Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Thanh Mi mười tám tuổi kết hôn, mười chín tuổi tốt nghiệp đại học, sau gần hai năm tích lũy kinh nghiệm trong tập đoàn Hứa Thị, nàng liền lập nghiệp bằng cách thành lập một công ty.
Quy mô công ty nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mà là quá nhỏ.
Tổng nhân sự vỏn vẹn có năm người tính cả giám đốc, tuy nhiên đây dù sao cũng chỉ là bước đầu khởi nghiệp, tương lai ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Trần Phong đến trước cửa công ty, dựng xe đốt điếu thuốc, nghênh ngang rít khói, trông rất là nhàn hạ.
Bộ dạng của hắn khiến Hứa Thanh Mi đã chán ghét lại càng chán ghét.
- Thanh Mi, ta thấy ngươi nên sớm một chút ly hôn đi.
-Loại rác rưởi như này ta nhìn còn khó chịu, huống chi là ngươi.
Hạ Linh Linh chép miệng nói.
- Đúng a Thanh Mi vô số hào môn phú thiếu đang xếp hàng đợi ngươi ly hôn đâu.
- Tên phế vật này có thể ném bao xa liền ném bao xa, đừng để hắn ngăn trở tiền đồ của ngươi.
Lý Thu Nguyệt phụ họa lên tiếng.
Hứa Thanh Mi khẽ lắc đầu, từ chối cho ý kiến. Nếu như kết hôn chỉ để ly hôn thì ngay từ ban đầu nàng đã không đáp ứng cuộc hôn nhân này.
Huống hồ trong từ điển của nàng chỉ có kết hôn và góa phụ, không có cái gọi là ly hôn, trừ khi xuất hiện kinh thiên biến cố.
Cho nên, phế vật cũng tốt, thực vật cũng xong. Yêu hay không yêu, bị ép hay không bị ép hết thảy đều không quan trọng. Quan trọng chính là đã kết hôn thì phải ráng mà sống cho hết một kiếp người.
Tất nhiên, nàng không ly hôn không có nghĩa cho phép Trần Phong chạm vào nàng, hắn mà dám làm loạn, nàng lập tức cùng hắn liều mạng.
- Phải rồi Thanh Mi, hôm nay là sinh nhật ngươi, Lý thiếu thông báo ta, hắn đã sớm thay ngươi đặt phòng.
- Ngươi chỉ cần đến làm nhân vật chính là được, mọi chuyện để hắn lo.
Hứa Thanh Mi cố chấp, đám người chỉ có thể thở dài, Hạ Linh Linh lúc này bỗng dưng nói.

- Thay ta cảm ơn Lý thiếu, ta còn có việc, ta đi trước.
Hứa Thanh Mi lạnh nhạt nói. Dứt lời liền mang theo túi xách đi thẳng ra cửa.
Hạ Linh Linh khẽ nhún vai, không nói thêm cái gì.
Hứa Thanh Mi là như thế, kiêu ngạo như một đầu khổng tước, nam nhân trong thiên hạ ngoại trừ Trần Phong liền chưa một ai đủ khả năng tiếp cận nàng.
Nói một cách phỏng đoán, Hứa Thanh Mi thuộc tuýp người thích nữ không thích nam. Và hôn nhân được xem như tấm chắn hoàn hảo giúp nàng che giấu đi giới tính thật của mình. Nếu không, dù có là thánh mẫu cũng chịu không nỗi tên phế vật kia.
Thấy Hứa Thanh Mi đi ra, Trần Phong lập tức lên xe đợi sẵn.
Hứa Thanh Mi mặt như sương lạnh, không nói một lời, đội lên nón bảo hiểm, im lặng leo lên xe.
Trước kia đều là nàng tự mình lái xe, tuy nhiên kể từ khi Trần Phong xuất hiện hắn liền trở thành tài xế, mà nàng chỉ có thể ôm một bụng phẫn nộ ngồi ở phía sau.
Nàng không chịu kết hôn, hắn gán cho nàng tội danh khi sư diệt tổ. Nàng không để hắn đưa đón, hắn bảo nàng lừa gạt tổ tiên. Quả thật vô sỉ đến cực điểm.

Ting
- Chỗ cũ!
Lúc này điện thoại trong túi Trần Phong bỗng dưng vang lên, không xem không biết, xem rồi mới biết người gửi không ngờ lại chính là cô gái nhỏ ngồi ở phía sau.
Trần Phong cười khổ, đây là cách bọn họ giao tiếp.
...

Trần Phong chở Hứa Thanh Mi tiến về ngoại ô thành phố, thẳng hướng Kính Nguyệt hồ.
Ngày hôm nay của hai mươi mốt năm về trước, chính là ngày Hứa Thanh Mi chào đời. Tại ba năm trước cũng vào cái ngày này, nàng kết hôn.
Từ khi kết hôn, Hứa Thanh Mi không còn tổ chức sinh nhật, thay vào đó là đi "hẹn hò". Cùng Trần Phong "hẹn hò".
Lần này cũng không ngoại lệ.
Kính Nguyệt hồ có tổng diện tích hơn ba ngàn mét vuông, ở trung tâm hồ mọc lên một dãi đất gọi là Kính Nguyệt đảo, trên đảo lại mọc lên một núi nhỏ gọi đó Bách Thảo sơn. Trên Bách Thảo sơn tiếp tục mọc ra một dòng thác có tên là thác Thanh Mi.
Nơi này vốn là một địa điểm du lịch, thường sẽ mở cửa hai lần trong năm. Tuy nhiên bắt đầu từ năm năm trước lại không còn mở cửa. Nguyên nhân là bởi nó đã trở thành vùng đất tư nhân, thuộc quyền sở hữu của một nhân vật thần bí.
Không ai biết người kia là ai, chỉ nghe nói đối phương là người trong quân đội, do lập được chiến công nên được phía trên ban thưởng.
Ven bờ Kính Nguyệt không khí mát mẻ, là nơi lý tưởng để các cặp đôi tổ chức hẹn hò. Chính vì vậy mà xuất hiện vô số quán ăn vặt.
Sau hơn ba mươi phút đường xe, hai người Trần Phong rốt cuộc đã đến nơi cần đến.
Bước vào một quán bán xiên nướng, hai người ngồi đối diện nhau, Trần Phong xem menu, Hứa Thanh Mi im lặng nhìn về phía Bách Thảo sơn, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ ước mơ.
- Ngươi dường như rất thích hòn đảo này?
Gọi món xong, đem menu đặt xuống, Trần Phong hướng Hứa Thanh Mi mở miệng nói. Hắn mà không chủ động, đây chắc chắn sẽ là một buổi "hẹn hò" câm.
Hứa Thanh Mi chỉ khẽ liếc mắt, không thèm trả lời.
Thích, đương nhiên thích, nàng nằm mơ cũng muốn xây một ngôi nhà bên cạnh Bách Thảo sơn. Bởi vì ở đó không riêng có những loài hoa tuyệt đẹp, còn có một dòng thác cùng tên với nàng. Tuy nhiên, mơ thì vẫn mãi là mơ thôi.
- Sinh nhật vui vẻ
Bị phớt lờ, Trần Phong lại không quá để ý, hắn đưa tay vào trong ngực lấy ra một bông hồng đưa qua cho nàng, mĩm cười nói.
Hứa Thanh Mi lần này còn không thèm liếc mắt.
Nói thật, nếu không phải cái gọi là hình thức thì dù có đánh chết nàng cũng không đi đến đây cùng Trần Phong tổ chức "hẹn hò". Vừa đáng hận, vừa đáng ghét, vừa chán, vừa phiền.
- Ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ nếu như ngươi ngừng làm phiền ta.
Hứa Thanh Mi soạn một tin nhắn gửi qua.
Trần Phong im lặng.
- Thế nào? Cảm thấy khó chịu sao?
- Đáng tiếc, chịu không nổi cũng phải chịu.
Hứa Thanh Mi đột nhiên nói. Hắn đã đem ác mộng gieo xuống cuộc đời của nàng, nàng cũng phải đem kinh hoàng trả lại cho hắn. Rất công bằng.
Trần Phong cười.
- Ngươi cười cái gì?
Hứa Thanh Mi sắc mặt dần lạnh xuống. Nàng đang nói nghiêm túc, hắn vậy mà cười. Muốn chết phải không?
Trần Phong co rụt cổ, nhanh chóng ngậm chặt miệng. Hắn chưa từng khó chịu, hắn im lặng là để nghĩ cách khiến nàng mở miệng nói chuyện.
Ai mà biết, cách còn chưa có nghĩ ra, nàng vậy mà lại tự mình lên tiếng. Bảo hắn làm sao không cười cho được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro