức tranh. Toàn thân chỉ có màu đen trắng, không có chút màu sắc tươi sáng nào, trông giống như một người sống lại trong một bức ảnh đen trắng.

"Cậu là ma sao? Địa giới linh hồn, cậu không thể rời đi nơi này sao?" Lee Heeseung  không biết hắn đi đâu tùy tiện hỏi.

"Tôi không biết." Dây tai nghe trong tay cậu bé đung đưa, lắc đầu: "Không có ai đưa tôi qua."

Vài chữ ngắn ngủi bay lơ lửng trong không trung, giống như những chiếc lá rơi nhẹ nhàng rơi trên tay Lee Heeseung, vô trọng lượng, nhưng lại không đành lòng bỏ qua, tựa như ngày mưa đi ngang qua một hộp bìa cứng ướt đẫm, với đôi mắt ướt bên trong im lặng nhìn anh. Nếu anh không mang nó trở về nhà, anh  sẽ cảm thấy khó chịu vào ban đêm.

"Cậu có muốn về nhà với tôi không?" Lời mời được thốt ra từ miệng mà không hề có chút do dự nào, cho đến khi nói xong anh mới nhận ra mình đã làm gì. Vừa hít một hơi khí lạnh vừa gồng mình bù đắp cho câu trước: "Tôi tên Lee Heeseung."
Cậu bé chăm chú nhìn anh, như muốn nhìn thấu nỗi bất an và bối rối trong lòng anh. Đột nhiên cậu lại mỉm cười, đường nét trên khuôn mặt dịu đi, đôi mắt trở nên ấm áp. Nó trông giống như một con ma thân thiện, Lee Heeseung tự nghĩ.

"Xin chào, tôi tên là Park Sung Hoon."

hai

Lee Heeseung đặt ngón tay cái lên ổ khóa vân tay, đẩy cửa mở ra sau hai tiếng bíp, vừa đặt túi xách lên lối vào vừa thay giày khi quay lại, anh thấy Park Sunghoon đang chăm chú nhìn ổ khóa mà không bước qua ngưỡng cửa.

"Mời vào." Lee Heeseung gãi đầu, "Năm nay khóa cửa đã thay, cuối năm ngoái sau khi tôi bệnh, tôi luôn hay bị choáng váng đầu, mỗi lần đều đi ra ngoài đều quên mang theo chìa khóa cho nên phải đổi sang khóa vân tay cho thuận tiện."

Park Sunghoon gật đầu, đi theo anh từng bước nhỏ, đi vòng qua đôi giày lộn xộn ở cửa. Có một lon Coca còn một nửa trên bàn cà phê trong phòng khách, có vẻ như chủ nhà đã quên mang nó đi trước khi ra ngoài. Bên cạnh ban công có hai chiếc ghế sofa lười, trên bệ hoa là chậu hoa dễ sống, tủ đựng đồ bên cạnh được đóng chặt.

"Cậu muốn ngồi đâu thì ngồi." Lee Heeseung ném lon Coca đã xì hơi vào thùng rác rồi theo ánh mắt của Park Sunghoon tới chiếc tủ màu nâu. "À... Tôi cũng chưa tìm thấy chìa khóa tủ đó. Có lẽ tôi đã để nó trong một ngăn kéo nào đó hoặc treo trên móc chìa khóa... Nhưng vì tôi quên mất nên nó cũng không quan trọng lắm." Anh tự bào chữa nhưng cảm thấy Park Sung Hoon quá nhàm chán, chính anh là người nói suốt.

"Miếng dán từ tính rất đẹp." Park Sunghoon đột nhiên khen ngợi. Lee Heeseung vốn cho rằng đây là lễ phép, nhưng trong nháy mắt, cậu đi tới tủ, xem xét kỹ càng, tựa hồ rất thích.

Chiếc tủ được làm bằng gỗ, có hai tấm kim loại ở mép, có dán các miếng dán từ tính lớn nhỏ trên đó. Một số được in, một số được chạm khắc bằng gỗ, một số được đánh vecni và một số được chạm khắc các điểm, chẳng hạn như hoa anh đào. Cổng torii dưới gốc cây hay con mèo trong Bảo tàng Anh tạo thành một thế giới nhỏ bé trên nền màu sắc.

"Tất cả đều là quà lưu niệm mang về từ những chuyến du lịch trước đây. Mặc dù tôi không thể nhớ rõ nhưng tôi đã đến thăm rất nhiều nơi khi còn học đại học. Tôi thích ngắm nhìn những tòa nhà khác nhau và thưởng thức những món ngon từ khắp nơi trên thế giới... À,  Đến giờ ăn rồi!" Lee Heeseung chợt nhận ra bây giờ đã rất muộn rồi, "Tôi gọi đồ ăn giao tận nhà, cậu muốn ăn gì?"

Nói xong hắn mới nhớ ra mình còn không biết hồn ma có ăn được hay không, nhưng Park Sunghoon cũng không phủ nhận, hẳn là có thể.

Thế là một người một người nghiên cứu phần mềm dặt đồ ăn, cuối cùng gọi món bánh gạo chiên cay và súp tảo bẹ.
"Anh có muốn nấu chút cơm không?"

Park Sunghoon gật đầu và đổ một bát cơm vào súp tảo bẹ, "Cái này tiện hơn."

"Không phải có câu nói sao? Ăn cơm ngâm nước canh thì suốt ngày ngâm nước canh." Park Sunghoon khuấy nồi canh bánh gạo và dùng thìa ấn xuống đám tảo bẹ trôi nổi. "Đó là mê tín, tôi không tin.Không có chuyện đó đâu."

Lee Heeseung không khỏi buồn cười.KHông phải chứ, cậu ấy rõ ràng là một bóng ma bên ngoài chủ nghĩa duy vật, nhưng cậu ấy lại kiên quyết làm những việc duy vật. Park Sunghoon đang múc canh vì nghe anh cười mà khựng lại. Lee Heeseung nhanh chóng đưa một miếng bánh gạo cay: "Thử xem? Bánh gạo này ăn ngon lắm."

"Tôi không ăn đồ cay."

"Vậy lần sau mua mì cay, tôi sẽ mang theo mấy túi mì không cay." Lee Heeseung thầm viết xuống.

Dọn bàn xong, Lee Heeseung mở cửa phòng ngủ, chuẩn bị đi tắm. Đập vào mắt anh là chiếc giường đầy quần áo và chiếc vali mở trên sàn, anh không khỏi hít một hơi, quay người giải thích với Park Sunghoon: "Thật xin lỗi, tôi quên nói với cậu... Thực ra ngày mai tôi sẽ đi du lịch."
Park Sunghoon đứng yên ở ngoài phòng ngủ, đôi mắt trong suốt đen láy nhìn anh chằm chằm, chờ đợi bước tiếp theo.

"Vậy cậu có muốn đi cùng tôi?" Lee Heeseung thầm nghĩ, hồn mà đi du lịch chắc không cần vé riêng.

"Được thôi."
Không phải là "đi đâu" hay "Tôi sẽ suy nghĩ về việc đó", cậu chỉ đơn giản quyết định bay đến một đất nước xa lạ cùng với một người mà cậu mới gặp.

Điều này nằm ngoài sự mong đợi của Lee Heeseung. Vốn tưởng rằng Park Sunghoon sẽ là người thận trọng, nhưng anh nghĩ khi theo anh về nhà cũng sẽ như vậy nên gật đầu mà không hỏi tại sao. Có phải là một con cún con không?Sao lại có sự tin tưởng vô điều kiện như vậy.

Sau khi tắm xong, Lee Heeseung nhìn thấy quần áo được xếp gọn gàng dưới chân giường, gấp lại theo độ dày, tựa vào chiếc gối dài mà hắn ôm ban đêm - có vẻ như người bạn mới của anh có chút thần bí. Anh đi vòng ra phòng khách, Park Sung Hoon đang ngồi trên ghế sofa, nữ MC của kênh thể thao đang trò chuyện không ngừng trên TV, giọng nói rất trầm nhưng lại có vẻ ấm áp đến khó hiểu.

cuộc sống hạnh phúc là phải có TV bật, một ngọn đèn để lại cho những người về nhà muộn, một ngọn đèn cho những người chờ đợi nhắm mắt ngủ một giấc.

"Tôi đi ngủ đây." Lee Heeseung nói. Sự chú ý của Park Sung Hoon không còn tập trung vào chiếc TV nữa. Ánh mắt cậu ngơ ngác sau khi nghe điều này, nhìn sang và nói: "Tôi sẽ tắt đèn".
"Được." Lee Heeseung nghĩ, ưu điểm đầu tiên sau khi đem hồn ma về nhà chính là không cần phải tắt đèn.

Sau khi tắt đèn anh quay về giường ngủ  trong bóng tối. Sau khi đèn ngủ bị hỏng anh luôn  quên mua một chiếc đèn ngủ mới. Tầm chiếu sáng của đèn pin trên điện thoại di động của anh ấy không rộng lắm, thỉnh thoảng anh ấy còn đập vào chân giường hoặc chân ghế.

Chỉ với một tiếng "click", Park Sung Hoon biến mất vào bóng tối cùng với ánh sáng rực rỡ. "Chúc ngủ ngon." Giọng nói của con ma nhẹ nhàng và trong trẻo.

"Ngủ ngon." Lee Heeseung trầm giọng lẩm bẩm, vùi mình trong chăn. Màu đen tuyền đưa con người trở lại thời kỳ đầu của thế giới, thích hợp để chìm vào giấc ngủ trong hỗn loạn.

ba

Sáng hôm sau, Lee Heeseung suýt lỡ chuyến bay vì ngủ quên, nhưng may mắn thay cuối cùng anh cũng đến được. Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng có lẽ là thời điểm tốt để chợp mắt, nhưng sau một ly Americano đá vào buổi sáng, anh không thể ngủ được. Lee Heeseung có chút không thích nghi với dung nạp caffeine, uống quá nhiều sẽ khiến tim đập nhanh hơn, đã lâu rồi anh không uống. Park Sung Hoon đã lấy được băng ghế của riêng mình và đề nghị anh xem phim.

"Ý kiến ​​hay, chúng ta nên xem gì đây?" Lee Heeseung do dự, muốn xem phim châu  u phù hợp với sự nghiệp của mình, nhưng ngón tay của hắn lúc này lại đang lang thang trong danh sách phim kinh điển, sự khó khăn trong việc lựa chọn của Thiên Bình đã lộ rõ.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Park Sung Hoon dường như vừa nhớ ra để hỏi về địa điểm của chuyến đi này.

"Hy Lạp, Phần Lan và Pháp."

"Vậy thì nhìn cái này đi."

Tấm poster vẽ một cặp tình nhân còn âu yếm, với nữ anh hùng tóc vàng nằm trên đùi anh hùng và những đám mây bốc khói phía sau cô. Đó là một ví dụ điển hình của một bộ phim lãng mạn. "Trước khi mặt trời mọc", một trong những bộ ba phim kinh điển.

"Phim lãng mạn?" Lee Heeseung nhướng mày, ý tứ nhìn chằm chằm cậu. Tai của Park Sung Hoon nhanh chóng đỏ bừng. Hóa ra tai của ma cũng có thể bị đỏ lên chỉ sau vài câu trêu ghẹo.

Park Sung Hoon giải thích một cách mơ hồ: "Tôi đã xem bộ phim thứ hai và thứ ba ở Pháp và Hy Lạp, nhưng tôi cũng chưa xem bộ phim đầu tiên này".

"Cậu đã từng yêu bao giờ chưa?" Lee Heeseung có chút hứng thú nhìn thiếu niên 17, 18 tuổi bên cạnh. Park Sung Hoon kiên quyết lắc đầu, trán lắc lư.
"Mẫu người lý tưởng thì sao? là người trông như thế nào?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến.... người tốt,tôi thích người tốt, người tốt rất tốt." Park Sunghoon ngập ngừng trả lời.

Có vẻ như cậu thực sự chưa nghĩ về điều đó. Lee Heeseung giấu đi nụ cười trẻ con, bắt đầu xem phim. Giọng điệu của phim rất chậm rãi, cốt truyện không phức tạp, phần lớn là sự va chạm giữa ngôn ngữ và ý tưởng của nam nữ chính. Khi xem phần thứ ba, Lee Heeseung bắt đầu buồn ngủ và nhắm mắt lại một lúc nào đó.

Trong giấc mơ, anh đi đến một khoảng sân nhỏ, hàng rào trắng chỉ vòng nửa vòng, khoảng trống hướng ra bãi cỏ xanh trải dài tận trời, khắp nơi hoa cam đung đưa theo gió. Nắng chiếu nhẹ lên người anh, nhưng không quá nóng. Anh cảm thấy mình dường như nhỏ bé trở lại, được chị gái phía sau dạy anh bóp ống nước và đối mặt với ánh nắng mặt trời.

Sương nước phun ra từ ống nước đổ lên bầu trời trong xanh, biến thành cầu vồng đầy màu sắc.

  Con người đôi khi cũng có thể trở thành người sáng tạo và cố tình tạo ra những lời nói dối đẹp đẽ và sai sự thật như vậy.
Tấm lưới trong suốt do hơi nước dệt nên có nhiều màu sắc, từng hạt bụi nhỏ đều phản chiếu ánh sáng, chói mắt khiến người ta có cảm giác như đang ở trên thiên đường. Ngay dưới cầu vồng, giống như bong bóng mộng mơ, chợt có bóng người hiện lên.

Một cái bóng nhẹ nhàng mỉm cười. Lee Heeseung muốn nhìn rõ hơn nên nheo mắt lại. Mấy tầng hình ảnh mơ hồ chồng lên nhau, ngưng tụ thành một dáng vẻ quen thuộc - một thanh niên lông mày rậm, làn da trắng nõn, nhìn như sương mù, chỉ cần chạm vào là có thể tan vỡ hệt một tấm gương.

Anh vô thức buông tay ra, ống nước dừng lại, sương mù biến mất, không thấy ai nữa.

Lee Heeseung muốn nhặt ống nước cao su lên lần nữa, nhưng ống nước trong tay đột nhiên biến thành hình con rắn, há miệng hung hãn lộ ra răng nanh, xoay người lao thẳng về phía mặt anh. Xung quanh không biết lúc nào đã biến thành cảnh lửa cháy, mùi cỏ cháy bay vào, hơi nóng phả vào vùng da hở nhưng vì không có nước, ngọn lửa không ngừng lan rộng, những lưỡi lửa liếm vào tay anh, cả thế giới rung chuyển mờ ảo trong làn khói đen rồi sụp đổ——

Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Lee Heeseung nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt, mới nhớ ra đó là một đoạn phim trong phim. Nhân vật nam chính kể về trải nghiệm đầu tiên của anh khi đối mặt với cái chết, khi anh nhìn thấy người bà đã chết của mình đằng sau làn sương mù từ ống nước. Cốt truyện cảm động ban đầu lại trở nên như thế này vì một lý do nào đó không rõ. Người con trai  hệt như trong mộng đang ngồi cạnh anh, khi nhận ra anh đã tỉnh, cậu dùng ánh mắt hỏi xem anh có còn ngủ không.

Không biết tiếp viên hàng không hay Park Sung Hoon đã đắp chăn cho anh nhưng giờ nó đã tuột ra. Lee Heeseung cất chăn đi, bắt đầu gọi đồ ăn.

Khí hậu biển ôn hòa có mùa đông lại ôn hòa hơn và không khô hanh như Seoul. Lee Heeseung thả hành lý tại khách sạn, dự định bắt xe buýt tham quan đến Acropolis theo kế hoạch. Sau khi rời Hàn Quốc, Park Sung Hoon dường như im lặng hơn khi đổi tiền và mua vé trọn gói, anh chỉ đi theo phía sau Lee Hee Seung mà không nói một lời. Lee Heeseung rốt cục ý thức được điều gì, hỏi hắn: "Tiếng Anh của cậu thế nào?"
"..." Park Sunghoon chớp mắt, giống như một học sinh trung học bị giáo viên ngẫu nhiên kiểm tra: "Không tốt lắm."
"cậu  có thể hiểu được giao tiếp hàng ngày không?"
"Nó giống như, 'Xin chào, tôi là Sunghoon.' 'Cảm ơn.' 'Tạm biệt.'" Park Sung Hoon ngày càng kém tự tin khi nói, và cuối cùng mỉm cười bối rối, thể hiện lương tâm tội lỗi.

Lee Heeseung không nói nên lời, không ngờ lại mang theo một con ma Hàn Quốc đích thực đi cùng. May mắn thay, sẽ không có tình huống Park Sunghoon cần chủ động giao tiếp với người khác, Lee Heeseung có thể hoàn thành việc đặt hàng và các nhiệm vụ khác nên không thành vấn đề.

"Vậy thì theo sát tôi ra ngoài." Lee Heeseung nói với anh, "Tôi lớn hơn cậu, cứ gọi tôi là anh Tây Thành."

"Tôi hiểu rồi, anh Tây Thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro