thần ma chi mộ 541-542

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên Mộ- Tác giả : Phong Cuồng Khô Lâu

Chương 541 : Có mắt như mù 

Dịch: LeeheeII (A Lé)

Biên: dihiep2010 (A Híp)

Nguồn: Bàn Long chiến đội - 2T

Tôn Tiểu Lan cảm thấy ánh mắt của Lưu Chung Nam tựa như lưỡi dao sắc săm soi mình, như muốn lột sạch sẽ cả y phục của mình. Trong lòng nàng không khỏi thập phần tức giận, đôi mày thanh tú của nàng lập tức nhíu nhíu lại.

Lưu Chung Nam mặc dù đã nhận ra ánh mắt tức giận của Tôn Tiểu Lan, nhưng hắn không chút để ý, ánh mắt vẫn như trước không ngừng quét tới quét lui trên bộ ngực sữa của nàng. Qua một hồi lâu, hắn mới lưu luyến thu hồi ánh mắt quay sang đối mặt với Vân Hùng nói: “Vân Hùng, ngươi cùng mấy vị bằng hữu còn tán gẫu cho tới khi nào đây? Chúng ta nên bàn tới chính sự đi? Ngươi đến khi nào thì gả Vân Phỉ cho ta? Thời gian của ta là rất quý giá, ngươi đừng có lãng phí thời gian của ta”.

Vân Hùng vô cùng cẩn thận, trên khuôn mặt nặng ra nụ tươi cười: “Lưu tổng sự, Vân Phỉ tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu biết, nếu gả cho ngài chỉ sợ mang cho ngài thêm phiền toái. Không bằng ta với ngài bàn bạc lại xem xem còn có ai không xứng đáng với ngài không ngài nghĩ thế nào?”

Lưu Chung Nam biến sắc, cười lạnh nói: “Vân Hùng, ta đã dùng lời ngon lời ngọt hướng ngươi cầu hôn, ngươi lại một lần nữa tìm cách thoái thác là có ý gì! Ta tự mình đến cửa cầu hôn là đã cấp cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi đừng có thấy vậy mà không biết điều!” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Lưu Chung Nam hiện lên một tia hung lệ!

Trong đại sảnh Vân gia, sắc mặt mọi người đều biến đổi, có chút nhịn không được, trong mắt bọn họ bắn ra thần sắc phẫn nộ. Vân Hùng dù sao cũng là người đứng đầu Vân gia, thân phận tôn quý, đức cao vọng trọng. Hắn chịu nhục, tức là toàn bộ Vân thị gia tộc chịu nhục. Hiện tại, Vân Hùng lại bị một tên hậu bối chỉ đáng tuổi với cháu của mình quát mắng, cục tức này bọn hắn sao có thể đứng nhìn xem vậy?

Đúng lúc này vị thiên sư vẫn ngồi ngay ngắn bất động trên ghế bỗng nhiên mở mắt, từ trên người hắn khí thế cường đại như có thực chất bộc phát ra, hướng ra phía ngoài phóng đi bốn phía. Trong đại sảnh Vân gia người nào có thực lực hơi yếu một chút, lập tức bị khí kình vô hình này đánh bật ra phía sau đập mạnh vào tường, sau đó ngã xuống đất hôn mê. Người có thực lực mạnh hơn một chút cũng bị ép như muốn ngã xuống, một lúc sau mới định trụ lại được thân hình, ai ai cũng rất chật vật. Mà ngay cả thực lực mạnh như Vân Hùng cũng bị khí thế này trùng kích. Chính bản thân đang ngồi trên ghế cũng bị đẩy lùi bảy tám thước mới dừng lại được. Chỉ có Triệu Thụy, Đôn Triệt cùng Tiểu Lan được hai người bảo vệ vẫn như trước đứng thẳng chỗ cũ.

Cảnh Dương thiên sư nhìn ba người lườm một cái, tựa hồ có chút kinh ngạc. Hắn thu lại khí kình, sau đó dùng linh thức đối với ba người đảo qua, tựa hồ muốn điều tra tu vi của ba người.

Bất quá, Triệu Thụy che giấu vô cùng tốt, Cảnh Dương thiên sư cũng không có phát hiện được gì. Đôn Triệt trời sanh còn có năng lực ẩn dấu hơi thở, mặc dù so với Triệu Thụy có kém hơn một ít nhưng cũng thừa sức ứng phó với Cảnh Dương thiên sư.

Cảnh Dương thiên sư dò xét ba người không thu hoạch được gì không khỏi cảm thấy kì quái. Bởi vì, người bình thường không có khả năng ngăn cản được khí kình của hắn phát ra. Hắn lại lần nữa gia tăng khí kình, toàn bộ đại sảnh đều bị khí kình tác động chợt bật ra những tiếng ồ ồ.

Tình cảnh mọi người của Vân gia nhất thời càng trở nên nguy hiểm. Họ chỉ cảm thấy trên người giống như có một toàn núi lớn đè lên, không chỉ không thể nhúc nhích được dù nửa phần, mà ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Ở bên ngoài đại sảnh Vân gia đệ tử thấy loại tình huống này đều muốn hướng này xông vào bên trong phòng khách, có ý định giải cứu đám người Vân Hùng. Nhưng mà, thực lực họ lại quá thấp kém vừa mới nhảy vào cánh cửa đã bị khí kình cường đại hất bay trở về, đập mạnh xuống mặt đất, máu tươi không ngừng phun ra, sinh tử không rõ.

Chỉ có ba người Triệu Thụy vẫn như trước đứng yên một chỗ, thậm chí một sợi lông cũng không bị rơi rụng xuống.

Cảnh Dương thiên sư sắc mặt không khỏi biến đổi, hắn là Nguyên Anh kỳ tu chân, hiện tại nếu khí kình bùng nổ đừng nói là người thường ngay cả người tu chân Kim Đan kỳ cũng khó mà thừa nhận nổi. Chỉ là ba người này lại giống như không hề chịu một chút áp lực nào do khí kình của hắn phát ra. Hiện tại hắn đã biết ba người này đích thị là người tu chân không thể nghi ngờ. Nhưng hắn có điểm vẫn nghĩ không ra, là vì cái gì mà linh thức của hắn tra xét ba người thì thấy ba người chỉ là người bình thường.

"Các ngươi là ai?" Cảnh Dương thiên sư lần đầu tiên đứng lên, chăm chú nhìn Triệu Thụy ba người, chậm rãi nói.

"Ngươi không có tư cách hỏi". Triệu Thụy nhàn nhạt nói một câu: “Bất quá, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, ngươi hãy mang theo tằng tôn của ngươi cút khỏi Vân gia đừng cho ta, đừng cho ta nhìn thấy nhà ngươi lại càng không nói quay lại đây! Nếu không đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt”

Lưu Chung Nam nghe nói như thế, cau có một chút, từ trên ghế salon nhảy dựng lên chỉ vào mặt Triệu Thụy mắng to: “Ngươi xem ngươi là cái thá gì! Cũng dám quan tâm đến chuyện tốt của ta! Ngươi chắc là chán sống rồi! Nói cho ngươi biết Lão tử chỉ cần một đầu ngón tay út cũng có thể đem ngươi giết chết!” “Cái gì…?”

Triệu Thụy lạnh lùng cười, năm ngón tay hướng đến phía trước, Lưu Chung Nam như một con rối gỗ “Sưu“ một tiếng hướng đến trước mặt Triệu Thụy bay tới. Sau đó, hắn phát ra một quyền hung hăng nện giữa mặt Lưu Chung Nam.

Lưu Chung Nam kêu “Ngao” một tiếng thảm thiết, thân hình mập mạp bị quyền này đấm bay trở về, một lần nữa rơi xuống ghế salon. Hai tay của hắn ôm lấy mặt, đau đớn lăn lộn trên ghế salon, trong miệng không rõ phát ra tiếng khóc gì ô ô. Mũi hắn đã bị Triệu Thụy một quyền đánh gãy. Miệng hắn đầy răng không ngừng rớt xuống, máu từ mũi và miệng chảy ra liên tục đau đến mức hắn hận không thể ….

Cảnh Dương thiên sư sắc mặt một mảnh xanh mét, tên Lưu Chung Nam này là tằng tôn của hắn mặc dù đã cách nhau mấy đời. Hắn cũng là huyết mạch duy nhất lại bình thường đối với mình hết sức tôn kính làm hắn khá là yêu thích. Nếu không mà nói, lấy thân phận của hắn cũng sẽ không rỗi việc đến trợ giúp một phàm nhân tranh đoạt nữ nhân, cướp đoạt sản nghiệp. Hiện tại Lưu Chung Nam bị đánh ra bộ dáng này, hắn không chỉ đau lòng mà còn cảm thấy mặt mũi mình tối sầm. Nếu không thể thay Lưu Chung Nam lấy lại công đạo, ngay cả hậu duệ của mình cũng không bảo vệ được, hắn còn mang bộ mặt này đi gặp ai?

“Ngươi tự nhiên lại dám đối nghịch với ta!“ Cảnh Dương thiên sư hung hăng nhìn Triệu Thụy nói : “Ngươi biết ta là ai không? Ta là Long Hổ Sơn Cảnh Dương thiên sư!”

“Thì đã sao nào?“ Triệu Thụy không thèm để ý duỗi tay như đuổi muỗi, thuận miệng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần chọc đến ta, ta đánh cũng không sai biệt lắm”

Cảnh Dương thiên sư trên mặt một trận xanh trận hồng, đột nhiên hai mắt hung quang chợt loé, rút ra phù kiếm phía sau lưng hướng Triệu Thụy đâm đến.

Triệu Thụy chắp tay đứng yên không nhúc nhích, trong nháy mắt hào quang lóng lánh của phù kiếm đã đâm đến trước mặt Triệu Thụy.

Lúc này, Đôn Triệt từ đầu vẫn một mực yên lặng, đột nhiên lao tới dùng tay không bắt lấy trường kiếm của Cảnh Dương thiên sư!

Cảnh Dương thiên sư nhìn thấy vậy liền lộ ra thần sắc sợ hãi, phù kiếm này của hắn đã được chưởng giáo Trương Tụng Ly tự mình gia trì qua, ẩn chứa lực lượng rất mạnh, sắc bén vô cùng không gì có thể phá vỡ. Những sư huynh đệ cùng hắn tu luyện pháp khí cũng không bằng hắn. Nhưng mà cái tên yêu quái lông xù này, tay cũng không có đeo găng lại bắt được phù kiếm của hắn, để làm được điều này cần phải có lực lượng rất mạnh mới làm được, hỏi tại sao hắn lại không sợ hãi được! Sự tình sản sinh sau đó còn làm hắn giật mình hơn!

Đôn Triệt dùng sức bóp mạnh một cái, “Rắc lạp” một tiếng, phù kiếm của Cảnh Dương thiên sư bị Đôn Triệt mạnh mẽ bóp nát! Sau đó, Đôn Triệt tiếp tục đánh thêm một quyền tại sườn trái Cảnh Dương thiên sư. Cảnh Dương thiên sư phát ra một tiếng thê lương, cả người bị đấm bay thẳng ra ngoài hung hăng nện thẳng vào tường phòng khách. Vách tường lập tức vỡ nát, Cảnh Dương thiên sư vẫn bị lực đạo đẩy bay, văng ra xa hàng trăm thước đập nát mấy vách tường mới dừng lại được.

Hắn phun ra một ngụm tiên huyết thật lớn, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.

Đôn Triệt là yêu linh Độ Kiếp kỳ, dù chỉ bị một quyền nhưng cũng làm hắn toàn thân xương cốt vỡ nát một nửa! Không chỉ có thế, hắn còn bị quái lực của Đôn Triệt xâm lấn kinh mạch, tạo thành thương tổn rất lớn đối với kinh mạch của hắn. Không có mấy chục năm thời gian tu luyện hắn đừng nghĩ đến chuyện khôi phục nguyên khí! Cảnh Dương thiên sư đã ý thức được, hắn đã đụng phải Tu Chân Giới cường giả nếu không không có khả năng dễ dàng đánh hắn bị thương nặng như vậy, lại còn không đem Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo để vào mắt!

"Các ngươi... Các ngươi rốt cuộc là ai!" Hắn lại phun ra một búng máu tươi, giọng đứt quãng hỏi.

"Ta gọi là Đôn Triệt, hắn là huynh đệ của ta Triệu Thụy!" Đôn Triệt ngoác miệng rộng cười trả lời.

"Đôn Triệt. . . Triệu Thụy. . ." Cảnh Dương thiên sư miệng thì thào nhớ kỹ, đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó. Trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ.

"Ngươi... Các ngươi ... Chính là các ngươi đã giết chết Hoa Dương Chân Quân!"

Không sai! Chính là chúng ta. Triệu Thụy chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi bây giờ còn cái gì để nói không?”

Cảnh Dương thiên sư thân thể không tự chủ rụt lại phía sau, trên mặt lần đầu lộ ra thần sắc sợ hãi. Trước mắt hai người này, đều là Độ Kiếp kỳ nhất lưu cường giả đỉnh cấp, đặc biệt là tên Triệu Thụy kia, lại thay thế Hoa Dương Chân Quân trở thành Tu Chân Giới đệ ngũ cường giả. Bọn họ ngay cả Hoa Dương Chân Quân cũng dám xử lý, trong khi mình chỉ là cái Nguyên Anh kỳ nho nhỏ, bọn họ có coi ra cái gì! Đây không phải là so với bóp chết một con kiến còn có gì dễ dàng hơn hay sao? Xem như hắn có Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo làm bối cảnh nhưng hai người này nổi danh to gan lớn mật, không cần biết cố kị cái gì!

Hắn trong lòng hối hận đến cực điểm, hối hận tại sao mình lại tham gia vào cái chuyện tình này, trong lòng lại càng phẫn nộ với tên Lưu Chung Nam kia, trêu chọc ai không trêu chọc lại trêu chọc phải Đông An Vân gia. Ai có thể dự đoán được, Vân gia lại có một cái hậu viện cường đại như vậy! Nếu sớm biết rằng, Vân gia cùng Triệu Thụy có giao tình sâu đậm như vậy, cho dù hắn mượn thêm vài ngàn cái lá gan, hắn cũng không dám trêu chọc vào!

“Hai vị... hai vị!“ Cảnh Dương thiên sư cố nén đau, chống cánh tay đứng bật dậy vội vàng thi lễ cầu xin: “Lần này, ta tội đáng chết vạn lần, không nên trợ Trụ vi ngược, trêu chọc Vân gia. Mời hai vị thương hại ta tu luyện khó khăn, xem như cấp cho Thiên Sư Đạo chưởng giáo Trương Tụng Ly chút thể diện, tha cho ta một mạng. Thiên Đạo Sư ta nhất định vô cùng cảm kích“.

Triệu Thụy nhàn nhạt cười nói: "Ngươi tưởng nghĩ dùng đến Thiên Sư Đạo Trương Tụng Ly để ép ta đấy chứ?“

"Không có, không… không có, ta tuyệt đối không có ý nghĩ này!" Cảnh Dương vội vàng lắc đầu phủ nhận, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn phi thường rõ ràng, tại thời điểm mấu chốt này chỉ cần hắn nói sai một câu, hắn phải tan xương nát thịt, hồn phi phách tán - hồn vía lên mây là cái chắc! Thanh niên trước mắt này, mặc dù nhìn như ôn hòa dễ gần, nhưng là thủ đoạn tuyệt đối lãnh khốc!

  #545     

 13-09-2010, 11:09 AM

Tiểu Dê 

Tiểu Thị Gia Tộc Gia Chủ

Hận Con Gái

Tham gia: May 2009

Đến từ: Taiwan

Bài gởi: 3,174

Xu: 325 [Chuyển khoản] [Kiểm tra]

Tiên Mộ- Tác giả : Phong Cuồng Khô Lâu

Chương 542 : Lại tiếp tục trở về Thục Sơn.

Dịch: LeeheeII (A Lé)

Biên: dihiep2010 (A Híp)

Nguồn: Bàn Long chiến đội - 2T

Triệu Thụy nhìn chằm chằm Cảnh Dương thiên sư, trầm mặc không nói.

Cảnh Dương thiên sư quá sợ hãi như nghe thấy tiếng gọi tử thần, làm sau lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy được, chính mình tựa như phạm nhân chờ đợi phán quyết tử hình, thời gian chờ đợi giống như kéo dài ra vô tận làm hắn cơ hồ muốn phát điên! Qua một hồi lâu, Cảnh Dương thiên sư tinh thần xuống thấp đến cực điểm thì Triệu Thụy đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi đi đi, nhưng ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ cho ta, không cần lại đến đây tìm phiền toái, nếu không xem như ngươi là môn nhân của Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta đều phải truy lùng đem ngươi trở về!"

Cảnh Dương thiên sư vừa nghe xong lời này lòng lo lắng nhất thời mới hạ xuống. Hắn vội vàng gật đầu thề thốt, cam đoan tuyệt đối sẽ không lại đến trêu chọc Vân gia.

Triệu Thụy gật gật đầu, vung tay lên, ý bảo Cảnh Dương thiên sư hãy mau mau cút khỏi mắt hắn.

Cảnh Dương thiên sư tìm được đường sống trong chỗ chết, bất chấp thân thể chịu trọng thương chật vật chạy ra khỏi Vân gia đại viện, ngay cả tằng tôn của hắn Lưu Chung Nam cũng phải bất lực bỏ lại.

Đôn Triệt có chút bất mãn hô lên: "Triệu Thụy huynh đệ, ngươi như thế nào lại tha cho tên kia chạy đi. Tên kia rất đáng giận, xem như không giết hắn, cũng phải đem một thân tu vi của hắn phế đi chứ“

Triệu Thụy lắc đầu nói: "Cảnh Dương là môn nhân đệ tử Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo, một khi ta diệt trừ hắn, tất nhiên sẽ đưa tới sự trả thù của Thiên Sư Đạo. Thiên Sư Đạo cho dù là Tu Chân Giới đệ nhất đại môn phái, nếu muốn bắt lấy chúng ta hai người thì cũng khó có thể xảy ra. Nhưng mà việc này lại còn liên quan đến Vân gia, còn có Thượng Hải Thi gia. Nếu Thiên Sư Đạo trả thù, hai nhà này nhất định sẽ bị liên lụy. Cho nên, ta tha hắn một lần đổi lại hai nhà bình an. Cho dù là Trương Tụng Ly, cũng không muốn vì một tên cấp thấp đệ tử mà đi cùng với hai người tu chân Độ Kiếp kỳ kết thành đối địch“

Triệu Thụy giải thích như vậy xong, Đôn Triệt cảm thấy được hắn có một vị Triệu Thụy huynh đệ tâm tư bình tĩnh lo lắng mọi việc thật chu toàn. Nếu đổi lại là chính hắn, hắn là tuyệt đối không thể xử lý được như vậy, nếu là hắn trước tiên liền đem Cảnh Dương xử lý, làm cho mình sảng khoái rồi mới nói tiếp.

Vân Hùng cùng Vân gia mọi người, ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Thụy cùng Đôn Triệt, trên mặt đều lộ vẻ khiếp sợ, mất nửa ngày cũng không có phục hồi tinh thần lại. Tại trong mắt bọn họ, Cảnh Dương thiên sư giống như là thần tiên, quá cường đại không thể chiến thắng, Cảnh Dương thiên sư thực lực cường đại làm họ không có nửa điểm lực hoàn thủ lại còn không biết làm sao thừa nhận áp lực của Cảnh Dương thiên sư phát ra. Ai cũng không nghĩ tới, Đôn Triệt bằng hữu lại có lực lượng khủng bố như vậy. Ngay cả cường đại như Cảnh Dương thiên sư, lại bị Đôn Triệt một quyền đánh bại!

Sự việc xảy ra quả là ngoài dự đoán của Vân Hùng, mà ngay cả người gọi điện cho Triệu Thụy Vân là lão quản gia cũng không chuẩn bị cho tình huống này. Sở dĩ hắn gọi điện thoại choTriệu Thụy cũng chỉ là hy vọng Triệu Thụy có thể trợ giúp cho Vân gia một ít, cho dù là trợ giúp có bé nhỏ không đáng kể đi nữa, cũng đã quá tốt rồi. Nhưng mà, Triệu Thụy cùng Đôn Triệt, lại trực tiếp dễ dàng đánh bại Cảmh Dươnh thiên sư! Không chỉ có như thế, nghe khẩu khí của Cảnh Dương thiên sư thì Triệu Thụy cùng Đôn Triệt hai người còn xử lý được cả Hoa Dương Chân Quân!

Mặc dù, Vân gia đối Tu Chân Giới thần bí cũng không có nhiều hiểu biết. Nhưng đại danh của Hoa Dương Chân Quân đã từng nghe qua, quả thực như sấm bên tai! Ông ta chính là Tu Chân Giới đệ ngũ cường giả, thanh danh hiển hách, cường đại tuyệt luân. Một vị cường giả như vậy lại bị Triệu Thụy cùng Đôn Triệt xử lý rồi! Nếu không phải chính tai nghe được Cảnh Dương thiên sư nói ra, bọn họ nằm mơ cũng đều sẽ không tin tưởng, Triệu Thụy tu vi trong thời gian ngắn ngủi đã tăng lên cảnh giới cao như vậy!

Vân Hùng cùng Vân gia cao tầng kinh ngạc nhìn Triệu Thụy, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi mà mình từng quen biết lại trở nên xa lạ, thần bí, sâu không lường được làm cho bọn họ trong lòng không tự chủ được dâng lên sự kính sợ. Sau một hồi lâu, Vân Hùng là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần. Hắn hướng tới Triệu Thụy làm một cái đại lễ, tự đáy lòng tạ ơn nói : "Triệu Thụy, cám ơn ngươi đã cứu Vân Phỉ, cũng đã cứu Vân gia chúng ta, nếu không có sự giúp đỡ của ngươi, chúng ta hôm nay tất cả mọi người chỉ sợ lành ít dữ nhiều!”

Triệu Thụy khẽ cười nói: "Chỉ một cái nhấc tay mà thôi. Vân lão gia tử không cần để ở trong lòng, mọi người không có việc gì là tốt rồi"

Vân Hùng từ trên xuống dưới đánh giá Triệu Thụy một hồi. Cảm thán nói: "Triệu Thụy, ta thật sự thật không ngờ, ngươi tuổi còn trẻ thế, nhưng đã có được một thân tu vi cùng thực lực hùng mạnh như vậy rồi. Ta thật sự là có mắt như mù, còn tưởng rằng ngươi thực lực thấp kém, không phải đối thủ Cảnh Dương thiên sư, quả thật là hổ thẹn, hổ thẹn. May mắn có lão quản gia gọi điện thoại báo cho các ngươi đến mới giải vây được cho bọn ta hôm nay!“

Vân lão quản gia cười nói: "Ta cũng đã không ngờ rằng, Triệu Thụy tu vi tinh tiến nhanh như vậy, quả thật là may mắn, may mắn“

Vân Hùng nở nụ cười, Vân gia nguy cơ được giải trừ, hắn đương nhiên tâm tình vui sướng.

Triệu Thụy nói tiếp: "Tên Cảnh Dương thiên sư bị ta giáo huấn một phen, hẳn là không dám lại đến đây trả thù. Về phần Lưu Chung Nam, thì tùy các ngươi xử trí".

Vân Hùng quay đầu nhìn về hướng Lưu Chung Nam, ánh mắt sắc bén bắn ra bốn phía. Lão quản gia cùng Vân gia mọi người ai cũng đều hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Chung Nam, mặt đằng đằng sát khí. Tên này ngang ngược càn rỡ, vụng về như con lợn không chỉ thèm nhỏ dãi dung mạo Vân Phỉ, thậm chí còn muốn thôn tính tổ nghiệp Vân gia, thiếu chút nữa làm cho Vân gia gặp ngập đầu tai ương. Cừu hận này nếu không báo, bọn họ nuốt trôi sao được cục tức này?

Lưu Chung Nam nhìn thấy Cảnh Dương thiên sư bị Triệu Thụy cưỡng chế bỏ chạy thục mạng sớm đã sợ đến hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, xụi lơ tại trên ghế sa lon. Hiện tại, thấy mọi người nhìn mình như hung thần ác sát, hắn cảm thấy được sự tình không ổn, cả người run rẩy không ngừng.

"Triệu Thụy, ngươi nói Cảnh Dương thiên sư thật sự sẽ không lại đến trả thù sao?" Vân Hùng quay đầu đi, lại hỏi Triệu Thụy một câu.

"Hẳn là sẽ không, nếu hắn còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa“

"Ân". Vân Hùng gật gật đầu, lưng duỗi thẳng đã khôi phục khí phách ngày xưa. Hắn xoay người hướng đến thủ hạ đệ tử hung hăng phân phó: “Các ngươi lôi tên Lưu Chung Nam này ra ngoài cho ta!“

Vài tên Vân gia đệ cường tráng lập tức đánh tiếp như vặt lông một con gà đem Lưu Chung Nam lôi ra bên ngoài.

"Tha mạng! Tha mạng! Vân lão gia tử, tha mạng a! " Lưu Chung Nam kêu gào lên, thanh âm cầu xin của như mơ hồ không rõ lắm.

"Tha cho ngươi? Quả thực nằm mơ!" Vài tên Vân gia đệ tử một bên tiếp tục lôi ra bên ngoài, một bên tiếp tục hành hung. Những người khác cũng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn. không có bất luận kẻ nào có lòng thương hại cho hắn.

Tôn Tiểu Lan mềm lòng, mặc dù nàng đối với Lưu Chung Nam rất tức giận vì hành vi trơ trẽn của hắn nhưng lại không đành lòng cứ như vậy nhìn hắn bị giết, vì thế hướng Vân Hùng cầu tình nói : "Vân lão gia tử, hắn giao cho cảnh sát sẽ tốt hơn, có cần thiết phải giết hắn sao?“

Nàng vừa mở miệng, Vân Hùng không khỏi có chút khó xử, với hắn mà nói, giết lưu Chung Nam như giết một con chó không có gì khác nhau. Nhưng nàng cùng Triệu Thụy tình cảm vô cùng tốt. Hắn không thể không nể đến mặt mũi của Triệu Thụy. Vì thế, hắn nhìn Triệu Thụy, chờ đợi quyết định của hắn.

Triệu Thụy ôm cái eo nhỏ nhắn của Tôn Tiểu Lan đem nàng kéo đến vừa nói: "Tiểu Lan tỷ, tên Lưu Chung Nam này tâm địa ác độc, gian trá giảo hoạt, nếu ngươi tha hắn, hắn không những không sinh cảm kích với ngươi lại còn như trước đối với ngươi ghi hận trong lòng, sau này nếu có cơ hội hắn sẽ cắn ngược lại một cái. Sau này, vẫn phải hạ độc thủ với hắn không bằng hiện tại đem cái mối họa này diệt trừ"

Nàng vẫn là không có đành lòng, nhưng lúc này tên Lưu Chung Nam đã bị vài tên Vân gia đệ tử kéo đi ra ngoài. Tiếng động hoàn toàn biến mất không nghe, chỉ sợ là đã bị Vân gia đệ tử giết chết. Nàng chỉ thở dài, bỏ quên ý niệm tiếp tục cầu tình xin cho hắn.

Kế tiếp, Vân Hùng vội vàng chỉ huy Vân gia đệ tử, đưa người bị thương đi trị liệu. Sau đó, chùi rửa sạch sẽ đại sảnh tiếp khách, Vân Hùng mở tiệc chiêu đãi Triệu Thụy, Đôn Triệt còn có Tôn Tiểu Lan ba người, cảm tạ bọn họ ra tay tương trợ. Vân gia cao tầng một đám tiến lên, thay nhau hướng Triệu Thụy mời rượu, biểu đạt ý cảm kích hắn.

Bị Vân Hùng mở tiệc chiêu đãi mấy ngày, Triệu Thụy lúc này mới mang theo Đôn Triệt cùng Tôn Tiểu Lan ly khai Vân gia đi Thục Sơn. Triệu Thụy cùng Đôn Triệt phi hành tốc độ cực nhanh, không tốn bao lâu đã đến Thục Sơn.

Ba người mới vừa tiến vào Thục Sơn thì vài tên Thục Sơn đệ tử liền cưỡi phi kiếm bay lại đây. Bất quá lúc này đây, mấy tên Thục Sơn đệ tử đối Triệu Thụy biểu hiện phi thường cung kính nhiệt tình, không giống lần trước bị tên Lý Kinh Nhạn kiêu ngạo vô lễ.

Triệu Thụy hướng Thục Sơn đệ tử hỏi thì biết Lý Lăng Phong trước mắt đang ở tại Kim Liên Điện xử lý công vụ, vì thế liền mang theo Đôn Triệt cùng Tôn Tiểu Lan hai người hướng tới Kim Liên Điện bay đi. Vài tên Thục Sơn đệ tử cũng rất nhiệt tình dẫn đường phía trước.

Tại Kim Liên Điện, Triệu Thụy nhìn thấy Lý Lăng Phong đang ngồi ở đại điện, Lý Kinh Nhạn ở một bên hầu hạ, thỉnh thoảng có môn hạ đệ tử tiến lên phục mệnh hoặc là nhận chỉ thị từ hắn.

“Lý chưởng giáo, ta đã mang bằng hữu đến“. Triệu Thụy lách người đi về phía trước, cười cười đối mặt với Lý Lăng Phong nói.

Lý Lăng Phong ngẩng đầu thấy Triệu Thụy, cười nói: "Oh? Triệu Thụy đạo hữu đã nhanh như vậy tới rồi à? So với ta dự đoán phải sớm hơn không ít đâu!". Hắn vừa nói, một bên đánh giá Tôn Tiểu Lan vài lần: "Đây là bằng hữu của ngươi sao, chà chà! Khí chất thanh nhã. Xinh đẹp động lòng người, khó trách đạo hữu khó có thể dứt bỏ a, ha ha ha . . . “

Tôn Tiểu Lan bị Lý Lăng Phong cười nói như vậy, không khỏi có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, trên mặt nổi lên vẻ mặy đỏ ửng, xinh đẹp như một vưu vật.

Lý Kinh Nhạn đứng bên nhìn thấy liền hơi hơi ngây ngốc một chút, trên mặt lộ ra thần sắc kinh diễm. Bất quá, hắn lập tức phục hồi lại như cũ, vội vàng cúi đầu thối lui đến một bên, che dấu thất thố của mình. Nhưng đôi lúc vẫn vụng trộm hướng Tôn Tiểu Lan liếc vài lần.

Triệu Thụy không có lưu ý vẻ mặt Lý Kinh Nhạn lập tức hướng Lý Lăng Phong giới thiệu nói: "Vị bằng hữu của ta tên là Tôn Tiểu Lan, từ nhỏ ta và nàng cùng nhau lớn lên. Đối ta có chút chiếu cố, hy vọng chưởng giáo có thể giúp nàng cải thiện thể chất, giúp nàng bước vào con đường tu chân“.Nói xong, hắn lại quay đầu nhẹ giọng nhìn Tôn Tiểu Lan nói: "Tiểu Lan tỷ, vị này là Lý chưởng giáo, là một trong tứ đại đỉnh cường giả tu chân thần thông quảng đại, có hắn trợ giúp, nhất định có thể giúp ngươi cải thiện thể chất, ngươi cứ yên tâm"

Tôn Tiểu Lan vội vàng hướng Lý Lăng Phong nói lời cảm tạ: "Vậy, đa tạ Lý chưởng giáo".

“Không có gì, không có gì. Ngươi không cần quá đa lễ". Lý Lăng Phong nói xong, năm ngón tay khẽ nhấc, chân khí màu trắng từ năm đầu ngón tay của hắn đi ra, chui vào thân thể Tôn Tiểu Lan. Lập tức thân thể Tôn Tiểu Lan chậm rãi trôi nổi lơ lửng ở giữa không trung. Một lát sau, Lý Lăng Phong thu lại chân khí, đem Tôn Tiểu Lan thả xuống mặt đất, sau đó khẽ cười nói: "Thể chất của ngươi ta đại khái đã thăm dò. Ta sẽ nhằm vào thể chất của ngươi thay ngươi luyện chế Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan thích hợp với ngươi. Ta tin tưởng chỉ cần dùng không bao lâu, thể chất, của ngươi liền có thể có được căn cơ tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro