than mo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

suu tam

Nhân vương!

Nhân trung chi vương!

Hàm nghĩa của mấy chữ này quá ư chấn động.

Thủytinh khô lâu dẫn ngũ sắc khô lâu tiến vào Nhân vương mộ, xảy ra trậnchiến kịch liệt, tiếng va chạm liên tục từ trong bóng tối truyền ra.

ThầnNam khó lòng bình tĩnh nổi, định xông lên nhưng tổ nhân mã bọn hắnkhông thống nhất ý kiến, hơn nửa không muốn mạo hiểm vô bổ, họ đã bịrớt xuống phàm tục chi thể, mất đi thần thông vốn có.

Nhưng Thần Nam thì khác, thủy tinh khô lâu có thể là tiền thế hài cốt của Vũ Hinh, hắn buộc phải vào.

Saucùng, Thái cổ thần ở lại quan sát, Thần Nam cầm Hồng Hoang Kỳ tiến vào,tuy đại hợp cốc tà dị, áp chế sức mạnh của mọi tu giả nhưng Hồng HoangKỳ không phải tầm thường, vẫn phát huy được sức mạnh đáng sợ.

Nhânvương mộ đứng sừng sững, phát ra khí tức trầm trọng, trước mộ phần cómột mộ huyệt nứt ra, Thần Nam nhanh chóng lao vào. Đó là mộ huyệt đượcmở ra, tuy khá nhỏ so với tổng thể ngôi mộ nhưng lớn hơn nhiều kích cỡmột người.

Trong hắc ám vô tận, vô số bạch cốt trảo vũ động, phát rađiểm điểm u minh chi quang, dù sức mạnh bị áp chế nhưng vẫn nhận rarằng bất tử sinh vật trong mộ không tầm thường. Hồng Hoang Kỳ càng thầndị phi phàm, lắc một một lần là mấy chục bộ khô lâu xông lên bị chấntan.

Đương nhiên, đó là ở vòng ngoại vi mộ huyệt, hung hiểm khôngđáng gì, lúc Thần Nam vào sâu, hắn cảm giác được chỗ đáng sợ của Nhânvương mộ, nơi này tự thành một phiến không gian!

Vào trong sâu lạikhông còn hắc ám nữa, hào quang màu lục âm u chiếu rọi không gian. Nơinày khá kì dị, vô tận hư không có tiểu hành tinh xoay tít, điểm điểmtinh quang phát ra.

Khô lâu đại quân và cương thi quân đoàn, chínhthị từ na mấy tiểu hành tinh đó, thông qua truyền thống trận đặc biệtxông tới mộ huyệt. Thậm chí, cá biệt có khô lâu vương cùng cao giai bấttử sinh vật trực tiếp phi hành tới.

Ở đây sức mạnh bị áp chế không kinh khủng như trong đại hợp cốc.

Giống như một tiểu thế giới! Tiểu thế giới đang thành hình.

Nộithiên địa khác biệt lớn nhất với đại thế giới ở chỗ không có sao sáng,ở đây lại có tiểu hành tinh, Nhân vương quả nhiên danh bất hư truyền,trong mộ huyệt có một thế giới chưa thành hình.

Thần Nam đứng trênhư không màu lục âm u nhìn bất tử sinh vật dâng lên như thủy triều,lòng hắn trăm ngàn suy tư, Vũ Hinh là Nhân vương thật sao? Tự diễn mộtvùng thế giới, nếu không chết đi chắc đã mở ra đệ thất đạo? Nhớ đếnmông lung thế giới vây quanh thủy tinh khô lâu, hắn càng tin tưởng.

"Soạt, soạt." Mấy ngàn bộ hài cốt hóa thành tro tàn, Hồng Hoang Kỳ phát ra khí tức hủy diệt, quét sạch ngăn trở.

Lúc đó, hắn nhìn thấy thân ảnh thủy tinh khô lâu, nó đang kịch chiến với bảy thủy tinh khô lâu.

Đúng, là bảy thủy tinh khô lâu!

Hình như giống hệt nó.

Trừ trên trán có hào quang các màu khác nhau, thật sự không khác gì thủy tinh khô lâu.

Hóa thân? Hắn cả kinh, lẽ nào là thân hài cốt, vì sao chúng và thủy tinh khô lâu lại chiến đấu.

"Ngươitìm thân thể của mình, vì sao phải cố chấp như thế?" Một khô lâu phátra thanh quang trên trán dấy lên dao động tinh thần.

Thủy tinh khôlâu không nói gì, điểm bất diệt linh quang trên trán chợt hóa thànhmông lung thế giới vây quanh mình, đoạn bùng lên vô tận thần thánhquang huy đổ xô tới.

Bảy khô lâu đều toàn lực xuất thủ, tấn công thủy tinh khô lâu.

Thất sắc thần quang chiếu rọi thiên địa, mênh mang hư không rực rỡ màu sắc và cầu vồng.

Nhưngthủy tinh khô lâu chỉ tấn công một kẻ địch, mông lung thế giới hút thủytinh cốt phát ra thanh quang trên trán. Trong làn ánh sáng chói lòa,thủy tinh khô lâu chấn tan bộ khô lâu đó, do bị sáu khô lâu kia tấncông, mông lung thế giới cũng khó lòng chống nổi, thân thể nó xuất hiệnnhững vết nứt, tựa hồ sắp phá toái.

"Hôm nay không thể thỏa hiệp nữa."

"Không để y đi, bằng không sớm muộn chúng ta cũng bị diệt hết."

"Ngươi là Nhân vương, chúng ta cũng vậy, đừng cậy là chủ thể, chết rồi thì phân thân và chủ thể có khác gì."

"Chúngta thừa nhận không nên đánh tan hài cốt ngươi, tạo thành hơn trăm matướng nhưng ngươi đã thu hồi, không nên bức người quá đáng..."

Thần Nam đã hiểu, chúng là phân thân của thủy tinh khô lâu, tựa hồ trước đó từng hạ độc thủ với chân thân.

"Oành!"

Lụcđại phân thân xung phá được mông lung thế giới, đánh tan thủy tinh khôlâu, chỉ còn lại bất diệt linh quang trong đầu cốt xoay tròn.

ThầnNam lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ xông tới, hủy diệt khí tức bạo phát, tạmthời ngăn lại mọi đòn tiến công. Nhưng không cần hắn xuất thủ, thủytinh khô lâu đã tụ lại, đương nhiên trên bề mặt bộ xương vẫn đầy vếtnứt.

Mông lung thế giới nổi lên, khô lâu bị hút vào lúc trước nhanhchóng phân giải, hóa thành điểm điểm thủy tinh quang huy tiến vào thủytinh khô lâu, phân thân đó hóa thành một bộ phận của nó.

Đồng thời,hư không tựa hồ co lại, nhiều tiểu hành tinh tan biến, mông lung thếgiới vây quanh thủy tinh khô lâu lại rõ ràng hơn, không gian trong đórộng hẳn.

Ngoài xa vang lên tiếng kinh hô, mấy vị Thái cổ thần tiếnvào, dù Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn không muốn nhưng Thái cổ thần lolắng cho an nguy của Thần Nam nên buộc cả hai vào cùng. Tất cả thấythủy tinh khô lâu tựa hồ hút "thế giới", đều biến sắc!

Cùng lúc,điểm bất diệt linh quang trên trán thủy tinh khô lâu hướng vào HồngHoang Kỳ, lập lòe bất định đoạn lặng lẽ đưa tay về phía Thần Nam, tựahồ muốn hắn đưa cho lá cờ.

Hắn hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa Hồng Hoang Kỳ cho nó.

"Soạt, soạt, soạt."

Đại kỳ lay mạnh, cả hư không cơ hồ bị hủy diệt, tiểu hành tinh ngaoif xa cũng rung rinh như lá rơi trong gió.

Mônglung thế giới quanh thủy tinh khô lâu và trong lá cờ nổi lên vô tậntinh quang, phảng phất hợp lại rồi quét về phía lục đại phân thân.

"Hồng Hoang!"

"Hồng Hoang lại xuất hiện!" ...

Hiểnnhiên, chúng phi thường kinh hoảng, định liều mạng bỏ chạy nhưng vô hạntinh quang lấp lánh, mông lung thế giới phảng phất trải ra đến tận bờhư không, che hết vùng không gian kỳ dị.

Lục đại hóa thân đều bị giữ cứng lại!

Chúngsa vào tuyệt cảnh, rú lên chói tai lao vào thủy tinh khô lâu, toàn bộmàu sắc lấp lánh trên trán sáng chói lên, xạ hết vào đối thủ.

Thần Nam nhanh chóng lùi lại, đây là Nhân vương tự đấu với mình, hắn không thể nhúng tay vào.

Ngoàixa, Thái cổ thần đứng trong mông lung thế giới cũng bị ảnh hưởng, dốclực chống cự, may mà họ không bị kéo vào vòng xoáy chiến đấu.

"Ầm, ầm, ầm."

Cùngvới vô tận thiên lôi nổ vang, thủy tinh khô lâu bị lục đại hóa thânđánh tan, đầu cốt cũng không ngoại lệ. Thần Nam cả kinh hét lên.

Nhưnglinh hồn Vũ Hinh ngủ trong đầu cốt không hề hấn gì, điểm bất diệt linhquang trên trán như sóng nước, hóa thành một vùng hào quang mông lungche chắn.

Lục đại hóa thân sa vào mông lung thế giới phát ra tiếng rít kinh hồn.

"Hồng Hoang... Hồng Hoang sao lại tái hiện?"

"Vì sao lại thế này?"

"Đến cuối cùng lại về khởi điểm, tất cả ... thành không."

Lụcđại hóa thân trên hư không như băng giá gặp lửa, dàn tan đi, sau cùnghóa thành điểm điểm thủy tinh quang huy bay tới chỗ thủy tinh khô lâuđã vỡ vụn.

Sau cùng, hào quang chói lòa bùng lên trên không, ai nấybuộc phải nhắm mắt, lúc mở ra thấy bảy đạo hào quang quay quanh bấtdiệt linh quang của thủy tinh khô lâu. Đoạn giữa muôn màu ngàn sắc,thủy tinh khô lâu tái hiện, hài cốt trong suốt dần sinh huyết nhụctrong làn vô tận thần quang.

Ai nấy há hốc mồm, huyết nhục chi thânhoàn mỹ của thủy tinh khô lâu tái sinh, thần thánh giáp y sáng chói chekín nhưng bộ vị trọng yếu, làn da lấp lánh như mỹ ngọc đúc thành vôcùng mịn màng, tràn ngập sinh mệnh khí tức!

Tân sinh!

Thủy tinh khô lâu cốt, lại phát ra sinh mệnh khí tức!

Nhân vương tái sinh!

Thái cổ thần chấn kinh vô cùng, ai nấy ngây ra.

ThầnNam đờ người, Nhân vương và Vũ Hinh giống hệt nhau. Tuyệt đại dungnhan, thân thể yêu kiều nhưng đôi mắt sâu thẳm lại phát ra thần quangkhông ai nhìn thấu.

Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật, lơ lửng cáchđó không xa, không gian kỳ dị nhanh chóng co lại, tiểu hành tinh, điểmđiểm tinh quang, toàn bộ tiến vào mông lung thế giới quanh Nhân vương.

Triệt để tái sinh!

Hàoquang lóe sáng lần chót, hư không rộng rãi tan biến, toàn bộ bị mônglung thế giới hấp thu. Thần Nam và mấy vị Thái cổ thần xuất hiện trongcổ phần, thoát khỏi hư không vừa rồi.

Nhân vương cầm Hồng Hoang Kỳ cũng hiện thân trong cổ phần.

Nămthủ hạ ngũ sắc khô lâu của thủy tinh khô lâu cũng ngừng chiến với cácbất tử sinh vật, mọi rung chuyển trong mộ huyệt dừng hết, tất cả bất tửsinh vật ngưỡng vọng Nhân vương lơ lửng trên không.

Điểm bất diệtlinh quang trên trán Nhân vương càng sáng chói, che kín toàn thân, tiếnvào các bộ phận, mông lung thế giới cũng dung nhập vào thân thể, hiệntại Nhân vương và thế giới hòa làm một.

Bất quá, Thần Nam nhận ralinh hồn say ngủ trong đầu cốt vẫn chưa tỉnh lại, Vũ Hinh vẫn đang ngủ,tất cả đều do bất diệt linh quang.

Một cỗ thần thánh khí tức vô cùng hùng hồn lan tràn, mọi bất tử sinh vật phục xuống lễ bái Nhân vương trên không.

Ngay cả Thần Nam và mấy vị Thái cổ thần cũng suýt nữa quỳ xuống, áp lực như hồng hoang thiên vũ khiến linh hồn họ rung động.

Nhânvương dần thu liễm bất diệt linh quang, điểm điểm quang hoa từ thân thểbay ra không trung ngưng tụ thành một viên thần châu rồi vỡ vụn, hóathành tro bụi.

"Tái sinh châu!" Không biết từ bao giờ thủ mộ lãonhân đã vào Nhân vương mộ, thấy viên châu tan vỡ liền nói: "Đó là thầnchâu thế gian độc nhất vô nhị, có thể ngưng tụ lại linh thức, nhất địnhcó người đi qua cổ thiên lộ, cách đây rất lâu đã xuất thủ khiến Nhânvương có khả năng phục sinh, biến những gì xảy ra hôm nay thành thật."

Đệ nhất ma nữ Huyên Huyên cũng vào trong mộ, lên tiếng: "Phụ tử họ từng lấy được Tái sinh châu!"

"Ai?"Thủ mộ lão nhân kinh hãi hỏi, tựa hồ lại hiểu ngay: "Độc Cô Bại Thiênvà Độc Cô Tiểu Bại quả nhiên chưa chết, chắc đi qua đây, không có chúngsao Nhân vương quay lại được."

Huyên Huyên nhìn Nhân vương rồi nói: "Linh hồn nàng ta còn đang ngủ, đạo bất diệt linh quang kia điều khiển tất cả."

Nhânvương tựa hồ làm gì cũng theo bản năng, trong mắt thâm thúy vô cùng,đặt Hồng Hoang Kỳ sang bên rồi xòe tay, bảy đạo hào quang xạ xuống cổphần khiến tất cả rung động, mộc côn gãy nát, lá cờ phá toái bay ra rồihợp lại thành nửa lá Hồng Hoang Kỳ, tựa hồ hô ứng với đại kỳ cạnh nàngta, muốn dung hợp lại.

Đoạn, nàng ta cầm nửa lá cờ của Thần Nam lên trả lại hắn, giữ lại nửa lá tự mình tụ hợp.

Hắn hơi sửng sốt, chuyện này...

"Ầm, ầm, ầm." Tiếng sấm động vang vang, tất cả bị đẩy bật khỏi Nhân vương mộ. Nhân vương cầm nửa lá Hồng Hoang Kỳ ra theo.

Nhân vương thật sự tái sinh!

Thủ mộ lão nhân nghi hoặc nhìn đại hợp cốc: "Không biết hai tên khốn trốn ở đâu, chết tiệt."

Trong hắc ám đại hạp cốc yên tĩnh vô cùng, ai nấy chăm chú nhìn Nhân vương xem diễn biến tiếp theo.

Trầmmặc một lúc, Hồng Hoang Kỳ trong tay Nhân vương rung mạnh, một cổ lộxuất hiện triên vách đá cách đó không xa. Nàng ta chỉ điểm lối ra chotất cả, con đường nàng ta vẫn leo lúc còn là thủy tinh khô lâu. HồngHoang Kỳ dấy lên trận trận ma vụ, hắc ám đại hạp cốc lấp lánh hào quangkhiến tất cả nhìn rõ.

Chúng nhân rảo bước tiến tới, lúc đến vách đá, Nhân vương đã biến mất, không hiểu đi đâu nhưng Nhân vương mộ không còn nữa.

ThầnNam cảm giác không thể cứ thế này mà đi, thủ mộ lão nhân và Huyên Huyêncũng thấy nên ở lại thám thính, họ chưa quan sát kỹ hắc ám đại hạp cốc

Tấtcả nhớ kỹ cổ lộ rồi quay lại, nghe thấy ngoài xa trong đại hợp cốc cótiếng ầm ầm, các Thái cổ thần nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy Nhân vươngvung Hồng Hoang Kỳ... quét bằng Hoàng Thiên chi mộ. Một bộ tàn khuyết hàicốt bay vào Hồng Hoang Kỳ của nàng ta.

Thần Nam kinh hãi bởi tàn cốt của Hoàng Thiên không khác gì nhân loại, chỉ lớn hơn nhiều. Hắn được đại khai nhãn giới.

Ngũsắc khô lâu theo sau Nhân vương, chiến y trên tiên thể xinh đẹp củanàng ta lấp lánh ánh sáng thánh khiết, rung lên phần phật cùng kìnhkhí, quét sạch Hoàng Thiên chi mộ rồi tiến tới Thương Thiên chi mộ.

Cổphần đứng sừng sững, bi mộ cao vút đượm vẻ kinh rợn nhưng trước mặtNhân vương, tất cả đều bình thường, tựa hồ không đáng gì, nàng ta khônghề khách khí hay do dự, quét sạch ngay.

"Ầm, ầm, ầm." Thương Thiênchi mộ tan tành, tấm bia nát thành vô số mảnh, cổ phần tiêu tan, một bộhài cốt khổng lồ nhô lên nhưng bị cuốn vào Hồng Hoang Kỳ trong tay Nhânvương, tan vào tinh quang.

Trong hai tòa thiên mộ không hề có bất tửsinh vật, hai "Thiên" tựa hồ đã triệt để tịch diệt, không còn lại chútlinh thức dao động, hài cốt cũng tử khí trầm trầm, dễ dàng bị Nhânvương thu lấy.

Những Thái cổ thần bám theo lặng lẽ quan sát, Nhânvương chuyển hướng sang U Minh Thiên chi mộ, cũng không nói gì, vungHồng Hoang Kỳ quét mạnh, thiên mộ vỡ tan, một bộ hài cốt đen như mựcnổi lên mặt đất, hai mắt bắn ra hào quang lạnh lùng.

"Ai quấy nhiễu yên tĩnh của ta?"

UMinh Thiên vẫn còn lại chút linh thức dao động, ầm một tiếng đứng phắtdậy trên mặt đất băng lãnh, bộ xương tan ngay, một vết nứt lan về xaxôi.

"Ngươi là ai, ta là ai?" Bộ xương U Minh Thiên tuy có vẻ vôcùng ghê rợn nhưng dao động tinh thần phi thường mơ màng, đã quên điquá khứ.

Nhân vương luôn im lặng, điểm bất diệt linh quang khống chếmọi hành động, trực tiếp quét Hồng Hoang Kỳ tới, nửa lá cờ rợp trờitiến tới, phát ra khí tức hủy diệt, dù hài cốt U Minh Thiên lớn nhưngọn núi cũng bị trùm kín.

U Minh Thiên kịch liệt giãy giụa, truyềnra tinh thần dao động, rung rinh bóng đêm. Dù sức mạnh bị áp chế nhưngchúng nhân vẫn cảm nhận được điểm đáng sợ của y.

Nhưng dưới áp lực của Nhân vương, tất cả đều không đáng sợ, Hồng Hoang Kỳ áp chế chặt chẽ U Minh Thiên!

"Gào..."Tiếng gầm phẫn nộ vang vọng, U Minh Thiên vỡ vụn, bộ xương suýt nữachấn rách lá cờ, linh thức chi quang sáng lên tà dị trong bóng tối.

"Tanhớ ra rồi, ta là U Minh Thiên, lão ma họ Thần đã đánh tan Thiên Thứccủa ta. Ngươi... là Nhân vương!" Nhưng y không nói được gì nhiều, một thếgiới mông lung xuất hiện, phát ra thần quang chói lòa như biển động,dấy lên hào quang ngút ngàn, thoáng chốc chấn tan linh thức của y. HồngHoang Kỳ tụ hết hài cốt y lại thành một bộ xương hoàn chỉnh rồi thu vào.

Chỉ nháy mắt, Nhân vương đã dọn sạch ba ngôi thiên mộ!

Dùnhững Thiên đó đã diệt vong nhưng không mấy ai có đảm lượng này mà nàngta vẫn ung dung, nhất là thể hiện sức mạnh kinh hồn lúc đối phó vớilinh thức bất diệt của U Minh Thiên.

"Ta biết rồi... ngươi ô hợp vớihai tên đó." Trên không lại vang lên tiếng nói sang sảng của "Thiên":"Hai tên đó qua đây, phong khốn tất cả, giúp nguoi phục sinh, bố trícấm thiên lĩnh vực, thử tìm sức mạnh phá Thiên."

Nhân vương không nói gì, cầm Hồng Hoang Kỳ nhìn lên vòm trời tối om.

ThầnNam và mấy Thái cổ thần đều cả kinh, nếu hắn đoán không sai, hai ngườiđó Độc Cô Bại Thiên và Độc Cô Tiểu Bại, hai phụ tử đã cất công bố trígì đó ở đây.

"Hắc, quả nhiên là hai tên Vương bát đản!" Thủ mộ lão nhân nói toẹt ra.

Huyên Huyên phong hoa tuyệt đại lừ mắt nhìn sư phụ.

"Soạt, soạt." Nhân vương đột nhiên lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ lao lên không, thế giới mông lung xuất hiện trên cao.

Hồng Hoang Kỳ rời tay, lấp lánh tinh quang trong bóng tối, cuồng loạn bay múa khắp thinh không, tựa hồ định hủy diệt tất cả.

QuanhNhân vương thần quang sáng chói, hai tâm chầm chậm vẽ lên từng quỹ tíchhuyền bí mạc trắc, không trung xuất hiện một bức thiên khung đồ thần bírồi trải ra. Đồ ảnh như thiên khung che kín hắc ám đại hạp cốc, sứcmạnh kinh nhân lan tràn, mỗi thốn không gian đều có dao động nănglượng, cơ hồ muốn chấn toái vùng thiên địa này.

"Thiên" phát ra tiếng kêu thống khổ: "A..."

Thủ mộ lão nhân động dung: "Đó là hỗn hợp thể từ tàn linh của Thương Thiên, Hoàng Thiên, U Minh Thiên."

Lãonói không sai, Nhân vương không thẹn là nhân trung chi vương, diệt hếttàn linh của Thiên, dải vân vụ phát quang không theo quy tắc nào nhanhchóng bị chấn tan, Hồng Hoang Kỳ hút sạch.

Tất cả lại yên lặng, như chưa xảy ra chuyện gì, Nhân vương cầm Hồng Hoang Kỳ đứng lặng trong hắc ám đại hạp cốc trung

"Đi thôi." Thủ mộ lão nhân nói.

Cả nhóm theo lối cũ quay về, đến dưới vách đá, men theo con đường Nhân vương chỉ điểm bò lên.

Khônghề có trở ngại, xuyên qua một làn mê vụ, họ thuận lợi vượt qua khu vựcThiên cũng bị cấm chế, nhưng ai nấy vẫn lạnh mình trước cổ lộ thoạt lênthoạt xuống này, tựa hồ có một loại sức mạnh lan tràn, là cấm chế nhắmvào Thiên.

Bò lên chừng một vạn thước, chúng nhân mới thấy sức mạnhtrở lại, tạm thời phi hành ngắn ngủi được, bốn Thái cổ thần vĩnh viễnnằm lại tại táng thiên chi địa, chúng nhân đều thấy lòng trầm trọng.

Lúc còn cách mặt đất bốn ngàn thước, một hỗn độn môn mông lung, lấp lánh hào quang trên vách đá, là vĩnh hằng chi lộ!

Lúcđi xuống, họ không theo đường này, lúc về mới lại đi qua, trong lòngThần Nam máy động, Hồng Hoang Kỳ xòe rộng thả vô diện nhân ra, hắn nghĩtới hồn ảnh bị trói trong hỗn độn hỏa.

Có nhiều Thái cổ thần thế này, may chăng có người biết được lai lịch của y.

Hắnnói hết tình hình bên trong vói Huyên Huyên và thủ mộ lão nhân, cácThái cổ thần đều động tâm, sau cùng nhất trí vào tham quan một phen.

Trongvĩnh hằng chi lộ, thời gian phảng phất đình chỉ. Chúng nhân lao vùn vụtnhưng phảng phất như không thể tới điểm tận đầu, ai nấy đều cảm giác đãmấy năm trôi qua.

"Thông thiên chi lộ", "Tiếp dẫn chi môn", hai conđường này khiến họ kinh hãi. Có người từng qua Thông thiên chi lộ,không biết hiện tại bị ai định tại đây, Tiếp dẫn chi môn là nơi Thái cổthần quay về, vẫn khiến họ vô vàn kinh ngạc.

Ánh sáng hỗn độn lóerực chung quanh, ai nấy nhanh chóng phi hành. Lúc vào sâu trong hỗn độnthông đạo, sức mạnh bị áp chế trong thể nội quay về, tốc độ nhanh kinhhồn, phi hành trong câm lặng rất lâu, họ cũng đến được nơi ma hồn bịtrói. Ai cũng cảm giác được hồn lực cực mạnh dao động.

Dây xích lớn như thùng nước chặn đường, u minh chi quang lấp lánh, hỗn độn hỏa rừng rực đốt thiêu linh hồn bị cấm cố.

Linh hồn cao lớn mà cô tịch lặng lẽ bị hỗn độn hỏa đốt nung, y cơ hồ đã cứng lại, hoặc không buồn giãy giụa.

"Đángsợ, đáng sợ." Thủ mộ lão nhân kinh thán: "Hồn lực của người này quámạnh, bị thiêu suốt vô tận tuế nguyệt rồi mà vẫn thế, nên biết đây làhỗn độn hỏa có thể hủy diệt thiên giai cao thủ. Đổi lại là lão nhân giata chưa chắc chịu được lâu thế."

"Sư phụ lại thích thổi phồng bản thân, người chịu được bảy vạn năm trở xuống." Huyên Huyên châm chọc.

"Còn nha đầu?" Thủ mộ lão nhân không hề đỏ mặt hỏi ngược lại.

"Gấp mười lần sư phụ."

"Vớ vẩn, tiểu nha đầu tưởng mình là Nhân vương chắc?"

"Không kém bao nhiêu."

Chúng nhân tắt tiếng.

Chợt thủ mộ lão nhân biến sắc: "Đây mới là... quá đáng sợ."

Huyền Huyền hình như cũng nhận ra, kinh hãi: "Thuế Hồn đại pháp!"

Mọi Thái cổ thần đều kinh hãi.

"Khôngsai." Thủ mộ lão nhân gật đầu: "Nghịch thiên! Đúng là nghịch thiên. Cóngười lại muốn thay đổi tất cả bản thân, biến đổi từ linh hồn ban đầu,để lại 'Hồn Xác' này."

Nghịch thiên cải mệnh! Cải biến linh hồn chính mình!

Linh hồn triệt để biến đổi!

Ai nấy xông lên vây chặt "Hồn xác", định xem có phát hiện được bí mật thay đổi linh hồn chính mình của đại nhân vật chăng.

Nhưng họ đều thất vọng, không phát hiện được gì.

Thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên lại càng kinh hãi: "Biến đổi lần hai."

Thủ mộ lão nhân liên tục biến sắc, không biết là vui hay lo lắng, trầm giọng: "Đáng sợ, không kém hơn lão nhân gia ta."

"Sư phụ, mạnh hơn người nhiều lắm." Huyên Huyên lại khiến lão tắt tiếng.

Những Thái cổ thần cũng như Thần Nam đều hơi nghi hoặc.

HuyênHuyên giải thích: "Biến đổi lần hai này bởi kẻ này đã tiến hành một lầnbiến đổi linh hồn, để lại 'Hồn Xác' này. Y phí lực biến hóa thế này đãchạm vào nguy hiểm sinh mệnh, hiện tại đã triệt để cải biến linh hồn,đạt đến mức không ai biết y là ai."

Thủ mộ lão nhân tiếp lời: "Khôngsai, biến hóa linh hồn vô cùng hung hiểm, sai lầm một chút là tịchdiệt, vĩnh viễn tiêu tan. Xem ra y đùa với lửa, mưu kế không tệ, bằngkhông sẽ không chịu hung hiểm cỡ này để che trời qua biển."

Hiển nhiên không tìm ra hồn xác đầu tiên, không ai biết kẻ này là ai.

Cùng lúc, vô diện nhân đứng sau lưng Thần Nam chợt rung động, bởi linh xác bị trói trong mớ dây xích động đậy.

Như tượng đá bị phong hóa, y chợt mở bừng mắt như kiếm bén khiến tất cả lùi lại một bước.

"Vù",vô diện nhân hóa thành một đạo quang ảnh lao vút vào hồn xác. Hào quanglóe lên, họ quả nhiên ... hợp vào nhau. Dung hợp vừa vặn.

Một luồng sức mạnh kinh nhân bùng lên.

Cả hỗn độn thông đạo sụp đổ.

Sức mạnh khó dò quá kinh dị, hoàn toàn do hồn xác và vô diện nhân dung hợp phát ra.

"Cắc."

Dây xích đứt tung

Vôdiện nhân và hồn xác dung lại dung hợp, dao động kinh nhân phát ra, hàoquang che lấp tất cả, từng đoạn dây xích rớt xuống đất, phát ra tiếngkim thuộc va nhau, hồn xác bị khốn vô tận tuế nguyệt đã thoát khốn.

Nhưhồng hoang mãnh thú thoát khốn, dao động lan khắp không gian, ánh sánghỗn độn trong không gian thông đạo tan át bị áp chế ảm đạm hẳn, cácThái cổ thần lại lui bước.

Hồng Hoang Kỳ trong tay Thần Nam rung lênphần phật, chặn lại cuồng bá khí tức bài sơn đảo hải. Đương nhiên hồnxác này hết sức bất phàm, phát ra khí thế kinh nhân vô cùng, không aiđo lường nổi.

"Ầm, ầm, ầm." Dao động năng lượng ngút trời tràn ra,lại dẫn đến cảnh sụp đổ, hỗn độn thông đạo hóa thành một hỗn độn hải,sóng hỗn độn lan tràn, hào quang rực lên lóa mắt.

Đó là lần dung hợp kinh thiên động địa.

Hàoquang cùng hủy diệt khí tức kéo dài nửa thời thần mới tan đi. Trên mặtđất còn lại những đoạn xích đứt gãy, vô diện nhân đứng trên không, máitóc dựng đứng, giáp trụ do năng lượng hóa thành che kín các nơi yếu hại.

Ykhông có ngũ quan nên không ai thấy được thần sắc hay tâm tình. Bấtquá, chúng nhân thông qua tinh thần dao động qua sát được đôi điều. Lúcnày, y như lòng giếng lặng, không hề có dao động tình cảm, phi thườngbình tĩnh, nếu thân thể không phát ra sinh cơ vô hạn chắc mọi người đềucho y là một bức tượng.

"Ai... ở đâu?" Dao động tinh thần mê mang phát ra, không tướng xứng với năng lượng dao động kinh hồn.

Chúng nhân nhìn nhau, càng tin y là một hồn xác, không có ký ức, quá khứ, hiện như một tờ giấy trắng.

Thủ mộ lão nhân gật đầu: "Quả nhiên là hồn xác của lần biến hóa thứ hai lưu lại."

Dungnhan tuyệt mỹ của Huyên Huyên lộ vẻ suy tư, nàng muốn biết vô diện nhânthật ra là ai? Lòng nàng hơi bất an, bất giác lại nghĩ đến hai cha con.

Thủmộ lão nhân hình như minh bạch nàng nghĩ gì, nhẹ giọng: "Đừng vội kếtluận, nhìn kiểu gì cũng thấy y là nhân vật không phải chính phái, cóphải là tuyệt thế đại hung nhân chăng. Chuyện này... trước khi sự thực hémở, tất cả đều có khả năng." Đoạn lão đến trước mặt vô diện nhân quátvang: "Uy, tiểu tử ngươi là đồ đệ của ta, mau gọi sư phụ cho ta nghenào."

Vô diện nhân nghi hoặc quay đầu lại nhìn lão đoạn thật sự bướctới, dấy lên áp lực kinh hồn, khiến một vị Thái cổ thần thực lực hơikém hơn cảm giác trận trận kinh tâm.

Ai nấy mắng thầm, thủ mộ lãonhân quá xấu xa, lại định che mắt một nhân vật hùng mạnh cỡ này, vôdiện nhân tuyệt đối thực lực siêu quần, dù chỉ là một hồn xác nhưnghiếm có địch thủ.

"Ha ha..." Thủ mộ lão nhân cười vang, thần thái cóvẻ đắc ý nhưng chợt cảm giác nguy hiểm, đại lực vụt tới, vô diện nhânnhất chưởng hất bay lão, va đập ầm ầm vào vùng sâu hỗn độn. Lão khôngphòng bị, bị đánh đến quay cuồng, hồi lâu mới tỉnh lại, đỏ lựng mặtmày, thét lên be be: "Dám đánh lén lão nhân gia?"

Dao động tinh thầnhùng hồn dấy lên, uy lực vô hình được vô diện nhân phát ra. Tuy y khôngnói năng gì nhưng gần như đã lên tiếng bằng hành động rằng lão lừa đảo,ta quên quá khứ, không có nghĩa là không biết phán đoán.

Huyên Huyên cười rung người, chế nhạo sư phụ.

Quái sự xảy ra khiến tất cả kinh ngạc, vô diện nhân rảo bước đến cạnh Thần Nam, đứng im lặng.

Bảnthân hắn rúng động trong lòng, đó là hồn xác của nghịch thiên cườnggiả, phải chăng cường giả đó là hắn? Chuyện này... tựa hồ không hiệnthực, nếu là thật, sao hắn lại không có tí ký ức nào? Hắn dần bìnhtĩnh, thầm nhủ sao lại đi hâm mộ, ảo tưởng về thân thế kinh nhân nhưvậy, hắn chính là hắn, cũng muốn vươn lên mạnh nhất.

Thủ mộ lão nhân nói: "Tiểu tử mau nói cho ta nghe việc về vô diện nhân và huyết quan, thật sự là phát hiện nó tại vách đá?"

"Đúng." Thần Nam kể lại tường tận lần nữa.

"Xemra bị xích sắt trói buộc là hồn xác, toái nhục trong huyết quan là nhụcxác, vốn là nhất thể. Kì quái, vô diện nhân sao lại giống ngươi thếnhỉ?" Thủ mộ lão nhân đi quanh hắn, "ầm", lại bị vô diện nhân nhấtquyền đánh bay, đương nhiên y không dùng lực nhưng cũng khiến lão nhếchnhác chui ra khỏi hỗn độn hải.

"Ta @#%?#... không còn thiên lý, tiểu tử ngươi là thuế xác? Ta không tin." Thủ mộ lão nhân phẫn hận.

Thần Nam dần bình tĩnh lại, Hồng Hoang Kỳ trải ra, huyết quan bay lên, vô diện nhân tiến vào rồi bị Hồng Hoang Kỳ hút vào trong.

Tấtcả ngây người, chuyện này... nhân vật mạnh như thế lại cam nguyện bị thuphục, hình như tuyệt đối phục tùng, quả là kỳ dị. Lẽ nào Thần Nam là kẻliên tục biến hóa kia, ai cũng nghĩ thế nhưng quả thật quá khó tin.

Lầnnày, tất cả theo đường cũ quay về, hết sức thuận lợi lên đến mặt đất.Kỳ thật, họ hoàn toàn có thể theo Tiếp dẫn chi môn về đại lục hắc ámnhưng bọn Tử Phong còn ở trong cổ thiên lộ nên họ phải về dẫn theo.

Cổthiên lộ hoang tịch hôm nay hết cô tịch, nhiều cổ thần hùng mạnh cómặt, liên tục tìm kiếm, hy vọng phát hiện manh mối trọng yếu, hài cốtĐại Ma thiên vương đào được ở đây nên thủ mộ lão nhân lẩm bẩm, muốn đàođược di cốt của Độc Cô Bại Thiên và Độc Cô Tiểu Bại, kết quả bị HuyênHuyên dần cho một trận nên thân.

Linh hồn Đạm Đài Tuyền bị Thần Namphong ấn trong nội thiên địa, rồi lại theo hai tiểu bất điểm lắm tròphong ấn luôn nhục thân, đoạn quăng luôn Tử Kim thần long lấp lánh tửquang vào trong đó. Hắn tự tay ôm hai vì sao gây họa Huyền Huyền và TácTác, đồng thời giám sát hai hài tử lớn hơn một chút Không Không và Y Yđi trứơc, chuẩn bị ly khai cổ thiên lộ.

Mấy Thái cổ thần liên thủ làđủ mở được cổ thiên lộ, nhưng hắn muốn biết vô diện nhân mạnh đến mứcnào nên thả ra, dùng tinh thần dao động truyền âm, kết quả vô diện nhânngoan ngoàn nghe theo.

Nhất quyền!

Chỉ một quyền là mở được cổ thiên lộ! Sánh ngang liên thủ chi lực của mấy vị Thái cổ thần.

Bạchcốt thông đạo lại xuất hiện trên hư không nối với đại lục hắc ám vôtận. Tất cả tiến vào, rời khỏi cổ thiên lộ thần bí mạc trắc.

Thần Nam nhìn lại lần cuối, thấy Nhân vương cầm Hồng Hoang Kỳ đứng cạnh đại hợp cốc chú thị theo cả nhóm rời đi.

Vô tận hắc ám xuất hiện trước mắt, Cửu Đầu Thiên Long và Tà Tôn thở phào, sau cùng cũng còn sống quay về mảnh đất quen thuộc.

"Chúng ta đi được chứ?" Cả hai hỏi Thái cổ thần và Thần Nam.

"Cònđi nữa sao?" Thủ mộ lão nhân nói: "Tu vi của các ngươi không nhược,thuộc nhóm Thái cổ thần, lẽ nào còn định đi riêng rẽ? Nói cho các ngươibiết, lúc đại chiến, không ai có thể một mình hết, hiện tại gia nhậpcùng bọn ta là lựa chọn đúng nhất."

"Chuyện này..." Cửu Đầu Thiên Longvà Tà Tôn tắc tị, họ đương nhiên biết bọn thủ mộ lão nhân định làm gì.Đúng là đùa với lửa, nhảy vào khó lòng rút chân ra, nhưng giờ không cònlựa chọn, đành gật đầu.

"Hừ, coi như các ngươi sáng suốt." Thủ mộlão nhân nói: "Sắp có một trường đại chiến, lúc thế giới này hòa hàiquy nhất sẽ cùng hỗn độn di dân quyết chiến. Mọi thiên giai cao thủ đềukhông thể đứng ngoài."

"Sư phụ, định mở màn thế nào?"

"Tiểu nhađầu định thử ta? Đương nhiên phải tìm một nơi tụ tập nhân mã." Đoạnquay sang bảo Thần Nam: "Tiểu tử dùng Hồng Hoang Kỳ đẩy sức mạnh xuyênthấu vào vùng sâu hỗn độn, cho mấy lão bất tử biết chúng ta đang tụ tậpnhân mã."

"Hay lắm, hay lắm." Hai tiểu bất điểm bị Thần Nam chộpcứng vui vẻ nhảy cẫng lên, cả hai định đi chơi nhưng bị hắn dùng đạipháp lực trói lại, muốn chạy cũng không thoát.

Lòng hắn lạnh buốt,trường đại chiến này không thể tránh khỏi, đại quyết chiến với hỗn độndi dân trong truyền thuyết sẽ là trận chiến thạch phá thiên kinh bậcnhất, không biết còn hỗn độn di dân cỡ như Quảng Nguyên chăng.

Chúng nhân kiến nghị nên đến một quang minh thế giới, coi là nơi triệu tập.

"Cướp lấy một nơi, cướp lấy một nơi." Huyền Huyền và Tác Tác kêu ầm lên, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

ThầnNam cốc cho mỗi đứa một cái, đoạn nói với chúng nhân: "Ta thấy nên đếnthập vạn đại sơn, ở đó có Tội Ác chi thành, quang minh thế giới đókhông ít bằng hữu của ta, họ sẽ không ngại giúp chúng ta triệu tập nhânmã."

Uy lực của Thái cổ thần vô cùng đáng sợ, họ truyền tin cho người trong Tội Ác chi thành, tức thì khiến các tu giả cảm nhận được.

Cốt Long và Hoàng Nghĩ là lưỡng đại Thái cổ yêu thánh, cũng phát ra khí thế kinh nhân, yêu khí ngút trời bay lên.

Đồngthời một đạo kim quang nghịch không bay tới, Long Bảo Bảo toàn thânsáng rực kim quang, cao hứng bay tới, Tiểu Thần Hi ngồi trên tấm thênbéo mầm của nó.

"Thần Nam..."

"Ca ca..."

Tiểu long và Thần Hi đồng thời kêu lên.

Mộttiếng phượng hoàng gáy vang vọng, Tiểu Phượng Hoàng mang theo thiên hỏabay lên, thấy hắn thì dị thường cao hứng, vui vẻ bay tới.

"Không Không? Y Y?" Thần Hi và tiểu long nghi hoặc nhìn hai hài tử đã lớn.

"Oa,tiểu long ca ca, vẫn khả ái thế này sao." Lời Không Không và Y Y khiếntiểu long suýt nữa ngã khỏi đám mây. Lúc xưa hai hài tử mới một tuổi,là tiểu đậu đinh đúng nghĩa, hiện tại lại bảo nó khả ái.

"Tiểu cô cô!" Không Không và Y Y reo lên với Thần Hi.

"Ôi,ôi, ôi." Huyền Huyền và Tác Tác cạnh đó ỉu xìu, dáng vẻ hiện tại củaThần Hi không lớn hơn chúng bao nhiêu mà chúng phải gọi là cô cô, quảthật hai tiểu quỷ dị thường khổ não.

"Tiểu hòa thượng vẫn khỏe nhỉ!"

HuyềnTrang vừa từ nội thiên địa của thủ mộ lão nhân đi ra, bị người quennhận ra, nhưng nghe thấy lời xưng hô này, y dở khóc dở cười.

Chúngnhân hoan hoan hỉ hỉ đáp xuống, Cốt Long và Hoàng Nghĩ thông qua tinhthần dao động giao lưu với các Thái cổ thần, đồng ý sẽ cùng tiến hànhđại quyết chiến!

"Rung Hồng Hoang Kỳ đi." Mấy vị Thái cổ thần thương lượng, bảo hắn dùng chí bảo truyền tin tức.

Hắnlắc mạnh lá cờ, khống chế sức mạnh để hủy diệt khí tức hóa thành mộttrăm linh tám đạo quang tuyến xuyên đi tứ hướng, tràn ra thiên ngoạihỗn độn.

Lúc Hồng Hoang Kỳ nguyên lành, bị một cuồng nhân lắc mạnh,suýt nữa đánh tan tinh không, uy lực vô cùng, hiện tại đã tan nát nhưngThần Nam vẫn buộc phải cẩn thận khống chế, sợ sẽ bất cẩn hủy mất mấyquang minh thế giới phụ cận.

Mượn lá cờ đẩy tin tức triệu tập Tháicổ thần lao vút vào thiên ngoại hỗn độn, vô luận là hồng hoang cườnggiả ẩn tu hay nhóm Thái cổ thần thứ hai, tuyệt đại bộ phận đều nhậnđược tin.

Đồng thời, hỗn độn di dân cũng bắt được tin tức khiêu chiến, họ biết trường đại chiến sắp xảy ra.

"Hừ",trên không dấy lên áp lực khủng khiếp, tinh thần dao động chấn nhiếptâm phách trùm xuống: "Hắc Khởi ta đến rồi." Cái Thế quân vương làngười đến đầu tiên, ma thể cao lớn, nhiễu ma khí, Tuyệt vọng ma đaolạnh lẽo khiến người khác lạnh buốt.

"Thần Nam, trận chiến giữa chúng ta tiến hành hôm nay?"

ThầnNam cầm Hồng Hoang Kỳ nói: "Sau hỗn độn đại chiến, nếu ngươi còn sốngsẽ nói, lần này xem ai giết được nhiều cường địch hơn."

"Nhiều nămrồi, ta đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, không biết có đáng cho ta xuấtthủ không." Hắc Khởi có tư cách tự phụ, ai cũng thấy y cuồng vọng nhưngthực lực của y thì ai cũng rõ, Cái Thế quân vương tuyệt không phải loạihư danh!

Thần Nam chưa đáp, trên không vang lên tiếng "ầm ầm", mộthành tinh sáng rực bị người ta dùng đại pháp lực ném từ thiên ngoại hỗnđộn vào quang minh thế giới này, định hủy diệt tất cả.

Đồng thời,một giọng nói ẩn chứa uy lực vang lên: "Thái cổ thần, các ngươi quácuồng vọng, vọng tưởng cùng hỗn độn tộc quyết chiến, các ngươi sẽ triệtđể bị diệt tộc!"

Hiển nhiên, đó là hành tinh do hỗn độn cường giả ném tới!

Quảthật người này tu vi công tham tạo hóa, đó không phải không phải là mộttiểu hành tinh, mà là một tinh cầu cực lớn. Công lực này mà đập vàoquang minh thế giới, tuyệt đối sẽ hủy diệt tất cả.

"Hừ." Thần Namhành động đầu tiên, Hồng Hoang Kỳ lắc mạnh, vô diện nhân bay ra, haitay khẽ vung lên, hành tinh lao tới chưởng hướng quay lại thiên ngoạihỗn độn.

Hắc Khởi gật đầu: "Được, ngươi có thực lực đấu với ta."

HồngHoang Kỳ lắc mạnh, hủy diệt khí tức bạo phát nhưng không dao động khắpthập phương, nếu vậy mọi quang minh thế giới quanh đó đều bị hủy diệt.Một đạo u minh chi quang tụ tập thành dải, nghịch thiên bay lên, xạ vàothiên ngoại hỗn độn, theo sát hành tinh bay ngược lại.

Đó là lần đốicông từ xa, chưa phải đại quyết chiến, nhưng cũng nhận ra đại pháp lựccủa song phương. Vị hỗn độn cường giả có thể dễ dàng khống chế một đạihành tinh, ném đi ném lại như cục đất, đủ thấy pháp lực vô biên. ThầnNam dựa vào Hồng Hoang Kỳ thực hiện việc tương tự, cũng khiến tất cảkinh ngạc.

"Ầm, ầm, ầm!"

Thiên ngoại hỗn độn lóe sáng vô tận,hành tinh khổng lồ xuyên thấu trận trận sóng hỗn độn, lao thẳng vàovùng sâu hỗn độn hải quang vụ mê mông, tốc độ càng lúc càng nhanh,nhưng đột nhiên dừng lại, "ầm", bùng nổ khiến sóng năng lượng lan tràn,hỗn độn rúng động.

Một hỗn độn nhân ảnh mông lung ở đó khẽ vung tay,hủy diệt luôn hành tinh đó. Đồng thời, hủy diệt chi quang của HồngHoang Kỳ lao tới, phá toái trùng trùng màn sáng năng lượng, hất văngtừng đợt sóng, nhấn chìm kẻ đó. Nhưng cường giả như vậy quyết không thểbị thất bại bởi công kích từ cự ly xa đến vậy, y đứng trong mà sáng vôtận hừ lạnh, hủy diệt u quang hùng hậu khó dò quay quanh y tăng tốc,đoạn thân thể y mờ dần hóa thành điểm điểm u quang rồi tiêu tan hẳn.

Hiểnnhiên y không muốn dừng tay như vậy, hai tay liên tục vung lên, từngđạo hỗn độn thần quang bùng lên, ánh sáng vô tận phủ lấy ý rồi bị ápchế thành một thanh hỗn độn quang kiếm, đoạn lao vào đại lục hắc ám.

Đó cũng là lời khai chiến.

Thái cổ thần và hồng hoang cường giả chưa triệu tập xong, Thần Nam và cường giả của hỗn độn di dân đã khai chiến.

Ngaylúc hỗn độn thần kiếm sáng chói lao vào đại lục hắc ám, phát ra vôthượng uy lực, chiếu sáng chiếu sáng trời cao khiến ba vầng minh nguyệtđều thất sắc.

Nhưng rất nhanh, ba vầng minh nguyệt phát ra hào quang chói lòa bảo vệ nguyệt thể, hỗn độn kiếm bị hất xuống.

Nhưmột cỗ năng lượng cuồng bạo rợp trời bổ xuống, các thiên giai cao thủtrong mọi quang minh thế giới vội vàng thể hiện đại pháp lực giữ vữngHuyền giới của mình.

Đại lục hắc ám như bị thiên ngoại vẫn thạch kích trúng, rung lên bần bật, những nơi không có ai bảo hộ liền nứt toác.

ThầnNam không để vô diện nhân xuất thủ, Hồng Hoang Kỳ rung mạnh, cổ tinhkhông mông lung xuất hiện, hỗn độn thần kiếm sáng lóa lao vào liền ảmđạm dần sau cùng bị phân giải, năng lượng quang kiếm hoàn toàn bị lá cờhấp thu, nó rung lên phần phật, phát ra vô tận hủy diệt khí tức!

"Để ta tới." Cái Thế quân vương Hắc Khởi không đợi ai đồng ý đã đằng không lao tới thiên ngoại hỗn độn.

"Tên này nóng nảy quá." Thủ mộ lão nhân gào lên: "Đối thủ khá khó chơi, chắc không dễ thu thập."

"Chúng ta cùng đi, diệt đại nhân vật của chúng để tế cờ."

Chủý này khá hay, diệt một đại nhân vật của đối phương, chắc sẽ lan khắpthiên vũ, đại chiến sẽ bắt đầu. Nhưng người lên tiếng khiến chư thầnphải nhìn nhau, là tiểu bất điểm Tác Tác.

"Đúng, chúng ta nên chủ động xuất kích!" Huyền Huyền cũng hưng phấn suýt nhảy bật lên.

"Cốp."

"Cốp."

ThầnNam gõ mạnh lên đầu cả hai khiến chúng kêu ầm lên. Hắn đã hiểu, haitiểu bất điểm chỉ có thể áp chế, không thể bỏ lỏng được, bằng khôngchúng dám "bán trời không văn tự ngay", còn hơn Không Không và Y Y nămxưa nhiều, tốt nhất nên nhốt chúng lại đến lớn.

"Được, chúng ta cùng đi." Thủ mộ lão nhân lại cười hăng hắc.

"Được." Thần Nam đồng ý, nhanh chóng phong ấn hai tiểu quỷ, cho vào nội thiên địa, phòng khi chúng làm loạn.

"Giết!"

"Giết, giết..."

Chúngnhân hô vang, lao tới thiên ngoại hỗn độn, muốn triệu tập Thái cổ thầnvà hồng hoang cường giả, hay hơn hết là tiến hành một trường huyếtchiến.

Mười mấy nhân ảnh xung thiên, lao vào hỗn độn mênh mang.

Từrất xa đã cảm nhận được dao động năng lượng kinh hồn, Tuyệt vọng ma đaocủa Hắc Khởi phát ra ánh sáng kinh thiên, xé toang vô tận hỗn độn hảithành nhưng vết toác khổng lồ, u minh ma quang vô cùng đáng sợ.

Đến gần mới thấy tứ đại cao thủ đang vây công Hắc Khởi, nhân vật đầu lĩnh tựa hồ không động thủ, lạnh lùng quan chiến từ xa.

Thủmộ lão nhân có lúc y như hỗn thế lão yêu tinh, phất cánh tay khô gầyquát vang: "Xông lên hết, diệt sạch mấy tên Vương bát đản!"

Mười mấyngười xông tới, đó là những cường giả đỉnh cấp, là thiên giai Thái cổthần, mười mấy cỗ dao động năng lượng hùng hồn kinh động chiến trường.Hắc Khởi không buồn để ý nhưng tứ đại cường giả giao chiến với y cùngcao thủ quan chiến lại kinh hãi.

"Các ngươi muốn quần chiến? QuảngThành ta sợ gì." Đầu lĩnh quan chiến gầm lên, phất mạnh tay, mười mấynhân ảnh từ hỗn độn lao ra, toàn cường giả bất phàm, đủ thấy thân phậnhọ Quảng đương nhiên không thấp chút nào, bằng không làm sao hiệu lệnhđược ngần ấy thủ hạ hùng mạnh.

"Quảng Thành? Là bào đệ của Quảng Nguyên?" Thủ mộ lão nhân quát hỏi.

"Không sai."

"Giếttên Vương bát đản này." Thủ mộ lão nhân gọi tất cả xông lên, lão càngkhông hề khách khí, rút Sinh Tử bàn đập tới. Lão đã động nộ, đích xácmuốn giải quyết Quảng Thành.

Quảng Nguyên là Hắc Thủ mà thần bíthanh niên trong Thần Ma lăng viên và lão đại Sở Tương Ngọc của đệ ngũgiới thất quân vương muốn trừ đi. Tận lúc nhóm Thái cổ thần tiến lênThông thiên chi lộ, nhiều người hợp lực mới đánh tan nhục thân y, linhthức quay về Thiên đạo. Quảng Thành là bào đệ, đương nhiên là nhân vậtphi phàm.

Sinh Tử bàn là đại sát khí!

Vừa rút ra đã khiến tử vong khí tức lan tràn, đánh tan hai hỗn độn cao thủ, đuổi theo Quảng Thành vào vùng sâu hỗn độn.

"Lão nhân gia ta đập chết tên họa hại ngươi." Thủ mộ lão nhân tựa hồ động sát tâm, khác hẳn vẻ cười cợt thường ngày.

Sónghỗn độn lan tràn, Quảng Thành liên tục quay mấy vòng, đơn thuần dùngnhục thể tiếp vô số đòn, tu vi quả nhiên kinh nhân. Đột nhiên y quaylại, tay cầm cự chùy: "Hỗn độn chùy tế xuất. Hôm nay ta nhặt thây ngươivậy."

Cự chùy như khai thiên tích địa, dấy lên sóng lớn ào ào, nănglượng lan tràn. Vô tận hỗn độn bị đánh tan. Thủ mộ lão nhân tuy nắmtrong tay đại sát khí Sinh Tử bàn mà cũng bị hất bay đi.

Ngoài xa,ai cũng có đối thủ đại chiến. Mình Huyên Huyên đứng lặng bên ngoài,thấy thủ mộ lão nhân không địch nổi bèn hừ lạnh, hóa thành cầu vồnglướt tới quát vang: "Đừng tưởng có đại sát khí là thiên hạ vô địch. Sứcmạnh của cao thủ chân chính đều dựa vào bản thân, để ta cho người nếmmùi."

Nàng ta phong hoa tuyệt đại, thể hiện ra công lực cao tuyệt của đệ nhất ma nữ trong truyền thuyết, quát vang: "Liệt thiên thức!"

"Soạt", thất sắc thần quang lóe lên, cầu vồng chắn ngang hư không, quét vào Quảng Thành phát ra dao động kinh hồn.

"Chùychấn thiên vũ!" Quảng Thành quát vang, hỗn độn chùy phóng đại như Tháicổ thánh sơn, năng lượng cuồng mãnh chụp xuống ngợp trời.

Nhưng thấtsắc thần hồng không bị đánh tan mà đập vào hỗn độn chùy, phát ra lôiminh chi âm chấn động màng tai, hỗn độn hải dậy sóng, dao động nănglượng lan tràn.

Huyên Huyên không thẹn là đệ nhất ma nữ, ung dungtiếp một đòn của Quảng Thành, nên biết đó là bào đệ của Quảng Nguyên,kẻ khiến Sở Tương Ngọc kị húy.

"Hắc, tiểu nha đầu lại đột phá, bấtngờ thật." Thủ mộ lão nhân kinh ngạc nhưng biết Huyên Huyên không phảivô cớ là Thái cổ hồng hoang đệ nhất ma nữ, thiên phú và tu vi mạnh đếnkhông tưởng, là nữ tử mạnh nhất sau Nhân vương. "Lão nhân gia đến đây."Lão cầm Sinh Tử bàn đập tới khiến Quảng Thành áp lực đại tăng. Cùnglúc, Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ liên tục quét bay năm cường giả chặnđường, phi thân lao tới, hắn biết Quảng Thành mới là con cá lớn, diệt ycũng đồng nghĩ thắng lợi quan trọng. Vô diện nhân, không hề xuất thủ màchuyên môn bảo vệ hắn.

"Ha ha... hay lắm." Thủ mộ lão nhân thấy hắnxông tới liền cười vang: "Hôm nay, triệu tập nhân mã, nào ngờ ngườichưa tới đã khai chiến thế này. Chúng ta diệt Quảng Thành lấy máu tếcờ. Hắc hắc, tiểu tử, mau để vô diện nhân xuất thủ, để xem trong chúngta ai diệt được nửa thân thể hắn trước."

Thần Nam không lạc quan nhưvậy, mấy lần mệnh lệnh vô diện nhân xuất thủ nhưng không có hồi ứng, vôdiện nhân cảnh giác nhìn quanh, tựa hồ phòng bị gì đó. Hắn nhỏ giọngnói với thủ mộ lão nhân: "Chúng ta mau ra tay, tình huống hình nhưkhông ổn."

Hồng Hoang Kỳ lắc mạnh, một đạo đạo tinh thần chi quangngưng tụ thành thần lực, liên tục hướng tới Quảng Thành, hào quang tungtóe trong hỗn độn hải, hình thành một cấm khu.

Thủ mộ lão nhân cười ha hả: "Không có gì phải lo, nhân mã chúng ta đến rồi, họ tất nhiên nhận được tin tức."

Quảnhiên, có mười mấy nhân ảnh lục tục bay tới, đều là hồng hoang cao thủ."Được, hôm nay đại chiến thống thống khoái khoái một phen." Thần Namtựa hồ hứng trí, không để ý vô diện nhân nữa, cầm Hồng Hoang Kỳ lao vàoQuảng Thành.

Tuy là một nửa lá cờ nhưng từng là hung khí hủy diệtkinh hồn nhất, uy lực vô cùng. Đại kỳ rung lên, thế giới mông lung xuấthiện, phảng phất một thế giới hư ảo bị hắn khống chế, đánh tan hỗn độn,sóng dâng ào ạt.

"Ầm."

Đại kỳ dấy lên tinh quang mông lung, đập lên hỗn độn chùy của Quảng Thành, lá cờ rung lên, suýt nữa kéo y vào trong.

"Soạt, soạt, soạt."

Hungkì rung lên, bùng lên hào quang sáng rực, vây chặt Quảng Thành lại. Thủmộ lão nhân chộp lấy cơ hội lao lên, Sinh Tử bàn đập mạnh, Huyên Huyênkhẽ quát: "Phá thiên thức!" Hào quang lại phát ra, đập tới họ Quảng.

Cảvùng bị hào quang nhấn chìm, hủy diệt khí tức lan tới tận đại lục hắcám và vùng sâu của hỗn độn hải, lần va chạm này chính là trường đốiquyết đáng sợ nhất.

Quảng Thành gầm lên, hỗn độn chùy bắn ra vô vànmàu sắc, thổ huyết ồng ộc, đầu tóc rồi bù, tốc độ tăng lên cực hạn.Trong hỗn độn hải vốn là nhà y, liều mạng bỏ chạy thế này, không aingăn nổi.

"Chết tiệt, lại khiến ta thổ huyết, được rồi, đến lúc thu lưới. Không đùa với các ngươi nữa."

Y gầm vang, biến mất vào hỗn độn hải, bọn thủ mộ lão nhân lại thàm kêu không ổn.

"Mau mau lui đi."

Nhưngđã muộn, xung quanh hình như có tấm lưới vô hình cực lớn đang kéo lại,trùm lên tất cả. Khí tức nghẹt thở nén xuống khiến ai nấy không thở nổi.

"Hắc,ta vốn định dẫn thêm người đến đây để một mẻ quét sạch nhưng không ngờcác ngươi mạnh đến thế. Nhưng một trận diệt được hơn hai chục cường giảcủa các ngươi là đủ rồi." Giọng Quảng Thành từ trong hỗn độn hải truyềnra, y không thèm để tâm đến mấy người bị phủ trong lưới, cười lạnhlùng: "Đây là trọng bảo Thiên la Địa võng của hỗn độn tộc, bị cuốn vàođừng mơ thoát thân."

"Ta từng nghe về chí bảo này, phải xông ra ngay." Hắc Khởi quát vang, hiển nhiên ý thức được tình huống nguy cấp.

Thủmộ lão nhân và Huyên Huyên cũng cảm nhận được sự tình nghiêm trọng, cáccao thủ khác gầm lên lao ra. Nhưng liền bị hỗn độn quang mang sáng chóiđánh lùi, căn bản không phá được. Cự võng từ từ thu lại, sắp trói tấtcả thành một mớ.

"A..."

Cùng lúc, tiếng gầm vang lên trong hỗn độnhải, Thần Nam triệu hoán vô diện nhân tới: "Lão huynh hiện tại đồng ýxuất thủ chăng? Chi bằng cho mượn thân thể dùng tạm."

Hắn và vô diệnnhân dung hợp, phát ra khí tức mạnh không tưởng cùng tiếng ma khiếukhiến tất cả lạnh gáy, song hỗn độn dâng tràn, ánh sáng hỗn độn vô tậnlóe rạng.

Hắn và vô diện nhân thuận lợi dung hợp, phảng phất nhưhồng hoang mãnh thú xung phá lao lung, uy lực phát ra khiến tất cả kinhhãi.

Hỗn độn hải mênh mang đầy hung sát khí tức!

Thần Nam như hung thú từ suối nguồn tội ác xông ra khiến các hỗn độn cường giả cảm giác được nguy hiểm.

Hắn đang cảm nhận được sức mạnh kinh nhân, cơ hồ nắm trong tay thiên địa vạn vật.

"A..."

Hắngầm lên, vung Hồng Hoang Kỳ xông vào Thiên la Địa võng, hung kỳ trở nênkhủng khiếp hơn nhiều. Những hỗn độn cao thủ đấu với bọn thủ mộ lãonhân chưa kịp rút đi đều chạy loạn xạ, kẻ chậm chân đều tan xương nátthịt. Thần Nam như sát thần, không ai ngăn nổi hắn.

Hồng Hoang Kỳquét sạch mọi cản trở, ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, khí thế hắnphát ra vô cùng kinh nhân, ma diễm đằng đằng bốc lên quét khắp thiênđịa. Sau cùng hắn cầm tuyệt thế hung kì lao vào Thiên la Địa võng đangco lại, định đánh tan trọng bảo của hỗn độn tộc.

"Giết!"

Như hung cuồng mãnh thú, cái thế ma vương, hắn đến cạnh Thiên la Địa võng, Hồng Hoang Kỳ vung mạnh định hủy diệt tất cả

ThầnNam và vô diện nhân dung hợp rồi liền điên cuồng như man thú, mọi hỗnđộn cường giả trong Thiên la Địa võng không chống nổi. Hắn xông đến gầncự võng định đánh tan.

Trên không tràn xuống một cỗ cuồng bạo khítức, các Thái cổ thần thấy hắn điên cuồng như vậy liều cùng hành động.Họ đều nghe nói đến chỗ lợi hại trong Thiên la Địa võng của hỗn độn tộcnên dốc lực xung kích thoát khỏi nơi nguy hiểm.

"Vô dụng, các ngươikhông thoát được đâu." Quảng Thành đứng ngoài xa cười lạnh nhưng vừanói xong liền biếc sắc. Thiên la Địa võng dần hiện hình, Thần Nam lạimạnh đến không tưởng, mái tóc rối bời, ánh mắt cuồng dại cùng khí thếđáng sợ tạo thành cảm giác mà y từng biết.

Những người như Độc CôBại Thiên, Ma Chủ, Nhân vương trong truyền thuyết... đều có khí tức đặcbiệt này, đương nhiên lúc này hắn là nhân vật nguy hiểm cực điểm.

"Ầm, ầm, ầm!"

HồngHoang Kỳ khiến thinh không rung lên, sóng hỗn độn vô tận ào ào laychuyển. Thần Nam như phá thiên cuồng nhân, gầm gào không ngớt. Sát khíđáng sợ như đao phong liên tục quét ra, sau lưng hắn cơ hồ có một thanhma kiếm khổng lồ, lại như có thập vạn ma sơn khiến tất cả có cảm giácnặng nề, nghẹt thở.

"Ầm."

Trời lay chuyển. Vùng hỗn độn rung rinh.

Hồng Hoang Kỳ trong tay Thần Nam lắc lư, sức mạnh khiến Thiên la Địa võng lay động kịch liệt, tựa hồ hắn sắp thoát phong tỏa.

"Rút lại." Quảng Thành quát vang, thậm chí tự tiến vào để hỗn độn trọng bảo Thiên la Địa võng thu lại nhanh hơn.

"Ầm, ầm,"

Tiếngnổ vang lên không ngớt trong thiên vũ, hào quang sáng chói như ngàn vạnđạo lôi quang lóe sáng, che kín tất cả, không ai mở mắt nổi.

Ngànvạn tia tử kim lôi điện dệt thành một dải Thiên la Địa võng trên khôngnhanh chóng thu lại, đó là hỗn độn trọng bảo điên cuồng ép những ngườibên trong vào với nhau. Theo truyền thuyết, bị giam trong đó thật lâu,dù là thiên giai cao thủ cũng bị luyện hóa đến chết.

Ai nấy cố sứcvùng vẫy nhưng sắc mặt Quảng Thành vô cùng khó coi, phát hiện Thần Namquá mạnh, sát khí quấn quanh, Hồng Hoang Kỳ đánh nứt một góc quang võngmàu tím.

Dù là trọng bảo của hỗn độn tộc cũng khó lòng chống nổi khí thế của Thần Nam, tấm lưới màu tím bị đánh tan.

Hắncầm Hồng Hoang Kỳ quét mạnh khiến miệng lưới phồng lên liên tục rồi đạikỳ đâm thủng, toàn thân hắn ngập sát khí, phát ra uy lực không tưởng,gầm vang: "Ở đây."

Tất cả đều nghe thấy tiếng hét, tiến hết về gócđó, thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên tương trợ hắn khiến vết thủng lớnhơn, những người khác nhanh chóng xông ra. Quảng Thành đại nộ, cầm hỗnđộn chùy lao tới nhưng Huyên Huyên tiến ra ứng chiến, tránh cho Thái cổthần gặp độc thủ. Quảng Thành là đỉnh cấp cường giả của hỗn độn di dân,trong tay có bảo vật nên cực kỳ đáng sợ.

"Ầm, ầm, ầm."

Ngoài Thiên la Địa võng lại xảy ra đại chiến, có không ít hỗn độn di dân và Thái cổ thần chém giết nhau.

"Tửlão đầu cố giữ, ta ra ngoài." Đoạn Thần Nam cầm Hồng Hoang Kỳ xông ra,thủ mộ lão nhân dùng Sinh Tử bàn chống đỡ, chờ cho các Thái cổ thần rahết.

"Soạt, soạt, soạt."

Kình khí bùng lên, hỗn độn hải gầm gào,Thần Nam vung đại kỳ quét qua. Ba hỗn độn cường giả bị cắt ngang người,bất diệt linh hồn của họ vừa bay ra liền bị lá cờ cuốn nhập vào hồnghoang cổ kì.

"Giết, giết hắn." Quảng Thành vừa đại chiến với HuyênHuyên vừa lệnh cho người khác giết Thần Nam, y cảm giác được áp lực,Thần Nam mạnh đến tà dị khiến y phi thường bất an, hỗn độn di dân khôngthiếu cường giả, y định dùng chiến thuật biển người, không tiếc trả giámà diệt kình địch.

Nhưng Quảng Thành có hô hào nữa cũng không có hỗnđộn di dân nào muốn đi tìm chết. Chỉ có bảy, tám người lao vào ThầnNam, số còn lại vẫn đấu với Thái cổ thần, quyết không muốn đến gần hắn.Hắn khác nào sát thần, coi hỗn độn di dân như người phàm, bất diệt linhhồn cũng bị hắn dễ dàng đánh tan.

"Soạt, soạt", Hồng Hoang Kỳ như tửvong ma kì quét sạch mọi ngăn cản, thêm hai cường giả lao tới bị chấntan, linh hồn cũng chung số phận, bị thu vào đại kỳ lấp lánh tinh quang.

Đồng thời, hai mắt Thần Nam trở nên trống rỗng, Tuyệt vọng ma đao hóa hình bay ra khỏi mắt, phá tan hết thảy.

Nó xé tan lưỡng đại cao thủ, đuổi theo linh hồn họ, dần chấn tan khiến cả hai tịch diệt.

Quyềncước của hắn cũng xuất ra từng đạo hào quang sáng choang, mang theo hủydiệt khí tức, một cường giả hỗn độn bị hút vào vùng xoáy, tan thành bộtđoạn bị cuốn vào Hồng Hoang Kỳ.

Lúc này hắn như nhân hình hung khí, phảng phất hóa thân thành hủy diệt chi vương!

Giết chóc, không ngừng giết chóc.

Tuy hỗn độn di dân xông tới không đông nhưng đều là cường giả hàng đầu, nhưng đối đầu với hắn chỉ có một kết quả: tử vong.

Không thể ngăn nổi.

Không ai ngăn nổi.

QuảngThành xanh lét mặt mày, tuy bị Thần Nam giết mất tám, chín người -không nhiều lắm, nhưng toàn là cường giả trong số thủ hạ, nếu họ đồngquy ư tận hay trọng thương địch nhân đã đành, nhưng đây lại chết lãngxẹt.

"Quảng Thành, ta đến đây." Thần Nam lao tới như sát thần, bỏqua tất cả mà hướng đến Quảng Thành. Năm xưa hắn suýt bị Quảng Nguyêngiết, dốc hết vốn mới chạy thoát, hôm nay gặp đệ đệ cừu nhân, đươngnhiên phải "Chiêu đãi" nhiệt tình.

Lúc đó thủ mộ lão nhân cũng rakhỏi Thiên la Địa võng, thả hết mọi Thái cổ thần ra đoạn lao vào QuảngThành. Tam đại cao thủ cùng đánh hỗn độn cường giả, Thần Nam dung hợpvới vô diện nhân rồi liền mạnh hơn hẳn.

Ba người đánh bay QuảngThành văng đi mấy ngàn trượng, toàn thân đẫm máu. Huyên Huyên và thủ mộlão nhân đã đành, Thần Nam giờ cũng như sát thần, gặp địch là giết,mạnh đến không chặn nổi, đang đạt đến trạng thái cao nhất.

"Giết!"

Đạikì trải ra, áp chế hỗn độn chùy, suýt nữa chấn tan Quảng Thành, hất ybay ra xa, đương nhiên không phải mình hắn mà còn thêm thế công củalưỡng đại cao thủ giáp công nữa.

Quảng Thành biết không thể đánhđược, còn đấu tiếp sẽ mất mạng, tuy y pháp lực thông thiên nhưng đấuvới mình Thần Nam còn may ra, đấu với ba người ắt cả linh thức cũng khóthoát.

"Đi." Y quát vang, lao vào vùng hỗn độn, các hỗn độn cao thủ khác lập tức rút ngay.

Mộtđạo ma quang vô cùng đáng sợ lao lên, kinh tài tuyệt diễm nhất đao phátra tử vong ma khí dày đặc, ngập ngụa hủy diệt khí tức! Nhất đao vẽthành một vết cắt hủy diệt, cắt ngang Quảng Thành.

Hắc Khởi!

Cái Thế quân vương xuất thủ.

TừThiên la Địa võng thoát ra, y một mực lặng lẽ nhìn Quảng Thành, khôngchủ động xuất kích, mãi đến lúc Quảng Thành định chạy mới nhân cơ hộitốt nhất xuất thủ, không chỉ trọng thương nhục thể đối phương mà linhhồn cũng bị cắt nát.

"A..." Quảng Thành hét lên thê thảm, thân hóa hỗnđộn hai nửa thân thể nhập vào hỗn độn hải mênh mang. Các hỗn độn di dânlà thế, trong vùng hỗn độn, họ có thể trốn đi bất cứ đâu.

Đó là ưu điểm lớn nhất của họ: có cách giữ mạng trong hỗn độn, nếu không thể triệt để hủy diệt, khó lòng ngăn họ đào thoát.

HắcKhởi nhanh chóng lao vào hỗn độn hải truy kích, Tuyệt vọng ma đao trongtay sáng choi u quang, tung hoành ngang dọc khiến vô số sóng máu vănglên. Sinh Tử bàn của thủ mộ lão nhân rời tay, làm văng lên từng mảnghuyết hoa, Huyên Huyên cũng tham gia truy sát.

Thần Nam càng nhanh hơn, dùng Hồng Hoang Kỳ phá tan trùng trùng sóng hỗn độn, trực tiếp chấn tan mấy hỗn độn di dân.

Chúngnhân trực tiếp truy sát mấy ngàn dặm, diệt được mấy chục thủ hạ củaQuảng Thành trong hỗn độn hải, coi như họ đã thắng lợi. Thái cổ thầnchỉ có mấy người trọng thương, không ai tử vong.

Chúng nhâ dừng truykích, tụ lại một nơi, ai nấy hơn hở trước thắng lợi, trận đầu đã thắng,tế cờ thành công, chắc các hồng hoang cường giả nghe tin sẽ tới ngay.

"Có truy kích không? Chi bằng chúng ta đánh thẳng đến hỗn độn di địa." Hắc Khởi cầm ma đao, sát khí đằng đằng.

"Bìnhtĩnh chút đi." Thủ mộ lão nhân cười hắc hắc: "Đừng để thắng lợi làm mờmắt, chúng ta ở đây toàn cường giả, Quảng Thành chỉ là một chư hầutrong hỗn độn di dân, bọn ta hợp lại mà không thắng hắn thì mất mặtquá."

"Thế nên thừa thắng truy kích, quét sạch sào huyệt Quảng Thành là ổn."

Có người trong Thái cổ thần cũng tán đồng quan điểm của Hắc Khởi.

"Đúng,lúc lục giới tan vỡ, trừ Thiên đạo, chắc chắn hỗn độn di dân cũng gópphần lớn. Hôm nay chúng ta diệt chư hầu của chúng, để ai nấy đều biếtnợ máu trả bằng máu, đại quyết chiến tất phải trả."

Thủ mộ lão nhânhơi do dự rồi nói: "Được, hôm nay đốt chiến hỏa lên vậy, chúng ta tiếptục đánh đến sào huyệt Quảng Thành. Nhưng..." Lão hơi ngượng: "Ai biếtchỗ chính xác hắn tu luyện trong hỗn độn ở đâu không?"

Có người nhìn sang Cửu Đầu Thiên Long, y có chín chiếc đầu nên mang thần thông đặc thù: tai mắt thông linh.

"Tabiết phương vị đại khái." Cửu Đầu Thiên Long hơi do dự, hôm nay y thamdự đại chiến, coi như cùng thuyền với Thái cổ thần, hiểu rằng kiểu gìcũng phải theo lao.

"Mau dẫn đường." Toàn thân Thần Nam dâng tràn kình khí, sức mạnh tăng cao khiến hắn suýt phát cuồng, muốn đấu đến cùng.

CửuĐầu Thiên Long bay đầu tiên, xuyên qua hỗn độn hải mênh mang, chúngnhân mở ra một hỗn độn thông đạo. Đi qua mấy tàn phá cổ tinh không, phihành cả nửa ngày mới tới được một nơi kỳ dị.

Vùng hỗn độn vô cùng sáng soi, phảng phất như thông linh bảo ngọc.

"Chắc ở đây." Cửu Đầu Thiên Long nhỏ giọng.

Chúngnhân xung phá hỗn độn, tiến vào trong, đó là một gian lớn, tuy không cósao nhưng vẫn sáng rực, do hỗn độn chung quang mang lại ánh sáng. Mộtvùng đại lục lơ lửng giữa hỗn độn.

Cũng như đại lục hắc ám của nhânloại, đại lục nổi này không có sao, đương nhiên nơi Quảng Thành ở khôngrộng như đại lục hắc ám, y dù sao cũng chỉ là một cường giả trong hỗnđộn tộc, không thể chiếm diện tích quá lớn.

Hỗn độn tộc nhân khẩu thưa thớt, nhưng ai nấy trời sinh có đại thần thông, chỉ cần khổ tu là thành cường giả.

Trênđại lục khá rộng này chỉ có hơn trăm hỗn độn di dân là thủ hạ của QuảngThành, tuyệt đối phục tùng y nên Thái cổ thần xuất hiện họ đã cảm ứngđược nguy hiểm. Quảng Thành cũng biết ngay chuyện gì xảy ra, y khôngngờ chúng thần đánh tới tận nhà mình.

"Rút." Y hạ lệnh bởi nhân sốphe y chiếm thượng phong nhưng không thể so với Thái cổ thần. Chỉ cầntứ đại cao thủ Thần Nam, Huyên Huyên, Hắc Khởi, thủ mộ lão nhân là đủquét sạch. Trừ y ra, không ai chống nổi bất cứ người nào trong bốnngười.

"Giết!"

Thái cổ thần theo sau, tiếng hò hét vang vọng.

HồngHoang Kỳ trong tay hắn phát ra hủy diệt khí tức, Sinh Tử bàn của thủ mộlão nhân quất quít tử quang. Tuyệt vọng ma đao của Hắc Khởi chém tanmọi ngăn trở. Huyên Huyên không có bảo vật nhưng thực lực không ai dámtranh phong.

Hỗn độn di dân tựa hồ đã chuẩn bị, lúc Lục đạo bị hủydiệt, họ đã biết sớm muộn gì Thái cổ thần sẽ tấn công nên giờ lui dầnvề nơi có các hỗn độn chư hầu tìm viện thủ.

Chúng nhân liên tục truysát, cách xa khu vực đó, vượt hơn ngàn dặm trong vùng hỗn độn mênhmang, giết hơn ba chục hỗn độn cường giả.

Trong hỗn độn hải có khôngít tòa đảo nổi, cường giả của hỗn độn di dân liên tục dùng đại pháp lựchất chúng vào Thái cổ thần truy đuổi phía sau.

Hồng Hoang Kỳ trongtay Thần Nam hủy diệt hết mọi ngăn cản, đảo nổi liên tục bị hắn đánhtan. Lúc một tòa đánh tới, hắn cảm giác được khí tức vô cùng quen thuộc.

Một chiếc kén ánh sáng cực lớn hiển hiện trên không.

"A. là khí tức của mẫu thân."

"Là mẫu thân xinh đẹp."

Không Không và Y Y cũng kêu lên kinh ngạc.

Tronglúc truy kích, Thần Nam thấy không có nguy hiểm nên mang cả hai theobên mình để chúng tăm thêm kiến thức. Đương nhiên, hai sao quả tạ HuyềnHuyền và Tác Tác không thể thả ra được.

Hắn cả kinh, thật sự... cảm giác được khí tức của Thất Tuyệt thiên nữ.

Đây là đất của hỗn độn di dân, sao lại có khí tức của Thất Tuyệt thiên nữ?

Chiếckén ánh sáng từ hòn đảo lơ lửng trong hỗn độn hải bị đánh văng ra, đủthấy nó có ý ẩn tàng, ở lại đây tự tu luyện và biến hóa.

Lẽ nào là Mộng Khả Nhi thật sự?

"Có lẽ đúng là mẫu thân." Không Không và Y Y cùng kinh ngạc.

"Đợi chút." Thần Nam ngăn lại, "cẩn thận, ta thấy hơi cổ quái."

Ở đây không phải nơi tốt lành mà thuộc về hỗn độn cường giả. Cùng lúc các Thái cổ thần xông tới, bọn hắn dừng lại.

Hắn dùng đại pháp lực khống chế Hồng Hoang Kỳ, cuốn chiếc kén tới rồi cùng Không Không và Y Y đáp xuống một tòa đảo nổi.

"Đúng là Mộng Khả Nhi? Nhưng sao lại cổ quái thế nhỉ?" Hắn lẩm nhẩm.

Không Không và Y Y vô cùng khẩn trương.

"Soẹt!" Chiếc kén chạm xuống mặt đảo liền xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.

Nhưnglập tứng bùng lên dao động ngút trời. Khí tức đã mạnh thế ắt đó là siêucấp cường giả khiến bọn hắn phải cẩn thận. Với công lực hiện tại, hắnkhông sợ nhưng ngại hai hài tử cạnh mình thương tổn.

"Soẹt!"

Tiếng nứt vỡ lại vang lên.

Hắn kéo Không Không và Y Y lùi lại, cần phải cẩn thận. Nếu đó là cường giả của hỗn độn tộc ắt phiền hà cực lớn

Quảthật kì quái, tại nơi ở của hỗn độn di dân lại phát hiện khí tức củaThất Tuyệt thiên nữ. Dải sáng như chiếc kén khổng lồ nứt toác dần, vanglên tiếng động kỳ dị.

Lớp khói màu phát ra khiến đảo nổi như mộngnhư ảo, vân vụ hà quang mờ mờ quấn quanh, Không Không và Y Y khẩntrương quan sát chiếc kén ánh sáng không ngừng biến hóa.

Hương khí nhiễu, như lan như xạ, chiếc kén tương triệt để vỡ tan.

"Bốp."

Mộtvùng hào quang sáng chói, chiếc kén vỡ tan, hào quang chói lòa khiếntất cả không mở nổi mắt, thiên nhãn thông cũng không thể nhìn thấu. Mùithơm vấn vít đượm sát khí khiến dù đang ở trong thần thánh quang huycũng khiến Thái cổ thần không thoải mái.

Lúc hào quang rút đi nhưsóng nước, Thần Nam và hai hài tử thấy người từ trong kén bước ra. Nữtử này thân thể xinh đẹp, được cổ lão giáp trụ phủ lên, ngay cả đầucũng được che kín, duy nhất đôi mắt sáng lấp lánh thần quang.

Cổ lãogiáp trụ không biết tồn tại bao nhiêu năm, phía trên chi chít vết đaokiếm nhưng không có dấu hiệu vỡ nát, đôi chỗ hơi móp vào.

Sau lưngnàng ta có một cây cổ mâu, tay trái cầm cổ thuẫn, tay phải cầm chủy thủsắc bén, bất luận vũ khí hay giáp trụ đều kinh qua vô tận tuế nguyệttẩy lễ, tuyệt đối là cổ vật!

"Mẫu thân, là người sao?" Y Y định tiến lên.

Thần Nam kéo cô bé lại, tự bước lên: "Là nàng sao?"

"Soạt."

Mộtđạo kinh thiên trường hồng từ chủy thủ bay vút lên, xuyên qua hỗn độn,nữ tử mặc chiến giáp thể hiện thực lực cực mạnh. Thần Nam vội kéo haihài tử lùi lại, nữ tử không xuất thủ mà chuyển chủy thủ sang tay trái,rạch mũ trên đầu, lộ ra tiên nhan khuynh thành khuynh quốc, chính thịMộng Khả Nhi.

Bất quá, Thần Nam cảm giác nàng đã khác trước, mạnhhơn là đương nhiên, đủ tư cách coi là thiên giai cường giả cấp cao,nhưng khí chất tựa hồ đã phát sinh nhiều biến hóa, không còn giống xưa.

KhôngKhông và Y Y lập tức nhảy bổ tới, lần này Thần Nam không ngăn cản, MộngKhả Nhi vố bình tĩnh, thu lại chủy thủ và cổ thuẫn, giang tay ra, bangười ôm nhau.

Có lẽ đã qua mấy trăm năm hoặc hơn ngàn năm rồi, đếngiờ hắn không còn quan niệm chính xác về thời gian, không hiểu baonhiêu năm qua kể từ đại phá diệt.

Thấy sắc mặt Mộng Khả Nhi nhu hòa dần, hắn mới yên tâm.

Mộng Khả Nhi thể hiện lòng từ ái của người mẹ, đượm nhu tình, âu yếm ôm hai hài tử, ngắm nghía dung mạo chúng.

"Hài tử, hài tử của ta, các con lớn rồi."

"Nương thân!"

"Mẫu thân xinh đẹp."

KhôngKhông và Y Y cũng vô cùng kích động, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ,lúc rời Mộng Khả Nhi, chúng mới một tuổi, rồi xảy ra thiên địa kịchbiến mà phân ly trăm ngàn năm.

Hiện trường ấm áp, thân tình không tan, quan hệ máu mủ nồng đượm.

"Mẫu thân sao lại ở đây?" Không Không ngẩng đầu hỏi.

Y Y kéo tay Mộng Khả Nhi, lắc lắc: "Nương thân, con nhớ người lắm, vốn tưởng không bao giờ gặp người nữa."

MộngKhả Nhi cũng vô vàn cảm khái, sau đại phá diệt nàng trải qua quá nhiềuchuyện, từng tuyệt vọng rằng không gặp lại hài tử nữa. Nàng cảm giáchai đứa thật lòng thương nhớ mình, hai tiểu quỷ tinh ranh đã hiểuchuyện rồi.

Liếc nhìn Thần Nam cạnh đó, nàng không nói gì, hắn bướclên nói: "Ta từng tìm ba người nhưng không thấy." Hắn biết đây là cơhội hiếm có để rút ngắn khoảng cách với Mộng Khả Nhi nhưng về mặt bàytỏ tình cảm, hắn như một súc gỗ, không biết cách nói ra những lời ngọtngào.

"Chúng ta qua kia ngồi xuống đàm luận." Mộng Khả Nhi dẫn hai hài tử đến một vùng hoa cỏ phía trước.

Trên hòn đảo nổi trong hỗn độn này, chung quanh có vô tận hỗn độn thần quang khiến sinh cơ dâng đầy, ngập sinh mệnh khí tức.

Mộtdòng suối nhỏ róc rách chảy qua vùng cây cỏ, cả nhà Thần Nam cùng đàmluận. Quan hệ giữa hắn và Mộng Khả Nhi từ trước đại phá diệt đã hòahoãn đi nhiều, không còn đối lập như lúc đầu, giờ đã qua bao nhiêu nămlại thêm có hai hài tử, nàng không thể làm quá với hắn.

Kỳ thật,nàng phát giác mình có cảm tình khó nói với hắn, giữa hai người đã xảyra quá nhiều việc, đều trở thành người khắc sâu nhất trong ký ức đốiphương.

Cảm tình quả thật kỳ quái, lúc đầu vì hận mà nhớ nhau nhưngsau cùng lại không dứt ra được, Mộng Khả Nhi cũng thấy mình không thểtrốn tránh nhiều thứ. Nàng cũng không hẳn đã hận hắn, trong mọi tìnhhuống, không thể phân rạch ròi ai đúng ai sai, những việc giữa họ đềudo ngoại lực tác hợp, nhưng bảo nàng chấp nhận hắn, quả thật không hiệnthực lắm.

"Lúc đại phá diệt, muội bị đại lực đẩy vào hỗn độn, tuytrọng thương nhưng may mắn không chết, sức mạnh của Thất Tuyệt thiên nữtrong thân thể thức tỉnh toàn bộ..."

Nàng từ từ kể lại, Thần Nam vàhai hài tử dần hiểu được chân tướng, ngầm kinh hãi, Thất Tuyệt thiên nữquả thật bất phàm, một trong thất đại thiên nữ đã là thiên giai cao thủtuyệt đỉnh, nếu thất thân hợp nhất ắt không tưởng tượng nổi.

"Sau đó, muội gặp một Thất Tuyệt thiên nữ khác trong thiên ngoại hỗn độn, ả định luyện hóa muội."

ThầnNam cả kinh, hắn nhớ rõ lúc xưa ở tiểu Lục đạo, hắn từng thả tàn hồncủa ngũ đại thiên nữ hóa thân, hai tàn hồn dung hợp thành thiên nữ hoànchỉnh với Long Vũ và tiểu công chúa, còn lại ba tàn hồn hạ lạc bất minh.

"Nàng có biết thiên nữ định luyện hóa nàng không?" Hắn hỏi.

"Khôngquen, nhưng chắc chắc là thiên nữ đã dung hợp hoàn chỉnh, muội và ả đấutranh trong hỗn độn mấy trăm năm, đến tận địa bàn của hỗn độn di dânmới thắng được ả. Không ngờ sức mạnh của ả tràn vào thân thể khiến muộingủ mất trăm năm. Thần Nam, giờ muội cần huynh giúp đỡ luyện hóa hồnlực trong thân thể."

Cổ lão chiến giáp trên mình nàng là của ThấtTuyệt thiên nữ đó, dẫu những chi tiết chính thì nàng không kể lại nhưngThần Nam có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra, sức mạnh của mộtthiên nữ khác bị nàng áp chế, giúp nàng luyện hóa hồn lực coi như giúpnàng hoàn thành dung hợp với hồn lực Thất Tuyệt thiên nữ.

Hắn cũngkể lại đơn giản nhưng gì đã trải qua trong ngần ấy năm đoạn không do dựgiúp Mộng Khả Nhi luyện hóa sức mạnh, lần này sẽ tạp ra một thiên giaisiêu cấp cường giả có hồn lực của hai thiên nữ. Nhưng hắn quyết đánhtan ý thức nguyên bản của thiên nữ, chỉ để lại thần thức của Mộng KhảNhi, bằng không khi dung hợp, không ai biết sẽ thành nhân vật thế nào.

Hươngthơn lan tràn, hắn và nàng lơ lửng dưới tầng không thấp, xuất ra từngđạo hào quang phủ lấy nàng. Hiện tại hắn mạnh đến đáng sợ, thực hiệnnhững việc này không phí nhiều tâm lực, sau cùng lắc mạnh Hồng HoangKỳ, vô tận tinh quang trùm xuống, giúp Mộng Khả Nhi luyện hóa thiên nữchi hồn trong thân thể.

"Ai dám bất kính với ta?" Tiếng hừ lạnh vanglên, một đạo linh thức bay khỏi thân thể Mộng Khả Nhi, đứng trên khôngphẫn nộ nhìn Thần Nam. Lúc này Mộng Khả Nhi đã chìm sâu vào tu luyệncảnh giới, gần như ngủ say.

"Là ta." Thần Nam không nói gì, vung Hồng Hoang Kỳ chụp tới.

"Ngươi dám mạo phạm thế này, có biết ta là ai không?"

"Biết ngươi là Thất Tuyệt thiên nữ."

"Biếtmà còn dám mạo phạm ta, dù Nhân vương sống lại cũng phải nhường ta nămphần." Đạo linh thức này là ý thức nguyên bản nhất của Thất Tuyệt thiênnữ, có những kí ức từ rất xa xưa.

Thần Nam cả kinh, xem ra ThấtTuyệt thiên nữ không hề tầm thường, tựa hồ có thể sánh với Nhân vươngnhưng bất kể thiên nữ lợi hại thế nào, cổ lão kí ức đó nhất định phảibị đánh tan, hắn không hy vọng Mộng Khả Nhi biến thành người khác.

Sức mạnh kinh hồn khống chế Hồng Hoang Kỳ lắc mạnh, hắn không nói gì, đẩy mạnh đạo linh thức đó vào trong lá cờ.

Hồilâu sau, Mộng Khả Nhi mở bừng mắt, trong sát na bùng lên khí tức cựcmạnh và thần quang chói lóa, hòn đảo nổi cả nhà đang đứng vỡ tan.

ThầnNam vội kéo Không Không và Y Y bay lên, đứng trong hỗn độn cảm nhận chỗđáng sợ của Mộng Khả Nhi, hiện tại nàng có hồn lực của hai thiên nữ,mạnh không kém các Thái cổ thần, khó tưởng tượng nổi khi thất thân hợpnhất sẽ đạt đến cảnh giới nào.

Không lâu sau, Mộng Khả Nhi bay lên,nàng mặc cổ chiến giáp, lưng đeo cổ mâu, tay trái cầm cổ thuẫn, tayphải chủy thủy, tư thái anh tư ngời ngời cộng thêm tuyệt thế tư dungtạo thành khí chất mê hoặc rất riêng.

"Thần Nam, chúng ta bắt đầu lại, coi như hiện giờ mới quen nhau." Nàng bình tĩnh nhìn hắn.

"Lần đầu được gặp Mộng tiên tử, thật rất vinh hạnh." Thần Nam cũng rất bình tĩnh.

"Hỏng rồi, cha và mẫu thân xinh đẹp thành ngốc nghếch hết rồi." Không Không ở ngoài xa thì thầm.

"Huynh mới ngốc, không biết mẫu thân xinh đẹp và cha đang bắt đầu lại sao?" Y Y mắng ca ca.

"Hắchắc, đó có phải kiểu kinh điển có con trước rồi có tình cảm không? Chavà mẫu thân cũng tiên tiến thật." Không Không làm ra vẻ không chịu nổi:"Không được, chúng ta trốn đi, bằng không ta sẽ rủn hết người."

"Muội cũng thấy vậy."

Y Y và Không Không lập tức mất bóng.

Nhưng chỉ thoáng sau đã bị Thần Nam dùng Không Không kéo lại.

"Cha, hai người cứ tiếp tục lãng mạn, không cần để ý chúng con."

"Tiểu tử lắm trò." Thần Nam gõ cho nó một cái.

Mộng Khả Nhi kéo cả hai lại: "Hiện tại chúng ta phải nghĩ cách cứu người."

"Cứu ai?" Hai hài tử đồng thời hỏi.

ThầnNam thở dài, lòng vô cùng bi thống, vừa nãy đàm thoại với Mộng Khả Nhihắn biết được mấy tin xấu. Nàng tiềm tu nhiều năm ở lãnh địa của hỗnđộn di dân, biết được đôi điều, mấy nhân loại thanh niên cực kỳ có tiềmlực từng bị hỗn độn di dân bắt.

Ban đầu là đồ đệ hoặc hóa thân củaMa Chủ bị hỗn độn di dân bắt, rồi đến Thiên giới Vũ Hinh, linh thi VũHinh, tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, có người bị đánh hồn phi pháchtán, không hiểu còn ai sống sót.

U La vương là một trong những hỗnđộn cường giả mạnh nhất theo truyền thuyết. Tại Thái cổ thời đại, ytừng đại chiến với Ma Chủ ba ngày mà không bại, lần đại phá diệt này,không hiểu y moi đâu ra tin tức Tiềm Long là đồ đệ hoặc hóa thân của MaChủ, lúc Lục đạo tan tành, y vung tay, hỗn độn cự trảo hóa thành ngànvạn trượng, hướng tới Tiềm Long ở lục giới bắt về. Trong quá trình đóđã dẫn động cả bọn linh thi Vũ Hinh.

Hiện tại các hỗn độn cường giảđều biết U La vương tù cấm đồ đệ hoặc hóa thân của Ma Chủ, hi vọng từhọ mà biết được nhược điểm của Ma Chủ rồi sẽ diệt đối phương trongtương lai.

"U La vương, mau triệu hoán cao thủ, diệt hết bọn Thái cổthần." Quảng Thành chạy đến vùng của U La vương, lúc này tỏ vẻ cungkính kêu gọi.

"Sợ chúng không dám tiến vào địa vực của ta." U La vương tỏ vẻ vô cùng tự tin.

"Những tên này giảo trá vô cùng, xin U La vương chủ động xuất thủ." Quảng Thành cực kỳ mong muốn U La vương diệt hết chúng thần.

ULa vương ngồi lên bảo tọa trong đại điện rông rãi như một bức tượng,nhắm tịt mắt, cười lạnh: "Địch nhân mạnh nhất của hỗn độn tộc chưa xuấthiện. Ta đang đợi."

"Đợi ai?"

"Bọn Ma Chủ đã đi lên Thông thiên chi lộ, có lẽ là đối thủ chính của chúng ta."

"Họ đã bước lên Thông thiên chi lộ, sao lại còn tái hiện?"

"Tấtcả đều rất khó nói." U La vương nhắm mắt ngồi bất động trên bảo tọa, mathể sừng sững không hề có ánh sáng hỗn độn, y bình tĩnh: "Có hai chacon chưa xuất hiện, ta không tin chúng đã chết. Ta e chúng đứng phíasau đạo diễn một vở kịch, nhỡ may việc bọn chúng đi lên Thông thiên chilộ là một chiêu lừa siêu hạng."

ThầnNam và Mộng Khả Nhi cùng hai hài tử, nhanh chóng lao lên trước nhómThái cổ thần, kể cho thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên tin tức nghe được.

Tháicổ thần không chú ý đến tin về nhóm linh thi Vũ Hinh nhưng nghe nói cóngười muốn nghiên cứu đồ đệ hoặc hóa thân của Ma Chủ thì không nén đượctò mò, Ma Chủ là một trong những cường giả mạnh nhất Thái cổ thần, nếuhóa thân bị người ta nghiên cứu ắt nguy hiểm vô cùng.

Thái cổ thần tụ tập lại hùng hổ tiến lên, phát ra áp lực hùng hậu như hải dương dâng tràn khiến hỗn độn liên tục vỡ tan.

Nhưngđi được mấy ngàn dặm, thủ mộ lão nhân thần sắc ngưng trọng bảo mọingười ngừng lại, ông ta cảm giác được khí tức quen thuộc, cả kinh nói:"U La vương. Không được, không thể tiến lên."

"Sao thế?" Thái cổ thần đi sau không hiểu chân tướng, tiến lên hỏi.

"Phíatrước chắc là địa bàn của U La vương." " Thủ mộ lão nhân thần sắc phithường nghiêm túc: "Hiện tại chúng ta không thể khắc chế y, cần triệutập nhân thủ, tên này là đại địch của Ma Chủ, năm xưa đánh khắp lụcgiới vô địch thủ!"

Ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, có người đã biếtqua điểm đáng sợ của U La vương, thậm chí có người từng thấy mặt vịvương giả của hỗn độn di dân này.

"Y còn sống? Lời đồn rằng lúc xưa y bị Ma Chủ phế rồi, không phải sao?"

"Đúng, ta cũng nghe nói, sau cùng Ma Chủ dùng sức mạnh diệt Thiên đánh nát y, sao vẫn còn sống?"

Đương nhiên, các Thái cổ thần đều kị húy U La vương.

"Đólà lời đồn, không phải sự thật." Thủ mộ lão nhân tỏ vẻ phi thườngnghiêm túc: "U La vương công tham tạo hóa, đấu liền ba ngày ba đêm vớiMa Chủ vẫn bất phân thắng bại, chỉ có một hóa thân bị phế. Ta thấychúng ta nên rút lui, tuy hắn không hẳn làm gì được chúng ta nhưng chắcchắc sẽ là một trường thảm chiến, chúng ta nên đợi các hồng hoang caothủ xuất hiện rồi ra tay."

E rằng chỉ có những nhân vật như lão mới dám tính chuyện chinh thảo cao thủ cùng cỡ Ma Chủ.

"Đi, cúng ta lui đã." Thủ mộ lão nhân dẫn đầu rút lui.

Nhưng một giọng nói hùng hậu vang lên như tiếng biển gầm, chấn động màng tai: "Đến đây rồi còn định đi sao?"

Đoạntiếng ầm ầm vang lên, sóng hỗn độn lan tràn, vùng hỗn độn mông lungnhanh chóng trải qua, tất cả rút đi như nước triều để lại một khônggian rộng lớn, căn bản không thấy điểm tận đầu.

"Đi nào." Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao, ma khí phủ toàn thân gầm vang.

Các Thái cổ thần cũng chuẩn bị chiến đấu.

Mộtcỗ áp lực lặng lẽ lan tràn như trời sập, một hỗn độn thủ chưởng khổnglồ ngàn trượng chầm chậm ép xuống, mục tiêu là Thái cổ thần.

Chúng nhân đều kinh ngạc, có vài người cơ hồ bị trói lại, hành động vô cùng khó khăn.

"Hừ,xương cuồng!" Thần Nam là người đầu tiên lắc Hồng Hoang Kỳ, vô tận tinhquang xoay vòng hóa thành hào quang hủy diệt xung thiên bay lên.

Đồng thời, thủ mộ lão nhân rút Sinh Tử bàn, đập vào cự thủ, Hắc Khởi tế khởi ma đao bổ ra kinh thiên đao mang nghênh kích.

Tamđại cao thủ hợp lực, đánh tan cự chưởng, vùng hỗn độn trên không xuấthiện một đạo hư ảnh lạnh lùng nhìn xuống: "Không thẹn là Thái cổ thần!"

Tamđại cao thủ tuy dễ dàng đánh tan bàn tay U La vương nhưng chúng nhânđều hít sâu một hơi khí lạnh, họ đều là Thái cổ cường giả, kiến thứcquảng bác vô cùng, hư ảnh không phải là bản thể hay hóa thân của U Lavương mà chỉ là hư ảnh, vốn y còn ở ngoài ngàn dặm.

Không hổ là nhân vật ngang ngửa với Ma Chủ.

Trướcđó, Thần Nam đầy tự tin, cảm giác chiến lực dâng tràn, có thể đấu mộtphen với U La vương nhưng lúc này lòng hắn trống không.

Vô thanh vôtức, áp lực kinh nhân lại lan tới, nhưng lần này không phải bàn tay củaU La vương mà là một quần thể cổ lão kiến trúc bổ tới như ô vân.

Vùngkiến trúc đổ nát mà thần bí, đầy dấu vết tuế nguyệt, thoáng nhìn đãbiết là Thái cổ di tích, ẩn chứa sức mạnh tà dị. Tuy lao tới không hềphát ra âm thanh nhưng khí thế như vạn mã gầm vang, ngàn vạn con sôngđang suôi réo, khiến tất cả đều chấn động tâm linh.

"Lên."

CácThái cổ thần không cần nghĩ cũng biết nguy hiểm ập tới, cùng xuất rasức mạnh hủy diệt để đột vây, nhưng hiển nhiên vùng cổ kiến trúc nàykhác thường, chúng thần chi lực cũng không phá được, đại lực như bùnđất chảy vào lòng biển, hoàn toàn bị hút sạch.

"Là luyện ngụcthành!" Thủ mộ lão nhân cả kinh: "Hỏng rồi, tên Vương bát đản này lạicó cổ thành tà dị này, dù Thái cổ thần đi vào cũng sẽ lạc lối. Đó từnglà Thiên đạo chi thành, là tà dị Thiên đô lấy ra từ thông thiên cổ lộ,được hỗn độn tộc giành lấy rồi luyện hóa thành cấm kị trận pháp, thànhluyện ngục thật sự."

Chúng thần căn bản không ra khỏi trùng vâyđược, vô tận cổ kiến trúc như cự sơn sừng sững vây chặt họ, không nhìnthấy cảnh tượng bên ngoài.

Thiên thành cổ lão và thần bí trùm kín,ánh sáng hỗn độn lấp lánh khắp không gian lập tức ảm đạm, đương nhiênkhông đến mức hắc ám, nhưng bị cổ lão thành thị hợp lại, âm ảnh lantràn, phảng phất hoàng hôn đến sớm.

Cổ thành lặng ngắt, áp lực vôhình khiến tất cả không thở nổi, trong luyện ngục tử khí trầm trầm này,mọi kiến trúc đều cực lớn, cơ hồ do cự nhân kiến tạo phảng phất nhưthập vạn đại sơn ép xuống. Thật không biết Thiên đô này năm xưa có aicư trú, lẽ nào là hữu hình sinh mệnh thể? Không phải tối cao pháp tắctrong truyền thuyết?

Một tầng khí xám phủ kín cổ lão Thiên đô.

"Xongrồi. Hiện tại chúng ta bị khốn trong luyện ngục thành, nơi Thiên đạotừng cư trú này đầu hung hiểm, tất cả không nên đi riêng." Thủ mộ lãonhân quát vang, tụ tập Thái cổ thần đang nóng nảy.

Huyên Huyên cựckỳ lãnh tĩnh quan sát chung quanh, trên trán xuất ra một đạo thần quangnhư trường hồng vạch ngang không giam, tựa hồ định phá tan cấm cố.Nhưng vô tận cổ lão kiến trúc phát ra u quang, đánh tan hết thần quang.

ThầnNam rung Hồng Hoang Kỳ, định phá tan thần bí luyện ngục thành nhưngnhận ra nơi này quá tà dị, Hồng Hoang Kỳ phát ra sức mạnh hủy diệt bịngoại lực kéo ra ngoài vô tận hỗn độn, không tác động mảy may vào cổthành.

Hắn gầm lên: "U La vương, tên cẩu hùng ngươi có dám đấu với ta không? Nếu sợ ta chấp ngươi một chân một tay."

"Hừ."Trên không vang lên tiếng hừ lạnh, giọng U La vương xuyên qua vụ khíxám ngắt: "Hiện tại ta không muốn phí lực với các ngươi. Trận chiến nămxưa khiến ta dưỡng thương tới nay, đã khôi phục đỉnh cao, ta đang đợiMa Chủ, nếu các ngươi qua được luyện ngục mới đáng đấu với ta, cònkhông sao đáng làm đối thủ của U La vương ta."

"Địa phương quỷ quái này, ta lên không trung xem sao." Hắc Khởi bay lên.

"Dừnglại." Đáng tiếc, thủ mộ lão nhân cảnh cáo chậm, Hắc Khởi tan biến vàotầng không, không hề có dao động, cơ hồ y bốc hơi, bị dung luyện vào hưkhông.

Thủ mộ lão nhân gầm lên: "Không nên khinh cử vọng động, ở đâycực kỳ tà dị, một bước là rơi đi mấy chục dặm ngay, là một tòa mê thànhđáng sợ."

"Ta thử xem sao." Thần Nam lắc Hồng Hoang Kỳ để nó vô hạnphóng đại thành thông thiên chi trụ. Lá cờ rung lên phần phật, hắn gửithần thức vào đó, bay lên cao quan sát, chỉ thấy vân vụ lan tràn, thiênthành tử khí trầm trầm, huyền bí mạc trắc.

Hắn định phong đại Hồng Hoang Kỳ hơn nữa, đột nhiên phát hiện có sức mạnh cấm cố trên không, ngăn lá cờ bay lên cao hơn nữa.

Hắnbó tay, thần thức chỉ lên được đến đó nhìn về bốn phương tám hướng,phát hiện chúng thần tựa hồ không ở trung tâm thiên thành mà chỉ ở sátbên ngoài.

Cùng lúc, hắn cảm giác khí tức quen thuộc, nhìn về kiếntrúc cao nhất trong thành là một tòa cổ tháp, hắn thấy Tiềm Long bị dâyxích trói trên tầng cao nhất, toàn thân loang lổ, nhiều nơi lộ ra bạchcốt.

Đồng thời, hắn cảm ứng được khí tức của Long Vũ, hình như cũngở khu vực này, hai huynh muội họ hóa ra đều ở đây. Hắn quyết phá luyệnngục để cứu cả hai.

Linh thức quay về bản thể, hắn kể lại những gì nhìn thấy cho chúng nhân.

Huyên Huyên nói: "Muốn ra khỏi Thiên đô ắt phải phá trung ương cổ tháp, lần trước nơi Thiên cư trú cũng bị phá như thế."

"Đi,chúng ta đánh đến trung ương cổ tháp!" Có vị Thái cổ thần quát vang,nhưng lập tức biến mất, ai nấy hít sâu khí lạnh. Thủ mộ lão nhân khôngnói ngoa, Thái cổ thần nọ mới đi một bước đã biến mất.

Thủ mộ lãonhân quát khẽ: "Không cần quan tâm nhìn thấy nghe thấy gì, nhắm mắt,dẹp cả thiên nhãn, bằng cảm giác và trực giác mà đi đến trung ương cổtháp."

Tất cả dùng linh thức tìm phương hướng đi về trung ương cổ tháp, nhưng đi được vài bước đã có quá nửa số người biến mất.

"Tách ra, chúng ta từ xung quanh tiến vào trung ương cổ tháp."

Rất nhanh, Thần Nam và chúng thần phân tán, hắn đi cùng Mộng Khả Nhi, đưa Không Không và Y Y vào nội thiên địa.

"Gào..."

MộtThiên thú từ một tòa cổ kiến trúc lao ra, hung mãnh vồ lấy hai người,Thần Nam đưa Hồng Hoang Kỳ lên quét, phát hiện là lờ hình như quét sangkhông gian khác, mặt lá cờ biến mất, không ngăn nổi Thiên thú, nó thuậnlợi bổ vào mình hắn.

"Chết tiệt, đây là một trùng điệp không gian,chắc đến ngàn vạn tầng." Hắn thấp giọng chửi rủa, nhưng lúc này hắn tuvi cao tuyệt, thân thể tràn lên sức mạnh hùng hậu, cấm cố Thiên thú rồitung một chưởng đánh nát nó, hồn phách bay ra cũng chung số phận.

Cùnglúc, Mộng Khả Nhi thanh lệ tuyệt luân đột nhiên lên tiếng: "Hình nhưmuội có kỳ ức mơ hồ, tứ hồn của Thất Tuyệt thiên nữ sẽ phá được Thiênđô."

"Tứ hồn của Thất Tuyệt thiên nữ?" Thần Nam ngây ra, tìm ở đâuđây, trước mắt chỉ có Mộng Khả Nhi dung hợp lưỡng hồn, thêm Long Vũ ởtrung ương cổ tháp cũng chỉ là ba.

Chợt một đạo dao động tinh thầnrất quen thuộc truyền vào óc hắn: "Ô ô... xú bại loại ngươi đến cứu tahả? Ô ô... xui quá, đáng thương thật."

Thần Nam nghiến răng kèn kẹt, hắn nhận ra giọng tiểu ác ma công chúa Sở Ngọc, trước đó lại không cảm ứng thấy cô ả.

"Đúnglà ngươi, xú bại loại! Không cần tìm, các ngươi không tìm thấy đâu,không gian này kỳ dị lắm, bị khốn hơn ngàn năm cũng chỉ biết được mộtvùng nhỏ xíu, ta cho các ngươi biết ta ở đâu. Đi sang trái hơn ngàntrước sẽ thấy một thông đạo rất rộng, nhắm mắt lại, đi tiếp, vào khônggian chi môn là thấy ta."

Thần Nam và Mộng Khả Nhi y lời, cả kinhphát hiện trong cổ thành có vô số không gian chi môn, chả trách lạiphức tạp như thế, đi lỡ một bước là biến mất ngay, vô vàn không giantrùng điệp ở đây.

Bên trong không gian chi môn vẫn là luyện ngụcthành, tiểu công chúa nhiều năm không gặp hình như không thay đổi, vẫnkiều diễm và ác khẩu, tuy bị khốn nhưng thấy người quen liền cười nhưtiểu ác ma, nàng ta bị trói trong một tòa cổ kiến trúc.

"Tiểu ác ma, trừ ngươi còn ai bị khốn ở trong này."

"Được rồi, đến lúc ngươi sẽ biết, mau thả ta ra."

ThầnNam không tính toán với nàng ta, bèn thả xuống, chợt máy động, cộngthêm tiểu công chúa và Long Vũ là đủ tứ hồn của Thất Tuyệt thiên nữ, sẽphá được Thiên đô, nhưng tứ hồn có quy nhất không? Hắn cứ miên man liêntưởng.

Chợt mọi người bị khốn nghe rõ tiếng gầm của U La vương: "MaChủ? Ma Chủ! Tên lừa đảo, lại định dùng kế che trời qua biển, không đilên Thông thiên chi lộ! Được, hôm nay chúng ta quyết tử."

Tiếngquát của U La vương vang lên rõ ràng bên tai tất cả, uy danh Ma Chủchấn cổ thước kim, không ai không biết. U La vương quát vang khiến mọiThái cổ thần chấn kinh. Ma Chủ đã bước lên Thông thiên chi lộ, sao lạiđột nhiên xuất hiện tại đây? Thật khó tin.

Nhưng liền đó không trunglại yên lặng, cơ hồ chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí "Thế" vô hình của ULa vương phát ra cũng tan biến.

Các Thái cổ thần không hiểu những gìxảy ra trên đó, chỉ nghe thấy Quảng Thành hô lên kinh hãi rồi cả tiếngU La vương cũng không nghe thấy, chắc có đại biến cố phát sinh.

ThầnNam cùng Mộng Khả Nhi và tiểu ác ma công chúa dừng lại một chốc rồinhanh chóng lao vào trung ương cổ tháp, họ biết phải trông vào chínhmình, Ma Chủ cũng khó lòng thoát thân.

Tứ hồn của Thất Tuyệt thiênnữ có thể phá được Thiên đô luyện ngục, không hẳn vì nguyên nhân sứcmạnh mà khi tứ hồn hợp lại sẽ thông u - một loại thần thông siêu việt,ảo diệu khó tả.

Thần Nam biết tứ hồn đã tụ nhưng sẽ khó lòng khiếntứ hồn thông u, bởi một hồn đang bị hắn phong ấn, thả ra cũng sẽ khônglàm theo hắn. Đạm Đài Tuyền, nghĩ đến thiên nữ này là hắn lại nhức óc,không hiểu hóa giải ân oán kiểu gì.

"Xú bại loại, mau đi nào." Tiểu công chúa Sở Ngọc vẫn hoạt bát như xưa, không hề cố kỵ hay sợ "Đại địch" như hắn chút nào.

Thần Nam giận xì khói, chợt ảo hóa ra một quang chưởng vò mạnh lên y phục và khuôn mặt mịn màng, xen lẫn tinh ranh của nàng ta.

"Aida, tên xú bại loại đáng ghét, vẫn như xưa, hiện tại ta là thiên giaicao thủ..." Tiểu công chúa nhe nanh múa vuốt, nhảy tới như một con tiểuthư báo.

"Được rồi. Tiểu ác ma ngươi đừng có quá đáng, bằng không takhông khách khí nữa. Hiện tại ngươi nghỉ ngơi đợi tứ hồn thông u." ThầnNam nói đoạn không quên vò đi vò lại mái tóc dài đen nhánh của nàng tabiến thành tổ chim.

"Đáng ghét, ta sẽ... hừ, đợi đấy." Tiểu công chúa giận dữ trừng mắt, nhưng đành bó tay.

ThầnNam nhanh chóng di động trong không gian trùng điệp, liên tục đổiphương vị, giết liền bốn con Thiên thú hùng mạnh. Chúng không phải do ULa vương thả vào, cũng không nghe y triệu hoán mà là cổ lão hung thú cósẵn ở Thiên đô luyện ngục.

"Gào..." Một con cự viên thiên thú như hònnúi nhỏ lao bổ vào, quanh nó lôi điện, bão bùng nổi lên, điện xà dệtthành một điện võng dày đặc, cự viên thiên thú này mạnh hơn những conbị diệt nhiều.

Hai mắt Thần Nam chợt biến thành trống rỗng, nơi nàoánh mắt quét qua, vô tình đao vạch ngang hư không, lấp lánh hào quangâm u, chém vào cổ Thiên thú.

"Soạt."

Cự viên tan biến, tuy thểtích lớn như ngọn núi nhưng động tác quá nhanh, không hiểu nó vào khônggian chi môn nào mà khí tức cũng vô ảnh vô tung, cả cấm kị thần thôngvô tình đao cũng không làm gì được không gian bị cách đoạn này. Lúc gặpnguy hiểm, nó liền sang một phiền thời không khác.

"Bắt nó." MộngKhả Nhi và tiểu công chúa đồng thời kêu lên, Mộng Khả Nhi nói: "Hai mắtThông linh cổ viên thần dị vô cùng, có thể nhìn rõ tất cả."

"Đúng, chế phục nó, bắt nó dẫn đường." Tiểu công chúa chêm vào.

Hiển nhiên, đó là tri thức của Thất Tuyệt thiên nữ được hai người kế thừa.

Lúccổ viên xuất hiện, Thần Nam không cho nó cơ hội, hắn đột phá hạn chếthời không, linh hồn gửi lên Hồng Hoang Kỳ, chụp lấy cự viên.

Nếutrước kia, hắn chắc không chế phục nổi Thiên thú nhưng giờ đã dung hợpvới vô diện nhân khiến hắn cực mạnh, sức mạnh trong thân thể dồi dào,chụp lấy cự viên rồi liền nhanh chóng áp chế. Đương nhiên, hắn khôngdám dùng Hồng Hoang Kỳ luyện hóa, uy lực của lá cờ quá lớn, không maysẽ khiến cổ viên tịch diệt.

"Gào..." Cự viên gầm lên, giãy giụa nhưng không thoát được.

ThầnNam biến nó thành khôi lỗi, lục tìm ký ức của nó, thậm chí đem một phầnlinh thức nhập vào lá cờ, dùng thông linh song nhãn dò đường. Nhưng cổviên tuy thông linh cũng chỉ nhìn rõ được khu vực không gian trùng điệpnày, đi được mấy chục dặm cũng không giúp gì được hắn, kì thật, đó làviệc hiển nhiên, Thiên đô nhằng nhịt, nếu chỉ dựa vào một Thiên thú màtung tăng đi lại mới đúng là trò đùa.

Đi qua mấy chục dặm, hắn bỏ lại cổ viên.

Trongvô tận trùng điệp không gian, ảo ảnh tràn lan, thiên lôi đánh xuống,những đạo thiên lôi đáng sợ, gì thiên giai cao thủ cũng không dễ ứngphó, hắn có Hồng Hoang Kỳ mà cũng kinh hãi, một thiên giai cao thủ rơivào hoàn cảnh này ắt khó chống.

Bảy tòa kiến trúc cao ngất chặn đường, một con Thiên Long khổng lồ tung hoành trong không gian.

Chợt hắn máy động, thả Không Không và Y Y trong nội thiên địa ra.

"A, là ... tiểu ác ma! Lúc chúng ta nhỏ từng bị ả bắt." Y Y kêu lên, cả hai còn nhớ rõ tiểu công chúa.

"Chasao lại quên con được, bản lĩnh lớn nhất của vô địch Không Không là phátrừ hư ảo, xuyên qua phong ấn không gian." Nó hóa thành một thanh kiếmdài chục trượng: "Cha, các người theo sau con, xem Không Không vô địchmở không gian thông đạo tại thiên chi cấm địa."

Không Không hóathành Liệt Không Kiếm, phá tan mọi phong ấn và ngăn trở, lúc nó còn nhỏtừng đào được một lỗ hổng lớn với Thái cổ bị cách đoạn, hiện tại cônglực vượt xa đương nhiên thần thông quảng đại hơn nhiều.

"Được." ThầnNam dùng Hồng Hoang Kỳ đặt lên mình Không Không, sức mạnh kinh hồn trànvào chi trì cho nó, đoạn ra hiệu cho mấy người Mộng Khả Nhi bám theo.

TrongThiên đô luyện ngục chợt rung lên, Liệt Không Kiếm như một đạo thầnquang lao qua các không gian chi môn, dẹp hết trở ngại, tuy liên tụcđổi phương vị nhưng phương hướng không đổi, nhanh chóng lao đến vùngtrung ương, không gian trùng điệp cũng không thể khiến hắn lạc lối.

Điđược hai thời thần, phía trước bật lên một tòa tháp đá bảy tầng, trùmlên tất cả. Tuy là một tòa cổ kiến trúc nhưng phát ra uy thế như bảovật, lại áp chế Không Không hóa thành chân thân, bọn Thần Nam cũng bịđánh bật xuống.

Huyết tháp! Nhìn mà kinh hãi, thạch tháp bị nhuộm thành màu đỏ bầm.

Tuyđã qua vô tận tuế nguyệt nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được mùi máu tanh,trong tháp có bảy tám bộ xương, đương nhiên là thi cốt của cường giảnăm xưa. Bảy, tám cao thủ đi lên Thông thiên chi lộ lại thảm tử, linhhồn cũng tịch diệt, ngọn tháp này quá tà dị.

"Trấn Ma tháp!"

Trên tường khắc mấy chữ này, họ không đọc được nhưng cảm ứng được tinh thần lạc ấn phát ra.

"Hắc,chúng ta là ma sao?" Thần Nam cười lạnh, lắc Hồng Hoang Kỳ, nhưng tòahuyết tháp bảy tầng sáng chói u quang, máu tươi vô tận lan tràn khiếntrong tháp biến thành một huyết sắc thế giới. Hồng Hoang Kỳ tuy mãnhliệt nhưng sức mạnh phát ra bị huyết thủy dẫn xuống đất, tạo thànhnhững tiếng nổ vang động, son không nứt nẻ.

Tà dị cổ tháp! Nhuộm đỏ máu của các cao thủ tiền bối, mai táng xương khô của họ.

"Không ổn, cha à. Huyết tháp định dung luyện chúng ta."

Khônghiểu huyết thủy ở đâu tràn ra, dần nhấn chìm họ, dù sức mạnh thời khôngcùng cương khí cực mạnh cũng không thể ngăn huyết thủy lại.

"Đến hấtđây chi ta." Đến giờ chỉ có Hồng Hoang Kỳ ngăn được huyết thủy dừngcách một trượng. Trong thế giới màu máu xuất hiện một bong bóng cựclớn, Hồng Hoang Kỳ che kín tất cả, những nơi khác đều đỏ rợn người,loáng thoáng thấy có bạch cốt âm u vũ động trong huyết thủy.

"Chaxem này." Y Y chợt bay lên, quát lớn: "Tê liệt thiên địa!" Sau lưng côbé xuất hiện hư ảnh thần thụ, thoáng chốc trở thành đỉnh thiên lập địa,trùm lên cổ tháp, "ầm, ầm", tòa tháp bị xé toang. Tuy vẫn có huyếtquang lan tràn, định dẫn sức mạnh của Y Y sang hướng khác nhưng thầnthụ tựa hồ thiên sinh khắc chế thạch tháp, nhanh chóng xé tan.

"Tahiểu rồi, Y Y lùi mau." Thần Nam bảo cô bé thu lại thần thụ hóa thân,lẩm bẩm: "Thiên đô luyện ngục tương sinh tương khắc, vận dụng sức mạnhcông kích của chúng ta để tu bổ cho năng lượng tòa cổ thành cần. Khôngthể dừng lực, phải dùng xảo diệu khắc chế."

"Cha, được không?" Y Y nhỏ giọng.

"Vốnkhông thể nhưng các tiền bối đã chết chắc hiểu ra trong lúc cuối cùng,họ đã gần đánh tan tòa tháp này, mang lại cho chúng ta vô vàn hi vọng,các con xem trong huyết tháp có những vết nứt, đánh tiếp vào đó ắt sẽphá được."

Thần Nam minh bạch đạo lý, dùng Hồng Hoang Kỳ đâm vào cổtháp, tuy vẫn có sức mạnh kéo đi nhưng hắn đã thấy ảo bí, tử lự và sinhlực giao nhau, hóa thành ngũ hành thần lực rồi tụ lại hỗn độn chi lực,lật đi lật lại, thoáng chốc cổ tháp vỡ ra một lối đi, huyết thủy lantràn, cổ tháp không ngăn nổi họ.

Lúc họ định ra, Thần Nam vội nắmKhông Không và Y Y hô lên: "Dừng lại." Mộng Khả Nhi và tiểu công chúacũng bị chặn lại sau lưng.

Trên không dấy lên áp lực kinh nhân, khí tức quen thuộc rợp trời tràn xuống một cỗ sức mạnh hủy diệt.

"Ra ngay, đừng trốn tránh, mau đại chiến thống thống khoái khoái với ta." Giọng U La vương vang lên.

Y đã vào Thiên đô luyện ngục, có phải Ma Chủ cũng ở gần đây?

ThầnNam tuy không nắm chắc nhưng lại rất muốn đấu một trận với U La vương,nhưng giờ hắn còn vướng bận nhiều người, không dám mạo hiểm, không thểthoải mái chiến đấu.

U La vương quả nhiên cực mạnh, dao động trongtiếng gầm như triều thủy dâng tràn, khiến vô tận cổ lão kiến trúc rungchuyển, đoạn lại bay ra, biến mất sau không gian chi môn. Hiển nhiên ybỏ qua hết mọi cao thủ, đuổi theo tung tích Ma Chủ.

Tình huống càng lúc càng phức tạp, U La vương và Ma Chủ đại chiến đến tận đây.

"Đi."

Tuyđã hiểu lý lẽ tương sinh tương khắc nhưng Thần Nam vẫn để Không Khôngđi trước mở đường, cả nhóm nhanh chóng đi trong từng không gian chimôn, mỗi mấy dặm lại qua không biết bao nhiêu cánh cửa như thế, tựa hồđi trong mê cung.

Ba thời thần sau, bọn hắn đến gần trung ương cổtháp, thấy rõ Tiềm Long bị trói bằng xích. Nhưng ở đây, tất cả đều đángsợ, không chỉ có tiếng quỷ khiếu loáng thoáng còn thấy dược cả mấy hồnảnh mông lung phiêu động.

Bọn hắn là cỡ nào, còn sợ gì quỷ hồn? Nhưng u linh phiêu động lại khiến tất cả khó chịu, xương cốt rụng rời.

"Đó là... thiên chi tàn hồn, hay là linh hồn các tiền bối cao thủ bị mê hoặc?" Mộng Khả Nhi lẩm bẩm.

Hiển nhiên, dù thế nào cũng rất khó chơi.

"Tránhđi, tránh đi." Thần Nam nói với Không Không, hắn cảm giác được mấy ulinh phiêu đãng kia là sức mạnh ngăn cản đáng kể nhất từ lúc vào cổthành. Thiên chi tàn hồn sao? Rất có thể.

Còn may Không Không nghelời, liên tục đổi không gian chi môn, nhất nhất tránh qua bọn họ, thuậnlợi đến thạch tháp ở Thiên đô trung ương. Bọn hắn thấy được Tiềm Long,cảm giác được khí tức Long Vũ.

"Trốn mau." Thần Nam quát khẽ, tất cả trốn vào một cổ kiến trúc.

Ngoàixa, thân ảnh cao lớn của U La vương xuất hiện, dấy lên uy lực kinhnhân, y đang điên cuồng truy tìm Ma Chủ, thấy mấy u linh, y cũng hơingàng lại, đương nhiên cố kỵ đôi phần, đoạn gầm vang, tiếp tục tìm MaChủ.

"Tiềm Long." Thần Nam gọi Tiềm Long thoi thóp, xương trắng lộ hết ra ngoài.

"Làngươi... Thần Nam? Mau... mau cứu... muội muội ta." Tiềm Long huyết nhục mơhồ, nhiều nơi trên mình đã lở loét, xương lộ ra ngoài vô cùng ghê rợn

Mau... mau cứu muội muội ta." Giọng Tiềm Long hư nhược vang lên.

"Ta cứu huynh trước." Thần Nam bay lên, một cỗ sức mạnh kỳ dị bẻ cong không gian đưa hắn đến gần trung ương cổ tháp.

Nhìn gần, thảm trạng của Tiềm Long khiến hắn đau lòng.

Cólẽ đã mấy trăm năm, hoặc hơn ngàn năm mới gặp Tiềm Long, không ngờ y sasút đến mức này. Y vô cùng tiều tụy, dáng vẻ đôi phần già nua, tóc mailấm tấm bạc, xuất hiện nhiều lọn tóc trắng, trán đầy nếp nhăn, thân thểkhông nỡ nhìn, nhiều nơi lộ cả xương ra, bốc lên mùi lợm giọng.

Tà áo vải bố treo trên dây xích sắt rung phần phật trong gió, vệt máu đọng trên đó là chứng tích cho những khổ nạn y từng chịu.

ThầnNam vẫn nhớ lúc hắn thân tàn công phế, Tiềm Long từng giết Thần Hoàngvà Thần Vương cướp thần đan cho y kéo dài mạng sống, giờ thấy cố nhânsa vào cảnh này, lòng y vô cùng chua chát.

"Tiềm Long..." Tâm tính hắnvốn cứng đanh mà giờ cũng run rẩy cho cố hữu, giọng run hẳn: "Huynhtừng cứu ta một mạng, ta nhất định cứu huynh ra."

"Mau cứu muội muội ta trước." Ánh mắt Tiềm Long tán loạn, mái đầu hoa râm vô lực gào lên.

"Tacứu Long Vũ trước." Thần Nam không lỗ mãng xuất thủ, trung ương cổ thápliên quan trọng đại, phá nó là phá cả tòa cổ thành, hắn sợ cổ tháp sậprồi Tiềm Long cũng sẽ hồn phi phách tán.

"Long Vũ... ở đâu?" Thần Namtuy cảm ứng được khí tức của Long Vũ nhưng không phát hiện nàng ở đâu,giọng hơi run rẩy, ân tình của nàng với hắn nặng như Thái Sơn, năm xưahắn tàn phế, nếu không có nàng liệu sống được đến nay sao?

Chuyện cũcơ hồ hiện ra trước mắt, trong đêm hoa tuyết bay bay đó, hắn vẫn nhớmái tóc xanh của nàng phất phơ, còn nhớ nàng đã một lòng chờ hắn mườinăm.

Trong phút giây hắn như quay lại đêm tuyết đó, thấy Long Vũ tươi vui ngày xưa lặng lẽ rơi lệ.

"Nóở trong cổ tháp." Tiềm Long kéo hắn về hiện thực, Thần Nam phát giáckhóe mắt mình ươn ướt, với người tâm tính mỗi lúc một cứng rắn như hắn,niềm xúc động này vô vàn.

"Long Vũ!"

Hắn không do dự tiến thẳngvào trung ương cổ tháp, dù phải trải qua hiểm ác trùng trùng, hắn cũngcả quyết tiến vào, chết vì Long Vũ còn được, vào cổ tháp có sá gì.

"Cha." Không Không và Y Y đi theo, muốn cùng vào cổ tháp.

ThầnNam ngoái lại nhìn chúng: "Không cần, các con đợi ở ngoài, cổ tháp nàycũng như huyết tháp chúng ta gặp lúc trước, ta ứng phó được, các con ởngoài này tiếp dẫn các Thái cổ thần." Đoạn hắn rảo bước vào.

Tòatrung ương cổ tháp này cũng tương tự huyết tháp, bên trong toàn làhuyết tích, không có hài cốt hoàn chỉnh, chỉ có bột xương.

Đương nhiên nó lợi hại hơn huyết tháp nhiều.

Huyếttháp có bảy tầng, trung ương cổ tháp có bảy bảy bốn mươi chín tầng, caohơn cả Thái cổ thánh sơn, phát ra khí thế hùng hồn. Cả tòa tháp chỉ cómột không gian chi môn vào được, những nơi khác đều bị phong bế.

Nhưngkhi hắn vào không gian chi môn, quay lại nhìn liền không thấy cánh cửađâu. Hắn không hề sợ hãi, cất bước đi tiếp vào tòa cổ tháp được máu cácbậc tiền bối nhuộm đỏ như leo lên một tòa cự sơn.

Hắn không hề phi hành, dọc đường gặp quá nhiều đợt công kích, buộc hắn phải cẩn thận.

Hắnđi theo cầu thang lên liền năm tầng, giết thạch đầu thiên thú, xuyênqua mấy vùng sinh tử hiểm ác chi địa đầy rẫy lôi điện, hỏa diễm, cuồngphong, liên tục hóa giải nguy hiểm thân thể bị dung luyện.

Cổ thápthần bí vô cùng, đáng sợ đến khó tin, tầng sáu là một phiến thiên hỏanham tương, tầng bảy là một thế giới hoa thơm chim hót, mỗi tầng là mộtkhông gian độc lập, tầng tám và chín có hung sát ác thú bảo vệ, đều làhồng hoang dị chủng hiếm có, một thiên giai cao thủ khó lòng chống nổibởi hai tầng này khác hẳn không gian ở tầng sáu và bảy.

Đến rồi,Thần Nam cảm ứng rõ khí tức của Long Vũ, phát giác nàng tựa hồ cách đókhông xa, không như tưởng tượng rằng nàng ở tầng cao nhất, mà ở ngaytầng thứ chín.

"Thần Nam, là huynh sao?" Giọng nói vô cùng hư nhược của Long Vũ cất lên, nàng nhận ra hắn đang tới, giọng hơi run run.

"Là ta, Long Vũ, ta đến cứu muội."

"Đừng, đừng qua đây." Long Vũ tuy kinh hãi nhưng lại buồn bã, thậm chí hơi hoảng sợ.

"LongVũ, muội sao vậy?" Thần Nam cảm giác rõ ràng rằng nàng đã xảy ra chuyệngì đó, cầm Hồng Hoang Kỳ phá tan hết mọi ngăn cách, quét sạch vô tậnsát khí của tầng thứ chín, tiến vào trung tâm.

Trong huyết tháp hônám, một nữ tử đầu tóc rối bù, tứ chi bị xích sắt xuyên qua trói sát vàomặt đất băng lãnh. Dung nhan từng khiến mình nguyệt thất sắc giờ vôcùng tiều tụy, đầy nếp nhăn, đôi mắt ảm đạm vô quang, ngay mái tóc cũngdần nhuốm bạc.

Long Vũ đã đến mức này, mỹ lệ nữ tử thần thái phơiphới, phong thái tự tin ngày xưa bị cầm tù trong huyết tháp không thấymặt trời này quả là việc vô cùng tàn nhẫn.

Hai mắt nàng đầm đìa lệ, cố quay mặt đi, không muốn để Thần Nam nhìn thấy.

"LongVũ." Thần Nam cảm giác lòng như dao cắt, mãi mới ổn định lại được: "Dùmuội biến thành thế này thì vẫn là Long Vũ, không có gì thay đổi hết."

Tuy nói thế nhưng lòng hắn phát cuồng, hận không thể đại chiến một phen với U La vương ngay.

Long Vũ chầm chậm quay lại, nước mắt trong veo nhỏ xuống.

ThầnNam chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng: "Năm xưa ta thân tàn công phếmà muội không hiềm, lặng lẽ chiếu cố, ta vĩnh viễn không quên. Hiện tạidung mạo muội tiều tụy hơn một chút, sao lại không tín nhiệm ta, lẽ nàota là kẻ chỉ biết đến dung mạo sao?"

Long Vũ hiện tại quả thật suylão nhiều, sinh mệnh nguyên khí phảng phất bị đoạt mất, nhưng Thần Namkhông muốn nhắc đến, chỉ dùng hai chữ "tiều tụy".

"Thần Nam, khôngngờ chúng ta còn gặp lại, muội vẫn nghe lục đạo tan vỡ là kết thúc."Long Vũ khẽ khàng quay lại, nước mắt lan dài, bao nhiêu năm sống trongcảnh tù đầy, với nữ tử mỹ lệ vô song khác nào cơn ác mộng từ từ thấymình già đi.

"Dây xích này lấy dần sinh mệnh nguyên khí của muội, đểta cắt đứt." Xích sắt liên thông huyết tháp, sinh mệnh nguyên khí củanàng bị huyết tháp hấp thu.

"Cạch."

Tầng thứ chín không có sứcmạnh cấm cố bá đạo, Thần Nam dễ dàng cắt đứt dây xích, giải cứu LongVũ, đoạn hắn mở nội thiên địa, Sinh Mệnh nguyên tuyền tuôn tràn.

Đượclinh tuyền vây phủ, sinh mệnh nguyên khí đã mất của Long Vũ nhanh chóngkhôi phục. Nàng vốn không thương tổn gì lớn nên khôi phục rất dễ dàng.

"Thần Nam, đa tạ huynh."

"Long Vũ, nếu muội dùng hai chữ 'đa tạ' này với ta thì khách sáo quá, khiến ta không còn mặt mũi nào."

"Được, muội không nói nữa, mau đi cứu ca ca."

"Ta sẽ cứu huynh ấy, muội không thụ thương chứ?"

"Không, muội không sao, tên ma vương đó chỉ đối phó với ca ca, huynh ấy nếm đủ mùi cay đắng, sống không được chết không xong."

Thần Nam cũng nhận ra, U La vương hình như quan tâm lắm đến "con tốt" như nàng, bằng không sẽ không giam trên tầng thứ chín.

"Long Vũ, muội có biết trong tòa tháp này giam cầm ai nữa không?"

"Có,tầng trên cùng hình như là một lão nhân, tình hình kĩ lưỡng thì muộikhông biết nhưng U La vương cũng không muốn đến gần đó, bao năm màkhông đến được mấy lần."

Lúc vũng Sinh Mệnh nguyên tuyền hóa thànhnước thường, vô tận sinh mệnh nguyên khí tràn vào thân thể Long Vũ, vẻgià nua mất sạch, đem lại sức sống thanh xuân cho nàng.

"Đi, chúng tôi rời khỏi đây." Thần Nam cầm Hồng Hoang Kỳ kỳ, kéo Long Vũ, men theo cầu thang, tiến xuống dưới.

Trênđường về, tuy không gặp ngăn trở nhưng trước vô tình đao và Hồng HoangKỳ của Thần Nam, tất cả đều tan tành, họ thuận lợi xuống tầng một.Không tìm được lối ra, Thần Nam bó tay, đánh lắc Hồng Hoang Kỳ phát rasinh tử lưỡng cực nguyên khí, rồi hóa thành ngũ hành thần lực, chuyểnđổi ra hỗn độn thần quang liên tục oanh kích tường huyết tháp, định phámà ra.

Nhưng cổ tháp trơ trơ, sức mạnh thành bổ sung hữu hiệu cho nó, hoàn toàn bị hấp thu.

"Tòatháp này không phá được, cả U La vương cũng không phá nổi." Long Vũ hồitưởng: "U La vương từng nói nó do sức mạnh của thiên đạo tạo thành."

"Phiền hà rồi." Thần Nam ngầm nhíu mày, nếu không đánh vỡ tường được ắt sẽ bị khốn mãi ở đây.

Cùng lúc, hào quang lóe sáng, Không Không và Y Y tiến vào.

"Sao các con lại vào, ta đã bảo hai đứa đừng mạo hiểm mà."

"Cha, không phải chúng con vào mà ngoài kia U La vương và một đạo hắc ảnh đại chiến, không thể ở lại."

Lờivừa dứt, tiểu công chúa Sở Ngọc và Mộng Khả Nhi cũng tiến vào, hiểnnhiên đại chiến bên ngoài vô cùng kịch liệt, bằng không họ chẳng tránhvào đây.

Thần Nam thấy họ đi qua một tuyệt bích tiến vào, nhận địnhđó là không gian chi môn, kết quả thử cả trăm lần mà không gian chi mônđó vẫn không thấy đâu, hình như chỉ tiến vào được, không thể đi ra.

"Sao lại thế này?" Hắn nghi hoặc.

MộngKhả Nhi vẫn đứng yên đột nhiên lên tiếng: "Xem ra chỉ còn cách thử thầnthông Thất Tuyệt tứ hồn thông u có phá được Thiên đô luyện ngục màthôi."

"Tứ hồn thông u?"

"Tứ hồn thông u?"

Long Vũ và tiểu công chúa đồng thời kêu lên kinh hãi.

"Ba chúng ta mới là tam hồn."

"Làm vậy nguy hiểm lắm."

MộngKhả Nhi thở dài: "Ta có lưỡng hồn, giờ đành làm vậy mới khiến trùngđiệp không gian này bình thường lại, thiên nữ tứ hồn thông u là thiênsinh trận pháp! Lấy hồn làm trận, có thể phá được cổ thành chi trận."

"Được, chúng ta thử nào."

Tam nữ nắm tay nhau, hào quang chói mắt sáng lòa bùng lên.

Cùnglúc, U La vương đang đại chiến với hắc ảnh thất thanh: "Hình như đó làThất Tuyệt thiên nữ cùng thời đại với Nhân vương, Thần tổ. Sao lại xuấthiện tại cổ tháp? Chết tiệt, ta hiểu rồi, là hồn phách thiên nữ hiệntại gặp mặt nhau."

Ngay lúc y ngây người, đạo hắc ảnh nhanh chónglao tới, suýt nữa chấn tan y, quanh trung ương cổ tháp, không gian chimôn giảm hẳn, họ tuy vẫn di động rất nhanh nhưng thân ảnh không tanbiến.

"Ngươi thật ra là ai, tựa hồ là Ma Chủ, lại hình như khôngphải, ngươi có sức mạnh của Ma Chủ, nhưng..." U La vương gầm lên, vừa nãyy suýt nếm đòn.

Cùng lúc, một tầng của cổ tháp phát ra dao động kịch liệt, tầng một sáng chói, thông qua bức tường phát ra hào quang vô tận.

Đoạn, hủy diệt khí tức bùng lên, Thần Nam cầm Hồng Hoang Kỳ lao ra, bổ vào U La vương.

Đồng thời, thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên cũng bay lên, lao vào U La vương.

Đao mang lóe sáng, quân vương Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao đằng không bay lên, xé toạc hư không

Tứđại cao thủ đồng thời xuất hiện, cộng thêm hắc ảnh đại chiến với U Lavương lúc trước, cùng vây vương giả của hỗn độn di dân vào giữa.

Hắcảnh thần bí chìm trong một làn mê vụ khiến người ta không nhận ra chândung, nhưng khí tức phát ra rất giống với Ma Chủ, thậm chí hoàn toàntương tự.

Nhưng Thần Nam biết đó không phải là Ma Chủ chân chính, dùkhác biệt không đáng kể, là ai đây? Sao lại cũng mạnh như vậy, hơn hẳntàn hồn Ma Chủ mà hắn gặp năm xưa.

Toàn thân U La vương được cổchiến giáp che chắn, huyền thiết giáp sáng lấp lánh u quang, thể pháchcường kiện khiến người ta có cảm giác bị áp bức, cơ hồ không thể chiếnthắng, hai mắt y không có tròng, chỉ có hai đạo u minh thanh quang phátra, kinh rợn khôn tả.

Y lạnh lùng nhìn thủ mộ lão nhân, Huyên Huyên,Thần Nam, Hắc Khởi rồi nhìn sang hắc ảnh trong mê vụ: "Không cần giấuđầu hở đuôi. Ngươi có phải Ma Chủ không? Có vẻ không giống nhưng cốthuyết lại y hệt."

"Hừ." Hắc ảnh hừ lạnh, xé tan hư không, xuất hiệncạnh y, tốc độ hơn cả ánh sáng, khắp trời toàn là bóng y, trong một sátna xuất ra không biết bao nhiêu sát chiêu, tàn ảnh hình thành một bứcmàn đen che kín thinh không.

Dao động phát ra càng kinh nhân, nếu làđịa ngục bình thường chắc đã tan vỡ, nếu ở tinh không chắc cũng có cảnhsao trời rơi rụng, áp lực hắc ảnh phát ra khiến ai nấy kinh hồn.

Đòncông kích như sóng biển khiến Thiên đô luyện ngục rung chuyển, mọi nănglượng cuồng bá bị vùng kiến trúc khổng lồ hấp thu hết. Thiên đô thànhtà dị, không thẹn là nơi Thiên đạo từng cư trú.

U La vương không hềphát ra dao động năng lượng, chỉ có "thế" khiến người khác kinh tâmđộng phách, lưu lại tàn ảnh trên không, tránh thoát mọi công kích.

"Ngươikhông phải Ma Chủ, nhưng lại có cốt huyết của y." Lời U La vương lạnhtanh, mái tóc tung bay, tia nhìn xanh lè sắc như lưỡi đao.

Hắc ảnhlại ẩn vào mê vụ, Thần Nam xông tới, vô tình đao từ đôi mắt trống rỗngphát ra, vạch ngang không trung tử tịch chém vào U La vương theo haiquỹ tích tà dị, phát ra vô tận hủy diệt khí tức!

"Hừ." U La vương hừ lạnh, quay phắt lại, lạnh giọng: "Đối thủ này không tệ." Y xòe chưởng, trực tiếp bổ vào vô tình đao.

Hàoquang sáng rực, vô tận quang mang xung thiên, chỗ Thần Nam đứng lạichìm trong tử tịch, hai mắt hắn gần như hai phiến vô tận hư không, sứcmạnh khống chế vô tình đao càng mạnh hơn.

Hai tiếng va nhau vangđộng, vô tình đao vỡ vụn, thân thể Thần Nam chấn động, đôi mắt khôiphục sinh khí, hai lưỡi đao bị gãy mờ dần trên không, hai đạo hư ảnhbay về mắt hắn.

Tiếng nước nhỏ xuống trên không, sắc mặt U La vươngâm trầm cực điểm, tuy phá được vô tình đao nhưng tay y cũng bị cắtthành hai vệt, máu tươi đang nhỏ xuống.

Thần Nam kinh hãi, vô tìnhđao xưa nay phá tan hết thảy mà giờ chỉ cắt nhẹ được hai tay đối thủ,đủ thấy U La vương đáng sợ thế nào, không thẹn là vương giả của hỗn độndi dân.

Giọng nói lạnh lùng của U La vương vang lên: "Ngươi khiến tagiận rồi, từ trận chiến vói Ma Chủ đến nay, chưa ai khiến ta bị thươngđược. Ngươi khiến ta chảy máu, ắt phải trả giá."

Huyết thủy đỏ lòmtụ lại trên không càng lúc càng nhiều, thành một con sông, vô cùng tàdị. Thân thể U La vương dù cao lớn cũng chỉ hơn một trượng mà chảy ralượng máu lớn như thế.

Vô tận huyết dịch nhuộm đỏ thinh không, ngưng tụ thành biển máu lao vào bọn Thần Nam.

"Khôngđược, năm xưa y dùng chiêu Huyết thôn thiên địa này đối phó Ma Chủ, tấtcả cùng lên." Thủ mộ lão nhân gầm vang đoạn vung Sinh Tử bàn lao vào ULa vương. Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao quét ngang, gạt phăng một vùngsóng máu, Huyên Huyên siêu trần thoát tục, phi hành trên tầng khônghuyết hải, lao vào đối thủ.

Thần Nam tuy bị huyết hải nhất chìm nhưng không kinh hoảng, nhướng mày lên, cầm Hồng Hoang Kỳ tiến ra, vạch thành một con đường.

Tứđại cao thủ khuấy lên trùng trùng sóng máu trong huyết hải, vây quang ULa vương ra đòn nhưng huyết hải là phòng hộ thuẫn bài mạnh nhất, mọiđòn đánh đều bị huyết quang xung thiên nuốt hết, không hề thương tổnmảy may đến U La vương. Huyết hải lại phóng ra huyết quang chiếu rọi cảcổ thành cùng vùng hỗn độn, dấy lên vô tận sát khí hòng luyện hóa tứđại cao thủ.

Bốn người dốc toàn lực xung kích, bằng không sẽ thật sự bị dung luyện trong sóng máu.

Chợthắc ảnh vẫn ẩn mình trên cao nhanh chóng lao vào U La vương trong huyếthải, ẩn ước thấy được y xòe một đôi thần ma dực như hai cây thiên đaochém vào eo U La vương.

"Hừ, đợi ngươi lâu rồi." U La vương liên tụcvung song thủ, phát ra hỗn độn thần quang nhấn chìm hắc ảnh, vùng vôtận hỗn độn nghiêng đi, đẩy hắc ảnh vào huyết hải.

Bọn Thần Nam vũngvẫy trong làn sóng máu vô tận, hiểu được huyết hải đáng sợ cỡ nào, nếukhông thoát được ắt bị hoàn toàn luyện hóa.

Đột nhiên, tiếng ầm ầm vang lên, huyết hải co lại, bọn Thần Nam kinh hãi nhận ra, thân thể mình cũng co theo.

Ainấy kình hoàng khi thấy huyết hải hóa thành một giọt máu, họ đang nằmtrong tay U La vương. Tịnh không phải đối phương quá to lớn mà họ colại theo huyết hải, dung nhập vào điểm điểm huyết dịch.

"Hắc..." U Lavương cười lạnh, đoạn nắm chặt bàn tay, áp lực kinh hồn ép xuống ngũđại cao thủ, suýt nữa khiến họ tan xương nát thịt.

Thủ mộ lão nhânvung Sinh Tử bàn bùng lên một dải hào quang sáng chói, định đánh tanbàn tay U La vương, Thần Nam cũng vung hết Hồng Hoang Kỳ lên, trên lácờ hiện ra một thế giới mông lung.

U La vương không bóp nát cả bọnđược, lòng y như như bị đâm mạnh, xẹt ra một dải máu, Thần Nam xông rađầu tiên, khôi phục thân thể. Bọn Huyên Huyên cùng xông ra, sau cùng làhắc ảnh nhưng lại biến hóa kinh nhân, tung ra một đòn đáng sợ vừa nãyxong, hóa một thành ba trong lòng tay U La vương, thành ba nhân ảnh.

Thần Nam cả kinh, cả ba đều là người quen: Đại Ma, Ma Sư, Vô Danh thần ma!

Chảtrách họ có khí tức của Ma Chủ, Đại Ma vốn là con, đồng thời cách đâykhông lâu lại dung luyện hài cốt kiếp trước của phụ thân. Ma Sư là đệđệ, Vô Danh thần ma là đệ tử thân truyền của Ma Chủ, bảo vệ nhiều nămtrong tử vong tuyệt địa. Cả ba đều có liên hệ lướn với thiên cổ Ma Chủ,hắc ảnh là do họ dung hợp lại.

"Quả không phải là Ma Chủ. Khôngđúng, có sức mạnh của Ma Chủ, lẽ nào y chết rồi?" U La vương nhìn VôDanh thần ma chằm chằm: "Ngươi là ai, sao thể nội lại có sức mạnh củaMa Chủ?"

"Ma Chủ là sư phụ của ta, người không cần sức mạnh đó nữa." Vô Danh thần ma lạnh lùng đáp lại.

"Hắc,ta hiểu rồi, trước khi Ma Chủ bước lên Thông thiên chi lộ, nhất địnhphải biến hóa, y đem sức mạnh nguyên bản truyền lại cho ngươi." U Lavương cười lạnh lùng: "Ma Chủ, quả nhiên rất hay, ta đợi gặp y mãi."

"Trừ phi ngươi cũng đi lên Thông thiên chi lộ!" Vô Danh thần ma lạnh giọng.

"Hừ, không cần ta tìm y, y cũng tự tìm đến ta." U La vương nhìn thất đại cao thủ, hoàn toàn không e ngại.

ThầnNam truyền âm cho Vô Danh thần ma: "Vô Danh huynh, đã lâu không gặp,mong huynh cứu sư đệ Tiềm Long ra, đệ sẽ cầm chân U La vương, đại chiếnmột phen với y."

Không đợi Vô Danh thần ma nói gì, Thần Nam lại laovào U La vương, rất muốn đại chiến một trận thống khoái với Hỗn Độnvương giả này.

Cùng lúc, trung ương cổ tháp đột nhiên rung lên mãnh liệt, hào quang sáng chói xuyên tường bay ra.

Thất Tuyệt thiên nữ tứ hồn đã thông u!

Bọn Mộng Khả Nhi đưa Thần Nam ra xong, hoàn thành trận pháp dựa vào hồn phách, định phá tan cổ tháp.

"ThấtTuyệt thiên nữ." U La vương cười lạnh, tiến lên thạch tháp, định chếtrụ tứ hồn phá diệt trận pháp, đồng thời quát vang: "Quảng Thành, cácngươi chặn bảy người kia lại cho ta."

Y định đối phó với Thất Tuyệt thiên nữ, bởi y ngại Thiên đô luyện ngục bị phá.

QuảngThành dẫn một đám đông hỗn độn cao thủ, theo thông đạo U La vương mở màtiến tới nhóm thủ mộ lão nhân. Thần Nam thoát khỏi trùng vây, HồngHoang Kỳ đánh nát xác sáu hỗn độn cường giả thành từng dải huyết vụ,lao vào U La vương. Nếu không thể chân chính quyết chiến với cao thủ cỡy, cả đời hắn sẽ đầy hối hận.

"Thiên la Địa võng!" Quảng Thành tungra hỗn độn thiên bảo ngăn chặn Thần Nam nhưng bị Huyên Huyên và thủ mộlão nhân hợp lực đón đỡ.

"Thần Nam, mau đi ngăn U La vương, nhất định phải giúp Thất Tuyệt thiên nữ phá diệt cổ tháp!" Thủ mộ lão nhân gầm lên.

ThầnNam cầm Hồng Hoang Kỳ lao lên cổ tháp, lá cờ có thể phá tan sao trờirung lên, mấy lần đập vào mình U La vương nhưng đều bị y gạt đi. Haitay y chụp lấy cổ tháp khiến nó nhanh chóng thu nhỏ. Y đang dùng vôthượng đại thần thông luyện hóa, toan dung luyện tứ hồn trong đó.

"A..."Y liên tục gầm gào, tiếng gầm khiến Thiên đô luyện ngục rung lên kịchliệt, hỗn độn hải ngoài xa sôi trào. Y như cái thế bá vương, luyện hóacự tháp thu nhỏ lại.

Cổ tháp như ngọn núi sau cùng chỉ còn chừng bảy, tám thước.

Y liên tiếp chịu mấy đòn Hồng Hoang Kỳ của Thần Nam, tuy thổ máu nhưng không quá đáng ngại, sát khí trong mắt gạt được hung kỳ.

Hàoquang lóe sáng, Mộng Khả Nhi, Long Vũ, tiểu công chúa bị bức khỏi cổtháp, họ nắm tay tạo thành hình tứ giác, tứ đại hồn phách quay tít trênđỉnh đầu.

"Hắc hắc..." U La vương buông lỏng cổ tháp, đại chiến kịchliệt mười mấy chiêu với Thần Nam trên không, đoạn lao vào tứ hồn đangthông nhau.

Thần Nam không ngăn kịp, gầm lên báo động, thông u tứhồn phảng phất kinh hãi, nhanh chóng quấn lấy nhau, họ ... hợp lại. Cùnglúc bốn hồn phách hòa vào nhau, Long Vũ, Mộng Khả Nhi, tiểu công chúacũng hợp lại ngênh đón hồn phách trên đầu.

"Oành!"

Như thể trờiđất sụp đổ, tiếng nổ vang vọng, một cỗ khí tức hùng hồn tràn ra, bọnMộng Khả Nhi dung hợp một cách bị động, bước một bước quan trọng hướngtới Thất Tuyệt thiên nữ chân chính.

Đồng thời, U La vương công tới,y cười lạnh: "Lúc trước ta còn lấy làm lạ sao nữ tử trong cổ tháp kỳquái như vậy, hóa ra là một trong Thất Tuyệt, hiện tại chỉ là tứ hồn,dù cực mạnh nhưng ta vẫn diệt được các ngươi. Đúng là trời giúp ta, đểhôm nay ta trừ khử được nhân vật cỡ này." Sức mạnh cái thế vô song trùmlên tứ hồn.

Tứ hồn thiên nữ phong hoa tuyệt đại, đẹp đến cực điểm,tập hợp toàn bộ ưu điểm của Long Vũ, Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa, haimắt xạ ra thần mang bảy màu, tiếng nói cất lên thánh thót: "U La vương,ngươi tự đại quá mức." Trong vô hạn thần quang, thiên nữ chạm chưởngvới U La vương.

Thần Nam lao tới, lắc Hồng Hoang Kỳ, bức U La vươnglui lại năm bước, đoạn không do dự mở nội thiên địa thả nhục thân vàhồn phách Đạm Đài Tuyền bị phong ấn ra, hắn biết tứ hồn thiên nữ khôngphải là đối thủ của U La vương. Hỗn Độn vương giả thề diệt đại địchThất Tuyệt thiên nữ, hắn không muốn họ ngộ hại nên đành nghĩ cách chongũ hồn dung hợp!

Cùng lúc phong vân biến hóa, thiên địa thất sắc.Nhục thân và linh hồn Đạm Đài Tuyền vừa xuất hiện, tự động hợp với tứhồn thiên nữ, hoàn toàn do bản năng hấp dẫn.

Hào quang chói lòa, tiếng sấm xé nát màng tai vang lên, ngũ hồn thiên nữ biến hóa.

"Chếttiệt." U La vương đại nộ, dốc toàn lực đại chiến với Thần Nam, dù hắndung hợp với vô diện nhân nhưng vẫn không phải đối thủ của Hỗn Độnvương giả, Hồng Hoang Kỳ không thể thương tổn đến vĩnh hằng bất diệtchi thể của đối phương.

Nhưng hắn chỉ cần cầm chân để ngũ hồn thiênnữ tranh thủ thời gian hình thành, lần này không thận lợi như khi tứhồn dung hợp, hào quang lóe lên, trên không hình thành một chiếc kénánh sáng cực lớn.

Xong lần biến hóa ắt mạnh hơn tứ hồn thiên nữ!

Hồng Hoang Kỳ xuất ra một phiến cổ tinh không, Thần Nam và U La vương liên tục đại chiến trong hồng hoang tinh giới.

Tuy Thần Nam dần lạc bại nhưng y cũng có thể ngẩng cao đầu, bởi địch thủ là vương giả của hỗn độn di dân.

Hắndốc lực đại chiến, hai mắt trống rỗng cực độ, vô tình đao liên tục chémra, những vì sao trên cổ tinh không, bị ảnh hưởng của lưỡng đại khoángthế cao thủ giao phong, rung lên bần bật, một vài tiểu hành tinh vỡ tan.

Độtnhiên bên ngoài vang lên tiếng nổ, cả cổ tinh không cũng hiển hóa rồiẩn vào Hồng Hoang Kỳ. Thần Nam và U La vương hiện lên trên không.

Ngũ hồn thiên nữ đã phá kén sinh thành.

Áp lực lan khắp thiên địa, ai cũng hiểu thiên nữ mạnh đến cực điểm, nàng ta lao vào U La vương.

"Ngũ hồn thiên nữ ta cũng không sợ." U La vương gần như điên cuồng, hất bay Hồng Hoang Kỳ đoạn lao vào thiên nữ.

Cùnglúc, tiếng sấm chấn động màng tai vang vọng từ vùng sâu hỗn độn bênngoài thiên địa luyện ngục, một không gian thông đạo từ xa thông tới,trực tiếp nối liền với ngũ hồn thiên nữ.

Chiến nữ Lý Nhược Lan từtrong hỗn độn thông đạo bước ra, hai mắt nàng ta mê mang, chứng tỏkhông hiểu sao mình đến đây. Nhưng Thần Nam hiểu rõ, Lý Nhược Lan làmột trong Thất Tuyệt thiên nữ, hiện tại ngũ hồn dung hợp cực mạnh, phátra lực hấp dẫn nên triệu hoán Lý Nhược Lan ở gần đây tới.

Quá ư điên cuồng, ngũ hồn thiên nữ mới thành lại lập tức tiến hành biến hóa lục hồn.

"Ầm, ầm, ầm."

Thần quang kinh nhân tràn khắp Thiên đô luyện ngục, chiếu rạng vô tận hỗn độn hải!

Chiến nữ Lý Nhược Lan dung hợp vào thể nội ngũ hồn thiên nữ.

Lụchồn thiên nữ sắp thành, khí thế chấn nhiếp hồn người phát ra, chiếc kénánh sáng khổng lồ nổi trên không, phát ra hào quang bảy màu.

Lục hồn hợp lại không chỉ giản giản đơn đơn là tăng thêm sức mạnh một người, cảnh giới tu vi ắt tăng gấp nhiều lần.

Lục hồn thiên nữ nếu thành công, ắt mạnh đến không tưởng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro