Ma Giới phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thn Ma H Lit 2 – Long Thn

Ma giới phiên ngoại

Phiên ngoại Ma giới

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!? Ai có thể giải thích cho ta!" Minh Tôn gầm lên một cách giận dữ.

Vừa về tới Ma Giới, hắn lập tức đã bị Ma Hoàng triệu đến. Vội vàng chạy tới Ma vực nơi nội tầng sâu nhất thì lại thấy người cha Ma Hoàng của hắn đang tự mình ôm một đứa bé sơ sinh, "nghe đâu" là đệ đệ của hắn, ở trên Ma thạch tu luyện.

Mặc dù nơi tầng Ma vực thứ chín luôn tồn tại giống như một truyền thuyết, nhưng đối với người thân của Ma Hoàng mà nói thật ra không phải là một nơi xa lạ gì. Năm đó Ma Hoàng ném con trai vào Ma vực tu luyện, Minh Tôn không cần đến vài năm công phu liền từ ngoại tầng Ma vực mò tới nơi vực sâu nhất của nội tầng, không cần tốn một chút sức lực nào mà bước vào trong kết giới của Ma thạch.

Thực ra, lúc ấy hắn đang bị một con ma thú cực phẩm cấp mười chín cao cấp đuổi giết, đánh bậy đánh bạ xông vào nơi này tránh được một kiếp. Sau đó phát hiện Ma thạch này khá kì diệu, xem chừng lại có cùng nguồn gốc với mình,vì thế hắn còn từng hao hết tâm tư muốn đem nó bỏ túi mang đi. Ai ngờ cố gắng thế nào cũng không mang đi được, vì thế vừa trở về Thiên Ma cung hắn liền đi tìm cha hắn:

"Con ở nơi Ma vực nội tầng sâu nhất tìm thấy một hòn đá không tệ, nhưng không mang ra được. Phụ hoàng, người mang nó ra cho con đi." Rốt cuộc thì bị cha hắn đập cho một trận mới hoàn toàn không lưu luyến gì cục đá đó nữa.

Có điều, tính tình hắn cũng không tốt lắm, hắn bảo với Ma Hoàng: "Một hòn đá cũng không chịu cho con, có người cha nào như vậy sao? Người có một đứa con trai là con, mà còn giữ khư khư như vậy, sau này gia sản ở Ma giới đây lớn như vậy người muốn để lại cho ai hả? Ôi con xem như là uổng phí làm nhi tử của người, nào có được dáng vẻ Thái tử Ma giới, cha ruột không đau mẹ không yêu, số con như thế nào lại khổ như vậy?"

Hắn cứ lải nhải than phiền không ngừng, Ma Hoàng bị hắn quấy rầy đến nỗi cực kì phiền muộn, không thể làm gì khác hơn mà nói: "Ma thạch kia là cốt lõi của Ma giới, là căn cơ duy nhất của tộc Ma Hoàng, ngươi không thể động, cũng không động được. Người muốn cái gì? Ta bồi thường cái khác cho ngươi."

Minh Tôn biết rõ được nguồn gốc của Ma thạch thì không lảm nhảm nữa, mà nhân cơ hội đó lại bắt chẹt được một đống đồ tốt từ Ma Hoàng.

Từ đó về sau, hắn ở Ma giới dăm ba năm thỉnh thoảng sẽ tới Ma thạch này tu luyện, ở đây không chỉ có cảm giác thương thế mau bình phục, mà tiến độ tu vi ngày một thăng tiến.

Lúc này đây, hắn lại thấy cha hắn bồng một đứa trẻ sơ sinh khác ở nơi này tu luyện, trong lòng rõ là khó chịu cùng với ghen ghét. Tại sao khi còn bé hắn lại không được đối xử như vậy chứ?

Minh Tôn mặc dù luôn luôn cảm thấy mình cùng lão tử Ma Hoàng không quá giống nhau, nhưng kỳ lạ là lúc hắn nhìn thấy đứa bé đó trong lòng Ma Hoàng, ngay lập tức liền xác định chắc chắn đó là em trai ruột của mình. Bởi vì đứa bé còn sơ sinh đó gương mặt so với mình giống nhau đến mười phần, chẳng qua là đứa bé đó nhìn thì thanh tú hơn, mặt mũi nhu hòa, xem thế nào cũng không thấy được một chút khí chất ngoan lệ của Ma tộc.

Huyết thống thật sự là thứ rất kỳ diệu.

Dù thế nào thì lúc này Minh Tôn cũng ước ao ghen tị đến trợn tròn mắt.

Ma Hoàng thong thả nói: "Ầm ĩ cái gì? Có thêm một đứa em trai có gì phải ngạc nhiên?"

Minh Tôn giận đến run tay, ngón tay chỉ vào đứa trẻ đang khò khò ngủ say mà nói: "Người cùng với phi tử nào sinh? Con mới đi được bao lâu mà người đã lão bạng sinh châu (Già ri mà còn có con)? Người đối xử với phụ thân khác của con như vậy sao? Ôi người nói đi!"

Những lời này có thể chọc trúng cái đinh trong lòng của Ma Hoàng. Cái gì mà "Lão bạng sinh châu"? Làm sao hắn còn phải xin lỗi người cha khác của nó kia? Đứa nhỏ này còn già mồm nói hắn có lòng thiên vị, rõ ràng là ngươi thiên vị thì có ấy!

"Lão tử tốn hết sức lực đẻ ngươi ra, ngươi lại nói chuyện như vậy với lão tử!" Ma Hoàng giận dữ, vung tay lên cho Minh Tôn một bạt tai, trực tiếp đánh Minh Tôn bay thẳng mấy trăm dặm đến bên rìa của kết giới bên ngoài nội tầng, hệt như tình cảnh lúc nãy của người cha Trọng Quang của hắn, cả người cũng dính vào vách kết giới.

Minh Tôn xoa mặt, quay lại mặt đất, chạy về ngồi chồm hổm dưới đất trước Ma thạch, nhăn mặt tỏ vẻ đáng thương nói: "Người đến chừng này tuổi rồi còn có niềm vui có con, nhưng nhi tử ngay cả mặt con trai mình cũng không nhìn được. Nhận được tin tức của ngài, nhi tử lập tức liền quay lại Ma Giới, kết quả thì ngài lại cho con một ngạc nhiên như vậy, còn đánh con nữa...Đứa trẻ nào có "nương" như vậy thì mạng thật là khổ quá đi! Sớm biết vậy thì chẳng thà con lưu lại nhân gian nơi vợ con con còn đang nóng lòng mong mỏi, con đây nhanh chóng trở về thay ngài giải quyết cục diện rối rắm này mà."

Minh Tôn làm mặt bánh bao, vỗ vỗ, trên gương mặt đầy vẻ oan ức.

Ma Hoàng nhàn nhạt liếc hắn một cái, hỏi: "Vợ con cái gì? Chuyện là như thế nào? Ngươi cùng Long Thần kia chia tay?"

Minh Tôn cũng không hỏi Ma Hoàng làm sao biết được chuyện của hắn với Ngao Liên, dù sao cha hắn tự có bản lĩnh. Chẳng qua là làm sao kể lại chuyện mình cuối cùng vạn bất đắc dĩ cùng Ngao Liên chia lìa, lại kể chuyện Ngao Liên đã mang thai, gương mặt đầy vẻ lo âu tịch mịch.

Ma Hoàng nghe vậy, ngược lại không khiển trách nhi tử không tốt nữa. Ma tộc coi trọng con cái nhất, điểm này cũng giống như Long tộc vậy. Càng là Ma Thần cao cấp thì huyết mạch lại càng thưa thớt, vì vậy càng thêm quý trọng.

Ma Hoàng khựng lại, nhàn nhạt an ủi nhi tử: "Ngươi không cần quá mức lo lắng, chờ chuyện của Ma Giới giải quyết xong, ngươi quay lại tìm bọn họ cũng không muộn. Đến lúc đó đưa con dâu với cháu trai của ta mang về đây, bổn hoàng sẽ không bạc đãi bọn họ."

Có Trọng Quang ở Thiên Giới, chắc hẳn Ngao Liên cùng cháu trai sẽ được chiếu cố nhiều hơn. Hơn nữa Trọng Quang là thần nắm giữ thời không, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, chuyện cứu người cũng dễ như trở bàn tay. 

Ma Hoàng với Trọng Quang đã đến được tu vi này, ở vũ trụ đã không có chuyện gì có thể làm khó bọn họ.

Đúng vậy, bọn họ là một ma một thần, tương sinh tương khắc, cùng hỗ tương với nhau, nhưng con cũng đã sinh ba đứa, thì còn chuyện gì có thể lo sợ nữa?

Minh Tôn dù dăm ba năm thỉnh thoảng sẽ xung đột với cha hắn, nhưng tận sâu trong tâm vẫn rất tin tưởng cha hắn, nên khi nghe được lời hứa này từ Ma Hoàng, liền vui vẻ đứng dậy.

Vợ hắn dù sao cũng là vị Thượng Cổ Thần Long cuối cùng, pháp lực uyên thâm, lại có địa vị, chắc hẳn Thiên Đình cũng không thể gây khó dễ cho hắn. Hơn nữa mình lúc đi cũng tính toán tốt lắm, chém Ngao Liên một đao kia tất cả thiên binh cũng nhìn thấy, Thiên Đình sẽ không trách tội hắn.

Minh Tôn nói: "Vậy con muốn thành thân với y, để y trở thành chính phi, nhi tử của con cũng phải trở thành Ma Thái tôn, ngài cũng đừng qua loa mà đem nữ nhân nhét vào cho con."

Ma Hoàng mắng: "Ta khi nào quan tâm đến chuyện loạn thất bát tao của ngươi! Tự mình đem chuyện tình nhân an bài cho tốt đi. Ngươi là Thái tử, con trai ngươi tất nhiên là thái tôn!"

Minh Tôn hài lòng, nói: "Ngài gọi ta quay về là có chuyện gì?"

Ma Hoàng nhìn con trai vẫn luôn khò khò ngủ say trong lòng một chút: "Ta phải dẫn Nhị đệ của ngươi ở nơi này tu luyện, Thiên Ma cung về lâu dài cũng không thể vô chủ, ngươi trở về thay mặt bổn hoàng chịu trọng trách sự vụ của Ma Giới, đừng để cho Ma Giới hỗn loạn."

Minh Tôn ngoáy ngoáy lỗ tai, thờ ơ nói: "Lúc tới đây con nhìn thấy bên ngoài đang hỗn loạn một vùng, đột phát thú triều cực lớn, các tộc cũng rất loạn, rất nhiều ma thú đều lao ra khỏi vực sâu, vừa lúc là thời điểm tốt để khảo nghiệm bọn họ. Nhưng mà đang yên lành tự dưng lại bùng nổ thú triều?"

Ma Hoàng thở dài, nói: "Có thể là lúc Nhị đệ, Tam đệ của ngươi ra đời động tĩnh quá lớn dẫn tới."

Minh Tôn ngừng động tác ngoáy lỗ tai, ngẩn ngơ chốc lát, mới chậm chạp nói: "Nhị đệ? Tam đệ? Con còn có một đứa em trai nữa hả?" Âm thanh kinh ngạc cao đến tận quãng tám.

Ma Hoàng hiếm thấy được vẻ mặt lúng túng, nói: "Là sinh đôi. Tam đệ của ngươi để cho phụ thân ngươi bồng về Thần Giới."

Minh Tôn kinh ngạc nhìn trân trân Ma Hoàng. Sinh đôi? Phụ thân? Thần giới? Lẽ nào...

Trong lòng Minh Tôn lúc này đang hỗn loạn cực độ. Hắn lại không ngốc, sao lại không hiểu được cha hắn vẫn chưa nói hết ý? Đây rõ ràng là nói hai người em trai với hắn là cùng phụ cùng 'mẫu', khi hắn lại ở nhân gian đần độn tìm phụ thân, phụ thân Thần giới kia của hắn mà lại đang cùng người cha Ma Hoàng của hắn dây dưa với nhau...

Con bà nó chứ!!!

Minh Tôn mắng to trong lòng. Trên đời này còn có loại phụ thân so với các người càng xảo quyệt càng không hổ thẹn càng không chịu trách nhiệm như vậy sao!!!"

Ma Hoàng thấy nhi tử sắc mặt tái xanh, rõ ràng là đang muốn nổi đóa, liền vội vàng nói: "Phụ thân ngươi không phải là không muốn gặp ngươi, chẳng qua là còn có chuyện quan trọng khác nên mới quay về. Hơn nữa hắn trở về mới có thể chăm sóc vợ và con trai của ngươi, sau này một nhà ngươi hiển nhiên sẽ đoàn tụ, đây chẳng phải là đôi bên vẹn toàn hay sao."

Ma Hoàng hiếm thấy nói ra lời ấm áp cùng mềm mại như vậy, nhưng Minh Tôn vẫn còn tức đến khó thở , đang muốn lồng lộn lên trở mặt với lão tử nhà hắn, ai ngờ Ma Hoàng lại len lén bấm bánh bao trắng nõn đang vù vù ngủ say trong ngực một cái, Kế Tô bị đau thức dậy, ngay tức khắc liền há mồm khóc to.

"Oa oa oa a a..."

Chớ nên xem thường Kế Tô vừa sinh ra lập tức thừa hưởng tính cách lười biếng của Trọng Quang, không nghĩ tới hắn vừa khóc, liền khóc đến long trời lở đất như vậy, ma âm chọc thủng lỗ tai, toàn bộ Ma vực đều chấn động không ngừng.

Ma Hoàng đang đau đớn khắp người, là hậu chứng sau khi mới sinh con, nên mới mặc kệ hành động ngủ say như chết của nhi tử, nếu không lấy tính cách chăm chỉ không cẩu thả của Ma Hoàng, sao lại nuông chiều nhi tử ngủ say không tu luyện chứ?

Kế Tô vừa khóc, quả nhiên cực kì hiệu quả, đến Minh Tôn cũng không ngăn được chiêu này, hắn phút chốc cảm giác được lỗ tai sắp điếc tới nơi, ma khí trong cơ thể giao động không ngừng, đầu ong ong lên.

"Ôi chao, phụ hoàng ngài mau dỗ nó ngừng khóc!" Mới vừa rồi còn nhìn thấy đây là một đứa em trai thanh tú đáng yêu, bây giờ thì lập tức trở thành một tiểu ma đầu. Minh Tôn tức thì mất đi hứng thú với đứa em này.

Ma Hoàng nhân cơ hội nói: "Ngươi nhanh nhanh quay trở về Thiên Ma cung đi, để ta dỗ nó. Nó mà không khóc trên mười ngày nửa tháng là sẽ không ngừng đâu. Sự vụ của Thiên Ma cung sẽ giao cho ngươi, ngươi thích làm gì thì làm đi."

Hắn sớm biết Minh Tôn nhìn không vừa mắt những Ma phi kia của hắn, một cơ hội tốt như vậy nhi tử táo bạo thâm trầm của hắn sao lại không lợi dụng tốt?

Thật ra thì Ma Hoàng muốn sớm xử lý những hậu cung tần phi kia, chẳng qua là thời điểm đó hắn muốn để lại những nữ nhân này để Trọng Quang ghen tuông, sau đó Trọng Quang rời đi mà hắn lại luôn ở tại Ma vực này, cũng không rảnh để chỉnh lý các nàng. Dù sao thì các nàng cũng theo hắn nhiều năm như vậy, nếu để hắn xử trí, đến lúc đó một hồi khóc sướt mướt lằng nhằng rất là phiền muộn, còn không bằng đem những thứ nóng phỏng tay này giao lại cho nhi tử.

Ma Hoàng cũng không sợ Minh Tôn nhân cơ hội độc quyền soán vị. Chế độ của Ma Giới với Thiên Đình cùng nhân gian không quá giống nhau. Chỉ có một vị Ma Hoàng, không thể thay thế. Toàn bộ đều lấy thực lực vi tôn. Minh Tôn không có thực lực đánh bại mình trước, vĩnh viễn không thể nào thay mình trở thành Ma Hoàng, mà Ma Tôn, Ma Vương kia cũng sẽ không đồng ý.

Hơn nữa để cho Minh Tôn nắm toàn bộ sự vụ Ma giới, đây là khảo nghiệm năng lực của hắn. Vừa vặn cũng có thể quan sát một chút, có bao nhiêu Ma Thần thật đang thành tâm ra sức cho Ma Hoàng, trái lại có bao nhiêu là đòn cân hai đầu, gió chiều nào theo chiều ấy còn có bao nhiêu là đang âm thầm dự tính mưu phản.

Ma Hoàng lúc này tính toán không ngừng, Minh Tôn cũng không ngốc, tất nhiên là biết được tính toán của cha hắn. Tuy nhiên Ma Hoàng cao minh liền cao minh ở chỗ này, Minh Tôn biết rõ đây là tính toán của cha hắn, vẫn vui vẻ như thường nhận lo liệu mọi việc.

"Nhi tử biết, phụ hoàng mang Nhị đệ tu luyện thật tốt, có thời gian con sẽ đến thăm hai người." Minh Tôn bưng chặt lỗ tai dường như bay vèo thoát ra khỏi kết giới, một đường chạy thẳng ra khỏi Ma vực, như không muốn bị ma âm tẩy não.

Sau khi Ma Hoàng đợi nhi tử đi, mới chịu nhìn nhi tử thứ hai đang oa oa khóc to, nhàn nhạt mà nói: "Đừng khóc, khóc nữa thì đi xuống, cha liền không bao giờ cho ngươi ngủ nữa."

Kế Tô vừa nghe, tức khắc liền nín khóc, đôi mắt to tròn như ngọc trai lặng lẽ xoay chuyển, vẻ mặt lấy lòng bắt lấy ngón tay Ma Hoàng quẹt một cái.

Ma Hoàng khóe miệng giật một cái. Mặt mũi dáng vẻ đã không giống hắn, sao lại cùng giống cái tên hỗn trướng đó đến như vậy."

Ôi, ba đứa trai chỉ có Thừa Thiên, không chỉ có dung mạo giống như hắn, ngay cả cái tính nghiêm túc, nghiêm cẩn kia cũng đều là độc nhất vô nhị. Chính là đáng tiếc... Hắn như thế nào lại thừa kế thần thể của nhà kia?

Ma Hoàng nghĩ đến mình sinh ra ba đứa con trai khổ cực, đối với Trọng Quang liền hận đến ngứa răng.

Chờ đến xem đi, hắn còn sống bao nhiêu năm nhất định phải kiếm về được phần thua thiệt này!

Phía xa ở phủ đệ của Trọng Quang trên Cửu Trọng Thiên, nhìn thẳng nhi tử mặt đầy nghiêm túc chăm chỉ tu luyện trong linh tuyền, lệ rơi đầy mặt, ngửa mặt lên trời thở dài: "Tại sao đứa con trai này không giống ta như vậy? Tại sao làm con trai nhất định phải lôi kéo lão tử cùng nhau tu luyện? Lão tử buồn ngủ!!!

--- Hoàn ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro