than mo 71'72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VnTruyen Forums    

Go Back           Truyen Tranh, Truyen Lich Su, Truyen Tuoi Hoc Tro, Truyen Kiem Hiep, Truyen Ma, Truyen Tinh Cam, Truyen Cuoi, Truyen Doc Online > VNTRUYEN COLLECTIONS > Truyện Kiếm Hiệp / Kung Fu Stories > P - T

Reload this Page Thần Mộ ( Tru Ma )

User Name         Remember Me?

Password        

Register     V.I.P     FAQ     Members List         Calendar     Today's Posts     Search

Search Forums

Show Threads   Show Posts

Advanced Search

Go to Page...

Da Nang Hotels | Vung Tau Restaurants | Hanoi Travel | Saigon Hotels | Nha Trang Travel

Share

Reply    

Page 71 of 89     « First     <     21    61    69    70     71     72    73    81     >     Last »    

    Thread Tools     Display Modes

  #701 

Old 01-19-2009, 03:57 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 330: Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Thần Nam vào Đỗ gia Huyền giới, sai ba con thần thú đi nơi khác, để mạo hiểm không nên cho chúng tham dự, mình hắn là đủ.

Ba con thần thú không nói gì, trong thời khắc liên quan đến sinh tử, cần gì nói nhiều, tất cả không cần biểu lộ bằng lời.

Lúcnày trong Huyền giới, hủ thi xú khí xung thiên, Thần Nam đành ẩn vàohoa cốc rộng mấy chục dặm bị đưa đến đây. Trong đó hoa tươi đua nở, mùithơm thấm vào tâm tì theo gió bay xa, không khí thanh tân, khác hẳn vớicảnh tượng địa ngục cách đó không xa.

Hắn vào hoa cốc, có cảmgiác dao động dị thường, thủy chung vẫn cho rằng hoa cốc là một nhụcthể cực lớn, chứ không đơn giản là mấy lớp đất.

Bạch ngọc trùngvẫn bị phong ấn nhưng hắn ý thức được rằng lúc Hắc Khởi đột nhiên tới,thả nó ra không hiểu nó đã súc tích đủ sức mạnh chưa? Đó là vấn đề quantrọng, bằng không sẽ bị Thái cổ quân chủ làm thịt.

Nhất định phải giao đàm với nó một phen, dùng lời lẽ sáo rỗng cũng được.

Hắnlại lấy hộp ngọc ra, triệu hoán Thiên Quỷ tới ẩn thân trong bóng tốirồi bố trí xung quanh thành chân không, tránh không để nửa tia linh khínhập vào.

Mỗi lần thấy con trùng trắng như ngọc này, trong lòngThần Nam lại dấy lên cảm giác cực kì hoang đường, gần như không chânthật, một thiên giai cường giả lại xuất hiện với bộ dạng này…

“Ngươi thấy buồn cười lắm sao?” Bạch ngọc trùng phát ra thần thức dao động lạnh lùng.

ThầnNam cả kinh, linh thức của đối phương quá sắc bén, thậm chí đáng sợ,hắn vừa có ý nghĩ mà con trùng lại nắm được tâm linh dao động.

“Tanói rồi, thân phận của ta rất lớn, có thể cho ngươi cả Tây thổ Thiêngiới. Chỉ cần ngươi thả ta, để ta vào hoa cốc là được.” Nó nói đến đây,Thần Nam cảm giác trong đôi mắt nó ánh lên nét tham lam.

Dấu hiệu không lành, xem ra con bạch ngọc trùng tựa hồ không phải bậc chính nghĩa gì.

“Tiềnbối chắc không nhận ra, chúng ta không nên giở trò với nhau nữa, aicũng hiểu rõ nhau, tại hạ e ngài khi thả tiền bối, người đầu tiên bịgiết là mình.”

“Ngươi không cần lo, chúng ta sao lại hạ mình ngang với ngươi, hơn nữa là ngươi vô ý.”

“Xin hỏi tiền bối, cần bao lâu mới khôi phục nguyên khí xong?” Thần Nam quan tâm nhất đến vấn đề này.

“Đại khái cần vài ngàn năm.” Bạch ngọc trùng đáp ngay.

NhưngThần Nam không tin, lại hỏi: “Tại hạ chỉ cần thả tiền bối vào hoa cốclà xong? Không cần phá phong ấn, bỏ bản thể trong trái tim màu lam rasao?”

“Không cần, chỉ cần thả ta vào hoa cốc là xong.”

Thần Nam lập tức lại hồ nghi, hình như hơi khác thường, sao có thể bỏ đi bản thể mà không cần tới nữa?

“Được rồi, tại hạ sẽ nhanh chóng khiến tiền bối đạt thành tâm nguyện.” Hắn không buồn khách khí phong ấn hộp ngọc.

Đoạnhắn tìm khắp hoa cốc xem có ẩn bí gì mà khiến bạch ngọc trùng bỏ đi bảnthể, lẽ nào hoa cốc khiến nó khôi phục nguyên khí thật sự?

Hắnlại lần xuống lòng đất, phí lực mở từng đạo cấm chế, đến gần trái timmàu lam khổng lồ, quả nhiên nó vẫn đang chầm chậm đập, vô tận huyếtdịch tràn ra, hóa thành sức mạnh khủng khiếp trùm lên tấm màng màu lam.

Thần Nam dừng lại trước vết vứt do bạch ngọc trùng cắn, giở thiên nhãn nhìn vào lão nhân co ro nằm trong không trung.

Hắntuy cảm giác được thể nội lão nhân có khí tức cực mạnh như Thái cổ hungthú nhưng cũng cảm ứng được một tia tường hòa khí tức.

Hắn không hiểu sao lại thấy chua xót, cơ hồ bị cỗ khí tức yếu ớt đó cảm nhiễm.

Quansát hồi lâu, lão giả gầy gò, khô kiệt như một lão nhân đơn côi lúc sắpđi hết cuộc đời, không còn chỗ dựa, co lại như anh nhi, vô cùng đángthương.

“Không… nên… tin…”

Đột nhiên dao động tinh thần cơ hồ không nghe tấy từ khe nứt truyền ra.

Thần Nam cả kinh, lạc giọng hỏi: “Tiền… tiền bối là…”

Không có hồi đáp nhưng hắn phát giác nguồn gốc dao động từ lão nhân đáng thương kia.

Hắn ngẩn ra, lẽ nào bạch ngọc trùng không phải là nguyên thần của lão nhân, trái tim màu lam phog ấn tới hai người?

“Đólà…một vị Pháp Tổ từ Thái cổ…là một trong những cổ ma pháp sư… mạnhnhất năm xưa…nói cho đúng….hắn mà một trong những Tây phương ma pháp tổthần.”

“A” Thần Nam cả kinh, không thể tin nổi bạch ngọc trùng quả nhiên là ma pháp tổ thần.

“Không hiểu so với Không Gian chi thần và Thời Gian chi thần thế nào?” Thần Nam quan tâm đến vấn đề này.

Hồi lâu vẫn không có lời đáp, xem ra lão nhân trong trái tim rất hư nhược, nói một câu cần nghỉ khá lâu khôi phục nguyên khí.

Nửa khắc sau, dao động tinh thần yếu ớt truyền ra: “Gần đạt đến…mức của Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần.”

Tin tức chấn động. Nên biết lưỡng thần gần như là cường giả mạnh nhất xưa nay của Tây phương Thiên giới.

“Tiền bối là ai, sao lại ở đây, Pháp Tổ kia vì sao lại biến thành một con trùng?” Trong lòng Thần Nam đầy nghi vấn.

“Ta là… một lão trùng tử …đến từ…. Côn Luân của Nhân gian…”

Trongóc Thần Nam lóe lên điện quang, nghĩ ngay đến một thiên giai nhân vậttrong truyền thuyết - Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng. Hắn sớm cảm giác lớpđất có gì đó không ổn, lại giống như tấm thân huyết nhục, nếu khôngđoán lầm thì đó là cự dũng (con nhộng) biến hóa thất bại.

“Tiền bối là Yêu tổ Kim Dũng?”

“Là… ta…”

Quả nhiên là Kim Dũng, thiên giai cường giả năm xưa đã thất tung vô số năm, không ngờ lại bị khốn ở đây.

“Tiền bối sao lại bị khốn ở đây, thật ra là chuyện gì?”

Thái Thượng Yêu tổ tốn hết mấy thời thần, ngắt quãng kể lại đại khái tình huống.

KimDũng, một trong những cường giả mạnh nhất của Yêu tộc là một con trùngyếu ớt nhất tu thành Yêu tổ hùng mạnh, đương nhiên phải trải qua vô vàngian khổ. Từ tầng thấp nhất của Yêu tộc tu lên chậm hơn thần thú nhiều.

Y đạt được thành tựu này quả là kì tích.

Nhưngvì luôn khát vọng đột phá, khi đạt đến thiên giai chi cảnh liền sangTây phương, định từ những lĩnh vực mới mẻ tìm cơ hội đột phá.

Trong lúc vô ý, y tiến vào nơi tinh thần hệ Pháp Tổ La Khải Nhĩ ngủ, bắt đầu sa vào vòng tranh đấu nhiều năm với sinh tử.

Nămxưa trong trận chiến Thái cổ, chúng cường rơi rụng, La Khải Nhĩ là mộttrong những cường giả hàng đầu Tây phương nên không tránh khỏi trườngác chiến, không may bị tan xương nát thịt. Nhưng y là tinh thần hệ pháptổ, tinh thần tu vi cao siêu thế gian hiếm có.

Một tia linh thứckhông tan giữ cho y trong thời khắc nguy cơ gửi thân vào một con trùng,cũng là bạch ngọc trùng mà Thần Nam nhìn thấy, nên sau cùng không tịchdiệt.

Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng vô ý tiến vào nơi y ngủ, đãđánh thức y dậy. Tu vi của Kim Dũng cực cao, tự nhiên cảm ứng được thầnthức tu vi cực mạnh của đối phương, sinh ra hiếu kì, hai bên giao lưu.

PhápTổ La Khải Nhĩ là Thái cổ cường giả, chỉ giao lưu qua qua cũng khiếnKim Dũng cực kì kinh ngạc, thu hoạch rất lớn, từ đó hai người vừa làthầy vừa là bạn của nhau.

Kim Dũng hoàn toàn không biết Pháp Tổ đã bày bố sẵn nhắm vào mình.

KimDũng xuất hiện khác nào ân tứ của trời cao ban xuống cho La Khải Nhĩ. Ybiết Đông phương có một môn thần công uy lực kì tuyệt là Thái Thượngvong tình lục, nghe nói môn thần công này thoát thai từ ảo hóa chi phápcủa nhộng tằm.

Giờ có một thiên giai thần dũng tìm đến, với Pháp Tổ lấy bản thể là trùng, quả thật cơ duyên không thể lớn hơn.

Thiêngiai tàm dũng sớm muộn cũng phải biến hóa, tuy không đạt được thành quảkinh hồn như Thái Thượng vong tình lục nhưng Pháp Tổ thân là trùng, màtham cứu được ảo bí cũng đạt được nhiều lợi ích.

Lúc đối phươngbiến hóa, y là trùng thần, tất nhiên cảm ngộ được, sau khi hiểu đượckiểu biến hóa đó, chưa biết chừng sẽ khôi phục thực lực đỉnh cao nămxưa, thậm chí có thể vượt qua.

Sau cùng Kim Dũng cũng biến hóa,âm mưu của Pháp Tổ cũng bắt đầu. Y cổ vũ Kim Dũng chọn địa điểm tiếnhành loại biến hóa nguy hiểm nhất, y dùng tinh thần ma pháp khống chếdanh túc của các hệ thần linh trong Thần Vực, từ đó Thần Vực mới cóthần bí cấm địa.

Kim Dũng chưa từng phòng bị y, vạn lần không ngờ trong lúc quan trọng lại bị trọng thương tinh thần.

PhápTổ quả thật hiểu được một ít ảo bí nhưng không bằng lòng, lại sợ bảnthân thất bại nên muốn trực tiếp hưởng luôn thành quả biến hóa của KimDũng, cướp tinh hoa của cự dũng, nên trong lúc quan trọng, không ngầnngại xuất thủ.

Trước lúc chết Kim Dũng phản đòn, dùng trái timkhổng lồ của bản thể khốn La Khải Nhĩ vào trong, còn tinh hoa của cựdũng liên tục bổ sung cho sức mạnh phong ấn.

Cả Pháp Tổ và KimDũng biến hóa thất bại cùng bị khốn trong trái tim màu lam. Nhiều nămqua đi, trong thân thể cự dũng bị Pháp Tổ bị Pháp Tổ bố trí ma pháp cấmchế, cự dũng khô hết thịt, xương nhưng huyết dịch vẫn còn sức sống, sứcmạnh còn giữ lại trong tàn thể.

Tinh thần thụ trọng thương khiếnKim Dũng gần như gục ngã, toàn bộ sức mạnh trong lúc biến hóa chưa xongbị Pháp Tổ hút, hơn nữa y lại thi triển tinh thần hệ cấm chế đáng sợtrong thân thể cự dũng. Pháp Tổ dựa vào sức mạnh cướp được, kinh quánhiều năm tháng, sau cùng cũng xé được một góc phong ấn.

Nhưng lúc xé xong, sắp hút sạch sức mạnh của Kim Dũng thì Thần Nam xuất hiện khiến Pháp Tổ đang hư nhược tuyệt vọng cực điểm.

ThầnNam hiểu ngọn nguồn, nhớ đến việc Pháp Tổ hiểu được suy nghĩ liền ướtđầm mồ hôi lạnh. Tổ thần tà ác này hình như đã khôi phục một phần sứcmạnh tinh thần, nếu không có Thiên Quỷ bảo vệ, chắc y đã thi triển tinhthần ma pháp công kích.

“Tiền bối, phải làm thế nào mới cứu được ngài?” Thần Nam hỏi.

“PhápTổ không còn… sau này ta tự cứu được mình…quan trọng là…không để hắnhút mất sức mạnh… ẩn chứa trong cự dũng. Hắn là trùng thân, nắm được ảobí, nếu có thêm sức mạnh cùng thuộc tính, thật không dám tưởng tượng…”

“Tiền bối yên tâm, tại hạ quyết không cho hắn vênh vang, tuy không giết được nhưng có thể vĩnh viễn phong ấn.”

Thần Nam cảm giác Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng quá bi thảm.

“Ta tựa hồ…cảm ứng thấy… một cỗ tuyệt vọng sát ý, thật ra là sao?” Hồi lâu sau, Kim Dũng lại lên tiếng.

Nghĩ đến việc Hắc Khởi sẽ tới, Thần Nam nhức hết óc, nói qua loa tình huống.

Lầnnày Kim Dũng trầm mặc mất một thời thần mới phát ra dao động tinh thần:“Thả Pháp Tổ ra, để hắn hút sức mạnh của cự dũng đối phó Hắc Khởi.”

“Sao được?” Thần Nam phản đối: “Loại tà ác đó sao có thể cho hắn lấy được sức mạnh vốn thuộc về tiền bối.”

“Ta cần tu dưỡng… rất lâu, còn hắn… chỉ cần hút được sức mạnh của cự dũng…là đấu được với Hắc Khởi.”

Thần Nam trầm mặc.

“Ngươnên biết…cân nhắc nặng nhẹ, để hắn hút… sức mạnh của cự dũng, cắtđứt…huyết quản nối với trái tim…mang trái tim màu lam… đi khỏi đây…”

Thần Nam cảm giác trong lòng chua xót cho Kim Dũng.

Hắnkhâm phục, cảm động trước tình cảm cao thượng của Yêu tổ, để đối phóThái cổ quân chủ Hắc Khởi nên Kim Dũng cam nguyện thành toàn cho đạicừu nhân.

“Theo ngươi nói… lúc sát thần Hắc Khởi vượt giới… tới,sẽ phát ra… sinh mệnh năng lượng dao động cực lớn…thì thả Pháp Tổ…lúcHắc Khởi tiến vào giới này, Pháp Tổ cũng hoàn thành xong…làm theo tabảo, ngươi nên biết…cân nhắc nặng nhẹ.”

Lúc đến đây, Thần Namvốn định mượn sức Pháp Tổ, biết được chân tướng rồi, hắn lại khôngmuốn. Nhưng những lời tang thương của Thái Thượng Yêu tổ liên tục vanglên bên tai: “Ngươi nên biết…cân nhắc nặng nhẹ…”

Để đối kháng Hắc Khởi, Kim Dũng cam nguyện hi sinh một đời khổ tu khiến trong lòng Thần Nam vô cùng cảm động, đau thương.

Sau cùng, hắn làm theo lời Kim Dũng chỉ điểm, dùng bí pháp đưa trái tim vào nội thiên địa.

Ngàythứ ba, ma đao phát ra tuyệt vọng sát ý xung thiên, trong không gianchi môn tràn ra dao động sinh mệnh năng lượng kịch liệt, tuyệt thế sátthần Hắc Khởi sắp vượt giới tiến sang.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #702 

Old 01-19-2009, 03:58 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 331 : Thái cổ quân vương Hắc Khởi vượt giới tiến sang

Nguồn : 4vn.eu

Dịch : huynhduongcongtu

Tuyệtvọng ma đao sát khí xung thiên, trực tiếp xuyên qua cự dũng, đao mangnhư hỏa sơn phun ra ngọn lửa nóng rực, vút lên mây cao.

Trong khônggian chi môn, dao động sinh mệnh cực mạnh khiến lòng người rúng động,một cỗ “Thế” đáng sợ vượt giới truyền tới. Uy lực thuộc về tinh thầnnhưng lại cao hơn tinh thần khiến nhiều thám tử trong Huyền giới gầnnhư suy sụp tinh thần.

Uy thế khủng khiếp loang ra, ai nấy gần nhưhư thoát, mềm nhũn ngã xuống. Chỉ có mấy người ở gần Huyền giới hoảngsợ bỏ chạy, nhanh chóng báo tin về Thiên giới và Nhân gian.

Hắc Khởi đến rồi.

Tâm tình Thần Nam trầm trọng cực điểm.

Hắn hận không thể một cước giậm chết con trùng nhưng hiện tại không còn lựa chọn.

Phải biết cân nhắc.

Hắn không hề do dự lấy hộp ngọc ra, mở nắp rồi quăng vào hoa cốc.

Bạchngọc trùng như nhộng tằm đón gió mà phóng đại nhanh chóng, vô tận thiênđịa nguyên khí tràn tới, thoáng chốc nó lớn ngang dã lang.

Đôi mắtnó bắn ra lãnh mang đáng sợ, lạnh lùng hơn mắt sói nhiều lần, lúc quétqua Thần Nam lại sáng hẳn lên, gần như hóa thành thực chất. Thần Namrúng động, biết vị tinh thần hệ tổ thần đã động sát niệm với mình, hiệntại không cần che giấu nữa.

Trong mắt lộ ra sát ý tàn nhẫn nhưngbạch ngọc trùng không động thủ ngay, bởi nó cảm ứng được Thiên Quỷ đangchằm chằm quan sát. Giờ thì nó không sợ nữa, Thiên Quỷ cũng thể phongấn được.

Vô tận thiên địa nguyên khí tràn ra, bạch ngọc trùng nhanhchóng biến thành lớn ngang ngửa cự tượng, hiện tại nó còn đáng sợ hơncả một con cự xà.

Nó không dừng lại, rít lên chói lói, nhanh chónglao vào hoa cốc, tựa như ác lang tham lam lao vào đàn dê béo, hưng phấncực điểm.

Bách hoa rực rỡ trong hoa cốc thoáng chốc điêu linh, rơilả tả, tất cả đều điêu tàn, vô tận huyết dịch bay lên, tinh hoa củaThái Thượng Yêu tổ Kim Dũng cuồng loạn tràn ra.

Pháp Tổ La Khải Nhĩbiến đổi từng giờ từng khắc, thoáng chốc vươn dài như cự mãng mười mấytrượng. Thân thể lấp lánh bạch quang quăng quật lên xuống như biển dậysóng.

Sóng máu cuồn cuộn, tinh hoa của Yêu tổ bị La Khải Nhĩ thamlam hút lấy, đó là huyết mạch trong lúc biến hóa nên khi hấp thụ vào, yliền phát sinh biến hóa, toàn thân dần xuất hiện kim quang.

Trong lúc này, áp lực từ không gian chi môn truyền ra càng mạnh hơn, những thám tử chưa kịp thoát đi bị suy sụp.

Phíadưới cự dũng, Tuyệt vọng ma đao lên tục rít lên, sát ý tràn lan chấnnhiếp lòng người tựa hồ sinh ra địch ý với Pháp Tổ trong cự dũng.

Tấtnhiên, một thiên giai cao thủ liên tục tăng cường uy hiếp nghiêm trọngđến ma binh. Chú văn quanh ma đao phát ra hào quang vô tận, xung phá cựdũng, tựa hồ muốn chấn nát.

Pháp Tổ đại nộ, hiện tại y có sức mạnhthiên giai, đương nhiên cực kì phản cảm với cây ma đao liên tục gâyhấn, tuy biết là binh khí của cường giả nhưng không chịu nổi, đành xuấtthủ. Nếu để ma đao phá tan cự dũng, y sẽ hút được ít linh lực hơn.

ThầnNam có thiên giai nhục thân, nhưng không thể ở lại, bởi nếu khi Pháp Tổthành công sẽ thu thập hắn. Còn cả tuyệt thế ma quân Hắc Khởi sắp vượtgiới, lại càng có mối cừu bất cộng đái thiên với hắn, tất nhiên sẽ tìmhắn báo cừu tuyết hận.

Trước lúc đi phải bố trí một phen, hắn lấy kíức thủy tinh trong nội thiên địa, bảo Thiên Quỷ dùng đại pháp lực phongấn, cố định mấy chục viên khắp nơi trong Đỗ gia Huyền giới.

Hắn muốn tận mắt quan sát trận đại chiến để phân tích thật lực của Hắc Khởi, sau này lúc đối quyết sẽ tìm cách đối phó.

Hơnnữa hắn cũng không ưa Pháp Tổ La Khải Nhĩ, bản thể của y đã bị hủy diệttừ lâu, dù hút được linh lực của Kim Dũng thì sao? Đó không phải làthân thể biến đổi thành công hoàn toàn, chỉ là một nửa “con nhộng”, cònchưa phá kén.

Gọi Thiên Quỷ xong, Thần Nam nhanh chóng rời khỏi Đỗ gia Huyền giới.

TrongHuyền giới, hoa cốc đã biến thành phế địa, cây cỏ điêu linh, toàn cốcchuyển sang màu máu, trùng thể của Pháp Tổ vươn dài trăm trượng, đángsợ hơn cả cự mãng.

Y hấp nạp chưa đủ huyết dịch nhưng lại cảm nhậnđược uy hiếp kinh hồn từ không gian chi môn cùng xung thiên sát ý củaTuyệt vọng ma đao khiến tâm thần y không thể an tĩnh.

Tiếng rỗngcuồng dại vang lên, cự mãng biến hóa kịch liệt, trùng thể trăm trượngco lại, dần chuyển thành cầu thể, sau cùng trở thành một quả cầu thịtcực lớn, há miệng điên cuồng hút lấy tầng đất lưu huyết của hoa cốc.

Cơhồ có hai ngọn núi nhỏ chụp lại, một há một khép, đáng sợ cực điểm,điên cuồng hút huyết dịch. Áp lực của Hắc Khởi khiến y hoảng sợ.

Chỉmột thời thần ngắn ngủi, quả nửa hoa cốc bị Pháp Tổ thanh toán, thânthể y phóng đại ngang một ngọn núi, cầu thể liên tục uốn lượn, chiếcmồm màu máu như đại hợp cốc lúc khép mở đều có sóng máu tràn ra, khôcốt văng tứ tán.

Bất kể thế nào cũng không ai ngờ đó là Pháp Tổ năm xưa, họ chỉ nghĩ đó là một ma quái đáng sợ.

“Ầm.”

Đệ ngũ giới phát ra hào quang sáng chói, Thái cổ quân vương Hắc Khởi vượt giới xuất thủ.

Hàoquang xung phá cự dũng xuống lòng đất, chú văn quanh Tuyệt vọng ma đaođột nhiên biến mất, ma đao phát ra vạn trượng quang mang xé tan tàndũng rồi bay lên.

Pháp Tổ càng lúc càng khẩn bách, y cần thời gianluyện hóa linh lực cực mạnh trong hoa cốc, tốc độ hiện tại đạt tới cựchạn mà từ trong không gian chi môn có mối uy hiếp cực lớn.

“Chết tiệt, ta cần thời gian.”

“Soạt.”

Tuyệt vọng ma đao từ trên cao đột nhiên chém xuống tinh thần hệ pháp tổ.

Hắc Khởi quả nhiên đáng sợ, có thể cách giới thi triển thần thông tác chiến!

Khônghề có dao động năng lượng, cũng phát ra thần quang sáng rực, chỉ là mộtnhát đao tầm thường nhưng Pháp Tổ lại cảm thấy nguy hiểm vô vàn. Cầuthể như ngọn núi lăn sang một bên tránh đòn.

Hoa cốc bị Tuyệt vọng ma đao vô thanh vô tức chẻ làm đôi.

Pháp Tổ đại nộ nhưng không bất chấp tất cả phản kích mà ngược lại cố hút lấy nhiều hơn.

TrenNguyệt lượng, người Thần gia nhận được hình ảnh do kí ức thủy tinhtruyền về, vội truyền lại cho các tu luyện thánh địa trọng yếu ở Thiêngiới và Nhân gian.

Nhất thời, lưỡng giới khẩn trương cực điểm, từhình ảnh thấy được ma đao tung hoành, bổ chém cuồng loạn trong Đỗ giaHuyền giới, hàn quang đáng sợ khiến người khác lạnh gáy.

Gần đây,tin Tuyệt vọng ma đao vượt giới truyền khắp tu luyện giới, ai cũng biếtcây ma đao này đến từ đệ ngũ giới, hiện tại nó phát động công kích,hiển nhiên chủ nhân sắp tới.

Họ bất ngờ với quái vật như ngọn núilại xuất ra được từng đạo ma pháp công kích cao hơn cả thần cấp cấmchú. Trong Đỗ gia Huyền giới như hỏa sơn phun trào, ma pháp năng lượngđiên cuồng lan tràn.

Trừ một vài người như bọn Thần Nam, không ai biết đó là yêu quái gì là lại chống nổi ma quân.

Cácthần linh Tây phương tuy nhìn thấy tình cảnh nhưng không thể hiểu rõtình cảnh trong hoa cốc, thần bí cấm địa bị Pháp Tổ biến thành không rahình dạng gì.

Lúc này trong Đỗ gia Huyền giới đang xảy ra đại chiếnkịch liệt. Thái cổ ma quân Hắc Khởi chưa tới nhưng đã cách giới thaotúng Tuyệt vọng ma đao đại chiến với Pháp Tổ.

La Khải Nhĩ kinh hãi,sau cùng cũng biết đối thủ cỡ nào, xưa nay chưa bao giờ y gặp địch thủkiểu này: cường địch đến từ giới khác.

Thiên giai cấm chú liên tục xuất ra, Đỗ gia Huyền giới mà không phải là hình ảnh thu nhỏ của tàn phá thế giới chắc đã bị phế.

Tuylà tinh thần hệ pháp tổ, nhưng La Khải Nhĩ thi triển được thiên giaicấm chú ma pháp đáng sợ của các hệ khác. Hỏa hệ thiên giai ma hỏa đốtđỏ rực Đỗ gia Huyền giới, mọi hũ thi hóa thành tro bụi, nhiều ngọn núibị nung chảy thành vô tận nham tương.

Tất cả bị phá tan, trừ kí ức thủy tinh được Thiên Quỷ dùng thiên giai pháp lực phong ấn. Đỗ gia Huyền giới cũng biến dạng.

Hỏa diễm đỏ rực khiến tất cả cháy lên hừng hực thành một biển lửa, Huyền giới trở thành thế giới của hỏa diễm.

Thiên hỏa tung hoành đối phó với ma đao chứ chưa phải chủ nhân chân chính của nó.

Thái cổ quân chủ Hắc Khởi quả nhiên đáng sợ.

Ai nấy đều cảm giác như vậy, thông qua kí ức thủy tinh nhìn rõ mọi sự phát sinh trong Huyền giới.

Thái cổ ma quân vượt giới tới gây chiến, thật không hiểu cần sức mạnh cỡ nào.

Vượtqua đệ ngũ giới và Nhân gian, loại siêu tuyệt đại thần thông này chắcchỉ có Ma Chủ đã vào đệ tam giới mới so được, mộ của Ma Chủ nối Thiêngiới và Nhân gian thể hiện cho sức mạnh tột đỉnh.

“Ta – hận.”

Đột nhiên, dao động tinh thần khủng khiếp từ trong không gian chi môn phát ra, Thái cổ quân chủ Hắc Khởi truyền âm vượt giới.

“Tùng Tán Đức Bố… đệ quả nhiên chết rồi, a…..”

Tiếng rú chói chói vang khắp thiên địa.

“Ai giết đệ? Ta phải huyết sát trăm vạn dặm, khiến thây chất thành núi, sóng máu ngập trời, giết sạch sinh linh cả giới đó. A…”

Tiếnggầm chói tai phẫn nộ của Thái cổ ma quân Hắc Khởi vượt giới vang lên,khiến người người nhìn qua kí ức thủy tinh sởn gai ốc.

Pháp Tổ LaKhải Nhĩ càng thấy áp lực nặng hơn, “Thế” vô hình khiến y khó thở, mađao tuy không có dao động năng lượng nhưng phát ra tuyệt vọng sát ý làmy khó chịu. Y là Pháp Tổ của tinh thần hệ, biết được chỗ đáng sợ củakiểu tấn công tinh thần này.

Cũng may hoa cốc bị y hút sạch, linhlực đang không ngừng được chuyển hóa, cảm giác bản thân mỗi lúc mộthùng mạnh, lòng tin cũng tăng lên.

Lúc này y to lớn như ngọn núi, hút xong hoa cốc, cầu thể lại tiếp tục lớn lên, biến thành một con cự mãng khổng lồ màu bạc.

Lớn như tuyết sơn miên miên bất tuyệt.

Daođộng năng lượng khủng khiếp điên cuồng bắn ra, sau cùng kim quang sángchói, tuyết lĩnh biến thành kim sơn, trùng thể màu trắng liền chuyểnthành màu hoàng kim, thoáng chốc thanh ma đao liên tục chém tới bị kimquang hất văng đi.

Thần thực tu vi của Pháp Tổ cực mạnh, hiếm ngườinào sánh nổi, hiện tại nhục thể không ngừng tăng cường sức mạnh khiếnthực lực tăng lên cảnh giới khó tưởng tượng, tái hiện thời kì đỉnh caokhi xưa.

Tâm tình bất an của y dần bình tĩnh.

Cùng lúc, khônggian chi môn bùng lên một dải hào quang sáng rực, vô tận thần quangkinh nhân khiến không gian bên ngoài không ngừng phá toái, một ma ảnhcao lớn như được đúc bằng thép từ địa ngục hiện về, rảo bước tiến tới.

Thái cổ ma quân Hắc Khởi sau cùng cũng vượt giới mà tới.

“Tùng Tán Đức Bố, ta sẽ báo thù cho đệ.”

Tiếnggầm chấn động màng tai truyền khắp Thiên giới và Nhân gian. Tịnh khônghề thông qua kí ức thủy tinh truyền tống tới mà trực tiếp xuyên quathời không khiến mọi tu giả kinh hãi.

Tuyệt thế sát thần Hắc Khởi chỉ một tiếng gầm đã chấn động lưỡng giới!

Pháp Tổ La Khải Nhĩ gặp đại địch.

Thái cổ ma quân Hắc Khởi tiến tới.

Đồng thời vô tận hắc vân cuồn cuộn, đệ ngũ giới cường giả liên tục từ không gian thông đạo xông ra.

Đỗ gia Huyền giới rung lên.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #703 

Old 01-19-2009, 03:59 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 332: Không phải lúc nhi nữ tình trường

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Ma quân Hắc Khởi, uy lăng thiên hạ!

Tuyngười của đệ ngũ giới công pháp đặc thù, rất ít khi phát ra nguyên khídao động, nhưng khi Hắc Khởi cảm nhận được cái chết của Tùng Tán Đức Bốliền phát ra hào quang sáng rực khiến Đỗ gia Huyền giới không chịu nổi,lập tức vỡ tan.

Hắc Khởi thịnh nộ, nguyên khí phát ra triệt để hủy diệt Huyền giới.

Nênbiết đây là hình ảnh thu nhỏ của tàn phá thế giới, là nhân tố kiên cốnhất cấu thành đại thế giới mà cũng không chịu nổi áp lực kinh hồn củaHắc Khởi, hoàn toàn vỡ tan.

Dòng năng lượng điên cuồng tỏa ra,sau cùng phán nát thành vô số bán không gian, dần dần quy về hỗn độn,co thành một điểm rồi biến mất.

Trùng thể như ngọn núi liên miêncủa Pháp Tổ lạnh lùng nổi trên không, dòng năng lượng từ không gian phátoái dù cực mạnh nhưng không thể hủy diệt thiên giai cường giả như y.

Tuyệtthế sát thần Hắc Khởi cao chừng trượng rưỡi, toàn thân như đúc bằngthép khiến người có lực cảm sâu sắc. Chiến y trên mình y bị máu nhuộmđỏ, thoáng nhìn là biết cách đó không lâu y trải qua thảm liệt đạichiến. Nửa thân trên gần như lộ hết ra ngoài, làn da màu cổ đồng sángchoang đem lại cảm giác đáng sợ cho người nhìn vào y.

Mái tócđen dài lất phất trước ngực và sau lưng, gương mặt cương nghị như đượcđiêu khắc, đôi mắt sâu thẳm lãnh khốc đang phát ra hàn mang lạnh người.

Quanhy là một vùng hỗn độn, không gian chi môn găm trong đó, ma khí trào raào ào. Khí tức của vô số cường giả liên tục tuôn tràn, từng thân ảnhcao lớn bay ra không ngừng. Sau lưng Hắc Khởi có không dưới mấy trămngười.

Hắc Khởi quả nhiên dùng đại pháp lực giữ vững không gianchi môn, chuyển từ Đỗ gia Huyền giới ra đây, từ thời Thái cổ đã có cánhcửa thần bí này, bất quá lần này tàn phá thế giới chuyển di lên Nhângian, trực tiếp nối Nhân gian và đệ ngũ giới thông qua một giới trunggian.

Đương nhiên sát tâm của Hắc Khởi đang dâng cao, y đã động nộ thật sự, huyết sát trăm vạn dặm không phải lời nói chơi.

LúcĐỗ gia Huyền giới vỡ tan, toàn bộ kí ức thủy tinh được Thần Nam lệnhcho Thiên Quỷ bố trí trong đó vỡ tan nên mất tác dụng. Người trênNguyệt lượng, và các bí địa ở Thiên giới, Nhân gian không thể nhìn rõtình cảnh trong đó.

Thần Nam lại mạo hiểm triệu hoán Thiên Quỷ,cho nó ở ngoài xa dùng đại pháp lực tái phong ấn mấy chục viên kí ứcthủy tinh đã vỡ. Hắn muốn nhìn thấy thực lực của Hắc Khởi để tìm đấupháp.

Thiên Quỷ tuy hơi hoảng sợ, cảm giác được tử vong uy hiếp,tuy cùng là thiên giai nhưng nó mới đạt thiên giai sơ cấp cao thủ, đốidiện với quân vương Hắc Khởi quả thật quá nhỏ bé.

Còn may, Hắc Khởi bị Pháp Tổ thu hút chú ý nên không để ý đến nó, mặc nó thuận lợi bố trí kí ức thủy tinh.

Lúchình ảnh lại hiện lên rõ ràng, ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, saulưng Hắc Khởi có tới ba ngàn cao thủ, người nào cũng cao cả trượng,phát ra xung thiên sát khí. Thoáng nhìn cũng biết là những cường giảkinh qua tử vong tẩy lễ.

Hắc Khởi thật sự muốn huyết sát giới này? Câu hỏi này khiến tất cả cảm giác lòng mình lạnh ngắt.

“Điđi, dùng song thủ đồ sát thế giới này thành màu máu cho ta. Bắt đầu từcác cường giả.” Lời lẽ Hắc Khởi băng lãnh, thông qua quá kí ức thủytinh truyền khắp Thiên giới và Nhân gian, khiến ai nấy rùng mình.

Mây đen cuồn cuộn, ba ngàn đôi mắt vô tình phát ra huyết quang rợn người, lời Hắc Khởi khiến họ bùng lên thú tính chiến ý.

Nhân ảnh lấp loáng, ba ngàn cường giả từ đệ ngũ giới như ác lang lao về xa xôi.

Trên Nguyệt lượng. Thiên giới, Nhân gian, mọi cường giả đều chấn động tâm thần, tiếng quát vang lên từ khắp nơi.

“Chuẩn bị đại chiến!”

“Chuẩn bị chém giết chúng!”

Tất cả đều hiểu đại chiến sắp bắt đầu, trận này chắc chắn vô cùng thảm liệt.

Bangàn thần ma không nhiều cũng không ít, kém hơn hẳn Thiên giới và Nhângian về số lượng nhưng chiến lực của họ quả kinh hồn, đều là những đồphu đã trải qua sinh tử chi chiến.

Khắp Thiên giới và Nhân gian rối tung, rất nhiều cường giả chuẩn bị đại chiến!

“Ngườiđã đi rồi, chiến trường trống không, để ta giải quyết con trùng đángghét này đã.” Lời lẽ của Hắc Khởi băng lãnh nhưng vô cùng tự tin.

PhápTổ tuy chịu áp lực cực nặng nhưng nhe vậy không khỏi đại nộ, y vốn làtinh thần hệ pháp tổ, sau trận chiến năm xưa phải gửi thân vào contrùng, đó là nỗi đau vĩnh viên trong lòng, ghét nhất bị ai chạm vào.

“Tatừng tiếp xúc với người của giới các ngươi, tuy công pháp quái dị,nhưng hiểu rồi cũng chả có gì đáng sợ. Những kẻ đấu với ta năm xưa đềubị ta thịt hết.”

“Con trùng nhược tiểu kia, chết đi.” Sát thầnHắc Khởi tựa hồ dưới mắt không người, không coi Pháp Tổ vào đâu, Tuyệtvọng ma đao bổ xuống, nhắm thẳng vào trùng thể lớn như hòn núi.

Khônghề có dao động năng lượng, không có cả đao mang sáng rực, chỉ có mộtđại đao quang lóa lên, đó là ánh sáng phản xạ từ Tuyệt vọng ma đao, HắcKhởi tiến tới mấy ngàn trượng, xuất hiện trên đầu trùng thể.

Hàoquang rực lên, một tòa băng sơn đột ngột xuất hiện phía trên trùng thâncủa Pháp Tổ chặn đứng nhát đao lăng lệ, đó là phòng ngự mạnh nhất củathủy hệ: Vĩnh hằng chi thuẫn!

“Soạt.”

Thể tích của Tuyệtvọng ma đao kém hơn băng sơn nhiều nhưng dưới uy lực của một đao, đònphòng ngự siêu cấp của thủy hệ tan tành, từng khối băng sơn văng tứtung khắp trời.

Thế chém của ma đao không đổi.

Nhưng PhápTổ lách đi mấy dặm, trùng thể khổng lồ nhìn có vẻ chậm chạp nhưng độngtác chân chính lại như chớp, lưu lại tàn ảnh tại chỗ đứng, cùng một đònma pháp công kích ngợp trời.

Băng tuyết mịt mù che kín, băng phong Hắc Khởi trong nháy mắt thành một tòa băng sơn.

NhưngThái cổ quân vương đối phó khá dễ dàng, quát vang một tiếng, băng sơnvỡ tung. Y cầm Tuyệt vọng ma đao lướt tới chỗ Pháp Tổ.

“Vĩnh hằng chi quang!”

PhápTổ quát vang, hào quang sáng chói chiếu khắp thiên địa, hiện trườngtoàn bạch quang, quang hệ thiên giai cấm chú ma pháp ào ào đổ tới.

“Haha ha…” Tiếng cười lạnh vang lên trong làn sáng. Tuyệt thế sát thần HắcKhởi lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi lớn lối muốn đại chiến với người củagiới bọn ta, mà phạm sai lầm ngớ ngẩn thế này. Cực hạn quang năng mapháp của ngươi chỉ thành bổ phẩm cho ta.”

Pháp Tổ uốn trùng thể to lớn, đứng ngoài xa cười lạnh, tịnh không đáp.

“Cáigì? Sao lại thế…” Trong làn bạch quang nóng rãy vang lên tiếng hét kinhhãi của Hắc Khởi, tiếp theo là tiếng gầm thống khổ: “A …”

Hàoquang hơi mờ đi, những người quan chiến qua kí ức thủy tinh đều hoan hôvang dội, đòn ma pháp công kích đã đánh tan một nửa thân thể Hắc Khởi,tiêu tan như hoa tuyết gặp hơi nóng.

Thần Nam kinh hãi, thầmthan Pháp Tổ không hổ là một trong những cường giả mạnh nhất Tâyphương, tạo thành vết thương cỡ này cho tuyệt thế ma quân.

“Ngươi tưởng đó là quang hệ năng lượng đơn thuần sao? Là ma pháp công kích kết hợp với tinh thần hệ.”

“A …” Hắc Khởi gầm vang, mái tóc đen tung bay cuồng loạn, trong mắt bắn ra hào quang kinh nhẫn, dáng vẻ cực độ nanh ác.

“Con trùng nhu nhược đáng ghét kia, ngươi khiến ta phẫn nộ rồi.”

Nửa thân thể Hắc Khởi chợt phát ra vô tận hắc mang, nuốt chửng bạch quang sáng rực, hai nửa thân thể hợp lại trong nháy mắt.

Lúc ma khí đen ngòm bùng lên, y cầm Tuyệt vọng ma đao lao vào Pháp Tổ.

La Khải Nhĩ biết thiên giai cấm chú ma pháp khó lòng hủy diệt đối phương nhưng không ngờ Hắc Khởi chặn lại dễ dàng như vậy.

“Thâm lam chi phạt!”

LaKhải Nhĩ quát vang, một khe nứt không gian đột nhiên xuất hiện, vùngbiển mênh mang hiện ra trên trời, vong hải chi thủy được coi là có thểdiệt cả thần ma trút xuống, che kín Hắc Khởi.

Vong hải trong truyền thuyết chính là tử vong chi hải ở Tiểu lục đạo, thần ma dính vào đều tịch diệt.

NhưngHắc Khởi đã đề phòng, y biết đối phương là Pháp Tổ của tinh thần hệ,không thể chỉ dựa vào thủy hệ ma pháp công kích. Toàn thân y trùngtrùng sát khí, do giết ngàn vạn thần ma khi xưa tạo thành, sát ý tănglên cực điểm.

Ma đao phát ra tuyệt vọng sát ý phá tan vô tận mahải chi thủy, y hóa thành một dải lưu tinh lao tới, xé toang không gianxuất hiện trước mặt Pháp Tổ, chém ngay một đao xuống.

“Phập.”

Sóngmáu ngập trời, trùng thể khổng lồ của Pháp Tổ bị một đao chém thành haiđoạn, tiếng hét thê thảm vang lên. Đương nhiên không giết nổi y bởi vớithiên giai tu vi, hai đoạn trùng thể nhanh chóng gộp lại.

“Contrùng nhược tiểu kia, đúng là không biết tự lượng sức.” Hắc Khởi buônglời lãnh khốc, ma ảnh lóe lên, thoáng chóc y hóa thân thành cả ngànvạn, vô số ma ảnh từ bốn phương tám hướng chém vào Pháp Tổ.

Quả nhiên thạch phá thiên kinh!

Mỗiđạo ma ảnh đều tồn tại chân thật, mỗi lần ma đao bổ xuống lại chẻ nátnúi non bên dưới, cả dãy núi liên miên bất tuyệt bị vạt mất một mảnglớn.

Pháp Tổ đại nộ, dù thân thể khổng lồ nhưng động tác nhanhcực độ, liên tục biến ảo trên không thành vô số tàn ảnh. Tránh được hầuhết mọi đòn chém của ma đao song trên mình vẫn xuất hiện nhiều vếtthương không nhẹ, huyết nhục mơ hồ.

“Tâm linh phong bạo!”

Pháp Tổ thi triển ma pháp công kích đắc ý nhất, thần thức hóa thành từng đạo phong lợi chi mang nhanh chóng lao tới.

“A …”

HắcKhởi kêu lên thảm thiết, ma ảnh khắp trời tan biến, y đưa tay ôm đầu,thống khổ kêu gào, gần như phát cuồng lên. Tuyệt vọng ma đao bị quăngsang một bên tự chém loạn xạ khiến không gian tan vỡ, năng lượng chảyloạn.

Nhưng thoáng chốc tiếng kêu ngừng bặt, âm phong nổi lênquanh y, hắc ảnh ngun ngút nổi lên, vô số thần ma ảnh xuất hiện, nhữngác linh này điên cuồng gầm gào khiến ai nấy rợn tóc gáy.

Pháp Tổkinh hãi: “Tiếng gầm của oán linh khắc chế tinh thần ma pháp! Ngươi làHắc Khởi…trong truyền thuyết.. của giới khác… giết bốn mươi vạn thần matrong một ngày? Là tuyệt thế ma tinh dẫn bốn mươi vạn thần ma chi hồnnhập vào mình?”

“Không sai, chính thị bản quân.” Tuyệt thế sáttinh Hắc Khởi cầm ma đao tiến tới, mỗi lần y hành động, bốn mươi vạnthần ma oán hồn cũng làm theo. Khí thế kinh thiên địa!

Cả Thiên giới và Nhân gian đều cảm nhận được khí tức đáng sợ của oán linh.

Hắc Khởi giơ cao ma đao, tuyệt vọng chi ý xung thiên, thực lực chân chính được thể hiện.

Lailịch của Tuyệt vọng ma đao khiến thần ma tuyệt vọng, phối hợp với bốnmươi vạn thần ma oán hồn mà xuất ra, tuyệt vọng sát ý một khi tràn rakhắp thiên địa, cả thần lẫn ma đều khó lòng chống nổi.

Thần Nambiết Pháp Tổ đã sinh lòng sợ hãi, trận chiến này kết quả đã rõ. Hắn baylên, hướng về Nguyệt lượng, đến lúc phải dùng đến sức mạnh của bát hồn.

Thiên Khanh có thể lợi dụng được nhưng Hắc Khởi là Thái cổ quân chủ, không thể ơ hờ, phải đến lúc tối hậu quan đầu mới đưa ra.

Trên Nguyệt lượng, tên của Tiểu Thần Thần đã được xác định, chỉ có một chữ: Long.

Tuy không có họ Thần nhưng tiền bối Thần gia đều làm lơ, họ biết giữa Thần Nam và Mộng Khả Nhi có tâm kết chưa được giải khai.

Từ đó mọi người trên Nguyệt lượng đều gọi hài tử khả ái này là Long Nhi.

Thần Nam quay lại Nguyệt lượng, ai cũng biết hắn định làm gì, bầu không khí nặng nề bao phủ khắp nơi.

“Baba …là ba ba quay về, con cảm giác được khí tức của ba ba.” Long nhimũm mĩm ngẩng mặt nhìn Mộng Khả Nhi. Một tay nó cầm bình sữa, một taycầm bút luyện chữ.

Mộng Khả Nhi âu yếm vuốt tóc nó: “Ngoan, tiếptục viết đi.” Nàng đương nhiên Thần Nam định làm gì, vẫn vận dụng thiênnhãn thông quan sát hình ảnh được kí ức thủy tinh truyền về nhưng khôngmuốn Long nhi thấy những hình ảnh đẫm máu đó.

“Hay quá, chắc ba ba nhất định đến thăm con.” Long nhi ngây thơ reo lên.

Thần Nam quả thật rất muốn đến thăm nó nhưng không muốn tâm thêm loạn nên trực tiếp đến nơi bát hồn an nghỉ.

Trên hoang mạc cô tịch, thê lương, tám ngôi mộ đứng chơ vơ.

Tứ tổ và Ngũ tổ đã vẽ xong trận đồ đón bát hồn.

Thần Nam không nói gì, lập tức mời bát hồn thượng thân!

Sứcmạnh của bát hồn vừa nhập vào, hắn cảm giác tự tin hẳn lên nhưng liênđó lại rúng động, rõ ràng sức mạnh của bát hồn đã kém hơn lần trước.

Sức mạnh của tổ tiên, dùng bao nhiêu là giảm đi bấy nhiêu.

Lần này có đánh bại được đệ nhất ma tinh Hắc Khởi không?

Hắn không nắm chắc.

“Hỏng rồi.” Có người chợt kêu lên kinh hãi.

Khôngphải họ lo lắng cho Pháp Tổ, y không địch nổi, vừa đánh vừa chạy. Ngườitrên Nguyệt lượng kinh hãi bởi lại co thêm một quân chủ nữa định vượtgiới, trong không gian chi môn phun ra sinh mệnh dao động cực mạnh.

Một Thái cổ ma quân đã đối phó chật vật, thêm một kẻ nữa, làm sao chống nổi? Ai tranh phong được với họ?

Lẽnào hôm nay ta phải chết? Trong lòng Thần Nam dấy lên cảm giác khônglành, trải qua vô số lần sinh tử đại chiến, tận giờ hắn mới nếm cảmgiác cùng đường.

Một quân chủ đã gần như vô địch, thêm một người nữa thì đúng là thảm họa.

Trước lúc đại chiến, hắn lại có cảm giác muốn nhìn thấy người thân.

Nhìn người Thần gia đứng đông nghịt cạnh đó, hắn gật đầu rồi đi tìm hài tử.

Mộng Khả Nhi thông qua kí ức thủy tinh, biết sắp xảy ra chuyện gì, đứng yên một hồi rồi nắm tay Long nhi: “Đi tiễn ba ba nào.”

Thần Nam nhìn ra xa.

Mộng Khả Nhi đưa Long Nhi bay tới.

Hắn biết trận chiến này có lẽ là vĩnh biệt, thấy nàng và Long nhi xuất hiện lòng vừa ấm áp vừa chua xót.

“Ba ba … ô ô …” Long nhi khả ái chạy tới, ngẩng mặt lên khóc vang: “Mụ mụ tưởng con không biết gì, kì thật con biết hết, ô ô …”

“Để ba ba ôm con một lần.” Thần Nam tuy mỉm cười nhưng ánh mắt xót xa: “Đừng khóc… sau này phải nghe lời mụ mụ…”

“Ô ô …ba ba nhất định sẽ đả bại đại ác nhân …” Mặt Long nhi đẫm nước.

Thần Nam nhẹ nhàng đặt nó xuống: “Hảo hài tử, ba ba không làm tốt trách nhiệm phụ thân, con phải tự mạnh mẽ lên.”

Đoạn hắn quay đi ngay, để lại trong lòng Long nhi hình ảnh kiên nghị, cùng cảm giác hiu hắt trong lòng Mộng Khả Nhi…

“Ba ba, nhất định phải quay về…” Long nhi vẫy tay, thanh âm trẻ thơ nghẹn ngào.

“Còn sống quay về…” Mộng Khả Nhi cũng run lên.

Thân hình Thần Nam hơi sững lại rồi rảo bước xuyên qua đám người Thần gia vây quanh.

Trên một đỉnh núi ngoài xa của Nguyệt lượng, một thân ảnh cô tịch lặng lẽ nhìn hắn.

Lúc hắn bay lên, tinh sinh cảm ứng, quay ngoắt lại nhìn, thấy đôi mắt mênh mang đượm nước.

Vũ Hinh vạn năm trước?

Hắnsuýt nữa kêu lên nhưng nén lại được, bởi một đám mây bay qua tuyệt mĩthân ảnh, lúc vận vụ tan đi, đôi mắt cũng biến mất, thần thái vạn nămtrước cũng không còn.

“Ta quyết không nhìn nhầm! Vừa… vừa nãy…” Trong lòng hắn gào lên, cảm giác muốn bật khóc.

Nhưngsinh tử đại chiến sắp bắt đầu, mọi nhi nữ tình trường đều bị dẹp sang.Hắn cầm tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích hóa thành một đạo lưuquang rời khỏi Nguyệt lượng.

Ba ngàn sát tinh của đệ ngũ giớiphân thành mười mấy nhóm nhân mã, tung hoành thiên địa, dấy lên huyếttinh đại chiến. Có những môn phái bị hủy diệt.

Tiếng chém giết vang vọng đất trời.

Nhưng cũng có người phi thường hưng phấn, như Tiềm Long, Huyền Trang đều thấy huyết dịch sôi lên, dấm thân vào trường tranh đấu.

Thần Nam lao khỏi Nguyệt lượng, cực tốc phi hành trên Thiên giới, gặp ngay một nhóm ma tinh.

Mấychục sát tinh được Thần Vương lãnh đạo đang truy sát mấy trăm Thiêngiới tu giả, máu nhuộm đỏ trời cao, thê thảm vô cùng, những tu giả nàykhông có Thần Vương nên bị đồ sát.

“Tìm chết.”

Thần Namđã thấy cảnh này đương nhiên không thể bỏ qua, tuyệt thế hung binhphương thiên họa kích vung lên, thoáng chốc chẻ nát đầu bốn Thần Vương,tàn thi tung tóe.

“Giết.”

“Giết.”

Mấycuồng nhân đệ ngũ giới lao vào hắn nhưng đối diện với thiên giai siêucường giả, nhưng cao thủ chưa đạt đến Thần Vương này khác nào sâu kiến.Phương thiên họa kích quét một vòng, mấy chục cái đầu nổ tung, toàn bộô hô ai tai.

Ngoài xa có ba người nhanh chóng bay tới, hiểnnhiên là ma tướng trong dố ba ngàn sát tinh, Thần Nam cảm giác được đólà ba Thần Hoàng.

Hắn không nói gì, cầm phương thiên họa kích lao tới, cả ba liền bị hắn xuyên thành một xâu.

Đoạn hắn không ngoái đầu lại, hất văng ba tử thi, nhanh chóng lao xuống Nhân gian.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #704 

Old 01-19-2009, 04:00 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 333: Đấu với Hắc Khởi

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

ThầnNam như dải cầu vồng vạch qua bầu trời Thiên giới, cầm phương thiên họakích đánh tan toàn bộ hai đội đệ ngũ giới ma tinh, không lưu lại mảymay dấu vết trên hư không tan nát.

Hắn nhanh chóng tiến vào Nhângian giới, nhìn lại sơn hà tráng lệ, trong lòng cảm xác lẫn lộn. Vùngđất trầm tịch nhiều năm này đang bị giày vò.

Chiến hỏa ngùn ngụt, tất cả đại loạn, cảnh này không còn xa xôi nữa.

Hắntừng cho rằng huyền giới đại chiến sẽ xảy ra, nhưng kinh qua Vô thiênchi nhật, những kẻ thao túng phía sau đều bị Ma Chủ ép vào đệ tam giới,vì thế trận chiến do các thiên giai đại nhân vật định phát động phảingừng lại.

Nhưng mối uy hiếp lớn hơn lại tới.

Thần Nam không hiểuNhân gian và Thiên giới dựa vào đâu để chống lại Thái cổ lục vị maquân, đó đều là những nhân vật đồng cấp với Ma Chủ nhưng trong lúc này,bọn Ma Chủ làm sao có thể trở về?

Hiển nhiên không thể.

Hắn gia tốc phi hành, phương thiên họa kích trực tiếp phá toái hư không, mở ra một không gian thông đạo, lao vào hỗn độn.

“Ầm.”

Tiếngnổ vang vang, hắn ra khỏi vùng hỗn độn đến vùng đất cách Đỗ gia Huyềngiới ngàn dặm, Pháp Tổ La Khải Nhĩ và tuyệt thế sát thần Hắc Khởi đangđại chiến.

Lúc này trùng thể khổng lồ của La Khải Nhĩ quét ngangthiên địa, lăn lộn lên xuống, dấy động ô vân ngập trời, thanh thế kinhhồn như Thiên Long xuất thế.

La Khải Nhĩ không địch nổi Hắc Khởi.

Tinhthần hệ pháp tổ vốn bản lĩnh siêu phàm thoát tục, từ Thái cổ thời đạiđã danh chấn thiên hạ, là trác tuyệt cường giả của Tây phương, chỉ cóThời Gian chi thần và Không Gian chi thần đứng trên còn những ngườikhác không ai dám nói chế trụ nổi y.

Tu vi siêu tuyệt khiến y hoànhhành suốt nhiều năm tại Tây phương nhưng hiện tại không đạt tuyệt đỉnh,trùng thể không phải chân thân, tuy được quá nửa linh lực biến hóa củaKim Dũng nhưng còn lâu mới sánh được thực lực năm xưa.

“Con trùng ngu xuẩn, chết đi.”

HắcKhởi sát khí xung thiên, y đã động chân hỏa, bốn mươi vạn thần ma oánhồn cùng tiến thoái với y nên khi ma đao giơ lên, oán linh rền rĩ, cũnglàm theo động tác y hệt, dù là Thương Thiên tái hiện cùng kinh hãi, nóigì đến La Khải Nhĩ trong trạng thái hiện giờ.

Khắp trời toàn là thầnma hồn ảnh, tiếng quỷ khiếu, thần ma gào khóc chấn thiên, cả phiến địavực sôi trào, ô vân cuồn cuộn, bầu trời đen đặc, đâu đâu cũng là tửlinh khí tức!

Trùng thể khổng lồ của La Khải Nhĩ lúc lắc trong ôvân, thân thể như dãy núi bị chặt thành mấy trăm đoạn, những vết thươngkhủng khiếp như những khe nứt khiến sóng máu phun ra ào ào.

Hắc Khởicười tàn nhẫn: “Con trùng nhược tiểu, đom đóm dám đua ánh sáng với vầngtrăng, giết ngươi cũng dễ như giết một con xú trùng.”

Y vùng mạnhtay, vô tận thần ma oán linh nhanh chóng lao tới, trên mình La KhảiNhĩ, oán hồn gào hét, chập chờn, xé nát thân thể y. Đó không phải áclinh thông thường mà từng là thần ma, hồn phách này mạnh hơn quỷ pháchkhông biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa tiếng gào của oán linh vang lênmây xanh, tựa hồ là thiên sinh khắc chế với tinh thần ma pháp mạnh nhấtcủa Pháp Tổ khiến tuyệt học mạnh nhất của y không thể hiện được.

LaKhải Nhĩ phẫn nộ, vô cùng uất ức, không phát huy được thực lực lại phảichịu nhục nên nộ hỏa bừng bừng, nhưng y cũng bó tay, chỉ biết toàn lựctránh né.

Y gầm lên: “Tên đồ phu thô bỉ, ngươi bất quá là một tên lỗmãng, nếu bản thể của ta không bị diệt, thắng bại rất khó nói. Nhưng dùsao hiện nay ngươi cũng khó giết được ta, ta phải khiến ngươi trả giá.”

HắcKhởi cười lạnh: “Nếu Ma Chủ quay về, Độc Cô Bại Thiên tái sinh ta còn engại, nhưng… ngươi sao? Dù đạt đỉnh cao năm xưa thì năm tên cũng khôngphải đối thủ của ta. Cho ngươi biết ta cũng nguyên khí đại thương, chưatoàn khôi phục, nên mới nói… nguoi không phải đối thủ của ta.”

Kĩnghệ không bằng người nên còn gì để nói, từ xưa đến giờ thắng làm vuathua làm giặc, nói lắm chỉ tổ chịu nhục. Pháp Tổ vừa tích lực, vừa quẫythân thể hất văng hồn ảnh trên mình, nhanh chóng tụ lại thân thể.

Thần Nam cầm phương thiên họa kích đứng cách ngoài trăm dặm, thu liễm toàn bộ sinh mệnh dao động, hắn triệu hoán Thiên Quỷ.

Không lâu sau, hư không phá toái, khô lâu cốt khổng lồ trắng xóa loáng lên

“Tham kiến chúa thượng.”

ThiênQuỷ run lên, nó cảm ứng được Thần Nam hiện tại đáng sợ thế nào nên sợhãi, nên biết bình thường tuy nó nghe lời nhưng không cung kính lắm.Giờ Thần Nam tái hiện uy thế lúc thu phục nó khiến nó hoảng sợ cựcđiểm, e Thần Nam giết mình.

“Ta bảo ngươi diệt đám ngươi đệ ngũ giới, có gặp thiên giai sơ cấp cao thủ không?”

“Tạmthời chưa phát hiện, đã diệt mấy chục người, bao gồm một Thần Hoàng vàhai Thần Vương, chúng quá phân tán nên nhất thời ta chưa thể nắm chắctung tích.”

“Được không phát hiện thiên giai sơ cấp cao thủ là được,nhưng tốt nhất ngươi nên tìm quanh khu vực này, đồng thời mật thiếtquan sát không gian chi môn cho ta, có gì lạ phải báo ngay.”

ThiênQuỷ thở hắt một hơi, vốn cho rằng Thiên Quỷ ra lệnh tấn công tuyệt thếsát thần Hắc Khởi, mà loại sát lục ma quỷ này, thiên giai cường giảcũng không chống nổi, “tấm gương” chính là lão trùng tử, hiện tại đangbị “quay” đến nơi đến chốn.

Thân ảnh Thiên Quỷ tan đi trong hư không, Thần Nam nắm chắc hung binh phương thiên họa kích.

Ngoàiđó trăm dặm, La Khải Nhĩ đang đại chiến đến lúc thảm liệt nhất,. thânthể bị chém thành nhiều đoạn, nhưng đành liều mạng tử chiến.

Y cũng muốn đào tẩu nhưng không thể nào dứt ra được.

LúcHắc Khởi còn chưa vượt giới, ma đao đã đấu với Pháp Tổ, bây giờ Tuyệtvọng ma đao có nhiễm khí tức của y, dù y có chạy đến chân trời góc bểcũng sẽ bị tìm ra.

Hơn nữa y là Thái cổ cao thủ, tôn nghiêm của cường giả khiến y không thể bỏ chạy nhục nhã được.

Mấyđoạn trùng thể bị chặt như mấy ngọn núi lớn, phát ra tiếng sấm rồi épxuống Hắc Khởi. Bất quá, Thái cổ quân chủ cầm Tuyệt vọng ma đao quétthật mạnh, trùng thể liến hóa thành huyết vũ và tương thịt, tan náttrong không trung, chỉ còn lại vô tận huyết vụ phiêu tán.

La Khải Nhĩ rống lên thê thiết, chấn tan tàn thể, huyết quang rợp trời, thịt nát văng tứ tung, thảm liệt đến cực điểm.

“Nhân danh ta, huyết tẩy thiên hạ!” Pháp Tổ điên cuồng gầm lên.

Dùnghuyết nhục của mình làm vật dẫn, cộng thêm tinh thần hệ ma pháp thitriển huyết chi thiên giai cấm chú. Loại ma pháp đáng sợ này gây hạicho chủ nhân trước rồi mới tới địch nhân, không đến lúc sinh tử quanđầu, không ai nguyện ý thi triển.

Huyết quang ngút trời văng tứ tán,nuốt gọn ô vân cùng bầu trời xanh biếc, bốn mươi vạn thần ma oán linhgào lên kinh hãi, tiếng quỷ khiếu chói lói chấn động thiên địa!

Trongmàn huyết quang, bóng dáng bốn mươi vạn oán hồn mơ hồ dần, bị tiêu hủymất một nửa linh lực. Hắc Khởi đứng ở chính giữa vùng huyết quang, liêntục bị đánh tan hai lần nhưng đều tụ lại được. Y gầm lên phẫn nộ, sátkhí vô tận bắn ra, sát ý ngùn ngụt do ngàn vạn sinh linh ngưng tụ thành.

Bốnmươi vạn thần ma trải khắp trời vốn hư nhược gần như tan hẳn nhưng đượcsát khí của Hắc Khởi cấp dưỡng, tất cả lại hiển hiện, điên cuồng gàorống.

Pháp Tổ bất chấp nguyên khí đại thương, thi triển huyết hệ mapháp lưỡng bại câu thương, tuy thương tổn được Hắc Khởi và bốn mươi vạnthần ma chi hồn nhưng không thể hủy diệt đối phương. Hắc Khởi quá mạnh.

Trùngthể khổng lồ vỡ tan thành huyết ngục ngập ngụa mềm nhũn, sau cùng hóathành từng con tiểu trùng nhỏ như linh xà cuộn mình, cơn mưa rắn dàyđặc đổ vào Hắc Khởi.

Đao quang lóe sáng, Hắc Khởi giơ Tuyệt vọng ma đao chém xuống như chớp, huyết vũ và tàn trùng thi thể văng tung tóe.

“Dùchết, ta cũng kéo theo ngươi.” La Khải Nhĩ cười thảm, trùng thể tannát, chỉ còn lại trùng đầu. Y rít lên, huyết nhục nát vụn lại ngưng tụ,điên cuồng lao vào Hắc Khởi.

Bốn mươi vạn thần ma oán hồn không thểngăn trở toàn bộ, mặc cho ma đao của y lấp lánh nhưng vẫn bị huyết nhụctrói buộc, cả Hắc Khởi cũng bị bao phủ, cơ hồ bị một động vật cầu thểquấn rịt.

Hắc Khởi biết đối phương không chống nổi nên muốn kéo mìnhchết theo, nhưng y là ai? Là sát thần Hắc Khởi, xưa này chỉ có y giếtngười, làm gì có chuyện y bị người ta giết.

Huyết nhục có năng lực ăn mòn nên y vung ma đao, toàn lực tránh né.

Cùng lúc, hư không phía trên nhục cầu bị xé toang vô thanh vô tức, một ngọn tuyệt thế hung binh lóe sáng lao tới.

Thần Nam nắm chắc phương thiên họa kích, chúc đầu lao xuống như thần ma từ thiên ngoại bay tới.

“Phập.”Huyết quang rực rỡ, lưỡi kích cắm thẳng vào nhục cầu. Tiếng gào thảmthiết vang lên tận mây xanh, bốn mươi vạn thần ma cũng đồng loạt khóctheo.

Huyết nhục của Pháp Tổ nhanh chóng dạt ra, để lộ tuyệt thế sát thần Hắc Khởi ở trong.

Sắcmặt y nanh ác, hai mắn trợn trừng. Hung binh phương thiên họa kích cắmthẳng từ trên đỉnh đầu y xuống, lưỡi kích xuyên qua hạ thân, đòn thiênngoại nhất kích này của Thần Nam đã xuyên qua y.

“A…”

Thái cổ quân vương Hắc Khởi điên cuồng gầm lên, mái tóc đen tung bay cuồng loạn, y thống khổ cực điểm.

ThầnNam giữ chắc cán kích, điên cuồng xoay tít, không chỉ đơn giản phá nhụcthể của Hắc Khởi mà hắn đang toàn lực phá linh hồn của ma vương.

“Tuyệt Diệt Thái Hư!”

“Sát Na Vĩnh Hằng!”

“Hồn Phách Tịch Diệt!”

Hắn xuất ra tam đại pháp tắc của bát hồn như đang phát cuồng.

Cơ hội này khó gặp, hắn biết khó lòng triệt để hủy diệt đối phương, nhưng nhất định phải khiến Hắc Khởi trọng thương.

HắcKhởi bị phương thiên họa kích đóng đinh, điên cuồng giãy giụa, gầm hét,bốn mươi vạn thần ma chi hồn đồng thời gầm lên, thiên địa chấn động,lan đến tận thái hư!

“A… đáng chết, Tùng Tán Đức Bố chết trong tay ngươi, ta phải giết ngươi…a…”

Thiên cổ vô địch quân vương này quát lớn, thân thể nổ tung rồi nhanh chóng tụ lại.

Tuythoát được nhưng Hắc Khởi cũng lãnh đủ, linh hồn trọng thương, khiến vôđịch sát thần xưng hùng một cõi bốc lửa giận lên tận chín tầng trời. ykhông thể nhẫn nhịn nổi.

Pháp Tổ chỉ còn lại một trùng đầu như ngọnnúi, phẫn hận nhìn Thần Nam cầm phương thiên họa kích, lạnh giọng:“Tiểu tử ngươi được lắm, hôm nay ta không chết, ngày khác sẽ tính sổvới ngươi.”

Y tuy muốn tính sổ với Thần Nam nhưng biết giờ khôngphải thời cơ, sát thần Hắc Khởi xưa nay chưa từng tha cho cừu địch, đómới là uy hiếp lớn nhất, cần diệt trừ trước, bằng không sau này ăn ngủkhó yên.

Hắc Khởi lạnh lùng nhìn Thần Nam, hai mắt sáng lên tia cừuhận, cháy rực lên trên không khiến những người quan chiến qua kí ứcthủy tinh kinh hãi, đủ thấy ma vương phẫn nộ thế nào.

“A…” Hắc Khởingẩng lên rống vang bi thảm: “Tùng Tán Đức Bố chết thật rồi, chết trongtay tên nhóc này, ngay cả binh khí cũng bị luyện hóa, đáng ghét thật,bi thảm thật. Yên tâm đi, ta sẽ báo thù cho đệ, huyết sát trăm vạn dặm,lấy ức vạn sinh linh bồi táng cho đệ.”

“Hắn chết là đáng.” Thần Nam chỉ lạnh lùng thốt ra một câu.

“Cáigì, chết đáng kiếp ư? Ngàn vạn sinh mệnh của sinh linh tại thế giới nàycũng không sánh được với Tùng Tán Đức Bố. Tiểu tử ngươi tên gì? Ta thềphải cấm cố linh hồn ngươi vạn năm tại luyện ngục, để ngươi vĩnh viễnsống trong đau khổ.”

Thần Nam nhìn Hắc Khởi lộ hung quang và sát khíxung thiên, cảm giác uy hiếp cùng cực, địch nhân hình như mạnh hơn,điên cuồng hơn Tùng Tán Đức Bố.

“Ta tên Thần Nam, ngươi nghe cho rõ đây, ngươi nhất định chết tại giới này.”

“Haha…” Hắc Khởi cười điên cuồng, lạnh lùng đáp: “Tu vi của ngươi không tệnhưng dù gấp ba lần cũng không làm gì được ta. Giết ngươi rồi ta sẽgiết nốt đàn tạp cẩu.”

Thần Nam không động nộ, phi thường bình tĩnh đáp: “Dù chết, ta cũng kéo theo ngươi.”

Cùng lúc, hai nhân ảnh tan đi.

Trênkhông vang lên tiếng tương giao như ánh sao băng, tuyệt thế hung binhphương thiên họa kích và Tuyệt vọng ma đao chạm nhau cả ngàn lần trongnháy mắt, thiên địa rúng động, hư không liên tục phá toái.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #705 

Old 01-19-2009, 04:01 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 334: Trùng sinh

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Ma quân Hắc Khởi, thiên cổ bá chủ, nhất chiến diệt Thiên, uy danh động lục giới!

Bịphong ấn vô vàn năm tháng mà ma tâm không diệt, thiên cổ ma công tuluyện không ngừng, ngày thoát khốn đã gây họa loạn thiên địa. Tuynguyên khí đại thương nhưng cảnh giới càng thịnh hơn, hôm nay vượt giớitiến tới, khó gặp đối thủ.

Thần Nam đại chiến với tuyệt thế sátthần đến thiên hôn địa ám, hoành tảo thiên địa, cơ hồ khiến nhật nguyệtvô quang, sao trời thất sắc. Núi cao bị nhổ bật lên không, quay tít rồivỡ tan, những dòng song nghịch không bay lên như ngân long, sóng biểnquét khắp thiên địa.

Đó là một trường hạo kiếp, lưỡng đại cao thủ đấu nhau khiến trời đất ngả nghiêng, sát khí lên tận bắc đẩu.

Trậnkinh thế đại đối quyết này thảm liệt hơn hẳn lần Thần Nam đấu với TùngTán Đức Bố. Ngay cả tinh thần hệ pháp tổ La Khải Nhĩ cũng rùng mình,sau thời Thái cổ đến nay, qua bao tuế nguyệt y mới được chứng kiến lại,bất giác nhiệt huyết dâng lên, phảng phất quay về thời kì Thái cổ chưthần tỏa sáng.

Trong nửa thời thần, phương thiên họa kích vàTuyệt vọng ma đao va chạm vô số lần, không trung toàn là tàn ảnh củahai người, ở trung tâm trận chiến bị họ xé toang một hắc động, khônggian chung quanh bị tan nát vô số lần.

Các kiểu chiến kĩ, võ kĩ được thi triển, sát chiêu liên tục tung ra, cả hai đã đấu đến lúc hưng phấn.

HắcKhởi quân vương hơn hẳn Tùng Tán Đức Bố, sức mạnh bát hồn của Thần Namlại không bằng trước nên đấu dằng dai, chiến lực của Thần Nam quyếtkhông địch lại Hắc Khởi.

Sát thần thân cao trượng rưỡi, cơ nhụccuồn cuộn, mái tóc dài tung bay, ánh mắt sáng rực như ngọn lửa, liêntục gầm lên, Tuyệt vọng ma đao phát ra sát ý vô hạn, mỗi lần ma đao bổra là bốn mươi vạn thần ma chi hồn cùng gào rú theo, bốn mươi vạn oánlinh đẩy tuyệt vọng chi ý lên cực điểm.

Y thật sự trở thành ma vương không thể chiến thắng.

ThầnNam thẳng thừng va chạm với ma đao, nhãn thần sắc tựa lãnh điện, đốidiện với uy thế của bốn mươi vạn thần ma mà hắn một mình gạt hết, độcchiến với Hắc Khởi đến giờ.

Hắn lần lượt quất ra pháp tắc củabát hồn, quả thật Hắc Khởi có bốn mươi vạn thần ma trợ lực nên dẫu Tháicổ chư thần quay lại cũng không dễ đối phó. Sát thần này quá mạnh.

Không hổ danh thiên địa vô địch, thế gian hiếm có đối thủ.

Thần Nam hất văng Tuyệt vọng ma đao, quát vang: “Tịch Diệt Luân Hồi.”

HắcKhởi quá mạnh, dù đối diện với Tịch Diệt Luân Hồi mà vẫn gầm vang, bốnmươi vạn thần ma chi hồn gầm theo, tiếng oán linh rền rĩ như biển gàovang khắp thiên địa, truyền ra Nhân gian giới.

Trước mặt HắcKhởi nổi lên một bộ khô lâu cốt, lao vào Tịch Diệt Luân Hồi. Trong lànsáng chói lòa đất trời, Tịch Diệt Luân Hồi bị nó an nhiên vô dạng đánhtan rồi quay về cạnh Hắc Khởi.

Y cười cuồng vọng, tiếng cười chấn động trời cao, hư không run rẩy.

Bộkhô lâu do y giết bốn mươi vạn thần ma, rút tinh hoa luyện thành, đươngnhiên kiên cố vô cùng, thậm chí còn hơn cả thân thể y.

“Tiểu tử,ngươi mới thấy sức mạnh bề nổi của ta, sau cùng ta phải cho ngươi nếmmọi đau khổ rồi mới giết ngươi.” Hắc Khởi cười tàn nhẫn, trong mắt lóesáng huyết quang.

“Lưỡng Thế Vi Nhân!”

“Sát Na Vĩnh Hằng!”

“Hoàn Vũ Tận Diệt!”

Thần Nam lại xuất ra tam đạo pháp tắc, hơn nữa đồng thời thi triển, định khiến đối phương trọng thương.

Nhưng ma uy của Hắc Khởi vô cùng, lần này y không dùng ma cốt mà quát lớn, bốn mươi vạn thần ma oán hồn cùng động.

Hồn ảnh vô tận tụ thành một ngọn núi cao sau lưng, y nhanh chóng bay lên đỉnh, đứng sừng sững trên đó như vô thượng tôn chủ.

Bốn mươi vạn thần ma oán hồn lần lượt phát ra hồn lực, từng phiến tử vong quang huy bùng lên biến nơi đây thành địa ngục.

Từxa nhìn lại, quanh hồn sơn do oán linh tổ thành là hài cốt trải khắp hưkhông. Vô số máu tươi tụ lại thành dòng lớn tràn lan trên thinh không,cảnh tượng như ở địa ngục.

Pháp Tổ hít một hơi khí lạnh, Hắc Khởi quả thật thâm bất khả trắc!

ThầnNam nhận ra tam đạo pháp tắc tuy đánh tan hơn nửa hài cốt và hồn sơnnhưng không chạm nổi vạt áo Hắc Khởi. Trước mặt đối phương hình như cómấy tầng tử vong chi lực, hóa giải hết mọi pháp tắc.

Đương nhiên y mạnh hơn Tùng Tán Đức Bố.

HắcKhởi hú vang vọng đứng trên hồn sơn, ma thể cao lớn càng trở nên khôivĩ, quả xứng danh tuyệt thế hung thần. Vô tận sát khí phát ra, ma vâncuồn cuộn hướng về hồn sơn, những thần ma oán hồn bị đánh tan lại ngưngtụ.

Y đứng trên đỉnh hồn sơn, cầm Tuyệt vọng ma đao: “Xưa nay chỉ có ta giết người, không có chuyện người giết ta, ngươi chết đi.”

Ma khiếu vang vang, khuấy lên ô vân ngập trời đổ vào Thần Nam, hợp cùng Tuyệt vọng ma đao, nháy mắt đã chém tới.

ThầnNam máy động, phương thiên họa kích hất mạnh ra, tiếng choang choảngvang lên, hoa lửa tung tóe, hắn văng xa ngàn trượng, cổ họng phun máu.Hắc Khởi lại truy tới, Tuyệt vọng ma đao sát khí xung thiên bổ xuống,Thần Nam chặn lại, thân thể một lần nữa bị hất văng.

Hắc Khởi lúc này như ma hóa, hung hãn như Thái cổ hung thú, uy mãnh tuyệt luân, mạnh như Thần Nam cũng không thể đấu lực nổi.

Mọi người hông qua kí ức thủy tinh quan chiến đều lo lắng, Thái cổ quân chủ này quá mạnh, căn bản không thể dùng sức đấu chiến.

“Gừ…”

HắcKhởi lại hú lên lao vào Thần Nam, bốn mươi vạn thần ma oán hồn sau lưngy ngưng tụ lại thành một ma hồn cực lớn giữa thiên địa, động tác giốnghệt chủ nhân.

Hắc Khởi chém vào Thần Nam, ma hồn cũng vung đao chém xuống, thanh thế kinh nhân.

ThầnNam cả kinh, đó quả là một vô địch ma vương. Hắn tận lực chống lại,đồng thời cố triệu hoán Thần ma đồ nhưng lập tức thất vọng phi thường,Thần ma đồ không hề động tĩnh gì.

Một đòn này khiến Thần Nam tannát nhục thân, Hắc Khởi cười lạnh như thể báo phục lại việc y bị đốiphương đánh tan nhục thân lúc bắt đầu.

Thần Nam vô cùng phẫn nộ,than thở sức mạnh bát hồn không được như trước, hắn nhanh chóng ngưngtụ nhục thân, cầm hung kích đối diện với Hắc Khởi.

“Hắn mạnh nhưvậy phần lớn dựa vào bốn mươi vạn thần ma oán linh, ta sẽ dùng ma phápcầm chân số thần ma chi hồn này, ngươi và bản thể của hắn đại chiến.”Trầm tịch một lúc, Pháp Tổ đã hồi phục thân thể tan nát, khôi phục đượcquá nửa nguyên khí, bí mật truyền âm cho Thần Nam.

“Hảo!”

Tính huống cực kỳ nguy cấp, hai thiên giai cao thủ liên thủ!

“Giết!”

ThầnNam vung phương thiên họa kích nhanh như sao băng, lưu lại tàn ảnh trênkhông cùng một dải hào quang lạnh lẽo, rợn người lao tới gần Hắc Khởi,lãnh quang xạ ra, ánh lửa tung tóe.

Trong trận ác chiến, hungbinh phương thiên họa kích và Tuyệt vọng ma đao cùng xuất hiện vết tổnhại. Nhưng với những bảo vật có binh hồn này, lúc nào cũng khôi phụcđược.

Đại chiến thảm liệt vô cùng, Tuyệt vọng ma đao sáng rựcrỡ, hàn quang xạ ra sát ý vô cùng, một đao chém xuống hớt mất nửa đầuvai Thần Nam. Huyết quang xung thiên, Thần Nam vô cùng đau đớn nhưngkhông kêu lên.

Hắn cố ý như vậy, hiện tại chiến lực của Hắc Khởimạnh hơn, chỉ có cách lưỡng bại câu thương mới có cơ hội thương đốiphương, tạo cơ hội cho Pháp Tổ. Lúc này phương thiên họa kích cũngxuyên vào ngực Hắc Khởi, hắn quay tít khiến *****g ngực Hắc Khởi nátmất một nửa.

Lối đánh thảm liệt này khiến nhục thể phục nguyênđược nhưng linh hồn bị trọng thương, không thể hồi phục trong thời gianngắn. Hơn nữa nỗi đau đơn không khác gì với người thường, ý chí kémkiên cường không bao giờ chịu nổi.

Hắc Khởi nén đau, lạnh giọng: “Tiểu tử độc ác thật, cũng giống ta năm xưa.”

Y cùng Thần Nam lại đối chiến, đao, kích liên tục va nhau, huyết quang lóe lên.

“Nhândanh ta, Linh hồn tịnh hóa!” Pháp Tổ xuất thủ, Quang minh hệ thiên giaicấm chú mới sáng tạo gần đây để đối phó tử vong oán hồn bùng lên.

Bốnmươi vạn thần ma oán hồn bị làn sáng thần thánh bao trùm, tiếng kêukhóc rền rĩ vang lên bất tuyệt, bốn mươi vạn oán linh đồng thời giãygiụa.

Mấy vạn oán linh tan tành như bóng đêm gặp ánh lê minh.

“Contrùng đáng chết, không diệt ngươi thì ngươi dám đối phó với ta như vậy,tan xương nát thịt mau.” Hắc Khởi phẫn nộ cực độ, ơ hờ một chốc mà thầnma chi hồn bị phá dễ dàng như thế, sao không khiến y đại nộ? Y rút đaochém vào Pháp Tổ.

La Khải Nhĩ kinh hãi, phát hiện quang hệ thiêngiai cấm chú ma pháp Linh hồn tịnh hóa nhanh chóng tan mất, mấy vạn oánlinh vốn tan biến lại xuất hiện.

“Không thể nào.”

“Takhông thể hủy diệt, làm gì có chuyện thần ma chi hồn ta tế luyện ra lạibị hủy diệt.” Hắc Khởi gầm lên lao tới, bốn mươi vạn thần ma oán hồncũng điên cuồng gào rú, lần này chúng hợp lại cùng Hắc Khởi, hung hãnđánh tan trùng thể như ngọn núi.

“Lần này ta quyết giết ngươi, không cho ngươi cơ hội nữa.” Hắc Khởi rít lên.

Yxuất ra bốn mươi vạn thần ma chi hồn, ma đao liên tục vạch lên trênkhông, từng đạo chú văn xuất hiện gần Tuyệt vọng ma đao rồi giơ lên caochém vào Pháp Tổ.

Thần Nam cũng hành động.

Thân thể và phương thiên họa kích hợp nhất, hắn liên tục gầm lên.

“Tam Thiên Đại Thế Giới!”

“Băng Phong Tam Vạn Lí!”

“Lưỡng Thế Vi Nhân!”

“Sát Na Vĩnh Hằng!”

“Hoàn Vũ Tận Diệt!”

Chỉđợi mỗi cơ hội này. Hắc Khởi xuất thủ, Thần Nam cũng xuất thủ, pháptắc, hung kích và cả thân thể hắn hòa làm một lao vào tuyệt thế ma quân.

Hiểnnhiên, Hắc Khởi có phần kị húy khi hai thiên giai cường giả liên thủ. Yquyết định diệt Pháp Tổ trước rồi từ từ xử lý Thần Nam, báo thù choTùng Tán Đức Bố.

Khô lâu cốt do bốn mươi vạn thần ma hài cốttinh hoa tế luyện thành ngăn trước mặt y, che đỡ đòn công kích của ThầnNam, bản thân y cùng thần ma oán linh vung Tuyệt vọng ma đao bổ mạnhvào La Khải Nhĩ.

“Tịch diệt cho ta.”

“A …”

Pháp Tổ kêu lên thảm thiết, thân thể đang tụ lại vỡ tan, cả linh thức tựa hồ cũng bị đánh tan.

Hắc Khởi lộ ra nụ cười mãn ý tàn nhẫn, nhưng lập tức tắt ngay. Thần Nam phá tan bộ khô lâu cốt, bổ thẳng vào bản thể của y.

Thân thể bị chẻ làm đôi, linh hồn cũng thụ trọng thương.

Nộhỏa lan tràn, Hắc Khởi vô cùng phẫn nộ. Bất quá, đã diệt được con trùngkia nên giờ có thụ trọng thương cũng đáng, y có thể thoải mái hành hạcừu nhân.

Nghĩ vậy, nộ hỏa của y tan ngay, thân thể nhanh chóng tụ lại, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

“Đếnphiên ngươi, ta phải hành hạ ngươi một vạn năm.” Y thu hồi khô lâu cốtrải rác trên không, chỉ Tuyệt vọng ma đao vào Thần Nam.

Thần Nam thầm nghĩ, chẳng lẽ dự cảm cách đây không lâu lại thành thật? Hôm nay e là lành ít dữ nhiều.

Nhưng giờ không còn chỗ lùi, hắn buộc phải tử chiến đến cùng.

Đến nước này hắn không hề chán nản mà hào khí dâng lên ngùn ngụt, chiến ý cháy sáng trong lòng, huyết dịch dần sôi lên.

“Chết, ta cũng phải kéo theo ngươi.”

Hắn không lùi, cầm kích lao tới, quyết tử cùng đối phương.

Lậptức vô số vùng hư không tan tành, thảm liệt đại chiến lại bắt đầu. ThầnNam mang lòng quyết tử cùng xung thiên chiến ý nên trận chiến với HắcKhởi thiên hôn địa ám.

Cùng lúc một tia dao động kì dị tràn ra, trên không sáng rực hào quang, một con nhộng chừng hơn trượng xuất hiện tại hư không.

“Soạt.”

Con nhộng phát ra kim quang đột nhiên phá toái, một cánh bướm nhanh chóng bay ra.

Pháp Tổ La Khải Nhĩ.

Ykhông còn giữ trùng thể chậm chạp, hiện cao như người thường, trừ mangtrùng đầu cùng một đôi cánh bướm màu vàng sau lưng, y giống hệt thườngnhân, hình dáng dễ coi hơn lúc mang trùng thể vô số lần.

Biến hoá.

Trong hoàn cảnh này y lại biến hóa thành công.

Y quan sát trận khoáng thế đại chiến giữa Thần Nam và Hắc Khởi ở ngoài xa, đang đi đến những thời khắc thảm liệt nhất.

Thoáng chốc, y phảng phất thấy mình quay về Thái cổ thời kì.

Trongthời đại có vô vàn cường giả đó, bao nhiêu anh hùng đều rơi rụng trongnhững trận đại chiến thế này. Đó là một trang sử hủy diệt, đầy tối tămkhiến cường giả rơi máu lệ.

La Khải Nhĩ cơ hồ thấy cường giả mạnh nhất năm xưa đang tung hoành thiên địa, phong thái cao vời.

Tựa hồ thấy lại cảnh tượng bi thảm anh hùng mạt lộ, máu của cường giả nhuộm khắp thiên địa.

Y tuy đau lòng, tiếc nuối nhưng biết trận chiến năm xưa xứng đáng.

Phảng phất như khung cảnh Thái cổ chư thần năm xưa rơi máu khắp thiên địa, nhiệt huyết đại chiến.

Tựahồ nghe thấy tiếng hét bi thương khí tráng sơn hà của Thời Không đạithần, tự hủy tu vi bách thế để nghịch chuyển càn khôn, điên đảo âmdương, bất chấp cái giá phải tịch diệt mở con đường máu cho chư thần.

Nhưnhìn thấy Ma Chủ, người được coi là điên cuồng nhất thiên địa, trongtrận chiến tuyệt vong đã hút lấy trăm vạn sinh hồn, dùng phương thứctàn nhẫn nhất giết địch.

Sau cùng, hình ảnh dừng lại nơi đại thần Độc Cô Bại Thiên, người lật tay cũng làm càn khôn biến đổi, đang máu nhuộm trời xanh.

Trận chiến thành công để thiên cổ tuế nguyệt yên bình.

“Ha ha…” Pháp Tổ cười vang, bước khỏi tâm linh thế giới, ngẩng mặt lên bật cười: “Không ngờ ta còn có ngày khôi phục thực lực.”

Ngoài xa Hắc Khởi và Thần Nam tách nhau ra.

Mắt Hắc Khởi xạ ra hào quang đáng sợ, lạnh lùng nói: “Được lắm, quả nhiên may mắn không chết, tu vi càng tinh tiến.”

Pháp Tổ tỏ ra cực kì tự tin: “Đấu được với ngươi.”

“Vô dụng, ngươi vẫn còn lâu mới là đối thủ của ta.” Hắc Khởi lạnh tanh nói.

“Không ổn, một quân chủ khác của đệ ngũ giới sắp tới.” Thiên Quỷ ngoài xa truyền âm cho Thần Nam.

Trong lòng hắn dậy sóng, không giữ nổi bình tĩnh.

Thoángchốc, hắn nghĩ tới một việc – biến hóa. Được Pháp Tổ châm ngòi, hắnđang đi đến quyết định gian nan: có tu luyện Thái Thượng vong tình lụckhông. [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #706 

Old 01-19-2009, 04:02 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 335: Bắc Đẩu Phục Ma

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Tặng Thiên Ma muội

TháiThượng vong tình lục là bảo điển danh truyền Thiên giới vô số năm, đượccoi là thiên thượng địa hạ đệ nhất kì công, uy danh còn hơn cả Hoán Makinh của Thần gia.

Điểm kì tuyệt thần dị của thần công đương nhiên vô vàn, nếu tu thành không biết sẽ mạnh đến mức nào.

ThầnNam từng đọc qua Thái Thượng vong tình lục, chỉ đọc nửa bộ đã vô cùngchấn động, không dám đọc tiếp nửa sau, sợ mình nhập ma rồi không thểrút chân mà tự luyện, sau cùng đành bỏ đi.

Nửa bộ công pháp màtu thành thì mỗi ngọn cây, cọng cỏ, thiên địa vạn vật đều là của hắn,từ lớn như núi non sông ngòi cho đến nhỏ như hạt bụi, sâu kiến, thậmchí cả thân thể địch nhân cũng vậy. Ý niệm đến đâu, phàm là vật chất sẽphải nghe lệnh của hắn, nếu đại thành sẽ lên thêm một mức. Đáng sợ hơnlà khi hoàn thanh, hắn và Thiên là một, cách hắn làm là ‘tắc’, thiênđịa pháp tắc do mình hắn định.

Đó tuyệt đối là một bộ thần ma cấm thư. Tu luyện là đạt đến thần ma chi cảnh, xứng danh thông thiên kì thư!

Nhưngbộ kì thư này quá tà dị, tuy luyện nó phải không ngừng giết tự ngã,biến hóa thành một tự ngã hoàn toàn mới, để nhục thể và tinh thần liêntục tăng cao.

Cứ như thế, sau cùng sẽ thành thiên địa hay còn là bản thân?

Vì nguyên nhân vày, hắn không ngó ngàng đến Thiên giới đệ nhất kì thư. Đến cuối cùng sẽ tu luyện thành cái gì? Hắn không biết.

TừHoán Ma kinh, hắn đã nắm được đôi chút. Bộ công pháp đó cũng kì dịkhông kém – dùng thân thể một người khác làm trận pháp cho một cườnggiả chết nhiều năm sống lại.

Thái Thượng vong tình lục có ẩn chứa âm mưu như vậy không?

Đólà điểm Thần Nam lo lắng nhất, từ lúc tiếp xúc với quyển sách này đãliên tưởng như vậy, liên tục biến hóa bản thân, cuối cùng thành một tựngã hoàn toàn mới, có phải là điều tác giả Thái Thượng vong tình lục dựliệu trước, rồi bày ra một cái bẫy cực lớn?

Hắn lo rằng tiến hóa thể sau cùng lại phục vụ cho Thiên nhân, tác giả của tà thư.

Tuluyện hay không? Thần Nam phi thường mâu thuẫn, thấy Pháp Tổ biến hóa,hắn liên tương đến Thái Thượng vong tình lục, với thiên giai tu vi chắcchắn có thể lập tức thi triển vài cấm pháp trong đó nhưng chỉ e khôngthể quay đầu.

Hiện tại tình huống quá nguy hiểm, chỉ có thực lựcmới là đạo lí. Tuy Pháp Tổ cực mạnh nhưng rõ ràng không phải đối thủcủa Hắc Khởi. Dù gì Thái cổ quân chủ cũng là nhân vật ngang cơ với MaChủ.

Tu luyện hay không? Quả khó quyết định.

La Khải Nhĩvà Hắc Khởi đang đại chiến, cả hai đều là cường giả từ Thái cổ thời kì,thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú. Vừa giaothủ đã biết nhau mạnh yếu thế nào.

Quân vương Hắc Khởi hú vang trời, tư thái cuồng bá bất khả nhất thế!

La Khải Nhĩ biến sắc mấy lần, biết mình dù tái hiện tu vi gần như năm xưa nhưng vẫn không phải địch thủ của đối phương.

Nhưng giờ không thể giơ mình chịu nhục như trước được. Dù chiến bại cũng phải chết cho tôn nghiêm, buộc đối phương phải trả giá.

Y không từ thủ đoạn đối đãi với người khác, đương nhiên đối địch càng không cố kị gì.

Tháicổ ma pháp ảo ma lĩnh vực nhanh chóng được thi triển, cơ hồ có một vòngsáng che kín thiên địa, phạm vi ngàn dặm đều trở thành ảo ma vực trongtay y, mọi sinh mệnh thể trong lĩnh vực đều tử vong.

“Tuy cóthêm cánh nhưng cuối cùng ngươi vẫn là một con trùng. Loại pháp tắckhông gian này cấm cố được ta sao? Đúng là buồn cười. Chẳng qua làhuyệt chôn con trùng ngươi.” Hắc Khởi bật cười.

“Tâm hữu linh tê!”

PhápTổ đứng trong lĩnh vực của mình quát vang, không phải dạng cảm ứng lãngmạn mà là tinh thần ma pháp công kích kinh nhân giết người trong vôhình.

Y muốn quán thông ý nghĩ trong lòng Hắc Khởi rồi tạo thành ảo cảnh trong tâm hải đối phương, để đối phương tự giết mình.

HắcKhởi ngẩng lên gầm vang, cuồng phong quét qua tâm hải, hơi lộ vẻ thấtthấn, đó là đòn công kích đến từ linh hồn, một cây kiếm lớn đang tunghoành trong tâm hải, dấy lên ô vân dày đặc, toan chấn nát tâm hải của y.

Thếgiới tâm hải của y có dấu hiệu tan ra, cây thần kiếm cấu thành từ tinhthần sắp hủy diệt tâm hải thì y chợt gào lên tuyệt vọng, trong tâm hảiliền có một thanh ma đao cũng do tinh thần ngưng tụ thành hoành khôngxuất thế, đánh gãy thanh thần kiếm. Thế giới tâm hải rạn vỡ liền ổnđịnh rồi khôi phục nguyên trạng.

Thế giới tâm hải của y như đã trải qua luân hồi nhưng với ngoại giới chỉ là nháy mắt.

Y mở bừng mắt nói với Pháp Tổ: “Không cần thi triển tinh thần ma pháp với ta. Vô hiệu thôi. Tâm chí ta còn cứng hơn thép.”

“Ta biết, chả trách được.” Pháp Tổ cười lạnh.

“Thấyđược tâm hải của ta? Ha ha…” Hắc Khởi ngẩng mặt cười vang nhưng thầnthái vô cùng nanh ác, phát ra tuyệt vọng chi ý, lạnh lẽo nói: “Lúc nhỏchưa thành danh ta bị người ta bức phải ăn thịt phụ mẫu. Mới thành danhđã bị người ta phong ấn trong tuyệt địa, để sống sót ta phải ăn cả chínnhi nữ theo bên mình. Cả ái thiếp nữa. Lúc thành danh đỉnh cao, dẫn bốnmươi vạn thần ma tung hoành thiên địa, nhưng sự tình không hoàn mĩ, lạitrúng kế của người ta, bị hai quân vương bố trận vây khốn vạn năm,trong lúc tuyệt vọng giãy giụa đã sáng tạo ra thiên cổ ma công, tự tayđộng thủ giết bốn mươi vạn tâm phúc đem tế luyện họ thành thần ma oánlinh, sau cũng cũng thoát được tuyệt trận, giết sạch cường địch. Ngươiđời cho rằng ta giết bốn mươi vạn thần ma cừu địch, có ai biết họ đềulà thủ hạ theo ta chinh chiến? Ha ha.. đích xác, sau này ta giết địchnhiều hơn số đó nhiều nhưng đầu tiên vẫn phải giết thủ hạ. Ha ha…”

Hắc Khởi điên cuồng cười vang, sắc mặt méo mó cực điểm.

ThầnNam và Pháp Tổ tăng công lực lên cực hạn. Hắc Khởi kinh qua nhưng hoàncảnh tuyệt vọng nhất, lịch trình tâm linh này quá đáng sợ, một khi y ratay, thủ đoạn hành sự ắt tàn nhẫn hơn người thường trăm lần.

Hắc Khởi chìm vào tuyệt vọng là đáng sợ nhất.

Tinhthần ma pháp công kích của La Khải Nhĩ không thương tổn đến y mà kíchdậy ám hắc chi tâm tàn bạo nhất, tâm tình tuyệt vọng lan tràn thiênđịa, khí thế của Hắc Khởi lên đến cực điểm!

“Thế giới này không ai ngăn nổi ta! Nhìn khắp Tam giới Lục đạo, trừ vài ba người, còn ai đáng là đối thủ của ta.”

Hắc Khởi cười điên cuồng, không biết y khẩu xuất cuồng ngôn hay thật sự đạt đến cảnh giới đó.

Bấtkể thế nào, Pháp Tổ và Thần Nam đều cảm thấy áp lực chừng từng có. Tháicổ quân vương mạnh hơn hẳn, vết trọng thương cơ hồ không ảnh hưởng gì,bốn mươi vạn thần ma oán linh quanh y phảng phất như ngọn lửa hừng hựccháy lên.

Lĩnh vực được Pháp Tổ bố trí khắp ngàn dặm tiêu tan.

“Thế” mà Hắc Khởi phát ra lên tận thái hư.

“ThờiKhông đại thần ở đâu? Ma Chủ ở đâu? Độc Cô Bại Thiên ở đâu? Ra đây.Không ai chống nổi ta trăm chiêu.” Hắc Khởi gần như phát cuồng.

Pháp Tổ và Thần Nam nhìn nhau, lộ vẻ kinh hãi, họ đã liên thủ cũng không chống nổi Hắc Khởi.

“Chiếnhồn lang thang trong thiên địa, các chiến hữu của ta, xin hãy nghe lờita triệu hoán…” Pháp Tổ lần đầu tiên trịnh trọng ma trang nghiêm ngâmxướng cổ lão chú ngữ như phổ thông ma pháp sư.

Đương nhiên hiệu quả khác hẳn, chú ngữ của một Thái cổ ma pháp tổ thần ắt uy lực thạch phá thiên kinh!

Từ lời chú ngữ là biết uy lực này khác một trời một vực với pháp sư hiện tại.

Phápsư mạnh nhất bây giờ dù thi triển được Thái cổ ma pháp cũng chỉ ngâmxướng: “Những Thái cổ thần linh vĩ đại lang thang trong thiên địa…”

Pháp Tổ xưng hô họ là chiến hữu, cách biệt vô cùng.

“Tuyệt diệt chi - Thiên ngoại vẫn thạch!” Pháp Tổ quát vang.

Không chỉ Thần Nam kinh hãi mà Hắc Khởi điên cuồng cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Cáccao thủ Thiên giới và Nhân gian quan chiến thông qua kí ức thủy tinhđều tỏ vẻ kinh hoàng. Trong truyền thuyết, Thái cổ ma pháp sư có thểtriệu hoán thiên ngoại vẫn thạch về đại chiến, nhưng ai nấy chỉ coi đólà lời đồn, không ngờ hôm này được chứng kiến thật sự.

Từ trời cao một màn mưa sao băng nhanh chóng phá không bay tới, đúng là không tưởng tượng nổi do một người triệu hoán tới.

Hào quang sáng chói thoáng chốc đã tới như diệt thế chi quang. Pháp Tổ lại triệu hoán được thiên ngoại vẫn thạch tấn công.

“Ầm, ầm, ầm…”

Thinh không chấn động, vô vàn vẫn thạch phát ra hào quang chói lọi lao tới Hắc Khởi, nuốt chửng y.

Nhưng trong lúc mọi người ở Nhân gian, Thiên giới chưa kịp hoan hô thì tiếng cười điên cuồng phát ra trong màn mưa sao băng.

“Ha ha ha… Ta nói rồi, không ai giết nổi ta, ‘Thiên’ cũng không.”

“Ầm.”

Cơn mưa sao băng thoáng chốc sáng rực lên cực điểm rồi vỡ tan, hóa thành cái bụi tầm thường, biến mất trong hư không.

Tấtcả tan đi, thân thể cao lướn của Hắc Khởi đứng trên không, cầm Tuyệtvọng ma đao phát ra sát ý xung thiên, bốn mươi vạn thần ma oán linh đốtlên sát khí rừng rực.

Sắc mặt Pháp Tổ nhợt đi, đã triệu hoán đếnsát chiêu Thiên ngoại vẫn thạch, cấm kị tuyệt học của ma pháp mà vẫnkhông làm gì được Hắc Khởi, làm thế nào mới giết được y?

“Trừ phi ngươi triệu hoán sao trời vô tận, hoặc 'Thiên' đến đây.” Quân vương Hắc Khởi buông lời lạnh lùng, chấn nhiếp hồn người.

La Khải Nhĩ lần đầu tiên có cảm giác vô lực.

ThầnNam định dùng Thiên Khanh nhưng biết rằng Hắc Khởi không phải con nítba tuổi mà là thiên cổ quân vương điên cuồng, dù dẫn y tới chắc y cũngbằng thần thức tu vi hùng hậu mà cảm ứng được nguy hiểm.

Chỉ khi đến lúc cuối cùng, lưỡng bại câu thương, mất hết chiến lực, đó mới là chiến trường quyết định.

Nhưng hắn không biết mình có kiên trì nổi đến lúc đó không.

Hiện tại hắn cần thực lực.

Hắnbiết mình không được chọn lựa, nếu bây giờ nghịch chuyển huyền công, cólẽ sẽ tăng tu vi lên mức vô tận, nhưng được sao? Hiển nhiên thần côngkhông chịu sự khống chế của hắn, hiện tại chỉ còn cách dùng tới một vàituyệt học trong Thái Thượng vong tình lục.

Hắn bị bức phải đi lên con đường không lối về.

“Mỗingọn cây, cọng cỏ, thiên địa vạn vật đều là của ta… ý niệm đến đâu,phàm là vật chất sẽ phải nghe lệnh của ta… ta và Thiên là một. Cách talàm là ‘tắc’, thiên địa pháp tắc do mình ta định…”

Đệ nhất kìcông Thái Thượng vong tình lục cổ lão mà thần bí. Mỗi câu chảy tronglòng Thần Nam là những cấm kị chi pháp khủng khiếp hiện lên trong óc.

Dù đi trên tuyệt lộ, hắn cũng đành cay đắng chấp nhận.

Tâmpháp gia truyền Hoán Ma kinh bị hắn cố cắt đứt, thay bằng Thái Thượngvong tình lục, xương cốt vang lên tiếng lách cách, chân nguyên trongkinh mạch như sóng biển gầm gào, thân thể hắn cơ hồ nổ tung.

Không thể quay lại nữa rồi.

Chỉ đành tiến lên…

Chânnguyên phá nát gân mạch, tiến vào cốt cách, đường lối hành công hoàntoàn bất đồng. Không cần gân mạch hay huyệt vị, toàn thân đều là huyệtmạch, kể cả tóc tai hay làn da.

Thiên thông địa động!

Thần Nam cảm giác bản thân dung nhập vào thiên địa, nhìn thấy sao trời sáng rực, ánh sao vô tận rạng ngời.

Một môn tuyệt học trong Thái Thượng vong tình lục lóe lên trong óc.

Hắn quát lớn: “Bắc Đẩu Phục Ma!”

Hòa vào thiên địa, hắn cảm giác mình và bắc đẩu thất tinh trên trời tạm thời nối liền.

Bắc đẩu thất tinh phát ra ánh sáng vô hạn, từ trời cao xạ ra bảy quang trụ.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #707 

Old 01-19-2009, 04:02 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 336: Tiến vào đệ ngũ giới

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Thiên thông địa động, bắc đẩu phục ma!

ThầnNam nhục thân tuy đứng trên hư không nhưng cảm giác đang hóa thân thiênđịa. Ức vạn tinh mang chiếu sáng hoàn vũ, hắn tưởng mình đang ở trongtinh không.

Sao sáng vô tận trường tồn thiên cổ, bảy vì sao sángrực đáp lại cảm ứng của hắn. Bắc đẩu thất tinh rải xuống hào quang ngậptrời, tụ lại thành bảy đạo thần quang từ thiên ngoại bay về, ngưng tụthành bảy quang trụ, chụp xuống Hắc Khởi.

Thông thiên thất quang!

Thần Nam cảm giác vô cùng quen thuộc, nhớ lại Thông thiên thất trụ ở Phiêu Diêu phong.

Bảy đạo thần quang cùng bắc đẩu thất tinh trên trời tương ứng chiếu sáng mặt đất.

Rốtcuộc Hắc Khởi không giữ nổi bình tĩnh, lưu lại tàn ảnh rồi nhanh chónglướt đi mấy ngàn trượng, bốn mươi vạn thần ma oán linh di động theo,tiếng rền rĩ như sóng biển quét qua thiên địa, dấy lên vô tận ô vân.

Đạoquang trụ đầu tiên bay lên không, ép xuống mặt đất vô tận, tuy khôngphát ra dao động năng lượng nhưng sức mạnh hàm chưa trong đó vô cùngkinh nhân. Đương nhiên nếu kích trúng mặt đất sẽ hủy diệt một vùngthành tử địa.

Tâm niệm của Thần Nam tuy liên thông bắc đẩu nhưngtâm thần vẫn quan sát chiến trường, đạo tinh quang này do Thiên Xu tinhphát ra, hắn kết thành pháp ấn phức tạp, miệng quát lớn tinh thần chiquang. Vô tận tinh thần chi lực đổi hướng đuổi theo Hắc Khởi.

“Gừ…”

HắcKhởi đại nộ, hắn xưa nay gặp mạnh càng mạnh hơn, chưa từng thoái lui,hiện tại ma hỏa đại thịnh, bèn đưa Tuyệt vọng ma đao chỉ vào tinhquang, bốn mươi vạn thần ma oán linh cùng gào lên.

Tuyệt vọng ma đao và tinh thần chi quang va nhau, bùng lên hào quang, tiếng gầm điên cuồng của Hắc Khởi vang khắp thiên địa.

Đạo tinh thần chi quang bị cái thế ma vương đánh tan.

Tinh thần chi lực từ Thiên Xu tinh bị y đánh bạt đi, bốn mươi vạn thần ma oán linh cùng gào lên.

Qua kí ức thủy tinh, các tu giả của Nhân gian và Thiên giới đều biến sắc, Thái cổ quân chủ này quả bất khả chiến thắng!

Cùng lúc, đệ nhị đạo và đệ tam đạo tinh thần chi quang đồng thời chiếu tới.

Bạch quang từ Thiên Tuyền và Thiên Cơ tinh sáng chói, tụ thành hai quang trụ, xuyên xuống gần chỗ Hắc Khởi, định bao phủ y.

“A …”

HắcKhởi phát cuồng, mái tóc dài tung bay, cuồng loạn vũ động, diện mạonanh ác cực điểm. Bốn mươi vạn thần ma hóa thành vô tận ma vân, chặntrước mặt y, hòa vào thần quang của sao trời.

Một bên sáng chói, một bên ảm đạm va nhau kịch liệt.

Ngay cả La Khải Nhĩ cũng kinh hãi.

Nhưng kết quả vượt khói ý liệu, hai bên vô thanh vô tức, điên cuồng hút lẫn nhau.

Sau cùng, Tuyệt vọng ma đao kết thúc tình hình giằng co, tinh quang tan tác, bốn mươi vạn thần ma oán linh hồn ảnh ảm đạm.

Hắc Khởi gầm lên điên cuồng, quanh mình phát ra vô tận sát khí khiến bốn mươi vạn thần ma oán linh đồng thời phục nguyên!

Hắc Khởi đáng sợ, quả nhiên vĩnh hằng bất diệt!

Nhưngnhìn kĩ sẽ thấy khóe miệng y rỉ máu, nội thể bị tổn hại, thụ trọngthương, nghiêm trọng hơn nhiều vết thương ngoài thể phách.

Thậtra trong thời gian quá ngắn, Thần Nam không thể hiểu tường tận TháiThượng vong tình lục, nhưng dựa vào thiên giai tu vi và tâm pháp tà thưmà vận chuyển thể nội chân nguyên theo những gì ghi trong môn công phápđáng sợ này, thi triển một vài tuyệt học như Bắc Đẩu Phục Ma.

Nhưng về ý cảnh của Thái Thượng vong tình lục cần tham ngộ nhiều chỗ kì diệu khác mới nắm được tinh túy.

Nhưng giờ đành phải học kiểu mô phỏng, dựa vào thiên giai tu vi, cưỡng ép thi triển một vài cấm kị tuyệt học.

Bằng không bảy đạo của tinh quang của Bắc đẩu thất tinh sẽ cùng chiếu xuống.

Hiện tại bảy quang trụ tuy đến cách nhau chỉ nháy mắt nhưng với cao thủ cỡ Hắc Khởi, thế cũng đủ rồi, có thể ung dung hóa giải.

Thiên Quyền, Ngọc Nhai, Khai Dương ba đạo tinh quang thoáng chốc kích tới, quán thông thiên địa.

Lầnnày ma đao của Hắc Khởi giữ phương chính giữa, thần ma oán linh giữ métả, khô lâu do thần ma hài cốt luyện thành giữ mé hữu, cùng đối khángba đạo tinh quang.

“Ngẩn ra đó làm gì, lên đi.” Thần Nam quát vang với Pháp Tổ.

LaKhải Nhĩ tỉnh mộng, hiện tại không phải lúc ngẩn ra, không diệt đốiphương sẽ bị y huyết sát trăm vạn dặm, cân nhắc thế nào ắt loại ngườibất cần thủ đoạn Pháp Tổ biết chọn lựa.

Thiên địa lóe lên từng trận hỗn độn chi quang, không gian chung quanh tan vỡ không thành hình dạng gì, cũng quay về hỗn độn.

Ba đạo tinh quang va chạm với Hắc Khởi vô cùng kịch liệt.

Tuyệtvọng ma đao suýt nữa gãy gục, bốn mươi vạn thần ma oán linh bị oanhkích tứ tán, khô lâu cốt tan thành vô số đoạn. Ba đạo tinh thần chiquang tan biến, Hắc Khởi vừa thò khỏi vùng hỗn độn liền bị một dải mapháp hỗn hợp của La Khải Nhĩ kích trúng, tan tành từng mảnh.

Y phẫn nộ gầm lên, thân thể lại ngưng tụ, nhưng đạo tinh thần chi lực sau cùng do Thần Nam khống chế lại giáng xuống.

Thầnlực phá không bay tới, đập vào mình Hắc Khởi, Tuyệt vọng ma đao gãy làmđôi, Hắc Khởi bị đánh tan xương nát thịt, linh hồm ảm đạm hẳn, thụtrọng thương không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng dị biến đáng sợ nằm ở phía sau.

“A …”

HắcKhởi phẫn nộ gầm lên, thanh âm truyền khắp Thiên giới và Nhân gian,thân thể tan nát không tụ lại ngay, bốn mươi vạn thần ma chi hồn bịđánh tan tràn về chỗ y như mây đen đầy trời, toàn bộ bị hồn phách y hútlấy.

Cả khô lâu cốt tan tành cũng bay về, dung nhập vào toái cốt của y, lúc đó y với chân chính tụ lại.

Tiếnggầm tuyệt vọng vang lên, bốn mươi vạn thần ma oán linh giãy giụa trongtuyệt vọng, phát ra sát khí xung thiên rồi toàn bộ tan vào thể nội HắcKhởi.

Hắc Khởi tụ lại một cách đáng sợ.

Trong tuyệt vọng, y tăng thêm một mức.

“Chocác ngươi biết, ta vĩnh hằng bất diệt. Tam giới Lục đạo không mấy aiđáng là đối thủ của ta.” Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao bị gãy, ma đaonhanh chóng liền lại.

Những người quan chiến qua kí ức thủy tinhgần như tuyệt vọng, Thái cổ ma quân này quả bất khả chiến thắng, mạnhhơn cả Tùng Tán Đức Bố.

Hắc Khởi lạnh lùng nhìn Thần Nam: “Ngươicũng dùng Bắc Đẩu Phục Ma, quả là xảo hợp, năm xưa bọn ta cũng bị trậnpháp kiểu này phong ấn. Giờ lại gặp, không giết người khó với nỗi hậntrong lòng.”

Hiện tại Thần Nam không có thời gian cân nhắc chuyện Hắc Khởi bị phong ấn năm xưa.

Hiệntại trong lòng hắn cô tịch, cuối cùng đã bước lên con đường không lốivề của Thái Thượng vong tình lục. Công pháp trong đó vô cùng quái dị,không hổ là Thiên giới đệ nhất công pháp.

Nhưng thời gian ngắnngủi, căn bản không thể phát huy toàn bộ uy lực của các cấm kị tuyệthọc trong đó. Hắc Khởi trong lúc tuyệt vọng lại lên cao hơn một cấp, dùlàu thông Thái Thượng vong tình lục cũng nắm chắc triệt để diệt đượcđối phương, nói gì lúc không có thời gian này.

“Không ổn, đệ ngũ giới không gian chi môn đã mở, một quân vương vượt giới.” Thiên Quỷ sợ hãi truyền âm cho hắn.

Trong óc hắn nổ vang, một Hắc Khởi đã không chống nổi, thêm một người… hắn không dám tưởng tượng hậu quả.

Vôtận sát ý cùng “Thế” kinh nhân của cường giả ngút trời tràn tới nhưtiếng biển gầm, đang quét vào tiểu thôn yên tĩnh trên bờ, thanh thế vôcùng đáng sợ.

Quân vương vượt giới thoáng chốc đã tới.

Ngườinày cao một trượng, thân thể cao ráo, dung mạo tuấn lãng, da trắng mịn,vốn trông cực kì văn nhã nhưng lúc này y toàn thân nhuộm máu, sát cơ lồlộ như lưỡi thần kiếm sắc bén vừa rời vỏ.

Tà áo nguyệt bạch ráchtan, bị máu nhuộm đỏ, nhất là những nơi yếu hại càng tan tác, chắc ytừng chịu không ít đợt công kích trí mệnh.

Tay y cầm một thanh đoạn kiếm không ra hình dạng gì, đủ thấy trận chiến vừa rồi khốc liệt cỡ nào.

Đệngũ giới tới thêm một cao thủ, tức thì khiến mọi tu giả của Nhân gianvà Thiên giới tuyệt vọng cực độ. Còn ai có thể tiến ra đối kháng cườnggiả đến xâm phạm?

“Đức Mãnh ngươi quả nhiên không chết, còn dámvượt giới đuổi theo ta, đúng là không biết lượng sức.” Lời Hắc Khởikhiến Pháp Tổ cả kinh.

Thần Nam lại như tỉnh mộng, vốn đã tínhtới trường hợp xấu nhất nhưng không ngờ sự tình không nghiêm trọng nhưtưởng tượng. Hắn nhớ lời tín sứ của đệ ngũ giới, Bất tử lão cường, nóirằng người này chính là quân vương phe họ cùng đấu với Hắc Khởi.

ĐứcMãnh gật đầu với Pháp Tổ và Thần Nam, dùng thần thức dao động chào hỏi:“Tại hạ trên đường đến đây đã dựa vào oán niệm của tử linh mà biếtchuyện gì xảy ra, tại hạ là đối thủ của Hắc Khởi, cùng các vị đối phóhắn.”

Không tin nào tuyệt như thế, giờ Hắc Khởi coi như vô địch, cường viện cỡ này quả là đến đúng lúc.

“Haha… các ngươi tưởng đông người thì giết nổi ta sao? Thiên cũng làmđược, tính gì các ngươi. Hiện tại trên đời không còn ai làm gì được ta.”

ĐứcMãnh cầm đoạn kiếm, toàn thân sắc bén như thanh thần kiếm nhìn Hắc Khởichằm chằm. Ở đệ ngũ giới, nếu y không trá tử, chắc đã bị Hắc Khởi diệt.

Yquay lại bí mật truyền âm với Thần Nam và Pháp Tổ: “Hắn nói đúng, dù bangười chúng ta liên thủ cũng không đánh nổi. Hắn vốn là đệ nhị cườngtrong Thái cổ thất quân vương, nếu bị bức vào đường cùng sẽ sinh ratuyệt vọng sát ý, thậm chí lúc đó hắn xếp thứ nhất, cơ hồ không aitranh phong nổi.”

Pháp Tổ truyền âm: “Hắn bị chúng ta bức phải lộ ra tuyệt vọng sát ý.”

Đức Mãnh nói: “Hiện tại… không ai đối phó nổi hắn nhưng giới của tại hạ có một trọng bảo vây khốn hắn được hai ngày.”

“Nói rõ ra đi.” Thần Nam biết đối phương đã có kế sách chu mật.

“Tạihạ muốn mời các vị đến đấu chiến thánh giới, giúp chúng ta diệt một haingười trong Thái cổ lục quân vương, sau đó chúng ta dùng ưu thế quânsố, mấy vị quân vương hợp lực diệt Hắc Khởi.”

Vào đệ ngũ giớiđấu với các Thái cổ quân chủ khác, dù Đức Mãnh nói không ai được nhưHắc Khởi nhưng cũng không dám đại ngôn, chắc chắn vô cùng hung hiểm.

PhápTổ không đáp, Thần Nam cân nhắc một hồi rồi nói: “Ta có thể đi cùngnhưng chỉ ở lại đấu chiến thánh giới hai ngày, Pháp Tổ không thể điđược.”

“Vì sao?” Đức Mãnh hỏi.

Thần Nam cân nhắc rấtnhiều, ai dám chắc khi diệt xong cường địch, phe Đức Mãnh không trởmặt, nhưng không thể lộ ra, hắn lên tiếng: “Thể chất của ta rất đặcthù, chiến lực chỉ duy trì được hai ngày. Giờ Hắc Khởi bị khốn nhưngcần cường giả giám thị. Bằng không hắn thoát được, huyết sát trăm vạndặm thì hậu quả không thể tưởng tượng.”

Đức Mãnh đành gật đầu,nhưng trong lòng rúng động, nhận ra tu vi của Thần Nam không kém mình.Hắc Khởi bị khốn tại đây, nếu bọn họ quay về…

Pháp Tổ La Khải Nhĩ tỏ vẻ đồng ý, y không muốn mạo hiểm tiến vào đệ ngũ giới đáng sợ.

HắcKhởi lạnh lùng nhìn ba người, Tuyệt vọng ma đao đã hoàn toàn hồi phục,y cười tàn nhẫn, định một trận diệt gọn ba thiên giai cường giả.

Nhưngmười ba lá đại kì đột nhiên che kín đất trời che kín chu vi quanh y.Thoáng chốc, âm phong gào rú, sóng máu ngập trời, khung cảnh đại biếndạng.

Ma vân cuồn cuộn, mười ba lá cờ cao đủ ngàn trượng, runglên phần phật trong âm phong, che kín vùng thiên địa này, vây khốn HắcKhởi vào trong.

“Gừ…” Y tựa hồ chấn kinh cực điểm, phát cuồnggào lên: “Đức Mãnh ngươi quả nhiên là truyền nhân của hai tên khốn kia,chết tiệt, ta phải diệt hết tộc của ngươi, một ngọn cỏ cũng không tha.”

Nămxưa, y và bốn mươi vạn thủ hạ bị khốn vạn năm, cũng do những lá TruThiên ma kì này, sau cùng đành phải tự tay giết hết thủ hạ, một mìnhthoát khỏi phong ấn, điều đó trở thành tử kết trong lòng y.

“Không sai, hai vị quân vương năm xưa là cao thủ của tộc chúng ta.”

“Haha…” Hắc Khởi đứng trong Tru Thiên ma kì đại trận, giận quá hóa cười:“Năm xưa không giam được ta nữa là hiện tại, các ngươi chuẩn bị đợidiệt tộc.”

Đức Mãnh cười lạnh: “Giam ngươi ba ngày đủ rồi, lần này chúng ta phải thắng trong trận chiến tại đệ ngũ giới.”

Hắc Khởi biến sắc, cố sức xông ra nhưng mười ba lá ma kì rung lên, che kín đất trời, đâu có chuyện dễ dàng xung phá.

“Đi nào.” Đức Mãnh nói với Thần Nam.

“Đợichút, ta bố trí trận pháp đã.” Thần Nam đã bước vào con đường không lốivề, không cần cố kị Thái Thượng vong tình lục nữa, nên thi triển vậndụng bất kể hậu quả.

Hắn phải đi, nhưng không muốn sau đó Hắc Khởi sẽ gây ra chuyện gì bất ngờ.

“Bắc Đẩu Phục Ma!”

Vẫn là cấm kị tuyệt học này, Hắc Khởi bị khốn, không thể phá ngang quá trình thi triển.

Bảyđạo thần quang từ trên không giáng xuống, bắt đầu từ chòm sao bắc đẩukéo dài đến cuối, thất tinh chi lực chia thành bảy phương vị: Thiên Xu,Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Nhai, Khai Dương, Diêu Quangxạ thẳng từ biển sao xuống phía ngoài mười ba lá cờ, hình thành Bắc ĐẩuPhục Ma trận!

Tuy Thần Nam chưa nắm chắc Thái Thượng vong tình lục nhưng để trận pháp vận chuyển hai, ba ngày không thành vấn đề.

Bảy quang trụ quán thông thiên địa.

Pháp Tổ ở lại, Thần Nam không buồn ngoái lại cùng Đức Mãnh tiến vào không gian chi môn thông đến đệ ngũ giới.

“Ba ba …” Trên Nguyệt lượng, Long Nhi mắt đẫm lệ, nắm chặt tiểu quyền đầu, gọi to.

Mộng Khả Nhi, Vũ Hinh, Đạm Đài Tuyền, Đại Ma… nhiều người nữa thông qua kí ức thủy tinh nhìn Thần Nam đi xa.

“ThiênQuỷ, dọn dẹp sạch sẽ bọn người Hắc Khởi mang tới.” Trước lúc vào khônggian chi môn, Thần Nam lớn tiếng hạ lệnh cho Thiên Quỷ ngoài xa.

Chỉ trong hai, ba ngày có thể xoay chuyển càn khôn.

Thần Nam không được lựa chọn, chỉ đành tiến vào đệ ngũ giới.

Thái Thượng vong tình lục khiến hắn đặt chân lên tuyệt lộ, hiện tại còn gì đáng sợ nữa.

Đệngũ giới quân vương Đức Mãnh mở ra một không gian, năm vạn sinh linh bịy rút từ thiên địa của mình ra rơi xuống, y dùng đoạn kiếm quét ngang,vô tận huyết dịch phun trào, đầu người lăn lóc, tàn thi rơi rụng. Cảnhtượng đại đồ sát đẫm máu như ở luyện ngục.

Máu nhuộn đỏ vùng thiên địa, đả thông lưỡng giới chi môn vốn cần vô vàn sinh linh huyết tế, khung cảnh cực kì tàn nhẫn.

Sư hổ săn bắt mà thành danh, còn hươu dê có ai thương đến? Thế gian xưa này mạnh nuốt yếu, có lý cũng vô dụng.

Thần Nam không ngăn cản, xuyên qua trùng trùng sóng máu tiến vào không gian chi môn …

Trongđó, oán linh gào khóc, hồn phách giãy giụa, tiếng quỷ khiếu bất tuyệtnhưng hiện tại không lúc bi thương, Thần Nam và Đức Mãnh nhanh chóng điqua.

Đệ ngũ giới được gọi là đấu chiến thánh giới, mảnh đất của cường giả, những cường giả mạnh nhất đều ghé qua đây.

Ba thời thần sau, Thần Nam và Đức Mãnh cũng vào được đấu chiến thánh giới.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #708 

Old 01-19-2009, 04:03 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 337: Đuổi giết quân vương trăm vạn dặm

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Tặng Thiên Ma muội

Đối diện với cường địch phải lãnh huyết đồ sát, thỏa hiệp trốn tránh không phải cách, lấy công làm thủ càng thu được hiệu quả.

ThầnNam diệt được Tùng Tán Đức Bố trong Thái cổ thất quân chủ rồi đại chiếnCái Thế quân vương Hắc Khởi, đã kết thành mối hận không thể giải vớimấy quân vương tu vi thông thiên.

Việc đã rồi không thể vãn hồihay che giấu, đợi đối phương đánh tới, chi bằng mình tới trước, giảiquyết một số vấn đề tại không gian khác.

Thái cổ quân chủ đạichiến khiến thây phơi vạn dặm, lần này đệ ngũ giới cũng gặp cảnh tànnhẫn như vậy, nhưng lại giữ được bình an cho Nhân gian.

Khai thác dị thế chiến trường!

Thần Nam và quân vương Đức Mãnh vượt giới thành công, ra khỏi không gian chi môn, đến đấu chiến thánh giới an toàn.

Cảnh tượng này nằm trong dự liệu của Thần Nam.

Đậpvào mắt là vô tận hài cốt, quanh không gian chi môn có ngàn vạn thi thểrữa nát, ngoài xa bạch cốt ngút ngàn, khô lâu cốt trắng xóa trải ramênh mang khiến lòng người chấn động.

Đó là những sinh linh bị các quân vương đồ sát để vượt giới.

Tích lũy qua nhiều năm tháng, không biết bao nhiều sinh hồn bị đồ lục ở đây.

Sinhkhí tràn ra, đó là sinh mệnh chi năng do huyết tế sinh ra chưa tan hết.Ngoài xa hơn, âm khí trùng trùng, âm vụ đem ngòm phiêu đãng mờ mờ, đượcvô tận hài cốt tô điểm, càng lạnh lẽo rợn người.

Oán linh không ngừng rên xiết, một vùng tử vong chi địa.

Xa hơn là một đầm lấy vô biên, ánh nước lấp loáng, thỉnh thoảng lại có thi thể rữa nát nổi lên giãy giụa, vô cùng tà dị.

Đốidiện vô tận hài cốt, Thần Nam không hề cảm khái, hiện tại hắn giết địchvô số, việc tàn nhẫn nào cũng từng chứng kiến. Lần này đến đệ ngũ giớichỉ để sát nhân.

Đức Mãnh thân thể cao ráo, sắc mặt trắng trẻonhư một thư sinh, không giống bậc quân vương huyết sát vạn lí. Y quaylại nói với Thần Nam: “Đi nào, qua âm linh chiểu trạch là chân chínhtiến vào thế giới của chúng ta. Trừ khi quân vương vượt giới, không aivào đây làm gì.”

Với tu vi của hai người, xuyên qua vùng đầm lầy này chỉ trong sát na.

Đi qua đầm lầy đến một dãy núi liên miên bất tuyệt, ngọn nào cũng ngập trong mây.

Dọcđường Thần Nam cảm giác vô cùng kì dị, nhưng ngọn núi chọc trời này đềubị cụt ngọn, thật khó tưởng tượng nếu nguyên vẹn, chúng cao đến đâu.

ĐứcMãnh tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của hắn: “Từng có nhiều cường giả đến đấuchiến thánh giới, lưu lại ấn kí không nhòa. Đây vốn là một tòa thầnsơn, tụ tập vạn sơn chi linh khí cùng bách mạch chi linh căn, thuộchàng thánh địa hiếm có. Nhưng bị người ta chặt gãy đỉnh núi, lấy linhcăn đi mất, chưa biết chừng chính là cường giả của thế giới các vị.”

Phihành thật nhanh, bọn hắn lại phát hiện một vùng đất rộng vạn dặm. ĐứcMãnh giới thiệu là nơi Ma Chủ đấu với người khác năm xưa, từ Thái cổđến nay, nơi này thành một hoang lương tuyệt địa.

Đoạn Thần Namthấy ấn kí của đại thần Độc Cô Bại Thiên lưu lại, trong lòng vô cùngcảm khái, Thái cổ thời kì cũng chỉ có nhân vật như thế mới có thể ungdung vượt giới.

Ở đệ ngũ giới này, cảnh vật các nơi khác hẳn.

Nóichung là sơn hà tráng lệ, dù có không ít tuyệt địa nhưng phong cảnh túlệ cũng không ít. Diện tích cực rộng, không kém gì Thiên giới của ThầnNam.

Vốn để giết địch nhưng hắn chỉ có thời gian hữu hạn, sau bangày sức mạnh bát hồn sẽ suy kiệt nên buộc phải giải quyết tất cả tronghai ngày, để bớt thời gian đối phó Hắc Khởi.

“Bọn ta có băm vịquân chủ, bốn người khác đang đại chiến với đối phương, chế trụ tứ đạicao thủ của chúng. Hiện tại Hắc Khởi vượt giới, đối phương còn một vịquân vương không có địch thủ nên chúng ta đi đối phó hắn.”

Thần Nam liếc y: “Đừng nói với ta đó là đệ nhất nhân trong Thái cổ thất quân.”

ĐứcMãnh bật cười: “Sao lại thế, đệ nhất nhân đã có người cầm chân, ngườichúng ta cần đối phó không quá phiền hà. Hắn đang trọng thương, trongtrận đại chiến cách đây không lâu suýt bị bọn ta triệt để phong ấn.Đáng tiếc, quân vương phe đối phương đến cứu kịp lúc.”

“Được, bắt đầu hạ thủ từ y.”

ThầnNam biết được không ít tin tức từ lời Đức Mãnh, phe y cũng khiến hắnkinh ngạc, lại có người cầm chân được đệ nhất nhân của Thái cổ thấtquân chủ.

Nhưng như vậy cũng không sao, hắn đến đây để đả phácục diện khiến phe Đức Mãnh và Hắc Khởi cân bằng trở lại, khiến thế lựchai bên càng ngang ngửa càng tốt, có vậy mới bảo vệ được Nhân gian vàThiên giới.

Thái cổ quân vương trọng thương tên Ni Trọng, lúcThái cổ lục quân quay về đệ ngũ giới bị phe Đức Mãnh phát hiện trước,thấy thất quân chỉ có sáu người nên bày kế định giết bớt một người.

Kếtquả tuy chưa thành công nhưng khiến Ni Trọng trọng thương suýt chết,không thể tham chiến. Song phương chỉ huy động được tối đa năm vị quânvương nên giữ được cân bằng trong một thời gian.

“Một vị quân vương trọng thương, tự ngươi cũng diệt được, hà tất tìm ta?” Thần Nam hồ nghi nhìn Đức Mãnh.

ĐứcMãnh thở dài: “Bọn ta từng thử mấy lần nhưng thủy chung không đắc thủ.Cạnh hắn không có quân vương bảo vệ nhưng trận pháp bố trí để dưỡngthương không đơn giản, gần như ngang một quân vương. Lần này hai ngườichúng ta đi cùng, chắc sẽ dễ dàng phá được.”

Đức Mãnh trá tử lừađược Hắc Khởi, lúc Cái Thế quân vương lên Nhân gian, một mình y cũng cócách phá trận pháp nhưng tính y cẩn thận, tìm Thần Nam tới hòng một đònlà thành.

Đấu chiến thánh giới quả là một nơi kì dị, trong đó córất nhiều Huyền giới vô chủ, có Huyền giới địa vực rất rộng khiến ngườita chặc lưỡi.

Thần Nam cùng Đức Mãnh tiến vào Vọng vân giới. Huyền giới này lớn hơn tưởng tượng, bằng một phần sáu đệ ngũ giới,

Vọng vân giới vô cùng đặc dị, nơi duy nhất có cảnh tượng là thạch lâm.

Thạch lâm vô biên cơ hồ trải ra tận chân trời.

Vàosâu Huyền giới mà vẫn hiếm thấy bình nguyên, gò đồi, tuy dần xuất hiệnmàu xanh sinh cơ, nhưng toàn bộ đều bao quanh một ngọn núi đá.

Ngọn núi này vô cùng kì dị, là một hòn đá lớn được đẽo gọt thành, thạch bích cao vút trời xanh, vượt hơn tưởng tượng.

“Đến rồi, chính ở đây.”

Phía trước có sáu tuyệt bích cao vút, khác hẳn chung quanh khi lấp lánh hào quang, rõ ràng đã bị người ta tế luyện.

“Đólà Lục Hợp càn khôn trận do Ni Trọng bố trí. Sáu tuyệt bích này là trậnkì, chia thành Thi, Thư, Lễ, Nhạc, Chu, Xuân, tên nghe rất nhã trínhưng lại sát nhân vô hình. Đây là tuyệt học mạnh mất của Ni Trọng,chiếu theo nguyên khí trong thân thể hắn vận chuyển mà biến hóa. Tuy NiTrọng gần như tịch diệt nhưng được các vị quân vương khác giúp sức tếluyện, sáu tòa thần sơn này coi như cơ thể hắn tái sinh, mượn vô tậnthiên địa oán khí vận chuyển theo công pháp của hắn, vô cùng đáng sợ.”

Thần Nam đã hiểu, sáu tuyệt bích này coi như Ni Trọng trùng sinh, bèn hỏi: “Có cách khắc chế không?”

“Không có, tấn công đại trận coi như đấu với Ni Trọng, hoàn toàn dựa vào thực lực.”

“Vậyđược, bắt đầu từ hắn. Ngươi tấn công ba trận kì Thi, Thư, Nhạc, ta đánhLễ, Chu, Xuân, trực tiếp phá tan hết.” Thần Nam cười lạnh, một Thái cổquân vương ngông cuồng cả đời, giờ phải chịu trận chiêu số của bọn hắn,đương nhiên tin rằng sẽ diệt được.

“Giết.”

“Giết.”

Đức Mãnh và Thần Nam cùng hô vao lao thẳng tới.

“Đức Mãnh ngươi lại đến rồi.” Ni Trọng ở trong sáu tuyệt bích cất giọng lạnh lùng.

“Lầnnày quyết diệt ngươi.” Đức Mãnh gầm lên, đoạn kiếm bổ mạnh vào chữ Thitrong ba trận kì Thi, Thư, Nhạc. Đoạn kiếm nhanh chóng hóa thành mộtngọn núi lớn.

Rung động một chặp, trận chữ Thi vẫn trơ ra, ĐứcMãnh bị hất bay lại, nhưng y không hề chán nản, cười ha hả: “Ni Trọng,ngươi chết chắc.”

Với cao thủ đẳng cấp như y, chỉ xuất thủ mộtlần là phán đoán được thực lực song phương, biết hiện tại Ni Trọng đangcố gượng, quyết không chịu nổi đòn liên thủ giữa y và Thần Nam.

Phươngthiên họa kích của Thần Nam hóa thành ngàn trượng đánh vào trận chữ Chutrong ba trận kì Lễ, Chu, Xuân, khiến toàn tuyệt bích rung lên.

Đoạnhắn và Đức Mãnh điên cuồng tấn công, cơ hội chỉ đến trong thoáng chốc,nhân lúc những quân vương không cứu viện kịp, nhất định phải giết NiTrọng.

Đức Mãnh và hung binh của Thần Nam dấy lên kình phong, uythế kinh nhân. Lục Hợp càn khôn trận sắp bị phá, Ni Trọng không chịuđợi chết, quát vang: “Càn khôn lục giải!”

Càn khôn trận bị chấnvỡ, sáu tuyệt bích tung tóe, vô số nhân ảnh lao ra. Thoáng chốc khắpnơi toàn bóng người, vung đao lao vào Thần Nam và Đức Mãnh.

“Giết.”

“Giết.”

“Giết.”

Thần Nam tính sơ sơ, đám người này không dưới mười vạn.

ĐứcMãnh lớn tiếng cảnh tỉnh: “Ngàn vạn lần không được phát ra oán khí, bổsung năng lượng cho chúng. Ni Trọng đã dốc hết mọi trò rồi, y chếtchắc.”

Thần Nam vung mạnh phương thiên họa kích, thoáng chốc mấy trăm sinh linh ô hô ai tai.

“Đây là…” Thần Nam không thấy mảy mày trở lực.

ĐứcMãnh gào to: “Ni Trọng tụ tập trăm vạn sinh linh để liệu thương, chuânbị giết sạch họ nhằm khôi phục oán khí. Những phổ thông bách tính nàyhiện chưa bị giết nhưng đã bị Ni Trọng khống chế tâm thần, biến thànhhóa thân của hắn. Không được cho ai thoát.”

“Cái gì, những ngườinày là phổ thông bách tính, trăm vạn sinh linh?” Thần Nam chấn kinh, dùxảy ra thiên tai nhân họa thì có bao nhiêu người chết? Đại chiến giữacác siêu cấp đế quốc chết bao nhiêu người? Hắn vô cùng kinh hãi, tínhmệnh của bách tính quả thật “quá rẻ rúng”. Ni Trọng đáng chết vạn lần.

“Đànhphải hạ thủ, thả bất cứ ai, Ni Trọng cũng có thể thoát được. Ai cũng cóthể là hắn.” Đức Mãnh gầm lên, sắp thu lưới nên y không muốn tay trắng,diệt được một Thái cổ quân vương quả nhiên không dễ.

Trăm vạnsinh linh tuy là phàm nhân chi thể, nhưng những người đi đầu có thựclực không thua thần ma, do Ni Trọng khống chế, kế thừa thực lực của y.

LòngThần Nam lạnh lại, hắn biết sau này có lẽ sẽ gánh thiên cổ ác danh,giết ngần này sinh linh còn ác độc hơn Hắc Khởi nhưng không thể lựachọn nữa.

Sát khí trầm thiên địa, thảm liệt lan tận mây sầu, babước giết một người, lòng dừng nhưng tay không dừng. Máu chảy vạn dặm,hồn phách kêu gào.

Thần Nam xuyên qua thi sơn Huyết hải, linhthức hùng hồn khóa chặt những sinh linh lao ra, tuyệt thế hung binhphương thiên họa kích mỗi lần vung lên đoạt hồn cả vạn người, sóng máuào ào quanh hắn như địa ngục tu la.

Ngàn đời sau, có lẽ không ainhớ hắn giết chóc vì muốn diệt cừu địch, giữ bình an cho Thiên giới vàNhân gian, họ chỉ nhớ có một ma vương tắm máu, một cuồng nhân hiếu sátdiệt trăm vạn sinh linh, bị gán cho ác danh vạn kiếp.

Lời khen không thấy đâu, danh xấu đương nhiên vang động.

Nhưng Thần Nam không còn chọn lựa, đành chém giết trong trăm vạn sinh linh.

Giếtchóc là một tội, đồ sát lại là anh hùng, đồ sát chín trăm vạn sẽ là anhhùng trong anh hùng. Tuy vậy con đường lại không giống nhau, nhân nghĩatồn tại trong lịch sử ngàn năm nhưng nay chỉ tôn sùng hùng phong. Mĩdanh không ưa ác danh, giết trăm vạn người ắt tâm không yên, bị vạnngười nghiến răng, ôm hận thiên cổ.

Thần Nam và Đức Mãnh diệt trăm vạn sinh linh, chấn kinh cả đệ ngũ giới!

Hắnvà Đức Mãnh truy sát hóa thân của Ni Trọng, tung hoành khắp đấu chiếnthánh giới, sau cùng cũng hạ được đối thủ ở một thảo nguyên.

Cườnggiả từng diệt Thương Thiên này bị phong ấn vô tận tuế nguyệt nên nguyênkhí đại thương, về đệ ngũ giới bị trọng thương, hôm nay cũng tịch diệt .[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #709 

Old 01-19-2009, 04:04 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 338: Dê giết sói

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Đại chiến vượt giới, một trận thành công, tử thi trăm vạn.

Đệngũ giới chấn động, ác danh của Thần Nam vượt cả Hắc Khởi, người cảgiới này cho rằng hắn chính là tu la ma vương lãnh huyết tàn khốc, nênbị quần sát.

Đức Mãnh tuy lắm mưu nhưng cũng không ngờ tới tìnhcảnh này, tuy trừ được đại địch nhưng thanh danh bọn y tại đệ ngũ giớixuống cực thấp. Điều an ủi duy nhất là tội danh giết trăm vạn sinh linhbị đổ hết lên đầu Thần Nam, y chỉ bị coi là trợ giúp hung đồ, tội danhnhẹ hơn nhiều.

Thần Nam lặng lẽ, giết cũng giết rồi, không cầnbiện bác. Tuy việc hắn làm để giữ bình an cho Nhân gian và Thiên giớinhưng không liên quan đến chúng sinh của đệ ngũ giới.

Thị phi thế nào, hắn đã dự liệu được. Tán dương không hề có nhưng lời mắng chửi là đương nhiên.

Phẫnnộ nhất là mấy vị quân vương phe Hắc Khởi, họ bị mấy quân vương phe đốiphương cầm chân, tuy muốn giết Thần Nam mà không thể phân thân.

Quân vương nổi giận thiên địa động!

Hômđó, bốn vị quân vương nộ hỏa phá thái hư, đại chiến thảm liệt với pheĐức Mãnh, cả đệ ngũ giới cảm ứng được sát ý lạnh lùng của họ.

Đệ ngũ giới sóng ngầm dậy vạn dặm.

“Tiếptheo đi giết A Lý Đức.” Trong mắt Đức Mãnh phóng ra hai đạo lãnh quangsắc bén, vị quân vương bảnh bao lúc này hung ác như độc xà.

“Đệngũ giới có cân bằng lại không?” Thần Nam tự hỏi, giết phe Hắc Khởi làđúng đắn nhưng để những kẻ độc ác như Đức Mãnh độc bá cũng phải việchay ho gì.

Qua Vô thiên chi nhật, Thiên giới và Nhân gian yếunhược, không thể chống nổi đệ ngũ giới. Hiện tại không thể để phe nàotại đệ ngũ giới nắm được cục thế, giới này hỗn loạn càng lâu, Nhân gianvà Thiên giới càng bình an.

“Hiện tại các vị còn cần gì ta nữa, các vị đã chiếm được thượng phong.”

ĐứcMãnh lắc đầu: “Cường giả mạnh nhất phe bọn ta có thể tạm cầm chân nhânvật đứng đầu Thái cổ thất quân nhưng đối phương còn có Hắc Khởi. Hắnquá mạnh, không ai địch nổi, một khi sa vào tuyệt cảnh, triệt để phátcuồng sẽ ngang với ba vị quân vương. Từ lúc đại chiến đến giờ, chưa aidám ép hắn sa vào hoàn cảnh đó. Nhưng đến cuối cùng vẫn không thể tránhđược. Giờ diệt hai người, chúng ta mới coi là xoay chuyển càn khônđược.”

Thần Nam biết Đức Mãnh đang thuyết phục mình nhưng HắcKhởi quả thật quá mạnh, phải giúp họ diệt thêm một quân vương nữa, songphương mới thật sự cân bằng. Khi Hắc Khởi thoát khốn, cùng tham chiếnthì…

“Đi giết A Lý Đức.” Thần Nam quyết định.

A Lý Đức làmột quân vương đặc biệt trong Thái cổ thất quân, không dùng thần binhmà hóa núi non cây cỏ thành vũ khí, ở bất cứ nơi nào có những thứ này,đều lập tức tế luyện thành thần binh tạm thời.

Cảnh giới caosiêu của cao thủ có thể hóa vạn vật thành binh khí. A Lý Đức không phảingười đạt đến cảnh giới đó, từ khi y tu võ đã là vậy, có thiên phú gọiđược tinh hồn của cây cỏ và linh sơn tế luyện thành binh.

LúcThần Nam và Đức Mãnh tới, A Lý Đức và một quân vương phe Đức Mãnh đềutrọng thương, vô tận huyết vũ phơi phới trên tầng không đại thảo nguyên.

Quânphương phe Đức Mãnh cầm chân A Lý Đức không cho y đi cứu viện Ni Trọng,đại chiến đến mức nguyên khí đại thương, lắc lư cơ hồ rơi xuống. ThấyĐức Mãnh và Thần Nam tới, vị quân vương nọ vội vàng rời chiến trường đitìm nơi liệu thương.

A Lý Đức thân cao một trượng, làn da đenđúa, mái tóc đen rối bời không che được tướng mạo bất phàm. Tứ chi củay đều dài, lưng gấu cường kiện, toàn thân như thần báo, hai mắt bắn rahào quang hung dữ.

“Là ngươi… giết Tùng Tán Đức Bố, Ni Trọng!Hắc Khởi…Hắc Khởi sao rồi?” Y đứng trên tầng không đại thảo nguyên,phẫn nộ nhìn Thần Nam, thân hình hơi run lên.

Y cảm nhận được tử khí của hai vị quân vương, đó cũng là tuyệt học của y.

Thần Nam không nói gì, Đức Mãnh cười âm u: “Hắc Khởi xong đời rồi.”

Hắn cố ý kích nộ đối phương, chỉ cần A Lý Đức đại loạn, Đức Mãnh sẽ công kích ngay.

“Tahận.” A Lý Đức không lộ vẻ phẫn hận thái quá, lạnh lùng ngưng thị vàoThần Nam: “Ta đã gặp ngươi, lúc chúng ta thoát khốn khỏi thông thiênthất trụ, ngươi ở gần đó. Không ngờ… một con trùng không ra gì lại nuốtđược hai vị quân vương. Ta hận vô vàn.”

A Lý Đức tuy không tâm thần đại loạn, nhưng câu cuối cùng của y không giấu nổi hận ý và nộ hỏa.

“Khôngcần phải miên miên bất tuyệt, tuy không đến mức một sát na là xongnhưng một ngày cũng đủ rồi.” Thần Nam tuy nói ra với vẻ cực kỳ bìnhtĩnh nhưng ý niệm tất sát lộ rõ.

“Ha ha… không sai, giết Ni Trọng mất một ngày, A Lý Đức ngươi cũng một ngày là đủ.” Đức Mãnh cười lạnh lẽo.

Đã thế này còn gì để nói, A Lý Đức quát vang: “Đại địa đằng long, Địa sát kiếm!”

Trênđại thảo nguyên vô biến đột nhiên nứt ra một đại hiệp cốc, một khối cựthạch như hòn núi từ dưới đất bay lên không khác nào Thiên Long, dấylên vô tận địa sát chi khí.

Địa sát kiếm đồng đồng thời chém vào cả Thần Nam và Đức Mãnh.

Thần Nam quét hung kích ra, va chạm mãnh liệt với Địa sát kiếm, hòn núi bị đánh tan thành hai nửa nhưng cả hai lại lao tới.

ThầnNam cười lạnh, Địa sát kiếm tuy bị A Lý Đức khống chế nhưng không chốngnổi phương thiên họa kích, hai nửa ngọn núi vỡ thành vô số mảnh.

Tất cả chưa kịp rơi xuống lại được A Lý Đức dồn lực vào công vào Thần Nam.

“Hắc, một hóa thành hai, hai thành bốn… hoán thành ngàn vạn, như vậy chạm được đến ta chăng?”

Lầnnày phương thiên họa kích vươn dài ngàn trượng, Thần Nam đứng nguyên,dùng lực quay mạnh như xoay sông lật biển, thiên địa chấn động, toàn bộcự thạch hóa thành cát bụi.

Nhưng cát bụi không tan, từ bốnphương tám hướng tụ lại, khắp trời toàn là cát. Đó không phải cát tầmthương mà xuyên qua được sắt thép, được ngưng tụ thần lực của A Lý Đức,đồng thời mang theo vô tận địa sát chi khí.

“Băng Phong Tam Vạn Lí!”

“Hoàn Vũ Tận Diệt!”

Haipháp tắc đồng thời xuất thủ, Địa sát kiếm lập tức bị phá. Vô tận địasát chi khí bị băng phong rồi nổ tung. Thần Nam hợp nhất với hung kích,xuyên qua trùng trùng băng vỡ, đâm vào A Lý Đức.

“Ha ha…A Lý Đức ngươi đến ngày tàn rồi.” Đức Mãnh cầm đoạn kiếm lao tới.

NếuThần Nam hoặc Đức Mãnh độc chiến với A Lý Đức khỏe mạnh, thắng bại rấtkhó quyết. Nhưng giờ A Lý Đức trọng thương, không phải là địch thủ củahai người.

A Lý Đức lo rằng mình sẽ chết. Y bị phong ấn vô tậntuế nguyệt, giờ lại trọng thương, vĩnh hằng bất diệt chi thể vô cùngyếu ớt. Ni Trọng chính là vết xe đổ.

“Ức vạn ngọn cỏ nghịch kinh thiên!” A Lý Đức quát vang.

Khắpđại thảo nguyên, mọi ngọn cỏ đều bay lên không, tức thì lục quang đạithịnh. Thảo nguyên bên dưới trọc lốc, đập vào mắt là màu đất vàng vôtận.

Cỏ xanh ngập trời như từng mũi tên tấn công Đức Mãnh và Thần Nam.

“ALý Đức ngươi đúng là ngu xuẩn, tu vi đến cảnh giới như chúng ta mà địnhdựa vào cây cỏ sát tử đối thủ sao?” Đức Mãnh cười lạnh, đoạn kiếm vạchra, một nửa vùng cỏ xanh trên không hóa thành vô hình.

Thần Namcàng hung hãn, phương thiên họa kích quét ra, hư không tan tành, số lụcvũ tiễn dù được quán thông sức mạnh của A Lý Đức cũng bị quét sạch.

“Thiên sát kiếm!” A Lý Đức lại quát lên.

Vốnbầu trời xanh ngắt, thoáng chốc dày đặc mây đen, ma vân cuồn cuộn đổvề. Tầng không hắc ám, mấy chục thanh kiếm sáng chói liên tục bổ xuống,định tiêu diệt Thần Nam và Đức Mãnh.

“Vậy mới đúng.”

Lần nàyĐức Mãnh mấy bận gặp nguy hiểm, Thiên sát kiếm là một tuyệt học của ALý Đức, dùng ma vân tụ tập thiên địa tinh khí, ngưng tụ thành Thiên sátkiếm, chuyên phá nhục thể quân vương.

Nhưng… đấu với một người còn hữu dụng, nhưng với hai đại cao thủ dù A Lý Đức có dốc tận lực cũng không mấy hữu hiệu.

Quả nhiên, phương thiên họa kích của Thần Nam phá tan mọi thanh kiếm trong ô vân, khiến trời lại xanh vời vợi.

A Lý Đức biết hôm nay khó sống sót.

“Thếnhân đều biết A Lý Đức ta hóa núi non cây cỏ làm binh khí, không cần tếluyện thần binh. Nhưng có ia biết ta giấu binh khí, không muốn để lộra. Hắc, những kẻ biết ta dùng thần binh đều đã chết, không biết saunày còn giữ được bí mật này nữa không.”

“Ầm.” Sấm sét ùng oàng, vô tận huyết vụ tràn ra, đột nhiên sắc trời ảm đạm vô quang.

Bảythanh thần kiếm như bảy đạo cầu vồng xé toang màn huyết vụ, lưỡi kiếmlạnh lẽo phát ra sát ý thấu cốt, nhanh chóng chém vào Thần Nam và ĐứcMãnh.

“Chết tiệt, hắn ẩn tàng thực lực!” Đức Mãnh biến sắc, bảy thanh thần kiếm bỏ qua Thần Nam, lao hết vào y.

Bảy lưỡi kiếm xé tan từng khe nứt trên không gian, hợp thành kiếm trận không thể đột phát, Đức Mãnh không tránh nổi.

“Chết tiệt.” Đức Mãnh kinh hãi, đoạn kiếm của y bị bảy thanh thần kiếm đánh gãy.

“A…” Quân vương nhục thể bị chấn nát, linh hồn trọng thương, Đức Mãnh vô cùng sợ hãi.

Trong màn huyết vụ, bảy thanh thần kiếm cực kì lợi hại, dễ dàng phá nát nhục thể y.

Biến cố đột ngột khiến Thần Nam cả kinh, nếu vừa nãy bảy thanh thần kiếm tấn công hắn, chắc hắn cùng khó thoát trọng thương.

“Tiếcthật, vốn lần này ta định diệt một vị quân vương khác nhưng biết bảnlãnh lợi hại nhất của y là trốn chạy. Ngươi lại dẫn trợ thủ cực mạnhđến thay thế y, khiến ta phải ẩn nhẫn tới giờ.” A Lý Đức cười lạnhtanh: “Dù ta chết, cũng phải kéo một quân vương theo.”

Đức Mãnhđại nộ, nhanh chóng tụ lại thân thể trong kiếm trận nhưng không thể độtphá. Bảy thanh thần kiếm tựa hồ cấm cố vùng không gian này, bảy đạothần mang tung hoành, lại chấn nát nhục thể y, linh hồn tiếp tục trọngthương.

Thần Nam vung phương thiên họa kích, múa tít thành sátkhí xung thiên lao tới. Nhưng A Lý Đức đã chuẩn bị trước, y vốn quyếttử cũng phải kéo Đức Mãnh theo nên chặn Thần Nam lại đại chiến.

“A …”

ĐứcMãnh lần thứ ba thụ trọng thương, kêu lên thê thảm, không thể thoátkhỏi kiếm trận nên y kinh hãi cực điểm. Dù y là bất diệt thiên giai caothủ, nhưng nếu liên tục trọng thương, sau cùng nguyên khí đại thươngđến mức thấp nhất, ắt khó thoát chết.

Thần Nam tuy muốn cứu ĐứcMãnh nhưng bị A Lý Đức cầm chân, căn bản không thoát thân được. Hiệntại, hắn buộc phải thừa nhận Thái cổ thất quân đều bất phàm, muốn diệtai cũng phải trả giá đắt. Nếu Ni Trọng không gần như hủy diệt, chắc bọnhắn phải chật vật mới giết nổi.

Đức Mãnh đang hoảng sợ đến cùngcực, vốn thắng lợi trong tầm tay nhưng giờ lại gặp sát thân chi họa,không ngờ A Lý Đức ẩn tàng đòn tuyệt sát cỡ này.

A Lý Đức vừađấu với Thần Nam vừa cười lạnh: “Thế nhân đều không hiểu ta, vốn ta làngười yêu quý binh khí nhất, lại bị người ta đồn đại sai lầm. Hắc hắc …”

Tuy bình thường Đức Mãnh đa mưu lắm kế nhưng giờ cũng hết cách, y muốn lớn tiếng chửi hết người đời- những kẻ đã lừa gạt y.

“TửPhong, Đại Không, Vân Vọng, Liệt Cương, Hư Vọng, Lập Sát, Cô Đảm, bảycây thần kiếm do thất phách của ta luyện thành, Đức Mãnh ngươi thoátthế nào được.”

Đức Mãnh gần như tuyệt vọng, bảy thanh thần kiếm nối liền với thất phách của đối phương, đúng là giao cắt tính mệnh.

ThầnNam dù không có hảo cảm với Đức Mãnh nhưng rất muốn cứu hắn, chẳng quabị A Lý Đức liều mạng ngăn trở. Bị một quân vương chặn lại, hắn khôngtài nào tiến lên được.

Nhục thể bị hủy diệt, linh hồn trọng thương lần thứ bảy, Đức Mãnh gầm lêm bi thiết: “Xem ta phá kiếm trận của ngươi thế nào.”

Y tụ lại thân thể, ở trên không phân hóa thành mấy đạo hồn ảnh, nghênh đón bảy thanh thần kiếm .

“Dựa vào lưỡng hồn ngũ phách của ta cắt đứt thất kiếm của ngươi.” Đức Mãnh điên cuồng rống lên.

Bị bức đến nước này, còn muốn sống sót tất phải lựa chọn, Đức Mãnh phát cuồng tự phế hồn phách.

Lưỡnghồn, ngũ phách của quân vương vô cùng đáng sợ, bảy đạo hồn phách nhanhchóng lao vào bảy thanh thần kiếm, ngàn vạn đạo hào quang phát ra, chấntan huyết vân ngập trời, cuồng phong nổi dậy, âm phong gào rú.

Lưỡng hồn ngũ phách quấn lấy bảy thanh thần kiếm, hồn đoạn, phách toái, kiếm gãy, trên không vang lên tiếng gầm chói lói.

ĐứcMãnh chấp nhận hi sinh lưỡng hồn ngũ phách, cuối cùng cũng chấn gãy bảythanh thần kiếm, thoát khỏi kiếm trận. Thân thể y liên tục run lên, máutrào khỏi miệng như suối, toàn thân trở thành huyết nhân.

A LýĐức cũng gần như gục ngã, thất phách trọng thương không tưởng tượng nổikhi thất kiếm gãy, bị Thần Nam vung kích chấn tan. Y nhanh chóng tụ lạithân thể, điên cuồng triệu hoán bảy thanh thần kiếm lại, dung nhập hếtvào thân thể, định dốc tận lực bảo vệ thất phách.

Cạnh đó, Đức Mãnh cũng như phát cuồng tụ tập lưỡng hồn ngũ phách.

Lưỡng bại câu thương!

“ThầnNam… giao cho ngươi, ta phải đi liệu thương.” Đức Mãnh không muốn dâydưa thêm nữa, biến mất vào cuối chân trời, hôm nay y tổn thương quánặng.

Thần Nam không nói gì, lao thẳng vào A Lý Đức.

Đến giờ, A Lý Đức hữu tâm vô lực, không thể tái chiến.

Y không muốn chết thế này nên điên cuồng đào mệnh.

Ngày đó, hung danh của Thần Nam chấn động ngũ giới, đuổi giết Thái cổ quân vương A Lý Đức chạy trối chết suốt cả ngày.

Uythế rỡ ràng. Nên biết Thái cổ quân chủ là những chúa tể vĩnh hằng bấtdiệt, cả Thiên cũng dám giết lại bị một thanh niên cao thủ đuổi khắpnơi, quả không thể tưởng tượng nổi.

Thân ảnh Thần Nam trở thành dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng nhiều cao thủ đệ ngũ giới.

Giết trăm vạn sinh linh, lại truy sát A Lý Đức, bất bại chi thân của Thần Nam chấn động cả đấu chiến thánh giới.

Cái thế đại hung nhân!

Đó lời bình luận của người đệ ngũ giới dành cho Thần Nam.

ALý Đức vội vàng như chó nhà có tang, y không muốn chết bởi không camlòng, bị phong ấn quá lâu nên nguyên khí thủy chung chưa khôi phục, ykhông muốn thế này mà mất mạng.

Nhưng y không có thời gian.

Saucùng, lên trời hết lối, xuống đất cạn đường, y chạy đến không gian chimôn, không hề do dự, lấy năm vạn sinh linh trong nội thiên địa ra huyếttế thông đạo nối liền lưỡng giới. Y muốn vượt giới trốn chạy.

Ymuốn đến Nhân gian giới, bởi mấy vị quân chủ phe y đều bị cầm chân,không thể cứu giúp, chỉ có Hắc Khởi ở giới kia là bùa cứu mệnh sau cùng.

Ybiết cường giả của Nhân gian giới và Thiên giới đều vào đệ tam giới,trừ Thần Nam ra không còn địch thủ lợi hại nào. Với bản lĩnh một mìnhchống nổi ba quân vương của Hắc Khởi, có thể cứu được y.

Lại mộttrận đại chiến trước không gian chi môn, y gần như bị hủy diệt nhưngThần Nam không ngăn nổi, bản thân hắn cũng thụ thương. A Lý Đức phátcuồng chạy vào khung cửa, Thần Nam lại được lãnh giới chỗ đáng sợ củaThái cổ quân chủ, vừa truy đuổi vừa lo láng.

Vượt giới đại chiến rồi truy sát.

ALý Đức và Thần Nam ra khỏi không gian chi môn liền triển khái đạichiến, Thiên Quỷ cách đó không xa bị kinh động. Theo lời yêu cầu củaThần gia từ trước, nó dùng kí ức thủy tinh đẩy hình ảnh này đến các nơiở Thiên giới và Nhân gian.

Nhân gian, Thiên giới, trên Nguyệt lượng, tất cả đều kinh hãi.

Nhưng tất cả đều thở phào, Thần Nam đang truy sát A Lý Đức.

Quânvương A Lý Đức chạy trối chết, sau cùng tìm được khí tức của Hắc Khởinhưng thấy mười ba lá cờ ngàn trượng và Bắc Đẩu Phục Ma trận, y gần nhưtuyệt vọng.

Trong thời gian ngắn, Hắc Khởi không thể thoát khốn.

“Hắc Khởi, huynh thoát được hay mau về đệ ngũ giới, bằng không tất cả chúng ta đều chết.”

“Gừ…” Cái thế quân vương Hắc Khởi cuồng khiếu chấn thiên, toàn lực phá tuyệt trận.

“Hắc Khởi, huynh báo thù thay cho đệ, giết sạch cả giới đó.” A Lý Đức gào lên rồi chạy đi.

Y biết mình khó thoát chết, nguyên khí đại thương, linh hồn gần như hủy diệt, Thần Nam đương nhiên diệt được y.

Nhưng y không thể chết vô vị.

Pháp Tổ không truy sát mà giam chân Hắc Khởi.

ThầnNam nóng lòng, quân vương sắp chết mạnh hơn hắn tưởng tượng. Hiện tạihắn cũng trọng thương, đối phương ôm lòng quyết tử đại chiến, vô cùngđáng sợ.

Một tòa đô thành hiện ra, A Lý Đức cười tàn nhẫn, nhanh chóng bay tới.

Trong thành người như nêm cối, tiếng rao hàng ồn ã, vô cùng náo nhiệt.

Đó là một tòa thành lớn ở Đông phương, nhân khẩu không dưới ba mươi vạn.

Tháicổ quân vương A Lý Đức, tu vi thông thiên, dù gần như hủy diệt nhưngđồng thời diệt hết ba mươi vạn người nay không phải việc gì khó khăn.Chỉ cần cùng tung bảy thanh đoạn kiếm ra, toàn thành này chắc chắn bịphế.

Nhưng y đổi ý, không muốn tự tay diệt tòa thành, hóa thânthành ngàn vạn, thân thể tan ra, hồn lực tiến vào ba mươi vạn sinh linh.

Cảtòa thành liên yên lặng đến mức chết chóc, đoạn vang lên tiếng gầm, bamươi vạn người cùng hét: “Thần Nam, ta xem ngươi giết ta thế nào.”

Thần Nam rúng động, do dự xen lẫn bàng hoàng, sắp diệt được đối phương, không ngờ lại xảy ra biến cố này.

“Haha…” A Lý Đức cười vang, ba mươi vạn sinh linh có là gì, y biết mìnhphải chết nhưng nhất định buộc Thần Nam gánh lấy thiên cổ ác danh, ngànđời bị thống hận

Y không hề do dự, diệt hết tâm thần mọi người trong thành khiến họ thành hóa thân của mình, đối chiến với Thần Nam.

“Ha…ha ha… tuyệt lộ, đúng là tuyệt lộ.” Thái Thượng vong tình lục lấy đicủa hắn quá nhiều hi vọng, giờ phải lựa chọn thế này, quả là lưỡng nan.Không giết A Lý Đức không được, một khi y khôi phục được bảy thanh thầnkiếm, đợi Hắc Khởi thoát khốn, tất cả người ở đây cũng sẽ bị y giết.

Nhưng nếu giết họ, nhất định sẽ bị người đời nguyên rủa, gánh lấy thiên cổ ác danh.

“Ầm.”

Trênkhông vang lên tiếng nổ, A Lý Đức dùng đại pháp lực chiếu lên khônghình ảnh rùng rợn, trong đó Thần Nam đang giết trăm vạn người, tàn nhẫnnhư cái thế ma vương!

“Thần Nam, ngươi đại khai sát giới tại đệngũ giới, coi sinh linh như rơm rác, hiện tại sao lại mềm lòng?” A LýĐức cười tàn nhẫn.

Độc kế!

Thần Nam im lặng, hắn không thể phủ nhận, việc xảy ra ở đệ ngũ giới, nếu cố tình giấu rồi cùng truyền khắp.

Thấy hắn trầm mặc, A Lý Đức cười cuồng dại.

Không thể chần chừ nữa, sắp đến ngày Hắc Khởi thoát khốn.

Trong lòng Thần Nam thê lương.

“Dù mang thiên cổ ác danh, vạn kiếp bị thế nhân chửi rủa, thành ác nhân không thể tha thứ, hôm nay ta cũng phải giết ngươi.”

Hắn phẫn nộ gầm lên, phương thiên họa kích quét ra.

Máu, cả thiên địa chỉ có một màu…

Hôm đó, cả Thiên giới và Nhân gian đều chấn động.

Giết trăm vạn sinh linh ở đệ ngũ giới, thêm ba mươi vạn ở Nhân gian, ác danh của Thần Nam không ai không biết…

Nhữngtiền bối Thần gia vô cùng hối hận, nếu không có kí ức thủy tinh củaThiên Quỷ, sự tình này còn cón thể giấu được một thời gian, hiện tại…

Lầnnày, Thần Nam không đợi đến ba ngày sau mới mất đi sức mạnh của báthồn, trước lúc chết, A Lý Đức dồn toàn bộ bảy thanh đoạn kiếm vào thânthể hắn. Tuy sau cùng cũng hợp thể được nhưng linh hồn chi lực của mộtquân vương gần như khiến hắn hủy diệt.

Hắn không thể đấu với Hắc Khởi, cũng không thể quan tâm đến các quân vương đệ ngũ giới nữa…

Thiên cổ ác danh chụp lên người.

Lúc Thần Nam tiến vào một trấn thành, tất cả đều sợ hãi chạy hết.

Hắn hóa thân thành hình dạng khác xuất hiện, nghe người ta đàm luận mình là một đồ phu tàn bạo máu lạnh…

“Dê giết sói, nhuộm máu của sói, nhuộm cả máu của dê, từ đó trở thành ác lang…”

Hắn cảm giác thân thể mỏi mệt cực điểm, lòng thê lương cùng cực, sau cùng gục xuống trong một vùng núi sâu…[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #710 

Old 01-19-2009, 04:05 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 339: Hắc Thủ lại xuất hiện, gió thu hiu hắt

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Trên Nguyệt lượng, Tứ tổ và Ngũ tổ nổi giận, sự tình hoàn toàn vượt khỏi ý liệu của họ.

Tháicổ quân vương A Lý Đức khống chế ba mươi vạn phổ thông bách tính cùngThần Nam đại quyết chiến, bị hắn làm cỏ sạch sẽ. Sự kiện này ảnh hưởngcực lớn, khắp Nhân gian và Thiên giới đều đàm luận.

Không aibiết số người đó bị A Lý Đức quét sạch tâm thần, ngay cả các tu giảcũng chỉ cho rằng họ bị A Lý Đức khống chế tâm thần mà thôi.

Cáctu giả đều cho rằng thủ đoạn của Thần Nam quá kinh hoàng, lãnh huyếttàn bạo. Đương nhiên, có những tu giả cũng hiểu rằng nếu không lập tứctiêu diệt Thái cổ quân chủ này, để y chạy thoát mới là tai nạn khôngtưởng tượng nổi.

Khiến Tứ tổ và Ngũ tổ nhức óc là việc phổ thông bách tính của Thiên giới và Nhân gian cũng biết việc này.

Tấtcả vượt khỏi dự liệu của họ, hình ảnh Thiên Quỷ truyền về chỉ đưa đếncác tu luyện chi địa, căn bản không liên quan gì đến phổ thông nhân.Nhưng trong lúc quan trọng, không hiểu ai dã dùng đại pháp lực đưa cáchình ảnh này hiện lên rõ ràng khắp nơi tại Thiên giới và Nhân gian.

Tạo thành một cơn bão không tưởng tượng được.

Trongmắt ức vạn sinh linh, Thần Nam là ác ma thập ác bất xá, là cái thế tula ma vương! Tàn sát hơn trăm vạn sinh linh, đúng là có có sách nào ghihết tội.

Chặt hết trúc Nam Sơn không đủ để ghi lại tội ác, dùng toàn bộ sóng Đông Hải cũng không rửa sạch tiếng ác.

Kẻhiếu sát như vậy, lục khắp lịch sử chỉ có hai người sánh được với ThầnNam là Hắc Khởi, đã đồ sát bốn mươi vạn thần ma. Người khác là Ma Chủ,giết người thân, giết bản thân để giết địch.

Nhưng hung danh của hai người này chỉ nổi trong tu luyện giới, còn Thần Nam lại được cả tầm thường bách tính biết tới.

Việc hắn làm vốn là công lao trời biển giữ yên ổn mấy chục năm cho Thiên giới Nhân gian nhưng thế nhân nào thấu.

Lời đồn có thể làm tan chảy mọi thứ.

Tổngcộng tu luyện giới có bao nhiêu người? Chỉ là một giọt nước trong biểnchúng sinh. Ác danh lãnh huyết tàn bạo của Thần Nam đã truyền khắp báchtính, đến hậu thế càng dữ dội hơn. Chân tướng hoàn toàn bị thổi bay.

Tứ tổ phẫn hận vỗ tan một chiếc bàn: “Lòng người khó dò, không thể định liệu.”

Ông biết nhiều người trong tu luyện giới hiểu được việc hắn làm nhưng có không ít kẻ té nước theo mưa, cố ý hủy hoại hắn.

Ngũ tổ thở dài: “Gần đây Thần Nam, cả Thần gia chúng ta, quá nổi trội, nhiều kẻ bất an…”

Thấttổ đứng cạnh cũng nói: “Đại trượng phu đứng giữa thiên địa, không thẹnvới lòng là đủ, danh xấu ngàn đời rồi cũng theo gió bay đi. Thần Namkhông thẹn với đất trời, mang ác danh đã sao? Cùng lắm làm trở thànhnhân vật như Ma Chủ.”

Ngũ tổ nói: “Đến nước này, mà ở Thiên giới và Nhân gian còn có kẻ thừa hơi đấu đá, đúng là hết nói.”

Chợt Tứ tổ cảm giác sống lưng lạnh buốt, kêu lên: “Hắc Thủ lại xuất hiện.”

Ngũ tổ như tỉnh mộng, cả kinh nói: “Tựa hồ …là thủ pháp của hắn.”

Thất tổ nghi hoặc: “Hắc Thủ là ai?”

“Là một bàn tay thần bí vô hình, thường ra tay hãm hại vào lúc quan trọng trong loạn thế…”

ThầnNam đang ở trong một vùng núi hoang tịch, từ từ tỉnh lại, sức mạnh báthồn đã ly thể, tuy thân thể không sao nhưng hắn cảm giác ngũ tạng lụcphủ đau đớn muốn rời ra.

Bảy thanh đoạn kiếm của A Lý Đức đềucắm vào thân thể hắn, nếu không có bát hồn tại thân, hồn lực của Tháicổ quân chủ đã tiêu diệt hắn.

Hắn chầm chậm đứng dậy, cảm giác thân thể cực kì hư nhược, bò lên một đỉnh núi cũng khiến toàn thân ướt đầm mồ hôi.

Nhìn xuống thành quách ngoài xa, lòng hắn cảm khái vô vàn.

Một kiếp người cũng như mùa thu của cây cỏ, vinh nhục hưng suy thoáng chốc đã thay đổi.

Hắn biết mình còn sống nhưng thể nội tạng phủ đã nát, kinh mạch thương tổn, tính mạng không còn bao lâu.

Ngoáiđầu lại hào tình vạn trượng, vung kích xé trời, dù gặp Tùng Tán Đức Bố,Hắc Khởi cũng sẵn dàng đối chọi, bầu máu nóng rải khắp trời xanh.Thoáng chốc thân tàn thể phế, ác danh thiên cổ trên mình, tâm thần mệtmỏi mà rút về hoang sơn lạnh lẽo.

Bậc quân vương dám giết cảThiên, đương nhiên xứng đáng với thiên cổ uy danh, dù bị phong ấn trămngàn năm, nguyên khí hao tổn cực điểm, nhưng lúc lâm tử phản kích vẫnkhiến Thần Nam trọng thương, cơ hồ tiêu vong.

Trước lúc đạichiến, nhiêu dấu hiệu cho hắn thấy ngày tàn đã tới, vốn cho rằng sẽtáng mệnh trong tay Hắc Khởi, không ngờ bị hủy trong tay một quân vươngkhác.

“Lọ sứ mấy khi không vỡ miệng,

Đại tướng nào ai thoát sa trường.”

Từ cổ đến nay đều thế.

Nhớ lại chuyện xưa, huy hoàng và ân hận đan xen suốt một đời.

Từnggiương cung bắn cự long, Nghịch Thiên thất ma đao chém tuyệt thế caothủ. Từng một ngày diệt bát tuyệt, vượt vạn dặm đại chiến Đông thổhoàng tộc, tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm, đại náo mười tám tầng địa ngục,, huyết chiến Thiên giới …

Nhiều, nhiều lắm…

Đến giờ diệt Thái cổ quân vương, vượt giới đại chiến, hào tình tráng chí, máu nóng nhuộm trời xanh.

Vinhdiệu cực điểm tiếp đó lại là ác danh thiên cổ, ngàn đời bị người tathóa mạ, chỉ cần không thẹn với lòng vung kích huyết đồ trăm vạn sinhlinh. Hung danh cũng thế, uy danh cũng thế, có lúc hắn đã từng đứngtrên đỉnh cao nhìn xuống Tam giới chúng sinh.

“Ta không phai người tốt nhưng cũng không phải người xấu, việc gì nên làm đã làm, những việc còn lại, ta hữu tâm vô lực …”

Hắnđứng trên đỉnh núi nhìn về phía xa xa, trầm mặc hồi lâu, đại sự đãxong, hắn không còn lực xuất thủ. Lúc này hắn chỉ còn lại tâm thần mệtmỏi cực độ.

Bảy thanh đoạn kiếm do thất phách của Thái cổ quânvương tế luyện thành, sức mạnh linh hồn là đáng sợ nhất, đã ăn sâuhuyết tủy hắn, ngoại vật ngoại nhân đều không thể cứu được.

Hắncảm giác sức mạnh tiêu tan cực nhanh, không lâu nữa sẽ thành phế nhân,hoặc thân thể sẽ tan biến, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời.

Lòng còn vương vấn.

Rất nhiều việc hắn không thể hoàn thành.

Phụ thân, mẫu thân cách xa vạn năm vẫn chưa gặp gỡ nhưng biết được phụ mẫu bình an tại thế, dẫu ân hận nhưng hắn cũng yên lòng.

VũHinh, càng lúc càng rời xa, là niềm ân hận vĩnh viễn. Hắn khát vọngbiết bao trong quãng thời gian ngắn ngủi này được thấy lại nụ cười thơngây thủa xưa nhưng hắn không còn năng lực để thực hiện. Bao nhiêuthiên giai cao thủ cũng không tìm được Sinh Mệnh nguyên tuyền, giờ kẻtàn phế như hắn đi đâu mà tìm?

“Lúc huynh già đi… còn nhớ được một cô bé tên Vũ Hinh…”

Hắn lẩm bẩm: “Nhớ chứ, vạn kiếp không thể xóa nhòa. Ta muốn cứu muội nhưng hiện tại… ta không làm gì được nữa…”

Lẽ ra nên quay về Nguyệt lượng nhưng hắn không muốn, chỉ muốn một mình lặng lẽ đi nốt những năm tháng cuối cùng này.

Với Mộng Khả Nhi, lòng hắn luôn mắc nợ. Gặp mặt thì sao? Có thay đổi được gì?

Hắnrất muốn gặp Long Nhi, ôm nó vào lòng nhưng không muốn nó thêm thươngcảm. Thà cứ để sinh tử của mình thành một câu đố để hài tử vĩnh viễn cóhi vọng.

Long Vũ…

Nạp Lan Nhược Thủy …

Tứ tổ, Ngũtổ, Đại Ma, Huyền Trang, Tiềm Long, Nam Cung Tiên Nhi… từng khuôn mặthiện lên trước mắt, sau cùng dừng lại ở Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo,Tiểu Phượng Hoàng. Hắn lặng lẽ thở dài.

Hắn cảm giác mình như một con sói cô độc, lúc về già liền lánh xa đồng bạn, một mình vào rừng sâu tìm nơi táng thân.

Hắn mở nội thiên địa, thả các thiên sứ bị bắt, sai họ mang trái tim màu lam lên Nguyệt lượng.

Sau cùng hắn ngửa mặt hú vang, tựa hồ phát tiết những u uất trong lòng.

Hungbinh phương thiên họa kích bị hắn nắm vào tay, thiên hạ đệ nhất hungbinh tựa hồ cảm giác được nội bi thương anh hùng mạt lộ nên không ngừngrung động, kêu lên thê thiết.

Thần Nam lợi dụng thần lực tàn dư, múa hung kích chém ra sát khí ngút trời.

Sau cùng, phương thiên họa kích hóa thành ngàn trượng, phát ra ma khiếu chi âm, bị hắn cắm thẳng đứng trên đỉnh núi.

Hậu Nghệ cung, Liệt Không kiếm, Khốn Thiên tác …

Nhữngbảo vật này cũng kêu lên buồn thảm, Thần Nam cắm quanh phương thiên họakích, chúng quay vòng quanh hung kích, liên tục réo vang.

Đoạn hắn rảo bước đi.

Gió thu hiu hắt, lá bay khắp núi, thời tiết đang lúc vạn vật điêu linh.

Thờigian ba ngày qua như gió. Cái thế quân vương Hắc Khởi đại phá mười balá ma kì ngàn trượng, vượt khỏi Bắc Đẩu Phục Ma trận, hung diễm rựcthiên địa.

Mọi tu giả Thiên giới, Nhân gian đều run sợ.

Nhưng Hắc Khởi không đại khai sát giới mà gầm lên chấn thiên, nhanh chóng tiến vào không gian chi môn về đệ ngũ giới.

Thiên cổ ma quân quay về đệ ngũ giới!

Vốn cảnh thấy chất đầy nội, máu tuôn vạn dặm không xảy ra như tưởng tượng, lưỡng giới tu giả thở phào.

Nguy cơ lần này coi như đã qua nhưng lần tới thì sao? Không ai biết. Chỉ mong hai thế lực của dnt vĩnh viễn cân bằng.

PhápTổ La Khải Nhĩ lần này giám thị Hắc Khởi, là thiên giai cao thủ saucùng tự thân nhìn ma quân bỏ đi, được thần linh đại quân rình rang đónvề Tây phương Thiên giới.

Các tu giả Thiên giới, Nhân gian đềuđến Tây phương Thần Vực thương lượng đại sách đối phó đệ ngũ giới, giờtinh thần hệ tổ thần quay về liền được suy tôn lên lãnh đạo.

Lần này công lao của La Khải Nhĩ quả thật rất lớn nhưng được được bốc thơm quá đáng.

Cũngcó người nhớ tới Đông phương thanh niên cầm phương thiên họa kích tunghoành thiên địa, vượt giới đại chiến, máu nhuộm trời xanh. Ai cùng biếthắn lập công lớn thế nào nhưng trong lúc sóng ngầm đang dậy, không aimuốn đề cập đến.

Trên Nguyệt lượng, Tứ tổ và Ngũ tổ phẫn nộ gầmhét. Nhưng họ nhanh chóng lãnh tĩnh lại, đành mặc Hắc Thủ vô hình tựtung tự tác, quan trọng là tìm Thần Nam về.

Nhưng mấy ngày liền, hắn tựa hồ bốc hơi khỏi Nhân gian, biến mất vô ảnh vô tung.

Chỉ để lại hung kích cắm trên đỉnh núi cùng mấy món bảo vật rền rĩ chung quanh.

Trướclúc tìm thấy thần binh, người Thần gia không lo lắng lắm, cho rằng ThầnNam vì giết trăm vạn sinh linh mà có tâm kết nên nhất thời muốn mộtmình.

Nhưng theo lời thiên sứ chỉ dẫn, đến dãy núi nọ tìm ma binh hắn để lại, ai cũng biết có đại biến cố phát sinh.

Tứ tổ và Ngũ tổ ra lệnh phong tỏa nghiêm mật tin tức này, không được lộ ra mảy may.

TrênNguyệt lượng, Tử Kim thần long phẫn nộ gào lên: “Tên khốn Pháp Tổ này,thành chủ chung à? Chung con mẹ nó chứ. Tên gian tặc này dựa vào linhlực hút của Yêu tổ Kim Dũng mới sống được, chứ anh hùng con mẹ gì. Hắncó công lao gì? Long đại gia ta khinh, khinh…”

Tiểu Phượng Hoàng cũng có vẻ uất ức: “Thần Nam ca ca sao còn chưa về, có gặp nguy hiểm không?”

Ngạc nhiên là Long Bảo Bảo thường vẫn ranh mãnh lại lộ vẻ trịnh trọng: “Chúng ta chuẩn bị hành động.”

“Ba ba sao còn chưa về?”

“Chắc có việc chưa làm xong.”

“Ôi.”

Chỉbảy ngày, Thần Nam trực tiếp từ Thần Vương tuyệt đỉnh rớt xuống đệ lụcgiai cảnh giới, thần lực tan đi nhanh chóng, mái tóc đen bắt đầu xuấthiện những vết lấm tấm.

“Dù không cải biến dung mạo, cũng khôngai nhận ra ta, một thời gian nữa thần lực triệt để tan biến, khí tứcđổi hẳn, ta sẽ hoàn toàn lẫn vào biển người mênh mông.”

Hôm đótiết thu hiu hắt, trường khoáng thế đại chiến được tu luyện giới truyềnđến Nhân gian, Pháp Tổ thành nhân vật cứu thế, quả là vượt ngoài ý liệucủa Thần Nam.

Nhưng vậy đã sao?

Hắn ngửa mặt đón gió thu se se, đạp lên lá khô ngút ngàn tiến tới. [/align][/align]

VnTruyen Forums    

Go Back           Truyen Tranh, Truyen Lich Su, Truyen Tuoi Hoc Tro, Truyen Kiem Hiep, Truyen Ma, Truyen Tinh Cam, Truyen Cuoi, Truyen Doc Online > VNTRUYEN COLLECTIONS > Truyện Kiếm Hiệp / Kung Fu Stories > P - T

Reload this Page Thần Mộ ( Tru Ma )

User Name         Remember Me?

Password        

Register     V.I.P     FAQ     Members List         Calendar     Today's Posts     Search

Search Forums

Show Threads   Show Posts

Advanced Search

Go to Page...

Da Nang Hotels | Vung Tau Restaurants | Hanoi Travel | Saigon Hotels | Nha Trang Travel

Share

Reply    

Page 72 of 89     « First     <     22    62    70    71     72     73    74    82     >     Last »    

    Thread Tools     Display Modes

  #711 

Old 01-19-2009, 04:05 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 340: Mười năm

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Tronggió thu lạnh lẽo, Thần Nam đi từ tòa trấn thành này sang trấn thànhkhác, lưu lãng không có mục đích, thân ảnh cô tịch lộ rõ vẻ mất mát,tuy thân thể hiên ngang nhưng nhìn theo bóng lưng không khỏi khiếnngười ta có cảm giác bi thương.

Quẳng ma đao, bỏ hung kích,những năm tháng phong vân không còn trở lại, trôi qua như mây khói.Cường giả tung hoành thiên địa giờ thành phế nhân.

Từ đỉnh caorơi xuống hố băng, hắn không hề phát cuồng, không kêu gào mà lặng lẽđối diện với, lang thang khắp các trấn thanh, không hề có ý định dừngchân.

Tốc độ thần lực tan biến cực nhanh, chỉ nửa tháng từ đệlục giai cảnh giới xuống đệ ngũ giai, với tốc độ này… tình cảnh của hắnvô cùng ảm đạm.

Đang lúc thanh niên hừng hực nhưng dung mạo lạinhư một trung niên nhân ngoài ba mươi, mái tóc lấm tấm sợi bạc. Hiệntại hắn không muốn làm một tu giả, chỉ cố gắng hòa vào biển người,không hiểu trong những năm tháng hữu hạn còn lại sẽ làm được gì.

Trời rải hoa tuyết, hắn với tà áo đơn bạc đi trong gió lạnh bập bùng. Vào tiết đông lạnh, hắn thường ho ra máu.

Thấtphách của Thái cổ quân vương hoàn toàn tan ra hóa thành tuyệt sát kiếmphách, sức mạnh hủy diệt này ngay cả Thần gia bát hồn cũng phải trọngthương. Bát hồn ly thể rồi mà hắn không chết tại trận đã là kì tích.

Hiện tại thân thể hắn vô cùng hư nhược, tuy vẫn vươn thẳng lên những không còn vững chãi như xưa.

Đôngđại lục có ba đại quốc. Sở quốc ở phía tây, Bái Nguyệt quốc phía bắc,An Bình quốc phía nam, còn lại là các chư hầu tiểu quốc. Đương nhiên bađại quốc không phải là bá chủ bởi ở phương bắc xa xôi, bên ngoài biêncảnh Bái Nguyệt quốc, trên đại thảo nguyên còn có một nhóm dân tộc dumục.

Tuy không lập quốc, các bộ lạc phân tán nhưng đó là một dântộc cực mạnh, họ thỉnh thoảng lại nam hạ quấy nhiễu Bái Nguyệt quốc.Với những du mục cường giả khát máu này, các dân tộc phương nam chỉ làcừu cho họ nuôi béo, mỗi mùa đến cướp phá một lần.

Mua đông nămđó Thần Nam đến Bái Nguyệt quốc, ở gần biên cảnh, hắn thấy cảnh báchtính khổ sở trăm bề, khung cảnh thê thảm nhà tan cửa nát, bóng dáng dântộc sống trên lưng ngựa đến cướp bóc chợt khiến hắn thấy được trongnhững năm tháng cuối đời này có việc để làm.

Hắn trở thành mộtbiên quan lão binh đặc thù, đầu đã bạc, lại ho ra máu, vốn không bị gọiđi làm biên binh nhưng khi hắn dùng một quyền đánh tan bia đá thì đượcphá cách thu nhận.

Dù lúc đó hắn từ ngũ giai chi cảnh sa xuống tam giai cảnh giới.

Cầmthành trường đao đã lâu không dùng, hắn cảm giác máu chảy nhanh hơn,trái tim cô tịch phảng phất có thêm sức sống. Dù gì hắn cũng là một tuluyện giả, có quên tất cả thì chiến ý thấm vào cốt tủy cũng không thểmài xóa hết được.

Từ đó biên cảnh có thêm một lão binh bất tử. Tuy bệnh hoạn nhưng lần nào hắn cũng ngoan cường đúng dậy trong núi thây biển máu.

Xông lên đầu, rút đi sau cùng.

Tuythân thể phế tàn, khí huyết hư nhược, không thể chấn nhiếp thiên địanhưng liên tục chìm trong những trận chiến sinh tử, hắm tựa hồ tìm đượcđiểm kết thúc sau cùng cho sinh mệnh.

Không thể đấu với những nhân vật như Hắc Khởi nhưng hắn muốn bất diệt chiến ý trong lòng sống dậy tại một chiến trường khác.

Không còn vạn người dõi theo, không bị chú ý nữa, hiện tại hắm cứ lặng lẽ giết địch.

Ba năm trôi qua, vị lão binh thân thể yếu nhược dần, cơ hồ không chịu nổi bao lâu nữa.

Khôngai biết “Trung niên nhân” đầu tóc hoa râm này là nhân vật từng cùngtranh đấu với Cái Thế quân vương Hắc Khởi, không biết hắn từng tunghoành thiên địa.

Trong ba năm này, khí huyết của hắn càng suytàn, tuy tử vong đến thật chậm nhưng thần lực đã triệt để suy kiệt,chiến lực chỉ đạt nhất giai.

Lão binh từng tay không diệt địch,hiện tại động tác ngày một chậm chạp, thân thể yếu dần nhưng thủy chungkhông chịu rời khỏi chiến trường, quân sĩ ở biên quan đều thấy lòng đauđớn.

Một vị tướng quân không nỡ thấy lão binh từng giết địch vôsố lại thân tử sa trường, không chỉ một lần hạ lệnh đề thăng quân hàmđể hắn cách xa chiến trường nhưng đều bị lão binh cự tuyệt.

“Kẻ sĩ về già, tráng chí chưa tắt.” Vị tướng quân nọ hổ mục đượm lệ.

Tướngquân không biết quá khứ của hắn nhưng biết hắn có những chuyện khôngthể nói ra, phần nào hiểu được mong muốn của hắn - chiến tử sa trường!

Đúngthế, Thần Nam muốn tàn mệnh lưu lại chiến trường. Hắn biết mình khôngthể đấu với Hắc Khởi lần nữa nhưng từng là cường giả chấn nhiếp thiênđịa, chiến tử là kết cục tốt nhất, cũng là tâm nguyện sau cùng của hắn.

Nhưngcuối cùng hắn không được thỏa nguyện. Thân thể suy nhược dần, trở thànhnhư người thường, thấy binh sĩ chảy nước mắt đi theo chặn đao cho mình,hắn buồn bã rời khỏi chiến trường và biên quan.

Đầu tóc hoa râm,dung mạo tiều tụy như người bốn mươi tuổi, thân thể suy bại như lãonhân, binh sĩ chảy nước mắt tống biệt hắn. Thần Nam cầm theo thanh đao,lặng lẽ ra đi, lưu lại bóng dáng cô tịch, chơ vơ.

Ba năm nữatrôi qua, tuy cái chết đến chậm hẳn nhưng hắn cũng phi thường suynhược. Hiện tại thể chất của hắn kém xa thường nhân, đã đi khắp Đôngthổ đại lục nhưng mấy trọng địa muốn tới vẫn chưa đi lần nào.

Đến năm thứ bảy, dự cảm được tuế nguyệt không còn nhiều, hắn mới quyết định đi thăm mấy nơi.

ThầnMa lăng viên là nơi hắn định đến cuối cùng, từ đó sinh ra thì cũng nêntiêu vong ở đó. Không thể chết trên chiến trường, vậy quay về khởi điểmcũng không tệ.

Nhưng sau cùng hắn lại đến đó đầu tiên, đã chọncách lặng lẽ chết đi, thì để sinh tử vĩnh viễn thành một bí ẩn, khôngkhiến cho bằng hữu đau thương, hài tử buồn thảm. Nhìn Thần Ma lăng viênlà đủ rồi, hắn tự có nơi gửi nắm xương tàn.

Tiếp theo, hắn muốn đến Bách Hoa cốc ở Côn Luân Huyền giới nhưng không thể. Đành buông tiếng thở dài.

Khôngđến được Bách Hoa cốc, hắn lê tấm thân suy nhược đến Nhạn Đãng sơn, ởđây có những hồi ức đẹp nhất, năm xưa chính ở đây, hắn đã gặp một nữhài ngây thơ.

Hắn lặng lẽ nhìn quái thạch trập trùng, thác đổsuối reo, sống hai năm trong tiểu sơn thôn phụ cận, nhớ về những chuyệncũ xa xưa.

Rồi hắn cũng buông tiếng thở dài rời Nhạn Đãng sơn.Hắn thấy hổ thẹn với Vũ Hinh, từng thề phải giúp nàng sống lại, dùnhiều lần nỗ lực nhưng không thay đổi được gì, hiện tại càng không cónăng lực…

Còn nhiều nơi muốn đi nhưng giờ không đủ thể lực, khí huyết suy vong, thân thể hư nhược cực điểm, không thể đi xa.

Tậnnăm thứ mười, hắn mới bắt đầu hành trình vất vả đến Sở quốc đô thành,rồi sang Tây thổ một phen. Tuy biết hai tháng nữa có thể chết trênđường nhưng chỉ có liên tục cất bước, lòng hắn mới bình tĩnh.

“Thần quy tuy thọ rồi cũng chết

Đằng xà khó thoát kiếp trần ai.”

“Có lẽ, còn chưa rời khỏi Sở quốc, ta đã chết rồi?” Hắn lẩm bẩm.

Gióthu lặng tắt. Thiên địa rải tuyết trắng màu lông ngỗng, trải ra mênhmang. Khắp nơi ánh lên màu bạc, lại là một mùa đông lạnh lẽo.

Thần Nam y sam lam lũ, đầu tóc rối bù đi trong gió lạnh lùng, cắn bánh màn thầu người ta bố thí.

Nếu bảo trong lòng không cay đắng là nói dối.

Hắn từng tung hoành thiên địa, uy chấn Tam giới, vượt giới đại chiến, truy sát Thái cổ quân vương chạy như chó nhà có tang.

Nhưnghắn không thấy mất mát gì to tát lắm, giờ đã tàn phế, tao ngộ thế nàykhông hẳn là đáng thương nhất, còn nhiều người khốn khổ hơn hắn.

Từng cao cao tại thượng, chưa bao giờ thể nghiệm tư vị này, thành ra hắn có thêm cảm ngộ.

Quay lại nhìn toàn thấy bi hoan ly hợp, tuy lòng còn tiếc nuối nhưng đời người như mộng, ai có thể mãi xênh xang?

Dưới ánh trăng trong ngần, mặt đất ánh lên màu trắng mênh mang.

ThầnNam tới ngoại vi Sở quốc đô thành, đạp lên lớp tuyết dày đặc, tiến vềmột tiểu trấn cách đó hai mươi dặm. Đi qua Sở đô, gặp đêm tuyết thếnày, hắn hồi tưởng lại chuyện cũ.

Năm xưa, cũng đêm tuyết thế này, hằng từng cùng một vị cố nhân ngắm tuyết thưởng nguyệt tại tiểu trấn đó.

Long Vũ còn khỏe không?

Hắncòn nhớ trong đêm đó, nàng khóc như mưa, kể cho hắn nghe những chuyệnvề Tiềm Long. Giờ sinh mệnh không còn mấy nỗi, tiện đường đi, hắn muốnghé qua.

Mười năm qua rồi, hắn hòa vào bách tính, không quan tâm đến những việc của thần tiên, không biết cố nhân giờ ra sao.

Quá nửa đêm, hắn mệt mỏi đến được tiểu trấn. Ở đây hình như không thay đổi gì, vẫn như thủa xưa khiến hắn hơi kinh ngạc.

Khách sạn ngoài trấn đứng đơn côi trong tuyết, hắn lại cảm khái. Mười năm rồi! Cảnh vật vẫn vậy mà người đã khác.

Ngày đó tu vi chưa đại thành, khẽ nhảy hắn cũng lên được nóc phòng nhưng giờ đành lặng lẽ ngồi trên tuyết nhìn vầng mình nguyệt.

“Long Vũ, chúc muội cả đời bình an khoái lạc.” Hắn nhìn lên vầng trăng trên không, lẩm bẩm: “Tiếp theo tới Tây đại lục …”

Vôthanh vô tức, trên nóc nhà có thêm một thân ảnh diễm lệ như Quảng Hàntiên tử giáng lâm phàm trần, nàng ngồi trên nóc nhà nhìn vầng trăngsáng, đôi mắt đầy ánh nước.

“Mười năm… muội ở đây mười năm đợihuynh, chưa từng rời nửa bước.” Nàng không nhìn về phía Thần Nam, lờilẽ rất bình tĩnh nhưng ánh mắt có lệ châu lăn dài.

Thần Nam vô cùng kinh hãi, hắn không ngờ gặp Long Vũ ở đây, nàng đã đợi hắn mười năm.

“Cuối cùng huynh cũng đến, không để muội thất vọng.”

“Tiểuthư nhận sai người rồi.” Hắn chật vật đứng dậy, lời lẽ vẫn giữ đượcbình tĩnh nhưng lòng đắng chát. Đầu tóc hoa râm, thân thể hư nhược hơicòng xuống, hắn giống một lão nhân về chiều, cất bước đi trên vùngtuyết mà không ngoái lại.

“Dung mạo bị cải biến, lại suy lão,thần lực tan biến vô ảnh vô tung, khí tức hoàn toàn thay đổi. Nhưngmuội biết nhất định là huynh. Từ lúc huynh đặt chân vào tiểu trấn này,muội biết là huynh tới.” Hai mắt Long Vũ ướt đầm, lớn tiếng hét: “Vìsao lại thế, thật ra xảy ra chuyện gì? Huynh đứng lại ngay.”

“Tiểu thư nhận sai người rồi.” Thần Nam loạng choạng tiến bước nhưng thân hư thể nhược, hắn ngã xuống lớp tuyết.

Long Nhi bay tới như Quảng Hàn tiên tử, lặng lẽ rơi lệ đỡ hắn dậy, run giọng hỏi: “Vì sao lại thế này?”

“Tiểu thư nhận sai người rồi.” Thần Nam muốn rút tay lại nhưng không được.

“Vìsao? Sao lại thế này?” Long Vũ không nén nổi, khóc đến lạc giọng: “Nămxưa huynh vì Tiểu Thần Hi thi triển Nghịch Thiên thất ma đao chém chếtngũ giai tuyệt thế cao thủ Đào Nhiên, hào tình nam tử dám đối khángngàn quân đó đâu rồi? Nam tử anh vĩ từng cầm phương thiên họa kích tunghoành thiên thượng địa hạ, đại chiến cùng quân vương Hắc Khởi đã điđâu? Tránh chí hào tình từng coi thường thiên hạ của huynh đâu rồi. Vìsao không dám đối diện với một nữ tử yếu nhược như muội?”

Thần Nam im lặng, chạm rãi quay lại, định khóc nhưng không còn nước mắt.

LongVũ khóc thảm thiết: “Thần Nam…muội biết huynh từng gặp những chuyện vôcùng thống khổ nhưng huynh không nên trốn tránh. Bất kể xảy ra chuyệngì, huynh biến thành thế nào, trong lòng muội, huynh vĩnh viễn là huynhngày xưa…”

“Xưa nay ta chưa từng trốn tránh…” [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #712 

Old 01-19-2009, 04:06 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 341: Dần thức tỉnh

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Ánh trăng thê lương trong đêm tuyết lạnh buốt xương.

Dưới ánh trăng lạnh, tuyết trắng mênh mang tựa hồ phủ lên một làn sương mỏng, khí tức toát ra khiến lòng người chua xót.

Mười năm. Tương phùng!

Thânthể Thần Nam còng xuống, trán đầy nếp nhăn, cặp mắt sắc lẹm ngày xưagiờ mờ đục, mười năm tuế nguyệt vô tình khiến hắn suy sụp đến cực điểm.

Không ai ngờ “Lão nhân” đang ở những năm tháng cuối cùng này từng tung hoành thiên địa, có một quá khứ kinh tâm động phách.

Mườinăm trước hắn quyết định cô độc bỏ đi, không muốn gặp bất cứ ai, chỉđịnh một mình tìm nơi chôn nắm xương tàn, bởi hiện tại thân thể phếtàn, khí huyết suy bại, sa sút đến mức này, còn muốn gặp ai quen biếtnữa đây.

Giờ Long Vũ nói một câu: “Mười năm… muội ở đây đợi huynh mười năm, chưa từng rời đi nửa bước” khiến hắn cảm động sâu sắc.

LongVũ vừa khóc vừa nói ra những lời đó khiến trái tim khô cạn của hắn nổisóng, những chuyện cũ tiếu ngạo thiên địa lần lượt trở về trong tim.

Mườinăm qua dung mạo nàng không đổi, vẫn thanh lệ xuất trần, chỉ là trongmắt xuất hiện thêm một nét cô tịch và thê lương khiến tuyệt thế Long Vũđượm vẻ buồn thương.

“Mười năm… Thần Nam… muội vẫn đợi huynh.” Long Vũ nuốt lệ: “Quả nhiên huynh vẫn sống.”

Cảm thiên động địa. Đôi tròng mắt mờ đục của Thần Nam cũng ánh lên.

Ngàyxưa Long Vũ thần thái phơi phới, phong thái tự tin, bay giờ nước mắtchan hòa, buồn ủ ê khiến Thần Nam đã trải mọi tang thương trong mườinăm cũng nảy ra cảm giác muốn khóc. Có một người con gái ở lại nơi nàysuốt mười năm ròng rã chờ hắn.

Nhưng hắn không rơi nước mắt, trải nghiệm quá nhiều khiến hắn muốn khóc mà không còn nước mắt.

Cảm động lặng thầm.

“Long Vũ…. Ta biết… đa tạ.”

Long Vũ nhìn hắn, lặng lẽ rơi lệ.

“Long Vũ… ta.” Biết mình không còn sống bao lâu, có thể khiến Long Vũ càng thương cảm, hắn không biết mở lời thế nào.

“ThầnNam… thấy hình dạng của huynh bây giờ, dù huynh không nói, muội cũngbiết.” Long Vũ run giọng: “Trận chiến mười năm trước, chắc huynh đã thụthương nghiêm trọng không thể tưởng tượng được nhưng không muốn aibiết. Huynh bỏ lại thần binh bảo nhận phương thiên họa kích, buồn bã rađi… muội hiểu những tang thương huynh đã chịu mười năm nay.”

LongVũ là một nữ tử thông minh, nàng hiểu được tâm cảnh của Thần Nam trongmười năm nay, đoán được vận mệnh hắn, nghèn nghẹn: “Trăng lúc tròn lúckhuyết, người có bi hoan ly hợp, nhưng muội thật đau lòng, đoạn đườngcuối cùng này, muội muốn cùng đi với huynh…”

Nàng không nói tiếp nên lời.

ThầnNam làm sao cự tuyệt được, mà cự tuyệt thế nào? Hắn cười khổ: “Long Vũngày xưa tiêu sái vô cùng vì ta mà rơi lệ, ta có chết cũng không ân hậngì.”

Thấy hắn trong lúc đau khổ vẫn cố làm vui, lộ ra nụ cười già nua, mắt Long Vũ ướt nhòa.

Sautrận chiến mười năm trước, Thần Nam biệt tăm, nhiều người đổ đi tìmnhưng hắn đã dung mạo đại biến dạng, thần lực mất sạch, khí tức của tấmthân tàn phế triệt để cải biến, hoàn toàn biến thành một người khác.Không ai tìm được manh mối gì.

Thần gia hạ lệnh không cho ai lộra tin tức, họ tích cực tìm cách, thậm chí mạo hiểm đến Phong Đô sơntìm Thiên Quỷ đã không còn bị Thần Nam áp chế. Nhưng Thiên Quỷ cũng chỉbị động đợi Thần Nam triệu hoán, không dám chủ động cảm ứng nơi chủ tônở.

Họ lại cho rằng hắn đi Côn Luân Huyền giới. Cả Côn Luân đầy bóng con cháu Thần gia nhưng Thần Nam đã không đến.

Mười năm trước, Long Vũ từng đi khắp nơi tìm Thần Nam nhưng không đạt được gì. Nàng đến một tiểu trấn, một mình lặng lẽ chờ đợi.

Nàngkhông chỉ trọng tình mà còn thông tuệ, biết rằng Thần Nam nếu muốn trốntránh thì những nơi kia dù hắn muốn cũng sẽ không đến nửa bước.

Lần này Long Vũ gặp Thần Nam không chỉ vì đã chân tâm chờ đợi, còn vì thông tuệ.

ThầnNam lớn lên ở Đông thổ, tại Nhân gian còn những chuyện hắn không thểquên, tất nhiên luôn có cảm tình với Nhân gian. Nếu muốn thoái ẩn,quyết không lên Thiên giới.

Nhưng ở Đông thổ, Sở quốc chiếm mộtphần tư diện tích Đông đại lục, đô thành lại là con đường buộc phải quatrước khi sang Tây đại lục. Thần Nam mà đi du lịch Nhân gian sẽ có mộtphần tư cơ hội đên đó. Nếu hắn sang Tây thổ, đương nhiên phải qua Sở đô.

Trongmột tiểu trấn cách Sở đô hai mươi dặm, Long Vũ đến đó với ý nghĩ rấtđặc biệt, ở đó nàng từng khóc đến lạc giọng, kể cho Thần Nam nghe nhữngchuyện thương tâm.

Nếu Thần Nam là kẻ trọng tình, lại đến Sở đô, trong lòng mà còn hình bóng nàng, sẽ đến đó một lần.

Đương nhiên nàng đang đánh cược.

NếuThần Nam qua Sở quốc nhưng không ở lại đó, chắc chắn trong lòng hắnnàng chỉ có vị trí mờ nhạt, sau này có gặp lại cũng chỉ là bằng hữuthông thường.

Long Vũ từng tự hỏi, có nên đi đến nơi khác đợiThần Nam không? Câu trả lời sau cùng là “không”, chỉ có ở lại đây đợihắn mới là hoàn mỹ nhất.

Long Vũ không chỉ thanh lệ xuất trần như tiên tử mà rất thông tuệ.

Mườinăm sau, cũng trong đêm tuyết, dưới ánh trăng sáng, trong một kháchsạn, hai người trùng phùng, ngồi trên nóc phòng năm xưa nhìn trời saosáng lấp lánh.

Long Vũ lắng nghe đời sống của Thần Nam suốt mườinăm qua, làm binh lính, kẻ lang thang… mà nước mắt không ngừng rơi,Thần Nam kể xong đã lâu, nàng vẫn không bình tĩnh nổi.

Từ vị trí cường giả cao cao tại thượng rơi xuống vị trí thấp nhất, nghĩ cũng thấy đau lòng.

“Long Vũ, muội phải hứa với ta không nên đem chuyện của ta kể cho ai nghe.”

Long Vũ chăm chắm nhìn hắn, sau cùng gật đầu.

Thần Nam không đi Tây đại lục bởi Long Vũ không cho.

Mườinăm đã xảy ra quá nhiều chuyện nhưng Thần Nam hiện không thể tái xuấthiện tại tu luyện giới, Long Vũ mấy lần định nói nhưng lại nén được,Thần Nam cũng không tiện hỏi.

Đã không thể vung đao chỉ trời, biết nhiều chỉ thêm phiền não, vậy triệt để cắt đứt với tu luyện giới là hơn.

Thấy Thần Nam già nua, trong lòng Long Vũ vô cùng chua xót, nàng biết hắn chỉ còn hai tháng trên đời nữa.

Mộttháng tiếp theo, nàng đi theo hắn lưu lãng. Hai người lên phía bắc,Long Vũ muốn thấy hắn chôn xương tại chiến trường Tái bắc.

Nhưnglúc đến biên quan, Long Vũ đột nhiên biến mất một ngày, lúc nàng về,Thần Nam phát hiện sắc mặt nàng vô cùng nhợt nhạt, có phần tiều tụy.

“Long Vũ, muội sao vậy?” Giờ Thần Nam chỉ còn nửa tháng nữa.

“ThầnNam, muội không muốn huynh chết…” Long Vũ phong bế huyệt mạch của ThầnNam đoạn đánh vỡ một viên Thần Vương đảm, luyện hóa rồi đẩy vào thể nộihắn. Vết thương do hồn phách thiên giai cao thủ tạo thành, chân nguyêncủa Thần Vương chỉ kéo dài được sinh mệnh cho hắn ba tháng.

Sau ba thời thần, hắn mới được giải khai huyệt mạch, sắc mặt khá hơn hẳn.

“LongVũ… muội giết một Thần Vương? Muội không nên dùng phương thức này kéodài sinh mệnh cho ta, ba tháng mà đổi bằng cái chết của một Thần Vươngthì cái giá lớn quá. Ta không chịu nổi.”

“Ca ca Tiềm Long giếtđó, huynh không cần ăn năn, đó là kẻ đáng giết, đã xảy ra nhiều chuyệnmà huynh không biết, nói chung, muội không lạm sát vô cớ.”

“Nhưng… muội làm thế, ta lại thêm gánh nặng trong lòng bởi đã buộc phải dùng phương thức này kéo dài sinh mệnh cho ta….”

“Thần Nam…” Long Vũ bật khóc.

Thần Nam không nói thêm.

Haitháng sau, đất trời vào xuân, mùa đông lạnh cũng qua, mầm non, lá tươitrổ ra, Thần Nam và Long Vũ từ Tái ngoại trở về, sống trong một điềnviên mĩ lệ.

Khắp nơi cỏ mọc xanh rờn, hoa dại đua nở, Thần Namtuy có cảm giác uể oải nhưng trong khung cảnh này, thân thể phảng phấtkhôi phục được khá nhiều sức sống.

Nhưng lúc Long Vũ mang về thêm một viên Thần Vương đảm, cảnh an tĩnh của họ bị phá vỡ.

GiúpThần Nam kéo dài sinh mệnh ba tháng, đương nhiên Long Vũ vô cùng caohứng, nhưng lúc nàng rời khỏi phiến điền viên mua nhu yếu phẩm hàngngày thì gặp phiền hà.

Một bóng người như sao băng từ xa bay tớichặn lối nàng, là một nam tử khôi vĩ cao một trượng rưỡi, hai mắt ẩnchứa nộ hảo vô tận, gầm rống: “Sau cùng ta cũng tìm được, giết cườnggiả của tộc ta không ngờ lại là huynh muội các ngươi. Hắc hắc, lần nàycác ngươi ra tay trước, đừng trách ta không khách khí.”

Long Vũhơi kinh hãi, hiển nhiên không ngờ có người bám theo, nhưng nàng cànglo lắng bởi Thần Nam ở trong ngôi nhà tranh cách đó không xa, thân thểhắn hư nhược thế kia. Vậy…

Nam tử cười tàn nhẫn: “Hóa ra ở đâycó một tên bị thương, lại dùng Thần Vương đảm để kéo dài sinh mệnh chohắn, ta sẽ khiến hắn chết ngay tức khắc.” Y phất mạnh tay, hai thân ảnhsau lưng lóe lên, lao về căn nhà tranh.

Long Vũ hoa dung thảmbiến, vội ngăn cản nhưng nam tử khôi vĩ tự thân chặn nàng lại, lạnhlùng cười tàn khốc: “Ngươi nên biết kết quả của việc đắc tội với tộcta, trơ mắt nhìn hắn chết đi.”

Long Vũ liều mạng công kích, xônglên ngăn cản nhưng tu vi của nàng còn xa mới là đối thủ của thanh niên,bị đối phương dễ dàng hóa giải.

“Không.” Long Vũ gầm lên khản giọng, nàng thấy hai thân ảnh lao vào căn nhà nhưng bất lực ngăn cản.

Nam tử khôi vĩ ngửa mặt cười vang, thân thái vô cùng đắc chí nhưng thoáng sau đã tắt cười, lộ ra thần sắc vô cùng ngưng trọng.

Hai người vào căn nhà tranh như đá chìm đáy biển, không hề sủi tăm.

Nửa khắc trôi qua mà trong căn nhà vẫn bình tĩnh như thường, sắc mặt nam tử chợt biến.

Long Vũ cũng kinh nghi bất định, đoạn lộ vẻ hoan hỉ, hơi thở bình hòa của Thần Nam đang ngủ trưa vẫn bình thường.

“Âm thầm diệt cả hai thủ hạ của ta, kẻ này đáng sợ thật, không ngờ ở đây lạ có cường giả.”

Nam tử cao lớn thần sắc ngưng trọng, không lí đến Long Vũ mà từng bước tiến đến trước căn nhà tranh.

LongVũ nhanh chóng lao tới, xông vào trong thấy Thần Nam đang ngủ ngonlành, dưới chân giường có hai thi thể, họ chết vô duyên vô cớ, hai cặpmắt trợn trừng, cơ hồ gặp phải một việc rất đáng sợ.

“Cái gì?”Nam tử cao lớn thấy tử trạng của hai thủ hạ, lùi lại hai bước, rồinhanh chóng lao tới kiểm tra thân thể cả hai, kinh hãi: “Quả nhiên… bịdọa chết.”

Hai mắt y sáng như điện, nhìn Thần Nam đang nằm trên giường, quát lớn: “Ngươi là ai?”

ThầnNam tỉnh mộng, lộ vẻ lo lắng nhìn Long Vũ, lại nhìn hai thi thể dướiđất cùng nam tử cao trượng rưỡi, tuy kinh hãi nhưng hắn nhanh chónglãnh tĩnh lại.

“Ngươi là người đệ ngũ giới?”

“Không sai, ngươi là ai?”

Thần Nam xuống giường, nói với đối phương: “Muốn động thủ thì theo ta. Không quan hệ gì đến Long Vũ.”

Nam tử cao trượng rưỡi chợt lộ sát cơ, nhưng không hiểu vì sao trong lòng rúng động, có dự cảm không lành.

Là cường giả cấp Thần Hoàng nên cảm giác nay không sai, y nhanh chóng bay lùi lại.

Bênngoài căn nhà tranh ngàn thước, một thanh niên nam tử cầm tử thần liêmđao, toàn thân đứng trong hắc vụ, lẩm bẩm: “Tiểu Vũ cứu ai nhỉ? Sao tacảm giác thấy có một cái thế đại ma hồn đang gầm rú.” [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #713 

Old 01-19-2009, 04:07 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 342: Thành hôn

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Mười năm, đã xảy ra quá nhiều chuyện.

ThầnNam không hiểu gì nhưng thấy cường giả đệ ngũ giới xuất hiện, lại nóithông thạo ngôn ngữ Nhân gian là biết thiên địa phát sinh nhiều biếncố. Đệ ngũ giới cường giả đã xâm nhập Nhân gian và Thiên giới rất lâu.

Nhưng hắn không hiểu vì sao hai cường giả lại bị dọa đến chết trong căn nhà tranh.

Đólà cao thủ cấp Thần Hoàng, tuy đã lùi ra ngoài nhưng chưa xa lắm. Cườngđịch thế này thì một người tu vi chưa đạt đến Thần Vương như Long Vũkhẳng định không phải là đối thủ.

Nếu Thần Nam muốn chiến tử,đây là lúc thích hợp nhất nhưng bậc hồng nhan tri kỷ trọng tình Long Vũcòn ở bên, hắn không thể để nàng thương tổn, định bất chấp tất cả triệuhoán Thiên Quỷ diệt địch.

Nhưng hắn chưa cần làm vậy, cường giả Thần Hoàng của đệ ngũ giới đã gặp địch thủ.

Một cường giả toàn thân ẩn trong hắc vụ, phát ra vô tận sát ý, cầm một lưỡi tử thần liêm đao cực lớn lạnh lùng nhìn y.

“TửThần Tiềm Long.” Cường giả đệ ngũ giới mắt ánh lên tia cừu hận, lạnhgiọng: “Huynh muội các ngươi quá lắm rồi, lại dám giết cường giả ThầnVương của tộc chúng ta, đúng là công nhiên gây hấn với cường giả đệ ngũgiới. Hậu quả các ngươi sẽ phải hứng chịu.”

“Các ngươi chẳng quachỉ là một tộc, đại diện được cho cả đệ ngũ giới sao? Dù ngươi thay mặtđược thì đã sao, Tiềm Long giết người đệ ngũ giới không cần lí do.”

Thanhniên cường giả đứng trong tử vong minh vụ chính là Tiềm Long, mười nămrồi Thần Nam mới gặp lại, không khỏi phải công nhận Ma Chủ công thamtạo hóa, trước lúc vào đệ tam giới đã gieo ma chủng vào mình Tiềm Long,để sau mười năm y tăng từ Thần Vương lên Thần Hoàng.

Tính cáchTiềm Long cũng khác hẳn, trước kia y luôn rạng rỡ như ánh nắng, hiệntại thành một kẻ đi gieo rắc cái chết trong bóng đêm, toàn thân phủ đầytuyệt sát chi khí.

“Hắc hắc …chắc các ngươi không phục. Được, để Mạc Hán Sâm ta xem ngươi tiến vào cảnh giới Thần Hoàng có bản lĩnh gì.”

MạcHán Sâm cười nanh ác, thân thể cao trượng rưỡi vang lên tiếng răng rắc,xương cốt chuyển động, phảng phất cao hơn một cái đầu, cơ nhục trênmình bạnh ra như một ngọn núi nhỏ. Trong tay y xuất hiện một ngọn khoátđao xanh lè, chỉ vào Tiềm Long.

Gió khẽ mơn qua, tử vong minh vụdày đặc bị thổi tan một phần, lộ ra khuôn mặt anh khí bức nhân của TiềmLong, thân thể đĩnh bạt đầy sát ý, tử thần liêm đao trong tay sáng rực,chấn nhiếp hồn người.

“Giết.” Mạc Hán Sâm quát vang, lao vào Tiềm Long.

Thânthể Tiềm Long bất động nhưng tử thần liêm đao chợt phóng đại gấp trămlần, dài cả trăm thước, chung quanh có vô số oan hồn giãy giụa kêu gào,nhanh chóng cắt qua Mạc Hán Sâm, xé tan một vùng không gian hắc ám.

Mườinăm qua, các cao thủ Thiên giới và Nhân gian đã biết được pháp môn củađệ ngũ giới, khi giao chiến với họ vạn vạn lần không được dùng hàoquang công kích, chỉ dùng thực chất mới sát thương đối phương hữu hiệuhơn cả.

Mạc Hán Sâm vung mạnh ngọn hung đao xanh lè, xoảng một tiếng, chém trúng tử thần liêm đao, tia lửa tung tóe.

Haicao thủ cấp Thần Hoàng quấn lấy nhau, cùng bay lên cao, hai đạo nhânảnh hóa thành ha dải sáng liên tục di hình hoán vị, công kích với tốcđộ người thường khó lòng tưởng tượng được.

Thần Nam và Long Vũđứng ngoài căn nhà tranh ngẩng đầu quan sát. Hiện tại Thần Nam mất hếttu vi, thiên giai nhục thân không còn, đôi mắt mờ đục không thấy rõthân ảnh hai cao thủ đại chiến trên không, chỉ nghe được âm thanh đángsợ của hai cây đao va nhau.

Thanh âm này khiến hắn có cảm giácnhư tự nhìn thấy, hiểu được động tác nhanh kinh hồn của hai người. ThầnHoàng cấp đại chiến khiến chiến ý đã lụi tắt lâu nay của Thần Nam dầntỉnh lại, phảng phất như hắn trở lại với chiến trường nóng bỏng năm xưa.

TiềmLong và Mạc Hán Sâm đều tung ra tuyệt sát, hận không thể lập tức giếtchết đối phương, trận chiến thảm liệt hơn bình thường nhiều lần. Đạichiến kéo dài nửa thời thần, chợt huyết quang bùng lên, Tiềm Long húvang, một tay trải thành sợi máu văng về xa.

“Ca ca …” Long Vũ kinh hãi kêu lên, nước mắt ròng ròng định bay lên không.

“Không nên.” Thần Nam ngăn lại.

Đồngthời, trên không sáng rực huyết quang, tay phải cầm hung đao của MạcHán Sâm bị tử thần liêm đao bên tay phải của Tiềm Long cắt đứt.

MạcHán Sâm kinh hãi xen lẫn tức giận, gầm lên động trời, địch thủ quá đỗitàn khốc và đáng sợ, lại dùng cách lưỡng bại câu thương. Bất quá, kiểuđánh lãnh khốc này đã có tính toán, Tiềm Long dùng tay trái cầm binhkhí thay cho tay phải nên chiếm được chủ động và thượng phong.

Tấtcả xảy ra trong thoáng chốc, Mạc Hán Sâm là cường giả cấp Thần Hoàng,đương nhiên có thể phục nguyên cánh tay nhưng Tiềm Long không cho y cócơ hội.

Trận quyết chiến vong mạng chỉ được quyết định trong một sát na, đương nhiên Tiềm Long không đời nào cho y cơ hội.

Mặckệ tay trái đổ máu, tử thần liêm đao bổ xuống, vạch thành một tử vongquỹ tích, lưỡi đao lạnh ngắt cắt vào ngực Mạc Hán Sâm một cách tànkhốc, vô tình, vết thương lại nặng thêm một mức.

Hai đại cao thủ giao chiến trên không, máu tươi không ngừng đổ xuống.

Hiện tại Mạc Hán Sâm hoàn toàn hạ phong, dù liên tục gầm hét vẫn không chống nổi Tiềm Long.

Yliều chịu thêm một vết trọng thương, dùng cánh tay trái còn lành bẻ gãytử thần liêm đao, nhưng Tiềm Long đã tính sẵn, tử vong chủy thủ chuyênđối phó với Thần Hoàng cao thủ cắm luôn vào ngực y.

Thương thếnghiêm trọng nhưng với cao thủ cấp Thần Hoàng, quyết không chết được.Song y liên tục thụ thương, bại cục không tài nào xoay chuyển được.

Haichân Tiềm Long cũng bị đánh gãy, máu tươi tung tóe nhưng cũng thànhcông đá tan Thần Hoàng chi thể của Mạc Hán Sâm. Sau cùng, Tiềm Longchịu trả giá đắt, mặc cho nửa thân thể bị đánh nát mà diệt hẳn đượcThần Hoàng hồn phách của địch thủ, cánh tay phải còn lành lặn cầm mộtviên Thần Hoàng đan màu lục sẫm.

“Nam nhân phải tàn nhẫn với mình một chút.” Thần Nam dùng thính giác “quan sát” trận chiến, bất giác cảm thán như vậy.

Nếu đánh theo cách thông thường, khó lòng nói trước ai thắng ai bại, hiện tại Tiềm Long đã hóa thân thành tử thần!

Huyếtnhục phiêu tán trên không nhanh chóng tụ lại trên mình Tiềm Long, dùvậy sắc mặt nhợt hẳn đi, địch thủ là Thần Hoàng nên nhục thân khôi phụcsong nguyên khí bị thương.

Long Vũ nhanh chóng tiến tới, đau lòng nhỏ lệ: “Ca ca, lần nào cũng không biết thương cho thân thể, muội rất lo…”

TửThần Tiềm Long lộ ra nụ cười trên gương mặt như hàn băng vạn năm khôngtan: “Yên tâm, ta biết chứ, quyết không thể chết được, nếu không lấy aichiếu cố cho muội.”

Giải được tâm kết năm xưa, tình cảm của haihuynh muội càng sâu hơn, luyến ái mông lung khi xưa chuyển thành thântình nồng đượm.

Tiềm Long và Long Vũ đáp xuống trước căn nhàtranh, đôi mắt y lạnh lùng nhìn Thần Nam, đoạn vung tử thần liêm đaoquay quanh Thần Nam, thần sắc ngưng trọng như gặp đại địch.

Thần Nam yên lặng, Long Vũ lại kêu lên: “Ca ca định làm gì? Huynh ấy là… bằng hữu tốt nhất của muội, huynh không nên có địch ý.”

“Vìsao thế này? Thân thể già lão… thể nội trống rỗng, linh hồn gần như tànphế, sinh mệnh sắp kết thúc.” Tiềm Long ngưng thị vào Thần Nam, tỏ vẻnghi hoặc, đoạn nói với Long Vũ: “Vừa nãy ta cảm giác rõ ràng có hồnphách hùng mạnh mà tà ác gầm lên trong thân thể y, đó… là sao?”

LongVũ nhìn y với vẻ không hiểu: “Ca ca nói gì, huynh ấy…thân thể rất yếuớt, sinh mệnh… sinh mệnh sắp tàn…” Nàng tỏ vẻ buồn bã.

Thần Namquay lại nhìn Tiềm Long, trầm giọng: “Ngươi nói đúng không? Cảm giácđược trong thân thể ta có linh hồn vừa hùng mạnh vừa tà ác?”

“Không sai, một hồn phách đáng sợ, tà ác mà hùng mạnh vô cùng.”

“Giết ta đi.” Thần Nam vô cùng kiên quyết.

Cả Tiềm Long và Long Vũ đều ngạc nhiên.

“Thần…huynh nói gì vậy!” Long Vũ đến cạnh hắn, cầm một cánh tay: “Huynh đừngcả nghĩ, đừng suy nghĩ linh tình gì nữa.” Vẻ mặt nàng vô cùng buồn bã,lo lắng.

“Sống có gì vui, chết có gì tiếc. Những gì ta trải quacoi như đủ một kiếp người. Hoan lạc, thống khổ đã nếm, thấy bi hoan lyhợp đã nhiều, được thể nghiệm muôn mặt của đời rồi, dù thế này chết đi,ta cũng không còn gì đáng tiếc.”

Thấy Long Vũ nhỏ lệ, Thần Namkhuyên giải: “Long Vũ, nghe ta nói này, ta không phải buông xuôi vìkhiếp sợ, mà vì buộc phải thế. Ta đoán ra từ lâu nhưng không ngờ lạixảy ra sớm thế, Tiềm Long ca ca của muội cảm ứng không sai, trong thânthể ta có một hồn phách tà ác hùng mạnh ẩn tàng, lúc ta già chết đi, nósẽ sống lại. Ta không muốn thế nên phải giết nó trước khi nó trưởngthành.”

“Ngươi là… Thần Nam.” Tiềm Long tỏ ra rất kích động,quăng tử thần liêm đao rồi tiến lên nắm chặt tay Thần Nam: “Ngươi… saolại biến thành thế này? Ta đã nghĩ đến ngươi, bằng không Tiểu Vũ đâu cóđau thương như thế.”

Thần Nam biết không giấu được, bình tĩnh đáp: “Tiềm Long, đa tạ huynh đã quan tâm, hiện tại ta thành tàn phế…”

Xửlí hai thi thể trong nhà xong xuôi, Tiềm Long nghe Thần Nam kể lạinhững gì đã trải qua trong mười năm, vô vàn cảm khái nói: “Mười năm màxảy ra quá nhiều chuyện, ta vẫn nghĩ không biết khi nào huynh xuất hiệnđể cùng tiến vào đệ ngũ giới. Chỉ là việc đời không liệu trước được…”

LongVũ lau lệ, buồn bã nhìn Thần Nam, nghẹn ngào: “Thái Thượng vong tìnhlục mà huynh nói là thật? Lẽ nào huynh sẽ bị thay thế?”

“Đúngvậy.” Thần Nam tuy không muốn thấy nàng thương tâm như thế nhưng đànhnói ra, nhỡ may xuất hiện một Thần Nam ác ma hận tất cả những gì hắnhận, hắn yêu rồi hủy diệt sạch thì hậu quả bi thảm đó, hắn có chết cũngkhông yên lòng.

“Muội không tin, nhất định có cách.” Long Vũ vô cùng đao lòng, nắm tay hắn, bật lên tiếng khóc.

LongVũ xán lạn như ánh dương quang ngày xưa sau mười năm gặp lại Thần Nam,luôn luôn rơi nước mắt, khiến hắn buồn đau xen lẫn hối hận.

“Thầnquy tuy thọ rồi cũng chết, Đằng xà khó thoát kiếp trần ai. Kiếp này củata không bình phàm, có chết cùng không ân hận, nhất là trước lúc ra đicòn được gặp muội…” Hắn hiểu tâm ý của nàng nhưng sinh mệnh không cònbao nhiêu, nên không thể đáp ứng, bằng không khi chết đi sẽ càng khiếnnàng thương tâm. Bất quá, thấy nàng đau buồn như vậy, hắn cũng lộ ramột đôi tiếng lòng.

Dù Long Vũ bình thường vô cùng thông tuệnhưng lúc này tỏ ra ngơ ngác, dung nhan như ngọc nhuốm lệ, liên mồm lẩmbẩm: “Có cách, nhất định có cách…”

Tiềm Long chợt cười vang: “Tiểu Vũ khóc cái gì, Thần Nam sẽ không sao.”

“Cái gì? Ca ca nói cái gì, thật không?” Long Vũ kích động đứng bật dậy.

Thần Nam nhìn y với vẻ kinh ngạc.

Sắcmặt lạnh lùng của Tiềm Long lộ ra nét ấm áp hiếm thấy: “Các vị đừngquên sư phụ ta là ai, là thiên cổ Ma Chủ. Sư phụ cực kì tôn sùng TháiThượng vong tình lục, nếu bộ công pháp đó giết chính mình thì sư phụ tađời nào lại khen ngợi như thế. Thần Nam cứ yên tâm mà sống, sẽ có ngàytất cả thay đổi, những gì huynh nói chỉ là vết xe đổ của người đitrước, quyết không phải cách hay.”

Đoạn quay sang nói với LongVũ: “Hơn nữa, hôm nay ta sẽ làm chủ để hai người thành hôn.” Ngữ khíphi thường kiên quyết, xen lẫn bắt ép.

“Tiềm Long ngươi…” Thần Nam định nói gì đó.

Long Vũ cũng không ngờ ca ca lại bắt ép chuyện này, kêu lên: “Ca ca…”

TiềmLong cắt ngang: “Thần Nam, ta hỏi huynh, Tiểu Vũ đối với huynh thế nào?Mười năm chờ đợi, vô oán vô hối, huynh có cảm động không? Một nữ tử mấtngần ấy năm đợi huynh, lẽ nào huynh cứ yên lặng?”

“Ta…” Nghĩ đến Long Vũ, trong lòng hắn chỉ có cảm động, không biết nói gì.

Tiềm Long lại nói với Long Vũ: “Tâm ý của muội, Thần Nam cũng biết nhưng hiện tại huynh ấy thân thể suy bại, muội có chê không?”

“Không…” Long Vũ bật khóc.

“Vậyđược, ta tác chủ cho hai người thành thân hôm nay. Thần Nam, huynhkhông cần nói cái gì mà sinh mệnh sắp hết, huynh làm thế chẳng qua muốntốt cho Tiểu Vũ, đúng không? Nhưng thế lại càng khiến nó đau khổ. Tiểuđệ không muốn hai người ân hận điều gì, nếu có chân tình, đâu cần sớmchiều bên nhau, một ngày cũng coi như cả đời.”

Tiềm Long hoàntoãn cưỡng ép, y biết nếu không kiên quyết, hai người không bao giờ đếnvới nhau, đành phải làm thật nhanh gọn, không cho họ nói nhiều, quyếtđịnh tất cả.

Thật ra, những gì y nói khiến Long Vũ và Thần Nam đều phải thừa nhận.

Hônlễ rất đơn giản, một căn nhà tranh, một vị khách là huynh trưởng, kiêmluôn vai trò chứng hôn, cộng mấy món ăn sơn dã, tất cả đều bình bìnhđạm đạm.

Hôn lễ xong, Tiềm Long cười vang: “Ta không thể để dungnhan như tiên tử của muội muội cả ngày đối diện với một lão giả giànua, các người cầm lấy viên Thần Hoàng đan và hai viên Thần Vương đảmnày đi, ít nhất cũng kéo dài mạng sống cho Thần Nam năm ba năm. Trongthời gian ngắn nhất ta sẽ khiến Thần Nam dẹp tan buồn phiền.”

“Ca ca không cần…” Long Vũ biết y lại định đi giết Thần Hoàng, Thần Vương.

“Yên tâm, ca ca sẽ không mạo hiểm, có mấy tên hiếu chiến cuồng nhân nắm trong tay không ít chiến lợi phẩm, ta phải đến lấy.”

Trước lúc đi, y dặn riêng Thần Nam: “Hi vọng sớm có ngày cùng huynh cộng đồng tác chiến. Về Thái Thượng vong tình lục, sư phụ…”

“Sưphụ huynh không nói những lời như thế, giờ đệ và Long Vũ thành hôn,huynh biết đệ sẽ không dễ dàng giết hại bản thân nữa, đúng không?” ThầnNam nhìn y chằm chằm, trong lòng dâng lên cảm động và cảm kích.

“Nhưngsư phụ ta có nói rằng Thái Thượng vong tình lục cực kỳ tà dị, muốn tuluyện phải xem khắp nhân thế nổi chìm, thể nghiệm hết lẽ đời.”

“E là lại do huynh tự nói.”

“Không.” Tiềm Long cả quyết: “Đó là lời sư phụ, đương nhiên đệ chỉ đoán.”

“Nhân thế nổi chìm, thể nghiệm hết lẽ đời….”

“ThầnNam, đệ sẽ nghĩ cách giúp huynh kéo dài mạng sống nhưng huynh phải tinchính mình, mười năm nữa thì sao? Đệ hi vọng thanh kiếm gãy như huynhsẽ tiếp tục lăn đi trong chốn hồng trần, lại bừng lên vạn trượng quangmang. Có ngày nào đó chúng ta cùng đánh vào đệ ngũ giới, không thể đểchúng đánh lên.”

“Tiềm Long, đa tạ huynh, đệ sẽ không buông xuôi, sẽ luyện tâm trong vạn trượng hồng trần.” [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #714 

Old 01-19-2009, 04:08 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 343: Ta về rồi

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Thần Nam và Long Vũ thành hôn, lần thành hôn nay giống với việc đền bù cho những gì dang dở, như tâm nguyện được đợi chờ đã lâu.

Họkhông còn phong hoa tuyết nguyệt, lãng mạn như thanh niên nam nữ, tronglòng họ, cảm tình đã thành một dạng lắng sâu, là lữ trình tạm thờitrong những năm tháng cuối của cuộc đời.

Thần Nam và Long Vũ đềubiết con đường tương lai của hắn ảm đạm, trên đời này có bao nhiều ThầnHoàng, Thần Vương để cung cấp cho hắn kéo dài tàn mệnh? Sinh mệnh hắncũng như ngọn nến tàn trong gió, lúc nào cũng sẵn sàng vụt tắt.

Dùhắn đã nói với Tiềm Long sẽ không bao giờ buông xuôi nhưng hiện thực vôcùng tàn nhẫn, không ai thay đổi được. Vĩnh viễn không buông xuôi, mộtmực tiến lên là một chuyện, hiện thực là việc khác.

Trong lúcsinh mệnh sắp đến cuối đoạn đường, hắn chỉ muốn khiến Long Vũ vui vẻhơn một chút, cho nàng chút kí ức đáng nhớ. Dù hắn chết ngay cũng khôngmuốn nàng ân hận.

Hắn không quên Vũ Hinh, Long Nhi trên Nguyệtlượng hay Mộng Khả Nhi mà hắn mang trong lòng cảm giác tội lỗi vớinàng. Hắn không phải Tình thánh gì đó, hay hoa hoa công tử phongnguyệt, thành hôn chẳng qua để “đền đáp”.

Kiếp sống tàn không dài, còn có mấy năm, thôi thì triệt để hoàn thành tâm nguyện.

Để cho Long Vũ đạt được gì đó cho mười năm chờ đợi.

Trướclúc kết thúc sinh mệnh, Thần Nam quyết không buông xuôi, trong nhữngtháng ngày cuối cùng, hắn phải có thái độ lạc quan mà bước nốt.

Muốn thể nghiệm toàn bộ nhân sinh, không thể không tiến vào vạn trượng hồng trần.

Từgiã cảnh điền viên sinh hoạt, hắn và Long Vũ bắt đầu lưu lãng. Long Vũche đi tuyệt thế tiên nhan, trở thành tóc bạc phơ hơ, cùng Thần Nam trởthành hai lão nhân lúc xế chiều.

Một năm sau đó, Thần Nam vànàng không né tránh mà hòa mình vào đời sống của người bình thường,dùng sức mình để đổi lấy vật dụng hàng ngày.

Hắn từng đến Sởquốc bán hàng, đeo gùi trúc trên lưng đi khắp các hương thôn rao bánhàng hóa. Những người già cả như hắn mà vẫn phải khổ cực không nhiều,bách tính cảm thương, thành ra sinh ý rất khá, đủ để duy trì cuộc sốngcho hắn và Long Vũ.

Đương nhiên cũng có lúc gặp ác bá, bị cướp hàng, đánh hỏng gùi trúc, thậm chí bị no đòn.

LongVũ tuy ngầm xuất thủ ngăn cản nhưng lòng vẫn chua xót, cường giả nămxưa sa sút đến mức này, tóc bạc da mồi, thân thể yếu ớt, bị đánh đập,sỉ nhục mà bất lực.

Nàng có thể tưởng tượng được những tao ngộcủa hắn trong mười năm qua, chắc chắn phải chịu không ít việc kiểu đó,nhưng lúc kể lại, hắn không hé môi đề cập.

Chỉ nghĩ đến mà nàng có cảm giác muốn rơi lệ.

ThầnNam lại chỉ cảm khái: “Đó là cuộc sống, lúc nào cũng xảy ra như thế,không ít tầm thường bách tính trong đại thiên thế giới sa vào cảnh đó.”

Lúccòn tung hoành thiên địa, các cường giả không bao giờ hiểu được khổ cựccủa bách tính. Trên thế gian, những người gặp cảnh ngộ như thế không ítchút nào.

Sau khi bán hàng rong, Thần Nam lại trở thành đồ phugiúp người ta làm thịt súc sinh. Dù ở Nhân gian, đó vẫn là một nghề đêtiện bậc nhất, bị coi là kẻ làm ác, người đời khinh khi.

Tuy già nua nhưng trải qua sa trường nhiều năm nên cách dùng đao của hắn ít người sánh kịp, sinh ý cũng khá.

“Trượng nghĩa cũng chỉ là phường giết chó.” Hòa vào đời sống kiểu này, tiếp xúc với hạng người như thế, hắn sinh lòng cảm khái.

Bị hắn ảnh hưởng, Long Vũ trở thành người bán đậu hũ, bị hắn trêu là: “Tây Thi đậu phục lúc về già.”

Cảmgiác chua chát rồi cũng qua, Long Vũ dần hòa mình vào đời sống, bị tâmtình lạc quan của Thần Nam ảnh hưởng. Nàng cảm giác bình bình đạm đạmthế này cũng là một kiểu hạnh phúc.

Quên đi Thiên giới đại chiếnvà những lần đổ máu, đời sống bình an này khiến Long Vũ hiểu sâu sắchạnh phúc nhỏ nhoi của người tầm thường. Cần gì chinh chiến, chỉ cần ấmlòng là đủ.

Đương nhiên ở đâu cũng có mặt không ổn, lúc nàng vàThần Nam rời Sở quốc sang Bái Nguyệt quốc chuyển dược liệu về bán thìbị cường đạo cướp sạch, hai tháng vất vả thành công cốc.

Long Vũ dần hoà mình vào xã hội, lúc đó tức giận toàn thân run rẩy, định dùng sức mạnh của tiên nhân nhưng bị Thần Nam ngăn lại.

“Hiện tại chúng ta là người tầm thường bị cướp, họ có bao nhiêu hạnh phúc nhưng đời sống rất vất vả.”

Sau đó hắn và nàng lưu lãng nay đây mai đó, mọi hình thức của đời sống đều thể nghiệm qua.

Trong bước đường lưu lãng, họ không ngừng đổi thân phận, nếm đủ những cay đắng, ngọt ngào của nhân thế, thấy đủ bi hoan ly hợp.

Từđô thành phồn hoa đến hương thôn tiểu lộ nghèo nàn, từ nơi người đi tấpnập đến đại mạc Tái Bắc ngàn dặm không bóng người… đều có dấu chân họ,cơ hồ đi khắp nửa Đông đại lục.

Ba năm trôi qua, họ tạm thời ở lại một điền viên tại Tấn quốc.

Cả năm lưu lãng, họ đã mỏi mệt, cần một quãng thời gian nghỉ ngơi.

Trải qua mọi thứ đắng cay, chua ngọt, thể nghiệm sinh hoạt Nhân gian, Long Vũ và Thần Nam đã bình thản hơn trước nhiều.

LongVũ cảm thán, nhân sinh phong phú hơn đời sống của thần tiên nhiều, nóichung suốt ba năm nay, nụ cười nhiều hơn khổ nạn, đương nhiên nhữngviệc đó có liên quan đến tâm cảnh của nàng.

Thần Nam đã hiểuđược nhiều điều, nhấp ngụm trà xanh, ngồi trong đình viện, nhìn hai bacây trúc xanh mướt, ngẩng đầu dõi theo mấy đóa mây trắng trôi qua,trong lòng hắn cảm ngộ vô vàn.

Tâm cảnh này có thể hình dungbằng một câu: “Được mất đều bình thản nhìn hoa nở hoa tàn trước nhà.Đến đi đều mặc kệ, mặc trên không mây cuốn mây tan.”

Đương nhiêntâm cảnh này không có nghĩa hắn đã trải đủ nhân tình thế thái, nhữngcảm ngộ đó chỉ nói lên rằng hắn thành thục hơn trước nhiều.

Nhưng tâm cảnh bình hòa này tịnh giữ được lâu đã bị Tiềm Long phá tan.

Lúcđó, Tiềm Long tìm đến mang cho Thần Nam một viên Thần Hoàng đan cũngmấy viên Thần Vương đan. Sát khí quanh mình y càng dày, quả xứng danhTử Thần.

Tiềm Long dùng đại pháp lực cấp Thần Hoàng luyện hóa sốđan hoàn, đưa sinh mệnh nguyên khí vào thể nội Thần Nam để hắn tụcmệnh. Đoạn cảm khái: “Ngươi biến đổi quá nhiều, ngày nào ta chán huyếtchiến sẽ vào chốn hồng trần mài giũa một phen.”

Thần Nam mỉm cười.

Tiềm Long trầm mặc, có phần do dự, mấy lần định nói gì đó lại thôi.

“Tiềm Long, huynh muốn nói gì cứ trực tiếp nói ra.”

“Mườiba năm nay, tu luyện giới phát sinh quá nhiều chuyện, ngươi đã dungnhập trần thế, có biết chỉ thêm phiền não, nhưng hôm nay là một ngàyđặc biệt, có một việc không thể dối ngươi.”

Thần Nam giục: “Tiềm Long, huynh nói đi.”

Tiềm Long đặt chén trà xanh Long Vũ đưa cho xuống: “Hôm nay Pháp Tổ La Khải Nhĩ định đánh lên Thần gia trên Nguyệt lượng.”

ThầnNam nhíu mày, Pháp Tổ La Khải Nhĩ là cái tên từ quá xa. Mười ba nămqua, chắc y đã khôi phục được trạng thái đỉnh cao thời Thái cổ.

“Hắnđánh lên Thần gia vì chuyện của đệ năm xưa sao?” Thần Nam hiểu rõ bảnchất Pháp Tổ, tuyệt đối không phải kẻ cao thượng gì, từ lúc y nuốt linhlực của Yêu tổ Kim Dũng là hắn đã biết.

“Hôm nay Long Nhi sẽ ứng chiến.”

Tiềm Long vừa nói xong, đầu mày Thần Nam nhíu chặt, hai tay nắm chắc lại, sau cùng hắn đứng dậy trước song cửa thở dài một hơi.

Long Vũ hiểu lòng hắn, muốn giết địch mà vô lực…

“Ngươi muốn đi xem không?” Tiềm Long hỏi.

“Đi.” Thần Nam quay phắt lại, quyết định.

“Muội cũng đi.” Long Vũ đứng cạnh hắn.

“Hiệntại vẫn còn kịp.” Tiềm Long kéo hai người ra khỏi đình viện rồi baylên, tu vi cấp Thần Hoàng khiến tốc độ phi hành như điện, thoáng chốcđã theo không gian thông đạo lên Thiên giới.

Mười ba năm mới quay lại Thiên giới.

Thần Nam nhớ lại đại chiến ngày xưa, kí ức lại tràn về trong tim.

Hôm nay Pháp Tổ La Khải Nhĩ đánh Thần gia khiến cả hai giới đều biết, chúng nhân hiểu rằng việc này có liên quan đến Thần Nam.

Hắnbiến mất mười ba năm, không ai biết hắn đi đâu, người thanh niên từngđại chiến tuyệt thế sát thần Hắc Khởi, vượt sang giới khác truy sátThái cổ quân vương như đá chìm đáy biển, sau trận chiến liền mất bóng.

Không ai coi trọng Thần gia, mất hắn rồi, Thần Nam thật sự gặp nguy.

Aicũng biết Thần gia vẫn còn một tiểu thiên giai, tuy mấy lần ra mặt đạichiến nhưng đó vẫn là hài tử, sao chống nổi nhất đại cao thủ từ Tháicổ, uy chấn thiên hạ như Pháp Tổ?

Một thân ảnh nhỏ thó bay khỏiNguyệt lượng lên tầng không Thiên giới, tuy qua mười ba năm nhưng hìnhdáng hài tử của Long Nhi không khác bao nhiêu, muốn thành niên chắc cầnrất nhiều thời gian. Hiện tại nó trông như trẻ nít năm, sáu tuổi, khuônmặt ngây thơ búng ra sữa.

Nó vẫn còn là một tiểu đồng.

Quầnáo rộng thùng thình không che được tấm thân đơn bạc, khuôn mặt trẻ nítkhông giấu được thần sắc quật cường, tay cầm hung binh phương thiên họakích của Thần Nam năm xưa, trường kích tỏ ra không tương xứng với thânthể nhỏ thó của nó.

Đôi mắt như hắc bảo thạch ánh lên tia kiên nghị, gào lên với giọng trẻ thơ: “Pháp Tổ, ta sẽ không thua, thay cha ta xuất chiến.”

Một đứa trẻ đáng yêu, lại dám đối diện với Thái cổ cường giả như Pháp Tổ sao?

Long Nhi! Trong lòng Thần Nam chua xót, ánh mắt buồn thảm.

“Thần gia quả nhiên hết người.” Pháp Tổ cười vang: “Lại sai đồng tử ra đây.”

Nhưngkẻ theo đóm ăn tàn vô số, Pháp Tổ là tổ tông tinh thần hệ từ Thái cổthời kì, nhiều người coi y là chỗ dựa vững chãi, những người theo sauphần lớn là thần ma, thậm chí có cao thủ đệ ngũ giới. Tất cả đều gầmlên.

Long Nhi mím môi, mặt hiện rõ vẻ kiên nghị, dứt khoát đáp:“Ta không thua, không thể làm cha ta mất mặt.” Tựa hồ nhớ lại việc ThầnNam mất tích khiến nó đau lòng, mắt ánh lên lệ quang.

“Ha ha…” Pháp Tổ cười vang.

Mộtmảnh kí ức thủy tinh lóe lên hình ảnh xuất hiện trên tầng không, Tứ tổhiện lên trong đó quát vang: “La Khải Nhĩ ngươi coi Thần gia ta khôngngười, được, đợi trăm ngàn năm nữa, ta hi vọng ngươi vẫn cười được.Ngày cường giả Thần gia từ đệ tam giới trở về là lúc ngươi lãnh đủ.”

Pháp Tổ tuy vẫn cười nhưng những kẻ theo đuôi không cười nổi. Thần gia, không cần nói đến ai khác, chỉ Thần Chiến là đủ lắm rồi.

“Việctrăm ngàn năm sau, lúc đó sẽ nói. Hôm nay ta diệt mấy tên nghiệt chủngkhông nghe hiệu lệnh, đứng giữa hai giới này.” Pháp Tổ xông lên.

Cùng lúc, thân ảnh nhỏ thó của Long Nhi vung phương thiên họa kích xuất ra sát khí ngập trời.

“Tịch Diệt Luân Hồi!”

“Tuyệt Diệt Thái Hư!”

“Tam Thiên Đại Thế Giới!”

“Sát Na Vĩnh Hằng!”

Tiếng nói trẻ thơ vang lên, phương thiên họa kích vũ động thành thiên phong, pháp tắc của bát hồn nhất nhất thi triển.

Nhữngngười quan chiến thấy thân ảnh cậu bé di động, tung hoành giữa thiênđịa, đại chiến liên tục với Pháp Tổ, trong óc không khỏi hiện lên hìnhảnh thanh niên cường giả ngày đó truy sát Thái cổ quân vương. Trongthoáng chốc, họ cơ hồ thấy được Thần Nam.

Nhưng bát hồn qua mấy lầntriệu hoán, thụ trọng thương nên không còn được như trước, Long Nhi tuyđủ khả năng khiến bát hồn phụ thể nhưng uy lực kém hẳn.

Thân ảnhnhỏ thó mấy lần bị ma pháp công kích hùng hậu của Pháp Tổ đánh văng đi,thổ máu, dù không phải đối thủ nhưng nó vẫn quật cường bất khuất xôngtới.

Một lần.

Hai lần.

Năm lần…

Thânảnh đơn bạc của Long Nhi nhuộm đỏ màu máu, gương mặt trẻ thơ trắng nhợtnhưng nó liên tục quật cường xông lên, múa tít hung kích, không chịuthoái lui.

Trên Nguyệt lượng, nhiều người Thần gia bật khóc…

Ngoàixa, Thần Nam cắn môi đến bật máu, nước mắt đã cạn khô nhưng lúc đótrong mắt hắn lấp lánh, song quyền phát ra tiếng răng rắc.

“Gừ…” Tiếng gầm đùng đục từ thể nội hán vang lên.

TiềmLong kinh hãi nhìn sang, y lại nghe thấy đại ma hồn năm xưa gầm rống.Long Vũ cũng lệ tuôn đầy mặt nhìn Thần Nam, nàng đã nghe thấy tiếng gầm.

Thần Nam cũng nghe thấy, hắn hét lên: “Ngươi trốn ở đâu? Ra đây cho ta.”

Chợtcảnh vật trước mắt hắn đại biến dạng, tiến vào một vùng hỗn độn hưkhông, “hắn” đầu tóc bạc phơ nhưng khuôn mặt cực kỳ trẻ trung đang cườità dị, tạo cho người ta cảm giác tà ác.

“Là ngươi, đệ nhị Thần Nam tà ác.” Hắn lập tức hiểu rằng đó là sản vật của Thái Thượng vong tình lục.

“Khôngsai, là ta! Đây là thần thức của chúng ta.” Thần Nam trẻ tuổi cười tàác: “Muốn cứu nó sao? À, ta quên, nó cũng là hài tử của ta, muốn cứuhài tử của chúng ta sao?”

Thần Nam biết kẻ tà ác này không chịu khơi khơi xuất thủ, hắn không muốn nghĩ nhiều, gầm lên: “Nói, ngươi có điều kiện gì?”

“Ngươilà ta, ta lại là ngươi, còn ai hiểu hơn ta.” Thần Nam tà ác cười: “Tabiết hết mọi trò của ngươi, đừng nói vớ vẩn nữa. Hôm nay mau cắt đứttrói buộc tinh thần cho ta.”

Đoạn, vùng giữa Thần Nam và kẻ tàác kia sáng rực, mười mấy sợi xích do tinh thần luyện thành hiện lên,nối liền thân thể cả hai.

Thần Nam tà ác cười lạnh: “Ta mới tỉnhlại, ngươi cũng biết sau này ta sẽ cắt được mọi dây trói, không ai ngănnổi. Nhưng ta không đợi được, hôm nay ngươi giúp ta cắt đứt vài sợi. À,không cần hoài nghi, hiện tại ngươi là chủ thể, quyền chủ động nằmtrong tay, thực hiện rất dễ.”

Thần Nam không do dự, vung chưởng thành đao chém xuống, năm sợi xích tinh thần bị cắt đứt, quát vang: “Mau cứu Long Nhi cho ta.”

“Chỉ cứu không thì đơn giản quá?” Thần Nam tà ác lộ rõ vẻ khát máu, hai mắt tà quang đại thịnh.

“Mau đi.”

TiềmLong và Long Vũ đều kinh ngạc, một đạo nhân ảnh nhanh chóng từ thể nộiThần Nam xuất ra, là một nam tử như Thần Nam lúc trẻ nhưng song mục quátà ác, mái tóc trắng xóa, khác hẳn Thần Nam.

Hào quang lóe lên, nhân ảnh tan biến.

LongNhi đã thấy thần trí mơ hồ, lúc há miệng phun máu, bị đánh bay đi thìmột thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Nó lộ vẻ vui mừng,hoan hỉ vô cùng rồi triệt để hôn mê.

Thần Nam tà ác ôm nó phá toái hư không, tan mất trước mắt những người quan chiến.

Tiềm Long và Long Vũ không dám tin vào mắt mình.

ThầnNam run rẩy mở rộng vòng tay, đón lấy Long Nhi từ tay Thần Nam tà ác.Khuôn mặt đẫm máu của cậu bé vô cùng đáng thương, đã hôn mê nhưng khôngngừng lẩm bẩm: “Cha..ở đâu…lúc nào thì về…Long Nhi mệt lắm rồi…”

Nghe vậy, Thần Nam không chịu nổi, nước mắt chứa chan, quay phắt lại nói với Thần Nam tà ác: “Giết Pháp Tổ cho ta.”

“Ngươisẽ được như nguyện, không chỉ được tận mắt thấy mà sẽ tự thể nghiệmkhoái cảm sát nhân.” Thần Nam tà ác cười tàn nhẫn: “Tâm thần chúng tatương liên, ngươi sẽ thấy như được tham dự trực tiếp, tự thân đạichiến.”

Đoạn y hóa thành một đạo hào quang lao vào thể nội Long Nhi rồi nhanh chóng bay ra.

“Ta còn chưa phải là toàn thể, phải mượn sức bát hồn.”

Liềnđó cất mình bay lên. Thần Nam cũng phảng phất cảm nhận như mình đangbay theo, Thần Nam tà ác nói không sai, lúc này cả hai tương thông,cũng coi như hắn đang đại chiến.

Hư không sau lưng Pháp Tổ vô thanh vô tức nứt toác, tuyệt thế hung kích chém xuống, cắt y thành hai mảnh.

Đương nhiên như thế không diệt nổi Pháp Tổ, y nhanh chóng tụ lại thân thể, giận giữ cực độ nhìn người mới tới.

Giờkhông thể nhận rõ đó là Thần Nam tà ác hay nguyên bản, cầm cây hungkích huyết nhục tương liên, ngửa mặt lên trời chảy nước mắt cười vang:“Ha ha… ha ha ha ha…”

Tiếng cười như sấm động khiến hư không vỡ toang.

Mọi thần ma sau lưng Pháp Tổ biến sắc, thanh niên tung hoành thiên địa lại xuất hiện.

“Ta về đây.” Thần Nam ngẩng nhìn trời hú vang, mái tóc bạc không gió mà tung bay.

Phương thiên họa kích trong tay rung lên vui mừng, sát khí ngập thiên địa.

HậuNghệ cung, Liệt Không Kiếm, Huyền Vũ giáp, Thạch Cảm đương, Khốn Thiêntác bị Thần gia phong ấn mười ba năm nay đều kêu lên vang dội, đoạnphát ra hào quang sáng chói, bay khỏi Nguyệt lượng về phía hắn.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #715 

Old 01-19-2009, 04:09 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 344. Truy sát

Dịch: Tan Tuong

Nguồn: truongton.net

Thanhniên cường giả lải xuất hiện tung hoành trong thiên địa, điều đó khiếnmọi người khiếp sợ đến cực điểm. Tất cả mọi người đều nhớ kỹ, năm đóThần Nam đại chiến, diệt sát Thái cổ quân vương, đồ sát hàng trăm vạnsinh linh, điều đó khiến cho họ cảm giác được một cỗ sát ý vô cùng mãnhliệt.

Ác Thần Nam ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét lãnhkhốc, chấn nhiếp hồn phách. Xung quanh hắn ma diễm ngập trời, phảngphất như một ác ma vô cùng đáng sợ. Năm đó sau một trận chiến, Thần Namđã bặt vô âm tín, tất cả mọi người nghĩ rằng hắn có lẽ không còn tồntại trên thế gian này nữa, đương nhiên là bị quân vương tại ngũ giớigiết hại. Nhưng chỉ có mười ba năm thôi lại xuất hiện hậu thế của ThầnNam điều đó khiến cho chúng nhân khiếp sợ. Mười ba năm trước đây ThầnNam đại chiến cái thế quân vương Hắc Khởi, diệt sát Thái cổ quân vươngTùng Tán Đức Bố bà A Lý Đức, cuộc huyết chiến kinh tâm động phách lạihiện diện trong tim mọi người, tấm thân nhiễm huyết của Thần Nam giốngnhư đang bước tới. Mười ba năm trôi qua hậu thế của Thần Nam xuất hiện,cả người phát ra một luồng khí lạnh làm người khác nín thở.

Bạchphát tung bay, ánh mắt bễ nghễ, Thần Nam hiếu cuồng cực điểm, hắn dừnglại giữa hư không, tay nắm chặt hung binh Phương Thiên Họa Kích chậmrãi di động thân ảnh, hào quang chói mắt, tay chậm rãi quyét qua tỏa rahàn khí lãnh lẽo.

Pháp tổ La Khải biến sắc mặt, y không nghĩ đếnThần Nam xuất hiện, y nhận ra tên hậu bối này thật sự đáng sợ nhưng bảnthân y đã từng chứng kiến năm đó sánh vai với Thần Nam đánh trận, cóthể nói nắm rất rõ tu vi của Thần Nam. Y biết hôm nay khó có thể tránhkhỏi một trận huyết chuyến.

Từ thân thể Thần Nam thấu phát ramột khí tức đáng sợ đó chính là "thế" cả người giống như một cái thếhung ma, xung quanh hắn ma diễm ngập trời. Pháp Tổ và những người đisau y đều kinh hoàng thối lùi lại.Chủ nhân quay về, Phương Thiên HọaKích tựa hồ như sống lại, hung khí này thấu phát ra sát khí trùng trùngngập chín tầng mây.

Ác Thần Nam thần thái phiêu cuồng, uy thếlăng nhân trấn áp tất cả kẻ địch, phía sau Pháp Tổ đã không còn có mộtmạng, La Khải cảm thấy có áp lực rất lớn:

- La Khải, mười ba năm rồi, không thể tượng tượng ngươi lại như vậy, cùng con ta cận chiến, ngươi quả là người có bản lĩnh.

Tạithời điểm này đây không biết là Ác Thần Nam hay là Chân Thần Nam, bọnhọ tâm linh tương thông, Ác Thần Nam vốn kiêu ngạo nhưng cũng có chúttang thương. Pháp Tổ La Khải minh bạch, cuối cùng y lạnh lùng nói:

- Thần Nam, ta chính là muốn đang tìm ngươi tính sổ, mười ba năm rồi hôm nay lại gặp ngươi tại đây ta sẽ thanh toán nợ cũ.

Ha ha …

Ác Thần Nam cười cuồng ngạo, hắn lạnh lùng đáp trả"

- Ta cũng đang có ý này, hôm nay ta cho huyết nhiễm thiên địa.

Lúc này Hậu Nghệ cung, Khốn Thiên tác, Thạch Cảm đương xoay quanh hắn.

- Tốt, tốt…

ÁcThần Nam nói liên tục, cùng lúc đó tại không trung Chân Thần Nam đangôm Long nhi cũng nói câu đó. Theo bản chất mà ra thì họ vốn tâm linhtương thông.

- Hôm nay ta không cần thần binh hỗ trợ.

ThầnNam vứt mấy món côi bào vào nội thiên địa. Mười ba năm qua Thần Nam lạihiện ra khiến mọi người kích động vô cùng, trên cao một tòa tú lệ MộngKhả Ni đang lẳng lặng nhìn vào Thủy tinh cầu, trên nét mặt vương đầynước mắt. Long nhi rốt cuộc bình an vô sự, Thần Nam lại xuất hiện rồi,tâm tư của nàng vốn đang rối loạn…

Đạm Thai Tuyền và Vũ Hinhtrên thiên giới vẫn như xưa, chẳng qua còn bế quan chưa xuất hiện, cănbản không biết ngoại giới đang phát sinh sự tình.

Wao… Tử Kimthần long tru lên một tiếng, làm cho phương viên hơn trăm dặm làm chogà bay chó sủa ầm ầm (he he…), tên bỉ ổi hét toáng lên:

- Xuấn hiện rồi, xuất hiện rồi…

Tiểu Phượng Hoàng cũng đồng thanh:

-Thần Nam ca rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, hu hu… ta không có tóc… thậtsự, thật sự xuất hiện rồi. Bây giờ chúng ta không nên kích động, hiệntại chúng ta đang là Giáo chủ, không thể biểu lộ tâm tình ra ngoài được.

Long Bảo Bảo tại trên cao cũng không thể bình tĩnh được.

Đạima, Huyền Trang trọc đầu, Nam Cung Tiên Nhi, Đông Phương Trường Minh,các thần linh Tây phương, Đông thổ cường giả nhiều người lộ ra sắc mặtkhác nhau. Vừa rung động, vừa khiếp sợ.

Ác Thần Nam vẻ mặt lộ ranét tàn khốc, trong đôi mắt lóe lên hung quang hô lên một tiếng, taycầm Phương Thiên Họa Kích rạch trời lao tới chỗ Pháp tổ La Khải đậpxuống một nhát.

- Hậu Thổ lão nha thuẫn (chả biết là gì) Thổ hệcông kích ma pháp theo lời Pháp tổ hô nhanh chóng ngưng tụ thành mộtdiện nhân thật lớn, phát ra ánh vàng chặn trước người Pháp Tổ. Đâychính là là Thổ hệ ma pháp, một trong thiên giai ma pháp cường đại nhấtngăn cản lại một kích của Thần Nam.

Ác Thần Nam đối diện vớicông thủ Thổ hệ ma pháp nàu không bị đình xuống, hắn giống như đại ácma rít lên, ánh mắt hung quang đại thịnh, bạch phát bị ma pháp cuồngloạn vũ động, tay nắm Phương Thiên Họa Kích tiếp tục phóng tới.

Hậuthổ thuẫn băng nát, Ác Thần Nam cũng không dừng lại, trong nháy mắt vọttới chỗ Pháp Tổ, cả người nhiễm huyết nở nụ cười tàn nhẫn, Phương ThiênHọa Kích trong tay hung hăng bổ vào người Pháp Tổ khiến y rống lên mộttiếng rồi lớn tiếng mắng:

- Ngươi là đồ ác ma.

Y khôngnghĩ đến hiện tại Thần Nam đang đấu với y vốn là một ác ma, lại cùng yđịnh lưỡng bại câu thương, điều đó quá mức điên cuồng rồi, đích thị làmột hung ma. Hai chân và vai của hắn máu tươi nhuộm đẫm, nhưng hắn tựahồ như không biết vẫn chứ tiến tới phách thêm một kích vào Pháp Tổ.

Mọingười đang đứng xem cuộc chiến tại phía xa đều thấy thỏa nhãn, đây thậtsợ là một cách đánh tàn nhận, đồng thời họ cảm thấy Thần Nam thêm đángsợ. Mười ba năm ẩn tích Thần Nam xuất hiện lần nàn tựa hồ trở nên vôcùng hung tàn.

Ác Thần Nam sử dụng hung binh đánh Pháp Tổ, điêncuồng thôi động công lực không ngừng nhằm vào linh hồn của Pháp tổ tấntới. Pháp Tổ La Khải kịch liệt giãy dụa nhưng vẫn bị Thần Nam băm nátthân thể, cách đại chiến của hắn rất đơn giản nhưng vô cùng tàn nhẫn vàhữu dụng. Chính bản thân hắn cũng bị thương nhưng Pháp Tổ còn trọngthương nặng hơn.

Đám đông đang xem cuộc chiến trong lòng khôngkhỏi hít một làn khí lạnh, Thần Nam trước mắt thật sự quá điên cuồng.Mắt lộ ra hung quang, thần sắc hung hãn đến cực điểm, quả thật giốngmột ác ma.

- Ha ha… Ác Thần Nam thân ảnh nhuộm đầy huyết dịchnhưng không ngừng cất tràng cuồng tiếu, làm cho người khác cảm giácmình đang ở vị trí của Pháp tổ La Khải. Phương Thiên Họa Kích băng toánhư không như luyện chí phách.

- Băng Tuyết thủ hộ.

PhápTổ phẫn nộ rít gào, y phát giác Thần Nam bình thường không để ý đếnthân mình bị thương tổn. Băng tuyết hướng về phía Thần Nam ụp tới, vôsố băng mâu phát ra, vạn trượng thần mang bắn xuyên thấu thân ảnh hắn.

PhươngThiên Họa Kích vũ động xuất ra từng đạo băng lớn, băng phong tung tóeđầy trời, chặt nát vô số thần mâu. Năm, sáu băng mâu bắn vào thân thểhắn nhưng Ác Thần Nam không hề hay biết vẫn vung hung khí đánh xuống.

Vẫnlà chiêu thức cũ "Lưỡng bại câu thương đả pháp" cả người Thần Nam từđầu đến chân bị xuyên thủng, toàn thân nhuộm máu, tuy nhiên PhươngThiên Hoa kích trong tay không ngừng đánh tới địch nhân làm cho Pháp tổthân thể tách ra làm đôi trông vô cùng tàn khốc.

Mười ba nămtrước đây so với hôm nay Thần Nam thật sự là quá điên cuồng là chongười khác kinh sợ, kể cả Pháp tổ cũng có cảm giác đó. Y bây giờ mớigặp được một người điên cuồng đến như vậy.

Ha ha… trong mắt ÁcThần Nam hung quang đại thịnh, giờ phút này hắn hiếu cuồng trông đángsợ vô cùng, mọi người đều cảm thấy lạnh mình.

Tốt, nên như thế… trên Lượng Nguyện ông Bốn hé mắt xuống kêu:

- Thái cổ Pháp tổ cũng có thể đối phó được, đối phó với ma pháp sư chính là liều mạng thì mới có thế thắng, lấy mạng đổi mạng.

- Đánh thật là tốt.

Ông Năm hăng hái ủng hộ.

Gầntrường đấu, Thần gia đệ tử kích động đưa mắt nhìn nhau võ đoán. Trêncao, Ác Thần Nam và Pháp Tổ đại chiến vô cùng kịch liệt. Cuồng phonggầm rú, mây bay tán loạn, thiên địa đảo điên (hờ hờ…) Thiên giai cườnggiả đại chiến thanh thế kinh khủng đến cực điểm .

Pháp Tổ banđầu định đến đánh Thần gia, rốt cuộc lại bị động. Ác Thần Nam làm ykhông chút thoải mái, sau trận chiến y bị thương nặng gần chết. trônghắn giống như một mãnh thú đáng sợ.

- Thiên Hỏa luyện ngục.

PhápTổ hét lớn, lần này y vô cùng đắc ý. Hỏa hệ thiên giai cấm chú phát ravô cùng kinh khủng, sau khi triệu hoán ma pháp khắp trời phảng phất nhưbị thiêu đốt. Y tự tin là ma pháp lần này khiến cho Thần Nam bị thươngnặng, nhưng Thần Nam không tiến tới mà xuất ra pháp tắc" " Thần gia báthồn pháp tắc trong nháy mắt đánh ra, mặc dù bát hồn lực lượng yếu đirất nhiều nhưng vẫn tạo ra được một mảnh băng tuyết hướng về phía trướcbắt tới 'Thiên Hỏa luyện ngục" hắn lại cầm hung khí đuổi thao Pháp Tổ.

Pháp tổ la Khải tựa như mông bị phỏng nhảy dựng lên, cong đít chạy xa tít tắp.

- Vĩnh hằng thánh quang.

Khắp trời thánh quang, bạch quang bao phủ.

- Tuyệt diệt thái hư.

Thần Nam lại đánh ra bát hồn pháp tắc, vĩnh hằng thánh quang tựa hồ hủy diệt lực lượng, hắc vân bắt đầu bao phủ.

Pháp tổ La Khai âm thầm tức giận, trong miệng lẩm nhẩm thiên giai cấm chú ma pháp không ngừng.

Trờiđất như sôi trào, Ác Thần Nam và Pháp tổ La Khải phát ra làm xuất hiệnmột cơn lốc bắn ra làm cho các thần ma đều bị thối lui, luồng nănglượng đó trong thoáng chốc đã thôn phê một nửa ngọn núi.

Thiêngiai lực lượng hủy diệt vô cùng đáng sợ, không có ai cam đảm lấy bảnthân ra làm thử nhiệm, Pháp Tổ bỗng phát hiện ra lực chiến đấu của ThầnNam không cao hơn y nhưng đối phương lại ẩn dấu những pháp tắc khắc chếlại y khiến cho tinh thần y bị hao tổn, khó có thể làm cho đối phươngchiến bại.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #716 

Old 01-19-2009, 04:10 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 345: Hoán Ma sơ hiện

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

ThầnNam tà ác truy sát Pháp Tổ trên trời dưới đất, phương thiên họa kíchvươn dài ngàn trượng, lưỡi kích lóe sáng âm u, chân nhiếp tâm phách.

Những nơi hắn đi qua, vô luận là tiên nhân hay phàm nhân đều cực kỳ kinh hãi, kẻ này quá điên cuồng.

Nhấtlà các Thiên giới thần linh càng kinh hãi, sau trận chiến năm xưa, ThầnNam thất tung, Pháp Tổ trở thành trung tâm. Ngần ấy năm, Thiên giớiphát sinh quá nhiều việc, uy danh của Pháp Tổ đã thâm nhập nhân tâmnhưng hôm nay y bị thanh niên cường giả năm xưa truy sát cuống cuồng,khiến tất cả há hốc mồm kinh ngạc.

Chiến lực thật sự của Pháp Tổcòn cao hơn Thần Nam nhưng Thái Thượng vong tình lục khắc chế y khiến yvô cùng bực bội. Lần nào liều mạng huyết chiến cũng đổi lại bằng trọngthương, sau cùng đành đào vong khắp Thiên giới và Nhân gian.

Y chạy lòng vòng giữa hai giới, sau cùng định bay ra phiến tinh không ngoài Thiên giới, may mà dẹp ngay ý nghĩ này.

Bởisau trận chiến Thái cổ, tinh không đã thành tử vực, có nhiều huyền cơkhông ai biết, y cũng không muốn mình chết kiểu bất minh bạch như vậy.

“A…Thần Nam ngươi định đuổi tận giết tuyệt sao? Không sợ đệ ngũ giới sẽrình rập Thiên giới do thiếu ta sao? Nên nhớ chỉ còn hai thiên giai caothủ chúng ta có thể tranh cao thấp với họ.”

Pháp Tổ tuy bị truy sát đến mức thống khổ bất kham, bằng không đời nào y chịu nói ra những lời chịu nhún như thế.

“Haha… buồn cười, Thiên giới có ngươi nên đệ ngũ giới không dám đánh lênhả? Ngươi coi mình là Ma Chủ hay Độc Cô Bại Thiên?” Thần Nam tà ác lạnhlùng mắng, kì thật hắn muốn nói người đệ ngũ giới đánh tới thì sao? Ailàm gì được ta? Đợi ta tiến đến cảnh giới cuối cùng còn phải sợ ai. Cóđiều Long Nhi ở cạnh nên hắn không nói vậy.

“Bắc cực đế tinh!”Huyền công trong Thái Thượng vong tình lục xuất ra, bắc cực tinh quangtừ thiên ngoại bay tới tạo thành quang trụ rực sáng điên cuồng đánhxuống Pháp Tổ. Đồng thời, hung kích trong tay hắn như Thiên Long xuấthải, gầm lên bổ mạnh xuống.

Pháp Tổ thi triển huyết hệ ma pháp, lưu lại huyết vụ của mình trên không, tuy khó coi nhưng cũng coi như thoát được.

“Giết.” Thần Nam tà ác như lên đồng, ngửa mặt hú vang, truy sát Pháp Tổ điên cuồng hơn.

Gặp phải địch thủ kiểu này, Pháp Tổ chỉ biết rủa thầm.

Khuôn mặt Long Nhi đỏ lựng ngồi trên vai Thần Nam, hưng phấn nắm chặt tiểu quyền đầu, cảm giác cực kì hạnh phúc.

Lúcnó sinh ra chưa lâu, ở cạnh Thần Nam chưa được mấy ngày thì hắn đã điđại chiến với Hắc Khởi. Cách biệt nhiều năm nhưng trong lòng nó, ThầnNam vẫn thế, vẫn là một người cha tốt. Tuy trong lúc lớn lên thiếu tìnhyêu người cha nhưng nó chưa bao giờ oán Thần Nam, vẫn mong ngày hắnquay lại.

Hôm nay lưỡng giới tu giả chấn kinh, Pháp Tổ là cườnggiả danh truyền thiên hạ từ thời Thái cổ, lại bị Thần Nam biến mất mườiba năm quay lại truy đuổi cuống cuồng, quả thật khiến người ta kinhhãi. Nhất là những thần linh từng theo Pháp Tổ đánh lên Nguyệt lượng.

Tronglúc Pháp Tổ bị truy sát ráo riết thì Nhân gian đột nhiên bùng lên mộtcỗ “Thế” hùng mạnh. Cự ly giữa Pháp Tổ và Thần Nam chỉ chừng trăm dặmnên cả hai đều cảm ứng được.

Thần sắc họ cùng biến, đây là Đỗgia Huyền giới nên không cần nghĩ cũng biết kẻ đến là người đệ ngũgiới. Sắc mặt Pháp Tổ âm u, còn Thần Nam tà ác cười vang, trong lúc tàác đóng vai trò chủ đạo này, hắn không quản đến nhiều chuyện.

PhápTổ không chần chừ bay ngay về phía đó, nếu là Hắc Khởi, y đành chấpnhận xui xẻo, còn là nhân mã phe khác, y có có cơ hội thay đổi tình thế.

Phíađó tàn sơn trơ trọi, loạn thạch ngổn ngang, cảm tượng hoang lương vôcùng. Đây là chiến địa ác liệt nhất năm xưa, nay đã thành một phiến côvực, không ai muốn đến gần.

Một đệ ngũ giới cường giả thân caomột trượng, mặt mũi như thư sinh đứng trước không gian chi môn, kinhngạc nhìn hai thiên giai cường giả bay tới, khi thấy Thần Nam liền lộvẻ vui mừng.

“Thần huynh… đúng là huynh sao?” Y hét lên nồng nhiệt.

“Đức Mãnh huynh.”

ThầnNam chưa kịp nói gì, Pháp Tổ đã kêu lên như gặp được đại cứu tinh,nhanh chóng lao tới. Y biết cơ hội đã tới, mấy năm nay y có qua lại vớiĐức Mãnh, ra tay cứu giúp phe đệ ngũ giới quân vương này không chỉ nhằmmục đích tự giữ mình mà còn đồng ý cho họ lên Tây phương Thiên giới tịnạn.

“Pháp Tổ, ngươi sao vậy?” Đức Mãnh tuy hỏi thế nhưng ngườitinh minh như y đương nhiên nhận ra Thần Nam đang truy sát Pháp Tổ.Đoạn tỏ vẻ nhiệt tình tiến lên: “Thần huynh, cách biệt nhiều năm, tiểuđệ tìm huynh đã lâu, thật sự lo lắng cho huynh, còn nghĩ là huynh xảyra chuyện. À, đây chắc là điệt nhi khả ái của đệ, ha ha… Đúng là hổ phụvô khuyển tử, còn nhỏ mà đã là tiểu thiên giai, khó tin quá.”

Y cười cao hứng, tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình.

NhưngThần Nam tà ác chỉ cười, không chỉ khi tà ác làm chủ đạo mà bản thểThần Nam cũng không dám vồ vập. Đối phương coi trọng hắn vì sao? Đươngnhiên vì tu vi của hắn cao tuyệt, muốn kéo hắn cùng đi diệt Hắc Khởi,thành ra chân tình thật ý chẳng qua là bề ngoài.

“Ha ha.. năm xưa vội đi tu luyện, không ngờ chớp mắt đã mười ba năm.” Thần Nam tà ác cười lớn.

“Bábá đến giúp chúng cháu bắt ác nhân sao? Tên khốn này định đánh lênNguyệt lượng, nơi cháu ở.” Nghe có vẻ giống con nít nhiều chuyện nhưngLong Nhi đã khôn lanh bịt miệng Đức Mãnh.

“Chuyện này… hắc hắc…Pháp Tổ sao lại thành kẻ xấu?” Đức Mãnh tìm cách lật lại mấy lời LongNhi buộc tội Pháp Tổ: “Y là chiến hữu của chúng ta, năm xưa lúc đối phóHắc Khởi, y đã góp sức không nhỏ. Sao các vị lại làm nháo nhào hết lênthế?”

“Vậy phải hỏi hắn sao dám nhân lúc ta không có nhà, định diệt hết người nhà của ta.” Thần Nam tà ác cười lạnh liên tục.

ĐứcMãnh quay lại nhìn Pháp Tổ: “Ngươi đùa hơi quá rồi. Xem này, Thần huynhcũng coi là thật rồi, lúc trước không phải nói rõ rồi sao, đóng kịchchút là được rồi, muốn mời Thần huynh ra mặt cũng không cần ngươi làmgiống thật thế? Xem đi, huynh ấy cũng tin rồi.”

Pháp Tổ tỉnhlại, cười khan: “Hắc hắc …Đùa vui thật, hắc hắc.” Y thật muốn đập đầuvào tường, đường đường là Pháp Tổ mà phải mặt dày nói dối để ứng phóngười ta. Trẻ con ba tuổi cũng biết nhưng nhờ Đức Mãnh xen vào thế nàymà y còn chút mặt mũi xuống nước.

“Ta lại thấy chả có gì đáng cười cả.” Thần Nam tà ác đã động sát tâm, làm gì có chuyện nuốt trôi mấy câu tung hứng kia.

“Thầnhuynh, chỉ là hiểu lầm thôi mà.” Đức Mãnh làm ra vẻ thành khẩn: “Lúctrước huynh mất tích, xảy ra bao nhiêu chuyện, tiểu đệ và Pháp Tổ từngbàn cách tìm được huynh, không ngờ khéo quá hóa vụng.”

Đươngnhiên y biết những lời này không có tác dụng gì, vội lảng đi: “Thầnhuynh, lần này đệ đến Nhân gian có việc tìm huynh. Đúng rồi, có khihuynh không rõ tình thế gần đây, để đệ nói lại qua qua cho huynh nghe.Huynh giết Ni Trọng, A Lí Đức, đúng là giúp cho bọn đệ rất nhiều. Sauđó bọn đệ nhân lúc Hắc Khởi chưa về, họp lực giết thêm một tên. HắcKhởi về đã cùng bọn đệ đại chiến hôn thiên ám địa. Ngay cả Pháp Tổ cũngbị kéo vào đệ ngũ giới, lục vị thiên giai cao thủ nỗ lực nhiều năm, saucùng cũng phong ấn được ba quân vương phe Hắc Khởi. Nhưng hiện tại….”

ThầnNam không tỏ vẻ gì nhưng Pháp Tổ đứng ngồi không yên, y tham dự việcphong ấn bọn Hắc Khởi, trở thành tử địch của chúng. Giờ tin tức khônghay truyền về, không lo mới là lạ.

Đức Mãnh thấy hắn không biếnsắc bèn nói tiếp: “Ba cổ trận có bảo vật trấn giữ đã bị ba người pheHắc Khởi phá, lúc nào cũng có thể xông ra. Lần này đệ đến tìm các vịthương nghị.”

“Đợi ta giết Pháp Tổ đã rồi tính.” Thần Nam tà ácquyết tâm giết Pháp Tổ, phát ra sát ý vô tận, mọi chim chóc bay quangoài xa đều bị giết sạch.

“Thần huynh, không thể giết Pháp Tổđược, giờ đại địch trước mắt, chúng ta không nên tự giết nhau.” ĐứcMãnh không còn cười nổi nữa.

“Vậy thì sao? Ta lại muốn giết y.” Thần Nam tà ác không thèm coi Đức Mãnh vào đâu.

ĐứcMãnh truyền âm: “Thần huynh, hoàn cảnh của huynh rất nguy hiểm. Nghĩ màcoi, huynh chỉ hùng mạnh được trong ba ngày, sau đó sẽ mất đi sức mạnh.Đệ nghĩ huynh không muốn kết đại cừu với nhiều người, khiến họ đợi lúchuynh hư nhược…”

“Ngươi uy hiếp ta?” Hắn lạnh lùng nhìn Đức Mãnh.

“Khôngphải, chẳng qua đệ hảo tâm đề tỉnh, huynh tưởng thật sự diệt được ysao? Pháp Tổ dầu sao cũng là Thái cổ cường giả bất tử bất diệt, lạikhông đến mức nguyên khí đại thương, huynh chỉ phong ấn được y mà thôi.Nhưng khi y thoát ra, đợi lúc huynh hư nhược đến báo cừu, không phảinguy hiểm lớn lao sao? Hơn nữa, việc ở đệ ngũ giới rất cấp bách.” ĐứcMãnh nén lòng khuyên giải.

Thần Nam tà ác vốn không thèm nghenhưng tinh thần tương thông với bản thể, đành phải cân nhắc. Không hẳnhắn không giết được Pháp Tổ mà vì Đức Mãnh đang uy hiếp, đối phương đãcảnh cáo, giờ mà lật mặt sẽ kết thành đại địch.

“Chết tiệt.” Hắncảm giác tinh thần bị xâm nhiễu, do bản thể khống chế. Tình cảnh nàyphát sinh khá nhiều lần chỉ trong nửa ngày khiến hắn hoài nghi, thật ralà sao. Bản thể Thần Nam đã già lão, sắp chết đến nơi còn lấy đâu ratiềm lực cỡ đó? Dù bản thể có là chủ thể, có ngàn vạn mối tinh thầnliên hệ nhưng không thể cướp được quyền chủ đạo của tà ác chi thể.

“Đồng ý đi, bằng không ta không cho ngươi đạt được cảnh giới hoàn mỹ.” Tiếng của bản thể vang lên trong óc hắn.

Bảnthể Thần Nam suy tính rất lung, không vì bản thân mà phải nghĩ cho thânnhân và bằng hữu, không thể gây hấn với phe Đức Mãnh trong lúc này.

Trongthoáng chốc, Thần Nam tà ác cũng ngẫm nghĩ rất nhiều, hắn là sản vậtcủa Thái Thượng vong tình lục, đã quét sạch mọi toan tính trong đầu óc,dẹp cạn mọi tiềm lực của bản thể rồi cơ mà. Hắn liên tưởng đến một loạicông pháp khác trong thân thể Thần Nam – Hoán Ma kinh.

“Là hắn,Hoán Ma… Hoán Ma, lẽ nào thật sự hắn đổi thành một ma nhân được?” Sắcmặt Thần Nam tà ác khá khó coi, nhíu chặt mày, tỏ vẻ suy tư.

Với Đức Mãnh và Pháp Tổ, đương nhiên hắn đang rúng động, Đức Mãnh vội vàng khuyên thêm.

ThầnNam suy lão, được Tiềm Long giúp đỡ mới đứng vững trên không được, tỏvẻ thương cảm nhìn về phía xa, tâm thần đang ở xa vạn dặm. Lúc này hắnchăm chú theo dõi Thần Nam tà ác, quát vang trong lòng đối phương: “Nếungươi còn chút lương tri, đừng gây loạn nữa, ngươi mà thoải mái sátnhân thì đại họa sẽ trút lên đầu bọn Long Nhi, người ta sẽ tìm nó báothù. Ngươi thích giết chóc, sau này cứ việc đổi thân phận, tùy ý sátlục, những giờ không được liên lụy Long Nhi.”

Hắn và Thần Nam tàác tinh thần tương thông nên hiểu về “tiềm lực”, đối phương đang cânnhắc đến Hoán Ma kinh! Có điều bản thân hắn không cảm thấy chút sứcmạnh nào, Hoán Ma tâm pháp đã bê trễ nhiều năm, lẽ nào trong đó còn ẩntình?

Hắn rống lên: “Bản tính tà ác, ngươi sinh tồn trong thânthể ta, nếu không sợ ta trừ đi nguồn gốc sức mạnh của ngươi, cứ việctới đi.”

Thần Nam tà ác cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nói với Đức Mãnh và Pháp Tổ: “Được rồi, hôm nay coi như chuyện đùa thôi.”

“Nhưng…” Long Nhi đỏ lựng mặt mày, định lên tiếng.

Thấynó như vậy, bản thể Thần Nam thông qua tà ác Thần Nam truyền âm: “LongNhi, lúc nhẫn phải nhẫn, hơn nữa chúng ta không thiệt gì, con còn nhỏ,lúc về Tứ tổ sẽ phân tích duyên cớ cho con.”

“Không cần Tứ tổ phân tích, con biết rồi, sau này sẽ nỗ lực tu luyện, sớm nâng cao tu vi.” Long Nhi gật đầu đáp ứng.

“Haha… đã là hiểu lầm, mọi người vẫn là bằng hữu. Pháp Tổ ngươi mau mởthịnh yến tại Tây phương Thiên giới bồi tội mau, giải thích cho thầnlinh hai giới hiểu.”

“Nên thế, một là bồi tội, hai là tẩy trần cho huynh.” Pháp Tổ cố rặn cười trong lòng bừng bừng lửa giận.

Cùng lúc, phương thiên họa kích trong tay Thần Nam chợt lóe lên lãnh mang kinh nhân, thoáng chốc đánh nát Pháp Tổ.

Đó là hành động cả tà ác và bản thể Thần Nam nhất trí.

“Ngươi…” Đức Mãnh lạnh lẽo nhìn Thần Nam.

Pháp Tổ nhanh chóng hợp lại thân thể trên không, gầm lên phẫn nộ.

“Ha ha… đùa chút thôi, không ngờ lại hơi quá, ha ha…” Thần Nam cười vang, Long Nhi nháy mắt, nắm chặt tiểu quyền đầu.

Dùng gậy ông đập lưng ông trả đòn khiến Thần Nam phi thường sảng khoái.

TrongTây phương Thiên giới Thần Vực, các thiên sứ mỹ lệ múa lượn, hào quangvân vụ quấn quanh một tiên viên, cây cỏ bừng lên, thần quang lấp lánh,kì hoa đua nở, cỏ thơm ngập đất khiến nơi đây thêm phần thần thánh màtường hòa.

Hôm nay, Pháp Tổ của Tây phương Thiên giới thết yến mời qúy khách, cả Thần Vực rộn ràng nhạc vui.

PhápTổ và Thần gia chỉ là hiểu lầm, trận chiến với Thần Nam cũng thế. Tintức này nhanh chóng truyền khắp tu giải hai giới, khiến nhiều ngườingạc nhiên. Bất quá, không ai nói gì bởi không muốn đắc tội với mấy vịthiên giai cường giả.

Các tu luyện giả không lạ gì Đức Mãnh, vịđệ ngũ giới quân vương không phải đến Tây phương Thiên giới lần đầu, đãnhiều lần hợp tác với Pháp Tổ, các Tây phương thần linh càng quen thuộcvới y.

Lần này rất nhiều thần linh đến dự yến hội mở rộng, địa điểm tổ chức tại một tiên viên.

NamCung Tiên Nhi cười tươi như hoa, xuyên qua lại giữa các thần linh, nàngta rất thích kiểu yến hội này của Tây phương, tuyệt thế mị thái điênđảo chúng sinh liên tục nhấp nháy với các thần linh, nhiều người hoàntoàn mê mẩn.

Đại Ma đương nhiên đến dự, y cầm một chén mỹ tửu thơm nức, tìm cố nhân trong đám đông.

HuyềnTrang hòa thượng mồm mép bóng nhẫy, một mình trốn trong một góc, nhữngthiên sứ liên tục bị y gọi mang rượu đến kinh hãi nhìn y, có phải là dãhòa thượng chăng? Cạnh đó kẻ nửa ma nửa phật là Thanh Thiện ma phật vàđệ tử Phật Tổ mới vừa nối lại tình cảm chỉ dùng đồ chay.

Đông Phương Trường Minh, Hỗn Thiên tiểu ma vương, hiếu chiến cuồng nữ Lý Nhược Lan đều đến.

Trongtiên viên đầy hoa thơm cỏ lại, mùi hương thấm vào tâm tỳ khiến ai nấysay mê, cộng thêm những thiên sứ mỹ lệ trên không đang múa những điệumúa tuyệt mỹ, quả là đẹp mắt.

Trình tự của Tây phương yến hộikhiến nhiều Đông phương thần linh không thích ứng được, nhất là nhữngngười bị mời tới lại càng ngượng ngập. Nam thần còn đỡ, các nữ thần,trừ Nam Cung Tiên Nhi, hết sức lúng túng.

“Ngẫu mễ đầu phát!” Long Bảo Bảo mở cặp mắt sáng rực nhìn tiên tửu trên không, nuốt nước bọt ừng ực.

TiểuPhượng Hoàng nhỏ tiếng: “Tiểu long ca ca, chúng ta có đến không? Chúngta là giáo chủ tà giáo, đến đó có khi bị người ta tìm ra thân phận.”

LongBảo Bảo ra vẻ nghiêm chỉnh: “Thần dạy, chúng ta là đại giáo chính nghĩalại nhân từ, các thần linh không hiểu ghen ghét với chúng ta vì chỉtrong mười năm chúng ta đã sáng tạo được kì tích, thu được nhiều tín đồhơn họ. Ngươi cũng là giáo chủ, không thể tùy ý nói ra những lời nhưthế, mỗi ngày nên gào to trong lòng rằng chúng ta là chính nghĩa.”

Haimắt Tử Kim thần long chằm chằm nhìn vào tiên viên, cười hăng hắc: “Hômnay thấy rất nhiều người quen, đúng là đại tụ hội. Ta dám khẳng định sẽcó chuyện hay.”

“Thúc thúc du côn cũng đi chứ? Thúc thúc bịnhiều Tây phương thần linh coi là ác côn cần bắt sống.” Tiểu PhượngHoàng tỏ vẻ lo lắng.

“Đi chứ, phải quang minh chính đại mà đi.Ta tự giết cừu nhân, sao lại thành ác côn được. Con mẹ nó, long đại gialà thế nào, còn sợ ai? Nhất định phải đi.”

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu ngây thơ: “Đúng, đúng, hiện tại nhiều người đều nói thế này ‘Ta là con rồng lưu manh, còn phải sợ ai.”

Tử Kim thần long: “…”

Ở vị trí chính chủ yến hội, Thần Nam tà ác gặp phiền hà không nhỏ, không phải từ ngoại giới mà từ nội tâm.

Trong tà ác chi thể, hắn phát hiện được khí tức vận chuyển của Hoán Ma kinh, quả thật kinh hãi.

Nênbiết hắn là tà ác chi thể do Thái Thượng vong tình lục kì công khôngngừng vận chuyển trong thân thể Thần Nam tạo thành. Thái Thượng côngpháp thường xuyên lưu chuyển nên tà ác thể không bao giờ có Hoán Ma tâmpháp, vì thế hôm nay hắn mới kinh ngạc.

“Chết tiệt, Thái Thượngvong tình là thế gian đệ nhất kì công, lẽ nào không áp chế nổi Hoán Ma?Sinh thành trong thân thể ta? Chết tiệt.”

Bản thể Thần Nam cũngđến, bất quá lúc vào tiên viên, theo yêu cầu của hắn mà Long Vũ cùngTiềm Long lánh đi. Hiện tại, không ai biết rằng lão già tóc bạc phơ nàymới là Thần Nam chân chính.

Thiên sứ thị giả cẩn thận đỡ hắn, không ai dám khinh thị những tu giả đến đây, kẻ có lòng tin đến đương nhiên không tầm thường.

ThầnNam gọi một ly hồng tửu, chầm chậm đi qua đám đông, tản bộ trong mộtgóc tiên viên. Nhưng một thân ảnh nhỏ bé chạy về phía hắn, là Long Nhi.

“Lão gia gia …”

Lão gia gia? Trong lòng hắn run lên.

LongNhi mũm mĩm nháy mắt, mê hoặc nhìn hắn: “Kì quái thật. Lão gia gia, vìsao cháu thấy ông rồi liền rất khó chịu, cháu… cảm giác ông như thânnhân.”

Lòng Thần Nam nóng bỏng, đồng thời chua xót, cúi xuống nói: “Có lẽ chúng ta có duyên, để lão gia gia ôm cháu.”[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #717 

Old 01-19-2009, 04:11 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 346: Hoán Ma biến đổi

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

LongNhi nhìn Thần Nam tóc bạc phơ, thân thể còng xuống, tỏ vẻ đồng tình,ngây thơ gật đầu: “Đương nhiên được, cháu thấy lão gia gia rất thânthiết.”

Thần Nam tỏ vẻ yêu mến, dịu dàng ôm nó, trong lòng đầycảm giác hưng phấn, đây là con trai hắn, tiểu thiên giai cường giả,chuyển thế của Đại Long đao.

Người làm phụ thân như hắn quả thấykiêu ngạo và tự hào, biết rằng sớm muộn gì cũng có ngày Long Nhi tỏasáng, thành tựu không thể đo lường.

Đối diện với thân sinh cốtnhục, hắn vô cùng kích động, thân tình huyết nhục là đây, truyền thừacủa sinh mệnh ấn kí cũng là đây, ôm con trong tay mà hắn không dám nhận.

Quả là nỗi đau tột cùng.

“Lãogia gia, cháu có cảm giác ông rất thân thiết, như người thân cận nhất…”Long Nhi đưa bàn tay nhỏ bó vuốt khuôn mặt nhăn nhúm của hắn, đôi mắtnhư hắc bảo thạch hiện lên vẻ mê mang.

“Ha ha…” Thần Nam cười cay đắng: “Chúng ta hợp duyên, có lẽ kiếp trước là phụ tử…”

“Chắc vậy, chưa biết chừng kiếp trước chúng ta là những người thân thiết nhất.” Long Nhi gật đầu nghiêm chỉnh.

“Ồ,ta thấy chúng ta có lẽ phụ tử thật sự.” Thần Nam mỉm cười, trong lònglại chua xót: “Lão gia gia thường mơ thấy có hài tử như cháu.”

“Lão gia gia, cháu cảm giác ông tựa hồ rất thương tâm, sao thế?” Long Nhi ngẩng mặt lên hỏi.

Tronglòng Thần Nam quả đang nổi sóng, lắc đầu: “Không sao, hôm nay gặp đượchài tử khả ái như Long Nhi, lão gia gia cảm giác vô cùng cao hứng.”

“Lão gia gia biết cháu tên Long Nhi?” Nó chăm chú nhìn hắn.

ThầnNam vô cùng kích động, suýt chút nữa để lộ dấu vết, hắn thầm thở dài,đối diện thân sinh cốt nhục mà không dám nhận, quả thật đau lòng: “LongNhi còn nhỏ mà đã đại chiến Pháp Tổ, rất nhiều người đều thấy trậnchiến hoành tráng đó, lão gia gia đương nhiên cũng thấy nên biết cháulà ai.”

Cùng múc, ánh mắt Long Nhi đờ ra nhìn sang cách đó không xa. Thần Nam thuận theo ánh mắt nó, phát hiện bóng dáng quen thuộc.

Lãodu côn Tử Kim thần long càng ngày càng bảnh bao, dáng vẻ cũng nam nhânhơn, chỉ chừng hơn ba mươi tuổi, rất phù hợp với thẩm mỹ quan của tiểunữ sinh. Nhưng nó đứng yên còn khá, vừa nói liền lộ ngay ra bản tính ducôn, lưu manh, tạt ngang tạt dọc trong tiên viên, chân tay động đậy.

Ngaygần đó, Long Bảo Bảo béo như quả cầu, không khác gì năm xưa, hình nhưnó rất thích hình dáng này nên dù biến hóa thành nhân hình được cũngkhông chịu.

Nó đang tất tả, một ngọn trảo màu hoàng kim giơ caochén rượu, lần lượt chạm cốc với những thần linh cạnh đó. Đồng thời,một trảo còn lại hành động cực nhanh, lưu lại đạo đạo tàn ảnh trênkhông, lùa mĩ thực vào miệng.

Các thần linh đều trượn tròn mắt,nhất là những thiên sứ thị giả, dù phát hiện động tác của nó cực nhanhnhưng vẫn không phục vụ kịp nhu cầu, nó đứng tiệt cạnh một xe thức ăn,thanh toán gọn nhẹ toàn bộ.

“A, thần dạy, gan ngỗng này rất khá.Ồ, món trâu nướng cũng được, tay nghề ổn lắm.” Nó vừa ăn vừa nốc, khôngquên bình phẩm, đồng thời quay qua mấy thần linh đa chạm cốc vài lần,đang ngẩn ngơ cạnh đó: “Nào, chúng ta cạn chén nữa. Ồ, sao thế? Sao lạivề sớm vậy trong lúc đang yến hội, thất lễ quá, không hay chút nào.”

“Cạn…cạn chén…” Thần linh đó cố dõi mắt nhìn theo tốc độ ngọn trảo của tiểulong đang quơ thức ăn, chạm cốc rồi mới tỉnh mộng, tức giận quay phắtlại mắng: “Xưa nay ta chưa thấy kiểu ăn uống này bao giờ, còn nói takhông biết lễ nghi, ta #@%T…”

“Ôi, tiểu thư cao quý và mĩ lệ,rất vinh hạnh được gặp tiểu thư, chúng ta cạn chén.” Thần linh ban nãybị tiểu long chọc tức bỏ đi, nó lại nháy mắt với một thiên sứ nữ támcánh đang đi tới.

“Long Bảo Bảo đáng yêu quá.” Thiên sứ thấy nókhả ái hoạt kê liền sinh lòng yêu thích, vui vẻ cạn một chén, khôngquên vuốt ve nó. Nhưng rồi nàng ta nghĩ ra: “Ngươi, ngươi… có phải là…một trong bốn đại đạo năm xưa, mấy… mấy năm nay…” Đoạn lập cập bỏ đingay.

“Ồ, mỹ nữ đừng đi…”

Gần đó, Tiểu Phượng Hoàng thấydáng vẻ của Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo cảm giác mất hết mặt mũi.Nó đã hóa thành nhân hình, là một tiểu nữ đồng bảy, tám tuổi, cực kìxinh đẹp khả ái, như búp bê. Nhưng vì tiểu long và Tử Kim thần long màhết sức ngượng ngập, hớp khẽ một ngụm tiên lộ.

“Lão gia gia, đểcháu giới thiệu với ông ba bằng hữu, họ… họ… rất đặc biệt, những làbằng hữu tốt nhất của cháu.” Long Nhi hình như cũng hơi ngại, biểu hiệncủa con rồng du côn và Long Bảo Bảo hơi thái quá.

“Được.” ThầnNam không cự tuyệt, đồng thời cũng muốn đến gần mấy lão hữu, Tử Kimthần long chính kẻ gắn bó với hắn với hắn nhất trên đời, những chuyệnnăm xưa không thể nào quên.

Hắn cầm tay Long Nhi đến gần ba conthần thú, tức thì khiến cả ba chú ý, cùng có cảm giác kì quái, tựa hồquen biết hắn mà không nghĩ ra là ai.

Khí tức của hắn đã hoàntoàn thay đổi, linh hồn cũng bị tàn phá, trong yến hội lại có một “ThầnNam” nên ba con thần thú không thể đoán ra thân phận của hắn, chỉ biếthồ nghi nhìn nhau.

“Lão gia gia, đây là lưu manh long thúc thúc, Tiểu Phượng Hoàng tỷ tỷ, còn đây là Long Bảo Bảo đệ đệ.”

“Đauthật, sao mỗi lần đến lượt ta đều bị hạ xuống một cấp.” Bị giới thiệunhư thế, Long Bảo Bảo phi thường bất mãn nhưng đành bó tay.

Thần Nam và ba con thần thú nhìn nhau, như lão bằng hữu nhiều năm không gặp, hết sức thân thuộc, liên tục chạm cốc.

ĐoạnTử Kim thần long nói với Long Nhi: “Tiểu Long Nhi, hôm nay không phảiđến tìm ta đấu rượu chứ, chúng ta rất muốn gặp phụ thân ngươi mà tênkhốn đó lại lặng lẽ mất tích mười ba năm liền. Đúng là đáng ghét.”

“Cha và Pháp Tổ, Đức Mãnh còn đang thương lượng sự tình, chút nữa sẽ xuất hiện. Đấu rượu thì đấu, ai sợ chứ.”

ThầnNam phát hiện Long Nhi vừa ngoan ngoãn thiện lương, lại có khía cạnhhắn không hiểu nổi. Như hiện tại, nó dùng thần thông hút hai thùng rượulớn đến, đưa cho Tử Kim thần long một rồi uống ừng ực ngay.

Hắn bật cười, tiểu tửu quỷ này lúc nhỏ được hắn dùng rượu thay sữa, nhớ lại mà ấm lòng, nhưng chuyện đó đã lâu…

Đúng lúc đó, một thanh âm chói tai vang lên, cắt đứt tiếng cười vui.

“Con rắn bốn chân ngươi còn dám bò đến đây à!” Một kim phát nam tử than hình cao ráo, sát khí đằng đằng tiến tới.

“Tagặp ai nhỉ, cách đây không lâu vẫn còn là đấu thần nhỉ? À, lên đến cảnhgiới Thần Vương nhanh gớm, nhưng còn chưa đủ phân lượng, gọi thêm bằnghữu đi, long đại gia tiếp hết. Lần trước, bản thần long còn chưa đãtay.”

Tử Kim thần long tỏ vẻ cường mãnh, lộ ra sát cơ khiến những người cạnh đó vội thoái lui.

“Haha…” Tiếng cười như chuông bạc vang lên, Nam Cung Tiên Nhi núng nính đitới, thân thể phát ra mị hoặc vô tận, dung nhan tuyệt thế vũ mị cùngđôi mắt ướt át như biển cả càng câu hồn đoạt phách.

Nàng ta cườilanh lảnh với nam tử lạ mặt: “Ngươi mới lớn mật, dám gây loạn trong yếnhội này. Các ngươi càng ngày càng không có đạo lý, chả trách thần linhcốc bị người ta tìm đến tận nơi, cắt đầu nhân vật lãnh đạo.”

Bị nàng ta trào phúng, nam tử vô cùng phẫn hận.

Bọnhọ là những đấu thần và pháp thần từ Nhân gian phá toái hư không, đượcTây phương Thần Vực thu nhận, tụ hợp tại một nơi là thần linh cốc, doThần Vực phái Thần Vương cao thủ đến lãnh đạo, ngang hàng với những chủthần điện, có cả thiên sử thị hầu.

Đại cừu nhân của con rồng ducôn là một vị Thần Vương trong số đó, nó biết địch nhân lợi hại nên ẩnnhẫn chứ không vội báo thù, nhưng đến kì tế bái tiểu bạch long hồi bảynăm trước thì không chịu nổi nữa.

Được Long Bảo Bảo và TiểuPhượng Hoàng đi theo, nó đến Tây phương Thiên giới chờ đợi nhiều ngàymới thấy Thần Vương đó, đại chiến khốc liệt nổ ra, sau cùng cũng hạ sátđược địch nhân. Từ đó nó bị nhiều thần linh của Tây phương Thiên giớiđuổi bắt.

“Các ngươi đến đây.” Nam tử cao ráo thấy Nam Cung TiênNhi đến định trợ trận cho con rồng du côn bèn hô to, hơn hai mươi thầnlinh nhanh chóng túa ra, vây chặt lại.

“Ai, ai, ai đến tìm bằnghữu của ta gây phiền?” Một thân ảnh cách đó không xa đứng dậy, một tửunhục hòa thượng mồm mép bóng nhờn, tay trái cầm một cái đùi lợn lớn,tay phải ôm vò mĩ tửu, mùi thơm điếc mũi, lắc lư đi tới chỗ bọn LongBảo Bảo. Là Huyền Trang hòa thượng.

“Muốn sinh tử đại chiến sao?Hay lắm, Ngũ Âm ma ngục đã lâu không có sinh mệnh tế hiến.” Giọng nóilạnh lùng truyền tới, Đại Ma hùng hổ cất bước.

“Hắc hắc …” Hỗn Thiên tiểu ma vương cười lạnh tanh bay tới.

Liềnđó, bạch phát nam tử Đông Phương Trường Minh, hiếu chiến cuồng nữ LýNhược Lan cũng tới. Cả Tử Thần Tiềm Long và Long Vũ ở xa cũng dần éptới gần.

Không khí trở nên khẩn trương, huyết chiến sắp bùng nổ.

Ngườithần linh cốc toát mồ hôi lạnh, nhân số họ tuy nhiều nhưng đối phươngtoàn là Thần Vương hoặc Thần Hoàng, khiến họ không dám thở mạnh. Saucùng, mấy bị tiền bối Thần Vực ra mặt điều đình, họ mới được rút lui êmthấm.

Trận lộn xộn khiến nhiều thần linh trong tiên viên quansát, nhưng mọi sự êm đẹp thì tất cả lại bình thường, có điều nhữngngười quen nhau tụ tập lại một nơi.

Ánh mắt mọi người đều rọi vào Thần Nam, ai cũng có ảo giác, hắn là người quen nhưng không đoán ra được là ai.

Thần Nam biết cứ thế này chắc sẽ bại lộ, định tìm cách rời đi nhưng chợt thất choáng váng, suýt nữa gục xuống.

LongNhi hô lên kinh hãi, vội đỡ hắn dậy. Long Vũ nhanh chóng xuyên qua đámđông, dịu dàng đỡ hắn, cử động vi diệu này khiến tất cả hồ nghi.

“Không sao, ta đi tìm chỗ nào nghỉ một chút.”

Long Nhi và Long Nhi vội vàng dìu hắn đến ngồi tại một chiếc ghế gần đó.

Hắn khẽ nhắm mắt, tâm thần trôi xa, bay về hướng Thần Nam tà ác.

Lúcnày Thần Nam tà ác và Pháp Tổ, Đức Mãnh đang ở trên một hòn đảo nổi, dochúng thần của Thần Vực tôn sùng Pháp Tổ mà kiến tạo thành.

Hònđảo ở trên tầng không Thần Vực, chung quanh có mây trắng phất phơ, trênđảo có kì hoa đua nở, cỏ thơm ngập đất, tiên hạc bay múa, vượn trắnghót vang, thọ quy bò lổm ngổm, xứng danh đất lành thế ngoại.

Chỉ có những người Pháp Tổ cực kì coi trọng mới có cơ hội lên đây.

Hômnay, Pháp Tổ và Đức Mãnh ở đây bàn luận tình thế đệ ngũ giới, Thần Namtà ác thi thoảng xen vài câu nhưng có vẻ không hứng thú. Nội tâm hắnkhông an, liên tục truy tìm Hoán Ma nguyên khí trong thân thể, nhằmtriệt để tìm ra bí ẩn khiến hắn ăn ngủ không yên này.

Sau cùng cũng tìm được chút manh mối tại tâm hải, giữa trùng trùng hỗn độn.

Sứcmạnh điên cuồng dâng lên, Pháp Tổ và Đức Mãnh đứng phắt dậy, phát hiệnsắc mặt hắn cực kỳ khó coi, không để ý đến cả hai mà thần tình ngưngtrọng tiến hành đả tọa.

Pháp Tổ cười lạnh: “Thiên gia tâm matrong truyền thuyết sản sinh chăng?” Hai mắt y hung quang đại thịnh,mấy lần giơ chưởng lên nhưng bị nhãn thần lãnh khốc của Đức Mãnh cảntrở, sau cùng cả hai lui đi, mặc cho mình Thần Nam tà ác đả tọa.

Hắntrôi vào tâm hải, hét vang: “Hoán Ma kinh. Hoán Ma, quả thật có chútbản lãnh, lại đối kháng được cả Thái Thượng vong tình. Ra đây cho ta,mặc kệ ngươi đến từ đâu, là ai đều ra đây mau, ra khỏi tâm hải của ta,thần thức của ta.”

Nhưng nơi chưa được chạm vào trong thần thứccũng như vùng hỗn đoạn của ngoại giới, mênh mang vô tận. Thần Nam tà áckhông ngừng phá tan vùng hỗn độn, lao về điểm khí tức.

Hắn cựckỳ phẫn nộ, tưởng chỉ có mình là biến hóa duy nhất, ai ngờ có cả mộtcon ma bí ẩn hơn. Hắn không tin Hoán Ma kinh hơn được Thái Thượng vongtình lục nhưng sự thật bày ra trước mắt, buộc phải chấn kinh xen lẫnphẫn nộ.

“Ầm.”

Thần Nam tà ác phá tan một vùng thần thức rộng lớn, sau cùng cũng thấy nguồn gốc khiến mình bất an.

“Haha… ha ha ha…” Tiếng cười khoa trương cuồng vọng từ vùng thần thức phíatrước vang lên, một cá hắc phát thanh niên nam tử trần trụi như ma thầnlạnh lùng nìn hắn.

“Chết tiệt. Dám ẩn thân trong thần thức của ta.” Thần Nam tà ác gầm lên phẫn nộ.

Cùnglúc, cảm xúc của bản thể Thần Nam bị kéo đến, thấy hai Thần Nam trẻtuổi đang lạnh lùng nhìn nhau, kẻ tóc bạc là sản vật của Thái Thượngvong tình lục, còn kẻ tóc đen phát ra ma khí vô tận thì hắn chưa thấy,song cảm giác được kẻ này mạnh mẽ kinh hồn.

Ma!

Trongthoáng chốc thấy hắc phát Thần Nam, không hiểu sao bản thể lại nghĩ đếntừ đó. Không sai, là một con ma, bất kể từ thể phách hay khí chất đềulà vậy, lần đầu nhìn thấy đã nảy ra ý nghĩ đó.

Bạch phát Thần Nam lại ngùn ngụt tà khí.

Một ma!

Một tà.

Cả hai đối lập nhau.

“Hoán Ma Thần Nam đến.”

“Thái Thượng Thần Nam đến.”

Hai Thần Nam lạnh lùng lên tiếng, đoạn cùng nhìn về phía bản thể.

ThầnNam chưa từng nghĩ đến Hoán Ma kinh lại biến đổi thành một sinh mệnh cáthể, việc này vượt khỏi những gì điển tịch Thần gia ghi lại. Hắn vôcùng bất ngờ, hỏi: “Ngươi sinh ra thế nào?”

“Ha ha…” Hắc phát matính ngửa mặt cười điên cuồng, tỏ vẻ khao trương cực độ, sau lùng lạnhgiọng đáp: “Cần phải đa tạ Thái Thượng vong tình huyền công, không cóhắn áp bức ắt không có ta, ha ha… đúng là thú vị, ta hình thành từ matính đại bạo phát!”

“Các ngươi…” Thần Nam lạnh lùng nhìn cả hai từ xa, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Muốn chết cứ việc quyết đấu xem ai sống ai chết.”

“Ha ha…”

“Ha ha… ha ha ha…”

Hắcphát ma tính và bạch phát tà ác Thần Nam cùng nhìn bản thể với vẻ khinhmiệt: “Ngươi còn sống bao lâu nữa, bất kể ai thắng, ngươi cũng sẽ chết.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #718 

Old 01-19-2009, 04:12 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 347: Triệu hoán Thái Thượng

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Hắc phát Thần Nam lại là đại bạo phát của ma tính bị áp bức.

HoánMa tâm pháp mười ba năm nay vẫn ngầm vận chuyển, thật ra đã siêu thoátHoán Ma kinh, bị Thái Thượng vong tình lục áp chế mà biến dị, cướp lấymột phần tinh túy của Thái Thượng, bằng không sao có thể biến hóa thànhmột ma tính Thần Nam.

“Ha ha… ha ha ha…” Hắc phát ma tính ThầnNam cười cuồng dại, ngông cuồng hơn cả bạch phát tà ác chi thể, hìnhnhư không hề sợ đối phương mà cười vang: “Ngươi lấy bản thể làm gốc, talấy chính ta, đương nhiên ta cao hơn một mức, bi kịch của ngươi đãđịnh, phải trở thành bàn đạp cho ta.”

“Nằm mơ hả, Hoán Ma sao sonổi với Thái Thượng, ta thấy ngươi chỉ một con ma dị dạng. Hừ, hóa ralà một tên hề biến đổi, hôm nay ngươi chết chắc.” Bạch phát chi thể đáptrả.

“Ha ha… nếu ngươi thành Thái Thượng thật hẵng khẩu xuất cuồng ngôn.” Hắc phát Thần Nam lộ vẻ ngông cuồng.

“Cũngthế thôi, ngày nào Hoán Ma kinh có được một chân ma, ngươi hẵng đạingôn, giờ ngươi chẳng qua là một con rối múa may trước mắt ta.”

Dùbiết đối phương cực mạnh nhưng cả hai không ngừng đả kích, định chiếmthượng phong về khí thế. Đương nhiên cả hai khá ngang ngửa, không aidám coi thường đối phương.

Bản thể Thần Nam lặng lẽ nhìn cả hai,thân thể suy lão của hắn và đầy sức sống của hai phân thể hoàn toàn đốilập, nhưng lúc này không ai thấy tâm linh hắn dao động, đứng bất độngnhư nham thạch phong hóa.

Đương nhiên hắn cảm khái, nhìn haiphân thể lại nhớ đến thời kì đỉnh cao với thân thể như đồng như sắtchứa đầy sức mạnh. Hiện tại tất cả đều xa xăm.

Bạch phát tà ác chi thể gầm lên giận dữ: “Nói nhiều vô ích. Sinh tử quyết chiến nào.”

Hắc phát ma tính cũng cười lạnh liên hồi: “Hay lắm.”

“TháiThượng vô tình!” Bạch phát tà ác hóa thân thể thành hư ảnh mờ mờ, nhanhchóng di động trong thần thức, kết thành đạo đạo pháp ấn, thân thể tạora “thế” cực mạnh, sức mạnh hùng hồn tràn ra như biển gầm.

“Chânma vô tướng!” Hắc phát ma tính cũng quát vang, hóa thành ngàn vạn hưảnh, toàn thân mông lung rồi tụ lại, liên tục di động như ảo ma, nhanhđến cảnh giới khó tưởng tượng nổi. Sau cùng y biến mất khỏi thần thứchải.

Không chỉ bạch phát tà ác chỉ thể mà bản thể Thần Nam cũng biết tốc độ của ma tính quá nhanh nên không nhìn rõ.

Vô tình đối vô tướng!

Lần này Thái Thượng vong tình lục đấu với Hoán Ma công.

Độngtác của bạch phát tà ác càng lúc càng chậm, thân thể thực hiện nhữngđộng tác phức tạp, pháp ấn hùng mạnh từ tâm sinh ra, do thân mà thành.

Động tác của hắc phát ma tính lại nhanh dần, triệt để tan vào trong mênh mang, tung tích bặt tăm.

“Bình.”

Hắcphát Thần Nam phát động công kích trước với tốc độ tột cùng, chưởng hóathành đao bổ xuống. Bạch phát tà ác tuy động tác chậm nhưng ở đâu cũngthấy chưởng ấn chặn đứng chưởng dao lại.

Thần thức gầm gào, ánh sáng mênh mang chiếu ra, dao động tinh thần hùng hồn tràn lan.

Bảnthể Thần Nam ở xa quan sát nên không nguy hại gì. Nhưng cỗ dao độngtinh thần hùng hồn từ bạch phát tà ác chi thể lan cả ra ngoại giới.

Áp lực thần thức đáng sợ che kín thần đảo trên không.

Đó là nơi Pháp Tổ tu luyện, chỉ vài người lên được, lúc này trừ Thần Nam, chỉ còn Pháp Tổ và Đức Mãnh.

Haingười tuy cách bạch phát Thần Nam xa nhưng cảm ứng thấy tinh thần daođộng đầu tiên, tức thì sửng sốt, bởi họ cảm ứng được chiến ý cực mạnh,như thế Thần Nam gặp đại địch.

Hai đại thiên giai cao thủ nhanhchóng lao tới, khiến Thần Nam gặp khó khăn chắc chỉ có cường địch từ đệngũ giới. Nhưng đúng đến gần mới thấy không phải thế, chỉ mình Thần Namtà ác đang tĩnh tọa.

“Ngươi có biết hắn sao không? Sao ta lạithấy trong thân thể hắn có hai cỗ dao động tinh thần cực mạnh.” Pháp Tổhỏi, trong mắt lóe hàn quang, rất muốn tung ra thiên giai cấm chú mapháp, triệt để diệt luôn đại địch. Nhưng Đức Mãnh rất xem trọng ThầnNam, quyết không cho y hạ thủ.

Đức Mãnh lộ vẻ suy tư, sau cùngthở dài: “Thần huynh quả nhiên thiên sinh kì tài, đang chiến đấu vớimình. Pháp môn này, ta không biết, chắc huynh ấy đang tu luyện đến lúckhẩn yếu quan đầu, không nên quấy nhiễu.”

Trong thân thể ThầnNam tà ác, hai Thần Nam đối lập nhau đều nghe rõ những lời bên ngoài,chỉ hắc hắc cười lạnh, đây mà là tu luyện sao, rõ ràng sinh tử đạichiến, ai dư hơi đi chiến đấu với chính mình.

Bản thể Thần Nam đã già nua cũng tỏ vẻ nghĩ ngợi, lời Đức Mãnh nói khiến hắn sa vào trầm tư.

Bạchphát tà ác và hắc phát ma tính, một dùng động tác chậm kết pháp ấn đốiquyết, một cực nhanh, thân hóa vô hình, chìm vào bóng tối.

Nhanh đấu chậm.

Chậm chống lại nhanh.

Chợtbạch phát tà ác quát vang: “Dùng tinh thần đối quyết kiểu này không thúvị, chúng ta ra ngoài đại chiến thật sự quyết sinh tử.”

“Ngươi nói ngon lành nhỉ, ta chưa luyện thành thể phách.” Hắc phát Thần Nam hừ lạnh.

“Phế vật!” Bạch phát chi thể cười khinh miệt.

“Ngươinói gì, tim chết hả.” Trong bóng tối chợt dấy lên thiên phong, một bàntay khổng lồ bổ xuống, che kín phạm vi ngàn trượng trên đỉnh đầu bạchphát Thần Nam.

“Ta bảo ngươi là phế vật, còn chưa tu luyện xongthể phách. Hừ, vậy càng dễ, ta ép ngươi phải ra. Thể nội ta không dungđược ngươi. Cửu thiên thập địa - Thái Thượng khu ma!”

TháiThượng vong tình lục yêu cầu cực kì hà khắc với tinh thần tu luyện,quyết không cho ngoại địch xâm nhập vào tâm hải. Cùng với tiếng quát,thần thức hải dấy lên sóng lớn, bóng dáng hắc phát Thần Nam trong bóngtối hiển hiện ngay.

Y bị một cỗ sức mạnh trói lại, bàn tay bịgiữ trên không, lộ rõ thân ảnh đáng sợ đỉnh thiên lập địa. Cực hạn tốcđộ không phát huy được, đại lực vượt ngoài tưởng tượng đang kéo yxuống, định xé tan xác.

Y biết không thể tiếp tục thế này, bằngkhông sẽ bị hủy diệt, bèn tụ hết sức mạnh toàn thân, gầm lên chói lói,thân thể nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành mũi kim đột phá phong tỏa củathần thức hải, ra khỏi thể phách bạch phát Thần Nam. Một đại hào quanghỗn độn xuất hiện trên tòa thần đảo, hắc phát ma tính không có thânthể, nên chỉ hiện hình được thế này.

“Ha ha… ha ha ha…” Bạchphát tà ác bật cười mở bừng mắt, búng mình lên, lạnh lùng nhìn dải sánghỗn độn: “Ngay thân thể ngươi còn chưa tu luyện xong, đấu sao nổi vớita? Hôm nay phải khiến ngươi tịch diệt.”

“Hắc hắc …Ngươi quá coi thường ta rồi, có thân thể cực tốt cho ta tạm dùng.”

“Thân thể người khác thì sao, chỉ là hạ thừa.”

Hắc phát ma tính cười lạnh: “Là bản thể thì, ha ha…” Hào quang hỗn độn lóe lên, biến mất khỏi thần đảo.

Bạch phát chi thể gào lên không ổn, nhanh chóng bám theo.

Pháp Tổ và Đức Mãnh trên đảo đều tỏ vẻ hồ nghi, họ vừa nghe thấy tiếng gầm, tựa hồ thật sự có cường địch.

Trong tiên viên, không khó vô cùng vui vẻ, các thần linh liên tục cạn chén, thiên sứ thị giả không ngừng đi lại, phục vụ họ.

Ởtrong tâm tiên viên và trên không, vô số thiên sứ đang múa, nhiều Tâyphương thần linh cũng tham gia, khung cảnh bình thường hiếm thấy nênhấp dẫn ánh mắt mọi người.

Không ai chú ý đến một đạo hào quanghỗn độn mờ mờ tiến vào tiên viên, rồi thân thể Thần Nam già nua rúngđộng, mở bừng mắt, bắn ra thần quang lấp lánh, vẻ mờ **c khi nãy tansạch, phát ra sức mạnh kinh hồn.

Bàn ghế quanh đó bị áp lực chấntan. Bọn Long Vũ, Long Nhi cũng bị hất bay đi, các thần linh chungquang bị ép liên tục thoái lui.

Thần Nam tóc trắng chậm rãi đứngdậy, toàn thân phát ra khí thế như núi non, không còn vẻ gì già nuanữa, phảng phất như ma thể được thép đúc thành.

Ai nấy trongtiên viên đều cảm giác được hắn hùng mạng mà đáng sợ, rung rẩy từ đáylòng, nhiều thần tiên hoảng sợ, toàn bộ ánh mắt đặt hết lên mình hắn.

“Thần …huynh…”Long Vũ kinh hoảng nhìn hắn.

“Lão gia gia, sao vậy?” Long Nhi cũng kinh ngạc, lộ vẻ không hiểu.

“Haha … ha ha ha…” Lúc này ma tính đang khống chế thân thể già nua, ngửamặt cười vang rồi chậm rãi bay lên, đối diện với một bóng người trên đó.

Tấtcả đều kinh hãi, bạch phát lão nhân thân phận bất minh này lại dám đốichiến với “Thần Nam” mất tích mười ba năm trở về. Ai cũng thấy tìnhhình song phương vô cùng khẩn trương.

“Cha… lão gia gia …”Long Nhi ở dưới kêu lên nhưng không ai nghe, hiện tại họ chỉ tính cách dồn hay vào tử địa.

Tiềm Long và Long Vũ nhìn nhau, tỏ vẻ lo lắng.

Những người khác lại càng không hiểu, lão già tóc bạc là thần thánh phương nào lại đạt đến thiên giai chi cảnh!

Hiện tại sức mạnh của bát hồn bị hai Thần Nam chia đều, chiến lực của cả hai ngang nhau.

Thầnthức của bản thể Thần Nam tựa hồ tách làm đôi, một phần quay về matính, một phần ở lại với tà ác. Thoáng chốc, hắn có thể thông hiểu cảhai, trạng thái cực kì huyền diệu.

“Thái Thượng tuyệt tình!” Tà ác chi thể quát lớn.

Matính cười lạnh liên hồi: “Vô tình vô dụng, đổi sang tuyệt tình, ta thấyngươi nên đổi qua vong tình, bằng không sao là đối thủ của ta được.”

Thoángchốc hai người kịch chiến, làn này động tác của tà ác chi thể không cònchậm chạp và nhanh không kém ma tính, lưu lại đạo đạo tàn ảnh trênkhông, nhanh đến độ không ai nhìn rõ.

Các thần linh chỉ ngheđược tiếng quyền chưởng không ngừng va chạm, từng đạo năng lượng đángsợ xé toang hư không, sau cùng trời cao sôi lên, đại chiến giữa lưỡngđại thiên giai cao thủ biến nơi đó thành một vòng xoáy năng lượng kinhhồn.

Nhưng thiên sứ không cẩn thận bị cuốn vào liền hóa thành bụi cát, hoàn toàn tan biến.

“TháiThượng phục ma!” Tà ác Thần Nam thi triển huyền học, tinh không lấplánh hiện lên giữa ban ngày, một bóng hình cao lớn thánh khiết như bậcthánh nhân lao vút vào tinh hải.

Từ chân trời bay về, một bàn tay ngàn trượng bổ vào ma tính.

Cácthần linh trong tiên viên cả kinh, họ mẫn cảm nhất với bàn tay này,trận diệt thế vạn năm trước cũng thế, khiến những thần linh thời kì đógần như chỉ biết đợi chết.

Trận biến cố đó có một thú trảo vô biên dấy lên, giờ trên không tuy là bàn tay người nhưng vẫn khiến họ kinh hoàng.

“Haha … ha ha ha…Thái Thượng sao? Có tồn tại đó thật à?” Ma tính không hềsợ hãi, ngược lại ngửa mặt cười vang, chú thị vào thân ảnh mỗi lúc mộtca, sau cùng quát lớn: “Hoán - ngã - chân - ma!”

Một ma ảnh cực lớn chợt hiện lên sau lưng ma tính, to lớn như ngọn núi, bàn tay xòe ra dài liên miên.

Tiếng ma khiếu chấn nhiếp thiên địa, ma ảnh bay lên nghênh đón “Thái Thượng” từ chân trời lao tới.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #719 

Old 01-19-2009, 04:12 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 348: Ma nuốt Thái Thượng

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Tặng Thiên Ma muội

Dùtrên không có vầng dương nhưng tinh không lấp lánh lại xuất hiện tạothành cảnh tượng cực kì quái dị. Thái dương cơ hồ mất hết ánh sáng, trởnên ảm đạm.

Những vì sao treo trên không tạo thành một vùng sánglấp lánh trước mắt chúng nhân khiến các thần linh cũng thấy vô cùng tàdị. Họ kinh hãi hơn bởi thấy hai hình ảnh khổng lồ lao vào nhau giữabiển sao.

Thái Thượng phục ma, quả nhiên triệu hoán được hìnhảnh khổng lồ trong tinh hải, tuy không thật rõ rành nhưng ai cũng cảmgiác được uy lực trên cả tưởng tượng, nên đều kinh hãi.

TháiThượng là truyền thuyết từ xa xưa, một chuyện thần thoại không đầy đủ,tuy nhiều người từng nghe qua nhưng chưa ai hiểu được thật ra nó là gìhay hàm chứa bí mật gì.

Ma ảnh lại càng đặc biệt, thoáng chốc đãtrải khắp thiên địa, đủ tư cách tranh cao thấp với “Thái Thượng”, đươngnhiên vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đáng sợ nhất là không biết gì về nó.

Họchỉ biết, công pháp do ma tính và tà ác Thần Nam đang thi triển vượt xakiểu đối quyết tầm thường, hình như đang thi triển ma chú cổ xưa triệuhoán tàn hồn của những cường giả từng tồn tại để tiến hành đại chiến!

Cũng chỉ có vài người hiểu được như thế.

Tìnhcảm của bản thể Thần Nam tuy bị tách làm đôi nhưng vẫn suy nghĩ được,cảm thụ rõ ràng suy tính của hai Thần Nam đang đấu nhau.

Hắnkhông hiểu lắm về Thái Thượng nhưng lại hiểu sâu về ma ảnh khổng lồ. Đólà tiên tổ Thần gia muốn sống lại, cũng là tàn hồn năng lượng phiêuđãng trên thế gian tạm thời tụ tập lại.

Viễn tổ có thể tranh cao thấp với Thái Thượng.

Đương nhiên Thần tổ từng tồn tại, còn Thái Thượng có phải là Thiên nhân năm xưa? Bản thể Thần Nam chìm trong suy tưởng.

Trênkhông trung, tinh không vô tận, hai bóng hình khổng lồ đang đại chiến.Động tác cả hai cực kì huyền diệu khiến chư thần há hốc mồm kinh hãi.Mỗi động tác đều có dụng ý sâu xa, tuyệt không lãng phí chút khí lựcnào.

Dù họ không có sức mạnh thì lối xuất thủ tính toán chặt chẽnhư đánh cờ này cũng khiến người ta hoảng sợ. Nói gì khi họ có hủy diệtchi lực của tinh không hỗ trợ.

Hai thân ảnh hóa thành điểm điểmquang mang trên tinh không, động tác vượt khỏi tầm cực hạn thị lực củachúng thần. Nhưng sức mạnh hủy diệt không tản ra, đòn nào không trúngliền tiêu tan hết hoặc thu liễm, không có mảy may nguyên khí bị lãngphí.

Cả ma tính và tà ác Thần Nam đều biến mất khỏi tầng khôngtiên viên, sau cùng nhập vào hai hình ảnh khổng lồ ở chân trời, hợp lạivới “Thái Thượng” và “Chân ma”.

Cả hai không còn phân rõ bảnthân là Thái Thượng hay chân ma, thần thức bản thể Thần Nam cũng mơ hồ,cảm giác hắn không còn là người ngoài cuộc mà tự thân tham dự trườngđại chiến kịch liệt, phảng phất hóa thành hai cao thủ trong truyềnthuyết.

Trên thần đảo, sắc mặt Pháp Tổ và Đức Mãnh tối sầm, chăm chú quan sát hai hình ảnh mờ mờ.

Hồilâu sau, Pháp Tổ mới thở phào: “Còn may, ta suýt nữa bị chấn động, còncho rằng họ là âm hồn bất tán, hôm nay sống lại.” Y cực kỳ khẩn trương,chắc chắn trong quá khứ từng có không ít “qua lại” với Thái Thượng vàThần tổ.

Sắc mặt Đức Mãnh vẫn âm u, liên tục nhíu mày suy tư,hồi lâu mới lên tiếng: “Thái Thượng, Thần tổ, Thất Tuyệt nữ có quay vềkhông?”

Pháp Tổ nghe vậy, thân thể cứng lại, quay đầu sang nói từng chữ: “Không - thể - nào.”

“Hắc hắc …mong là vậy.” Đức Mãnh tỏ rõ vẻ bất an.

Trênkhông chung liên tục biến đổi, trong nháy mắt không hiểu ma tính và tàác Thần Nam đã đại chiến bao nhiêu hiệp. Không chỉ tà ác chi thể lợidụng sức mạnh của sao trời để khắc chế địch thủ, ma tính và chân ma hợpnhất cũng mượn được tinh thần chi lực.

Chúng nhân ngẩng lên chỉ thấytinh quang lấp lánh, cháy bùng lên như ngọn lửa, sáng sực như hỏa sơn.Nhưng không ai cho rằng đó là mĩ cảnh mà đều biết là sinh tử đại chiến.

Ngọnlửa đó có sức mạnh hủy diệt vô số sinh linh, điểm điểm tinh mang vừarơi xuống đã biến thiên sứ chiến đội đi tuần tra thành tro bụi. Quảnhiên uy lực vô cùng.

“Lãng phí thật, sức mạnh này lẽ ra nên đánh vào bọn Hắc Khởi bị phong ấn…” Đức Mãnh thấp giọng lẩm nhẩm.

“Thái Thượng - diệt tuyệt!” Hình ảnh khổng lồ của tà ác chi thể chợt quát lớn: “Tất cả nên kết thúc thôi, chết đi.”

Hiển nhiên y đã sử sụng sức mạnh cực hạn. Tay phải Thái Thượng rõ dần, phảng phất biến thành thực thể có huyết nhục.

Bàn tay khổng lồ điên cuồng bổ vào cự ma trên không.

“Ầm.”

Dướiánh sao, ma ảnh đỉnh thiên lập địa bị đánh thành hai mảnh, gầm lên kinhhồn. Tiếng gầm chấn động màng tai, xuyên kim liệt thạch khiến thần linhtrong tiên viên đau đớn đưa tay lên ôm tai. Đa phần cảm giác như trờixoay đất chuyển, thiên địa phảng phất đang lắc lư.

“Chân ma”khổng lồ bị đánh thành hai đoạn, tỏ vẻ thống khổ bất kham nhưng khôngmờ đi mà tiếp tục điên cuồng vận chuyển ma khí. Thiên địa trở nên tốităm như ngày tàn đã tới, những thần ma có thiên nhãn thần thông lúc nàycũng khác nào người mù.

Trên Nguyệt lượng, Tứ tổ và Ngũ tổ thông qua kí ức thủy tinh nhìn thấy tất cả, hai người kích động thiếu điều nhảy dựng lên.

“Đúng là… không tin được.”

“Lão nhân nọ luyện Hoán Ma kinh đến cảnh giới này đúng là không tưởng tượng nổi. So với Thần Nam chắc cũng không kém.”

“Haha ha…” Tiếng cười chấn động thiên địa, hai nửa chân ma trên tầng khôngtiên viên điên cuồng gầm hét, khuấy động vô tận hủy diệt chi lực. Tuybị cắt làm đôi nhưng vẫn lao vào Thái Thượng.

Các thần linh bêndưới tuy không nhìn thấy cảnh tượng bên trên nhưng biết rằng kết quảtrận đại chiến của hai hình ảnh thần bí sắp phân rõ.

“Ma thôn thiên địa!”

Tiếng gầm vang dội khiến cuồng phong dấy lên trong tiên viên, cát bay đá chạy, rất nhiều thần linh bị gió cuốn đi.

ĐứcMãnh và Pháp Tổ đứng trên thần đảo mắt lóe hàn quang, mật thiết quansát tất cả, chỉ có hai người nhìn rõ tình cảnh cuộc chiến.

Thần Nam bị cắt đôi tan dần vào thiên địa, dung nhập vào ma khí tối tăm, bao phủ lấy Thái Thượng.

Nuốt hết tất cả. Vô tận tinh thần chi quang ảm đạm, gận như tịch diệt.

Tiếng ma tiếu điên cuồng vang khắp thiên địa.

Trong bóng tối vô biến, một bàn tay khổng lồ thò ra, hướng về phía Thái Thượng.

Thái Thượng gầm lên giận dữ, cảm giác như y đang bị Thái cổ hung thú nuốt chửng, thân thể tan ra, hư ảnh gần như vỡ vụn.

“Haha… Ma thôn thiên địa, đạt đến cảnh giới cao nhất sẽ thành hiện thực.Tính gì một Thái Thượng hư thân!” Ma tính Thần Nam lại lạnh lùng cấtiếng.

Ma khí ngập trời dần tan đi, thân linh trong tiên viênngẩng đầu quan sát, phát hiện thân ảnh Thái Thượng tựa hồ bị cấm cốtrong tinh không. Quanh y là những hồn ảnh đen ngòm lảng vảng như lànkhói, tụ lại rồi nuốt chửng y.

Các thần linh kinh hãi. Thái Thượng sắp xong đời rồi!

“A….”

Tiếng gào vang lên, Thái Thượng hư ảnh tan vỡ trong thoáng chốc, đồng thời vô tận hồn ảnh cũng chung số phận.

Cách đánh lưỡng bại câu thương.

Tronglúc tất cả đều nghĩ rằng trận chiến kết thúc, bàn tay do Thái Thượngngưng tụ thành thực chất trong ánh sao vô tận đột nhiên ảo hóa thành. Ykhông hề bị hủy diệt, điên cuồng bổ vào ma vân đang trải ra.

“Gừ…” Tiếng rít chói tai, cơ hồ chấn rách màng nhĩ.

Mộtchiếc đầu từ trong ma vân ảo hóa thành, tránh khỏi một chưởng của TháiThượng rồi chụp xuống tiên viên nhưng bị Pháp Tổ và Đức Mãnh nhanhchóng ngăn lại.

Ma đầu gầm vang, quay sang một ngọn thần sơncách đó không xa, ma khí vô tận che kín, thoáng chốc ngọn núi lấp lánhthần quang trở nên trọc lóc, cây cỏ khô xác, mấy trăm thiên sứ bảo vệngọn núi cũng hóa thành khô lâu, tất cả sinh mệnh nguyên khí bị ma đầuhút hết.

Đoạn nó tiếp tục bay về ngọn núi khác, đi qua chỗ này hủy diệt hết chỗ đó.

Thái Thượng tựa hồ rất nóng lòng, bàn tay khổng lồ theo sát, định hủy diệt ma đầu, nhưng chậm hơn một chút.

Sau cùng, khi đã hút cạn mười ngọn thần sơn, ma đầu mới dừng lại, gầm lên động trời, nuốt lấy bàn tay.

“Ma thôn thiên địa!”

Vô thanh vô tức, bàn tay khổng lồ bị ma đầu nuốt dần từng chút một, tan biến từ từ.

Thái Thượng quả nhiên triệt để bị nuốt chửng.

Khung cảnh kinh hồn khiến tất cả rúng động, không ít tu giả trong tiên viên nhìn lên ma đầu khổng lồ với vẻ hoảng hốt.

Mađầu lớn như ngọn núi liên tục lượn vòng trên không, hình ảnh dần mờ đi,lộ ra bản thể già nua của Thần Nam, đương nhiên diện dung bị thay đổi,đồng thời tinh không tan biến, Thần Nam tóc trắng đứng lặng trên khôngnhư tượng gỗ.

Ma tính Thần Nam bay lên, đến gần Thần Nam tà áckhẽ đẩy khiến đối phương tan ra như bụi cát, hóa thành tro tàn rảixuống phấp phới, phiêu tán trên không trung, bất quá phát ra ánh sángvô tận, xạ vào bản thể.

Mọi cảm xúc quay lại với bản thể, hắntận mắt thấy tất cả, không ngờ ma tính do Hoán Ma kinh tu luyện ta lạithắng, Thái Thượng vong tình Thần Nam bị tiêu diệt.

Sinh mệnhtinh hoa của tà ác chi thể quay lại với bản thể khiến thân thể già nuakhôi phục được sức sống. Nhưng phần lớn sinh mệnh tinh hoa ẩn vào sâutrong thân thể khiến hắn không tìm được khí tức.

Đồng thời,trong thân thể hắn, ma tính vừa thắng chật vật cũng biến sắc, y khôngcảm ứng được sinh mệnh tinh hoa hùng hồn ẩn trong đó. Y nảy ra cảm giácthân thể già nua này có quá nhiều bí mật khiến y không hiểu nổi.

“Phụ thân …” Long Nhi kêu lên lao tới, mặt đầy lệ, định liều mạng với Thần Nam.

Đồng thời, Đại Ma, Huyền Trang, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo đều bay tới định huyết chiến với hắn.

Trên Nguyệt lượng, người Thần gia càng ai oán hơn.

Trongbản nguyên thể, Thần Nam nói với ma tính: “Sức mạnh vẫn của ngươi nhưnghiện tại do ta chỉ đạo tư duy, mời ngươi tạm thời giúp thân thể này trẻlại.”

“Hắc hắc …mượn tạm tính mệnh ngươi.” Ma tính cười lạnh,với y chuyện đó cực dễ, đã có hồn năng hùng mạnh, chỉ nháy mắt cũngkhiến Thần Nam già nua trở lại dáng vẻ lúc trẻ, mái tóc bạc biến thànhđen, dung nhan cũng khôi phục, khí tức chuyển hẳn.

Lão già trênkhông chỉ thoáng chốc đã biến thành Thần Nam lúc trẻ, hai mắt không cònmờ đục, thân thể không còng xuống mà anh khí bức nhân như mười ba nămtrước. Toàn thân như lưỡi kiếm vừa tuốt ra.

“Phụ thân …” Long Nhi cả kinh lao tới.

Bọn Đại Ma, Huyền Trang cũng há hốc mồm.

Tử Kim thần long gào lên: “Đừng tưởng thay hình là thoát được chúng ta truy sát.”

“Ngẫu mễ đầu phát!” Long Bảo Bảo trợn tròn mắt.

“Conlươn ngươi không cảm ứng được khí tức của ta sao, sợ người khác giảdạng chắc?” Thần Nam mỉm cười: “Vừa nãy ta chỉ giết chết tâm ma.”

Matính đang trọng thương ở trong thân thể bản nguyên chợt rúng động,không hiểu sao lại có dự cảm cực kì không lành, tương lai y có thành“Tâm ma” không?

“Phụ thân …Hóa ra là vậy.” Long Nhi mặt đầy lệ,nhảy vọt tới, nghẹn nghào lẩm bẩm: “Con cứ kì quái… sao lão gia gia đólại quen thuộc như vậy, khiến con đau lòng, hóa… hóa ra là phụ thân.”

Đại Ma, Huyền Trang, Tử Kim thần long đều bay tới, cách biệt mười ba năm mới gặp lại, có bao nhiêu điều để nói để hỏi…

Chỉ có Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng cũng dựa vào hắn như Long Nhi, cả hai ảo hóa thành bản thể, đứng lên hai vai hắn.

Nam Cung Tiên Nhi, Đông Phương Trường Minh, Lý Nhược Lan, Hỗn Thiên tiểu ma vương đều bay tới, vây chặt hắn vào.

Ngoài xa, Long Vũ đứng lặng trên không, Tiềm Long đứng cạnh. Họ không biết sau hôm nay thân phận Thần Nam sẽ thay đổi thế nào.

Ngài xa hơn, còn có một nữ tử mang đôi cánh như ngọc, là Thánh Chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy nhiều năm không gặp.

Saucùng, Pháp Tổ và Đức Mãnh giải thoát cho Thần Nam, cả hai có nhiềuchuyện muốn hỏi bởi vừa nãy cả họ cũng mê hoặc, Thần Nam hùng mạnh bịtiêu diệt, lão già suy bại lại thành Thần Nam mới, đúng là đầy bí mật.

Yến hội tiếp tục, trở lại vẻ vui tươi như lúc trước, nhưng không ai quên cảnh Thái Thượng đại chiến chân ma.

“Khôngcó gì đáng nói, chỉ là một chút bí ẩn trong huyền công gia truyền,không nên cho ngoại nhân biết.” Thần Nam lạnh nhạt đáp.

“Sao talại thấy dấu hiệu của Thái Thượng? Tâm ma của ngươi tu tập Thái Thượngvong tình lục?” Pháp Tổ hỏi riết, Đức Mãnh cũng chăm chú nhìn hắn, hivọng biết được đáp án.

“May mắn gặp được Thiên giới đệ nhất kìcông mà thôi, hơn nữa mười ba năm trước ngươi đã thấy rồi. Pháp Tổ, tabiết ngươi nghĩ gì, ngươi từng dò tìm đại pháp biến thân của Yêu tổ KimDũng, khẳng định Thái Thượng vong tình lục rất hấp dẫn với ngươi. Nóithẳng ra, ta có thể cho ngươi.”

Thần Nam thấy Pháp Tổ tỏ vẻ không tin bèn nói: “Không thể cho không, ngươi phải cho ta biết một manh mối.”

“Manh mối gì?” Pháp Tổ nóng ruột hỏi.

“SinhMệnh nguyên tuyền.” Thần Nam cảm giác tương lai của mình qua mênh mang,vừa rồi, thông qua tâm ngữ, hắn và ma tính đã nối thông với nhau. Hắnmuốn giải quyết việc của Vũ Hinh, cùng bát hồn đang suy nhược.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #720 

Old 01-19-2009, 04:13 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 349: Dòng suối không nguồn

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Tặng Thiên Ma muội

SinhMệnh nguyên tuyền khiến thần linh cũng phải thở than. Thánh phẩm trongtruyền thuyết này xưa nay chỉ tồn tại trong lời đồn. Dù có thật ở Thiêngiới nhưng chỉ là mấy chục tàn tích, không thể gọi là “suối” được.

Cóthể đắp thịt cho xương trắng, tu bổ linh hồn trọng thương, quả là bảovật khiến các cao thủ tu vi dưới thiên giai mộng mị, ai cũng muốn có.Dù thiên giai cao thủ cũng không ngoại lệ.

Sinh Mệnh nguyêntuyền tuy không lập tức tác dụng đến thương thế của thiên giai cườnggiả, nhưng trầm mình trong đó nhiều năm sẽ dần khôi phục được. Ví dụ rõnhất là Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần vốn đã tiêu tan lạihiện thế trong Vô thiên chi nhật.

“Ngươi muốn tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền trong truyền thuyết?” Hai mắt Pháp Tổ xạ ra hàn quang, nhìn Thần Nam chằm chằm.

“Khôngcần kinh ngạc, ánh mắt cũng không nên sắc như thế, những người khôngbiết sẽ tưởng ta với ngươi có xích mích gì.” Tạm thời khôi phục đượcdung mạo, trong lòng Thần Nam cũng không còn đầy mộ khí nữa.

Đệngũ giới quân vương Đức Mãnh hình như hiểu khá nhiều điều về Nhân gian,cũng đã nghe qua về Sinh Mệnh nguyên tuyền nên lộ vẻ quan tâm, đủ thấybảo vật này hấp dẫn thế nào.

“Ngươi đổi sang điều kiện khác đi.” Pháp Tổ không hề do dự, trực tiếp cự tuyệt điều kiện của Thần Nam.

“Vì sao?” Thần Nam chăm chú nhìn y, tựa hồ muốn nhìn thấu thế giới nội tâm, xem y hiểu gì.

Pháp Tổ đáp: “Dù đưa ra một vài manh mối ngươi cũng không thể tìm được.”

Chắc chắc tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền là việc phi thường gian nan, bằng không Pháp Tổ đã tự đi tìm.

NhưngThần Nam không thể bỏ qua cơ hội này, nếu để lỡ hắn không hiểu có cònthời gian chờ đợi nữa không, sinh mệnh bản thân có thể tắt bất cứ lúcnào.

Từ Thái cổ thời kì, Pháp Tổ đã danh chấn thiên hạ, là Tâyphương danh túc, trải qua Vô thiên chi nhật, hiện tại không ai biếtđược nhiều bí mật hơn y, muốn tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền, nhất địnhphải lấy manh mối từ đây.

“Sinh Mệnh nguyên tuyền từng chảy ở cảNhân gian và Thiên giới, là dòng suối không nguồn. Nó đã biến mất sẽkhông ai đoán được nơi xuất hiện tiếp theo, chỉ đành đợi nó chủ độngxuất hiện chứ không thể tìm kiếm.”

Đức Mãnh lộ vẻ thất vọng, xem ra y rất để ý đến bảo vật trong truyền thuyết này.

ThầnNam không buông xuôi, vẫn hỏi tiếp: “Lần trước khi Sinh Mệnh nguyêntuyền biến mất, Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần làm sao mà tìmđược, lẽ nào thánh tuyền tự dưng xuất hiện trước mắt họ?”

“Chuyệnnày…” Pháp Tổ nhất thời cứng họng, hồi lâu mới từ từ đáp: “Ta từng dựđoán rất nhiều nhưng cuối cùng đều bị phủ định. Bất quá kết hợp nhữngchi tiết về Sinh Mệnh nguyên tuyền cùng việc Thời Gian tổ thần và KhôngGian tổ thần làm sau cùng khi trọng thương, ta cũng đại khái đoán ramanh mối mơ hồ… nhưng nói ra cũng vô dụng nên vẫn giữ kín trong lòng.”

Đức Mãnh lại tỏ vẻ chăm chú, Thần Nam không nói gì, y đã hỏi: “Ngươi đoán những gì, thật ra tìm được manh mối gì?”

Thần Nam chằm chằm nhin Pháp Tổ, chỉ cần còn hi vọng là hắn phải tranh thủ cho bản thân.

“Gọilà suối không nguồn vì nó không chỉ liên tục di chuyển trong không gianmà ta hoài nghi ở thời gian nó cũng di động như thế. Nên bây giờ thánhtuyền chi nhãn có thể ở thời không của tương lai, quá khứ hoặc hiệntại.”

Quả là nằm mơ giữa ban ngày, những gì Pháp Tổ nói khiếnThần Nam, Đức Mãnh im lặng hồi lâu. Quá ư thần kì mà tà dị, ngọn suốinhư thế tìm bằng cách nào?

“Nó vốn không thể tìm được, điều kiện quá ư hà khắc.” Đức Mãnh vô cùng thất vọng.

ThầnNam thở dài, chắc chỉ khi hai vị tổ thần tinh thông thời gian ma phápvà không gian ma pháp liên thủ hợp tác mới có đủ đại thần thông tìmđược Sinh Mệnh nguyên tuyền.

“Đúng là việc bất khả thi.” Thần Nam đảnh ngửa mặt thở dài.

Pháp Tổ nói: “Cũng không hẳn hoàn toàn không có cơ hội, nếu tìm được di bảo của Thời Không tổ thần, ắt sẽ thành tâm nguyện.”

“Thời Không tổ thần?” Thần Nam tỏ vẻ nghi hoặc.

“Đólà sư tôn của Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần. Đương nhiên, ôngta tịch diệt trước cả hai vị tổ thần.” Pháp Tổ giải thích: “Năm xưa,Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần sắp chết, không thể liên thủthi triển xuất chung cực thời không ma pháp, không thể xuyên qua thờikhông, theo tình huống lúc đó, chắc họ tìm được di bảo của Thời Khôngđại thần lưu lại nên mới nghịch chuyển được thời không, tìm thấy SinhMệnh nguyên tuyền.”

Cả Thần Nam và Đức Mãnh đều thấy vô cùng huyền bí. Với những người tu vi như họ, hiếm khi cảm thấy như thế.

ThầnNam mở bừng mắt phát ra thần quang lấp lánh. Sắc mặt Pháp Tổ biến đổi,tưởng Thần Nam tấn công nên hóa thành tàn ảnh, lách tránh.

“Khôngcần tránh, đây là tâm pháp của Thái Thượng vong tình lục, tổng cộng cómười quyển, hiện tại ta truyền cho ngươi quyển thứ nhất.”

Nghe Thần Nam truyền âm, Pháp Tổ lộ vẻ vui mừng, quay lại vị trí, một đạo tinh thần lạc ấn chìm vào thần thức y.

Đươngnhiên Pháp Tổ không biết, tất cả chỉ có một quyển, thiếu mất chươngtinh hoa quan trọng nhất. Thần Nam không có ấn tượng tốt với y, hắn chorằng đối phương phẩm chất không cao thượng nên không muốn tạo thành đạihoạn.

Thần Nam hoàn tất rồi nói với Pháp Tổ: “Ta biết ngươi cómanh mối chẳng qua muốn tiết lộ từng chút một. Đầu tiên cho rằng khôngcó manh mối rồi từ từ đưa cho ta hi vọng, từng bước đạt được mục đíchlà Thái Thượng vong tình lục. Ta đã nói rồi, sẽ cho ngươi công phápnày, có điều đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi. Nếu ta đạt thành tâmnguyện sẽ không nuốt lời, đương nhiên cho người tất cả tâm pháp.”

PhápTổ tỏ vẻ ngượng ngùng: “Ta cũng thích người hào sảng, cứ thế này có vẻta quá nhỏ nhen. Được, ta nói thẳng vậy, năm đó Thời Không đại thần lưulại mấy món bí bảo, đương nhiên có liên quan đến thời gian, không gian.Đệ tử của ông ta là Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần trước khitìm đến Sinh Mệnh nguyên tuyền dã lục lọi nơi ông ta an nghỉ, sau cùngtìm được hai bảo vật - Thời gian chi thi và Không gian chi trùy. Đó làhai trong ba bảo vật đắc ý nhất mà Thời Không đại thần dùng sinh mệnhtế luyện thành.”

Đức Mãnh lẩm bẩm: “Ba mất hai, chỉ còn lại một món hữu dụng.”

PhápTổ cười: “Hai món trước phải hợp lại mới bẻ cong được thời không. Bảovật thứ ba chỉ mình nó cũng làm được, là Thời Không tháp, kiệt tác đắcý nhất của Thời Không đại thần.”

Thần Nam tỏ vẻ vui mừng: “Takhông tin lắm, nếu ba bảo vật có thể nghịch chuyển thời không, ắt thếgian đại loạn. Ta biết thời gian ma pháp và không gian ma pháp có thểtác dụng lên một cá nhân hoặc một phiến không gian, những có thể bẻcong thời không như người nó thì đáng sợ thật. Lẽ nào như thế là có thểvề quá khứ, thay đổi lịch sử sao?”

Pháp Tổ mỉm cười lắc đầu:“Chiến lực của Thần Nam ngươi cực mạnh nhưng những bí ẩn của tu luyệngiới lại không hiểu biết bao nhiêu. Ngươi lo hão rồi, đừng nói ba mónbảo vật mà chính Thời Không đại thần sống lại cũng không dám nói có thểtriệt để nghịch chuyển thời không, rồi thay đổi quá khứ, hiện tại,tương lai. Ba bảo vật xuyên qua được thời không nhưng người thực hiệnchỉ như khách qua đường, vốn không thể tùy tâm sở dục làm gì đó, tất cảnhư giấc mộng Nam Kha, mộng ảo không hoa trôi qua dòng lịch sử mà khôngdấy lên mảy may bọt sóng. Có thể chứng kiến nhưng không thể tham dự.”

ThầnNam không nói gì, Đức Mãnh đã sầm mặt hỏi: “Ngươi không thấy lời mìnhtrước sau mâu thuẫn à? Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần vì saolại thành công?”

Thần Nam cũng nhìn Pháp Tổ với vẻ bất thiện, hắn có cảm giác, đối phương như con cá chạch trơn tuột.

“Tabiết các ngươi nghi vấn nhưng ta chưa nói xong, ‘khách qua đường’ ở đâykhông mang ý nghĩa tuyệt đối. Nếu muốn thay đổi lịch sử, ngươi phảimang linh hồn phụng hiến cho bảo vật thời không mới được.”

“Cáigì?” Đức Mãnh hô lên kinh ngạc, điều kiện này mấy ai chịu nghe theo. Ykhông nén được lên tiếng hỏi: “Nếu vậy, Thời Gian tổ thần và Không Giantổ thần tuy sống lại nhưng bây giờ bản thân họ thuộc về Thời gian chithi và Không gian chi trùy?”

“Nếu không có gì sai lạc, chắc là như vậy. Đương nhiên đó đều là ta đoán ra mà thôi.” Pháp Tổ gật đầu.

ĐứcMãnh liền buông xuôi, vốn y định bất chấp tất cả gọi mấy vị quân vươngcủa đệ ngũ giới lên cướp Thời Không tháp rồi tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền.

Nhưng điều kiện quá hà khắc.

ThầnNam không tỏ vẻ gì, chìm vào trầm tư. Hắn cảm giác được âm mưu, đươngnhiên không phải do Pháp Tổ mà từ Thời Không đại thần, sao bảo vật ôngta để lại cũng tà dị như Thái Thượng vong tình lục, Hoán Ma kinh? Mượnvào những thứ đó để lợi dụng… càng nghĩ càng thấy khả năng này đúng.

Nghĩthế nào hắn cũng quyết định phải kiên trì tới cùng, bất kể giá nào. Giờhắn có khí khái chết không lùi bước, dù gì cũng đã dính vào Thái Thượngvong tình lục, Hoán Ma kinh, thêm một Thời Không tháp cũng không sao.

TuyThái Thượng Thần Nam đã bị giết nhưng không có nghĩa tai ách đã hết bởiThái Thượng công pháp vẫn vận chuyển, chỉ có một lần biến đổi kết thúc.

“Nói đi, Thời Không tháp ở tại nơi Thời Không đại thần an nghỉ. Là ở đâu?” Thần Nam hỏi Pháp Tổ.

Đức Mãnh cả kinh, không ngờ Thần Nam không chịu bỏ cuộc, Pháp Tổ cũng tỏ vẻ bất ngờ: “Trong Tiểu lục đạo.”

“Vĩnhhằng sâm lâm?” Thần Nam hơi kinh ngạc, hắn từng qua đó, sau này được Tứtổ và Ngũ tổ cho biết đó là Tiểu lục đạo trong truyền thuyết.

“Ồ, hiện tại nó mang tên này.” Pháp Tổ gật đầu.

“Tìm được Thời Không tháp là có thể xoay chuyển thời không ngay hay còn hạn chế gì?” Thần Nam hỏi.

“Khôngcó. Nhưng rất khó tìm, hơn nữa Tiểu lục đạo đầy nguy hiểm.” Pháp Tổthan: “Dù trải qua Vô thiên chi nhật, Ma Chủ năm xưa chiếm một trongTiểu lục đạo, nên ta nghĩ hiện tại Tiểu lục đạo chắc không bị quét sạchhết cao thủ.”

Thần Nam không nói gì, tiếp đó đến cụng chén vớinhững cố hữu trong tiên viên, tránh cho mọi người lo âu, hắn không nóilại những gì đã trải qua trong mười ba năm mà dối gạt rằng mình cùngtâm ma chiến đấu, tu luyện.

Hắn đặt Long Nhi lên đùi, liên tụcchạm chén với nó, lại càng uống thỏa sức với những người khác. Tử Kimthần long ngao ngao kêu ầm lên, liên tục cụng vò với Long Nhi. Long BảoBảo cũng tây tây, Tiểu Phượng Hoàng lại tỏ vẻ e thẹn, hóa thành mộttiểu cô nương văn nhã, mỉm cười với mọi người.

Huyền Trang mồmmép bóng nhờn, không cố kị mà chén tất, Đại Ma cũng uống thỏa thuê,khuôn mặt cau có được rượu kéo giãn ra không ít.

Trên bàn rượumà vưu vật Nam Cung Tiên Nhi vẫn phong tình vạn chủng, đôi mị nhãn quéttứ xứ. Nếu không phải Long Nhi ngồi trên đùi Thần Nam chắc cô ả đã thayvị trí. Tiềm Long và Long Vũ không uống nhiều mà lo lắng quan sát ThầnNam. Hỗn Thiên tiểu ma vương, Đông Phương Trường Minh, Lý Nhược Lanliên tục cạn chén với Thần Nam. Họ nói rõ không đọ được về chiến lựcthì trên bàn rượu phải hạ gục hắn.

Họ huyên náo một hồi, khôngcó vẻ gì phong phạm của cường giả mà giống người phàm tục. Các thầnlinh khác há hốc mồm nhưng không ai nói gì hay đùa một câu xen vào. Aidám chạm vào nhóm hiếu chiến cuồng nhân đó?

Đôi sư đồ đã lâukhông gặp Thanh Thiện cổ ma và Phật Tổ đã làm lành, cùng bước tới, uốngmột chén với Thần Nam, tuy lời lẽ đơn giản nhưng rõ ràng có ý hòa hảo.

Mấylão ma vương của đại tà đạo cũng cầm chén tới, họ không dám hão huyềnhóa địch thành bạn nhưng đành phải cố làm thế. Hiện tại Thần Nam quámạnh khiến họ run sợ.

“Phụ thân, sao con thấy cha lại muốn đi?”Long Nhi uống đỏ bừng mặt, vừa nói vừa không quên uống thêm một ché lớnđoạn ngẩng lên tỏ vẻ đáng thương: “Phụ thân không đi có được không?”

Thần Nam vừa buồn cười vừa đau lòng: “Phụ tử chúng ta uống thêm chén nữa.”

“Được, phụ thân, cạn chén.”

Đoạn hai cha con uống cạn một chén lớn.

“Aida, hỏng rồi, lúc con đi, mẫu thân lo lắng nên đặt kí ức thủy tinh lênngười. Xong rồi.” Long Nhi nhăn nhó lấy kí ức thủy tinh ra.

Trênmột ngọn núi tú lệ của Nguyệt lượng, Mộng Khả Nhi rũ mái tóc đen nhánh,lúc thấy Thần Nam thông qua kí ức thủy tinh mỉm cười với mình thì hoảngloạn lùi lại mấy bước.

“Phụ thân …còn chưa nói rõ, có… rời khỏi Long Nhi không?” Nó uống đến líu lưỡi, khuôn mặt đỏ bừng như trái táo.

“Chuyệngì vậy?” Long Bảo Bảo lắc lắc lư lư bay tới, nháy mắt rồi nói lè nhè:“Có việc gì cứ tìm ta.. ta là giáo chủ của tam giáo hợp nhất…” Đoạn nótiếp tục nốc rượu, đáp xuống đầu vai Thần Nam: “Để tín đồ của ta… xửlý…”

Lúc đó tất cả đều đặt chén xuống, nhìn Thần Nam chăm chăm.Đại Ma hỏi: “Thần Nam, định đi thật sao, lại biến mất một thời giannữa?”

“Chuyện này… phải đi một thời gian.”

“Phụ thân, con muốn đi cùng.” Long Nhi tựa hồ tỉnh lại, lập tức ôm cổ hắn, sợ buông ra rồi sẽ mất cha, dáng vẻ hết sức khả ái.

“Có chuyện gì cứ nói ra, chúng ta cùng giúp…”

Ai nấy nhao nhao lên tiếng.

PhápTổ, Đức Mãnh cũng đi tới, Pháp Tổ lên tiếng: “Hai người chúng ta cũngđi, để họ đi cũng được, ta cũng mang theo một ít cao thủ Thần Vực. Cóphải chiến đấu cũng không cần họ xuất thủ, ba người chúng ta đủ rồi,chỉ cần họ giúp tìm kiếm.”

“Quả nhiên phải đi…”

“Có việc thì chúng ta cùng đi…”

Thấy bọn Đại Ma, Huyền Trang như vậy, Thần Nam vô cùng cảm động, ba con thần thú cũng theo chân.

Pháp Tổ đã nói thế, hắn không thể cự tuyệt hảo ý của bằng hữu.

Bavị thiên giai cường giả gồm hắn cùng Pháp Tổ, Đức Mãnh dẫn mấy trăm caothủ xuất phát từ Thần Vực tiến về Vĩnh hằng sâm lâm ở Nhân gian.

Tu giả của hai giới đều chăm chú quan sát, họ biết sẽ có đại sự kiện phát sinh.[/align][/align]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen