Than ma He thong C380 C386

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 380: RỪNG CÂY ĐẤT KHÁCH. (2)

Trong tích tắc năm mầm móng cây mây liền sinh trưởng thành những cây mây quái nho nhỏ, chúng điên cuồng bắn ra những dây mây tấn công bầy vượn nhanh như tia chớp, trực tiếp đem từng con vượn biến dị quấn quanh siết chết.

Trần Dao có được tam cực kỹ năng điều khiển thực vật cũng là một kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng bởi vì nàng không thích chiến đấu, bởi vậy tuy rằng có được kỹ năng có thể thăng cấp nhưng lại chỉ đạt tới cường hóa 13 cấp.

Bên trong đặc chiến đoàn của Nhạc Trọng, có không ít cường hóa giả cao tới 30 cấp trở lên. Nhưng trong bọn họ lại không có người nào có được tam cực kỹ năng chủ động, mà chỉ dựa vào kỹ năng nhất cấp cùng nhị cấp chủ động mà chiến đấu.

Một mặt tam cực kỹ năng cũng không thường xuất hiện, một mặt là tam cực kỹ năng đều đã bị cường giả như Nhạc Trọng học tập, vì vậy mới làm cho những cường hóa giả khác không có tam cực kỹ năng chủ động học tập.

Từng con vượn biến dị bị Trần Dao điều khiển thực vật trực tiếp siết chết, nhưng đàn vượn kết bè kết đội, số lượng vượt hơn ba trăm con, vẫn có thật nhiều vượn biến dị vọt tới trước mặt ba người.

Bạch Cốt huy động búa lớn nhanh như gió lốc xông vào trong bầy vượn biến dị, hắn huy động búa nhấc lên từng trận gió tanh mưa máu, vô số tứ chi của bầy vượn biến dị vẩy ra, trực tiếp bị hắn chém giết.

Nhạc Trọng đứng trước người Trần Dao thủ hộ cho nàng, nhìn nàng thúc giục cây mây quái liệp sát bầy vượn. Những con vượn biến dị tránh thoát công kích của Bạch Cốt vọt qua đều bị hắn một đao chém thành hai đoạn.

Được Nhạc Trọng bảo hộ, Trần Dao có thể toàn tâm toàn ý điều khiển cây mây quái liệp sát bầy vượn biến dị, khi chúng không ngừng tử vong, Trần Dao cũng nhận được thật nhiều linh quang, không ngừng thăng cấp.

Ngay trong lúc Trần Dao còn đang không ngừng liệp sát bầy vượn biến dị thăng cấp, đột nhiên đàn vượn bỏ qua hành động tấn công, chật vật hướng phương xa chạy trốn.

- Chạy mau!

Năng lực cảm giác nguy hiểm của Nhạc Trọng đã lập tức cảnh báo hắn, làm hắn sinh ra cảm giác nguy cơ thật lớn. Hắn hướng Trần Dao lớn tiếng quát, sau đó theo bản năng phóng về phía trước.

Trần Dao vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một con rắn lớn toàn thân phủ đầy lân giáp màu xanh, chỉ cần há miệng đã có thể đem nàng hút vào trong bụng đang không ngừng di chuyển giữa những gốc đại thụ trườn qua bên này.

- Thú biến dị 42 cấp: độc xà rừng rậm biến dị, có được răng nọc vô cùng sắc bén cùng lực lượng thật lớn, hơn nữa chúng nó còn là sinh vật quần cư!

- Đợi tôi một chút!

Trần Dao nhìn thấy độc xà biến dị đang lao tới, sắc mặt đại biến, phát ra tiếng kêu chói tai, cho dù nàng là cường hóa giả nhưng căn bản đánh không lại độc xà rừng rậm 42 cấp kia.

Một con độc xà thấy được Trần Dao liền mở miệng mang theo cỗ tanh tưởi nhanh như thiểm điện hướng Trần Dao một ngụm táp tới.

Trần Dao biết mình không thể so được tốc độ với độc xà, vì thế thúc giục năm dây mây quái bắn ra dây mây quấn lấy con độc xà kia.

Nếu nàng là cường giả từng cường hóa kỹ năng lên tới 30 cấp trở lên có lẽ dùng được cây mây quái quấn lấy con độc xà biến dị. Nhưng hiện tại lực lượng của nàng còn không cách nào kiềm chế được con độc xà biến dị dù chỉ một chút.

Con độc xà dùng sức quẫy mạnh, năm cây mây quái lập tức đứt thành hai đoạn, độc xà vẫn hướng Trần Dao táp tới.

Trần Dao nhìn thấy độc xà bắn tới, trong mắt thoáng hiện vẻ tuyệt vọng.

Ngay lúc Trần Dao sắp bị độc xà biến dị cắn nuốt, một đạo ma viêm kiếm thật lớn chém xuống, trực tiếp chém thẳng lên đầu con độc xà, cứng rắn đem cái đầu thật lớn của nó chém rụn, máu tươi phun ra như mưa, tưới ướt cả thân thể Trần Dao.

- Còn không mau trốn!

Nhạc Trọng tay cầm ma viêm kiếm thật lớn, kéo mạnh Trần Dao lớn tiếng quát.

Một hai con độc xà biến dị hắn cũng không hề sợ hãi chút nào, nhưng số lượng lên tới mấy chục con, càng thêm đáng sợ chính là hắn thậm chí nhìn thấy thân ảnh của một con độc xà biến dị nhị giai.

Bản thân hắn nếu muốn đối phó nhiều con độc xà biến dị như vậy cũng đã vô cùng khó khăn, chỉ sợ hắn cần phải đem hết toàn lực mới làm được.

Trần Dao bị tiếng gầm giận dữ của Nhạc Trọng làm nàng thanh tỉnh, cắn răng đi theo sau lưng hắn bỏ chạy.

- Bạch Cốt, ngươi đi bảo hộ nàng!

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trần Dao, nhìn Bạch Cốt ra lệnh.

Với tốc độ chạy trốn của Trần Dao, căn bản không có khả năng tránh được bị độc xà truy kích. Hắn chỉ có thể dùng toàn lực cùng chúng ứng phó một trận chiến.

Nhìn thấy đồng bạn bị Nhạc Trọng chém giết, đàn độc xà lập tức há miệng táp về hướng hắn.

Nhạc Trọng phát động kỹ năng ảnh bộ, giống như quỷ mị xông vào bên trong bầy rắn độc, hắn huy động ma viêm kiếm một đường chém xuống, đem từng con độc xà chém rơi.

Chém giết sáu bảy con độc xà, rốt cục hắn đã vọt tới trước người con độc xà biến dị nhị giai.

- Thú biến dị 60 cấp: độc xà tùng lâm biến dị nhị giai. Mãnh thú khủng bố sinh trưởng trong rừng rậm, có thể dễ dàng nuốt cả con voi!

Chỉ thấy trước người Nhạc Trọng xuất hiện hai con cự thú lớn như một tòa nhà, thân thể bao trùm lớp vảy màu xanh lớn như chậu rửa mặt, ẩn giấu trong cây cối, tản ra uy áp khủng bố đáng sợ.

Hai con độc xà nhị giai trừng mắt lạnh lùng nhìn Nhạc Trọng, chẳng khác gì đang nhìn một con mồi nhỏ yếu.

Một con độc xà nhị giai mở miệng khổng lồ dùng sức khẽ hấp, một đoàn hấp lực khủng bố bao phủ trên người hắn, ý đồ đem hắn hút vào trong miệng.

Dưới tác dụng của hấp lực mạnh mẽ, vô số đá vụn, cành khô, lá cây chung quanh Nhạc Trọng đều bị hấp lực cuốn tới, bay thẳng vào trong miệng con độc xà nhị giai kia.

Nhạc Trọng một tay cầm Hắc Nha đao hung hăng đâm vào trong lòng đất ngăn cản hấp lực thật lớn này, hướng con độc xà nhị giai điểm ra ngón tay. Một đoàn quả cầu lửa cắt qua hư không hung hăng oanh thẳng vào trong miệng của con độc xà.

Hỏa cầu tuy rằng không thể đánh chết được loại mãnh thú nhị giai khủng bố như vậy, nhưng nếu nổ mạnh trong miệng nó vẫn sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ.

Con độc xà nhị giai phát ra một tiếng gầm thê thảm thật lớn, liền khép lại miệng rắn thật lớn của nó.

Nhạc Trọng không dám khinh thường, lập tức lấy ra ống phóng rốc két phản xe tăng hướng con độc xà bóp cò.

Ánh lửa chợt lóe, một viên hỏa tiễn oanh thẳng lên thân thể thật lớn của con độc xà nổ tung, lực nổ mạnh thật lớn trực tiếp mở ra một lỗ máu cực lớn trên người nó.

Trừ bỏ thú biến dị nhị giai đỉnh phong nắm giữ băng lực như tiểu Quy, trước mắt Nhạc Trọng còn chưa nhìn thấy được con thú biến dị nhị giai nào đủ sức ngăn cản lực lượng của hỏa tiễn oanh kích.

Nhưng con độc xà nhị giai cũng là một con thú biến dị nhị giai cực kỳ khủng bố, thân thể nó bị phá tung một lỗ máu nhưng vẫn chưa tử vong, nó thống khổ giãy dụa thân thể thật lớn đè ngã rạp những cây đại thụ khắp chung quanh.

Con độc xà nhị giai còn lại mở miệng khổng lồ, một đoàn khói độc xanh biếc hướng Nhạc Trọng bao phủ tới.

CHƯƠNG 381: ĐỘC XÀ BIẾN DỊ NHỊ GIAI.

Sắc mặt Nhạc Trọng đại biến, phát động kỹ năng ma viêm. Ở chung quanh thân thể hắn chợt bao phủ một đoàn ngọn lửa chói mắt, thân hình hắn chớp động ý đồ muốn tránh khỏi đoàn khói độc xanh biếc kia.

Nhưng phạm vi bao phủ của khói độc quá lớn, tuy rằng tốc độ của Nhạc Trọng đã thúc giục lên tới cực hạn nhưng không cách nào thoát ra khỏi trong thời gian ngắn.

Khói độc xanh biếc vừa chạm vào cây cối lập tức khiến chúng liền khô héo, ngay cả nham thạch cũng bị ăn mòn thành tro bụi. Toàn bộ sinh linh nằm trong phạm vi khói độc bao trùm đều hóa thành một bãi nước mủ, cực kỳ lợi hại.

Khói độc vừa bao trùm lên người Nhạc Trọng liền va chạm cùng ma viêm. Ma viêm của Nhạc Trọng đúng là khắc tinh của khói độc, khói độc bị ma viêm thiêu hủy phát ra tiếng vang không ngừng, đồng thời hóa thành độc yên bay lên cao.

Nhạc Trọng vừa nhìn thấy tình huống này liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời tay hắn lật ra, một ống phóng rốc két phản xe tăng xuất hiện trong tay hắn. Hắn hướng con độc xà nhị giai bóp cò, ánh lửa chợt lóe, hỏa tiễn bay ra trong nháy mắt.

Nhưng hỏa tiễn vừa bay ra không xa, liền chạm phải khói độc cắn nuốt, trực tiếp hóa thành một bãi nước thải kỳ dị tưới lên trên người độc xà kia.

- Thật là lợi hại!

Nhìn thấy một màn này Nhạc Trọng không nhịn được hít sâu một hơi rét lạnh, hỏa tiễn không ngờ dễ dàng bị khói độc tiêu diệt hóa thành một bãi nước thải như thế, đã có thể nói rõ khói độc kia vô cùng khủng bố. Nếu không phải Nhạc Trọng có được ma viêm hộ thể, giờ phút này hắn cũng khả năng trở thành một bãi nước mủ!

Hung quang trong mắt độc xà chớp động, không ngừng phun ra thật nhiều khói độc hướng Nhạc Trọng oanh qua.

Từng tảng lớn khói độc đem phạm vi chung quanh thân thể độc xà hoàn toàn bao trùm, lân giáp cùng cơ thể nó đều phân bố ra một loại chất lỏng kỳ dị, có được loại chất lỏng này bảo hộ nó sẽ không bị khói độc làm thương tổn.

Ma viêm trên người Nhạc Trọng không ngừng thiêu đốt cùng bốc hơi khói độc kia, nhưng cho dù ma viêm có hiệu lực khắc chế khói độc nhưng mỗi giây phút hắn đều phải tiêu hao thật nhiều tinh thần lực để duy trì ma viêm tồn tại.

- Hỗn đản chết tiệt! Loại thú biến dị nhị giai này quả nhiên đáng sợ!

Hàn quang trong mắt hắn chớp động, liền tránh khỏi trung tâm khói độc hướng con độc xà nhị giai phóng qua.

Nhạc Trọng muốn dây dưa với độc xà thật sự không khả năng, hắn phải xử lý nó trong thời gian ngắn nhất mới có tia hi vọng sống sót. Cũng may hắn đã đánh trọng thương một con khác, nếu không lần này hắn tuyệt đối đã bị chết chắc.

Chỉ trong vài lần hô hấp ngắn ngủi, Nhạc Trọng đã đi tới trước người con độc xà nhị giai, trực tiếp thúc giục ma viêm kiếm dài tới sáu thước trong tay chém thẳng lên bụng của con độc xà.

Nhạc Trọng trải qua ba lượt cường hóa kỹ năng ngưng tụ 50 điểm tinh thần lực, 20 điểm thể lực tạo ra ma viêm kiếm không gì không phá được, đem thân thể con độc xà nhị giai trực tiếp chém ra, máu rắn phun trào mãnh liệt tưới ướt cả người hắn, đầu con độc xà cũng bị một kiếm của hắn chém đứt.

- Chúc mừng ngài thăng lên 49 cấp, đạt được hai điểm cường hóa tự do!

Nhạc Trọng dùng một kiếm chém xuống đầu con độc xà nhị giai, một thanh âm thanh thúy liền xuất hiện trong thức hải của hắn.

Nhạc Trọng còn chưa kịp làm ra lựa chọn, một cỗ dự cảm nguy hiểm tràn tới trong đầu của hắn, hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng liền bị con độc xà nhị giai còn lại hung hăng đánh vào trên người.

Nhạc Trọng chẳng khác gì mảnh vải rách trùng điệp văng vào một gốc đại thụ, lực phản chấn thật lớn liền đụng gãy cả xương sườn của hắn. Nếu không phải cường độ thân thể hắn đủ mạnh mẽ, đổi lại người có cường độ thân thể thấp hơn 70 điểm bị một cú quất của con độc xà nhị giai kia tuyệt đối sẽ tử vong.

Nhạc Trọng phun ra ngụm lớn máu tươi, hao phí 20 điểm tinh thần lực ma viêm kiếm ngưng tụ biến thành ma viêm mâu, sau đó hướng con độc xà còn lại dùng sức ném đi.

Ma viêm mâu giống như tia chớp nháy mắt xỏ xuyên qua đầu con độc xà nhị giai kia, sau đó lập tức nổ tung, hóa thành ngọn lửa hừng hực đem đầu của độc xà thiêu cháy, trong ngọn lửa hừng hực kia đầu của con rắn độc trực tiếp bị thiêu thành tro tàn.

Nhạc Trọng một kích thành công liền mang theo thân thể trọng thương hướng ra ngoài vùng khói độc bỏ chạy.

Mỗi khi đi một bước vùng ngực của hắn vô cùng đau nhức, xương sườn của hắn gãy hai cây, người thường nếu bị thương nặng như vậy chỉ sợ đã nửa bước khó đi. Nhưng trình độ cường hóa của thân thể hắn cực cao, được tác dụng của kỹ năng tái sinh tứ cấp thân thể hắn không ngừng khôi phục thật nhanh, chỉ cần thêm một ngày đã đủ cho hắn khôi phục lại khỏe mạnh.

Hai mươi ba con độc xà biến dị còn lại cảm ứng được mùi máu tươi tản ra từ trên người Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện nét tham lam, thập phần nhanh nhẹn trườn nhanh về phía hắn. Cắn nuốt thú biến dị đẳng cấp cao cùng cường hóa giả cấp cao, tang thi cấp cao đều có thể khiến chúng nó tiến hóa được nhanh hơn, bởi vậy Nhạc Trọng ở trong mắt của chúng là một khối thịt béo lớn.

- Cho dù ta bị thương cũng không phải đám rác rưởi các ngươi có thể trêu chọc!

Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, không tiếp tục bỏ chạy mà lật tay lấy ra ống phóng rốc két phản xe tăng hướng đàn độc xà oanh tới.

Ánh lửa chợt lóe, độc xà biến dị bị hỏa tiễn oanh trúng, thân thể nhất thời bị tạc vỡ ra, biến thành bốn năm mảnh.

Nhạc Trọng thu hồi ống phóng rốc két vào trong trữ vật giới chỉ, sau đó lấy ra một ống phóng rốc két đã lắp đạn sẵn tiếp tục oanh một con độc xà khác, trực tiếp đem nó tạc thành nát nhừ.

Ánh lửa không ngừng chớp động, vẻ mặt Nhạc Trọng kiên nghị chẳng khác gì một tòa pháo đài di động không ngừng làm ra động tác nhắm bắn lại bóp cò, khiến đàn độc xà biến dị bị tạc đến dập nát, máu đen cùng thi thể chất đầy trong khu rừng cây chung quanh.

Sau khi bị giết chết mười tám con độc xà biến dị, còn sót lại năm con nhìn thấy thủ đoạn khủng bố của Nhạc Trọng làm hoảng sợ, lập tức trốn vào tận sâu trong khu rừng.

Nhạc Trọng chứng kiến năm con độc xà đã bỏ chạy lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc này hỏa tiễn trong tay hắn chỉ còn lại chín viên, nếu bắn hết chín viên hỏa tiễn hắn sẽ mất đi đòn sát thủ cường đại nhất.

Nhạc Trọng nhìn thi thể độc xà biến dị đầy đất, đau lòng không thôi. Những thú biến dị đẳng cấp cao thế này toàn thân đều là bảo bối. Thịt có thể bồi bổ, xương cốt có thể tạo thành vũ khí, gân cốt có thể tạo thành cung tên, lớp da lại có thể tạo thành bì giáp tốt nhất.

Nhưng hắn không mang theo bộ hạ, không gian trữ vật giới chỉ thì có hạn, hắn chỉ có thể lấy theo một ít phần quý giá nhất, không thể hoàn toàn phát huy toàn bộ hiệu quả của chúng.

Đợi khói độc tán đi, hắn đi tới trước mặt hai con độc xà nhị giai bị hắn giết chết nhặt lên hai quyển kỹ năng thư cùng bốn trăm sinh tồn tệ.

CHƯƠNG 382: ĐÀN KIẾN BIẾN DỊ! ĐÀN MUỖI BIẾN DỊ! (1)

- Kỹ năng thư 3 cấp: biến thân tùng lâm du hiệp! Đây là kỹ năng chủ động, sau khi phát động kỹ năng ngươi sẽ biến thành du hiệp tùng lâm. Ở trong rừng ngài có thể có được lực mẫn tiệp siêu cường, năng lực cảm giác cực mạnh, năng lực dùng cung tên cực mạnh, năng lực nhìn ban đêm cực mạnh, năng lực vượt mọi địa hình cực mạnh. Năng lực biến thân trở thành tùng lâm du hiệp quyết định bởi sáu đại thuộc tính trên thân thể của ngài, kéo dài liên tục mười phút. Sau khi phát động kỹ năng mười phút ngài sẽ bị vây trong trạng thái suy yếu!

- Kỹ năng thư 4 cấp: biến thân du hiệp tùng lâm nhị giai! Đây là kỹ năng chủ động, muốn học tập cần đem kỹ năng biến thân du hiệp tùng lâm cường hóa ba lượt, tiêu hao hai điểm kỹ năng!

Nhạc Trọng nhìn hai quyển kỹ năng thư nhướng mày, thu vào trong trữ vật giới chỉ. Hai quyển kỹ năng đều là kỹ năng chiến đấu trong rừng rậm, tuy rằng thập phần phù hợp với địa hình lúc này nhưng không hợp với khả năng chiến đấu của hắn. Hắn chỉ có thể lưu lại hai quyển kỹ năng chờ đợi tìm người thích hợp cho chúng xuất hiện.

Nhạc Trọng nhìn hai con độc xà khổng lồ kia, nuốt cứu mạng thảo chữa trị thương thế, đồng thời chui vào trong đầu độc xà nhị giai tìm kiếm huyết tinh cùng tinh hạch đào ra.

Nhạc Trọng lấy ra huyết tinh cùng tinh thạch liền dùng Hắc Nha đao lột lân giáp của hai con độc xà.

Lân giáp của hai con độc xà cùng một đẳng cấp với hắc lân hung trư nhị giai, nếu chế thành bì giáp bộ đội của hắn cũng sẽ thêm an toàn.

Trên thực tế đặc chiến đoàn rất ít bị tổn thất, bên trong có một nguyên nhân trọng yếu là bởi vì trên người họ mặc bì giáp của thú biến dị nhị giai bao bọc toàn thân. Bì giáp còn tốt hơn áo chống đạn trước tận thế rất nhiều, bình thường chỉ có vũ khí hạng nặng hùng hậu của quân đội mới có khả năng tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.

- Thật là lợi hại!

Trần Dao được Bạch Cốt bảo hộ đi tới địa phương đầy thi thể độc xà biến dị, nàng nhìn thi thể độc xà khắp nơi trên đất, trong lòng tràn ngập kinh hãi.

- Đi lột da rắn xuống đi!

Nhạc Trọng nhìn thấy Trần Dao đi tới tiện tay ném một thanh ám ma đao tới trước người nàng.

Trần Dao tiếp nhận ám ma đao nhưng không nói thêm lời nào, đi tới trước người một con độc xà, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng bắt đầu dùng ám ma đao cắt da rắn độc.

Lân giáp của độc xà biến dị nhị giai vô cùng cứng rắn, trên người Nhạc Trọng lại bị tổn thương, vì vậy dùng ám ma đao cũng cực kỳ khó khăn, thật lâu mới lột được một đoạn.

Bạch Cốt đi tới bên cạnh Nhạc Trọng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó nắm lấy răng nọc của độc xà nhị giai phát động cốt đầu lợi dụng thuật.

Trong tích tắc xương cốt con độc xà nhị giai liền bị Bạch Cốt hấp thu vào trong cơ thể của hắn. Chỉ sau năm phút xương cốt con độc xà nhị giai dài hơn bảy mươi thước đã bị Bạch Cốt toàn bộ hấp thu.

Con độc xà nhị giai vốn khổng lồ hiện tại đã bị rút nhỏ hơn phân nửa.

Nhạc Trọng lấy ra hai bình Thần Tuyền trà uống ừng ực, đồng thời lấy ra một lon thịt nhị giai bắt đầu ăn ngấu nghiến. Được Thần Tuyền trà tẩm bổ, tinh thần hắn đang không ngừng khôi phục lại. Hộp thịt nhị giai lại giúp hắn khôi phục thật nhiều năng lượng. Khi dùng Hắc Nha đao cắt lân giáp của độc xà nhị giai thật sự quá khó khăn, không thoải mái như sử dụng kỹ năng ma viêm.

Được Thần Tuyền trà, cứu mạng thảo, thịt thú biến dị nhị giai tẩm bổ, thương thế trên người hắn khôi phục rất nhanh. Bởi vì có dinh dưỡng của thịt biến dị nhị giai bồi dưỡng, kỹ năng tái sinh tứ cấp của hắn phát động hết sức thuận lợi, xương sườn bị gãy khép lại thật nhanh. Khi hắn ăn tới hộp thịt thứ tám thì hai xương sườn đã hoàn toàn lành hẳn.

- Kỹ năng tứ cấp quả nhiên lợi hại!

Sau khi thân thể hoàn toàn khôi phục, Nhạc Trọng nhảy xuống khỏi thi thể độc xà nhị giai, giãn ra thân thể, lộ vẻ mặt hài lòng.

Nhạc Trọng phát động kỹ năng ma viêm, ngưng tụ ma viêm nhận dài ba thước liên tục chém xuống, hai con độc xà nhị giai đã bị hắn chém thành từng khối thịt lớn.

Nhạc Trọng thúc giục ma viêm đem từng khối thịt bao phủ, những khối thịt bị ma viêm thiêu đốt biến thành tro tàn, chỉ còn lưu lại da rắn cứng rắn không bị thiêu hủy.

Bạch Cốt sử dụng cốt đầu lợi dụng thuật thu hút tinh hoa xương cốt của thú biến dị, Nhạc Trọng dùng ma viêm thiêu hủy huyết nhục, chỉ lưu lại da rắn quý giá.

Dùng phương pháp như vậy Nhạc Trọng thập phần thoải mái đem hơn hai mươi thi thể độc xà biến dị thiêu thành tro tàn, chỉ lưu lại từng miếng da rắn.

- Đi thôi!

Làm xong tất cả chuyện này Nhạc Trọng nhìn Trần Dao nói.

Trần Dao đi theo Nhạc Trọng hướng ra bên ngoài.

- Chạy mau!

Nhạc Trọng vừa bước ra hai bước, sắc mặt đại biến, trực tiếp ôm Trần Dao hướng phương xa bỏ chạy.

Ở phương xa xuất hiện từng con cá sấu lớn như thời tiền sử đang hướng bên này bò tới. Chúng nó đều bị mùi vị huyết nhục của độc xà biến dị hấp dẫn mà mò tới.

Cá sấu biến dị chỉ khi nào phát động công kích thì tốc độ mới nhanh tới mức kinh người chỉ trong nháy mắt, nhưng khi bò sát trên đất liền thì tốc độ của chúng chỉ nhanh hơn người bình thường đi bộ chừng ba thành.

Nhạc Trọng ôm Trần Dao một đường chạy như điên, chạy trốn hơn cây số mới dám ngừng lại.

Vừa chạy ra hơn cây số, khi đi ngang qua một rừng cây từng con kiến biến dị lớn cỡ hai ngón tay giống như hạt mưa từ trên cây rớt xuống.

- Thú biến dị 6 cấp: mã hoàng biến dị. Những sinh vật nhỏ tham lam hút máu có thể ở trong vòng 30 giây đem máu của một con trâu bò biến dị hút khô!

Nhạc Trọng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, con kiến vừa rớt xuống hắn liền phát động kỹ năng ma viêm, tay phải hướng bầu trời bắn ra một ngọn lửa khủng bố đem toàn bộ những con kiến biến dị bao phủ bên trong.

Bị ma viêm thiêu đốt, những con kiến có ý đồ rơi xuống trên người Nhạc Trọng cùng Trần Dao đều bị đốt thành tro bụi. Nếu không phải Nhạc Trọng phản ứng nhanh, chỉ sợ lúc này trên người của họ đã tràn đầy những con kiến khiến người cảm thấy phiền phức không chịu nổi đồng thời lại thập phần ghê tởm kia.

Những con kiến biến dị rơi rụng trên mặt đất không ngừng giãy dụa thân thể hướng hai người bò tới.

Trần Dao nhìn thấy mấy con kiến biến dị không ngừng giãy dụa trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, không ngừng đưa chân giẫm đạp lên trên người chúng.

Bị Trần Dao giẫm đạp, từng con kiến biến dị bị nàng giẫm lún vào trong mặt đất lầy lội, nhưng những con kiến kia vẫn giãy dụa bò lên mà không bị nàng giết chết.

Những con kiến nguyên bản luôn chịu đựng được áp lực, sau khi biến dị chúng càng thêm dai dẳng, bên trong khu rừng lầy lội thế này với lực lượng của Trần Dao rất khó đem chúng giết chết.

- Đi nhanh lên!

Nhạc Trọng nắm lấy Trần Dao, phát động kỹ năng cụ phong từ vòng cổ cụ phong, một đoàn cơn lốc lấy hắn làm trung tâm hướng khắp bốn phương tám hướng điên cuồng thổi quét.

Bị cơn lốc cuốn qua, từng tảng lớn con kiến biến dị từ trên cây rơi xuống, sau đó bị thổi bay ra xa bên đường.

CHƯƠNG 383: ĐÀN KIẾN BIẾN DỊ! ĐÀN MUỖI BIẾN DỊ! (2)

Nhạc Trọng ôm lấy Trần Dao phóng nhanh ra bên ngoài. Trần Dao chỉ nặng hơn trăm cân, cho dù Nhạc Trọng có ôm nàng cũng không có vẻ nặng bao nhiêu, mỗi khi hắn tiến hành rèn luyện chạy việt dã phụ trọng ít nhất đều sẽ mang theo tới hai trăm cân.

Một đường chạy nhanh, rốt cục Nhạc Trọng đã ôm Trần Dao vọt ra khỏi rừng cây tràn đầy kiến biến dị.

Vừa mới xông ra khỏi rừng cây tràn đầy đàn kiến biến dị, lại nghe được thanh âm tiếng vang ông ông, một đoàn muỗi biến dị đã hình thành một cơn lốc màu đen hướng Nhạc Trọng cuốn tới.

- Côn trùng biến dị 2 cấp: muỗi độc biến dị, những sinh vật nhỏ này nếu không chú ý ngài cũng sẽ bị chúng hút thành thây khô!

Sắc mặt Nhạc Trọng đại biến, lập tức phát động kỹ năng ma viêm, một đoàn ma viêm đem thân thể hắn hoàn toàn bao quanh, những con muỗi biến dị vừa chạm vào ma viêm liền vang lên thanh âm xèo xèo nổ vang.

Trần Dao gắt gao cuộn tròn trong lồng ngực Nhạc Trọng, chỉ làm như vậy nàng mới cảm giác an tâm lẫn ấm áp. Nàng vốn cho rằng mình đạt tới 13 cấp tuy rằng không phải là cao thủ nhưng cũng có thể tự bảo vệ mình. Hôm nay gặp phải đủ loại sinh vật khủng bố trong rừng đã cấp cho nàng một bài học thật sinh động, chút lực lượng ấy của nàng ở trước mặt thiên nhiên cùng đàn thú biến dị hoàn toàn không đáng là gì.

Cho dù mạnh mẽ như Nhạc Trọng nhưng nếu bị vài con thú biến dị nhị giai vây công cũng chỉ còn một con đường chết.

Nhạc Trọng nhìn thấy đàn muỗi biến dị vọt tới, được ma viêm hộ thể thật nhiều muỗi độc biến dị bị thiêu thành tro tàn.

Cảm nhận được ma viêm nóng rực, đàn muỗi biến dị vội vàng tránh né để cho hắn chạy qua.

Chạy thoát khỏi đàn muỗi Nhạc Trọng mới thở hổn hển phun ra một hơi.

- Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!

Ở trong khu rừng này không ngừng bị từng đợt thú biến dị liên tục tập kích làm cho hắn cũng cảm thấy mỏi mệt. Nếu còn lưu lại nơi này nói không chừng không cẩn thận hắn cũng sẽ bị dây dưa tới chết tại nơi này.

Xông qua khỏi khu vực đàn muỗi biến dị, Nhạc Trọng cùng Trần Dao đi thêm một cây số, đánh chết hơn mười con vượn biến dị gây rối, rốt cục nhìn thấy một khu trấn nhỏ.

Vừa nhìn thấy trấn nhỏ Nhạc Trọng rốt cục thở ra một hơi nhẹ nhõm, so sánh với thú biến dị có đủ loại dị năng ùn ùn, những tang thi còn dễ dàng đối phó hơn nhiều.

Chỉ cần không xuất hiện đại thi đàn ngoài vạn con, Nhạc Trọng tin tưởng bằng vào sức một mình hắn cũng đủ đem chúng tiêu diệt.

Hắn suy nghĩ một thoáng, lấy ra một ba lô lớn cùng một ít thực vật lẫn công cụ đặt vào bên trong. Như vậy cho dù hắn lấy ra thực vật gì người khác cũng chỉ cho rằng hắn lấy ra từ trong ba lô mà không hoài nghi hắn có được trữ vật giới chỉ.

Làm xong tất cả chuyện này hắn mới mang theo Trần Dao đi vào trong tiểu trấn.

Khi hai người vừa tiến vào trấn nhỏ, tang thi ngửi được vị thịt liền tụ tập đi tới.

- Xử lý chúng nó!

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn đám tang thi, nhìn Trần Dao ra lệnh.

Hiện tại nơi này chỉ có hắn cùng Trần Dao, hắn không thể không rèn luyện nàng, ít nhất hắn không hi vọng mang theo một người rườm rà mạo hiểm trong một hoàn cảnh lạ lẫm như ở đây. Ở trong khu rừng nếu không có Trần Dao gây vướng bận một mình hắn cũng đủ sinh tồn. Nhưng nếu mang theo Trần Dao thì sẽ nguy hiểm. Hắn nhất định phải bảo hộ an toàn của Trần Dao, nhưng làm như vậy sẽ khiến cho hắn đem chính mình đặt vào trong nguy hiểm, không thể chạy thoát.

Trần Dao nhận mệnh lệnh của Nhạc Trọng, ném một mầm móng cây mây quái, phát động kỹ năng điều khiển thực vật, trong chớp mắt mầm móng đã biến thành một cây mây thật lớn hung hăng quất vào đầu đám tang thi.

Xương cốt của những con tang thi bình thường chưa tiến hóa cực kỳ yếu ớt, ngay cả gậy gỗ cũng có thể đánh vỡ, đương nhiên không thể ngăn cản được cây mây quái đánh tới, lập tức bị đánh bay đầu mà chết.

Bên trong những con tang thi không ngừng vây tới, vô luận là tang thi L1 hay S1 đều không đỡ nổi một kích của cây mây quái, làm cho nó có thể phát huy ra hung uy khủng bố.

Nhưng thực lực Trần Dao quá yếu, tinh thần lực quá thấp, cây mây quái thủ tiêu hơn hai mươi con tang thi thì gương mặt nàng đã đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển liên tục. Kỹ năng điều khiển thực vật thật sự quá tiêu hao thể lực cùng tinh thần lực.

- Dừng lại, đi theo tôi!

Nhạc Trọng chứng kiến chỉ mới một thoáng Trần Dao đã mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu, khẽ lắc đầu cầm Hắc Nha đao hướng đàn tang thi đi tới.

Từng ánh đao chớp động, những con tang thi đến gần đều bị Nhạc Trọng chém giết.

Trần Dao nhìn thấy Nhạc Trọng thật nhẹ nhàng dùng lực lượng một người giết ra một đường máu trong thi đàn, trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ đi nhanh theo sau.

- Nơi này không phải Trung Quốc!

Nhạc Trọng thập phần thoải mái chém giết tang thi, nhìn khắp chung quanh, chỉ thấy trên kiến trúc viết loại văn tự mà hắn đọc không hiểu.

Sau khi Nhạc Trọng lấy được kỹ năng ngôn ngữ chuyên tinh, hắn hiểu được Nga văn, Trung văn, Anh văn, Nhật văn, nhưng văn tự trên kiến trúc chung quanh hắn đọc không hiểu.

Nhạc Trọng tùy tay chém ba đao đem ba con tang thi giết chết, sau đó nhìn Trần Dao hỏi:

- Những chữ này viết gì vậy, cô có hiểu không?

Nhạc Trọng lúc trước chỉ là một sinh viên bình thường, hắn chỉ lo làm việc kiếm tiền đóng học phí, ngoại ngữ là điểm yếu của hắn.

Trần Dao nhìn quanh một lúc, lại nhìn lên văn tự, sau đó nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh lúc này mới nói:

- Tôi cũng không hiểu mấy chữ này. Nhưng nơi này hẳn là Thái Lan, trước kia tôi từng đi du lịch Băng Cốc, văn tự nơi đó cũng giống như nơi này. Hơn nữa nơi này có thật nhiều xe máy, nhà cũng xây dựng chẳng khác gì những hộp diêm!

Trần Dao nhìn thấy trên đường rơi rụng một xấp tiền tệ, nàng lập tức bước tới nhặt lên, nhìn Nhạc Trọng lộ ra nụ cười tự tin nói:

- Không, hiện tại tôi có thể xác định nơi này là Thái Lan, anh xem, đầy là tiền Thái!

Trần Dao lắc lắc xấp tiền trong tay, cười thật ngọt ngào. Rốt cục nàng có thể chứng minh mình không là một bình hoa vô dụng, thể hiện được sức quan sát mẫn tuệ.

Nhạc Trọng truy hỏi lại một câu:

- Nơi này là khu vực nào của Thái Lan?

- Không biết!

Trần Dao nhụt chí.

- Bất kể là nơi nào chúng ta phải sống sót trước đã!

Nhạc Trọng mỉm cười, huy động Hắc Nha đao cứng rắn giết ra một con đường, cùng Trần Dao với Bạch Cốt đi tới trong một tiểu siêu thị.

Nhạc Trọng lưu lại Bạch Cốt trấn thủ cửa lớn siêu thị, mình cùng Trần Dao đi vào bên trong.

Vừa tiến vào siêu thị, Trần Dao đã vọt tới chỗ quầy bán vật dụng nữ giới, đem băng vệ sinh, kem chống nắng, sửa rửa mặt, xà phòng vân vân bỏ vào trong một ba lô lớn.

- Sao cô lại đi lấy mấy thứ này? Đựng thêm nhiều lương thực cùng đồ uống không tốt hơn sao!

Nhạc Trọng cầm một lon nước cùng một hộp thịt bò đi nhanh tới, nhìn thấy Trần Dao quét lấy đồ dùng sinh hoạt có chút khó hiểu hỏi.

CHƯƠNG 384: NƠI NÀY LÀ THÁI LAN.

Nếu bản thân Nhạc Trọng không có trữ vật giới chỉ, trong ba lô của hắn tuyệt đối chỉ có lương thực, thực vật năng lượng cao cùng nước hay đồ uống bổ dưỡng, vũ khí.

- Nhạc Trọng, anh thật sự không hiểu nữ nhân. Đối với nữ nhân những vật này là đồ vật nhất định không thể thiếu!

Trần Dao liếc mắt nhìn hắn, sau đó có chút làm nũng nói:

- Hơn nữa không phải anh có được một trữ vật giới chỉ sao? Dùng vật bảo bối kia đựng nhiều thực vật cùng đồ uống là được thôi!

Không có băng vệ sinh cùng quần lót, Trần Dao cảm giác mình thật sự sẽ điên mất.

Với thực lực của Nhạc Trọng muốn tìm thực vật thật không khó khăn, hắn nghĩ nghĩ một chút cũng không tiếp tục cưỡng cầu Trần Dao ném bỏ nhu yếu phẩm của nàng.

Nhạc Trọng cầm một Xà Đản màu đỏ đưa cho Trần Dao nói:

- Cô ăn vào đi!

- Quả Xà Đản, anh thật sự muốn đem thứ này cho tôi ăn sao?

Trần Dao nhìn thấy Nhạc Trọng đưa quả Xà Đản cho nàng, trong lòng nhảy dựng, đôi mắt to xinh đẹp chăm chú nhìn chằm chằm hắn, không ngừng lóe lên tia sáng kỳ dị, thanh âm có chút rung động hỏi.

Loại quả cây có thể giúp người tiến hóa cũng là cơ mật trong cơ mật, ở trong thế lực của Nhạc Trọng cũng chỉ có Trì Dương, Kỷ Thanh Vũ, Đại Cẩu Tử, Từ Chính Cương, Lưu Diễm, Quách Vũ là biết được.

Trần Dao nhờ có quan hệ với Kỷ Thanh Vũ nên mới biết bí mật về quả Xà Đản, nàng cũng biết vật này thập phần trân quý, đây là quả cây tinh hoa sau khi cây Xà Đản cắn nuốt mấy chục vạn con tang thi mới ngưng kết thành.

Nhạc Trọng nhìn Trần Dao thản nhiên nói:

- Mau ăn đi!

Hiện tại hai người đang ở nơi đất khách, có thể tăng thêm một phần chiến lực đều tốt hơn. Tuy rằng thực lực của Trần Dao còn kém, thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, bản năng chiến đấu cực thấp, nhưng nếu sau khi trở thành tiến hóa giả lực chiến đấu của nàng sẽ tăng trưởng hơn gấp bội, với hắn mà nói cũng cực kỳ có lợi.

Sở dĩ lúc ở trong rừng không để cho Trần Dao tiến hóa là vì cần tiến hóa phải dùng một ngày thời gian dưỡng sức. Trong khoảng thời gian đó nếu còn lưu lại trong rừng thật sự quá mức nguy hiểm.

Trần Dao tiếp nhận quả Xà Đản không chút do dự lập tức ăn vào. Trở thành tiến hóa giả là giấc mộng của thật nhiều người. Cho dù dưới trướng Nhạc Trọng, số lượng tiến hóa giả được bồi dưỡng sau đó cũng chưa đầy ba mươi người. Có thể thấy được tiến hóa giả thưa thớt cùng trân quý như thế nào.

Sau khi Trần Dao ăn vào quả Xà Đản, rất nhanh liền phát sốt, lâm vào trong ngủ say.

Nhạc Trọng ôm Trần Dao đi lên lầu hai tiểu siêu thị, đặt nàng nằm lên giường, lúc này mới đi tới bên cửa sổ xem xét phong cảnh nước khác.

Trên một gò đất thấp, năm người Thái Lan dáng người thấp bé đang núp trong một bụi cỏ, nhìn về phương hướng tiểu siêu thị.

Tiểu siêu thị kia không bị người xâm nhập qua, ở bên trong có được thực vật phong phú. Đồng thời đó cũng là cạm bẫy ăn thịt người, rất nhiều người sống sót đánh chủ ý với tiểu siêu thị đều bị thực vật bên trong hấp dẫn, cuối cùng lại biến thành một thành viên trong thi đàn.

Một gã có gương mặt anh tuấn liếc nhìn tiểu siêu thị, có chút sợ hãi rụt rè nói:

- Phạm Đồng Hiên, thật sự phải đi sao? Bằng vào mấy người chúng ta căn bản không có khả năng đi vào, chúng ta trở về đi!

Một gã nam tử thân thể ngăm đen, cơ thể thập phần rắn chắc, vẻ mặt lại hung hãn thấp giọng quát:

- Con mẹ nó, Hồ Ngưu, nếu mày sợ thì quay về đi, cuộc sống như thế tao chịu đủ rồi! Lúc nào cũng ăn vỏ cây, rễ cỏ, khoai lang! Những thứ kia mỗi khi nghĩ tới làm tao phát điên!

Một gã gương mặt đáng khinh cười lạnh nói:

- Rohde, vậy mày cứ nhào lên đi, tao sẽ giúp mày chiếu cố tốt con gái mày, nhưng mà ở trên giường!

Người có làn da ngăm đen, thân thể rắn chắc tên Rohde, mặc dù là người Thái nhưng có tên rất tây, về phần tên thật của hắn từ sau khi trưởng thành đã đánh mất.

Trong mắt Rohde hiện lên lửa giận, gằn từng chữ nói:

- Phòng Xuân Ức, mày nói thêm một câu tao sẽ xé mày ra!

Phòng Xuân Ức cười lạnh liên tục, nói:

- Tao không chỉ muốn nói một câu, còn muốn nói rất nhiều câu! Con gái mày có thể đem cấp cho người Mỹ chơi, tao muốn chơi không được sao? Tao biết thật rõ tên Tom kia chơi cả vợ mày lẫn con mày cùng lúc, hình như chỉ là vì một túi mì ăn liền phải không!

Rohde bị người chọc tới chỗ đau, tên Tom là một người Mỹ, trước tận thế là ông chủ của hắn. Được Tom ủng hộ hắn mới có thể làm giàu. Nhưng làm tay sai của Tom, hắn đem cả vợ mình đưa cho Tom chơi. Sau tận thế, ngay cả con gái hắn cũng bị đưa cho Tom để đổi một túi mì ăn liền no bụng.

Nhưng có chút người làm ra loại sự tình cầm thú như vậy thì không sao, nhưng bị người nói tới thì không được, Rohde phẫn nộ vọt tới chỗ Phòng Xuân Ức, song phương lập tức nhào lên đánh nhau.

Thủ lĩnh nhóm người tên Phạm Đồng Hiên tay cầm súng trường chuyển họng súng chỉ thẳng vào hai người thấp giọng quát:

- Toàn bộ im lặng cho lão tử, nếu chọc mấy thứ kia chạy tới lão tử là người đầu tiên giết hắn!

Thái Lan là quốc gia không siết chặt việc quản lý vũ khí, trong nhà Phạm Đồng Hiên vẫn lưu lại một cây súng trường. Sau tận thế dựa vào cây súng trường, Phàm Đồng Hiên đã trở thành thủ lĩnh của thế lực nho nhỏ này.

Dưới uy hiếp của Phạm Đồng Hiên, Phòng Xuân Ức cùng Rohde mới tách ra, vẫn trừng mắt hậm hực lẫn nhau.

Một người khác đột nhiên nhỏ giọng kinh hô:

- Phạm Đồng Hiên, trong siêu thị có người!

Mọi người đều nhìn qua bên kia, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Trọng vừa bước tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài siêu thị.

Phạm Đồng Hiên cùng những người còn lại nhìn thấy Nhạc Trọng, trong lòng rung mạnh:

- Trong siêu thị kia làm sao có thể có người? Nơi đó có hai con tang thi u linh!

Chỉ có cường hóa giả có được cảm tri chi nhãn mới có thể nhìn ra danh xưng của tang thi, thú biến dị cùng một ít tài liệu trân quý thưa thớt. Bảy người Phạm Đồng Hiên cũng không phải cường hóa giả, không biết phân loại cấp bậc tang thi. Bọn hắn đem tang thi 2 xưng là tang thi u linh.

Tốc độ tang thi S2 vượt xa người thường, có hai con tang thi S2 canh giữ trước siêu thị căn bản không có người thường nào có thể đi vào.

Cảm giác của Nhạc Trọng đồng dạng vô cùng linh mẫn, những người kia vừa nhìn thấy hắn thì hắn cũng đã nhìn thấy họ, cơ hồ đem một khẩu súng rút ra thật nhanh hướng nhóm người kia nhắm tới.

Cây súng này cũng là vật trân quý trong kho hàng của Nhạc Trọng, còn chưa đủ mười cây. Uy lực cực lớn, đồng thời tính ổn định hết sức xuất sắc.

- Ah, nguyên lai là một đám người bình thường thôi sao?

Nhạc Trọng nhìn thấy rõ thực lực nhóm người kia, nhanh chóng bỏ súng xuống.

Phạm Đồng Hiên cùng vài người khác vẻ mặt gầy gò xanh xao, vũ khí tốt nhất trong tay chỉ là một khẩu bán tự động 56 thức già cỗi, không hề có chút lực uy hiếp đối với Nhạc Trọng.

Nhưng hành động vừa rồi của Nhạc Trọng cũng làm nhóm người kia sợ hãi, thẳng tới khi Nhạc Trọng thu súng lại họ mới kịp phản ứng. Trước tiên lăn tròn một vòng tại chỗ, ẩn giấu thân thể, trái tim không ngừng nhảy mạnh.

CHƯƠNG 385: PHẠM ĐỒNG HIÊN. (1)

Mặc dù bọn hắn không nhận ra khẩu súng đại danh đỉnh đỉnh kia, nhưng từ trong dáng vẻ khẩu súng cũng cảm nhận được lực uy hiếp cường đại.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nhóm người kia, cũng không có hành động gì. Hiện tại Trần Dao đang mê ngủ, hắn phải canh giữ bên cạnh nàng cho tới khi nàng hoàn thành tiến hóa.

Trái tim Hồ Ngưu kinh hoàng khiếp đảm nói:

- Chúng ta mau chạy đi, bằng không sẽ bị hắn giết chết!

Những người còn lại đều đưa mắt nhìn Phạm Đồng Hiên.

Phạm Đồng Hiên trầm ngâm một thoáng, từ hành động của Nhạc Trọng suy đoán ra ý tứ của hắn.

- Không cần chạy, nếu hắn muốn giết người với thân thủ của hắn, chỉ sợ chúng ta đã chết, hắn không có sát ý đối với chúng ta!

Ánh mắt Hồ Ngưu sáng lên nói:

- Như vậy chúng ta có thể cùng hắn giao dịch! Hắn đã vào siêu thị nhất định thu hoạch không nhỏ! Chúng ta có thể lấy đồ vật đến trao đổi lương thực với hắn!

Một người khác tên Nguyên Cát nhướng mày nói:

- Nếu hắn đã có được vật tư trong siêu thị, chúng ta còn có cái gì có thể đổi cùng hắn? Khoai lang? Rau dại? Hay là vỏ cây?

Đám người sống sót này đã đi tới nông nỗi hoàn toàn cạn kiệt lương thực, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm tiến tới nơi này quan sát đánh chủ ý đối với tiểu siêu thị kia, bọn họ đương nhiên không còn vật gì tốt có thể làm người để mắt.

Phạm Đồng Hiên trầm mặc một hồi nói:

- Nữ nhân! Chúng ta có thể dùng nữ nhân đổi lương thực với hắn! Uyển Minh Hậu, anh đi gọi chị của anh tới đây. Rohde, đem con gái của anh gọi đến!

Uyển Minh Hậu cùng Rohde đều yên lặng quay đầu khom người chui vào trong rừng, rời khỏi nơi đó.

Qua một hồi lâu một mỹ nữ dáng người đầy đặn, làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, cao chừng 1m62, ngũ quan đoan chính có chút xinh đẹp cùng một cô gái tóc vàng, đôi mắt đen, da thịt trắng nõn chừng mười sáu mười bảy, trên mặt có chút tàn nhang, bộ dạng cũng khá xinh đẹp đi tới.

Mỹ nữ có làn da màu tiểu mạch tên là Uyển Xuân Hoa, là chị của Uyển Minh Hậu. Cô gái hỗn huyết bộ dạng có chút xinh đẹp là con gái của Rohde tên Ngả Na.

Uyển Xuân Hoa cùng Ngả Na đã là hai mỹ nữ có thể lấy được ra ngoài nhất trong tiểu đoàn thể này. Trong tận thế, nữ nhân bán đứng thân thể đổi lấy lương thực cũng không phải chuyện ly kỳ gì. Uyển Xuân Hoa cùng Ngả Na đã ngủ với không biết bao nhiêu nam nhân, đối với việc tiến hành giao dịch cùng Nhạc Trọng trong lòng không có bất kỳ mâu thuẫn nào.

Đi cùng Uyển Xuân Hoa với Ngả Na còn có một mảnh vải trắng thật lớn, bên trên dùng chữ Thái Lan viết:

- Cường giả tôn kính, chúng tôi hi vọng có thể cùng ngài tiến hành giao dịch!

Phạm Đồng Hiên đứng trên gò đất nhỏ, mở ra mảnh vải trắng thật lớn kia, tràn ngập chờ mong nhìn về phía Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng đang ở bên trong tiểu siêu thị quan sát khắp bốn phía, nhìn thấy mảnh vải trắng thật lớn kia cũng không hiểu ra sao, hắn không biết dòng chữ Thái Lan kia có ý tứ gì.

Nhạc Trọng ngẫm nghĩ một thoáng, tìm một tấm vải giường dùng Trung văn viết lên trên:

- Tôi là người Trung Quốc!

Sau khi viết xong, Nhạc Trọng ném vải giường ra bên ngoài.

Phạm Đồng Hiên cẩn thận nhìn chằm chằm mảnh vải giường một lúc, chậm rãi nói:

- Đó là Trung văn! Người kia là người Trung Quốc!

Phạm Đồng Hiên cũng không biết Trung văn, nhưng hai chữ Hán “Trung Quốc” hắn vẫn có thể xem hiểu. Đồng thời hắn từ hai chữ Hán kia mà xem suy đoán ra Nhạc Trọng là người Trung Quốc.

Phạm Đồng Hiên quay đầu nhìn những người còn lại hỏi:

- Trong mọi người có ai biết tiếng Trung Quốc?

Một người tên Ngô Đông Văn có chút tức giận chất vấn:

- Phạm Đồng Hiên! Chúng ta thật sự cần giao dịch với người kia sao? Bọn hắn chưa chắc là thứ tốt gì!

Trong nhóm người ở đây có người không thích người bên ngoài đến. Có người phản ứng bình thường nhưng có người lại rất căm ghét, Ngô Đông Văn chính là người căm ghét.

Phạm Đồng Hiên nhìn Ngô Đông Văn nhướng mày nói:

- Tôi mặc kệ anh có vấn đề gì. Tôi chỉ biết nếu chúng ta không cùng người kia giao dịch, như vậy chúng ta buộc phải vào trong rừng tử vong tìm thực vật. Nếu anh nguyện ý đi vào rừng tử vong tìm thực vật cho mọi người, chúng ta lập tức rời đi!

Những người sống sót còn lại đều lạnh lùng nhìn Ngô Đông Văn. Bên trong rừng tử vong có vô số thú biến dị khủng bố, lại có côn trùng biến dị, cho dù là cường giả như Nhạc Trọng nếu gặp vận khí kém một chút cũng sẽ chết bên trong, càng không cần nói tới người thường như Ngô Đông Văn. Những người bọn họ mặc dù là người địa phương nhưng vẫn sợ rừng tử vong như sợ cọp.

Nhưng ở bìa rừng tử vong cũng có chút rau dại biến dị cùng côn trùng biến dị nhỏ có thể làm thức ăn. Nhưng cho dù chỉ ở bìa rừng mà nguy hiểm vẫn trùng điệp, những người bình thường như họ vốn có hai mươi sáu nam nhân thường ra ngoài tìm thực vật nhưng hiện tại chỉ còn lại bảy người.

Phạm Đồng Hiên từng chứng kiến một người sống sót bị đàn muỗi độc biến dị kinh khủng trực tiếp hút thành thây khô, cảnh tượng đáng sợ cùng tiếng kêu thảm của người kia đã làm hắn bị khủng hoảng nhiều đêm không dám ngủ.

Đối với những người sống sót hiện tại mà nói, bất kỳ vấn đề nào giữa các quốc gia ngày trước chỉ là hư ảo. Bọn họ chỉ muốn được sống sót, hơn nữa thế giới đã biến thành bộ dáng quỷ dị như hiện giờ, bản thân mình còn không thể tự bảo hộ còn quản gì được tới những chuyện khác.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của các đồng bạn, Ngô Đông Văn trở nên bình tĩnh trở lại, rụt rụt thân thể. Sự khủng bố của rừng tử vong hắn hiểu thật rõ ràng, hắn cũng không muốn mạo hiểm chết thảm mà đi vào trong đó tìm thực vật.

Phạm Đồng Hiên tiếp tục hỏi:

- Mọi người ai biết Trung văn?

Sáu nam giới còn lại nhìn nhau, đều lắc đầu.

- Tôi biết một chút Trung văn!

Đúng lúc này Uyển Xuân Hoa đứng dậy nhìn mọi người nói.

Trước tận thế Uyển Xuân Hoa từng có ý nghĩ lấy chồng người Trung Quốc, bởi vậy nàng từng học tập một ít Trung văn cơ bản. Trung văn quá mức thâm ảo thì nàng không hiểu, nhưng một ít từ ngữ cơ bản trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày thì nàng vẫn biết.

Phạm Đồng Hiên cũng không để cho nàng phải viết thơ từ gì khó khăn mà trực tiếp hạ thấp dáng người:

- Được! Cô viết thế này “chào cường giả đại nhân, chúng tôi hi vọng có thể cùng ngài làm một số giao dịch”!

Trong tận thế, đối với độc hành hiệp có được thân thủ vô cùng cao minh mà nói tình hữu nghị gì giữa các quốc gia không đáng một đồng. Có thể làm họ động tâm nhất vĩnh viễn chỉ có ích lợi.

Uyển Xuân Hoa dựa theo ý tứ của Phạm Đồng Hiên viết lên vải trắng, sau đó Ngô Đông Văn nghe theo lệnh của Phạm Đồng Hiên huy động mảnh vải trắng kia.

Nhạc Trọng đứng bên cửa sổ nhìn thấy Trung văn xiêu vẹo trên mảnh vải, mỉm cười, lại viết lên tấm vải giường:

- Hôm nay không rảnh! Ngày mai các người tới đi!

Nhạc Trọng cần lưu lại bảo hộ Trần Dao, mấy người sống sót kia đối với hắn chỉ là kẻ râu ria. Đương nhiên nếu có thể thông qua miệng của họ biết được đây là nơi nào thì tốt nhất, nếu không thể thì cũng không có vấn đề gì. Với thực lực của hắn chỉ cần đi dọc theo phương hướng có thành thị thì nhất định có thể tìm được tung tích của nhân loại.

CHƯƠNG 386: PHẠM ĐỒNG HIÊN. (2)

Phạm Đồng Hiên nhìn Uyển Xuân Hoa hỏi:

- Hắn viết cái gì?

Uyển Xuân Hoa thoáng do dự một chút mới lên tiếng:

- Hắn bảo hôm nay hắn không rảnh! Bảo chúng ta ngày mai lại đến!

Nhạc Trọng không chịu đi ra nhóm người Phạm Đồng Hiên cũng thật bất đắc dĩ. Tang thi ở trong trấn đối với Nhạc Trọng có thể nói là tùy tay liền tiêu diệt, dễ dàng đã chém giết. Nhưng đối với bọn họ mà nói chỉ cần một con tang thi 2 hay 12 đã đủ giết sạch bọn họ, bọn họ đương nhiên không dám tiến vào trong tiểu trấn.

Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, Trần Dao rốt cục tiến hóa thành công tỉnh lại.

Khi Trần Dao mở mắt, nhìn thấy Nhạc Trọng vẫn mặc nguyên quần áo ngủ bên cạnh, trong mắt thoáng hiện vẻ cảm động, cúi đầu nhẹ hôn lên môi hắn.

Vừa hôn xuống, Trần Dao chợt đỏ mặt, lập tức rút về trong mền, trái tim đập loạn, thập phần hoảng hốt. Nàng công chúa kiêu ngạo như nàng vẫn là lần đầu tiên tự động hôn người khác.

- Trần Dao, cô làm sao vậy? Làm sao có thể chủ động hôn hắn! Hắn là một tên hoa tâm! Cô không thể yêu thích hắn!

Trong khoảnh khắc trong lòng Trần Dao loạn như ma, không biết nên làm thế nào mới phải. Trước kia nàng có chút cảm giác với Nhạc Trọng, nhưng bản thân nàng không chịu thừa nhận. Lần này Nhạc Trọng giúp nàng tiến hóa, còn canh giữ bên nàng một đêm, làm nàng tràn ngập cảm động, chút tình cảm kia cũng lên men trở thành nước lũ, làm nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới phải.

Chỉ thoáng chốc Nhạc Trọng đã mở mắt, hắn ngồi dậy nhìn Trần Dao hỏi:

- Trần Dao, cô thấy thế nào? Tiến hóa thành công sao?

Nghe Nhạc Trọng hỏi thăm, lúc này Trần Dao mới nhanh chóng tra xét tình huống của thân thể mình, rất nhanh hớn hở nói:

- Tốt lắm! Tôi tiến hóa thành công! Hiện tại tôi là tiến hóa giả tinh thần hệ, còn kỹ năng điều khiển thực vật của tôi đã lấy được thêm một lần cường hóa!

Sau khi trở thành tiến hóa giả thực lực Trần Dao đã thăng lên thật lớn, mạnh hơn trước kia gấp bốn lần. Đặc biệt kỹ năng điều khiển thực vật của nàng được thêm một lần cường hóa, điều này làm uy lực kỹ năng tăng lên phải mạnh hơn 50%.

Trần Dao cũng hiểu được rõ ràng trong tận thế chỉ có lực lượng cường đại mới là mấu chốt để bảo vệ được mình. Hiện tại không có đại quân cùng vô số cao thủ bảo hộ nàng, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính nàng cùng nam nhân đứng trước mặt nàng mà thôi.

Nhạc Trọng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trần Dao mỉm cười nói:

- Như vậy chúng ta đi thôi, có người muốn mời chúng ta đâu!

- Được!

Trần Dao đi theo sau lưng Nhạc Trọng, bước ra bên ngoài.

Nhạc Trọng, Trần Dao cùng Bạch cốt rời khỏi siêu thị không lâu, từng con tang thi lập tức vây tới.

Trần Dao nhìn tang thi vây quanh, nóng lòng muốn thử nhìn Nhạc Trọng nói:

- Để cho tôi tới!

Nhạc Trọng gật đầu, hắn không hề có chút hứng thú đối với việc liệp sát tang thi cấp thấp. Với cấp bậc hiện tại của hắn nếu muốn dựa vào tang thi cấp thấp thăng cấp, chỉ sợ phải giết tới mấy vạn tang thi. Chuyện lãng phí thời gian như vậy cùng tiêu hao quá nhiều khí lực như thế hắn thật không có thời gian đi làm.

Nhìn thấy hơn mười con tang thi đi qua, Trần Dao phát động kỹ năng điều khiển thực vật, trong chớp mắt cây mây quái biến thành mười cây mây tinh tế đâm thẳng tới đầu mười con tang thi, dễ dàng xuyên thủng qua đầu chúng sau đó dùng lực vung, đem tang thi ném sang một bên.

Một con tang thi S2 đang xen lẫn vào trong thi đàn, đột nhiên hướng Trần Dao vọt tới.

Tốc độ của Trần Dao kém hơn con tang thi S2, nhưng nàng cũng không chút hoang mang điểm về hướng con tang thi kia, thật nhiều dây mây bắn tới kết thành một lưới lớn hướng tang thi S2 cuốn tới.

Tốc độ của con tang thi S2 vô cùng nhanh chóng, nhưng vẫn không thể né tránh chiếc lưới lớn do dây mây bao phủ, lập tức bị cuốn lấy. Nó liều mạng giãy dụa trong lưới, huy động móng vuốt sắc bén đem chiếc lưới mây kéo ra một cái lỗ lớn.

Ngay lúc con tang thi S2 sắp xé rách lưới thoát ra, vô số dây mây bị Trần Dao thao túng cứng rắn trói chặt tay chân của nó.

Tang thi S2 là tang thi biến dị tiến hóa theo phương hướng tốc độ, lực lượng không mạnh, căn bản không cách nào giãy thoát khỏi dây mây trói chặt.

Một dây mây bén nhọn từ phương xa bắn tới, nháy mắt xỏ xuyên qua đầu của tang thi S2, đem nó đóng đinh trên mặt đất.

Một đoàn linh quang dung nhập vào trong cơ thể Trần Dao. Con tang thi S2 là tang thi tiến hóa 30 cấp, nó vừa tử vong liền đưa cho Trần Dao đoàn linh quang thật lướn, giúp nàng lập tức thăng lên ba cấp, đã trở thành cường hóa giả 19 cấp.

Trần Dao càng giết càng hưng phấn, Nhạc Trọng chỉ chậm rãi đi theo Trần Dao tới trên gò đất ngày hôm qua.

Phạm Đồng Hiên mang theo tư thái thật thấp, cung kính nói với Nhạc Trọng:

- Đại nhân tôn kính, chào ngài! Tôi là Phạm Đồng Hiên, hết sức cao hứng có thể nhận thức ngài. Không biết nên xưng hô ngài như thế nào?

Uyển Xuân Hoa đứng bên cạnh đảm đương người phiên dịch đem lời nói của Phạm Đồng Hiên dịch lại cho Nhạc Trọng nghe qua, giọng nói có chút trúc trắc đông cứng.

Sáu nam nhân đứng bên người Phạm Đồng Hiên đều bị vẻ xinh đẹp của Trần Dao chặt chẽ hấp dẫn. Dáng vẻ của Trần Dao vốn đã cực kỳ xinh đẹp, có được khí chất cực kỳ xuất sắc. Hơn nữa trên người nàng mặc quân trang, khiến vẻ xinh đẹp lại mang theo khí chất oai hùng, khiến nàng tăng thêm ba phần mị lực. Hơn nữa Trần Dao chưa từng nếm quả khổ sở, làn da sáng bóng, không hề xanh xao vàng vọt như những nữ nhân bình thường khác, tràn ngập lực hấp dẫn đối với nam giới.

Những nam nhân kia rất nhanh lưu luyến dời ánh mắt khỏi người Trần Dao chuyển qua Nhạc Trọng. Bên hông Nhạc Trọng đeo Hắc Nha đao, trên lưng vác một khẩu súng trường 03 thức cùng khẩu súng ngắm Bart, hai khẩu súng lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người kia.

Trong tận thế lực lượng mới là hết thảy. Khẩu súng ngắm đầy lực uy hiếp hấp dẫn hơn là khẩu súng bán tự động 56 thức trong tay Phạm Đồng Hiên.

Nhạc Trọng nhìn nhóm người Phạm Đồng Hiên nói thẳng:

- Tôi gọi là Nhạc Trọng, đây là bạn của tôi tên là Trần Dao, vị này là Bạch Cốt.

Nhạc Trọng từ trong ba lô lấy ra một hộp thịt bò trực tiếp nhìn Phạm Đồng Hiên hỏi:

- Nơi này là địa phương nào? Các vị ai có thể nói cho tôi biết, hộp thịt bò này là của hắn!

Nhạc Trọng vừa lấy ra hộp thịt bò, ánh mắt mọi người đã rơi lên đó. Đây chính là hộp thịt bò! Bọn họ không biết đã bao lâu không được ăn thịt.

Uyển Xuân Hoa nhìn hộp thịt trong tay Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện nét tham lam, trực tiếp nói thật chi tiết với Nhạc Trọng:

- Nơi này là Nã Bố trấn thuộc thành phố Lan Sơn, là một trấn nhỏ cách Lan Sơn tám mươi cây số. Nếu ngài muốn quay về Trung Quốc, có thể đi dọc theo hướng đông bắc, cứ đi mãi về hướng đông bắc, ngài có thể đến Hữu Nghị trấn thuộc Trung Quốc. Có thể cho tôi hộp thịt không?

Nhạc Trọng cười đem hộp thịt ném cho Uyển Xuân Hoa:

- Tốt lắm! Đây là của cô!

Hộp thịt này đối với Nhạc Trọng mà nói không đáng kể chút nào. Nhưng đối với những người thường này mà nói là bảo vật khó được, họ nhìn hộp thịt trong tay Uyển Xuân Hoa, trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ cùng hâm mộ, hiện tại không ai biết được Trung văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hộp thịt bị Uyển Xuân Hoa lấy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro