Thần Mộ II Q7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cắc…Hàng loạt tiếng gãy vỡ từ chiến trường giữa hư không phát ra, mấy người bọn Chiến Thần, Hắc Ám ma thần trong không trung gian nan nhíchđộng thân thể, giống như đang cố nghiền nát một tòa thần sơn vậy. Các vị chủ thần trước sau đều bắt đầu hành động, dùng toàn lực phá toái không gian trói buộc.Quang Minh thần cùng Thủy thần Tây Tạp Lệ Ti bị bức phải tham chiến cũng bị chế trụ hành động ngay trên không trung. Khổ sở nhích động từngchút. Thần bí lão nhân cười lạnh nói: “Giờ đã biết lợi hại rồi chứ?”“Ngươi… đã đạt tới Thần Hoàng cảnh giới?Hỏa Thần chấn kinh hỏi. “Không phải, thực ra ta chỉ là một phế nhân, không có thần lực. Bất quá ta lại nắm giữ không gian pháp tắc, không gian xung quanh đều chịu sựđiều khiển của ta, cho dù là Thần Vương cũng khó có thể thoát khỏi không gian giam cầm này.”“Không phải Thần Hoàng nhưng lại sở hữu pháp tắc của Thần Hoàng!” Hắc Ám đại ma thần hít vào một hơi khí lạnh. Chiến Thần nghiến răng nói: “Ngươi tưởng thế là có thể giam cầm bản tôn chăng?”- Cắc…Không gian hư vô giống như một vật hữu hình, phát ra tiếng băng vỡ chói tai, Chiến Thần lảo đảo nhưng cũng dần thoát khỏi trói buộc của không gian, bắt đầu có thể hành động.Cùng lúc, Quang Minh thần, Hắc Ám ma thần, Huyết Hoàng mấy người cũng dần dần khôi phục tự do.Thần bí lão nhân biến sắc: “Xem ra các ngươi còn mạnh hơn ta nghĩ, bất quá cũng vô dụng thôi. Mặc dù ta không phải là Thần Hoàng, đây là một nhược điểm trí mạng nhưngkhông phải là không có cách tu bổ.”Miệng niệm chú ngữ, không gian chi môn lại khai mở, Thiên đường hiện ra một lỗ hổng. “Gào…”Một tiếng gầm vang lên, tựa như tiếng sét đánh vào tâm linh mỗi người, khiến tất cả tu giả một trận chấn kinh, có thể thấy tiếng gầm của quái thúthật quá đáng sợ, phảng phất như có khả năng xuyên phá tâm linh con người, thật khiến người ta sợ hãi. Một con quái thú cực lớn từ trong Thiên Đường không ngừng gầm gừ, hung mãnh lao đến, thân cao ba trượng, dài năm trượng, thân kì lân chânvoi, cả người bao phủ thanh sắc lân giáp lấp lóe hàn quang. Kì lạ nhất là trên mình nó lại mọc ra năm cái đầu dữ tợn phân ra các hướng, trungương là một Tây phương Long đầu, bên phải là hai Hổ đầu cùng Sư đầu, bên trái là hai Hùng đầu và Báo đầu. Đương nhiên trên mỗi cái đầu đều được bao phủ bởi lân giáp, nó hống lên một tiếng rồi nhằm vào các vị chủ thần đang hành động bất tiện trongkhông trung lao đến. Quái thú trong không gian giam cầm này tựa hồ không có chút ảnh hưởng, giống như đang đi trên mặt đất vậy.- Gào… Năm đầu cùng rống lên, chấn động thiên địa, cả tòa Bái Đán thánh thành cũng kịch liệt rung động. Quái thú nhanh chóng bay đến trước mặt MinhThần, năm cái miệng lớn đỏ lòm như chậu máu cùng mở lớn, trong nháy mắt đã ngậm lấy nhục thể của hắn.Năm cái miệng máu chớp nhoáng đã xé thân hình Minh Thần làm hai nửa, ma huyết nhuộm hồng cả một vùng không gian, Minh Thần kêu lên một tiếng thảm thiết. Chuyện này thật quá kinh khủng, phệ thần thú không ngờ lại có thể dễ dàng xé nát thân thể của một vị chủ thần!Ở ngoài xa Thần Nam không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Quái thú này từ đầu đến chân đều cực kì biến thái, vượt xa thần thú Tử Kim Thần Long.Đúng lúc này, Long bảo bảo đang ngủ trên vai Thần Nam phát ra hoàng kim quang mang chói mắt, mơ màng dãy dụa, khó chịu nói: “Thần nói, ta rất khó chịu, ta… ta chết mất, ta sẽ không xuống địa ngục đâu…”“Long bảo bảo, ngươi bị làm sao vậy?”Thần Nam kinh hãi đình chỉ quan sát chiến trường, vô cùng khẩn trương hỏi Tiểu Long. “Ta… ta cảm thấy khó chiu, có người gọi ta, ta dường như mất đi linh hồn, đại đức đại uy… Chương 265: Biến hóa Long bảo bảo song nhãn mờ mịt vô thần, giống như đã mất đi một phần linh hồn, giống như đang trong cơn mê sảng không ngừng lẩm nhẩm những câu kì quái, khiến cho Thần Nam dị thường lo lắngTiểu hoại đản này bình thường thì rất thần côn, nhưng tinh linh nọ hình dáng thật sự khiến người ta yêu thích, nếu như nó có chuyện gì ngoài ý muốnthì Thần Nam cũng tuyệt đối không thể chấp nhận “Long bảo vào, mau nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi cảm thấy chỗ nào không thoải mái?Thần Nam có chút lo lắng, cuối cùng tự nói:“Vấn đề này nhất định là phát sinh từ mười tám tầng Địa ngục hoặc là tại Thiên đường mà thôi, không biết hai nơi này có cái quỷ quái gì mà lại ảnh hưởng được tới tiểu long. Có lẽ ta nên đi một chuyến xem sao!Vì Long bảo bảo, hắn quyết định tạm thời rời khỏi Bái Đán Thánh thành, tiểu gia hỏa này tuyệt đối không thể có một điểm sơ thất được.Bất quá, đúng lúc này thì Long bảo bảo lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, lảm nhảm nói: “Thiên địa rộng lớn, ta là lớn nhất, ta là đại đức đại uy thiên long, ta không muốn rời khỏi nơi này, ta… không thể bỏ đi…”Hai quyền đầu nắm chặt lấy bờ vai Thần Nam, toàn thân Long bảo bảo phát ra kim quang càng lúc càng mãnh liệt, giống như liệt hỏa rùng rùngthiêu đốt, chính là Hoàng Kim thần hỏa trong truyền thuyết được nó khiêu động. Với nhiệt độ này ngay cả không gian cũng giống như bị thiêu sạch, bắt đầu bị bóp méo.Nếu không phải Thần Nam đã chính thức gia nhập Thần Vương lĩnh vực, lại trải qua cấm kị Thiên lôi tu luyện, thân thể gần như đạt tới Bất tử ThầnVương, thì có lẽ hắn căn bản là không thể tiếp thu nổi Thần hỏa đang không ngừng bị Long bảo bảo thôi động. “Ta khát nước…”Tiểu Long thì thào nói, đôi mắt vô thần hiện lên nét thống khổ. Toàn thân là Hoàng kim Lân giáp bao phủ nhưng lúc này dường như đang tan rã, dầndần mất đi độ sáng bóng. Phảng phất như là Thần Long nguyên lực đang có dấu hiệu tan biến. Thần Nam hoảng hốt, không dám chần chừ thêm nữa, lập tức triển khai Thần vương dực, như môt tia chớp bay đi, nhanh chóng rời khỏi chiếntrường. Mấy vị chủ thần với ma thần sống chết thế nào hắn cũng không cần quan tâm, thiên địa tuy lớn nhưng tính mạng của tiểu long còn lớn hơn.Tử kim Thần long bám sát ngay sau lưng hắn. “Không, ta không thể rời khỏi nơi này…”Long bảo bảo đang mê man chợt trong mắt hiện ra một tia thần sắc thanh tỉnh khó tin, nó giãy giụa rồi bay lên khỏi vai Thần Nam.Nhưng chính lúc này, thân thể tiểu long đột nhiên phát sinh biến hóa cực kì mãnh liệt. - Cắc…Một phiến Hoàng kim Lân giáp mất đi hoạt lực rơi ra, hóa thành tro bụi, chính là do tiểu Long tự tay bóc ra.“Thật là đau!” Tiểu Long giống như một đứa trẻ bị đau thống khổ kêu lên.“Đáng chết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Thần Nam phẫn nộ gầm lên, hắn đã dùng Thần Vương dực cách li phiến không gian này với ngoại giới, nhưng tình trạng của Tiểu Long vẫn không có gì sáng sủa.Không những thế, chuyện càng lúc càng nghiêm trọng. Từng phiến hoàng kim lân giáp bị bóc ra rơi xuống, Long huyết tưới đẫm cả tiểu khônggian. Tiểu gia hỏa thống khổ không ngừng run rẩy, khiến cho Thần Nam hết sức đau lòng. Hắn nhanh chóng khai mở nội thiên địa, đưa tiểu Long vào trong đó, toàn lực thôi động Thần Vương dực, chỉ trong chớp mắt đã li khai Bái ĐánThánh thành hơn trăm dặm.Vừa tiến đến bầu trời thảo nguyên ở phía đông của Thánh thành, hắn lập tức đình trụ thân hình, khai mở nội thiên địa, lao vào, Tử kim Thần Long cũng theo sau.“ Ta khó chịu… ta đau…”Tiểu Long lăn lộn trong dám hoa cỏ, cả người đầy máu, Hoàng kim Lân giáp trên người cũng đã bị bóc ra hơn phân nửa. Tiểu Long đáng thương giống như đang mắc phải một kì bệnh tuyệt chứng vậy.Thần Nam cực kì thương tâm, lập tức chạy lại ôm nó vào lòng, chỉ là có chút cảm giác bất lực, thúc thủ vô sách.Lúc này Tiểu Long đã trở nên mơ hồ, hắn thì thào nói: “Ta khát…”Thần Nam lập tức tiến vào Tiên quả lâm hái vài tiên quả, ép lấy nước cho nó. Tiểu Long từng ngụm từng ngụm nuốt vào, nhưng trên người từngphiến lân giáp vẫn không ngừng bị bóc ra. Tử kim Thần long ở bên cạnh lo lắng nói:“Long tổ tông ơi, sao lân giáp của Tiểu đậu đinh lại bị bóc ra như vậy? Không lẽ là do nó huyết mạch bất thuần, nên Long Lân giáp không thể bámvào người? Chuyện này thật là kì quái!” Nói đến đây nó dường như chợt nhớ ra chuyện gì:- Để ta xem thử.Hoàng kim thần hỏa trên người Tiểu Long đột nhiên suy nhược đi rất nhiều, nhưng lân giáp thì vẫn tiếp tục bị bóc ra như cũ. Tử Kim thần long lập tức đặt tay lên người Tiểu Long, bắt đầu khởi động nguồn Long nguyên vô tận trong cơ thể, rót vào trong người Tiểu Long.Thần Nam tâm trí máy động, lập tức đưa tay nhỏ máu vào miệng tiểu long, đồng thời thúc động Thần Vương lực thâm nhập vào trong nội thể TiểuLong. “Thoải mái quá…”Tiểu Long lảm nhảm.Thần Nam và Tử kim Thần long đưa mắt nhìn nhau, không hiểu là tiểu long này rốt cục là bị bệnh quỷ quái gì đây? Vô tận Thần Vương lực cùng Long nguyên bị hấp thu vào trong thể nội của Long bảo bảo, lập tức tình hình của Tiểu Long đã tốt lên trông thấy, bấtquá lân giáp rơi ra càng lúc càng nhiều, đã hoàn toàn mất đi ánh hào quang.“Tiểu đậu đinh tựa hồ như đang cần một nguồn lớn thần lực!” Tử kim Thần long nói ra phán đoán của mình.“Xem tình hình này không phải là hắn đang tiến giai mà là đang thoái giai.”

Thần Nam tâm thần máy động lập tức hướng vào trong góc sâu của Nội thiên địa, rất nhanh mang Lôi Thần bị cầm tù đang hôn mê bất tỉnh lại chỗTiểu Long.“Vì Long bảo bảo xem ra đành phải hi sinh hắn, để ta thử xem có thể lấy được thiên sứ chi tâm của hắn không. Thật muốn biết thiên sứ chi tâm của Thần Vương rốt cục là loại gì.”Tử kim Thần long nghe vậy hai mắt đã bốc hỏa, nước miếng thiếu chút nữa chảy ròng: “Tiểu đậu đinh thật khiến cho người ta hâm mộ! Để ta,trước đây trong danh sách kẻ thù của Long đại gia ta, Lôi Thần điện cũng có phần, cứ để ta làm cho.” “Cẩn thận một chút, tốt nhất là nên lưu lại tính mạng cho hắn.”Thần Nam dù sao cũng chưa từng nghĩ là sẽ giết chết Lôi Thần, tốt xấu gì thì hắn cũng là nhất phương chi chủ của Thiên giới, ảnh hưởng là rất lớn.Chỉ là bây giờ hắn không còn sự lựa chọn nào khác, vì Long bảo bảo hắn không tiếc trở mặt cùng Thần giới. Tử kim Thần long kinh nghiệm vô số, trải qua thiên niên tuế nguyệt rèn luyện bản lĩnh là không phải bàn cãi. Hắn khai mở thiên mục, lập tức một đạothần quang tiến nhập vào trong cơ thể Lôi Thần.Lôi Thần vốn đã tỉnh lại nhưng thân không thể động, có miệng mà không thể nói, chỉ biết giương đôi mắt tràn đầy phẫn nộ cùng hận thù nhìn Thần Nam và Tử Kim Thần long.“Grào... Phát tài rồi, trong cơ thể tên này đã kết thành mấy viên thần đan!”Thần Nam khai mở thiên mục cũng lập tức xuyên thấu thân thể đang bị phong ấn của Lôi Thần. Chín viên tử kim thần đan phân bố rải rác tại vùng ngực và bụng của Lôi Thần. Mấy khỏa thần đan lấp lóe quang hoa, bất quá lại bị một cỗ ám sắc năng lượng kiềm chế, không hề phát xuất ra ngoàimột chút Thần Vương lực nào.“Đừng kháng cự, Long đại gia ta ra tay đây! Lôi Thần nghe vậy lộ ra thần sắc hoảng sợ, mặt mũi trở nên khó coi đến cực điểm.Tử kim Thần long đã động thủ, bất quá không hề có chút huyết tinh nào, Thần Long lực thật ảo diệu vô bì, Long nguyên bàng bạc nhanh chóng xâmnhập vào trong thể nội của Lôi Thần, cuốn lấy một khỏa Tử kim thần đan, lập tức theo miệng Lôi Thần bay ra. Tử kim thần đan vừa ra khỏi miệng Lôi Thần thì cỗ ám sắc năng lượng đang khống chế nó cũng bị Tử kim Thần long chấn tan, một khối thần đanlấp lánh quang hoa như ngọc xuất hiện trong bàn tay của con rồng du côn. Đồng thời tiếng sấm vang rền khắp trời, từ trong thần đan từng đạo lôiđiện không ngừng bắn ra. “ Thật là khó đối phó, tiểu tử mau giúp ta phá toái nó!”Thần Nam nghe vậy lập tức xuất ra một chưởng, một cỗ thần lực cương mãnh lập tức áp chế Lôi Thần đan. Dưới sự hợp sức của hai nguồn siêucường lực tử kim thần đan cuối cùng cũng phát ra tiếng lắc rắc, chỉ một lúc sau đã bị phá toái. Một cỗ năng lượng khổng lồ hung hãn bộc phát nhưng lập tức bị Tử Kim Thần Long cùng Thần Nam thâu tóm lấy, nguồn năng lượng này bị mộtđoàn tử khí vây bọc giam cầm lại trong không trung.Lôi Thần lực hùng hậu từ từ bị dẫn dắt, từ từ trút vào trong cơ thể tiểu Long. Tiểu long dường như đã có chút thanh tĩnh, nhưng bệnh tình vẫn còn chưa thuyên giảm được mấy, nhỏ giọng thì thào: “Ta… tốt hơn rồi, các ngươikhông cần lo lắng quá…”Tử kim quang hoa dần trở nên mờ nhạt, Lôi Thần lực bàng bạc đều đã bị Tiểu Long hấp thu hết. trên cơ thể Tiểu Long mơ hồ lấp lóe tử sắc quang hoa, chỉ là lân giáp vẫn tiếp tục bị bóc ra như cũ. Đợi cho năng lượng của khỏa Thần đan này bị tiểu long hấp thu xong, Hoàng kim Thần long giápphát sinh đột biến, bạo liệt rung động, toàn bộ đều bóc ra khỏi cơ thể Tiểu Long.“A? Thần Nam thất thanh kinh hô- Long bảo bảo!“Ta… dễ chịu quá. Nhưng mà… ta lại trở nên khó coi quá!” Tiểu long suy yếu mở to đôi mắt nhìn xuống thân thể mình, mơ hồ nói:“Thần nói, sao ta lại thành hình dạng này a?”Kim quang trên người nó dần trở nên mờ nhạt, nhưng đúng lúc này, chiếc sừng thứ ba trên đầu tiểu long đột nhiên bạo phát trận trận kim quang bao phủ lấy tiểu long.Thần Nam kinh hãi, lập tức nói với Tử kim Thần long: “Mau, lấy thêm một viên Thần đan!”Đáng thương cho Lôi Thần, vừa nghe xong câu này lập tức hôn mê. “Ta… không cần…”Tiểu Long mê man nói nhảm.Đoàn kim quang này tịnh không có làm tổn thương nó, thậm chí còn tựa như là máu huyết vây lấy thân thể nó, rất nhanh các vết thương trên người Tiểu Long đều khép miệng lại. Một tầng kim quang nhàn nhạt dần hóa thành thực chất bao phủ lên thân thể Tiểu Long, mà chiếc sừng thứ ba cũngbắt đầu từ từ… tan rã!Thần Nam đối với tiểu long cực kì ưu ái, không những dụng Thần Vương lực bảo hộ nó vượt qua hiểm cảnh, mà còn cho nó hưởng nhiều tiện nghi, còn đối với Lôi Thần thì lại không lưu lại một điểm khách khí!Viên Thần đan thứ hai, rồi đến viên thứ ba…Tổng cộng đã có bốn viên Lôi Thần đan bị phá toái, hóa thành thần lực rót vào trong cơ thể Tiểu Long. Nửa canh giờ sau.“Thần nói, ta… tốt hơn rồi.”Thân thể vẫn còn suy yếu, nhưng mà tinh thần của Tiểu Long dường như đã tốt hơn rất nhiều. Lúc này, trên người Tiểu Long lại phát sinh dị biến. Chiếc sừng thứ ba đã hoàn toàn biến mất, hóa thành một đạo kim sắc quang hoa bao phủ tòanthân, từ từ thẩm thấu vào trong thân thể nó. Bên ngoài thân thể Tiểu Long lại thấy từng phiến lân giáp vô cùng nhỏ bắt đầu xuất hiện, mặc dù cònchưa hoàn chỉnh nhưng hình thái so với trước đó có vẻ mạnh hơn rất nhiều. Tử kim Thần long cùng Thần Nam cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.“Lấy thêm một viên Thần đan nữa để củng cố cho tiểu bảo bảo.”Lôi Thần bị cường bạo vừa mới tỉnh lại, nghe Thần Nam nói vậy kinh hãi lại ngất đi. Nhưng viên thần đan thứ năm còn chưa kịp lấy ra, Tiểu Long đã loạng choạng bay lên, đứng trong nội thiên địa của Thần Nam, nhìn về hướng BáiĐán Thánh thành ở xa xa, thất thần lẩm bẩm: “Ta muốn đến đó… có người gọi ta về…”Thần Nam mặc dù không muốn Tiểu Long lại gặp nguy hiểm nhưng lại không ngăn cản. Hắn mơ hồ cảm thấy có một kì ngộ lớn lao đang chờ đợi Long bảo bảo.Trở lại Bái Đán Thánh thành, bầu trời hoàn toàn hỗn loạn, nguyên khí kịch liệt dao động cuồng loạn bắn ra tứ phía.Quang Minh thần tựa như mặt trời rực rỡ, khí phách tựa như chiến đao xuất vỏ là Chiến Thần, Thủy Thần khí chất thanh tĩnh ôn hòa, còn Hỏa Thần thì lại liệt hỏa thao thiên. Bốn người mặc dù khí thế cường thịnh nhưng cũng đang hạ phong, trên người đều lưu lại vài vết máu, rõ ràng là ấn kí củamấy đạo thú trảo. Trong đó, thương thế Hỏa Thần là nặng nhất, chân phải cơ hồ bị đoạn, huyết nhục vung vãi.Bốn người tựa lưng vào nhau, khẩn trương nhìn về một con Phệ Thần thú đang ở ngoài xa. Bốn ma thần đang đánh nhau với Thần thú. Minh Thần đã mất đi nhục thể, bị Phệ Thần thú tàn nhẫn xé nát, bây giờ chỉ còn là một đạo ma hồn mà thôi. Bất quá đối với y mà nói cũng chẳng ảnh hưởng gìnhiều. Y vốn là tử vong chi thần, lúc nào cũng có thể tái tạo nhục thể, tạo thành tân thân.Hắc Ám đại ma thần, Huyết Hoàng cũng đều bị tổn thương đến thân thể, bị Phệ Thần thú cắn xé khiến toàn thân chỉ còn là một khối huyết nhục mơ hồ. Bọn họ vô luận là phóng đấu khí hay ngâm xướng ma pháp chú ngữ đều rất thong thả.Mà Phệ Thần thú kia tốc độ lại nhanh như thiểm điện, từng đạo ma pháp đáng sợ không ngừng công kích, còn có kiếm khí thao thiên như sóng lớnbắn ra, nhưng lại rất khó để có thể đánh trúng chân thân của nó. Dẫu có đánh trúng cũng chỉ có thể đẩy văng nó ra ngoài mười trượng, rồi sau đó lại vọt tới, các loại công kích đáng sợ của mấy vị chủ thần xem ra chẳng có gì đáng sợ với nó!Các cao thủ Huyền giới quan chiến sớm đã tránh ra ngoài phạm vi mấy dặm.Thần Nam thấy vậy âm thầm kinh ngạc, trong phiến không gian cấm chế này, mạnh như chủ thần cùng ma thần mà cũng hết sức chật vật, bị quái thú năm đầu đánh cho tơi tả.Phệ Thần thú thật quá biến thái, đáng sợ!“Ta… có cảm giác, ta đang được triệu hoán đến địa ngục, không đúng, cả thiên không cũng đang kêu gọi ta.” Thần Nam đưa mắt nhìn theo tiểu trảo của Long bảo bảo, đột nhiên một khe hở không gian phía thiên đường vỡ ra!Vì Tiểu Long Thần Nam quyết định ngạnh nhập Thiên Đường.Trong khi thần bí lão nhân vẫn đang dùng chú ngữ khống chế không gian chiến trường, Quang Minh giáo hoàng thủ hộ ngay bên cạnh hắn. Phệ Thần thú hung hãn đuổi theo mấy vị ma thần. Xem ra trời cao không so được với mặt đất!Thần Nam trong màn đêm đen mịt hóa thành một đạo tàn ảnh, vô thanh vô tức tiến vào kim sắc thông đạo không gian liệt phùng.Trước mắt là thanh sơn lục thủy, cung điện liên miên nối tiếp, quang hoa đầy trời, rất nhiều tiểu thiên sứ bay qua bay lại phát ra thần thánh quang huy.Đột nhiên một tiếng gầm cực lớn vang lên, thiếu chút nữa chọc thủng lỗ tai Thần Nam và Tử kim Thần Long. Một con quái thú từ trong cung điện laobắn ra, rất nhanh tiến lại chỗ hắn. Cao ba trượng, dài năm trượng thân Kì Lân, ngà voi, năm cái đầu phân biệt là long, hổ, sư, hùng, báo. “Phệ Thần thú? Grào… sao có thể được! Nó không phải đang ở bên ngoài sao?”Tử kim Thần Long thất thanh kêu lên.Thần Nam lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Cẩn thận một chút, đừng có đối đầu với nó!” Phệ Thần thú ngay cả chủ thần cũng đều có thể thanh toán, có thể tưởng tượng được thực lực của nó cường hãn đến mức nào!Năm chiếc đầu hung hăng nhằm hướng Thần Nam tiến lại.Bất quá khi lại gần, khí thế của năm đại đầu quái đột nhiên thay đổi, khí thế hung tàn bạo ngược biến mất trong nháy mắt,chiếc đuôi không ngừng ve vẩy như một con chó thấy chủ nhân, nhẹ nhàng đi tới.Thần Nam và Tử kim Thần Long không khỏi ngạc nhiên.“Chẳng lẽ nó thấy Long đại gia ta thần uy cái thế, nên muốn nhận ta làm chủ nhân? Grào…” Tử kim Thần Long còn chưa nói xong, đột nhiên bị Phệ Thần thú đánh văng ra ngoài, kêu lên thảm thiết.”Grào... đáng chết!”Phệ Thần thú lộ ra thần tình xu nịnh nhìn về Long bảo bảo trong lòng ngực Thần Nam mà vẫy đuôi không ngừng.

Chương 266: Tế đài cổ lão Thần Nam vô cùng kinh hãi nhìn hung thú, không hiểu sao nó lại ra vẻ muốn lấy lòng Long Bảo Bảo. Tiểu long tựa hồ không cảm giác thấy nguy hiểm, mắt tỏ vẻ hiếu kỳ, bập bẹ nói: “Thần dạy, ngươi nhìn xấu quá, sao lại có tới năm cái đầu?”Nghe thế, phệ thần thú cao lớn uy mãnh có vẻ ủy khuất, năm cái đầu gục xuống ư ử, tựa như bất mãn, lại như làm nũng với chủ nhân.Thần Nam càng thấy quái dị hơn, lý do duy nhất giải thích được là phệ thần thú thuộc nhóm hồng hoang man thú, tồn tại từ thời viễn cỗ với Quang Minh thần, đồng thời cảm giác được khí tức của Quang Minh thần trên mình tiểu long.Nên biết khi xưa tiểu long tham ăn từng bất cẩn nuốt một viên thần đan trong hài cốt Quang Minh thần vào dạ dày, những việc hôm nay chắc có liênquan đến. Thiên đường nhìn có vẻ tường hòa nhưng với bọn Thần Nam lại không phải chốn tốt lành, vạn nhất bị phệ thần thú phát giác điều khác lạ chắc sẽvô cùng hung hiểm, nhất là tiểu long đã ăn viên thần đan cần cho việc Quang Minh thần đời thứ nhất sống lại. Bọn hắn phải nhanh chóng rời đi.Hắn giục Long Bảo Bảo: “Ở đây có gì hô hoán ngươi, mau mau để phệ thần thú đưa chúng ta đi tìm.” “Cảm giác kỳ quái lắm…” Long Bảo Bảo hơi thất thần, như một người mất đi ký ức, lẩm bẩm: “Khí tức bị khóa lại, sức mạnh từ xa xưa, phong ấnbị quên lãng…”Chợt nó thò chiếc hoàng kim tiểu trảo tử chỉ về phía trước: “Ở đây.” “Đi, chúng ta tới xem.”Thần Nam ôm nó đằng không bay lên. Phệ thần thú vượt lên, phục xuống ra hiệu ngồi lên lưng nó. Tử Kim thần long cười vang, ngồi lên trước bọnThần Nam, ngầm ảo hóa ra một long trảo cực lớn, thử vạch lên lớp vảy xanh biếc của man thú. Kết quả vô cùng quái dị, long trảo ẩn chứa sức mạnh Thần Vương mà không mảy may làm gì được vảy phệ thần thú. Con rồng du côn và ThầnNam nhìn nhau, thể phách quái thú quá kinh khủng, Thần Vương lực cũng không công phá được vảy, không thẹn là man thú xé xác cả chủ thần.Nhưng không hiểu sao nó không thể nói tiếng người hay ảo hóa thành nhân hình mà giữ lại phần lớn thú tính. Trong Thiên đường vô cùng rộng rãi, những đỉnh núi tú lệ liên miên bất tuyệt vấn vít vầng ráng, từng phiến cung điện điểm xuyết giữa sơn sơn thủythủy, nhiều đình đài lâu các lơ lửng trên không, nhiều tiểu thiên sứ bay múa chung quanh, tô thêm vẻ đẹp thần thánh.Xuyên qua một vùng núi, theo chỉ dẫn của tiểu long, man thú dẫn họ đến một bình nguyên vô cùng an tĩnh, càng phi hành càng trầm tịch. Không còn xuất hiện thiên sứ hay cung điện thậm chí cả những điểm màu lục lấm tấm cũng biến mất, có lẽ là đang ở hoang mạc.Một hoang mạc trầm tịch.Đi chừng hơn trăm dặm, trong hoang mạc đột ngột xuất hiện hai ngọn núi hợp thành một đại hợp cốc. “Ở đây.” Long Bảo Bảo kiên định chỉ vào đại hợp cốc.Hai ngọn núi vàng nhạt như lưỡi kiếm sắc vươn lên mây, tiểu long chăm chú nhìn chúng, ánh mắt xuất hiện vẻ khác lạ, lẩm bẩm: “Là chúng… chúngtriệu hoán ta.” “Grào...” Phệ thần thú ngửa mặt hú vang, trong hoang mạc càng vang xa khiến chân trời rung động.Long Bảo Bảo thoát khỏi ngực Thần Nam, lắc lư bay tới. Thần Nam bám theo sợ nó xảy ra bất trắc, phệ thần thú lúc lắc đầu bám theo.Trong đại hợp cốc trọc lóc, không có thực vật mà chỉ có vô vàn đá vụn, vô cùng hoang lương. Cả bọn chầm chậm bay vào, dọc đường Long Bảo Bảo tỏ vẻ mê mang, dùng tiểu trảo chạm vào vách núi.Đi được hơn mười dặm trong đại hợp cốc, một tòa tế đài cao mười trượng do đá đen chất thành, xuất hiện chính giữa sơn cốc.Nhìn kĩ mới thấy tế đài chứa đầy dấu vết tuế nguyệt, phát ra khí tức cổ lão thương tang, không biết chất thành từ bao nhiêu năm. Cách đó không đầy trăm trượng, họ phát hiện hài cốt rải rác dưới đất, có cả của thần linh và người thường. Hài cốt thần linh vẫn giữ được ánhsáng màu ngọc, hài cốt thường nhân gần như đã phong hóa.Tuy hài cốt rải rác quanh tế đài nhưng không mang lại cho người ta cảm giác tà ác mà có thần thánh khí tức lan tràn. Long Bảo Bảo thất thần bay về phía tế đài, Thần Nam không yên tâm, chặn nó lại: “Đừng đến gần, chúng ta phải xem xét đã.”“Không… ở đây, đừng cản ta…” Tiểu long tỏ ra ngang bướng, lắc lư bay tới.Thần Nam và Tử Kim thần long bất lực bám theo, đề phòng phát sinh bất trắc. Phệ thần thú tựa hồ hơi bất an, gầm lên khe khẽ, dừng lại ngoài xa, không dám đến gần.Tế đài cao mười trượng đen nhánh, tuy có dấu hiệu phong hóa nhưng Thần Nam cảm giác được một cỗ sức mạnh kinh hồn ẩn trong đó.Long Bảo Bảo đáp xuống cách tế đài chừng năm trượng, rảo bước tiến tới, Thần Nam và Tử Kim thần long cảm giác động tác của tiểu long có vẻ kỳ quái nhưng dám rời nó nửa bước.Nhưng lúc tiểu long leo lên bậc đầu tiên, Thần Nam và Tử Kim thần long bám theo thì có đột biến.Hào quang nhu hòa như sóng nước từ tế đài lan tràn, Long Bảo Bảo đi qua dễ dàng nhưng Thần Nam và Tử Kim thần long lại bị một cỗ sức mạnh cực kỳ đặc dị hất văng lại, không thể lại gần tế đài nửa bước.Xem ra chỉ mình tiểu long lên đài được, trong lòng Thần Nam bất an nên dốc toàn lực, song thủ phát ra trận trận hắc mang, định xé tan bức tườngnhư tấm màn nước nhưng kết quả bức màn mềm mại đó vẫn trơ trơ. Tử Kim thần long càng không tin tà quái, Thần Vương lực xuất ra, cầm song tiết đại bổng tử phát ra tử quang, dụng lực quay mạnh, âm ba chói taivang lên. Lão du côn bị hất văng đi, cắm vào vách đá đối diện thành hình chữ “Đại”.Thần Vương lực cực mạnh nhưng bức tường ánh sáng càng bị đánh mạnh thì phản lực cũng tăng theo, con rồng du côn bị đại lực đánh cho quay cuồng.“Grào… chết tiệt, đau chết long đại gia.”Lúc đó Thần Nam mới biết tế đài không hề tầm thường, sức mạnh tác động vào bao nhiêu sẽ bị trả lại bấy nhiêu. Hắn thấy tiểu long bò lên đài, lòng hơi do dự, tế đài hình như không nguy hiểm với tiểu long nhưng vẫn không yên tâm, bèn nắm Liệt Không Kiếmvà Đại Long đao vào tay, chuẩn bị đột phá.Cùng lúc, phệ thần thú đang bất an nhận ra cử động của hắn, liền chằm chằm nhìn vào thần binh trong tay hắn, đoạn gầm vang, hung hãn chặn đường, tựa hồ cực lực ngăn trở.“Ngươi không muốn ta phá kết giới của tế đài, không sợ tiểu long trong đó gặp nguy hiểm sao?” Hắn muốn giao lưu với man thú có thể nuốt cả chủthần, không muốn liều mạng với nó. Phệ thần thú lắc đầu rồi lại gật đầu, đồng thời gầm lên trầm trầm, tựa hồ ép hắn phải lui ra.“Ông nó chứ, đánh thì đánh, ai sợ gì, lão long ta tức lắm rồi.” Tử Kim thần long cầm song tiết đại bổng tử, mặt xì khói, từ xa lao tới.Thần Nam cầm chắc Đại Long đao và Liệt Không Kiếm, hai mắt phát ra hàn quang nhìn man thú, thấy nó dù hung hãn song không có hung quang, đành thua hai món thần binh lại, ngẫm nghĩ một lát rồi rút lui, nói với con rồng du côn: “Không nên khinh cử vọng động, xem ra Long Bảo Bảo khôngsao.”Thấy cả hai rút lui, phệ thần thú cũng nhanh chóng rời khỏi tế đài, ngửa mặt gầm lên bất an. Tiểu long sau cùng cũng lên đến tế đài, nó quá béo, lăn đi lăn lại như quả bóng, tỏ vẻ hiếu kì nhìn tế đài cao mười trượng.Chợt đại hợp cốc rúng động, nó đứng phía trên cũng lắc lư, bèn ngồi phệt xuống, đang lúc ảo não bò dậy thì tế đài đột nhiên bùng lên kim quangsáng chói. Một cỗ khí tức cương mãnh từ trung tâm là tế đài nhanh chóng tràn ra. Thần Nam và Tử Kim thần long cả kinh thất sắc, vội bay tới định cứu nó.Nhưng phệ thần thú lại gầm lên hóa thành một đạo điện quang chặn lại, năm chiếc đầu đồng thời há ra như năm chiếc chậu máu đe dọa.“Tránh ra.” Thần Nam không thèm nghĩ nữa, Đại Long đao hung hãn bổ xuống. Tử Kim thần long cuồng mãnh bổ song tiết đại bổng tử tới. Phệ thần thú há to năm chiếc mồm, đồng thời phun ra mấy quang trụ khổng lồ đập vào long đao và tử kim song tiết côn.“Ầm.”Hào quang ngút trời, Thần Nam và hai thần thú đồng thời lui lại mấy bước. Nhưng lúc đó từ tế đài sáng chói truyền ra tiếng của tiểu long khiến Thần Nam và Tử Kim thần long đang định sinh tử đại chiến dừng lại.Hào quang ngút trời từ tế đài bùng lên nhưng Long Bảo Bảo không hề thương tổn, trong ánh hào quang nó càng giống một truyền giáo sĩ.Nó lẩm bẩm: “Không hư hỗn độn, vực sâu hắc ám. Thần dạy, phải có ánh sáng, quang ám nên phân cách. Thần dạy, chư thủy phân khai, phải có khí, vạn thủy ngưng tụ sẽ thành mặt đất. Thần dạy, đất đai xuân về, ngập sinh cơ…”Lúc này, tiểu long phát ra vạn trượng quang mang, trở nên vô cùng thần thánh và thần bí!Màu cỏ xanh rờn xuất hiện trong đại hợp cốc, sơn cố rung lên không ngừng, hai ngọn núi cao nhập mây theo tiếng nói non nớt của Long Bảo Bảo mà bật lên. Chương 267: Thiên Long? “Ầm.” Trong đại hợp cốc rung chuyển, hai ngọn núi cao ngất bật lên, phát ra tiếng ầm ì như sấm, hai ngọn núi cũng tỏa rạng kim mang, chầm chậm baylên.Thần Nam và Tử Kim thần long vô cùng chấn kinh, quả thật không tin nổi. Hơn nữa biểu hiện của Long Bảo Bảo quá kỳ lạ, bình thường nó vẫn thích giả làm thần côn, nhưng trong lúc tình thế không rõ ràng này nó lại có bộdạng y hệt thần côn. Bất quá lần này không chỉ có vẻ bề ngoài mà tư thế thần thánh của nó khiến tín đồ trung thành nhất của Quang Minh giáo hộicũng kính nể. Nó đứng nghiêm trang trong quang trụ ở trung ương tế đài, đôi hoàng kim tiểu trảo tử liên tục vẽ hình chữ thập, lẩm bẩm: “Thần dạy, có sớm chiềuắt có phân chia, cần cả muôn vì sao sáng…”Hai ngọn núi nổi lên, cách mặt đất hơn trăm trượng, dấy lên sóng khí ào ào khiến mọi tảng đá dưới đất trở nên cuồng bạo. Bất quá không thể tạo thành thương tổn với bọn Thần Nam, càng không thể xuyên qua kết giới của cổ lão tế đài ảnh hưởng tới tiểu long.Hai ngọn núi bay cao dần, gió lốc dưới mặt đất yên tĩnh lại, đại hợp cốc biến mất, duy có tế đài vẫn ở nguyên vị.Màu sắc hai ngọn núi chuyển từ vàng nhạt sang hoàng kim, hào quang chiếu sáng thiên địa như hai ngọn kim sơn. Sau cùng chúng dừng yên trên không, nhưng thần thánh kim quang càng sáng rọi.Cùng lúc, quang trụ vàng rực từ tế đài phía dưới đột nhiên bùng lên trên không, như dòng suối sóng nước mênh mang tụ về hai ngọn núi.Thời gian trôi đi, khi quang trên không liên tục nổ vang, từ một dòng suối nhỏ trở thành dòng sông vàng chóe rồi hóa thành đại hà gầm gào, lan tràn đến hai ngọn núi.Lúc đó hai quang trụ thông thiên mới phát ra ánh sáng như sóng biển, từ bốn phương tám hướng ào ào tràn tới, tụ về hai ngọn núi.

Cả hai đỉnh núi gần như dung hóa, liên tục ảo hóa thành các loại hư ảnh, mãi đến khi hai tiếng long ngâm phá tan hư vô hỗn độn, dấy lên âm bacuồn cuộn trên không, hư không phá toái liên tục, hai long ảnh rợp trời điên cuồng vũ động.Long ảnh khổng lồ chiếm cứ cả thinh không, chúng gầm gào, đuổi theo nhau, múa tít như làn gió trên cao. Dải sáng vàng rực bao quanh chúng, tô thêm vẻ thần bí, hùng mạnh, nếu lộ ra trước mắt thế nhân chắc sẽ khiến ai nấy há hốc mồm.Thể tích của chúng quá lớn.Tử Kim thần long cảm giác dù mình có hiển hiện chân long thân hơn hai trăm trượng cũng không so được với một kim trảo của hai đại vật trên không.“Grào… ô ô ô ...” Con rồng du côn hú lên nhưng rồi líu lưỡi.“Đúng là tổ tông của tổ tông… thật quá khoa trương… miên miên bất tuyệt mấy ngàn trượng, một chiếc vảy cũng không kém long đại gia. Ngao ngao ngao ... ô ô ô ... lại còn là ngũ trảo hoàng tộc ...”Nó kinh hãi đến độ không nói thành lời.Thần Nam càng kinh dị, lẽ nào hai ngọn núi vốn là thần long bị phong ấn? Thật không tin được. Cương phong cuồng mãnh từ trên không quét xuống mặt đất, tức thì cát bay đá chạy, vô số cự thạch bị cơn lốc xoáy cuốn lên không trung.“Thần linh long!”Thần Nam hô lên, sau cùng cũng phát hiện hai đại vật trên không đều có một đôi thần long dực, đôi cánh màu vàng rợp trời, hoàn toàn trải không biết sẽ chiếm bao nhiêu dặm vuông. Cơn lốc cuồng bạo dưới đất bị thần long dực dấy lên.Phệ thần thú kêu lên nghèn nghẹt, man thú dám xé các chủ thần nhưng lúc này lại trở nên nhu thuận như tiểu miêu tiểu cẩu, tỏ vẻ cung kính với haicon thần linh long chiếm nửa thinh không. “Đúng là tổ tông của tổ tông…đây… đây… không phải Thiên Long sao?” Tử Kim thần long ấp úng, lộ vẻ không tin: “Lẽ nào có quan hệ với tiểu đậuđinh?”“Grào...” “Grào...”Tiếng gầm động trời. Hai đại vật uốn lượn long thân, rải xuống phiến phiến kim quang, rồi đột nhiên đáp xuống.Uy lực hùng hồn, dao động năng lượng đáng sợ khiến mặt đất rung lên, Thần Nam và Tử Kim thần long vội lui lại. Long Bảo Bảo trên cổ lão tế đài hình như không nghe thấy gì, vẫn thành kính lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên hào quang thuần tịnh nhất.Hai con thần linh long che kín nửa tầng không đang hứng về mục tiêu là Long Bảo Bảo, chúng hướng đầu xuống đập vào tế đài.“Chết tiệt.” Thần Nam đại nộ, Đại Long đao và Liệt Không Kiếm thoát khỏi tay hóa thành hai đạo thanh mang lao vào hai con thần linh long. Hai con thần linh long mấy ngàn trượng động tác quá nhanh, đuôi còn ở trên mây mà đầu đã hạ xuống thấp, sắp đập vào cổ lão tế đài.Đại Long đao ảo hóa thành bản thể trên không, nửa con rồng nổi lên, uyển chuyển như có linh hồn, vừa thấy hai con thần linh long liền giảm tốc rồidừng lại trên hư không. Liệt Không Kiếm cũng đã hóa thành xuyên thiên thú, đứng ngang hàng với Đại Long đao, lạnh lùng nhìn hai con thần linh long.“Grào...”“Grào...” Hai con rồng cùng phát ra tiếng gầm chói tai, hai long đầu đập mạnh vào bức tường ánh sáng bên ngoài tế đài.Không sai, là đập vào.Vừa chạm vao, đầu hai con thần linh long nhanh chóng co lại, long thân vũ động bên ngoài không biến hóa gì, vẫn che kín nửa tầng không. Thần Nam cả kinh thất sắc, không hiểu sao Đại Long đao và Liệt Không Kiếm lại để cho hai con thần linh long tiến xuống tế đài mà không ngăncản.Đoạn long thể mấy ngàn trượng của hai con thần linh long từ trên không giáng xuống tế đài như dòng sông uốn khúc. “Grào... xong rồi, đáng thương cho tiểu đậu đinh, sắp bị đánh nát thành tương thịt.” Con rồng du côn có vẻ không nhẫn tâm. Lúc này Thần Namcũng bó tay, phệ thần thú vẫn gầm lên bất an.Nhưng quái sự xảy ra, hai con thần linh long mấy ngàn trượng tiến xuống tế đài nhưng hề phá hủy mà liên tục co lại, lúc kim quang khắp trời tan đi, chúng hóa thành nhỏ như Long Bảo Bảo, liên tục bay lượn trên tế đài.Từ xa nhìn lại như có ba Long Bảo Bảo, trong đó có một tiểu thần côn đang thành kính lẩm bẩm và hai liên tục bay lượn quanh như hài đồng ranhmãnh. Chuyện này…Biến hóa kinh nhân này khiến Thần Nam tắt tiếng, con rồng du côn cũng há hốc mồm, không dám tin vào sự thật.Quái sự còn tiếp diễn, hai tiểu long hoạt bát khả ái đang bay lượn đột nhiến tỏa sáng chói thành hai dải kim quang rồi đột nhiên tiêu tán trên không trung, hóa thành một phiến kim vụ, nhanh chóng ngưng tụ thành một đôi thần long dực, lóe lên hai đạo hư ảnh, tiến vào trong thần long dực màLong Bảo Bảo có sẵn, lại bùng lên hào quang chói lòa.Biến hóa quá đột nhiên, không ai ngờ hai ngọn núi lại hóa thành thần long dực nhập vào thân thể tiểu long. Quả thật không lý giải nổi. Chỉ có man thú tựa hồ thần phục hơn, càng cung kính với tiểu long ở trên tế đài.Từ xa nhìn lại, thần dực của tiểu long đã khác, màu sắc rõ ràng hơn, kim quang sáng chói mắt. Nhưng nó vẫn không biết gì, vô tri vô giác lẩm bẩmkhiến người ta hận không thể tóm cổ nó, buộc phải tỉnh lại. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến tiểu thần côn tỉnh khỏi cơn mê. Cổ lão tế đài đột nhiên sập xuống, nó vẫy vẫy đôi cánh hoàng kim,kêu lên kinh hãi: “Thần dạy, địa chấn sao?”“Ầm.” Tế đài sập xuống, kim quang sáng lên, trong đống đá đổ nát lộ ra hai chuôi kiếm màu vàng dài mấy trượng, tuyệt đối nặng đến mấy vạn cân.“Grào... không tin được, lại có thần binh bảo nhận xuất thế sao?” Tử Kim thần long định tiến lên nhưng bị Thần Nam ngăn lại, hắn đoán rằng đó làcơ duyên của tiểu long, không nên nhúng tay vào. “Choang.”“Choang.”Hai lưỡi tuyệt thế lợi kiếm từ dưới đất vọt lên, dài cả trăm trượng, toàn thân sáng chói kim quang, lưỡi kiếm sắc lẹm phát ra hàn ý, lan tỏa khắp vùng thiên địa.Tiểu long giật nảy mình vội lắc lư tránh qua một bên, đôi mắt tỏ vẻ mơ hồ.“Thần dạy, thánh kiếm sắc thật, lớn thế này thì ai vũ động nổi?” Hai cây hoàng kim thánh kiếm tựa hồ có linh tính, nghe thế liền bay vút lên, chẻ tan phiến phiến hư không rồi hóa thành lưỡng đạo kim long, dấy lênmây gió ào ào. Sát khí xung thiên, lãnh ý thấu cốt cùng thần mang chói lòa khiến chúng càng thêm bất phàm.“Grào...” “Grào...”Hai tràng long khiếu vang lên chín tầng trời, hai đạo kim ảnh nhanh chóng hướng xuống tiểu long ở dưới.“Thần thánh ơi.” Lúc này Long Bảo Bảo béo tròn như quả bóng lại trơn tuột như con lươn. Vù một tiếng, lao đi mấy trăm trượng. Nhưng hai đạo kim sắc thần long như bóng theo hình, thoáng chốc chạm vào đầu nó.“Ai da, thần dạy, ta sắp giải thoát.” Long Bảo Bảo như hài tử bị dọa, ré lên.Nhưng kết quả lại trái ngược, hai lưỡi hoàng kim thánh kiếm không đâm vào đầu nó mà hóa thành kim vụ, ngưng tụ thành hai cây long giác sáng rực, gắn lên trán nó.“Ai da, ta không muốn chết.” Tiểu thần côn tựa hồ bị dọa nạt, không biết hai cây thánh kiếm đã dung nhập vào long giác mà nhắm mắt kêu ầm lên:“Cứu mệnh, ta không muốn chết… Thần Nam, con lươn mau cứu ta.” Tử Kim thần long đờ ra, hồi lâu mới gào lên: “Grào... không tin được, ông nó chứ. Cơ duyên thế này sao lão long ta không có phần. Ta đoán khôngsai thì đó là Thiên Long dực và Thiên Long giác.”Thần Nam vừa bực vừa buồn cười nhìn Long Bảo Bảo, tiểu thần côn quả nhiên thần bí. “Bình.”Long Bảo Bảo nhắm mắt đợi chết quên cả vẫy cánh, rớt thẳng xuống đất.Nó mở mắt, tỏ vẻ hiếu kỳ: “Ồ, ta không chết.” Nó cúi xuống đưa đôi hoàng kim tiểu trảo tử lên xoa đầu. “Long Bảo Bảo, không sao chứ?” Thần Nam thu lại Đại Long đao và Liệt Không Kiếm bay tới.“Không sao, triệt để khôi phục rồi.” Tiểu long tỏ vẻ kinh dị cảm thụ biến hóa của thân thể, ấp úng nói: “Kì quái, ta thấy thể nội đầy sức mạnh…”Thần Nam hơi hiểu ra, nói với nó: “Thử long dực và long giác xem nào.” “Được,”Tiểu long bay lên, đôi thần dực trải ra đoạn vẫy mạnh.“Ầm.” Một cỗ cuồng phong dấy lên, trong phạm vi mười mấy dặm tức thì sạch bách cát bụi, một miệng vực sâu hoắm xuất hiện, nhiều tảng đá nặng cảvạn cân bị cuốn lên không.Đồng thời, lưỡng đạo quang nhận đan nhau giữa song giác của nó cắm xuống mặt đất theo hướng khác, hai vết nứt nhanh chóng lan dài, tiếng “lốp bốp” vang lên không ngớt.Nó giật nảy mình rồi giữ vững thân hình, chỉ thấy một bên xuất hiện miệng vực mười mấy dặm vuông, một hướng khác xuất hiện vết nứt rộng mấytrượng, sâu không thấy đáy, vươn dài mười mấy dặm, nhìn xuống tối om. Thần Nam cũng giật mình, tiểu long quá mạnh, dù hắn có thực hiện chưa chắc được như thế,Long Bảo Bảo cũng có vẻ không tin, nhưng nó mơ hồ một chốc lại lẩm bẩm: “Hình như có thứ gì đó đang gọi ta…”“Còn… còn nữa…” Con rồng du côn lắp bắp, chảy cả nước miếng. “Tiểu long sẽ tụ lại Thiên Long chân thân?” Thần Nam nhìn nó, thầm suy đoán. Chương 268: Tụ hợp Lúc trước, ở Vĩnh hằng sâm lâm, Thần Nam và Tử Kim thần long từng qua “Tiền sinh kính” mà biết kiếp trước của tiểu long là Thiên Long. Đương nhiên, hiện tại nó không phải là chuyển thế chi thân.Trong quá khứ xa xưa, Long Bảo Bảo trải qua một trường đại chiến khốc liệt, trọng thương nguy ngập, Thiên Long chân thân gần như tan nát, song

giác gãy, Thiên Long trảo và thần long dực cũng vỡ vụn nhưng nó không bỏ nhục thể mà chuyển thế trùng sinh.Theo những gì trong tiền sinh kính, nó dựa vào thân thể tàn phá, tiến hành một loại niết bàn trùng sinh đại pháp giống kiểu của phượng hoàng tộcmà sống sót. Nhưng Thiên Long cấp cao nhất biến thành địa long cấp thấp nhất, linh thức bị vĩnh viễn phong ấn trong đáy sâu linh hồn, theo năm tháng mà mờ dần.“Kỳ quái thật, có vật đang triệu hoán ta…” Long Bảo Bảo lắc lư bay đi bay lại trên không.“Đợi gì nữa, đi tìm mau.” Thần Nam thật sự cao hứng cho nó, những gì nó trải qua quá đáng thương, hiện tại nên lấy lại những gì thuộc về nó. Hắn đoán rằng hai ngọn núi đã hay hai cây hoàng kim thánh kiếm đều là những phần của thân thể Thiên Long vỡ tan, bị phong ấn tại đây, hiện tạiquay về bản thể.Thiên Long dực! Thiên Long giác!Phong ấn vô tận tuế nguyệt sau cùng cũng đợi được chủ nhân.Phệ thần thú liên tục gầm lên trần trầm, nhảy lên không đến trước mặt Long Bảo Bảo cung thuận phục xuống để tiểu long ngồi lên lưng. Thần Nam, Tử Kim thần long cũng nhảy lên, theo khí tức mà tiểu long cảm ứng, nhanh chóng lướt tới.Đi được hơn trăm dặm, họ rời khỏi hoang mạc, đến một bình nguyên, một dãy núi đá cao chạm mây sừng sững vươn lên, đó là nơi tiểu long cảmứng. Hiện tại Thần Nam không phải lo lắng gì, hắn và Tử Kim thần long nhảy khỏi ma thú, mặc Long Bảo Bảo một mình tiến lên, phệ thần thú đưa nó đếnngọn núi rồi nhanh chóng lui lại.Tất cả đều như Thần Nam dự tính nhưng lần này thanh thế quá kinh nhân. Toàn bộ ngọn núi bay lên khiến mặt đất rung chuyển, xé thành một vết dài trải về xa xôi.Trên không rực rỡ kim mang, mọi thạch sơn đều sáng rực một màu vàng, kim hà vân vụ miên miên bất tuyệt.“Grào... đúng là không tin được, lần này tụ lại cái gì, Thiên Long thể chăng?” Tử Kim thần long ngẩng ngơ nhìn lên. “Không phải.” Thần Nam phủ định: “Thiên Long thể năm xưa tuy tàn phá nhưng vẫn còn giữ được, có lẽ lần này là Thiên Long trảo.”Sự tình tiếp đó chứng minh lời hắn, mọi thạch sơn hóa thành long ảnh, gầm gào trên không rồi lao xuống, tụ hợp vào Long Bảo Bảo.“Đúng là Thiên Long trảo.” Tử Kim thần long hô lên kinh hãi. Từng long ảnh hóa thành long trảo sắc bén, nhập vào hoàng kim tiểu trảo tử khiến tiểu long kinh hãi lắc lắc tiểu trảo liên tục.Hiện tại tiểu long có đôi long giác, long dực cùng bốn ngọn trảo khác hẳn những bộ vị khác trên người, sáng lên màu hoàng kim, phát ra khí tứccực kì đặc biệt. Thần Nam cũng thấy cao hứng cho tiểu long.Trong lịch sử long tộc, chỉ có một vài thần long tiến lên Thiên Long cảnh giới được, đương nhiên năm xưa tiểu long là cao thủ siêu cấp.Chỉ là kết quả của nó bi thảm, từ Thiên Long cấp cao nhất lạc xuống địa long cấp thấp nhất, kí ức mất sạch, sau đó dựa vào bản năng mà không ngừng niết bàn, tiến hóa, trải qua vô vàn tuế nguyệt mới tiến lên ngũ giai thánh long, quá trình đó chứa đựng không ít huyết lệ.Hôm nay nó lấy lại những gì của mình, tuy không thể trực tiếp quay lại cảnh giới Thiên Long nhưng hi vọng cao hơn hẳn, sẽ có ngày nó lại tiếu ngạothiên địa. Nó vẫn tinh nghịch như trước, vui vẻ bay đến cạnh Thần Nam, đôi mắt hấp háy, hưng phấn kêu lên: “Ta cảm giác thể nội có sức mạnh dùng khônghết.”Dù có được sức mạnh vô tận nhưng tâm tính nó vẫn như hài đồng. Thấy dáng vẻ khả ái của nó hiện tại, lại nghĩ tới nó từng là nhân vật hô mưa gọi gió, Thần Nam cảm giác chua xót trong lòng. Những gì nó trải quáquá ư đáng thương.Từ Thiên Long xuống thành địa long, trải qua vô vàn khổ nạn, chiến đấu với dã thú, hung long trong thập vạn đại sơn, sau này thành thánh long cũng bị người ta thu làm vật cưỡi…“Được, chúng ta đi.”Thần Nam âu yếm vuốt đầu nó, theo thói quen đặt lên vai rồi cùng Tử Kim thần long lên đường. Phệ thần thú gầm lên khe khẽ rồi bám theo. Xuyên qua bình nguyên, đại sơn, lại đến vùng đất thần thánh có cung điện liên miên bất tuyệt là lối ra khỏi phiến không gian này. Bọn Thần Namkhông hề do dự tiến ra, phệ thần thú chần chừ rồi cũng gầm lên, rời khỏi cung điện mà nó bảo vệ.Thân thể Long Bảo Bảo không ngừng biến hóa, phát ra kim mang liên tục, vừa ra khỏi, nó liền ré lên: “Thần dạy, sức mạnh trong thể nội ta sắp nổ tung.”Tiểu long nhanh chóng bay lên, long thân hóa thành mấy chục trượng, liên tục gầm gào, lăn lộn, rồi thể tích phóng đại trong làn ánh sáng chói lòa, từnăm trượng thành hơn hai trăm trượng, tiếng long khiếu chấn thiên. Các chủ thần đang đại chiến ngoài xa lập tức nhìn lại, nhiều Huyền giới cao thủ cũng kinh ngạc nhìn qua.Thần Nam vừa nãy còn hơi lo lắng nhưng giờ đã thoải mái hẳn, Long Bảo Bảo tiến giai thành công, dung hợp Thiên Long dực, Thiên Long giác,Thiên Long trảo rồi, nó lại đột phá, tiến vào Thần Vương lĩnh vực. Nó vượt giai thăng cấp, thực lực tăng hẳn nhưng Thần Nam biết nó chưa dung hợp hết sức mạnh. Những thần binh bảo nhận như Thiên Long giáctrên mình nó còn chưa kết hợp hoàn toàn, nhưng theo thời gian, nó sẽ tụ hết sức mạnh, sẽ có ngày tiến lên Thiên Long chi cảnh.Ai nấy ngạc nhiên nhìn nó, không ngờ trong lúc đại chiến này lại có kẻ tiến vào Thần Vương lĩnh vực. “Grào...”Tiểu long lúc này, khí thế cường thịnh vô cùng, không còn dáng vẻ ngoan đồng chút nào nữa, vũ động long thân khổng lồ rồi vẫy long dực, nhìn lênkhông với vẻ cẩn thận, nó cảm giác rằng thiên phạt sắp giáng xuống. “Soạt.”Thần Vương kiếp hiển hiện, quang trụ khổng lồ từ thiên không bổ xuống Long Bảo Bảo.“Grào...” Nó gầm lên phẫn nộ, hai cánh trải ra, từng đạo cuồng phong trỗi dậy hướng về chân trời. Đương nhiên đó không đơn giản là cương phong mà ẩnchứa Thần Vương lực vô tận, hào quang dâng lên chói mắt, kim phong đã đánh tan đệ nhất đạo lôi quang.“Quả nhiên rất mạnh.” Thần Nam lẩm bẩm, hắn rất tin vào thực lực của tiểu long, đã kế thừa nguyên lực của Thiên Long, ắt thuần túy hơn các Thần Vương, đối kháng Thần Vương kiếp không thành vấn đề.Long tộc có cách tu luyện riêng, không biến thái như Thần Nam, dẫn thiên lôi nhập thể, dùng sinh mệnh mạo hiểm. Tiểu long chỉ cần đối kháng bìnhthường hoặc tránh khỏi thiên phạt là ổn. Phệ thần thú từ trong Thiên đường chạy ra, thấy tiểu long gặp nạn liền gầm lên định tới giúp nó đối kháng thiên phạt. Bất quá tiểu long gầm lênkhiến nó lùi lại, sinh vật nào cũng có cao ngạo và tôn nghiêm, hà huống là long tộc thực lực vô cùng, tự mình vào Thần Vương lĩnh vực ắt phải tựvượt qua Thần Vương kiếp. Ngoài xa, đại chiến giữa các chủ thần đã ngừng lại, bởi hùng tính phệ thần thú nghe thấy tiếng gầm của mẫu thú, lại thấy tiểu long trên không, longtức hùng hồn khiến nó cảm giác được khí tức quen thuộc, chạy khỏi không gian bị thần bí lão nhân cấm cố, nhảy lên cao, cùng mẫu thú khẩntrương quan sát tiểu long. Bọn Quang Minh thần, Hắc Ám đại ma thần trong không gian đó thở phào đồng thời xấu hổ, họ nếm mùi đau thương trong trận đại chiến vừa rồi.Phe ma thần có Minh Thần bị phệ thần thú hoàn toàn xé tan thân thể, biến thành món ăn. Phe Quang Minh thần có Hỏa thần Khải Kỳ bị gãy chânphải, thành độc thoái thần linh. Quả là thất bại và sỉ nhục khủng khiếp với các chủ thần. Các ma thần và chủ thần khác cũng khó coi hết sức, trên mình bị thú trảo tạo thành những vết thương đáng sợ, các Thiên giới chủ thần cao cao tạithượng quả không tưởng tượng được phải nếm mùi như thế ở Nhân gian, lại bị một man thú đánh bị thương. Họ đều kinh hãi trước thực lực caothâm mạc trắc của Quang Minh giáo hội. Thần bí lão nhân gần như là phế nhân, không có thần lực nhưng lại nắm được thời không pháp tắc, không gian qanh đó đều do lão điều khiển, dùlà Thần Vương cũng không thoát được cấm cố chi thuật.Phệ thần thú vốn có thực lực Thần Vương cấp nhưng thể phách đáng sợ hơn nhiều, Thần Vương lực không thể thương tổn đến tính mệnh, có thể coi thể phách của chúng sánh với cấp Thần Hoàng.Lão nhân có một phần pháp tắc Thần Hoàng, phệ thần thú có thể phách cấp Thần Hoàng, tổ hợp này khác gì một chuẩn Thần Hoàng, khiến tứ vịchủ thần và tứ vị ma thần nếm mùi thất bại. Đối thủ của các chủ thần mạnh hơn tưởng tượng. Nhang dù thế nào họ đều cảm giác mất mặt, bị lãnh đòn ở Nhân gian quả thật họ không nuốt nổi.Lúc này, nắm lấy cơ hội hiếm có, họ dốc lực đối kháng không gian pháp tắc.“Cắc…” Không gian phảng phất như hữu hình chi vật, phát ra tiếng gãy vỡ. Ngoài xa, lão nhân được giáo hoàng bảo vệ thần sắc rất khó coi rồi thở dài:“Phế nhân, không có thần lực đúng là không thành đại sự, không có phệ thần thú phối hợp, bộ xương già này còn làm được gì.”“Cắc”, tiếng gãy sau cùng vang lên, tứ vị chủ thần và tứ vị ma thần thoát khốn, quang minh thánh quang và hắc ám ma khí dấy lên ngút trời. Họ là Thiên giới thần linh, bị nếm thiệt thòi nên không nhịn được, ngửa mặt gầm vang.Minh Thần tuy mất thân thể nhưng vốn mà ma thần của tử vong, sức mạnh bản nguyên nhất là hồn phách, tùy tiện đổi thân thể là xong. NhưngNguyên Tố hỏa thần mất chân trái lại khác, căm hận trừng hai mắt nhìn thần bí lão nhân. Cạnh đó, cấm kị thiên lôi liên tục giáng xuống, Long Bảo Bảo thể hiện thực lực phi phàm, hai cánh vẫy thành cơn bão năng lượng, song giác giaonhau liền phát ra nghịch thiên thánh kiếm, long trảo xé toạc hư không, phá toái tất cả lôi quang. Nó nhanh chóng chống đỡ xong cửu đạo ThầnVương lôi kiếp, thuận lợi tấn thân thành Thần Vương. “Thần dạy, ta là Thần Vương rồi.” Thần linh long hai trăm trượng nhanh chóng co lại thành quả cầu màu hoàng kim, lắc lư bay lên vai Thần Nam.Quang Minh giáo hoàng và thần bí lão nhân mắt ánh lên nét khác lạ, thần sắc cực kỳ phức tạp: hoài nghi, kinh hỉ, đau đớn, thống khổ… lần lượt trảiqua. “Thật sự… thật sự là Đại đức đại uy Thiên Long sao?” Thần bí lão nhân run giọng, chăm chú nhìn Long Bảo Bảo trên vai Thần Nam.Cùng lúc, ngoài xa có một vì sao băng nhanh chóng lao tới.Một con ngân long khổng lồ dấy lên cương phong mãnh liệt đột nhiên lao tới, dừng lại trên không. Long thân sáu mươi trượng như được đúc từ thép, mang lại lực cảm vô cùng, trên lưng có mấy chục chiếc vuốt dựng lên như trường mâu sắc lẹm hướng lên trời tô thêm nét hùng mạnh xen lẫnthần dị.“Bạo quân Khôn Đức.” Hai mắt Thần Nam xạ ra thần mang, cẩn thận giới bị, hắn nhận ra y đang chăm chú nhìn tiểu long. “Khôn Đức, ngươi đi đâu, trả lời ta mau.”Tiếng quát ngọt ngào như tiên âm ẩn chứa nộ ý truyền tới. Thân ảnh yểu điệu như cầu vồng vắt ngàng tầng không bay tới, tiên nhan như ngọc thanhlệ vô song, tuyệt đại tiên tư không nhiễm trần thế khí tức, bạch y phất phới, chính thị Đạm Đài Tuyền vừa đến Tây thổ.

Chương 269: Trận chiến Thần Vương Bạo quân Khôn Đức đột nhiên tới rồi Đạm Đài tiên tử cũng theo chân khiến bầu không khí tại hiện trường thêm phần vi diệu. Cả hai đều là những nhân vật mà các ma thần và chủ thần không muốn trêu vào, họ gia nhập bên nào cũng sẽ phá vỡ thế cân bằng hiện thời.Nhưng Thần Nam lại thấy kỳ quái, theo hắn biết, Khôn Đức và Ma Viên phu nhân có lẽ đã tiến vào Thần Hoàng lĩnh vực, gần như là cường giảNhân gian vô địch. Đạm Đài Tuyền mới là Thần Vương đại thành, cùng với Thi Hoàng, Vũ Hinh thuộc nhóm đứng đầu Thiên giới nhưng sao nàng ta lại dám chạm vào Lão bạo quân?Ngân long thể khổng lồ của Khôn Đức tỏa rạng hào quang chói lòa rồi nhanh chóng ảo hóa thành nhân hình, trầm ổn đáp xuống đất, phát ra khí tứckhiến người khác lạnh mình. Mái tóc màu bạc lất phất theo gió, làn mi kiếm rủ xuống, gương mặt cương nghị, tròng mắt màu bạc sáng rực khiến nam tử cao lớn khôi vĩ này cómị lực đặc biệt của người thành thục.“Lão tiểu tử này rất được.” Tử Kim thần long lẩm bẩm, nó xưa nay không có hảo cảm với Khôn Đức, dù tương lai có thể thành nữ tế của y nhưng vẫn nói ra những lời khó nghe.Con rồng du côn hóa thành nhân hình cũng là nam tử anh vũ nhưng so với Khôn Đức khôi vĩ bất phàm còn kém xa. Khôn Đức có khí chất đặc biệtcủa tuyệt đỉnh cường giả bao trùm thiên hạ tự nhiên phát ra, hết sức tự tin, khí phái thiên hạ duy ngã độc tôn, đó là khí chất không thể diễn tả. Con rồng du côn chưa đạt đến cảnh giới đó tựa nhiên không thể so sánh, riêng về khí chất, dù nó sống mấy ngàn năm nhưng trước mặt Khôn Đức,vẫn là một mao đầu tiểu tử.Khôn Đức hiển nhiên nghe thấy lời Tử Kim thần long, mắt xạ ngân mang nhìn sang con rồng du côn dám buông lời bất kính. Nhưng y không vì việc đó mà phát tác, ngược lại chuyển sang một sự tình khác.“Ta cảnh cáo ngươi không được nhắm vào Giai Ti Lệ.”Tiểu nữ nhi Giai Ti Lệ được nhất đại bạo quân thương yêu nhất nhưng tiểu nữ nhi cứ quấn quít với Tử Kim thần long khiến y nhức óc. “Ta khinh, long đại gia ta có coi ra gì. Lão long ngươi sao lại nói như thế, rõ ràng Giai Ti Lệ thích ta, sao lão lại bảo ta quyến rũ? Hơn nữa, sau nàylong đại gia ta có cưới Giai Ti Lệ, lão cũng không quản được.”Khôn Đức lạnh giọng: “Hừ, bớt mơ mộng đi, con gái ta sao lại gả cho con rồng có vấn đề như ngươi?” “Đáng ghét. Long đại gia ta tốt xấu gì cũng là cao thủ Thần Vương cấp, ngươi dám khinh thị ta vậy sao? Khôn Đức, ngươi nghe cho rõ đây, ngươikhông cho ta cưới Giai Ti Lệ, ta lại quyết phải cưới xem ngươi làm gì được ta? Sao nào, không phục cứ đến đây, chúng ta quá chiêu.”Các cao thủ có mặt cười vang, Tử Kim thần long quả thật khốn kiếp, y như một tên du đãng, muốn cưới con gái người ta mà ra vẻ như thế, lại muốn quá chiêu với cha vợ tương lai.“Grào...” Tuy vẫn giữ nhân hình nhưng Khôn Đức phát ra tiếng long khiếu, đoạn ngân mang lóe lên.Long trảo khổng lồ chợt ảo hóa, xuất hiện đột ngột cạnh Tử Kim thần long, chộp lấy nó rồi quăng ra xa. “Grào… lão tiểu tử ngươi dám đánh lén ta…đáng ghét.” Tử Kim thần long du côn bị quăng đi mà vẫn gào lên hung hãn, nó dừng lại trên không,nhất thời không muốn đến gần.Đoạn Khôn Đức lạnh lùng nhìn sang mấy vị chủ thần và ma thần, buông một câu khiến tất cả chấn động. “Ta là Tây thổ chấp pháp giả!”“A…”Các Huyền giới cao thủ ngoài xa cũng kinh ngạc trước tin tức thạch phá thiên kinh này, không ngờ Tây thổ bạo quân trong truyền thuyết lại là Tây thổ chấp pháp giả.Thần Nam cũng vô cùng ngạc nhiên, tất cả vượt ngoài ý liệu của hắn. Không lạ là có truyền ngôn rằng Khôn Đức ẩn thế mấy ngàn năm, mỗi lần xuấthiện đều dấy lên phong ba. Sắc mặt các vị chủ thần và ma thần vô cùng khó coi, tin tức này khiến họ chấn động, vẫn biết Khôn Đức không coi Thiên giới ra gì nhưng khôngngờ là vì nguyên nhân này.Nếu luận bối phận, Khôn Đức là tiền bối của họ, thực lực của y khiến họ mơ hồ, mấy ngàn năm trước có mấy vị chủ thần phân xuất hóa thân hạ giới, bị hóa thân của Khôn Đức dễ dàng tiêu diệt.Lão bạo quân sớm bị các Thiên giới chủ thần có là nhân vật nguy hiểm, nếu không bắt buộc, họ không muốn chạm vào y, nhưng hiện tại khó tránhđược một trường đại chiến. Tây thổ chấp pháp giả có chức trách giữ cho nhân an yên bình, không bị Thiên giới quấy nhiễu nên bị người Thiên giới căm hận.“Nói chung, chấp pháp giả khá dễ tính bình thường thần linh thiên sứ hạ phàm, ta đều làm lơ, ít khi hỏi đến chuyện phàm trần, chỉ cần họ không làmgì quá ắt ta không chấp pháp. Nhưng hôm nay ta buộc phải quản, ta và Quang Minh giáo hội có uyên nguyên rất sâu.” Chúng nhân giờ mới hiểu thân phận bí hiểm chấp pháp giả của Khôn Đức.Nguyên Tố hỏa thần, Quang Minh thần, Hắc Ám đại ma thần khí thế cường thịnh hẳn, đã không tránh được chiến đấu, phải chuẩn bị trường hợpxấu nhất. “Hù.” Khôn Đức hừ lạnh: “Muốn động thủ? Khôn Đức ta sẵn sàng phụng bồi các ngươi, bất kể thiên thượng địa hạ.”Lúc đó, Đạm Đài Tuyền lên tiếng: “Khôn Đức, ngươi định làm gì, sao lại bắt đệ tử của ta? Mau giao ra.”Nàng băng cơ ngọc cốt, phong tư tuyệt thế, thanh lệ xuất trần khiến ai nấy cảm thấy mình ô uế. Nàng nhìn Thần Nam gật đầu chào hỏi rồi quay sang Khôn Đức.Thần Nam cũng muốn biết đáp án, hắn và Mộng Khả Nhi không có cảm tình nhưng nàng là mẫu thân của đứa con mà hắn chưa thấy mặt. Cách đâykhông lâu, vì Thần Chiến nên hắn không hỏi đến việc này, giờ gặp Khôn Đức và Đạm Đài Tuyền, hắn tất phải hỏi hạ lạc của nàng. Khôn Đức đáp: “Ta sẽ trả lại, ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối ta không thương tổn đến nàng ta.”“Không được, phải trả ngay cho ta.”Khôn Đức trầm giọng: “Ta cần điều tra một đoạn công án, mà lại có dự cảm sẽ tìm được manh mối trên mình đệ tử của ngươi, nếu ngươi cực lực ngăn trở, ta đành hoài nghi ngươi có liên quan đến đoạn công án đó.”“Hừ, Khôn Đức ngươi cưỡng từ đoạt lí, khinh người quá mức.” Hiển nhiên Đạm Đài Tuyền không sợ mà muốn động thủ.“Cho ta nửa tháng ta sẽ trả lại đệ tử cho ngươi, đoạn công án này tất phải phá giải.” Khôn Đức nói với vẻ chém đinh chặt sắt, có vẻ chấp nhận đánh nhau cũng không giao Mộng Khả Nhi ra.Đạm Đài Tuyền do dự rồi gật đầu: “Được, cho ngươi nửa tháng.”Khôn Đức quay lại nói với mấy vị chủ thần và ma thần: “Các ngươi muốn đấu với ta thì ở lại, không thì về ngay Thiên giới.” Lúc đó, Quang Minh giáo hoàng bảo vệ thần bí lão nhân đến gần Khôn Đức, hiển nhiên họ quen nhau, liếc nhìn thay cho chào hỏi.“Hắc hắc ...” Hắc Ám đại ma thần cười lạnh: “Đơn giản cứ bảo Thần Nam giao thánh chiến thiên sứ cho chúng ta là bọn ta đi ngay.”Chiến Thần lên tiếng: “Thánh chiến thiên sứ là của chúng ta.” “Đó là việc của các ngươi, không liên quan đến ta.” Khôn Đức lạnh lùng nhìn quanh.“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Ta nói rồi, các người muốn có thánh chiến thiên sứ, công phá mười tám tầng địa ngục cho ta, bằng không cứtheo ý kiến của Khôn Đức tiền bối, về Thiên giới đi.” “Ha ha…” Nguyên Tố hỏa thần mất chân phải nhưng vẫn thịnh khí lăng nhân, lạnh giọng: “Ngươi muốn lợi dụng chúng ta? Hừ, đúng là nằm mơ,chúng ta theo ngươi đến đây đã là nể mặt lắm rồi. Đừng tưởng có Thần Vương dực là chúng ta không bắt được, Tây phương Thiên giới chúng tathiếu gì bí pháp bắt ngươi.” “Hừ.” Hắc Ám đại ma thần cũng hừ lạnh, cười lạnh tanh với Thần Nam: “Kịch không cần phải diễn nữa, Thần Nam ngươi có chịu giao thánh chiếnthiên sứ ra không?”“Không giao, các ngươi làm gì được ta.” Thần Nam lạnh lùng đáp, không hề e ngại. Bầu không khí lập tức khẩn trương hẳn, Hắc Ám đại ma thần cười ha hả với bọn Quang Minh thần: “Hai bên chúng ta liên thủ, thế nào? Diệt hắntrước rồi xét xem thánh chiến thiên sứ thuộc về ai.”Nguyên Tố hỏa thần không hề do dự: “Được, diệt hắn đã.” “Ha ha…” Thần Nam cười vang đoạn lạnh giọng: “Ta biết các ngươi giở trò, thời thời khắc khắc đều muốn động thủ trừ diệt ta. Trời đất mênhmang, mình ta tiêu diêu, để xem các ngươi diệt ta thế nào.”Hắn vốn không có ý đào tẩu, ngang nhiên đứng trên không, chiến ý ngùn ngụt dâng lên, mái tóc tung bay, kình khí lan tràn, sát khí dâng cao tận mây xanh.Ngoài xa, các Huyền giới cao thủ đều động dung, Thần Nam dám đối chiến với tám cường giả chủ thần, thật quá ngông cuồng.Khôn Đức tựa hồ bất mãn Thần Nam dám công phá mười tám tầng địa ngục nên lặng lẽ đứng nhìn, mặc các chủ thần và ma thần xuất thủ, tịnh không có ý ngăn cản.Đạm Đài Tuyền định nói gì đó nhưng thấy Thần Nam tự tin vô cùng nên lại trầm mặc.Tiếng phá không liên tục vang vọng, trên không trung quang ảnh lóe sáng, bát vị thần vương cao thủ cùng để lại tàn ảnh, chia thành tám hướng vây Thần Nam vào giữa, phòng hắn bỏ chạy.“Con lươn, thời khắc kiểm nghiệm tu vi Thần Vương cấp của chúng ta đến rồi.” Thần Nam nói với Tử Kim thần long.Con rồng du côn hú vang, không hề do sự nhanh chóng lao tới. Không để nó lắm lời, Thần Nam mặc Huyền Vũ giáp cho nó đoạn đưa tiếp Liệt Không Kiếm.Hắn luyện thành Thần Vương thể gần như bất diệt, Huyền Vũ giáp mặc lên mình hắn không hiệu quả bằng cho con rồng du côn mặc.Long Bảo Bảo được Thiên Long tàn thể, nó có thực lực tuyệt đối nên Thần Nam không lo nhưng vẫn đưa hai mảnh cổ thuẫn tàn phiến cho nó, cả hai mảnh liên tục quay tít chung quanh, bảo vệ các nơi yếu hại.Quang Minh thần lộ vẻ bất nhẫn: “Thần Nam, ngươi có giao thánh chiến thiên sứ ra không.”“Hừ.” Huyết Hoàng cười âm u: “Dù giao ra cũng khó thoát chết.” Nguyên Tố hỏa thần cười lạnh: “Hôm nay nhất định diệt hắn.”“Thử xem ai giết ai.” Thần Nam quát vang: “Giết.”Long Bảo Bảo hiểu ý, quát lớn: “Giết.” “Grào...”“Grào...”Hai con phệ thần thú gầm lên, từ ngoài xa lao vào, đồng thời bọn Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo cùng xuất kích.

Chương 270: Giết thần Đại hỗ chiến giữa mười ba cường giả Thần Vương cấp tuyệt đối là một trong những sự kiện trọng đại nhất sau Huyền giới đại chiến ngàn năm trước. Mỗi Thần Vương đều lật tay xẻ trời, giậm chân nứt đất, cộng thêm các “Tiểu thế giới” họ luyện ra phun trào “sức mạnh thế giới” vô cùngđang sợ, bất kể chiến trường ở đâu cũng tạo thành kết quả tan nát.May mà Quang Minh giáo hội có thần bí lão nhân thiện nghệ cấm cố không gian, có thể thi triển không gian pháp tắc làm giảm hậu quả thấp nhất, cộng thêm Quang Minh giáo hoàng và Khôn Đức chống lại năng lượng còn lại, bằng không cả Bái Đán thành sẽ tan tành. Mười ba Thần Vươngđại chiến, vô cùng đáng sợ.Tịch dương đã khuất bóng, sắc trời dị thường âm ám, những tia sét khổng lồ liên tục bổ xuống, thần quang phá toái hư không, năng lượng đến từ dị không gian cuồng bạo đánh tới, ma khí kinh nhân tràn ra, cùng thần quang dệt thành một tấm lưới, cơ hồ nuốt chửng tất cả.Thinh không sôi lên.Mười ma Thần Vương động tác nhanh như hồng mang, để lại đạo đạo tàn ảnh trên không, mỗi lần giao kích kinh thiên động địa lại dẫn đến thiên phạt và dòng năng lượng từ dị thời không chảy loạn xạ.“Giết.”“Giết.” Tiếng gầm hét liên tục vang lên trong trận đại chiến kịch liệt, các cường giả đỏ ngầu mắt mũi, dốc toàn lực liều mạng.Tử Kim thần long cầm Liệt Không Kiếm, tử kim song tiệt côn đấu với Nguyên Tố thủy thần Tây Lạp Lệ Ti khó lòng phân giải. Vị nữ thần này khôngthẹn là chủ thần của Thiên giới, thuật khống chế thủy nguyên tố xứng đáng độc bộ thiên hạ. Thủy nguyên tố rợp trời bị tụ tập lại, hóa thành vô tận hải dương xuất hiện trên không trung, sóng thần lan tràn khiến cảnh tượng dị thường trángquan. Thủy thế giới đáng sợ nuốt chửng lão du côn.Nơi nào song phương xuất hiện, các chủ thần khác buộc phải tránh đi, chiến trường của họ quá lớn, vô tận sóng nước quét qua thinh không. Con rồng du côn liên tục gầm lên trong sóng nước, tiếng nó vọng ra rõ ràng: “Tây Lạp Lệ Ti ngươi muốn dùng nước đối phó ta thật sai lầm, cónghe chuyện thần long nhập hải chưa? Thủy nguyên tố không phải mình ngươi khống chế được, thần long tộc chúng ta cũng là thiên sinh thủy thần!”“Ầm.” Trên không liền dấy lên sóng lớn, nước biển vô tận sôi trào, sóng thần cuồng bạo đột nhiên toác ra, sóng nước quét ngang trời bị lão du côn cắtđứt. Sóng dấy lên chung quanh nhưng phiến hư không nó đứng trống trơn, lãng hoa không lại gần được.“Chết đi.” Tử Kim thần long gầm gào, xuyên thiên thú vũ động quanh nó hung hãn bổ vào Thủy thần. Nguyên Tố thủy thần Tây Lạp Lệ Ti sở trường ma pháp, không hợp đấu nhau bằng nhục thể, nhanh chóng dựng lên một màn nước trước mặt, hìnhthành thuẫn bài kiên cố.“Ầm.” Bản thể của Liệt Không Kiếm ảo hóa phá tan thủy thuẫn rồi hất Tây Lạp Lệ Ti văng xa trăm trượng. Sóng nước trên không mất chủ nhân khống chế,liền sa xuống như ngân hà rơi từ chín tầng trời.Tử Kim thần long cười ha ha, định tiến lên. Nhưng lúc đó mái tóc màu lam của Tây Lạp Lệ Ti vũ động, vô tận hồng ba nghịch không bay lên, phá tan khống thủy thuật của Tử Kim thần long,trùm lên nó.Nguyên Tố thủy thần hừ lạnh: “Thần long nhập hải ta từng nghe qua, ngươi khống chế được sóng nước thì thử trọng lực thần thuật trong nước xem nào.”Sóng nước vô tận ép xuống Tử Kim thần long, thân thể nó trở nên trầm trọng vô cùng như bị mấy ngọn núi ép xuống, cơ hồ không động đậy được.Chủ thần cấp cấm chú ma pháp trọng lực thuật quả đáng sợ. Lão du côn bị trói chặt. “Ngươi không sợ sóng nước thì thử băng nhận.”Dung nhan như ngọc của Thủy thần phát ra vô tận sát khí, mái tóc màu lam cuồng loạn vũ động. Sóng nước vô tận trên không lóe sáng đạo đạothần quang, cộng thêm băng kiếm và băng mâu được gia trì thần lực đâm vào lão du côn trong sóng nước. “Chết trong Thủy thần hải.”Thủy thần quát vang, hào quang trong sóng nước càng sáng rực, ngàn vạn đạo băng kiếm và băng mâu được chủ thần gia trì thần lực đâm vào lãodu côn. Từ xa nhìn lại, hào quang sáng chói, mọi hồng mang tập trung vào một điểm. “Ầm.”Hào quang sáng chói và tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sóng nước vô tận sôi trào, băng kiếm và băng mâu trúng Tử Kim thần long phần lớnnhưng kết quả khiến Tây Lạp Lệ Ti á khẩu. “Grào… thoải mái thật.” Tử Kim thần long thổ ra nửa cây băng mâu, căn bản không thương hại mảy may, Huyền Vũ giáp phủ kín toàn thân nó, dù làbăng nhận được chủ thần gia trì cũng không làm thương tổn được.“Ngươi gãi ngứa cho ta hả? Long đại gia thư phục rồi, giờ đến lượt ngươi.” Tử Kim thần long dù đang lúc sinh tử đại chiến vẫn ra vẻ ngông nghênh du côn.Nó hú vang xông vào Nguyên Tố thủy thần, công kích mãnh liệt gấp mấy lần. Trên không trung sóng biếc trập trùng, nó và Nguyên Tố thủy thần đánhhăng say, sóng nước vô tận quét qua thiên địa, tiến vào chiến trường khác. Trong mắt lão du côn lóe sáng tử mang, lúc đến gần chiến trường của Thần Nam, nó cười hăng hắc, bỏ Nguyên Tố thủy thần, dùng đại pháp lực xétan hư không, thoáng chốc đến sau lưng Nguyên Tố hỏa thần.Khải Kỳ và Huyết Hoàng đang đấu với Thần Nam, đại chiến kịch liệt vô cùng, đang lúc sinh tử đối quyết, nào ngờ lão du côn lại đánh lén một cách ti bỉ vô sỉ như thế.“Phập.”Liệt Không Kiếm chém lên vai phải Khải Kỳ, suýt nữa cắt đứt đầu. Dù con rồng du côn xé không gian đột ngột xuất hiện nhưng Khải Kỳ là một chủ thần, lúc nguy cấp vẫn tránh được đòn tất sát.Huyết thủy nhuộm đỏ nửa người, y hung hăng quay lại, hai mắt phun lửa, cao thủ Thần Vương mà lại đánh lén, quả thật khiến y muốn chửi chamắng mẹ. Nộ hỏa dâng lên khiến y muốn bất kể hậu quả trừ diệt Tử Kim thần long, bèn há miệng phun ra linh hồn chi hỏa đốt nó.Nhưng cùng lúc, y cảm giác chân phải truyền lên cơn đau nhói, linh hồn chi hỏa bị nuốt gọn.“Bình.” “A…”Nguyên Tố hỏa thần gào lên thống khổ cực điểm.Song tiết đại bổng tử của con rồng du côn đánh mạnh vào cái chân gãy khiến vết thương nghiêm trọng gấp trăm lần, huyết nhục mơ hồ, Khải Kỳ suýt nữa hôn mê.“Chết tiệt, ta phải giết ngươi, con trùng khốn kiếp.” Nguyên Tố hỏa thần phẫn nộ gầm vang, tràn ra đại hỏa ngút trời hướng vào con rồng du côn.Nhưng lão du côn trơn tuột, ánh chớp lóe lên, nó lại xé tan hư không xông tới chố Nguyên Tố thủy thần. miệng hét vang: “Long đại gia không có thời gian đùa với ngươi, còn một tiểu nương bì xinh đẹp đợi ta thu thập.”Nguyên Tố hỏa thần giận bể phổi.Nguyên Tố thủy thần mặt mũi trắng nhợt, những gì vừa xảy ra trong chớp nhoáng, nàng ta không kịp ngăn cản địch thủ tấn công người phe mình. Ngoài xa, các Huyền giới cao thủ tắt tiếng, con rồng du côn quả thật khốn kiếp, là cao thủ Thần Vương mà lần trước đánh lén Lôi Thần, lần này làKhải Kỳ.“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Con lươn, làm tốt lắm. Khải Kỳ, ngươi chạy đâu, chịu chết đi.” Tàn long trong tay hắn gầm vang, thân thể phóng đại, chặn trước mặt Nguyên Tố hỏa thần, buộc y quay lại chiến trường.Nhưng y thân thụ trọng thương, lại bị con rồng du côn đánh lén đắc thủ, thương thế càng ác hóa. Thần Nam bỏ rơi Huyết Hoàng, tấn công y liên tụckhiến y sa vào sinh tử hiểm cảnh. Huyết Hoàng tuy muốn diệt Thần Nam nhưng đánh lâu vẫn vô dụng thì biết hôm nay chắc sẽ tay trắng. Thấy Khải Kỳ như vậy, cười lạnh liên hồi, xuấtthủ chậm hẳn, mặc Thần Nam dồn tinh lực đối phó Nguyên Tố hỏa thần.Đã không diệt được Thần Nam, chi bằng lợi dụng cơ hội mượn tay hắn diệt bớt chủ thần thuộc phe Quang Minh thần. Y có lòng tin trong tương lai khi triệt để khôi phục sẽ tự tay diệt Thần Nam báo cừu, y là ma thần có thể ẩn nhẫn, hà tất phải vội vàng.Thần Nam nhận ra nhưng Nguyên Tố hỏa thần không ngờ minh hữu giở trò, bị Thần Nam dồn đến cảnh không còn lực hoàn thủ, những vết thươngtoàn thân tràn máu. Khải Kỳ gần như phát cuồng, tiểu thế giới chi môn mở toang, đồng thời linh hồn chi hỏa cháy rạng trên cao, cuồng bạo bổ vào Thần Nam.“Thủy hỏa tương dung.” Thần Nam lạnh lùng quát lên, hắn không điên cuồng như Khải Kỳ mà lúc nào cũng chú ý chiến trường xung quanh. Ngay sátna Hỏa Thần định phát động công kích, hắn xòe Thần Vương dực lướt đến cạnh Thủy thần, vừa hay có một làn sóng nước vô tận tràn tới. Tá lực! Tá thế!“Ầm.”Thủy hỏa nguyên tố cuồng bạo cấp chủ thần va nhau, quang trụ khổng lồ đánh tan phiến phiến không gian. Không chỉ thông đạo dẫn lên Thiên giới được mở mà mấy phá toái không gian vô danh cũng mở toang, chảy ra từng dòng không gian loạn xạ.Thủy hỏa nguyên tố va nhau, quang trụ đánh tan không gian bị thần bí lão nhân cấm cố. Trong lúc nguy cấp, không nhờ Quang Minh giáo hoàng vàKhôn Đức đồng thời dốc toàn lực xuất thủ, e rằng tòa thành phía dưới đã bị hủy. Hai loại nguyên tố tương phản hẳn va nhau, phát ra năng lượng vượt hơn mọi dự liệu.Trên không, Thủy thần phun máu văng ngược đi, vô tận thủy nguyên tố nghịch loạn, sóng dâng ầm ầm. Tử Kim thần long cũng bị văng đi mấy trămtrượng, nhưng có Huyền Vũ giáp hộ thể nên không bị thương tổn. Thần Nam dựa vào Thần Vương dực, tránh được đòn chính diện, dư ba không thể ảnh hưởng đến bất diệt ma thể.Sức mạnh do thủy hỏa nguyên tố dung hợp phát ra tràn sang các chiến trường khác nhưng không ai bị thương tổn.Nguyên Tố hỏa thần xuất ra một phần hồn chi hỏa, thần trí tựa hồ thanh tỉnh hẳn nhưng vô cùng mệt mỏi, sức mạnh của y đã mất một nửa, nhất thời không thể phục nguyên.Thần Nam không cho y cơ hội, cầm Đại Long đao tiến tới, Khải Kỳ quay mình chạy đi, hướng tới không gian thông đạo sắp đóng quay về Thiêngiới. Lúc này y ý thức được sinh mệnh bị uy hiếp nghiêm trọng. Trong mắt Thần Nam lạnh tanh khiến linh hồn y run lên. Đại Long đao rời tay Thần Nam, nhanh chóng cắt đứt đường lui của Khải Kỳ. Nguyên Tố hỏa thần vô cùng kinh hãi, song quyền vung mạnh định

phá toái không gian, mở ra không gian thông đạo thông về Thiên giới một lần nữa.Nhưng Thần Nam đã tới, không cho y nửa cơ hội quay về, năm hóa thân bay ra vây y, Khốn Thiên tác phát ra ma âm kinh nhân, quấn chặt lại.Năm bất diệt ma thân hợp lực kéo hai đoạn thiết tác rồi cắt thân thể Khải Kỳ. “Không ổn.”“Khải Kỳ cố gắng lên.”Quang Minh thần và Chiến Thần cùng kêu lên nhưng bị hai con phệ thần thú cầm chân, thậm chí chúng bỏ cả công kích Hắc Ám đại ma thần. Nguyên Tố thủy thần định đến cứu viện nhưng bị Tử Kim thần long điên cuồng công kích, khiến nàng ta không thể thoát thân.Huyết Hoàng cũng ra vẻ công kích chân thân Thần Nam thật “cuồng mãnh”, thật ra trơ mắt nhìn Nguyên Tố hỏa thần lâm vào tử cảnh. Ngạc Vận mathần và Minh Thần hồn phách càng không thể đến cứu viện bởi đang đấu với Long Bảo Bảo, hơn nữa dù có năng lực cứu, hai ma thần cũng không đời nào ra tay.Chân thân Thần Nam đánh văng Huyết Hoàng, hai mắt xạ ra hàn mang lãnh liệt: “Hôm nay ta sẽ giết thần.”Ngũ đại hóa thân phát ra năm đạo ma khí ngút trời quét qua thinh không, năm tiếng ma khiếu vang lừng lên mây. “A ...”Nguyên Tố hỏa thần hét lên thảm thiết, bị năm ma thân của Thần Nam dùng Khốn Thiên tác cắt thành mấy đoạn. Thần Vương hồn nhanh chóngthoát ra, định bay lên. Nhưng Thần Nam quyết tâm diệt y, đã lật mặt quyết không thể để lại đại hoạn trong tương lai.Ngũ đại hóa thân nhanh chóng đuổi tới, tứ chi và đầu của Thần Vương hồn bị xé tan, phát ra hào quang chói lòa trên không. Nguyên Tố hỏa thầnKhải Kỳ tịch diệt. Diệt Thần Vương là quyết định lãnh huyết tàn khốc nhưng Thần Nam không được chọn lựa, trong thời loạn, chỉ có huyết sát, diệt cường địch mớigiữ được mạng.Thiên địa đại động loạn sắp bắt đầu, con đường sau này có nhiều cường địch đợi hắn, tất phải khiến máu lạnh dần, tuyệt không cho loại người gây hại tồn tại, tất cả chỉ để giữ được tính mạng.Các chủ thần phe Quang Minh thần phẫn nộ cực điểm, Chiến Thần gầm vang: “Thần Nam, ta phải giết ngươi.”Hắc Ám đại ma thần và Huyết Hoàng cũng giả bộ: “Báo cừu cho Hỏa Thần.” Thần Nam lạnh lùng đáp: “Kẻ muốn giết ta tất phải trả giá rất đắt, ta đã báo rồi, hôm nay không chỉ một vị thần mất mạng.” Chương 271: Giết, giết, giết Không thể chỉ chết mất một vị thần, giọng nói cuồng vọng mà lãnh khốc vô cùng truyền đến mọi ngóc ngách khiến các Thiên giới chủ thần và ma thần đều biến sắc. Họ cảm giác được sát ý đáng sợ của Thần Nam nên không hoài nghi.Các Huyền giới cao thủ càng kinh ngạc, vừa nãy Thần Nam đã giết thần thành công, giết Nguyên Tố hỏa thần danh truyền thiên hạ mấy ngàn nămnay, chuyện này… quá đáng sợ. Nên biết đó là cường giả uy chấn thiên hạ mấy ngàn năm rồi, lại bị người ta xé tét, mà đó lại là một Nhân gian thanh niên cường giả mới quật khởigần đây!Lời lẽ lạnh lùng của Thần Nam càng khiến người ta kinh ngạc hơn, hắn quá ngông cuồng, cách đây không lâu đã gây sự với mấy vị Thần Vương của Đông phương Thiên giới, hiện tại lại thành tử địch của các Tây phương Thần Vương. Quả không tưởng tượng được.Chiến Thần nổi giận bể phổi, vừa ứng phó với phệ thần thú vừa rít lên: “Thần Nam, ta phải khiến ngươi tịch diệt.”Quang Minh thần và Thủy thần cũng vô cùng phẫn nộ Hắc Ám đại ma thần và Huyết Hoàng cười lạnh lẽo, kết quả này khiến cả hai vui hơn hết.“Muốn giết ta? Ta đến giết ngươi trước.”Năm ma thân của Thần Nam nhanh chóng lao tới: một cầm Đại Long đao, một cầm Khốn Thiên tác, một cầm Hậu Nghệ cung, hai ma thân khác tay không.Chiến Thần cầm hoàng kim thánh kiếm, đang đấu kịch liệt với phệ thần thú, mấy ma thân cùng tới khiến y luống cuống.“Bình.” Khốn Thiên tác hung hãn đập vào mình y.“Grào…” Đại Long đao ảo hóa thành tàn long, va chạm với hoàng kim thánh kiếm trong tay Chiến Thần, hào quang sáng chói bùng lên khiến y lạnhmình, sợ thánh khí tổn hủy. Thánh kiếm trong tay y là bảo vật nhưng còn lâu mới sánh được với Đại Long đao. Cũng may hai món thần binh chỉ va nhau về năng lượng, không chân chính tiếp xúc, hoàng kim thánh kiếm vẫn nguyên lành.Chiến Thần càng bất an khi thấy ma thân cầm Hậu Nghệ cung cười lạnh với y, lúc nào cũng sẵn sàng bắn tên.Hiện tại còn mỗi Huyết Hoàng chưa đối địch, y giả bộ cao đạo lên tiếng: “Chiến Thần, chúng ta là minh hữu, ta bỏ qua thù cũ đến giúp ngươi.” Đoạn lao tới nhưng không xuất lực, cực lực tránh va chạm với năm ma thân của Thần Nam.Trong mắt Thần Nam lóe thần quang, Huyết Hoàng này quá giảo hoạt và âm độc. Đối phương suýt nữa thành Thần Hoàng chân chính, nếu cho y cơhội, triệt để khôi phục đỉnh cao, nhất định thành đại hoạn, đây là cơ hội tốt để trừ khử y. Năm hóa thân đột nhiên hú vang, để lại năm tàn ảnh rồi quay sang tấn công Huyết Hoàng, bỏ qua Chiến Thần đang nổi giận. Huyết Hoàng biến sắc,không ngờ lại châm lửa đốt mình.Bất quá, y là cường giả Thần Vương, không hề sợ hãi mà xòe ma thần dực màu máu ra, thiên địa đỏ lựng, vô tận huyết thủy hướng ra bốn phương tám hướng, định nhấn chìm cả năm ma thân.Chân thân Thần Nam cười lạnh, hắn và năm ma thân tâm ý tương thông, thu hồi Hậu Nghệ cung về, nhắm vào Huyết Hoàng bắn tới.Tên do Hậu Nghệ cung bắn ra, uy lực thế nào, Thiên giới chúng thần đều biết, Huyết Hoàng đành cẩn thận ứng phó. Y nhanh chóng lách tránh, song chưởng liên tục vung lên, huyết sắc kình khí tràn ra mấy lần mới đánh tan được thần tiễn.Cùng lúc, năm ma thân đột phá huyết thủy xông đến gần y, đại chiến kịch liệt. Thần Nam ở cạnh, có lúc giương cung, có lúc lại tự xông đến tấn côngHuyết Hoàng. Huyết Hoàng nhận chuẩn một hóa thân, toàn lực tiến công hòng diệt đi nhưng hóa thân của Thần Nam khác hẳn, tuy lực công lực không như bảnthể nhưng lực phòng ngự không khác gì Thần Vương chân chính. Thần Nam trải qua thiên lôi thoái luyện tu thành ma thể gần như bất diệt, mấy mathân cũng là bất tử chi thể. Nhất thời, Huyết Hoàng vô cùng bị động, tận lực phản kích.“Grào… long đại gia cũng phải diệt thần. Nhân giả vô địch, phong sinh thủy khởi, hây a. Thủy thần tiểu nữu, chịu chết đi.” Tử Kim thần long cũngvung côn ảnh ngập trời tấn công Nguyên Tố thủy thần. Con rồng du côn đã lõi đời, sống mấy ngàn năm không hề bị hoài phí, kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú, tuy Thần Vương lực không thâmhậu bằng Thủy thần nhưng vẫn không hạ phong.Gần đó, Long Bảo Bảo liên tục vung long dực, phát ra năng lượng quang nhận, quét qua nửa tầng không đuổi theo hồn phách Minh Thần. Thiên Long giác đáng sợ hóa thành hai lưỡi long hình thánh kiếm bổ vào Ngạc Vận ma thần, hoàng kim long kiếm trăm trượng tung hoành, liên tục xé náthư không.“Ai da, thiếu một chút là xong.” Long Bảo Bảo vừa đối địch vừa hô lên. Hai ma thần tuy bản lĩnh cao thâm nhưng cũng làm gì được tiểu long. Nó vô cùng hoạt đầu, không chịu cận chiến bởi kinh nghiệm còn quá ít.Hai lưỡi long kiếm và vô tận quang nhận khiến hai Thiên giới ma thần luống cuống, thi thoảng qua được đợt tấn công lại bị hoàng kim tiểu trảonhanh chóng hóa giải. “Ai da, lại thiếu một chút là xong. Được rồi, ta tới đây, xem Đại đức đại uy bảo bảo Thiên Long trảo!” Tiểu long ngọng nghịu gào lên, vô số trảo ảnhlao vào Minh Thần và Ngạc Vận ma thần.Hai ma thần dị thường nổi giận, thực lực của tiểu long quả thật rất mạnh, họ liên thủ tấn công đã lâu vẫn không làm gì được. Nhưng họ giận nhất là lời lẽ của tiểu long còn bập bẹ, khiến họ mất hết mặt mũi, hai lão bất tử lại không đối phó nổi một tiểu đậu đinh, quả thật đáng đập đầu vào tườngtự tử.“Ai da, thật thế à! Các ngươi đừng chạy, lẽ nào lại sợ Đại đức đại uy bảo bảo Thiên Long ta?” Nghe âm thanh non nớt tỏ vẻ bất mãn, hai vị ma thần phát cuồng, mất mặt đến thế là cùng, sao lại đi chọn một tiểu đậu đinh làm đối thủ? Thắngkhông ra gì, mà bây giờ thắng bại rất khó nói.Thiên Long kiếm, Thiên Long dực, Thiên Long trảo dung nhập vào thân thể tiểu long tuy chưa phát huy được thực lực cấp Thiên Long nhưng nó có hai mảnh cổ thuẫn tàn phiến phòng hộ, thoải mái dốc toàn lực công kích.Nó càng đánh càng hưng phấn, liên tục hô hoán.“Thần dạy các ngươi kém quá, không dám cùng ta chính diện giao phong, các ngươi là ma thần sao? Quỷ nhát chết thì có.” Bị mấy câu mắng này, hai ma thần gần như phát điên, bất kể trảo ảnh, kiếm quang, mang nhận, hung hãn lao bổ tới.“Ha ha, các ngươi lên hết đi, Bảo bảo Thiên Long trảo.” Tiểu long hưng phấn kêu lên: “Ai da, trúng này. Tiếp nào. Vô ảnh song long kiếm!”Ngạc Vận ma thần bị một đạo trảo ảnh xé toạc một vạt tóc, cả da đầu cũng bị bứt, đau quá gầm vang. Minh Thần cũng không khá hơn, mấy đạo kiếm quang suýt nữa đánh trúng thần thức chi hải y.Trận này quả thật quá mất mặt, bị tiểu long dồn ép loạn xạ. Nhưng hai ma thần dị thường kì quái, Thần Vương lực của nó không xuất chúng lắmnhưng trảo, cánh, sừng lại phát huy uy lực gần đạt mức Thần Hoàng. “Ai, không ngờ phải dùng ngạc vận thiên địa với nó.” Ngạc Vận ma thần thở dài, đứng sững trên không, sau lưng nứt toác một khe hở không gian,từ trong đó tràn ra vô tận ma khí như sóng thần dâng cao.Ngạc Vận ma thần không nổi danh về chiến lực nhưng có thần thông đặc dị, tu thành ngạc vận nội thiên địa, trong đó có năng lượng kỳ dị có thể ảnh hưởng mạnh đến tâm thần địch nhân trong chiến đấu, tạo thành những sai lầm trí mệnh để y khai thác. Sức mạnh tinh thần tà dị này tu luyệncực khó, bình thường y không đời nào thi triển.Vô tận ma khí nhuộm sức mạnh tinh thần tà dị, bao trùm cả chiến trường, tâm thần tiểu long liền lỏng ra. Ngạc Vận ma thần cười lạnh liên hồi, Minh Thần cũng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tựa hồ thấy được cảnh kẻ khiến họ mất mặt phải chịu tội.Vô tận ma khí nuốt chửng thinh không, tiểu long tựa hồ quên cả công kích, mắt lờ đờ vô thần, ngẩn ngơ nhìn hai ma thần. Long kiếm, long dực, longtrảo không xuất kích, chỉ có cổ thuẫn tàn phiến liên tục quay quanh nó. Hai ma thần cười âm lãnh, từng bước từ hư không tiến tới. Đột nhiên thần thức cho họ biết có điểm không ổn, tựa hồ có khí tức nguy hiểm đếngần, nên vội vàng lui lại.

Nhưng vẫn chậm một bước, Long Bảo Bảo đang ngơ ngẩn, hai mắt chợt sáng rực kim quang, long kiếm, long dực, long trảo đồng thời xuất kích,quang nhận vàng chóe dệt thành một tấm lưới chụp xuống hai ma thần.Cả hai đều không phải thần linh tầm thường, trong lúc nguy cấp đã tránh được phần lớn công kích. Nhưng nguy hiểm chân chính không phải từ Long Bảo Bảo.Hư không phía sau họ bị xé tét, chân thân Thần Nam cầm Đại Long đao đột ngột xuất hiện, Tử Kim thần long cầm Liệt Không Kiếm cũng xuất ra.Binh khí của cả hai sáng rực thần quang, chém qua hư không, hung hãn bổ vào hai ma thần. Lưỡng vị ma thần bay sạch hồn vía, họ đã nghe về hai bảo vật này, bị chém trúng tất nhục thể không chống nổi.Trong lúc nguy cấp, Minh Thần hiển hiện pháp lực cao thâm vô cùng, thoáng chốc đã phá toái hư không đào thoát khỏi vùng nguy hiểm. Ngạc Vậnma thần phản ứng chạm hơn, đang lúc toàn lực phá tan hư không thì Đại Long đao và Liệt Không Kiếm giao nhau chém vào cổ và eo y, tức thì đầu ma thần lăn lông lốc, eo cũng chém đứt.Tất cả diễn ra quá nhanh, Huyết Hoàng bị năm ma thân vây đánh, không thể cứu viện, mấy lần phá toái hư không nhưng đều bị ma thân chặn đứng.Thủy thần tuy không có địch thủ nhưng không dốc sức cứu viện. Cái chết của Nguyên Tố hỏa thần do Huyết Hoàng thấy chết không cứu, bọn Quang Minh thần làm gì có chuyện không biết? Nên giờ thấy mà họ làm lơ, coi như trả lại món nợ lúc trước.Thành ra, Ngạc Vận ma thần bị diệt có mùi của dự mưu.Lúc Ngạc Vận ma thần định dùng sức mạnh tinh thần tà dị, lão du côn có kinh nghiệm phong phú liền biết ngay tình thế, vội dùng thần thức ý niệm đề tỉnh Long Bảo Bảo đừng bị mê hoặc, đồng thời báo cho Thần Nam.Thần Nam quyết định phải diệt ngay đối thủ.Hắn và con rồng du côn đang đại chiến, cố ý kéo trận đánh vào gần, rồi nhân lúc khẩn yếu quan đầu liền phá toái hư không, đột nhiên xuất hiện, tiến hành tập kích. Trong khi đó, Long Bảo Bảo phối hợp ra vẻ tâm trí bị mê hoặc.Ngạc Vận ma thần bị chém đứt nhục thể, Thần Vương hồn nhanh chóng bay lên, nhưng hai lưỡi hoàng kim long kiếm chặn lại.“Thần dạy, Bảo Bảo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.” Tiểu long giận dữ nghọng nghịu lên tiếng. Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo cũng bay lên, sử dụng đòn công kích mạnh nhất, hào quang chói lói bùng lên, hồn phách Ngạc Vậnma thần bị đánh tan triệt để.Cả bọn đã liên thủ diệt gọn Ngạc Vận ma thần! Huynh đệ đồng tâm hợp lực ắt làm được mọi thứ, cả ba hết sức hiểu nhau trong khi đối phương còn chia rẽ, chủ thần và ma thần làm gì có chuyệnđồng tâm bao giờ? Cùng có tâm cơ nên bị đánh tan là đương nhiên.Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần cười lạnh. Hắc Ám đại ma thần, Huyết Hoàng và Minh Thần trốn thoát đều nổi giận, họ trơ mắt nhìn Ngạc Vận ma thần chết trước mắt nên giận cùng cực.“Ta phải giết các ngươi.” Hắc Ám đại ma thần gầm lên cuồng bạo, nhưng vừa phá toái hư không liền bị một con phệ thần thú chặn lại. Dù y pháplực vô biên cũng khó đấu nổi man thú có lực phòng ngự sánh với Thần Hoàng. Huyết Hoàng bị năm hóa thân của Thần Nam chặn lại, tuy chiếm thượng phong nhưng nhất thời không thể thoát thân. Minh Thần hung hãn nhìn ThầnNam và hai con rồng.“Giết Minh Thần trước.” Thần Nam quát lớn, lao tới. Hai con rồng hưng phấn kêu lên, cũng lao tới. Hiện trường chỉ còn Nguyên Tố thủy thần không có đối thủ nhưng trong lòng nàng ta quyết định vứt bỏ tất cả, báo thù cho cái chết của Nguyên Tốhỏa thần đã.Minh Thần tuy mất nhục thể nhưng chiến lực không giảm chút nào, lúc ba xông tới, không có cứu viện nên y đành phá toái hư không, chuẩn bị trốn về Thiên giới.Nhưng quyết định đã muộn, hư không phá toái song y chưa kịp tiến vào, không gian thông đạo đã bị ba sát thần dùng sức mạnh Thần Vương đánhtan. Thông đạo không còn, năng lượng lúc không gian phá toái tràn lan tứ phía. “Giết.”“Giết.”“Giết.” Hai tiếng gầm cùng một tiếng hét bập bẹ vang lên, Thần Vương lực cuồng bạo nuốt chửng Minh Thần, y gầm lên trầm trầm, đã thụ trọng thương.Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo không cho y cơ hội, lần lượt sử dụng sức mạnh tối đa, toàn bộ tập trung hướng và hồn phách MinhThần. “Ầm.”U quang sáng rực, hồn phách Minh Thần nổ tan trên không, tịch diệt ngay.Thần Nam lại quát: “Giết Huyết Hoàng.” Đại Long đao trong tay lóe lên ánh sáng chấn nhiếp, đao quang chiếu rọi mây cao. Huyết Hoàng tâm cơ thâm trầm, lập tức đưa ra quyết định, liều chịu mấy đòn nặng của năm ma thân, phá toái hư không tiến về không gian thôngđạo, toan tránh qua sát kiếp.Năm ma thân tuy không có thực như chân thân Thần Nam nhưng có một ưu điểm là tâm ý tương thông với hắn nên cũng tiến vào không gian thông đạo.Chân thân Thần Nam xòe Thần Vương dực nhanh chóng bay tới, quát vang: “Huyết Hoàng chạy đâu, hôm nay dù lên trời xuống đất ta cũng quyếtdiệt ngươi.” Trong không gian thông đạo, năm hóa thân cùng gầm lên: “Ngươi chạy lên trời, chúng ta theo lên tru sát ngươi.”Đoạn ba ma thân đuổi theo Huyết Hoàng, ma thân thứ tư đứng nguyên chỗ, giương Hậu Nghệ cung lên bắn tên, ma thân thứ năm trực tiếp đánhtan không gian thông đạo. “Ầm, ầm, ầm.”Trên không sáng rực hào quang, không gian thông đạo vỡ tung, tràn ra vô tận năng lượng về tứ phía.Các chủ thần và ma thần đang đại chiến đều quan sát mật thiết tình hình. Ngoài xa, các Huyền giới cao thủ cũng khẩn trương cực điểm, tình cảnh vô cùng gấp gáp, ai nấy tập trung tinh thần xem Huyết Hoàng có đào thoát không.Dưới đất, Khôn Đức, Quang Minh giáo hoàng, thần bí lão nhân cũng lộ vẻ vô cùng quan tâm. Đạm Đài Tuyền bạch y như tuyết mắt hiện lên nétkhác lạ.. “Ầm.”Lại tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, mọi người thấy được kết quả trong làn quang ảnh.Không gian thông đạo tuy nổ tan phần lớn nhưng Huyết Hoàng trong phút quan trọng đã qua được đoạn thông đạo sau cùng, ba hóa thân bám theo tiến vào Thiên giới.Cùng lúc, một mũi thần tiễn nhuộm máu đột nhiên chiếu sáng hư không. Hóa thân thứ tư trên không dùng máu của mình bắn ra kinh thiên nhất tiễn.Tuy chỉ là huyết dịch của hóa thân nhưng uy lực cũng vô cùng, huyết tiễn xuyên phá hư không, tiến vào không gian thông đạo, nhắm thẳng hậu tâm Huyết Hoàng.Kinh thiên huyết mang dài trăm trương tụ tập hết ánh mắt mọi người.Trong lúc sinh tử, Huyết Hoàng phải xuất thủ tự cứu. Nhưng sát na phất tay về phía sau khiến thân hình hơi ngừng lại. Sát na đó tạo cho ba hóa thân cơ hội quý giá.Một ma thân vượt lên, đứng song song Huyết Hoàng, tung một chưởng cuồng bạo trở lại.“Ầm.” Không gian thông đạo lại vỡ vụn, Huyết Hoàng và hóa thân đó quấn lấy nhau. Dòng năng lượng khuếch tán, hào quang đình chỉ, tất cả đều thấykhông gian thông đạo bị phá tan chỉ cách Thiên giới có năm trượng.Huyết Hoàng liều mạng, dốc toàn lực triển khai cực tốc thân pháp nhưng hư ảnh Thiên giới biến mất, y cách Thiên giới đúng nửa bước. Chương 272: Cửa địa ngục đã mở “Đã gần trong tấc gang, mà biển trời xa cách.” Đó là cảm giác hiện tại của Huyết Hoàng, chỉ nửa bước là lên Thiên giới nhưng khoảng cách mong manh đó trở thành sinh tử chia lìa, khiến y ở lại Nhân gian đầy uy hiếp tử vong.Trong lòng y đầy tuyệt vọng và ảo não, lúc quan trọng nhất, không gian thông đạo vỡ tan, gần thành công rồi lại thất bại.Thất bại có nghĩa tử vong! Nhưng Huyết Hoàng không thể bó tay đợi chết, y là cường giả từng tiếp cận cảnh giới Thần Hoàng, tuy chưa khôi phục cảnh giới nhưng đã hơntrước nhiều, nếu liều mạng ắt bọn Thần Nam phải trả giá đắt.“Grào… ha ha ha” Tử Kim thần long cười vang, giờ giọng: “Huyết hồ lô cánh dài kia định chạy hử, cứ bay đi. Không chạy, không bay sao? Tốt, hôm nay chúng ta sẽ nướng cánh thiên sứ.”Huyết Hoàng không cố phá toái không gian đào tẩu bởi năm ma thân vây chặt y, Thần Nam và hai con rồng cũng áp sát, nếu y phá toái hư không, erằng không gian thông đạo xuất hiện sẽ bị đánh tan ngay. “Hắc hắc …” Y cười lạnh: “Không cần bao vây ta, năm xưa bản hoàng tung hoành thiên thượng địa hạ không biết các ngươi đang chuyển thế đầuthai ở xó nào.”Tử Kim thần long cười vang: “Lão điểu cánh dài kia, đừng cậy già nua, hôm nay long đại gia sẽ ăn tươi ngươi.” “Giết hắn.” Thần Nam không nói nhiều, dùng hành động biểu đạt ý nghĩa.Ngũ đại ma thân cùng bản thể Thần Nam và hai con rồng huy động thần binh bảo nhận vây quanh Huyết Hoàng.Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Hậu Nghệ cung, Khốn Thiên tác, uy lực những thiên binh bảo nhận này vô cùng kinh nhân. Hai đạo hoàng kim thánh kiếm của Long Bảo Bảo phát ra không hề kém cạnh, mấy đạo sát phạt chi quang tung hoành, xé toang không gian.Thoáng chốc, huyết nhục của Huyết Hoàng vỡ vụn, thân thể bị thương gần như tan nát. Ngoài xa, Hắc Ám đại ma thần nóng nảy, liên tục gầm vangnhưng không sao lại gần được, phệ thần thú vô cùng thông linh, được Long Bảo Bảo ra hiệu, nó quấn chặt ma thần. Thủy thần Tây Lạp Lệ Ti, Chiến Thần và Quang Minh thần quyết không lên cứu viện, chủ thần và ma thần thế như thủy hỏa, tuy tạm hợp tác nhưng vìchuyện Nguyên Tố hỏa thần nên lại chia rẽ, hợp tác chỉ còn là hình thức.Hiện tại phe Quang Minh thần đã tính sẵn, trong lúc quan trọng sẽ ra tay diệt Hắc Ám đại ma thần. Dù có thể dẫn đến đại chiến giữa Thiên giới chủ thần và ma thần nhưng hạ được một ma thần đầu não, đối với họ quả là dụ hoặc vô cùng.“Ha ha ha…” Tử Kim thần long cười vang, tay cầm một nắm lông màu máu.Trong sát na Huyết Hoàng bị Thần Nam và Long Bảo Bảo vây lại, Tử Kim thần long chọn cách đánh vô sỉ, dùng long trảo thủ đánh lén, mục tiêu

không phải nơi yếu hại mà là mớ lông màu máu, đương nhiên tạo thành đả kích tinh thần trầm trọng cho đối phương. Huyết Hoàng giận run người,lông trên một cánh suýt bị lão du côn vặt sạch.“Ha ha ha… hay lắm, đây là chiến lợi phẩm không tệ, sau này có thời gian đem làm chổi lông gà.” Lão du côn cười gian giảo: “Thổi bay lông một con gà, phù…” Nó thổi mạnh, đám lông bay phơi phới trên không.“Bảo bảo Thiên Long kiếm!”Bình thường Long Bảo Bảo quá ít kinh nghiệm thực chiến, lần đại chiến này khiến nó hưng phấn dần, nắm được huyền cơ sinh tử đối quyết, hai tung hoành kích xạ, hóa thành hai con thần linh long đánh cho Huyết Hoàng liêu xiêu.“Bảo bảo Thiên Long trảo!”“Bảo bảo Thiên Long dực!” Thần Nam không cần ra tay nữa, cùng năm hóa thân đứng ngoài mặc cho con rồng du côn và tiểu long phối hợp đối địch, đối thủ kiểu này rất khókiếm, tiểu long được rèn luyện ắt thu được lợi ích lớn.Huyết Hoàng oai phong một thủa giờ cuống cuồng như chó nhà tang, tả xung hữu đột, uy phong mất sạch. Nhưng thời gian trôi đi, Thần Nam cảm giác không ổn, vội xông tới, hắn tháy Huyết Hoàng đang cười lạnh, cảm giác cho biết đối phương sắp giởtrò.“Huyết đồ thiên địa!” Tiếng quát lạnh lùng vang lên, màu máu đột nhiên nhuộm đỏ thinh không, áp lực trùm xuống, một huyết sắc luyện ngục đột ngột xuất hiện ttrên khôngtrung. Trong đó sóng máu ngập trời, bạch cốt chìm nổi, là những hồn phách bị Huyết Hoàng đồ sát luyện thành huyết giới, nội thiên địa này mở rasẽ tạo thành cục diện quyết sinh tử. Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo vội dốc tận lực, không dám ơ hờ nữa, chúng biết đến lúc kết thúc chiến đấu.“Gào…”Một tràng quỷ khiếu từ huyết giới truyền ra, vô số đạo tàn hồn lao vào bọn Thần Nam. Cả ba vội múa thần binh, Đại Long đao, Khốn Thiên tác, hoàng kim long kiếm liên tục chém tan quỷ hồn.Sau cùng Thần Nam và ngũ đại hóa thân, hợp với sức mạnh của Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo khiến nội thiên địa của Huyết Hoàng vỡ vụn,vô tận huyết quang tràn khắp thiên địa. Huyết Hoàng tan xương nát thịt, mềm oặt trôi trên không, lạnh lùng nói với bọn Thần Nam: “Một cái túi da hôi thối có gì đáng giữ?”“Ầm.”Thân thể huyết thiên sứ nổ tung, huyết nhục tung tóe, hồn phách Huyết Hoàng bay lên cao, màu máu trên không tràn vào chỗ y, tiếng nói lạnh lẽo cất lên: “Cừu hận hôm nay sẽ trả lại gấp mười vào sau này.”“Sau này? Ngươi không có đâu, hôm nay ta phải khiến ngươi tịch diệt.” Thần Nam không muốn lưu lại đại hoạn, nhanh chóng lao tới.Đại Long đao sắc lẹm chém đứt hồn phách Huyết Hoàng nhưng quái sự phát sinh, hai đoạn hồn phách nhanh chóng tụ lại. Huyết Hoàng cười lạnh: “Đại Ma và ta đấu nhau mấy ngàn năm vẫn không diệt được huyết hồn, ngươi giết được sao? Không thể nào. HuyếtHoàng chi hồn, vĩnh sinh bất diệt, ngươi không giết được ta.”Bọn Thần Nam không tin lời y, lại công kích mãnh liệt, đúng như Huyết Hoàng nói, huyết hồn rất khó diệt được. Chỉ một thời gian ngắn không gặp, Huyết Hoàng được mấy vị ma thần tương trợ, tu vi khôi phục phần lớn, mạnh hơn trước kia nhiều, hồn pháchđược tôi luyện thành, rất khó diệt.Một dòng âm thanh thoạt có thoạt không truyền vào thần thức chi hải của Thần Nam, hắn kinh ngạc nhận ra Đạm Đài Tuyền đang dùng thần niệm truyền âm.“Hồn phách Huyết Hoàng hiện giờ rất khó diệt được, thần binh trong tay ngươi không có linh tính, bằng không đã thanh toán được y. Y tuy là bất tửchi hồn nhưng lực công kích không mạnh, ngươi nên phong ấn y vào trong một món thần binh, sau này thần binh chi linh tụ tập lại, sớm muộn gì y cũng bị xử lý.”Thần Nam gật đầu với nàng ta, nhanh chóng đến gần huyết hồn, vung tay lên liên tục, mấy chục đạo Diệt Thiên thủ từ bốn phương tám hướng ậptới, ép Huyết Hoàng vào trung tâm. Đoạn Đại Long đao hung hãn cắm vào, quát vang với Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo: “Cùng phong ấn hắn vào long đao! “Hào quang sáng chói, một điểm màu đỏ cố giãy giụa nhưng không thể thay đổi được gì. Hồi lâu sau, không trung bình tĩnh lại, Huyết Hoàng bịphong ấn trong Đại Long đao, trên thanh đoạn đao ẩn ước một tia màu máu. Ngoài xa, các cao thủ Huyền giới há hốc mồm. Huyết Hoàng bất khả nhất thế, huyết thiên sứ có bất diệt huyết hồn lại bị phong ấn.Bọn Thần Nam quá mạnh, thoáng chốc đã giết ba thần ma, phong ấn một huyết thiên sứ, chiến tích vô cùng hiển hách.Thần Nam cầm Đại Long đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thủy thần rồi nhìn sang Hắc Ám đại ma thần, cuối cùng nhìn Chiến Thần. Quang Minh thần và hắn có một đoạn giao tình nên hắn không muốn ra tay với y.Hắc Ám đại ma thần tuy giận dữ vô cùng nhưng đành chuẩn bị dốc lực chạy về Thiên giới. Hiện tại y thân cô thế cô, không thể lấy một đấu nhiều.Quang Minh thần, Chiến Thần cũng thấy nguy ngập, gần có man thú, xa là Thần Nam đang chằm chằm nhòm ngó, bên dưới còn Lão bạo quân Khôn Đức quan chiến, nên họ cũng chuẩn bị rút lui.Đột nhiên một âm thanh già nua vang vọng thiên địa, không ai biết nó xuất phát từ đâu.“Sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, nhân cũng thế, thần cũng thế, ma cũng vậy, gấp gáp làm gì!” Hai con phệ thần thú phản ứng đầu tiên, vừa nghe thấy giọng nói đó liền ngoan ngoãn như mèo con, thu hết lệ khí, dừng công kích Quang Minhthần, Chiến Thần, Hắc Ám đại ma thần. Cả các Huyền giới cao thủ và chủ thần đều cả kinh.“Ai?” Hắc Ám đại ma thần còn một mình, cực kỳ mẫn cảm, lạnh lùng nhìn khắp nơi nhưng không phát hiện gì. Đại chiến đình chỉ, không trung lại yên bình, giọng nói già nua thở dài: “Chuyện này ta rất hiểu, Thần Nam tiểu hữu, mọi chuyện ở đây đều do tiểuhữu mà ra.”Thần Nam cũng không thấy phương vị của lão nhân, bình tĩnh hỏi: “Ngươi là ai?” Trầm mặc một lúc, giọng nói già nua lại vang lên, nói ra thông tin khiến chúng nhân kinh ngạc.“Ta là Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất.”Quả là đại sự kiện thạch phá thiên kinh. Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất là siêu cấp lão quái vật mà vẫn sống trên đời. E rằng lão từng có duyên gặp Quang Minh thần đời thứ nhất cũng nên.“Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất?” Tử Kim thần long kinh hãi kêu lên: “Không tin được. Chắc ngang vai với giặc trọc Thanh Thiện hoặc còncao hơn.” Hắc Ám đại ma thần, Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần đều rất khó coi. Nhân gian Quang Minh giáo hội quả có thực lực caothâm mạc trắc, đưa ra thần bí lão nhân và hai man thú rồi mà giờ lại xuất hiện cả Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất. Lão quái vật này còn sống,là đời trước, thậm chí còn trước nữa của họ. Các Huyền giới cao thủ yên lặng, hiện trường lặng như tờ.Cách đó không xa, thần bí lão nhân và hiện nhiệm Quang Minh giáo hoàng đều kích động nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, hiển niên họ biết nhân vậttrong truyền thuyết này còn sống. “Thần Nam, tiểu hữu muốn công phá mười tám tầng địa ngục vì cớ gì?” Giọng nói già nua lại vang lên trên không.“Phụ thân ta bị phong ấn trong mười tám tầng địa ngục, ta muốn giúp người thoát khốn.” Thần Nam nói với vẻ kích động.“Sau tiểu hữu biết phụ thân bị phong ấn trong mười tám tầng địa ngục, biết đâu ông ấy cam nguyện tự phong ở đó?” Thần Nam quát lớn: “Không thể nào.”Giọng nói vang lên: “Sao lại không thể? Như ta cũng cam nguyện tự phong trong mười tám tầng địa ngục.”Lại một tin tức thạch phá thiên kinh khiến tất cả ngạc nhiên. Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất lại đang ở trong mười tám tầng địa ngục, hơn nữa cam nguyện tự phong ở đó.Thần Nam gầm lên: “Ta không tin.”“Nếu tiểu hữu không tin ta cũng đành chịu, nhưng nếu có gan, tiểu hữu có thể vào xem, chân chân thiết thiết xem kỹ mấy tầng địa ngục cuối cùng xem có thay đổi được gì không.”“Grào… đúng là lão tặc âm hiểm, không muốn phí lực lại phong ấn được bọn ta.” Tử Kim thần long giận dữ gầm lên.“Thần dạy, ta muốn vào địa ngục xem sao.” Long Bảo Bảo ra vẻ háo hức. Thần Nam lớn tiếng: “Hảo, cho ta biết muốn vào tầng cuối cùng thì làm thế nào?”Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất truyền ầm: “Có thánh cốt thủ hộ, rất ít người có khả năng từ bên ngoài công phá mười tám tầng địa ngục.Hôm nay, ta lớn mật trực tiếp đưa tiểu hữu vào tầng địa ngục mười bảy, ai muốn vào xem cũng được nhưng nên nhớ sinh tử do mệnh!” “Ầm.” Một động khẩu đen ngòm xuất hiện trên tầng không địa ngục.Địa ngục chi môn đã mở, thông xuống tầng địa ngục mười bảy, ai cũng vào được nhưng còn sống mà ra hay không phải nghe theo thiên mệnh. Chương 273: Tầng địa ngục mười bảy khiến người ta kinh ngạc Danh tiếng của mười tám tầng địa ngục không lạ lẫm gì với cao thủ trong thiên hạ, ở đây có nhiều truyền kỳ, nghe nói có giam giữ nhiều đại nhân vật, thậm chí có cả Thiên giới chủ thần và ma thần, cùng nhiều ma quái yêu vật. Nhưng chưa ai nghe nói rằng có đại yêu ma nào thoát được,trừ phi Quang Minh giáo hội đồng ý thả. Không gian chi động tối om đứng trên không song không ai dám tiến vào một bước, tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết là một trong nhữngđịa ngục đáng sợ nhất, trời mới biết trong đó giam giữ đại ma vương nào, xông vào có khi lại tịch diệt. Chỉ cốt dài cả chục trượng lấp lánh điểm điểm u quang, vô thanh vô tức nổi trên tầng không Quang Minh giáo hội, đó là vật có thể trấn áp mườitám tầng địa ngục, tựa hồ có linh tính nên đứng ngoài lạnh lùng bàng quan, không muốn nhúng vào vòng tranh đấu. Càng thế lại càng khiến ngườita bất an, mọi người đều chú thị vào hắc động vừa quan sát bạch cốt. Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần cùng Hắc Ám đại ma thần đều không biểu lộ gì, các Huyền giới cao thủ càng không dám tiếnlên, nhiều người bỏ đi, họ phải về các Huyền giới càng nhanh càng tốt.

Những sự kiện gần đây quá kinh người, Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất vẫn còn sống, lại mở tầng địa ngục mười bảy. Họ phải nhanh chóngđem tin này bẩm báo với “Giới chủ” của mình. Trong màn đêm, Thần Nam và hai con rồng tranh cãi, hắn muốn chúng về Đông thổ nhưng bị khước từ.“Tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết tất nhiên nhiều hung hiểm, các ngươi về Đông thổ đợi tin, ta quyết không để các ngươi theo ta mạo hiểm.”“Ngươi vậy là có ý gì? Không phải quá khách sáo sao?” Tử Kim thần long hơi giận, nó thu lại vẻ cười cợt. “Ta kiên quyết không đồng ý, phúc hay họa cũng cùng chịu.” Long Bảo Bảo nắm chặt hoàng kim tiểu quyền đầu, lúc này nó rất nghiêm túc, khôngcòn chút nào dáng vẻ tiểu thần côn. “Là nam nhân mau thống khoái rút lui cho ta, không nên lằng nhằng.” Thần Nam tỏ thái độ dị thường kiên quyết, không muốn chúng theo hắn mạohiểm, trầm giọng nói: “Nếu có mạo hiểm, ba Thần Vương cũng không đủ, nếu mà ứng phó nổi ắt ta có thể an toàn rút lui. Ta biết tâm ý các ngươi,không cần nói nhiều. Hiện tại phải giữ lại thực lực và mầm mống, lúc thật sự cần các ngươi, ta sẽ không khách khí.” …Tranh cãi một lúc, Thần Nam cũng thuyết phục được hai con rồng, tiễn chúng về Đông thổ, ngũ đại ma thân cũng đi theo. Chân thân Thần Nam cầm Đại Long đao quay người nhìn bọn Hắc Ám đại ma thần và Chiến Thần.Xuyên vân phá vụ, bay qua nhiều ngọn núi cao và đại thảo nguyên, năm ma thân và hai con rồng bay đến vùng núi giao nhau giữa đông Tây phương.Một ma thân dừng lại nói: “Đưa Nạp Lan Nhược Thủy về Đông thổ, các ngươi cùng đi tìm Đại Ma, tạm thời đừng gây họa, có Đại Ma hộ vệ, chắc không ai dám chạm vào các ngươi, nhớ đợi tin ta.”Nạp Lan Nhược Thủy bị Thần Nam đưa vào trong tiểu thế giới của một hóa thân nhưng nội thiên địa này chỉ rộng chừng mười mấy dặm. Năm hóa thân nhìn theo hai con rồng đi xa đoạn nhanh chóng quay về Tây thổ.Thời gian chầm chậm qua đi, sau ba thời thần, tầng không mười tám tầng địa ngục trầm tĩnh, ai nấy đều đứng lặng như tờ. Năm ma thân đồng thời quay lại, dung nhập vào thể nội Thần Nam, hắn nhìn sâu về Đông phương đoạn tiến bước vào không gian chi môn.Dưới đất, Đạm Đài Tuyền dùng thần niệm truyền thanh: “Thần Nam, ngươi định vào địa ngục sao? Ở đó dù Thiên giới chủ thần cũng không tra thám thấu triệt, chắc chắn có nhiều nguy hiểm, sao ngươi không đợi lúc đủ thực lực hẵng đi?”Nhìn bóng dáng thanh lệ thoát tục đó, hắn im lặng, nàng ta là nữ tử thế nào? Thủy chung không để ai nhận ra được chân tâm, có phải là một tiên tử kỳ tài, thông tuệ thiện lương? Hay là nữ ma lòng dạ đen tối.Từng yêu từng hận, cảm tình của hắn với nàng ta vô cùng phức tạp, dùng thần niệm truyền thanh đáp: “Thời gian… thời gian không đợi người.” “Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất, Thần Nam ta vào đây.” Hắn không hề do dự, tung mình nhảy vào trong không gian chi động.Đạm Đài Tuyền chăm chú nhìn vào cảnh cửa tối tăm. Hiện trường xôn xao, mấy vị thần ma đều kinh ngạc, không ngờ Thần Nam thật sự nhảy vào tầng địa ngục mười bảy, họ định ngăn nhưng khôngkịp. “Hay.” Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất cảm thán, giọng nói già nua vang lên: “Cửa tầng địa ngục mười bảy đã mở, ai muốn vào không hề bịngăn cản. Vào rồi mà ba ngày không trở ra, may mắn sống sót cũng phải ba ngàn năm nữa mới có sinh cơ, lúc đó không gian chi môn này lại mởrộng trong ba ngày.” Chiến Thần cầm hoàng kim thánh kiếm đột nhiên quát: “Ta đi. Nghe nói có một vị tiền bối của phái Chiến Thần chúng ta bị phong ấn trong địa ngục,phải đi xem sao.” Chiến Thần nổi danh Thiên giới về hào khí và hiếu chiến, không để Quang Minh thần và Nguyên Tố thủy thần ngăn cản, trực tiếp phá toái hư khôngxuất hiện trước không gian hắc động, nhảy thẳng vào trong. “Áo Tư Lí!”“Áo Tư Lí!” Quang Minh thần và Nguyên Tố thủy thần đồng thời gọi to tên Chiến Thần nhưng không kịp ngăn cản, họ nhìn nhau rồi cùng nói: “Mau về Thiên giới.”Lưỡng đại chủ thần lập tức phá toái hư không, quay về Thiên giới. Hắc Ám đại ma thần mắt lóe hàn quang, nói với động huyệt tói om: “Lão giáo hoàng, ông nói là cửa tầng địa ngục mười bảy sẽ mở trong bangày?” “Không sai.”“Được, ta hiểu rồi.” Hắc Ám đại ma thần cũng phá toái hư không về Thiên giới. Thời gian qua rất nhanh, hai ngày qua trong chớp mắt. Việc cửa tầng địa ngục mười bảy mở rộng truyền khắp đại lục, nhiều lão bất tử của Huyềngiới được môn hạ bẩm báo, lập tức đến ngay Bái Đán thành. Nhiều ẩn sĩ, thiếu niên cho đến cường giả chưa xuất thế cũng xuất sơn, bát phương phong vũ tụ tập tại địa ngục chi thành.Gần mười tám tầng địa ngục có vô số tu luyện giả, tất cả đều chờ đợi sự tình phát triển, lần này cường giả tụ tập, cả sáu, bảy Huyền giới cao thủ có thể đấu với Thiên giới chủ thần cũng tới.Trong hai ngày này, động khẩu tối om đứng yên trên không, người thường không thấy nhưng những cao thủ siêu tuyệt lại nhận ra có mấy đạo hư ảnh nối nhau tiến vào địa ngục môn.Thời gian chầm chậm trôi, trong mấy thời thần cuối cùng của ngày thứ ba, một vài cao thủ lại phát hiện mấy nhân ảnh theo nhau vào tầng địa ngục mười bảy.Ai nấy cả kinh, bây giờ vào làm sao kịp quay về, những người này điên chăng? Dù sống sót cũng phải đợi ba ngàn năm mới có sinh cơ trở ra, lại có người bất kể hậu quả tiến vào, quả thật không hiểu nổi.Mấy thời khắc cuối cùng cũng qua, Đạm Đài Tuyền ở dó suốt ba ngày nhưng thủy chung không thấy Thần Nam trở ra, liền biết hắn không xuất hiện. Không ai hiểu nàng nghĩ gì, xưa nay nàng vẫn là một nữ tử đầy bí ẩn, không ai đoán được tâm sự.Lúc đó, Tây thổ Lão bạo quân Khôn Đức đột nhiên đằng không bay vào địa ngục chi môn. Đạm Đài Tuyền quát lên: “Khôn Đức ngươi không thủ tín, giờ mà đi địa ngục, làm sao trả lại đệ tử cho ta trong nửa tháng nữa?”“Ngươi không nghe sao, ‘trong động bảy ngày, ngoài đời hơn ngàn năm, ba ngàn năm trong địa ngục chắc chỉ bằng ba ngày ở ngoài’, tuy là truyền ngôn nhưng không thể không tin, thời gian mấy ngàn năm với ta đủ rồi, lúc ta về chắc ngươi cũng chỉ phải đợi mấy ngày thôi.”Đạm Đài Tuyền nổi giận, quát lớn: “Nói nhăng, thời gian truyền thuyết này không nói đến địa ngục thời không.” Nhưng Khôn Đức không đáp mà biến mất trong địa ngục môn.Đạm Đài Tuyền biến sắc, những người quen biết nàng chắc phải kinh hãi bởi hiếm khi nàng tỏ ra xáo động thế nào: vừa phẫn nộ vừa gấp rút. Do dự một hồi nàng đằng không tiến vào tầng địa ngục mười bảy.Hiện trường có mấy Đông thổ Huyền giới cao thủ nhiều tuổi, họ đều tin tức linh thông, biết chuyện Khôn Đức bắt Mộng Khả Nhi, giờ thấy Đạm Đài

Tuyền lo cho Mộng Khả Nhi như vậy, bất chấp nguy hiểm bị phong ấn ba ngàn năm tiến vào đại ngục, liền tỏ ra nghi vấn trùng trùng.Thời gian đến hạn, địa ngục chi môn khép lại rồi biến mất, giọng nói già nua của Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất vang vọng. “Cánh cửa này phong bế ba ngàn năm…” Thanh âm nhỏ dần rồi biến mất.Mấy ngày sau, đại lục sôi lên, không ít cao thủ tận mắt trông thấy mấy nhân ảnh tiến vào địa ngục, sau cùng không ai quay ra, có nghĩa rằng mấy cao thủ Thần Vương cấp bị phong ấn tại tầng địa ngục mười bảy ba ngàn năm. Đương nhiên ai nấy đều chấn kinh.Thần Nam vào tầng địa ngục mười bảy mấy ngày, cảnh tượng như đang trong mộng. Tất cả đều có vẻ hư ảo, không thể tin nổi.Hắn tưởng tượng rằng tầng địa ngục mười bảy phải âm lãnh hắc ám, đầy tử vong khí tức nhưng cảnh tượng lại trái ngược. Tầng không xanh biếc, vạn dặm trong veo như tinh thạch màu lam. Vầng dương treo cao trên không phát ra ánh sáng nhu hòa, rải xuống mỗi thốnkhông gian. Không hề có khí tức hắc ám, âm lãnh hay uy hiếp của tử vong.Trước mắt hắn là biển xanh biêng biếc, trải ra mênh mông, gió biển khẽ phất mang theo mùi muối nhàn nhạt phả vào mặt, vô cùng nhẹ nhàng. Chim biển bay lượn khắp tầng không, tiếng gáy vang lên trong trẻo, cá kết thành đàn nhảy khỏi mặt biển, lao nhanh về phía trước. Từng con kìnhngư khổng lồ nổi lơ lửng phun ra thủy trụ cao mấy chục thước. Biển rộng có cá nhảy, trời cao chim chao mình.Đây đâu phải là tầng địa ngục mười bảy mà là thế giới thanh tân của biển, đầy tự do và sinh cơ. Thần Nam há hốc mồm, không tin rằng cảnh tượng này tồn tại thật.Tầng địa ngục mười bảy mà thật sự thế này thì Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất đâu phải tự chịu khổ phong ấn vào đây, rõ ràng là một thế giới tân kì không bị ngoại giới quấy nhiễu, là đất lành tu giả cầu mà không được.Lúc đầu hắn chăm chú giới bị, cho đó là ảo ảnh nhưng qua mấy ngày dùng linh thức sắc bén tra thám, đành phải tin là thật. Đó là một thế giới chân thật, tầng địa ngục mười bảy là thế.Hắn không thấy lục địa, cứ lơ lửng trên không, lãnh tính quan sát, những gì nhìn thấy khiến hắn quá ấn tượng. Hiện tại hắn ngoài nghi, mười tám tầng địa ngục kiến tạo thế nào?Mặt biển vạn tầng sóng biếc, ánh sóng lăn tăn, hiện tại không có sóng gió, mặt trời rọi xuống đạo đạo kim quang. Hắn thầm tính toán, men theo mặt biển bay về đông thương, thử xem có thấy đại lục không.Cá biển liên tục nhảy khỏi mặt nước, dấy lên đóa đóa lãng hoa, chạm vào áo hắn, hải điểu trên không quan sát hắn bay qua mà không hề kinh hãi. Phi hành mấy trăm dặm, trước mặt xuất hiện một hòn đảo xanh biếc. Hắn đại hỉ bay tới, có đại lục là có người, ắt sẽ giúp hắn hiểu đây là thế giớithế nào. Bãi cát vàng rực rỡ sáng lên, những thân cây cao lớn đĩnh bạt xanh om, trên đảo dày đặc cây cối. Từ rìa hải đảo loáng thoáng nghe thấy tiếng thúgầm chim kêu từ vùng sâu truyền ra. Thần Nam đi trên bãi cát vàng, đến một vạt rừng dừa, cách không hút một quả xuống, khẽ bổ ra uống một ngụm, lẩm bẩm: “Bắt đầu từ hòn đảo nàyđiều tra xem thế giới này thế nào.” Chương 274: Đồ Đằng thú Mặt trời sáng rực, gió biển phất phơ, mặt biển trập trùng sóng biếc, sóng dậy ào ào, cự ngư tung tăng, chim giang cánh bay, thế giới thanh tân tự nhiên đầy sinh cơ.Từng đóa hoa sóng rì rào, trên bãi cát vàng có cua bò qua lại, lúc sóng rút đi để lại những vỏ sò mỹ lệ. Dừa mọc thành từng vạt xanh biếc, tạo thêm màu sắc đầy sức sống cho bãi cát vàng.Thần Nam phát hiện một khúc kiếm gãy trong một khoảnh rừng dừa, quan sát kĩ thấy đoạn kiếm hoen rỉ không thành hình dạng gì nữa, e rằng không bao lâu sẽ trở thành cát bụi. Thanh kiếm rỉ khá lớn, chế tạo khá thô thiển, không thể coi là thần binh lợi khí, thậm chí kém xa tinh thiết kiếm ởNhân gian. Hắn hoan hỉ, mới lên đảo đã có phát hiện, dấu hiệu khá thuận lợi, có thiết khí ắt sẽ có dấu vết con người.Trong hải đảo có nhiều cây cối xứ nóng, sinh cơ phồn thịnh nhưng lại trùng trùng nguy hiểm, đi trong rừng thường gặp độc xà mãng trùng, buộc hắn phải đề phòng.Đi hơn mười dặm, hắn đánh chết ba con độc xà, đương nhiên hắn có thể ngự không phi hành nhưng không thực hiện bởi độc xà không làm gì được hắn. Hắn loáng thoáng cảm giác được rằng có thể phát hiện gì đó trên đảo, nếu phi hành ắt bỏ lỡ.“Gào...” Tiếng gầm vang vọng, một con kiếm xỉ hổ lao vào hắn, bất hạnh thay nó không gặp thức hắn mà chạm vào cao thủ cấp Thần Vương.Thần Nam tung chưởng hất nó văng đi, nhưng con kiếm xỉ hổ dài cả trượng hung tính đại phát, như nanh múa vuốt lao tới tiếp tục. Lòng hắn máy động, phát ra thần thức cực manh, kiếm xỉ hổ ngoan ngoãn phục xuống như mèo con, thân thể run lên không ngừng.Đoạn hắn dùng thần thức kiểm tra kí ức của kiếm xỉ hổ, thử xem có moi được manh mối gì từ con hung hổ không. Kí ức của kiếm xỉ hổ rất đơn giản, săn được mồi rồi thì giết, xé xác… toàn là những cảnh đẫm máu nhưng cuối cùng Thần Nam vẫn tìm được mộttin tức vô cùng hữu dụng. Là hình ảnh của nhân loại.Hắn vui mừng xen lẫn kinh hãi, tức thì tìm kiếm thật kỹ, những hình ảnh kiểu đó chỉ gồm mấy chục bức nhưng cũng đủ rồi. Đủ xác nhận hòn đảo này có người, hắn cả kinh nhận ra họ tựa hồ phi thường nguyên thủy, vẫn mặc da thú, dùng thiết khí thô sơ, sinh hoạt như những bộ lạc nguyên thủy.Hắn ngồi lên lưng kiếm xỉ hổ, phát ra thần thức dao động, uy lực khiến hung thú ngoan ngoãn biến thành vật cưỡi đưa hắn vượt qua trùng trùng nguyên thủy sâm lâm, tiến vào sâu trong hải đảo.Dọc đường gặp toàn cổ thụ cao vút, vượn hót hổ gầm, nguyên thủy sâm lâm dày đặc, hung thú rất nhiều. Vượt hơn trăm dặm núi non, kiếm xỉ hổ dừng lại vẫy đuôi lắc đầu, ra hiệu hắn quan sát phía trước.Rừng rú thưa dần, có dấu hiệu của nhân loại: tro tàn bếp lửa, cây rừng bị chặt, cả đường mòn. Hắn vỗ lên đầu kiếm xỉ hổ bảo nó đi tiếp.Quả nhiên thấy dấu vết con người. Phía trước xuất hiện một thôn làng vô cùng nguyên thủy, phần lớn người dân mặc da thú, thấy mãnh hổ đột nhiên xuất hiện, nhiều người cả kinh

chạy ra khỏi nhà, cầm thiết kiếm lao tới, lớn tiếng hò hét.Đại khái chừng gần trăm người ra khỏi thôn, lao vào kiếm xỉ hổ, hung thú định quay đầu chạy nhưng trước áp lực tinh thần của Thần Nam, nó không dám động đậy.“Gào…” “Gừ…”... Những người này thân thể cao lớn, lớn tiếng hò hét nhưng Thần Nam không hiểu gì.Đám đông nhanh chóng lao tới, hiển nhiên họ vô cùng chấn kinh với kẻ ngồi trên lưng mãnh hổ, tựa hồ mấy đầu lĩnh lẩm bẩm mấy câu rồi quăng vũ khí quỳ xuống đất. Những người theo sau thấy đầu lĩnh như vậy cũng quỳ theo.Thần Nam tuy không biết ngôn ngữ của họ nhưng hiểu được ý tứ, dùng thần thức quét qua tinh thần dao động của họ quả nhiên được chứng nghiệm, họ coi hắn là người được thiên thần phái tới.Hắn liền túng động, thiên thần? Thật ra là thần thánh phương nào? Long Bảo Bảo không có ở đây, hắn đành phải đóng vai thần côn, nhận là thiên thần sứ giả, dùng thần niệm trao đổi với họ.Những người đó công kênh xung quanh đưa hắn vào thôn, vào đến nơi, cảm giác sắc bén cho hắn biết có tu luyện giả ở gần đó, tu vi đạt lục giai cảnh giới, với hắn không đáng gì nhưng ở một thôn gần như nguyên thủy này ắt không tầm thường.Hắn lại phát ra một dải thần thức dao động, cố ý thức tỉnh đối phương. Một tiếng gầm đùng đục vang lên từ trong vùng sâu của bộ lạc, những người đi cùng hắn lớn tiếng hô lên kinh hãi. Hắn tìm được trong óc họ một tintức kinh nhân, tiếng gầm đó là của một Đồ Đằng còn sống. Đồ Đằng!Một Đồ Đằng còn sống. Trong thoáng chốc hắn suy tư trăm đường, loáng thoáng nắm bắt được tình hình.“Ầm, ầm. ầm…” Mặt đất rung lên, tiếng gầm càng lúc càng gần, sau cùng Đồ Đằng sống của bộ lạc lộ chân thân.Đó là một con đã ngưu cao ba trượng, dài sáu trượng, lớp lông đen nhánh như tơ phát ra trận trận quang hoa, cặp sừng uốn cong như ma hoa, cong liền mấy vòng, lấp lành hào quang lạnh lẽo.Kiếm xỉ hổ hắn cưỡi tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí run lên nhưng hắn phát một đạo tinh thần dao động vỗ về, nó liền yên lặng lại. Đã ngưu cũng nói ra tiếng người, ngôn ngư y hệt của thôn dân, nó quát vang: “Ngươi là ai?” Thần Nam nghe không hiểu nhưng từ tinh thần daođộng là hiểu ý nghĩa. “Ta là thần.” Hắn lạnh lùng đáp.“Không thể nào, ta là Đồ Đằng của bọ lạc này, ngươi không thể là thần, ta không cảm ứng thấy khí tức của thiên thần sứ giả trên mình ngươi, ngươi là địch nhân của thiên thần.” Nó gầm lên.Thôn dân vô cùng khiếp sợ, tựa hồ phi thường sợ nó, đều quỳ dưới đất lễ bái. Thoáng chốc, Thần Nam hiểu ra, giáo hoàng kích hắn tiến vào tầng địa ngục mười bảy là có thâm ý. Hiện tại thấy Đồ Đằng của một nguyên thủy bộlạc, hắn liền nghĩ đến những đại nhân vật như Tây thổ Đồ Đằng, Đông thổ Đồ Đằng, điều đó gợi gì cho hắn? Không phải lịch sử trùng hiện sao? Cólẽ sau đây hắn sẽ trải qua những ánh xạ lại như nhân loại đã trải qua từ cổ đến giờ. Đương nhiên tất cả là do hắn đoán, đã đến dây rồi thì có thời gian nên đi kiểm chứng, thám thính.“Ai phong người làm Đồ Đằng, ngươi chỉ là một ngưu yêu tu luyện thành tinh, đừng bày trò uy phong trước mặt ta, bằng không ta sẽ biến ngươi thành thức ăn cho vật cưỡi của ta.”“Hỗn láo, ta là Đồ Đằng của mọi thôn làng trong mấy trăm dặm quanh đây, ngươi dám coi thường ta như vậy sao?” “Ha ha… chỉ là một con trâu mà lớn lối Đồ Đằng cái gì.” Thần Nam cười ha hả, phát ra uy lực tinh thần cực mạnh, trùm lên mình đã ngưu khiến lụcgiai Đồ Đằng thú run rẩy. Tinh thần lực của cao thủ Thần Vương đương nhiên nó không đối chọi nổi. “Ngươi…”“Nói mau, thiên thần ngươi nói đến là gì? Ở đâu?” “Ta… ta không biết.”“Đến giờ mà còn không chịu nói, không biết tốt xấu.” Thần Nam đằng không bay lên, ngôi trên lưng Đồ Đằng thú đoạn vẫy tay cho kiếm xỉ hổ chạy về núi.Người trong thôn run rẩy, đều quỳ bất động dưới dất. Đồ Đằng của bộ lạc lại bị người ta biến thành vật cưỡi khiến họ hoảng sợ, càng xác nhận Thần Nam là sứ giả thiên thần phái tới.“Có nói hay không?” Thần Nam quát vang. Đồ Đằng thú nhanh chóng phục xuống đất, nó cảm nhận được áp lực đáng sợ của Thần Nam, run giọng nói: “Ta cũng bị Đồ Đằng thú của bộ lạclớn sai khiến, thật không biết thiên thần ở đâu.” Thần Nam lại phóng ra thần niệm cực mạnh, quét qua kí ức của Đồ Đằng thú, phát giác đúng như nó nói, nó chỉ là Đồ Đằng thú thấp nhất, khôngbiết thiên thần ở đâu. “Đi, đưa ta đến đại bộ lạc gặp Đồ Đằng thú sai khiến ngươi.”“Ta… không dám…” “Không dám? Còn muốn sống thì đừng nói lăng nhăng nữa.”Ngưu Đồ Đằng bị áp lực của Thần Vương, hoàn toàn không còn uy nghiêm, vội gật đầu: “Vâng, ta sẽ đưa.” Đồ Đằng thú thành vật cưỡi khiến trong lòng Thần Nam nghĩ rất nhiều, đây là một nguyên thủy bộ lạc, nếu cứ phát triển thì Đồ Đằng này có thànhcao thủ siêu việt hắn từng thấy trong tầng địa ngục mười hai không? Có lẽ hắn được chứng kiến quỹ tích phát triển của lịch sử trong tầng địa ngục mười bảy.Bộ lạc lớn nhất có mấy ngàn người, ở giữa đảo. Đồ Đằng thú tu vi lục giai, có thể xuyên vân phá vụ phi hành trên không trung, đưa hắn đến đích rất nhanh.Nhìn xuống dưới thấy từng gian nhà gỗ rải rác, hắn vừa định lệnh cho Đồ Đằng thú hạ xuống thì phát giác một thân ảnh quen thuộc, đại bộ lạc tựa hồ phát sinh đại loạn, một nữ tử trẻ tuổi bay múa trên tầng không như thiên tiên.“Đạm Đài Tuyền.” Hắn vô cùng kinh hãi, lảm bẩm: “Sao nàng ta lại tới? Lại vào tầng địa ngục mười bảy?”

Hắn vội lệnh cho Đồ Đằng thú bay vào vân vụ rồi mở thiên nhãn quan sát cẩn thận.Đạm Đài Tuyền bạch y bay bay, uốn lượn dưới tầng không thấp rồi như ngôi sao băng bay về phương đông, thoáng chốc đã mất bóng, nhiều người vẫn còn lễ bái.Hắn không hành động, lẳng lặng chờ đợi nửa thời thần, tin rằng Đạm Đài Tuyền đã đi xa mới lệnh cho Đồ Đằng thú đáp xuống. Nhưng lại bay xuống một khoảng rừng rậm, hắn không muốn kinh động thôn dân, mà muốn ngấm ngầm thám thính bí mật.Hắn vừa đáp xuống một ngọn cao sơn trong rừng, chợt phát giác phía xa truyền lại từng sợi dao động, vội bảo Đồ Đằng thú ẩn khí tức rồi chắm chắm quan sát.Một nữa tử có mái tóc màu lam phá không bay qua như lăng ba tiên tử, thân ảnh yêu kiều vạch thành một quỹ tích ưu mỹ rồi đáp xuống bộ lạc, lại khiến tất cả loạn xạ, người trong bộ lạc vô cùng hoảng sợ.“Nguyên Tố thủy thần Tây Lạp Lệ Ti.” Thần Nam càng kinh hãi, ở đây lại thấy Nguyên Tố thủy thần của Tây phương Thiên giới, hắn nhíu mày, đối phương hà cớ lại tiến vào tầng địa ngụcmười bảy? Đã mấy ngày rồi, cửa vào tầng địa ngục mười bảy đã đóng, Nguyên Tố thủy thần lại không hề sợ hãi, tựa hồ đang truy tìm gì đó, tinh thần còn có vẻhưng phấn, tuyệt không giống người thụ khốn. “Muốn đoạt lại thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy? Không thể nào, ả biết địa ngục chi môn đã đóng, còn gì mà lại hưng phấn như vậy,khiến ả truy tìm? Lẽ nào tầng địa ngục mười bảy có bí ẩn trọng đại?” Thần Nam lẩm bẩm, càng nghĩ càng thấy đúng. “Gào...” từ trong đại bộ lạc truyền ra tiếng gầm kinh thiên động địa, một cự lang ba đầu dài mười trượng, cao bốn trượng đằng không bay lên, đưaNguyên Tố thủy thần bay về phương đông, phương hướng giống Đạm Đài Tuyền. Lúc đó Đồ Đằng thú cạnh Thần Nam run lên: “Tam đầu cự lang là Đồ Đằng của đại bộ lạc này, thật không ngờ… y cũng đến nước này.”“Hắc, bất quá là thất giai yêu lang, đương nhiên không phải đối thủ của chủ thần. Đi nào, lặng lẽ bám theo.” Thần Nam quyết định bám theo Nguyên Tố thủy thần và Đạm Đài Tuyền xem họ hành động thế nào. Chương 275: Con trai của Thần Nam Trong tầng địa ngục mười bảy, thinh không xanh biếc, nước biển mênh mang Ngưu Đồ Đằng đưa Thần Nam lao đi như chớp trên mặt biển vô tận bay về phương đông. Chim biển tung bay, cự ngư nhảy nhót, bức tranh hoạtbát sinh động nhanh chóng lùi lại. Thần Nam dung thần thức bám sát Nguyên Tố thủy thần, tuy cách nhau rất xa không thấy được bóng dáng đối phương nhưng thần thức có thể nắmrõ tung tích. Dọc đường thấy đảo lớn đảo nhỏ dày đặc như sao sa, như những viên minh châu xanh om trong nước biển, phát ra sức sống vô hạn.Hòn đảo lớn nhất cũng chỉ mấy vạn dặm vuông, không có những đại kiến trúc như thành trấn, đa phần là những làng nhỏ. Thần Nam rất ngạc nhiên, đây là tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết mà có nhiều bình dân như vậy, thật không tin nổi. Đây là địa ngục nhốtthần ma sao? Phải là một thế giới nguyên sơ mới đúng. Chợt hắn cảm thấy Nguyên Tố thủy thần ở phía trước dừng lại, tuy không nhìn rõ nhưng dựa vào linh thức cảm ứng rất rõ. Hắn sai cự ngưu ĐồĐằng đáp xuống biển, dừng lại nửa thời thần, lại thấy Tây Lạp Lệ Ti lên đường mới cho phép cự ngưu Đồ Đằng đi tiếp. Được chừng hơn ba mươi dặm, một hòn đảo rộng mười mấy dặm vuông xuất hiện trên mặt biển, lớn hơn nhiều hòn đảo lúc trước.Hòn đảo này cũng đầy cây xanh, từ không trung nhìn xuống nó như một con hổ xanh om nằm phục xuống, Nguyên Tố thủy thần cưỡi cự lang Đồ Đằng đang đáp xuống đó.Đồng thời, từ hòn đảo bay lên mấy chục đạo kiếm khí, kiếm mang sáng rực vút lên mây cao, lan tràn trên không. Thần Nam cả kinh, cảm giác thấy khí tức quen thuộc, là Đạm Đài Tuyền đang kịch chiến với người ta.Ở đây lại có cao thủ đấu được với Đạm Đài Tuyền, quả khiến người ta kinh hãi. Hắn vỗ mạnh vào cự ngưu Đồ Đằng, để nó lao tới thật nhanh, hắn muốn xem hòn đảo có bí mật gì.Trên đảo cây cối dày đặc, có những cây cần mười mấy người ôm mới xuể, không biết đã sống bao nhiêu năm mà cành lá um tùm, che kín mặt trời.Tiếng thú gầm liên miên, cự hổ, đã tượng, hung long ... nhiều man thú xuất hiện trong nguyên thủy sâm lâm khiến hòn đảo như man hoang chi địa. Cự ngưu Đồ Đằng nhanh chóng xuyên qua mười mấy dặm rừng núi, qua mười mấy đỉnh núi cao rồi đến một vùng gò đồi, Tây Lạp Lệ Ti đang ởđó, ngầm quan sát đại chiến. Thần Nam nhìn rõ, người cùng Đạm Đài Tuyền giao thủ là thượng cổ thần long Khôn Đức.“Chết tiệt, không biết tầng địa ngục mười bảy có bí mật gì mà khiến lão long cũng mạo hiểm tiến vào.” Khôn Đức đại chiến phi thường kịch liệt với Đạm Đài Tuyền, lão nhấc tay phá không, giậm chân nứt đất nhưng tựa hồ không thi triển sát thủ.Đạm Đài Tuyền tuy công lực phi phàm nhưng còn kém Khôn Đức một chút, dù kiếm khí ràn rạt, năng lượng trong tiểu thế giới điên cuồng tràn ra nhưng không thể chạm đến Khôn Đức.Kiếm khí tung hoành, thi thoảng từ trên không lạc xuống đất, hủy diệt mấy ngọn đồi, lực phá hoại kinh nhân vô cùng đáng sợ. Hiện tại Thần Nam đoán ra Khôn Đức có lẽ chớm bước vào Thần Hoàng lĩnh vực. Đạm Đài Tuyền là cao thủ Thần Vương đỉnh cấp, vẫn còn kémhơn Thần Hoàng nên không thể đánh bại được Khôn Đức, không đoán được tu vi chân thật của Lão bạo quân. “Ầm.”Tiếng nổ vang lừng, lưỡng đại cao thủ trên không bổ ra chưởng lực kinh hồn đánh thẳng xuống đảo, một khe nứt rộng mấy trượng nhanh chóng vươn xa mười mấy dặm, nước biển phía dưới theo khe nứt tràn lên.Đương nhiên Đạm Đài Tuyền nóng ruột, đã động chân hỏa, tựa hộ muốn quyết sinh tử. Sau cùng, Khôn Đức hình như không muốn chiến đấu nữa, bay về Đông phương, Đạm Đài Tuyền đuổi sát.Nguyên Tố thủy thần không bám theo mà cưỡi cự lang Đồ Đằng tìm kiếm thật kỹ trên đảo, tựa hồ muốn tìm gì đó. Thần Nam vô cùng kỳ quái, thận trọng bám theo.Nửa thời thần sau, chợt trên không có dao động quái dị, hắn vội quay lại, chuân bị chiến đấu, một bóng dáng màu bạc vạch ngang hư không, đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.“Khôn Đức!” Mắt hắn xạ ra hai đạo thần quang, không biết đối phương là địch hay bạn.

“Không sai, là ta. Không ngờ vừa nay không nhìn nhầm, ngươi đang quan chiến ở ngoài. Ta không có địch ý, vào nội thiên địa của ngươi đàm luậnmột chút.” Mái tóc bạc của Khôn Đức lất phất, tạo cho khôi vĩ nam tử bề ngoài chừng ba chục tuổi này mị lực siêu nhiên. Thần Nam không chần chừ, mở nội thiên địa, hai người cùng vào.“Ai nấy đều tham lam.” Khôn Đức cảm thán. “Có ý gì?”“Ngươi có biết bao nhiêu người vào tầng địa ngục mười bảy không?” “Ta sao biết được.”“Ngươi sẽ biết nhanh thôi, không ít Thần Vương tiến vào.” Thần Nam vô cùng kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Vì sao? Họ có mục đích gì?”“Mấy hôm trước có hai lão bất tử của Tây phương Thiên giới lộ ra tin tức rằng trong địa ngục có một cỗ sức mạnh cải thiên hoán địa.” “A?” Thần Nam máy động trong lòng.“Một tàn phá thế giới.” Hai mắt hắn xạ ra thần quang, lạnh giọng: “Tàn phá thế giới ... hừ!”Khôn Đức gật đầu: “Không sai, một tàn phá thế giới. Nó bị phụ thân ngươi phong ấn trong địa ngục, ai đạt được là vươn lên thành chí tôn cường giả trong thiên địa.”Thần Nam lạnh giọng: “Lòng người không đáy, vì một truyền thuyết phiêu diêu lại khiến các Thần Vương cam tâm vào địa ngục. Hừ hiện tại địangục chi môn đã phong bế, ta xem họ thoát kiểu gì, sẽ mãi mãi ở lại trong này cũng nên.” Khôn Đức nói: “Lấy được tàn phá thế giới sẽ mở được địa ngục. Đương nhiên, tàn phá thế giới chỉ có một, các Thần Vương sẽ phải tàn sát, đểngười sau cùng nắm được. Nó do phụ thân ngươi để lại, ta thấy chỉ ngươi mới có khả năng lấy được.” “Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Ngươi coi trọng ta, có phải định đi cùng, khi ta lấy được thì ra tay đoạt lấy?”“Ngươi cả nghĩ rồi.” Khôn Đức lắc đầu thở dài. Lúc đó, thượng cổ thần long uy chấn Tây thổ có phần thương cảm, khác hẳn hình tượng cường giả uy nghiêm cái thế thường ngày: “Ta vào địangục để điều tra một đoạn công án. Ta có ba đứa con gái, Tiểu nữ nhi Giai Ti Lệ sáu ngàn năm trước mới sinh, hai đứa trước từ một vạn nămtrước đã tiếp cận cảnh giới Thần Vương, là thiên tài hiếm thấy của long tộc. Nhưng không ngờ lại bị một nữ nhân sát hại…” “Đạm Đài Tuyền? Chuyện đó… sao có thể.” Thần Nam cả kinh: “Lẽ nào là thế lực sau lưng nàng ta từ vạn năm trước?”“Không sai.” Mắt Lão bạo quân lóe hàn quang: “Vạn năm trước có một nữ nhân tung hoành thiên thượng địa hạ, qua lại Tiên Ảo và Ma Ảo đại lục, vì đoạt Tây thổ chí bảo đã giết Tây thổ thủ hộ giả, hai con gái ta cũng vạ lây. Sau cùng tuy ả hồn phi phách tán trong thiên địa hạo kiếp nhưng ta thấyả hình như chưa triệt để tiêu tan.” “Sau vạn năm liệu còn tìm được ả không?” Thần Nam hỏi, hắn muốn biết kẻ sau lưng Đạm Đài Tuyền đó là ai, đó cũng là cừu địch của Thần gia,cùng phụ thân hắn tranh đấu mấy ngàn năm. Khôn Đức nói: “Ta cảm giác được khí tức của ả tại hai nơi, một là Đạm Đài cổ thánh địa ở Nhân gian và tại mười tám tầng địa ngục.”Thần Nam cả kinh: “Đạm Đài cổ thánh địa, lẽ nào là Mộng Khả Nhi?” “Không sai, lúc đầu ta tưởng Mộng Khả Nhi là nữ nhân đó nghịch thiên quay về ngưng tụ thành thân thể. Nhưng hiện tại có lẽ đã lầm. Thể nội MộngKhả Nhi tuy có một cỗ năng lượng kinh hồn nhưng không có khí tức của nữ nhân đó. Trừ cổ thánh địa ra thì nơi hoài nghi còn lại là mấy tầng địangục cuối cùng. Mười bốn tầng đầu, sức mạnh của ta mở được nhưng từ tầng mười lăm trở đi, ta không mở được, để báo cừu cho hai con gái và Tây thổ thủ hộ giả, ta không ngại tiến vào tầng địa ngục mười bảy tìm tung tích nữ nhân đó.”Đoạn Khôn Đức lại thở dài thương cảm, rồi mở một không gian, thả một nữ tử hôn mê ra, là Mộng Khả Nhi. Nàng như mĩ nhân đang ngủ, mặc tà váy trắng, nằm yên trong bụi cây, tuyệt đại tư dung điềm đạm vô cùng, làn mi dài khẽ lay động, tựa hồ sắp tỉnhlại. Khôn Đức cười nhạt: “Loại trừ nàng ta thì ta không muốn giam giữ nữa. Bất quá ta không trả cho Đạm Đài Tuyền, vạn năm trước ả không qua Tâyđại lục, không có liên quan nhưng được nữ nhân đó thưởng thức, ta không giết ả nhưng quyết phải trừng phạt.” Lão bạo quân liếc Thần Nam thật sâu: “Ta tìm tòi kí ức của Mộng Khả Nhi, cũng biết vài chuyện. Xin lỗi, không ngờ nàng ta lại mang hài nhi củangươi, nhưng ta không để nàng ta phải chịu ủy khuất.” “Ngươi…” Thần Nam há hốc mồm, thần tình vô cùng ngượng ngập, định phát nộ nhưng nhẫn lại được: “Ngươi nói nàng đang có thai?”“Cung hỉ, là nam hài, một hai năm nữa sẽ sinh.” “Chuyện này…” Hắn ngẩn ngơ, tận giờ mới hiểu vì sao lúc trước không tìm thấy hài nhi ở Đạm Đài thánh địa, bởi nó chưa sinh ra. Hắn biết tu luyệngiả thể chất đặc thù, thai kỳ khác hẳn người thường. Khôn Đức cười lạnh: “Trừng phạt lớn nhất với Đạm Đài Tuyền đến thế là cùng.”“Ngươi nói gì?” Thần Nam dựng làn mi kiếm, lạnh giọng: “Đừng đem cừu oán của ngươi trút lên đầu hài nhi của ta. Hiện tại mong ngươi không lợi dụng Mộng Khả Nhi đi báo thù Đạm Đài Tuyền, ta hi vọng ngươi không làm mẫu tử nàng thương tổn.”“Ha ha…” Khôn Đức cười vang: “Ta tuyệt không thương tổn họ. Ngược lại còn giúp họ. Mộng Khả Nhi dị thường trọng yếu với Đạm Đài Tuyền, nếu để ả biết Mộng Khả Nhi có hài nhi của ngươi chắc sẽ dùng đại thần thông cấp Thần Vương giúp Mộng Khả Nhi luyện hóa tiểu sinh mệnh. Vìthế, tốt nhất ngươi không nên cho Đạm Đài Tuyền biết Mộng Khả Nhi ở trong nội thiên địa, ta sẽ tiếp tục thu hút ánh mắt Đạm Đài Tuyền.” Thần Nam biến sắc, trong thời gian hai năm tới khó mà để Đạm Đài Tuyền không tìm ra, hắn tuy đạt đến Thần Vương nhưng e là không chống nổicao thủ chuẩn Thần Hoàng. “Không cần lo, chỉ cần hài nhi của ngươi đủ mạnh, dù Thần Hoàng cũng không luyện hóa được. Nên biết hài nhi của ngươi không tầm thường, hiệntại không phổ thông tiên nhân nào luyện hóa được, tiền đồ của nó không thể tưởng tượng, gốc rễ của nó thật quá sâu dày. Nếu ngươi còn lo lắng,có thể nghĩ cách khiến tiên thiên của nó mạnh hơn.” “Làm thế nào?” Thần Nam có vẻ động lòng.“Có món đồ tốt không dùng, lãng phí quá.” Khôn Đức cười lạnh, chỉ vào Lôi Thần bị phong ấn cách đó không xa. Sức mạnh của Lôi Thần tuy bị phong ấn nhưng cảm giác vẫn còn, nghe Khôn Đức nói xong, sắc mặt xanh lè.“Ta rất thích hài tử chưa sinh ra này, cảm giác được nó rất mạnh lại nghĩ tới hai đứa con thiên tài xưa kia.” Khôn Đức có phần thương cảm: “Ta giúp nó lấy được sức mạnh Thần Vương của Lôi Thần, để tiên thiên của nó hồn hậu hơn.”Khôn Đức vẫy tay, Lôi Thần bay tới nhưng được nửa đường, Lôi Thần đã sợ quá ngất xỉu, lúc mất tri giác y quả thật muốn chửi văng lên, đường đường Thiên giới chủ thần lại trở thành bổ phẩm cho người ta, quả thật không còn gì để nói.Một đạo tử quang từ thể nội Lôi Thần bính phát ra, một viên Lôi Thần đan xuất hiện trong tay Khôn Đức, rồi bị Lão bạo quân luyện hóa thành khí thái, cực kì thận trọng đẩy tử quang vào tiểu phúc Mộng Khả Nhi, dẫn vào thể nội tiểu sinh mệnh.Lôi Thần có chín viên Thần Vương đan, bốn viên trước đã bị Thần Nam và con rồng du côn đẩy vào thể nội Long Bảo Bảo, hiện tại còn năm viên,

bị Khôn Đức luyện hóa thành tiên thiên sinh mệnh lực, chú nhập vào tiểu sinh mệnh thể.“Ta thấy thêm chút thời gian nữa, dù Đạm Đài Tuyền cũng không luyện hóa được nó, trừ phi ả muốn Mộng Khả Nhi mất mạng. Được rồi, giờ xin cáo từ.” Khôn Đức rời khỏi nội thiên địa, trực tiếp tan biến vào tầng không hải đảo.Nhìn Mộng Khả Nhi đang ngủ, nở nụ cười điềm đạm, cảm giác được tiểu sinh mệnh máy động, lòng hắn dấy lên cảm tình khôn tả. Hắn cẩn thận ôm Mộng Khả Nhi lên, đưa nàng vào điện vũ rồi gọi mấy thiên sứ hàng phục được ở Thiên giới đến phục thị.Hắn định rời khỏi, chợt thấy một tia tinh thần dao động mỏng manh, giọng nói non nớt tựa hồ đang hô hoán: “Ba ... ba ...” Thần Nam không dám tin vào linh giác, quay phắt lại.“Ba ba ... mụ mụ ...” Giọng nói non nớt lại vọng vào tim hắn.Hắn cao hứng muốn cười vang nhưng rồi nhẫn lại được, ngồi xuống bên cạnh nhìn Mộng Khả Nhi đang ngủ, cảm thụ tiểu sinh mệnh hô hoán, một thời thần sau mới đứng dậy đi ra.Rời khỏi nội thiên địa, xuất hiện trên hải đảo, tìm khí tức của Nguyên Tố thủy thần nhưng không phát giác, mà thấy một cỗ tinh thần dao động cực mạnh.Hắn vội giúp cự ngưu Đồ Đằng ẩn khí tức, lánh vào một vạt rừng trên núi. Chỉ thấy trên không có mấy nhân ảnh nhanh chóng bay tới, một kẻ là Hắc Ám đại ma thần, bên cạnh là hai ma thần hắn không quen.“Chết tiệt, mấy tên này đến đây vì tàn phá thế giới.” Hai mắt hắn xạ ra thần quang. “Lão bất tử đó lừa chúng ta sao?”“Âm Ảnh ma thần ngươi hoài nghi tiền bối Hắc Ám tộc chúng ta?” Hắc Ám đại ma thần lạnh lùng hỏi. Âm Ảnh ma thần không đáp, một ma thần khác nói: “Không phải chúng ta hoài nghi, Thần Chiến sao lại chết được? Dù chết rồi, vị tiền bối đó saolại khẳng định được thi thể Thần Chiến ở tầng địa ngục mười bảy?” “Tà Dục ma thần ngươi có nghi vấn này sao lúc ở Thiên giới không nói ra?” Hắc Ám đại ma thần cười lạnh: “Sợ gì, dù không thu hoạch gì, chúng tacũng rời đi được. Thôi, ba người chúng ta chia ra đi tìm. Bất quá không nên tách nhau quá xa, tránh xảy ra bất trắc.” Ba ma thần chia thành ba hướng lao đi như sao băng.Hai mắt Thần Nam phun lửa, lạnh giọng: “Chết tiệt, đều vì tàn phá thế giới. Phụ thân, người thật ra để lại gì ở đây? Con tin người chưa chết.” Hắn tung chưởng đánh cự ngưu Đồ Đằng ngất đi rồi đằng không đuổi theo hướng Âm Ảnh ma thần, lạnh giọng: “Định nhắm vào Thần gia chúng tathì xin lỗi, ta phải ra tay. Nhất định ta phải thu hồi tàn phá thế giới, còn chuẩn bị chút bổ phẩm cho hài nhi.” Chương 276: Chế tạo Thần Vương “Xin lỗi, ta phải ra tay rồi.” Thần Nam để lại tàn ảnh tại chỗ cũ, men theo rừng núi truy đuổi Âm Ảnh ma thần. Âm Ảnh ma thần dùng thiên thị địa thính đại thần thông tìm khắp nửa hòn đảo, tựa hồ đang tìm kiếm, không chú ý đến sau lưng có một Thần Vươngbám theo. Nhưng Thần Nam không thể đến gần quá, cự ly thủy chung giữ trong phạm vi hơn hai mươi dặm, dùng thần niệm khóa chặt đối phương.Bất giác, Âm Ảnh ma thần lần mò đến cực bắc một hòn đảo, gần sát mặt biển, ở đó có một tòa cổ bảo, khác hẳn kiến trúc trong các bộ lạc khác trên đảo, tượng ác ma vây quanh bảo. Âm Ảnh ma thần phát hiện ra liền đại hỉ đáp xuống.Thần Nam cũng thấy hơi kỳ dị nhưng bỏ qua hết, thu liễm toàn bộ khí tức bám theo, chuẩn bị xuất thủ ở đây. Từng vạt rừng dày trải khắp ngoại vi cổ bảo, Thần Nam như một đạo quang ảnh xuyên qua rồi tiến vào cổ bảo.Cổ bảo do nham thạch đen nhánh chất thành phát ra tà dị khí tức, hiển nhiên không có người cư trú hay sinh khí, chỉ có trận trận âm hàn lan tỏa. “Ha ha…” Từ cổ bảo đột nhiên truyền ra tiếng cười cuồng dại, hình như Âm Ảnh ma thần đang vui sướng.“Oành.”, cổ bảo nổ tung, Âm Ảnh ma thần lao vút lên nhưng trong tay có một tấm thạch bi đen nhánh, cười vang: “Thần Chiến quả nhiên từng qua tầng địa ngục mười bảy, phong ấn một Đồ Đằng thú đến chết ở đây! Ha ha… phát hiện manh mối nhanh quá.”Âm Ảnh ma thần đứng trên không cười điên cuồng. Cùng lúc, Thần Nam hành động, ngũ đạo ma thân nhanh chóng tách khỏi bản thể, để lại năm chiếc bóng trên không, chia ra năm hướng vây chặtÂm Ảnh ma thần. Âm Ảnh ma thần giống như tên hiệu, quanh người bao phủ âm ảnh, chìm trong hắc ám, tuy đang lúc trưa nắng mà không thể chiếu xạ vào hư ảnh, yoán hận nói với Thần Nam: “Tiểu tử, là ngươi.” Chân thân Thần Nam đằng không bay lên đứng cùng ngũ đại ma thân, lạnh giọng: “Tự sát hay đợi ta động thủ?” Với một Thiên giới ma thần, nhữnglời này vô cùng cuồng vọng, không coi Âm Ảnh ma thần vào đâu. “Ha ha…” Âm Ảnh ma thần giận quá hóa cười: “Ngươi thật sự coi mình là Thần Hoàng sao? Đừng nói tiểu bối ngươi không đáng gì với ta màngươi có đấu được với ta thật, bọn Hắc Ám, Tà Dục cũng sẽ đến đây ngay, cùng giết ngươi.” Âm Ảnh ma thần tuy nổi giận nhưng lúc tuôn ra những lời này lại rất tự nhiên, y biết Thần Nam và hai con rồng đã diệt Ngạc Vận ma thần, MinhThần, Huyết Hoàng, giờ mình đơn thân đối diện, trong lòng ít nhiều cũng e ngại. “Gào...”Âm Ảnh ma thần ngửa mặt hú vang, phát động công kích trước, chuẩn bị đột vây thoát đi. “Hừ, ngươi hú lên gọi bọn Hắc Ám đại ma thần đến cứu ngươi chăng? Ta cam đoan trước khi bọn chúng đến đây đã giải quyết xong ngươi.”Âm Ảnh ma thần không đáp, hiện tại thực lực mới là đạo lý, thân thể y lập tức mơ hồ, âm ảnh quanh mình khuếch tán. Tàn ảnh liên tục lắc lư, Âm Ảnh ma thần tách ra mười tám hư ảnh, cũng là mười tám hóa thân, bản thể nằm giữa hư thể và thực thể, hóa thành lànkhói. Thần Nam và năm ma thân không coi nhưng hóa thân kia vào đâu, nhắm chặt vào chân thân Âm Ảnh ma thần và hóa thân cầm thạch bi.Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác, Hậu Nghệ cung, Thạch Cảm đương đánh tan mấy hư ảnh, nhưng chúng nhanh chóng ngưng tụ thành nhân ảnh ngoài xa.Thần Nam lao vào hóa thân cầm thạch bi, Khốn Thiên tác phát ra tiếng rung động trời, trói cứng hư ảnh đang cười cợt. “Không thể nào, đây là trạng thái hư hóa của ta, sao lại bị trói?” Hóa thân của Âm Ảnh ma thần tỏ vẻ kinh ngạc, không tin nổi vào sự thật đang diễnra.

“Ngay Thiên còn trói được thì kể gì một hư ảnh hóa thân nhỏ xíu, bất kể ngươi hữu hình vô hình hữu chất vô chất đều không thoát được Khốn Thiêntác.” “Ầm.”Hóa thân nổ tung hóa thành khói tản ra bốn phương tám hướng, nhưng kinh hãi nhận ra không thoát được Khốn Thiên tác. Thần Nam nhanh chóng đón lấy thạch bi đen ngòm rớt xuống, đoạn dùng Khốn Thiên tác kéo hóa thân lại: “Ta đã nói ngươi không trốn được.”Hắn dùng lực lắc Khốn Thiên tác, tiếng lật phật tử vong vang lên, hóa thân của Âm Ảnh ma thần gào lên thảm thiết, sắp bị xiết chết. “Nói, Thiên giới có tổng cộng mấy vị ma thần? Các ngươi được mấy lão bất tử của Thiên giới cho biết bao nhiêu bí ẩn? Nói ra ta còn tha đượccho ngươi, bằng không sẽ diệt ngay.” “Hắc hắc ... ta quyết không cho ngươi biết!”“Vậy được, ngươi chịu chết đi, có nhiều hóa thân như vậy, cả bản thể tại đây, ta có coi hư ảnh của ngươi ra gì?” “Ầm.”Thần Nam dùng lực kéo mạnh Khốn Thiên tác, thoáng chốc đánh tan hư ảnh, vụ khí đen ngòm tan đi. “Ngươi ...”Ngoài xa, chân thân Âm Ảnh ma thần rúng động, tựa hồ thụ thương không nhẹ, lúc này y bị ngũ đại ma thân của Thần Nam vây chặt, nhưng hóa thân của y lại không có uy lực đủ để gây thương tổn cho bất tử ma thể.Thần Nam giữ thạch bi trên không, phía trên có vạch mấy chữ bằng chỉ lực vô cùng bắt mắt: Phong ấn vĩnh viễn địa ngục ma lang thần – Thần Chiến.Hắn tỏ vẻ kích động, đó là thủ bút của phụ thân nhưng không biết đã bao lâu rồi, thạch bi có mấy vết nứt lớn, có thể tan nát bất cứ lúc nào, sức mạnh phong ấn đã không còn.Nhìn vào cổ bảo, một thi thể ma lang to lớn nằm phục trong một tòa động, hiển nhiên đã bị phong ấn tới chết. Thần Nam hiểu ra liền quăng thạch bi, nói với Âm Ảnh ma thần: “Ngươi có bản lãnh thế này thôi à? Thật hoài nghi rằng ngươi đạt đến ma thầncảnh giới, hiện tại đến lúc kết thúc chiến đấu.” Hắn đưa tay diệt hết mấy hư ảnh nhưng chợt thấy đại sự không ổn, thân thể phảng phất bị cấm cố, hành động chật vật hẳn.Ngoài xa năm ma thân cũng vậy, chân thân Âm Ảnh ma thần tan biến. “Hắc hắc ...” Trên không trung vang lên tiếng cười lạnh tanh: “Âm Ảnh ta là ma thần một phương, ngươi tưởng ta không đỡ nổi một đòn sao? Vừanãy chỉ là ma tý của ta, hư ảnh đó mà ngươi tưởng là chân thân? Ha ha… Âm Ảnh ta là nhân vật thế nào, tùy tiện phân ra chút sức mạnh là thànhhư ảnh. Ta xưa nay không tu hóa thân chân chính vì ta không cần dùng. Ha ha… có chủ thần nào dám coi thường ta, mà hôm nay ngươi lại khiến ta động nộ. Biết không? Ta là Âm Ảnh ma thần, trên thế giới này chỉ cần có quang ám âm ảnh là ta có cơ hội ra tay, ngươi làm gì được.”Thần Nam cảm giác tình huống phi thường bất diệu, Âm Ảnh ma thần không nói quá, phía sau hắn và năm hóa thân đều có một bóng dáng đang đứng, khi thân ảnh trùng hợp, hắn thấy sức mạnh tan biến.“Đó là pháp tắc của ta, âm ảnh thế giới, lấy sinh mệnh chi năng từ bóng của các ngươi.” “Ầm.”Thần Nam đánh mạnh vào hư ảnh sau lưng nhưng âm ảnh vẫn y nguyên. “Vô dụng, pháp tắc của ta trải khắp thiên địa, mọi bóng hình đều do ta sử dụng, mọi hư ảnh bất diệt, khi sinh mệnh chi năng của ngươi cạn, ta sẽan táng cho ngươi, hắc hắc ...” Ngũ đại ma thân cũng gặp vấn đề tương tự, bị cấm cố trong không gian, khó lòng di động thân thể, đồng thời sinh mệnh chi năng rút đi rất nhanh.“A ...” Thần Nam ngửa mặt hú vang, tóc dựng đứng lên, cuồng bạo ma khí nghịch không quét ngược, đánh tan mấy đám mây trắng trên không, mặt biểncạnh đó liền dâng sóng ngút trời, nước biển sôi trào lên mấy trăm thước, tầng tầng sóng tràn qua hòn đảo. Bị pháp tắc của một Thần Vương khống chế, tình huống rất khó khăn, Thần Nam dốc toàn lực, toàn thân phát ra trận trận ô quang, ma diễm ngúttrời, sức mạnh quấn quanh mình trực tiếp phá tan hư không. Ngũ đại ma thân lại khôi phục hành động nhanh chóng tiến vào thân thể hắn. “Năm hóa thân chạy, ta coi bản thể của ngươi chạy đi đâu. Hắc hắc ...” Âm Ảnh ma thần cười lạnh.Biển gào liên miên, ma khí quét khắp trời nhưng Thần Nam thủy chung không thoát được âm ảnh sau lưng, sinh mệnh chi năng chầm chậm trôi qua. Hiện tại hắn đã minh bạch, cao thủ cấp chủ thần không thể coi thường, mỗi Thần Vương đều có pháp tắc riêng, một khi chân chính toàn lựctriển khai, rất khó chống nổi. Hắn tuy mới tiến vào Thần Vương lĩnh vực nhưng chỉ tăng tinh thần và sức mạnh, còn chưa cảm ngộ, chế định quy tắc cho “Tiểu thế giới”.“Đại Ma có Ngũ Âm ma ngục, Vũ Hinh có hỗn độn pháp tắc, ta có gì?” Trong lúc sinh tử, lòng hắn thoáng qua ý nghĩ này nhưng thời gian không cho phép, hắn phá tan thinh không, toàn thân chìm vào vùng năng lượng không gian.Không gian kì dị âm lãnh, hắc ám này là năng lượng ám lưu không gian hoang phế nhưng vẫn không thể thoát nổi Âm Ảnh ma thần, y cười lạnh: “Thế giới có ánh sáng tất cả bóng đêm, vùng năng lượng không gian tối om, không có âm ảnh nhưng cả không gian vẫn là âm ảnh, ngươi tự tìmđường chết.” Trong thể nội hắn, sinh mệnh chi năng tan đi rất nhanh, cương khí hóa thành thực chất sáng chói chiếu rọi hắc ám không gian, đoạn phá toái hưkhông, quay lại tầng không hải đảo. Lúc đó vầng dương treo cao, đang lúc chính ngọ, hư ảnh của Thần Nam tan biến, hắn cảm giác sinh mệnh chi năng dừng trôi đi.Âm Ảnh ma thần phẫn nộ: “Chết tiệt, thời khắc này ta ghét nhất trong ngày, nhưng không sao, dù dương quang chính ngọ cũng có âm ảnh.” Thần Nam cả kinh nhưng lại cười vang: “Ha ha… Âm Ảnh ma thần ngươi hiện tại bị ta giẫm dưới chân, không thấy mất mặt sao?”“Tiểu tử cứ cười đi, ngươi vĩnh viễn không thoát được ta, đợi qua thời khắc này, ta xem ngươi cười kiểu gì.” Trong lòng Thần Nam nổi lên âm ảnh, nếu thế này, sinh mệnh chi năng của hắn sớm muộn cũng bị hút cạn, dù có bất diệt ma thể nhưng đối diện vớipháp tắc của Thần Vương tà dị này cũng không thể sử dụng. “Ha ha…tiểu tử sợ sao? Hiện ại quỳ xuống cầu xin ta sẽ kết liễu ngươi thống khoái, chỉ cắt chín ngàn chín trăm chín chín đao, không cắt hơn vạnđao đâu.” Âm Ảnh ma thần cười vang, cố ý đả kích. “Pháp tắc, phá diệt Âm Ảnh pháp tắc ...” Thần Nam lẩm bẩm.Âm Ảnh ma thần chợt cảm giác khẩn trương, cười lạnh: “Lẽ nào ngươi sợ đến mức nói lung tung?” Thần Nam hất mạnh đầu, toàn thân ma khí tụ thành một ma trụ khổng lồ như hỏa sơn phun trào lên mây, từ xa nhìn lại, ma khí ngút trời khiến thiênđịa hắc ám. Mặt biển rung lên, sóng dâng vô tận lên tận trời, toàn bộ mây khói bị đánh tan hết. Thần Nam quát vang: “Nếu quang ám sản sinh âm ảnh, ta diệt luôn quang ám, Âm Ảnh ma thần ngươi chết chắc rồi.”

“Tiểu tử đừng giờ trò, thiên địa âm dương, ngày và đêm thay nhau, ngươi diệt quang ám thế nào được?” Âm Ảnh ma thần cười lạnh: “Nếu chínhdiện chiến đấu, ta thuộc nhóm sau trong các Thiên giới chủ thần, nhưng khi ta thi triển âm ảnh pháp tắc, chư thần đều tránh, không ai dám đối đầu.” Thần Nam không nói gì, toàn lực thoát khỏi cấm cố, mở nội thiên địa ra, nhanh chóng tiến vào.“Tiểu tử không cần phí lực.” Âm Ảnh ma thần thấy trong nội thiên địa rộng rãi của hắn bạt ngàn điện vũ, bật cười vang: “Nhà Lôi Thần ở đây hết, đúng là buồn cười.”“Ngươi sẽ ngậm mồm ngay thôi mà.” Thần Nam dốc toàn lực lao tới tận đầu vùng thiên địa rộng rãi. “Tiểu tử đúng là phí lực, bay loạn xạ có tác dụng gì? Mau mau quỳ xuống cầu xin ta, ha ha…” Âm Ảnh ma thần cuồng vọng cười vang.“Ngươi chết chắc rồi.” Thần Nam tung quyền đánh tan một vùng hỗn độn rồi lao vào trong. “A…không!” Âm Ảnh ma thần gầm lên.Nhưng đã muộn, y nhanh chóng lộ ra bản thể, một hư ảnh nhân hình nổi lên trong vùng hỗn độn. Y dùng lực xuất chưởng, toan phá hỗn độn thoát thân nhưng Thần Nam không cho cơ hội, năm ma thân như chiến thần giữ chặt y lại, giữ cứng tứ chi gần như hư ảo của y, Thần Vương lực cản lốirút lui. Thần Nam lạnh giọng: “Quang ám vốn thuộc về hỗn độn, hiện tại trở về hỗn độn, quang ám không mở được, để ta xem âm ảnh chi thần ngươi làmthế nào sử dụng pháp tắc.” “A ...” Âm Ảnh ma thần gầm lên, giãy giụa kịch liệt nhưng sao tránh thoát được.Thần Nam không do dự, Liệt Không Kiếm đâm thẳng tới, cắm vào thể nội ma thần. Âm Ảnh ma thần trọng thương, gục ngay xuống nhưng Thần Nam không hạ sát y mà nhanh chóng búng Khốn Thần chỉ lực ra, phong ấn trong hỗn độn.Đoạn y mệt lả lê mình lên mặt đất, lập tức đả tọa điều tức, khôi phục nguyên khí. Đồng thời cũng rút ra bài học không nên khinh địch, nếu không cho Âm Ảnh ma thần cơ hội thi triển pháp tắc, y quyết không đến nỗi suýt bại vong.Lúc hắn triệt để khôi phục nguyên khí, vừa đứng dậy thì thấy một khô lâu không hoàn chỉnh đi tới, là quản gia Cổ Tư. Mắt y lấp lóe quỷ hỏa, phát ra tinh thần dao động: “Thần Nam…”“Thế nào?” “Ngươi không phải nói rằng sẽ cho ta một thân thể thích hợp sao, hiện tại…” Đoạn y nhìn Lôi Thần mất hết sức mạnh nằm cách đó không xa.“Ha ha… ngươi đúng là.” Thần Nam cười vang: “Có tầm nhìn lắm. Đây là thân thể Thiên giới chủ thần, tuy mất sức mạnh nhưng luận về nhục thể, khắp thiên địa không mấy ai so được. ha ha… hay lắm, hôm nay ta thành toàn cho ngươi.”Lôi Thần tuy mất hết Thần Vương lực nhưng chưa chết, vẫn còn cảm xúc. Với Thần Nam, chuyện đó không thành vấn đề, hắn dùng Thần Vương niệm lực hùng hồn cấm cố Lôi Thần, nhanh chóng đánh tan linh thức.Tiếp đó vô cùng đơn giản, linh hồn chi hỏa của Cổ Tư được hắn che chắn nhanh chóng tiến vào thân thể Lôi Thần. Và một Lôi Thần mới tinh sống lại.“Quá tuyệt. Thân thể này rất hoàn mỹ.” Cổ Tư gào lên, rồi nhảy tưng tưng. Lôi Thần kiêu cuồng bất khả nhất thế mà đến cuối cùng cả thân thể cũng bị lợi dụng, thành vật phụng hiến cho người ta.Thần Nam cảm giác hơi quái dị, bật cười vang: “Làm người tốt đến cùng vậy, lúc xưa ngươi ở tầng địa ngục mười hai tuy không có nhục thể nhưng tinh thần đã tu luyện mấy ngàn năm, chắc chắn cực kỳ hùng mạnh. Nhục thể Thần Vương cấp đã có, tinh thần lực cũng không kém baonhiêu, ta lại tặng ngươi một thân Thần Vương lực, nếu ngươi nắm được, sau này sẽ thành một Thần Vương nhanh thôi.” “Thật sao?” Cổ Tư đại hỷ.“Đương nhiên!” Thần Nam dẫn y tiến vào vùng hỗn độn, triển khai hành động tạo Thần Vương. Hắn nhanh chóng dùng Thần Vương lực hùng hồn luyện hóa Âm Ảnh ma thần bị phong ấn, hư thể bán thực chất hóa hóa thành tro tàn phiêu tántrong hỗn độn, một dải Thần Vương năng lượng như vân vụ từ từ thấm vào thể nội Cổ Tư. Thần Nam cảm giác tim mình ngày cành lạnh, càng cứng rắn hơn, diệt sát thần ma mà không do dự, hắn dần hòa mình vào thời loạn, với cừu địchchỉ có con đường hạ độc thủ. “Ầm.”Cổ Tư phá tan hỗn độn, hú lên vang vang đoạn kích động cơ hồ ôm chặt Thần Nam gào lên: “Ta cảm giác thể nội sung mãn sức mạnh vô tận.” Thần Nam đánh giá y một lượt, tuy chưa tiến vào Thần Vương lĩnh vực nhưng không còn xa nữa, cũng ngang ngửa với đại đệ tử Vương Chí củaĐạm Đài Tuyền. “Muốn thành Thần Vương chân chính phải không ngừng chiến đấu, không trải qua sinh tử chi chiến, vĩnh viễn không thể tấn cấp. Đi nào, hiện tạichúng ta đi rèn luyện.” Thần Nam muốn cười vang, nếu Hắc Ám đại ma thần và bọn Quang Minh thần thấy Lôi Thần sẽ tỏ ra thế nào? Hắn mở nội thiên địa, cùng Cổ Tưbay ra. Chợt một cỗ sức mạnh cương mãnh nhanh chóng bổ tới, Thần Nam nhanh chóng tránh đi, Cổ Tư trúng đòn.“Grào... long đại gia rất thích đánh lén tên bổng chùy Lôi Thần, lần này lại trúng, ha ha ha… ta phải cho ngươi một trận, phù.” Thần Nam ngạc nhiên, dở khóc dở cười, quả nhiên là Tử Kim thần long.Cổ Tư xui xẻo đưa tay xoa cái u sau gáy, đau tái người. Con rồng du côn cầm song tiết đại bổng tử nói với Thần Nam: “Tiểu tử ngươi sao lại để tên khốn này thoát? Nhưng không sao, long đại gia rấtthích đánh tên bổng chùy này, để ta thu thập.” “Dừng lại.” Thần Nam vội kể lại tình huống, lão du côn cười ầm lên.“Được rồi, đừng cười nữa, ngươi sao lại vào mười tám tầng địa ngục làm gì? Long Bảo Bảo đâu?” Lão du côn bĩu môi: “Tiểu đậu đinh chỉ biết ăn, giả làm thần côn tại một bộ lạc để được cung phụng, cả ngày hết ăn lại uống, béo như quả bóng.”“Không phải ta bảo các ngươi về Đông thổ rồi sao? Hà cớ không nghe ta khuyến cáo?” “Mười tám tầng địa ngục mà thiếu bọn ta đúng là quá bình đạm, grào… không có long đại gia, thế giới thật quá tẻ nhạt.”Thần Nam minh bạch tâm ý của hai con rồng, chúng không yên tâm về hắn nên mới vào theo. Chúng rất biết cách, không tìm dược Đại Ma ở Đông thổ bèn liên tục phá toái không gian, mở toang thông đạo từ Nhân gian nối lên Thiên giớikhiến Thiên giới khí tức tràn ra lôi kéo Đại Ma đoạn giao Nạp Lan Nhược Thủy rồi nhanh chóng bay về Tây thổ. “Grào... tiểu tử, ta phát hiện một chỗ rất hay, ở hòn đảo cách đây không xa có một thần miếu dưới đáy biển, tựa hồ cung phụng một tên khốn họThần, địa phương đó cực kỳ cổ quái.”

Chương 277: Thần miếu dưới đáy biển Theo khía cạnh nào đó, Cổ Tư không được coi là “Hoạt nhân” mà vẫn là vong hồn, bất quá khô lâu thân thể đổi thành thân thể Lôi Thần. Nếu muốn thành một người chân chính có huyết hữu nhục cần phải có sinh mệnh chi năng cực mạnh triệt để tẩy lễ tử vong ấn kí trong linh hồn.Nhưng thế cũng là kì tích, mấy vong hồn có được thân thể chủ thần? Chủ thần nhục thể bất diệt lại thành tái thể cho vong hồn. Sẽ có ngày y tẩy sạch tử vong ấn kí, hoàn toàn dung hợp với thân thể Lôi Thần, tiền đồ sẽ không thể hạn lượng, lúc đó sẽ thoải mái tung hoành,không còn chịu trói buộc của sinh tử và thân thể. Con rồng du côn nhìn Cổ Tư với vẻ châm biếm, cười hắc hắc: “Sao lại thế? Lại đổi cả linh hồn, Ai, mỗi lần thấy Lôi Thần, ta lại muốn cho y mộttrận, sau này hết cơ hội rồi.” Trong lúc nói chuyện, Thần Nam, Cổ Tư, Tử Kim thần long, men theo bờ biển bay đi mấy chục dặm đế thần miếu dưới đáy biển mà con rồng ducôn phát hiện. Nhưng lúc đó bọn hắn lại cảm ứng được dao động năng lượng kỳ dị, tựa hồ phía trước có người đại chiến.“Cẩn thận đó.” Thần Nam nhắc nhở. Cả bọn bám sát mép nước nhanh chóng tiến tới, Thần Nam thấy Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần đang đại chiến với Nguyên Tố thủy thần,dấy lên sóng thần ngút trời trên mặt biển. Hắn hiểu ngay, lúc mình đại chiến Âm Ảnh ma thần, y ngửa mặt hú vang truyền tin, nhưng chưa thấy Hắc Ám ma thần và Tà Dục ma thần cứu việnbởi cả hai trên đường gặp phải Nguyên Tố thủy thần nên đại chiến luôn. Lưỡng đại ma thần đại chiến Nguyên Tố thủy thần tịnh không có ưu thế áp đảo, ngược lại bị trói buộc, sa vào hạ phong.Thần Nam đâm ra cảnh giác, Thần Vương phá tắc không thể coi thường, Nguyên Tố thủy thần có thể đấu với lưỡng đại ma thần, chủ yếu vì ở đây có ngàn tầng sóng biếc, Thần Vương pháp tắc thi triển như cá gặp nước, thực lực tăng lên không chỉ một tầng.Nên mạnh như Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần cũng không chiếm được ưu thế. “Ầm.”Sóng cao ngàn trượng gầm gào như thiên quân vạn mã trực tiếp xung kích tầng không rộng lớn, đánh tan mấy đám mây trắng. Mây tan đi, trời xanh ngăn ngắt.Nước biển thật sự trở thành “Tẩy thiên chi thủy!” Uy thế kinh nhân, sóng chạm tới tận mây xanh, trên đời chắc chỉ có thiên phú thủy hệ Thần Vương như Nguyên Tố thủy thần mới làm nổi.“Tiểu nương bì này khá lắm.” Tử Kim thần long ngầm chắc lưỡi, nó tuy là thần long chi thân, thiên sinh có thể khống chế sông biển nhưng không thể sánh với Nguyên Tố thủy thần.Thần Nam nói: “Ở đây có biển rộng vô tận, với Tây Lạp Lệ Ti là chiến trường tốt nhất, hiện tại ả còn đáng sợ hơn Hắc Ám đại ma thần, chúng ta không nên chạm vào, mặc họ đấu sinh tử.”Bọn hắn lặng lẽ vòng qua chiến trường, tiếp tục tiến lên. Cách đại đảo hơn trăm dặm, một tiểu đảo như viên minh châu màu lục xuất hiện trên mặt biển, thực vật trên đó xanh biếc khác thường, lục quangliên tục lóe sáng, cả hòn đảo sáng lên mờ mờ. “Linh khí dày quá.” Thần Nam cả kinh cảm thán: “Quả là một nơi động thiên phúc địa.”“Hắc hắc ...” Tử Kim thần long cười đắc ý: “Ta và tiểu đậu đinh vào tầng địa ngục mười bảy rồi, chính xuất hiện trên tầng không hòn đảo này, các ngươi xem thực vật ở đây là dị vật gì?”“Trời ạ, không phải sinh mệnh chi thụ sao?” Cổ Tư cả kinh. Trên đảo xanh om, rực rỡ lục sắc thần quang, sinh mệnh chi năng vô tận. Thần Nam cả kinh, phát hiện trên đảo dày đặc sinh mệnh chi thụ, bản chấtgiống hệt bản thể Hậu Nghệ cung. “Không tin nổi.”Thần Nam bất giác kinh ngạc, trên thế gian sinh mệnh chi thụ phi thường ít ỏi, chỉ có Tây phương tinh linh bộ lạc cùng một vài địa vực cực kì đặc thù có mấy cây, do Sinh mệnh nữ thần trồng tại Nhân gian, người thường rất khó nhìn thấy. Giờ đây trên tiểu đảo rộng hơn ba chục dặm vuông lạidày đặc thần thụ, sao không khiến người ta kinh hãi. Đáp xuống đảo, hắn liền cảm giác thần thanh khí sảng, Cổ Tư càng say sưa nằm lăn ra đất, tham lam hít lấy linh khí, y muốn tấy sạch tử vong ấn kítrong linh hồn. Tiến vào hải đảo, Thần Nam cảm thán: “Đúng là kỳ tích. Có nhiều sinh mệnh chi thụ thế này, e là đem hết thần thụ trên Thiên giới sinh mệnh nữ thầnđiện cũng không bằng một phần mười ở đây, đúng là bảo đảo.” “Hòn đảo này tà môn cực độ.” Tử Kim thần long nói: “Từ trên cao nhìn xuống, những nơi sinh mệnh chi thụ sinh trưởng gộp lại có hình dáng rấtgiống bàn tay.” “Thật sao?”Thần Nam liền bay lên, từ trên không quan sát cẩn thận, lập tức cả kinh. Quả nhiên như con rồng du côn nói, ghép những vùng có lục quang sáng chói trên đảo lại hình thành một bàn tay khổng lồ.Tử Kim thần long nói: “Thổ dân ở đây gọi hòn đảo này là 'Thủ Đảo', tuy nhiên cổ quái nhưng rất đúng.” Cổ Tư cực kỳ nghi vấn: “Lẽ nào có thần nhân bày trận pháp?”“Rất có thể.” Tử Kim thần long tiếp lời: “Ta hoài nghi có đại nhân vật dựa vào hình dạng nhân thể bố trí trận pháp kì quái trên mặt biển, sinh mệnh chi thụ là trận đồ.”Thần Nam trầm tư, nếu như thế khẳng định còn có những hòn đảo khác loại này, thật khiến người ta kinh dị. Mặt biển mênh mang mà có trận pháp, cần bao nhiêu hòn đảo để bố trận, phạm vi quá rộng này cần trận pháp bảo vệ cái gì? Hay phong ấn vật gì?“Thần Nam…” Giọng nói nghọng nghịu mang theo nỗi kinh hỉ vang lên trên tầng không hải đảo. Long Bảo Bảo như quả bóng da vàng rực lắc lư bay tới, đôi mắt sáng rực hấp háy.Tiểu quỷ tham ăn bản tính nan di, đôi trảo hoàng kim của nó một cầm cánh gà nướng, một xách vò rượu, say bét nhè: “Thần dạy, chúng ta tại địa ngục hội sư. Ta rất thích địa ngục kiểu này, còn thoải mái hơn ở Nhân gian.” Đoạn nó say sưa uống một hớp cuối, quăng vò không đi, sung sướngvỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình. Đoạn nó ấp úng: “Thần dạy, ta thấy hòn đảo này không phải là trận đồ, mà là một cự chưởng bị phong ấn.”Tuy nó nói những lời say sưa nhưng khiến Thần Nam máy động. Cổ Tư lên tiếng: “Có thể, ta thấy còn hợp lý hơn việc coi nó là trận đồ.”

Tử Kim thần long phản bác: “Sao vậy được? Bàn tay ai mà lớn thế này?”Cổ Tư nói: “Những cấm kị nhân vật trong truyền thuyết tu luyện đến cảnh giới cao thâm, chân thân không cố định, họ có thể hóa thành sơn hà, ẩn thân trong cát bụi, với những nhân vật này không gì không thể.”Th gạt đi: “Được rồi, không tránh cãi nữa. Con lươn mau đưa chúng ta đến thần miếu dưới đáy biển xem là nơi thế nào.” Cả bọn đáp xuống.Trên đảo có không quá ngàn người, kiến trúc không khác gì ở Nhân gian, so với những đảo khác tiên tiến hơn nhiều. Họ biết nấu rượu, chế tạo binh khí sắc bén, dệt sa dệt lụa nên không mặc da thú.Thấy bọn Thần Nam từ trên trời xuống, cư dân liền coi bọn hắn là thần để lễ bái. Long Bảo Bảo dùng tinh thần dao động phủ an họ, tư thái ra vẻ rất thần côn.Thần Nam bảo hai con rồng: “Hòn đảo này có Đồ Đằng, các ngươi đã gặp chưa?” Tử Kim thần long bĩu môi: “Tiểu đậu đinh nướng rồi.”“Thịt sói ăn không ngon.” Tiểu long bất mãn lẩm bẩm. Thần Nam tắt tiếng.Phát hiện thần miếu dưới đáy bể phải quy công cho Long Bảo Bảo. Nó được thổ dân trên đảo cung phụng, ngầm đi vào hầm rượu, kết quả uống say mèm, không cẩn thận làm sập cả hầm rượu, ngã xuống động huyệt dưới đất.Nó lại phát hiện dưới hải đảo còn có động, nảy lòng hiếu kỳ nên đi tra thám, mới tìm ra thần miếu. Bọn Thần Nam đi theo “con đường vinh quang” của nó, từ hầm rượu bị sập đi xuống lòng đất.Kể lại những chuyện hôm đó, tiểu long lộ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, nhỏ giọng: “Ta mà không uống nhiều một chút đã không phát hiện ra tòa miếu nát dưới hòn đảo…”Men theo thông đạo rộng rãi dưới lòng đất, phía trước xuất hiện một hồ nước biển, địa huyệt và đại hải nối nhau, loáng thoáng có trận trận quang hoa phát ra, ánh xạ lên trên.“Ta còn tưởng là hải bảo gì cơ, kì thật là một hòn đá nát.” Tiểu long tựa hồ ân hận, bất mãn. Bọn Thần Nam nhảy xuống nước biển dưới lòng đất, lặn hơn trăm trượng mới đến thần miếu dưới đáy.Đó là một cổ miếu xa xưa, không biết được xây từ năm tháng nào, bị hải thủy xâm thực gần như sập xuống, kết cấu của miếu bằng đá đen, cửa giả đã mất hết, còn lại mỗi khung cửa trống không.Bọn Thần Nam tiến vào, xuyên qua ba tầng điện vũ mới đến trung tâm chính điện, giữa gian cung phụng một khối thạch bi, ngoài ra không có vật gì. Mục quang Thần Nam bị hấp dẫn, trên thạch bi khắc một chữ chói sáng: Thần.Lòng hắn rung lên, Thần, ở tầng địa ngục mười bảy có mấy người họ Thần sao? Phần nhiều là phụ thân hắn. Nhưng chữ khắc trên đó không phải thủ bút của ông, thạch bi tự ahồ phong ấn một luồng đại lực, phát ra hào quang lấp lánh.“Giận chết người.” Long Bảo Bảo dùng thần thức truyền thanh: “Ta thấy thạch bi phát quang, định nhổ lên nhưng không lay động nổi, hiện tại ổn rồi, bốn chúng ta thử xem sao.”“Chắc là sức mạnh phong ấn ngăn cản.” Thần Nam nói: “Cổ quái như vậy thì chúng ta thử nào.” Hắn ảo hóa ra một quang chưởng chộp lấy thạch bi, kết quả lay mạnh mấy lần mà không khiến nó rung động, con rồng du côn tiến tới, hợp lực vớihắn. Sức mạnh của hai Thần Vương hợp lại ắt vô cùng hùng mạnh, lần này thạch bi rung động nhưng không bật lên.Long Bảo Bảo định lên thử, bay tới tương trợ nhưng bị Thần Nam cản lại bởi hắn cảm nhận thấy áp lực từ bốn phương tám hướng tràn vào. “Không ổn, có điều cổ quái, chúng ta đi mau.” Hắn theo lối cũ lui ra.Tử Kim thần long, Cổ Tư, Long Bảo Bảo cũng cảm thấy một cỗ sức mạnh hùng hồn dao động, bèn bám theo Thần Nam nhanh chóng rút lui, thoáng chốc đã lên đến mặt đất.Cùng lúc trên đảo đại loạn, mọi thổ dân đều quỳ dưới đất lễ bái. Bọn Thần Nam nhìn xuống, tức thì nhức hết óc. Trên không có một bản tay khổng lồ phát ra lục quang sáng chói phát ra dao động năng lượng vô tận, lơ lửng trên không.“Thần thánh ơi.” Long Bảo Bảo hô lên kinh ngạc: “Không phải ta nói đúng sao? Ở đây phong ấn một bàn tay khổng lồ.” “Chạy mau.”Thần Nam cảm giác thấy tình huống không ổn nên dẫn đầu chạy trước, bọn Long Bảo Bảo bám sát. Bàn tay trên không cũng hành động, trải ra rợp trời bổ xuống bọn hắn.“Thần dạy, đáng sợ quá.” Cả nhóm chạy ra biển, sát sạt tránh thoát một chưởng.“Ầm.” Bàn tay rộng mười mấy dặm khiến ngàn tầng sóng dâng ngút trời, nước biển vô tận tràn lên, thanh thế hãi nhân.Thần Nam và bọn Tử Kim thần long quay đầu lại nhìn, lại chạy ngay, bàn tay khổng lồ lại từ lòng biển bay lên, tạo thành sóng ào ạt, bổ tiếp tới bọn hắn.“Grào... ông nó chứ, không cho ta sống nữa mất thôi.” Tử Kim thần long mắng ầm lên. Chương 278: Giải khai phong ấn Bàn tay khổng lồ rộng mười mấy dặm đánh tan từng phiến hư không, dấy lên sóng thần trên mặt biển đuổi theo bọn Thần Nam và Tử Kim thần long.Thần Nam có Thần Vương dực được coi là thiên địa cực tốc bằng không căn bản không thoát được. Hắn đành thu hai con rồng và Cổ Tư vào nội thiên địa rồi xòe Thần Vương dực lướt đi trăm dặm, thoát khỏi hải vực này.Lúc Tử Kim thần long ra khỏi nội thiên địa, nó tỏ vẻ phẫn hận: “Có nhẽ đâu thế, long đại gia bị một bàn tay nát đuổi chạy chúp đuôi, thật không nuốt nổi cục tức này.”Thần Nam nói: “Bàn tay này phi thường thần dị, chúng ta không thể ngạnh tiếp, giờ có một mấy hòn đá dò đường cho bọn ta rồi, ta sẽ dẫn bọn Hắc Ám đại ma thần đến, các ngươi ẩn đi.”

Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư chìm xuống biển, Thần Nam bay lên, lao về hòn đảo ngoài xa, bay hơn trăm dặm liền phát hiện trậnchiến giữa hai vị ma thần và Nguyên Tố thủy thần đã kết thúc, không biết thắng bại thế nào nhưng không thấy bóng dáng.Thần Nam bay vào đảo, xòe Thần Vương dực nhanh chóng phi hành, không lâu sau cả, ứng được khí tức của Hắc Ám ma thần và Tà Dục ma thần, hắn ngửa mặt hú vang, hấp dẫn họ đuổi tới.“Hắc Ám, Tà Dục, các ngươi đúng là chậm chạp, Âm Ảnh ma thần đã bị ta thịt rồi mà các ngươi còn chưa phát giác.” Hắc Ám đại ma thần cười lạnh tanh: “Ta biết tiểu tử ngươi ở gần đây, dám đến gây hấn với chúng ta, chắc là chán sống hay còn âm mưu gì?”Hắc Ám đại ma thần đã sống vô tận tuế nguyệt, vô cùng thâm trầm, kế mưu kiểu này sao lừa nổi? Thần Nam cười vang, với lão tặc thâm hiểm này, lòng vòng chi bằng nói toẹt ra, dụ y trực tiếp đến.“Hắc Ám lão vương bát đản, cả Tà Dục lão ô quy, các ngươi đúng là mấy cành củi mục, tìm cái gì ở trên hòn đảo này, lẽ nào không phát hiện ngoài trăm dặm còn có một tiểu đảo? Ta phát hiện bí mật ở đó nhưng một mình không giải được phong ấn.”Thần Nam không hề khách khí, một câu rùa đen, hai câu lão vương bát đản, khiến hai ma thần giận run người, đợi hắn nói xong, Tà Dục ma thần quát vang: “Giết ngươi đã rồi tính.”“Ngươi giết được ta?” Thần Nam lại gây sự: “Có bản sự thì đấu tay đôi với ta, ta sẽ chấp ngươi một tay.” “Tiểu bối chịu chết đi.”Tà Dục ma thần toàn thân phát ra ma khí, gầm lên lao vào Thần Nam. Hiện tại hắn không muốn dây dưa với họ, lại phải đề phòng Thần Vương pháp tắc, hắn cách mục tiêu khá xa, có đủ không gian và thời gian để rútlui. “Hai lão khốn, ta đi trước một bước, các ngươi cứ từ từ đuổi theo, kịp hẵng nói.” Thần Nam cười vang, xòe Thần Vương dực bay vút về xaLưỡng đại ma thần song song quát lớn, đuổi theo ngay nhưng tốc độ không thể bắt kịp. Thần Vương dực được cánh của Đại Bằng thần vương, hiệu xưng tam giới tốc độ đệ nhất luyện thành, uy lực thần dị khôn tả.Thoáng chốc, Thần Nam đã lẫn mất vào chân trời. Lưỡng vị ma thần tuy muốn lập tức giết hắn nhưng đành bó tay. Đoạn họ nghĩ tới tin tức hắn thấu lộ, đương nhiên địch thủ không vô cớ cho họ tin tốt thế được, nhưng thần ma đều có lòng hiếu kỳ, họ tin mìnhkhông trúng kế nên cũng mốn đi xem hòn đảo đó thế nào. Với thần ma, cự ly trăm dặm không đáng kể, hai người tìm kiếm một hồi trên mặt biển, cuối cùng phát hiện ra hòn đảo. Họ bay tới, lập tức cũng cảkinh như Thần Nam lúc trước. Khắp đảo là sinh mệnh chi thụ, thần quang chói mắt, như viên minh châu màu lục trên vạn tầng sóng biếc.“Không thể nào.” Hắc Ám đại ma thần hít sâu một hơi khí lạnh. Tà Dục ma thần lộ vẻ tham lam: “Những vật trên cô đảo này quả là bảo vật trời cho, chi bằng chuyển vào tiểu thế giới của ta.”“Không nên manh động, tiểu tử đó không phải loại tốt lành, nếu không có nguy hiểm chắc hắn đã động thủ. Ồ, hình như có một bàn tay lớn, xem này.” Hắc Ám đại ma thần tỏ ra cực kỳ cẩn thận.Lưỡng vị ma thần đáp xuống hải đảo, từ trên không họ đã cảm ứng được một cỗ khí tức đặc dị, trên mặt đất có một động huyệt cực lớn tựa hồ phát ra hào quang mờ mờ.“Có chuyện cổ quái, hình như xuất phát từ dưới hải đảo.” Hắc Ám đại ma thần lẩm bẩm: “Phi thường cổ quái, e rằng hòn đảo này là một thiên địa đại trận.”Tà Dục ma thần cũng đồng ý: “Ta cũng thấy thế, bằng không sao lại có sinh mệnh chi thụ ở đây? Chắc phải phong ấn một vật trọng yếu, có phải là tàn phá thế giới mà chúng ta đang tìm?” Hai mắt y liền sáng rực lên.Hắc Ám đại ma thần hơi do dự: “Ta lo nó là vật hình thành sau khi Thái cổ cường giả giải thể, bị phong ấn tại đây là tàn thể.” “Không thể nào.” Tà Dục ma thần kinh ngạc: “Chuyện này…” Lời nói hụt hơi hẳn.“Đã đến rồi cũng nên xem phong ấn cái gì.” Hắc Ám đại ma thần nói: “Tiểu tử kia có thể an nhiên vô dạng, chỉ cần chúng ta không khinh cử vọng động, ắt không vấn đề gì.”Thần Nam và bọn Tử Kim thần long ẩn mình trong mây, nhìn thấy Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần bay xuống địa huyệt cổ chai. “Grào... lòng hiếu gì có thể giết hai ma thần. Họ biết rõ là bị dụ đến đây, biết đây không phải chốn tốt lành mà vẫn cậy tu vi cao thâm mạo hiểm tiếnvào, lại có kịch hay để xem. Grào...” Quả nhiên không lâu sau, Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần chạy ra, một cỗ vô hình khí mang truy đuổi theo, trên hải đảo, sinh mệnh chi thụbùng lên vạn trượng quang mang chiếu rọi thiên địa, mọi lục sắc thần quang ngưng tụ thành một điểm, hóa thành một bàn tay rộng mười mấytrượng. Hiển nhiên, Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần gặp phải vấn đề như Thần Nam. Họ vừa rời khỏi địa huyệt, cự chưởng bổ tới ngay.Lưỡng đại ma thần kinh hãi, vội vạch ngang hư không chạy ra ngoài biển. “Ầm.”Bàn tay liên tục bổ xuống khiến sóng gió ngút trời, Hắc Ám ma thần và Tà Dục ma thần liên tục bỏ chạy. “Chết tiệt, lại trúng kế, tiểu tử đó không ai dò được tâm tư, hắn nói toạc ra mà lại thành bày trò.” Tà Dục ma thần phẫn nộ gầm lên.Bàn tay rợp trời bổ xuống, mỗi đòn che kín phạm vi mười mấy trượng, truy kích Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần không còn đường lên trời hay xuống đất.“Soạt soạt.” Hai người nhanh chóng biến mất trên không, trốn vào nội thiên địa. Nhưng bàn tay như có linh trí, chớp mắt liền nắm được tọa tiêu trên không củahọ, hung hãn ấn xuống, quang ảnh lóe sáng, lưỡng đại ma thần nhếch nhác chạy khỏi nội thiên địa. Thần Nam trốn trong mây nói: “Chuẩn bị xuất kích, mục tiêu Tà Dục ma thần!”Đương nhiên, trước mặt bàn tay khổng lồ, bọn hắn quyết không dám xuất hiện. Nhưng không đợi bọn hắn hành động, dưới biển đã có biến hóa.Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần vận chuyển công lực, phát ra ma khí ngút trời, toàn lực chống lại. Chưởng lực hùng hậu liên tục nghịch không bay lên đập vào bàn tay màu lục nhưng hiệu quả không thu được bao nhiêu, bàn tay chỉ hơi ngừng lại rồi lại bổ xuống.“Hắc Ám, ngươi ...” Biến cố phát sinh, Hắc Ám đại ma thần đột nhiên xuất thủ với Tà Dục ma thần vốn không phòng bị, bản thân hóa thành một tia chớp bay đi.Bàn tay vỗ xuống hóa chưởng thành trảo, chộp Tà Dục ma thần vào lòng tay. Bất quá, bàn tay quá lớn, Tà Dục ma thần còn nhỏ hơn con kiến.

Bàn tay thần bí không truy kích Hắc Ám đại ma thần, nắm chặt Tà Dục ma thần rồi nhanh chóng co lại, hóa thành còn mấy trượng, lục quang chiếurọi thiên địa, vô cùng rực rỡ. “A ...”Tà Dục ma thần kêu lên thảm thiết, tiếng kêu khiến người khác lạnh mình. Thần Nam và Tử Kim thần long hít sâu một hơi khí lạnh, ma thần vốn có mái tóc đen dài chợt biến thành trắng muốt, sinh mệnh chi năng rút đi nhanhchóng. Từng đạo sinh mệnh chi năng từ thân thể Tà Dục ma thần tràn ra, thấu qua bàn tay màu lục phiêu tán lên không trung rồi tụ về hòn đảo. Sinh mệnhchi năng của cường giả Thần Vương cấp hùng hồn vô tưởng, điểm điểm quang hoa che kín tầng không hải đảo rồi thấm vào sinh mệnh chi thụ. Bọn Thần Nam nhìn nhau, sinh mệnh chi thụ lại hấp thu được sinh mệnh chi năng của Tà Dục ma thần, quả vượt ngoài ý liệu của bọn hắn. Vô tậnsinh mệnh chi thụ do ai trồng? Còn có tác dụng thần bí gì nữa? Nửa thời thần sau, Tà Dục ma thần tiêu tan trong lòng tay màu lục, còn lại những tro tàn bay trong không trung. Đúng lúc đó từ phía xa có ba bóngngười bay tới. Thần Nam liếc mắt liền nhận ra: “Ta đã gặp Nguyên Tố thủy thần, không ngờ cả Chiến Thần và Quang Minh thần cũng tới.”Quang chưởng màu lục như có linh tính, cảm ứng thấy khí tức tam vị chủ thần, nó không lui về hòn đảo mà lặng lẽ lơ lửng trên không đợi ba người đến gần.Thần Nam thoáng nghĩ: “Bàn tay thần bí này thái quá cổ quái nhưng đã có mấy tên xui xẻo đến rồi, tạo cơ hội cho ta, các ngươi có dám theo ta xuống thần miếu dưới đáy biển nhổ khối thạch bi lên xem có gì xảy ra không?”“Thần dạy, có gì mà không dám.” “Grào... đi nào, long đại gia cũng muốn đi.”Bọn Tử Kim thần long đều chỉ sợ thiên hạ không loạn, đương nhiên hoàn toàn tán đồng đề nghị của Thần Nam, lúc bọn Quang Minh thần đến gần, bọn hắn và Cổ Tư lủi đi, tiến vào thần miếu dưới đáy biển.Lần này cả bốn cùng động thủ, ba Thần Vương cùng Cổ Tư sắp đạt đến cảnh giới này, sau cùng cũng nhổ bật thạch bi đen ngòm lên. Cùng lúc thần miếu rung lên kịch liệt rồi toan sụp xuống, bọn hắn hợp lực nhổ thạch bi, làm bùng lên hào quang chói lòa cùng khí tức khiến ai nấyrun rẩy, sau cùng sụp đổ. “Đi nhanh lên.” Thần Nam cảm giác đại sự không ổn, tuy đang ở đáy biển nhưng cả hải đảo phía trên rung chuyển, đồng thời mặt biển cũng cuộntrào. Bọn Thần Nam thuận thoe thủy đạo tiến vào lòng biển sâu, không dám thò lên mặt biển mà lao đi như sao băng dưới đáy biển.Lúc này Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long đã phát huy tác dụng, long tộc thiên sinh đã khống chế được nước, từng dòng chảy ngầm cuộn ra, liên tục đẩy cả bọn đi.Lúc đi được mấy chục dặm, bọn Thần Nam mới ngừng lại nghỉ ngơi. Lúc cả bốn nổi lên mặt biển, mở thiên nhãn nhìn lại phía sau, tức thì rợn tóc gáy.“Thần dạy, có lẽ… chúng ta gây họa mất rồi.” Long Bảo Bảo lẩm bẩm. “Grào... lần này… tạ hồ chúng ta gặp phiền hà lớn.” Con rồng du côn líu lưỡi.Thần Nam cũng vô cùng khó chịu. Từ xa nhìn lại, bàn tay khổng lồ từ tiểu đảo nổi lên, phía trên cự chưởng mọc đầy sinh mệnh chi thụ, bất quá màu sắc càng lúc càng ảm đạm, saucùng tất cả đại biến dạng! Vốn thần thụ mọc xanh rờn lại biến thành đen ngòm.“Ta… ta không nhìn lầm.” Cổ Tư đưa tay dụi mắt. Thần thụ màu lục dần biến thành những sợi lông đen nhánh.“Thần thánh ơi.” Tiểu long há hốc mồm. Một bàn tay đen xì như thú trảo lơ lửng trên không.“Ô…ông nó chứ, đó không phải là sinh mệnh chi thụ, kì kì kì kì thật ... là…lô..ông thú.” Tử Kim thần long líu lưỡi vào: “Chúng… chúng.. ta… đã thả yêu quái… quái… quái … vật gì ra nhỉ?”Tình cảnh qua đáng sợ, thủ trảo khổng lồ lơ lửng trên tầng không tiểu đảo mọc đầy lông thú đen ngòm, vô cùng ghê rợn. Chương 279: Tụ lại chân thân Thú trảo che kín bầu trời, cộng thêm lớp lông đen nhánh, nhìn càng ghê rợn, quả thật vượt hẳn tượng tượng của con người, thật ra là sinh vật nào mới có trảo lớn đến thế.Bọn Thần Nam và Tử Kim thần long từ xa nhìn lại, không dám đến gần. Thú trảo đột nhiên quẫy lộn trên không, tức thì ô vân dày đặc từ bốn phương tám hướng tụ lại, thinh không vốn sáng sủa chợt u ám hẳn đi.“Soạt”, một tia chớp xé toạc ô vân, vạch thành một tia sáng vàng chóe trên mặt biển, thinh không hoàn toàn tối tăm, mặt biển xanh biếc trở thành trầm trầm, cảm giác nghẹt thở lan tràn khắp không gian.Mạnh như bọn Thần Nam cũng cảm thấy áp lực trầm trọng. “Ầm.”Tia sét khổng lồ từ thinh không hắc ám như một con giao long giáng xuống, nối liền chân trời và mặt biển, tiếng ầm ầm vang lên bất tuyệt. Mặt biển yên lành cuộn lên kịch liệt, từng tầng sóng thần đen nhánh gầm gào. Mặt biển sôi réo.Trên không vang lên tiếng sấm sét, cuồng phong bạo vũ giáng xuống. Cảnh tượng như thiên địa trong ngày tàn.“Đây… đây… đây… quả là cao thủ” Con rồng du côn ấp úng: “Ta nghe nói chỉ có nhân vật cỡ ma gia gia, thần tổ tông trong cổ đại truyền thuyết khi xuất thế mới có hiện tượng này: thiên biến, địa động, phong vân biến ảo theo tình cảm của kẻ đó.”Cổ Tư cũng run giọng: “Đại sự không xong rồi, chúng ta đã gây họa, thạch bi đó là trận thế quan trọng trấn áp thú trảo, bị chúng ta nhổ lên, kết quả … để thú trảo phá ấn thoát ra.”“Có thả tuyệt thế ma tổ ra hay không thì hiện tại không thể vãn hồi nữa, ma trảo khổng lồ đáng sợ này mới là bá chủ ở đây, chúng ta không thể đối

kháng, đừng mong phong ấn nó lại.”“Thú trảo này chỉ là một một phần tàn thể của sinh vật vô danh, nếu nó tụ tập được hết thân thể, không biết là dạng tồn tại đáng sợ nào? Trong thiên địa có mấy ai chế trụ nổi? Chỉ có những nhân vật như thủ mộ lão nhân và thần nữ mới có tư cách này.”Cuồng phong bạo vũ quay cuồng, thiên địa là một màn nước, mặt biển cuồng bạo sôi réo, từng đạo sấm sét sáng lòa giáng xuống. Thần Nam ngẫm nghĩ rất lâu mới nói: “Ma Viên phu nhân từng bảo, trong lần thiên địa đại loạn vạn năm trước có xuất hiện một cự trảo thần bí rộngtrăm ngàn trượng, dễ dàng hủy diệt cả một chủ thần gia tộc. Lẽ nào…cự trảo chúng ta thả ra và cự trảo hủy diệt thần ma vạn năm trước có liênhệ?” Bọn con rồng du côn cả kinh, nếu có liên quan đến cự trảo hủy diệt thần ma vạn năm trước, bọn chúng đã gây ra mối họa ngàn đời.Tử Kim thần long nói: “Tổ tông nó chứ, mong là ngươi đoán sai, bằng không bị người ta biết được chúng ta thả họa hoạn này ra, thần ma khắp nơi sẽ hận chúng ta đến chết.”Long Bảo Bảo cũng không tỏ vẻ gì sợ hãi, nháy mắt nhỏ giọng nói: “Không biết cự trảo này nướng chín ăn có ngon không.” “Cốp.”Thần Nam gõ cho nó một cái nên thân. Nó bất mãn: “Ta chỉ nói thôi mà, có muốn ăn thật đâu.”Trong làn sóng dâng ngút trời, bọn Thần Nam ẩn vào nước biển, lên xuống theo nhịp sóng. Thần Nam dung thần thức tìm kiếm: “Không biết bọn Quang Minh thần và Chiến Thần có bị thú trảo xử lý không.”Tựa như đáp lời, hắn vừa nói xong thì thấy ba cỗ tinh thần dao động, linh thức sắc bén cho hắn biến cách đó mấy dặm có ba Thần Vương từ đáy biển tiến lên rồi ẩn vào làn sóng.“Ba tên này đúng là may mắn, chắc do có Nguyên Tố thủy thần, ả ở trong nước đúng là sở trường.” Tử Kim thần long cảm thán. Hiện tại cự trảo đáng sợ và thần bí xuất thế, bọn Thần Nam không dám đến tìm bọn Chiến Thần gây sự, chăm chắn nhìn lên hư không xem thú trảosẽ biến hóa thế nào. Đột nhiên Thần Nam cảm giác khác lạ, trong không khí có mùi máu tanh. Đang lúc ngạc nhiên thì cuồng phong bạo vũ cũng thay đổi.Cơn lốc ào ào chợt phát ra âm thanh nghèn nghẹn, phía dưới thấp dấy lên trận trận hoàng vụ, thanh âm vô cùng kinh rợn, không trung không trút nước xuống mà trút huyết thủy!Mưa máu ào ào. “Thần thánh ơi.” Long Bảo Bảo rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa nãy ta.. ta nói chơi thôi, hiện tại ta không muốn nướng ngươi nữa.”“Quái vật này thái quá tà dị.” Giọng Tử Kim thần long hơi run: “Chỉ là một thú trảo mà thiên địa cũng rải mưa máu xuống, lẽ nào hắn khiến được thiên địa nghe theo? Nếu thế mà hắn tụ thành chân thân hoàn chỉnh thì thủ mộ lão bất tử, cả Tây thổ đại xà cũng chưa chắc dám chạm vào. Đángsợ.” Ngoài xa bọn Quang Minh thần, Chiến Thần cũng lạnh người, qua dao động tình cảm mạnh mẽ là biết họ lo sợ. Tam vị chủ thần đương nhiên cũngphát hiện bọn Thần Nam nhưng họ không chủ động phát động công kích, thú trảo xuất hiện khiến họ không còn mảy may chiến ý. Gió lốc gầm rít, một nỗi bi thương từ từ tràn lan khắp không gian, cả thiên địa nhuốm khí tức thê lương.Thiên địa cũng cảm ứng. Thần Nam cũng không hiểu lắm: “Y bi thương? Nhân vật cỡ này sao lại như thế? Không cần thiết phải theo tiêu chuẩn thái thượng vong tình yêu cầubản thân tuân theo nhưng nên làm nhạt đi tình cảm phàm tục. Chỉ là bộ phận thân thể, lẽ nào có linh thức hoàn chỉnh? Quyết không thể nào, đó chỉ làlinh thức tàn khuyết còn lại.” Thiên địa tinh phong huyết vũ nhưng lại nhuốm đầy bi thương.“Soẹt.” Một tia sét khổng lồ đánh xuống, huyết vũ ngừng lại, bi phong lặng tắt, ô vân trên không tan dần, ánh nắng vàng lại rải xuống, mặt biển trở lại bìnhtĩnh, biển trời trải một màu xanh, cơ hồ tất cả mọi sự vừa nãy đều là ảo ảnh, thoáng chốc đã tan biến sạch sẽ. Nhưng thú trảo vẫn nổi trên không, cho bọn Thần Nam biết những gì bọn hắn nhìn thấy đều là thật.“Vụt.” Thinh không lại dấy lên cuồng phong, ma chưởng đen ngòm dấy lên ma vân ngút trời, che kín vầng dương vừa ló ra, thú trảo khổng lồ lao vút đi vềĐông phương, vô tận ma vân bay theo. Từ xa nhìn lại thấy tầng không phương đông nhuộm đen.“Sao đây?” Tử Kim thần long hỏi. “Đuổi theo, để xem nó biến hóa thế nào.” Thần Nam quyết định bám theo. Bọn Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo cũng mật lớn bằng trời, lập tứcđồng ý. Thần Nam, Tử Kim thần long, Cổ Tư, Long Bảo Bảo bám theo mặt biển truy đuổi.Thú trảo lướt đi vạn dặm, mặt biển vô tận tựa hồ còn rộng hơn hải dương ở Nhân gian giới, lúc cự trảo dừng lại, bọn Thần Nam lập tức cảm giác không ổn, vô cùng kinh hãi.Một hòn đảo xuất hiện trước mặt, thần quang màu lục sáng lóa, cả hòn đảo như một viên minh châu khảm lên mặt biển, trên đảo cũng mọc đầy sinh mệnh chi thụ.Đương nhiên, bọn hắn lập tức liên tưởng rằng hòn đảo này cũng phong ấn một phần tàn thể của thần bí sinh vật. Tình hình cũng giống hòn đảo phong ấn thú trảo.“Mẹ ơi, xem ra chúng ta gây họa thật sự rồi.” Tử Kim thần long kêu lên kinh hãi: “Hắn định phá các phong ấn khác sau đó tụ lại chân thân sao?” Sự thật chứng nghiệm ý nghĩ của nó, ma trảo đột nhiên đáp xuống, trực tiếp vào trong lòng biển.“Thần dạy, lẽ nào hải đảo này cũng có một tòa thần miếu.” Thần Nam không lý đến hai con rồng, lợi dụng lúc ma trảo vào trong nước biển, hắn nhanh chóng đằng không, từ trên cao nhìn xuống. Tuy cách mấychục dặm nhưng với thiên nhãn thần thông, cảnh vật trên đảo hiện lên rất rõ ràng. Cổ Tư và hai con rồng cũng bay lên, Cổ Tư cả kinh: “Trên hòn đảo này, sinh mệnh chi thụ liền vào nhau, tựa hồ…là một cánh tay, là cẳng tay bị mấtbàn tay.” “Không sai.” Thần Nam trầm giọng: “Xem ra quái vật định tụ lại chân thân, tìm theo các bộ phận mà giải phong ấn.”“Ầm.” Mặt biển dấy ngàn tầng sóng vô tận lên tận trời cao, một tấm thạch bi bay lên khỏi mặt nước rồi nổ tung khiến hải đảo rung lên mãnh liệt.

Bọn Thần Nam vội lao xuống lòng biển, ẩn giữa làn sóng ầm ào nhìn hào quang chói lói trên hòn đảo.“Ầm, ầm, ầm.” Hải đảo lay động mãnh liệt, mặt biển sôi sục, đạo đạo lục sắc thần quang chiếu sáng thiên địa, sau cùng một dòng năng lượng bài sơn đảo hải nổtung, một cánh tay rợp trời từ hải đảo bay vút lên, dài như một dãy núi. Sinh mệnh chi thụ che kín cánh tay nhanh chóng đổi màu, màu lục sáng chói thần quang biến thành lông thú đen nhánh, vô cùng đáng sợ.Nước biển trào dâng, thú trảo bay lên không, phát ra trận trận ma khí, va mạnh vào cánh tay. “Ầm.”Vô tận ma khí lan tràn khắp không gian, mặt biển trở nên tử tịch vô cùng, thiên địa một màn hắc ám. Thần Nam lẩm bẩm: “Rất có thể chúng ta được tương chứng kiến một trường thiên địa đại sự kiện, một nhân vật ảnh hưởng đến thiên địa an ninhsẽ phục sinh.” Chương 280: Chân thân sinh Cánh tay che kín đất trời, dài hơn bảy mươi dặm, phủ một lớp lông thú đen ngòm, như dãy núi sừng sững trên không, hình dạng ghê rợn cực điểm, vượt hết mọi tưởng tượng của con người.Quả thật không tin nổi, nó sánh được với Thái cổ cự nhân từ thủa khai thiên tịch địa.Cánh tay khẽ lắc lư trên không, thiên địa liền nổi cuồng phong bạo vũ, sấm sét ùng oàng, xuất hiện dị tượng. Trong lúc sóng thần dâng cao, huyết vũ rải xuống, cánh tay đột nhiên tạo thành động tác, thú trảo khổng lồ bổ thẳng xuống hòn đảo bên dưới.“Ầm.”Sóng biển dâng lên tận trời, hòn đảo bị bàn tay đánh tan, rồi tan biến trong nháy mắt. Đó là hủy thiên diệt địa chi lực!Sóng thần dâng trào, lúc sóng biển rút đi, hải đảo cũng biến mất, trên mặt biển dường như chưa từng có hòn đảo nào như thế.Cánh tay bay lên, dấy thành ma khí cuồn cuộn, lao về phía xa. Ô vân tan dần, mặt biển trở lại yên tĩnh, dương quang chiếu rọi, chim biển tung cánh, cự ngư quăng mình, mỹ cảnh quả thật vô cùng tươi đẹp.Nhưng bức tranh hồi nãy vẫn in sâu trong lòng bọn Thần Nam và Tử Kim thần long, một đòn của cự chưởng xứng danh vô địch, không ThầnVương nào đỡ nổi, ngạnh tiếp ắt tan xương nát thịt, tịch diệt tức thì. “Làm sao bây giờ?” Tử Kim thần long hỏi.“Đuổi theo, ta muốn xem đó là thần thánh phương nào.” Thần Nam bay trước, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo bám theo.Cổ Tư bay đến cạnh Thần Nam hỏi: “Ta biết vì sao lại xuất hiện nhiều sinh mệnh chi thụ như thế. Nhân vật bị phong ấn quá lợi hại, sinh mệnh chi năng của y vô cùng hùng hậu, tuy bị chia ra phong ấn trên các hòn đảo nhưng sinh mệnh chi năng xuyên qua phong ấn tràn lên mặt đất, ngưng tụthành sinh mệnh chi thụ.”Long Bảo Bảo hiếu kỳ: “Ngưng tụ thành vật thật được sao?” Cổ Tư giải thích: “Cũng không có gì kỳ quái. Theo truyền thuyết, có những vô địch Thái cổ cường giả chết đi, thân thể có thể hóa thành núi sông, cónhững người mạnh hơn, không chỉ hóa thành sông lớn, núi non trùng điệp mà biển rộng vô tận, lục địa rộng lớn cũng chỉ là một phần thân thể, cóthể nói họ hóa thành một thế giới. Nên thú trảo mà chúng ta phát hiện, sinh mệnh chi năng của nó hóa thành sinh mệnh chi thụ cũng là bình thường.” “Đúng vậy, ta từng nghe có những cường giả như thế tồn tại.” Con rồng du côn cảm thán: “Đúng là lật tay thành mây, trở tay thành mưa. Thiên địanằm hết trong tay ta.”Bay được mấy ngàn dặm, trên mặt biển mênh mang lại xuất hiện một hòn đảo xanh rờn, thần quang xung thiên. “Không phải chứ, lại tìm thấy một hòn đảo? Grào… Bà nó chứ.”Thú trảo nối thêm cánh tay, uy lực càng không thể tưởng tượng, khẽ phất lên trên không, mặt biển yên lặng liền gào rú, sóng dâng ngút trời, mộttấm bia đá thần quang sáng rực từ đáy biển bay lên, phát ra vạn trượng quang mang rồi nổ tung. Thần Nam mở thiên mục, nhìn rõ trên tấm bia có khắc một chữ: Thần!Hoàn toàn giống với tấm bia ở ngôi thần miếu dưới đáy biển phong ấn ma trảo.“Quả như ta dự đoán, dưới mỗi hòn đảo đều có thần miếu và một khối trấn ma thạch bi! Vì sao lại điêu khắc chữ Thần nhưng phải thủ bút của phụ thân ta? Lẽ nào Thần gia còn có người khác qua đây? Hoặc còn có ẩn tình?” Hắn chợt run lên, lòng có dự cảm không lành, đoán được một kết quảđáng sợ.Nhìn sang thú trảo, nó vẫn đang tung hoành, trên hòn đảo thần quang xung thiên, nửa lồng ngực từ từ nổi lên, thần mang màu lục chiếu rọi thiên địa. “Thần dạy đáng sợ quá, lồng ngực tan nát bị khuấy động nổi lên.”Lồng ngực tan nát bất kham, nửa trái vẫn nguyên lành, từ đầu vai xuống eo vẫn còn giữ được nhưng nửa phải tựa hồ bị xé nát, thiếu hết mọi bộphận. Hào quang màu lục nhanh chóng nhạt dần, lớp lông thú màu đen dài rậm vươn ra khắp toàn thân. Y trải ra như đám mây che kín thái dương trên trời, âm ảnh lan khắp mặt biển, tiếng sấm ầm ầm vang lên, lồng ngực và cánh tay lơ lửng trên khôngva nhau thật mạnh, bùng lên sinh mệnh chi năng hùng hồn cùng vô tận ma khí.Ma vân che phủ, ngực và tay nối vào nhau, không gian lập tức rung lên kịch liệt, cuồng phong bạo vũ, sấm sét giáng xuống, mặt biển dậy sóng ngút trời.Huyết vũ phiêu tán, tàn thể như ngọn núi từ trên không, dấy lên vô tận ma vân chầm chậm đáp xuống, đoạn cánh tay trái vung mạnh lên, hung mãnhấn xuống dưới. “Ầm.”Hòn đảo phía dưới bị đánh tan tành.Tàn thể lại bay lên trời, lao về xa xăm. “Nhanh quá.” Thần Nam lẩm bẩm: “Cứ thế này, không đầy mấy ngày, y sẽ tụ hợp lại hết chân thân.”Tất cả đúng như hắn dự liệu, ma trảo tụ được cánh tay cùng nửa thân trái, năng lực tựa hồ tăng cao, tốc độ của tàn thể bay trên mặt biển càngnhanh hơn. Chỉ một ngày mà y đã tụ được hoàn chỉnh nửa thân trên, hai cánh tay như hai ngọn núi cũng đã hoàn toàn tụ hợp!Ngày thứ hai, ma thân dấy lên trận trận ma vân, tìm được một đoạn đùi ở đáy biển sâu, vừa hợp lại với thân thể, hòn đảo liền bị đánh tan ngay.Trong hôm đó, gióng chân cũng được tìm thấy và hợp vào tàn thể. Ma thân chỉ còn thiếu một chân và đầu là hoàn chỉnh. Tàn thể là mình người nhưng lại bao phủ một lớp lông thú dày đặc, đáng sợ vô cùng.Thần Nam từng hoài nghi đó có phải là cự viên nhưng quan sát cẩn thận, hắn phát hiện là thân người, bất quá cao lớn hơn người phổ thông, cộngthêm lớp lông dày đặc. Ngày thứ ba, tàn thể không có thu hoạch gì, liên tục bay lượn trong đại hải vô tận, nhưng không cảm ứng được một chân và đầu ở đâuĐến ngày thứ năm, một hòn đảo lớn lại xuất hiện trên mặt biển, lục quang ảm đạm nhưng quả thật có linh khí che kín tầng không, tàn thể lao xuốngnhư ngọn núi màu đen khổng lồ. Năm ngày nay, bọn Thần Nam bám theo sau, giờ liền biết chiếc chân còn lại đã tìm được, đó là một chiếc chân hoàn chỉnh, nhưng sinh mệnh chithụ phủ trên nó tựa hồ có vấn đề, không còn bao nhiêu ánh sáng.Con rồng du côn thấy nhiều hiểu rộng, chặc lưỡi: “Lại có trận pháp che trên hải đảo, nếu không sinh mệnh chi thụ sao lại mất đi một nửa tinh hoa?” “Ầm.”Sóng dâng ào ào, trấn ma thạch bi ở đáy biển xung thiên rồi nổ tung trên không.Hải đảo liền phát ra trận trận lục quang, bất quá chiếc chân bị phong ấn không bay lên. Một tiếng rít lảnh lót vang vọng, một con cửu đầu cự điểu cao mười mấy trượng bay vút lên.Cửu đầu điểu quả thực rất lớn nhưng so với ma thể tàn khuyết lại quá nhỏ bé như con sâu cái kiến, toàn thân nó phủ một lớp lông xanh biếc, phátra trận trận thần quang cùng một cỗ sức mạnh hùng hồn. “Tuyệt đối là sức mạnh cấp Thần Vương trở lên.” Thần Nam cả kinh, đây là cường giả mạnh nhất từ lúc xuống tầng địa ngục mười bảy, dao độngcực mạnh tràn ra theo đường vẫy cánh khiến mặt biển rung lên bần bật.Tử Kim thần long nói: “Con cự điểu này tựa hồ giành lấy năng lượng của sinh mệnh chi thụ, nhìn nguyên khí dao động từ lông cánh nó phát ra, thanh tân khác nào năng lượng của hòn đảo, khẳng định là cùng gốc.”Tàn thể trên không tuy không có đầu nhưng cơ hồ nhìn rõ tất cả, hai ngọn ma trảo rợp trời bổ xuống cửu đầu điểu.Tiếng rít vang trời. Cửu đầu điểu nghịch không bay lên, không hề tránh mà lao thẳng vào ma trảo, quái sự liền xảy ra. Quái điểu cao mười mấy trượng tựa hồ gặp gióliền phóng đại, thân thể nhanh chóng biến thành cự điểu lớn mấy chục dặm, hai cánh giang ra dài không dưới trăm dặm, chặn hết toàn bộ ánhnắng trên không lại, tạo thành một vùng âm ảnh. “Thần thánh ơi, không tin được.” Long Bảo Bảo hô lên kinh hãi.Thần Nam, Tử Kim thần long, Cổ Tư đều há hốc mồm, cửu đầu điểu quá kinh nhân, lại phóng đại thân thể đến mức này, sánh ngang ma thể. Đồngthời phát ra dao động năng lượng càng lúc càng mạnh, không biết mạnh hơn lúc đầu bao nhiêu lần. “Kinh khủng, tầng địa ngục mười bảy này quá biến thái. Xuất hiện một ma thể đã khiến người ta không tin nổi, giờ lại có thêm một quái điểu, cũngcó thực lực không đoán nổi, trời mới biết ở đây còn những dạng tồn tại biến thái nào.”Không chỉ con rồng du côn cảm khái mà Thần Nam cũng ngầm tặc lưỡi. “Ầm.”Hai cánh quái điểu như hai lưỡi đao bén ngót, trong lúc cực tốc phi hành cắt tan hư không thành hai khe nứt cực lớn, song trảo phát ra hào quangxanh biếc, chộp vào tàn thể. Chín chiếc đầu cũng phun ra thần quang sáng chói đánh vào ma thân. Mỗi dải hào quang dài mấy ngàn trượng, rộng mấy chục trượng, năng lượng

ẩn chứa trong đó đương nhiên khủng khiếp.Ma trảo trên không liên tục vung lên, phát ra trận trận ma khí, hóa giải toàn bộ thanh quang vô tận, rồi bổ vào cự điểu.Tiếng chim kêu vang động, phảng phất xuyên qua óc bọn Thần Nam, thanh âm quá mạnh khiến tất cả phải phong bế thính giác, bằng không sẽ bị xé tét màng tai.Hai cánh cự điểu sắc bén không kém thần binh bảo nhận, liên tục bổ vào ma trảo trên không, điểu trảo và chín chiếc đầu liên tục phát động côngkích. Ma thân bị đánh cuống cuồng, nhất thời không làm gì được cửu đầu cự điểu.Nhưng không lâu sau, hai ngọn ma trảo chộp cứng được cự điểu, nhúng xuống biển rồi giơ lên không xén tan.“Ầm.” Thiên địa nguyên khí lay động, vô tận sinh mệnh chi năng tràn ra, bọn Thần Nam cũng cảm nhận được linh khí hồn hậu trên không, Cổ Tư tham lamhá miệng hút lấy, đồng thời toàn lực vận chuyển công pháp, hấp nạp sinh mệnh chi năng.Nhưng vô tận sinh mệnh chi năng chỉ khuếch tán giây lát, đoạn đột nhiên hóa thành thần quang tụ tập xuống hòn đảo. Sinh mệnh chi năng cực mạnh tựa hồ tràn xuống hết khiến sinh mệnh chi thụ lập tức thần quang đại thịnh, chúng cũng dùng toàn lực hấp thu sinhmệnh chi năng.Cự điểu bị ma thể xé tan không có máu phun ra, thân thể nó mờ dần rồi hóa thành linh khí bay về hòn đảo. “Ông nó chứ, cuối cùng ta cũng hiểu chuyện gì, ta đã bảo là trên đời không thể có lắm loại biến thái như thế. Con cửu đầu cự điểu hoàn toàn do linhkhí hóa thành, do sinh mệnh chi năng từ ác ma bị phong ấn phát ra ngưng tụ lại, thời gian quá lâu mới dần mở linh trí, tu thành yêu ma. Hiện tại, yêuthân bị xé, linh khí tan đi, nó quay về bản thể, trở về chân ác ma.” Thần Nam cũng biết, cự điểu bất quá là hóa thân của ma thoái, do không thể xung phá phong ấn, nên để nguyên khí thoát khốn theo một cách khác.“Ầm, ầm, ầm.”Hải đảo lay động, một chiếc chân như đỉnh núi cao bay lên không. “Ầm.”Tàn thể và ma thoái va vào nhau, sau cùng hợp thành một ma thân gần như hoàn chỉnh.Đó là một thân thể đỉnh thiên lập địa, nếu không bị lông thú đen ngòm che phủ, ắt xứng danh dị thường cường kiện và hoàn mỹ, hoàn toàn do hoàng kim đúc thành.Ma thân quá cao lớn, đứng trên mặt biển mà nửa thân thể đã vượt qua mây trắng trên không.Cuồng phong ào ạt, ma khí dấy lên, sóng quăng lên không, ma vân tụ tập. Trong tiếng sấm sét, huyết vũ phiêu tán xuống, nhưng lần này huyết vũ không rơi xuống biển mà tụ hết vào ma thân, toàn bộ huyết thủy từ bốn phương tám hướng cũng thấm hết vào y.Thần Nam vô cùng kinh hãi: “Lẽ nào huyết vũ là huyết dịch của y vẫn phiêu tán trong thiên địa hiện tại tụ tập lại?”Bọn Tử Kim thần long gật đầu tán đồng. Ở hướng khác, Quang Minh thần, Chiến Thần, cả Nguyên Tố thủy thần lộ vẻ ngưng trọng thảo luận.“Chắc là ma huyết hiện tại tụ tập lại.”“Tụ hợp chân thân gần như hoàn toàn thành công, chỉ còn thiếu đầu.” Chương 281: Chiến ma – Thần Chiến Vô đầu ma thân đứng sừng sững, tuy không có đầu nhưng toàn thân vẫn vô cùng linh hoạt, như người khai thác thế giới này khiến lòng người kính sợ, khí thế phát ra khiến chúng thần bái phục.Đó là chúa tể tuyệt đối, dao động năng lượng hùng hậu hơn mặt biển phía dưới, hùng mạnh như bọn Thần Nam, Tử Kim thần long cũng sinh lòng sợ hãi, không dấy lên nổi chiến ý.Trước mặt nhân vật như thế, dù là Thần Vương cũng phải bái phục. Hiện tại Thần Nam buộc phải tin rằng trên đời thật sự có cao thủ lật tay phá nát trời, giậm chân nứt đất, hủy diệt được cả thiên địa. Hắn tin rằng trừphi nữ tử trong ngọc như ý hoặc thủ mộ lão nhân tới, ngoài ra không ai đủ tư cách đấu một vài chiêu với cường giả như khai thiên cự nhân này. Thiên địa sấm sét ùng oàng, huyết vũ rơi rơi, vô tận huyết vụ trùm lên vô đầu ma thân, nhanh chóng dung nhập vào thể nội.Bất diệt ma huyết phiêu tán trong thiên địa không biết bao nhiêu năm đang tụ tập lại. Thật sự là sáng tạo thần thoại của thần thoại. Thật ra cường giả này mạnh cỡ nào?Thiên không diệt nổi! Địa không chôn vùi nổi. Mặt biển cuồn cuộn nhưng thoáng chốc nước biển hôn ám dưới chân ma thân đột nhiên lùi lại, đại dương đang cuộn sóng lại xuất hiện một vùngchân không, nước biển bị một luồng đại lực mạnh không tưởng tượng nổi đẩy lùi. Thiên địa sấm sét ầm ầm, huyết vũ cuồng bạo hẳn lên.Từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện từng dải hình ảnh như huyết long, lại giống cả những tia sét màu máu từ xa tụ lại. Quan sát kĩ sẽ nhận ra là dòng sông do huyết thủy tụ thành.Huyết thủy phảng phất như từ mọi ngóc ngách của tầng địa ngục thứ mười bảy, không quản vạn dặm xa xôi đổ về. Màu máu vô tận nhuộm đỏ thinh không, huyết vũ bay bay, huyết vụ lan tràn, huyết hà gầm gào, thinh không cơ hồ hóa thành huyết hải.Ma thân cao lớn được huyết tẩy tựa hồ càng cao vời vợi, đứng sừng sững như chúa tể khống chế cả vùng thiên địa. Nhìn màu máu vô tận cùng ma thần khiến người khác ngưỡng vọng, không hiểu sao Thần Nam lại nhớ tới câu nói: Đến lúc âm dương nghịch loạn,dùng ma huyết nhuộm đỏ trời xanh. Tà Tổ bị phong ấn tại Đạm Đài thánh địa từng nói thế, chín giọt chân ma chi huyết trên Trấn Ma thạch từng hú lên như thế, nhưng không ai biếtngười nói câu đó đầu tiên là ai. Liên tưởng đến câu nói đó, Thần Nam bất giác thấy hợp với hoàn cảnh này.Ma huyết vô tận quét qua thiên địa khiến đại dương và thinh không bị che mờ, chỉ còn ma thân là duy nhất trong thiên địa. Câu nói đó có phải là dự ngôn? Thần Nam buộc phải đặt ra liên tưởng.“Thần dạy, y mạnh quá.” Long Bảo Bảo thấp giọng: “Ta mà có sức mạnh thế này, còn món gì ngon trong thiên hạ mà không được ăn…” “Siêu cấp quái vật…siêu cấp quái vật…” Lão du côn chấn kinh, liên tục lẩm nhẩm lại câu nói.Sau một ngày một đêm, huyết vụ mới dần tan đi, vô đầu ma thân đứng trên mặt biển như đất bằng, rảo bước tiến về Đông phương. Ánh dương quang rải xuống, mặt biển yên bình trở lại, trởi biển xanh biếc một màu, nhìn từ xa, trời biển nối liền nhau.Vô đầu ma thân đi trên mặt biển, mỗi bước lướt xa mười dặm nhưng không làm dấy lên bọt sóng, cũng không lún bàn chân xuống nước. Y rảo bước đi, tựa hồ đã có mục đích xác định.Dọc đường đi qua nhiều hòn đảo, tại không ít đại đảo có Đồ Đằng thú thực lực hùng mạnh, có con không biết tự lượng sức, bay lên cao định hỏi ma thân là thần thánh phương nào, câu trả lời là ma trảo khổng lồ ập xuống, đánh tan xác chúng.Thực lực song phương quá hênh lệch, cách nhau một trời một vực. Thần Nam và Tử Kim thần long cứng người, thực lực của vô đầu ma thân, họ không nghĩ ra ai ngoài thần nữ và thủ mộ lão nhân, có đủ tư cáchtranh cao thấp. Tuy nói khắp mặt biển không gặp thách thức nhưng vẫn xuất hiện mấy cao thủ, mấy Đồ Đằng thú tu vi gần đạt đến Thần Vương chi cảnh.Phía tận đầu của mặt biển mênh mông, một vùng xanh ngắt xuất hiện trước mắt bọn Thần Nam, là một lục địa.

Vô đầu ma thân đi qua mặt biển, quả nhiên tìm đến vùng lục địa này, tựa hồ có linh thức hoàn chỉnh, mọi hành động đều chuẩn xác.Lục địa cực rộng nhưng vẫn nguyên thủy, rừng rậm dày đặc phủ khắp nơi, hung điểu man thú nhan nhản, đều là dị chủng. Như cự tượng cao hai mươi trượng, song đầu đại mãng dài trăm trượng, ngũ sắc cự điểu xòe cánh dài bảy, tám trượng, địa long lớn như ngọnnúi. Tùng bách san sát, cổ thụ mọc ngút trời, man thú ẩn hiện, phảng phất như cả bọn quay về thời viễn cổ.Vô đầu ma thân đi chừng mấy trăm dặm, liền gặp một bộ lạc lớn, nhân số hơn vạn người, một Đồ Đằng thú hùng mạnh bay lên, tạo thành dao động năng lượng ào ạt.Bọn Thần Nam ở ngọn ní ngoài xa rúng động, dựa vào linh giác sắc bén, hắn nhận ra Đồ Đằng thú mặt người thân nhện này đã đạt tới Thần Vương cảnh giới, là siêu cấp cường giả.Thần thức dao động trên không, Thần Nam lần theo dao động, tức thì hiểu được ngọn ngành. “Ta là Đồ Đằng thần trong phạm vi mười vạn dặm quanh đâu, biết được từ Tây hải có cự ma xuất thế, tiến về đại lục này, không ngờ là loại vô đầucự ma, thật ra ngươi là thần thánh phương nào?” Đáp lời Đồ Đằng thần là ma trảo bổ tới, bất quá lần này sức mạnh của ma trảo hơn hẳn, trực tiếp xé toang hư không, chộp vào nó.Đồ Đằng thần mặt người thân nhện sợ hãi, để lại tàn ảnh dưới đất, nhanh chóng xuất hiện ở một hướng khác, thực lực Thần Vương cấp cũng không chống nổi nên đành tránh đòn đánh hung hãn kia.“Ầm.” Ma trảo bổ nát một ngọn núi khiến cát bụi mịt mờ, loạn thạch xuyên không.“Ngươi là yêu ma phương nào? Định tấn công đất của thiên thần sao? Thiên thần thống trị lục địa này, ngươi định trở thành địch nhân của ngài sao?” Đồ Đằng thần gầm lên.Tuy ra vẻ cứng cỏi nhưng nó đang hoảng sợ, đối diện với bá chủ không thể dò nông sâu như cự ma, có ai không sợ hãi. Bọn Thần Nam và Tử Kim thần long kinh ngạc, không ngờ mạnh như Thần Vương vẫn là thủ hạ của “Thiên thần”, xem ra kẻ chưa xuất hiện rất lợihại. Nhưng chắc chắn sẽ được gặp ngay, thế nào y chả xung đột với vô đầu ma thân. “Ầm.”Lại một ngọn núi bị ma trảo đánh tan, đại lực khiến Thần Vương cũng phải e dè tránh đi. Đồ Đằng thần mình nhện mặt người biết mình không phải địch thủ của vô đầu ma thân nên đằng không bay lên nhưng đối phương không cho nó cơhội, rảo bước tới, cơ hồ ảo hóa xuất hiện ngay trên không, thoáng chốc di chuyển mấy chục dặm, chặn đường Đồ Đằng thần, ma trảo khổng lồ lạichụp xuống. Kết quả không cần tính toán, ngay cả Tà Dục ma thần kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú cũng không thoát được ma trảo nói gì đến ĐồĐằng thần có thực lực nhưng kinh nghiệm kém hẳn? Đồ Đằng thần tận lực, mấy lần phá toái hư không bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn bị ma trảo xé tan. Bọn Thần Nam và Tử Kim thần long từ xa đứngnhìn lạnh hết mình, đó là một Thần Vương mà bị giết chết quá dễ dàng. “Ầm, ầm, ầm.”Mặt đất rung lên, nguyên thủy sâm lâm lắc lư, những cây cổ thụ cao vút bị bàn chân của vô đầu ma thân giẫm nát như cỏ dại, y không hề do dự tiến về Đông phương.Trừ bọn Thần Nam, ở hướng khác còn có Chiến Thần, Quang Minh thần, Nguyên Tố thủy thần ngầm bám theo. “Đáng sợ thật, kẻ này là ai?” Nguyên Tố thủy thần tựa hồ hoảng sợ, mặt mày nhợt nhạt, thần sắc cực kì khó coi.Sắc mặt Chiến Thần cũng không dễ coi hơn, biết mình cách vô đầu ma thân một khoảng xa, không thể so sánh với nhau, bậc chủ thần nổi danh về chiến lực như y so với đối phương chỉ đáng làm trò cười.Thần Nam cũng phát hiện bọn Quang Minh thần và Hắc Ám đại ma thần nhưng cả ba nhóm đều không có ý động thủ, lặng lẽ tách ra, lần lượt bám theo vô đầu ma thân, họ đều muốn biết cự ma này sẽ làm gì tiếp theo.Cứ thế đi suốt mấy ngàn dặm, dọc đường, vô đầu ma thân lại thể hiện thực lực kinh hồn, xé tan một Thần Vương Đồ Đằng, từ đó không còn Đồ Đằng thú nào dám thò ra nữa.Đi qua một đại bộ lạc, nhưng người gần như nguyên thủy này đều hoảng sợ quỳ hết xuống, lẩm nhẩm cầu nguyện nhưng ma thân không chạm đến những kẻ phàm nhân nhược tiểu.Các Đồ Đằng thú đã biết tin cự ma xuất thế, báo cho nhau, bọn Thần Nam đoán rằng vị thiên thần kia cũng biết tin này, nếu là nhân vật hùng mạnh, kiểu gì cũng xảy ra một trận kinh thế đại chiến.Lại đi thêm hơn hai ngàn dặm nữa, bọn Thần Nam bất giác cảm thán, tầng địa ngục thứ mười bảy này tựa hồ cũng rộng lớn ngang với Nhân gian. Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên âm thanh rất nhỏ, hoàn toàn là thần thức dao động đối với một mình hắn.“Không ngờ ngày này đến nhanh thế.” Thanh âm vô cùng già nua, tựa hồ vô hạn cảm khái. “Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất?” Thần Nam cả kinh.“Không sai, là ta.” “Ông tìm ta chỉ điểm chăng? Ngươi mở địa ngục chi môn cho bọn ta chắc không phải vô duyên cớ?”“Không sai, ta đưa tiểu hữu xuống địa ngục không phải vì hứng khởi nhất thời. Ta tuy ở địa ngục nhưng Nhân gian xảy ra chuyện gì cũng biết hết.” Những lời này đều là thần thức dao động nên bọn con rồng du côn không biết.Thần Nam tỏ vẻ ngưng trọng, truyền âm hỏi: “Ông tìm ta có việc gì?” “Nhận lời ủy thác của người ta, tặng tiểu hữu một vật. Hơn nữa dẫn tiểu hữu đến đây giải cứu một người.”Tức thì lòng Thần Nam rúng động, tựa hồ đoán được là vật gì, kích động hỏi: “Người đó… ở đâu?” “Tiểu hữu đã gặp rồi.”Thần Nam ngạc nhiên, câu nói này khiến hắn ngẩn ngơ: “Ta muốn nói đến phụ thân của ta, Thần Chiến…cha ta ở đâu?” Long Bảo Bảo cuộn mình trên va hắn cơ hồ bị dọa giật nảy người lên, mở đôi mắt mêm mang hỏi: “Thần Nam, ngươi sao thế?”Tử Kim thần long và Cổ Tư cũng ngoái lại, kinh dị nhìn Thần Nam đang kích động. Giáo hoàng đời thứ nhất rất tin tưởng bọn Tử Kim thần long, dùng thần thức dao động truyền âm vào tâm hải chúng nên chúng cũng nghe thấy.“Không sai, ta cũng nói đến Thần Chiến, tiểu hữu đã gặp rồi.”

Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long hô lên kinh hãi, hiển nhiên đã nghe rõ lời lão nói, đều vô cùng kinh ngạc.Sắc mặt Thần Nam biến hẳn, buồn thảm hỏi: “Lẽ nào là… chăng?” Ánh mắt hắn ướt đẫm nhìn theo hướng vô đầu ma thân vừa khuất bóng. “Không sai, là phụ thân tiêu hữu.” Giáo hoàng khẳng định.Không chỉ Thần Nam mà Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư cũng tắt tiếng. Thân thể Thần Nam lắc lư, suýt nữa gục xuống, Cổ Tư vội đỡ lấy, hắn vô cùng bi phần, lòng đau như cắt: “Thật ra đã xảy ra chuyện gì, vì sao phụthân ta lại biến thành như thế?” Đoạn hắn vẫy Thần Vương dực, định đuổi theo. Một vạn năm rồi, phụ thân chí thân chí kính lại biến thành vô đầu cự ma đáng sợ, hắn không thể tin nổi, vừa đau lòng vừa phẫn nộ cực điểm. DùThần Chiến biến thành thế nào cũng vẫn là hảo phụ thân mà hắn kính ngưỡng, hắn muốn lập tức đến gần vô đầu cự ma gọi to: “Phụ thân.” Bất quá một bức tường ánh sáng chặn hắn lại, giọng nói già nua của Quang Minh giáo hội vang bên tai: “Không cần vội, tiểu hữu mà tiến lên giờ,ông ta sẽ giết tiểu hữu. Thân thể này do ma tính chủ đạo, hiện tại ông ta là thần ma, không nhớ ra tiểu hữu.” Thần Nam cảm giác lòng tan ra từng mảnh, nam tử khôi vĩ dám so hơn kém với Viễn tổ, không coi thần ma khắp thiên địa ra gì vì sao lại biến thànhnhư vậy? Lỗng ngực hắn nhấp nhô, cố áp chế tình cảm, hồi lâu mới chật vật lên tiếng: “Mẫu thân ta sao rồi?”“Không cần lo, sự tình không như tiểu hữu nghĩ, bà ở cùng với Thần Chiến do thần tính chủ đạo, không mảy may nguy hiểm.” “Cái gì?” Thần Nam kinh hãi: “Ma tính chủ đạo, thần tính chủ đạo, thật ra là sao?”“Tiểu hữu chắc hiểu được đặc tính của công pháp Thần gia, huyền công có thể liên tục nghịch chuyển, chính hướng tu luyện nguyên khí màu vàng là thần, nghịch hướng tu luyện ma khí màu đen là ma.”“Ta đương nhiên biết.” Thần Nam mấy lần chuyển huyền công, tất nhiên hiểu được ẩn bí. “Nhưng tiểu hữu có lẽ không biết, phụ thân tiểu hữu chưa từng nghịch chuyển huyền công, mà tu luyện chính hướng. Ông ta vô ý nghe môt lão tiềnbối Thần gia cho biết bí mật nên đi trên một con đường khác, định mở ra một một lối đi hoàn toàn mới. Nhưng Hoán Ma kinh của Thần gia quá báđạo, nhập vào là không thoát thân nổi, phụ thân tiểu hữu kinh tài tuyệt diễm, có cơ hội khó lòng tưởng tượng đó nên tu vi tăng cao, công tham tạo hóa. Nhưng khi tu vi cái thế, càng lúc càng khó áp chế Hoán Ma kinh nghịch hướng, sau cùng hóa thân thành ma tại tầng địa ngục thứ mười.”Thần Nam tin lời của giáo hoàng, bởi trong quá khứ, phụ thân hắn từng bảo hắn không nên lạm dụng nghịch chuyển huyền công. Thần Chiến dùng cái thế công lực áp chế huyền công mấy ngàn năm, sau cùng không thể thay đổi được, vẫn phải nghịch chuyển, chắc chắn quátrình đó vô cùng kịch liệt. Giáo hoàng đời thứ nhất chứng thực cho suy đoán này: “Phụ thân tiểu hữu áp chế chật vật mấy ngàn năm, không ngờ khi nghịch chuyển lại diễn raliên tục, kết quả như tiểu hữu đã thấy.” “Cái gì?” Thần Nam cả kinh, lạc giọng: “Lẽ nào huyền công tu luyện đến lần chuyển sau cùng sẽ thành ma thể đỉnh thiên lập địa?”“Không hẳn, phụ thân tiểu hữu đã nghịch chuyển tám lần, không biết đã coi là lần cuối chưa.” Thần Nam toát mồ hôi lạnh, sẽ có ngày hắn cũng đi trên con đường đó, thân cao vạn trượng, ma thể cái thế!“Phụ thân tiểu hữu nghịch chuyển bảy lần mà tu vi đã cao đến mức không tưởng, nhưng gần như ma hóa, thành cái thế Chiến ma! Được mẫu thân tiểu hữu đánh thức tạm thời đã quyết định mượn tay cường giả Thần gia để rõ bỏ ma thân, triệt để đi trên con đường tu luyện của mình.”Thần Nam cảm giác lưng lạnh ngắt, đi theo con đường hiện nay, lẽ nào tương lai hắn sẽ thành một cái thế ma tôn pháp lực thông thiên nhưng tuyệt tình diệt tính? Chương 282: Thế giới bị tàn phá Từ một vạn năm trước, Thần gia huyền công cử thế vô song, được coi là võ công bảo điển nhất đẳng. Dù ở Thiên giới cũng vô cùng nổi danh, nếu nghiên cứu sâu quyết không kém hơn Thái Thượng vong tình lục.Hoán Ma kinh không chỉ là huyền công bảo điển uy lực kì tuyệt mà là khoáng thế trận pháp vô địch, nhưng lấy thân thể làm trận, triệu hoán cường giả chi hồn phiêu đãng trong thiên địa, quả thật huyền diệu cùng cực.Nhưng Hoán Ma kinh cũng vô cùng tà dị, là người Thần gia mà đến giờ hắn mới biết nhiều bí ẩn, tu luyện đến cùng, khi bát chuyển thành công lại hóa thành ma vương chi thân cao vạn trượng, diệt tình tuyệt tính, biến thành tuyệt thế ma tôn.Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất giải thích khá kĩ nên hắn hiểu được những việc đã xảy ra với phụ thân. Một vạn năm trước nhất đại thiên kiêu Thần Chiến tung hoành thiên thượng địa hạ, bách chiến thần ma, gặp phải cường địch khó tưởng tượng nổi.Ngoài người Thần gia còn mấy địa địch thủ, toàn những cường giả mạnh nhất thiên địa, trong đó có một kẻ khó chơi nhất là thần bí nhân vật đứngsau lưng Đạm Đài Tuyền. Đến giờ hắn mới biết người đó là ai, không ngờ là thân muội muội của lão ma vương xa xưa nhất Đông thổ Phong Ma. Pháp môn tu luyện của nữtử này đồng mạch với lão ma vương, là nữ tử thực lực mạnh nhất Đông thổ, được người đời tôn xưng là Thần Cơ. Nhưng ả chỉ là một trong những cường giả truy sát Thần Chiến, trong lúc hỗn chiến lại không biết chết trong tay ai, trở thành một huyền án. PhongMa vì thế động can qua, thượng thiên nhập địa, định báo thù cho Thần Cơ, nên đã làm giảm hẳn áp lực lên Thần Chiến. Ông không đối địch vớiPhong Ma mà địch thủ của ông lại liên tục giao chiến cùng y. Trong thiên địa đại kiếp, chúng thần rơi rụng, thần ma tử thương vô số, Thiên giới và Nhân gian gần như nối nhau, Thần Chiến tìm được cơ hội nênquay về Nhân gian, ẩn trong tầng địa ngục thứ mười bảy. Ông xóa hết dấu vết, thoát được cường địch, lặng lẽ tiềm tu năm ngàn năm, huyền công liên tục chuyển đổi, nghịch thần thành ma, mấy ngàn nămáp chế nhưng cuối cùng vẫn bùng phát khiến ông hóa thành tuyệt đại ma thể. Lúc đó võ công của ông chấn cổ thước kim, huyền công bát chuyển rồi mà xông khỏi địa ngục chắc chắn đánh khắp thiên thượng địa hạ vô địchthủ. Bất quá khi đã ma hóa, ông không giữ được thần thức tỉnh táo, vô tình vô nghĩa, dù người thân nhất cũng sẽ hạ sát thủ. Mẫu thân hắn mấy bận suýt ngộ hại, nhưng Thần Chiến không thẹn là nhất đại thiên kiêu, không chỉ võ học tạo nghệ đến mức hiếm người sánh nổimà tính cách kiên nghị càng khó tìm. Được vợ dùng huyết lệ hô hoán, ông dùng nghị lực thoát được ma kiếp, lại khống chế được thân thể. Đồng thời đi đến quyết định trọng đại, rũ bỏ cái thế ma vương thể. Bất quá loại biến hóa kịch liệt này cần người khác tương trợ.Thần Chiến hóa thành ma thân ngàn trượng, đánh tan tầng địa ngục mười bảy, không che giấu khí tức nữa để ma khí bá tuyệt thiên địa xông lên, thậm chí trực tiếp phá toái hư không lên tận Thiên giới. Uy thế của cái thế cường giả tràn khắp vũ trụ.Ông biết cừu địch sẽ cảm ứng được, nhanh chóng tìm tới, ông sẽ mượn lực của họ rũ bỏ ma thể. Tất cả đều đúng như dự liệu, cường địch nhanh chóng tìm tới, trừ Thiên giới Thần gia còn có mấy vị cao thủ nữa.Huyền công bát chuyển, hóa thân ma thể ngàn trượng, Thần Chiến lúc đó hoàn toàn chìm trong chiến đấu. Thực lực tuyệt đỉnh, cực kỳ khó gặp địch thủ.Những cừu địch cũ không phải đối thủ, tuy ông giữ được một tia tỉnh táo nhưng vẫn do ma tính chủ đạo, nên diệt luôn ba cường địch không phải họ Thần. Đương nhiên trận chiến vô cùng kịch liệt, những người này tu vi đến cảnh giới khó lòng tưởng tượng khiến cảnh tượng trời đấy xoay chuyển,

biển động ầm ầm.Thần Chiến niệm tình mình xuất thân Thần gia, trên mình cùng chảy một dòng máu nên không hạ sát thủ với người đồng tộc, vừa hay một vị lão tổ Thần gia tới.Thần Chiến mượn cơ hội này để rũ bỏ ma thân, mượn tay lão tổ phá tan ma thể, thoát được gông cùm của ma, biến mất trước mắt tất cả. Thi thể Chiến ma bị người Thần gia phong ấn trong lòng biển.“Về sau phụ mẫu ta thế nào?” Thần Nam hỏi. “Thân thể mới của Thần Chiến do thần tính chủ đạo, mang mẫu thân tiểu hữu rời tầng địa ngục mười bảy, bởi không muốn sinh tử với người Thầngia.” “Họ đi đâu?”“Đệ tam giới!” Thần Nam lẩm bẩm: “Đệ tam giới …” Lần trước hắn triệu hoán hồn phách phụ thân từ trong cấm kị trận pháp, đã biết ông đến đệ tam giới trongtruyền thuyết, hôm nay được chứng thực. Hắn hiểu quá ít về đệ tam giới, không hiểu đó là nơi thế nào nên hỏi: “Đệ tam giới trong truyền thuyết là nơi thế nào?”“Nơi được sánh ngang với nhân giới, Thiên giới thế nào, ta cũng không biết, e rằng chỉ có cường giả như Tây thổ Đồ Đằng mới biết.” “Làm cách nào mới vào được đệ tam giới?” Thần Nam quá khao khát về vạn năm trước, từ khi sống lại ở viễn cổ thần mộ, hắn thường mơ về khiđó – mộng tưởng vĩnh viễn trong lòng hắn. “Muốn vào đệ tam giới nào có dễ.” Quang Minh giáo hoàng cảm thán, lời lẽ đượm vẻ ân hận, bất lực: “Ta cũng không biết cách vào đệ tam giới.”Long Bảo Bảo hiếu kì: “Khó vậy sao?” “Đương nhiên, vì đệ tam giới chính là tầng địa ngục thứ mười tám.”Tin tức như thạch phá thiên kinh khiến Thần Nam và bọn Tử Kim thần long há hốc mồm, hồi lâu không thốt lên lời. Quang Minh giáo hoàng nói: “Các vị mới may mắn vào được tầng địa ngục thứ mười hai, tầng nào cũng có vô vàn bí mật. Tầng mười tám trongtruyền thuyết còn kì dị hơn những tầng trên, với phụ thân tiểu hữu sau khi huyền công bát chuyển, mở tầng mười bảy cần một thành công lực thì mởtầng mười tám cần tám thành. Các vị đã biết Chiến ma ngàn trượng đáng sợ thế nào, bất quá đó chỉ là một góc của phụ thân tiểu hữu, không thể so với thời ông đạt đỉnh cao, đương nhiên tám thành công lực này vô cùng kinh nhân.”Quá mức khủng khiếp! Tử Kim thần long kêu lên: “Tầng địa ngục mười tám lại là đệ tam giới trong truyền thuyết.” Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất thở dài: “Địa ngục vốn có mười bảy tầng, nhưng một truyền thuyết cổ lão cho biết dưới tầng mười bảy có mộtkhông gian chi môn nối với tầng mười tám, hơn nữa từ rất xưa có mấy vị cường giả cực mạnh bị đẩy vào đệ tam giới. Nên các tiền bối coi đó làtầng thứ mười tám.” Thần Nam ngơ ngẩn, theo lão giáo hoàng nói, những người trên đời đủ tư cách vào đệ tam giới chắc phải cỡ thủ mộ lão nhân.Tuy biết được nhiều điều nhưng hắn vẫn còn vô số nghi vấn, bèn hỏi: “Thiên giới, Nhân gian, đệ tam giới trong truyền thuyết hợp lại có phải là tam giới? Vì sao ta cảm thấy tầng địa ngục mười bảy này không nhỏ hơn Nhân gian? Lẽ nào nó cũng là một giới? Hay là Huyền giới bình thường?”“Ha ha… cuối cùng tiểu hữu cũng hỏi đến chuyện này.” Lão giáo hoàng tựa hồ đã biết hắn sẽ hỏi nên đáp: “Nhân gian, Thiên giới, đệ tam giới có vóc dáng của thế giới hoàn chỉnh. Tầng địa ngục thứ mười bảy chưa đạt đến tiêu chuẩn của một giới. Tiểu hữu thấy trên không có vầng dươngnhưng đêm về có thấy sao không? Đây không phải là thế giới hoàn chỉnh.” “Đây không phải là thế giới hoàn chỉnh.” Lão giáo hoàng nhấn mạnh câu này, tựa hồ chỉ điểm cho Thần Nam.Hắn liền tỉnh ngộ: “Không phải ông muốn nói rằng tầng địa ngục mười bảy là tàn phá thế giới của phụ thân ta?” “Gần đúng rồi.” Lão giáo hoàng nói: “Tầng mười bảy vốn không phải thế này, nhỏ hơn nhiều nhưng được phụ thân tiểu hữu luyện hóa nó nhập vàotàn phá thế giới.” “Cái gì?” Thần Nam kinh ngạc, nhiều chường giả muốn lấy được tàn phá thế giới, hóa ra nó lại ở đây.“Trước lúc đi, phụ thân tiểu hữu từng nói, tiểu hữu có một hạt giống hoàn mỹ, có thể sửa lại được tàn phá thế giới, sẽ có ngày… thay đổi được gì đó.” Lão giáo hoàng tỏ vẻ nghiêm túc: “Đó là những lời phụ thân tiểu hữu nói, nhất định phải nhớ, không được hiểu lầm.”Thần Nam gật đầu: “Ta thu phục tàn phá thế giới này bằng cách nào?” “Phụ thân tiểu hữu nó rằng, khi tiểu hữu đủ mạnh, đem ‘hạt giống thế giới’ hoàn mỹ đó quăng vào tầng địa ngục mười bảy, nó sẽ hấp thu được tànphá thế giới. Nhưng nếu không đủ mạnh, không những không hấp thu được mà hạt giống đó sẽ bị hút ngược lại, tiểu hữu sẽ hoàn toàn hóa thànhtro tàn.” “Ta hiểu.” Thần Nam trịnh trọng gật đầu.Lão giáo hoàng nói: “Nhiều người động can qua, muốn lấy được tàn phá thế giới, rồi đoạt lấy sức mạnh siêu tuyệt nhưng họ có nghĩ nát óc cũng không biết bản thân từng vào tàn phá thế giới.”“Phụ thân ta còn nói gì nữa không?” “Ta muốn giúp phụ thân tiểu hữu tụ lại thân thể Chiến ma, ma thể ngàn trượng đã tụ lại xong, chỉ còn thiếu đầu bị người Thần gia phong ấn tại trungtâm đại lục này, cần có máu của người cùng tộc mới giải khai phong ấn được.” “Phụ thân ta đã bỏ ma thể, còn tụ lại làm gì?”“Vì đó là nguyên thủy thể phách của phụ thân tiểu hữu, từ đó biến hóa ra thần tính nhục thể, cũng coi đó là hóa thân. Nếu tiểu hữu đạt đến trình độ đó sẽ hiểu hóa thân chỉ là đường tắt, một cường giả tu luyện đến cực trí cảnh giới đều phá tan hóa thân nhập vào bản thể.”Lời lão giáo hoàng khiến Thần Nam tỉnh lại, biết rằng năm hóa thân của mình trước sau cũng phải đánh tan. “Chiến ma chi thể của phụ thân tiểu hữu bị phong ấn mấy ngàn năm, ma tính đã tan rồi nhưng nhục thể cương mãnh vẫn còn, khi vào đệ tam giớisẽ nghĩ cách dung hợp với phụ thân tiểu hữu, trở lại bản nguyên.” “Được, ta đi giải phong ấn cho đầu Chiến ma.”“Cẩn thận, cao thủ của Thiên giới Thần gia tự trấn thủ ở đó, hơn nữa còn có một, hai cao thủ đáng sợ trong tầng địa ngục mười bảy là cừu địch năm xưa của phụ thân tiểu hữu. Không hiểu ma thể của phụ thân tiểu hữu còn giữ được bao nhiêu linh thức, nếu còn đủ, ắt sẽ dễ dàng giải đượcphong ấn.” Hiển nhiên thiên thần của thế giới này chính là người của Thiên giới Thần gia. Thần Nam hơi lo lắng: “Nếu… vạn nhất thất bại …hậu quả sẽ thếnào?” Lão giáo hoàng nói: “Không cần quá lo lắng, dù tiểu hữu không thực hiện được thì sớm muộn cũng có ngày phụ thân tiểu hữu tự dung hợp ma thể.”Bàn luận cẩn thận với Quang Minh giáo hoàng, Thần Nam đã hiểu được nhiều điều còn mù mờ. Hiện tại việc khẩn yếu nhất là giúp Chiến ma chân thân triệt để tụ lại. Hắn và bọn Tử Kim thần long bay lên, nhắm hướng trung tâm đại lục.Bay được ba ngàn dặm, cách xa trung tâm đại lục, bọn hắn bắt kịp vô đầu Chiến ma. Tựa hồ Chiến ma gặp cường địch, một thanh kiếm dài trăm

trượng trài khắp thiên địa vây quang Chiến ma, liên tục chém xuống, sức mạnh hơn hẳn Thần Vương.Kinh Thiên thần kiếm do nhục thân một nam tử hóa thành, cách xa Chiến ma liền hóa thành bản thể cao chừng một trượng thể phách khôi vĩ, lấp lánh bảo quang màu cổ đồng, mái tóc đen dài tung bay, làn mi dài che kín nhãn thần sắc lẹm, toàn thân phát ra tà dị khí chất như đao mang.“Choang.” Ma trảo khổng lồ của Chiến ma chộp vào thần kiếm trăm trượng, khiến tà dị nam tử lộ ra bản thể.Thần Nam hơi yên lòng, nam tử thân hóa thần kiếm xem ra không phải đối thủ của Chiến ma. Đồng thời hắn nhận ra mấy người quen, trừ nhân mã hai phe Quang Minh thần và Hắc Ám đại ma thần còn cả Khôn Đức và Đạm Đài Tuyền cũng đứng quan chiến. Chương 283: Uy thế của Chiến ma Chiến ma chi thân tuy cao ngàn trượng nhưng không hề chậm chạp, ngược lại như hành vân lưu thủy, vừa khiến người ta chấn động vừa mang lại ý cảnh huyền diệu.Ma trảo vung lên, hư không tan tành, núi non sụp đổ, không chướng ngại vật nào ngăn nổi, ma thể bền như thép, cứng như kim cương, uy thế trúc chẻ ngói tan.Nguyên thủy sâm lâm rung lên dưới chân, từng vạt rừng bị bàn chân nghiến nát thành bột. Man thú cuống cuồng bỏ chạy, bạch tượng cao mười trượng, rồng biến dị cao hai mươi trượng, tam đầu cự hùng …đều gầm lên, rừng núi nhốn nháo, đại loạn.Nam tử tà dị lấy thần hóa thành Kinh Thiên thần kiếm dài trăm trượng tung hoành trên không như cầu vồng, liên tục chém tan hư không, vây quanh Thần Chiến. Nhưng sức mạnh vượt xa Thần Vương cấp này lại không mảy may thương tổn đến tuyệt thế ma thể!“Choang.” Ma trảo khổng lồ từ thiên ngoại ập vào, chộp lên thanh kiếm, thần kiếm định tránh đi nhưng cự trảo quá nhanh, liên tục tung ra những đòn lăng lệ,phát ra tiếng kim thuộc giao nhau, hất văng thần kiếm ra ngoài mấy dặm, cắm vào vách núi. Thần kiếm sáng rực liền chém đứt ngọn núi đoạn nghịch không bay lên, kiếm thể dần hư ảo, lộ ra bản thể của nam tử tà dị, đầu tóc rối loạn, khóemiệng trào máu không ngừng, lạnh lùng lẩm bẩm: “Kinh Thiên thần kiếm cũng không làm gì được hắn. sư tôn có lẽ cũng không đấu nổi, một vạnnăm trước, sư đồ chúng ta không phải là đối thủ của hắn, lẽ nào vạn năm sau vẫn không chống nổi vô đầu ma thể?” Y lại hóa thành cầu vồng, ngưng tụ thành thần kiếm lao vào ma thể, nhưng lần này tử thần lên tiếng, tuyệt thế ma thân bùng lên sát khí ngập ngụa,ma vân vô tận che kín nơi nơi, núi rừng chìm trong hắc ám. Kinh Thiên thần kiếm như sa vào đầm lầy, tốc độ đình trệ, ma trảo bổ tới, chụp lên thanh thần kiếm rồi giật mạnh.“Soạt.” Thần quang xung thiên, huyết thủy phun trào, thần kiếm bị cự trảo đánh tan, thần hồn chưa kịp bỏ chạy nên vị cường giả cũng chung số phận.Tình cảnh quá rùng rợn, một siêu cấp cao thủ bị Chiến ma giải quyết gọn gàng, thực lực này tuyệt đối chấn nhiếp lòng người. “Àm, ầm, ầm…”Mặt đất rung lên mãnh liệt, nguyên thủy sâm lâm nghiêng ngả, Chiến ma tiến tới, bỏ mặc mấy nhóm Thần Vương há hốc mồm. Tử Kim thần long cảm giác miệng khô rang, nhìn than với vẻ quái dị: “Lão già nhà ngươi quá biến thái, ta thấy tên vừa rồi thực lực đạt tới đỉnh caoThần Vương, thậm chí Thần Hoàng sơ cấp nhưng…. Đúng là không biết nói gì, lão già nhà người lại thịt hắn như bứt cọng cỏ.” Thần Nam cũng cảm giác kinh ngạc, đó là thực lực chân chính của phụ thân? Nếu có linh thức hoàn chỉnh chắc sẽ tung hoành thiên địa không cóđịch thủ. Một đạo thần mang ngàn trượng từ trong cổ thành bay lên, hào quang chói lòa sáng hơn vầng dương, kiếm mang nóng rãy xuất hiện màu sắc rựcrỡ quét qua Chiến ma chi thể. Kiếm quang đáng sợ vô cùng, trừ ngôi thành ra, bình nguyên bên ngoài xuất hiện vô vàn vết nứt như tấm lưới đoạn vỡ tung, đủ thấy sức mạnh củakinh thiên nhất kiếm này mạnh thế nào. Chiến ma tựa hồ cảm giác thấy nguy hiểm, lưu lại tàn ảnh rồi bay lên không, như ngọn núi vút lên mây.“Thần Chiến, còn nhớ ta không?” Thần kiếm ngàn trượng phát ra thanh âm như thiên lôi. Ngoài xa Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần đều kinh hãi vô cùng, không ngờ cự ma lại là Thần Chiến. Khôn Đức cũng ngạc nhiênnhìn ma thân, hai mắt Đạm Đài Tuyền lấp lánh kì quang, đoạn tỏ vẻ trầm tư. Vô đầu ma thân tựa hồ hơi ngẩn ra, đoạn phát ra thần thức dao động với vẻ nghi hoặc: “Ngươi là ai?”Thần kiếm phát ra thanh âm như tiếng sấm: “Cửu thiên thánh thổ, Kinh Thiên kiếm chủ.” Thần thức của Chiến ma hình như tán loạn, mê hoặc nói: “Không nghe nói qua.”“Hừ.” Kinh Thiên kiếm chủ hóa thân thành thần kiếm ngàn trượng, nhìn vô đầu ma thân, lạnh giọng quát: “Ngươi bị người ta phân giải, linh thức phân tán, đương nhiên không nhớ ta. Vạn năm trước ngươi đánh bại sư đồ chúng ta, hôm nay ta xin thỉnh giáo.”“Hóa ra là bại tướng dưới tay…tựa hồ có chút ấn tượng, Cửu thiên thánh thổ và Thiên giới Thần gia đồng khí liên chi, ta… vừa giết một người… tựa hồ cùng một phái với ngươi.” Thần thức vô đầu ma thân còn tán loạn, dao động tinh thần cực kì bất ổn định, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ.“Tên đệ tử bất thành khí của ta quả nhiên không chịu nổi một đòn.” Kinh Thiên kiếm chủ buông lời nhẹ tênh nhưng không giấu nổi nộ ý, thần kiếm ngàn trượng lại phát ra ngàn vạn đạo hào quang chém vào Chiến ma.Ngoài xa, hùng mạnh như Thần Nam cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy. Vô đầu ma thân và thần kiếm kịch liệt giao phong, hình thể cả hai tuy to lớn nhưng nhanh như gió, lưu lại đạo đạo tàn ảnh trên không, sau cùng khắp trời toàn bóng Kinh Thiên thần kiếm và vô đầu ma thân, không phân biệtnổi đâu là bản thể chân chính. “Choang.”Tiếng động rền trời, thần kiếm chém trúng ma trảo, máu tươi phun trào. Vô đầu ma thân quá to lớn, huyết thủy phun ra như dòng suối. Ngoài xa, Thần Nam kinh hãi, giận dữ xen lẫn đau lòng.“Gào…” Ma khiếu phát ra theo thần thức dao động, tiến vào tâm hải mỗi người, đáng sợ hơn tiếng gầm gào bình thường trăm lần, vô đầu ma thân phủ đầyma khí, hắc vân nhanh chóng ngưng tụ, cả vùng đất chìm trong hắc ám, sát khí vô tận khiến ai nấy run rẩy, phảng phất ngày tàn đã tới. Ma thân lưu lại tàn ảnh cuồng bạo trong bóng tối, Kinh Thiên kiếm chủ nhanh chóng tránh đi, tựa hồ vô cùng e ngại, cả hai từ tầng không cổ thànhnhanh chóng lao về nguyên thủy sâm lâm ngoài xa. Ma khí tràn lan, dấy lên dao động như đại dương, ma thân đuổi theo thần kiếm khiến tầng không hắc ám tưởng như cũng đuổi theo, ma vẫn cuồncuộn, sát khí xung thiên, tất cả lẫn mất vào bình nguyên. Bọn Thần Nam vội đuổi theo, mở thiên mục quan sát, chỉ thấy trong dãy núi nguyên thủy, từng đỉnh núi sụp đổ, kiếm quang và ma khí liên tục quấn

lấy nhau.Nửa khắc sau, ma thân ngàn trượng như bậc chúa tể, cầm một thanh kiếm đứng giữa đất trời, cái thế ma uy khiến ai nấy lạnh mình. Thắng bại đã phân.Vô đầu ma thân nắm kiếm bằng cả hai tay, uy lực hùng hồn tràn ra, thân thể y dấy lên ô quang, sát khí lan tràn. Ma khí phủ kín thần kiếm, tựa hồ đang luyện hóa Kinh Thiên thần kiếm.Ma khí lấy Chiến ma làm trung tâm, dùng thế như chẻ tre đánh tan toàn bộ mấy ngọn núi vây quanh, hiển nhiên luyện hóa Kinh Thiên thần kiếm khiến y tiêu hao rất nhiều công lực.“Gào…” Sau tràng ma khiếu, ma vân tan đi, giữa trời chỉ còn lại vô đầu ma thân sừng sững, mọi ngọn núi cạnh đó đều bị phá tan. Trong tay Chiến ma cầmmột thanh thần kiếm sáng rực hàn quang, Kinh Thiên kiếm chủ bị y luyện hóa thành binh khí. “Thần dạy, Thần bá bá mạnh thật.” Long Bảo Bảo nắm chặt hoàng kim tiểu quyền đầu, mắt lóe ánh sao và thần sắc sùng bái: “Ta mà có sức mạnhnhư thế thì hay quá.” “Ầm, ầm, ầm…”Mặt đất rung động, vô đầu ma thân cầm thần kiếm lao về bình nguyên. Đến ngoài cổ thành, Chiến ma cầm thần kiếm khiến mọi Đồ Đằng thú trong thành run cầm cậm, thủ hạ của “Thiên thần” đều lạnh người.“Không thẹn là nhân vật thiên tài xuất sắc nhất của Thần gia chúng ta, lại luyện chế cao thủ của cửu thiên thánh thổ thành thần binh.” Hai trung niên nam tử như cưỡi thang trời từ trong thành, bước lên hư không tiến ra.“Thiên giới… người Thần gia?” Vô đầu ma thân phát ra thần thức dao động cực mạnh, nhưng vẫn cực kỳ mê mang, tựa hồ chật vật suy tư. “Không sai, chúng ta là thúc tổ của ngươi, tên con cháu không ra gì kia, đúng là đại nghịch bất đạo, dám phản lại gia tộc nuôi mình thành người.”“Phản lại gia tộc … phản lại gia tộc …” Chiến ma tựa hồ không hiểu lắm, liên tục lặp lại. Hai người đứng trên không quát vang: “Nghiệt chướng, thấy thúc tổ còn không mau quỳ xuống.”Vô đầu ma thân tựa hồ được kích thích nhớ lại, phát ra ma âm lạnh lẽo: “Không bái trời, không lạy đất, chỉ tôn trọng bản thân.” Thần kiếm trong tay chém xuống hai cao thủ Thần gia trên không.Hai người liền biến sắc, vốn định dùng ngôn ngữ chế phục Thần Chiến đang lúc thần thức hỗn loạn, không ngờ lại kích nộ đối phương. “Thần Chiến ngươi quả đại nghịch bất đạo. Định giết thúc tổ sao?”Ma tính Thần Chiến gầm lên: “Ma hô hoán …đầu ở đây…trả cho ta.” Thật ra y không có thần thức hoàn chỉnh, hiện tại hoàn toàn do ma tính bạo ngược chủ đạo.Hai người trên không phát ra kim quang sáng rực, vạch qua không trung như hai ngôi sao băng, lưu lại ảo ảnh, tránh khỏi đòn đánh của Thần Chiến, đồng thời bổ ra chưởng lực hùng hậu vào ma thân.“Thần Chiến, đầu của ngươi do một vị lão tổ trong gia tộc phong ấn. Trừ lão tổ không ai giải được, lại cần cả máu tươi của người chí thân mới khiến nó có lại sức sống, ngươi tìm đâu ra nhi tử trong lúc vội vàng?”“Gào…” Thần Chiến gầm lên, sát ý vô tận phát ra. “Hỏng rồi, sao lão tổ còn chưa tới?”Hai người trên không tỏ ra vô cùng nóng lòng, họ đợi viện binh từ Thiên giới, đến giờ vẫn chưa xuất hiện, mà tu vi của họ không thể đấu với Thần Chiến bị ma tính chủ đạo.Một cỗ sức mạnh hùng hậu, bạo ngược từ mình Thần Chiến phát ra, hơn lúc trước mấy lần. Thần sắc hai người trên không biến hẳn.“Chết tiệt, hắm cảm ứng được khí tức của đầu, ma tính dần tỉnh lại, chắc sẽ nhanh chóng triển khai giết chóc.” Cả hai đều có cảm giác đại nạn lâm đầu.“Gào…” Ma khiếu chấn thiên, vô tận ma vân che kín khắp nơi, Thần Chiến cầm thần kiếm ngàn trượng chém xuống xả tan một tòa cổ thành.Một ma trảo khổng lồ đột nhiên phá tan giới hạn thời không, ảo hóa trước mặt hai cao thủ Thần gia, chộp lấy. Trong sát na mất đi linh thức, cả hai đều kinh hãi nhận ra: Dù lão tổ tới cũng chưa chắc đấu lại Thần Chiến đang thức tỉnh ma tính.Họ không có thời gian cả nghĩ, lấp tức bị Chiến ma nghiền nát, hoàn toàn tịch diệt. “Gào…”Ma khiếu chấn thiên, ma tính Thần Chiến vung kiếm chém tan cổ thành. Mặt đất như bị người ta chẻ ra, xuất hiện một đại hợp cốc, một tấm bia đã đứng trong đó.“Đầu của ta…” Ma thể Thần Chiến gầm vang. Thần Nam vừa định tiến lên dùng máu của mình phá khai phong ấn nhưng một tiếng thở dài vang khắp thiên địa khiến hắn dừng bước.Tiếng thở dài đột ngột nhưng bao hàm sức mạnh không tưởng. mấy vị cao thủ Thần Vương ngoài xa đều rúng động linh hồn. “Tiểu Chiến, thiên tài kiệt xuất nhất Thần gia, vì sao phải đối lập với gia tộc?” Giọng nói già nua ẩn chứa niềm tiếc nuối.Vô đầu ma thân ngừng gầm rống, quay về phía nam. Thần Nam biết một vị lão tổ của Thần gia đã tới. Chương 284: Ngũ tổ Một lão nhân tay áo phất phơ hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt từ xa bay tới. Lão đi mỗi bước trên hư không đều vượt liền mấy dặm, tà áo phiêu động như hành vân lưu thủy, tiêu sái phiêu dật khôn tả.Đó là một vị lão tổ Thần gia? Trong lòng Thần Nam dấy lên cảm giác hỗn hợp, vốn là người trong cùng một gia tộc nhưng phải đấu đến sinh tử, quả là bi ai lớn nhất đời. Nhìntheo thân ảnh lão thần tiên, hắn phát giác được khí tức đáng sợ, lão nhân tiên phong đạo cổt đó lại là cường địch đáng sợ nhất của phụ thân, uyhiếp đến cha con hắn.

Lão nhân này cực kỳ đáng sợ, Tử Kim thần long cảm giác miệng khô ran, mắt phun lửa, Thần gia lão tổ mà xuất thủ, dù mạnh như Thần Chiếnchưa chắc đã tiếp được. “Thần côn.” Lần này tiểu long chỉ dùng hai chữ rất đơn giản để bình phẩm.Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần, Hắc Ám đại ma thần đều cả kinh, không ngờ lão quái vật của thần bí gia tộc tại Đông phương thiên lại tự ra tay. Họ là Tây phương Thiên giới chủ thần, đương nhiên biết truyền thuyết về Thần gia, ngay cả tổ bối của họ năm xưa mỗi lần nói vềgia tộc này cũng úy kị vô cùng. Khôn Đức, Đạm Đài Tuyền cũng vô cùng chấn kinh.“Ngươi là ai?” Hiển nhiên tàn thể Thần Chiến không nghĩ ra lai lịch của lão nhân này nên tỏ vẻ không hiểu. Lão nhân hòa hoãn nói: “Ta là Ngũ tổ. Sao cháu lại quên ta? Năm xưa ta từng tự thân dạy cháu ba năm.”Hình như có lại ấn tượng, ma tính Thần Chiến nghĩ ra điều gì đó: “Năm ngàn năm trước ngươi tự ra tay xé nát ma thể này.” Vẻ mặt lão nhân tươi cười: “Ha ha, hài tử này đúng là giảo hoạt, lại dùng kế kim thiền thoát xác. Thân thể do thần tính chủ đạo ung dung thoát đi,coi như cháu mượn tay ta trừ ma thể. Thế này đi, cháu cũng coi là một nửa Chiến nhi, năm ngàn năm nay, ma tính nhạt dần, không còn chỉ biết đếncuồng bạo sát lục, Tiểu Chiến, theo ta về Thần gia, sai lầm trước kia cho qua hết, chúng ta sẽ giúp cháu tìm lại nửa thân thể, lấy ma tính làm chủ đạo.”“Nằm mơ.” Ma tính Thần Chiến chỉ nói ra hai từ rất đơn giản đáp lại. “Xem ra thời gian là sức mạnh kỳ diệu nhất thế gian.” Ngũ tổ than, “quả nhiên có thể khiến tất cả phát sinh cải biến. Không cần thần tính Thần Chiếnđến tìm cháu chắc cháu cũng tự đi tìm để hoàn thành dung hợp, Chiến nhi cuồng bạo sát lục đã biến dạng thế này không biết Chiến nhi thần tính sẽthế nào.” Lão thành khẩn và trịnh trọng nói với ma tính Thần Chiến: “Hài tử theo ta về Thiên giới, gia tộc quyết không bạc đãi cháu.” Ma tính Thần Chiến tựa hồ cân nhắc, hồi lâu mới nói: “Không cần biết ngươi nói thế nào, ta không theo ngươi…”“Hài tử bướng bỉnh, thần thức còn lại không hiểu lời ta nói.” Ngũ tổ lắc đầu bất lực, “xem ra hài tử buộc ta phải động thủ.” “Gào.”Tiếng ma khiếu vang vọng thiên địa, cảm giác được sát ý của lão nhân, ma tính Thần Chiến bùng lên trận trận ô quang che khắp người như giáp trụ.“Hay lắm. Bát chuyển huyền công thật khiến người ta ghanh tỵ.” Ngũ tổ không vội động thủ mà cảm thán một thôi một hồi. “Thần gia xưa nay xuất hiện chín người các ngươi thích hợp luyện Hoán Ma kinh hơn cả, người khác nghịch chuyển lần thứ nhất đã tan xương nát thịt, thi thoảng có bậckiệt xuất nghịch chuyển được lần thứ hai, thứ ba là cực hạn. Chờ bao nhiêu năm mới, vốn nguyện vọng phục sinh tổ tiên sắp thành thật, không ngờcháu phản lại gia tộc, nhưng cháu sinh được đứa con rất khá, cũng luyện được huyền công.” Ngũ tổ cười ha hả. Ngoài xa, Thần Nam cảm giác lưng ướt đầm mồ hôi lạnh, lúc cùng Đỗ gia cường giả giao thủ, biết gia tộc đối phương một vạn năm nay không cóai nghịch chuyển huyền công được, hắn đã hiểu sự tình không hề tầm thường. Hiện tại hắn cảm thấy mình đang trần trụi trước mặt lão nhân nọ, đối phương tựa hồ quan sát hắn từ lâu. Quả nhiên, lời nói tiếp theo chứng thựcsuy đoán của hắn. “Tiểu tử rất thú vị, quấy loạn cả Thiên giới, ta đem Liệt Không Kiếm cho hắn khiến hắn cao hứng vô cùng, nhưng hắn quá lớn mật, dám vào Ma Chủchi mộ khiến bọn ta lo lắng mãi.” “Nhi tử của ta.” Ma tính Thần Chiến chìm vào mê mang.Thần Nam trốn khỏi Thiên giới không hề ngại mấy Thần Vương cừu địch hạ phàm giết hắn mà lo người Thần gia sai cao thủ bắt mình, nhưng đợi mãi cũng không thấy gì, vốn cũng nghi hoặc. Mãi hôm nay, câu đố mới được giải, nguyên lai họ định thả cho hắn đi.“Grào… gừng càng già càng cay, rượu càng lâu càng nồng, người càng già càng vô sỉ, lão Vương bát đản này giảo hoạt khủng khiếp, tất cả đều theo dự mưu an bài.”“Thần dạy, lão đầu xấu xa quá.” Long Bảo Bảo cũng nhỏ giọng. “Cốp.”“Cốp.” “Ái chà, tên Vương bát đản nào dám đập vào đầu long đại gia?”“Thần dạy, đau quá.” Hai con rồng cùng kêu lên.Ngũ tổ đối diện ma tính Thần Chiến cười ha hả: “Người trẻ tuổi phải biết tôn kính trưởng bối, sao lại nói xấu ta, đó là trừng phạt nho nhỏ với các ngươi.”Tử Kim thần long suýt nữa rớt tròng mắt, Long Bảo Bảo cũng trợn tròn xoe mắt, chúng không ngờ cách xa như thế, lại mắng thầm sau lưng mà lão cũng phát giác.“Ha ha.” Ngũ tổ nói với Thần Chiến: “Cháu còn chưa biết trong những người đuổi theo cháu có cả con ruột.” “Hài tử của ta…” Ma tính Thần Chiến hiển nhiên tư duy hỗn loạn.“Phụ thân…” Thần Nam nghèn nghẹn, đã bị phát hiện, hiện tại không cần lẩn trốn nữa, hắn xòe Thần Vương dực lao tới như điện chớp. Vô đầu ma thể tựa hồ đầy nghi hoặc, bàn tay như ngọn núi định chạm vào nhi tử nhỏ như hạt bụi, sau cùng không để xuống, có vẻ y sợ thương tổnđến Thần Nam, lại như không phân biệt được. Thần Nam nhìn thân thể mấy ngàn trượng, lòng chua xót, nhất đại thiên kiêu từng trí tuệ như thần lại luân lạc đến mức này: tư duy hỗn loạn, quên hếtquá khứ, hoàn toàn dựa vào bản năng mà hành sự. “Nhi tử… nhi tử…”Thần thức dao động hùng hồn phát ra, tựa hồ bao gồm những lời yêu thương tha thiết khôn tả, bàn tay như ngọn núi lại vươn tới Thần Nam. Hắn không tránh, kích cỡ quá chênh lệch nên cự chưởng như ngọn núi đập vào mình hắn, bất quá ma trảo dừng lại cách hắn vài thước.“Ầm.” Ma trảo đánh tan không gian tầng địa ngục thứ mười bảy, Thần Nam cảm giác một cỗ sức mạnh nhu hòa bao trùm, đoạn quăng hắn vào hư không vừa bị vỡ.Hào quang lóe sáng, hắn cảm giác cảnh vật đại biến dạng, bản thân xuất hiện trên tầng không Quang Minh giáo hội ở Nhân gian, hắn đã thoát khỏi địa ngục.Nhưng hắn chảy lệ đầy mặt, phụ thân quăng hắn ra, hiển nhiên cảm giác được tử vong uy hiếp nên đưa hắn khỏi nơi nguy hiểm. Vô đầu ma thân không có linh thức hoàn chỉnh, chỉ dựa vào bản năng và thân tình máu mủ thâm sâu mà hành sự, dẫu quên hết chuyện cũ, linh thức phá tán, nhưngvẫn ý thức được hắn là thân sinh nhi tử, trong tình huống không nắm chắc đối phó nổi, đã đưa con trai ra khỏi chiến trường. Trong địa ngục, Ngũ tổ cười vang: “Chiến nhi, quả thật rất yêu chiều nhi tử, linh thức phá toái, kí ức không còn mà vẫn giữ bản năng này. Nhưngcháu yên tâm, ta sao lại thương tổn đến hắn, đó là đệ thập nhân của Thần gia, ta phải bồi dưỡng thật tốt, để hắn tận mắt thấy ta bắt cháu thế nàomà kích phát tiềm năng tu luyện. Phá!”

Lão nhân quát vang, tay áo rộng phất mạnh, địa ngục chi môn lại mở rộng, Thần Nam lơ lửng trên tầng không Quang Minh thần điện bị một cỗ đạilực kéo quay lại tầng địa ngục thứ mười bảy. Lúc hắn quay lại, đại chiến đã bùng phát, ma tính Thần Chiến tựa hồ nhập vào cuồng bạo chi cảnh, ma thể mấy ngàn trượng cầm thần kiếm, để lạiđạo đạo tàn ảnh, phá tan từng phiến không gian, định đánh vào Ngũ tổ. Ngũ tổ quả hùng mạnh, thân ảnh như mộng ảo không hoa, lấp lóe trên không, mỗi lần biến mất lại xuất hiện cách nhau mấy chục dặm.Thân thể lão so với Thần Chiến như hạt bụi nhưng sức mạnh phát ra lại như đại dương, không hề kém hơn. Dòng năng lượng trên không như ngân hà rơi khỏi chín tầng trời, mỗi thống không gian đều ngập dao động năng lượng, vô đầu ma thân quétngang thần kiếm thành tàn ảnh đuổi theo Ngũ tổ. “A.”Một đạo kiếm mang cắt xuống mặt đất, khe nứt trải ra không biết bao nhiêu dặm, tựa hồ chia cả đại lục ra làm hai. Mọi núi non trên mặt đất đều bị vết nứt nuốt chửng.“Bình.” Ngũ tổ tuy hạn chế được không gian phá toái, lách mình đi cả trăm dặm nhưng cuối cùng vẫn bị ma chưởng của Thần Chiến đánh trúng, lún xuốngđất. Nhưng nhân vật như lão không thể bị một chưởng đánh chết. Mặt đất rung lên, tiếng gầm đùng đục từ phía dưới vang lên.“Ầm.” Mặt đất nứt ra, vô số đất đá nghịch không bay lên, một thân ảnh cao lớn từ dưới đứng lên, phát ra kim quang ngập trời, không hề thấp hơn ThầnChiến. Đó là một cự nhân da vàng, cơ nhục toàn thân cuồn cuộn, cũng cao mấy ngàn trượng, trên mình sáng rực kim mang, xứng danh thần thể.Ngũ tổ đại biến dạng! Không chỉ thân thể lớn lên mà dung mạo cũng biến hóa, không còn già nua chút nào nữa, khuôn mặt rất trẻ trung, đôi mắt lấp lóe kim quang nóngrãy, mái tóc bạc thành đen. Thanh âm chấn động màng tai: “Tiểu Chiến, cháu bức ta động thủ. Nên biết năm xưa ta là được chọn làm đệ ngũ nhân, tuy sau cùng không thểthành người trong truyền thuyết, không được thần binh chi hồn tương trợ, nhưng tu luyện đã lâu, tư chất không kém đệ ngũ nhân bao nhiêu, huyềncông cũng biến hóa bảy lần. Với sức mạnh tuyệt đối, bát chuyển của cháu chưa chắc hơn thất chuyển của ta, càng không nói cháu chỉ là ma tính Thần Chiến tàn khuyết, không phải là cá thể hoàn chỉnh. Chiến nhi, mau quay lại, đừng sa vào bến mê.”“Gào…” Hồi đáp lão là kiếm quang hùng hồn, vô đầu ma thể gầm lên liên tục, tựa hồ cuồng bạo hẳn, tấn công kim thân cự nhân.Trời sụp. Đất nứt.Trong lúc lưỡng đại cao thủ tranh phong, thiên địa đều chấn động, tựa hồ ngày tàn sắp tới. Chiến trường khuếch đại, từ bình nguyên đến gò đồi, lại lan xuống núi rừng, không biết đánh tan bao nhiêu đỉnh núi cũng bao nhiêu bình nguyênrộng lớn. Trong một vùng núi mênh mông, từng đỉnh núi sụp xuống, Thần Chiến bị cự nhân đánh lún xuống liên tục, sau cùng ngập nửa người.Ngoài xa, Thần Nam vô cùng lo lắng, cơ hồ tim nhảy khỏi lồng ngực. Thần Chiến tuy mạnh nhưng đây chỉ là tàn thể, không có đầu nên không có ý thức hoàn chỉnh, đối phương lại là siêu cấp lão quái vật sống vô sốnăm tháng, có thất chuyển chi thân nên so ra, y thua thiệt nhiều. “Gào…”Ma tính Thần Chiến tựa hồ bị kích nộ, một vùng dao động năng lượng bùng lên, tàn sơn bị năng lượng xung kích bật lên, mười mấy đỉnh núi quanh Thần Chiến đề nghịch không, lao vào cự nhân vàng chóe, bản thân cũng bay vút lên trời.“Ầm, ầm, ầm.” Từng ngọn núi bay lên không liên tục nổ tung cạnh cự nhân, đánh cho y vô cùng khó coi, Thần Nam phá toái hư không, lại lao tới đại chiến với lão.“Chiến nhi, cháu làm ta hơi sợ đấy. Nếu cháu hợp lại thân thể hoàn chỉnh, dung hợp với thần tính Thần Chiến, ta đành rút lui.” Vô đầu ma thân dấy lên chiến ý cực điểm, tựa hồ quyết diệt bằng được Ngũ tổ.“Chiến nhi, cháu lo lắng cho nhi tử, hắn bị ta cấm cố thân thể, đang ở cách đây không xa quan chiến, cháu không sợ làm nó bị thương ư?” Vô đầu ma thân lập tức hơi ngừng lại.Nhưng từ ngoài xa vang lên giọng nói già nua: “Ha ha, lão tiểu tử không thấy đỏ mặt sao? Đánh không lại người ta lại dùng trò tâm cơ?” Thần Nam bị cấm cố thân thể, vừa thoát khốn vội quay lại nhìn, một lãnh nhân lưng còng, mặt đầy nêp nhăn xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, là thủmộ lão nhân tại Thần Ma lăng viên. Hai mắt Ngũ tổ xạ ra hai đạo kim quang, hà lạnh: “Là ngươi, ngươi định thế nào?”Thủ mộ lão nhân cười hì hì: “Ta nhìn không thuận mắt nên can thiệp.” Chương 285: Tử tịch quy hư Cảm giác rõ cường thế của thủ mộ lão nhân, Thần Chiến tạm thời đình chỉ công kích, ma thể đứng sững một bên. Thần thể ngàn trượng của Ngũ tổ cao xuyên mây, hai mắt bắn ra thần quang như tia sét xé toang hư không, lạnh lùng nhìn thủ mộ lão nhân: “Đây làviệc của Thần gia, không phiền đến người ngoài như ngươi.” Thủ mộ lão nhân cười vang, thân thể còng xuống rung lên, nhìn có vẻ suy nhược, cơ hồ sẵn sàng gãy bất cứ lúc nào, thật khiến ai nấy kinh tâm.“Tiểu thỏ tạp tử đúng là càng lúc càng cuồng vọng, quên chuyện bị ta đá đít rồi sao? Thế nào, hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, tưởng đánh được ta nên không tôn kính nữa hả?”Ngoài xa, Quang Minh thần, Chiến Thần, Hắc Ám đại ma thần, Khôn Đức, Đạm Đài Tuyền đều bật cười, lão đầu tử này moi móc nỗi khổ người khác. Đó chắc là chuyện nhiều năm trước, lại nhắc trước mặt ngần này hậu bối, coi như không nể mặt Ngũ tổ.Nhưng họ cũng kinh hãi, thủ mộ lão nhân thật ra là cao thủ thế nào? Ngay cả lão quái vật của Thần gia cũng bị coi là hậu bối tiểu tử. Thật khiến… người ta tắt tiếng.

“Grào…ha ha ha…” Tử Kim thần long cười điên cuồng, tựa hồ không cố kỵ gì.Long Bảo Bảo cũng lắc lư trên không, nó cười Ngũ tổ theo một phương thức khác để báo mối thù bị đánh khi nãy. Thân thể ngàn trượng của Ngũ tổ phát ra trận trận kim quang, sắc mặt đen đến đáng sợ, việc từ thời niên thiếu bị bới móc ra khiến lão cảm giácmất hết mặt mũi, quát vang: “Lão bất tử ngươi già mà mất nết, sao khiến người ta tôn kính?” Thủ mộ lão nhân tựa hồ không hề động nộ, cười hì hì: “Đó là tính tình thật sự, trong ngoài như một, đâu giống lão tiểu tử ngươi, trông có vẻ tiênphong đạo cốt, kì thật lại sính âm mưu quỷ kế.” Sắc mặt Ngũ tổ trầm xuống. Thủ mộ lão nhân xuất hiện hoàn toàn làm loạn kế hoạch của lão, vốn lão định trả giá đắt để bắt ma tính Thần Chiếnnhưng giờ có thêm một biến thái cường địch, đương nhiên không thể ung dung nổi. “Ha ha… lão tiểu tử sợ sao? Yên tâm, ta không đánh đít ngươi nữa, già rồi, xuất thủ cũng không nhanh nữa, để ma thân này tiếp ngươi.” Thủ mộlão nhân cười vang, quay sang nói với Thần Nam: “Theo ta đi giải khai phong ấn. Lão nhân gia ta phải nhúng vào, nhìn lão tiểu tử kia không thuậnmắt.” “Grào…” Thần Nam chưa kịp đáp ứng, Tử Kim thần long đã ngao ngao kêu ầm lên, cười hắc hắc lẩm bẩm: “Thật là thống khoái, có chỗ dựa thếnày, lão tiểu tử chỉ biết trừng mắt.” Thủ mộ lão nhân tuy đứng cùng Thần Nam nhưng cách con rồng du côn cả chục dặm, vẫn nghe rõ nó nói, cười ha ha: “Muốn lão nhân gia chốnglưng cho ngươi? Chỉ cần phục vụ ta là được.” Tử Kim thần long tức thì sáng mắt, vỗ ngực lớn tiếng: “Không vấn đề gì.”“Khục…” Thủ mộ lão nhân ho lên: “Lão nhân gia ta không thích gì ngoài ăn uống, lại hơi lười, hàng ngày ngươi mang long nhục cách thủy đến cho ta, tận giường nhá, là được.”Tử Kim thần long: “Ta #@??#…” Thần Nam cảm giác dở khóc dở cười, lão nhân này và Tử Kim thần long tính cách khá giống nhau.Thủ mộ lão nhân và hắn bay về bình nguyên xa xa, Ngũ tổ không nhịn được, thân thể khổng lồ tiến lên chặn đường, quát vang: “Lẽ nào ngươi cậy già can dự vào việc của Thần gia?”Thủ mộ lão nhân liếc xéo, đáp không thèm khách khí: “Can dự thì sao, thế nào, muốn động thủ với ta hả?” “Ngươi tưởng ta sợ ngươi? Hôm nay phải đấu một trận.” Thần thể màu vàng khẽ động, phát ra áp lực vô tận, một bàn tay vàng chóe ập xuống nhưngọn núi. Thủ mộ lão nhân không hề e ngại, bàn tay khô gầy ấn tới, dải hào quang xanh biếc mông lung hình thành một quang chưởng trên không đập vàobàn tay màu vàng. “Thần lão ngũ ngươi phải biết thế này không thắng được ta. Ta phải hạ sát thủ.” Thủ mộ lão nhân lạnh lùng dần, tuy thân thể khô quắt nhưng lúc nàyphát ra vô tận địa sát ý, cả vùng thiên địa lãnh liệt cực điểm. Sát khí xung thiên tràn ra, ma tính Thần Chiến phát ra hào quang ngút trời, vô tận ma vân tràn tới khiến Ngũ tổ như bị Thập vạn đại sơn áp xuống,bất giác phải lùi lại một bước, cách xa thủ mộ lão nhân, đối diện ma tính Thần Chiến. Thủ mộ lão nhân vẫn nhìn rõ, vô đầu ma thể rút ra một cây ma đao, giờ không phải lúc giao lưu, phải dùng võ lực tuyệt đối.Ma tính Thần Chiến và Ngũ tổ lại đại chiến. Thủ mộ lão nhân kéo Thần Nam ung dung bỏ đi. Đên vùng bình nguyên, mặt đất nát ngang dọc, toàn là những vết nứt do Thần Chiến và Ngũ tổ đại chiến lúc trước tạo ra, cổ thành đổ nát đã biếnmất, chỉ còn lưu lại một đại hợp cốc. Đó là nơi phong ấn đầu Thần Chiến, một tấm bia đá cao ngất đứng trong cốc, bề mặt khắc một chữ “Thần” cực lớn.Bàn tay khô gầy của thủ mộ lão nhân khẽ vẫy xuống, thạch bi bùng lên hào quang ngùn ngụt, ẩn chứa sức mạnh kinh nhân, dù mạnh như lão nhân cũng phải lùi lại mấy bước.Thần quang bay lên chiếu sáng cả phiến bình nguyên, khắp trời là hào quang, là những vầng ráng. “Thần gia đã phí lắm công sức, biết ma thể tan rồi vẫn có thể tụ lại nên dùng đại pháp lực tầng tầng phong ấn bộ phận quan trọng nhất là đầu.”Lão nhân phát ra thất sắc hồng mang đập vào thạch bi, phá giải đệ nhị đạo phong ấn. Kết quả lão bị hất văng mười mấy bước, sức mạnh đáng sợ khiến mặt đất quanh đó tan tành, hơn hẳn tầng phong ấn thứ nhất.Đệ tam đạo, đệ tứ đạo …lúc thủ mộ lão nhân phá giải đệ lục đạo phong ấn, bị hất văng mấy dặm. “Hắc hắc …may mà công phu vẫn ổn, ta phải xem các ngươi bố trí bao nhiêu tầng phong ấn.”Lúc đệ thất đạo phong ấn bị phá, thần quang hóa thành thần kiếm thực chất hóa cắt nát cả không gian, mặt đất, mạnh như Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo đều phải nhờ thủ mộ lão nhân đỡ đòn mới đứng vững nổi trên không.Bọn Quang Minh thần, Chiến Thần, Hắc Ám đại ma thần sớm đã lui xa, đứng xa nhìn lại, căn bản không dám lại gần nửa bước. Đệ thất đạo thần quang chưa lui hết, trên không lại có thêm áp lực hùng hồn, một đạo kim ảnh lao xuống, chạm chưởng với thủ mộ lão nhân.Không có tiếng nổ kinh thiên hay năng lượng điên cuồng tràn ra, hữu chưởng của thủ mộ lão nhân và thân ảnh màu vàng dính lấy nhau, đoạn thân ảnh văng ngược lại như sao băng.Thủ mộ lão nhân đứng bất động, thoáng sau, không gian quanh lão vỡ tan khiến bọn Thần Nam suýt gặp tai ương. “Hắc, Thần lão tứ đến rồi hả, cũng là thất chuyển huyền công nhưng ngươi hơn lão ngũ nhiều.” Thủ mộ lão nhân hắc hắc cười lạnh: “Ngươi tu thànhvô cực kim thân?” “Không sai, chính thị vô cực kim thân, huyền công bát chuyển thất bại, ta tan xương nát thịt, may mà thần hồn không tan nên tu thành thân thể này.”Một đạo kim quang lại lao tới, nhưng không tấn công thủ mộ lão nhân. Người này thân cao một trượng, dung mạo anh tuấn, khá giống Ngũ tổ, nhưng cả thân thể như hoàng kim sáng lấp lánh, rõ ràng không phải huyếtnhục, cơ hồ là vàng đúc thành. Thần Nam từ lời thủ mộ lão nhân biết đó là lão tổ đời thứ tư của Thần gia, không ngờ lão nghịch chuyển huyền công thất bại mà vẫn sống, lại tuthành vô cực kim thân quái dị thế này. Tứ tổ không bộc lộ gì, phảng phất là kim nhân thật sự: “Tiền bối tựa hồ quản quá nhiều chuyện.”Thủ mộ lão nhân cười: “Hôm nay ta quản đến cùng, Thần lão tứ ngươi không phục cứ đến đây.” “Hảo. Lĩnh giáo cao chiêu!”Tứ tổ biến mất trên không, kim quang rợp trời đột ngột tụ lại trước mặt thủ mộ lão nhân, phát ra dao động kinh hồn. Thần Nam vô cùng lo lắng, Tứ tổ xuất hiện khiến hắn như ngồi trên đống lửa, không biết Tam tổ, Nhị tổ có đến không. Tuy là con cháu Thần gianhưng hắn phải than rằng gia tộc quá biến thái. Trên không trung kim quang đạo đạo, sáng chói lòa khiến không ai mở mắt nổi, bọn Thần Nam dù mạnh cũng không nhìn rõ hai người chiến đấu

kịch liệt thế nào. Họ liên tục thay đổi phương vị, còn nhanh hơn điện chớp, không biết đã phá tan bao nhiêu không gian, đánh đến nhật nguyệt vôquang, thiên địa thất sắc! “Bình.”Thân ảnh màu vàng bị thủ mộ lão nhân hất bay đi, lúc đó hai người mới tách nhau ra, lão chiếm thượng phong nhưng tựa hồ cũng có cảm xúc: “Thần gia thật khiến người ta tâm sinh kính úy, đời nào cũng có cao thủ, nghe nói ngươi và đệ tứ nhân trong truyền thuyết của gia tộc ngang nhau,suýt nữa ngươi đã thành đệ tứ nhân. Xem ra cũng có bản lĩnh.” “Quá khen.” Tứ tổ cực kỳ bình tĩnh.Thủ mộ lão nhân bật cười rồi lắc đầu: “Đáng tiếc ngươi không ngăn được ta.” “Hừ.” Thân ảnh màu vàng hừ lạnh, quát vang: “Tử tịch quy hư!”Thủ mộ lão nhân biến sắc, phất mạnh tay áo, một luồng đại lực cuốn bọn Thần Nam đến gần lão, thanh quang mờ mờ từ thân thể gầy gò bùng lên, che kín bọn hắn vào trong.Không gian quanh lão tựa hồ chìm vào tuyệt đối hắc ám, không chỉ phá toái mà bị chẻ ra, trở thành hỗn độn. Ngoài xa, bọn Quang Minh thần, Hắc Ám đại ma thần kinh hãi, thấy không gian trở nên tử tịch, đại bình nguyên bên dưới mất sạch màu xanh sót lại,đất đai phì nhiêu thành sa mạc rồi sa mạc cũng tan biến, phảng phất dung nhập vào hư không, trở thành hỗn độn.Trong phạm vi mấy trăm dặm, các không gian khác cũng tan biến, đột nhiên hóa thành hỗn độn! Bọn Quang Minh thần kinh hãi cực điểm, Thần gia Tứ tổ quá đáng sợ, biến một không gian chân thật chuyển hóa thành hỗn độn, trở lại thời nguyênthủy. Đó là pháp tắc xứng danh sánh cùng thiên địa.Trong vùng hỗn độn, thân thể thủ mộ lão nhân phát ra thanh quang mờ mờ, ngăn không cho vùng không gian gần đó trở về nguyên thủy, nhưng cũng khiến bọn Thần Nam và Tử Kim thần long lo lắng, Tứ tổ quá mạnh.Nửa khắc sau, hỗn độn thế giới bên ngoài tựa hồ yên lặng, thủ mộ lão nhân lắc mạnh thân thể, hào quang bảy sắc sáng lên, hỗn độn quanh đó vỡ tan, không gian nhanh chóng khuếch đại đến khí mấy trăm dặm đã triệt để phá toái, phục hồi như cũ.Bọn Nguyên Tố thủy thần lại há mồm, thủ mộ lão nhân mạnh hơn họ tưởng tượng. “Thần lão tứ xem ra cũng không giết được ta, ta còn cho rằng ngươi khiến ta bất ngờ nhưng cuối cùng lại thất vọng. Đời người vô tình, không aigiết nổi ta.” Thủ mộ lão nhân cảm khái như vậy khiến tất cả tắt tiếng, lão đầu tử quá biến thái.Tứ tổ không nói gì, thực lực thể hiện cho tất cả, lão không phải là đối thủ của thủ mộ lão nhân. “Ha ha. Hiện tại còn muốn ngăn ta nữa không? Lão nhân gia phải tiếp tục phá giải phong ấn, bất phục cứ việc mời tiếp người nữa tới đây, ta tiếphết.” Đoạn thủ mộ lão nhân lại phát ra hào quang bảy sắc đập vào thạch bi bị phong ấn.Năng lượng phát ra lần này vượt cả tưởng tượng, hất lão văng mười mấy dặm. Thần Nam và con rồng du côn nếu không được thanh quang che chắn, chắc đã gặp nguy hiểm.Năng lượng cuồng loạn nửa thời thần mới biến mất. Thạch bi bị đánh tan. “Ha ha, phong ấn đầu đệ cửu nhân mà phải dùng tới bát đạo phong ấn, cẩn thận quá.” Thủ mộ lão nhân bật cười kéo Thần Nam bay tới.Thạch bi hóa thành cát bụi, một địa huyệt xuất hiện trong đại hợp cốc, thủ mộ lão nhân quát vang: “Khởi!” Địa quật tan tành, mặt đất rung lên kịch liệt, một chiếc đầu khổng lồ trồi lên, nhưng không phải do huyết nhục ngưng tụ thành mà bị hóa thạch.Hai mắt Thần Nam mơ hồ, đau lòng xen lẫn kích động. “Đợi cái gì, mau đến đi.” Thủ mộ lão nhân tỏ vẻ ngưng trọng, hất mạnh đẩy hắn vào đỉnh chiếc đầu đá.Hắn không do dự cắt cổ tay rải máu tươi lên đó. Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao thủ mộ lão nhân thần sắc ngưng trọng. Trên không có một đôi mắt sáng lạnh lùng đang nhìn họ, nhưng không nhìnthấy mặt mũi. Hắn không lo lắng gì nữa, máu rải xuống, đầu Thần Chiến đã hóa thạch nhanh chóng khôi phục sức sống. Vô tận ma khí cuồn cuộn, khí tức của vạnma chi vương lan tràn khắp thiên địa. Tứ tổ định xông tới lập tức dừng bước. Chương 286: Vạn Cổ Giai Không Trên không vô cùng u ám, không biết từ bao giờ, vầng dương đã mất bóng, không phải mây đen hay ma vân che kín mà chỉ là một màu đen lan tràn, như thể sắc trời vốn thế.Trong vô tận hắc ám, hao con ngươi như hai ngọn núi vô cùng băng lãnh, phát ra hàn ý thấu cốt lóe sáng.Không có gương mặt hay đầu, chỉ có hai điểm lãnh quang! Nhưng người ở dưới dù vận dụng thiên nhãn thông, mở thiên mục ra cũng không nhận ra điều thần bí trên vòm trời đen ngòm kia.“Gào...”Đầu ma tính Thần Chiến đã sống lại, nhanh chóng phục hồi sức sống, vô tận ma khí cuồng mãnh bùng lên, khí thế khiến người ta kinh tâm động phách, xứng danh ma trung chi ma!Đôi mắt băng lãnh chợt mở bừng, hai dải hào quang phát ra như hai tia sét, xé toang hư không. Tứ tổ dừng bước trước đầu Thần Chiến mộtquãng, hơi trù trừ, nhìn thủ mộ lão nhân rồi nhìn đôi mắt thần bí trên không với vẻ ngưng trọng, sau cùng từ hư không tiến tới chỗ đầu Thần Chiến. Thần Nam lơ lửng cạnh chiếc đầu, hai mắt mơ hồ, kích động hô lên: “Phụ thân…”Chiếc đầu như ngọ núi chậm rãi quay về phía hắn, thần sắc băng lãnh trong mắt dần tan đi, tỏ vẻ nghi hoặc xen lẫn mê mang.“Hài tử của ta…” “Đúng vậy, con là Thần Nam, phụ thân, lẽ nào người quên con?”Toàn thân Tứ tổ kim quang vạn đạo, lạnh tanh nói với Thần Nam: “Hài tử đến đây, cháu là đệ thập nhân của Thần gia, ta sẽ không làm tổn thươngcháu, không được đến gần chiếc đầu quá, bằng không nó sẽ hủy diệt cháy.” “Ngươi nói láo, đó là phụ thân ta.”“Y là phụ thân cháu nhưng đã nhập ma. Năm ngàn năm trước, ngay cả mẫu thân cháu suýt nữa bị giết, vì sao phụ thân cháu lại bỏ bản thể, phân rathân thể thần tính? Vì y không thể khống chế ma tính! Ma thân này tuy đã bị phong ấn năm ngàn năm nhưng ma tính chưa tan bao nhiêu, y sẽ biến thành một sát lục ma vương, mau lại đây.”Khó nói được ma tính hay thần tính Thần Chiến mới là hóa thân.Thân thể ma tính Thần Chiến là bản thể nhưng nguyên thần lại bị phân hóa, còn lại ham muốn giết chóc vô cùng. Thân thể thần tính Thần Chiến tụ lại chính là hóa thân nhưng tình cảm lại là bản nguyên.“Không, phụ thân sẽ không thương tổn ta, mẫu thân đã đánh thức linh thức của ngươi được, vì sao ta không thể.” Thấy thân nhân, lòng Thần Namlại run lên. Vô cực kim thân của Tứ tổ sáng rực thần quang, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nói với Thần Nam: “Lúc đó thần tính của phụ thân cháu vẫn còn, hiệntại không có, chỉ còn ma tính, mau lại đây.”Đôi mắt từ chiếc đầu như ngọn núi loé lên hai đạo hào quang băng lãnh, ngưng tụ thành lưỡng đạo thần kiếm chém vào Tứ tổ. Dù có vô cực kim thân, lão cũng không dám ơ hờ tiếp đón, để lại tàn ảnh trên không, lách sang một bên.Chiếc đầu lại nhìn Thần Nam, vẻ lạnh lẽo tan biến, ánh mắt hiện lên nét nhu hòa, khẽ gọi: “Hài tử….hài tử của ta… ta cảm giác được tiếng gọi của

máu mủ…”“Phụ thân...” Thần Nam nghẹn ngào, Thần Chiến do ma tính chủ đạo, tuy quên quá khứ, còn mỗi ý muốn giết chóc nhưng trong lòng vẫn còn sợithân tình chưa bị cắt đứt, cảm ứng được sức mạnh của huyết thống. “Một vạn năm rồi, hài nhi không thể tận hiếu đạo, con cúi lạy người.” Thần Nam quỳ xuống trên không.Một cỗ ma khí nhu hòa chầm chậm đỡ hắn dậy, trong mắt ma tính Thần Chiến, lãnh quang và nhu tình giao nhau.“Hài tử… mau rời xa ta, ta không nhịn được muốn giết người. Gào…” Tiếng ma khiếu chấn thiên vang lên khiến thinh không rung động, ma tính Thần Chiến sau cùng cũng tỉnh lại.Mái tóc dài như dòng thác đen nhánh tung bay cuồng loạn khắp trời, hư không bị chấn vỡ, Thần Nam bị một cỗ sức mạnh nhu hòa bao lấy, đẩy raxa tắp. Ma tính Thần Chiến phát cuồng.Ngoài xa, thủ mộ lão nhân thần tình ngưng trọng nhìn đôi mắt thần bí trên không, lão chầm chậm bay lên đối diện.Tứ tổ không do dự gì, nhanh chóng lao tới tấn công chiếc đầu. Tuy không có tay chân nhưng chiếc đầu vẫn đầy nét kiêu ngạo, mái tóc dài vũ động như dòng song tử vong quét ngang tầng không, kéo thànhnhững dải tàn ảnh đáng sợ.Tứ tổ như đúc thành từ hoàng kim, tuy bị mái tóc quét trúng, văng xa mười mấy dặm nhưng không bị thương nặng nề, toàn thân lại cháy lên thần hỏa rực rỡ, thoáng chốc biến mất, ảo hóa ngay cạnh chiếc đầu, hai đạo kim quang bài sơn đảo hải nhanh chóng ập vào mắt Thần Chiến.Thần Nam cảm giác nặng trĩu trong lòng, Thần Chiến tuy mạnh nhưng đây chỉ là một chiếc đầu, không có tay chân nên mất đi những đòn công kíchmạnh nhất. “Soẹt.”Hai mắt Thần Chiến bắn ra hai đạo ma kiếm chặn đứng sức mạnh bài sơn đảo hải đoạn há miệng gầm vang, vô tận ma khí như biển lớn tràn lan,che kín Tứ tổ, hất lão văng xa mấy ngàn trượng. “Không thẹn là đệ cửu nhân của Thần gia chúng ta.” Tứ tổ có vô cực thể chất đặc thù, lời lẽ không lộ ra chút tình cảm nào, nói như chiếc máy nhưngai cũng thấy lão vô cùng trọng thị Thần Chiến.“Ma thể ở đâu?” Thần Chiến ngửa mặt hú vang. Mặt đất rung lên như xảy ra địa chấn, Ngũ tổ tiến tới, thần thể cao nhập mây phát ra kim quang, nhuộm đầu huyết tích, hiện rõ mười mấy vết thươngđáng sợ, tâm tạng bộ vị bị đâm thủng, nhiều chỗ thấy hở cả xương hoặc bị xuyên hẳn qua.Ngũ tổ ôm một thi thể tan nát, thân thể bị xé tan, tứ chi phân ly, máu nhuộm đỏ mặt đất, là ma tính Thần Chiến không đầu. Thần Nam vô cùng kinh hãi, thân thể run lên, suýt nữa ngã xuống.Ngũ tổ tuy thắng lợi nhưng không vui vẻ tý nào, lão biết trường đại ác chiến giờ mới bắt đầu.Tàn thể của Thần Chiến lão ôm trong tay không chịu khống chế, rung lên rồi phát ra ô quang kinh nhân, hất văng lão, tứ chi và lồng ngực như năm ngọn núi nhỏ lao tới chỗ chiếc đầu.“Bình.”Như Ngũ Nhạc lay động trời xanh. Tất cả va vào nhau tổ thành vô đầu ma thân, đoạn cái thế ma thể bay lên, lao vào chiếc đầu.“Ầm.”Tiếng nổ vang vọng, vô tận ma khí che kín mặt đất, tầng địa ngục mười bảy triệt để chìm vào hắc ám, tiếng gầm khí tráng sơn hà trỗi dậy, màn đen mới tan dần.Vô tận ma khí phảng phất như sóng biển tràn vào Thần Chiến, cái thế ma thể cao lớn hoàn mỹ hoàn tất tụ lại, sừng sững như ngọn núi đỉnh thiênlập địa. Hai mắt ma tính Thần Chiến phát ra lãnh quang, tựa hồ không có tình cảm nhân loại, lãnh mạc vô tình cực độ.Y không nói gì, rảo bước tiến đến phía Ngũ tổ.“Tiểu Chiến, xem ra cháu không thể quay đầu…” Ngũ tổ than: “Xé thân thể cháu là ta cũng bất đắc dĩ…” Hồi đáp lão là một quyền bá tuyệt thiên địa, tốc độ của ma tính Thần Chiến nhanh đến không tin nổi, quyền vừa phát, thân thể cao lớn đã biến mất,xuất hiện ngay trước mặt Ngũ tổ.Ngũ tổ tuy biết ma thể mạnh đến mức khiến lão e dè nhưng không chịu kém hơn ngay từ đòn đầu tiên, vung bàn tay như ngọn núi chống đỡ. “Bình.”Không trung tan vỡ như sao trời lấp lánh rơi xuống, thân thể khổng lồ của Ngũ tổ văng xa tít, đập tan mặt đất phía xa.Thần Chiến đứng yên, mái tóc đen tung bay cuồng loạn, cái thế ma thể uy thế lăng nhân! Ma tính Thần Chiến sau khi huyền công bát chuyển mạnh đến đáng sợ, vượt hơn dự liệu của Tứ tổ, cả hai lao tổ không nói gì, lao thẳng vào ThầnChiến.Thần Nam tuy còn hơi lo lắng nhưng không còn như lúc trước, hắn tin vào phụ thân, Thần Chiến đã chân chính tụ lại, sẽ phát huy được trăm phần thực lực của ma thể, không bị động như lúc trước nữa.Thần gia tam đại cao thủ kịch liệt giao phong, tuy có hai người thân thể cao nhập mây nhưng động tác còn nhanh hơn cả chớp, để lại đạo đạo tànảnh trên không, phá toái phiến phiến hư không, không ai nhìn rõ thực thể của họ, chỉ thấy dải sáng đập vào mắt. Cao thủ đẳng cấp trên tranh đấu, vạn năm khó thấy, mạnh như các Thần Vương, bọn Quang Minh thần, Hắc Ám đại ma thần cũng lần đầu chứngkiến, họ đứng ngoài xa, chỉ biết lắc đầu cười khổ.Trường đại chiến này mà phát sinh tại Nhân gian hoặc Thiên giới, không biết sẽ hủy diệt bao nhiêu sinh linh, phạm vi của tam đại cao thủ quá rộng, trong phạm vi mấy ngàn dặm đều chìm xuống, nham tương dưới đất phun lên.Hiện tại bọn Quang Minh thần tự hỏi không biết thiên địa đại kiếp vạn năm trước do những cao thủ cỡ này gây ra diệt thế? Tuy hơi hoang đườngnhưng hoàn toàn có thể. Nửa thời thần sau, tiếng ma khiếu cuồng bá trải vạn dặm, truyền khắp tầng địa ngục mười bảy, ánh mắt Thần Chiến như điện, mái tóc cuồng loạnnhuộm đầy huyết vũ, giơ cao thân thể Ngũ tổ, xé làm đôi.Thân thể cao mấy ngàn trượng của Ngũ tổ kim quang ảm đạm, tàn thể không ngừng run lên, huyết thủy phun trào như vô số dòng thác rải xuống đất.Tình cảnh vô cùng kinh nhân.Tứ tổ kinh nộ, vô cực kim thân lấp lóe, để lại từng đạo tàn ảnh trên không, thaóng chốc lướt đi mấy ngàn trượng, cuồng bạo tấn công Thần Chiến. Thần Chiến quăng tàn thể bị xé làm hai của Ngũ tổ, đại chiến Tứ tổ.“Bình.”Một đòn cái thế ma quyền đánh tan mặt đất, ấn Tứ tổ ngập xuống mấy ngàn trượng, chìm vào nham tương cuồn cuộn trào lên. Thần Chiến đứng sừng sững giữa thiên địa, hai mắt băng lãnh vô cũng, trận đại chiến khốc liệt dường như không mảy may ảnh hưởng.“A...”Tàn thể của Ngũ tổ gầm lên thống khổ, hai nửa va vào nhau, lại khôi phục nguyên dạng, cao thủ như lão đã đạt mức thể phách vạn cổ nan diệt, không có thủ đoạn đặc thù, đừng hòng hủy diệt được.Đồng thời Tứ tổ từ dưới đất bay lên, toàn thân sáng lóe kim quang, rũ sạch mọi nham tương bám vào.“Tiểu Chiến, cháu thật khiến ta hoảng sợ.” Ngũ tổ thở dài, hai mắt xạ ra hàn quang: “Xem thân thể hoàn chỉnh của cháu có chịu nổi pháp tắc của ta không. Nghịch không loạn trảm!”Không gian quanh Thần Chiến đột nhiên sụt xuống, xuất hiện một không gian đa tầng trùng điệp, năng lượng từ không gian bí ẩn này sắc như thầnđao, chém vào thân thể Thần Chiến, định cắt nát. Đương nhiên vừa nãy Thần Chiến không đầu bị thủ đoạn này cắt nát, hiện tại Ngũ tổ lại thi triển.Dao động kinh hồn từ không gian thần bí khiến Thần Nam ở ngoài xa cũng rùng mình, đủ thấy đáng sợ đến đâu, Thần Chiến ở giữa cơn phong bađương nhiên còn chịu áp lực mạnh hơn. Thủ mộ lão nhân không có ý định xuất thủ tương trợ, vẫn lạnh lùng nhìn đôi mắt khổng lồ trên không.Lần này “Nghịch không loạn trảm” của Ngũ tổ bị chú định thất bại, cái thế ma thể của Thần Chiến không bị tổn hại gì, mà phát ra ô quang chói lọi,triệt để phá tan không gian trùng điệp, tất cả chìm vào yên lặng rồi hư không khôi phục nguyên dạng. Thần Chiến vẫn đứng sững, sắc mặt Ngũ tổ nhợt nhạt, lùi lại mười mấy bước.“Tử tịch quy hư!” Tứ tổ quát vang.Không gian ảo diệt, quay về nguyên thủy, hỗn độn mênh mang bao phủ Thần Chiến. Nhưng thoáng chốc, từ trong hỗn độn truyền ra dao động đáng sợ, hỗn độn nát tan như biển gầm núi lở, ma thể cao lớn đứng sững trên không.Ngũ tổ và Tứ tổ nhìn nhau, đều tỏ vẻ hoảng sợ, họ biết ma tính Thần Chiến hoàn chỉnh cực kỳ đáng sợ nhưng không ngờ đến trình độ này.“Nghịch không loạn trảm!” “Tử tịch quy hư!”Ngũ tổ và Tứ tổ đồng thời quát vang, dốc hết sở năng, liên hợp thi triển những pháp tắc sánh cùng thiên địa.Thần Chiến không trầm mặc nữa, hai mắt tỏa sáng như điện, ung dung thi triển pháp tắc độc đáo của mình. “Vạn - Cổ - Giai - Không.”Lời vừa dứt, Ngũ tổ và Tứ tổ hét lên kinh hãi, họ cảm giác thời gian trôi đi, cảm giác khó tả đè nặng trong lòng khiến họ hoảng sợ hét lên.“Không…” “Không…”Nhưng tất cả đã muộn, thời gian thật sự quay ngược.Thân thể Ngũ tổ và Tứ tổ nhanh chóng biến hóa, thoáng chốc cả hai như trải qua vạn năm. Tứ tổ cao một trượng tan biến, chỉ còn lại một hài đồng vàng chóe cao nửa thước, vô cùng hoảng sợ nhìn tứ phía, khua khua hai tay, cơ hồ khôngtin vào mắt mình.Ngũ tổ cao nhập mây cũng không còn, một hài đồng khoảng ba tuổi, mũm mĩm như búp bê xuất hiện, tựa hồ vô cùng kinh sợ, lớn tiếng gầm lên: “Thần Chiến, ngươi…ngươi làm gì bọn ta?” Tuy lão rất phẫn nộ nhưng giọng nói giống hệt hài đồng, so với Ngũ tổ thần uy cái thế lúc trước khácnhau một trời một vực.Tình cảnh tuy đáng cười nhưng không ai cười nổi, những cao thủ quan chiến ngoài xa nín khe, Vạn Cổ Giai Không quá đáng sợ. Quả nhiên có thể nghịch loạn thời không, cải biến thời gian.Thử hỏi ai đỡ nổi?Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng động dung, lẩm bẩm: “Đúng là bá đạo.” Đoạn lại cười vang: “Ha ha…hai lão tiểu tử các ngươi càng ngày càng trẻ, đúng là hạnh phúc của đời người, có mấy khi được quay lại thế này, những các ngươi lại được tắm trong hạnh phúc hồi thơ trẻ, ha ha…”

Hiện trường chỉ mình lão cười nổi, ai nấy đều bị pháp tắc của ma tính Thần Chiến chấn trụ.Hồi lâu sau, Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long tỉnh lại đầu tiên.“Grào... ha ha, hai tiểu đệ đệ khỏe không?” Lão du côn bay tới với vẻ bất thiện. Ngũ tổ và Tứ tổ kinh nộ vô cùng, định thịt lão du côn nhưng thể nội trống không, pháp tắc cũng không thi triển được.Long Bảo Bảo nhắm tít mắt lại, bay vòng quanh Tứ tổ thân thể vàng óng, cả hai cùng màu vàng nên nhìn khá giống nhau.Thần Chiến cũng bay lên, vẫy tay, thần kiếm ngàn trượng luyện hóa từ Kinh Thiên kiếm chủ bay tới, y cầm kiếm chỉ vào đôi mắt thần bí trên không. Kiếm ở trong tay, bát phương vân động, hỏi thiên hạ ai mới là anh hùng? Chương 287: Ánh mắt tổ tiên Thần Chiến là cường giả chấn nhiếp một thời đại, hôm nay tụ lại được thân thể, thể hiện thần uy không tưởng, mạnh như Thần gia Tứ tổ và Ngũ tổ đều bị đả bại, bị Vạn Cổ Giai Không đại thần thông hóa thành hài đồng.Ma tính Thần Chiến vì đấu mà sinh, vì chiến mà sống, là Chiến ma chi thể sát ý vô hạn, không nói câu nào, thân thể như thông thiên ma trụ vung thầnkiếm chém vào đôi mắt thần bí. Kiếm mang chói lòa vắt qua thinh không, cắt thành hai phiến không gian, đôi mắt khổng lồ vẫn vô cùng lạnh lẽo, như vô tình chi vật nhìn thần kiếmchém tới, hình ảnh mờ dần rồi biến mất hoàn toàn.Thoáng sau đôi mắt lại hiện ra trên không, vẫn lạnh lùng như trước, ngưng thị phía dưới như chúa tể vạn vật nhìn thương sinh. Ma tính Thần Chiến vung kiếm chỉ trời, lại bay lên vùng trời vô tận, tựa hồ không hạ được đôi mắt thần bí không chịu ngừng tay.Thủ mộ lão nhân thấy Thần Chiến bay lên, hai mắt bắn ra lãnh điện, thu lại nụ cười, lạnh lùng lẩm bẩm: “Thật ra là ai? Là Thần lão nhị, hay Thần lãođại, ta tựa hồ từng cảm ứng được khí tức này ở Thần gia, lẽ nào…” Lão đằng không bay lên, thân ảnh dần biến mất khỏi tầm mắt tất cả, không biết bay lên mấy vạn trượngTứ tổ và Ngũ tổ ở dưới kinh hãi nhìn con rồng du côn dần đến gần, cả Long Bảo Bảo tinh nghịch đang bay quanh.“Các ngươi…” “Các ngươi muốn gì?”“Ha ha…” Tử Kim thần long cười vang: “Các ngươi sống vô vàn năm tháng, lúc có thần thông, không thèm coi Thần Vương ra gì, hiện tại lại thànhthế này, thật khiến long đại gia buồn cười, grào… ha ha…” Vẻ mặt Ngũ tổ trắng nhợt, vốn mũm mĩm như búp bê nhưng hiện tại như đang muốn khóc, dáng vẻ ủy khuất cực điểm. Càng thế, Tử Kim thần longcàng muốn cười lên, nó thi triển thần thông ảo hóa ra một tấm gương đặt trước mặt hai lão tổ.Ngũ tổ và Tứ tổ suýt nữa hôn mê, trong gương là hai tiểu hài u oán ủy khuất sắp khóc nhè, vô cùng đáng thương, còn đâu uy nghiêm của Thần gia lão tổ.Hò vừa giận vừa hận nhưng dáng vẻ đó không khác nào hài đồng giận lẫy, đưa tay quệt môi, từ đáng thương biến thành khả ái ngây thơ.“Ha ha ha…” Tử Kim thần long cười váng lên, nhìn hai vị lão tổ với vẻ mỉa mai, bất kể thần thái họ thế nào thì với thân phận lão tổ đều cực kỳ hoạt kê.“Đừng xỉu, tỉnh lại mau.” Tử Kim thần long cười gian manh, hướng luồng tử kim điện hồ lách tách xuống lưng khiến Tứ tổ và Ngũ tổ vốn sắp ngã bậtdậy, lùi liền mấy bước. Long Bảo Bảo lắc lư bay đi bay lại, đôi mắt sáng chớp chớp khiến hai lão tổ càng phát hỏa, thấy tiểu long thơ ngây họ lại chạnh lòng nghĩ tới mình.Ngoài xa, Thần Nam nóng mắt, tuy hắn muốn giao huấn hai lão nhưng đó là tổ tiên của hắn, Thần Chiến biến họa thành hài đồng nên không thể đểhai con rồng tiếp tục diễn trò, bằng không khác nào hắn khi sư diệt tổ. Nhưng việc đó cũng khiến hắn nhức đầu, hai tổ tông sống lại biến thành thế này.Hắn đây Tử Kim thần long qua một bên, đặt Long Bảo Bảo lên vai, cố lấy vẻ hòa hoãn nói: “Hai vị lão nhân gia, hiện hai vị mất công lực, nếu ởtrong man hoang thế giới này sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh, ở đây không chỉ có nhiều hung cầm mãnh thú mà cả mấy vị Thần Vương rình mò. Chi bằng vào nội thiên địa của cháu trước.”Tứ tổ cao chừng nửa thước, toàn thân sáng rực kim quang như kim oa oa. Ngũ tổ mũm mĩm như ngân oa oa, cả hai cùng kêu lên: “Không được,tiểu tử ngươi định cầm tù chúng ta, khi sư diệt tổ! Không cần ngươi lo, Thần gia sẽ có người đến tìm, ngươi đi đi.” “Ha ha…” Tử Kim thần long cười vang, ra vẻ bất cần: “Không cần… người ta không cần… đi thôi.”Hai lão tổ giận bể phổi, họ tung hoành thiên địa tuy không dám nói vạn cổ tuế nguyệt nhưng cũng thuộc nhóm già cả nhất hoàn vũ, không thể dùngđơn vị ngàn năm đo lường. “Con rồng đáng chết, sau này chúng ta khôi phục thực lực, nhất định tìm ngươi trả đũa.” Ngân oa oa Ngũ tổ hầm hừ, từ lúc bị hóa thành hài đồng,tâm tình họ cũng hài đồng hóa.“Ta sợ quá…” Tử Kim thần long ré lên, ra vẻ du côn. Tứ tổ kim oa oa lớn tiếng: “Dù là Thiên Long trong truyền thuyết cũng không dám lớn lối thế trước mặt chúng ta. Ngươi dám như vậy, chắc phảiđem ngươi tùng xẻo. Hiện tại chúng ta vẫn có vạn cổ bất diệt thể, ngươi có thể nhục mạ nhưng không giết được chúng ta, sớm muộn cũng có ngàychúng ta khôi phục.” “Đợi các ngươi khôi phục rồi tìm ta quyết chiến.” Tử Kim thần long ra vẻ bất cần.Thần Nam mở nội thiên địa, không hề khách khí ôm cả hai lão tổ đưa vào.“Thần Nam, ngươi còn đáng ghét hơn phụ thân ngươi, sao dám cầm tù chúng ta? Không thể thế được.” Hai người liên tục giãy giụa. Nhưng Thần Nam không thể thả cho họ đi, hắn đã trở mặt với Thần gia ở Thiên giới, để họ về, khi khôi phục tu vi sẽ trở thành hai cường địch khólòng tưởng tượng được, chi bằng nhốt lại trước rồi giao cho thủ mộ lão nhân xử lí, hoặc trực tiếp đưa họ vào đệ tam giới.Mộng Khả Nhi phiêu dật xuất trần, băng cơ ngọc cốt từ trong một hoa viên đi ra, hiện tại nội tâm nàng vô cùng phức tạp, đã trăm ngàn lần thử vẫn không luyện hóa được tiểu sinh mệnh trong thân thể, hiện tại phản ứng của thai phụ càng ngày càng rõ, tiểu phúc cũng hơi nhô lên. Mỗi ngày nàngđều nghe thấy có tiểu sinh mệnh tựa hồ đang hô hoán, cảm giác huyết nhục tương liên dấy lên trong lòng.“A, khí tức mạnh thật.” “Là khí tức con cháu Thần gia chúng ta.”Kim oa oa và ngân oa oa thấy Mộng Khả Nhi, tức thì kêu lên kinh hãi, hai người vừa ra vẻ đau lòng không muốn sống nữa, lập tức cười hớn hở,tính tình ngày càng hài đồng hóa. “Ha ha… ta dám khẳng định thằng nhóc này sẽ là đệ thập nhất nhân!”“Thể chất của nó tuyệt đối khiến huyền công viên mãn nghịch chuyển.”Hai tổ tông sống cười vang, nhảy tung tăng, chạy đến bên Mộng Khả Nhi. Mộng Khả Nhi ngẩn ra, rồi dịu giọng: “Các tiểu đệ đệ sao lại bị ác nhân giam vào đầy?” Vừa nói vừa âu yếm xoa đầu hai “hài đồng.”“Ngươi, ngươi…ngươi ngươi sao lại như thế, phải xưng hô chúng ta là lão tổ, chúng ta là tổ tông của ngươi.” Hai lão tiểu tử tức giận nhảy cẫnglên. “Thật là không ngoan. Còn dám hồ ngôn loạn ngữ nữa tỷ tỷ sẽ đánh vào mông.” Mộng Khả Nhi vuốt ve mặt hai lão.Thần Nam tắt tiếng, chi biết cười nhăn nhó, lại sắp náo nhiệt rồi. Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư cười váng lên.Tuy bị Mộng Khả Nhi đối đãi “vô lễ” nhưng hai lão tổ tựa hồ chấp nhận, gào vang với Thần Nam ngoài xa: “Tên tiểu tử khi sư diệt tổ nghe cho rõ đây, lão tổ chúng ta sẽ ở lại nội thiên địa này, vừa khôi phục nguyên khí vừa đợi đệ thập nhất nhân ra đời.”“Đừng hòng động vào nhi tử của ta. Các vị mau dẹp ý định đó đi, từ phụ thân ta, chi này quyết không chịu vì mục đích hư vô phiêu diêu mà giao sinhmệnh cho các vị chúa tể.” Đoạn bọn Thần Nam, Tử Kim thần long rời khỏi nội thiên địa.Vừa ra, Tử Kim thần long cảm khái: “Nếu để họ ở lại lâu dài trong nội thiên địa, coi như có hai lão sư khai môn mạnh cực điểm.”Thần Nam ủ rũ: “Không thể nào, Thiên giới Thần gia quyết không chịu, nghiêm trọng hơn là từ nay họ sẽ nhắm vào ba chúng ta.” Ở ngoài xa bọn Quang Minh thần, Chiến Thần, Hắc Ám đại ma thần thấy Thần Nam đem hai cường giả biến thành hài đồng vào nội thiên địa, kinhhãi suýt rớt mắt xuống.Tuyệt mĩ dung nhan của Đạm Đài Tuyền lộ vẻ hồ nghi, lúc nội thiên địa của Thần Nam mở ra, nàng ta ẩn ước cảm ứng thấy khí tức của Mộng Khả Nhi.Bọn Thần Nam đằng không bay lên, hắn không yên lòng về an nguy của Thần Chiến. Lúc bay lên mấy vạn trượng mới phát hiện được Thần Chiếnvà thủ mộ lão nhân. Thần Nam cầm thần kiếm ngàn trượng đối diện đôi mắt khổng lồ. Quan sát gần mới thấy đôi mắt lớn hơn tưởng tượng, không phải như hòn núinhỏ mà tương đương một cự sơn, lớn ngang ngửa Thần Chiến. Ở giữa song phương là quang hoa và ma khí, thần kiếm cách tròng mắt chỉ mộtthốn nhưng không thể đâm vào thêm. Hai bên đang lặng lẽ so kè. Thủ mộ lão nhân đã đại biến dạng, nguyên bản thân thể cong xuống giờ trở thành tráng kiện, đầy sức sống thanh xuân, làm gì còn tí già nua nào?Hiện tại lão chỉ chừng hai chục tuổi, mái tóc trên đầu đen rầm, sáng lấp lánh, thân thể đĩnh bạt hùng kiện, tràn đầy sức mạnh, gương mặt anh khíbức nhân vô cùng cương nghị. Nếu không phải có khí tức đặc thù cho Thần Nam biết đó là thủ mộ lão nhân, bọn hắn không đời nào tin được.“Cha nó chứ, thật ra là mắt ai mà khiến lão đầu tử xấu xa này phải động toàn lực?” Tử Kim thần long cả kinh.Thủ mộ lão nhân tuy chỉ nhỏ như hạt bụi so với đôi mắt nhưng phát ra khí thế của cái thế cường giả, không hề kém cạnh tý nào. Khoảng giữa lão và đôi mắt sáng rực thần quang, đang ngầm đấu nhau.“Thần lão đại, là ngươi phải không? Đừng có giả thần lộng quỷ!” Thủ mộ lão nhân hừ lạnh: “Ta cảm ứng được khí tức của bọn ngươi, muốn độngthủ với ta cứ hiện bản thể ra.” Hai trong mắt vẫn lạnh lùng vô tình nhìn lão, sức mạnh phát ra không hề tăng hay giảm.“Vạn - Cổ - Giai - Không.” Đấu một hồi, ma tính Thần Chiến mới mở miệng, thi triển pháp tắc đáng sợ có thể nghịch loạn âm dương, cải biến thờigian. Hào quang vô tận kịch liệt lóe sáng, hai con mắt đột nhiên biến mất, lúc pháp tắc đến gần, chúng liền phá hư không xuất hiện tại chân trời xa tắp.“Các ngươi sợ nghịch chuyển thời gian?” Thấy kết quả này, thủ mộ lão nhân mỉm cười, tựa hồ nghĩ ra, lẩm bẩm: “Ta hiểu rồi,”“Ngươi biết gì?” Trên không vang lên thanh âm cực lớn, chấn động màng tai.“Không phải Thần lão đại hay Thần lão nhị, mà là tổ tiên mà các ngươi khổ công muốn phục sinh. Hai mắt đã ngưng tụ xong.”

Thần Nam cả kinh, đó là Viễn tổ phải phục sinh sao? Thật… quá đáng sợ. Đôi mắt đã như vậy, nếu hoàn chỉnh phục sinh thân thể, thật khôngtưởng tượng nổi đến mức nào.Thủ mộ lão nhân lại lên tiếng: “Thần lão đại, Thần lão nhị, các ngươi quá nóng lòng, định để y theo ma tính Thần Chiến vào đệ tam giới rồi hút cả đệ cửu nhân hoàn chỉnh? Không sợ mắt Viễn tổ bị Thần Chiến dùng Vạn Cổ Giai Không hóa thành trần ai, dung nhập thiên địa sao?”Cùng lúc, trời cao tan nát, một gióng bạch cốt tiến vào tầng địa ngục mười bảy, là chỉ cốt trấn áp mười tám tầng địa ngục. Hiện tại nó dài mấy chụctrượng, vắt ngang chân trời, bên trên có một hồn ảnh mơ hồ đứng. Chương 288: Thần nữ, Đồ Đằng, Ma Chủ Thần Nam và bọn Tử Kim thần long vô cùng kinh hãi, đôi mắt khổng lồ trên không lại là mắt Thần gia Viễn tổ. Quả là tin tức kinh người, như cửu thiên cấm kị thiên lôi vang bên tai khiến họ ngẩn ngơ.Hư không phá toái, chỉ cốt trấn áp mười tám tầng địa ngục vạch ngang trời, dài mấy chục trượng, lấp lánh hào quang màu lục mờ mờ, phía trên cómột hồn ảnh đang đứng. Cục thế trước mắt càng mơ hồ, không ai nhận ra ẩn bí bên trong, đồng thời cũng tò mò hơn. Chỉ cốt trước khi dung hợp với chín giọt chân ma chi huyết trên Trấn Ma thạch đã mạnh đến mức khiến người ta không tưởng nổi. Hiện tại càng biến hóa, khiến không ai nắmbắt được, uy thế phát ra khiến linh hồn run rẩy.Hồn ảnh như quân chủ của tử vong thế giới, tuy đứng lặng trên chỉ cốt nhưng tử vong dao động phát ra khiến tất cả đều khó chịu. Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng nhíu mày, lẩm bẩm: “Lẽ nào ta đoán sai, không phải Thái Cổ Lục Tà thì tên Vương bát đản nào có uy thế cỡ này?”Cái thế anh kiệt Thần Chiến như ngọn núi tựa như mất linh hồn từ lúc chỉ cốt xuất hiện. Y cầm Kinh Thiên thần kiếm, chăm chắm nhìn hồn ảnh trênchỉ cốt, ma khí quanh mình dày hơn, hư không nơi y đứng đã chìm hẳn vào bóng đêm. Chỉ cốt và đôi mắt thần bí nhìn nhau như cố nhân lâu lắm không gặp nhau, lại như cừu địch không thể hóa giải ân oán.Ai nấy càng kinh hãi hơn, qua lời thủ mộ lão nhân, đôi mắt là của Thần gia Viễn tổ, là cao thủ không tưởng trong lịch sử, cốt chỉ lại vì lão mà tới.Chắc phải là người cùng thời đại hoặc kẻ có thực lực không kém nhưng mang ân oán đến tìm. Mắt Thần gia Viễn tổ sáng lên hào quang đáng sợ như hai vầng thái dương sáng chói trên không, chiến sáng tầng không, nhưng phía sau lại làvùng âm ám, phảng phất ẩn chứa bí mật không thể cho ai biết khiến tình cảnh vô cùng quái dị. Hai làn mâu quang sáng chói nổi lên vùng đen tốiphía trước, chiếu sáng mỗi thốn không gian, trừ nơi bản thân đang đứng. Hôm nay không thể hòa nhã được.Viễn tổ ma nhãn xuất hiện, thần bí chỉ cốt cũng muốn nhúng vào, không có kết quả quyết không chịu ngừng.Sự tình diễn ra vượt ngoài dự liệu tất cả, cùng lúc hư không vỡ tan, không gian chi môn của tầng địa ngục mười bảy lại mở rộng, thần nữ biến mất đã lâu xuất hiện.Sự tình càng phức tạp hơn, thêm một chí tôn cấp cường giả xuất hiện.Phong hoa tuyệt đại, như tiên tử giáng lâm phàm trần, thánh khiết khí tức rải khắp nơi nơi. Nàng cầm ngọc như ý như dải cầu vồng xuất hiện cạnh đôi mắt, thuận tay đánh mạnh.Trong sát na, ngọc như ý hóa thành trăm ngàn trượng, chấn toái hư không, đập vào Thần gia Viễn tổ. Ma nhãn sáng rực như thông với u minh mờđi, mặc cho ngọc như ý quét qua. “Hừ, Thần tổ thì sao, dù ngươi phục sinh chân thân ta cũng không sợ.” Thần nữ hừ lạnh, không đuổi theo.“Ha ha… thiên thượng địa hạ đệ nhất ma nữ đến rồi.” Thủ mộ lão nhân cười vang.“Lão quỷ bớt nói lăng nhăng đi, ai không biết ta là thế gian đệ nhất thần nữ!” “Hắc hắc… ha ha…” Thủ mộ lão nhân quái tiếu, tựa hồ vô cùng thoải mái: “Nhớ đến mi ta lại nhớ mẹ mi, đó mới là thế gian đệ nhất ma nữ, hoặctheo mi nói là thế gian đệ nhất thần nữ.”“Lão đầu chết tiệt, không được nói nhăng. Ta và mẹ ta đều là đệ nhất thần nữ!” Hư không lại phá toái, trên không xuất hiện một đạo nhân ảnh: Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo.Hôm nay cường giả tụ tập, mấy đại cường giả nổi danh thế nhân đều vì đôi mắt Thần tổ xuất thế mà đến, chắc chắn lúc Thần tổ đạt đỉnh cao phongquang thế nào. Đơn thuần là hai mắt mà khiến tứ phương dậy sóng.Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo thân người đuôi rắn, trên đầu có ba con mắt, con mắt ở giữa được coi là có thể hủy diệt thế gian. Y nhìn thủ mộlão nhân với vẻ kinh dị: “Ngươi vừa bảo tiểu yêu nữ là con gái đệ nhất ma nữ?” “Con rắn chết tiệt kia, ngươi bảo ai là tiểu yêu nữ?” Thần nữ nhìn y với vẻ tức giận. dù trước mắt cục thế bất minh, cường địch đang vây quanhnhưng nàng vẫn vô cùng ung dung.“Hắc hắc…” Thụy Đức Lạp Áo cười khan: “Nhầm rồi, là thần nữ,” “Ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Đại xà, ngươi ngốc thật, đến giờ còn không biết xuất thân của tiểu nha đầu sao? Thử hỏi khắp thiên hạ cònai sinh được nữ nhi như thế?”“Ngươi nói thật không?” Tây thổ Đồ Đằng tựa hồ cả kinh, quên béng mình đang ở đâu, không ý thức được chỉ cốt và đôi mắt địch hữu nan minh ở ngay bên cạnh: “Năm xưa, đệ nhất ma nữ là thê tử của Thái cổ cấm kị đại thần Độc Cô Bại Thiên… nói thế, đây là… nữ nhi… của Độc Cô BạiThiên?”Thủ mộ lão nhân cười ha ha: “Không sai, tiểu nha đầu là Độc Cô Tiểu Huyên.” “A, là…”Cái tên Độc Cô Bại Thiên này, Thần Nam không phải mới nghe lần đầu, là Thái cổ đệ nhất ma thần trong truyền thuyết, theo lời của con gái ông taĐộc Cô Tiểu Huyên, dù không phải là đệ nhất cường, cũng là nhân vật được xếp hàng đầu. “Hừ, có gì là lạ,” Thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên hừ lạnh.Thủ mộ lão nhân đứng trên hư không, thần sắc nghiêm túc lại: “Mắt của Thần gia Viễn tổ có nhiều điểm khiến người ta nghi ngờ, ta cảm giác đượckhí tức quen thuộc nhưng không đoán được Thần tổ năm xưa là ai? Lẽ nào là một trong Lục Tà? Ta thấy chúng ta nên liên thủ tóm cổ ma nhãn xuống, cả chỉ cốt cũng khiến người ta nghi ngại. Hôm nay là cơ hội tốt, Thần gia đệ cửu nhân mạnh hơn ta tưởng tượng, bốn người chúng ta liênthủ chắc thịt được hai người này. Nhất định phải biết nguồn cơn, xem họ là thần thánh phương nào?”“Ầm.” Lời vừa dứt, hư không lại phá toái, một cỗ khí tức kinh hồn giáng xuống tầng địa ngục mười bảy.Một chiếc giường bằng xương do thần linh đầu cốt xếp thành bay vào.Một thanh niên nam tử chừng hai bảy, hai tám tuổi nắm nghiêng bên trên, y phát ra vô thượng uy nghiêm khiến người khác nảy ra xung động muốn lễ bái.Tuy thân thể đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất nhưng hai mắt nhuốm đầy tuế nguyệt thương tang, mái tóc bạc như tuyết, cơ hồ trải qua bách thế luânhồi, nhận thấu hét những nổi chìm thương hải tang điền của đời người. Không hề có dao động nhưng y vẫn phát ra khí thế như ngọn núi khiến người khác thấy mình như sâu kiến, còn y là thánh thần cao cao tại thượng. Chương 289: Nghịch Loạn Âm Dương Ngân phát thanh niên nam tử uy thế kinh thiên động địa, cả thế giới và mười bảy tầng địa ngục run lên vì y tới, y như chúa tể cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.Chiếc giường bằng xương treo lơ lửng, ngân phát thanh niên nam tử im lặng bất động, nằm nghiêng trên giường, đôi mắt thương tang nhìn khắpmột lượt. Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng hô lên kinh hãi: “Ma Chủ.”Tây thổ Đồ Đằng biến sắc, tựa hồ nhớ ra, lẩm bẩm: “Hỏi mặt đất…ai trải qua bao chìm nổi? Chỉ có ta… Ma Chủ. Lẽ nào là…Ma Chủ… trongtruyền thuyết đó.” Thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên ngẩn ra rồi kêu lên: “Ma Chủ thúc thúc còn sống?” Nàng như mộng ảo không hoa, lưu lại tàn ảnh, thân hình phong hoatuyệt đại như hồng mang xuất hiện cạnh cốt sàng cao cao tại thượng.Độc Cô Tiểu Huyên tựa hồ không sợ Ma Chủ uy chấn thiên cổ, kích động gào lên: “Ma Chủ thúc thúc mau nói đi, vì sao thúc sống lại? Còn phụ thân cháu sao vẫn chưa sống lại?”Đôi mắt tang thương của Ma Chủ hơi sáng lên nhưng không nói gì.“Ma Chủ thúc thúc mau nói đi, vì sao phụ thân cháu vẫn chưa sống lại? Cháu biết phụ thân vẫn ẩn tàng trong chúng sinh, đợi đến lúc nghịch loạn âm dương sẽ quay lại.” Nàng ta dị thường kích động, còn đâu dáng vẻ ung dung thường ngày.Ma Chủ đứng bất động như trung tâm thế giới, là thế gian đệ nhất tuyệt đỉnh cao phong được người đời ngưỡng vọng.Độc Cô Tiểu Huyên định lên lay động Ma Chủ nhưng bị một cỗ đại lực vô danh bùng lên hất lùi lại. Đôi mắt tang thương của Ma Chủ nhìn vào chỉ cốt trên không, ngưng thị lên dải hồn phách, sáng lên nét khác lạ.Đoạn dao động lay chuyển thiên địa bùng phát khiến mấy vị chí tôn cấp cao thủ có mặt đều cảm giác như núi cao biển lớn đang chuyển động.Khí tức cuồng bá che kín chỉ cốt, Ma Chủ biến mất, lúc y xuất hiện lại, cốt sàng cũng đến cạnh hồn ảnh mơ hồ ở bên chỉ cốt. Hồn ảnh như có linh tính, tựa như thống khổ giãy giụa, giở thủ chưởng bổ vào Ma Chủ. Dao động năng lượng hùng hậu khiến Tây thổ Đồ Đằng, thủmộ lão nhân ngoài xa cũng tỏ vẻ ngưng trọng.Ma Chủ không tránh, hai mắt đột nhiên sâu như biển phát ra thần quang sáng lóa, tựa hồ trong hư không hắc ám xuất hiện hai tia sét, đánh tan chưởng lực kinh nhân.Hồn ảnh đột nhiên phát ra thần thức dao động bài sơn đảo hải, tiếng ma khiếu cuồng bá vang vọng: “Gào...”Hư không liên tục tan tành, linh hồn vô số phi cầm tẩu thú bị tiêu diệt, tiếng ma khiếu đáng sợ đã trực tiếp câu hồn người khác. Mạnh như bọn Thần Nam, Tử Kim thần long cũng không chịu nổi, suýt ngã từ trên không xuống.Hai mắt hồn ảnh bắn ra hào quang tà dị, đấu với hai mắt Ma Chủ, đồng thời, chỉ cốt từ dưới chân hồn ảnh rung lên, quét vào Ma Chủ.“Ầm.” Ma Chủ và hồn ảnh đối thị, căn bản không tránh chỉ cốt, bị đánh trúng ngay. Cốt sàng do xương thần linh tổ thành nát tan, rải khắp không trung.

Bất quá, chỉ cốt đánh tan được cốt sàng, đập lên mình Ma Chủ lại không mảy may lay động, mà lại bị một cỗ đại lực hất bay hơn ngàn trượng.Hai mắt Thần gia Viễn tổ vẫn lạnh tanh, đứng bất động ngoài xa. Thần Chiến cầm thần kiếm ngàn trượng lộ vẻ mê mang, đồng thời sát khí lan tràn,đứng im một chỗ. Thủ mộ lão nhân, Tây thổ Đồ Đằng, thần nữ không có ý xuất thủ, đều muốn xem Ma Chủ trong truyền thuyết mạnh đến cảnh giới nào.Chỉ cốt cao mấy chục trượng phát ra dao động năng lượng đáng sợ, đập vào Ma Chủ lẫn nữa, cùng lúc trời cao nứt toác, Bái Tướng đài biến mấtđã lâu lại phá không bay tới, đập vào chỉ cốt. Hai hàng chữ: “Ức vạn sinh linh là binh, trăm vạn thần ma là tướng!” giao nhau trên không thành hình chữ thật, tỏa sáng chói lòa rồi chém xuống chỉcốt.Thủ mộ lão nhân lẩm bẩm: “Bái Tướng đài do Ma Chủ tế luyện thành… tàn hồn ẩn chứa trong đó là y.” Chỉ cốt và Bái Tướng đài va nhau, từ Bái Tướng đài từ từ nổi lên một đạo hư ảnh, ngưng tụ thành một đạo tàn hồn!Độc Cô Tiểu Huyên lẩm bẩm: “Có phải vì trong Bái Tướng đài có một điểm linh hồn năng lượng của Ma Chủ nên mới không diệt vong?”Tàn hồn xuất hiện trên Bái Tướng đài mơ mơ hồ hồ nhưng uy thế cũng lăng lệ bức nhân như tàn hồn từ chỉ cốt, phong thái bao trùm thiên hạ, duy ngã độc tôn.Hồn ảnh ngửa mặt hú vang, là chấn nhiếp xuất phát từ linh hồn, y thoát khỏi Bái Tướng đài, lao vào thể nội Ma Chủ cách đó không xa.“Ầm.” Một cỗ cuồng bạo khí tức hủy thiên diệt địa tràn ra, uy thế của Ma Chủ khiến ai nấy lạnh mình, dao động năng lượng đáng sợ tràn khắp tầng địangục mười bảy rồi như sóng biển dâng trào, nhập vào thể nội y.Ma Chủ đang năm nghiêng nghiêng từ từ đứng dậy, mái tóc màu bạc lất phất trong gió, khí tức kinh hồn tràn ra nơi nơi, ánh mắt không rời khỏi tàn hồn phân ly từ chỉ cốt.Hiện tại, năng lượng tàn hồn, thân thể cùng bất diệt linh thức dung hợp lại, chiếm ưu thế hoàn toàn, đẩy tàn hồn trong chỉ cốt liên tục gầm vang,không cùng Ma Chủ tiếp tục tiến hành so kè tinh thần mà phá toái hư không, vô số hồn ảnh lao vào Ma Chủ. Ma Chủ vung tay, màn sáng trùng trùng trùm lên tàn hồn rồi áp chế luôn. Chỉ cốt cuồng bạo vũ động, thoát khỏi Bái Tướng đài rồi nhanh chóng laotới.Ma Chủ hừ lạnh, uy nhiếp từ linh hồn phát ra khiến chỉ cốt dừng lại thoáng chốc. Ma Chủ ảo hóa ra bàn tay khổng lồ, cơ hồ thu được cả thiên địa, trùm lên chỉ cốt.Đoạn y hét vang, mái tóc bạc tung bay cuồng loạn, phát ra vô tận sát khí, thiên địa hắc ám như màn đêm buông xuống.“Ầm.” Tiếng nổ vang lên, chỉ cốt vỡ tan, thiên địa lại sáng rõ.Chỉ cốt trấn áp mười tám tầng địa ngục bị Ma Chủ đánh tan thành tro bụi, biến mất khỏi thiên địa. Chín giọt huyết thủy đỏ lừ ngưng tụ giữa hưkhông, quay tít quanh y. Ma Chủ đẩy chín giọt máu vào màn sáng trùng trùng, máu tươi và tàn hồn giãy giụa dung hợp lại. Hai tay Ma Chủ không ngừng múa lên, đẩy vào vôtận năng lượng.“Y làm gì nhỉ?” Độc Cô Tiểu Huyên tỏ vẻ nghi hoặc. Thủ mộ lão nhân lộ vẻ ngưng trọng: “Luyện hồn!”Chín giọt máu nhập vào tàn hồn, sức mạnh của y tăng hẳn, Ma Chủ tuy áp chế được nhưng hiện tại tàn hồn tựa hồ lúc nào cũng có thể thoát khỏiphong ấn. Tàn hồn điên cuồng gầm lên, hình như đang chịu thống khổ cực lớn, chín giọt máu không ngừng chảy trong thể nội y, nơi nào đi qua lại bốc lên làn khói nhẹ, sau cùng máu tươi phân bố khắp linh hồn.Một luồng yên vụ tụ tập trên đỉnh đầu tàn hồn, bị chín giọt máu và sức mạnh của Ma Chủ luyện hóa ra.Tây thổ Đồ Đằng thần sắc trầm trọng: “Trong chỉ cốt lại ẩn chứa hai linh hồn, chín giọt chân ma chi huyết tựa hồ cùng gốc với tàn hồn, bạch sắc vân yên và chỉ cốt hình như cũng thế.”Vân yên trắng xóa bay ra, tàn hồn tỉnh lại trong tiếng gầm cuồng bạo, ngửa mặt gầm vang giận dữ, song chưởng múa tít, trùm lên mây khói. MaChủ cũng lựa thời cơ xuất thủ, cùng tàn hồn luyện hóa năng lượng bất minh của vân vụ. Nửa thời thần sau, mây khói trắng xóa bùng lên thần quang sáng chói rồi nổ tung, triệt để tiêu tán giữa không trung!Ma Chủ uy chấn thiên cổ đưa tay làm động tác mời tàn hồn, hai người cùng bay lên Bái Tướng đài.Ngoài xa, Tây thổ Đồ Đằng, thủ mộ lão nhân đều cả kinh, Ma Chủ làm thế, lại để tàn hồn cùng đứng trên Bái Tướng đài, chứng tỏ người đó và y bằng vai phải lứa.Thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên kích động: “Ma Chủ thúc thúc, là phụ thân cháu sao? Nhưng… sao cháu không cảm giác được khí tức? Nếu khôngphải, cha cháu ở đâu?” “Ở đời làm gì có ai không chết…” Sau cùng Ma Chủ cũng mở miệng, thanh âm ẩn chứa tia bi lương, thương tang, cùng bất lực.Độc Cô Tiểu Huyên như ngã xuống hố băng, cảm giác toàn thân lạnh buốt, run giọng: “Cháu không tin, phụ thân… không thể nào… chết được.”“Ta sai rồi… không ai có thể vạn cổ bất diệt.” Lời Ma Chủ trầm trầm. “Cháu không tin.”Ma Chủ trầm giọng: “Sinh tử nối nhau, tử đến cùng là sinh, sinh tận cùng lại là tử, không có vĩnh hằng bất tử, cũng không có vĩnh hằng tịch diệt.”Đoạn y nhìn về chân trời vô tận, thần tình càng lúc càng lạnh nhạt: “Thế giới này đang lúc hỗn loạn nhất, nếu không thể lập ra pháp tắc và trật tự mới, diệt thế sẽ bắt đầu, không ai sống sót được. Hôm nay ta sẽ hiệu lệnh thiên, nhân lưỡng giới, đem toàn bộ những kẻ chưa xác định được vào hếtđệ tam giới.”“Ngươi nói gì?” Tây thổ Đồ Đằng tựa hò biết được chuyện gì xảy ra, sắc mặt bất thiện. “Ta muốn mời ngươi vào đệ tam giới.” Giọng Ma Chủ cực kỳ lạnh lẽo.“Ngươi… dựa vào đâu.” Tây thổ Đồ Đằng vô cùng kinh hãi.“Bằng vào Ma Chủ ta.” “Một Ma Chủ linh hồn tàn khuyết làm gì được ta.” Tây thổ Đồ Đằng đại nộ.“Ta thấy đủ rồi.” Ma Chủ đứng trên Bái Tướng đài.Thánh nhãn của Tây thổ Đồ Đằng mở bừng, thánh quang được coi là có thể hủy diệt thế gian xạ ra, đầu tiên là hoàng kim rồi màu tử kim, lam sẫm, đỏ sậm… từng đạo hào quang nóng rãy nối nhau.Lần trước, Tà Tổ xuất thế, trong lúc đại hỗn chiến, y mới thi triển kim sắc thánh quang và tử sắc thánh quang, lần này lại tăng lên mấy tầng, đươngnhiên rất cố kỵ Ma Chủ. Nhưng tất cả đều công cốc, Ma Chủ quát vang từng chữ: “Nghịch - loạn – âm - dương!”Lời buông vừa dứt, sự tình đáng sợ xảy ra, Tây thổ Đồ Đằng liền hóa thành bạch cốt, tuy nhiên y là hồn thể vạn cổ bất diệt, thoáng chốc đã tụ lạithân thể, thành một Đồ Đằng thân hoàn chỉnh. Nhưng Nghịch Loạn Âm Dương lại phát sinh tác dụng, biến y thành bạch cốt. Lặp đi lặp lại như vậy, Tây thổ Đồ Đằng liên tục qua lại giữ hai bờ sống và chết, sinh tử tuần hoàn, không sức mạnh nào thoát được, ai nấy đều vôcùng kinh hãi.Thủ mộ lão nhân biến sắc: “Ma Chủ, ngươi hà tất khiến y chịu giày vò như vậy?” “Ngươi muốn động thủ?” Ma Chủ cất giọng lạnh tanh, không hề lộ ra cảm tình.“Muốn thử một phen.” Thủ mộ lão nhân tựa hồ không sợ.Thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên cũng không nén được, xen vào: “Ma Chủ thúc thúc hơi quá rồi, lẽ nào muốn đưa cả cháu vào đệ tam giới?” “Không chỉ cháu mà mọi cường giả đạt đến cấp độ trong thiên địa đều vào đệ tam giới hết.”Thủ mộ lão nhân bật cười: “Ma Chủ, ngươi đánh giá mình hơi cao, lúc thân thể nguyên vẹn cũng không có tư cách nói câu đó, hiện tại ngươi khiếncác cường giả đỉnh cao chịu phục sao?” “Ta và y liên thủ là đủ.” Ma Chủ nhìn lên hồn ảnh đúng cùng y trên Bái Tướng đài.“Được, để ta xem các ngươi làm sao nắm được cả càn khôn.” Thủ mộ lão nhân chuẩn bị cùng Ma Chủ đại chiến.Ma Chủ lạnh lùng: “Đừng vội, không sau lại hối hận.” Y và tàn hồn trên Bái Tướng đài cũng ngửa mặt hú vang, tiếng rống xé toang không gian tầng địa ngục thứ mười bảy, truyền lên Nhân gian giới.Mọi tu luyện giả ở Tây thổ đều run rẩy linh hồn.Không lâu sau, một Thái cực đồ cực lớn bao vào tầng địa ngục mười bảy, lơ lửng trên đầu Ma Chủ và tàn hồn. Chương 290: Thái Cổ Song Tà Chân trời thoáng đãng, Thái cực đồ mấy trăm trượng lơ lửng trên đầu Ma Chủ và tàn hồn, vô thanh vô tức xoay tròn, phát ra dao động hùng hồn, cùng khí tức thương lương, phảng phất đã tồn tại từ tuyên cổ.Sinh tử khí tức tràn ra như biển lớn, sóng dậy trập trùng, khiến Ma Chủ và tàn hồn trên Bái Tướng đài cao không thể với tới.Trong lòng Thần Nam dậy sóng, Thái cực đồ xuất hiện, hắn cảm giác được thể nội có dị động, trong đó cũng có Thái Cực Thần Ma đồ, hiện tại đang chậm rãi quay tròn, hắn nắm chắc quỹ tích của nó.Thủ mộ lão nhân liên tục biến sắc: “Ta biết ở trong Vĩnh hằng sâm lâm, Thái Cực Thần Ma đồ đã gần thành công, ngươi quả tài năng. Vốn ta địnhđấu với ngươi một phen nhưng Thần ma đồ xuất hiện thì thôi vậy.” Ma Chủ trầm giọng: “Mời ngươi vào đệ tam giới. Thiên giới, Nhân gian thật quá yếu nhược, những nhân vật đẳng cấp như các ngươi không nên ởlại, không đáng cho các ngươi tranh đấu.”Thủ mộ lão nhân sầm mặt, tắt ngay vẻ cười cợt thường ngày, bị người ta cưỡng ép rời khỏi thế giới cũ, với những cường giả như lão, quả thật không hay ho gì.Tây thổ Đồ Đằng đang đấu tranh với sinh tử, khi “Nghịch Loạn Âm Dương” pháp tắc chưa bị giải trừ, y còn chuyển hóa không ngừng giữa khô lâucốt và hoàn chỉnh nhục thân. Đó là nỗi thống khổ kinh nhân, mỗi giây mỗi phút đều thể nghiệm nỗi đau đớn của tử vong. Có thể thấy pháp tắc của Ma Chủ đáng sợ thế nào.Độc Cô Tiểu Huyên phong hoa tuyệt đại phi thường bất cam tiến vào đệ tam giới trong truyền thuyết. Ngẫm nghĩ một chốc, nàng ta hiện lên vẻ tinhnghịch: “Ma Chủ thúc thúc, sao lại cưỡng bách cháu vào địa phương đáng sợ đó? Cháu phải tìm phụ thân, thúc thúc không thể làm thế với cháu.” Giao tình giữa Ma Chủ và gia đình nàng ta rất sâu, nhưng lúc này vẫn lạnh lùng: “Có những việc buộc phải làm.”“Ha ha, xem ra thúc thúc không thể đả thông được nhưng cháu không dễ bị bắt nạt như vậy, phải đấu với thúc một phen.”“Cháu đối phó được với Thần ma đồ?” Giọng Ma Chủ lạnh tanh.

“Không thử sao biết.” Độc Cô Tiểu Huyên đột nhiên biến mất rồi xuất hiện cạnh Thần Nam cách đó hai mươi dặm, cười hi hi: “Mượn thân thể dùngtạm.”“Ta #% #...” Thần Nam tắt tiếng, đó không phải lần đầu tiên thần nữ nhắm vào hắn, lẽ nào thân thể hắn có đặc thù? Cổ Tư không ngăn dược, Long Bảo Bảo chỉ biết trợn trừng mắt, Tử Kim thần long cạnh đó nín khe, nó từng bị thần nữ trừng trị nên tận giờ vẫnkhông muốn chạm mặt.Tình cảm của Thần Nam vẫn thế nhưng thân thể không còn thuộc về mình, thần nữ dung nhập vào thể nội hắn, cất mình bay lên đối diện với Ma Chủ trên Bái Tướng đài.Cảm giác đó khiến người ta phát cuồng, nếu đấu được chắn hắn đã đánh cho Độc Cô Tiểu Huyên một trận, lại đem thân thể hắn đấu với nhân vậtnhư Ma Chủ. “Tiểu nha đầu muốn đấu với ta?” E rằng chỉ có Ma Chủ mới dám coi thường ma nữ như vậy.“Cháu muốn đấu với thúc thúc.”Thần Nam hiện cảm giác cực kì quái dị, như một người bàng quan cảm thụ “lời lẽ và hành động của mình.” “Ta hiểu.” Ma Chủ nhìn “thanh niên” trước mặt thật sâu.Bằng trực giác, Thần Nam hiểu y đang nhìn mình chứ không phải Độc Cô Tiểu Huyên.Ma Chủ nghoẹo đầu nhìn tàn hồn đứng cùng y, họ tựa hồ tâm có cảm ứng, hồn ảnh ngửa mặt hú vang, khiến tầng địa ngục mười bảy rung lên, uy thế phát ra không kém hơn thiên cổ Ma Chủ, hà huống giờ có ý thể hiện khí tức.Hai tay tàn hồn vô thanh vô tức vẽ lên, chợt Thần Nam cảm giác mình khống chế được thân thể, thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên thoát ra, kinh dị nhìntàn hồn, tỏ vẻ không hiểu: “Y là ai?” Ma Chủ phất tay đưa Thần Nam rời khỏi chiến trường, trầm giọng: “Là một mảnh chiến hồn tàn khuyết.”“Chín giọt chân ma chi huyết trên Trấn Ma thạch là của y?”“Không sai nhưng ma thạch thông linh, không muốn trả lại ma huyết nguyên lực, sau cùng tuy bị ép song nguyên lực lại bị chỉ cốt hấp nạp. Y cùng chỉ cốt luấn quấn vô tận tuế nguyệt, mấy phen nguy hiểm, hôm nay mới giải thoát.”“Y thật ra là ai?” Độc Cô Tiểu Huyên tỏ ra vô cùng kích động.“Người cùng ta tác chiến, Tiểu Huyên, cháu lui đi.” Ma Chủ lộ ra thần sắc nhu hòa hiếm thấy, Thần ma đồ trên đầu y quay tít khiến phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc, một cỗ không gian năng lượng cực kì đặc dị tràn ra.Thiên địa sáng lòa, bạch quang rực rỡ khiến thiên nhãn thần thông của bọn Thần Nam, Tử Kim thần long không thể nhìn thấy gì.“Không, cháu không muốn đi đệ tam giới.” Thần nữ tựa hồ giãy giụa nhưng Thái cực đồ chụp lên rồi đưa nàng ta vào làn bạch quang. Thoáng sau, hào quang tắt lịm, Thái cực đồ chậm rãi quay tròn trên đầu Ma Chủ và tàn hồn, thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên mất bóng.Tình cảnh khiến tất cả tắt tiếng, Độc Cô Tiểu Huyên mạnh thế nào, ai cũng biết nhưng vẫn bị Ma Chủ lợi dụng Thái cực đồ đưa vào đệ tam giới.Ma Chủ quay người nhìn sang thủ mộ lão nhân. “Lão nhân gia tự đi, không phiền ngươi động thủ!” Thủ mộ lão nhân sầm mặt.“Chậm đã, ta muốn mượn ngươi một thứ.” Ma Chủ nói.“Mượn gì?” “Mượn thân thể dùng tạm.”“Ta #@% #...” Tâm tình của thủ mộ lão nhân hiện tại y hệt Thần Nam vừa nãy, cách mượn thân thể này khiến người ta khó chịu.“Ta mượn cho y.” Ma Chủ chỉ vào tàn hồn bên mình, nói với thủ mộ lão nhân: “Không lâu lắm, khi chúng ta xử lý xong xuôi sự tình, vào đệ tam giới sẽ trả lại ngay.”“Đừng hòng, không có cửa đâu.” Thủ mộ lão nhân đã chuẩn bị đại chiến, bình thường lão vẫn cười cợt nhưng có nguyên tắc riêng.Lúc Ma Chủ nhìn sang Tây thổ Đồ Đằng, y đang cố gắng chống lại sinh tử giày vò, trực tiếp cự tuyệt đạo: “Trừ phi ta chết.” Ma Chủ không nói thêm câu nào, giải trừ Nghịch Loạn Âm Dương pháp tắc, trực tiếp tung ra một quyền, bạch quang sáng chói, Thụy Đức Lạp Áobị đánh bay vào đệ tam giới, quả nhiên không nể mặt y chút nào.“Ngươi lên đường đi.” “Lão nhân gia ta nói là giữ lời, sẽ tự đi đệ tam giới nhưng ta muốn đợi thêm một chút xem ngươi làm thế nào mời hết mọi người vào đó.”“Được.” Ma Chủ không miễn cưỡng thủ mộ lão nhân. Y đứng trên Bái Tướng đài, quay lại nhìn ma tính Thần Chiến mấy ngàn trượng, mắt lộ vẻ hânthưởng: “Ta muốn mượn thân thể sử dụng.” Từ đầu đến giờ, ma tính Thần Chiến ngưng thị lên tàn hồn trên Bái Tướng đài nhưng nghe Ma Chủ hỏi lại gật đầu, tịnh không lộ ra sát ý điên cuồngnhư mọi người dự liệu, hành động tựa hồ theo bản năng.Không chỉ thủ mộ lão nhân kinh dị, Ma Chủ cũng bất ngờ. Tàn hồn bay lên nhanh chóng nhập vào thể nội Thần Chiến, cái thế ma thể nhanh chóng co lại, thoáng chốc hóa thành thường nhân, một thanh niênnam tử anh khí bột phát xuất hiện trước mặt tất cả.Thần Nam rúng động, sau cùng hắn cũng thấy lại dung mạo chân thân của phụ thân. Thần Chiến và Ma Chủ sóng vai đứng trên Bái Tướng đài, cùng nhìn về hai con mắt khổng lồ ở ngoài xa.Ma Chủ lạnh lùng: “Thần đại, Thần nhị, ta biết tiên tổ của các ngươi chưa tụ được “linh thức”, hiện tại do các ngươi ngầm thao túng. Nếu các ngươikhông sợ hai con mắt vất vả mới tụ lại được bị đánh tan trong lúc đại chiến, cứ việc xuất thủ.” “Hắc!” Tiếng hừ lạnh truyền tới, hư không vỡ tan, bạch quang chiếu rọi thiên địa, loáng thoáng có tiếng nói: “Vốn có ý vào đệ tam giới tụ lại Viễn tổchân thân, hiện tại vừa hay hợp thời cơ.”Hai đạo nhân ảnh và đôi mắt khổng lồ tiến vào bạch quang. Thủ mộ lão nhân và Thần Nam đều cho rằng đối phó với người Thần gia tất Ma Chủ phải đại chiến kịch liệt, không ngờ lại thuận lợi như vậy.Nhưng thủ mộ lão nhân lại cười vang: “Những người ở đây đều giải quyết xong, ta vẫn không tín ngươi mời được hết cường giả vào đệ tam giới.”Ma Chủ lạnh lùng: “Có lẽ, Bái Tướng đài do ta dùng nguyên thần tế luyện, ắt cảm ứng được mọi cường giả cấp cao.” Đoạn y và Thần Chiến bay lên Bái Tướng đài quát vang: “Hiện tại bắt đầu đi mời người. Bái Tướng đài, đi nào.”Bái Tướng đài phá toái hư không bay khỏi tầng địa ngục mười bảy.Quả là một bảo vật, Bái Tướng đài xuất động đi mời người. Với những cao thủ này thì khoảng cách vạn dặm không là gì.Nửa thời thần sau, hư không tan vỡ, Bái Tướng đài bay về, theo sau là một thanh niên nam tử sát khí xung thiên“Ai quấy nhiễu Tử Tiêu lão tổ ngủ?” Tóc y tím sẫm, song mục như điện lạnh lùng nhìn mọi ngời trong tầng địa ngục mười bảy. “Ta, mời ngươi vào đệ tam giới.” Ma Chủ không nói nhiều, Thần ma đồ trực tiếp chụp xuống, bạch quang lóe sáng rồi Tử Tiêu lão tổ bị đẩy xuốngđệ tam giới.Nửa thời thần sau, Bái Tướng đài lại quay về, phía sau có một băng quan, mơ hồ nhận ra có một nhân ảnh mơ hồ bên trong. Ngoài ra còn có một huyết sắc trường phát thanh niên nam tử phá không bay tới. Cả hai đều ma khí xung thiên, phát ra cường giả khí tức khiến thủ mộ lão nhân kinhhãi.Lão hô lên: “Lẽ nào là Thái Cổ Lục Tà? Hắc hắc, phiền hà không nhỏ rồi.” Thần Nam cũng chấn kinh, Thái Cổ Lục Tà này chắc là chân chính tổ thần của lục đại tà đạo thánh địa.“Ma Chủ?” Huyết phát thanh niên nam tử phát giác Ma Chủ liền kêu lên kinh dị, hiển nhiên từng có quen biết.“Là ta. Ngươi là Hỗn Thiên tổ thần trong Thái Cổ Lục Tà?” “Hừ, là ta, làm gì mà loạn xạ hết lên, quấy nhiễu ta thanh tu?”“Mời ngươi vào đệ tam giới.”“Ha ha… Ma Chủ ngươi vẫn bá đạo như xưa. Hiện trạng của ngươi chắc bị ta giết mất.” Hỗn Thiên tổ thần hiện lên nét cuồng nhiệt trong mắt, xem ra là một lão bất tử điên cuồng.“Hừ.” Từ trong băng quan cũng truyền ra tiếng hừ lạnh: “Ma Chủ, có bao quát Tuyệt Tình tổ thần ta không?”“Đúng thế.” “Ầm.”Băng quan nổ tung, một bạch phát thanh niên nam tử đứng trên hư không, lạnh giọng: “Tư thái khoa trương của ngươi vĩnh viễn khiến người kháckhó chịu. Ngươi đánh thức ta từ dưới vạn trượng tuyết phong chỉ để hân thưởng nét cuồng vọng của ngươi sao?” “Hắc hắc...”Cách đó không xa, thủ mộ lão nhân mỉm cười lẩm bẩm: “Hai lão tặc này đến lại có kịch hay xem.”Ma Chủ vẫn không đổi vẻ cao ngạo, lạnh lùng nói: “Các ngươi rất mạnh nhưng ta không có thời gian đấu với các ngươi.” Hỗn Thiên tổ thần và Tuyệt Tình tổ thần lúc dó mới chú ý đến Thái cực đồ, lập tức biến sắc.Hỗn Thiên tổ thần cả kinh: “Không ngờ ngươi lại tế luyện thành công.”Tuyệt Tình tổ thần nói: “Ta định thỉnh giáo công lực chân thật của ngươi chứ không muốn đấu với thứ do người chết hợp thành này.” Ma Chủ lạnh giọng: “Đáng tiếc, hôm nay kẻ muốn động thủ với ta vô vàn, nên ta không phụng bồi ngươi được.”“Ngươi sợ?” Tuyệt Tình tổ thần cười lạnh.“Ta đến đây.” Thần Chiến đang đứng cạnh Ma Chủ lúc đó đột nhiên lên tiếng. Ma Chủ nhìn y với vẻ kinh dị, sau cùng gật đầu.“Ngươi là ai?” Tuyệt Tình tổ thần lộ vẻ hồ nghi.Thần Chiến không nói gì nhưng cường giả khí tức bùng lên, quét khắp tầng địa ngục mười bảy. Chiến ý cao ngất thể hiện rõ cho Tuyệt Tình tổ thần thấy không động thủ thì thôi, đã động là thạch phá thiên kinh!Tuyệt Tình tổ thần lộ vẻ ngưng trọng, không hiểu về đối thủ mới là điều đáng sợ, y quyết định dùng tuyệt sát.“Băng - Phong - Quy - Hư!” Y nhắc lại từng chữ, thi triển pháp tắc mạnh nhất của mình.Khắp trời đều là băng tuyết, thoáng chốc, Thần Chiến bị băng phong trong một khối băng như ngọn núi cao.Thủ mộ lão nhân kêu lên: “Xong rồi, lại không tránh đi, bị nguyên thủy chân băng trong truyền thuyết đông cứng, dù Thái cổ cường giả cũng sẽ tan xương, nguyên thần khó thoát.”Thân thể Thần Chiến trong băng sơn bị đông thành mấy phần.Thần Nam vừa kinh hãi vừa giận, Tử Kim thần long và Cổ Tư ôm lấy hắn, không cho hắn lao tới. Ma Chủ cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Không nên, sao lại sai lầm như vậy.”Nhưng chưa dứt lời, trong băng sơn truyền ra thần thức dao động, từng chữ một cất lên: “Vạn - Cổ - Giai - Không!”Vụ khí lan tràn, băng sơn tiêu tan, cơ hồ chưa xảy ra điều gì, Thần Nam vẫn đứng trên không như thần ma. “Hay cho Vạn Cổ Giai Không.” Thủ mộ lão nhân tán dương: “Một điểm linh thức bất diệt sẽ khiến tất cả quay về ban đầu, pháp tắc đáng sợ thật.”

Ma Chủ cũng nhìn Thần Chiến với vẻ kinh dị: “Vì sao vẫn do ngươi chủ đạo?” Nhưng lập tức hiểu ra: “Đúng, các ngươi có pháp tắc tương tự,nhưng…”Tuyệt Tình tổ thần không dám tin vào những gì xảy ra, loại pháp tắc kinh hồn kia đã hoàn toàn phá giải “Băng phong quy hư”! Quá đáng sợ. “Vạn - Cổ - Giai - Không!” Thần Chiến nhắc lại từng chữ, niệm lại vô địch pháp tắc như cổ lão ma chú.“A...”Tuyệt Tình tổ thần gầm lên, liên tục ảo diệt trên không, thay đổi phương hướng, nhưng lúc Thần Chiến dừng lại, Tuyệt Tình tổ thần cũng bị pháp tắc đánh trúng, dáng vẻ từ hai mươi tuổi lui xuống còn chừng mười tám, mười chín tuổi.“Chuyện này…. Sao có thể?” Y không dám tin vào cảm giác, lần đầu tiên tỏ vẻ sợ hãi.Ma Chủ nhìn Thần Chiến rất sâu, quay qua Tuyệt Tình tổ thần: “Công phu của ngươi chắc chỉ cần trăm năm tu dưỡng là khôi phục, đệ tam giới thích hợp hơn cả.”“Các ngươi…” Tuyệt Tình tổ thần bi phẫn vô cùng, đi đệ tam giới thế này quá khuất nhục, những giờ đành cúi đầu, y nhìn Thần Chiến chằm chằm:“Ngươi là ai?” Thần Nam không nói gì, đứng yên như bức tượng cổ lão, vẻ thương tang và điên cuồng hiếu sát hiện rõ trong mắt.Hỗn Thiên tổ thần cũng tỏ vẻ điên cuồng: “Ta lên thử xem.”Nhưng y bị Tuyệt Tình tổ thần ngăn lại: “Chúng ta nhận thua, ta cần ngươi bảo vệ, nếu ngươi cũng gặp bất trắc, e là chúng ta đều xong đời.” “Thỏa hiệp thế nào sao?” Hỗn Thiên tổ thần tỏ vẻ cứng cỏi, tựa hồ phi thường bất cam tâm. Nhưng sau cùng nhẫn nhịn được.Bạch quang lóe sáng, cả hai tiến vào, đồng thời lạnh lùng rít lên: “Mối hận hôm nay sẽ báo vào ngày khác.”Cường địch bị đưa vào đệ tam giới, Ma Chủ quay qua đánh giá Thần Chiến: “Chúng ta nên giải quyết vấn đề một lần cho xong, đến lúc chúng ta lại liên thủ rồi.”Thủ mộ lão nhân biến hẳn sắc mặt, hiểu được hàm ý của Ma Chủ: “Ngươi… định làm thế, cải biến tất cả cách cục của thiên địa.”“Thay một chút thôi,” giọng Ma Chủ lạnh ngắt. Thủ mộ lão nhân ré lên: “Cái gì mà một chút! Loạn thiên động địa! Thiên, nhân lưỡng giới đều đại biến dạng, các ngươi sẽ cảm cái biến quỹ tíchcủa hai thế giới.” Chương 291: Thế giới kịch biến Ma Chủ kinh tài tuyệt diễm, ngạo thị thiên cổ, dẫu trầm tịch vô tận tuế nguyệt nhưng vẫn gây ra phong ba ngàn đời, chỉ có cuồng nhân như y mới dám khẩu xuất cuồng ngôn, đưa hết Thái cổ siêu tuyệt cao thủ vào đệ tam giới.Thật ra y có khả năng thực hiện được, Tây thổ Đồ Đằng, Độc Cô Tiểu Huyên, Tử Tiêu lão tổ đều bị đưa vào đệ tam giới. Thần gia tuy không tựnguyện vào nhưng vì thế mà nổi sóng gió. Hiện tại, Hỗn Thiên tổ thần và Tuyệt Tình tổ thần của Thái Cổ Lục Tà trong truyền thuyết cũng bị bức vào. Thiên thượng địa hạ, chỉ có Ma Chủ mới dám làm thế.Bá khí và thực lực của Ma Chủ cùng hiển hiện, đưa một người đạt độ cao khó với, là ma tính Thần Chiến sau khi tàn hồn nhập chủ, cũng hiển hiệnvô thượng uy thế chấn cổ thước kim. Hiện tại khó nói là tàn hồn hay Thần Chiến làm chủ đạo, nhưng chắc chắn hai người hợp lại, đủ tư cách sánh với Ma Chủ.Pháp tắc đáp sợ Vạn Cổ Giai Không khoáng cổ tuyệt kim, nhân vật trong Thái Cổ Lục Tà cũng không chịu nổi, bị đoạt mất vô tận tuế nguyệt!Ma Chủ nhìn Thần Chiến thật sâu đoạn lại nhìn về chân trời: “Xảo hợp, đúng là xảo hợp, pháp tắc cũng tương tự.” Thủ mộ lão nhân và Thần Nam biết y đang nói đến tàn hồn và Thần Chiến.“Ha ha…” Ma Chủ ngửa mặt cười bi thiết, thần sắc lạnh lùng tan đi, lộ ra tình cảm chân thật: “Hỏi khắp mặt đất này, ai qua hết mọi nổi chìm, chỉ cóMa Chủ ta, nhưng… các vị thì ngay ta cũng không nắm được.” “Xong rồi, hắn lại phát cuồng, không ngăn nổi nữa.” Thủ mộ lão nhân lẩm bẩm, thoái lui mười mấy dặm.Quả nhiên, Ma Chủ nói xong, thần sắc liền băng lãnh, nói với ma tính Thần Chiến: “Bất kể ngươi là ai, Vạn Cổ Giai Không do ngươi mà định, MộngẢo Không Hoa vì ta mà thành. Cùng hợp lại sẽ cải biến thời không, chúng ta liên thủ ắt thiên động địa! Không cần tiếp xúc với những cường giả cần vào đệ tam giới mà trực tiếp di chuyển cả thời gian và không gian theo họ. Nhưng như thế sẽ khiến thiên địa kịch biến, Thiên giới, Nhân gian,các Huyền giới vô chủ sẽ thông nhau. Có lẽ cũng không hẳn là việc xấu, các giới hợp nhất vĩnh hằng, thực hiện đại đồng.”“Ma Chủ, ngươi điên rồi, việc này cũng làm được sao?” Hiển nhiên, thủ mộ lão nhân phi thường lo lắng, khuyên giải lần cuối. Giọng Ma Chủ lạnh tanh: “Thiên địa cách cục nên chuyển biến, có vài người đã tâm quá lớn, ôm những mục đích khác nhau. Có kẻ vọng tưởngluyện hóa cả thế giới, có kẻ định dùng nội thiên địa thay cho đại thế giới, hoặc có kẻ định mở thế giới khác. Ta khâm phục họ nhưng cứ lần lượtlàm thế, coi thiên hạ là ván cờ sẽ dẫn tới những sức mạnh lớn hơn, khiến các giới tiến tới hủy diệt.” Thủ mộ lão nhân nói: “Nhưng thủ đoạn của các ngươi quá kịch liệt.”Ma Chủ đáp: “Coi thiên địa là cục thế, chúng sinh là quân cờ, ai cho rằng mình đang đánh cờ, kì thật đã sa vào cục thế, không ai có thể thoát rangoài. Hôm nay ta cũng muốn nhúng tay.” Thủ mộ lão nhân im lặng, ngơ ngẩn cất tiếng: “Ngươi định xử lý hết tất cả sao?”“Đương nhiên, với trạng thái hiện giờ của ta và y, dù Vạn Cổ Giai Không và Mộng Ảo Không Hoa đồng thời tác dụng lên Thần ma đồ cũng khôngthể đủ được. Nhưng có tàn phá thế giới, mọi thứ đều ổn.” “Tàn phá thế giới?” Thủ mộ lão nhân kinh nghi bất định. Ma Chủ quát vang: “Hiện tại bắt đầu thôi.” Y và Thần Chiến tàn hồn nhập chủ đứng sóngvai, thân thể cùng phóng đại.Mười trượng. Trăm trượng.Ngàn trượng.Vạn trượng! Hai ma thể cao nhập mây, phảng phất muốn phá toái thiên địa.Ma thể hoàm mỹ, đầu gối trở xuống ngập đất, ngực trở lên chạm thái hư, xứng danh vươn tới cửu thiên, tiến xuống u minh, đỉnh thiên lập địa!Thần ma đồ cũng phóng đại theo nhưng luôn lơ lửng trên đầu hai người, liên tục quay tít phát ra hào quang hai màu đen và vàng, vô tận sinh chi khí tức và tử chi khí tức quét khắp thiên địa.Thủ mộ lão nhân đến giờ cũng biết rằng tầng địa ngục mười bảy là tàn phá thế giới, hai vị cường giả chấn cổ thước kim dùng cái thế ma thểmượn sức mạnh của nó. Thần Nam ở ngoài xa lặn lẽ nhìn hai người, trong lòng bình tĩnh vô cùng.“Quá quá quá… quá …quá…điên…cuồng..” Tử Kim thần long kích động lắp bắp: “Hai người này khiến long đại gia kích động quá, ta…ta…ta hâmmộ, sùng bái họ. Đời là phải thế, nắm thiên địa vạn vật trong tay, cả thế giới do ta định, mới là nam nhân. Grào... “ Long Bảo Bảo không kích động lắm, tuy hiếu kỳ và kinh hãi nhưng nó vẫy vẫy đôi cánh hoàng kim, lắc lư bay, nháy mắt hỏi nhỏ: “‘Nam nhân’ có ănđược không? Ngon không? Đời chỉ cần khoái lạc bình tĩnh là được, ôm lắm chỉ tổ mệt thân, vô vị, chả có gì hay.”Thủ mộ lão nhân lẩm bẩm: “Xong rồi, không ngăn được. Chỗ quái quỷ đó vào dễ ra khó, lão nhân gia ta trăm cay ngàn đắng mới ra được, giờ lại phải vào, bực quá.”Lúc này mọi người ở trong tầng địa ngục mười bảy đều có cảm giác kỳ dị, thế giới nàyĐúng vậy, đó không phải là ảo giác, là sự tình thật sự xảy ra. Ma Chủ và ma tính Thần Chiến tàn hồn nhập chủ mượn sức mạnh của tàn phá thế giới, cả thế giới nhanh chóng co lại. Họ phải thi triển pháp tắcmạnh nhất, không chỉ bó hẹp trong mấy người mà vượt qua cả thiên, nhân lưỡng giới nên cần sức mạnh khó tưởng tượng nổi.Ba ngày ba đêm mà dài như ức vạn năm, hai vạn trượng ma thể như đứng đó từ Thái cổ phát ra dao động năng lượng hùng hồn, cuốn đi khắp thế giới.Sức mạnh này khiến tất cả lạnh mình, không dám nảy lòng chống đối.Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng liên tục hở dài, dẫn đạo sức mạnh của tàn phá thế giới đi tác động lên hai thế giới hoàn chỉnh, thật quá điên cuồng.Ai cũng cảm giác được năng lượng không ngớt đổ vào hai cái thế ma thể rồi lại bị hai người dẩy sang Thần ma đồ.Thái cực đồ thần bí không biết hút bao nhiêu sức mạnh, chầm chậm chuyển động, mang lại cảm giác như thập vạn cự sơn áp đỉnh. Ma Chủ và Thần Chiến cũng hoàn thành động tác, chậm rãi bay lên tiến vào trong Thần ma đồ rộng lớn vô biên, cùng dung hợp lại.Đồng thời, hai giọng nói cùng cất lên.“Nghịch loạn chi - mộng - ảo - không - hoa!” “Vạn - Cổ - Giai - Không!”Hai tiếng hô chấn nhiếp lòng người vang lên, hai loại sức mạnh pháp tắc giao nhau, hình thành sức mạnh trái ngược, tác dụng khắp thiên địa“Ầm.” Tầng địa ngục mười bảy phá tan, Thái cực đồ xung thiên bay khỏi địa ngục nhưng không gian phá toái không đóng lại mà vẫn mở ra, sức mạnh vôhình men theo cửa ra, liên tục tụ vào Thần ma đồ.Thái Cực Thần Ma đồ một hóa hai, hóa bốn, hóa thành ngàn vạn bay khắp Nhân gian, Thiên giới… Hôm đó, thiên địa rung chuyển, không ai tưởng tượng được kịch biến phát sinh, đến đâu cũng thấy hai mài vàng, đen giao nhau, hai ma ảnh ẩntrong hào quang xuất hiện khắp mọi ngóc ngách của thế giới.Mộng Ảo Không Hoa, Vạn Cổ Giai Không giao nhau, sức mạnh tụ vào Thần ma đồ, lại có tàn phá thế giới hậu thuẫn, tác dụng lên thiên, nhân lưỡng giới, điều chỉnh ảnh hưởng cách cục của hai không gian.Thiên địa lay động.Thiên môn mở rộng, nhiều nơi ở Nhân gian và Thiên giới hợp lại, hai không gian xuất hiện nhiều thông đạo. Biến hóa khủng khiếp còn ở phía sau, thời không đại loạn, nhiều Huyền giới vô chủ tan biến, dung nhập vào đại thiên địa.Mộng Ảo Không Hoa, Vạn Cổ Giai Không vốn đã khoáng cổ tuyệt kim, cộng thêm sức mạnh của tàn phá thế giới, đương nhiên đại lực xuất ra làkhông tưởng. Thiên địa tương thông, đại hoàn cảnh phát sinh đại biến hóa!Sau đó, từng ngọn núi xuất hiện tại Nhân gian, nhiều bình nguyên vô danh hiển hiện tại Thiên giới, địa vực của hai giơi rộng hơn không biết bao lần,ở giữa lại cố vô số thông đạo, loáng thoáng có xu thế nối nhau. Thiên cũng không ngăn nổi, trước Mộng Ảo Không Hoa và Vạn Cổ Giai Không, thiên phạt mất tác dụng, trật tự bị đả phá!

Đương nhiên khi thế giới bình tĩnh lại, Thiên cũng biến hóa.Trong lúc thiên cổ kịch biến, đại hoàn cảnh biến hóa, nhưng địa vực nhỏ cũng biến đổi, nhiều Huyền giới trùng điệp lên nhau, mọi không gian gầnnhư trong suốt. Ngay cả tầng địa ngục mười bảy cũng không ngoại lệ, Thần Nam nhìn thấy tầng tầng không gian trong suốt trùng điệp hiện lên như bong bóng.Rồi hắn thấy sóng Đông Hải ở Thiên giới và tầng địa ngục mười bảy nối nhau, thậm chí thấy cả thân ảnh Long Vũ lóe lên.Hắn thấy sông hồ núi non ở Nhân gian và Thiên giới nối liền, những dãy núi trở nên hùng vĩ tươi đẹp hơn nhiều. Thế giới đại biến dạng, không phải chuyện hư ảo mà là chuyện thật sự xảy ra, không chỉ Thiên giới, Nhân gian nối nhau mà tàn phá thế giới vàngoại giới cũng tương liên… Chương 292: Vô thiên chi nhật Kinh thiên đại biến! Kịch biến chấn kinh thiên cổ được đưa vào sử sách vĩnh cửu. Thế giới cách cục cải biến, Thiên giới, Nhân gian, tàn phá thế giới liên thông, tạothành ảnh hưởng cực lớn với hậu thế.Không ai đoán được quỹ tích tương lai thế nào, quá nhiều việc sẽ vì thế mà cải biến, nghịch chuyển! Từng không gian thông đạo rộng lớn như lưới nhện giao nhau tung hoành khắp tam giới.Nhưng tu luyện giả siêu tuyệt mẫn cảm nhất, nhiều cường giả biết rằng từ đây thế giới sẽ khác, nhiều người đâm ra lo lắng.Đương nhiên có không ít cao thủ thông thiên bị đánh thức, tu luyện pháp môn của những người này khác nhau, có người đang tu luyện, có người đang ngủ đã trăm, ngàn năm, hôm nay bị kịch biến làm nhiễu thanh tu.Tuy vẫn có mười mấy người uy thế thạch phá thiên kinh, những người này pháp lực siêu tuyệt, dù mạnh như Ma Chủ cũng không dám coi thườngTrong Lý gia Huyền giới ở Đông thổ, Phong Ma trong truyền thuyết đang ngủ, rất ít cường giả trong thiên địa dám quấy nhiễu. Lý gia Huyền giới được coi là thánh địa Đấu chiến đạo môn, mấy lần thiên hạ đại loạn, suýt nữa nó bị người thiên hạ diệt nhưng mỗi lần chúng cao thủ vào Lý giaHuyền giới đều ủ rũ rút lui. Những khi Lý gia Huyền giới bại vong, Phong Ma liền tỉnh lại, hủy diệt hết những ai dám vào Huyền giới, y là Lý gia Viễntổ, chưa từng rời khỏi Huyền giới này. Hôm nay trong Lý gia Huyền giới truyền ra tiếng hú vang lên mây xanh. Ma khí tràn ra từ cửa Huyền giới, một nhân ảnh cao lớn bay ra, một trongnhững tu luyện giả mạnh nhất Đông thổ cảm thụ được nguy hiểm, Phong Ma phải ra cự địch bên ngoài Huyền giới.Phong Ma được gọi là Phong Ma vì vô cùng điên cuồng, khi đã chiến đấu liền biến thành một chiến đấu cuồng nhân. Lúc này trong mắt y sáng rực ánh sáng nóng bỏng, cường giả như y thế gian khó có đối thủ, nay cường địch đến, không hề nộ ý mà vô cùng xung động và hưng phấn.“Gào...”Ma vân cuồn cuộn, hất văng mây trên chân trời, đất trời hắc ám. Thần ma đồ lao tới, sắc mặt Phong Ma biến đổi, kêu lên: “Ngươi là Ma Chủ? Ta muốn cùng ngươi chân chính quyết đấu, dựa vào thiên bảo này córa gì.”Thanh âm băng lãnh từ trong Thần ma đồ vang lên: “Hiện tại ta không có thời gian, đến đệ tam giới đợi ta.” Thái cực đồ trùm xuống, bạch quang trùm xuống, Phong Ma gầm lên phẫn nộ, bất cam nhưng rồi cũng biến mất.Trong Đỗ gia Huyền giới, một cỗ khí tức hùng hậu tản ra, đầu Thiên Ma ngủ say vạn năm tỉnh lại, cả Huyền giới lay động khiến người Đỗ gia bànghoàng. Ma tôn trong truyền thuyết là ác mộng của cả gia tộc, ai nấy đều bị dấu ấn Thiên Ma khắc sâu, coi đó là nguồn gốc cấm kị chế ước họ. Trong Huyền giới lúc này đất đai nứt nẻ, một chiếc đầu từ dưới sâu bay lên, là một thanh niên nam tử anh khí bức nhân, mái tóc đen như mực, haimắt xạ ra lãnh điện kinh người, lẩm bẩm: “Thiên địa lại kịch biến nữa sao? Ta giám thị Huyền giới này cho Thần Chiến một vạn năm nhưng khôngbiết y tìm được nơi phong ấn Thiên Ma lực của ta tại đệ tam giới chưa nhỉ.” Theo lời lẽ nào, hiệp nghị vạn năm trước giữa y và Thần Chiến đã hé lộ dần.Năm xưa y bị người ta phân giải, phong ấn tại tam giới, thân thể tàn phá bị phong ấn tại Nhân gian và Thiên giới, sức mạnh bản nguyên bị rút đi,phong ấn vào đệ tam giới. Nhất đại thiên kiêu Thần Chiến vô ý giải trừ đầu Thiên Ma bị phong ấn, sau đó họ đạt thành hiệp nghị, Thần Nam giúp Thần Chiến tọa trấn Đỗ giaHuyền giới, Thần Chiến giúp y tìm lại sức mạnh bản nguyên.Thần Chiến có trong tay tàn phá thế giới, tương truyền là một phần của một thế giới chân thật bị hủy diệt từ vô tận tuế nguyệt trước. Thần Chiến kinh tài tuyệt diễm nên muốn biết rõ nguồn cơn trong đó.Y tính toán dài hơi, muốn tái hiện thế giới chân thật năm xưa, tìm ra nguyên nhân hủy diệt phải cảm ngộ thiên địa biến hóa, hiểu được bản tính củaThiên, nhìn thấu bản chất của đại thế giới. Nhưng lại không thể nào đoán được sau khi tàn phá thế giới phục nguyên sẽ biến hóa thế nào, Thần Chiến tránh xảy ra bất trắc nên đi từng bước.Vì thế mới có Đỗ gia Huyền giới, đó không phải là một Huyền giới đơn giản mà là một phần của tàn phá thế giới được Thần Chiến rút ra.Từ vài việc nhỏ xíu nhìn ra bản chất một cá nhân cũng như từ tiểu thế giới nhìn rộng ra đại thế giới, quả là một việc làm cực kỳ ngông cuồng. Thiên Ma cực kỳ hứng thú với kế hoạch này, y mất sức mạnh bản nguyên tuy thần thức đủ mạnh để giữ mình, nhưng không vào đệ tam giới đượcnên nguyện ý tọa trấn Huyền giới để Thần Chiến đi tìm sức mạnh bản nguyên của y.Đầu Thiên Ma lẩm bẩm: “Ồ, ta cảm ứng được tàn thể, thiên địa có đại sự kiện phát sinh, gom thân thể lại đã.” Y bay khỏi Huyền giới, ngửa mặt hú vang, thanh âm vút lên mây cao.Một đạo sấm sét khổng lồ đánh xuống, hắc vụ ào ào, vô số tàn hồn bay múa, Thiên Ma bắt đầu tụ tập tàn hồn và tàn thể.Cửa Huyền giới trở thành một quỷ giới, âm phong gào rú, hắc vân ép xuống, quỷ ảnh trùng trùng. Thần Nam hình như đang thi triển cổ lão ma chú, liên tục niệm những câu mù mờ, đồng thời từng đạo chú phù xuất hiện quanh đầu, lấp lóe hàoquang vô cùng tà dị, thiên địa xuất hiện một cổ lão trận pháp khổng lồ.“Thiên - ma - quy - vị!” Từng đạo cấm kị thiên lôi oanh kích xuống, tiếng gào rú từ bốn phương tám hướng vang lên bất tuyệt.Hư không phá toái, lồng ngực Thiên Ma bay tới, bình một tiếng, hợp với đầu.Đoạn hư không liên tục vỡ tan, tay trái của Thiên Ma, tay phải… thay nhau bay tới. Tay trái và nửa thân dưới đồng thời bay tới sau cùng, tụ hợp trên mình tàn thể. Hai bộ phận này có quan hệ cực lớn với Thần Nam, tay trái từng bịhắn khống chế một thời gian dài, nửa thân dưới lại bị hắn dùng Đại Long đao đánh tan long mạch dưới lòng đất thả ra.Hôm nay, Thiên Ma chân thân hoàn tất tụ hợp, tuy mất sức mạnh bản nguyên, không so được với mấy lão bất tử nhưng Thiên Ma thần thức vẫn ít người sánh kịp.“Ồ, lợi dụng sức mạnh đặc dị trong thể nội Thần Chiến là cách lựa chọn thứ hai khôi phục tu vi nhưng hiện tại không còn thời gian.” Thiên Ma lẩmbẩm, lạnh lùng nhìn về chân trời, tuy chưa đạt đỉnh cao nhưng vẫn lộ ra tư thái của cái thế cường giả. Thần ma đồ nhanh chóng bay tới, che kín tầng không trên đầu Thiên Ma khiến y vô cùng kinh hãi nhìn hai ma ảnh trong Thái cực đồ, liếc qua MaChủ rồi nhưng thị vào Thần Chiến.“Thần Chiến? Ngươi là ai?” Ma tính Thần Chiến tàn hồn nhập chủ đứng sững trong Thần ma đồ như hóa thạch cổ lão.Thiên Ma liếc y thật sâu rồi nhìn Ma Chủ, cười lạnh: “Theo bối phận ta nên gọi ngươi một tiếng dễ nghe, ngươi là đệ nhất ma trước ta, còn ta là đệnhất ma sau khi ngươi trầm tịch, hôm nay muốn động thủ sao?” “Không, hôm nay chỉ muốn mời ngươi vào đệ tam giới.”“Hắc, Ma Chủ ngươi xưa nay bá đạo nhưng hôm nay Thiên Ma ta chịu nhún, ta không thể đợi được nữa. Để ngươi đưa ta vào đệ tam giới, tự đitìm sức mạnh bản nguyên. Ma Chủ, đợi ta khôi phục đỉnh cao sẽ tìm ngươi lĩnh giáo.” “Ngạo tính như phụ thân ngươi.” Ma Chủ chỉ nói một câu rồi dùng Thần ma đồ chụp xuống, bạch quang sáng lòa, Thiên Ma biến mất.Thái cực đồ bay về xa tắp, Thiên giới Thần gia và Cửu thiên tịnh thổ đều bị quang lâm.Thần ma đồ tung hoành thiên địa! Sau cùng lại bay về Tây phương, tiếng long khiếu truyền khắp Tây thổ, mọi tu luyện giả đều thống nhất rằng đó là một con Thiên Long trong truyềnthuyết.Không lâu sau, ma pháp rực rỡ chiếu sáng thiên địa, truyền khắp Tây thổ, các tu luyện giả kinh hãi, những tiền bối hiểu rộng đều biết đó là sức mạnh của Thái cổ cấm kị ma pháp, có lẽ do Thái cổ cấm kị pháp sư trong truyền thuyết thi triển!Sao lại thế được? Thiên Long, Thái cổ cấm kị pháp sư đều là những nhân vật không còn tồn tại, giờ lại phát ra dao động năng lượng. Trong trậnđại biến này, lẽ nào có người xuất thủ với họ? Nghi vấn này hiện hữu trong lòng các Tây thổ tu luyện giả. Đương nhiên đó là hành vi của Ma Chủ và ma tính Thần Chiến tàn hồn nhập chủ ngồi trên Thần ma đồ.Tây phương Thiên giới cũng không còn yên tĩnh, thu hút Thần ma đồ “quang lâm”!Thái cực đồ tịnh không vào bất cứ tòa chủ thần điện nào mà bay đến một phế tích, đánh tan nó ra, hôm đó Tây phương Thiên giới chư thần đều thấy linh hồn run lên, khí tức đáng sợ lan khắp Thiên giới.Nhiều thần linh nhanh chóng lao về di tích đó, muốn chứng kiếm một vị siêu tuyệt cường giả xuất thế. Nhưng lúc họ đến nơi chỉ thấy bạch quangsáng rực rồi Thái cực đồ xung thiên bay mất. Thái Cực Thần Ma đồ lại bay về tế thần đài của Thiên giới, một luồng sức mạnh cực điểm bùng lên, để đáp lại, tế đài của ma thần cũng phát radao động kinh nhân.Thần ma đồ chưa tới, hai vị cổ lão cường giả ẩn tu trong hai tế đài đã tự xuất hiện liên thủ đối địch! Các Thiên giới chủ thần cả kinh, vạn vạn lần không ngờ dưới tế thần đài và tế ma đài có tiền bối cao thủ ẩn tu!Lần này Ma Chủ và Thần Chiến tàn hồn nhập chủ gặp phiền hà không nhỏ. Thái Cực Thần Ma đồ và hai cỗ sức mạnh nọ liên tục va nhau, khí tứchùng hồn lan tỏa khắp Thiên giới, đủ thấy hai vị cường giả này của Tây phương Thiên giới đáng sợ thế nào. “Là Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần!”Các chủ thần điện và ma thần điện đồng thời hô lên kinh hãi.“Không tin nổi.” “Hai vị tổ thần vẫn còn sống.”“Là ai dám công kích Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần vô địch?”Tây phương Thiên giới chúng thần đầy nghi vấn. Sức mạnh thời gian và không gian gần gũi với sức mạnh bản nguyên hơn cả.

Ma Chủ tu luyện pháp tắc Mộng Ảo Không Hoa, ma tính Thần Chiến tàn hồn nhập chủ tu luyện Vạn Cổ Giai Không, phân biệt là bản nguyên chi lựccủa không gian và thời gian.Người họ muốn đối phó bây giờ là Không Gian tổ thần và Thời Gian tổ thần, quả thật “lấy mỡ nó rán nó.” Họ có Thái cực đồ, lại thêm tàn phá thế giới hậu thuẫn, nhưng hai Thái cổ đại thần trong truyền thuyết của Tây phương cũng có bản lĩnh để cậy nhờ.Tế thần đài và tế ma đài là nơi thế nào? Là hai linh lực nguyên tuyền chi nhãn của Tây phương Thiên giới, kinh qua vô tận tuế nguyệt, không biếtbao nhiêu thần linh đã được hiến tế, nơi đây ngưng tụ linh lực mạnh hơn tưởng tượng. Nhưng sau cùng sức mạnh của Thái Cực Thần Ma đồ và tàn phá thế giới hợp lại mạnh hơn.Nửa khắc sau, Thời Gian tổ thần và Không Gian tổ thần bất cam tâm gầm lên vang vọng, hóa thành hai đạo bạch quang bị tống vào đệ tam giới,những lời phẫn nộ còn vang vọng khắp Thiên giới: “Ma Chủ, chúng ta gặp lại tại đệ tam giới, lúc đó sẽ tranh cao thấp, phải quyết sinh tử.” Tuyên chiến!Lời tuyên chiến mạnh nhất, quyết phân sinh tử.Chắc chắn tương lai không xa tại đệ tam giới sẽ xảy ra đại chiến thảm liệt. Ma Chủ và ma tính Thần Chiến tàn hồn nhập chủ không nói gì, tiếp tục cưỡi Thái Cực Thần Ma đồ tung hoành khắp Tây phương Thiên giới…Hồi lâu sau mới rút đi.Ngày đó, không ai biết có bao nhiêu người bị “mời” vào đệ tam giới. Mọi tu luyện giả ở Nhân gian và Thiên giới đều biết hôm nay thần bí Thái cực đồ thực hiện một đại sự kiện chấn kinh thiên cổ.Ngày đó được coi là Vô thiên chi nhật.Mọi tu luyện giả mạnh nhất thế gian biến mất khỏi Nhân gian và Thiên giới, có những người tuổi tác sánh với Thiên, đủ tư cách đuổi kịp trước thời Thái cổ, nhưng hôm đó đều bị đẩy vào đệ tam giới, cáo biệt thế giới cũ.Những người này được hậu nhân xưng là “thiên giai cao thủ”, ngày họ biến mất được coi là “Vô thiên chi nhật”! Chương 293: Quang Minh thần đời thứ nhất. Ma Chủ và ma tính Thần Chiến tàn hồn nhập chủ đi khắp đông Tây phương, tung hoành thiên địa, cải biến định cục của tam giới. Nhân gian giới, Thiên giới, tàn phá thế giới tuy chưa triệt để quán thông nhưng giữ tam giới xuất hiện nhiều không gian thông đạo, không còn là bathế giới hoàn toàn phong bế.Sau cùng họ quay lại tàn phá thế giới, bay đến gần bọn Thần Nam, một đạo sức mạnh kinh hồn trói hắn rồi lại bị giải trừ. Trong khoảnh khắc đó, hắn không hề hoảng loạn, vào đệ tam giới cũng không có gì đáng sợ, càng sớm đoàn tụ với cha mẹ.Nhưng nếu bị động tiến vào đệ tam giới như thế, hắn sẽ vô cùng ân hận, Vũ Hinh ra sau đây? Hắn đã thề phải đưa Vũ Hinh chân chính quay lại, chỉkhi đó hắn mới không còn gì lo lắng mà vào đệ tam giới. Thần ma đồ chăm chắm vào Long Bảo Bảo, bất quá còn do dự.Long Bảo Bảo là hoạt lưu tiểu quỷ đầu, nó biết hậu quả khi bị Thần ma đồ chú ý, lòng khẩn trương cực điểm, làm ra vẻ ngây ngô: “Thần dạy, takhông phải muội muội, đừng nhìn ta như thế, ta thẹn.” Sức mạnh hùng hồn sau cùng tan đi, trong Thần ma đồ vọng ra tiếng Ma Chủ nới với thủ mộ lão nhân: “Ngươi là người cuối cùng, mời vào đệ tamgiới.”Thủ mộ lão nhân lắc đầu: “Ma Chủ, ngươi tưởng tam giới thanh bình? Thật sự mọi cường giả đều đã vào đệ tam giới?” “Chắc vậy, ta nghĩ không còn lọt ai, nếu thật sự có người khiến ta không cảm ứng được, dù tìm ra họ thì trạng thái này của ta cũng không làm đượcgì.”“Ha ha… ngay cả ngươi cũng không dám khẳng định trăm phần, chưa biết chừng sau cùng sẽ có đại loạn, lão nhân gia ta đến đệ tam giới.” “Đợi chút…” Thần Nam vội gọi thủ mộ lão nhân và Thần ma đồ sắp biến mất.Hắn mở nội thiên địa, thả hai hài đồng ra.“Tiểu tử khi sư diệt tổ, chúng ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, tạm thời ở trong dó, đừng quấy nhiễu.” Hai tổ tông sống là tù đồ mà quát mắng hắn ầm ĩ, hắn không biết xử lý sao cho hợp, nếu là người khác ắt hắn đã cho một trận nhưng đây là tổ tông,vấn đề khiến hắn dở khóc dở mếu.“Mời hai vị vào đệ tam giới, giao cho người Thần gia.” “Ha ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Hai hài tử ngốc lại đây…”Không chỉ Tứ tổ và Ngũ tổ đại nộ, Thần Nam cũng tai xì khói, dù sao họ cũng là tổ tiên của hắn.Ma Chủ lạnh lùng cất tiếng: “Không cần, nếu không có gì bất ngờ, không đủ một ngàn năm họ không thể khôi phục nguyên khí, trong thời gian đó đã xảy ra rất nhiều việc.”“Ha ha… hay lắm, lão nhân gia đi trước một bước.” Thủ mộ lão nhân nói xong, nơi lão đứng sáng lòa bạch quang rồi tan biến.Thần ma đồ cũng tiến vào đệ tam giới, Thần Nam quỳ xuống trên hư không, nói với ma tính Thần Chiến: “Phụ thân, con sẽ vào đệ tam giới tìm các người.”Thân thể ma tính Thần Chiến hơi run, chầm chậm quay người, lộ ra thần sắc cực kì đặc dị, nguyên bản khí chất tan biến, trong mắt lộ ra nét nhu hòahiếm có: “Thế giới này không có ai tùy tùy tiện tiện thành công. Được và mất cân bằng, mất bao nhiêu cũng sẽ được bấy nhiêu và ngược lại, một vạn năm chỉ là sớm chiều.”Thần Nam ngẩn ra, hắn có ảo giác rằng đó không phải ma tính Thần Chiến mà là Thần Chiến chân chính quay lại, phụ thân muốn nói gì với hắn?Hào quang chói lòa lóe sáng, Thái cực đồ bao lấy Ma Chủ và Thần Chiến rồi tan biến. “Hận trời lấy mất của ta một vạn năm… ta mất quá nhiều, nhưng được gì?” Hắn đứng yên trên hư không.Tương lai mờ mịt, ta phải về đâu?Hiện tại, thế giới đại biến dạng, đương nhiên sẽ có nhiều trọng đại sự kiện phát sinh. Trên hư không lóe sáng, một thân ảnh màu vàng xuất hiện trước mặt bọn hắn, đó là một lão nhân quang chất hóa, thể chất điển hình của người Tâyphương nhưng không phải chân thật nhục thể, gần như hoàn toàn do kim quang ngưng tụ, cơ hồ trong suốt.Hắn lập tức tỉnh lại, nhìn với vẻ giới bị: “Ngươi là ai?” “Ta là Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất.”Thần Nam kinh dị, không ngờ Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất vẫn ẩn thân trong bóng tối đã hiện thân, lại có thể chất đặc thù như vậy.Tựa hồ nhận ra nghi vấn của hắn, y cười khổ: “Thân thể ta đã tiêu tan từ lâu, hoàn toàn dự vào công pháp do Quang Minh thần truyền lại mới ngưng tụ hồn phách, chuyển thành quang hóa thể chất. Bất quá không thể như nhục thể, chiến đấu kịch liệt trong thời gian dài.”Đoạn, lão lại làm một việc khiến cả Thần Nam và Tử Kim thần long cả kinh: quỳ xuống trước mặt Long Bảo Bảo, cung cung kính kính thi đại lễ.Cử động này khiến con rồng tham ăn vù một tiếng, bay lên vai Thần Nam, nó hết sức cẩn thận với vị giáo hoàng hùng mạnh này. “Thần dạy… thần dạy… ngươi định làm gì?”“Tiểu thần vừa được tin rằng phong ấn trong Thiên đường đã bị ngài phá, tội nhân bái kiến thần thượng.”“Ngươi nói cái gì?” Long Bảo Bảo hiển nhiên vô cùng mơ hồ nhưng nó vốn là thần côn, lại thuận miệng nói: “Quang Minh đại thần côn. Thần dạy, cho ngươi vô tội, lui cách ta trăm trượng.”Giáo hoàng đời thứ nhất ngạc nhiên nhưng cũng lui đủ trăm trượng.“Thần dạy, có âm mưu.” Long Bảo Bảo nhỏ giọng: “Thần Nam, con lươn, chúng ta chạy hay đánh?” Nó làm ra vẻ sẵn sàng chuẩn bị. “Ngươi đúng là tiểu thần côn!” Thần Nam vừa bực vừa buồn cười: “Y mà có ác ý tất không cần làm vậy, phải hỏi rõ ràng trước đã.”“Được.” Long Bảo Bảo nhỏ giọng: “Sao ta thấy y là toàn thân không thoải mái?” Hai mắt nó hấp háy, tựa hồ nghĩ ngợi.“Giáo hoàng, mời ngài tới.” Thần Nam lên tiếng. Nhưng giáo hoàng lại nhìn Long Bảo Bảo, tựa hồ đợi nó quyết đoán.“Thần dạy, ngươi đến đây…” Tiểu long bất mãn.Thần Nam cố giữ bình tĩnh, hỏi giáo hoàng: “Ngài vừa… xưng hô nó là thần thượng, ‘thần thượng’ này… có phải là Quang Minh thần đời thứ nhất?” “Chính thị.” Giáo hoàng hồi đáp.“Grào… có nhầm không? Ta điên mất, tiểu thần côn lại là Quang Minh thần đời thứ nhất? Ha ha ha… cười chết mất, nó là Quang Minh thần đời thứnhất chắc ta là Thiên Long hoàng, là Hắc Ám đại ma thần đời thứ nhất, là chúa tể Đông thổ, là…” Tử Kim thần long vừa cười vang vừa phản bác.Tiểu thần côn Long Bảo Bảo tỏ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, bập bẹ lên tiếng: “Thần dạy, dù trí tuệ của ta cử thế vô song, thực lực của ta không aisánh kịp nhưng ngươi không cần cung kính như thế. Quang Minh thần là kẻ đã chết, ta…. là long thượng chi long tiềm lực vô biên, tiền đồ vô hạn, sao lại có liên hệ với tử quỷ được?”Thần Nam có cảm giác muốn cười vang lên.Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất ngạc nhiên, tuy có chuẩn bị tâm lý nhưng lão vẫn suýt ngã ra đất. Tiểu long đang nháy mắt, giọng nói ngọng nghịu, như hài đồng ngây thơ đang bất mãn này là Quang Minh thần sao? Lão hơi nghi hoặc.“Không sai.” Tựa như lên gân cho mình, lại như chứng thực, Quang Minh giáo hoàng nói: “Ngài là Quang Minh thần.”“Thật ra là sao? Theo ta biết, nó thuộc long tộc.” Thần Nam hỏi. Quang Minh giáo hoàng tựa hồ rất thoải mái, không buồn chấp Thần Nam xưng hô Long Bảo Bảo như vậy.“Sự thật, chúng ta chưa từng thấy chân thân của Quang Minh thần…”“Không nhìn thấy mà sao lại bảo là ta…” Long Bảo Bảo bất mãn. “Quang Minh thần xuất hiện trước mặt người đời chỉ là một hóa thân…”Được giáo hoàng thuật lại, bọn Thần Nam, Tử Kim thần long mới minh bạch chân tướng.Quang Minh thần đời thứ nhất trong truyền thuyết là một cao thủ cực kì đặc thù, hầu như lang thang khắp Nhân gian, ít khi quay về Thiên giới, y có một đặc thù rất giống Long Bảo Bảo: Thích món ngon và thực lượng kinh nhân.Y vô cùng thần bí, gần như không có ai thấy qua chân thân, chỉ có mấy người được thấy hóa thân nên gọi đó là Quang Minh thần. Cũng chỉ có năm,ba người biết được rằng Quang Minh thần đời thứ nhất là hóa thân của một nhân vật siêu tuyệt, không ai biết chân thân là ai. Rất ít người biết gì về y, không ai biết chân tướng trận chiến hủy diệt nọ, mà chỉ biết y và Thiên Ma liên thủ cũng thảm bại cáo chung.Nhưng khiến người ta kinh ngạc là lúc Quang Minh thần tan thây, thần hồn tiêu tan liền tiến vào Thiên đường, phong ấn mấy vật không muốn cho aibiết, không buồn quan tâm đến thân thể tan tành. Lại còn phân phó rằng dùng thân thể nát tan đó hấp dẫn mọi người để họ chú ý, sẽ có ngày hài cốt tụ hợp hoàn tất, y tất phục sinh.

Đến đây, Thần Nam dựa vào vài dấu vết đoán được Long Bảo Bảo tất nhiên là Quang Minh thần đời thứ nhất.Hiện tại có nhiều vấn đề cần giải quyết.Thánh khí của Quang Minh giáo hoàng – Xạ Nhật tiễn vì sao lại hóa thành chiếc vảy nghịch của Long Bảo Bảo? Đương nhiên dễ hiểu. Tàn thể Thiên Long bị phong ấn trong Thiên đường là một phần chân thân của nó, thân thể phá toái chỉ là hóa thân dùng để hấp dẫn chú ý củangoài giới, dùng kế Ám độ trần thương, chân thân ở địa vực khác từ từ khôi phục.Vì thế nó mới nuốt được xá lợi của Quang Minh thần, sức mạnh của hóa thân. Chân tướng đã xuất hiện nhưng khiến ai nấy tắt tiếng.Long Bảo Bảo quả là Quang Minh thần đời thứ nhất, nói cho đúng, hóa thân của nó là thế.Nó có hai tầng thân phận. “Grào… quá quá hoang đường, tiểu đậu đinh tham ăn lại là Quang Minh thần? Ta @#%#...”Thần Nam hoàn toàn tắt tiếng, thần côn này mà là Quang Minh tổ thần được vạn nhân sùng bái và kính ngưỡng? Lão thiên đúng là thích đùa.Long Bảo Bảo ngây ngô nháy mắt, bất mãn nói: “Các ngươi nhìn ta cái gì?” Thấy biểu tình của nó ngây thơ, ai nấy suýt ngã lăn ra đất, kể cả Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất.“Hắc hắc...” Mắt Long Bảo Bảo lóe lên tia trí tuệ, bập bẹ nói với Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất: “Thần dạy, ta là Quang Minh đại thần côn,không, là Quang Minh thần. Hiện tại ta nhân danh thần truyền cho ngươi…” Quang Minh giáo hoàng vội trở nên nghiêm túc, cực kỳ trịnh trọng nói: “Quang Minh thần vạn năng trên cao, nô tài trung thành nhất của ngài xinnghe lời dạy.”“Thần dạy, ta đói..” “Bịch.”Quang Minh giáo hoàng không nhịn được, ngã lăn ra đất.“Thần dạy, ta thật sự đói..” Quang Minh giáo hoàng run rẩy bò dậy như bị đả kích cực kỳ trầm trọng, cố khắc chế tình cảm, cung kính nói: “Thần thượng, tiểu thần đi chuẩn bịthực vật cho ngài.”“Thần dạy, ngươi đúng là nô tài trung thành nhất của ta.” Tiểu long chậm rãi mà trịnh trọng tán dương, đoạn nó liệt kê một lô đồ ăn: “Ta cần một ngàn đôi cánh gà nướng, không, một vạn đôi, năm ngàn chiếc hương tô vừng cay, năm ngàn chiếc hoa nhuận thật mềm, thêm năm ngàn cân ganngỗng, năm ngàn cân thịt bò, năm ngàn chiếc đùi dê nướng, năm ngàn cân sườn chiên, năm ngàn… sau cùng là năm ngàn thùng hồng tửu, à, tathích đệ nhất danh tửu Lạp Phỉ Trang.” Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất run rẩy lui ra.Thần Nam và Tử Kim thần long há hốc mồm, tiểu long được tôn là Quang Minh thần, những ngày bận rộn của Quang Minh giáo hội còn tiếp nữa.Lão giáo hoàng quả thần thông quảng đại, một thời thần sau đã mang núi thức ăn tới, lại vận dụng quang minh ma pháp giữ cho chúng nóng hổi. “Thần dạy, ta thích quá.” Long Bảo Bảo lao vào trong núi thức ăn.Thần Nam đến gần lão giáo hoàng, hỏi: “Ngài có biết cách đây rất lâu có một con Thiên Long là Đại đức đại uy?”“Biết chứ, tên đó loăng quăng khắp đông Tây phương, tuy được gọi là đại đức đại uy nhưng nên gọi là tham ăn tham uống mới đúng… A!” Quang Minh giáo hoàng chợt dừng lời, quá khứ không biết bản thể của Quang Minh thần là Thiên Long, giờ đã biết, lão đoán ra Long Bảo Bảo làai?“Đó, đó, đó là…” Quang Minh giáo hoàng triệt để sửng sốt, tổ thần phe mình lại là nhân vật có vấn đề, đại đức đại uy Thiên Long đương nhiên tham ăn đến trình độnày mà sáng lập ra một giáo hội nổi danh.Đại đức đại uy Thiên Long quả là cao nhân. Đương nhiên, Thần Nam không coi đại đức đại uy Thiên Long vì ăn uống là kiến lập Quang Minh giáo hội. Đoạn hắn hỏi những vấn đề quan tâm.“Quang Minh thần và Thiên Ma thật ra đại chiến với ai, lẽ nào không có dấu vết sao?”“Vấn đề này ta không biết, chỉ biết đó tựa hồ là kẻ nhắm vào Quang Minh thần. Thiên Ma và một thần bí nhân là trợ thủ Quang Minh thần mời tới.” Thần Nam biết không thể hỏi ra tin tức gì hữu dụng, không tiện truy vấn mà hỏi tiếp: “Có thể để Long Bảo Bảo, à không, Quang Minh thần đi theota.”“Không vấn đề gì.” Bất ngờ là Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất thống thống khoái khoái đồng ý đoạn mở ra một phiến không gian, rút thần cốt sáng lòa ra: “Đây là hài cốt hóa thân của Quang Minh thần, sẽ giúp tổ thần phục nguyên.”Thần Nam thu vào nội thiên địa, hắn biết sẽ hữu dụng với tiểu long, lần này đến Tây phương, nó mấy lần có cảm ứng bất ngờ, đều liên quan đếnThiên Long tàn thể và hóa thân hài cốt. Nhưng hắn biết tiểu long muốn khôi phục lại chắc vô cùng khó khăn, địch thủ từ vạn năm trước chuyên nhắm vào nó, vết thương tạo thành làm gì cóchuyện dễ dàng phục nguyên.Lúc đó chỉ có Cổ Tư đứng cạnh hắn, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo đang tranh nhau núi thức ắn. Hiện tại tàn phá thế giới đã có thông đạo nối với Nhân gian, hắn quay lại rất dễ, mọi việc đã rõ, tin tức về Thần Chiến cũng đã biết, không còn gì lolắng nữa nên hắn quyết định quay lại Nhân gian.Nửa thời thần sau, hắn, Tử Kim thần long, Cổ Tư và Long Bảo Bảo vốn rất lưu luyến Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất, đi ba bước lại quay nhìn, cùng bay đi.Nó khua khua hoàng kim tiểu trảo nói với lão giáo hoàng: “Thần dạy, ta sẽ rất nhớ ngươi, sẽ thường đến thăm.”Thân hình lão giáo hoàng run lên, không biết vì kích động hay hoảng sợ, đưa tay vẫy vẫy. Thần Nam rời khỏi tàn phá thế giới, nhưng chóng bay về Đông thổ.Núi rừng mênh mang, Thập vạn đại sơn ở miền trung Thiên Nguyên đại lục trải qua lần thiên địa kịch biến lại càng rộng hơn mấy lần.Thần Nam thử tìm tử vong tuyệt địa nhưng không phát hiện dấu vết, tuyệt địa tựa hồ biến mất, không biết Vô Danh thần ma và Tiềm Long đi đâu. Chợt một quang ảnh mờ mờ bay tới, tuyệt mĩ thân ảnh bay qua đỉnh núi như cửu thiên thánh nữ giáng lâm phàm trần, là Đạm Đài Tuyền băng cơngọc cốt, mắt như nước hồ thu, phong hóa tuyệt đại nhưng thần sắc bất thiện chặn đường bọn hắn. Chương 294: Thi chủng “Đạm Đài Tuyền!” Thần Nam đứng trên, bình tĩnh nhìn vị truyền kì nữ tử. “Thần Nam, giao Mộng Khả Nhi cho ta.” Đạm Đài Tuyền tỏ vẻ bất thiện, tuyệt mĩ dung nhan mất đi vẻ ung dung, hơi có nộ ý. Nhưng nữ tử khuynhthành khuynh quốc như nàng dù biểu tình thế nào vẫn diễm quan thiên hạ, nộ ý thỉnh thoảng phát ra đem lại cho người ta một mỹ cảm rất khác. “Ta không biết ngươi nói gì, định hưng sư vấn tội ta sao?” Sắc mặt hắn dần cau lại: “Nếu muốn nói về nhân quả thì vạn năm trước chúng ta có ânoán, mọi việc ta đều biết, hừ.” Đạm Đài Tuyền dung nhan như ngọc, thoáng qua nét hoài niệm, hiện rõ tình cảm: “Thần Nam, vạn năm trước ta có lỗi với ngươi, nhưng dựa vàotình cảm tương giao không tệ, có thể cho qua hết mọi chuyện không vui chăng? Chúng ta là cố nhân vạn năm, có một đoạn hồi ức cực kỳ đáng nhớlà quá tốt rồi. Mạnh như thần ma cũng sống được mấy lần vạn năm? Trên còn đường tu luyện vô cùng gian hiểm, không cẩn thận là thần ma cũng hủy diệt. Dù sống sót nhưng trong những năm tháng vô tận sau này, bằng hữu và thân nhân thưa thớt dần, cô độc và tịch mịch là thống khổ lớn nhấtmỗi cường giả phải đối diện. Ta không muốn mất nốt bằng hữu như ngươi, ta biết người có nhiều hiểu lầm với ta, thậm chí có cả hận ý nhưng tathật lòng muốn chúng ta quay lại như vạn năm trước, những tháng ngày mới quen, có lại tình cảm chân thành.” “Đa tạ.”“Thần Nam, thật đấy, tất cả lời ta đều thật, không có chút nào giả dối, còn nhớ tình cảnh lúc ngươi nhảy vào Ma Chủ chi mộ ở Thiên giới chăng? Ta cũng không do dự nhảy theo, dù biết đó là đại hung cấm địa của thiên địa. Lúc đó ta chỉ nghĩ phải cứu bằng hữu vạn năm trước.”Có lẽ thời khắc đẹp nhất của mỗi người là lúc lộ ra chân tình. Chim sa cá lặn không đủ để hình dung nét mặt Đạm Đài Tuyền, nguyệt thẹn hoa nhường không sánh được với tiên nhan, nghiêng nước nghiêngthành không đáng để miêu tả tuyệt sắc của nàng. Bạch y như tuyết, da tựa mỡ đông, thân hình mỹ miều, lời lẽ ngọt ngào, vị tiên tử trên trời lúc này quả thật đẹp đến cực điểm.Một lúc sau Thần Nam mới thở dài: “Đạm Đài Tuyền, vì sao ta không tài nào nhìn thấu được ngươi? Có phải ngươi quá thông minh?” Tuyệt sắc dung nhan của Đạm Đài Tuyền hơi ngẩn ra trước câu nói của Thần Nam: “Ngươi… nói gì, có ý gì?”“Một vạn năm rồi, vì sao vẫn không để cho người khác nhìn thấu được ngươi…” Đạm Đài Tuyền hơi ngần ngừ, sau cùng mỉm cười: “Ngươi đáng mắng ta hư ngụy sao? Ha ha… ta cảm giác sao mà bi lương.”“Ta không có ý đó.” Đạm Đài Tuyền đưa ngọc thủ mảnh mai khẽ khàng vuốt mớ tóc mai, thở dài một hơi: “Tu luyện giới ngấm ngầm tranh đấu, nữ tử như ta nếu muốnsinh tồn ắt phải cẩn thận, thế giới phức tạp, ta đành phải che giấu chân tình, dùng hư ngụy đánh lừa thiên hạ, lúc nào cũng giữ vững mình trước mặtngười khác, không thể để địch nhân nhận ra nông sâu của mình hay để đệ tử nhận ra mình yếu đuối. Ta phải là ‘Đạm Đài Tuyền’ thủy chung bất biến, không để ai nhìn thấu, đó là bi ai của ta.”

Thần Nam trầm mặc.“Thần Nam, ngươi không tha thứ cho ta?” Đạm Đài Tuyền lộ ra chân tình: “Giao Mộng Khả Nhi cho ta.” Vì sao Thần Nam lại không giao Mộng Khả Nhi cho nàng ta? Nếu có thể đương nhiên hắn giao ngay. Dù hắn và Mộng Khả Nhi không có tình cảmnhưng tiên tử Mộng Khả Nhi đang mang hài tử của hắn, làm sao giao ra được? Thấy Đạm Đài Tuyền quan tâm Mộng Khả Nhi như vậy, nếu bị nàng ta biết Mộng Khả Nhi đang có thai, trời mới biết sẽ gây ra chuyện gì.Hắn lặng lẽ mở nội thiên địa ra: “Ngươi vào xem đi.” Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư đều khẩn trương, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.Nhưng Đạm Đài Tuyền chỉ đứng ở cửa nội thiên địa khẽ liếc mắt rồi nhíu mày, lẩm bẩm: “Thật sự không có, nhưng ở tầng địa ngục mười bảy, lúc ngươi mở nội thiên địa, ta rõ ràng cảm ứng được khí tức của Khả Nhi, lẽ nào Khôn Đức giở trò?’Đạm Đài Tuyền tiên tử cũng không làm quá, lộ ra chân tình rồi, nàng tỏ vẻ hơi mê mang – thần tình hiếm thấy ở thiên chi kiều nữ. “Xin lỗi, ta sai rồi, xin đi trước một bước, phải tìm Khôn Đức cho mau.” Đoạn Đạm Đài Tuyền hóa thành một đạo thần quang, nhanh chóng lao vềTây phương. Thần Nam lặng lẽ nhìn theo cho đến khi thân ảnh nàng ta biến mất.“Tỉnh lại mau, người ta đi rồi.” Long Bảo Bảo nháy mắt thì thầm. “Bịch.” Thần Nam không hề khách khí gõ mạnh một chỉ, Long Bảo Bảo đưa hoàng kim tiểu trảo lên xoa trán, phi thường bất mãn làu bàu: “Khôngcó nhân quyền, lại không cho ta nói thật.” “Ngươi thì biết cái gì.”“Cái gì ta cũng biết.” Thần Nam bật cười, không tranh hơi với tiểu long, bằng không nó sẽ còn nói ra lắm chuyện linh tinh.Tử Kim thần long phi thường hồ nghi: “Kì quái, sao lại không thấy Mộng tiểu nương bì?” Thần Nam vội ra hiệu cho nó im lặng, đoạn đưa tất cả vào nội thiên địa.Tứ tổ và Ngũ tổ nhảy chân sáo ra, làm bộ khoa trương: “Tiểu tử, việc ngươi bảo chúng ta làm được chứ?” “Quá tốt.”“Hắc hắc, việc này quá dễ dàng.” Đoan Ngũ tổ xé không gian, đưa Mộng Khả Nhi ra.Nội thiên địa và tu giả có liên hệ, dù không vào cũng tùy tâm khống chế, Thần Nam ngầm trợ lực cho hai lão tổ, đưa Mộng Khả Nhi vào nội thiên địa của Ngũ tổ.Dù Ngũ tổ bị biến thành hài đồng nhưng nội thiên địa vẫn còn, có điều co lại không thành hình dạng gì, chỉ còn mười mấy thước nhưng cho một người vào không thành vấn đề.Mộng Khả Nhi đã biến đổi, dù không còn dám mắng Thần Nam nhưng đã bớt vài phần khí chất tiên tử, thêm mấy phần mẫu tính quang huy, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa.Vừa ra khỏi, nàng không khách khí kéo tai hai vị lão tổ, tức giận nói: “Kim oa oa, ngân oa oa, hai tiểu đệ rất hư, lại đi nghe theo hai ác nhân bày bố, đáng ghét.”Tứ tổ và Ngũ tổ đau méo miệng, bực bội vô cùng nhưng vì “Đệ thập nhất nhân” trong truyền thuyết, họ đành nhẫn nhịn, gọi “tỷ tỷ” rồi theo nàng đi theo vào nội thiên địa.Tử Kim thần long muốn cười vang lên nhưng thấy dáng vẻ Thần Nam, đành nén lại. Thần Nam cũng vô cùng bực bội, chuyện này quá nhức óc, dù gì đó cũng là hai vị tổ tông sống.Cả bọn nhanh chóng phi hành, thoáng chốc đã vượt qua Thập vạn đại sơn, tiến vào quốc gia ở cực tây Đông đại lục – Sở quốc. Thần Nam chợt nhớ ra: “Đi nào, chúng ta đi giải quyết phiền hà, hiện tại chắc có thể dễ dàng trừ được.”“Ai?” Tử Kim thần long hỏi. “Tổ thi vương của Càn Thi phái.”Tử Kim thần long vẫn nhớ Tổ thi vương, nó cười quái dị: “Hóa ra là hắn nhớ lại vẫn khiến ta thấy sợ, Tổ thi vương quá tà dị, nhưng với tu vi Thần Vương của chúng ta hiện tại, chắc sẽ dễ dàng thu thập được.”Trong vạn năm qua, đông tây đại lục nhiều lần nổ ra đại chiến vô cùng kịch liệt, thây chất đầy nội, máu chảy thành sông, ở nơi đông Tây phương giao nhau có vô số quân hồn, Phong Đô sơn trở thành quỷ vực thực sự. Theo truyền thuyết ngọn núi này do thi cốt chất thành, sau đó dùng đất lấplên, đâu đâu cũng có thi hài. Càn Thi phái ở phía tây Sở quốc, ngàn vạn thi cốt sát khí xung thiên, là nơi âm khí nặng nhất thiên hạ, thích hợp nhất cho Càn Thi phái tu luyện, trởthành thánh địa của họ. Phái này đã bị Thần Nam liên hợp bát phái thánh địa diệt gọn, còn sót lại một Tổ thi vương.Thần Nam nói: “Ta có cảm giác giờ không trừ Tổ thi vương, sau này sẽ thành hậu hoạn.” Con rồng du côn gật đầu: “Ta cũng thấy hắn tà dị, không biết sao cứ có cảm giác đó.”“Thi Hoàng ở Thiên giới từng mấy lần mạo hiểm hạ giới vì hắn, ta nghĩ chắc có bí ẩn gì đây.” Thần Nam đưa ra nghi vấn. Cả bọn phi hành như điện, thoáng chốc đã đến Phong Đô sơn.Nơi này hắc vụ vấn vít, quần sơn đều bị hắc vân đè nặng, bình thường ít khi có dương quang chiếu xuống, quỷ ảnh trùng trùng, âm khí mờ mịt, dù là ban ngày vẫn nghe thấy tiếng gào khóc rợn người, người tầm thường không dám tiến vào trong núi sâu.Thần Nam không phải đến đây lần đầu, Thần Nam cũng vẫn cảm thán là thiên hạ đệ nhất âm địa! Truyền thuyết cho biết từng có cổ thần bày một tòa phong thủy đại trận ngăn cản âm khí của Phong Đô sơn tiết ra ngoài nên mọi quỷ vật tà mịkhông tác quái được. Thần Nam không tin lắm vào truyền thuyết, hắn và kẻ tinh thông trận pháp Tử Kim thần long từng thảo luận, ở đó tựa hồ có một siêu tuyệt đại trậnnhưng không khiến người ta tìm được môn lộ. Hắn cảm giác đó không phải do Càn Thi phái hay Thi Hoàng làm ra.Nói thế càng khiến hắn nghi ngờ dụng ý thật của người bố trận. Phong Đô sơn càng ngày càng nặng quỷ khí, ngưng tụ hơn vạn năm đã biến nơi đây thành một tòa minh phủ, lâu dài không phải là việc hay ho, thậm chí là hậu hoạn kinh người.

Quỷ sơn mênh mang đầy hắc vụ, bọn hắn mấy lần quanh co, cuối cùng đến được đệ thất quỷ phong, Huyền giới mà Tổ thi vương tàng thân ở đó.Trên đỉnh đệ thất quỷ phong, sầu vân thảm đạm, hài cốt rải nơi nơi, một tòa cung điện do bạch cốt chất thành, lối vào ô quang mờ mờ, bên trong vọng ra tiếng quỷ khiếu, tọa tiêu của Huyền giới Tổ thi vương là nó.Cả bọn vào trong bạch cốt điện, thông qua một thông đạo âm u, hỗn độn chi quang lóe sáng, họ dung ung lướt qua. Họ nhanh chóng tiến vào nội thiên địa nhỏ bé này, trong đó tối om, xòe tay không thấy ngón, mùi tanh nồng khiến người ta khó chịu nổi.Thần Nam và Tử Kim thần long đã tới đây, đương nhiên minh bạch tình hình. Long Bảo Bảo và Cổ Tư cảm giác vô cùng tà dị, bởi chúng thấy một tình cảnh kinh rợn.Vân vụ đen ngòm đột nhiên rút đi như nước triều, Huyền giới sáng dần, nhưng Cổ Tư và Long Bảo Bảo lại hít sâu một hơi khí lạnh, ngoài xa, một tòa bạch cốt phong hút sạch vô tận hắc khí.Đợi khi hắc vụ tan hết, bạch cốt phong lộ ra một ma ảnh cao lớn. Một ác quỷ đầu tóc rối bời lặng lẽ đứng đó, mùi vị tanh lợm giọng từ chỗ y đứng phát ra, ánh mắt trống rỗng khiến người khác rùng mình. Mình yphủ vảy trắng ởn phát ra âm hàn khí tức, những nơi không có vảy phủ rỉ ra nước vàng ệch đặc trưng của xác chết, vô cùng kinh dị. “Vù.”Tổ thi vương há miệng, mây đen vô tận tràn ra, Huyền giới lại chìm vào hắc ám. “Thần dạy, ô ô ô …khó chịu quá, lão giáo hoàng cho ta bao nhiều đồ ngon, giờ lại muốn thổ hết ra.”Hiển nhiên lời nó đã kinh động Tổ thi vương. Tổ thi vương toàn thân tanh tưởi lao tới như chớp, ma ảnh cao lớn hiện rõ nét nanh ác.“Gào…” Một cỗ cuồng bạo thi khí lan tràn, Tổ thi vương ngửa mặt gầm vang, cốt phong cạnh đó rung rinh, y lao tới như điện, quỷ trảo xả ra chưởng lựckhiến mấy tòa cốt phong cạnh lối vào Huyền giới sụp đổ. Bọn Thần Nam đã khác xưa, thi khí của Tổ thi vương không ảnh hưởng nhưng hắn lại nhíu mày: “Tổ thi vương này quả cổ quái, chưởng lực củahắn còn chưa hơn được lục giai nhưng ta cảm giác được thể nội hắn ẩn tàng sức mạnh kinh nhân.” “Không sai.” Tử Kim thần long nói: “Ta cũng lấy làm kì quái, mỗi lần thấy hắn, ta lại thấy tà dị hơn, hiện tại đã hiểu, hắn không đơn giản như biểuhiện.” Thần Nam nhớ lại lời Đoan Mộc, Tổ thi vương không dễ trêu vào, các cao thủ Huyền giới khắp thiên hạ không mấy ai là địch thủ.Hắn nhớ lúc Tổ thi vương vào Đỗ gia Huyền giới, dù đại bại quay về nhưng không bị hủy diệt tại đó, đủ thấy thực lực cực mạnh. Nên nhớ Đỗ gia Huyền giới truyền thừa vạn năm, rất có thể có siêu giai cao thủ.“Tất cả không được coi thường.” Thần Nam lại toàn lực tung ra một quyền, quyết định trực tiếp hạ sát thủ.Một năng lượng quang trụ gần như được thực chất hóa từ quyền đầu của hắn bùng lên, ma khí vô tận lan tràn, đánh tan thi khí đen ngòm, mấy tòa cốt sơn phía trước bị năng lượng cuồng bá đánh vỡ.“Ầm.” Năng lượng quang trụ cương mãnh thế như chẻ tre đột phá chưởng lực của Tổ thi vương, đánh trúng mình y, hất bay mấy trăm trượng, thân thể ymềm nhũn ra, đập mạnh vào cốt sơn. “Ông nó chứ, cứng thật, nhất kích của Thần Vương cũng chịu nổi, không tan thành bột.” Tử Kim thần long hơi kinh dị, lại nói tiếp: “Nhưng cũngkhông tà dị lắm, đã bị giải quyết dễ dàng.” Cùng lúc, Tổ thi vương mềm nhũn tại cốt sơn bật dậy như khí cầu được bơm căng, thân thể phồng lên, như được đúc từ thép luyện, tràn đầy sứcmạnh bùng nổ. “Thần dạy, lão quỷ sống lại.”Cổ Tư nhíu mày: “Đó…là sức mạnh Thần Vương. Hơn nữa là Thần Vương tuyệt đỉnh.” “Ai đến quấy nhiễn ta thanh tu?”Thi Vương gầm lên giận dữ, không còn là loại vai u thịt bắp đầu óc ngu si như vừa nãy mà trong mắt sáng chói u minh quỷ hỏa, tà dị khôn tả. Thần Nam kinh dị hỏi: “Ngươi không phải Tổ thi vương, thật ra là ai?”“Ta là Thi Hoàng.” “Đáng ghét.” Tử Kim thần long ré lên.“Thần dạy, ngươi nói láo, Thi Hoàng ở trên Thiên giới.” Long Bảo Bảo trợn trừng mắt, nó từng thấy Thi Hoàng trên Thiên giới đáng sợ thế nào. “Ta là thi chủng của Thi Hoàng trên Thiên giới gieo xuống, nói chung cùng là một người, sớm muộn cũng hợp lại. Lúc đó… hắc hắc!” Thi Hoàngcười âm u. “Nguyên lai ngươi không phải Tổ thi vương!” Thần Nam lạnh lùng nhìn y.“Ta đương nhiên không phải, ngươi tưởng Thi Hoàng mấy lần mạo hiểm hạ giới vì cái gì, lẽ nào báo ân thành toàn cho lão phế vật đó? Hừ hừ… chẳng qua xem trọng thân thể lão.”Hiện tại tất cả đã rõ, nghi vấn đã sáng tỏ. “Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Nguyên lai ngươi và Thi Hoàng coi như là một, vậy chúng ta càng không bỏ qua cho ngươi, cừu oán của bọn tavà Thi Hoàng cực sâu.” “Các ngươi dám động thủ với Thi Hoàng?” Lão quỷ lạnh lùng nhìn bọn Thần Nam.“Ha ha… ngươi tuy tên Thi Hoàng nhưng còn lâu mới bằng Thi Hoàng ở Thiên giới gần tiếp cận Thần Hoàng, chẳng qua ngươi là cường giả Thần Vương. Tất cả cùng lên diệt hắn.”Với hóa thân khác của Thi Hoàng, Thần Nam quyết không khách khí, liên thủ diệt trừ ngay. “Hừ, các ngươi giết được ta? Có biết vì sao ta nói thật cho các ngươi biết không? Tử kì các ngươi đã tới, Thi Hoàng ở Thiên giới đang tới đây, tacảm ứng được khí tức.” Thần Nam hơi nhíu mày, hắn loáng thoáng cảm nhận được thi khí dao động, bất quá liền giãn mày ra, bởi cũng cảm ứng thấy khí tức của Đại Mavà Vũ Hinh, tựa đang đại chiến ngoài xa. Hiện tại không cần nói, phải nhanh chóng giải quyết Thi Hoàng này đã, không để hai yêu ma hợp thể.

“Giết.”Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư cùng xông lên. “Ta thích nhất lấy gạch đập hắn.” Tử Kim thần long gào lên.Thần Nam lấy hai khối cổ thuẫn tàn phiến cho nó, đưa Liệt Không Kiếm cho Cổ Tư, Long Bảo Bảo không cần gì, toàn thân nó là bảo vật: Thiên Long trảo, Thiên Long dực, Thiên Long kiếm.Ba bán Thần Vương đánh một Thần Vương, đương nhiên chiếm hết thượng phong. Thi Hoàng kinh nộ đan xen, rút giọng: “Ai ngăn cản Thi Hoàng của Thiên giới ắt sẽ chết.”“Lão quỷ đừng si tâm vọng tưởng. Ngươi ở Thiên giới giết không biết bao người, hôm nay tử kỳ đã tới.” Thần Nam công tới Thi Hoàng đầu tiên, nhất đao chém vào tay phải Thi Hoàng, e rằng chỉ có bảo vật như Đại Long đao mới chém được kimcương bất hoại thể của thi sát Thần Vương cấp. “Bình, bình.”Tử Kim thần long quăng hai “viên gạch” vào gáy Thi Hoàng. “Choang, choang.”Cổ Tư dùng Liệt Không Kiếm chém vào eo Thi Hoàng, y chưa đạt đến Thần Vương cảnh giới nên bảo vật trong tay mà không chém được. “Gào…”Từ ngoài xa truyền lại tiếng gầm phẫn nộ, thanh âm xuyên qua Huyền giới. Hiển nhiên Thiên giới Thi Hoàng cảm ứng được mọi thứ ở đây.Đồng thời, tiếng thở dài từ trên đệ thất quỷ phong vang lên, Đạm Đài Tuyền lại xuất hiện, khẽ than: “Thi Hoàng là nhân vật rất khá.” Chương 295: Trùng phùng Thiên địa đại biến, Nhân gian và Thiên giới xuất hiện nhiều không gian thông đạo khổng lồ, thiên phạt ngăn cản thần linh hạ phàm không còn, cường giả Thiên giới không bị khống chế nữa.Đương nhiên, tuyệt đại đa số không dám cảm khinh cử vọng động, thiên biến phát sinh, ai biết được thế giới đại biến có hung hiểm gì, những kẻ bảo thủ không muốn thò mặt ra.Nhưng có người nóng lòng hạ phàm, trong đó có Thiên giới Thi Hoàng, thi chủng đưa vào thể nội Tổ thi vương mấy ngàn năm rồi, cộng thêm mấy lần mạo hiểm hạ giới “chăm bón”, giờ đến lúc thu hoạch, tiến hành hoàn nguyên hợp thể sau chót để tiến vào Thi Hoàng cảnh giới chân chính.Y nhức đầu nhất là phải chống lại thiên phạt hạ giới, lần nào cũng chật vật, thiên địa đại biến phát sinh hóa ra thành vận may, vì thế y vội hạ phàm ngay.Nhưng đại địch ở Thiên giới Vô Tình tiên tử đến ngăn cản, Thi Hoàng xuống Nhân gian, định phát động “Thi biến” nên đoạt sinh mạng mấy trăm thôn dân để luyện thành thi trận đối phó Vũ Hinh, đâu ngờ làm Đại Ma nổi giận mò tới, kết quả hai người cùng đấu Thi Hoàng khiến y ôm đầu máu.Tuy ngày càng đến gần Phong Đô sơn nhưng Thi Hoàng vô cùng phẫn nộ nhận ra hạt giống Thi Hoàng đã thụ trọng thương. Y tả xung hữu đột nhưng không thoát được vòng vây của Đại Ma và Vũ Hinh, lưỡng vị cao thủ đều không kém hơn y, đơn đả độc đấu cũng là kìnhđịch, hà huống liên thủ. Với lần thiên địa kịch biến, Đại Ma chỉ biết thở dài, không thể theo quy củ cũ hành sự. Hiện giờ Thiên giới và Nhân gian không còn ngăn cách,không thể ngăn cản hữu hiệu thần linh hạ phàm nhưng y là chấp pháp giả và thủ hộ giả của Đông thổ, tất phải dốc sức bảo vệ người phàm khôngbị thương tổn. Thiên giới cường giả như Thi Hoàng đi lấy mạng người vô tội là trọng điểm công kích của y. “Sinh tử luân hồi môn!”Thi Hoàng gầm lên, toàn thân bùng lên thi khí và hào quang thánh khiết. Sinh tử lưỡng cực phát ra khí tức tương phản, quấn lại với nhau, quét vào Đại Ma và Vũ Hinh. Đó là sinh tử ảo nghĩa y lĩnh ngộ sau khi đột phá thiên tắc, không bị thiên phạt hạn chế nữa.Sinh tử luân hồi, từ tử sang sinh, sinh tử lưỡng cực nguyên khí lan tràn, tạo thành ảo tượng trên hư không, lúc thì thây chất đầy nội, huyết hải ngút trời, lúc lại đại địa hồi xuân, cây cỏ xanh tươi, sinh cơ mơn mởn.Chín đạo luân hồi chi môn lấp lánh huyết quang phía trong, xuất hiện cạnh Vũ Hinh và Đại Ma, chầm chậm ép vào, hút lấy họ. Đương nhiên bị hút vào sinh tử luân hồi môn coi như bị sinh tử luân hồi ấn của Thi Hoàng chế trụ, do y nắm sống chết.“Ngũ - âm - ma - ngục!” Đại Ma cũng gầm lên, xuất ra chiêu bài tuyệt học. Y cũng gần đạt Thần Hoàng cảnh giới, ngang nhau với Thi Hoàng, pháp tắc không hề kém hơn“Sinh tử luân hồi môn”. Thần Vương là cấp độ sức mạnh tăng cao, tiểu thế giới khuếch đại hẳn lên, tuy nắm được các pháp tắc nhưng vẫn bị thiên địa pháp tắc hạn chế,nằm trong khuôn khổ của thiên tắc. Tiếp cận Thần Hoàng lại khác, đột phá đại thiên địa hạn chế, nắm được chung cực pháp tắc do bản thân ngộ ra, có thể thi triển sức mạnh cực hạnmà không lo thiên phạt. Thiên giới Vũ Hinh vẫn như trước, không có đặc thù pháp tắc nhưng thân thể khước bạo phát trận trận hỗn độn chi quang, ngăn cản được Sinh tửluân hồi môn của Thi Hoàng. “Gào…”Thi Hoàng gầm lên, bị hai cao thủ đồng cấp vây đánh, đương nhiên không chống nổi, lòng y lại nóng nảy vì tình cảnh ở Phong Đô sơn, càng thêm bị động.“Ngũ ngục hợp nhất!” Thân thể cao lớn khôi vĩ của Đại Ma phất phơ mớ tóc dài, hai mắt sáng rực, dốc toàn lực diệt cường địch định gây hại Nhân gian.Năm ma ngục hợp lạ hình thành một không gian hắc động cực lớn xuyên qua Sinh tử luân hồi môn hút lấy Thi Hoàng, Vũ Hinh phong hoa tuyệt đại, bạch y vũ động nhưng lúc này như nữ tu la, hai mắt xạ ra lãnh điện, toàn thân sáng lóe hỗn độn chi quang, khác nàothiên nữ chiến sĩ mạnh nhất trong Thái cổ thần thoại. Không có pháp tắc nhưng hỗn độn chi quang hơn cả pháp tắc, Sinh tử luân hồi môn bị thần quang hất bay, hiệp trợ Đại Ma dùng ma ngục hợp nhấthút Thi Hoàng vào. “Hừ.”Đại Ma hừ lạnh: “Thi ma này nên luyện hóa từ lâu.”

Nhưng Đại Ma vừa dứt lời, không trung phát ra dao động đáng sợ, ma ngục đang chậm khép lại đột nhiên nứt ra, Thi Hoàng đột phát ra ngoài, mangục cũng không phong ấn được. Thi Hoàng do sinh mà tử hóa thành thần thi, rời lại do tử mà sinh, rũ hết tử khí, thành tiên thần. Những gì y trải qua không thể tưởng tượng nổi, liêntục qua lại giữa sinh tử, đột phá sinh tử cực hạn, nắm được ý nghĩa của sinh tử thành cường giả một phe Thiên giới. Y cứ tu luyện thế này, không mấy mà đạt đến cảnh giới Thần Hoàng.Thể chất y và người ta khác nhau, hiểu ý nghĩa sinh tử hơn hầu hết mọi người, thời gian tu luyện ngắn hơn họ nhưng cảnh giới lại vượt xa những kẻ cùng thời đại.Vũ Hinh như tu la thiên nữ cười vang như tiếng chuông bạc: “Thi Hoàng ngươi hôm nay chết chắc, hiện tại đang cố giãy chết.” Hỗn độn chi quang lóe sáng, nàng lại ra đòn.Trong mắt Đại Ma cũng rực lên thần quang, toàn lực diệt Thi Hoàng. Tiếc cho Thi Hoàng, vừa đột phá xong lại bị hai cường giả ngăn cản, đành phải tận lực chống cự.Đại chiến ở Phong Đô sơn cũng kết thúc, Thiên giới Thi Hoàng bị cản khiến hạt giống Thi Hoàng muốn ra ngoài hợp thể cũng bị Thần Vương vây ráp, đành dựa vào sức mình khổ chiến, liên tục thoái lui, sa vào tuyệt cảnh quan đầu.Song giác của Long Bảo Bảo hóa thành hai ngọn Thiên Long kiếm hoàng kim, phát ra kim sắc thần quang sáng chói, chém Thi Hoàng thành bốn mảnh.“Ai nha, thần dạy, ta lại tạo sát nghiệt rồi.” Tựa hồ nó rất không thích giết chóc. Với cừu địch không thể nhân từ, Thần Nam tiến lên vung Đại Long đao chém liên tục, diệt hết linh thức vỡ nát của hạt giống Thi Hoàng khiến y tịchdiệt. Hạt giống Thi Hoàng gầm lên bất cam rồi tan biến. Thi thể đáng sợ hoá thành thi thủy ngấm xuống đất nhưng năm viên châu sáng chói chậm rãibay lên, thần quang sáng rực, ngập ngụa sinh mệnh khí tức. “Huyết đan!”Tử Kim thần long kêu lên kinh hãi. Tử đến đỉnh điểm là sinh, sinh đến tận cùng lại là tử, sinh tử giao nhau, đó là quy luật cân bằng thế giới, dù trong tử vong cũng ẩn tàng sinh khí, vôtận sinh mệnh chi năng đan nhau ắt sẽ có sinh tử khí tức. Thi Hoàng liên tục chuyển hóa giữa sinh tử, thể nội tuy có vô tận tử khí nhưng cũng sản sinh sinh khí, huyết dịch của ngàn vạn người gom hết tinhhoa phối hợp với sinh khí kết thành huyết đan. “Một, hai, ba…” Tử Kim thần long nhỏ nước miếng.Long Bảo Bảo nhìn huyết đan rồi lại nhìn thi thủy dưới đất, nó thống khổ nhắm mắt, huyết đan tuy kỳ diệu nhưng xuất xứ quá kinh khủng khiến nó ớn lạnh.“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Đừng hiềm nó ô uế đó là sinh mệnh tinh hoa thuần túy nhất, càng hay, để định địa thần thụ tịnh hóa mấy ngày đã.” Hắn ném năm viên huyết đan vào nội thiên địa, định địa thần thụ phát ra thần quang màu lục sáng rọi, lá cây khua lên xào xạc, năm viên đan thần thụhấp phụ, treo trên cành như quả cây. “Ha ha ha…”“Hì, hì, hì…” Hai “Hài đồng” Tứ tổ và Ngũ tổ như thiên niên lão yêu cười quái dị: “Tốt quá. Năm viên sinh mệnh thần đan của Thần Vương, không ai được lấy,đó chuẩn bị sẵn cho đời sau của Thần gia. Đệ cửu nhân phản nhưng đệ thập nhất nhân bù vào, trời thương tưởng ban cho huyết mạch này, hì hì..” “Không được cười như thế.”“Ái chà.” “Ái chà.”Hai lão tổ bị Mộng Khả Nhi kéo tai vào tiên quả viên. Trong Thi Vương giới, thi khí tan dần, chỉ có bạch cốt sơn vẫn vô cùng tà dị.Thần Nam nói: “Chúng ta hủy diệt Huyền giới này rồi hẵng đi.” Hắn, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư đứng trên đệ thất quỷ phong, cùng thi triển toàn lực tung một đòn công kích cuồng mãnh.Hỗn độn chi quang lóe sáng, Thi Vương Huyền giới bị tiêu diệt, tan thành hỗn độn, chỉ có vô số bột xương rải từ trên không xuống. Bọn Thần Nam lại bay lên, bay về hướng có khí tức của Đại Ma và Vũ Hinh.Lúc họ vừa đi, Đạm Đài Tuyền lại xuất hiện trên đệ thất quỷ phong khẽ thở dài: “Thần Nam, ngươi lừa ta…” Cách đó mấy chục dặm, Đại Ma và Thiên giới Vũ Hinh bức Thi Hoàng vào tuyệt cảnh, thân thể trọng thương.Thi Hoàng gần như cuồng bạo, cảm ứng được sự tình đáng sợ ở Phong Đô sơn, hạt giống y gieo đã bị diệt, con đường tiến lên Thần Hoàng đã bị cắt“Chết tiệt. Gào…” Y ngẩng mặt gầm vang nhưng tất cả đều vô bổ, thoát thân cũng khó.Bọn Thần Nam đến nơi cũng đúng lúc Thi Hoàng diệt vong, hỗn độn thần quang và Ngũ âm ma ngục đánh nát Thi Hoàng. Trước lúc chết, đầu y phản kích, lao vào bọn Thần Nam. Bất quá trước mặt ba bán Thần Vương, kẻ sắp chết có thông thiên bản lĩnh cũng khôngphát huy được, bị bọn Thần Nam đánh tan, tịch diệt hoàn toàn. Nếu hỏi thế gian ai mặt dày nhất, đương nhiên Tử Kim thần long chiếm ngôi, nó không hề giác ngộ, trong lúc mọi người quan sát mà mặt khôngđỏ, tim không đập lao lên không thu hết tám viên Thi Hoàng đan gần đạt đến cảnh giới Thần Hoàng lại. “Grào… ta biết các ngươi đều là cao nhân, không để mắt đến tục vật này, thôi để bọn ta xử lý.” Lão du côn nói với Đại Ma và Vũ Hinh.Cao thủ chết đi, hiếm khi để lại thần đan nhưng Thi Hoàng thể chất quá đặc thù, để lại sinh mệnh thần đan trân quý vô cùng. Lúc này trong mắt Thần Nam chỉ có Vũ Hinh, những người khác gần như thành không khí hết.Thân ảnh bạch y bay bay phía trước thanh lệ tuyệt tục, tuyệt thế tư dung vẫn xuất trần như xưa, dung nhan tươi thắm như đóa hoa có khác nào vạn năm trước, vẫn mĩ tuyệt hoàn vũ.Nhưng hắn biết đó không phải là Vũ Hinh ngày xưa, sau khi tu luyện Thái Thượng vong tình lục, tính cách nàng đã khác. Nhưng dù vậy, thể nội nàng vẫn chảy dòng máu của Vũ Hinh, là một kiểu sinh mệnh của Vũ Hinh, khiến hắn khó giữ nổi bình tĩnh.

Dung nhan thanh lệ tuyệt luân, mắt trong như nước mùa thu, mái tóc buông xuống như dòng thác đen nhánh, thân thể yêu kiều như mộng ảo, linh khíbức nhân, gom hết những gì tươi đẹp trong thiên địa. “Thần Nam…” Vũ Hinh khẽ gọi: “Lần trước ngươi vì ta vào sinh ra tử, sau cùng nhảy xuống Ma Chủ chi mộ khiến ta rất thương tâm. Nhưng lúc đóta không thể cứu ngươi, còn đang đấu với Thi Hoàng.” Lòng Thần Nam dần bình tĩnh: “Ta biết, muội không cần tự trách, muội bình an là được rồi.”Vũ Hinh mỉm cười như hoa xuân đua nở, cả thế giới cơ hồ sáng lên. Thần Nam nói: “Vũ Hinh, đừng về Thiên giới nữa, hiện tại thiên địa đại biến, muội ở lại Nhân gian với bọn ta.”Vũ Hinh gật đầu không do dự: “Được, ta ở lại.” Hào quang lóe sáng, Đạm Đài Tuyền mĩ lệ như mộng ảo xuất hiện, gọi lên thân thiết: “Vũ Hinh muội muội.”“Đạm Đài tỷ tỷ.” Vũ Hinh thấy Đạm Đài Tuyền, tựa hồ phi thường cao hứng. Thần Nam nhức óc, nhìn Đại Ma cạnh đó hắn nhớ đến một chuyện còn nhức đầu hơn. Chương 296: Mục tiêu thái thượng Cách đây không lâu, Thần Nam từng giao Nạp Lan Nhược Thủy cho Đại Ma chiếu cố, sắp đến lúc phải đón về. Vũ Hinh, Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi, Nạp Lan Nhược Thủy mà đối diện ắt khiến hắn vô cùng khó xử.Theo tình cảm, hắn sẵn sàng bỏ tất để đi cùng Vũ Hinh nhưng giờ Mộng Khả Nhi đang có thai, Đạm Đài Tuyền hình như có liên quan rất lớn đến hắn, nếu để mọi sự vỡ lở ắt sẽ náo loạn.Hào quang từ thể nội Vũ Hinh phát ra, hào quang bảy sắc bao quanh nàng, bạch y phơ phất, thần thái thu thủy dáng như ngọc, thu hết linh khí thiên địa vào mình.Đạm Đài Tuyền cạnh đó cũng tuyệt đại tư dung, vĩnh viễn mĩ lệ xuất trần, làn mi cong cong, sống mũi nhô cao, môi đỏ thắm, hàm răng như ngọc, đẹp đến mơ hồ.Hai nàng được Thiên giới tôn là thiên kiêu song nữ, vô luận về tư dung hay thực lực đều hiếm kẻ sánh nổi. Hai người như chị em ruột, cười nói liên tục, vô cùng thân thiết.Nhân cơ hội này, Thần Nam vội truyền âm cho Đại Ma: “Ma huynh vẫn khỏe chứ, Nhược Thủy hiện ở đâu?” Đại Ma tựa hồ nhận ra hắn đang lo lắng, dùng thần thức truyền âm: “Đã về Tây phương Thiên giới.”“A, sao lại như vậy?” Thần Nam cả kinh nhưng không hỏi Nạp Lan Nhược Thủy về Thiên giới thế nào. Lúc trước hắn dùng Khốn Thần chỉ nhưng không tận lực, biết không thể phong ấn một Thần Vương lâu dài, chỉ mong khi Nạp Lan Nhược Thủy tỉnh lại sẽ bình tâm suy tính, không thể về Thiêngiới ngay. Hiện tại chắc có biến. Đại Ma nói tiếp: “Hiện tại thiên địa đại biến, xem ra chấp pháp giả như ta nên rút lui, thiên địa quán thông nhiều không gian thông đạo, không thểcứ thấy thần linh là giết, chỉ cần họ không hoành hành tại Nhân gian là được.” Thần Nam đề nghị: “Ma huynh nên cùng bọn ta, hàng ngày có thể thỉnh giáo võ kĩ, có biến cũng chiếu ứng được cho nhau.”“Được.” Thần Nam thấy Đại Ma không để tâm lắm đến thiên địa đại biến, liền hỏi với vẻ kỳ quái: “Đại Ma, huynh có biết vì sao thiên địa phát sinh kịchbiến?” “Không rõ lắm. Trước khi xảy ra, sư phụ từng nhập mộng cho ta biết thiên địa có thể có kịch biến phát sinh.”“A, sư phụ… huynh dự cảm được?” Thần Nam cả kinh, sư phụ Đại Ma thật ra là ai? Dự cảm được cả việc như thế ắt thần thông quảng đại, có bị Ma Chủ “mời đi” không?Đoạn hắn nghĩ đến một khả năng khác, buột miệng hỏi: “Đại Ma, sư phụ huynh là ai? Có phải một ngân phát thanh niên nam tử?” “Không, hình như là một hắc phát nam tử. Người thường xuất hiện trong mộng, ta chưa từng chân chính gặp mặt nên khó tả dung mạo.”Mồ hôi như tắm. Sư phụ Đại Ma tất phải là nhân vật siêu tuyệt, chỉ dựa vào nhập mộng mà dạy được một đồ đệ thế này, chắc với thực lực đó phải vào đệ tam giới.Nhưng khả năng hãn hữu là y lọt lưới. Sau này phải cần Đại Ma chứng thực mới được. Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền đàm luận rất thoải mái, cùng bay đến gần Thần Nam. Khóe miệng Vũ Hinh mỉm cười, vừa ngây thơ, lại đượm nét tinhnghịch, nụ cười mỉm này khiến Thần Nam xao động. Nàng bảo hắn: “Đạm Đài tỷ tỷ và ta quyết định ở cạnh nhau một thời gian.”Đạm Đài Tuyền hơi mỉm cười, tuyệt sắc khiến trăm hoa lu mờ: “Ta muốn ở lại Nhân gian một thời gian.” Thần Nam hơi kinh ngạc, nhưng lại thở phào ngay: “Hay lắm, phi thường hoan nghênh.”Bất kể nàng không phải Vũ Hinh ngày xưa, chỉ cần cùng nàng trùng phùng một thời gian là hắn vô cùng vui sướng, cả nhóm tiến về phía đông đến Côn Luân Huyền giới.Tthiên địa đại loạn, Thần Nam quyết định đến yêu tộc thánh địa, đợi sự tình phát triển. Cả nhóm hợp lại, tạo thành một lực lượng đáng kể trong thiên địa.Trừ Cổ Tư ra, Thần Nam, Long Bảo Bảo, Đạm Đài Tuyền, Vũ Hinh, Đại Ma, con rồng du côn đều là Thần Vương, hợp lại ắt thừa khả năng so kè với một nhóm cao thủ, kể cả địch thủ là Thần Vương cũng không ngại.Côn Luân sơn trải dài ngàn dặm, trong núi cây cối xanh rờn như biển, đâu đâu cũng thấy cây cối mơn mởn sinh cơ. Mẫu đơn cốc diễm lệ, mai khôi sơn rừng rực, lan thảo nhai thâm u, liên hoa hồ xuất trần, trong núi mĩ cảnh vô số, khác nào Nhân gian thánh thổ.Cổ thụ bạt ngàn, hoa tươi đua nở, cỏ xanh mênh mang, mùi thơm nức mũi phiêu đãng trong núi, có rất nhiều dị thú họ chưa thấy, chưa nghe qua, tất cả đều đẹp như thi như họa.Mỗi lần đến đây, Thần Nam đều chìm trong cảm xúc khôn tả, ở đây có quá nhiều nơi gắn bó với hắn. Thân ảnh buồn bã đó vạn năm trước đã vào Bách Hoa cốc rồi tử biệt với hắn… vạn năm sau tìm lại, vẫn là nỗi đau câm lặng đó, ngọc thạch vỡ vụnlộ ra hàng chữ “Yêu chàng vạn năm”, mỗi lần nhớ lại hắn đều có cảm giác đau lòng. Dù đã gặp linh thi Vũ Hinh, thấy tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, trùng phùng Thiên giới Vũ Hinh, nhưng với hắn vẫn còn nhiều ân hận, họ đều khôngphải Vũ Hinh chân chính. Họ có dung mạo của Vũ Hinh nhưng tư tưởng lại khác, nói chung không phải là nàng chân chính.

Mỗi lần vào Côn Luân thánh địa, hắn đều có cảm giác hoảng sợ, đây là nơi cắt đứt một đoạn tình cảm trọng yếu nhất đời hắn. Hắn không biết mìnhcòn được gặp lại cô bé ấm áp như ánh nắng, dịu dàng như nước biển, tươi tắn hơn hoa tươi nở rộ lúc xuân về tuyết tan không. Một vạn năm đã qua, người và vật đều không còn, Vũ Hinh để lại quá nhiều câu hỏi mà hắn không biết, liệu còn gặp được Vũ Hinh chân chínhkhông, hắn sợ rằng lần từ biệt vạn năm trước là vĩnh biệt. Thoáng chốc, bọn hắn bay đến Bách Hoa cốc, tất cả đều trống trơn, Bách Hoa cốc đã bị mấy lão yêu quái dùng đại pháp lực đưa vào Côn LuânHuyền giới. Nhưng nơi đó vẫn có ma lực kinh nhân khiến Thần Nam không tự chủ dừng lại, nói với Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo: “Các ngươi thuộcđường, đưa các quý khách vào yêu tộc thánh địa, ta đến sau.” Hắn đáp xuống, lặng lẽ đứng trên vùng đất trống, dụng tâm cảm thụ những dấu tích của Vũ Hinh.“Yêu chàng vạn năm.” Hắn tưởng tượng được cảnh tương bi thương vạn năm trước nàng rơi lệ khắc lại hàng chữ này, loáng tháng nghe thấy tiếng thầm thì bi thiết vọngvề. Đó là điểm kết thúc? Hay lại là một vòng tròn mới?Hắn không phải người hay vương vấn nhưng lúc này không tự chủ được hồi ức lại, có những người hoặc vật vĩnh viễn không thể quên. Từng bức tranh nhuộm máu lấp lóe trong lòng. Hắn hú vang, lao vút lên, bay về phía yêu tộc thánh địa. Mỗi lần nhớ lại, hắn đều có cảm giác muốnkhóc. Hắn nào phải kẻ yếu đuối, có thể trường đao hướng thiên, nhướng mày đối diện với thần ma dày đặc, dù máu nhuộm chiến bào, không giữ đượctính mạng cũng có thể uống rượu nồng, liều mạng chiến đấu, mà vẫn không chống nổi mấy hình ảnh đầy huyết lệ đó. “Muội tên Vũ Hinh, được sư phụ tìm thấy trong bụi cây vào đêm mưa…”“Lúc… huynh già đi, còn nhớ… một cô bé… tên Vũ Hinh….” ….Hắn cố khép hồi ức tiến vào yêu tộc thánh địa. Khung cảnh xa xa nhiệt náo, đầy sắc màu ấm áp.Hai con rồng đã coi đây là hậu hoa viên nhà mình, không biết kéo Cổ Tư đi gây họa ở đâu. Đại Ma vẫn nghiêm nghiêm nghị nghị, được Nê Nhân và La Sâm mời đi, Đạm Đài Tuyền đang giao đàm với Đoan Mộc.Thiên giới Vũ Hinh lại đang cười nói với một tiểu nữ hài hoạt bát khả ái: Tiểu Thần Hi, tiếng cười trong veo của cô bé đầy niềm vui. “Vũ Hinh tỷ tỷ đến từ Thiên giới, không phải Vũ Hinh tỷ tỷ kia sao? Tỷ lần đầu đến đây sao biết muội tên Thần Hi?”Lời cô bé khiến Thần Nam chú ý, hơi biến sắc. “Tỷ tỷ nghe người ta gọi mới biết.” Thiên giới Vũ Hinh mỉm cười đáp lời, ôm Thần Hi mũm mĩm như búp bê vào lòng.“Vậy sao? Sao vừa nãy muội không nghe ai gọi mình.” Tiểu Thần Hi hơi mơ hồ nhưng lại bật cười cao hứng ngay, trò chuyện thân tình với Vũ Hinh, tiểu thiên sứ nhanh chóng đem tâm tình khoái lạc truyền cho người khác.“Ca ca …” Tiểu Thần Hi đã nghe nói Thần Nam quay về, tỏ ra vô cùng cao hứng, lập tức bay đến chỗ hắn. Hiện tại cô bé có thể nhảy xa mười mấy trượng nhưtiểu tiên tử đang múa, xem ra ở cùng mấy lão yêu quái, tu vi đã tăng cao. Thiên địa đại biến, mấy đại cao thủ đến sống khiến thánh địa yêu tộc tăng hẳn về thực lực, Côn Luân Huyền giới nhiệt liệt hoan nghênh, trong lúcđại loạn này, sức mạnh đồng nghĩa với giữ được an lạc tường hòa. Đương nhiên, chúng yêu không hoan nghênh hai con rồng, Côn Luân đại hại, tiểu hại nổi danh đã quay lại khiến không ít kẻ nhức óc, lại đề phòngnhư phòng tặc. An trí xong xuôi, Thần Nam tiến vào nội thiên địa, luyện hóa sinh mệnh chi đan của Thi Hoàng, năm viên của hạt giống Thi Hoàng và tám viên củaThiên giới Thi Hoàng. Thi Hoàng đã tiến sát Thần Hoàng cảnh giới, Thi Hoàng đan hơn hẳn Thần Vương đảm.Hắn muốn luyện hóa rồi đưa vào thể nội hài nhi nhằm đảm bảo an toàn cho tiểu sinh mệnh. Hắn từng nghe Lão bạo quân Khôn Đức nói, với công lực của Mộng Khả Nhi không thể luyện hóa tiểu sinh mệnh nhưng đổi lạ là Đạm Đài Tuyền ắtkhó nói, trừ phi tiểu sinh mệnh hấp thu sinh mệnh chi năng thật lớn. “Tiểu tử khi sư diệt tổ, sai rồi, phải đẩy vào khắp kinh mạch cốt tủy đệ thập nhất nhân để sinh mệnh chi năng phân bố đến mỗi thốn huyết nhục chứkhông đơn giản đẩy vào thân thể là xong.” “Tên tiểu tử trời đánh kia, làm theo ta bảo, khiến một phần ánh sáng phát ra mười phần nhiệt, chứ không phải mười phần ánh sáng một phầnnhiệt.” Mộng Khả Nhi bị phong bế huyệt đạo, không biết gì nữa nhưng hai vị lão tổ Thần gia liên tục mắng khiến Thần Nam mồ hôi đầy đầu, bất quá đótoàn là những lời quý giá, hắn tiếp thu vô điều kiện. Ngũ tổ đưa cánh tay mũm mĩm ra vỗ lên Thần Nam đang quỳ: “Tiểu tử khi sư diệt tổ, ngươi phải học nhiều thứ lắm, lúc nào rỗi đến chúng ta sẽ dạyngươi.” “Vâng, vâng, vâng.”Thần Nam không thể mắng họ, đành phải kính lễ, quả là hai tổ tông sống khiến người ta nhức óc. Đưa mười ba viên sinh mệnh thần đan luyện hóa vào thể nội tiểu sinh mệnh, Tứ tổ và Ngũ tổ cho hắn biết, trừ phi có người giết Mộng Khả Nhi,bằng không không thể luyện hóa được nó nữa. Thần Nam từ nội thiên địa ra, được biết có Đạm Đài Tuyền đến tìm, nàng ta nói toẹt ra ngay: “Thần Nam, ta biết Mộng Khả Nhi ở trong nội thiên địacủa ngươi, vì sao không giao cho ta.” Thần Nam tắt tiếng, hiện tại phải làm sao? Nếu để nàng ta biết Mộng Khả Nhi có thai, chắc sẽ trở mặt với hắn ngay.Đạm Đài Tuyền nói tiếp: “Ta nghĩ ngươi sẽ không để ta thất vọng. Chúng ta là bằng hữu, vạn năm trước đã thế, hiện giờ và tương lai vẫn vậy. Có một việc ta phải đề tỉnh ngươi, Thiên giới Vũ Hinh không phải là Vũ Hinh trước kia.”“Ta biết.” “Ngươi không hiểu gì cả. Có biết vì sao nàng ta đến Côn Luân Huyền giới không? Vì muốn cắt đứt một đoạn trần duyên rồi lạ biến hóa.”“Ngươi nói là nàng mỗi lần tăng tiến công lực một tầng lại biến hóa một thân thể?” “Đúng, là biến hóa một loại nhân cách mới đúng. Không ai hiểu Thái Thượng vong tình lục hơn ta, đó là một loại chung cực tu luyện pháp môn,thông qua mỗi lần biến hóa sẽ không ngừng tự hoàn thiện. Khiến tu luyện giả tiến hóa dần vào hoàn mỹ, không còn sơ hở nữa. Không chỉ nhục thân

đạt đến mức vô địch mà tinh thần cũng đạt đến thái thượng chi cảnh.” Chương 297: Thất Tuyệt nữ Thái Thượng vong tình lục được coi là Thiên giới đệ nhất kì thư bảo điển, thật ra có bí ẩn gì? Mà khiến vô số tu luyện giả điên cuồng, khiến Thiên giới đại loạn, ma lực của nó thật sự như vậy sao?Thần Nam từng lấy được nó trong lúc đau lòng nhất nhưng chỉ đọc qua chứ không nghiên cứu kỹ. Vì đó là một bộ ma thư có ma lực không tưởng, tu luyện ắt khiến tu vi tăng nhanh đến cảnh giới khó tưởng tượng nổi.Nhưng cái giá quá lớn, sau cùng có thể phải giết chính mình. Tằm xuân hóa bướm, phá kén bay ra, từ con tằm xấu xí hóa thành hồ điệp mỹ lệ, thoát khỏi thế giới tối tăm, bay lên trời cao, từ đó sống giữa mênhmang, trong một thiên địa mới. Tu luyện Thái Thượng vong tình lục tuy cũng biến hóa như thế, nhục thể hoàn mỹ dần, đạt tới hóa cảnh nhưng khi đó tu luyện giả cũng xảy ra biếnhóa, nhân cách liên tục dị biến, sau cùng không biết mình là ai. “Bản thân” ban đầu cứ biến đổi dần, nhục thể biến ắt tính cách biến, tinh thần tư tưởng truyền thừa đến cuối cùng không biết sẽ thành thế nào.Việc đó quả thật đáng sợ, ngày thành công cuối cùng, “Thái thượng” là ai? Không thể biết được. Tác giả Thiên nhân không có lời đáp sau cùng, người ngoài cũng không biết tu luyện đến cảnh giới này, chỉ biết y đã chết, không còn trên cõi đờinữa. Thần Nam có cảm giác cực kỳ hoang đường, Thái Thượng vong tình lục sau cùng sẽ thành tựu thế nào? Đạt đến cảnh giới chung cực thái thượnglà dạng tồn tại nào? Đạm Đài Tuyền đi đã lâu mà trong lòng hắn vẫn không yên tĩnh nổi, trăn trở vấn đề này.Hắn muốn phục sinh Vũ Hinh chân chính, làm thế nào mới khiến tư tưởng và nhục thể của nàng sống lại? Nếu hắn không đoán sai, linh thi Vũ Hinh chính là nhục thể, nhưng tinh thần của nàng ở đâu?Thoáng chốc đã qua nửa tháng, Đạm Đài Tuyền không đến tìm hắn, cũng không đòi Mộng Khả Nhi, tựa hồ bình tĩnh ở lại yêu tộc thánh địa tu luyện. Thiên giới Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi rất hợp nhau, mỗi ngày từ lúc tu luyện đều ở cùng cô bé, thiên tiên mĩ nữ và tiểu thiên sứ ở cùng nhau khiến CônLuân Huyền giới vô cùng hài hòa. Hai con rồng về đây như cá gặp nước, kéo cả Cổ Tư theo, đương nhiên nói là “giúp đỡ” nhưng thật ra Cổ Tư phải giúp chúng cùng gây họa.Đại Ma là tu luyện cuồng nhân, bế quan ẩn cư trong một nơi yên tĩnh thâm u của Côn Luân Huyền giới. Thần Nam cũng khổ tu, hắn tích tụ sức mạnh, đợi thời cơ, có những sự việc và cừu oán cần giải quyết.Nửa tháng qua, ngoại giới không xảy ra đại biến cố, không ít thần linh hạ giới, Nhân gian cũng có không ít cao thủ lên Thiên giới, nhưng không gây ra sóng gió gì.Đương nhiên như thế không có nghĩa là hoàn toàn sóng yên gió lặng, Tà Tổ từ Đạm Đài thánh địa xông ra gây lên sóng gió khắp Thiên giới, giờ thiên địa quán thông, lão càng ít chịu hạn chế. Tranh đấu không ngừng với mấy thần ma vương.Tà Tổ xuất thế, bị mấy thiên giai cao thủ vây đánh, thực lực rớt xuống cảnh giới Thần Vương. Bị tung lên Thiên giới, thực lực kém hẳn như thế nên lão không còn cuồng vọng nữa mà cẩn thận hành sự.Đương nhiên mấy đại thần ma vương có cừu oán với lão đã được tin nên hết sức phòng bị, phái nhiều cao thủ truy tìm nơi hạ lạc. Tà Tổ liên tục thanh toán đệ tử các phái, sau cùng tìm được cơ hội tiến vào Tuyệt tình phái đại khai sát giới, hút được công lực không ít đệ tử pháinày, thực lực khôi phục nhiều nhưng vẫn bị mấy đại thần ma vương đánh bại. Hút công lực người khác để tăng tu vi là cách làm cực kỳ tàn bạo và đáng sợ. Đương nhiên, không phải ai cũng cấp cho lão công lực phù hợp đểtăng cao tu vi. Trừ phi công lực không tăng theo kịp tinh thần cảnh giới mới phải hút công lực người khác để nâng cao tu vi mới có hiệu quả. Xưa nay công lựcvà tinh thần đều tăng song song, ít khi phát triển lệch một mặt. Tà Tổ mất công lực vốn có nên mới đi hút cong lực người khác, cũng như con rồng du côn trước đây mất long nguyên, trở thành một đầm nướckhô cạn, dung tích lớn nhưng nguồn lại không đủ, sau này có cho nước vào đương nhiên không vấn đề gì. Cũng có trường hợp cực kì đặc thù, hút sinh mệnh chi năng của cao thủ trên bậc ắt tăng được tu vi nhưng khả năng này quá hão huyền, một ngườitu vi thấp làm sao luyện hóa được sinh mệnh của cao thủ trên hẳn mình? Nên việc hút công lự rất hiếm khi xảy ra tại tu luyện giới, Tà Tổ xuất hiện khiến sóng gió tràn lan, vô hình trung trở thành mũi nhọn cho các Thiên giớinhắm vào. Mấy vị Thần Vương và Ma Vương liên thủ bắt lão, năm xưa họ đều tham gia phong ấn lão, giờ để đối phương tăng công lực ắt họ không có kếtcục tốt đẹp. Sóng gió khiến nhiều người không thể yên tĩnh được, Tà Tổ tiến hành du kích chiến, cơ hồ ngày nào cũng đánh nhau tại Thiên giới và Nhân gian.Thần Nam lại vui sướng, những kẻ đối địch với Tà Tổ toàn là đại cừu nhân của hắn, chắc chắn Hỗn Thiên ma vương và Tuyệt Tình ma vương đang nhức óc, phải nhân cơ hội thiên địa quán thông hạ giới truy sát lão.Không có nhiều sóng gió là chuyện thường tình nhưng Thần Nam lại có cảm giác sau khi thiên địa đại biến sẽ có đại sự kiện phát sinh. Bất quá hắn không tài nào đoán được.Linh thi Vũ Hinh đã vào Bách Hoa cốc khá lâu nhưng chưa có dấu hiệu xuất quan, Thiên giới Vũ Hinh đến dây, hắn rất muốn hai người gặp nhau xem chuyện gì xảy ra.Lại nửa tháng nữa trôi qua, Thiên giới Vũ Hinh đến tìm hắn. Quan hệ giữa họ rất phức tạp, từng luyến ái nhau nhang giờ lại thành ra vô cùng vi diệu.Hắn vẫn đợi, nếu đúng như Đạm Đài Tuyền nói, Thiên giới Vũ Hinh đến đây tìm hiểu một đoạn trần duyên, có phải là việc vạn năm trước với hắn? Hay lại bắt đầu một đoạn cảm tình, rồi rũ bỏ tất cả mà đi? Hắn không biết.Tiểu Thần Hi không đến cùng mà bị hai con rồng kéo đi bay lượn bên ngoài Côn Luân sơn. Đối mắt Vũ Hinh mênh manh như nước, tựa hồ có tâm sự, nàng đứng cạnh định đài trên đỉnh núi, chăm chú nhìn hoa lan trên tuyệt nhai, hồi lâu mớinói: “Một vạn năm rồi.” “Đúng, một vạn năm rồi.” Thần Nam thở dài.“Có lúc ta cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng có rất nhiều chuyện đáng nhớ nhưng mỗi lần nhớ lại, hình như lại thành kì ức của người khác, dù cảm khái vô hạn cũng không thể đặt chân vào đó…”

Nàng thở dài một hơi, trong lòng Thần Nam lạnh ngắt, bình tĩnh đáp: “Trong thể nội muội thật ra phong ấn bao nhiêu nhân cách? Muội là một trongsố đó? Vũ Hinh vạn năm trước còn sống trong đó không?” Vũ Hinh hồi lâu không đáp, gió khẽ phất qua, nàng đứng trên vách đá, đôi mắt như mộng ảo nhìn về xa xăm, tà áo trắng muốt lất phất, cơ hồ sẵnsàng đưa nàng theo gió bay đi. “Ta không biết…” Vũ Hinh bình tĩnh đáp nhưng Thần Nam cảm giác lòng nàng không bình tĩnh chút nào.“Vũ Hinh…” hắn buông tiếng thở dài. “Ngàn năm sau, chúng ta nhìn lại chỉ thấy tất cả nhạt nhòa như gió.” Vũ Hinh quay lại, đôi mắt mỹ lệ sâu thẳm như nước biển.“Muộn đang ám chỉ gì?” Thần Nam bình tĩnh chú thị vào nàng. Vũ Hinh không đáp mà chuyển đề tài.“Thần Nam, ta tu luyện Thái Thượng vong tình lục rồi, linh giác sắc bén hơn các cường giả khác nhiều, hiện tại cảm giác sẽ có đại sự phát sinh, ngươi nên cẩn thận.”Thần Nam gật đầu: “Ta cũng loáng thoáng cảm ứng được có sự tình sẽ phát sinh, muội cũng nên cẩn thận.” “Ta biết rồi, yên tâm đi.” Vũ Hinh lặng nhìn hắn: “Đề phòng Đạm Đài Tuyền.”“Vì sao?” Vũ Hinh quay người nhìn về mẫu đơn cốc ngoài xa, ngắm những đóa hoa xinh đẹp rực rỡ: “Đạm Đài Tuyền hiện không gây bất lợi cho ai nhưngsau này rất khó nói.” “Thật ra là sao?” Thần Nam hỏi, hiển nhiên Vũ Hinh biết được bí mật của Đạm Đài Tuyền.Vũ Hinh không đáp mà hỏi lại: “Ngươi có nghe qua Thất Tuyệt truyền thuyết?” “Thất Tuyệt truyền thuyết?” Thần Nam tỏ vẻ không hiểu, lắc đầu biểu hiện chưa nghe.Vũ Hinh nói: “Đó là truyền thuyết cổ lão của Thiên giới, đồn đại thì nhiều nhưng không có thông tin chính xác. Người ta bảo có một cuốn kì thư cũng thuộc hàng đệ nhất như Thái Thượng vong tình lục, gọi là Thất Tuyệt nhưng đã bị thất lạc, chỉ lại Thái Thượng vong tình lục mà thôi. Lại có ngườibảo có một thần nữ xưng là Thất Tuyệt, đưa thất thân nhập trần thế khổ tu, lại có người bảo có ma nữ tiến hành Thất Tuyệt biến …” “Thất Tuyệt …nhiều truyền thuyết như thế, lẽ nào lại liên quan đến Đạm Đài Tuyền?”“Đúng.” Vũ Hinh khẳng định: “Ta cảm giác nàng ta là Thất Tuyệt nữ trong truyền thuyết.” “Thất Tuyệt nữ? Chuyện này…” Thần Nam hoang mang, vì sao hai nữ tử tối kiệt xuất từ vạn năm trước đều có thân phận phức tạp như vậy? Hắnhỏi: “Truyền thuyết về Thất Tuyệt nữ thế nào?” “Ta không biết.” Vũ Hinh lắc đầu: “Cam giác này không tả được, trực giác cho ta biết nàng ta là Thất Tuyệt nữ.”Thần Nam cảm thấy những người bên mình không đơn giản, bất kể xuất thân bối cảnh hay tâm tính đều không thể đoán nổi. “Thần Nam, sau này nên cẩn thận một chút.” Vũ Hinh nói đoạn dằng không bay đến một tòa hoa cốc ngoài xa. Sau cùng nàng quay lại nói với hắn:“Thần Nam, dù thế nào ta cũng không thương tổn đến ngươi, không cần lo, mà nên tin ta.” Trong nội thiên địa, Thần Nam đánh thức hai vị lão tổ đả tọa, nghe lời “Huấn đạo”.“Tên tiểu tử khi sư diệt tổ, muốn tu luyện cũng không xong với ngươi…” Hai lão tiểu hài thường xuyên nói ra bốn chữ “Khi sư diệt tổ” trước mỗi câu, Thần Nam cũng không biết làm sao.Cạnh đó, Long Bảo Bảo và con rồng du côn đang cùng tranh luận. Tử Kim thần long nói: “Thần Bội Tư có gì à? Ta thấy Thần Bội Tư nghe hay tuyệt.”Thần Nam dụng tâm lắng nghe, phát giác chúng đang tranh luận tên của tiểu sinh mệnh chưa chào đời. Hai con rồng quả nhiên quá đáng, Mộng Khả Nhi bị chọc giận, kéo theo thiên sứ thị hầu bay vào sâu trong Huyền giới.Long Bảo Bảo tranh biện: “Khó nghe lắm.” Tứ tổ và Ngũ tổ nghe rõ cũng gào lên: “Con lươn kia, truyền nhân tối kiệt xuất của Thần gia chúng ta sao lại dùng tên Tây phương? Im ngay cho ta.”Tử Kim thần long không tranh biện: “Nếu tên Tây phương không hay thì đổi, phụ mẫu nó hình thành nó ở Tây phương, khẳng định rất nhớ Tây phương, ồ, là truyền nhân tối kiệt xuất của Thần gia các ngươi hả, vậy thì đặt cái tên thật ý nghĩa kiểu 'Quán Tuyệt Tây Phương' có được khôngnhỉ? “Thần Quán Thiên cũng không được, nói gì đến quán tuyệt Tây phương.” Hai lão tổ phủ định ngay.Long Bảo Bảo nháy mắt: “Thần Hạo Nam thế nào? Phát dương uy phong của phụ thân, lại có tên của phụ thân trong đó.” Tất cả loạn hết lên, Thần Nam nhức óc nhưng bó tay trước mấy quái vật tinh lực thịnh vượng này, bèn ra khỏi nội thiên địa.Vừa ra khỏi liền thấy Đạm Đài Tuyền đứng trên lan thảo nhai lặng lẽ nhìn hắn. Hắn cả kinh, vội đóng cửa nội thiên địa lại.Đạm Đài Tuyền bình tĩnh hỏi: “Họ đang đặt tên cho ai.” Chương 298: Dự cảm của Ma Chủ “Họ… nhàn rỗi… nên hồ ngôn loạn ngữ.” Thần Nam đành cười khỏa lấp. Đạm Đài Tuyền nhìn hắn chăm chăm: “Lúc nào ngươi giao Khả Nhi cho ta?”Thần Nam tâm tư xoay chuyển, Đạm Đài Tuyền chỉ nghe thấy mấy tiếng loáng thoáng, lúc mình mở nội thiên địa chi môn đi ra để lộ, nếu nghe hết chắc giờ đã động thủ rồi.“Ta và Khả Nhi có ước định, tạm thời ...ồ…” Thần Nam ngượng ngùng, không biết tìm lời nào. Nhưng Đạm Đài Tuyền cũng không kiên trì, chỉ liếc sâu hắn rồi bay lên, lướt về phía xa.Thần Nam mở nội thiên địa, nhanh chóng tiến vào. Khung cảnh loạn xạ lên, tất cả còn đang tranh cãi.Không biết ai đưa ra tên mà cả nhóm đang cãi nhau rất hăng. “Phải là cái tên để lại cho ngàn đời, họ Thần là đương nhiên, gọi Thần Thế Mỹ đi.”

“Ồ, không tệ.”“Tựa hồ phải xem xét.” Thần Nam suýt nữa ngã nhào, mấy kẻ tinh lực thừa mứa này đúng là nhàn quá hóa khùng.Hắn nhanh chóng tiến tới,quăng hai con rồng khỏi nội thiên địa rồi theo ra. Thời gian chầm chậm trôi qua, hắn tu luyện trong Côn Luân Huyền giới.“Trên đời này không có ai tùy tùy tiện tiện thành công.” Mấy hôm nay, hắn suy nghĩ nhiều về những lời Thần Chiến nói với hắn trước lúc vào đệ tam giới.Người khác mất mấy ngàn năm mới tiến vào Thần Vương cảnh giới, hắn chỉ mất hai năm ngắn ngủi, tựa hồ điều đó vượt hẳn bình thường, phải chăng Thần Chiến ấm chỉ gì đó với hắn.“Được và mất cân bằng, mất bào nhiêu sẽ được bấy nhiêu và ngược lại, một vạn năm chỉ là sớm chiều.” Mỗi lần nhớ lại câu đó, hắn càng khẳng định một vạn năm không trôi qua hoang phí như tưởng tượng.Hai năm nay hắn trải qua vô số sinh tử đại chiến, luôn mấp mé giữa sống và chết, mỗi lần ở ranh giới tử vong, thân thể hắn lại có một luồng đại lực giúp hắn đột phá.Tĩnh tâm nghĩ lại hắn mới thấy, thế giới quả cân bằng giữa được và mất. Hắn mất quá nhiều nhưng cũng được nhiều thứ.Thiên giới, Nhân gian và tầng địa ngục mười bảy liên thông, đã không xảy ra những việc nghiêm trọng như tưởng tượng nhưng trong lòng hắn vẫn âm u, kiểu gì cũng không dẹp nỗi lo được.Côn Luân Huyền giới là một động thiên phúc địa, thánh thổ của thiên hạ yêu tộc những người tìm được đây ai cũng là cường giả của tu luyện giới. Một tháng sau thiên địa cự biến, Côn Luân Huyền giới đón một vị khách không mời, tịnh không bái phỏng ai trong Huyền giới mà muốn gặp ThầnNam. Tinh xá để tiếp đãi khách nhân được kiến thiết trên những ngọn núi thấp, cảnh sắc đều vô cùng tươi đẹp.Ở đó hoa đưa thơm ngát, chim hót véo von, thác nước buông xuống, đình đài điện vũ trập trùng. Nhưng lúc này tất cả đều tử khí trầm trầm, tiếng chim lặng tắt, cảnh sắc mỹ lệ như mất đi sắc thái.Cây cối như được một màn xám bao trùm, tiếng suối róc rách cũng đại biến dạng, nhuộm tử khí như u minh chi tuyền ở địa ngục, trong làn nước có thêm một tia hắc khí.Sinh cơ tan biến, trừ tiếng nước chảy, tất cả đều tử tịch. Lúc Thần Nam và hai con rồng đến nơi, hoàn cảnh còn tệ hơn, tử vong khí tức dày đặc, hắc vân bao trùm đỉnh núi, phảng phất như vùng đất chết.Tử Kim thần long quát vang: “Lớn mật, yêu nghiệt phương nào dám đến quấy nhiễu Côn Luân thánh địa?” “Hừ.”Tiếng hừ lạnh đáp lời, tử vong khí tức dày hơn tràn ra, hắc vụ lan tràn. “Thần dạy, quét sạch tà ác, quang minh vĩnh tồn.”Toàn thân Long Bảo Bảo phát ra kim quang chiếu vào hắc vân nhưng một cỗ sức mạnh tử vong cũng tràn ra. Thần Nam ngăn nó lại rồi nói với vào tầng không trên núi: “Vị bằng hữu nào đến tìm tại hạ.”Không ai đáp lời, vô tận tử khí tràn ra, một lưỡi tử thần liêm đao trăm trượng từ trên đỉnh núi đột nhiên quét xuống, ánh sáng kim thuộc lạnh lùng lóe sáng, hàn khí và tử khí đồng thời tràn ra, vùng thiên địa lập tức lạnh thấu xương.“Lẽ nào là Minh Thần? Không đúng, y đã ta giết rồi?” Thần Nam nhất thời không đoán ra là ai. Những đóa hoa ngoài xa điêu tàn rồi tan vỡ, theo gió bay xa.Tử thần liêm đao dừng lại cách cổ hắn một thước, trên đó có khắc khô lâu hoa văn, lưỡi đao lạnh lẽo soi bóng hắn. “Thần Nam…”Thân ảnh trong hắc vân sau cùng cũng chịu mở miệng, Thần Nam nghe ra giọng nói quen thuộc nhưng không nhớ là ai, có điều không phải Minh Thần sống lại.Thần Nam hỏi: “Ngươi thật ra là ai?” Tử thần liêm đao trăm trượng lóe lên ánh sáng âm lãnh, thu hồi lại rồi vọng lên giọng nói trầm trầm: “Có thời gian đi thăm muội muội ta.”“Grào… nói với ta hả? Hảo sự này cứ tìm ta là được.” Tử Kim thần long mặt dày đến mức không tưởng. Vừa dứt lời, tử thần liêm đao đột nhiên lại cuồng mãnh quét vào nó, lưỡi đao cắt thật nhanh vào cổ.Con rồng du côn vội giơ tử kim đại bổng quật ra. “Choang.”Tiếng va chạm xuyên mây vang lên, thiên địa rung động hồi lâu khiến ai nấy lạnh mình, Tử Kim thần long vừa định tiến lên thì Thần Nam ngăn lại: “Ta biết rồi, không ngờ là ngươi.”“Cuối cùng ngươi nhớ ra rồi.” Hắc vân tan dần, cảnh tượng hiển lộ, một thanh niên nam tử cao lớn, mặc chiến giáp kim loại, tay cầm thần liêm đao bình tĩnh nhìn Thần Nam ởdưới. “Quả nhiên là Tiềm Long ngươi!”Người đến là một trong thập đại thanh niên cao thủ cùng xông vào tử vong tuyệt địa, cũng là một trong bảy người sống sót, trở thành đệ tử của Ma Chủ.Không ai biết chuyện gì xảy ra mà Tiềm Long khí chất đại biến, vốn y là thiên tài nhưng không ngạo mạn, lúc nào cũng mỉm cười tươi tắn, hòa nhã như đại nam hài hàng xóm.Chỉ hai năm, y trở thành kẻ nắm sống chết uy quyền hơn Minh Thần, khiến ai gặp cũng có ấn tượng, y là tử thần chân chính. “Thần Nam ngươi đã mạnh hơn, hiện tại có tư cách đấu một trận với ta.” Giọng Tiềm Long trầm trầm.“Ngươi là ai? Vừa nãy khoa trương thật, có tin long đại gia cho ngươi một trận không?” Tử Kim thần long vừa bị chấn lùi nên lòng không phục, hiện tại thấy Tiềm Long như vậy, càng muốn động thủ.

Thần Nam ngăn nó, hắn không động nộ với lời Tiềm Long, nếu đứng ở góc độ đối phương, nói những lời này cũng không có gì quá đáng.Năm xưa, Tiềm Long được các tiền bối Đông thổ coi là thiên tài cao thủ, là đệ nhất nhân lớp trẻ Đông đại lục. Sau này Long Vũ cho biết lúc vào tử vong tuyệt địa, tu vi của y đã chớm ngũ giai, trong lúc Mộng Khả Nhi cũng chỉ tứ giai, cự ly cách y một quãng xa.Cách hai năm, bọn hắn tiến bộ nhanh, còn Tiềm Long có tiến bộ không? Sư phụ sau lưng y là Ma Chủ, một trong cường giả mạnh nhất thiên địa, tu vi không tăng mới là lạ.Lúc này hắn cảm nhận được Tiềm Long rất mạnh, hắn từng trải qua một vạn năm “được mất” nên mất có hai năm đã tiến vào Thần Vương lĩnh vực, nhưng còn Tiềm Long? Là vì sao?Tiềm Long là khoáng thế kì tài nhưng nguyên nhân chú yếu nhất là sư phụ y, Ma Chủ có thông thiên chi năng, đồ đệ của thiên giai cao thủ trong hai năm tăng lên Thần Vương cũng không khiến ai lạ lẫm.“Thần Nam, có thời gian đi thăm muội muội ta.” Lời Tiềm Long tuy vẫn băng lãnh, trầm trầm nhưng Thần Nam cảm giác được chân tình trong đó. Hắn biết đôi huynh muội này từng có thời gian “yêu lầm.”“Sao ngươi không đi? Ngươi nên tự đi thăm mới phải.” “Ta đã đi rồi những chỉ đứng từ xa nhìn lại.” Thần sắc băng lãnh của Tiềm Long tan đi không ít: “Trạng thái tinh thần của nó hiện không tốt, ta khôngmuốn quấy nhiễu đời sống an bình khiến nó phiền muộn.” Thần Nam cười: “Ngươi bảo ta đi thăm, không sợ ta sẽ mang phiền tới sao? Ta là kẻ có vấn đề, cường địch bạt ngàn.”“Ta chỉ hi vọng muội muội hạnh phúc! Thần Nam, nếu ngươi khiến nó đau khổ, ta quyết không tha cho ngươi.” Đoạn Tiềm Long bay lên, dấy thành một trận hắc vân.“Từ từ.” Thần Nam vội quát, hắn có nhiều chuyện chưa hỏi rõ. “Còn gì nữa?” Tiềm Long dừng lại trên lưng chừng không.“Tiềm Long, ngươi nóng nảy qua, chúng ta coi như là cố hữu, sao không uống mấy chén mà vội vàng đi ngay?” Thiên địa đại biến, thiên, nhân lưỡng giới không còn ngăn cách, ta đi tìm Thần Vương cao thủ khiêu chiến.”“Lại thêm một chiến đấu cuồng nhân, Tiềm Long đã khác trước nhiều”, Thần Nam thở dài. “Tiềm Long, đã nói đến việc thiên địa đại biến dạng, ta muốn thỉnh giáo ngươi. Ngươi là đồ đệ của Ma Chủ, chắc cũng biết sư phụ mình đạo diễnchuyện này. Y nói vì an tĩnh cho thiên nhân lưỡng giới nên mời thiên giai cao thủ vào đệ tam giới, ta nghĩ ngoài nguyên nhân đó chắc còn chuyện gìkhác.” Nói đến Ma Chủ, mắt Tiềm Long hiện lên thần sắc không biết là kinh hay hận, hồi lâu mới đáp: “Ông ta tựa hồ cần tập kết thiên giai cao thủ tu sửagì đó, cụ thể thế nào ta không biết. Một ngày trước khi xảy ra thiên địa đại biến, ông ta sai ta và sư huynh Vô Danh thần ma rời khỏi tử vong tuyệtđịa.” “Quả nhiên, còn dụng ý khác.”“Sư phụ từng nói với ta những câu kỳ quái, nếu trên đời thiếu đi cao thủ, thế giới chưa hẳn đã yên tĩnh, nếu có một ngày cao thủ Thiên giới và Nhân gian bị một nhóm người đáng sợ đánh bại, hi vọng tu luyện giới chúng nhân có thể chống chọi được.”“Cái gì, y nói vậy sao, thật ra ám hiệu gì?” Thần Nam chấn kinh, những lời Ma Chủ từng nói tuyệt đối là đại sự kiện. Đó có phải là nguyên do khiến hắn và Vũ Hinh đồng thời cảm ứng được bất an?“Ta không biết, sư phụ chỉ dự cảm thế, sư phụ hi vọng không thành sự thật, bằng không sẽ rất phiền hà.” Thần Nam hiện tại hiểu được sự tình không thể coi thường. Ma Chủ là nhân vật cỡ nào, những lời nói ra khẳng định sẽ có đại sự kiện phát sinh.“Tiềm Long vì sao lại khí chất đại biến dạng?” “Ta…” Tiềm Long cười lạnh liên hồi, phát ra hàn ý lạnh người, rít lên: “Ngươi có biết ta sống thế nào không?”“Ta biết ngươi từng trải qua những việc không vui vẻ gì.” “Sư phụ lệnh cho bảy người chúng ta giết lẫn nhau, một người con sống, sáu người kia thành lương thực trong nửa năm.”Tiềm Long không nói nhiều nhưng Thần Nam tưởng tượng được tình cảnh tàn khóc lúc đó, những đồng bạn từng đồng sinh cộng tử phải giết nhau, đến lúc sáu người chết, một người còn lại, tay nhuộm đỏ máu đồng bạn, dùng thi thể họ mà sống sót, quả bi thảm biết bao? Thống khổ nhất thiênđịa chắc không thể hơn thế. “Đáng sợ thật.” Long Bảo Bảo run rẩy.“Ma Chủ đúng là biến thái.” Tử Kim thần long ré lên: “Trên đời này, y là kẻ tà ác nhất.” Tiềm Long nghe bình phẩm nhưng không mắng mỏ thống hận như tưởng tượng mà lắc đầu: “Các ngươi không hiểu ông ta, từ góc độ nào đó, tahận ông ta cực độ, ông ta tàn nhẫn, lãnh khốc, buộc ta phải làm những việc thê thảm đó, chỉ muốn tôi luyện tâm tính cho ta, để ta đủ ác độc. Nhưngtừ góc độ khác ta lại kính trọng ông ta, người không chịu trói buộc của thế gian pháp tắc, không quan tâm đến người đời nhìn nhận thế nào, tất cả đều suy tính cho đại cục, ta nghĩ nếu để làm việc lớn, ông ta sẵn sàng giết trăm vạn thần ma, ngàn vạn sinh linh không nháy mắt, bởi ông ta là thiêncổ cuồng nhân.” Tiềm Long đi rồi, lòng Thần Nam không bình tĩnh nổi, thật ra Ma Chủ tính toán gì? Y biết có đại sự phát sinh, vì sao còn mang ngần ấy thiên giai caothủ đi? Lẽ nào việc ở đệ tam giới còn trọng yếu hơn? Hai tháng tiếp theo, Thần Nam lại biến hóa, hắn luyện hóa năm hóa thân, dung nhập vào bản thể.Hóa thân chỉ là đường tắt, hắn luyện hóa năm ma thân khiến ma thể mạnh hơn, da thịt lấp lảnh bảo quang, như được đúc từ sắt thép, thể nội ẩn tàng sức mạnh vô tận.Bất diệt ma thân của hắn tiến thêm một mức, những cao thủ cùng cấp chắc khó lòng thương tổn đến nhục thân của hắn, nhưng hắn dù đạt cảnh giới Thần Vương đại thành vẫn chưa ngộ ra pháp tắc riêng nên không biết hạ thủ thế nào.“Không có pháp tắc cũng không sao, Vũ Hinh tu luyện Thái Thượng vong tình lục, được coi là Thiên giới đệ nhất kì công, không phải cũng không yêu cầu phải có pháp tắc sao?”Hắn xuất quan rồi, đến tìm Cổ Tư và hai con rồng: “Chúng ta đi Đông Hải một chuyến, lúc về chắc sẽ có ác chiến.” Hắn vô cùng ngượng ngập khi Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh muốn đi cùng.Hắn không biết nói sao, muốn đi thăm Long Vũ mà có hai đại mĩ nữ đồng hành, thật quá… Nhưng dọc đường, Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền lại chia tay, họ muốn đi khắp các nơi tại Nhân gian bởi họ đều tâm sinh cảm ứng, sẽ có đại sựphát sinh. Trước lúc đi, Vũ Hinh nói với hắn: “Nếu ngươi đến Đỗ gia Huyền giới, không được lỗ mãng hành sự, đến lúc, chúng ta sẽ chiêu tập nhân mã cũngtiến vào. Hiện tại cảm ứng của ta càng lúc càng mạnh, dự cảm rằng sẽ có việc đáng sợ xảy ra, đây chỉ là trầm tĩnh trước cơn mưa gió.” “Ta biết, các ngươi cẩn thận.”

Bọn Thần Nam đi về hướng đông, Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền phi hành về hướng khác. Chương 299: Thông thiên thất trụ Đông Hải mênh mang, sóng biếc trập trùng. Chim biển bay cao, cự ngư nhảy múa tạo thành bức tranh vô cùng sinh động hài hòa.Biển lớn vô tận, sóng dâng ngút ngàn, đứng trước biển lại thấy con người nhỏ bé. Tâm cảnh bất đồng, tư tưởng cũng khác.Trước đây Thần Nam cho chúi mũi vào chiến đấu, giờ đối diện với mặt biển mênh mông, cảm giác của hắn đều đứng từ góc độ chiến đầu, làm sao lợi dụng sóng biển trong lúc chiến đấu phát huy tác dụng, bố cục trên biển thế nào.Sau ba tháng điều chỉnh, tâm cảnh của hắn bình tĩnh hơn nhiều, thấy mặt biển hùng tráng, tình cảm cũng biến hóa. Từ mặt biển hắn nghĩ về tinh không rồi hướng sang vũ trụ, cùng không gian vô tận. Tiếp đó nghĩ về thời gian vĩnh hằng…“Muốn đề thăng tu luyện cảnh giới, không thể thiếu sinh tử đại chiến. Thu hoạch trong đại chiến sẽ chìm sâu, khi ta từ trong núi xương sông máu bước ra, tiến vào thinh không thanh tân khác ắt sẽ cảm ngộ. Tu luyện giả chân chính không chỉ cần máu và cái chết khảo nghiệm, mà cả nhiều tầngcảm ngộ đằm sâu.” Bọn hắn đổi kế hoạch, không ra biển tìm Long Vũ ngay mà ở lại bờ biển.Mỗi ngày, hắn đều nhìn biển lớn vô tận, quan sát sóng lớn yên lặng, nhìn nước triều lên xuống… Năm, sáu ngày sau, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo không chịu nổi, kéo Cổ Tư chưa từng ra biển lang thang dọc bờ biển.Ngày thứ mười, Tử Kim thần long không chịu nổi nữa, oán hận nói với Thần Nam: “Tiểu tử ngươi ngơ ngẩn cái gì, cả ngày ngồi ngây ra, có gì hay đâu nhỉ?”“Con lươn ngươi đã tiến vào Thần Vương lĩnh vực, có thời gian nên cảm ngộ thiên địa biến hóa, tĩnh tâm lại sẽ có ích cho tu luyện.” “Dừng, long đại gia ngày nào chẳng cảm khái, biển toàn là nước, tuấn mã có bốn chân, mỹ nữ tươi đẹp. Có cái gì mà cảm ngộ?”Thần Nam chỉ biết cười khổ, tâm tính của Tử Kim thần long mà muốn tĩnh tâm cảm ngộ ắt bằng đánh đố. Nhưng hắn không lo lắng, mỗi người mỗi tình, lão long thích nghi lăn lộn trong hồng trần, cũng như Long Bảo Bảo và Cổ Tư, con đường tu luyện khác hẳn, không thể ép đi theo con đườngcủa hắn. Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và hắn náo loạn một lúc rồi hai con rồng đi ngay.Hắn lại minh ngộ thêm mấy ngày, cảm giác thu hoạch rất lớn, đương nhiên không phải trong mấy ngày này tu vi tăng ngay, loại minh ngộ này là một dạng tu luyện tinh thần.Thời gian nối nhau qua đi. Hai chục ngày sau, hắn vươn vai đứng dậy, lẩm bẩm: “Sau đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong phải là một quãng lắng mình, thu hoạch. Câycỏ xanh tươi rồi sẽ lớn lên, cũng là một loại minh ngộ. Nghe mãnh hổ gầm, hạc vang ngâm xướng cũng được dìu dắt tiến lên.” Cả bọn bay vào đại hải mênh mang, theo đường Tiềm Long chỉ đi tìm Phiêu Diêu phong.Phiêu Diêu phong là một nơi đầy màu sắc truyền kỳ, là thành địa thiên hạ đều biết tới từ vạn năm trước, tương truyền có cổ tiên nhân cư trú, là thiên môn kỳ dị nối với Thiên giới.Bọn Thần Nam tìm thấy trong vùng biển sâu vô tận bảy hòn đảo, phân bố rất có quy luật, đứng trên mây nhìn xuống thấy chúng bày theo hình bắc đẩu thất tinh.Thần Nam nói: “Là đây.” Long Bảo Bảo hiếu kì: “Ta không thấy đỉnh núi, gọi là Thất Tinh đảo không được sao? Hà cớ phải gọi là Phiêu Diêu phong?”Tử Kim thần long dương dương đắc ý: “Tiểu đậu đinh cần học hành tử tế, cần phải làm một con Thiên Long có lý tưởng, có văn hóa mới được. Đảo ở dưới chỉ là ảo giác, lúc tiến vào mới thấy thiên địa trong trận pháp kỳ diệu thế nào.”Đúng như con rồng du côn nói, ở đó có một hoang cổ đại trận che kín hải cảnh vào trong. Bọn Thần Nam đáp xuống, quanh co mấy lần, liên tục đổi phương vị, sau cùng cũng vào được vùng thiên địa kỳ dị đó.Bên trong cũng có bảy hòn đảo nhưng đứng gần nhau hơn nhìn từ trên cao nhiều, bảy hòn đảo gần như đứng sát nhau, khoảng cách không quá ngàn thước, thành hình bắc đẩu thất tinh.Ở giữa mỗi hòn đảo đều có một đỉnh núi cao ngập mây, nhưng chúng có phần hơi kỳ dị, nên gọi là thông thiên chi trụ mới đúng. Đường kính của chúng không quá ba trăm thước, từ chân lên đỉnh đều chằn chặn, như bảy thạch trụ cắm trên hải đảo.Trên bảy cây thông thiên chi trụ không có nửa ngọn cỏ, trọc lông lốc, vươn thẳng lên cao, từ xa nhìn lại vô cùng đặc dị. Bảy cây trụ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, bên trên có dấu sét đánh, dấu đao, phủ chém vào nhưng vẫn đứng sừng sững, nhuộm đẫm tuếnguyệt phong sương, cơ hồ tồn tại từ tuyên cổ đến nay. Trên bảy hòn đảo lại xanh rờn, cổ thụ chọc trời mọc khắp nơi, dị thú gầm gào chấn thiên, lúc thấy cự hùng cao mười trượng từ sơn lâm ra, LongBảo Bảo nhìn chằm chằm vào bàn tay béo mẫm của nó, nước miếng chảy ào ào. Cạnh bảy tòa chủ đảo còn có một tiểu đảo, bên trên hoa tươi mơn mởn, không có cây cối hay cự thú mà là một hòn đảo gồm trăm hoa đua nở lúcxuân về. Trên đảo trăm hoa đua nở, màu sắc rực rỡ, nhìn từ xa như bức tranh cẩm tú, đẹp đến mê người.Chầm chậm đến gần sẽ nghe thấy tiếng chim hót, đập vào mắt là hồ điệp bay múa, ong mật vo ve. Mùi thơm nức mũi phả vào mặt, ở đây như đồng thoại thế giới, đượm khí tức vui vẻ, tường hòa.Hai con rồng mắt sáng lên, không quan tâm tới cảnh sắc phồn hoa như gấm mà nhìn vào quả viên. Long Bảo Bảo nuốt nước bọt ừng ực, lẩm bẩm: “Nhiều chu quả quá, có cả linh lung hỏa liên, thất bảo tiên đào, tử kim linh chi. Ta… ta thích quá…cảm động quá.” Nó thèm ăn đến mức nhắm tít mắt lại, bay thẳng về phía đó.Tử Kim thần long cũng láo liên cặp mắt, cùng bám theo Long Bảo Bảo. Thần Nam đuổi theo, gõ hai cái thật mạnh để chúng tỉnh lại. Hiển nhiên, đảo này có người cư trú, tiên quả viên được người ta tận tâm chăm sóc,nếu để hai họa hại tiến vào, có trời mới biết số thiên tài địa bảo này còn lại bao nhiêu. “Các ngươi yên lặng một chút cho ta nhờ được không?”Tiểu long làu bàu: “Là bản tính của ta.”

“Đúng, đó là bản tính của ta.” Tử Kim thần long phụ họa.Đương nhiên cả hai không chịu ngã lòng. “Các ngươi đừng có gây họa được không?” Thần Nam nhìn quanh quất, nhỏ giọng nói với hai con rồng: “Lúc chúng ta đi… khục, lúc đó mang theomột chút, khục, hiểu chưa.” Hắn cũng có cách nghĩ bất lương này khiến hai con rồng cười hăng hắc.Cổ Tư ở cạnh á khẩu nhìn ba tên đại bất lương. Lúc đó, trong đao nhanh chóng có hai bóng người bay tới chỗ họ.Đó là hai người khá trẻ. Nam anh tuấn tiêu sái, nữ mĩ mạo như hoa, bất quá Thần Nam không coi họ là thiếu nam, thiếu nữ bởi trong mắt đối phương lóe lên ánh sáng thành thục của người đã trải nghiệm nhiều. Đó là hai tiên nhân đạt đến bất tử chi cảnh.Xen ra lời đồn không sai, Phiêu Diêu phong này quả là tiên địa, có cao thủ tiên nhân cư trú. “Ai đến vậy?” Nam tử lên tiếng, lời lẽ bình hòa, không có tư thái kiêu ngạo như đệ tử cao môn đại phái.Thần Nam gật đầu: “Ta tên Thần Nam đến đây tìm một vị bằng hữu là đệ tử quý phải, tên Long Vũ.” “A, ngươi tìm Long Vũ, đợi chút.” Hai người nhanh chóng lao đi.Không lâu sau một thân ảnh tuyệt mỹ như hành vân lưu thủy tiêu sái bay tới. Long Vũ tuyệt mỹ vẫn tiêu sái như vậy, vẻ đẹp của nàng khác hẳn mọi người, không có vẻ yếu đuối giả tạo của các thiếu nữ, lời lẽ cử chỉ ưu nhãmà sảng khoái, dù đứng giữa trăm ngàn mỹ nữ vẫn khiến người ta cảm giác được nét đặc biệt: vĩnh viễn tự tin như ánh dương quang. Long Vũ lúc này không còn là cô bé tóc ngắn, mái tóc đen dài buông xuống như thác nước, lấp lánh hào quang.Dung nhan như ngọc sáng dịu dàng, đôi mắt trong veo hiện lên nụ cười, chiếc mũi yêu kiều hơi nhăn lại, cặp môi đỏ khẽ bĩu, lộ ra hàm răng trắng muốt như trân châu, nói với Thần Nam: “Nói mà không giữ lời, giờ mới tới thăm muội.”Nàng giơ tay, búng lên trán Thần Nam thật dứt khoát, chỉ có nữ tử như Long Vũ mới chào nhau kiểu đó, vĩnh viễn khác hẳn tất cả. Long Vũ thần thái phơi phới, phong thái tự tin, độc nhất vô nhị.Tuy Thần Nam không thật sự hứa sẽ đến thăm nàng lúc nào nhưng thân là nam nhân, không tiện tranh luận chuyện nào, mỉm cười đáp: “Thấy muội thế này, ta yên tâm rồi.”Long Bảo Bảo ở cạnh cũng nháy mắt, bất mãn lên tiếng: “Long Vũ, muội quên ta hả.” “Ha ha, sao lại quên, tiểu long khả ái.” Long Vũ khẽ ôm Long Bảo Bảo lại, cười bảo: “Tiểu long tham ăn, phải giảm béo thôi, không sẽ thành quảbóng mất.” “Hắc hắc ...còn ta nữa, Tiểu Vũ, ta rất nhớ muội.” Tử Kim thần long xòe hai tay ra.“Xú long là ngươi? Lại hóa thành nhân hình cơ đấy.” Long Vũ cười hi hi, gõ ngay một nhát lên trán con rồng du côn. Long Bảo Bảo vặn mình, nháy mắt: “Long Vũ, ta rất nhớ muội.”“Tiểu quỷ này, nhớ ta sao lại nhìn sang hướng khác chảy nước miếng.” “Đâu có đâu.” Long Bảo Bảo vội đưa đôi kim hoàng tiểu trảo tử lên lau khóe miệng, bất mãn lẩm bẩm: “Lừa đảo.”Long Vũ mỉm cười: “Ta lại không biết tiểu quỷ ngươi chắc, không phải thấy tiên quả viên trên đảo mới nhớ đến ta sao.” “Phải, à, không phải.” Long Bảo Bảo lộ tẩy, hiếm khi nó ngượng ngập như thế.“Hừ, hai con rồng các ngươi đừng gây loạn, chốc nữa ta sẽ hái cho một ít, nhưng đừng có mò đến đó.” Long Vũ dặn dò, nàng từng quen cả hai, đương nhiên hiểu tập tính của chúng.Thần Nam và nàng lên đảo, khắp nơi nở đầy hoa, vừa đi vừa bàn luận. Cổ Tư và hai con rồng bám theo. “Long Vũ, muội vẫn khỏe chứ?”“Muội vẫn khỏe, sư phụ rất chiếu cố, không tiếc hao phí công lực đề thăng tu vi cho muội.” “Có thời gian nên về thăm nhà.”“A a, quả dưa ngốc không phải bảo muội về thăm ca ca, triệt để giải khai tâm kết? Yên tâm đi, không sao đâu, lần trước muội biết ca ca đến thăm, cao thủ trên đảo phát hiện huynh ấy, muội thật cao hứng, không ngờ lại thoát được tử vong tuyệt địa.”“Muội biết hết rồi?” “Đúng, mau nói tình huống cụ thể đi.”Hai người tản bộ trên đảo, vừa đi vừa trò chuyện, lời lẽ tuy bình thường nhưng bao hàm lời chúc phúc đối phương thật lòng. Đến lúc trời tối, ngoài xa truyền lại tiếng cười của mấy thiếu nữ mới khiến hai người tỉnh lại.Bất giác, họ quay về theo đường khác, mấy thiến nữ ngoài xa cũng trẻ tuổi như Long Vũ, đang cười hi hi nhìn cả hai. “Long Vũ sư muội, là ai đấy? Mau giới thiệu cho chúng ta nào.”Mấy thiếu nữ đang trêu Long Vũ. Long Bảo Bảo đang thoải mái nằm trong lòng một thiếu nữ, vừa gặm chu quả, ấp úng: “Ta… biết là ai… bất quá… ta muốn ăn tiếp một quả tử kimlinh chi.” “A, tiểu long còn chưa ăn đủ sao?” Mấy thiếu nữ phát hiện Long Bảo Bảo rồi, hiển nhiên bị nó hấp dẫn, cho rất nhiều đồ ăn ngon.Tử Kim thần long đang ngồi trên một tảng đá, thở dài: “Rồng cũng phân biệt đối xử, bực chết thôi.” Tia tịch dương cuối cùng tắt đi, sắc trời tối hẳn.Mấy tòa chủ đảo cách đó không xa lắm, có bảy cây thông thiên thạch trụ đột nhiên bùng lên thần quang sáng lòa, chiếu rạng hải vực khiến hoa đảo sáng như ban ngày.Long Vũ tỏ vẻ lo lắng: “Không ngờ thần quang lại sáng như ban ngày.” Thần Nam cả kinh: “Chuyện này… là sao?”“Ngoại giới đồn đại nhiều về Phiêu Diêu phong, nhưng huynh có biết nó thật ra là thế nào không?” Thần Nam lắc đầu: “Ta cũng không biết.”“Kì thật, nơi này không là thánh địa cổ tiên nhân cư trú, ngược lại nơi này không phải thiện địa, sư môn muội chỉ phụng mệnh tổ tiên ở lại đây bảo

vệ.”“Chuyện này…” Lần đầu tiên Thần Nam nghe thấy chuyện này. “Tương truyền, ở đây phong ấn bảy nhân vật loạn thiên động từ Thái cổ thời đại.”“Cái gì?” Thần Nam cả kinh, đó là bí ẩn cực lớn. “Cổ lão truyền thuyết cho biết trên đời có bảy toàn thánh sơn mà thần ma không phá được. Từ Thái cổ thời đại bảy nhân vật loạn thiên động địa bịphong ấn trong thần sơn, vô tận tuế nguyệt trôi qua, bảy Thái cổ cường giả không chết mà có xu thế phá ấn. Bảy tòa thần sơn bị họ luyện hóa thànhbảy thạch trụ.” Đó là tin tức kinh động, bảy nhân vật có thể loạn thiên động địa từ thời Thái cổ lại bị phong ấn tại đây, truyền tin này đến tu luyện giới tất nhiên sẽdẫn đến phong ba. “Bảy tòa bị bố trí Thái cổ cấm kị trận pháp thành hình bắc đẩu thất tinh. Qua bể dâu, chìm nổi cùng vô vàn năm tháng, bảy tòa thánh sơn dần có biếnhóa, bảy Thái cổ nhân vật thủy chung bất diệt. Cứ thế này, sớm muộn họ cũng đánh tan thánh sơn. Chỉ là đại tộc bảo vệ thánh sơn đã không còn ai,sư môn muội là một nhánh, vô lực cải biến tình hình.” “Vậy bảy Thái cổ nhân vật sẽ xuất thế, không ngăn lại được sao?”Long Vũ gật đầu: “Đúng vậy.” “Sư môn muội còn muốn tiếp tục không?”“Tuân tòng tổ mệnh.” “Đúng là khó tin.” Thần Nam thở dài, không ngờ Phiêu Diêu phong trong truyền thuyết lại là một nơi thế nàyLong Vũ nói: “Lúc muội mới nghe thấy cũng vô cùng kinh hãi. Thất thánh sơn đã bị luyện hóa thành bảy cây thạch trụ, ngày sụp đổ không còn xa, nhất là sau thiên địa đại biến, thánh sơn biến hóa càng rõ…”“Cái gì, sau thiên địa đại biến…” Thần Nam cảm giác mồ hôi lạnh chảy ra. Chương 300: Đại sự kiện thay đổi lịch sử tam giới Thông thiên thất trụ vươn thẳng lên mây, lấp lánh hào quang, chiếu sáng cả trời đêm khiến hải vực như ban ngày, vô cùng thần dị. Bảy quang trụ nối với thiên địa khiến sao trời thất sắc.Ai ngờ thông thiên thất trụ nguyên là bảy tòa thánh sơn kiên cố nhất? Từ Thái cổ thời kì đã sừng sững giữa thiên địa, phong ấn bảy nhân vật được coi là pháp lực vô biên, vậy mà cũng bị bảy người luyện hóa thành thạch trụ. Vô tận tuế nguyệt qua đi, bảy người vẫn sống đến giờ, không hiểu họmạnh đến mức nào. Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư ngẩng ngơ nhìn thông thiên thất trụ. Quanh đó, mấy thiếu nữ kiên nhẫn giới thiệu tình huống, tức thì chúngđều kinh hãi y như Thần Nam. Mặt biển bình tĩnh dần dậy sóng, bảy ngọn thạch trụ vươn lên mây xanh phát ra hào quang xạ xuống mặt biển, sóng thần vô tận dâng trào khiến cảhải vực sôi lên. Quái sự xảy ra sau đó, từng đại sóng lớn bay lên không, hóa thành các loại thần binh lợi nhận: có cự phủ dài cả chục trượng, cự kiếm trăm trượng,toàn bộ do nước biển hóa thành nhưng lại sáng lấp lánh như tinh thiết thần binh chân chính. Tuy cách rất xa nhưng bọn Thần Nam cảm giác được số binh khí do nước biển hóa thành này đáng sợ thế nào, quyết không kém hơn thần binh lợinhận thật sự. Giá trị của thần binh nằm trong tay người sử sụng, nếu tu luyện giả đủ mạnh, một cọng cỏ cũng thắng được thần kiếm, đương nhiên binh khí donước biển ngưng tụ thành được bảy nhân vật trong truyền thuyết truyền linh hồn vào, đã vượt hơn thần binh lợi nhận, trở thành bảo vật trân quý. Cự kiếm, thần phủ, trường đao… mấy chục cây binh khí phát ra ánh sáng lãnh liệt, hóa thành từng dải sáng bổ vào thạch trụ, từng đóa hoa lửabùng lên, như sao bằng vắt ngang mặt biển. Số binh khí ẩn chứa sức mạnh kinh hồn, có thể sánh với thần vật này không thể lay động được bảy ngọn thạch trụ, chỉ biết dựa vào lực va đậpmãnh liệt, chém tan điểm điểm hỏa tinh, coi như vô dụng. Nếu trong thạch trụ thật sự phong ấn bảy Thái cổ nhân vật, ắt phải kinh hãi trước ý chí của họ. Vô tận tuế nguyệt đã qua mà họ chưa buông xuôi,vẫn dùng cách có công hiệu cực chậm này để phá thánh sơn, tinh thần đáng kính không kém gì truyền ngôn Ngu Công dời núi, mài chày sắt thànhkim. Nên nhớ năm xưa đó là bảy tòa thánh sơn vô cùng cao lớn, từ Thái cổ đến nay, trải qua dâu bể, năm tháng dài lâu đã mài thành thạch trụ, buộcngười ta phải bội phục. Ý chí kiên cường, tính cách bất khuất khiến bảy nhân vật này sau cùng cũng thấy được hi vọng thoát khốn.“Đó có phải ẩn hoạn khiến ta bất an?” Thần Nam lẩm bẩm. “Ầm.”Sóng dâng ngút trời. Tiếng hú vang vọng từ trong một căn thạch trụ bùng lên khiến cả hải vực rung động, ngàn tầng sóng dâng cao nhưng tiếng hú lại áp chế được tiếngbiển gào, trời đêm liên tục rung chuyển. Sáu cây thạch trụ khác cũng như cự nhân đang ngủ tỉnh dậy, phát ra tiếng hú mạnh hơn cả nước biển cuồng bạo, tiếng biển gầm so với họ khácnào tiếng nhạc vui tai. Thần Nam cảm giác rõ ràng linh hồn chấn động, nỗi sợ từ đáy sau linh hồn dâng lên.Không sai, tâm linh cảm ứng trước đây của hắn có liên quan đến tình cảnh này. Hiện tại hắn đã khẳng định được.Bảy tiếng hú kéo dài nửa khắc mới dừng, bảy cây thạch trụ vẫn sáng chói như trước, chiếu rọi thiên địa, mấy chục món binh khí chém loạn, ngoài ra không có gì khác thường.Long Vũ lộ vẻ hồ nghi: “Xưa nay chưa từng có tiếng hú. Chuyện này…e là bảy Thái cổ nhân vật thật sự muốn đột phá phong ấn.” Thần Nam rảo bước tiến tới, đến bờ biển cạnh hoa đảo, đứng ở cự ly gần nhất quan sát thạch trụ, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư vànhiều người nữa cũng tới, lặng lẽ quan sát thông thiên thất trụ. Bảy đạo hào quang chói lòa đột nhiên phát ra, bảy thân ảnh mơ hồ thoạt ẩn thoạt hiện trong thạch trụ khiến người hoa đảo đại loạn.“Mau đi bẩm báo tổ sư!” Mấy người nhắm thẳng trung ương hoa đảo chạy đi, kỳ thật không cần họ bẩm báo, lẽ nào tiếng hú vừa nãy không kinh động cao thủ trên đảo?Trên một ngọn núi thấp ở giữa hoa đảo có bốn lão nhân đang đứng, họ đều lo lắng, chăm chú quan sát thông thiên thất trụ.

“Lẽ nào nhân vật bị phong ấn sắp thoát ra?”“Không ngờ lại phát sinh trong thời đại của chúng ta.” “Mấy ngày tới phải cho các đệ tử trẻ tuổi đi hết, để lại mấy lão bất tử chúng ta bồi táng là được. Không biết khi thất nhân xuất thế sẽ ảnh hưởng thếnào đến lục địa đang loạn lên, nhưng mong là không có gì nghiêm trọng.” “Thời gian quá lâu rồi, bảy người là những nhân vật thế nào, không ai biết nữa, nên chắc không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.”Thần Nam nhìn sóng lớn vỗ bờ và thông thiên thất trụ, nói với Long Vũ: “Những người này, sư môn của muội không đối phó nổi đâu, lại trải qua Vô thiên chi nhật, thiên địa chắc không tìm được ai đối phó được với họ. Ta cảm giác họ mạnh không tưởng tượng nổi, Long Vũ, mau về báo cho sưtổ muội mau an bài đi.” “Vô dụng, họ sẽ không đi đâu.”“Nhưng thế chỉ hi sinh vô vị.” Long Vũ lặng lẽ nhìn bảy cây thông thiên chi trụ sáng chói: “Biết là không thể nên có lúc không nên ngu trung ngoan cố, nhưng đây lại là tinh thần bấtkhuất. Sức một mình muội không làm được gì, nhưng nếu không dám làm gì ắt hi vọng cũng mất luôn, mấy vị tổ sư không thể thoái lui.” Bóng dáng trong bảy cây thạch trụ rõ dần, nhưng cũng với những cao thủ đứng ở cự ly rất gần trên hoa đảo, vận dụng thiên nhãn thông mới nhìnđược. Những thạch trụ cao tận mây xanh, đường kính mấy trăm trượng, nhưng có thân ảnh ở lõi đang hiển hiện dần nên cổ lão thạch trụ phảng phất dầntrong suốt. Một nam tử cao lớn, thân cao chừng một trượng, đầy sức mạnh mang tính bùng nổ, cơ nhục cuồn cuộn, làn da màu cổ đồng như được tôi luyệntrăm ngàn lần. Cơ nhục của y không phải gồ lên kiểu đã man mà gần như hoàn mỹ, thể phách hữu lực mà thon thả.Mái tóc đen dài rũ xuống như thác nước, che trước mặt và sau lưng, mắt nhắm tịt nhưng phảng phất phát ra hai đạo hào quang lăng lệ, khiến những ai nhìn y đều kinh tâm động phách!Đó là vô hình khí chất, bất diệt chiến ý vượt thiên cổ. Cổ lão chiến bào rách nát chỉ che được từ bụng trở xuống bị huyết thủy nhuộm đỏ, nhìn mà kinh tâm, chắc từ rất xa xưa, y từng tung hoành chémgiết, máu nhuộm chiến bào. Những người bị y giết, đương nhiên là Thái cổ cường giả cấp cao. Bất diệt chiến ý dâng tràn là nguyên nhân trọng yếu khiến y thiên cổ bất diệtTay y cầm một thanh cổ lão chiến mâu rỉ sét, cán mâu chống xuống đất, vết rỉ hoen hiện rõ, mũi mâu chỉ lên trời, ảm đạm vô quang. Cây thanh đồng cổ mâu không hề sáng chói nhưng xuyên qua thạch trụ phát ra sát khí khiến ai nấy rùng mình.Người và mâu từ Thái cổ tồn tại đến nay phát ra khí tức khôn tả, như cổ lão hóa thạch, lại như bất diệt chi thể chiến ý lăng vân. Đó là tổ hợp mâu thuẫn, chiến y rách nát nhuộm máu, thân thể cao lớn, cổ lão chiến mâu rỉ sét… tạo thành một bức tranh vô cùng chấn động.“Kia là… kia là…” Long Bảo Bảo đột nhiên hô lên kinh hãi. Hào quang sáng rực, quang ảnh lóe lên bên trái nam tử cầm cổ lão chiến mâu, một thớt chiến mã cao lớn thần tuấn dần lộ rõ. Chiến mã vô cùngcao lớn, hơn nam tử một chiếc đầu, nó cũng nhắm mắt, toàn thân nhuộm máu thành màu đỏ sậm, khó lòng nhận ra màu lông thật sự. “Thần dạy, nó… nó vẫn sống, từ Thái cổ phong ấn đến giờ mà không chết.”“Thiên mã!” Tử Kim thần long gào to. Quả là một truyền kì thần thoại, bị phong ấn vô tận tuế nguyệt mà bản thân nguyên lành, lại giữ cho Thiên mã còn sống.Tuy không nhận ra nhân vật trong sáu cây thông thiên thạch trụ nhưng khí chất họ chắc chắn không kém hơn người này. Tình cảnh vô cùng đáng sợ, Thần Nam hoài nghi, dù Ma Chủ quay lại, tu vi khôi phục đỉnh cao, liệu có đánh bại được ai trong bảy người không?Trực giác cho hắn biết bảy người này siêu việt vô cùng. Những người này có lai lịch thế nào?Quả là một việc vô cùng đáng sợ. Cùng lúc, đột nhiên tinh quang lé sáng trên trời, nguyệt hoa như nước rải xuống.“A, tinh quang, nguyệt quang đều tán loạn hết rồi.” Long Vũ hô lên kinh hãi. Mọi đệ tử trên hoa đảo cũng hô vang, tựa hồ dự cảm được sẽ có sự tình đáng sợ phát sinh.“Long Vũ, chuyện gì vậy?” Thần Nam hỏi. “Bắc đẩu thất tinh Thái cổ cấm kị đại trận phong ấn thất thánh sơn, giam giữ bảy Thái cổ nhân vật, đại trận quanh năm vận chuyển, cùng bắc đẩuthất tinh trên trời kết hợp. Đồng thời sao sáng trên trời dùng tinh thần chi lực liên tục tụ xuống mặt biển cung cấp cho Thái cổ đại trận. Nhưng mỗivạn năm, Thái cổ cấm kị đại trận lại dừng trong khoảnh khắc bởi tinh quang trên trời tán loạn, không cung cấp năng lượng cho cổ trận được.” Thần Nam đã hiểu, chỉ khoảng khắc ngắn ngủi này, cổ trận mất hiệu dụng, sức mạnh phong ấn thấp nhất. Nếu là lúc luân hồi trong vạn năm ắtkhông vấn đề gì nhưng giờ thánh sơn đã tiêu ma thành bảy ngọn thạch trụ. Thánh sơn được coi là thần ma không hủy nổi mà cũng thế, chỉ e khôngáp chế nổi bảy cường giả nữa. Cần phải dùng sức mạnh sao trời trấn áp phong ấn bảy người, quả thật đáng sợ.“Đệ tử Phiêu Diêu phong tập trung hết đến đây.” Mấy vị tổ sư ở trung ương hoa đảo gào lên gấp gáp.Bóng người lấp loáng, mọi đệ tử nhanh chóng lao tới. Bọn Thần Nam cũng bám theo.Trên ngọn núi thấy, một lão nhân mập ú quát lớn: “Giờ ta phát tổ sư lệnh, mọi đệ tử mau rời khỏi Phiêu Diêu phong, càng xa càng tốt, trong vòng nửa tháng không được quay lại.”Lúc này Thần Nam không cảm thấy buồn cười trước thân thể béo phì của lão nhân là lộ ra kính ý sâu sắc, lão đã quyết tử nên muốn môn đồ đi hết để giữ mạng.“Không, cùng tồn vong với tổ sư.” “Cùng tồn vong với Phiêu Diêu phong.”“Cùng tồn vong với sư môn.” Mọi đệ tử chảy nước mắt hét lên.

“Ngu xuẩn!” Lão nhân đại nộ: “Ta lệnh cho các ngươi đi thật xa, bằng không ta lập tức tự tuyệt trước mặt các ngươi. Mau đi, còn không đi ta chếtngay đây.” Lão nhân giơ cao bàn tay, nhắm thẳng vào thiên linh cái. Tiếng khóc vang lên khắp đảo, các đệ tử lưu luyến quay đầu rồi mới đi.Tinh quang lấp lánh, bảy ngọn thông thiên thạch trụ rung lên kịch liệt, cả hải vực đều sôi lên, không chỉ chín tòa chủ đảo lắc lư mà hoa đảo cũng bần bật.“Bay hết đi cho ta, những ai tu vi cao thâm không thể dìu đệ tử bay đi, định bức tử ta sao? Hành động mau lên cho ta.” Lão nhân quát vang. Mọi đệ tử trẻ tuổi gào khóc bay về phái xa.Đệ tử trẻ tuổi đi hết rồi, trên ngọn núi ngoài mấy vị lão nhân còn hơn hai mươi trung niên nhân. Lão nhân quát: “Các ngươi cũng đi, mấy lão bất tử chúng ta ở lại là đủ. Còn người là còn hi vọng, hạt giống, Phiêu Diêu phong không thể đứtmạch từ đây, tương lai của Phiêu Diêu phong phải dựa vào các ngươi.” Sau cùng, mười hai trung niên nhân ra đi, mười ba người khác thà chết cũng không cất bước.Thần Nam kéo Long Vũ nhuốm lệ sầu thương cùng Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư bay lên, rời xa hoa đảo. Chỉ khoảnh khắc mà thay đổi lịch sử, thay đổi lịch sử tam giới.Vô hạn tinh quang sáng rực, thiên địa trắng xóa, không chỉ Thái cổ cấm kị đại trận đình chỉ, một việc đáng sợ hơn xảy ra. Tinh thần chi quang không còn là sức mạnh áp chế Thái cổ thất vị nhân vật mà trở thành trợ lực cho họ thoát khốn.Bảy cường giả có thông thiên pháp lực đã tụ vô tận tinh quang lại những dải sáng đánh vào thông thiên thạch trụ. Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vạn dặm mặt biển dậy sóng ngút trời, nước biển chạm tới mây cao.Đại sự kiện thay đổi lịch sử tam giới đột ngột phát sinh. Bảy Thái cổ nhân vật trong truyền thuyết phá được bảy cây thông thiên thạch trụ, phong ấn qua vô tận tuế nguyệt lúc này tan vỡ.Bảy tiếng hú vang động, tiếng biển gầm vạn dặm bị áp chế, thiên địa chỉ còn tiếng gầm chấn động màng tai, bảy vị Thái cổ chiến thần phá được phong ấn đứng trên không.Ai nấy chiến ý ngút ngàn, trên mình khoác cổ lão huyết y rách nát, tay cầm thanh đồng cổ binh rỉ sét, ngửa mặt hú vang liên tục, mái tóc tung bay cuồng loạn.“Ầm, ầm, ầm…” Ngàn vạn tầng sóng dấy lên, bảy tòa hải đảo sụp đổ, chúng bị tiếng gầm hủy diệt.Sáu bóng người hóa thành hào quang kinh nhân bay về sáu hướng. Thần Nam nhìn rõ dung mạo của nam tử ở lại, y cầm thanh đồng cổ mâu rỉ sét, cưỡi trên lưng Thiên mã nhuộm máu, lạnh lùng nhìn xuống hoa đảo.Tổ sư Phiêu Diêu phong và mấy vị lão nhân giận dữ bay lên. Sau lưng họ, hơn mười trung niên cũng bám theo. Thần Nam kéo Long Vũ về lướt về chân trời nhưng không đi quá xa, vận dụng thiên nhãn thông chú thị tình hình, hắn biết bi kịch sắp diễn ra dù mấylão nhân kia cực mạnh. Tổ sư Phiêu Diêu phong dấy lên thiên địa nguyên khí kinh hồn, như vì sao băng lao tới, xuất ra ngàn tầng kiếm khí bổ vào nhân vật cưỡi Thiên mã.Nam tử cầm thanh đồng cổ mâu ngồi nguyên trên lưng Thiên mã, không hề động đậy, mặc mọi làn kiếm khí lao vào mình mà không hề biến sắc. Các cao thủ Phiêu Diêu phong đều lộ vẻ vui mừng, chưởng môn tổ sư là một cao thủ Thần Hoàng, dù thiên giai cao thủ mà đứng yên chịu đòn tấtnhục thể cũng khó giữ. Nhưng sự tình vượt xa ý liệu, ngàn vạn đạo kiếm khí kinh hồn bổ trúng nam tử từ phong ấn tuyệt địa tiến ra.Hào quang tan hết vào thể nội y như mưa xuân thấm vào đất khô hạn. Cao thủ Phiêu Diêu phong cả kinh.“Phập.” Huyết quang lóe lên, nam tử ngồi trên lưng Thiên mã khẽ vung chiến mâu liền xuyên qua ngực Thần Hoàng cao thủ, nhanh hơn cả chớp.Huyết vũ rải rác, tổ sư Phiêu Diêu phong tan thây, tịch diệt lập tức. Mọi cao thủ hô lên đau đớn, mười mấy người cùng lao lên.Nhưng trận chiến tàn khốc hơn họ tưởng tượng. Thái cổ nam tử không hề phát ra dao động, cũng không có hào quang năng lượng lóe sáng, múa binh khí như võ giả tầm thường nhất trên Nhângian, những mỗi đòn lại xuyên ngực một cao thủ Phiêu Diêu phong khiến họ tịch diệt. Máu nhuộm đỏ bầu trời, những cường giả mạnh nhất Phiêu Diêu phong thoáng chốc đều bị Thái cổ nhân vật quét sạch.Thái cổ nhân vật trong truyền thuyết không hề biến sắc, như lòng giếng trầm tịch vạn năm, tựa hồ tất cả đều không đáng gì. Ngoài xa Long Vũ mắt nhòe lệ, khóc không thành tiếng.Thần Nam lẩm bẩm: “Đáng sợ thật, Thần Hoàng cũng không chống nổi một đòn, không phát ra dao động nguyên khí uy bá thiên địa như Ma Chủ, đơn giản là một võ giả nhưng diệt hết tất cả, lẽ nào bảy người này mở ra một tu luyện lĩnh vực mới.”Trên tầng không đại dương, nhiều đệ tử Phiêu Diêu phong không đi xa, họ tận mắt thấy sư môn cao thủ thảm bại, một Thần Hoàng và ba Thần Vương bị diệt nhanh như sâu kiến.Mối thù này báo thế nào, bằng cách nào? Dù khổ tu cả đời cũng khó vươn tới cảnh giới này.Con người đều có huyết tính, không ít đệ tử quay lại, gầm vang lao vào Thái cổ nam tử, bao quát mười hai vị trung niên cao thủ! Nhưng trận chiến không cân sức, đơn giản là một trường đồ sát, Thái cổ nam tử ngoài múa cổ mâu, hoàn toàn không làm gì nữa, nhanh chóngxuyên qua ngực tất cả, máu phun ào ào. Diệt gọn tất cả, Thái cổ nam tử ngồi yên trên lưng ngựa, trầm tịch như hóa thạch.Đột nhiên, hoa đảo dưới chân y vỡ tung, vô tận thảo mộc tinh hoa và thiên địa nguyên khí tràn vào thân thể y. Y như một hắc động không đáy hút hết thiên địa tinh khí!“Đáng sợ thật, là một tu luyện lĩnh vực mới.” Thần Nam ở ngoài xa lặng lẽ quan sát, lẩm bẩm: “Lẽ nào sóng gió ở đây sẽ quét qua lục địa? Là họ? Tựa hồ phải mà không phải?”

Chương 301: Thương Thiên chết, Hoàng Thiên được lập Thái cổ nam tử hùng mạnh mặc huyết y rách nát, cầm thanh đồng cổ mâu, cưỡi thêm mã nhuộm đỏ huyết tích, đứng sừng sững trên không hóa thạch, không hề có dao động năng lượng truyền ra.Nhưng từ chung quanh vô tận thiên địa nguyên khí rung động, đổ về phía y như vạn lưu quy tông. Y không hề có dao động năng lượng, không có ý tụ tập thiên địa nguyên khí nhưng thảo mộc tinh khí và nhật nguyệt tinh hoa lại không chịu khốngchế, tự động đổ về. Hoa đảo vỡ tan, hoa cỏ trên bề mặt điêu linh, thoáng chốc hóa thành từng dòng sáng bay lên không, nhập vào thể nội nam tử.Ngoài xa, Tử Kim thần long than oán: “Long Hoàng trên cao, đây… đây là bậc thầy phạm tội. Có chặt hết trúc cũng không ghi nổi, bao nhiêu là thiên tài địa bảo, trời ơi, cho lão long một nửa, không, hai thành là được rồi. Trời ạ, tên khốn trời đánh.”“Thần dạy, ta khó chịu quá… vừa nãy ta nên ăn nhiều một chút.” Long Bảo Bảo lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối. Không chỉ tiên quả viên mà cả hoa đảo không còn nữa, hoàn toàn biến mất khỏi mặt biển phẳng lặng.Thần Nam không thể đoán ra nam tử dùng năng lượng gì mà không có dao động xuất ra, chỉ có vô tận thiên địa nguyên khí tràn tới rồi hải đảo sụp đổ.Đến giờ, Phiêu Diêu phong và mọi cổ trận pháp trên đó đều tan biến, tinh không rực rỡ và mặt biển vô tận lộ ra dưới sắc trời đêm. Lúc này biển động ầm ầm, sóng dâng ngút trời, thiên địa nguyên khí kịch liệt dao động nên mặt biển không còn yên ả.Nam tử hệt như một hắc động không đáy, điên cuồng hút lấy nguyên khí chung quanh, cuối cùng tạo thành biển động. Cường giả siêu tuyệt.Chỉ đứng bất động cũng tạo thành phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc. Long Vũ lau khô nước mắt: “Hắn đang điên cuồng hút thiên địa nguyên khí, từ Thái cổ đến nay, hắn vẫn không ngừng tu luyện mà thể nội trốngkhông, khó mà tưởng tượng được phải hút bao nhiêu thiên địa tinh khí.” Nàng nói không sai, Thái cổ nam tử như một tòa động không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy.Sau cùng mặt biển cuộn sóng cũng bị ảnh hưởng, từ lãng hoa xạ ra đạo đạo thần mang, tinh khí trong nước biển cũng bị hút lên điên cuồng. Trong nước biển có ngàn vạn sinh vật, giờ bị hủy diệt, thoáng chốc đã mất đi nguồn sống tinh khí nên dần ngột ngạt rồi nổ tung.Mọi sinh vật đều thành đối tượng cướp đoạt của Thái cổ nam tử, vô tận sinh mệnh chi năng từ hải dương bay lên, nhanh chóng tụ tập vào chỗ y đứng.Cảnh tượng dưới biển lại không nỡ nhìn, nhỏ như tôm của cho đến những con cá, hải giao to lớn cả trăm trượng, đều nổi tử thi lên mặt biển, huyết nhục khô cạn, sinh mệnh chi năng mất sạch, trôi nổi trên mặt nước.Nhìn từ xa, mặt biển bị tử thi bao phủ, hải vực ngàn dặm đã thành một vùng biển chết chóc. Khung cảnh đáng sợ.Mặt biển không còn tí sinh khí nào. Ngoài xa, bọn Thần Nam, Long Vũ, Long Bảo Bảo nếu không nhờ tu vi trác tuyệt, chắc sinh mệnh chi năng cũng bị cướp đoạt.Cổ Tư hoảng sợ: “Nhân vật cỡ này đáng sợ thật, không cảm ứng được năng lượng dao động nhưng lại cảm thụ thấy chỗ đáng sợ của hắn.” Mặt biển không đủ đáp ứng Thái cổ nam tử, tinh không thành đối tượng cướp đoạt của y. Ánh tinh quang rực rỡ rải xuống, vốn khiến cho hải vựcđượm vẻ nhu hòa, nhưng giờ đây cũng bị cướp đoạt. Tinh quang bị bẻ cong, toàn bộ ánh sáng tập trung vào phương vị có Thái cổ nam tử.Từ xa nhìn lại, khung cảnh quả thật tà dị mà đáng sợ. Mấy trăm trượng tinh không rực rỡ rải ánh sáng xuống mặt biển tan biến sạch, tụ vào nam tử, tầng không thấp trở nên hắc ám.Thái cổ nam tử bá đạo khủng khiếp, ngay cả tinh quang không thoát khỏi tay y. Lúc đó, bọn Thần Nam đứng hoàn toàn trong bóng đêm bởi mọi tia sáng bị nam tử hút hết. Tinh quang rợp trời tụ thành một quang trụ khổng lồ, nốiliền với thân thể y, vô tận tinh thần chi lực chảy vào thể nội. Thần Nam không tưởng tượng nổi nam tử mạnh đến mức nào, bất quá hắn biết y đủ tư cách đấu với Ma Chủ nên rất mong chờ có ngày hai caothủ đạt đỉnh cao đấu nhau một phen, đương nhiên đó là một trận chiến thiên cổ. Tiếc rằng hiện tại Ma Chủ đã ở đệ tam giới.Dưới màn đên, mặt biển dần bình tĩnh lại, tôm tép cua cá phơi xác đầy trên biển, tử khí trầm trầm khiến vùng biển này thật sự trở thành tử hải. Tinh thần chi lực hùng hậu vô biên, suốt cả đêm Thái cổ nam tử bất động, đứng trên hư không như hóa thạch mặc cho vô tận tinh quang tiến vàothể nội. Mãi lúc lê minh tràn đến, tia tinh quang sau cùng tan đi, nam tử mới động đậy. Y ngồi trên lưng Thiên mã, mở bừng mắt, trong nháy mắt hai đạo sétmàu tím chẻ đôi mặt biển thành hai rãnh sâu hoắm, nước biển dạt sang hai bên. Tử điện tan đi, hai mắt nam tử trở lại bình thường.Ngoài xa, bọn Thần Nam thầm kinh dị, lần đầu tiên họ nhìn thấy trong mắt đối phương: màu tím sẫm, sâu hun hút, dù cách rất xa vẫn cảm nhận được sức mạnh thần dị.“Hiện tại chúng ta không địch nổi y, căn bản không phải địch thủ.” Thần Nam cảm thán, song phương chênh nhau quá xa. Những họ không dám đấu với Thái cổ nam tử, không có nghĩa người khác không dám.Không ít đệ tử trẻ tuổi của Phiêu Diêu phong không đào tẩu, đứng ngoài xa quan sát đối phương, mấy lần định lao tới nhưng bị thiên địa tinh khí cực mạnh cản lại. Hiện tại mười mấy người lao tới nhanh như chớp.Long Vũ và Thần Nam cùng lắc đầu, dũng khí là tốt nhưng giờ không phải lúc nhiệt huyết xung động. Mười mấy người nhanh chóng tới trước mặt Thái cổ nam tử, nhưng lần này y không khai sát giới, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám người của Phiêu Diêuphong, trong mắt thương tang nhìn về lục địa phía xa, đoạn cưỡi Thiên mã toan bay đi. Đệ tử Phiêu Diêu phong kích nộ liễu, cảm giác bị coi thường, đồng loạt phát ra kiếm khí.Thái cổ nam tử vẫn không thèm nhìn tới, cưỡi Thiên mã tiến lên, mặc cho trăm đạo kiếm mang chém vào người. Thiên mã lướt qua như tia chớp, tan biến vào cuối chân trời.

Năm đệ tử bị Thiên mã đạp thành tương thịt, bốn người khác trọng thương, chỉ có ba người không sao.Đó… hoàn toàn ơ hờ mà thực hiện, nam tử cơ hồ coi họ là mấy ngọn cỏ bên đường, trực tiếp giục ngựa lướt qua. Quả là tuyệt đối cường giả, không buồn để ý những thứ nhỏ xíu như kiến cỏ, có coi đám đệ tử Phiêu Diêu phong ra gì.Thậm chí, Tử Kim thần long ở xa bị Thái cổ nam tử liếc qua mà cũng có cảm giác tượng tự. Lão du côn giận dữ kêu ầm lên: “Tên Thái cổ lão hỗn đản, nhãn thần kiểu gì vậy, lại coi ta như không, lẽ nào ngươi coi ta thật sự là ngọn cỏ, con cá?”“Có bản sự thì đuổi theo mà nói, gào hét sau lưng người ta thì có ra thể thống gì.” Thần Nam đả kích. “Ta không đuổi được, con ngựa kia nhanh quá.”Thần Nam lại nhìn về hướng lục địa: “E rằng Nhân gian sẽ có đại biến phát sinh, chúng ta về thôi.” Nhưng họ vẫn phải chậm lại hai ngày, bởi Long Vũ cảm thương, muốn tế bái sư môn, cùng an bài cho các sư huynh muội sống sót.Sau biến cố này, tinh anh cao thủ của Phiêu Diêu phong tổn thất hết. Hai ngày sau, Long Vũ mới dẹp nỗi đau cùng Thần Nam lên đường.Lúc họ vào lục địa liền thấy ngay quái sự. Chỉ trong hai ngày mà xảy ra những việc động trời.Bảy vị thần bí cao thủ tung hoành thiên địa, không ai chống nổi. Bảy người không đi cùng nhau mà xuất hiện phân tán khắp nơi.Không ai hiểu họ nói gì nhưng một vài cao thủ tu luyện giới căn cứ vào thần thức dao động mà hiểu được. Bảy người cùng muốn tìm một tàn phá thế giới!Họ không hề có dao động năng lượng, chỉ như võ giả bình thường múa may binh khí, ban đầu các nhân sĩ tu luyện giới không coi họ vào đâu, thậm chí có người đến gây hấn. Kết quả, bảy Huyền giới tan tành, gây thành sự kiện thảm khốc, mọi năng lượng của Huyền giới vỡ tan đều bị họ hấpthu. Nơi Huyền giới tọa lạc hóa thành sa mạc, thảo mộc khô kiệt, động vật bỏ mạng, trở thành một vùng tử địa. Thần Nam nghe xong liền biết ngay không ổn, trên đời có mấy tàn phá thế giới? Không phải phụ thân hắn từng lấy được một sao? Hiện tại đã hóathành một phiến đại thiên địa, liên thông với Thiên giới và Nhân gian. Bảy Thái cổ nhân vật gấp rút tìm kiếm, thật ra vì bí mật gì? Lẽ nào tàn phá thế giới ẩn chứa sức mạnh khiến họ động tâm?Thần Nam không thể đoán được ý nghĩ thật sự của họ, bởi lúc đó họ đang gây loạn trên Thiên giới. “Những người Ma Chủ dự cảm sẽ xuất hiện, có bảy người này không?” Thần Nam nghĩ tới liền lẩm bẩm: “Bảy người mạnh như vậy mà Ma Chủ lạiđến đệ tam giới trước, bỏ qua những nguy hại bảy người tạo ra, lẽ nào tại đệ tam giới còn có việc quan trọng hơn?” Hắn đưa Long Vũ đến Côn Luân Huyền giới rồi một mình rời đi, không mang theo cả Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long. Hắn muốn chạm vào bảyThái cổ nhân vật, có Thần Vương dực rồi, nếu cẩn thận một chút ắt được bình an. Nhưng hắn chưa bay khỏi Yêu tộc thánh địa, chưa ra khỏi Côn Luân sơn đã phải dừng lại trên tàng không một tòa trà hoa cốc.Trong cố bốn mặt là núi, cảnh sắc ưu mĩ, một dòng suối xanh trọng chảy róc rách vui tai ra phía ngoài cốc. Khắp nơi nở đầy hoa trà, từng đóa hoa lấp lánh như ngọc, hương thơm ngào ngạt, thấm vào tâm tì khiến người ta say mê.Nhưng Thần Nam không có thời gian say sưa, hắn thấy Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, cầm thanh đồng cổ mâu rỉ sét đứng bất động trên không, đang nhìn hai nữ tử trẻ tuổi trong trà hoa cốc.Hai vị tiên tử dung mạo thanh lệ thoát tục, được hoa trà ánh xạ càng tô thêm vẻ xuất trần, chính thị Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền. Vì bảy vị cường giả xuất thế, thiên địa bất an mà hai người kết thúc kế hoạch viễn du, vừa về Côn Luân Huyền giới, thấy nơi đây cảnh sắc tú mĩ,định vào thưởng hoa không ngờ gặp ngay nam tử cầm mâu. Cũng may họ gặp nam tử ở đây, bằng không đối phương sẽ dựa vào linh thức cảm ứng tìm đến Côn Luân Huyền giới, ắt hủy diệt hết Yêu tộc thánhđịa. Nam tử nói bằng ngôn ngữ không ai nghe được, nhưng Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh dựa vào thần thức dao động mà hiểu ý tứ.“Nói, các ngươi có biết tàn phá thế giới?” Hai tiên tử là nhân vật cỡ nào, hai ngày nay đã biết tin tức về bảy vị bất thế cường giả, đương nhiên đoán ra thân phận nam tử.“Thế giới tàn phá liên thông với Nhân gian, Thiên giới, đi về phía tây ngươi sẽ thấy một vùng thiên địa rộng lớn, đó từng là tàn phá thế giới.” Mái tóc đen nhánh của Thái cổ nam tử tung bay cuồng loạn, đôi mắt sáng lên kinh nhân, thể phách cường kiện màu đồng cổ lóe lên bảo quang, ẩndưới lớp huyết y rách nát càng sáng chói hơn. “Hoàng Thiên ở đâu?” Y hỏi tiếp, ngôn ngữ tựa hồ phi thường kích động.“Cái gì mà Hoàng Thiên?” Hiển nhiên hai nữ tử không biết y muốn hỏi gì. “Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên phải được lập, chúng ta đã giết Thương Thiên, để Hoàng Thiên lại cho mấy kẻ đó phong ấn…”Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh nhìn nhau, tuy không hiểu ngọn ngành nhưng cảm giác được đó là đại sự kiện chấn kinh thiên cổ sắp được nam tử thố lộ. Chương 302: Giết Thiên - Báo thù Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên phải được lập. Câu này không chỉ khiến Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh kinh ngạc, ngay cả Thần Nam mới tới cũng thấy nhiệt huyết sôi lên, Thái cổ nam tử thật ra làngười thế nào, mà giết được cả Thương Thiên?Có dạng tồn tại như “Thiên” thật sao? Thật ra là loại sinh mệnh gì? Có lẽ “Thương Thiên” chỉ là hiệu xưng của cường giả? Nhưng theo thần thái, ngôn ngữ của y, Thương Thiên mà y nói chắc chắn là “Thiên”. Thế giới này điên cuồng rồi, lại có cả người đủ khả năng giếtđược sinh mệnh như “Thiên.”Trong thoáng chốc, Thần Nam nhớ lại lời Vô Danh thần ma nói trong tử vong tuyệt địa, “Thiên” bị “Ma” khóa chặt tại Nhân gian. Ma, tất nhiên chỉ Ma Chủ, vậy “Thiên” chỉ ai? Lẽ nào là Hoàng Thiên mà Thái cổ nam tử nói tới?Câu vừa nãy của Thái cổ nam tử lộ ra rất nhiều tin tức, bọn họ giết Thương Thiên, Hoàng Thiên liền lên ngôi vị, rồi Hoàng Thiên bị một một nhómcao thủ phong ấn. Như vậy, bảy Thái cổ nhân vật phá tan tòa thánh sơn, phá phong ấn mà ra có phải những người từng liên thủ với Ma Chủ? Họ từng gây ra nhữngviệc ảnh hưởng khắp thiên địa?“Chúng ta không biết Hoàng Thiên, ngươi… thật ra là ai?” Đạm Đài Tuyền kinh nghi bất định, dù nàng ta tâm tư cẩn mật, mưu lược hơn người nhưng nghe Thái cổ nam tử nói xong cũng không giữ nổi bình tĩnh.Thái cổ nam tử bất động như hóa thạch từ thời tuyên cổ, hồi lâu mới đưa thanh đồng cổ mâu đầy vết rỉ sét chỉ vào Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh.Ngoài xa, Thần Nam rúng động, không kịp nghĩ ngợi gì, thi triển Thần Vương dực bay tới, chặn trước mặt nhị nữ. Tuy một trong hai người không phải Vũ Hinh chân chính nhưng hắn cũng không muốn nàng bị thương tổn. Toàn bộ hi vọng khiến Vũ Hinh sống lại đều được gửi gắm lên mình

nàng.Thái cổ nam tử ngồi bất động trên lưng Thiên mã, thanh đồng cổ mâu trong tay vẫn chỉ thẳng tới, không hề có dao động năng lượng nhưng ThầnNam vẫn thấy áp lực vô hình ép tới. Đó không phải là áp lực của sức mạnh mà thuộc về lĩnh vực tinh thần, là “thế” tự nhiên tồn tại của đối phương. Không sai, nó thuộc về tinh thầnnhưng lại vượt hơn tinh thần.“Hoàng Thiên…” Hồi lâu, Thái cổ nam tử mới lên tiếng nói ra hai chữ, bọn Thần Nam hiểu được nhờ vào tinh thần dao động.Trong lúc này, Thần Nam vô cùng trấn định, bình tĩnh lên tiếng: “Chúng ta không biết Hoàng Thiên ngươi nói đến ở đâu, có hỏi hết mọi người trênđời, chắc cũng không ai biết. Chúng ta chỉ biết tàn phá thế giới ở một nơi tại Tây phương, có thông đạo nối với Nhân gian giới.” Sau cùng Thái cổ nam tử thu thanh đồng cổ mâu rỉ sét lại, không nhìn họ mà kéo cương Thiên mã. Tiếng hí vang vọng, Thiên mã nhảy lên, đưa ybay lên không, mái tóc đen dài bay theo gió, chiến y màu máu rung lên phần phật.Thái cổ nam tử giục ngựa biến mất vào chân trời phía tây. Bảy Thái cổ nhân vật giết chết Thương Thiên thật ra có lai lịch thế nào? Thần Nam muốn biết nhưng không có manh mối, chợt hắn vỗ trán, như nhớra gì đó, không muốn cho nhị nữ biết nên vội chào rồi bay vút đi.Cách xa Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh, hắn dừng lại trên một đỉnh núi thấp xanh om, nhanh chóng mở nội thiên địa, mời Tứ tổ và Ngũ tổ ra. Hiện tại thiên giai cao thủ đều bị Ma Chủ cưỡng bức vào đệ tam giới, hai lão bất tử này vì tu vi đã mất nên trở thành hai con cá lọt lưới một cáchhợp pháp. Cả hai tuy không phải là những người già nhất nhưng với tu luyện giới, không mấy ai nhiều tuổi hơn họ.Toàn thân Tứ tổ lấp lánh kim quang, Ngũ tổ như được điêu khắc từ ngọc, cả hai giống hệt hài đồng, khác nào kim oa oa và ngân oa oa. “Tiểu tử vội vội vàng vàng làm cái gì vậy?” Ngũ tổ ngênh ngang hỏi.“Xin hỏi các vị lão tổ có biết chuyện của bọn Ma Chủ không?”“Sao ngươi lại hỏi chuyện này? Ta không có hứng thú với tên điên ấy.” Hiển nhiên cả hai không có hảo cảm với Ma Chủ.“Bởi có đại sự, Phiêu Diêu phong sụp đổ, bảy vị Thái cổ nhân vật xuất thế, cháu cảm giác họ biết Ma Chủ…”“Bịch.” “Bịch.”Hai lão tổ lần lượt ngồi phệt xuống, thần sắc cực kì khó coi.“Hai vị lão tổ tông sao vậy?” Thần Nam hỏi. Tứ tổ và Ngũ tổ ngồi trên mặt cỏ, dụng lực bứt mạnh mấy cọng cỏ.“Tiểu tử… ngươi nói thật chứ?”“Đương nhiên, cháu đã tận mắt thấy, giờ thiên giai cao thủ đều bị Ma Chủ ép vào đệ tam giới, không ai chống nổi bảy Thái cổ nhân vật, cháu muốn hỏi họ ai lịch thế nào.”“Lai lịch họ thế nào chúng ta cũng không biết, chỉ biết là người được thiên cổ Ma Chủ và Thái cổ cấm kị đại thần Độc Cô Bại Thiên mời đến, liênthủ giết chết Thương Thiên.” Thần Nam kinh ngạc: “Thật sự có Thiên? Thương Thiên thật ra là dạng tồn tại nào?”“Chúng ta không biết, trừ những người từng trải qua, ai biết rõ được Thiên là gì? Chỉ là lời đồn thôi, đó là thời đại cực kì hỗn loạn, các cường giảrơi rụng.” “Họ hỏi cháu về tàn phá thế giới cùng Hoàng Thiên…” Thần Nam đem hết những tin tức hắn biết báo cho hai vị lão tổ xem có biết được tin tức gìhữu dụng không.“Đúng rồi.” Ngũ tổ vỗ đùi: “Cháu có biết tàn phá thế giới là chuyện gì không?” “Sao cháu biết được, mong lão tổ nói rõ.”“Tương truyền đó là một thế giới chân thật tồn tại. Đại chiến năm xưa có lẽ… bùng phát ở đó, cả thế giới vì thế mà hủy diệt. Truyền thuyết cho rằngđó là vì bảy người báo thù, tàn phá thế giới do họ lấy được.” “Một thế giới chân thật… lại bị hủy vì chiến trận?” Thần Nam kinh hãi ra mặt.Rồi hắn nhớ lại tàn phá thế giới bị Thần Chiến lấy được, để lại cho hắn sau này nghĩ cách luyện hóa. Nhưng bảy Thái cổ nhân vật xuất hiện, phiềnhà cũng tới. Hắn lại hỏi: “Hoàng Thiên là sao? Vì sao bảy người định tìm y? Y là Thiên?”“Đúng là Thiên.” Hai vị lão tổ đáp với vẻ không chắc: “Thời đại xảy ra chuyện đó quá lâu rồi, nhưng người tham dự đều thủ khẩu như bình, ngoạinhân khó lòng biết được. Tựa hồ việc bảy người bị phong ấn tại Phiêu Diêu phong có liên quan đến Hoàng Thiên… Lại hình như… bọn Ma Chủ cũng nhúng tay vào. Nói chung sự tình phi thường phức tạp, người ngoài không thể hiểu được.”Thần Nam nói: “Họ đã do Ma Chủ mời tới, từng giết cả Thương Thiên thì lần này có lại tự do ắt sẽ không gây phiền phức lớn.”“Không gây phiền? Phiền hà lớn thì có.” Tứ tổ và Ngũ tổ đồng thời tỏ vẻ lo lắng: “Không nói đến việc Ma Chủ lừa họ hay không, cứ nói đến việc hứa cho họ tàn phá thế giới. Hiện tại thế giới này đã nối với Thiên giới và Nhân gian, bảy Thái cổ nhân vật nếu muốn nắm được, ắt không đời nào bỏqua cho hai giới này. Trên thế gian lại không còn thiên giai cao thủ, do bị Ma Chủ mời hết vào đệ tam giới, còn ai ngăn nổi?”Quả là vấn đề cực kì nghiêm trọng, hiện tại e rằng không ai chặn nổi bảy người, Thần Nam cũng lo lắng, lẩm bẩm: “Ma Chủ định làm gì ở đệ tam giới, lẽ nào còn việc quan trọng hơn?”“Tiểu tử ngươi chịu khó ngoan ngoãn chút, đừng có chạy lung tung, bằng không khó giữ tiểu mệnh, bảy người này mà đại khai sát giới, e rằng thếgian lại xuất hiện thêm một tàn phá thế giới.” Trong lúc Thần Nam và hai vị lão tổ bàn bạc, bảy Thái cổ nhân vật thay nhau tiến vào tàn phá thế giới, vốn là tầng địa ngục thứ mười bảy.Họ từng tung hoành thiên địa, đến thế giới này khác nào bảy đạo sấm sét xé toang mỗi thốn không gian, cơ hồ nơi nào cũng thấy tung tích.Bảy người không phải bay lung tung, tựa hồ đang tìm gì đó. Sau cùng nam tử cưỡi Thiên mã cầm thanh đồng cổ mâu lên tiếng: “Tàn phá thế giới bị người ta dùng đại pháp lực cắt mất một phần.”Họ tựa hồ đều tiếc chữ như vàng, mỗi người chỉ nói vài ba chữ.“Tọa tiêu chi môn không ở đây. “ “Chắc tại phiến không gian đó.”“Lấy khí tức của tàn phá thế giới làm manh mối.”“Đi tìm.” Bảy đạo thần quang bay khỏi tàn phá thế giới. Họ tựa hồ phát giác được mục tiêu ở đâu, bay khỏi Tây thổ như bảy đạo hồng mang, lướt về Đôngphương xa xăm.Đương nhiên mục tiêu là Đỗ gia Huyền giới, phiến không gian bị Thần Chiến vạch ra. Thần Nam lấy được tàn phá thế giới, từng tái hiện lại thế giới trước đó mà cảm ngộ thiên địa biến hóa, hiểu được bản tính của tự nhiên, từ đó tìmhiểu bản chất của đại thế giới. Nhưng cũng không đoán nổi sau khi tàn phá thế giới phục nguyên sẽ có biến hóa gì, quyết định làm lần lượt, vì thếĐỗ gia Huyền giới mới sinh ra. Hôm nay đã thành ngày tàn không dự liệu được của Đỗ gia Huyền giới.Thiên Ma đi rồi, họ cho rằng trớ chú mất hiệu lực, bản thân được tự do, dù có địch thủ cỡ Thần Vương như Thần Nam thì đã sao? Họ tin rằng vớitích lũy vạn năm của gia tộc, đối phó với một Thần Vương ắt không thành vấn đề. Nhưng tất cả quá đột nhiên, bảy đạo thần quang lao vào Huyền giới, khiến nguyện vọng và dã tâm của họ triệt để tan tành. Bảy sát thần cầm binhkhí cổ đồng chỉ thực hiện động tác duy nhất với người trong Huyền giới, bất kể tu luyện giả hay bách tính: giết.Trừ vài người ở ngoài thoát được, tất cả bị bảy Thái cổ nhân vật đồ sát sạch sẽ. Họ không hề bộc lộ chút tình cảm nào, mắt không hề nháy, từ không không phải đang giết người mà đang xén lúa.Đỗ gia Huyền giới truyền thừa qua vạn năm, những người tu luyện Thần gia huyền công chừng hai, ba ngàn, còn lại đều là phàm nhân, nhưngkhông ai thoát nạn. Cả Huyền giới hóa thành tử giới.Vùng đất như thế ngoại đào nguyên bị huyết thủy nhuộm đỏ, tử thi đầy rẫy, bảy Thái cổ nhân vật cơ hồ đang nhìn kiến, không mảy may dao động…Thần Nam cùng Tứ tổ và Ngũ tổ đàm luận trong nội thiên địa hơn nửa ngày, căn bản không biết thảm án tại Đỗ gia Huyền giới, càng không biết vùng không gian đó trọng yếu thế nào với bảy người.“Tiểu tử ngươi ngàn vạn lần phải nhớ, giữ mạng là quan trọng, cần thiết phải co đầu rút cổ cũng được.”Hắn không biết nên khóc hay cười với lời khuyên thực lòng của hai lão tổ, đứng dậy toan rời đi. Lúc hắn mở nội thiên địa, định thoát ra, một đạo quang ảnh loáng lên, hắn kêu lên không ổn, vội dùng Thần Vương dực đuổi theo.“Đạm Đài Tuyền…khổ rồi.” Thần Nam nhìn rõ quang ảnh, tức thì minh bạch mọi sự.Đồng thời một bóng dáng xinh đẹp cùng bay tới, gọi lớn: “Đạm Đài tỷ tỷ, chúng ta không phải đã bảo đợi Thần Nam ra sao, cớ gì tỷ lại tự xông vào?”Thần Nam và Vũ Hinh nhanh chóng đuổi kịp, Đạm Đài Tuyền xông đến trước Mộng Khả Nhi đang lộ vẻ kinh ngạc. Thần Nam định làm gì cũng đãmuộn, Đạm Đài Tuyền hành động vượt ngoài dự liệu của hắn. Nhất đại thiên chi kiêu nữ Đạm Đài Tuyền va vào mình Mộng Khả Nhi, tình cảnh xảy ra khác hẳn, không ai ngã xuống.Cả hai hợp lại thành một.“Trời ạ, hóa ra là vậy.” Vũ Hinh hô lên kinh hãi. Thần Nam há hốc mồm, đưa tay chỉ vào Đạm Đài Tuyền, không thốt thành lời.Cùng lúc, Đạm Đài Tuyền ôm tiểu phúc, rút lên: “Thần Nam, ngươi… đã làm gì ta?”Nàng ta ôm mặt: “Ô ô, ta không sống nổi nữa…” Hài tử của Thần Nam cũng kêu lên: “Không được, con muốn xuất sinh….” Chương 303: Tiên tử có thai Vạn năm trước Đạm Đài Tuyền như vầng minh nguyệt tuyệt mĩ trên không tỏa ánh sáng thánh khiết xuống cả Đông thổ lục địa, khiến vô số thanh niên tuấn kiệt phát cuồng.Không ai biết lai lịch và những việc trước kia của nữ tử đầy bí ẩn, thông tuệ như bậc tiên tử này.

Nàng nhanh chóng nổi lên như sao băng bay qua chiếu sáng đại lục rồi hồng mang sang chói biến mất tại Nhân gian, xuất hiện trên Quảng hànThiên giới.Mấy lần hạ phàm đều lưu lại vô số truyền thuyết và truyền kì, là thiên kiêu tiên tử bí ẩn nhất với người đời. Không thể phủ nhận rằng vạn năm trước Thần Nam từng si mê Đạm Đài Tuyền cực độ, cũng sa vào mị lực của nàng như mọi thanh niên cao thủ.Dấu ấn mà Đạm Đài Tuyền vạn năm trước để lại trong lòng hắn quá sâu, nữ tử từng khiến nam tử toàn lục địa khuynh đảo là nữ thần hoàn mỹ nhấttrong lòng hắn. Sau đó xảy ra một loạt sự kiện nên Vũ Hinh mới bước vào đời hắn, có điều trong sâu thẳm lòng hắn, vẫn có bóng dáng Đạm Đài Tuyền.Hoàn mĩ nữ thần trong lòng từ năm xưa giờ lại xuất hiện trong nội thiên địa với thân phận và trạng thái khiến hắn không tưởng tượng nổi, hoàn toàntắt tiếng… Lúc này tuyệt đại tiên tử Đạm Đài Tuyền, dung nhan như ngọc hiện rõ nét phẫn nộ lẫn hoảng sợ, ngọc thể hoàn mĩ liên tục run lên, ngọc thủ mảnhmai ôm lấy tiểu phúc, một cánh tay chỉ vào hắn không thốt thành lời.Tiểu tử trí tuệ trầm tĩnh năm xưa không giữ nổi bình tĩnh, sự thật khiến nàng gần như sụp đổ, run rẩy mắng hắn: “Ngươi… ngươi… ti bỉ… ác ma! Ta phải giết ngươi.”Nàng khẽ quát lên, ngọc liên đài vốn thuộc về Mộng Khả Nhi lóe sáng thần quang, uy lực hơn hẳn Mộng Khả Nhi không biết bao lần.Hình dáng liên đài ảo hóa ra khác hẳn trước kia, nhanh chóng phân giải và phân hóa, thoáng chốc tụ thành liên y chiến giáp phát ra hào quang thánh khiết, che kín những chỗ yếu hại, hào quang nhu hòa chiếu rọi khiến nàng như thần minh được chúng sinh lễ bái.Có điều vị thần minh này đầy giận dữ, như phi thiên thần nữ, tay hút chặt một cánh sen, hóa thành một đạo thần quang chém vào eo Thần Nam,toan chặt hắn làm đôi. Hào quang thánh khiết phát ra, bảy màu sắc rực rỡ quấn quanh nàng tạo thành bảy thân ảnh tuyệt đẹp nhưng khiến người ta lạnh mình, đồng loạtvũ động công tới. Dung mạo các thân ảnh quá mơ hồ, chỉ có hai thân ảnh nhìn rõ là Đạm Đài Tuyền và Mộng Khả Nhi.Thiên giới Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền được xưng là tuyệt đại tiên tử nhưng lúc Vũ Hinh nhìn thấy thân ảnh bằng ánh sáng cũng phải hô lên: “Truyền thuyết lại là thật, Thất Tuyệt nữ quả nhiên tồn tại, Đạm Đài tỷ tỷ…”Thần Nam hơi ngẩn ngơ nhưng bản năng chưa mất, thi triển Thần Vương dực, lách ngang mấy trăm trượng, tựa hồ tỉnh mộng, chú thị vào nữ tửnhư thần minh đang lao tới. “Đạm Đài Tuyền, vì sao là ngươi, sao lại thế này…” Đến giờ, trong lòng Thần Nam rối bời, nữ thần trong lòng ngày xưa lại có quan hệ với hắn theokiểu này, theo ý thức quả thật hắn từng hi vọng vậy nhưng theo tình cảm chân thật, lại là một chút đau đớn.Mộng Khả Nhi đã tan biến, thánh nữ bất khả xâm phạm, khí chất thần thánh lại ra đi như vậy khiến hắn nhất thời khó lòng chấp nhận. Không chỉ vì hai người từng có một đoạn hôn nhân hoang đường, nàng mang hài tử của hắn mà vì hắn loáng thoáng cảm giác mình có cảm tình vớitruyền nhân tính cách quật cường, tâm tư cẩn mật của Đạm Đài thánh địa này.Từ lần gặp nhau đầu tiên hai người đã đối lập, luôn trành đấu, tính toán, sau cùng vì nguyên nhân khó tin mà quỹ tích nhân sinh giao nhau, đưa họ đến một điểm. Lẽ nào hai đường giao nhau này chỉ trong thoáng chốc rồi vĩnh viễn chia ly?Thần Nam khó chấp nhận như thế, thánh nữ Đạm Đài lại là một dạng sinh mệnh của Đạm Đài Tuyền khiến hắn bi ai. Được tôn làm đệ nhất thánhnữ của chính đạo thánh địa sau cùng lại là Thất Tuyệt nữ, quả thật là nữ tử đáng thương, thoáng ghé qua cuộc đời. Đạm Đài Tuyền lại công tới, bảy đạo thân ảnh ánh sáng cùng lao theo nhưng Vũ Hinh cũng bay tới, xuất ra hỗn độn chi quang chặn Đạm Đài Tuyềnlại.“Vũ Hinh muội muội đừng cản tỷ.” Đạm Đài Tuyền lớn tiếng rít lên. “Đạm Đài tỷ tỷ không thể giết Thần Nam.” Vẻ mặt Vũ Hinh vô cùng phức tạp.Thần Nam lại biến sắc, việc này phát sinh trước mặt Vũ Hinh quả thật khiến hắn không biết làm sao.Nhưng thần sắc Vũ Hinh khôi phục bình thường rất nhanh, ung dung nới với Đạm Đài Tuyền: “Tỷ tỷ, Thất Tuyệt đã hợp được hai, đang lúc khẩn yếu quan đầu, đừng tính toán nữa, tha cho Thần Nam đi.”“Không, ta phải giết hắn, ô ô…” Đạm Đài Tuyền bật khóc, không còn dáng vẻ lạnh lùng như trước mà giống một tiểu nữ nhi đơn bạc.Soạt, soạt, soạt. Từng đạo thân ảnh đột nhiên hiển hiện, phân thành mấy hướng vượt qua ngăn cản của Vũ Hinh, khiến người khác không phân biệt được chân thânlà đâu, hợp nhất lại trước mặt Thần Nam, cánh sen chém xéo xuống.Thần Nam vội rút Đại Long đao ra đỡ, đồng thời quát vang: “Đạm Đài Tuyền mau dừng lại, ta có việc phải làm rõ, sau đó chiến hay hòa do ngươi quyết định.”“Ô ô… ác ma, ta và ngươi không có gì để nói, chịu chết đi.”Cùng lúc, nàng ta đột nhiên kếu lên kinh hãi, dừng ngay lại, dung mạo hóa thành Mộng Khả Nhi, thần thái giống hệt kiệt xuất truyền nhân của Đạm Đài thánh địa.“Tổ sư… vì sao lại thế này…” Mộng Khả Nhi thốt lên cay đắng.“Khả Nhi, như vậy không tốt sao? Đừng chống lại, chúng ta vốn đồng thể đồng tâm, dung hợp rồi sẽ mở ra được thiên địa rộng lớn.” “Không, con không muốn dung hợp mà muốn là mình, dung hợp rồi con sẽ không còn tồn tại.”“Khả Nhi, sao con lại cho là như thế?” Đạm Đài Tuyền lộ vẻ gấp rút: “Vốn không giống như con tưởng tượng, con không phải là hóa thân của ta,chúng ta cùng là chủ thể. Có lẽ ta hơi vội, không đợi đến lúc sức mạnh trong thân thể con thức tỉnh, bằng không con đã không hiểu lầm. Nhưng hiện tại thiên địa sẽ đại loạn, chúng ta không dung hợp nhanh sẽ vô cùng nguy hiểm.”“Đạm Đài Tuyền, thả Mộng Khả Nhi để nàng ra.” Thần Nam thấy Mộng Khả Nhi vẫn còn tồn tại, trong lòng chợt dâng lên niềm vui dị thường.“Ác ma… ta hận không thể giết chết ngươi ngay, ngươi lại còn… ô ô…” Nữ tử lại hóa thành dung mạo Đạm Đài Tuyền, vô cùng phẫn hận nhìn hắn: “Quân ti bỉ… trả lại cho ta băng thanh ngọc khiết chi thân, ô ô…”Nàng ta lại lao vào hắn, nhưng thân thể thật sự có vấn đề, dù hắn và Vũ Hinh không ngăn cản cũng khó phát huy được thực lực chân chính.Nàng ta đứng nguyên chỗ, dung mạo hóa thành Mộng Khả Nhi, miệng vang lên giọng của thánh địa truyền nhân: “Con không muốn là người khác, chỉ muốn là chính mình.”“Khả Nhi, con còn chưa biết, chúng ta là Thất Tuyệt nữ trong truyền thuyết. Vốn chúng ta là một người, hiện tại dung hợp lại cũng là quay về chânthân.” “Không cần, Thần Nam, mau cứu hài tử của… chúng ta.”Không câu nói nào tác dụng hơn câu nói này.Thần Nam không suy nghĩ gì, lao tới quát vang: “Đạm Đài Tuyền, mau thả Mộng Khả Nhi ra, nàng là thê tử của ta, không được làm nàng thương tổn.”Dung mạo Mộng Khả Nhi tan biến, lại ảo hóa thành Đạm Đài Tuyền, nàng ta giận giữ run người, chỉ vào Thần Nam: “Vô sỉ! Hạ lưu! Khả Nhi làĐạm Đài ta, ngươi… tên ác ma ti bỉ, ta sao lại là thê tử của ngươi được? Ngươi làm bẩn thân ta… ta… ô ô…” Nhất đại thiên kiêu tiên tử Đạm Đài Tuyền thân thể run rẩy, hận không thể lập tức chấn nát Thần Nam nhưng lúc này thân thể nàng ta không đượcthoải mái, hai luồng sức mạnh đang tranh đấu trong đó.Trong hiện thực, Mộng Khả Nhi không phải là đối thủ của nàng nhưng hợp thành nhất thân thì nàng không thể dễ dàng áp bức được tình cảm riêng của đối phương. Mộng Khả Nhi có tiềm lực cực lớn nhưng chưa bộc phát, cũng chính là sức mạnh Thất Tuyệt mà Đạm Đài Tuyền nói tới.Tiềm lực của cả hai không cách biệt nhiều, trong quá trình dung hợp không phải chỉ là tranh đấu tu vi mà cả tiềm lực ẩn tàng cũng so kè nhau.Đạm Đài Tuyền chỉ muốn dung hợp thật nhanh nhưng Mộng Khả Nhi đề kháng kịch liệt. Cùng lúc Tứ tổ và Ngũ tổ từ vùng sâu nội thiên địa bước ra, họ nghe thấy động tĩnh nên hiểu đại khái.Bèn quát vang với Thần Nam: “Đưa sức mạnh vào các đại huyệt trên thân thể để ngăn cản dung hợp, làm theo lời chúng ta.”“Được.” Thần Nam đồng ý. Trận đấu giữa Đạm Đài Tuyền và Mộng Khả Nhi càng kịch liệt, vô luận thế nào Đạm Đài Tuyền cũng không ngờ hiện tại mình không thể động đậy,hai cỗ sức mạnh “Thất Tuyệt” liên tục tranh đấu trong thân thể hoàn mỹ.Tứ tổ và Ngũ tổ lên tiếng chỉ điểm cho Thần Nam: “Quan Nguyên, Thần Khuyết, Cự Khuyết, Thiên Trung, Phong Trì…Tình Minh, Thái Dương, Thần Đình, Bách Hội…”Thần Nam nhanh như chớp, hóa sức mạnh trong thân thể thanh từng đạo hào quang, đẩy vào thể nội Đạm Đài Tuyền theo lời Tứ tổ và Ngũ tổ.“Thần Nam mau cứu ta…” “Tên ác ma làm hỏng băng khiết chi thể của ta…”Hai giọng nói khác nhau cùng phát ra từ một thân thể.Thần Nam liên tục vỗ vào huyệt mạch nữ tử, cơ hồ hao tận sức mạnh của Thần Vương trong thân thể. Ngũ tổ và Tứ tổ khẩn trương đứng cạnh quan sát, Vũ Hinh lại lặng lẽ đứng ngoài xa, không hề xuất thủ.Hào quang bảy sắc nóng rực đột nhiên bộc phát khiến không ai mở mắt nổi.Thần Nam cảm giác một thân thể mềm mại lao vào lòng mình, lúc hào quang tan đi, phát giác là Mộng Khả Nhi, nàng đã phân xuất thành công. Thân thể Mộng Khả Nhi phát ra hào quang bảy sắc, sức mạnh phong ấn hùng hồn tràn khắp toàn thân, qua lần biến đổi này nàng trực tiếp tiến lêntiên nhân chi cảnh, hơn nữa sức mạnh phong ấn này cũng dần tan biến.Đạm Đài Tuyền cũng biến hóa, Thất Tuyệt thần lực cực mạnh ẩn tàng trong thân thể cũng phá được phong ấn thần bí, mạnh hơn hẳn trước, toàn thân phát ra hào quang bảy sắc, tu vi tiến lên Thần Hoàng lĩnh vực.Đương nhiên ai cũng phải kinh thán, Thất Tuyệt nữ quả là một dạng tồn tại kì tích, hai thân còn chưa chân chính dung hợp đã thể hiện tiềm lực kinhnhân. Nhưng cả Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền đều không trong trạng thái ổn định, cần mau chóng tĩnh tâm điều tức.Mộng Khả Nhi thấy Thần Nam, hận ý xư kia tựa hồ tan biến, yên lòng xếp bằng vận chuyển huyền công điều tức.Đạm Đài Tuyền cũng không quay đầu lại, lao khỏi nội thiên địa của Thần Nam, nàng cần tìm một nơi bí ẩn để tĩnh tu, trước lúc đi còn run giọng: “Thần Nam… ác ma…cứ đợi đấy.”Thần Nam tịnh không ngăn cản, chỉ mong nàng ta mau ly khai.Vũ Hinh do dự một hồi rồi cũng đuổi theo. “Vũ Hinh, muội cũng định đi sao?” Thần Nam gọi.“Ta không yên tâm về tỷ tỷ nên phải đi xem, đừng nghĩ nhiều, đến Côn Luân đợi ta về.”Nội thiên địa lại yên tĩnh, Tứ tổ và Ngũ tổ vây lấy Thần Nam, hồi lâu mới nói: “Tiểu tử được lắm, đúng là được lắm. Không biết ngươi là sao quả tạ hay tên đại ngốc chỉ biết đến sắc đẹp.”Sắc mặt Tứ tổ và Ngũ tổ cực kì khó coi.“Ngay cả Thất Tuyệt nữ mà ngươi cũng… ai, tổ tông sống của chúng ta, cả Thất Tuyệt nữ mà ngươi cũng dám nhắm vào.” Ngữ khí của Tứ tổ và Ngũ tổ nhằm vào hắn, xem ra họ đang hận không thể nuốt sống hắn.

“Ngươi có biết Thất Tuyệt nữ đáng sợ thế nào? Có nghe qua truyền thuyết về ả?”Thần Nam thật sự không biết nói gì, những việc đã xảy ra làm sao giải thích rõ ràng.Tứ tổ và Ngũ tổ tựa hồ phi thường lo lắng: “Thất Tuyệt nữ từ Thái cổ hồng hoang thời đại đã chấn nhiếp thiên địa, để vượt qua tất cả mà hóa thành bảy phân thân, hiển hiện tại những thời đại khác nhau, nếu có ngày, một người đạt đến thiên giai…thiên nữ, phát hiện ngươi khinh mạn thân thểthánh khiết của họ, lại còn có cả hài tử nữa, dù Thần gia có mạnh nữa cũng khó lòng yên tĩnh.”Thần Nam há hốc mồm, Thất Tuyệt nữ là cao thủ… Thái cổ thời đại? Lúc trước hắn sao biết được Mộng Khả Nhi là Thất Tuyệt nữ? Hơn nữa tất cả đều không do hắn tự chủ.Dù biết phiền hà lớn thế nào, trước mắt vẫn chưa có cách giải quyết.Bất quá, Tứ tổ và Ngũ tổ vừa lo lắng vừa lẩm bẩm: “Thất Tuyệt nữ hùng mạnh, huyết mạch Thần gia chúng ta lại có cốt huyết của ả, đệ thập nhất nhân đúng là bảo bối. Chỉ cần… tránh thoát đại kiếp này, là…”Hai lão tổ vừa lo lắng vừa hưng phần, liên tục thò tay, đi đi lại lại trong nội thiên địa, quên cả mắng Thần Nam.Cùng lúc, Mộng Khả Nhi đang điều tức dần tỉnh lại, hơi thất thần rồi kêu lên kinh hãi: “Hài tử… hài tử không có. Hài tử của ta…” “A.”“A.”Thần Nam chưa kịp nói Tứ tổ và Ngũ tổ đã hô lên kinh hãi. “Là bảo bối của Thần gia chúng ta, cốt nhục của Thất Tuyệt nữ, sao lại…”Trong sâu thẳm của Côn Luân sơn, Đạm Đài Tuyền dần tỉnh lại, một luồng thần quang bảy màu sáng chói từ thể nội nàng phát ra, bay lên mâyxanh, nàng đã tiến vào Thần Hoàng lĩnh vực. Nàng cảm giác thân thể khác lạ, liền kinh hãi chạm tay vào tiểu phúc. Lúc trước, không thấy gì nhưng giờ nàng cảm giác được một tiểu sinh mệnhcựa quậy.“A…” Nàng rú lên lảnh lói: “Không thể nào, Khả Nhi đã thoát ra rồi, sao lại… ô ô…” Đạm Đài Tuyền quả thật phẫn hận muốn chết, ngọc thể không ngừng run lên.“Trời ơi, ô ô… sao lại xảy ra chuyện này… Thần Nam… ác ma… ta phải giết ngươi.”Đạm Đài Tuyền đầy trí tuệ năm xưa giờ đã mất đi vẻ lãnh tĩnh, khóc lóc như tiểu nữ nhi, quyết định giết Thần Nam trước rồi tĩnh tâm luyện hóa tiểu sinh mệnh.Ở Đỗ gia Huyền giới xa xôi, xương cốt chất thành núi phát ra mùi máu tanh nồng, nam tử cưỡi Thiên mã trầm tư đứng trên một ngọn núi xác chết.Đoạn mở bừng mắt, nói với sáu danh Thái cổ nhân vật: “Hình như ta quên mất một chuyện, phải đi một chuyến, các vị không cần đợi.” Y cầm thanh đồng cổ mâu rỉ sét lên, nhảy lên Thiên mã, bay khỏi Đỗ gia Huyền giới về phía Côn Luân sơn. Chương 304: Phong tỏa “Ta biết rồi.” Trong nội thiên địa của Thần Nam, ngân oa oa Ngũ tổ kinh hãi kêu lên: “Hài tử nhất định ở trong thân thể Đạm Đài Tuyền. Chắc trong quá trình dung hợp có chút sai lầm, tiểu bảo bối không chuyển di sang được.”“Đúng là vậy.” Tứ tổ tán đồng.Thần Nam há hốc mồm, thật quá hoang đường. Đạm Đài Tuyền vốn giận giữ, xấu hổ muốn chết, hiện tại dung hợp không thành, ngược lại không có chồng mà mang thai, chắc…. khiến cho nhất đại thiên kiêu tiên tử tâm cao khí ngạo, thánh khiết vô cùng này làm sao nuốt trôi? Không bị chọcgiận đến phát điên mới lạ, phiền hà lại càng lớn.“Hài tử của ta… sau cùng lại cần Đạm Đài Tuyền sinh ra, vậy…” Thần Nam ngẩn ngơ lẩm bẩm. Tỉnh lại sau vạn năm, Thần Nam biết được nguyên nhân năm xưa nên hoàn mĩ nữ thần trong lòng dần bay xa nhưng thân ảnh đó không hề tan biếnhoàn toàn, chỉ ẩn vào sâu thẳm trong tim. Không ngờ cuối cùng, lại xảy ra ái hận tình cừu kiểu này.“Đạm Đài Tuyền có hài tử của ta….” “Sai, là Thất Tuyệt nữ có hài tử của ngươi.” Tứ tổ và Ngũ tổ đều tỏ vẻ nghiêm túc: “Không chỉ ngươi mà Thần gia cũng gặp phiền hà, ngươi đúng làhọa tinh sắc lớn bằng trời.”Mộng Khả Nhi ngân ngẩn, dung nhan như ngọc không hề lộ ra biểu tình, đệ nhất thánh nữ diễm quan thiên hạ lúc này trơ trơ như khúc gỗ, việc xảy ra hôm nay là đả kích quá lớn, khiến nàng khó lòng tiếp thụ.Hồi lâu sau, nàng tựa hồ tỉnh lại, rên lên chói tai: “Sao lại thế này, hài tử của ta… Thần Nam, cứu hài tử của chúng ta…”Nàng lộ ra thần sắc kinh hoảng, ngọc thể mềm oặt không đứng vững, loạng choạng ngã vào Thần Nam, lắc chắc tay hắn: “Đạm Đài tiên tử sẽ giết nó, mau nghĩ cách cứu nó.”Trong phút giây này, nàng vô cùng tiều tụy, mặt đẫm lệ, tiên tử trăm mưu ngàn kế, lạnh lùng vô kể trong quá khứ còn đâu, chỉ còn lại một nữ nữđang lo lắng, hoảng sợ, tư dung thanh lệ vô cùng đáng thương. Nàng không còn là thánh nữ của Đạm Đài phái mà là một nữ nhân tỏa ra ánh sáng mẫu tính.Trên đời không thiếu mĩ nữ nhưng những nữ tử có khí chất, thông tuệ và mĩ lệ lại không nhiều. Mộng Khả Nhi đương nhiên khuynh thành khuynhquốc, trí tuệ vô cùng, xưa nay hành sự chuẩn xác, nhưng cũng vì thông tuệ mà nàng được khoác lên lớp vỏ tâm cơ thâm trầm, kế mưu đầy mình. Trước kia, nàng luôn có thủ đoạn cao siêu hơn hẳn người khác, lúc nào cũng vì lí tưởng bản thân, vì Đạm Đài thánh địa mà phấn đấu. Lúc tu luyệngiới hỗn loạn, nàng buộc phải vận dụng trí tuệ, dùng thủ đoạn hơn người mà hành sự, nên liên tục đụng độ với Thần Nam. Nhưng khi tất cả lí tưởngtiêu tan, nàng lại lộ ra bản chất đặc hữu của nữ nhân. Do từng muốn luyện hóa tiểu sinh mệnh, trong lòng đau đớn vật vã, rồi chuyển sang thương yêu nó, khía cạnh thiện lương và mẫu tính được thểhiện ra rất rõ.Ý chí phấn đấu vì Đạm Đài thánh địa tan tành, tổ sư muốn dung hợp cùng, tiểu sinh mệnh được nàng kí thác tinh thần và tấm lòng lại mất đi, quả thật là đả kích cực kì trầm trọng, lúc này nàng đâu còn là nữ nhân trí tuệ, chỉ còn là một nữ nhân nhỏ nhoi, yếu ớt.“Thần Nam… cứu hài tử…”Thân thể nàng lắc lư, đột nhiên ngất đi. Thần Nam vội ôm lấy ngọc thể sắp ngã xuống, lớn tiếng gọi: “Khả Nhi… đừng lo, ta sẽ cứu hài tử về.”Mộng Khả Nhi trong lúc mê man vô cùng đáng thương, tiên nhan như ngọc đầy lệ, làn mi dài mỗi lẫn chớp là lại có nước mắt nhỏ xuống.Không hiểu sao, lòng Thần Nam rung lên, dáng vẻ nhu nhược như hoa lê trong mưa của Mộng Khả Nhi khiến hắn cảm giác nhũn ra. Hắn ôm nàng bay lên, đến bên định địa thần thụ, bẻ một cành mềm mại, nhanh chóng kết thành dây hoa đội lên đầu nàng, để sinh mệnh khí tứchùng hồn trấn an. Sau cùng, hắn đưa nàng đến Lôi Thần điện, giao cho mấy thiên sứ trông nom.Cách đó không xa, Tứ tổ và Ngũ tổ vừa lo lắng vừa kích động, nghị luận với nhau. “Tử tôn Thần gia chúng ta không tầm thường, ắt không có gì nguy hiểm, sợ rằng tương lai có thêm một thiên nữ nương thân mới là phiền hà.”“Hi vọng tiểu bảo bối sớm xuất thế.”Thần Nam nghe hai lão nói mà nhức óc, vội bay khỏi nội thiên địa về Côn Luân Huyền giới. Giờ hắn cần trợ thủ, bằng không khi đối diện với Đạm Đài Tuyền vừa tiến vào cảnh giới Thần Hoàng, hắn không cách nào thủ thắng.Trong Côn Luân Huyền giới, tiên vụ lưu động, nơi nơi xanh rờn một màu, suối reo thác đổ, bình địa phồn hoa tựa gấm thêu, những đỉnh núi phiêudiêu điểm xuyết không ít đình đài lâu các, quả là thánh thổ tường hòa. “Grào… long đại gia quay đầu một lần trời sụp đất nứt, nước chảy ngược…”“Thần dạy, con lươn ngươi hát khó nghe quá… à, cạn.. chén…”Lúc Thần Nam tìm đến, hai con rồng đang nháo nháo gây loạn, không hiểu chúng moi đầu ra mấy trăm vò liệt tửu được Yêu tộc ủ thành, uống đến mờ mắt. Cổ Tư cũng bị cưỡng bách uống cùng không ít, vẻ mặt gã hoạt tử nhân đỏ rực như lửa.“Ba tên túy quỷ không uống nữa, mau vào nội thiên địa, ta có chuyện cần bàn.”“Thần … Nam Nam… đến uống nào.” Long Bảo Bảo chớp mắt, lắc lư bay đến gần Thần Nam, tiểu trảo vàng chóe cầm một chén rượu lớn đưa cho hắn.“Tên tiểu tửu quỷ!” Thần Nam vừa giận vừa buồn cười, quăng chén rượu đi, đặt nó lên vai rồi gọi Tử Kim thần long và Cổ Tư vào nội thiên địa.Thần Nam thuật lại sơ qua, cộng thêm Tứ tổ và Ngũ tổ bổ sung, hai con rồng và Cổ Tư đại khái hiểu được tình huống, biết nguy hiểm đang tới, phải chuẩn bị đối phó Đạm Đài Tuyền.“Không… vấn đề gì.” Cả ba dị khẩu đồng thanh.Rượu do Yêu tộc ủ cực mạnh, được coi là thần tiên thiên nhật đảo, cả ba say không biết gì, vừa đồng ý xong liền phun ra toàn những lời say. “Ai dâm đãng, chính ngươi….”“Ai dâm đãng, chính ngươi….”Không biết ai hô lên trước, tiểu long lắc lư thân thể như quả cầu thịt, ôm vò rượu xiêu xiêu bay trên không. Tử Kim thần long ôm một vò lớn, vỗ vào trán Thần Nam khiến hắn tối sầm mặt mày, cả hai con rồng thật là…Hắn thấy Cổ Tư hơi tỉnh lại: “Cổ Tư ngươi đi mời Đại Ma mau, hai tên túy quỷ này chắc không giúp được gì. Còn nữa, bảo bọn Đoan Mộc Yêu tổrằng có đại địch sắp tới, nên chuẩn bị cho kỹ.” Cổ Tư vừa đi khỏi, Đạm Đài Tuyền đã xông vào Côn Luân Huyền giới, tu vi cấp Thần Hoàng khiến nàng càng hiện rõ nét thần thánh bất khả xâmphạm, toàn thân phát ra hào quang bảy sắc, bạch y bay bay, không nhiễm phàm trần khí tức.Nàng không chạm vào người khác, nhanh chóng lao tới chỗ bọn Thần Nam. Long Bảo Bảo ôm vò rượu, từ đỉnh núi lắc lư bay xuống, cất lên giọng nói bập bẹ: “Đứng lại. Núi này do ta mở, cây này ta trồng, muốn đi qua phảiđể hài tử lại.”Đạm Đài Tuyền vốn đã phẫn hận cực độ, giờ tiểu long nói càng muốn phát cuồng, ngọc dung đỏ lựng, trong mắt như thu thủy cơ hồ phun lửa. “Tránh ra, niệm tình ngươi tu luyện không dễ, ta không muốn đả thương kẻ vô can, Thần Nam lên chịu chết đi.” Nàng quát vang.“Cái gì? Coi thường ta? Ta là… Đại đức đại uy bảo bảo Thiên Long.” Tiểu tửu quỷ cố ra vẻ hào khí, nhấc vò rượu còn to hơn nó lên uống mộtngụm, suýt nữa rớt xuống vì say. Thần Nam thật sự bốc hỏa, lúc này nó còn say sưa, trông chờ gì được nữa, hắn sợ tiểu long bị thương nên vội bay lên.“Thần Nam… đừng tới đây, giao ả cho ta… là được.” Long Bảo Bảo vỗ ngực, nháy mắt nhìn Đạm Đài Tuyền nói với vẻ mơ hồ: “Xinh đẹp thật, ồngươi… sao lại có ba đầu sáu tay nhỉ?” Vốn nó vô cùng khả ái nhưng trong mắt Đạm Đài Tuyền giờ, nó vô cùng đáng ghét, nàng không nói gì, phất ra một dải hào quang vào tiểu long.Thần Nam quát: “Tránh ra.” Đoạn lao tới, đó là sức mạnh Thần Hoàng, hắn không muốn tiểu long say khướt thụ thương.

Tiểu long ngẩn ngơ, không hề tránh đi, lúc dải sáng đến gần, đôi sừng bừng lên hào quang nóng rãy, giao nhau bắn ra.“Bình.”Hào quang bảy sắc va vào Thiên Long giác, hất Long Bảo Bảo văng đi mấy trượng như sợi kim tuyến trên không. Thần Nam cả kinh, vội đuổi theo, gào lớn: “Long Bảo Bảo… không sao chứ?”Long Bảo Bảo lắc lư bay đến cạnh hắn, nhỏ giọng: “Ta… không có say, Thiên Long giác sống lại…. có thể tiếp được ả mấy hiệp, ta đang kéo dàithời gian, à, à…” Đoạn nó lại mở mấy vò rượu. Thần Nam vừa đau lòng vừa yêu chiều vỗ vỗ nó, đặt nó lên vai, bất kể nó có say không cũng không muốn nó mạo hiểm.“Thần Nam, chịu chết đi.” Đạm Đài Tuyền phát ra lãnh quang, mây lành bảy sắc đưa nàng lao tới gần Thần Nam.“Grào… Đạm Đài tiên tử có thai rồi…grào.” Dưới chân núi, Tử Kim thần long bắt đầu gào lên. Đạm Đài Tuyền biến sắc, vừa giận vừa xấu hổ, quát lớn: “Ngươi gào loạn xạ cái gì?”Tử Kim thần long tửu khí xung thiên, nằm trên đống vò rượu, đáp trả: “Ngươi dám đến gần ta nửa bước, ta sẽ dùng thiên lí truyền âm gào khắp thếgiới rằng Đạm Đài tiên tử chưa chồng đã có thai, phải phát kẹo mừng cho toàn thế giới, Đạm Đài tiên tử băng thanh ngọc khiết chưa chồng đã có con…grào.”Đạm Đài Tuyền tức giận toàn thân run rẩy, nàng sợ lão du côn vô sỉ này thật sự kêu lên, như thế thì thánh khiết tiên tử như nàng còn mặt mũi nhìnai. “Ngươi… ngươi…”“Ta… ta… grào…”Long Bảo Bảo say khướt: “Gừng… càng già càng cay, rồng… sống lâu ắt giảo hoạt, con lươn ngươi xấu xa thật.” Thần Nam vốn cho rằng hai con rồng không giúp được gì, ai ngờ chúng vẫn rất lắm trò.Viện thủ đã tới, Đại Ma đi đầu, phái sau là tứ đại yêu ma Đoan Mộc, Nê Nhân, Ma Oa, La Sâm của Côn Luân Huyền giới. Thinh không lóe lên hỗnđộn chi quang, Vũ Hinh đi tìm Đạm Đài Tuyền quay lại. Tu vi của Vũ Hinh và Đại Ma gần đến cảnh giới Thần Hoàng, cộng thêm mấy cao thủ cấp Thần Vương có mặt, đối phó một Thần Hoàng chân chínhkhông thành vấn đề.“Thần Nam, ngươi…ngươi đã… nói hết mọi chuyện ra ngoài?” Sắc mặt Đạm Đài Tuyền thoạt xanh thoạt đỏ, cố khắc chế tình cảm. “Không có, họ chỉ nghe nói có người đến tìm ta gây phiền nên đến giúp. Trả hài tử cho ta, coi như chưa có gì xảy ra, thế nào?”Hai người dùng thần thức ngầm trao đổi.Đạm Đài Tuyền nghe vậy, toàn thân run lên, chỉ vào hắn: “Ngươi…” “Ngươi không định trả lại?”Câu này quả có lực sát thương, khiến Đạm Đài Tuyền suýt nữa hôn mê, nếu thoát được hài tử này, nàng ta đời nào thất thái như vậy, hài tử đếnquá bất ngờ, nàng ta thử luyện hóa mấy lần đều không thành công. Các cao thủ tiến lên, lão yêu Đoan Mộc hỏi Thần Nam và Đạm Đài Tuyền: “Hai vị sao thế, đều là quý khách, nên dĩ hòa vi quý, thong thả bàn luận cóhơn không?”“Không sao, hòa khí vi quý, chúng ta cùng bàn luận.” Thần Nam chưa tỏ vẻ gì, Long Bảo Bảo đã bập bẹ lên tiếng.“Đúng, nên ngồi lại bàn luận, mọi người đều là bằng hữu, không nên tổn thương hòa khí.” Tử Kim thần long ra vẻ nghiêm túc nhưng lại ngầm truyềnâm với Đạm Đài Tuyền: “Tiên tử, lão long ta uống say, nếu tiên tử muốn sinh tử, lão long sợ mồm mép không nghe theo, nói lăng nhăng gì đó.” Đạm Đài Tuyền thật muốn lập tức giết chết Tử Kim thần long, xưa này nàng trí tuệ nổi danh Thiên giới, nhưng hôm nay vì nguyên do đặc biệt màphải cúi đầu, phẫn hận hừ lạnh một tiếng rồi quay người lướt đi.“Đợi đã.” Thần Nam truyền âm: “Đạm Đài Tuyền, chúng ta bàn một chút, cúng tính cách để tiểu sinh mệnh thoát ly thân thể ngươi.” “A…”Đạm Đài Tuyền gần như phá cuồng, rít lên lảnh lói, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tất cả, khiến Đại Ma và tứ vị lão yêu sửng sốt.Nhưng chỉ thoáng sau nàng đã quay lại. Thái cổ nhân vật mặc huyết y rách rưới, cưỡi Thiên mã cầm thanh đồng cổ mâu xuất hiện trong Yêu tộc thánh địa, Đạm Đài Tuyền bị y bức phải luilại.Tất cả như lâm đại địch, tuy trước đây mấy lão yêu và Đại Ma chưa gặp Thái cổ nam tử nhưng đã nghe đồn, gờ thấy dung mạo liền biết ngay. Bảy tám Huyền giới nổi danh bị bảy Thái cổ nhân vật phá tan, các lão yêu cùng có cảm giác không lành.Lúc tất cả chuẩn bị sinh tử chi chiến, Thái cổ nhân vật cưỡi Thiên mã đột nhiên thoái lui, không ai hiểu sao y làm thế.Nhưng họ hiểu ngay. Y đứng sững ngay lối ra vào Côn Luân Huyền giới như thần giữ cửa khiến không ai qua được, hình như có ý phong tỏa nơi này.Không ai hiểu y định làm gì.Một ngày một đêm trôi qua mà y vẫn đứng bất động như hóa thạch ở đó. Thần Nam, Côn Luân lão yêu, Đại Ma đều không hiểu gì, sát tinh đã tới nhưng không ra tay huyết tinh đồ sát, còn định làm gì đó tồi tệ hơn chăng?Đạm Đài Tuyền lại không yên, nàng không muốn ở cùng Thần Nam một giây nào nữa, nhưng vì Thái cổ nhân vật ngăn trở nên không có cách rời đi.Ba ngày trôi qua, thời gia này với Đạm Đài Tuyền vô cùng thống khổ, vật vã, nàng cố tĩnh tâm luyện hóa tiểu sinh mệnh nhưng đành bó tay. Dẫu dốc toàn lực cũng vậy. Nàng thật sự hoảng hồn, hậu quả quá đáng sợ, lẽ nào tấm thân băng thanh ngọc khiết của nàng sẽ phải sinh nở? Cònkhó chịu hơn giết chết nàng.Ba ngày nay, Thần Nam dần cảm thấy không ổn, Thái cổ nhân vật tuy không phát ra tinh thần dao động nhưng hắn ẩn ước cảm ứng thấy đối phương tựa hồ quan sát mình. Chương 305: Bái đường thành thân Không ai biết Côn Luân Huyền giới đã tồn tại bao nhiêu năm nhưng chắc chắn đó là Yêu tộc thánh địa. Những đại yêu ma xuất thân từ đây đều được các tu luyện giả khắp thiên thượng Nhân gian ghi nhớ trong lòng. Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng, CốtLong, Hoàng Nghĩ, Phượng Hoàng thiên nữ đều là những siêu cấp cường giả.Nhưng họ hoặc thất tung hoặc Niết bàn, đến nay vẫn không có tin tức gì, khiến Huyền giới nổi danh nhất dần sa sút. Thái cổ nam tử đứng ở lối ra, phong tỏa cả Huyền giới liền mười ngày nhưng y không hề động đậy, hoàn toàn trơ trơ như tấm bia đá.Các lão yêu Côn Luân tính đến chuyện thật sự rời bỏ thánh địa, bởi đá không phải lối ra duy nhất, còn hai thông đạo dẫn đến các nơi khác của đạilục. Nhưng sau cùng họ không hành động vậy, Thái cổ nam tử mạnh như thế, lay động trong đó ắt không giấu nổi, một khi y chưa triển khai huyết tinh đồsát, các lão yêu quyết định tạm thời quan sát.Trong nội thiên địa Thần Nam, Mộng Khả Nhi tỉnh lại, mấy ngày nay khiến nàng tiều tụy hẳn, không ai ngờ nữ tử âu sầu này lại là thánh nữa cơ mưu thâm trầm lúc trước.Thân thể nàng biến hóa dị thường, tuy tinh thần tiều tụy, nhưng tiên thiên thần thể hoàn mỹ dần, từng đạo hào quang bảy sắc phát ra, liên tục thayđổi thể chất nàng, sức mạnh bị phong ấn liên miên tràn ra, tô điểm thêm nét hoàn hảo cho nữ tử diễm quan thiên hạ này. Mỗi thốn da thịt nàng đều sáng lấp lánh, Thất Tuyệt thần lực hoàn thành một lần biến đổi, đưa tu vi của nàng lên cảnh giới Thần Vương.Thần Nam gần như không tin nổi, tất cả xảy ra quá nhanh, công lực của Mộng Khả Nhi chỉ trong thoáng chốc đã vượt hơn hắn, thậm chí gần nhưđuổi kịp cảnh giới Thần Hoàng của Đạm Đài Tuyền. Tứ tổ và Ngũ tổ không hề kinh hãi trước biến hóa của Mộng Khả Nhi, họ cho rằng nàng không đột phá cảnh giới mới là bất thường, còn chuyệnbiến hóa thành thiên nữ là đương nhiên.Đương nhiên tình thế hiện tại vi diệu, hai lão không thể nói ra những lời này trước mặt Mộng Khả Nhi. Hai lão lo tu vi của nàng tăng lên, Thất Tuyệt thần lực được giải phòng, nàng sẽ hiểu lầm mình là Thất Tuyệt nữ!Mà như thế sẽ vô cùng phiền hà, lúc đó nàng còn niệm chút mẫu tử thân tình chăng? Có chủ động dung hợp với Đạm Đài Tuyền chăng?Nhưng Tứ tổ, Ngũ tổ vừa lo lắng vừa tỏ ra hoài nghi, lúc Đạm Đài Tuyền đạt tới cảnh giới Thần Vương đã hiểu tất cả về Thất Tuyệt, giờ Mộng Khả Nhi cũng đạt Thần Vương sơ cấp, sao còn chưa thấu triệt?Ngày thứ mười, Mộng Khả Nhi dần bình tĩnh, không còn hoảng sợ nữa, tu vi từ Thần Vương sơ cấp tăng lên trung cấp, quả thật ngày tiến ngàndặm. “Thần Nam, chúng ta mau nghĩ cách cứu hài tử về.” Mộng Khả Nhi tỏ ra rất bình tĩnh.Trong nội thiên địa, Mộng Khả Nhi bạch y như tuyết, dung nhan như ngọc, phát ra hào quang thánh khiết lạnh băng khiến Thần Nam tưởng mìnhhoa mắt, nàng đã tìm lại tự tin, trở thành đệ nhất thánh nữ ngày trước. “Ta cũng muốn cứu hài tử nhưng nàng chưa minh bạch tình thế, mấy hôm trước ta thấy nàng tinh thần hoảng hốt, không muốn trút thêm lo lắng nênkhông kể lại. Nàng có biết tu vi Đạm Đài Tuyền đạt đến cảnh giới nào không, đã là Thần Hoàng cao thủ.”Thần Nam biết Mộng Khả Nhi là nữ tử cực kỳ thông tuệ, thấy nàng khôi phục được vẻ lãnh tĩnh trước kia bèn kể lại những việc xảy ra gần đây. Đệ nhất thánh nữ thủ đoạn cao siêu, không biết sẽ tính toán thế nào.“Ta quyết định dương hợp với Đạm Đài Tuyền, bằng không hài tử sẽ nguy hiểm, chỉ khi tiến hành dung hợp và phân ly kiểu này mới cứu được hàitử.” Mộng Khả Nhi nói năng rất lãnh tĩnh, nàng đứng nơi lưng núi, quay lưng lại nói với Thần Nam, mái tóc đen dài và à áo trắng bay lất phất theo làn gió núi thổi tới. Cạnh đó, mười mấy giò u lan bừng nở, khiến nàng thanh lệ tuyệt trần như Quảng Hàn tiên tử.“Không được, công lực của nàng kém xa Đạm Đài Tuyền, nếu vạn nhất trong quá trình dung hợp phân ly xảy ra không biến, cả mẹ lẫn con sẽ đều ôhô ai tai, lúc đó có hối cũng không kịp.” “Trong quá trình đó, tu vi chân thật có ảnh hưởng nhất định nhưng chủ yếu dựa vào tiềm năng bản thân tranh đấu, mặt này ta và Đạm Đài Tuyền gầnngang nhau, sẽ không nguy hiểm gì.”Thần Nam lắc đầu: “Nàng đã nói rồi tu vi chân thật có ảnh hưởng nhất định, dù tiềm năng ngang nhau nhưng chỉ dựa vào sức mạnh bản thân, nàng không thể thoát được, ta không muốn nàng mạo hiểm.”Mộng Khả Nhi tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng… Đạm Đài Tuyền chưa cần đạt đến thiên giai, đến cảnh giới Thần Hoàng tối cao, dựa vào Thất Tuyệt thần lựcđã đủ kinh thiên địa rồi. Nếu lúc đó ả dùng thủ đoạn cực đoan, hài tử tất vô cùng nguy hiểm.” Lúc đó, Tứ tổ và Ngũ tổ vất vả leo lên đỉnh núi, đồng thời hô lên: “Không nên mạo hiểm, hài tử không có còn sinh tiếp được.” Rõ ràng hai người nóingược ý nghĩ, không hiểu đang tính toán gì.

Mộng Khả Nhi đỏ ửng mặt mày, nàng tuy không còn cừu địch với Thần Nam như trước nhưng người khác nói thế lại khiến trong lòng phát hỏa.Sau cùng cũng nhân nại được, khẽ nhấc gót sen, đến trước mặt hai vị lão tổ, gõ khẽ lên má họ như trách mắng hài tử.“Đau quá… ngươi dám phạm thượng, đã biết chúng ta là lão tổ của Thần Nam còn mình là nhi tức Thần gia mà đối đãi với trưởng bối như vậy sao. Đau quá.”Hai lão tổ bị xử lý nên thân.Kì thật, Mộng Khả Nhi cũng thấy kì quái, nhiều ngày làm “tỷ tỷ” của họ, cũng biết họ không phải hài đồng tầm thường nhưng thói quen đối đãi với họ đã ăn sâu.“Ta biết hai người có cách phá được phong ấn của ta, đúng không? Nếu ta tăng lên cảnh giới Thần Hoàng sẽ không lo bị Đạm Đài Tuyền áp chế.”Hai lão tổ lập tức ấp úng: “Thực ra… không có cách.” “Hừ, hai người lo sẽ thành toàn cho Thất Tuyệt thiên nữ?” Mộng Khả Nhi rời mắt khỏi Thần Nam nhìn sang hai lão tổ, đoạn quay nhìn tầng khôngngoài xa: “Ta không thể thành Thất Tuyệt thiên nữ bởi linh thức không nên có đó đã bị ta chấn tan.”“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Tứ tổ cả kinh. Ngũ tổ tỏ vẻ hồ nghi. Theo họ lý giải, Mộng Khả Nhi đạt đến cảnh giới Thần Vương tất sẽ “minh ngộ”.“Ta không phải Thất Tuyệt thiên nữ thuần túy, thiên nữ chân chính là Thần Cơ nhưng bà ta đã gặp bất trắc. Vạn năm sau, ta do thiên địa tinh khíngưng tụ thành, sinh ra gần Đạm Đài thánh địa. Mấy ngày nay ta chỉ biết có vậy, chỉ muốn là chính mình, không muốn dung hợp với người khác nên chấn tan linh thức không nên tồn tại.”“Thần Cơ?”Thần Nam vô cùng ngạc nhiên, Thần Cơ là muội muội của Phong Ma, sao lại thành Thất Tuyệt thiên nữ? Chuyện này…. Hắn không hiểu, không hẳn Tứ tổ và Ngũ tổ cũng thế, họ hiểu khá nhiều về chuyện này nên nhanh chóng nắm được nguồn cơn.“Không sai, Thần Cơ chính là Thất Tuyệt thiên nữ, ả không phải thân muội muội của tên điên đó.” Tứ tổ nói: “Thất Tuyệt thiên nữ do thiên địa tinh khíngưng tụ thành, không phải do nhục thể phàm thai sinh ra, mỗi thời đại đều có một Thất Tuyệt thiên nữ xuất hiện. Thần Cơ do Phong Ma nuôi lớn…”Nghe Tứ tổ phân tích, Thần Nam mới hiểu nguồn cơn.Vạn năm trước, sau lưng Đạm Đài Tuyền có một vị cường giả, từng tranh đoạt tàn phá thế giới, giết Tây thổ thủ hộ giả, đó chính là Thần Cơ do Phong Ma nuôi dưỡng.Thần Cơ chọn Đạm Đài Tuyền vì họ đều là Thất Tuyệt nữ, có điều lúc đó Đạm Đài Tuyền chưa “minh ngộ”, tu vi không đủ cao thâm nên không phảilúc dung hợp tốt nhất. Việc đời bất ngờ, trong một lần hỗn chiến, Thần Cơ bị một thiên giai cường địch mạnh hơn tưởng tượng đánh cho gần như tịch diệt, tuy khôngchân chính tiêu vong, sau cùng tản hết tinh khí đi, chuẩn bị đến thời đại thích hợp sẽ ngưng tụ chân thân rồi xuất thế. Vì thế mới tạo thành Mộng KhảNhi. Về khía cạnh nào đó, Thần Cơ, Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi là “tinh linh”, là tự nhiên chi thể hoàn toàn do thiên địa tinh khí ngưng tụ thành. Đó lànguyên nhân thân thể họ gần như hoàn mĩ.Thần Cơ gặp bất trắc, biểu hiện của Mộng Khả Nhi cũng bất ngờ không kém, tiến vào cảnh giới Thần Vương xong, những linh thức ấn kí chuyển hướng nên mới kháng cự Đạm Đài Tuyền. Sau đó nàng lựa chọn chấn tan hết linh thức đó.“Thế nên ta không thể thành Thất Tuyệt thiên nữ phiêu diêu hư vô, các người cứ yên tâm. Muốn cứu hài tử, chỉ còn cách giúp ta phá phong ấn, rồidung hợp với Đạm Đài Tuyền mới hi vọng áp chế được ả. Hơn nữa, trước khi tiến hành, chúng ta sắp đặt, tính toán cẩn thận, không sợ không hàng phục nổi ả.” Lúc này nàng lại trở thành thánh nữ tâm tư cẩn mật, thủ đoạn cao siêu, chuẩn bị sắp đặt đối phó Đạm Đài Tuyền.Tứ tổ và Ngũ tổ do dự nhưng cuối cùng cũng tin lời Mộng Khả Nhi, giờ nàng đã đạt tới cảnh giới Thần Vương, nếu muốn lừa họ nhằm dung hợpvới Đạm Đài Tuyền khá đơn giản, không cần phí lời thế này làm gì. “Chuyện này, hắc hắc…chưa yên tâm lắm. nếu chúng ta tạo thành một Thất Tuyệt thiên nữ… thì phiền lắm. Ngươi đã biết đôi chút, chúng ta khôngcần giấu nữa. Đã là nhi tức của Thần gia cũng nên để hãi lão già này tổ chức một hôn lễ long trọng nhỉ?”Lòng vòng hồi lâu, hai vị lão tổ vẫn không yên tâm, quyết định dùng hôn nhân trói buộc Mộng Khả Nhi, nếu là Thất Tuyệt nữ vừa “minh ngộ”, quyết không đồng ý.“Các người…” Ngọc dung Mộng Khả Nhi đỏ ửng, giận run người: “Các người quá khinh người, ta không đồng ý.”Thần Nam cũng ngượng ngùng: “Hai vị lão tổ đừng gây loạn nữa.” Hắn lo hai lão lại phát tác tâm tính hài tử lên. Tứ tổ và Ngũ tổ tỏ ra khá kiên quyết, Ngũ tổ lên tiếng: “Nói thật là chúng ta có cách phá phong ấn nhưng chỉ khi ngươi là nhi tức của Thần gia mớinói ra, bằng không… sau này khi Thất Tuyệt thiên nữ thành, muốn khóc cũng không kịp.”Mộng Khả Nhi tức giận phất tay áo bỏ đi nhưng không yêu cầu rời khỏi nội thiên địa của Thần Nam. Thần Nam rời nội thiên địa, lại cảm ứng thấy Thái cổ nhân vật đang quan sát mình, tuy cách sông cách núi nhưng hắn vẫn có cảm giác người khácđang dõi theo từng bước của mình.Đạm Đài Tuyền cũng gặp vấn đề tương tự, lòng nóng như lửa đốt không chỉ vì tiểu sinh mệnh trong mình, mà còn vì Thái cổ nam tử đang quan sát. Đến ngày thứ mười lăm, Thần Nam vào nội thiên địa liền nhận được tin tức bất ngờ, Mộng Khả Nhi đồng ý với yêu cầu của hai vị lão tổ, chính thứcgia nhập Thần gia.Hắn phản đối: “Mộng Khả Nhi, nàng không cần lo, ta sẽ cứu được hài tử, không để nàng chịu ủy khuất.” Đoạn cất mình bay vào trong sâu nội thiên địa tìm Tứ tổ và Ngũ tổ.Hai lão tổ biết tin liền nhảy cẫng lên, ghé sát tai hắn thì thầm: “Chúng ta chỉ muốn tốt cho ngươi, sau khi giải phong ấn, nó sẽ tiến vào Thần Hoànglĩnh vực, nếu không dùng hôn nhân ước thúc, nó muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay.” Thần Nam cấm cảu đáp: “Hôn nhân không phải trò đùa, cũng phải là hình thức, nếu nàng muốn giết cháu vì việc trước đây, liệu hôn nhân có bóbuộc được không?”“Bốp.” Ngũ tổ gõ cho hắn một cái nên thân: “Dám coi thường trí tuệ của chúng ta, đây là huyết chú hôn ước, sau này nó muốn giết ngươi tất lãnh hậu quả trước. Tìm cho ngươi một Thần Hoàng làm vợ còn ý kiến gì hả.”Thần Nam bị hai lão tổ kéo xuống, gõ hai cái lên đầu.“Bất kể thế nào, cháu cũng không đồng ý, vì… cháu không thể cô phụ, phản bội một người khác.” Thần Nam tỏ vẻ buồn bã nhưng nói ra chắc như chém đinh chặt sắt.“Ta phải cốc chết tên cứng đầu.” Hai lão tổ tuy nhỏ nhưng nhảy rất cao, lên đầu hắn gõ liền hai cái, hắn không dám động nộ với hai vị lão tổ tông.“Chúng ta không bảo ngươi chỉ cưới mình Mộng Khả Nhi, đây là để ứng phó với tình huống trước mắt, cưới đã rồi nói.” Thấy Thần Nam không đáp, Ngũ tổ tiếp lời: “Ngươi không phải muốn tìm Vũ Hinh chân chính sao, chúng ta sẽ giúp.”Thần Nam quay phắt lại, hai mắt sáng chói khiến hai lã tổ kinh hoảng.“Hai vị lão tổ tìm được?” “Đương nhiên, thành thân trước rồi nói.”Thần Nam không biết nên khóc hay cười, hai lão tiểu hài quả thật khó chơi.“Sưu hồn đại pháp!” Hắn trực tiếp dùng thần thông với hai người, định tìm kí ức của họ. “Không cần phí công.” Hai lão tổ tỏ vẻ ơ hờ, Ngũ tổ nói: “Tuy tu vi của chúng ta không còn nhưng tấm thân bất tử vẫn thế, về phương diện tình cảm,ngươi không cách nào xâm nhiễu được.”Sau cùng, hôn lễ hoang đường cũng diễn ra, nhưng Thần Nam đã truyền âm cho Mộng Khả Nhi rằng chỉ nhằm ứng phó với hai lão tiểu hài. Mộng Khả Nhi băng cơ ngọc cốt, thanh lệ tuyệt tục, tròng mắt như thu thủy quét qua hắn, lặng lẽ gật đầu rồi bắt đầu bái thiên địa.Mỗi người có cảm thụ riêng, lúc xưa ở Tây thổ cũng từng trải qua một đoạn hoang đường hôn nhân khiến quan hệ giữ họ phức tạp vô cùng. Hônnhân lần này lại bất ngờ, thật không biết sau này hai người sẽ ra sao. “Nhất bái thiên địa!”“Nhị bái lão tổ!”“Phu thê đối bái!” Hai lão tổ reo lên hứng trí, ung dung tiếp nhân khấu bái của đôi tân nhân, làm ra vẻ nhấc chén trà lên.“Lễ xong, phu thê vào động phòng!”Thần Nam và Mộng Khả Nhi tiến vào Lôi Thần điện, để hai lão tổ bên ngoài, hai người ngồi yên lặng trong phong hoa chúc, chuẩn bị đả tọa điều tức hết đêm.Nhưng lúc đó một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện trong phòng, là Thái cổ nam tử. y không cưỡi Thiên mã hay cầm thanh đồng cổ mâu.“Là ngươi.” Thần Nam đứng dậy, trọng giọng: “Muốn gì?” Đối phương lại vào nội thiên địa của hắn được mà hắn không có cảm ứng gì, trình độ quá chênh lệch.“Để chúc mừng.” Thái cổ nam tử lên tiếng, khiến cả Thần Nam lẫn Mộng Khả Nhi đều kinh ngạc. Chương 306: Đêm động phòng hoa chúc mê đắm Thần Nam không tin đối phương đến chúc mừng hôn lễ, mười mấy ngày nay y vẫn quan sát hắn, giờ đến lúc có hành động. Quả nhiên câu tiếp theo khiến hắn lạnh toát người.“Ngươi rất đặc thù, cả mấy nữ tử trong Huyền giới này cũng khiến ta có cảm giác khác thường.”Thần Nam không hiểu ngôn ngữ của Thái cổ nam tử nhưng nắm được thông qua dao động tinh thần. Thần Nam và Mộng Khả Nhi hơi ngạc nhiên, bị cường giả cỡ này chú ý, đương nhiên có vấn đề.Mấy nữ tử mà đối phương nói tới, bao quát cả Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi, hai hóa thân của Thất Tuyệt nữ, khi tất cả hóa thân hợp lại sẽ làcường giả mạnh nhất. Có lẽ Thái cổ nhân vật cảm ứng được khí tức nguy hiểm trên mình họ. Còn Thần Nam có đặc thù gì? Hắn tự thấy mình có nhiều bí mật, chí ít như thiên bảo Thần ma đồ, thần binh tàn hồn cùng một phần linh hồn của tiêntổ, sẽ có ngày ba khía cạnh này uy hiếp đến Thái cổ nam tử.“Ngươi định làm gì?” Thần Nam quát hỏi. “Ha ha…” Nam tử cười vang, không đáp.Thần Nam và Mộng Khả Nhi bất an, nam tử lạnh tanh này lại thay đổi mãnh liệt như vậy, chắc chắn trong lòng đang kích động.“Ta cần hài tử của các ngươi.” Nét cười trên mặt nam tử tan biến ngay, trở lại lạnh lùng như được điêu khắc từ kim cương.

Quả nhiên là lai giả bất thiện!Nhưng ý định của đối phương khiến Thần Nam và Mộng Khả Nhi bất ngờ, đồng thời vô cùng phẫn nộ.“Có gì cứ tìm ta, đừng nhắm vào hài tử của ta.” Dù đối diện với Thái cổ nhân vật từng giết “Thương Thiên” nhưng Thần Nam không hề sợ hãi, nhìn đối phương đầy giận dữ.“Ngươi… còn có tác dụng khác, hài tử của ngươi rất mạnh, còn hơn ta lúc nhỏ. Nó có quan hệ với các ngươi nhưng thành truyền nhân của ta sẽmột đao cắt đứt, các ngươi không còn là phụ mẫu của nó nữa.” Thái cổ nam tử buông lời lãnh khốc vô tình.Mộng Khả Nhi biến sắc, quát lớn: “Không được, hài tử của chúng ta, sao ngươi dám vượt qua cương thường như vậy?” Thân thể lóe sáng hàoquang bảy sắc, phi thường kích động cùng phẫn nộ. Thần Nam cũng quát: “Ngươi khinh ngươi quá, dù không phải đối thủ của ngươi, ta cũng phải tuyên chiến, muốn cướp hài tử phải bước qua xác tatrước.”“Không, không cần phải giết các ngươi, ta không chỉ cần một hài tử mà các hài tử tương lai của các ngươi.” Có những lúc không thể nhẫn nhịn được.Thần Nam nổi giận, Thái cổ nam tử quá khinh người, tính toán như vậy có coi hắn vào đâu?Trong thiên địa có bậc phụ mẫu nào đành lòng nhìn hài tử bị cướp đi, Thần Nam sẵn sàng thà ngọc nát hơn làm ngói lành. Mộng Khả Nhi cũng biến sắc, đứng cùng phía với Thần Nam. Thái cổ nam tử bức bách đôi “phu thê” đồng tâm với nhau.“Không cần nổi giận, đây là thế giới cường giả vi tôn, ta có đủ sức mạnh nên làm gì cũng được.” Thái cổ nam tử nói với Thần Nam: “Vốn ta địnhthu ngươi làm truyền nhân nhưng ta không nhìn được tương lai của ngươi, có thể người sẽ thành một chiến hồn cực mạnh hoặc chỉ là vật dẫn cho người ta. Con ngươi đương nhiên sẽ thành một chiến hồn mạnh nhất, nên ta phải chọn nó.”Thần Nam vừa phẫn nỗ vừa ngạc nhiên, không hiểu nam tử dựa vào đâu mà phán đoán như thế. Mộng Khả Nhi cả kinh, nhìn Thần Nam chằmchằm, lại nhớ đến hài tử chưa xuất thế, lòng nổi sóng cuồn cuộn. “Được rồi, không quấy nhiễu đêm tân hôn nữa, chúc các ngươi sớm sinh quý tử.” Thái cổ nam tử tan biến, trong phòng sáng rực hào quang, cảnhvật đại biến dạng.Mùi hoa thơm lừng thấm vào tâm tì, những đóa hoa vô danh mọc ra nhanh chóng rồi bừng nở trên giường, dưới đất, trên nóc phòng, màu hoa rực rỡ khiến căn phòng trở thành một tòa hoa ốc.Những đóa hoa mĩ lệ lấp lánh hào quang, gần như yêu diễm, mỗi đóa hoa rực rỡ đều trong suốt, cơ hồ được điêu khắc từ bảo ngọc.Mùi thơm nồng khắp căn phòng khiến người ta say mê. Nhưng Thần Nam và Mộng Khả Nhi nhanh chóng thấy bất thường, tinh thần họ dần loãng ra, trước mắt xuất hiện ảo giác.Xung quanh họ dường như lại biến hóa, họ chìm vào một vùng thiên địa mới, vẫn ngập đầy hương hoa nhưng rộng hơn, có nhiều cảnh vật hơn thếgiới trước. Một dòng suối nhỏ chảy trong biển hoa, tiếng róc rách vui tai, cá lội tung tăng, những viên đá trứng ngỗng rực rỡ được ánh dương quang chiếu vàocàng trở nên diễm lệ.Một chiếc cầu nhỏ xuất hiện cách đó không xa, bờ suối bên kia rực rỡ như gấm thêu có ba gian nhà tranh, men theo cây cầu liền thấy mấy mẫu vườn xuất hiện sau nhà, ngoài xa chút nữa là rừng trúc xanh um, mấy hài đồng tinh nghịch đang chạy nhảy.Càng kinh ngạc hơn là Mộng Khả Nhi và Thần Nam thấy chính mình đang mỉm cười uống trà, ngồi trên ghế mây nhìn hài đồng đùa nghịch.Bức tranh sinh động, hài hòa, ngập niềm vui. “Ha ha... “Giọng cười chói tai vang lên đột ngột, dao động tinh thần của Thái cổ nam tử nhập vào óc họ.“Đây là ý nguyện chung trong tiềm thức các ngươi, nguyện vọng này hiện cùng hòa nhịp. Nhưng ta phát hiện có quá nhiều gút mắc đạo đức tạo thành cấm cố, ha ha… để ta thành toàn cho các ngươi sớm sinh quý tử…”Lần này, Thái cổ nam tử thật sự biến mất.Thần Nam và Mộng Khả Nhi không biết mình đang ảo giác hay bị đại pháp lực chuyển di đến một không gian mới. Cảnh tượng trước mắt vẫn là nước chảy dưới cầu, hoa thơm đưa hương, tiếng cười hài đồng xa dần, cả thiên địa chỉ còn lại hai người.Mùi hoa liên tục bay vào mũi, tinh thần hai người lại mơ hồ.Mộng Khả Nhi đứng trong khóm hoa, mái tóc dài óng ả như tơ, lấp lánh ánh sáng khiến làn da như tuyết càng tô thêm nét bóng bẩy. Tuyệt đại dung nhan đâu cần son phấn mà vẫn thanh tân tú lệ, gò má căng mọng như mộng như ảo, dù vầng minh nguyệt trên trời cũng không thểso được.Tà váy trắng lất phất theo gió, dung nhan như ngọc khiến bách hoa thất sắc, đôi mắt linh động lấp loáng một làn sương, đượm vẻ mê li. Tuyệt sắc tiên nhan quả thật khuynh thành khuynh quốc.Nàng đứng yêu kiều trong khóm hoa, nhìn Thần Nam cách đó vào bước với vẻ mê hoặc.Lúc này, Thần Nam cũng vô cùng hoang mang, khuôn mặt cương nghị nhũn hẳn đi, ánh mắt dần lộ vẻ thương yêu, nội tâm hắn cực lực phản đối, biết rằng mình đang rơi vào “tròng” của Thái cổ nam tử nhưng không thể chống cự nổi.Trong mảnh đất cực lạc phồn hoa như gấm này, càng lúc hắn càng thấy thân thể không chịu chi phối, gắng gượng di động cước bộ hướng vềMộng Khả Nhi. Hắn biết Thái cổ nam tử muốn hai người làm gì nhưng dần vô lực kháng cự, mùi thơm nồng khiến ý chí hắn bạc nhược dần.Mộng Khả Nhi cũng mê mang tiến về phía hắn, nàng cũng cố chống cự nhưng sa vào hạ phong.Không biết ai đưa tay ra trước mà tay hai người nắm lấy, thân thể gần dần… Ti lí trí sau cùng tan đi, hai người cũng mắng Thái cổ nam tử ti bỉ. Hiển nhiên, y biết cả hai muốn gì nhưng nội tâm còn ngăn cách nên không thểchân chính động phòng hoa chúc, y lại muốn có cốt nhục của hai người nên thi triển thủ đoạn phi thường.Trong rừng hoa, y sam rải rác, Mộng Khả Nhi băng cơ ngọc cốt, như cửu thiên tiên tử giáng lâm phàm trần, đượm vẻ mê ly. Bất diệt ma thể của Thần Nam cường kiện như đúc từ thép, cơ bắp cuồn cuộn lấp lánh bảo quang màu cổ đồng.Thất Tuyệt nữ hiệu xưng huyết mạch ưu tú nhất ôm lấy Thần Nam, thực hiện nguyện vọng của Thái cổ nam tử.Trong rừng hoa, ngọc thể của Mộng Khả Nhi lồ lộ, những đường cong ẩn hiện, dụ hoặc mê người, cánh tay như ngọc cùng cặp chân dài trắng muốt thò khỏi khóm hoa khiến thánh khiết tiên tử vô cùng quyến rũ, phong tình vạn chủng.Hiện tại, thế giới chỉ còn lại mình họ…Trong nội thiên địa của Thần Nam tuy không có nhật nguyệt nhưng vùng hỗn độn cũng sản sinh được cảnh ngày đêm thay đổi. Ánh sáng hỗn độn chiếu rọi, một ngày mới lại bắt đầu.Trong nội thiên địa, bạch vụ mờ mờ lan tỏa, dần tan đi.Tiếng chim trong vắt vui tai, mùi hoa thơm theo gió đưa lại, điện vũ lâu đài, thanh sơn lục thủy, cảnh vật quả thật đẹp hơn tiên cảnh. Tứ tổ và Ngũ tổ biến thành hài đồng, có những lúc tư tưởng cũng hài đồng hóa, lúc này họ đang ngầm đến gần tân phòng của Thần Nam.Xuyên qua trùng trùng Lôi Thần điện, hai ngươi chậm cước bộ lại, kiễng chân tiến tới. Những vừa vào trong viện tử, họ lập tức ngẩn người, khắpnơi toàn là những cánh hoa trong suốt, rực rỡ đang khoe nở. Tứ tổ kêu lên: “Không ổn, là Tình Nhân hoa.” Rồi kéo Ngũ tổ lui lại mười mấy trượng: “Đây là Tình Nhân hoa không thần ma nào chống nổi, sao ởchỗ này lại nở nhiều thế nhỉ? Lẽ nào là tiểu tử giở trò, hắc hắc…”“Tên cứng cổ đó không tốt lành gì, Tình Nhân hoa nửa tháng mới tàn, hắc hắc…” Hai lão tổ không buồn nghĩ nhiều cũng không ngờ có người dùng đại thần thông mởi được nội thiên địa mà đến đây.Sáng sớm, ánh sáng hỗn độn chiếu vào tân phòng của Thần Nam và Mộng Khả Nhi, hai tân nhân ôm nhau từ từ tỉnh lại.Tà váy trắng cùng chiến y đen nhánh rải rác trong khóm hoa, Thần Nam lờ mờ mở mắt, đập vào ánh nhìn là tuyệt thế tiên nhan, đôi mắt trong như thu thủy phủ một tầng sương khói, đang tỏ vẻ mê ly.Làn da trắng muốt, mềm mại, cặp đùi tròn lẳn, làn da được ánh nắng chiếu vào gần như trong suốt, toàn thân nàng chìm trong ánh sáng mờ mờ,tóc mai rũ rượi, gò má ửng hồng. Đột nhiên tiếng hét thất thanh xé toang không khí buổi sớm yên bình.“A… ngươi ngươi… chết đi.” Mộng Khả Nhi bật lên, để nguyên thân trần tung chưởng vào Thần Nam.“Bình.” Thần Nam giơ chưởng lên đỡ. Đối diện cao thủ cấp Thần Vương, hắn không dám sơ suất, hai người đại chiến trong tân phòng khiến phòng ốc tantành, nhưng những đóa Tình Nhân hoa tan nát rồi lại nở luôn ở chỗ cũ, càng đẹp hơn.Tứ tổ và Ngũ tổ vốn định bỏ đi, đưa mắt nhìn nhau, lẩm bẩm: “Xấu hổ quá hóa giận? Xem ra còn phải tức giận mười bốn ngày nữa, mỗi ngày chỉ có một lúc tỉnh lại mà thôi…”Quả nhiên như họ dự liệu, kịch chiến mới bắt đầu đã kết thúc, tất cả lại yên bình. Hai kẻ ái hận nan minh chật vật cất bước tiến về phía nhau…Hai lão tổ cười hi hi cao hứng, cùng nhau đi ra, lại hạ lệnh cho các thiên sứ không được đến gần nửa bước. Tại lối ra Côn Luân Huyền giới, Thái cổ nam tử đứng như hóa đá chợt cười lạnh: “Ta cần chiến hồn mạnh nhất.” Chương 307: Chiến hồn— thần chi Tình Nhân hoa tuy phải nửa tháng mới tàn hẳn nhưng Thần Nam và Mộng Khả Nhi nếm mùi mấy lần liền phát giác ra họa căn. Trong lúc tạm thời tỉnh lại, họ muốn tìm hiểu nguyên do nên không liều mạng.Ngày thứ năm, hai người hợp lực phá cấm cố, ra khỏi biển hoa, không khí ngoại giới vẫn trong trẻo nhưng họ như tỉnh mộng, không dám tin nhữnggì xảy ra mấy ngày qua, thật quá hoang đường. Ở Tây thổ trước đây, họ từng cùng mất kí ức, tham dự vào một cuộc hôn nhân hoang đường, lần này là một hoàn cảnh khó lòng tưởng tượng khác,họ thành phu thê thật sự, ái hận tình cừu giữa hai người đến giờ rất khó phân chia.Mộng Khả Nhi run người, nàng muốn giết Thần Nam nhưng họa căn lại là đây, tất cả do Thái cổ nam tử an bài. “A…”Mái tóc nàng dựng lên, ngẩng đầu hú vang, đoạn thân thể phát ra hào quang bảy sắc, hất bay y sam, lao vút lên không quát vang: “Thần Nam, tamuốn quyết chiến với ngươi.” Hiện tại nàng chỉ muốn dùng đại chiến để phát tiết, bằng không chắc sẽ phát điên.Thần Nam cũng thấy khuất nhục chưa từng thấy, Thái cổ nam tử coi hắn là gì?

Nói hắn là ngựa giống còn dễ nghe, kì thật y coi hắn khác nào công cụ tạo ra chiến hồn có thể thoải mái sử dụng.Cảm giác bị người ta sai khiến, tùy ý an bài mệnh vận này khiến hắn vô cùng uất ức, hơn hẳn mọi khuất nhục từng chịu, quả thật hắn bi phẫn cựcđiểm. “Sẽ có ngày ta trả lại gấp mười.” Hắn gầm lên phẫn nộ.Nghe Mộng Khả Nhi khiêu chiến, hắn lao vút lên, dùng thực tế đáp trả, cùng kịch chiến với nàng.Hai người đều chịu đả kích, nếu tâm thật ý, cuộc sống vợ chồng tuần tự diễn ra, họ không có gì oán hận nhưng lại bị người ta cưỡng bách. Địch ý giữa họ sau khi xảy ra một loạt sự kiện đã mờ dần, thậm chí còn phát triển theo hướng tích cực. Nhưng như thế không có nghĩa họ thật sựkết thành phu thê, chuyện đó cần thời gian xóa đi ngăn cách, nuôi dưỡng tình cảm.Tất cả xảy ra quá đột nhiên, khiến họ cảm giác vô cùng sỉ nhục. Mộng Khả Nhi tăng lên cảnh giới Thần Vương, tu vi hơn hẳn trước, chiến lực phi phàm, liên tục giao phong với Thần Nam trên không, phát tiết nộhỏa trong lòng.Thần Nam cũng mang tâm lý như vậy, cần đại chiến thật lâm ly để xóa mờ cảm giác khuất nhục trong lòng, hắn không dùng bảo vật, chỉ bằng bản năng chiến đấu.Trên không kiếm khí tung hoành, hào quang sáng rực như từng đạo lưu tinh vạch ngang trời, kéo thành từng vệt ánh sáng.Tứ tổ và Ngũ tổ nghe tin đến ngay, không hiểu gì, Tứ tổ hét gọi: “Hai người đang làm gì… phu thê sao lại đấu sống chết, đã có huyết chú hôn ước, không ai được hại nhau, bằng không sẽ bị huyết chú phản ngược.”Ngũ tổ cũng kêu lớn: “Mau mau dừng tay, Thần tiểu tử mau nhận thua, sao lại dùng loại tà hoa này, là ngươi sai. Tiểu Mộng cũng mau dừng tay,còn chưa giải phong ấn, chưa tăng lên cảnh giới Thần Hoàng, lẽ nào lại định sai lời, giết Thần Nam? Lúc trước cô chỉ đùa sao?” Hai người trên không chưa nghe lời hai vị lão tổ còn bình tĩnh, nghe rồi càng phẫn nộ, tất cả đều do Thái cổ nam tử an bài, hai lão tổ chắc đang làmloạn.Không biết họ đại chiến bao lâu, các thiên sứ ngoài xa run rẩy, không dám lại gần, mãi đến khi Mộng Khả Nhi và Thần Nam mỏi mệt, rớt từ trên không xuống, trận chiến mới kết thúc.Đương nhiên trong lúc giao chiến họ dần lãnh tĩnh, Mộng Khả Nhi cũng không quyết tâm giết Thần Nam, bởi tất cả đều do Thái cổ nam tử.Thần Nam lại càng không có sát tâm, tu vi của hắn hiện vẫn cao hơn Mộng Khả Nhi một chút, muốn giết nàng không cần dùng bảo vật cũng được. “Không phát khùng nữa à?”“Thật ra là sao?”Tứ tổ và Ngũ tổ bước tới nhưng hai người kiệt sức lại không chịu nể mặt họ. “Xem ra có biến cố phát sinh, không phải như chúng ta đã nói, thật ra là chuyện gì, biết đâu hai lão bất tử bọn ta giúp được gì đó.”Thần Nam nghiến răng: “Thái cổ nam tử quá khinh người, xưa nay cháu chưa bao giò bị sỉ nhục thế.”Ngũ tổ cả kinh: “Hắn vào được đây, có mục đích gì?” “Tối đó…” Thần Nam đấm quyền xuống đất, một vết nứt lan ra xa.Mộng Khả Nhi nghe Thần Nam kể lại, tức giận lao tới, lắc lư lao vào vùng sâu nội thiên địa.Thần Nam kể lại cho hai lão tiểu hài nghe bởi hắn thấy hai lão quá ư thần bí, chưa biết chừng thật sự chỉ điểm được biện pháp nào đó đối phó với Thái cổ nhân vật.“Cái gì? Hắn dám nhằm vào tử tôn Thần gia chúng ta hả, ở đâu ra cái lý đó.”Nếu là việc gì khác, Thái cổ nhân vật này quá mạnh, hai vị lão tổ có thể nín nhịn nhưng đối phương lại định cướp Thần gia đệ thập nhất nhân trong truyền thuyết, khiến họ nhảy dựng lên.“Khinh người quá lắm, diệt hắn, diệt hắn.”Hai lão tổ dụng lặc nắm chặt tiểu quyền đầu, phẫn nộ hét lên. “Hét không thì được việc gì, hai vị có cách nào không?” Thần Nam gầm lên.Hai lão tổ ủ rũ, Tứ tổ thở dài: “Nhóm Ma Chủ đã vào đệ tam giới, hiện tại Nhân gian không có Thiên giới cao thủ, làm sao diệt hắn được, chúng tachẳng qua quá giận mà thôi.” Ngũ tổ cũng than: “Dù họ chưa vào đệ tam giới, cũng chỉ có năm ba người như Ma Chủ, Thần lão đại, Thần lão nhị của Thần gia chúng ta địch nổiThái cổ thất nhân.”“Thần lão đại, Thần lão nhị sánh được với Ma Chủ?” Thần Nam cả kinh, quên rằng họ là tổ tiên của mình, nên không dùng lời lẽ cung kính. “Sao dám nói vậy, tiểu tử?” Hai lão tổ đồng thời gõ lên đầu hắn: “Thần gia chúng ta có sáu vị thiên giai cao thủ, phóng mắt khắp thiên hạ, ai dámkhông phục? Một nhà có sáu người như thế, tuyệt đối là thiên thượng địa hạ đệ nhất gia tộc.”Thần Nam không hiểu trong sáu người này có gồm “đại phản đồ” phụ thân hắn không, nhưng chắc chắn thực lực của Thần gia quả kinh nhân. Hắn cảnh tỉnh hai vị lão tổ: “Chưa biết chừng Thần gia còn thiên giai cao thủ chưa vào đệ tam giới.”Ngũ tổ tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Không cần nghĩ, chúng ta bị gã phụ thân khi sư diệt tổ của ngươi dùng Vạn Cổ Giai Không biến thành thế này.Thần lão đại, Thần lão nhị bảo vệ linh thức và một phần thân thể tiên tổ, chủ động vào đệ tam giới. Thần lão tam tọa trấn ở nhà chắc không tránh khỏi bàn tay của tên điên Ma Chủ.”Liên tục mấy ngày, Mộng Khả Nhi bế quan trong trúc lâm ở nội thiên địa Thần Nam, không chịu gặp ai.Thần Nam tĩnh tâm ra khỏi nội thiên địa, không ngờ biết được mấy lão yêu bắt đầu hành động thăm dò, để tránh rủi ro, họ phái vài tiểu yêu ra nhưng hoàn toàn không bị Thái cổ nam tử ngăn cản.Thần Hi và Long Vũ đều bị đưa đi, Thần Nam không kịp đến đưa tiễn.Đạm Đài Tuyền không đi, bởi nàng ta biết Mộng Khả Nhi còn ở đây. Mấy hôm nay nàng không giữ nổi bình tĩnh, nơi tĩnh tu cả ngày kiếm khí xung thiên, trừ Vũ Hinh, không ai dám đến gần.Lúc Thái cổ nam tử xuất hiện trong nội thiên địa, Thần Nam lao thẳng tới, dù biết không phải đối thủ nhưng nộ ý trong lòng hắn phải phát tiết, cầmHậu Nghệ cung, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác, Thạch Cảm đương, nhất tề công tới. Nhưng hắn cả kinh bởi Đại Long đao không hiểu sao lại vỡ tan, long đao chi hồn tại thể nội mờ dần.“Ta đã nói tạm thời không giết ngươi nhưng ngươi còn bất kính với ta, chắc không sống được mấy hơi.” Thanh âm Thái cổ nam tử lạnh tanh: “Mộtkhi mấy chiến hồn mạnh nhất xuất thế, ngươi khắc được chết. Ta cho ngươi biết, hài tử của ngươi dù được ta thu làm truyền nhân nhưng nếu không trở thành mạnh nhất, không sánh nổi huyết mạch của chúng ta, ắt ta không do dự xuống tay.”Thần Nam bừng bừng nổi giận, không chỉ hắn mà cả hài tử cũng là công cụ, đối phương chỉ cần chiến hồn mạnh nhất, nếu không đánh bại huyếtmạch không hiểu ở nơi nào của y, cũng chỉ còn nước chết. Nhưng mấy bảo vật không mảy may thương tổn được Thái cổ nam tử, y lắc đầu: “Những cường giả mạnh nhất, chết rồi bị người ta luyện chế thànhthần binh, những hào quang khi xưa…”Đoạn y tan biến ngay. Thần Nam sửng sốt, hình như hắn hiểu được gì đó.Tứ tổ và Ngũ tổ chạy tới, họ vừa thấy tất cả, không hiểu sao lại phẫn nộ gầm lên: “Chết tiệt, đồ khốn, quá đáng lắm rồi, định bức chúng ta xuất tuyệtchiêu.” “Các vị…”“Chắc ngươi cũng đoán ra, tên khốn đó quá đáng thật, đó là bổ phẩm linh hồn cho Viễn tổ sống lại.”Thần Nam cả kinh: “Các vị nói hài tử của cháu…những chiến hồn mạnh nhất là…” Ngũ tổ giận dữ gào lên: “Chúng ta quá ơ hờ, vốn không ngờ đệ thập nhất nhân mạnh đến thế nhưng không nghĩ nhiều, hiện giờ đã hiểu. Hài tửkhông chỉ có huyết mạch của Thất Tuyệt thiên nữ và Thần gia, cả sức mạnh của thần binh chi hồn bị nó nuốt vào. Nó xuất thế, tất cả sẽ hiển hiện.”Thần Nam ngạc nhiên nhìn Đại Long đao vỡ tan trong tay, lại nhìn vào long đao chi hồn mờ mịt. Xưa này hắn vẫn cho rằng mình nuôi hồn trong thân thể, trước sau cũng gặp họa, tìm mọi cách giải thoát mà vô hiệu, không ngờ sau cùng hài tử của hắn lại hút mất long đao.Hắn hơi lo lắng: “Hài tử… này và long đao dung hợp, sau này có nguy hiểm không.”Tứ tổ nói: “Không, đó là hồn dưỡng hồn, chuyện này… trời ạ. Không biết là may mắn hay bi ai của Thần gia. Nếu vì muốn tổ tiên sống lại, ‘phụng hiến’ hài tử như tám người trước kia, quả thật đáng tiếc, cái giá lớn quá.”Ngũ tổ cũng kích động: “Thật không ngờ, sức mạnh của cường giả mạnh bậc nhất trên đời lại do tử tôn Thần gia chúng ta kế thừa.”Nghe hai lão tổ giảng giải, Thần Nam hiểu được nguồn cơn. Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác… những bảo vật này từng là thần linh có sinh mệnh, hơn nữa còn là cường giả hàng đầu trongthiên địa.Nhưng không hiểu vì sao họ lần lượt rơi rụng, song không hoàn toàn hủy diệt, sinh mệnh chi năng hùng hồn không tan mà vẫn tồn tại, có điều chỉ hiển hiện được trạng thái bản thế, bị người ta tế luyện thành thần binh.Thần gia có tới sáu vị thiên giai cao thủ, thực lực đương nhiên hơn hẳn các gia tộc khác, qua nhiều năm tìm kiếm, dầm tụ tập được thần binh rảirác các nơi khắp thiên địa. Mục tiêu của họ là dùng năng lượng của những tàn hồn này cho tổ tiên sống lại. Xưa nay họ vẫn lấy hồn dưỡng hồn, không chỉ tụ tập linh hồn tàn phiến của tổ tiên mà cà tàn hồn của thần binh, rồi thực hiện nguyện vọng vĩ đại:giúp tổ tiên hồi sinh.Nhưng xưa nay chưa từng có chuyện thần binh chi hồn lại là cường giả mạnh bậc nhất thiên địa, chân chính dung hợp với huyết mạch Thần gia. Nhưng hài tử của Thần Nam và long đao dung hợp. Nó không phải Đại long thần chuyển thế nhưng cũng tương tự, bởi nó mang trong mình sứcmạnh của Đại Long đao.Thái cổ nam tử từng nói đó là nguyên nhân hài tử của hắn sẽ thành chiến hồn mạnh nhất thiên địa. Nếu những hài tử này chân chính dung hợp với mỗi thần binh chi hồn, có thể sẽ trùng hiện được nhưng cường giả mạnh nhất thiên địa khi xưa.Đó cũng là một hình thức khiến Đại Long đao, Liệt Không Kiếm sống lại, tái hiện tối cường chiến hồn!Hiện tại, hài tử của hắn đang biến điều đó thành hiện thực, không chỉ nửa khúc long đao hắn giữ trong tay cùng linh hồn của đao cũng nhập vào thể nội hài tử, long đao tàn hồn phiêu tán tại thiên địa cũng tụ tập lại.Hắn biết rằng thần binh chi hồn cực mạnh, giờ mới chân chính hiểu được.Tiềm lực của hài tử khó lòng tưởng tượng, chả trách Tứ tổ và Ngũ tổ cảm thán, dùng hài tử để cho tiên tổ sống lại, quả thật cái giá quá đắt. Đó cũng là nguyên nhân Thái cổ nam tử xem trọng hài tử. Y biết được những cường giả mạnh nhất thiên địa sẽ dùng một phương thức khác quaylại thế giới.Nhưng hắn cũng kinh hãi bởi Thái cổ nam tử lại dám lớn tiếng rằng huyết mạch của bọn y mà đánh bại hài tử sẽ không do dự giết đi kẻ thất bại, đủ thấy thực lực phe y thâm bất khả trắc.Thái cổ nam tử lại cùng Thần gia tranh đoạt chiến hồn khiến hai vị lão tổ gầm lên phẫn nộ.“Bất kể sau này hài tử của ngươi có dùng để cho tiên tổ sống lại không, cũng quyết không giao cho tên Vương bát đản này.” Xem ra hai lão tổ càng coi trọng hài tử hơn, không chỉ vì qua điểm cố hữu bất biến, mà bởi họ dần bị lay động trước cái giá phải bỏ ra cho tổ tiên

sống lại.“Không thể hi sinh hài tử để cho tiên tổ sống lại.” Thần Nam thầm quyết định, hắn sẽ dốc toàn lực ngăn cản, có điều không nói ra miệng, tránh phảitranh chấp vô vị với hai lão tổ. Tứ tổ phẫn nộ: “Tặc tử quá khoa trương, ta muốn thịt hắn.”Ngũ tổ cũng điên tiết: “Ta cũng muốn nhưng không thể dùng bừa bãi sức mạnh được…”Thần Nam rúng động, Thần gia quả nhiên có sức mạnh chế ngự được Thái cổ nam tử. Hắn không nén được, bật lên câu hỏi: “Thần gia thật sự có thực lực giết hắn?”“Ngươi nói gì vậy? Hoài nghi thực lực của gia tộc sao?” Hai lão tổ lại định cốc hắn, kết quả hắn “khi sư diệt tổ”, ra tay cốc hai người trước: “Cóthực lực mà không dùng, lẽ nào muốn đợi cho con cháu Thần gia bị diệt? Nhưng cháu hoài nghi…” “Ngươi dám hoài nghi, có biết mấy người mạnh nhất Thần gia là ai không?”“Không phải các thiên giai cường giả như các vị sao?” Thần Nam tỏ vẻ nghi hoặc.“Không phải, chúng ta chẳng qua là những người không được chọn.” Tứ tổ có vẻ trầm trọng: “Họ… mới là những cường giả mạnh nhất Thần gia. Thần gia bát hồn… một khúc bi ca.”Thần Nam chấn kinh: “Họ… còn sống không?”Tứ tổ và Ngũ tổ tâm tình trầm trọng, lộ vẻ thương cảm: “Chết rồi, nhưng chúng ta có cách triệu hoán họ. Nếu cho ngươi sức mạnh, có dám đấu với Thái cổ nam tử chăng?”“Sao lại không?” Đôi mày Thần Nam dựng lên, quát vang: “Cháu muốn đánh nát hắn.” Chương 308: Trên Nguyệt lượng Thần gia bát thánh. Một khúc bi ca! Vốn là bậc kì tài trời sinh, nhân kiệt trăm ngàn năm khó thấy nhưng để Viễn tổ sống lại mà hi sinh…Nhưng người không được chọn như Thần đại, Thần nhị … Tứ tổ, Ngũ tổ đều đã thành thiên giai cao thủ. Nếu tám vị nhân kiệt bất tử, chiến lực của họ… chắc chắn vô cùng đáng sợ, tuyệt đối đủ để lay động Tam giới Lục đạo.“Làm sao triệu hoán bát hồn?” Thần Nam tỏ vẻ kính trọng, thật tiếc cho tám người này. Ngũ tổ nói: “Cần phải về Thần gia ở Thiên giới.”Thần Nam ngây người: “Khó lắm, Thái cổ nam tử vây khốn ở ngoài, quyết không cho chúng ta tùy ý hành động.” Tứ tổ thở dài: “Nếu tu vi chúng ta còn nguyên, sẽ trực tiếp mở không gian, xuất hiện tại Thần gia. Chúng ta có tọa tiêu trận đồ của Thần gia Huyềngiới.” Thần Nam rúng động: “Chuyện này… tập hợp các Thần Vương cao thủ thôi động thần lực thì sao?”Ngũ tổ gật đầu: “Có thể. Cũng không cần sức mạnh hùng hồn của thiên giai cao thủ, đạt đến cao thủ cấp Thần Hoàng là được. “ Thần Nam tuy cực kỳ giận dữ, hận không thể lập tức về Thần gia ở Thiên giới cho hai lão tổ triệu hoán bát hồn, chiến bại Thái cổ nam tử. Nhưnghắn vẫn còn lý trí, tịnh không bị cơn giận che mất đầu óc. “Hai vị lão tổ, cháu thấy… hình như chúng ta quên mất một điểm.”Ngũ tổ nghi hoặc: “Quên gì, tên đáng chết này cứ để bát hồn tề xuất đến diệt hắn là xong.” Thần sắc Thần Nam khá khó coi: “Các vị lão tổ đã quên cháu nói gì sao? Thái cổ nam tử này mạnh không tưởng nhưng đáng sợ nhất là không phảimình hắn mà tổng cộng có tới bảy cường giả như thế. Hiện tại không biết sáu người kia ở đâu, mà người nào cũng có thông thiên pháp lực.” Tứ tổ và Ngũ tổ tỏ vẻ trầm trọng, không phải một Thái cổ cường giả mà tới bảy vị, nếu xung động nhất thời, có thể mang họa diệt thân.“Đáng tiếc, bát hồn chỉ còn lại hồn phách tan nát, nếu còn nhục thể, tái hiện uy thế năm xưa thì bảy người đó đã sao?” Vẻ mặt hai vị lão tổ đầy bi ý. Thần gia luôn một lòng kính trọng bát thánh đã chết.Hai lão tổ tuy dáng vẻ hài đồng nhưng động tác vẫn như người lớn, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong nội thiên địa. Sau cùng họ đồng thời kêu lên: “Liều thôi.”Tứ tổ nói: “Để đánh bại Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, chúng ta phải tiến vào di tích của Thần tổ. Nếu may mắn không chết, nơi đó sẽ thành bảo lũy không phá nổi.”Ngũ tổ tán thành: “Đúng, còn hơn bị hắn coi là thú vật đồ chơi trong tay.” Thần Nam đồng cảm, sống nhục thế này có khác gì vật nuôi của người ta, khiến trong lòng hắn uất ức đến cực điểm, nếu có hi vọng thay đổi, quyếtphải nắm lấy. “Cháu đồng ý, bằng không cứ cố sống thế này, lúc hài tử bị cướp, chiến hồn không thuộc về Thần gia, chúng ta mất giá trị lợi dụng, ắt sẽ chết.”Hắn rời nội thiên địa, gọi Cổ Tư cùng hai con rồng lại để chúng đi mời Đại Ma cùng tứ vị lão yêu của Côn Luân, tự hắn đi tìm Vũ Hinh. Trúc xanh ngăn ngắt khẽ lay động.Vũ Hinh bạch y như tuyết, được màu trúc xanh tô thêm nét thanh lệ thoát tục. Nhìn thấy nàng, dù biết không phải Vũ Hinh ngày xưa, lòng hắn vẫn đầy hổ thẹn.Nhưng giờ không phải lúc nhi nữ tình trường, không thể cả nghĩ. Biết rõ tình hình, Vũ Hinh liên cùng hắn đi ngay, đột nhiên từ trong rừng trúc sâu, một đạo thần quang lóe sáng, Đạm Đài Tuyền tỏa rạng thần quangbay màu lao tới. Nàng vẫn mĩ lệ như xưa, chỉ có vùng tiểu phúc hơi nhô lên ảnh hưởng đôi chút đến thân hình hoàn mỹ. Lúc này nàng lạnh tựa băng sương, chằmchằm nhìn Thần Nam, tuy không nói gì nhưng ai cũng thấy nàng đang cố nén nộ ý. Thần Nam định lên tiếng nhưng há miệng rồi lại không biết nói gì, dẫn Vũ Hinh đi ngay.“Ầm.” Thần quang bảy sắc bay vút lên, quanh minh Đạm Đài Tuyền sáng chói, trúc lâm chung quanh hóa thành bụi.Đại Ma và tứ vị lão yêu đến nơi, Thần Nam sơ lược lại tình hình, họ đồng ý phụ giúp thần lực, hơn nữa muốn theo hắn lên Thần gia ở Thiên giới một phen.Thần Nam vón không muốn họ đi. Chỉ cần hắn và Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi đi là nơi đây không còn nguy hiểm nhưng bốn vị lão yêu và Đại Ma kiên quyết muốn đi.Sau cùng Đạm Đài Tuyền đến nơi, hắn không tiện cự tuyệt, mời hai vị lão tổ từ trong nội thiên địa ra. Ngầm ra hiệu rằng họ phải mang tất cả số người đây theo.Hai vị lão tổ vạch lên mặt đất vài nét, tạo thành một trận đồ quang tuyến phức tạp, giống như hình bát quái đồ. Đoạn một bức cự đồ rộng mấy chục thước vuông cuốn tất cả vào. Ngũ tổ nói: “Tấ cả đẩy thần lực vào trung tâm trận đồ.”Ngần ấy Thần Vương đồng thời vận chuyển thần lực, luồng đại lực đương nhiên cực mạnh. Đạm Đài Tuyền đứng trong trận đồ nhưng không góp thần lực, chỉ lạnh lùng quan sát tất cả. Đương nhiên khi xuất hiện trước mắt mọi người, nàngthi triển thần thông, vận dụng chướng nhãn pháp che đi vùng tiểu phúc nhô lên.

Các Thần Vương cùng bỗ lực, hào quang xung thiên liên tục lóe sáng khiến Côn Luân Huyền giới rực rỡ.Sau cùng hào quang bùng lên, trận đồ khắc trên đá biến mất, những cường giả trong đó không còn thấy nữa. Trong lúc đó, Thần Nam, Vũ Hinh, Đại Ma đều cảm giác trời xoay đất chuyển, bát quái trận đồ xé toang không gian mang họ vào một không gianthông đạo rồi nhanh chóng bay mất. Xung quanh ngập ánh sáng hỗn độn, tốc độ trận đồ nhanh đến cực điểm, sát na đã bay được trăm dặm.Cùng lúc, Long Bảo Bảo kêu lên kinh hãi: “Không ổn, tên cưỡi lừa đuổi đến rồi.” Tử Kim thần long gào theo: “Đáng ghét, tên cưỡi thiên lư sao lại bám theo được nhỉ, mẹ nó chứ, định đuổi tận giết tuyệt sao?”Chúng nhân ngạc nhiên, ngoài lại nhìn liền thấy Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, cầm thanh đồng cổ mâu đang bám theo trận đồ. Cảnh tượng vô cùng kinh nhân, trận đồ phức tạp bay nhanh, xuyên qua hỗn độn không gian, vừa qua rồi, vùng hỗn độn đóng lại ngay.Nhưng, Thái cổ nam tử tuy không đứng trong trận đồ nhưng thanh đồng cổ mâu chỉ thẳng tới, phá tan hư không đuổi theo. Không cần trận pháp, chỉ dùng sức mình cũng dẹp hết mọi ngăn cản trong hỗn độn, thanh thế kinh nhân.Tu vi của y quả đáng sợ. “Grào… tên cưỡi lừa này đúng là lư khí xung thiên.” Tử Kim thần long khẽ nói.Thần Nam hơi nhíu mày: “Cháu đã biết không thoát được hắn, quả nhiên hắn bám theo.” Lúc đó, nam tử cưỡi Thiên mã lên tiếng.“Hừ, những người trong thế giới của các ngươi đủ tư cách động thủ với ta không mấy ai, hơn nữa không chết, bị thương thì cũng vào đệ tam giới hết. Phóng mắt khắp thiên hạ, ta không tin còn ai khiến ta thương tổn nổi. Hôm nay ta không cản mà bám theo các ngươi xem sao.”Cuồng vọng cực độ nhưng qua thật y có tư cách như thế. Hiện tại không ai có thực lực như Ma Chủ nên không thể đấu với y, chỉ biết ngấm ngầm tức giận.Không biết bao lâu sau, trận đồ phá tan không gian, phía trước quang mang đại thịnh, không khí trong lành phả vào miệng. Cả nhóm từ không gian thông đạo bước ra, cảnh tượng khiến họ sửng sốt. Đập vào mắt là ánh sáng nhu hòa, một vầng minh nguyệt treo trên không, cơ hồ ngay trước mặthọ. “Ta ngất mất, thần dạy, ta đang hoa mắt, lẽ nào chúng ta đã tới Nguyệt lượng.” Long Bảo Bảo ấp úng.Ai nấy há hốc mồm, nhìn xuống dưỡi, dùng thiên nhãn thông mới thấy núi non sông suối, quả thật họ đã tới tầng không Thiên giới, hơn nữa rất gần Nguyệt lượng.“Long tổ trên cao, Thần gia quả có bản lãnh.” Tử Kim thần long liên tục thở than: “Quả… quả nhiên đã tới Nguyệt lượng.” Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền tuy không nói gì những từ sắc mặt ngạc nhiên là biết trong lòng họ kinh ngạc. Với những Thiên giới Thần Vương nhưhọ đều không biết thật ra Thần gia ở đâu, mãi hôm nay những câu hỏi mới được giải đáp. Bốn Côn Luân lão yêu nhìn nhau, Đại Ma cũng không ngừng quan sát Nguyệt lượng trước mặt.Tứ tổ nói với Thần Nam đang kinh hãi: “Tiểu tử minh bạch thực lực của gia tộc chưa? Thiên giới có ba Nguyệt lượng, Thần gia chúng ta khai phá một.”Thần Nam không khỏi thở dài, Thần gia quả thật tài năng, nhớ lại phụ thân từng ở đây, lòng hắn đầy cảm xúc, muốn thử xem đại bản doanh của gia tộc.Cả nhóm cố chống lại cương phong trên cao, phi hành mấy trăm dặm, sau cùng tới được Nguyệt lượng của Thiên giới. “Hay.”Thái cổ nam tử chỉ lạnh lùng thốt đoạn bám theo. Theo truyền thuyết Nguyệt lượng là nơi ở của Thái cổ cấm kị thần ma, có bày nhiều tầng trận pháp, thần tiên muốn đến gần cũng khó, nói gì chuyệnbay qua. Nhưng nhờ Thần gia khai phá, nơi đây đã thành một thánh thổ, không còn cấm cố của Thái cổ thần ma.Nguyệt lượng còn đẹp hơn tất cả tưởng tượng. Thần sơn hùng vĩ nhô khỏi mặt đất, phảng phất nhập vào tinh không, sông lớn gầm réo dưới đất, khí thế hoành tráng, kéo dài ngàn dặm.Ngoài sông núi, tất cả đều đẹp như tranh vẽ, ráng chiều lưu động, từng tòa tiên sơn linh khí bức nhân, tiên cung phiêu diêu, trân cầm dị thú liên tục xuất hiện.Một vùng xanh um, đầy sinh khí, phồn hoa như gấm thêu, cảnh sắc như thi như họa. Quả là một vùng đất lành giữa chốn hồng trần, cũng không thuộc về ngũ hành. Chả trách năm xưa những thần ma có thực lực lại chọn Nguyệtlượng mà cư trú, từ đây nhìn xuống thiên địa thương sinh. Tử Kim thần long ngầm kéo áo Thần Nam: “Đây là nhà ngươi, có… có thể cho bản thần long một mỏm núi không, nơi này đẹp quá.”Ngũ tổ hừ lạnh: “Nếu không sợ gia tộc chúng ta bắt ngươi nấu canh, chúng ta phi thường hoan nghênh.” Tử Kim thần long rụt cổ, không dám nổi nóng, đã đến đây, nó không muốn chạm vào hai vị lão tổ.Thái cổ nam tử lớn tiếng cảm khái: “Đúng là một mảnh đất lành, ta quyết định rồi, khi xử lý hết mọi sự Tùng Tán Đức Bố ta sẽ di cư đến đây” Mọi người dựa vào dao động tinh thần của nam tử mà biết tên y là Tùng Tán Đức Bố.Hai vị Thần gia lão tổ đại nộ. Nhưng họ nén xuống, hiện tại mà động nộ chỉ tổ chịu nhục. Từ xa có mấy nhân ảnh nhanh chóng bay tới như lưu quang.“Ai dám đến Thần gia tiên phủ?” Người đi dâu quát vang. Thần Nam bật cười, là người quen, chính thị Thần Vũ Minh cầm Liệt Không Kiếm khi xưa truy sát hắn.“Vũ Minh không được làm tàng.” Ngũ tổ quát. “Ngươi là ai?” Thần Vũ Minh kinh nghi bất định, y cảm giác được khí tức đặc thù của gia tộc cường giả nhưng hai người này lại mang dáng vẻ hàiđồng khiến y không biết. Tứ tổ và Ngũ tổ tuy tu vi thụt lùi nghiêm trọng nhưng vẫn thi triển được một vài tiểu thần thông không hao phí công lực. Tứ tổ không nói gì, xuất ramột đạo tinh thần lạc ấn. Thần Vũ Minh nhận được liền thất sắc: “Cháu đi mời Thất tổ.”

Tận lúc đó, tinh thần cùng khí tức của hai vị lão tổ mới dâng lên, quay lại nói với Thái cổ nam tử: “Hiện tại ngươi lui đi còn kịp.”“Hừ, hừ, hừ…” Thái cổ nam tử cười lạnh, căn bản không coi ra gì. “Vậy được.” Tứ tổ cực kì bình tĩnh, quay qua nói với Thần Nam: “Đến lúc đó đừng để chúng ta thất vọng.”Từ xa có một đạo kim quang nhanh chóng lao tới, một lão nhân tiên phong đạo cốt, tay áo phất phơ, râu tóc trắng xóa xuất hiện trước mặt mọi người.“Thỉnh an Tứ tổ, ngũ tỏ.” Ông ta tiến lên cung cung kính kính thi lễ với hai vị lão tổ.“Miễn lễ, Tiểu Thất đi trước dẫ đường, đưa chúng ta đến nơi chiến hồn an nghỉ.” Chương 309: Bát hồn, kịch chiến, huyết mạch mạnh nhất Đương nhiên “Tiểu Thất” này là Thần gia Thất tổ, cũng chỉ có Tứ tổ và Ngũ tổ dám xưng hô như thế. Trong Thần gia, ông ta là cường giả có địa vị cực kì tôn sùng, con cháu Thần gia nhìn thấy đều hành đại lễ quỳ lạy.Thất tổ chưa tiến vào thiên giai cảnh giới nhưng tinh thần dao động cho biết, không lâu nữa ông sẽ đạt được.Ông dị thường khiêm cung với Tứ tổ và Ngũ tổ, biết hai người tu vi bị hủy nên khẽ vẫy tay, giao long bảo xa được chuẩn bị sẵn nhanh chóng đưa tới, khiến tất cả cảm giác được Thần gia cực mạnh.Tám con giao long cực lớn vũ động thân thể to lớn như quầng mây xanh đổ tới. Mỗi con dài trăm trượng, lớp vảy lấp lánh thần quang, giao trảothoạt ẩn thoạt hiện trong vân vụ, hàn quang sáng chói, vô cùng đáng sợ. Không hiểu chúng tu luyện bao nhiêu năm rồi nhưng ai cũng cảm ứng được sức mạnh, e răng tùy tiện thả một con cũng đủ gây loạn.Tám con giao long đồng thời rống lên như tiếng long ngâm chấn thiên, thanh thế hãi nhân như núi đổ biển gào.Chúng đều có tiềm chất thăng lên cảnh giới thần long vương. Giao long thông thường không thể gầm rống nhưng chúng có thể phát ra long ngâm, đương nhiên đã tiếp cận với long vương chi cảnh.Chúng đã trải qua vô vàn năm tháng khổ tu, vốn giao long chỉ có hai trảo đã thành bốn, độc giác được thay bằng hai chiếc, hiển nhiên gần đạt đếnthần long giác, đủ tư cách xưng là “long” đúng nghĩa. Giao long biến thành long!Quá trình đó gian nan khó tưởng tượng nổi nhưng Thần gia có tám con giao long cỡ đó lại dùng để kéo xe, quả nhiên đặc biệt.Tám con giao long kéo một cỗ bảo xa thần quang xung thiên, hoàn toàn do thần ngọc điêu khắc thành, khắc đầy hoa văn cổ lão, vừa nhìn là biết không phải đồ án tầm thường, tuyệt đối thuộc hàng trận đồ cấp cao.Bảo xa được tám con giao long phụ trợ, tô thêm vẻ trang nghiêm thần thánh.Tứ tổ và Ngũ tổ không khách khí, trực tiếp trèo lên bảo xa. Mười mấy con cháu Thần gia cưỡi các dạng thần thú đi trước dẫn đường. Toàn là thần thú dị chủng, có tam đầu thần lang, bạch báo có sừng,bạch ngọc thần tượng…thanh thế rình rang cực độ.Thất tổ khẽ quát, mười mấy ngươi đi trước lên đường, ông tự ngồi lên giao long bảo xa bay tới. Ai nấy thầm tặc lưỡi, thực lực Thần gia quả nhiên quá mạnh.Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo rất giận, giao long tuy không thuộc long tộc chân chính nhưng cũng là một nhánh, bị người ta dùng để kéo xa,quả là khinh nhờn long tộc, khiến chúng dị thường bất mãn. Thần Nam sợ chúng gây loạn nên vội kéo cả hai lại.Cả nhóm cất mình bay lên, bám theo long xa.Nguyệt lượng không thẹn là nơi ở của Thái cổ cấm kị thần ma, cảnh vật vô cùng tươi đẹp. Không hề có phàm hoa, tục thảo.Khắp nơi là những kì hoa dị thảo ngay cả Thiên giới cũng ít thấy, vầng ráng trôi nổi phía trên đám hoa cỏ theo gió bay lên không, mùi thơm khiến ainấy thần thanh khí sảng, toàn thân thư thái khôn tả, phảng phất mọi lỗ chân lông đều mở tung, tắm trong mùi thơm. Phía dưới là một màu xanh óng ả, lục quang lấp lóe, mỗi gốc cây như được lục ngọc điêu khắc thành, phát ra sinh mệnh khí tức cực mạnh.Lúc mới đến, chúng nhân chưa quan sát cẩn thận, hiện tại bay trên Nguyệt lượng, họ mới chú ý đến cảnh vật bên dưới, tức thì cả kinh.Nơi này không thể coi là bảo địa, mà phải là mảnh đất lành chân chính. “Thần dạy, không tin nổi, toàn là tiên hoa và thần thụ, chả lẽ không có cọng phàm thảo nào?” Long Bảo Bảo trợn tròn mắt, đang tìm nơi kiểu nhưtiên quả viên.Tử Kim thần long cũng tỏ vẻ gian manh, đảo mắt khắp nơi. Bọn Thần Nam đi cạnh long xa, lời hai con rồng bị Tứ tổ và Ngũ tổ cùng Thất tổ nghe thấy. Ngũ tổ than: “Đương nhiên không có phàm thảo, đây làmột mảnh đất lành, là Nguyệt lượng nơi Thái cổ thần ma cư trú.”Theo tiếng thở dài của ông, đương nhiên biết đây là một nơi cực kì đặc dị, qua bao năm tháng chắc có kinh thiên biến cố nào đó phát sinh. Xuyên qua một vùng núi non xanh rờn, lại qua một đại bình nguyên, phía trước là một vùng gò đồi nhấp nhô. Vừa tới, con cháu Thần gia cưỡi thầnthú lập tức nhảy xuống.Thất tổ cũng thế, dừng long xa lại để tám con giao long nghỉ ngơi, Tứ tổ và Ngũ tổ từ trong xe bước ra, được Thất tổ phục thị. Mỗi người trong Thần gia đều lộ kính ý nồng đượm, hiển nhiên nơi chiến hồn an nghỉ cách đây không xa, phía trước có tàn hồn của Thần gia bátthánh.Tất cả đều đi bộ theo bước người Thần gia. Thái cổ nam nhân cưỡi Thiên mã hé nụ cười lạnh, để Thiên mã hạ xuống, chậm rãi bám theo. Phong cảnh nơi đây cực kì trí nhã, dị chủng tùng bách lấp lánh thần quang mọc trên vách núi, dáng vẻ cao vời. Từng vạt trúc xanh rờn lóe thầnquang trong vùng gò đồi, tiên hoa kì thảo trải khắp nơi, quả thật nơi này còn đẹp hơn cả đồng thoại thế giới.Men theo con đường lát đá xanh, xuyên qua trùng trùng rừng thần thụ, lại đi qua mấy tiểu hồ trong vắt như minh châu, sau cùng chúng nhân vào được vùng núi sâu.Nơi đây, tất cả được bố trí theo quy luật, cúc hoa cốc, lan thảo nham, mẫu đơn sơn… Mỗi ngọn núi đều có những loại hoa khác nhau theo tên gọi.Chúng nhân lúc đầu không để ý, dần tỉnh ngộ, đây là trận pháp do bách hoa bố trí thành, nhưng Thần gia đã đóng đại trận nên tất cả thoải mái ra vào.Một dòng suối trong như ngọc chảy róc rách trong núi, Ngũ tổ nói: “Nguồn suối là nơi chiến hồn an nghỉ.”Cả nhóm men theo dòng suối, ai cũng cho răng nơi cần đến cũng có cảnh sắc giống vừa rồi nhưng sự thật khác hẳn. Tiên hoa thưa dần, thần thụ khuất bóng, đập vào mắt họ là một vùng hoang lương, cây cối gần như mất bóng, dòng suối trong vắt xua bớt không khítrầm trầm.Một lúc sau, cả nhóm lọt vào một vùng hoang mạc, cây cỏ hoàn toàn sạch bóng. Đến đây, không hiểu sao tâm tình ai cũng trầm trọng, nhất là Thần Nam, cảm giác cực kỳ khó chịu. Thật ra hắn là con cháu Thần gia, trong mìnhchảy cùng dòng máu nên đến nơi bát thánh tàn hồn an nghỉ, cũng giống những tử tôn khác, lòng đượm bi ý.Thinh không mất đi màu rực rỡ, ánh dương quang rải xuống tựa hồ mất hẳn nhiệt lượng, trở nên lạnh lẽo. Tám phần mộ chơ vơ xuất hiện trong hoang mạc, không trang sức hoa lệ như tưởng tượng, Thần gia không kiến tạo lăng tẩm hoành tráng, chỉ cótám nấm đất chon von giữa hoang mạc, ngay cả mộ bia cũng không có.Đó là nơi an nghỉ của tám vị nhân kiệt năm xưa. Nỗi niềm ưu thương nhàn nhạt trải ra, dù không phải người trong Thần gia cũng thấy chua xót khôn tả, trong lòng ai cũng ngập đầy bi ý.Tám ngôi mộ chơ vơ đang hát một khúc bi ca.Trong tám người an nghỉ ở đây, có người là vãn bối của Tứ tổ và Ngũ tổ nhưng hai lão đến trước phần mộ quỳ xuống, toàn bộ tôn tử Thần gia tức thì quỳ theo.Thần Nam không do dự quỳ xuống hoang mạc, trong lúc này hắn cảm khái vô vàn, dù cho nhất đại nhân kiệt, vô địch thiên hạ thì sao? Cuối cùng chỉcòn lại một nắm đất vàng. “Tử tôn bất hiếu đến quấy nhiễu liệt tổ liệt tông” Thất tổ thay Tứ tổ và Ngũ tổ khấu đầu thỉnh tội: “Thần gia chưa từng nghĩ có ngày phải đến kinhđộng các vị tiên tổ nhưng cường địch đến xâm phạm, mấy vị lão tổ đều vào đệ tam giới, con cháu còn lại không thể bảo vệ Thần gia, xin các vị tiêntổ thứ tội, tử tôn bất tài xin được mượn sức mạnh của tàn hồn của tổn tiên…” Thất tổ cung cung kính kính khấu đầu, con cháu Thần gia cùng khấu bái.Thái cổ nam tử ở phía sáu vẫn lạnh lùng: “Hóa ra là tám tên đã chết, khiến ta thất vọng quá. Nhưng hoang mạc này… hình như hơi cổ quái.”Người Thần gia không để ý đến ngôn ngữ bất kính của Thái cổ nam tử nhưng trong lòng ai cũng phẫn nộ. Đồng thời kinh hãi trước linh giác của y, lại cảm ứng được chỗ cổ quái của hoang mạc. Đây là nơi trọng yếu nhất của Thần gia, có phong ấn một phần thân thể của Thần tổ.Lễ xong, Tứ tổ và Ngũ tổ ngồi xuống trước tám ngôi mộ, cẩn thận vẽ trận đồ triệu hoán, quá trình diễn ra vô cùng phức tạp, trận đồ dày đặc trongphạm vi mấy trăm trượng. Cái gọi là triệu hoán tàn hồn bất quá là ngưng tụ lại sức mạnh tàn dư của hồn phách. Tám người này sau khi phụng hiến, lẽ ra đã tịch diệt nhưnghọ quá mạnh, dù thịt nát xương tan, linh hồn phá toái nhưng một tia anh linh chiến ý bất khuất vẫn bất diệt.Đó là những bất diệt chiến hồn, dù linh hồn không còn nhưng linh thức không tan, tụ tập lại một phần tàn hồn, dùng phương thức khác trầm tịch tại đây.Sau hai thời thần, Tứ tổ và Ngũ tổ mồ hôi ròng ròng đứng dậy, Ngũ tổ quay qua nói với Thất tổ: “Đem bội kiếm tám vị anh kiệt từng dùng qua đây.”Con cháu Thần gia nhanh chóng mang tám thanh thần kiếm tới, đặt vào trận đồ. Tám thanh kiếm ẩn chứa khí tức của họ năm xưa, dùng để thức tỉnh hồn phách đang say ngủ.Tứ tổ tỏ vẻ bi thương: “Con cháu Thần gia dùng máu tiếp dẫn, thật tâm gọi anh linh, thức tỉnh các vị tiên thánh!”Mấy chục con cháu Thần gia liền cắt cổ tay, rải máu vào trận đồ. Máu vừa rải vào, trận đồ sáng lên hồng quang, một giọt máu sự hồ có sinh mệnh, lăn theo nét vẽ trong trận. Thoáng chốc trận đồ mấy trăm trượng

biến thành đỏ rực, huyết thủy phân bố đều ra các nơi, đến đâu cũng ánh lên huyết hồng chi quang chói lòa.Sau cùng cổ trận đồ bừng lên huyết quang xung thiên, tám thanh thần kiếm nổi lập lờ trong trận ngân vang, liên tục rung lên, thần binh có thần hồn,cảm ứng được khí tức của chủ cũ nên liên tục kêu gọi. Huyết quang rợp trời chặn hết ánh dương quang, cảm hoang mạc nhuộm màu đỏ lòm, ảm đạm.Ngũ tổ đến cạnh Thần Nam, gõ mạnh vào đầu hắn: “Ngẩn ra cái gì, ngươi là con cháu Thần gia, sao không dùng máu tế lễ?”Thần Nam giật mình, trong lòng vô cùng khó chịu, tiếng gọi của thân tình, nỗi đau sinh ly tử biệt đứt ruột vang vọng. Thần Nam chợt nghĩ trong tám vị tiên thánh này có gia gia, thái gia gia của hắn chăng? Vì sao chưa từng được Thần Chiến kể qua chuyện của giagia? Hắn có cảm giác muốn khóc, cảm ứng mãnh liệt thấy những người chí thân trước mắt, thấy thân tình huyết nhục tương liên.“Người thân, tổ phụ của ta…” Hai mắt hắn đổ lệ, sau cùng cũng biết một trong bát hồn là tổ phụ. Tổ phụ bặt tăm hóa ra lại ở đây, phụng hiến tất cả cho Thần gia, hóa thành một nắm đất.“Nếu phụ thân cũng hi sinh như thế, ta cũng hi sinh, có phải vận mệnh tổ tôn ba đời chúng ta quá bi thảm không? Ba đời chúng ta đều bị chọn ‘huyếtmạch’, quả là một bi kịch.” Trong lòng Thần Nam đau thương, ba đời nhà hắn đều góp mặt trong vở bi kịch này. Hắn lặng lẽ lau khô nước mắt, rạch cổ tay để máu tươi rảy vào trận đồ.Tức thì huyết dịch lưu động trong đó dấy lên vô tận huyết vụ, hào quang sáng rực tỏa khắp trời.Tiếng gầm trầm trầm loáng thoáng hiện lên trong trận đồ, vọng vào tai mỗi người. Trận đồ cơ hồ sống lại, rung lên, sắc trời ảm đạm, gò đồi quanh hoang mạc chìm trong hắc ám, khắp hoang mạc, trừ màu máu ra chỉ còn một màuđen.Hình như có vạn tầng mây đen che phủ, áp lực khôn tả khỏa lấp trái tim mỗi người, cảm giác như chín tầng trời sập xuống. Trận đồ màu máu chợt bay lên không, nhanh chóng quay tít, bao lấy tám lưỡi thần kiếm, xạ ra từng đạo xung thiên kiếm khí, sau cùng tám thanhkiếm bùng lên, cắm ngay vào trước tám ngôi mộ.“Ầm, ầm, ầm…” Hoang mạc kịch liệt lay động, tiếng gầm trầm trầm càng lúc càng rõ rồi vang lên bên tai tất cả như tiếng trời sập.Thiên địa hoàn toàn tối tăm, trừ trận đồ trên không, mọi nơi khác đều không có ánh sáng, chìm vào hắc ám tuyệt đối.Từng tia sét đen ngòm đáng sợ liên tục giáng xuống quanh trận đồ, vốn không ai biết nó được sinh ra thế nào mà mỗi tia đều dài trăm trượng, ẩn chứa sức mạnh kinh hồn, dù đáng sợ như Đạm Đài Tuyền cũng thầm kinh hãi.Đó không đơn giản là lôi điện, vượt cả cấm kị thiên phạt, sức mạnh trong đó vô cùng vô tận, cao thủ Thần Hoàng bị đánh trúng chắc cũng tan tànhtrong nháy mắt. Thiên giới và Nhân gian vốn đã liên thông, thiên địa phát sinh cự biến, thiên phạt không còn xuất hiện, nên không ai tại hiện trường cho đó là thiênphạt.“Ầm.” Hai đạo điện hồ khổng lồ va nhau, phát ra hào quang chói mắt, dao động năng lượng đáng sợ xé toang một vùng hư không.Mấy trăm đạo sét điên cuồng vũ động, dệt vào nhau biến nơi đây thành một tấm lưới lôi điện đáng sợ, vây chặt trận đồ màu máu.Tất cả nín thở, sợ sẽ bỏ qua pha gay cấn nào đó, nhìn chăm chăm lên không, ngay cả Thái cổ nam tử cũng nhíu mày, chăm chú nhìn trận đồ. Trong hắc ám vô tận, huyết quang lóe sáng giữa trận đồ, ngàn vạn đạo lôi điện rực lên, tám hồn ảnh đột ngột xuất hiện. Không ai biết họ thật ra đếntừ đâu, vì sao xuất hiện.Chỉ có Thái cổ nam tử nhíu mày lẩm bẩm: “Do huyết mà tụ, do huyết mà sinh…” “Ầm, ầm, ầm…”Trời cao rúng động, tám hồn ảnh mơ hồ xuất hiện trong trận đồ một cách tà dị, thân ảnh mờ mờ phát ra dao động đáng sợ khiến lòng người rúngđộng trong hồn. Lần đầu tiên Thái cổ nam tử lộ vẻ ngưng trọng, không dám khinh thường Thần gia nữa.Toàn bộ người Thần gia quỳ bái, nhìn lên không, mắt ai cũng đầu nước mắt, đó là những nhân kiệt thiên phú nhất gia tộc, vì muốn tổ tiên sống lạimà hi sinh bản thân, không ai không kinh tài tuyệt diễm, nếu họ còn sống chắc chắn khiến Tam giới Lục đạo rung chuyển. Hồn ảnh xuất hiện khiến nhưng tia sét đen ngòm dáng sợ kia tan biến. Nhưng thiên địa vẫn tối tăm, chỉ có trận đồ phát ra điểm điểm quang mang.“Ai… triệu hoán chúng ta…”Tinh thần dao động khiến tất cả rúng động truyền tới, ai cũng cảm giác được sức mạnh không tưởng cùng bản thân đang phi thường mê mang. Người Thần Nam ủ rũ, đó là tàn hồn chưa tịch diệt, cũng coi là thiên cổ kì tích.Thất tổ quỳ xuống, tỏ vẻ bi thương: “Tử tôn không ra gì quấy liễu tổ tiên, chúng con muốn mượn sức mạnh của các vị tiên thánh ứng phó cườngđịch!” Trên không trầm mặc, rồi dao động tinh thần lại phát ra: “Hiểu rồi… từng có di ngôn như vậy…”Trận đồ màu máu từ trên không chầm chậm hạ xuống, nguyên khí dao động cực mạnh phát ra như thập vạn cự sơn ép xuống.Những người không có huyết mạch Thần gia đều bất giác lùi lại mấy trăm trượng bởi không chịu nổi áp lực. Thái cổ nam tử tựa hồ chống nổi nhưng ôm lòng giới bị nên cũng chầm chậm thoái lui.Trận đồ dừng lại trước mặt người Thần gia, hiện tại đã nhìn rõ dung mạo tàn hồn.Tám thiên tài đều còn rất trẻ, chừng trên dưới hai mươi tuổi, ai nấy rỡ ràng, vừa nhìn là biết bậc phi thường. Họ đứng sững, tịnh không phát ra dao động, sức mạnh vừa nãy không phải dao động chân chính là một dạng “thế” do họ tự nhiên phát ra, vốn thuộc về tinh thần nhưng vượt trên tinh thần.Thần Nam liền hiểu rõ, những người nếu còn sống, đương nhiên có thể tranh cao thấp với Thái cổ thất nhân, họ đều có “thế” vượt hơn cực hạnchấn nhiếp của mọi cường giả, tự nhiên lộ ra, khiến mọi cường địch rúng động. Đó là nhân kiệt chân chính.Chết đã vô số năm mà tàn hồn vẫn khiến người khác rúng động, quỳ xuống lễ bái.“Chúng ta… không có nhục thể… cần mượn một ma thân hoàn mĩ…” Bát hồn tựa hồ chỉ còn lại một phần, đã quên gần hết, chỉ còn lại một điểm kí ức, nhưng biết rằng được triệu hoán là để bảo vệ Thần gia.Ngũ tổ và Tứ tổ đồng thời chỉ vào Thần Nam: “Nó.”Thần Vũ Minh ngoài xa mắt phun lửa, lớn tiếng: “Sao lại dùng thân thể phản đồ? Hai vị lão tổ, cháu không phục.” Nhưng con cháu Thần gia khác cũng tỏ vẻ không phục, họ đều biết việc việc Thần Chiến phản Thần gia, vốn cũng bất mãn với việc Thần Nam đếnNguyệt lượng.Tứ tổ đại nộ, tuy công lực không còn nhưng khí thế vẫn còn, quát vang: “Các ngươi không phục cũng phải phục, vì huyết mạch của các ngươi không được. Không ai chịu nổi sức mạnh của bát hồn, khi bát hồn chảy vào, các ngươi sẽ tan xương nát thịt, linh thức tịch diệt.”Thần Vũ Minh là người đầu tiên nhảy lên: “Chúng cháu không có ý mạo phạm lão tổ, nhưng không hiểu con của phản đồ sao lại được? Hắn có gìđặc biệt?” Nhưng người khác nhao nhao phụ họa, được cùng sánh với tám chiến hồn mạnh nhất Thần gia quả là vinh diệu tột đỉnh, chắc chắn sẽ thu được lợiích vô cùng, họ sao có thể trơ mắt nhìn con của phan đồ giành được tư cách?Lúc này Thần Nam tựa hồ không nghe thấy tiếng cãi cọ, trong mắt hắn chỉ có tám hồn ảnh trong trận đồ, cảm giác hình ảnh cao lớn đứng cuối cùng có gì đó thân quen.Vẻ mặt, tinh thần rất giống Thần Chiến, tiếng gọi từ linh hồn cất lên khiến hắn nhìn lần đầu tiên liền biết người đó là tổ phụ chưa từng được gặpmặt. Hồn ảnh cao lớn thấy hắn, hình như cũng liên tưởng gì đó, lộ ra nét kinh ngạc khó thấy, nghi hoặc nhìn Thần Nam, sau cùng lộ vẻ nhu hòa, khẽ gậtđầu.Đúng là người chí thân với hắn, phụ thân của phụ thân hắn, năm xưa Thần Chiến có biết hết không? Lòng hắn ủ rũ, tổ phục quả nhiên là đệ bát nhân trong truyền thuyết.Tất cả vượt khỏi ý liệu, lúc hắn buồn thương nhìn sang người thứ hai, liền ngẩn ngơ, người này cũng cao lớn bất phàm, khí tức cũng thân thuộc, cóphải tằng tổ phụ chăng? Thần Nam nhìn khắp tám người, từng khuôn mặt thân thuộc nhập vào tâm linh sâu thẳm, họ sao mà thân thiết đến thế, cảm giác huyết mạch nốinhau, là tiếng gọi từ linh hồn.“Lẽ nào Thần gia bát nhân, một khúc bi ca… đều xảy ra với chi của chúng ta, tổ phụ, tằng tổ phụ, cả các lão tổ…” Trong lòng hắn vô cùng bi phẫn, tuy chưa chứng thực nhưng tiếng gọi từ huyết dịch, linh hồn khiến hắn cảm giác rõ ràng đó là truyền thừa trong mộtchi của gia tộc.Nước mắt chứa chan, bi kịch xảy ra trong nhà… Tứ tổ và Ngũ tổ không biết đến trước mặt hắn từ lúc nào, ủ rũ hỏi: “Ngươi cảm ứng được?”“Cháu cảm ứng được, vì sao, vì sao lại thế?” Hắn phẫn nộ cực độ: “Vì sao chỉ hi sinh một chi?’Ngũ tổ nói: “Giờ cũng không cần phải giữ bí mật nữa, bởi mười người trong truyền thuyết đã xuất thế, dù đệ cửu nhân phản bội thì đệ thập nhất nhân có thể đảm đương vai trò thay thế.”Thần Nam và phụ thân có cùng thái độ, bản thân không kể nhưng không thể để hài tử hi sinh vô vị. Lúc này hắn không phản bác mà muốn nghe rõnguồn cơn. Ngũ tổ quát bọn Thần Vũ Minh: “Các ngươi muốn kế thừa bát hồn? Được sao? Xứng đáng sao? Ta để Thần Nam đảm đương vì chỉ có nó mớiđược. Các ngươi có biết bát hồn là ai không? Là tổ phụ, tằng tổ phụ, tằng tằng tổ phụ…những người máu mủ trực hệ với nó, họ là huyết mạch mộtchi của Thần gia, các ngươi, cả ta nữa…” Ngũ tổ không nói tiếp nổi, nhưng tất cả đều hiểu.Tứ tổ tiếp lời: “Chi này đã trả giá quá lớn cho gia tộc, hi sinh quá nhiều, bát hồn chưa từng bao giờ được hưởng niềm vui, những người đượcchọn chỉ có mấy năm để tiến hành kéo dài huyết mạch, bởi ‘người trong truyền thuyết’ được chọn từ đời sau của họ. Hài tử mất cha không biết phụ thân ở đâu, bị gia tộc chia cắt nuôi lớn, cùng các huynh đệ cạnh tranh kịch liệt nhất, quyết định xem ai là người có huyết mạch mạnh nhất để chọn rangười thắng.”Tất cả đều hiểu rõ, chi chủ của Thần Nam có huyết mạch mạnh nhất, vì gia tộc mà trả một cái giá quá lớn, bát hồn quả nhiên đều từ một chi. Họ là cha con, tổ tôn…tám người chí thân.Thần Nam hoang mang, cứ thế này những người thân nhất của hắn tại Thần gia đều đã chết, những “người thất bại” lại là những người gần gũimáu mủ hơn cả. Tà Tổ bị phong ấn ở Đạm Đài thánh địa là thúc tổ của hắn, Thất tổ là tằng thúc tổ, Ngũ tổ là tằng tằng tằng thúc tổ… Một khúc bi ca của Thần gia, nói cho cùng là bi ca của một nhánh.Tổ phụ, tằng tổ phụ, tằng tằng tổ phụ…đều đóng vai chính trong bi kịch này.Thần Chiến chưa từng gặp cha, cũng là gia gia của Thần Nam. Thần Chiến lúc nhỏ không được hạnh phúc như Thần Nam, chưa từng được hưởng tình yêu của người cha, chỉ biết dồn thời gian vào võ học khô khan. Có lẽ năm xưa ông phát hiện gì đó nên không muốn bi kịch tái diễn, đã

phản lại Thần gia…“Hiện tại các ngươi đã minh bạch chưa? Gia tộc chúng ta do chi đó chống đỡ.” Tứ tổ và Ngũ tổ đồng thời hét lên, trong lòng hai người cũng vôcùng khó chịu bởi huynh đệ, phụ thân, tổ phụ họ cũng có mặt trong số tám người. Họ là huyết mạch trực hệ nhưng không được chọn. Bọn Thần Vũ Minh không phục nhưng đành cúi đầu, truyền thừa huyết mạch tốt nhất không phải thuộc về chi bọn họ, nếu miễn cưỡng, tất nổ tungthân thể.Ngoài xa, bốn lão yêu Côn Luân, Đạm Đài Tuyền, Tử Kim thần long cả kinh, không ngờ chi của Thần Nam vì Thần gia mà chấp nhận hi sinh quá lớn.Thái cổ nam tử cười lạnh: “Gia tộc thú vị thật, để ta xem huyết mạch mạnh nhất đó thế nào.”“Thần Nam chuẩn bị, bát hồn sắp nhập thể.” Thần Nam lau hết nước mắt, cung cung kính kính quỳ xuống trước trận đồ màu máu, khấu bái tám người chí thân chưa từng gặp rồi đứng dậy.Tám chiến hồn chia thành tám hướng chảy vào thể nội hắn.“A…” Hắn ngửa mặt rống vang, mái tóc dựng lên cuồng loạn, hai mắt bắn ra hào quang vươn xa mấy dặm. Hắn cảm giác toàn thân sắp nổ tung, mộtluồng đại lực không tưởng chảy trong cốt tủy, trong huyết nhục.Đồng thời , từng hình ảnh trôi qua trong óc, là những kí ức tám tàn hồn trân quý, nâng niu nhất, dù tan xương nát cốt, hồn phi phách tán thì những hình ảnh đó vẫn không mòn.Những gì họ gìn giữ gần như tương đồng, không phải là cảnh tung hoành phong vân, ngạo thị quần hùng mà là tám hình ảnh ấm áp: cảnh họ ngầmliếc thê nhi chìm trong mộng trước lúc thịt nát xương tan. Tám người cùng một khoảnh khắc. Tám giây phút vĩnh hằng. Thành kí ức thâm sâu trong tim tám vị nhân kiệt.Thê nhi đang ngủ là hồi ức đẹp nhất của họ, sát na từ lặng nhìn ở tiền thế đó vĩnh viễn in sâu trong linh hồn, là niềm quyến luyến vô hạn với thê nhi.Những bậc nhân kiệt đủ tư cách so với Ma Chủ. Họ từng khiến vô số nhân sĩ tu luyện giới lạnh mình, nhưng trong kí ức sâu thẳm của họ không phải là những chiến tích huy hoàng trong dĩ vãng màlà những gì thân thương.Thần Nam bật khóc, khóc cho tám người. Phảng phất như có tám vị tổ tiên đang mượn thân thể hắn mà rơi lệ.Anh kiệt khiến người ta rơi lệ bi thương.Năng lượng hùng hồn không ngừng lưu chuyển trong thân thể khiến hắn vô vàn thống khổ, cả hài cốt cũng thay đỏi, thể chất kịch biến. Hắn thuộc chi có huyết mạch mạnh nhất, nếu đổi lạ là bọn Thần Vũ Minh chắc đã nổ tung mà chết.“A…”Thần Nam gầm vang, thần quang nóng rãy kích tan thân thể hắn nhưng thoáng chốc đã tụ lại. Chả trách bọn Thần Vũ Minh thèm thuồng, họ đã nghe trưởng bối nói rằng nếu bát hồn tụ lên mình mà sống sót sẽ thu được lợi ích lớn, nhục thân tụlại, thể chất biến đổi, cường kiện đến mức khó lòng tưởng tượng.Mái tóc Thần Nam tung bay, ngẩng lên hú vang đoạn bay vút lên, bát hồn triệt để tụ lên mình, tạo thành xung kích không tưởng tượng nổi, toàn thân hắn là sức mạnh khó dò, cơ hồ một quyền có thể hủy cả Nguyệt lượng.Tứ tổ hét lên: “Không đại chiến ở đây, đến diễn võ trường của gia tộc.”Thất tổ đỡ Tứ tổ và Ngũ tổ đi trước. Thần Nam đứng trên không lạnh lùng nhìn Thái cổ nam tử phía dưới, lúc này hắn cảm giác được những người đồng cấp đối chiến như thế nào,không còn phải ngưỡng vọng sức mạnh của đối phương nữa.Hắn không nói gì, thân hình khẽ động đã xuất hiện tại tầng không diễn võ trường ngoài xa, linh thức cảm ứng được nơi này nên đến trước, bọn Thất tổ còn cách mấy chục dặm.Đó là sức mạnh cực hạn, không gì không thực hiện được, cũng là sức mạnh chân chính của thần ma Thái cổ thời kì.Diễn võ trường này không hẳn giống những nơi đấu võ thông thường, Thần gia có thiên giai cao thủ nên “quảng trường” này cực rộng, diện tích mấy ngàn dặm.Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã đến tầng không diễn võ trường, không nói năng gì, cầm thanh đồng cổ mâu, thôi động Thiên mã lao vào Thần Nam.Thần Nam không còn cảm thấy áp bức như trước, sức mạnh đồng cấp đối kháng nhau khiến hắn đứng vững trên không, hóa thành một đạo lưu quang bổ tới.Tốc độ nhanh hơn tưởng tượng tránh thoát thanh đồng cổ mâu của nan tử cưỡi Thiên mã, song cước liên tục đá ra hơn ngàn lần, toàn bộ trúng vàongọn mâu, Thái cổ nam tử và Thiên mã như diều đứt dây rớt xuống, ngập vào nham thạch. Lúc đó, Thất tổ, Vũ Hinh, Đại Ma mới đến hiện trường, thấy Thần Nam đạp Thái cổ nam tử rớt xuống, đều kinh ngạc, đoạn hoan hô vang dội.Nhưng Thái cổ nam tử không trọng thương, mặt đất nứt ra, y lại bay lên không, lạnh lùng nói: “Ta quên mất ngươi không còn là tiểu tử mặc cho tabài bố như trước nên chủ quan, chịu chết đi.” Không hề có dao động năng lượng nhưng những người mạnh như Thất tổ ở ngoài xa cũng rùng mình, một cỗ “thế” hùng hồn từ Thái cổ nam tửphát ra, vốn nó thuộc về sức mạnh tinh thần nhưng lại vượt trên tinh thần.Cuồng phong vô hình từ Thái cổ nam tử quét ra, bất luận là những Thần Vương cao thủ như Tử Kim thần long, Côn Luân lão yêu hay cao thủ cấp Thần Hoàng như Thất tổ, Đạm Đài Tuyền đều bị cuốn bay đi như lá khô trong gió.“Thế” vô hình tựa như cuồng phong quét qua này chính là chấn nhiếp của bậc cường giả.Ngoài xa, không ai nhìn rõ động tác của Thần Nam và Thái cổ nam tử, hai đại cao thủ quấn lấy nhau trên không, biến mất khỏi thị tuyến. Ngay cả bóng dáng họ cũng không ai nhìn rõ, nói gì đến quan sát chiêu số.Từng phiến không gian tan vỡ, tràn ra ào ạt, lúc đó họ mới nhìn ra quỹ tích của hai người.“Bình.” Hai nhân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người, Thần Nam cầm cổ mâu rỉ sét, cùng Thái cổ nam tử giằng co trên không, hắn quát lớn: “Tịch Diệt LuânHồi.”Thất tổ kêu lên: “Là pháp tắc của đệ bát nhân.” Thoáng chốc Thiên mã và Thái cổ nam tử hóa thành xương khô, linh hồn phiêu tán.“Đáng sợ thật, pháp tắc bá đạo lắm.”Ai cũng kinh hãi, mạnh như Thái cổ nam tử lẽ nào bị một pháp tắc hủy diệt? Họ đều hi vọng thế. Nhưng hiển nhiên y không thể bị hủy diệt dễ dàng thế, nhân vật không kém hơn thiên cổ Ma Chủ, sao lại chết lãng nhách kiểu đó được.Hồn phách hùng mạnh gầm lên phẫn nộ, đoạn nhập vào bạch cốt, hồn phách Thiên mã được y mang theo, xương trắng mọc thịt, thoáng chốc Tháicổ nam tử sống lại. Tịch Diệt Luân Hồi không giết nổi y.“Thần gia… ta nhớ rồi.” Y gầm lên: “Ta phải cho các ngươi thấy chạm vào ta, ắt cả gia tộc mất mạng, trừ chiến hồn ta muốn.”Y hất văng Thần Nam, ngồi lên lưng Thiên mã, gầm vang: “Chúng ta đổi chiến trường, ta không muốn hủy diệt Nguyệt lượng, hành cung sau này của ta.”“Được, đổi nơi khác, coi như sắp xếp cho ngươi.” Thần Nam lạnh lùng đáp.Đoạn hắn bay lên, định rời khỏi Nguyệt lượng, tìm một chiến trường trên Thiên giới. Nhưng vừa rời khỏi, hắn chợt rúng động, bay len cao hơn.Thái cổ nam tử cười lạnh: “Ngươi đã chọn nơi Thái cổ thần ma quyết chiến, chúng ta quyết sinh tử tại thái không.”Trước mặt lóe sáng tinh quang, Thần Nam và Thái cổ nam tử lần lượt rời khỏi Nguyệt lượng, bay vào hư không vô tận, họ định sinh tử đại quyết chiến tương tại thái không.Trên đầu là màn sao lấp lánh, dưới chân là Nguyệt lượng, hai người đối diện tại thái không.Thái cổ nam tử cười lạnh: “Với ta, ngươi chẳng qua là một tử thi, công pháp của chúng ta chuyên môn khắc chế sức mạnh của thế giới này, vừa nãy chẳng qua là dạo đầu.”Thần Nam lạnh lùng đáp: “Ta cũng không muốn nói nhiều, đầu người, cổ mâu và Thiên mã của ngươi sẽ là chiến lợi phẩm của ta.”Từ sau thời Thái cổ, thái không đại quyết chiến lần đầu khai màn. Chương 310: Thái không đại chiến Trên Nguyệt lượng, tám nữ tử trang phục bình dị, dung mạo thanh lệ, đứng tại nơi chiến hồn an nghỉ, nhìn về phần mộ bật mở, ủ rũ gạt lệ. Bát hồn đều là những nhân vật phong vân, ngạo thị một thời đại, giờ thành một phần mộ chơ vơ trên hoang mạc, cảnh tượng sinh tiền tử hậu tráingược nhau khiến ai cũng đắng lòng.Tám vị vong nhân, tám vị kì nữ tử, dung nhan chưa tàn nhưng lòng đã khô héo, nhừng gì đã qua, những nụ cười nét mặt thủa xưa không còn… Thân ảnh anh kiệt dám tranh cao thấp với Thiên tựa hồ còn hiện hữu trước mắt họ, những giờ khắc thề non hẹn biển, cười vui dưới trăng, hào tìnhlên trời hái sao làm quà, phong tư tuyệt thế hào hùng, coi thường thiên địa… tất cả đều xa dần…Hôm nay bát hồn tỉnh lại, kinh động những tuyệt đại tiên nhan, từng ngôi mộ tan nát, trận đồ lóe sáng, họ đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Tam người nhìn nhau thê lương, cùng đằng không, chầm chậm bay lên, dù biết là tàn hồn nhưng chỉ cần đứng xa nhìn thấy một lần là được rồi.Người Thần gia cùng bọn Đại Ma, Đạm Đài Tuyền đứng trên thinh không Nguyệt lượng đều khẩn trương cực độ nhìn về tinh không xa xăm, trậnkhoáng thế đại chiến khiến lòng họ rung động. Người Thần gia thấy tám vị kì nữa tới đều tỏ vẻ cung kính, đó là di sương (vợ góa) của bát hồn, trong lòng Thần gia, họ là một nửa sinh mệnh củabát hồn, dù Tứ tổ và Ngũ tổ gặp họ cũng phải kính ý.Tám người lặng lẽ nhìn về thái không, nước mắt tuôn trào. Lúc đó, Thần Nam đang gặp phiền hà.Đúng như Thái cổ nhân vật nói, công pháp của y cơ hồ khắc chế sức mạnh của thế giới này. Chưởng lực bài sơn đảo hải của Thần Nam xuất ranguyên khí vô tận như nộ hải cuồng đào quét qua thái không. Bản thân hắn cũng thấy một chưởng này đáng sợ thế nào, dù mười Thần Hoàng hay một thiên giai cao thủ cũng tan tành ngay.Nhưng sự tình khác hẳn ý liệu.Hào quang kín trời đất không tạo thành mảy may thương hại với Thái cổ nam tử, năng lượng vô tận như dòng sông gầm gào trước khi về biển lớn,

toàn bộ chảy vào thân thể nam tử.Y như một tòa động không đáy, tham lam hút lấy chưởng lực của Thần Nam, đoạn ngửa mặt hú vang tỏ vẻ hài lòng, cất tiếng tàn nhẫn: “Thoải mái,sức mạnh được lắm, ha ha… ta đã nói công pháp của chúng ta chuyên môn khắc chế sức mạnh của thế giới này, chết đi.” Y cưỡi Thiên mã, cầm thanh đồng cổ mâu lao vào Thần Nam như sao băng, cổ mâu hung hãn ấn vào ngực hắn.Thần Nam tung một quyền trúng thanh đồng cổ mâu, không hiểu cây trường mâu rỉ sét này được tế luyện bằng thanh đồng hay vật gì khác mà bị đạilực đánh trúng vẫn trơ trơ. Cổ mâu bùng lên thần quang như vầng thái dương, va chạm với chưởng lực của Thần Nam. Cổ mâu kinh hồn ẩn chứa sức mạnh bất thường khiến Thần Nam kinh hãi, sức mạnh này chính là … chưởng lực hắn vừa đánh ra. Chưởng lực bịnam tử hút lấy rồi trả lại toàn bộ.Thế là sao? Đối phương dùng chính sức mạnh của hắn đánh hắn, đồng thời, đại lực của Thái cổ nam tử như trường giang cuồn cuộn đổ tới, hai luồng đại lực hùng hậu cực điểm cùng đánh vào hắn.Giao chiến thế này, thắng bại đã rõ.Thần Nam bị chấn bay đi, Thái cổ nam tử và Thiên mã vượt hơn quang tốc, xuất hiện ngay cạnh hắn, thanh đồng cổ mâu như sấm sét xuyên qua sườn non, xâu hắn lên không.Tình cảnh này khiến mọi người trên Nguyệt lượng cả kinh thất sắc, cùng kêu lên hoảng hốt.Hai mắt Thái cổ nam tử Tùng Tán Đức Bố lấp lánh hàn mang, cười tàn nhẫn: “Ta nói rồi, sức mạnh của các ngươi bị ta khắc chế.” Thần Nam bị găm trên trường mâu, sườn non máu me đầm đìa nhưng thần sắc bất biến, bình tĩnh đáp: “Chưa đến cuối cùng, chưa thể khẳng định.”“Soạt.”Hắn thuận theo trường mâu lao xuống, mặc mũi mâu sắc bén xuyên qua thân thể, lao vào ngực Tùng Tán Đức Bố, tất cả hành động diễn ra nhanh hơn điện. Hữu chưởng của hắn nhanh chóng chém xuống, sắc hơn cả thần binh bảo nhận, chém trúng cổ Tùng Tán Đức Bố.Máu tươi phun trào, Tùng Tán Đức Bố cơ hồ bị chặt đứt đầu, y gầm lên tà dị, hất mạnh trường mâu khiến Thần Nam bay xa mấy ngàn trượng.Người ngoài đều cho rằng cả hai cùng thụ trọng thương, một bị mâu xuyên qua, một suýt bị đứt đầu. Nhưng với hai người, thương thế này không đáng kể, thân thể sáng rực, gần như lập tức khôi phục, vết thương tan biến vô ảnh vô tung.Thái cổ nam tử cười lạnh: “Đến đi, dùng hết sở năng, bằng không ngươi đâu còn cơ hội nữa.”Thần Nam nắm Liệt Không Kiếm trong tay, Thần Nam bùng lên hào quang ngàn trượng như cầu vồng, bất quá dải sáng không vươn dài tiếp mà càng lúc càng cường thịnh, sau cùng che hết tinh quang, tạo thành một vầng thái dương treo trên không.Sức mạnh dao động đáng sợ, khiến những người đứng trên Nguyệt lượng trận trận kinh hãi, đạo kiếm mang này có thể chẻ đôi Nguyệt lượng chỉbằng một nhát. Tùng Tán Đức Bố cảm ứng được sức mạnh đáng sợ nhưng không hề hoảng loạn, ngược lại mỉm cười tàn nhẫn. Thần Nam nhận rõ thần tình củay, ngầm triệt đi một nửa sức mạnh, rồi độc địa chém tới.Kiếm mang như cầu vồng cắt ngang thái không, chém ngay vào Thái cổ nam tử. Tùng Tán Đức Bố cười lạnh, đưa trường mâu nghênh đón kiếm mang, quái sự lại xảy ra, cổ mâu hút hết thần quang như cá kình hút nước, kiếmmang không tổn thương được y mà trở thành đồ cấp dưỡng cho y.Nếu là cường giả khác chác đã hoảng sợ, vô luận mình xuất ra sức mạnh cỡ nào đều bị đối phương triệt để hấp thu, quả nhiên không dễ chịu. Nhưng Thần Nam quyết không buông xuôi.Hắn nhớ lại lúc Tùng Tán Đức Bố xuất thế, người trong sư môn Long Vũ tấn công y, tình hình cũng thế này, mọi năng lượng đều bị y hút hết.Liên tưởng với tình cảnh vừa rồi, hắn đại ngộ, lúc đối phương công kích, tuyệt không có dao động năng lượng, kiếm khí hay bất cứ gì phát ra, hoàn toàn giống võ giả thông thường, vung trường mâu trực tiếp tiến công, đòn đánh cực kỳ đơn giản.“Phải như thế.” Hắn đã nắm được bản chất của vấn đề nhưng vẫn nhíu mày, nếu muốn phát huy sức mạnh cao nhất, tất phải dùng năng lượng tácdụng lên thân thể đối phương. Lẽ nào hắn cũng phải như Thái cổ nam tử, chỉ múa kiếm, không phát ra sức mạnh đáng sợ trong thân thể, chỉ tiến hành vật lí công kích đơn thuần?Quả thực có sức không được dùng.Cùng lúc, Tùng Tán Đức Bố lao tới, đâm mâu vào Thần Nam, hắn đành vung kiếm chặn lại. “Choang.”Hoa lửa tung tóe, thần quang đáng sợ từ trường mâu phát ra hùng hổ cuộn về phía Thần Nam, là kiếm khí hắn xuất ra vừa nãy, giờ bị phản lại.Hắn bay lùi, Tùng Tán Đức Bố bám theo, hiển nhiên muốn hắn xuất ra năng lượng kiếm mang. “Tuyệt Diệt Thái Hư!”Đang lùi lại, Thần Nam chợt quát vang, tái hiện pháp tắc năm xưa của bát hồn, thoáng chốc Tùng Tán Đức Bố bị đánh tan nát, hài cốt và huyết nhụcnhuộm đỏ thái không. Những người quanh Nguyệt lượng chưa kịp hoan hộ, thì huyết khối nhanh chóng tụ lại, Tùng Tán Đức Bố tập hợp nhục thân, ngay cả Thiên mã ycưỡi cũng vẫn hoàn hảo.Pháp tắc của đệ thất nhân Tuyệt Diệt Thái Hư cũng khó lòng giết được Tùng Tán Đức Bố. Đại chiến tới giờ, Thần Nam cảm nhận được đối phương mạnh và đáng sợ cỡ nào, sức mạnh vượt trên cực hạn vẫn bị y hút mất, pháp tắc của tổtiên cũng khó lòng diệt được. Nhưng cục diện đã thành sinh tử, nếu không diệt được đối phương sẽ bị đối phương diệt.“Không đáng sợ như tưởng tượng. Nói thật lòng… hiện tại ngươi và đối phương ngang ngửa, từ kí ức của ngươi được biết… hắn bị phong ấn vô số năm, đã tổn thương nguyên khí, hiện tại ngươi mạnh hơn hắn.”Những lời này vang lên trong lòng Thần Nam khiến hắn cả kinh, là bát hồn đối thoại với hắn.“Vì ngươi chưa từng thấy kiểu chiến đấu này, hiện tại bát hồn phong tỏa nguyên khí, không thể tự do thi triển, ngươi dùng cách tương tự vừa nãy đánh hắn, dùng pháp tắc bổ trợ.”Bát hồn hợp nhất, linh hồn tan nát tụ hợp thành một linh hồn gần như hoàn chỉnh, tư tưởng của tám người đang dùng kinh nghiệm chiến đấu cực kìphong phú chỉ đạo Thần Nam. Hắn tin ngay, một tổ tiên linh hồn hoàn chỉnh quyết không kém hơn đối phương, hắn là đời sau của cường giả, trong lòng liền dấy lên hào tình xungthiên.Trong lúc bát hồn phong tỏa nguyên khí, hắn cầm Liệt Không Kiếm lao lên như võ giả thông thường, không hề có kiếm khí hay lực đạo phát ra. Tùng Tán Đức Bố cười lạnh: “Ngươi tưởng thế này ta không hút được năng lượng sao? Trừ phi ngươi không sức mạnh.” Thanh đồng cổ mâu lạichạm vào trường kiếm định hút một phần sức mạnh của Thần Nam qua Liệt Không Kiếm.Nhưng lần này không có tác dụng, bát hồn phong tỏa nguyên khí, Liệt Không Kiếm men theo cán trường mâu chém đứt một tay y. “A… ngươi…” Thái cổ nam tử kinh nộ.“Tam Thiên Đại Thế Giới!” Thần Nam quát vang, pháp tắc của Thần gia đệ lục nhân xuất ra, không gian như gấp lại, cơ hồ mở ra ngàn vạn thế giới,chấn nát Tùng Tán Đức Bố. Nhưng Thần Nam cũng không mong sẽ diệt đối phương, lại quát tiếp: “Băng Phong Tam Vạn Lí!” Pháp tắc của Thần gia đệ ngũ nhân được thitriển, ôn độ trong hư không hạ xuống mức khó tưởng nổi, huyết nhục trôi nổi trên không bị băng phong ngay.“Hồn Phách Tịch Diệt!” Thần Nam nối nhau xuất ra từng chiêu, pháp tắc của Thần gia đệ tứ nhân được thi triển. Pháp tắc này cực kì kịp thời, nhục thể bị băng phong, linh hồn phiêu tán chưa kịp dung hợp quy vị, pháp tắc công kích linh hồn đã tới.“A…”Tùng Tán Đức Bố gần lên giận dữ, ánh sáng linh hồn ảm đạm hẳn nhưng không triệt để hủy diệt. Y phá tan thi thể bị băng phong, nhanh chóng tụ lại chân thân, cả Thiên mã cũng phục nguyên.Một chuỗi đòn đánh khiến y trọng thương linh hồn, khí sắc ảm đạm hẳn, phẫn hận nhìn Thần Nam: “Ta hơi coi thường ngươi, mấy pháp tắc vô dụngtập hợp lại hóa ra có tác dụng.” Y gần như phát cuồng, thôi động Thiên mã, lao tới như sao băng vạch ngang bầu trời, liên tục vụt qua tinh không, nhanh đến độ không ai nhận rõbóng dáng.Nhưng Thần Nam không còn phải cố kị gì nữa, bát hồn phong tỏa nguyên khí khiến hắn thoải mái thi triển thủ đoạn. Hai người giao chiến như hai võ giả thông thường trên thái không kịch liệt giao phong. Nhưng không ai hoài nghi răng hai món thần binh kia ẩnchứa sức mạnh đáng sợ, hoa lửa bắn ra cũng phá tan được một phiến không gian.“Giết.” “Giết.”Hai người gần như sa vào trạng thái phát cuồng, quyết sinh tử, trừ phi một bên triệt để tử vong!Gần Nguyệt lượng, ai nấy dần yên lòng, chỉ cần đấu như bình thường, Thần Nam có hi vọng thắng. Tùng Tán Đức Bố không hút được sức mạnh nữa khiến nỗi lo trong lòng họ trút đi.Cùng lúc, một vãn bối Thần gia bay lên hư không, thi lễ với Thất tổ rồi mật báo tin tức.Thất tổ nghe bẩm báo, vội hồi báo với Tứ tổ và Ngũ tổ: “Theo tin tức hôm nay, sáu Thái cổ nhân vật còn lại xông vào Đỗ gia Huyền giới, đồ sát tất cả rồi mở một không gian chi môn, họ… họ biến mất luôn.”Tứ tổ và Ngũ tổ đồng thời biến sắc, Tứ tổ thở dài: “Sự tình quả nhiên phát triển theo hướng xấu nhất, họ… quả không phải người của thế giới này.”Thất tổ nói: “Bất kể họ có là người của thế giới này không nhưng hiện tại đã rời đi, không phải tin tốt sao?” Tứ tổ lắc đầu, tâm tình trầm trọng: “Có nhiều việc ngươi không biết, năm xưa có người hứa với họ là sẽ tặng một thế giới, làm gì có chuyện họ chịutay trắng quay về. E là… sau bình tĩnh sẽ là bão bùng, chuẩn bị nghênh đón cơn bão mạnh nhất. Thiên giai cao thủ không có ai, tàn phá thế giới làchiến lợi phẩm của họ, hơn nữa Nhân gian và Thiên giới nối với tàn phá thế giới… họ muốn tới, có ai cản nổi.” Ngũ tổ cũng tỏ vẻ lo lắng: “Bão tố sắp quét qua Thiên giới, Nhân gian, tàn phá thế giới, thậm chí trải tới cả đệ tam giới.”Thất tổ nhìn lên thái không, quan sát Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã đáng sợ đang huyết chiến, kinh hãi nói: “Như vậy, Thần gia chúng ta chạm vàomột đại địch khó lòng tưởng tượng, có thể… có thể gặp họa.” Ngũ tổ gật đầu: “Không sai, nhưng chúng ta hết cách, hắn đã nhằm vào chiến hồn của Thần gia, chúng ta không thể buông tay, chỉ còn cách đấusinh tử.”Tứ tổ đồng tình: “Đã không còn đường lui, dù chúng ta chịu nhún cúng khó thoát độc thủ, cứ dốc toàn lực giết chết con chó điên này đã, để Thần gia chúng ta, Thiên giới và Nhân gian phong quang. Tiểu Thất, mau tụ tập con cháu gia tộc, dùng kí ức thủy tinh, ghi lại cảnh tượng trận chiến này, lựalúc truyền xuống thinh không Thiên giới và Nhân gian, để ai cũng thấy Thái cổ nam tử không phải bất khả chiến thắng, mang lại cho họ chút lòng tin.”Ngũ tổ tán đồng chủ ý này, đã thành tử địch thì làm cho hoành tráng, trước sau gì họ và Thái cổ lục nhân cũng sẽ sinh sự, không cần phải che giấu, để tu luyện giả khắp thiên địa trông vào trận khoáng thế đại chiến này.Thất tổ cũng đồng ý.Nhưng trong lòng ông buồn bã, nếu chân thân của Thần gia bát hồn tại thế, cả bảy người kia cùng đến thì cũng có sao? Hôm đó là một ngày khó quên với các tu luyện giả Thiên giới và Nhân gian.

Trận đại chiến đáng sợ từ thái không trên Nguyệt lượng được chiếu rõ trên tầng không của các tu luyện thánh địa. Cảnh tượng đại chiến khủngkhiếp giữa Thần Nam và Tùng Tán Đức Bố kịp lúc truyền xuống Thiên giới và Nhân gian khiến các nhân sĩ tu luyện giới như được nhìn tận mắt.Chỉ biết dùng từ thảm liệt hình dung trận chiến này, độ kịch liệt và tàn khốc khiến những người quan chiến run rẩy. Đại chiến ba thời thần, hai người bắt đầu đánh xáp lá cà.Huyền Vũ giáp của Thần Nam dù mặt trên người nhưng đã phá toái, sức mạnh đáng sợ của Tùng Tán Đức Bố khiến tấm giáp mất linh hồn khôngchặn nổi. Thần Nam nắm chắc Đại Long đao vỡ nát trên tay, Thiên mã bị hắn chém rụng đầu, sinh tử bất minh nổi lập lờ cách đó không xa, cường địch TùngTán Đức Bố toàn thân đầy vết máu, cầm trường mâu đối diện hắn.Các tu luyện giả Thiên giới, Nhân gian đều nhìn rõ cảnh tượng, vô luận là thần điện và ma điện ở Tây phương Thiên giới hay các cổ lão bí địa ở Đông phương Thiên giới, ai cũng biết trận quyết chiến này thế nào. Họ cả kinh nhìn vào hình ảnh trong kí ức thủy tinh trên đỉnh đầu.Trận đại chiến tàn khốc trôi theo thời gian, đã một ngày một đêm. Huyền Vũ giáp của Thần Nam gần như phá tan, hắn đã cởi ra, toàn thân là huyếttích. Tùng Tán Đức Bố cũng không hơn gì, toàn thân nhuộm máu, không còn trầm ổn như hàn băng giống lúc mới xuất hiện. Ánh mắt y lúc này như langsói, hận không thể nuốt sống Thần Nam.Thân thể họ tan nát mấy lần nhưng thủy chung không thể thật sự diệt được đối phương! Thần Nam quẳng Liệt Không Kiếm gần gãy đi, Tùng Tán Đức Bố cũng quăng cổ mâu lủng lẳng mấy khúc đi, sát ý trong mắt hai người lao vàonhau.Bất kể Nhân gian hay Thiên giới, các tu giả đều thấy bất nhẫn, Thần Nam và Thái cổ nam tử xé nát nhau. Tay chân gãy rời, tan nát lao vào không trung, thi triển đòn kịch liệt và tàn nhẫn nhất, huyết thủy đỏ lòm nhuộm cả thái không.“Lưỡng Thế Vi Nhân!”Thần Nam quát lớn, một trong ba pháp tắc sau cùng được xuất ra, thân thể Tùng Tán Đức Bố vừa tụ lại liền bị cắt làm đôi. Ttdn có các giác mơ hồ, bản thân hình như lạc vào dòng thời gian, hai đoạn thân thể tách ra tuy chỉ cách mấy trượng mà cảm giác như xa tận chântrời, phảng phất như cách nhau một thế giới. Y không cảm ứng được nửa thân thể kia, nhất thời khó lòng tụ hợp.“A…” Y ngẩng lên gầm vang: “Thế giới của chúng ta không tu luyện pháp tắc, những thứ này vô dụng với ta.” Không gian bị chia cắt rung lên, hai đoạn thân thể cũng rung theo, tựa hồ muốn tụ lại.“Sát Na Vĩnh Hằng!”Thần Nam lại quát lên, thời gian và không gian phảng phất vĩnh viễn chia cách trong thoáng chốc. Tùng Tán Đức Bố cảm giác mình trôi trong dòng lịch sử, tinh không quanh mình liên tục ảo diệt, bản thân như phong hóa rồi quy về vũ trụ trần ai, haiđoạn thân thể dần dung hóa thành điểm điểm tinh quang!“Pháp tắc với ta… vô dụng!” Y chật vật gầm lên. Thân thể dừng tan biến, cố gắng giãy giụa.“Hoàn Vũ Tận Diệt!”Pháp tắc sau cùng xuất ra, thân thể Tùng Tán Đức Bố thân thể triệt để hóa thành điểm điểm quang mang, linh hồn cũng nhanh chóng tan vào ánh tinh quang.Tiếng hoan hô quanh Nguyệt lượng vang lên, tiếng gào hét rúng động Nhân gian và Thiên giới. Thắng lợi không dễ dàng, Tùng Tán Đức Bố mạnhđến mức khó tưởng nổi, tàn hồn của tán vị tiên thánh, tám pháp tắc suýt nữa không chế ngự nổi y. “Ta… bất tử.”Lúc ai cũng nghĩ rằng tất thắng thì hào quang vốn mờ đi lại xán lạn, phát ra tiếng của Tùng Tán Đức Bố, hai đoạn thân thể chầm chậm nổi lên, nhụcthân tụ lại. “Ngươi không muốn chết cũng phải chết. Thái Cực Thần Ma đồ, hiện.” Thần Nam quát vang.Từ lúc bát hồn nhập thể, hắn cảm giác được dao động của Thần ma đồ trong thân thể, cơ hồ có thể chỉ huy được bảo vật này, nhưng hắn vẫn đợicơ hội, đến lúc khẩn yếu mới ra tay. Thái cực đồ bay ra, lóe lên hào quang màu đen và vàng, khí tức sinh, tử trái ngược nhau cùng tràn ra.Thần ma đồ bây giờ khác hẳn trước, vừa bay ra liền che kín tinh không, rộng lớn vô cùng, toàn bộ tinh quang bị nó tham lam hút hết, Tùng Tán ĐứcBố cũng là mục tiêu trọng điểm. “A… chết tiệt.” Tùng Tán Đức Bố gầm lên.Hắn chật vật tránh đi, nửa thân trên thoát được Thần ma đồ, nhưng nửa thân dưới bị Thái cực đồ nuốt vào.Tùng Tán Đức Bố giận giữ ngẩng lên hú vang, không chỉ một nửa nhục thể mà cả một nửa linh hồn bị hút vào. Y quả nhiên hùng mạnh, dù chỉ còn nửa thân thể mà vẫn lao vào Thần ma đồ định đánh tan bảo vật thần bí này.Nhưng đột nhiên sau lưng Thần Nam lóe lên hắc ảnh, chính thị hồn ảnh đã lâu không xuất hiện, tay cầm một binh khí hình người, nhanh chóng laovào Tùng Tán Đức Bố. Y hét lên, nửa thân thể bị đánh gục, linh hồn mờ hẳn. Lần này y nhanh chóng tụ lại thân thể, không dám quay đầu, lao xuống phía dưới như saobăng.Thái cổ nam tử quả nhiên đào tẩu. Thái cực đồ quay lại thể nội Thần Nam, hắc ảnh sau lưng cũng tiêu tan, toàn thân hắn là vết máu, cầm Đại Long đao đang vỡ ra, đuổi sát như vìsao băng.Hắn quyết không thả cho Thái cổ nam tử, phải diệt mối đại hoạn này. Hắn dốc toàn lực đến Nguyệt lượng trước đối phương, sợ trước lúc chết, y liều mạng phản kích, đồ sát Thần gia. Nhưng Tùng Tán Đức Bố khôngdám đến gần đó mà bay thẳng vào Thiên giới.Thần Nam định bay lên thì phía sau vang vang giọng nói quan tâm của Đại Ma, Vũ Hinh, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo: “Thần Nam, phải cẩn thận.”Hắn gật đầu, chợt thấy tám nữ tử thanh lệ thoát tục ngẩn ngơ nhìn mình, không hiểu sao trong lòng dấy lên bi ý, là ý niệm của tám tàn hồn.Một đàn hồng nhạn bay qua, Thần Nam cảm giác được hơi gió thu hiu hắt. Nhưng thân thể hàm chứa bát hồn không dừng lại, nhanh chóng đuổi theo Thái cổ nam tử. “Vung đao tràn tráng chí, Trông nhạn nước mắt tuôn.” Thần Nam và bát hồn đều nghẹt thở. Chương 311: Long hồn tụ lại “Vung đao tràn tráng chí, Trông nhạn nước mắt tuôn.”Thần Nam mang theo bát hồn, không quay đầu lại, bay thẳng lên trời, hiện tại giết Tùng Tán Đức Bố là việc quan trọng nhất, nếu lỡ mất hôm nay sẽvĩnh viễn không còn cơ hội. Hắn rời khỏi Nguyệt lượng, như vì sao băng lao về Thiên giới, tuy cách mấy chục dặm nhưng thần thức của hắn vẫn theo sát nửa thi thể.Tùng Tán Đức Bố trọng thương, yếu hơn hẳn bình thường nên cảm giác được sinh mệnh bị uy hiếp, cắm đầu đào vong. Y phải về Đỗ gia Huyền giới trong thời gian nhanh nhất mới tránh được bị cường địch truy sát.Hôm nay y gặp quá nhiều bất ngờ, vốn không tin có ai uy hiếp đến sinh mệnh mình được, dù khí bát hồn trong thân thể Thần Nam thể hiện pháp tắc phi phàm, y tuy kinh hãi, biết thân thể tổn thương nghiêm trọng nhưng không cho rằng đối phương triệt để tiêu diệt nổi mình.Y có lòng tin giết địch, chỉ cần có thời gian tu dưỡng dài dài, sẽ phục nguyên. Nhưng khí Thái cực đồ và ma ảnh xuất hiện, y cảm nhận được cái chết, sau cùng cũng biết thế nào là sợ hãi.Nếu trong thời đỉnh cao, dù Thái cực đồ thần bí cũng không làm được gì, kể cả một đòn đáng sợ của hắc ảnh cũng khó lòng làm y bị thương. Do bị trấn áp dưới thánh sơn, nên dù thoát khốn nhưng nguyên khí đại thương, cộng thêm hôm nay mấy phen đại chiến, xuất hiện hai vật thần bí đó mớikhiến y bại tẩu, bằng không sớm muộn gì cũng bị diệt vong. Y chỉ có ý nghĩ phải chạy về Đỗ gia Huyền giới tránh cường địch. Qua đận này rồi, đợi lúc y triệt để khôi phục nguyên khí, nhất định đánh tan hết mọiuy hiếp y hôm nay. Nhưng y kinh hãi nhận ra, đại địch gần dần, giờ chỉ còn nửa thân thể và linh hồn, khó lòng chống chịu nổi đại chiến.“Chịu chết đi.” Thần Nam quát vang. Tụt lại mấy chục dặm với những người như hắn không đáng là bao, thoáng chốc là đuổi tới. Đại Long đao bùng lên hào quang ngàn trượng sángrực, từ trên không độc địa chém xéo xuống. Dao động năng lượng hùng hồn khiến Tùng Tán Đức Bố rùng mình, tuy là bổ phẩm tuyệt vời nhưng y không dám dừng lại mà gia tốc. Y biết đốiphương đang dụ mình tạm thời dừng lại hút năng lượng, tiếp đó sẽ là sát chiêu công tới.

Thấy Tùng Tán Đức Bố oai phong lẫm lẫm giờ vắt chân lên cổ bỏ chạy, Thần Nam cười lạnh, đây quả là thế giới cường giả vi tôn. Thái cổ nhân vậttừng cao cao tại thượng, nắm trong tay vận mệnh người khác cũng có ngày này, đúng là khác nhau quá xa. Nhưng hôm nay có thể khiến Tùng Tán Đức Bố cúp đuôi chạy, thật ngoài dự liệu của Thần Nam.Hắn biết lâu dần Thần ma đồ sẽ biến hóa nhưng không ngờ lại đến mức như vậy, từ rất nhỏ biến thành cực lớn, che kín cả một vùng hư không. Nếu trước kia nó là hài đồng thì hiện tại đã trưởng thành một thiếu niên.Hơn nữa biểu hiện của hồn ảnh càng bất ngờ, lúc đấu với địch nhân trước đây, nó không tham dự nhưng hôm nay lại tung ra một đòn kinh hồn, quả là khó tin.“Giết.” Thần Nam đuổi tới cực nhanh, lần này hắn không phát ra dao động năng lượng, toàn thân như ánh lưu quang lao đến gần Tùng Tán Đức Bố, ĐạiLong đao bổ xuống. Tùng Tán Đức Bố kinh hãi, thân thể bị trọng thương không thể tiếp tục bị đánh tan, bằng không rất khó phục nguyên, thân hình y như quỷ mị, khôngđổi hướng phi hành cực tốc nhưng nửa thân thể tan biến, lách ngang mấy trăm trượng khiến Đại Long đao chém vào khoảng không. Thần Nam bám theo như bóng với hình, đuổi sát sạt, từ trên cao lao xuông, tung ra trăm ngàn cước ảnh.Tùng Tán Đức Bố tuy tránh được phần lớn nhưng vẫn trúng mấy chục cước, bị Thần Nam đá văng đi mấy nghìn trượng như tấm ván gỗ. Kí ức thủy tinh của Thần gia thu được tất cả hình ảnh khiến những người trên Nguyệt lượng, tu giả ở Thiên giới, Nhân gian được chứng kiến cảnhtượng giao thủ. Tứ tổ và Ngũ tổ kích động kêu lên: “Hay lắm, phải thế chứ.”Vũ Hinh, Đại Ma và người Thần gia hoan hô vang dội, đồng thời các tu giả Thiên giới, Nhân gian cũng hoan hô cổ vũ. Đánh bại cường địch quá khó khăn, hiện tại cũng giành được thắng lợi.Tùng Tán Đức Bố văng đi ngàn trượng, cảm giác vô cùng sỉ nhục, hai mắt phun lửa, xưa nay y chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh này. Y hất Thần Nam dạt ra, dừng lại trên tầng không Thiên giới, quát vang: “Tiểu tử đừng ép ta.”Thần Nam lạnh lùng, tuyệt không bị thắng lợi che mờ đầu óc, hắn biết Tùng Tán Đức Bố vô cùng đáng sợ nên đáp lạnh tanh: “Ta không ép ngươi mà chỉ cố thực hiện lời hứa. Trước lúc khai chiến ta từng bảo sẽ lấy đầu, Thiên mã và cổ mâu của người làm chiến lợi phẩm! Hiện tại, chỉ cònthiếu đầu ngươi.” “Đáng ghét.” Tùng Tán Đức Bố than: “Trước đây có người bảo ta sẽ nếm mùi vì cực độ tự phụ nhưng ta không thèm để tâm, không ngờ nó thật sựxảy ra. Tình cảnh hôm nay tự do ta tạo ra, nếu không vì hiếu kì muốn xem thử bát hồn rắm chó đó hùng mạnh cỡ nào, ắt không nhục nhã thế này. Tacứ diệt luôn Thần gia, chắc đã không có gì bất thường xảy ra.” Rõ ràng y đang hối hận.Thần Nam đứng trên không, bình tĩnh nhìn y: “Trên đời này có quá nhiều chữ nếu, đáng tiếc là nó đều đã qua, việc đã xảy ra, ngươi hối hận cũng vô dụng, nên nghĩ xem muốn được kết thúc sinh mệnh kiểu gì thì hơn.”“Ha ha, thế giới này đúng là hoạt kê, vị trí của chúng ta thay đổi nhanh thật, ngươi lại dám dùng giọng đó nói với ta, việc đời đúng là không liệu được. Bất quá, muốn giết ta không dễ, phải trả giá tương xứng, ta… thiên cổ bất diệt!”Đoạn nửa thân thể y đột nhiên quang mang đại thịnh, cánh tay đưa chéo ra xuất hiện một cây hoàng kim thần mâu! Hai mắt Thần Nam xạ ra thần quang, thần mâu khiến hắn động tâm, đó không phải là thần binh chân chính mà là binh hồn. Đương nhiên là binh hồncủa thanh đồng cổ mâu bị gãy. Cổ mâu của Tùng Tán Đức Bố là binh khí chế tạo cho việc giết chóc, dần dần sinh ra binh hồn đáng sợ, cảnh giới của binh hồn này cao khó lòngtưởng tượng. Thần Nam đã đoạt được cổ mâu, hiện tại thần binh chi hồn tái hiện, làm gì có chuyện chịu dừng tay, giá trị của binh hồn hơn hẳn cổ mâu bản thể,có được nó ắt luyện lại cổ mâu rất dễ dàng. “Ha ha… ngươi suy nghĩ chu đáo thật, Thiên mã và cổ mâu đã để lại, binh hồn rút đi rồi cũng định lấy ra tặng ta sao.” Thần Nam chế dầu vào lửa.Hắn nói thế nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Tùng Tán Đức Bố đã xuất binh hồn ra, chắc sẽ thi triển tuyệt sát liều mạng. “Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi hối hận.” Tùng Tán Đức Bố quát vang, nửa thi thể đang nhỏ máu cầm hoàng kim thần mâu nhanh nhẹn lao tới. Mũi thầnmâu nhọn như mũi đao, tỏa ánh sáng lãnh liệt, lưỡi mâu dài và rộng, tỏ ra vô cùng đáng sợ. Thần Nam không chịu kém, cầm long đao xông lên đại chiến, tiếng thần binh va nhau vang lên bất tuyệt.Tốc độ của cả hai quá nhanh, dù kì bảo kí ức thủy tinh ghi lại được hình ảnh đại chiến nhưng bất kể người trên Nguyệt lượng hay ở Thiên giới và Nhân gian đều không thể nhìn rõ động tác.Chỉ thấy từng phiến không gian bị xé toang, từ đó mà đoán quỹ tích di động của cả hai. Đến khi người Thần gia chia những hình ảnh trong kí ức thủy tinh ra, khung cảnh đại chiến kịch liệt mới thật sự hiển lộ trước mắt mọi người.Người trong Thần gia trên Nguyệt lượng, thần điện và ma điện ở Tây phương Thiên giới, những tu luyện bí địa cổ xưa ở Đông phương đều lộ vẻ kinh hãi.Tùng Tán Đức Bố tuy thân thể tàn khuyết nhưng vẫn dũng mãnh cực độ, đánh ngang cơ với Thần Nam. Một thời thần sau, thần mâu chi hồn đánh tan Đại Long đao đang ngày càng mất đi tàn hồn khiến Thần Nam suýt nữa sa vào hiểm cảnh.Trong lúc long đao tan nát, từng mảnh vỡ chợt hóa thành kim quang xung thiên bay về Nguyệt lượng. Mọi người nhìn vào kí ức thủy tinh đều chú ý đến cảnh tượng đó, trừ Tứ tổ và Ngũ tổ lộ vẻ vui mừng, không ai hiểu chuyện gì xảy ra.Hào quang vô tận bay về Nguyệt lượng, trở nên nhu hòa vô cùng, bao lấy Đạm Đài Tuyền giữa ánh mắt kinh dị của đám đông đoạn tan hết vào thể nội nàng.Đạm Đài Tuyền vô cùng kinh hãi, biết rõ chuyện gì đang xảy ra, cảm giác tiểu sinh mệnh trong thân thể cường kiện hẳn, hào quang bay vào liền dung hợp với hài tử.Suýt nữa nàng kêu lên, nhưng rất may là trước đó đã dùng đại pháp lực che đi tiểu phúc nhô lên, không ai biết nàng đang mang thai. Nàng tuôn ra đủ lời phẫn hận, ảo não, nguyền rủa thì biến hóa kinh nhân xảy ra. Đột nhiên tiểu sinh mệnh trở nên cực mạnh, tựa hồ liều mạng tụ tậpsức mạnh, dao động triệu hoán khó tả phát ra. Tứ tổ và Ngũ tổ tuy tu vi bị hủy nhưng linh giác vẫn còn, đưa mát nhìn nhau, cùng kích động kêu lên: “Long đao tàn hồn phiêu đãng trong thiên địa sẽtụ lại.” Trong mấy Huyền giới cổ xưa của Nhân gian Đông thổ, phát ra tiếng long ngâm, một đạo thanh mang phá Huyền giới bay ra khiến mấy lão giàtrong đó cả kinh, vội đuổi theo, chỉ thấy thanh quang bay lên tận Thiên giới. “Theo truyền thuyết, thánh vật này là mảnh vỡ của Đại Long đao, sao lại bỏ chúng ta mà đi?”“Lẽ nào có người dùng đại pháp lực tụ lại long đao?”

Tại mấy bí địa của Đông phương Thiên giới cũng có người thở than bởi thanh quang vừa từ đó đột nhiên bay lên, lao về phía Nguyệt lượng.“Đúng là bảo vật, lại bay đi như thế.” Đương nhiên, thanh quang hướng hết vào Đạm Đài Tuyền khiến mọi người trên Nguyệt lượng cả kinh nhìn nàng, trừ vài người từ từ hiểu ra sựtình, đa phần đều hoang mang. Thanh quang không ngừng tụ tập, không chỉ những mảnh vỡ của long đao mà cả tàn hồn phiêu đãng tại thiên địa cũng tụ về.Tan tác khắp nơi vô số năm, giờ Đại Long đao mới thật sự tụ lại, cả đao thể vào đao hồn. Bất chợt, Đạm Đài Tuyền cảm giác nội thể có hình hài của một ngọn tiểu đao, lại như một hài đồng ranh mãnh.Trong lúc này Thần Nam và Tùng Tán Đức Bố đã phân thắng bại, dù Đại Long đao phá toái nhưng hắn dựa vào pháp tắc đáng sợ của bát hồn mà cướp được hồn của thần mâu, Thái Cực Thần Ma đồ cũng đợi thời cơ xuất ra. Chương 312: Hủy diệt Cầm thần mâu chi hồn kim quang lấp lánh trong tay, Thần Nam cảm giác bàn tay nóng lên, món bảo vật này đích xác hiếm thấy, hắn biết về sau sẽ dùng nó.Tùng Tán Đức Bố vừa kinh vừa nộ, thần binh bị cường địch cướp mất, quả là nỗi sỉ nhục. Y tung hoành thiên địa chưa từng bị như thế bao giờ.Nhưng lửa giận không đồng nghĩa với sức mạnh, hiện tại y chỉ còn nửa thân thể, phân nửa linh hồn chi lực bị hút mất, không phải địch thủ của Thần Nam.Một làn dao động cực kì đặc dị từ Thần Nam phát ra, hai loại khí tức sinh tử lưỡng cực cùng tràn lan, che kín thiên địa, một Thái cực đồ như đámmây vô tận đột ngột xuất hiện. Kim quang sáng chói, vô cùng thánh khiến, đượm sinh khí, hắc quang lại âm u như cánh cửa u minh địa ngục, ngập tà ác khí tức. Hai làn ánh sángtương phản từ Thần ma đồ bùng lên, chụp lấy Tùng Tán Đức Bố.“Chết tiệt.” Y gầm lên, thấy Thái cực đồ từng hút mất nửa thân thể xuất hiện, hai mắt y đỏ ngầu, quên cả sinh tử, chủ động lao tới, định dốc toàn lực phá Thần ma đồ, giải phóng sức mạnh của nửa linh hồn kia.Y không sợ Thái cực đồ, lúc trước bị hút mất nửa thân thể do pháp tác nối nhau tác dụng, y sa vào bị động, không thể phân thân, Thần ma đồ mớiđắc thủ. Y quả là siêu cấp cường giả, dám dùng nửa thân thể va chạm với Thần ma đồ.“A…”Y gầm lên, toàn thân lộ ra dao động năng lượng hiếm thấy, nửa thân thể đầm đìa máu phảng phất cháy lên, vô tận kim quang sáng chói, hỏa diễm ngùn ngụt khiến cả không giam chìm trong biển lửa, vây lấy Thần Nam và Thái cực đồ.Trên Nguyệt lượng vang lên tiếng hô kinh hãi, chư cường tại thần điện và ma điện ở Tây phương Thiên giới vô cùng kinh hãi, Tùng Tán Đức Bốmạnh đến không thể tin nổi, cường giả chấn cổ thước kim như y có thể đè bẹp bất kỳ cường giả trong truyền thuyết nào của họ. Các tu giả ở Đông phương Thiên giới trong lòng dậy sóng, không ít người không cần dựa vào kí ức thủy tinh cũng cảm thụ được trận đại chiến.Biển lửa đó chiếu sáng cả tầng không Đông phương Thiên giới, như một tầng vân vụ màu vàng vây phủ, nhiệt năng thiêu đốt mặt đất.Trên thái không, thần hỏa quẫy lộn tràn lan, càng lúc càng nóng khiến không ai mở nổi mắt, nhìn thẳng vào vô cùng nhức mắt. Không gì đáng sợ hơn đòn phản kích của địch thủ trước lúc chết, Tùng Tán Đức Bố được coi là khoáng thế cường giả, đòn tuyệt diệt của y cơ hồđánh tan cả Thiên giới hư không, vô tận hoàng kim thiên hỏa bao phủ Thái cực đồ và Thần Nam.Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hoàng kim thiên hỏa khiến mọi người sởn da gà, một vùng huyết quang tan biến. Tùng Tán Đức Bố mỉm cười tàn nhẫn, nhưng nụ cười cứng đờ ngay.“Băng Phong Tam Vạn Lí!” Thần Nam quát vang, xuất ra pháp tắc của bát hồn, trong tình cảnh này đây là pháp tắc thích hợp nhất.Thứ bị diệt vừa rồi chỉ là Huyết hoàng chi hồn bị phong ấn khi xưa trong Đại Long đao, giờ Đại Long đao tan nát, y thoát khốn. Nếu không phải y quá ác độc chắc đã không mất mạng. Thoát ra rồi, y ẩn trong phiến không gian, đợi cơ hội đánh lén Thần Nam nhưng chưa kịp giở trò đã bị hủydiệt.Trong làn kim quang nóng rãy, vô tận gió tuyết đột ngột xuất hiện, va chạm với hoàng kim thiên hỏa, sức mạnh hủy diệt tràn ra, không gian lay động, thậm chí mặt đất phía dưới cũng không thoát, một bùng bình nguyên rộng lớn tan biến.“A…”Tùng Tán Đức Bố gầm lên hoảng sợ xen lẫn phẫn nộ, phát hiện Thái cực đồ xuyên qua thiên hỏa, tịnh không tổn hại gì lao tới. Y tống ra một quyền cuồng mãnh, cùng dao động năng lượng hùng hậu, một dải hào quang khổng lồ đổ vào Thái cực đồ.Lần này Tùng Tán Đức Bố lộ ra hai loại dao động năng lượng, y không muốn chạm vào Thái Cực Thần Ma đồ, dựa vào cảm giác y cũng biết làmthế không đánh tan được nó mà nhiều khả năng bị thanh toán trước. Dải hào quang nhanh chóng chạm vào Thần ma đồ, quá nửa năng lượng bị hút hết nhưng chỗ còn lại hất Thái cực đồ văng đi.Y quả nhiên đáng sợ, Thần ma đồ trưởng thành như hiện giờ, Thần Nam cũng thấy được chỗ đáng sợ mà nửa thân thể Tùng Tán Đức Bố cũng đủchống cự. “Tịch Diệt Luân Hồi!”“Tuyệt Diệt Thái Hư!”Thần Nam quát lớn, hai loại pháp tắc được xuất ra, pháp tắc của bát hồn nào phải trò đùa, Tùng Tán Đức Bố bị đánh tan tành. Lần này thì khác, hiện tại y đang trong cảnh linh hồn tàn khuyết, khó lòng chịu nổi đòn đánh cỡ này, rống lên thê thảm, dùng toàn lực tụ hợp nửa thânthể lại, cúp đuôi chạy.Thái Cực Thần Ma đồ quay vào thể nội Thần Nam, hắn cầm thần mâu chi hồn sáng rực đuổi theo, trong đầu chỉ có ý niệm phải diệt được Tùng Tán Đức Bố. Đối thủ thế này quá đáng sợ, tuyệt không thể để y phục nguyên, bằng không khó lòng biết mèo nào cắm mỉu nào.Hai người như hai đạo lưu quang từ Thiên giới hướng xuống Nhân gian giới, trở thành cuộc đại truy sát vượt giới.Tùng Tán Đức Bố vứt hết tôn nghiêm, với y mà nói, bây giờ mặt mũi, vinh dự khác nào không khí, chỉ cần còn sống là được, có thời gian phục nguyên, y sẽ lại trở thành bất bại.Lúc đó y sẽ hủy diệt hết cừu địch, không cần Nguyệt lượng nữa, phải diệt hết để rửa mối nhục hôm nay.Mục tiêu là Đỗ gia Huyền giới. Y và Thần Nam nối nhau, vượt qua tốc độc cực hạn, chớp mắt vượt vạn dặm, núi non trôi lại vùn vụt, cảnh vật bên dưới biến ảo nhanh hơn tưởngtượng. Thoáng chốc họ đã tới tầng không cách Đỗ gia Huyền giới ngàn dặm.Trong lòng Thần Nam trầm trọng, phía trước có sáu Thái cổ nhân vật…hắn không dám nghĩ tiếp. Nhưng hắn không cảm ứng được khí tức của họ.“Chịu chết đi.”Hắn đuổi kịp đối phương, thần mâu chi hồn đâm ra như tia sét sáng nhất, một đạo kim quang rít lên, vươn dài ngàn trượng xuyên qua thân thể Tùng Tán Đức Bố, độc địa đóng đinh y trên một đỉnh núi.“A…”Tùng Tán Đức Bố kêu lên thê thảm, cả vách đá sụp xuống, nhưng lúc y bay lên, Thần Nam lại lao với với vô thượng chi uy. Một quyền đập ngay vào mặt y, máu và mấy chiếc răng gãy văng ra, mặt Tùng Tán Đức Bố gần như lõm xuống. y cuồng nộ quay ngoắt nửa thân thểlại tấn công Thần Nam.“Bình.” Thần Nam liên tục đá ra trăm ngàn cước, đá gãy chân và eo Tùng Tán Đức Bố, máu tươi phun lên, y gầm lên điên cuồng, văng đi mấy ngàntrượng.Đến lúc kết thúc, Thần Nam không thể mềm lòng, giữ lòng nhân với ma vương này, ngày sau ắt hắn rước họa diệt thân. Thân hình hắn loáng lên như hư ảnh biến khỏi không trung, nhanh chóng xuất hiện cạnh Tùng Tán Đức Bố, tuyệt thế quyền pháp của bát hồn liênhoàn xuất kích, toàn bộ trúng hết ngực Thái cổ nam tử. Y tan ra như cánh hoa khô bị vùi dập trong cơn cuồng phong bạo vũ.“Chết rồi sao?” Thần Nam đứng trên hư không, cẩn thận thăm dò, liền phát hiện điểm điểm quang hoa đang tụ lại. Hắn vừa kinh vừa nộ, điểm điểm linh hồn của đối phương ngưng tụ, bèn quát lớn: “Đáng ghét, lẽ nào đúng là thiên cổ bất diệt chi thể? Không thểgiết được hắn? Ta không tin. Hồn Phách Tịch Diệt!”Hắn xuất ra pháp tắc của Thần gia đệ tứ nhân, dao động chuyên môn hủy diệt linh hồn tràn ra. “A…”Tùng Tán Đức Bố hét lên thê thảm, điểm điểm linh hồn quang mang lại tan nát.“Chết rồi sao?” Thần Nam lạnh lùng truy tìm khắp nơi xem có linh hồn ấn kí của Tùng Tán Đức Bố không. Trên Nguyệt lượng, Thiên giới, Nhân gian, các cao thủ thông qua kí ức thủy tinh, cũng khẩn trương chú thị, trong lòng vừa kích động vừa hoảng sợ.Không ai muốn Thần Nam công cốc, đều muốn hắn triệt để diệt vong Thái cổ nhân vật đáng sợ này.Một tia sáng lóe lên trong lòng Thần Nam, hắn vẫy tay, thần mâu chi hồn lấp lánh kim quang xuất hiện trong tay, như sao băng quét qua bầu trời, trùm xuống một ngọn núi cao, thần mâu cắm lên đó.Hắn và thần mâu xuyên qua, ngọn núi sụp đổ, hoàng kim thần mâu găm lấy một nửa thân thể huyết nhục mơ hồ.Tùng Tán Đức Bố quá đáng sợ, mấy đòn hủy diệt liên tục tung ra mà vẫn không thể khiến y triệt để diệt vong. “A… chết tiệt. Tiểu tử ngươi không thê giết nổi ta, nhớ lấy, sẽ có ngày ta tự tay hủy diệt ngươi.” Y bị Thần Nam găm trên mũi mâu, kinh nộ gầm lên.“Ngươi không có cơ hội, hôm nay ta nhất định đưa ngươi xuống địa ngục.” Thần Nam lạnh lùng trào phúng.Tùng Tán Đức Bố giận quá hóa cuồng, nghiến răng cười lạnh: “Ha ha… địa ngục dám thu ta sao?” “Địa ngục không nhưng ta dám.” Thần Nam quát vang.Hắn dùng thần mâu đâm đối phương rồi quăng mạnh, rồi thoáng chốc lại theo sát, tiếp tục xuyên qua, mấy lần như thế khiến linh hồn và nhục thể

của Tùng Tán Đức Bố càng lúc càng mờ mịt.“Lưỡng Thế Vi Nhân!”Thần Nam tung ra pháp tắc của Thần gia đệ tam nhân, thân thể Tùng Tán Đức Bố lại bị phân làm hai đoạn. Pháp tắc đáng sợ này là giao dung của sức mạnh thời gian và không gian, linh hồn và nhục thể tuy bị phân cách mấy trượng nhưng thân thể nhưđang ở hai thế giới, quả thật kinh nhân cực điểm. Lúc ở thái không có thể sát thương được Tùng Tán Đức Bố cũng từ pháp tắc này.Nhưng pháp tắc mạnh đến đâu, Thần Nam cũng không muốn dùng lại, hắn biết mỗi lần như thế, đối phương lại hiểu thêm một chút, sau cùng sẽ hoàn toàn vô cùng.Hiện tại, mọi thứ nên kết thúc.Hắn không giấu nghề nữa, mọi sát chiêu xuất hết ra. “Sát Na Vĩnh Hằng!”“Hoàn Vũ Tận Diệt!”Lại hai pháp tắc được sử dụng, không chỉ nhục thể mà linh hồn Tùng Tán Đức Bố cũng tiêu tan, chỉ còn lại hai dải hào quang cỡ nắm tay lấp lánh. “Pháp tắc vô hiệu, ta… thiên cổ bất diệt!” Hai nắm linh hồn tinh túy thoát khỏi cấm cố của pháp tắc, dung hợp lại, tiến về Đỗ gia Huyền giới.Trên Nguyệt lượng, ai nấy thở dài tiếc nuối, đồng thời cực kỳ lo lắng.Tử Kim thần long tức giận gầm lên: “Mẹ nó chứ, đúng là bất tử xú trùng.” Ai cũng đồng cảm với nó, nhớ đến còn sáu người khác đáng sợ không kém, họ đều lạnh người, Thần Nam đuổi theo thế này, nếu gặp họ…Lúc Tùng Tán Đức Bố sắp lao vào Đỗ gia Huyền giới, thần mâu chi hồn lại được Thần Nam quăng ra, cắm vào nắm linh hồn tinh túy ảm đạm.“Tịch Diệt Luân Hồi!” “Tuyệt Diệt Thái Hư!”“Tam Thiên Đại Thế Giới!”“Băng Phong Tam Vạn Lí!” “Hồn Phách Tịch Diệt!”“Lưỡng Thế Vi Nhân!”“Sát Na Vĩnh Hằng!” “Hoàn Vũ Tận Diệt!”Hắn nóng lòng, đã đuổi đến đây, loáng thoáng cảm giác được hung hiểm cực đại, phía trước kinh như có Thái cổ hung thú đủ khả năng nuốt sốngtất cả đang đợi hắn. Mắt hắn đỏ ngầu, toàn bộ sát chiêu đều tung ra, bất kể thân thể có chịu nổi áp lực không.Pháp tắc của bát hồn gần như đồng thời tác dụng vào linh hồn tinh túy của Tùng Tán Đức Bố, Thái Cực Thần Ma đồ cũng bay ra.Tám đạo pháp tắc hợp lại, sức mạnh hủy diệt liên tục chấn tan linh hồn thần quang Tùng Tán Đức Bố nhưng linh hồn tinh túy của y hết lần này đến lần khác tụ lại, mỗi lần vỡ tan lại mờ đi một chút.Bát đạo pháp tắc đồng xuất, gần như lấy hết sức mạnh của Thần Nam, hắn ngồi phệt xuống trước cửa Đỗ gia Huyền giới, không thể động đậy nổi.Nếu như thế mà không giết được đối phương, quả thật đành bó tay. Bát đạo pháp tắc luân hồi giao thế, liên tục chấn tan linh hồn Tùng Tán Đức Bố, dải sáng càng lúc càng mờ, nhưng sức mạnh của tám pháp tắccũng hao tận, sau cùng linh hồn thần quang mờ mờ cũng thoát được.“Ta… thiên cổ bất diệt!” Những lời ngông cuồng, lãnh khốc khiến Thần Nam gần như tuyệt vọng.Nhưng lúc đó Thần ma đồ đang xoay tròn chụp xuống, che hết linh hồn thần quang.“Đáng chết, a…” Tùng Tán Đức Bố hét lên bi phẫn. Lúc đó, mọi tu giả quan chiến đều thấy tim đập nhanh.Bất kể trên Nguyệt lượng hay ở Thiên giới và Nhân gian, chúng nhân đều bị hút vào cảnh trận chiến cuối cùng này.Thái Cực Thần Ma đồ chụp lấy Tùng Tán Đức Bố, liên tục vặn vẹo, cơ hồ có một quái thú toan đập vỡ nó. Thần ma đồ cuốn lấy linh hồn thần quang của Thái cổ nam tử, liên tục xoáy tròn trên không, vô tận sinh tử khí tức, hào quang hai màu vàng và đenchiếu rọi thiên địa.Khí tức thần thánh và đáng sợ cùng tồn tại. Hào quang sáng rực suốt nửa thời thần, sau cùng vang lên tiếng gầm từ Thần ma đồ truyền ra: “Thiên cổ bất diệt…ta không cam lòng.”Rồi tất cả lặng ngắt.Thần ma đồ từ từ giảm tốc, quay trong trên không rồi lóe sáng, nhanh chóng thu nhỏ, tiến vào thể nội Thần Nam. Tu giả trên Nguyệt lượng, Thiên giới, Nhân gian đều nhìn rõ, thần kinh lỏng hẳn ra, mồ hôi ai cũng dầm dề, gần như hư thoát.Tuy không trực tiếp tại hiện trường nhưng ai cũng thấy như mình đích thân tham dự trận khoáng thế đại chiến.Tuy sau cùng Thái cực đồ thần bí hút được linh hồn Tùng Tán Đức Bố nhưng nếu y ở trạng thái đỉnh cao, Thần ma đồ cũng không làm gì được y. Quả thật Tùng Tán Đức Bố quá mạnh, trận đại chiến này vừa gian nan vừa may mắn.Thần Nam khôi phục nguyên khí, cầm hoàng kim thần mâu đứng dậy, do dự một chốc rồi tiến vào Đỗ gia Huyền giới.Cảnh tượng như tu la địa ngục trải ra trước mắt, thi hài chất chồng, huyết tích đã khô, mùi thi thể thối rữa chất thành núi. Thi khí dày đặc trải khắp Huyền giới, núi non ngoài xa cũng liễu nhiễu hắc vụ, vô cùng đáng sợ.Huyền giới chỉ toàn mùi hôi thối, núi thi thể cùng từng rãnh máu, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn. Chương 313: Lục đạo lại xuất hiện Đỗ gia Huyền giới đáng thương, trở thành tu la địa ngục, cảnh tượng thảm liệt quá mức, thi hài tan tành, bất kể nam nữ lão ấu, dù là thai phụ cũng bị chém thành hai mảnh, cả những hài đồng ba tuổi cũng không thoát… những khuôn mặt kinh hoàng, không nỡ nhìn vào.Thi khí trải rộng, hắc vụ cuồn cuộn, mùi tanh hôi ngập trời.Thần Nam cầm hoàng kim thần mâu từng bước tiến vào Huyền giới, tâm tình vô cùng phức tạp, gia tộc này là đại địch của hắn, nếu không bị diệt, sớm muộn gì cũng phải đấu một trận.Nhưng thấy thảm cảnh này, lòng hắn không hề có khoái cảm phục cừu, Thái cổ thất nhân quá tàn nhẫn.Nếu diệt hết tu giả của Đỗ gia, hắn không có gì để nói nhưng cường giả cỡ họ mà vung đồ đao với cả con trẻ, thật quá tàn nhẫn và tà ác. Hơn năm vạn sinh linh, trừ vài ngàn tu giả đều là phàm nhân, tất cả đều gặp độc thủ.Huyền giới đã thành tử vực.Núi non và bình nguyên toàn bộ khô khốc, thực động vật đều bị rút hết sinh mệnh, trở thành Nhân gian địa ngục chính hiệu. Hồi lâu Thần Nam vẫn không thể bình tĩnh, cước bộ vẫn vô cùng kiên định tiến tới.Lúc đó. Cả trên Nguyệt lượng cùng Thiên giới và Nhân gian, phần lớn kí ức thủy tinh vỡ tung, không thể nhìn thấy tình cảnh trong Đỗ gia Huyền giới.Ngũ tổ nhíu mày: “Trong Đỗ gia Huyền giới có cấm chế cực mạnh ngăn người ngoài quan sát nên kí ức thủy tinh mới vỡ, Thần Nam quá mạo hiểm, tuy sáu Thái cổ nam tử tựa hồ không ở trong đó nhưng vào trọng địa của người ta như thế, nhất định có phần nguy hiểm.”Thần Nam bước qua núi thi thể, nắm chắc hoàng kim thần mâu chỉ về phía trước, quyết tiến tới.Vượt qua mười mấy ngọn núi, ba bình nguyên, hắn đến được địa vực phát ra dao động đáng sợ. Dao động năng lượng từ đây phát ra khiến hắn bất an, phảng phất có hung thú đang chờ.Thi hài ít dần, vùng bình nguyên hoang lương này không có sinh mệnh nào, hệt như một hoang mạc.Chỉ duy nhất một ngọn núi đá đột ngột nhô lên, nguồn gốc dao động từ đây. Thần Nam cầm thần mâu, chầm chậm đáp xuống, cẩm thận quan sát ngọn núi.Hắc vụ tràn lan, ngọn núi cao chừng ngàn trượng, chiếm diện tích bảy, tám dặm vuông, nham thạch đen tuyền tràn ra năng lượng kì dị khiến ai nấycó cảm giác quái lạ, ẩn ước thấy được hồn phách phiêu đãng, lắng nghe sẽ thấy có ngàn vạn hồn phách đang gào rú. Nơi đây… không giống một ngọn núi đá, giống núi thi thể hơn.Đó không phải ảo giác mà là cảm thụ chân thật.Ngọn núi tà dị. Thần Nam rảo bước tiến tới, một tay cầm mâu, dụng lực cắm vào vách đá, hoàng kim thần quang lóe sáng, từng khối đá ngàn cân rớt xuống,mang theo ánh sáng đen tuyền.Hắn hít sâu một hơi khí lạnh, màu đen bên ngoài ngọn núi không được như ánh sáng bên trong. Hắn lập tức hiểu nguyên nhân, bề ngoài tà dị như vậy vì đó là huyết tích đã khô, che kín màu sắc thật bên trong.Hoạt tế! Huyết tế! Dùng sinh mệnh tế luyện thành núi đá!Tất cả đều có đáp án, hồn phách gào rú là thật, họ bị người ta giết chết để tế luyện thành hòn núi này. Đương nhiên người Đỗ gia Huyền giới bị thảm sát vì người ta muốn lấy họ là vật hiến tế, lợi dụng sinh mệnh chi năng để huyết tế.Thần Nam đành phải thám xét, tìm ra căn nguyên vấn đề, xem Thái cổ thất nhân đã làm gì ở đây.Tận lúc tới mé kia ngọn núi bị huyết tế hắn mới tìm ra. Nơi đó có một không gian chi môn huyết quang ảm đạm đáng lóe sáng tà dị.“Chết tiệt, thật ra Đỗ gia Huyền giới nối với chỗ nào?” Trong lòng hắn ngập dự cảm không lành, cầm hoàng kim thần mâu bay tới gần.Không gian chi môn huyết quang lấp lóe cao mười trượng, hình tròn, sừng sững trên lưng chừng núi, nhưng bên trong lại đầy thánh khiết khí tức, ngăn cách huyết vụ và thi khí bên ngoài, đương nhiên trái ngược nhau.Thần Nam không do dự tiến vào, trong không gian chi môn, lúc đầu như bạch ngọc thông đạo, nhưng đi ngoài trăm trượng liền thấy hỗn độn chiquang xuất hiện, từng điểm hào quang mông lung xạ ra. Đến đây, Thần Nam tin rằng Đỗ gia Huyền giới có một không gian thông đạo không ai biết, cũng không hiểu nó thông tới đâu, những Thái cổ namtử hiển nhiên từ đây thoát đi.Hắn cầm thần mâu cực tốc phi hành, nhanh chóng xuyên qua không gian thông đạo, định xem sáu người đó đi đâu. Tu vi của hắn khiến tốc độ đạt đến thế gian cực hạn, nhưng phi hành hai thời thần mà chưa đến điểm tận đầu.Mãi ba thời thần sau, hỗn độn chi quang dần ảm đạm, vân vụ đen ngòm lẫn với huyết khí dàn trải khắp không gian thông đạo. Thần Nam biết lối rakhông còn xa, hắc vụ và huyết khí từ một góc khác tràn ra. Quả nhiên lối ra ngay trước mặt nhưng có một đạo huyết môn cao mười trượng phong bế đường đi.

Thần Nam thử dùng thần mâu đâm vào nhưng một đạo huyết quang bùng lên, hất thần mâu đi, đoạn phát ra âm thanh đáng sợ như tiếng ma khiếu,đồng thời hắc vụ quanh đó tràn ra, phảng phất có bàn tay vô hình đang thò về phía hắn.Mấy lần thử không được, Thần Nam đành thoái lui, sáu huyết môn ẩn chứa sức mạnh đang sợ, nếu hắn công kích thật mạnh ắt lay động được nhưng cũng gây ra động tĩnh.Sáu Thái cổ nhân vật đã đi qua, lỗ mãng hành động sẽ kinh động họ, vạn vạn lần không thể, chỉ còn cách thoái lui.“Thật ra Đỗ gia Huyền giới thông tới đâu?” Hắn thắc mắc. Nhớ tới Tùng Tán Đức Bố nhiều lần nói với hắn rằng “thế giới của các ngươi”, hàm ý y không thuộc về thế giới này, lẽ nào huyết môn thông với mộtthế giới khác chứ không phải đơn giản là với một Huyền giới hay một không gian?Có lẽ là thế. Hắn nhớ tới đệ tam giới, có phải… sau huyết môn là nơi đó? Hắn thấy vừa phải vừa không phải.Hắn thật sự hi vọng cánh cửa này nối với đệ tam giới, nếu vậy sáu Thái cổ nhân vật sẽ đấu nghiêng trời nghiêng đất với bọn Ma Chủ, giảm bớt áplực cho Thiên giới và Nhân gian. Giờ không thể ở lâu, hắn rời khỏi Huyền giới, như sao băng vạch ngang bầu trời, nhanh chóng bay lên Thiên giới, hướng về Nguyệt lượng.Về đến nơi, tiếng hoan hô vang dội, thanh niên Thần gia đã coi hắn là huyết mạch gia tộc, trận kịch chiến một ngày một đêm khiến các thanh niêncao thủ cải biến ấn tượng với hắn. Mọi người vây lấy hắn như một anh hùng. Bọn Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư, Côn Luân lão yêu vô cùng kích động, trận đại chiến quá gian khổ, hạ được Tùng Tán Đức Bố khôngdễ chút nào.Hồi lâu, Thần Nam mới xuyên qua được vòng vây của thanh niên Thần gia, lúc đó bọn Vũ Hinh, Đại Ma mới có cơ hội đến hỏi han, chỉ có Đạm Đài Tuyền như tiên tử cô tịch, đứng ngoài xa, không buồn di động cước bộ.Đợi khi mọi người bình tĩnh lại, hắn mới trịnh trọng bẩm báo với Tứ tổ và Ngũ tổ, hắn biết hai lão kiến thức đa quảng, chưa biết chừng sẽ đoán ragì đó. Nghe hắn kể lại tình hình trong Đỗ gia Huyền giới, ai nấy đều động dung, năm vạn sinh mệnh bị tiêu diệt một cách tàn nhẫn chỉ để mở một khônggian thông đạo, quả là việc đáng sợ.Thật ra sau thông đạo là đâu? Lẽ nào là một cổ lão bí địa, hoặc một Thái cổ Huyền giới vô cùng tà dị? Tất cả chìm trong suy tư. Duy có sắc mặt Tứ tổ và Ngũ tổ vô cùng khó coi, đưa mắt nhìn nhau, Tứ tổ chật vật cất tiếng: “Ta thấy… ta biết nó nối đến đâu.”Sắc mặt Ngũ tổ nhợt đi: “Kì thật, chúng ta đã sớm hoài nghi, chỉ có điều không tin, hôm nay mới xác nhận được. Họ… thật sự không thuộc về thếgiới này.” Tát cả kinh hãi, tin tức này quá kinh nhân.Đại Ma trầm giọng: “Không phải ngươi của đệ tam giới sao?”Sắc mặt Tứ tổ phi thường khó coi: “Không, là một thế giới cực kì đáng sợ mà chúng ta không biết.” Tất cả chấn kinh, mãi đến thời đại loạn ly này, nhiều bí mật mới từ từ xuất hiện.Ai cũng biết đến Thiên giới, Nhân gian, cách đây không lâu là đệ tam giới, rồi cả tàn phá thế giới, hiện tại lại xuất hiện thêm một thế giới mới mẻ,tức là có năm thế giới, bảo sao họ không kinh ngạc. “Sao có thể… còn thế giới khác nữa.”Không ai chịu tin.Ngữ tổ thở dài: “Tàn phá thế giới từng là thế giới chân thật, bất quá bị hủy diệt, chúng ta cũng không biết tên của nó, nếu lấu đệ tam giới là tiêu kí thì gọi nó là đệ tứ giới. Mấy Thái cổ nam tử đích xác đến từ một thế giới chúng ta không biết, tạm gọi là đệ ngũ giới.”Nguyệt lượng xôn xao, chuyện này quá khó tin.Lúc thanh âm nhỏ dần, Tứ tổ mới nổi tiếp: “Nhiều lão bất tử biết việc phân chia Tam giới: Nhân gian, Thiên giới, đệ tam giới. Nhưng thần thoại cổ xưa nhất cho biết còn có Lục đạo.”Như sấm động trời quang vang lên bên tai mọi người.Tứ tổ nói: “Nói về Lục đạo, ngày cả những nhân vật từ Thái cổ thời kì cũng thấy hư vô phiêu diêu. Nhưng từ thời đó nhiều lão bất tử đã tin rằng Lục đạo thật sự tồn tại, họ càng tin rằng từ xa xưa nữa từng có Lục đạo đại chiến!”Lục đạo!Nhân gian, Thiên giới, đệ tam giới, đệ tứ giới… Hồi lâu mọi người mới tỉnh lại, họ là thần, là tiên nhưng lúc Lục đạo thần thoại tái hiện, họ chỉ còn là người.Ai cũng dự cảm được một trường bão tố sắp bắt đầu.Ngũ tổ than: “Dù chúng ta không tin nhưng đến giờ đành phải thừa nhận những gì dự đoán là thật.” Thần Nam nhớ lại tin tức trọng yếu mà Tiềm Long từng thố lộ, Ma Chủ cũng dự cảm như thế, sẽ có những nhân vật đáng sợ xuất hiện, cao thủThiên giới và Nhân gian có thể gặp tai họa. Hiện giờ thành sự thật, xem ra Ma Chủ đã dự đoán được nên mới vội vàng đem toàn bộ thiên giai caothủ đến đệ tam giới tu sửa gì đó. Chuyện đó hình như còn trọng yếu nữa. Hắn đem toàn bộ câu chuyện kể lại, hi vọng mấy lão bất tử của Thần gia có thể giảng giải đôi điều.Tứ tổ trầm tư hồi lâu mới nói: “Lục đạo truyền thuyết có thể tái hiện, Ma Chủ chắc… muốn tu sửa “Luân hồi” trong truyền thuyết.”“Luân hồi là gì?” Một thanh niên vãn bối hỏi. Đó cũng là vấn đề mọi người đều muốn biết.Tứ tổ lắc đầu: “Cụ thể thì… ta cũng không biết, chỉ là mấy lời mơ hồ ghi lại trong điển tích cổ xưa của Thần gia.”Ngũ tổ quát to với mấy thanh niên Thần gia: “Các ngươi sinh ra trong thời loạn, vừa là may mắn, vừa là bất hạnh. Nếu Lục đạo truyền thuyết tái hiện, không lâu nữa các ngươi sẽ được thấy sức mạnh chân chính của Thái cổ chư thần, đại đa số chắc đã chết nhưng cũng có người cực đạothăng hoa, lần thiên địa lay động, thần ma đại kiếp lần này còn đáng sợ hơn vạn năm trước.”“Thiên địa lay động, thần ma đại kiếp.” Tám chữ này khiến hắn khẽ rúng động, từng mấy lần truy vấn quá Tứ tổ và Ngũ tổ vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì nhưng họ không chịu tiết lộ. Giờ lại biết thêm một số bí mật. Chương 314: Cấp bách Không chỉ mình Thần Nam muốn biết vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì mà tất cả đều muốn hiểu bản chất vấn đề. Trường tai nạn kinh hồn đó, thật ra đã có bao nhiêu thần ma gục ngã? Không ai rõ.Những người còn sống sót, mỗi lần nhớ lại đều lạnh mình, bất kể cường nhược, đứng trước trường tai nạn đó đều thành nhược giả hết.Rất ít người có mặt tại đây từng trải qua nhưng ai cũng nghe qua truyền thuyết, đều lấy làm hoảng sợ, nỗi sợ nảy sinh từ trong lòng với những mối nguy hiểm mơ hồ.Tứ tổ lộ vẻ trầm tư, tựa hồ không yên lòng, Ngũ tổ cũng tỏ ra rất phức tạp, vừa hoảng sợ vừa vui mừng, tựa hồ chìm vào hồi ức xa xưa.Hồi lâu sau, Tứ tổ mới nói: “Những gì không biết khiến người ta hoảng sợ nhưng thiên địa có nhiều việc không thể hiểu hết được, các ngươi không cần phải hiểu sâu.”“Nhưng chuyện này có liên quan đến sinh tử, ai biết được khi nào sẽ tái hiện cảnh tượng đáng sợ năm xưa.” Một vãn bối Thần gia to gan lên tiếnghỏi. Bốn lão yêu Côn Luân, Tử Kim thần long, Đại Ma, Vũ Hinh, cả Đạm Đài Tuyền cũng lộ vẻ quan tâm muốn biết tai nạn năm xưa có gì bí ẩn.Tứ tổ tiếp lời: “Không phải ta không muốn nói mà nhiều việc không thể tìm rõ ngọn nguồn.” Ông nhìn lên hư không: “Sao trời ảo diệt, bốn mùa thaynhau, không có vĩnh hằng hay điểu cuối cùng, tất cả lại theo quỹ tích đặc biệt mà tiếp tục.” “Lão tổ thật ra muốn nói gì? Giải thích cho chúng cháu rõ.”“Ta muốn nói lúc xuân đến, vạn vật trồi lên, sinh cơ tràn ngập; hạ về ánh dương quang sung túc, mưa đổ rào rào, vạn vật phồn thịnh; thu sang, tiếnggió hiu hắt, lá rụng tả tơi, hoa cỏ điêu linh; đông tới, đại tuyết bay bay, băng phong vạn lí, lạnh thấu xương; đợi lúc xuân về, tất cả lại giao thế luân hồi, bắt đầu vòng quay mới.”“Lão tổ thật ra muốn nói gì?”“Ta muốn nói, thiên địa rúng động, thần ma đại kiếp cũng như tiết thu buồn bã, tiết đông lạnh lẽo. Lúc các tu giả trong thiên địa phá được sinh tử hạn chế, tiến vào trường sinh lĩnh vực cũng như có một vùng thiên địa đầy sinh cơ lúc xuân về đợi họ. Khi họ bước vào giai đoạn mùa hạ là tiếnđến huy hoàng đỉnh cao. Lúc này cảnh ‘bốn mùa giao nhau’ vĩnh hằng bất biến sẽ không thể dừng lại, tiếng gió thu buồn bã không còn xa nữa. Thầnma sẽ điêu linh như hoa cỏ, đợi đến lúc lạnh thấu xương, băng phong vạn lí là lúc thần ma hủy diệt. Quy luật này là thiên địa vĩnh hằng bất biến.” Tứ tổ tuy không tiết lộ bản chất của “thiên địa rúng động, thần ma đại kiếp” nhưng dùng một cách khác chỉ ra nhân quả trong đó, ai cũng cảm giáccó một bức tranh mơ hồ trải ra trước mặt.Tứ tổ và Ngũ tổ không chỉ rõ loạn động thiên địa là gì nhưng chúng nhân dấy lên khát khao vô tận. Nhiều người bắt đầu tranh luận.“Bối mùa thay nhau, vạn vật điêu linh không phải tuyệt đối, thu cúc ngại khí lạnh, đông mai lại dựa vào ngạo cốt mà ngênh đón, trong số thần macũng có không phải cường giả nào cũng tránh né thiên địa đại kiếp mà sẵn sàng đón đợi, có người tồn tại được, họ là cường giả của thần ma…” “Thần gia chúng ta truyền thừa qua nhiều năm tháng, cao thủ các đời vô số, không nói những người đời thứ nhất, ngay như đời Tứ tổ và Ngũ tổcũng nhiều anh kiệt, nếu có mấy người đó tọa trấn, thế lực của gia tộc không phải đáng sợ cực điểm sao?”“Không sai, nhưng không thể có nhiều cường giả như thế còn sống, đây là một thế giới cân bằng, bốn mùa nối nhau, thịnh cực tất suy, thiên địa không phải là bất biến, thành ra hiện giờ mới thành thế này.”“Lẽ nào bao nhiêu cường giả trên đời không có ai muốn tìm hiểu ngọn nguồn?”“Đương nhiên có, một nhóm người trong truyền thuyết vẫn đang đánh cờ. Luyện hóa thế giới, đột phá hạn chế của đại thiên địa không phải là mục tiêu sau cùng của họ. Đừng hỏi ta vấn đề này, Thần gia chúng ta xưa nay đứng ngoài ‘tranh đấu’, vẫn ở đây tu dưỡng…”Nhiều vãn bối cơ hồ quên mất thân phận của hai lão tổ, hiếm có cơ hộ thế này, nên họ hăng hái thảo luận. Sau cùng lại quay về vấn đề Lục đạo,Đại Ma xen vào hỏi: “Về chuyện này, ta từng nghe qua, lẽ nào là Nhân đạo, Thiên đạo, Súc sinh đạo, A tu la đạo, Ác quỷ đạo, Địa ngục đạo trong truyền thuyết?”Ai cũng quan tâm đặc biệt tới vấn đề này, hiện trường lập tức yên tĩnh.Tứ tổ lắc đầu: “Ngươi hiểu được đôi chút, nhưng đó chỉ là hữu hình Tiểu lục đạo, không phải vô hình Đại lục đạo! Nhân đạo, Thiên đạo, Súc sinh đạo, A tu la đạo, Ác quỷ đạo, Địa ngục đạo bao quát cả Thiên giới, Nhân gian, đệ tam giới, là do những cường giả tuyệt đỉnh trong nhóm tham giađánh cờ diễn hóa thành. Họ định dùng hữu hình Tiểu lục đạo phỏng theo vô hình Đại lục đạo để đạt được mục đích nhất định. Còn họ mở Lục đạo

làm gì thì chúng ta không biết bởi chưa đạt đến tầm. Ta chỉ biết Lục đạo mà ngươi nói có quá nửa bị hủy, bị những người tham dự ván cờ vứt ởVĩnh hằng sâm lâm.”Đây quả là tin tức kinh nhân, Đại Ma vô ý động đếm một bí mật kinh thiên khiến tất cả lại sôi lên nghị luận. Thần Nam từng đi qua “Vĩnh hằng sâm lâm”, biết được ở đó đáng sợ thế nào, giờ nghe đến Tiểu lục đạo liền tin ngay.Cảnh vật trong Vĩnh hằng sâm lâm vô cùng tà dị, như Hoàng Tuyền lộ chết chóc, Nại Hà Kiều đáng sợ, Huyết hải vô tận, khô lâu cốc âm u… chắc làA tu la đạo và Địa ngục đạo. Chả trách lúc trước hắn có cảm giác rằng đây là một vùng thiên địa rộng lớn, nhiều tầng.Lục đạo, Lục đạo! Lòng hắn đầy nghi vấn, không thể trầm mặc bèn hỏi những chuyện từng hỏi trước đây.“Thương Thiên, Hoàng Thiên là những dạng tồn tại thế nào?” Trước đó, Tứ tổ và Ngũ tổ tuy hoài nghi Thái cổ thất nhân đến từ thế giới khác nhưng chưa từng nói ra, với vấn đề Thần Nam hỏi cũng không đáphoặc chỉ hàm hồ cho qua.Giờ bị hỏi lại, Ngũ tổ trầm mặc rồi nói: “Chắc là nhân vật tiếp xúc với nhóm người chơi cờ kia. Thần gia không tham dự nên không biết nhiều, có lẽ Thần đại, Thần nhị biết được đôi chút.”“Nhân vật tiếp xúc với những người đánh cờ? Có phải là dạng tồn tại thần bí nhất có thể giáng xuống thần ma đại kiếp mà bọn họ đang khổ côngtìm hiểu?” “Không có việc gì chứng thực nên ta không dám khẳng định.”Một vãn bối Thần gia hỏi: “Hai vị lão tổ nói rằng Lục đạo thần thoại mà cùng hiện sẽ đáng sợ hơn cả thần ma đại kiếp, có thật thế chăng?”Tứ tổ nói: “Ta bảo rồi, sao mọc rồi lặn, bốn mùa nối nhau, tất cả đều theo quy luật. Từng xảy ra thiên địa đại động, thần ma đại kiếp, tuy đáng sợ nhưng chỉ xảy ra ở thế giới chúng ta quen thuộc. Nếu Lục đạo thần thoại tái hiện sẽ còn khủng khiếp hơn đại kiếp nhiều. Cùng như trong một dòngsông sôi réo, con thuyền nhỏ gặp phải sóng lớn đã là tai họa diệt thân, nhưng lúc nó ra biển lớn, gặp phải ngàn tầng sóng gầm gào, lúc đó mớiminh bạch tai nạn đáng sợ thế nào.” “Vậy Đại lục đạo thật ra xuất hiện bao giờ, những thế giới chưa hiện thân là như thế nào?”Tứ tổ lắc đầu: “Ta không biết, muốn nhìn xa hơn phải đứng ở vị trí cao hơn nữa. Đáng tiếc ta chỉ đạt đến thế, nếu muốn biết thêm phải tiến mộtbước nữa. Các ngươi đều còn trẻ, là bậc nam nhi tiềm lực vô hạn, chỉ cần nỗ lực, sớm muộn gì cũng có ngảy đứng trên đỉnh núi cao hơn chúng ta.”Đương nhiên tình thế hiện tại vô cùng khẩn bách, vì thế mọi người nghị luận để tính đường về sau.Hiện tại ai cũng biết tương lai không xa sẽ phải đối diện với hung hiểm. Nửa ngày sau, mọi người trên quảng trường mới giải tán, Thần Nam theo hai vị lão tổ rời khỏi đám đông. Hắn nhìn thấy tám nữ tử thanh lệ xuấttrần lặng lẽ đứng ngoài xa nhìn hắn.Trong lòng hắn dấy lên cảm giác chua xót, biết đó là tình cảm của bát hồn nên vội quay đi hướng khác. Đó đều là những người chí thân, nhất định hắn phải đến khấu đầu khấu kiến nhưng hiện tại đang có bát hồn trên người, không thể đến được.“Thần Nam, cháu có cảm giác khó chịu không?” Tứ tổ hỏi.“Sức mạnh của bát hồn chỉ tồn tại ba ngày rồi sẽ tan biến.” “Cái gì? Chỉ có ba ngày, đại chiến mất một ngày đêm, giờ còn chưa đầy hai ngày nữa, cháu vẫn còn nhiều việc quan trọng chưa làm.”Ngũ tổ hỏi: “Cháu muốn làm gì?”Thần Nam thật sự có nhiều việc phải làm, trước tiên hắn định luyện hóa tàn phá thế giới nhưng lập tức rũ ngay ý nghĩ khỏi đầu. Bát hồn tại thận, tuy sức mạnh vô cùng nhưng thời gian không nhiều, hơn nữa đó không phải sức lực bản thân, khi bát hồn ly thể, có thể sẽ xảy ra bất trắc.“Cháu muốn dùng tu vi siêu tuyệt hiện này luyện chế lại thanh đồng cổ mâu thành binh khí riêng. Hiện tại nó còn ở thái không, thần mâu chi hồn tuytrong tay cháu nhưng linh hồn ấn kí của Tùng Tán Đức Bố còn chưa được rũ hết.” Tứ tổ nói: “Thế hả, có binh hồn rồi thì yên tâm. Ta chỉ cho cháu con đường sáng, sau khi rũ hết ấn kí của Tùng Tán Đức Bố, cháu nên xuống PhongĐô sơn ở Nhân gian thử vận khí, đương nhiên vạn vạn lần không nên cưỡng cầu gì ở đó.”Thần Nam nghe lời Tứ tổ chỉ điểm nhưng không chú ý đến câu sau cùng “vạn vạn lần không nên cưỡng cầu gì ở đó.’ Phong Đô sơn là nơi sát khí nặng nhất thiên địa, do ngàn thiên vạn quân hồn ngưng tụ lại mà thành, xứng danh cổ vãng kim lai đệ nhất âm địa. Nếuđem sát khí vô tận ở đây nhập vào thần binh, có lẽ sẽ luyện ra một cây hung binh khoáng cổ tuyệt kim.Lục đạo thần thoại sẽ tái hiện, hiện tại tình huống với các tu giả vô cùng khẩn trương, hắn cần nhanh chóng nâng cao thực lực. Hắn có cảm giác lúc Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác, Hậu Nghệ cung thoát đi, hắn sẽ không có món binh khí nào vừa tay.Thanh đồng cổ mâu tuyệt không kém hơn mấy bảo vật đó, thậm chí còn mạnh hơn mấy món thần binh tàn khuyết linh hồn, luyện nó thành tuyệt thếhung binh là lựa chọn tối ưu. Nếu Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác, Hậu Nghệ cung ra đi, hắn không có gì tiếc nuối mà có cảm giác giải thoát, xưa nay hắn vẫn tin rằng sứcmạnh lớn nhất phải do mình luyện ra.Hắn rời Nguyệt lượng, bay lên thái không. Ánh sao sáng rực, hắn đến vùng hư không từng xảy ra đại chiến.Thi hài Thiên mã lặng lẽ trôi nổi, đầu và thân thể đã phân ly, Thần Nam dùng thần mâu chi hồn đâm xuyên liền phát hiện vẫn còn linh hồn dao độngkhe khẽ, một tia hư ảnh mờ mờ chưa hoàn toàn tắt đi, đang ngủ sâu để tu dưỡng. Thần Nam không do dự, thần mâu phát ra thần quang sáng rực, nghiền nát Thiên mã, linh hồn thần quang triệt để tắt ngóm.Nó là Thiên mã, đã đạt mức tại thiên giai sơ cấp, tuy lúc trước hắn giết nó dễ dàng như ngựa thông thường nhưng khi nó phục nguyên còn hắnkhông còn sức mạnh của bát hồn, nó gần như vô địch Thiên giới và Nhân gian. Trong tình huống không còn thiên giai cao thủ, không thể nuôi một mối đại hoạn được, chỉ còn cách diệt đi.Thanh đồng cổ mâu rỉ sét cách đó không xa, không còn chút thần quang nào nhưng Thần Nam không dám coi thường, không bị vẻ ngoài của nóche mắt. Nó là tuyệt thế thần binh, sát phạt binh khí chân chính, từ thời Thái cổ truyền lại. Trong trận đại chiến, thần mâu chi hồn tuy không tổn hại nhưng thanh đồng cổ mâu lại bị Liệt Không Kiếm, Đại Long đao tạo thành những chỗ sứtmẻ, vết nghiêm trọng nhất gần như gãy gập.Nhưng Thần Nam đem binh hồn nhập vào, tất cả liền từ từ thay đổi, những nơi tổn hại dần liền lại như cơ thể có sinh mệnh. Quả thực thần binh có hồn phách hoàn chỉnh quả thật hùng mạnh đến khó tưởng tượng nổi. Về mặt này, Đại Long đao, Liệt Không Kiếm không sonổi.Thời gian không nhiều nữa, hắn cầm thanh đồng cổ mâu nhanh chóng bay về Thiên giới. Lúc tiến vào tầng không Thiên giới, hắn phát giác những chỗ vỡ nát của thanh đồng cổ mâu tu bổ lại nhanh hơn hẳn, từng đạo ánh sáng từ bốnphương tám hướng tụ về.Quan sát kĩ mới thấy đó là tinh kim chi túy trong truyền thuyết. Nghe đồn rằng ngàn thạch kim loại không luyện nổi một hạt tinh kim chi túy, gần như không thể tìm đâu ra chất liệu này.Giờ hắn mới biết vẻ ngoài rỉ sét của thanh đồng cổ mâu chỉ để che mắt, nó được đúc bằng tinh kim chi túy!Hiện tại, nó cần tinh kim chi túy tu sửa bản thể nên phải thu gom từ khắp nơi lại. Đúng là bảo vật của bảo vật.Càng ngắm hắn càng không muốn buông ra.Hắn không thích dùng kiếm bởi thấy quá nhu nhược, cái gì mà “vương giả chi kiếm”, bất quá là một món trang sức, không phải sát phạt chi binh chân chính. Hắn thích dùng trường đao, trường mâu, những binh khí đắc dụng nơi chiến trường.Tập hợp ưu điểm của đao và mâu, hắn quyết định nghĩ cách đúc cổ mâu thành binh khí hắn ưa thích nhất – phương thiên họa kích.Chế tạo thần binh dạng này, thần hỏa bình thường không được, nhất định phải là thiên hỏa nơi địa hạch mới là lí tưởng. Trong lòng máy động, hắn nhớ đến nơi Tiểu Bất Điểm khổ tu, tựa hồ nó cả ngày “ngâm” trong nham tương dưới lòng đất, lập tức bay về phía đó.“Ta chỉ là một con chim nhỏ bé, muốn bay cũng không thể bay cao, ta đi tìm mãi một vòng tay ấm áp, yêu cầu này cũng không cao.”Trên miệng hỏa sơn, Tiểu Bất Điểm đáng thương, toàn thân đen nhánh, đôi mắt sáng rực hấp háy, nước mắt sẵn sàng rơi xuống. Nó đang đứng ở miệng hỏa sơn, hát bằng giọng nhỏ đền mức gần như không nghe rõ, tự hồ ủy khuất cực điểm.Cách đó không xa, trên một đỉnh núi, một con cự điểu màu hoàng kim cao chừng mười trượng đang oán than: “Tiểu Bất Điểm ngươi nên biết tritúc, ngươi khổ thì ta ít khổ hơn chắc? Hai cánh ta gãy mấy trăm lần, ngươi cả ngày được ngâm mình còn gì?” Tiểu Bất Điểm đen xì lập tức gào lên tức giận: “Tên biến thái, đồ phu. Ô ô, ngươi còn bắt ta mỗi ngày phải đến địa hạch lấy thiên hỏa xong mớiđược quay về, ô ô.”Đương nhiên con chim đáng thương này là Tiểu Phượng Hoàng, còn kẻ xui xẻo cạnh đó là Hận Thiên Đê. Ngoài xa vang lên tiếng thét: “Hận Thiên Đê, ta hạn cho ngươi trong nửa thời thần bay xong mời tám vạn dặm. Tiểu Bất Điểm, đi lấy tiếp một ítthiên hỏa mới được về.”Hận Thiên Đê hoảng sợ vội vung cánh bay ngay, Tiểu Phượng Hoàng nghẹn nghào: “Ô ô, đáng thương thay, Thần Nam ca ca, tiểu long ca ca, du côn thúc thúc ở đâu, mau đến cứu ta.”Hào quang lóe sáng, Tiểu Phượng Hoàng cảm giác trên miêng hỏa sơn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, nó dụi dụi cặp mắt đầy nước, reo lênvới vẻ không tin: “Thần Nam ca ca, cuối cùng ca ca cũng đến cứu.” Vù một tiếng, Tiểu Bất Điểm từ trên hỏa sơn bay lên, chui vào lòng Thần Nam, thần tình thương tâm cực điểm, lệ châu lăn xuống thánh thót, dụi dụivào ngực hắn, như một cô bé chịu ủy khuất.Đây là phượng hoàng Niết bàn chi thân cùng thời đại với Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng, Cốt Long, Hoàng Nghĩ sao? Chương 315: Hồn Tiểu Phượng Hoàng như hài tử mất mẹ đột nhiên thấy thân nhân, úy khuất đên hồ đồ, cười khóc một hồi khiến gương mặt đầy nước mắt. Thần Nam nhẹ nhàng vỗ về nó: “Đừng khóc, đừng khóc, khóc nữa sẽ thành quạ đen loang lổ đấy.”Tiểu Bất Điểm ngượng ngùng thoát ra, toàn tân phát ra hào quang bảy sắc, lớp lông đen bị hất bay hết, lộ ra lớp lông bảy màu rực rỡ. Nó vẫn xinh đẹp như trước nhưng thần tình vô cùng ủy khuất, cất lên giọng nói ngọng nghịu: “Thần Nam ca ca, sao giờ mới tới, muội suýt bị tên

quái vật đó đày ải đến chết.”Đại Bằng Thần Vương từ xa bay tới, thần thái vẫn trầm tĩnh như xưa. Toàn thân cuộn trong chiếc áo đen, mái tóc vàng sáng rực như hoàng kim hỏa diễm đang nhảy nhót. Khuôn mặt cương nghị như được điêu khắc,nhìn xéo theo góc này, y là một trung niên nam tử anh đĩnh. Một nửa khuôn mặt lại là khô lâu cốt, hoàn toàn không có huyết nhục, ngay cả trong mắtcũng đen xì, trống rỗng, nanh ác rợn người. Thần Nam biết vết thương trên mình Đại Bằng Thần Vương do Phật Tổ gây ra.Con mắt duy nhất của Đại Bằng Thần Vương sáng lên, thấy Thần Nam liền lộ ra nét cười hiếm thấy: “Ta đã thấy cảnh tượng đại chiến ánh lên thinh không qua kí ức thủy tinh, đúng là khó tưởng tượng. Đã nghe thất vị Thái cổ nhân tung hoành thiên địa, thực lực siêu tuyệt, không ai chống nổi màmãi hôm nay mới được chứng kiến họ đáng sợ thế nào. Nhưng ta không ngờ là huynh đệ lại diệt được một người, tốc độ gia tăng tu vi của huynhđệ khiến ta không còn gì để nói, không thể suy đoán theo lẽ thường.” Tiểu Phượng Hoàng thò chiếc đầu mượt như nhung ra, nhỏ giọng: “Đáng tiếc ta không thấy, đồ phu người bắt ta đến địa tâm lấy thiên hỏa nên lỡmất cơ hội tốt…” “Đúng là một lời khó nói hết…” Thần Nam ôm Tiểu Phượng Hoàng bay về nơi Đại Bằng Thần Vương cư trú.Tòa sơn cốc lẫn trong thạch lâm, Thần Nam lược thuật lại sự tình, Đại Bằng Thần Vương liên tục cảm thán: “Khó tưởng tượng được, huynh đệ đã trải qua nhiều việc như vậy, Thái cổ nam tử cố nhiên cường đại, bát hồn lại càng khiến người ta khâm phục. Thiên địa quả nhiên sẽ đại loạn, đúnglà có Đại lục đạo, ài, huynh đệ nên cẩn thận, đã giết một Thái cổ nam tử, sáu người khác quyết không chịu ngừng tay.” “Ta biết nhưng đành bó tay, không thể ngăn được tai nạn. Giờ chỉ còn cách đề cao tu vi, không chỉ ta mà cả tu luyện giới, giông bão sẽ quét quaThiên giới và Nhân gian.” Đại Bằng Thần Vương hiểu ý hắn muốn nói, mỉm cười gật đầu: “Muốn chế tạo cái thế thần binh, đích xác cần thiên hỏa mới luyện được. A a, TiểuBất Điểm sẽ khiến huynh đệ kinh hỉ, nó ra vào được địa hạch nên có thể lấy được thiên hỏa chân chính.” “Đồ phu …ta.. hận ngươi.” Tiểu Bất Điểm cố dùng sức chui sâu vào ngực Thần Nam, thò đầu ra với vẻ sợ sệt nhìn Đại Bằng Thần Vương.Từ khi tu luyện cùng Đại Bằng Thần Vương, nó phải chịu rất nhiều ủy khuất, thống khổ, tu luyện quá mức khiến nó gần như suy sụp. Thần Nam và Đại Bằng Thần Vương bật cười.Nó nằm trong lòng Thần Nam cãi lại: “Không được cười, ta….mổ ngươi.” Đúng là tiểu hài tử, cả Thần Nam và Đại Bằng Thần Vương đều cười vang, Tiểu Bất Điểm thật sự khả ái.“Tiềm chất của nó quá kinh nhân, khiến ta cũng ghen tị.” Đại Bằng Thần Vương nói về thành quả tu luyện của Tiểu Phượng Hoàng: “Hiện tại nó gần sát với Thần Vương lĩnh vực, chắc không lâu nữa sẽ đột phá.”Thần Nam không ngạc nhiên trước tiến bộ của Tiểu Phượng Hoàng, nó không đạt được mới là chuyện lạ. Nên biết nó là Phượng Hoàng thiên nữ năm xưa, cùng là yêu chủ như Thái Thượng Yêu tổ Kim Dũng, Cốt Long, Hoàng Nghĩ, sống lại từ Niết bànđại pháp, lúc khôi phục đương nhiên rất nhanh, thậm chí vượt hơn thành tựu trước đây. Do hắn chỉ có thời gian hữu hạn nên Đại Bằng Thần Vương nói với Tiểu Bất Điểm: “Ngươi đưa Thần Nam đến địa hạch.”Tiểu Phượng Hoàng gần như muốn khóc, đôi phượng mục đầy nước mắt, thần thái đáng thương, thấp giọng kêu lên: “Ta mới quay về chưa lâu, ô ô… đáng thương thật.”Thần Nam khẽ vỗ về nó: “Lẽ nào ngươi không muốn xuất sư? Hôm nay coi như khảo hạch, ta đặc biệt đến đón.” “Thật chứ?” Đôi phượng mực của Tiểu Bất Điểm sáng rực lên.“Đương nhiên.” Thần Nam cân nhắc có nên đưa Tiểu Phượng Hoàng đi không, nó đang gia tăng năng lực, cũng nên thay đổi hoàn cảnh, vừa nãy đàm thoại với Đại Bằng Thần Vương, hắn đã tỏ ý này.“A a a…” Tiểu Bất Điểm nhảy tưng tưng trong lòng Thần Nam, khẽ cọ mỏ vào má hắn. Dù phượng hoàng là tổ tông của lửa nhưng Tiểu Bất Điểm đang trưởng thành, cả ngày đối diện với thiên hỏa cũng không chịu thấu. Miệng hỏasơn ngùn ngụt khói, sóng nhiệt ào ạt, nó nhăn nhó nhảy vào trước. Với tu vi hiện tại của Thần Nam, vào trong hỏa sơn đương nhiên không mảy may tổn thương.Dưới đáy hỏa sơn tầm nhìn rất ngắn, khói bụi mù mịt, nham tương nóng rực sôi trào, hồng diễm cuộn lên sóng nhiệt ào ào, vô cùng đáng sợ. Tiểu Phượng Hoàng thống khổ nhắm mắt, như lao xuống nước, Thần Nam theo nó lặn xuống nham tương sôi trào.Vào trong đó chỉ còn nước dùng thiên nhãn, Thần Nam cùng Tiểu Phượng Hoàng di động trong nham tương nóng rực, tiến về phía địa tâm. Quả thật, mỗi ngày Tiểu Phượng Hoàng phải trải qua huấn luyện thế này khác nào hành xác. Chỉ cần không cẩn thận sẽ lạc lối trong đường hầmnham tương, cũng may Tiểu Bất Điểm linh tính phi phàm, linh giác sắc bén, tuy gặp nguy hiểm mấy lần nhưng đều hóa dữ thành lành. Cả hai như cá bơi trong làn nham tương nhanh chóng tiến tới, sau cùng Thần Nam đẩy đại pháp lực vào thể nội Tiểu Phượng Hoàng để tăng tốc,hai thời thần sau họ tới được địa tâm. Nham tương biến mất, nhưng nhiệt độ càng cao, từng động dung nham nối nhau. Kì quái ở chỗ vách đá lại không dấu hiệu bị dung hóa.Hào quang như sương trắng liên tục lóe lên, khẽ lay động như một tấm bạch sa. “Đây rồi.” Tiểu Phượng Hoàng có vẻ hoảng sợ, dùng phượng dực chỉ tới: “Thiên hỏa ở trong này nhưng nó tựa hồ đã thành tinh, mỗi lần muội đềulén lấy một khối nhỏ thiên hỏa rồi quay về.” Thần Nam nhướng mày, tựa hồ gặp được thiên hỏa tinh hồn trong truyền thuyết.“Đừng sợ, có ta đây, chưa biết chừng Tiểu Bất Điểm lại được lợi.” Thần Nam an ủi Tiểu Phượng Hoàng đang khiếp hãi. Bạch quang mênh mông lóe sáng, là hỏa diễm cực tận thăng hoa, nhiệt độ cao hơn lửa thường cả vạn lần.Ở nơi sâu nhất trong địa hạch, tầng tầng chồng nhau như đám mây, Tiểu Phượng Hoàng cho biết đó là thiên hỏa. Thần Nam dùng thần thức cực mạnh, phát hiện thiên hỏa trong “Bạch vân” tựa hồ là một sinh mệnh. Hắn không dám khinh suất, ném thanh đồng cổmâu vào. “Ầm.”Tất cả rung động nhưng mặt biển lặng nổi sóng gầm gào, liệt diễm trắng xóa nhanh chóng quét về phía hắn, đám “bạch vân” che kín hắn vào trong. Tiểu Phượng Hoàng phản ứng ngay, vù một tiếng, chui vào ngực Thần Nam, chỉ thò đầu ra nhìn thiên hỏa.Thần Nam không để ý đến thiên hỏa mà dùng thiên nhãn thông ngưng thị vào cảnh vật đằng sau ngọn lửa. Một lưỡi kiếm ánh sang bổ tới, sáng chói như lớp lông bảy màu của Tiểu Phượng Hoàng.“Quả nhiên là thiên hỏa tinh hồn!” Hỏa diễm bảy màu vui vẻ nhảy nhót, tựa hồ có ý thức, lại như mê hồ trong vùng hỗn độn. Thần Nam nói với Tiểu Phượng Hoàng: “Tiểu Bất Điểm

đúng là may mắn.”Hắn mở thiên hỏa, dùng đại pháp lực khống chế thất sắc hỏa hồn rồi triệu hoán thanh đồng cổ mâu tới. Với tu vi của hắn, thiên hỏa không thể làm hắn bị thương, nhưng thiên hỏa tinh hồn bảy màu lại tạo thành đôi chút uy hiếp, may mà hắn có thể dùng đại lực khống chế.Hắn dụng tâm luyện chế thanh đồng cổ mâu, rút binh hồn ra, bằng không bảo vật như nó thì thiên hỏa tinh hồn cũng khó lòng dung hóa được, hắn lợi dụng thiên hỏa luyện chế lớp vỏ cổ mâu, còn binh hồn cần hắn dùng tinh khí thần dung luyện, đúng ra là thu phục.Cũng may ở đây có thiên hỏa tinh hồn hiếm thấy, bằng không thiên hỏa cũng khó luyện được lớp vỏ binh hồn, thanh đồng cổ mâu được hỏa hồn nung đỏ dần. Thần Nam cách không tạo hình theo ý muốn, chế tạo tuyệt thế hung binh theo đúng những gì đã nghĩ.Trong địa hạch tiếng choang choang vang lên không ngớt, thiên hỏa tinh hồn tôi luyện hung binh! Thần Nam dốc hết tinh khí thần “dung luyện” binh hồn, hắn dùng vô thượng đại pháp lực hoàn toàn đánh tan linh hồn ấn kí của Tùng Tán Đức Bố đểlại, trải qua trăm ngàn lần “tôi”, “luyện” mới thu phục được binh hồn. Đó là một quá trình dị thường gian khổ, thần binh có linh hồn nhưng không dễ khuất phục, nhất là dạng bảo vật kiểu này lại càng theo truyền thống“trung thành.” Bất kể chủ nhân mới có thực lực đến đâu, nó cũng không dễ dàng chịu nhân, ý thức của binh hồn phảng kháng. Hình thể phương thiên họa kích hắn rèn đã thành hình.Kích là một loại binh khí hình dáng giống trường thương, dưới mũi có hai lưỡi cực sắc, có thể đâm như thương mâu, lại có thể chém như trường đao.Phương thiên là muốn so với trời cao, họa chỉ những hình hoa văn khắc trên cán. Phương thiên họa kích hàm ý là dùng họa kích tranh với trời cao, cũng muốn chỉ rằng nó siêu phàm thoát tục, thế gian độc nhất vô nhị.Thần Nam lại rèn một cây phương thiên họa kích mới như trong truyền thuyết. Lúc kích thể của tuyệt thế hung kích triệt để thành hình, địa hạch bỗng dấy lên khí lạnh, ngay cả thiên hỏa tinh hồn cũng co lại.Trong lòng Thần Nam máy động, câu hung kích này chú định để xứng với hai chữ “Phương thiên”. Hình hài cây kích vừa thành đã có một đạo binh hồn nhè nhẹ. Quả là việc thiên cổ ít thấy, tuyệt đối sẽ thành một hung binh độc nhất vô nhị.Cảm thụ tinh khí thần đang dung luyện binh hồn, hắn biết có đánh tan binh hồn, nó cũng không chịu khuất phục. Hai mắt hắn ánh lên lãnh điện, thần binh chỉ có thể tự tạo ra, binh hồn của người khác không thể lấy cho mình.Hắn không hề dung tình, đánh tan thiên cổ bất diệt binh hồn, bóc hết binh hồn linh thức nhưng thiên cổ bất diệt hồn năng được giữ lại, chậm rãi nhập vào phương thiên họa kích.Đạo binh hồn nhược tiểu trong đó reo lên, không hề do dự hút lấy hồn năng thành của mình. Thần mâu hồn năng không có linh thức, khác nào thực vật mặc cho phương thiên họa kích tung hoành, không phản kháng được. Binh hồn của phương thiên họa kích mạnh dần lên, sau cùng hút hết thầnmâu hồn năng, hình thành binh hồn riêng của phương thiên họa kích. Thật quá bất ngờ, Thần Nam vô cùng hoan hỉ, lúc hắn rút binh hồn mới ra, hình dạng nó giống hệt cây hoàng kim thần kích, không còn hình cây mâunhư lúc trước nữa. Thần Nam cảm giác được điểm hùng mạnh và đáng sợ của nó.Về hồn năng, phương thiên họa kích có thể so với thân mâu lúc trước, những vẫn còn tì vết, nó thiếu mất một chút sát phạt chi khí, bởi nó là thần binh mới sinh, chưa kinh qua huyết tẩy.Chuyện này không thành vấn đề, sát khí của ngàn vạn quân hồn ở Phong Đô sơn có thể sử dụng, lúc đó nó chính là thiên hạ đệ nhất hung binh. Binh hồn vui vẻ run rẩy bay về phía Thần Nam, hợp nhất với tinh khí thần của hắn, thần binh tự tạo đã nhận hắn làm chủ.Nó không còn màu của thanh đồng, trừ lưỡi kích sáng rực như gương, thân kích thuần một màu đen của huyền thiết, đáng sợ khôn tả. “Hung binh đáng sợ thật.” Tiểu Phượng Hoàng lẩm nhẩm.“Ha ha…” Thần Nam bật lên nụ cười từ chân tâm, sau cùng cũng có một món binh khí vừa tay. “Tiểu Phượng Hoàng, ta cho ngươi một món đại lễ.” Thần Nam dùng thông thiên pháp lực của bát hồn, bao lấy dải thiên hỏa tinh hồn, luyện hóacho đến khí thất sắc hỏa diễm trở thành nhu thuận mới đẩy vào thể nội Tiểu Bất Điểm. “Ai da… nóng quá, muội không chịu nổi…” Tiểu Phượng Hoàng đau đến chảy nước mắt, ủy khuất nhìn Thần Nam, rồi toàn thân bốc lên thiên hỏa,bất giác “múa may” điên cuồng. “Tiểu Bất Điểm lần này được uống đại bổ, là cơ duyên hiếm có, còn không mau uyện hóa hấp thu.”Nửa thời thần sau, Tiểu Phượng Hoàng cũng yên tĩnh lại, mê hoặc nháy mắt: “Ồ, thoải mái thật, thiên hỏa tinh hồn đâu? Mau ra đây, ta muốn cùng ngươi quyết chiến, đừng trốn nữa, bằng không ta không khách khí đâu, sợ gì ngươi.”Thần Nam hoàn toàn tắt tiếng. “Tiểu Bất Điểm được lợi còn giở trò, nó đã dung nhập vào sức mạnh, đương nhiên khi nào nó mới hoàn toàn phát huy uy lực phải dựa vào tu vitiến cảnh của ngươi.” Tuy sức mạnh của thiên hỏa tinh hồn lặn sâu trong huyết mạch Tiểu Phượng Hoàng nhưng tu vi hiện tại của nó cũng được tăng cao, nửa thời thầntrước đã tiền vào cảnh giới Thần Vương, hấp thu thiên hỏa tinh hồn rồi, sau này sẽ dễ dàng đột phá. Thần Nam không muốn mất thời gian nữa, cầm phương thiên họa kích chỉ lên, thân kích đen ngòm, lưỡi kích sáng loáng phát ra hào quang thần dị.Hắn bay lên, phương thiên họa kích phát ra hào quang rưc rỡ phá tan thạch bích, nham tương, đất đá phía trên như rọc giấy, một đòn của thần binh quả có uy thế phát thiên.Hắn cầm phương thiên họa kích bay lên, thạch bích, nham tương dọc đường bị hào quang kinh nhân từ lưỡi kích phát ra chẻ nát, tực động tách sáng hai bên, tạo thành thông đạo thẳng tắp lên mặt đất.Tiểu Phượng Hoàng chui vào vạt áo Thần Nam, liên tục hô lên. Sau cùng, phương thiên họa kích trực tiếp xé toang hư không, bay vào hỗn độn, Thần Nam lại mở một thông đạo trong đó, phá mặt đất bay ra.Tiểu Bất Điểm trợn trừng mắt, kinh hãi nhìn phương thiên họa kích, trốn biệt vào ngực áo Thần Nam. Đại Bằng Thần Vương tiến tới thở dài: “Một cây hung binh.”Trước lúc ly biệt, Tiểu Phượng Hoàng bay đến cạnh Đại Bằng Thần Vương, cúi đầu thấp giọng: “Đồ phu ngươi tuy hung hãn nhưng ta biết vì ngươi muốn tốt cho ta, đôn đốc ta tu luyện, đa tạ. Ta phải đi, sau này sẽ đến thăm ngươi, giúp ngươi báo cừu.”Đại Bằng Thần Vương cảm khái, con mắt duy nhất ánh lên nét nhu hòa, mỉm cười vuốt ve nó: “Tiểu Bất Điểm mau lớn, đi đi.” Thần Nam không mang theo Hận Thiên Đê, biết nó chưa đến lúc xuất sư, hiện tại thời gian dị thường khẩn bách, chỉ còn một ngày nữa. Hắn mangTiểu Phượng Hoàng, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến Phong Đô sơn ở Nhân gian. Nơi này sầu vân thảm đạm, âm khí xung thiên, hiệu xưng thiên thượng địa hạ đệ nhất âm địa!Hắc vân cuồn cuộn, hồn ảnh lập lờ trong mà âm vụ, dãy núi Phong Đô sơn lạnh lùng trong làn âm khí đáng sợ.

Trước đây, Thần Nam không cảm thấy gì nhưng giờ bát hồn tại thân, tu vi của hắn cao đến mức không tưởng tượng được, nhận ra nơi đây có điềudị thường. Hắn nhớ đến truyền thuyết rằng nơi đây có một tòa khoáng thế đại trận phong tỏa đề phòng âm khí ngoại tiết. Đồng thời nhớ lời Ngũ tổ dặn lúc đi:“Nên xuống Phong Đô sơn ở Nhân gian thử vận khí, đương nhiên vạn vạn lần không nên cưỡng cầu gì ở đó.” Đủ thấy Phong Đô sơn không phải nơi tốt lành. Chương 316: Chữ “Thiên” xuất hiện Phong Đô sơn miên miên vô tận, hắc vân dày đặc, âm khí xung thiên như u minh địa ngục. Theo truyền thuyết, nơi đây là âm phủ, hồn phách những người chết đều quy về.Hắc vụ ào ạt tựa hồ có trăm ngàn quỷ ảnh đang nhe nanh múa vuốt, sát khí xung thiên. Thần Nam không phải đến đây lần đầu, phát giác hình như mình “có duyên” với nơi này, mỗi lần đến đều trải qua một trường sinh tử huyết chiến.Không biết hôm này sẽ gặp chuyện gì: “Phong âm đại trận” trong truyền thuyết hay lời đề tỉnh của Ngũ tổ khiến hắn cảnh giác. Tuy biết Phong Đô sơn không phải nơi tốt lành nhưng hắn không sợ biến cố phát sinh, hơn nữa còn hi vọng xảy ra chuyện gì đó. Nhân cơ hội sứcmạnh bát hồn vẫn còn, hắn muốn giải quyết vài ba ẩn hoạn. Tương lai không thể đoán được, khi những nhân vật hùng mạnh của đệ ngũ giới lên, ở đây mà còn ẩn hoạn chắc chắn sẽ gây ra biến cố khôngđơn giản. “Thần Nam ca ca, sao lại đến chỗ quỷ khí âm u này, khó chịu lắm.” Tiểu Phượng Hoàng khiếp hãi đứng vai hắn, nhỏ giọng hỏi.Tiểu Bất Điểm tuy đã là Thần Vương nhưng vẫn nhát gan như hồi còn nhỏ, Thần Nam chỉ biết lắc đầu, nó còn phải rèn luyện nhiều. “Ta muốn luyện hung binh nên cần vô tận sát khí ở đây. Ồ, hành động này lại tạo phúc cho bách tính. Ở đây mai táng ngàn vạn quân hồn, bị tuyệttrận phong tỏa, âm khí ngày càng nặng, sẽ có ngày bùng phát, chưa chừng sẽ giết chết vô số sinh linh. Ta phải nghĩ cách luyện hóa số sát khí này.” Hắn nói không sai, sớm đã biết Phong Đô sơn là đại hoạn, để âm sát chi khí ở chốn Nhân gian địa ngục này ngưng tụ đến một độ nhất định, có thểsẽ thành địa ngục chân chính. Dùng phong âm đại trận phong tỏa âm sát chi khí giống như đang bố trí âm mưu, sát khí cuộn lại như tuyết cầu, sau cùng… thật không dám tưởngtượng. Thần Nam mang Tiểu Phượng Hoàng bay vào trung ương dãy núi miên miên vô tận.Phương thiên họa kích bị hắn quăng lên không, rồi dùng thông thiên địa pháp lực đẩy vào thân kích. Tức thì lưỡi kích sáng choang phát ra hào quang chói lọi, thân kích đen ngòm lóe lên ánh sáng đặc hữu, cả cây kích phát ra dao động hồn năng cực mạnh.Đó là tiếng rung động, hoan hô của binh hồn. Thoáng chốc, cây kích dài gần một trường phóng đại ngàn lần, bùng lên ngàn vạn đạo hào quang trên không, khác nào một ngọn núi đang vươnmình. Lưỡi kích lạnh lẽo như mặt hồ phản xạ ánh sáng, thân kích dài mấy ngàn trượng chuyển động như một con rồng đen.Cả cây kích ngang ngửa với một đỉnh núi cao, dao động đáng sợ phát ra đương nhiên đủ khả năng san bằng bất kì núi non, bình nguyên nào cản trở, xứng danh tuyệt thế hung khí!“Đi.” Thần Nam quát lớn, phương thiên họa kích như Thiên Long có sinh mệnh, tiếng choang choảng vang vọng trời mây, chúc đầu xuống cắm vàoPhong Đô sơn. Lưỡi kích khổng lồ đổ xuống, thoáng chốc chẻ một ngọn núi như rọc giấy.Hung binh cắm vào đỉnh núi, loạn thạch xuyên không, cự sơn tan tành, nơi nó cắm vào ngùn ngụt hắc vụ, vô tận sát khí ùn ùn đổ tới. “Hút.”Thần Nam lạ quát vang, dùng vô thượng đại pháp lực khống chế. Phương thiên họa kích sáng rực hào quang, cơ hồ lên tận trời cao.Phong Đô sơn như mặt biển yên lặng dậy sóng, sát khí cuồng bạo tràn tới, từ trung tâm là hung kích tựa hồ hình thành một hắc động cực lớn điên cuồng hút hấy vô tận âm sát chi khí.Sát khí từ bốn phương tám hướng đổ về, phảng phất như một dòng sông gầm gào, thanh thế hãi nhân. Đứng trên không nhìn xuống chỉ thấy cảnh sóng dậy hùng tráng.Ngàn vạn quỷ hồn gào khóc, vô số hắc vân tụ tập lại, liên tục trầm xuống, sau cùng ngưng tụ thành ma long lao vào hung kích như thiêu thân. Phương thiên họa kích như biển lớn đón trăm sông, đến là hút, vô tận sát khí liên tục bi hấp thu. Nó như động không đáy, hút sạch sát khí của đệnhất âm địa. Cả Phong Đô sơn đều rung lên.Vô số hồn phách gào rú khiến người ra sởn gai ốc. Chốn Nhân gian địa ngục dần sôi lên.Phương thiên họa kích như ngọn núi cắm vào Phong Đô sơn liên tục rung lên, vô tận sát khí như mĩ vị khiến nó hưng phấn. Sát khí ngưng tụ từ quân hồn không hề tầm thường, nếu không có phong âm đại trận, sát khí đã lay động Nhân gian, tiến lên Thiên giới.Thần Nam bắt đầu tôi luyện hung binh, dùng vô thượng pháp lực đẩy vào hung kích, luyện hóa sát khí âm u thành xung thiên sát khí! Dần dần, phương thiên họa kích biến thành lạnh lẽo ghê người, xung thiên sát khí lộ ra một cỗ “Thế” đáng sợ.Ngoài xa Phong Đô sơn, một đàn cò trắng bay qua chợt nổ tung, chúng bị “Thế” của sát khí cực kì lãnh liệt chấn động. Cả Phong Đô sơn rung lên, ma vân cuồn cuộn, quỷ khiếu xung thiên!Thần Nam tế luyện phương thiên họa kích, sát khí dày đặc dần, nó hút loại sát khí do cổ quân hồn chuyển biến thành, cũng là lệ khí nặng nhất trong thiên địa, muốn chuyển hóa không hề đơn giản.Trong lúc chốn Nhân gian địa ngục rúng động, sát khí sôi trào thì xảy ra biến cố. Một đỉnh núi đột nhiên sụp xuống, ma khí ngùn ngụt bốc lên, hình ảnh trắng toát khổng lồ từ dưới đất trồi lên, phát ra tiếng quỷ khiếu chói tai khiếnsống lưng ai nấy lạnh buốt.

Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ chui sâu vào ngực Thần Nam. Hắn lạnh lùng quan sát lớp ma khí ngùn ngụt bốc lên.Phía sau màn tử khí là một khô lâu đầu cốt khổng lồ. Nó cao lớn không thua gì một ngọn núi.Đầu cốt trắng toát, sáng chói hơn cả tuyết sơn. Tình cảnh rợn người, một khô lâu đầu cốt lại lớn thế này, nếu không phải tận mắt chứng kiến, không ai dám tin.Khô lâu nổi lập lờ trên tầng không Phong Đô sơn, xung quanh trải ra vô vàn ma vân đen ngòm, vô tận sát khí quấn quít. Dáng vẻ nanh ác của nó quả thật rùng rợn, trong hốc mắt lập lòe hai đốm u minh quỷ hỏa, ánh mắt âm u ngưng thị vào Thần Nam, toát ra vô vàn sát khí.“Nó… đáng sợ quá.” Tiểu Phượng Hoàng nhát gan thấp giọng đề tỉnh: “Thần Nam ca ca, chúng ta chạy thôi.” “Đừng sợ, không sao đâu.” Thần Nam đưa mắt nhìn khô lâu, thiên nhãn thông cho hắn biết bản chấn của bộ hài cốt khổng lồ kia.Đầu cốt như ngọn núi do ngàn vạn tiểu đầu cốt hợp lại, không chú ý ắt không phát hiện ra. Nhưng dao động phát ra lại thường kinh nhân, tuyệt đối thuộc hàng thiên giai.Đó là một con Thiên Quỷ. Phong Đô sơn quả nhiên không phải nơi tốt lành, có ta vật mạnh cỡ này, đương nhiên nó sinh thành từ ngàn vạn quân hồn.Bây giờ Thần Nam đủ khả năng đánh bại nó nhưng hắn không dám khinh suất, sự tình không thể đơn giản thế này, có lẽ bên dưới Phong Đô sơn còn những bí mật đáng sợ hơn.“Cá lọt lưới?” Hắn nhìn Thiên Quỷ, lấy làm lạ sao nó trốn khỏi “lời mời” của Ma Chủ. “Ô ô …”Tiếng quỷ khóc chói tai vang lên từ trong khô lâu đầu cốt khổng lồ khiến cả dãy núi vang vọng tiếng quỷ khiếu, trở thành tử vong chi địa thật sự. Thiên Quỷ há chiếc miệng trắng ởn lao tới, âm phong gào rú, minh vụ ngút trời bổ vào Thần Nam.“Để lại tà vật như ngươi sớm muộn gì cũng thành đại hoạn, Ma Chủ để lọt ngươi, hôm nay ta sẽ luyện hóa.” Hắn không hề sợ Thiên Quỷ, tiến thẳng tới, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang lao vào mồm Thiên Quỷ, quyền phải hung hãn đấm ra.Tiểu Phượng Hoàng nằm trong ngặc hắn, thấy cả hai bay vào chiếc mồm trắng nhởn của Thiên Quỷ, hoảng sợ đưa phượng dực che mắt, lẩm bẩm: “Không thấy, không thấy, ta không thấy gì, Thiên Quỷ không nuốt chúng ta, ô ô… đáng sợ thật.”Giờ này Thần Nam pháp lực thông thiên, đối diện với cường địch như Tùng Tán Đức Bố mà cũng diệt được, đương nhiên không coi Thiên Quỷ ra gì.Một quyền này cương mãnh hơn hoản tưởng tượng của Thiên Quỷ, nó không ngờ nhân loại nhỏ xíu dám đến quấy nhiễu kia lại là thiên giai cao thủ! Lúc nó hiểu ra thì đã muộn, Thần Nam đã bị hút vào trong miệng nó nhưng minh ma chi khí không tài nào luyện hóa được hắn, mà uy lực một quyềnkia khiến mồm nó nổ tung. Năng lượng hùng hậu tràn ra, đầu Thiên Quỷ sáng rực rồi cũng nổ tan tành.Ngàn vạn tiểu đầu cốt văng tung tóe, tiếng quỷ khiếu chói lói vang vọng khiến tai người nhức nhối, dựng tóc gáy, tình cảnh quả thật đáng sợ. Thần Nam phá tan đầu Thiên Quỷ xông ra, lạnh lùng nhìn tiểu khô lâu đầu bay khắp trời, hắn đương nhiên không tin đối phương bị diệt chỉ với mộtquyền của mình. Thoáng chống, một quỷ thủ vô hình bổ xuống, nếu không nhờ hắc vụ lan tràn làm nổi bật hình dạng đáng sợ của vô hình quỷ trảo, chắc không ai nhìnrõ. Đương nhiên không nhìn thấy không có nghĩa là mù tịt với quỹ tích vận động của nó.Thần Nam quay người, tung liền mấy trăm cước, tiếng ầm ầm không ngớt vang lên, bạch cốt trảo khổng lồ bị hắn đá tan tành trên không, nó cũng do vô số khô lâu đầu cốt tụ tành.“Có chút xíu đạo hạnh thế này thôi à?” Thần Nam nhìn khô lâu đầu khắp trời cùng tiếng quỷ khiếu, cố ý lộ vẻ khinh miệt. Thiên Quỷ tựa hồ bị kích nộ, toàn bộ khô lâu đầu cốt nhanh chóng tụ tập tại khoảng không ngoài xa, thiên địa trắng xóa một màu, cơ hồ có một cơnmưa khô lâu đầu cốt trút xuống. Thoáng chốc một khô lâu hài cốt cao mấy ngàn trượng được tổ thành.Toàn thân nó trắng nhởn, đôi chân cao hơn cả mấy tuyệt nhai, trong mắt lập lòe u minh quỷ hỏa, âm u nhìn Thần Nam, lệ khí bùng lên kinh nhân. “Ai da… đáng sợ quá.” Tiểu Phượng Hoàng rụt cổ lại.Thần Nam lẩm bẩm: “Ta đã biết vì sao nó thoát được tay Ma Chủ. Nó do ngàn vạn quân hồn tổ thành, mỗi đầu lâu đều mang một phần năng lượng, bình thường ngủ vùi để tu luyện, đầu cốt trải khắp Phong Đô sơn, vốn không thể nhận ra ở đây có một thiên giai oán quỷ!”“Thần Nam ca ca, chúng ta… có nên chạy không?” Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng hỏi. Thần Nam tuyệt vọng: “Xem ra về sau ta phải chuyên môn huấn luyện gan mật cho ngươi. Yên tâm đi, ta thu thập được nó.”Cùng lúc, Thần Nam phát ra dao động tinh thần đáng sợ: “Quấy nhiễu địa phủ của ta… chết đi.” Nó do quân hồn tụ lại, ý thức không phát triển kịp với sức mạnh nên dù đã đạt tới cảnh giới này nhưng vẫn hàm hồ.Thần Nam triệu hoán phương thiên họa kích cắm cách đó không xa về, ảo hóa thành hai quang chưởng, nắm chắc thân kích ngàn trượng. Phương thiên họa kích đã hút được vô tận sát khí, có dáng vẻ của tuyệt thế hung binh, phát ra sát khí ngùn ngụt.Hắn lẩm bẩm: “Thiên Quỷ là tinh tuý của âm sát chi khí, món đại bổ của người, cứ thoải mái hút lấy.” Đại chiến bùng nổ trong thoáng chốc.Trong Phong Đô sơn quỷ khiếu chấn thiên, hào quang chói mắt, vô tận tử khí tràn lan khiến chốn Nhân gian địa ngục sôi trào. Phương thiên họa kích dài ngàn trượng chém lên quỷ thân mấy ngàn trượng của Thiên Quỷ. Mấy lần giao phong, Thần Nam đánh tan một cánh tayvà một chân của Thiên Quỷ khiến nó gầm rống liên miên, cả ngọn núi rung lên mãnh liệt. Nhưng vết thương này không nghiêm trọng với Thiên Quỷ, thân thể nó do ngàn vạn khô lâu đầu cốt tổ thành mà Phong Đô sơn có vô vàn hài cốt,đâu đâu cũng có vật liệu bổ sung. Thần Nam muốn thương tổn linh hồn nó ắt không dễ, bởi linh hồn cũng được tách thành từng đơn vị nhỏ bé, ẩn trong các khô lâu đầu.Đương nhiên Thiên Quỷ càng không thể tổn hại đến Thần Nam, bất quá có chút tuyệt học giữ mạng, luận về chiến lực, nó kém xa bát hồn hoặc Tùng Tán Đức Bố.

Chiến đấu tiếp tục, Thần Nam bắt đầu tấn công hữu hiệu dần, dù Thiên Quỷ đã phân giải khu thể, nhưng không chặn nổi phương thiên họa kích liêntục hút lấy hồn năng và sát khí của nó. Dù là một vùng rừng vô tận cũng sợ vô tình đại hỏa liên tục đốt cháy, Thiên Quỷ phát giác không ổn, liên tục gầm gào, phản kích hung hãn hơn. Đầutiên là quỷ trảo, rồi hai chân, đầu, ngay cả xương sườn cùng nhất nhất tách ra hóa thành cốt mâu công kích Thần Nam. Thần Nam không hề e ngại, Thiên Quỷ không phải là đối thủ nên không cần dùng đến bát hồn pháp tắc, hắn không muốn dọa nó bỏ chạy mà đểphương thiên họa kích dần dần hút lấy âm sát chi khí của đối phương. Mấy lần bị phương thiên họa kích chặt đứt, Thiên Quỷ phân giải thân thể ẩn vào Phong Đô sơn, thi triển chiến thuật đánh lén.“Hắc hắc …” Không hiểu sao, Thiên Quỷ bị Thần Nam ép phải trốn xuống đất đánh lén mà vẫn bật lên tiếng cười lạnh lùng, khiến cả dãy núi run rẩy. “Ngươi… chết chắc.” Nó gầm lên âm u.Thần Nam cười lạnh, một quỷ trảo lớn như đỉnh núi bị hắn truy sát phải chui xuống đất, hắn liền vung hung binh, không hề do dự phá tan ngọn núi, đào đất lên rồi lao xuống.Nhưng lúc phương thiên họa kích phá được một khe nứt, thân hình hắn lao xuống ngàn trượng liền dừng lại. Một tấm bia đá khổng lồ thoạt ẩn thoạt hiện, lộ ra tàn thể cao mấy trăm trượng, Thần Nam theo bản năng cho biết có nguy hiểm, vội vàng lao ra.“Nơi này… thật sự chỉ là cổ chiến trường của đông tây phương đại chiến? Vì sao dưới sâu ngàn trượng còn có bia đá?” Trong lòng Thần Nam dấy lên cảm giác không lành, hắn nhìn thấy mấy chữ cổ lão trên mặt bia, trong đó có một chữ: “Thiên!” Chương 317: Người hầu Trong Phong Đô sơn, âm phong gào rú, tử khí lan tràn, vân vụ đen ngòm che kín trời, dãy núi chìm trong hắc vân, tựa như một thi ma khổng lồ đang múa may.Thiên Quỷ phân giải thân thể rồi nhưng bất kể quỷ trảo hay khô lâu đầu cốt đều cực lớn, liên tục đánh lén Thần Nam. Quỷ trảo che kín mấy ngàn trượng như ngọn núi tuyết liên miên, chói rực, đầu cốt hệt ngọn núi, màu sắc trắng âm u khiến ai nhìn vào cũng lạnh mình, hai mắt lập lòe quỷ hỏa,liên tục gào hét. Nhưng tất cả đều không lọt vào mắt Thần Nam, hắn bình thản ứng chiến, ép Thiên Quỷ liên tục gào rú.Thứ khiến hắn lo lắng là tấm bia đá. Hắn dùng phương thiên họa kích mở một đại hiệp cốc mấy ngàn trượng, dưới đáy sâu Phong Đô sơn qua nhiên có một khối thần bí cự bi. Lònghắn dấy lên cảm giác không lành, tấm bia quá lớ, chỉ lộ ra một nửa đã vươn cao mấy trăm trượng. Nếu không lầm, đó là một tấm bia mộ.Khiến hắn lo ngại nhất là hai chữ cổ kính khắc trên bia mộ, hắn không đọc được, chỉ có chữ thứ hai là đại khái đoán ra, hình như là kiểu chữ từ thời Thái cổ: “Thiên”.Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán, không phải khẳng định, dù vậy cũng khiến hắn kinh hãi. Không hề có dao động năng lượng phát ra nhưng hắn vẫn có cảm giác bất an rằng dưới lòng Phong Đô sơn ẩn chứa hung hiểm vô cùng.Tu vi hiện tại của hắn mà thấy hung hiểm, ắt là sự tình phi thường nghiêm trọng. Cảm giác hiện tại uy hiếp được hắn, ít nhất cũng phải đồng cấp với Thái cổ nam tử Tùng Tán Đức Bố.Dựa vào linh giác sắc bén, hắn phát hiện bia đá không có dao động sức mạnh, cũng không có khí tức đáng sợ, xem ra nó không phải thông linh chi vật như Trấn Ma thạch.Uy hiếp đến từ dưới lòng đất nhưng không thể cảm nhận được. “Thiên? Lẽ nào là Thương Thiên hoặc Hoàng Thiên? Hoặc là Thiên khác…” Thần Nam đột nhiên nay ra ý nghĩ này, nếu là thật ắt phiền hà vô cùng,hắn vô ý mở ra cánh cả còn đáng sợ hơn địa ngục. Đó là dạng tồn tại từng khiến Ma Chủ và những Thái cổ nam tử liên thủ đối phó.“Mong là… hắn thật sự chết rồi, không lưu lại vật gì.” Tuy suy nghĩ tích cực nhưng hắn biết thế khác nào đang tự an ủi bản thân. Đại chiến tiếp tục với Thiên Quỷ, tấm bia trong khe nứt không hề xuất hiện điều gì dị thường, chỉ sừng sững đứng yên. Bất quá, Thần Nam phátgiác Thiên Quỷ có ý dẫn hắn về phía tấm bia, tựa hồ mong hắn đánh tan thạch bi. Hắn cười lạnh, chắc chắn có nguy hiểm bất thường, dù đại chiến kịch liệt nhưng hắn tuyệt không chạm vào thạch bi, ngược lại vận chuyển đại thầnthông đẩy Thiên Quỷ về phía đó. Lần nào Thiên Quỷ cũng tỏ vẻ sợ hãi, nhanh chóng thoát khỏi khu vực đó, tựa hồ nó biết không thể kéo Thần Nam lại gần tấm bia, bản thân lạikhông địch nổi hắn. Sau cùng nó gầm lên bất cam khiến ai nghe thấy rợn người, triệt để phân giải thân thể thành ngàn vạn khô lâu cốt ẩn nhậpxuống đất, không chịu ló đầu ra. Thần Nam thoáng nghĩ ngợi, quyết định tạm thời không chạm đến Thiên Quỷ, đứng cách xa đi quanh tấm bia một vòng mà không phát hiện điều gìdị thường. Đoạn hắn bay lên, dùng phương thiên họa kích chẻ đôi hai ngọn núi, lấy hết đá vỡ lấp khe nứt và tấm bia. Đó là một phiến “Vực.”Là “Thiên khanh!” Vô tình nhảy vào ắt vong mạng.Thần Nam ngầm ghi nhớ phiến “vực” này vào lòng, quyết định chừa lại cho cường địch, ví dụ như sáu vị Thái cổ nam tử sẽ xuất hiện. Hắn cầm phương thiên họa kích lẩm bẩm: “Phiến vực này chuẩn bị sẵn cho các ngươi, lúc đó ta xem chác ngươi có nhảy xuống không.”Hắn sơ bộ xác định được rằng chỉ cần không chạm vào bia đá ắt không nguy hiểm, hiện tạ Thiên Quỷ đã ẩn đi, lại dùng hung kích hút âm sát chi khí.Hung kích ngàn trượng cắm ngay giữa ngọn núi, điên cuồng hút lấy sát khí vô hạn. Hắc vân cuồn cuộn, sóng dâng ào ạt như mặt biển đen ngòm cuồng nộ, ngàn vạn dòng khí đen nhánh đổ về cây kích khiến nó hưng phấn, khôngngừng rung lên. Ba thời thần trôi qua, sắc trời cạnh đó sáng hẳn, toàn bộ âm sát chi khí bị hung binh hút hết. Nhưng dãy núi ngoài xa vẫn đầy tử khí, hắc vân sàxuống, liên tục đổ về. Hắn lại thôi động công lực tương trợ binh hồn trong hung kích, khiến nó hút âm khí điên cuồng hơn, một mặt dùng đại pháp lực luyện âm sát chi khíhóa thành xung thiên sát khí. Trên đời có không ít âm địa, tính về sát khí và lệ khí, không đâu so được với cổ chiến trường. Loại quân hồn lệ khí hình thành trong nạn binh đao lạinặng âm khí hơn hết.

Lúc này ở thiên hạ đệ nhất âm địa, sát khí do ngàn vạn quân hồn ngưng tụ thanh đang cuồn cuộn, nếu không có phong âm đại trận, sát khi tiết rachắc chắn tạo thành hậu quả kinh nhân. Binh hồn của phương thiên họa kích mạnh hơn tưởng tượng, quyết hút sạch quân hồn sát khí. Thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nó từnghút cả thần mâu chi hồn do Tùng Tán Đức Bố tế luyện, hồn năng bản thân đã cực mạnh, có tiềm lực thế này cũng là đương nhiên. Năm thời thần sau, sát khí cuồn cuộn tràn tới, đại khái hung kích hút được một thành sát khí của Phong Đô sơn, tuy chỉ một thành nhưng đã cực kìđáng sợ. Thiên Quỷ vốn do sát khí ngưng tụ thành nên vô cùng tức giận, đây là nơi tu luyện của nó, bị người ta tranh đoạt kiểu này thật không thể nhân nhịn –nhưng nó phải nhẫn. Nếu nó lại nhảy ra, rất có thể cả bản thân cũng bị hút vào.Thần Nam không có ý dừng tay, nếu có thể, hắn muốn thu hết sát khí của Phong Đô sơn, để nơi đây trở lại trong lành. Nhưng hắn biết thời gian không cho phép.Cùng lúc cảm giác mẫn duệ cho Thần Nam biết trên trời truyền xuyên từng trận dao động, không lâu sau có mười mấy bóng người xuất hiện. Thần gia Thất tổ mang theo mấy vãn bối nhanh chóng phá không bay tới.“Thần Nam, ta mang cho cháu chí bảo của gia tộc, Tụ nguyên trận đồ!” Thất tổ tay áo bay bay, râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, nở nụ cười. Hiện tại Thần gia hết sức “cưng chiều” Thần Nam, họ đến trợ giúp.Tụ nguyên trận đồ đích xác là bảo vật quan trọng của Thần gia, mở trận đồ ra sẽ tăng tốc độ tụ tập thiên địa nguyên khí lên mười lần, với những người tu vi đạt từ Thần Hoàng trở xuống, quả thật có nhiều lợi ích.Thần Nam được Thất tổ cho biết, vui mừng ra mặt. Thất tổ hạ lệnh, mấy chục ngọn tiểu kì được quăng xuống quanh phương thiên họa kích, tiểu kì đoán gió trải ra, nhanh chóng phóng đại, lúc cắmvào ngọn núi đã vươn cao trăm trượng. Tám mươi mốt lá đại kì phần phật trong ma vân, liên tục hút lấy âm sát chi khíTrận đồ bố trí xong liền vận chuyển, không chỉ tụ tập thiên địa tinh khí mà cả âm sát chi khí. Âm khí cuồn cuộn đổ tới với tốc độ gấp mười lần, thanh thế kinh người.Quanh đó, hắc vân sà xuống thấp, địa vực tối đen, thò bàn tay không thấy ngón, phương thiên họa kích nằm giữa tám mươi mốt lá cờ liên tục rung lên, điên cuồng hút lấy thiên địa sát khí.Thần gia Thất tổ và mấy vị hậu bối cùng hít một hơi khí lạnh. Ba thời thần trôi qua, bảy tám thành âm sát chi khí của Phong Đô sơn bị phương thiên họa kích hút mất, nó quả thật là một tòa động không đáy.Thiên Quỷ không chịu nổi nữa, ba lần bốn lượt giận dữ xông ra nhưng đều bị Thần Nam đánh lún xuống đất. Bảy tám thành âm sát chi khí của Phong Đô sơn quả là con số lạnh mình, toàn do ngàn vạn quân hồn ngưng tụ thành.Phương thiên họa kích trở thành đệ nhất hung binh thật sự. Thần Nam hoàn toàn luyện hóa lệ khí thành sát khí, hiện tại hung kích đã hút đủ, phát ra sát khí xung thiên. Tuy nó cắm trong Phong Đô sơn nhưngphạm vi mây ngàn dăm quanh đó đều dấy lên sát ý kinh hồn. Dù là vùng ngoại vi xa nhất của Phong Đô sơn cũng khiến người ta lạnh lùng thấu cốt như đang trong tiết đông lạnh giá.Lúc Thần Nam rút phương thiên họa kích lên, sát khí lan khắp thiên địa, lưỡi kích sáng choang phát ra “uy thế” cực mạnh Mấy thanh niên đi sau Thất tổ, nếu không được Thần Nam dùng pháp lực bảo vệ chắc đã nổ tung xác.Thất tổ đạt tới tu vi Thần Hoàng cũng không khỏi biến sắc, cảm thán: “Hung binh, quả là hung binh. Ta như thấy cảnh Lục đạo máu chảy thành sông… đáng sợ.”“Các vị đi trước.” Thần Nam buông lời lạnh lùng, toàn thân phát ra trận trận ma khí. Bọn Thất tổ thu lại tám mươi mốt là đại kỳ rồi nhanh chóng rời đi.Lúc họ đi khỏi, Thần Nam mới thật sự nắm lấy phương thiên họa kích vào quang chưởng. Thoáng chốc, mái tóc hắn cuồng loạn vũ động, ma khí cuồn cuộn từ thân thể phát ra, hai mắt bắn ra hào quang lạnh lùng phảng phất như hai đạo kiếm mang dài mấy dặm, chém đứt hư không.“A …” Hắn gầm vang, múa tít phương thiên họa kích, bắt đầu diễn luyện trong Phong Đô sơn.Múa kích giữa làn gió. Trời cao cung rung lên với cơn cuồng loạn của hắn.Tuyệt thế hung binh ngàn trượng được hắn múa lên, cơ hồ nghịch loạn thời không, trời cao bị uốn cong rồi sụp lở. Xung thiên sát khí từ Nhân gian bắn lên Thiên giới!Quần sơn trong Phong Đô sơn bị một kích quét qua, bị dẹp bằng phẳng như rọc giấy. Nơi nào hung kích đi qua, tất cả tan tành.Sát khí quét ngang dọc. Thần Nam như thần quân ma chủ giáng lâm thiên hạ, toàn thân phát ra một cỗ “Thế” mạnh khôn tả.Hắn dùng hung kích đâm xuống Phong Đô sơn, lưỡi kích ngàn trượng găm lấy một khô lâu đầu khổng lồ từ dưới đất lôi lên. Lúc khô lâu đầu chưa kịp giải thể, hắn dùng đến pháp tắc của bát hồn.“Băng Phong Tam Vạn Lí!” Dải băng ngàn trượng phong bế khô lâu đầu vào trong, những tiểu khô lâu không kịp tách ra chạy trốn.Thần Nam cầm tuyệt thế hung binh, toàn thân gần như tà dị, lạnh lùng nói với khô lâu đầu bị băng phong: “Vừa nãy không có thời gian giết ngươi, hóa ra ngươi lại định đánh lén ta, chủ động gây sự. Hừ.”Hắn phát ra sát ý hùng hồn, so với dải băng ngàn trượng còn lạnh hơn khiến khô lâu gần như hồn phi phách tán. “Ta còn chưa dốc toàn lực, để lại cho ngươi một mạng, hiện tại nói mau, dưới tấm bia đá có bí mật gì?”Dưới áp lực hùng hồn của Thần Nam, khô lâu đầu cốt triệt để thần phục, nó gần như sup sụp, run rẩy phát ra dao động tinh thần hồi đáp. Thiên Quỷ quả là kì tích của tu luyện giới, do ngàn vạn quân hồn ngưng tụ lại, tu vi tinh thần hữu hạn, không sánh được với thiên giai tu vi. Nhưnghồn năng hung hậu lại dựa vào “Lực” mà tiến lên được thiên giai.

Chuyện này được hậu nhân coi như ngoại lệ, nếu có đủ sức mạnh sẽ từ một lĩnh vực đột phá lên thiên giai vốn được coi là không với tới. Sứcmạnh của ngàn vạn quân hồn ngưng tụ ắt sinh ra thiên giai lệ quỷ. Tu vi tinh thần của Thiên Quỷ không cao, nó tuy tu luyện ở đây nhưng chưa từng thám sát xem dưới đáy sâu có ẩn bí gì. Chỉ là mấy ngàn năm trướcnó vô ý tiến vào nơi đó, bị một cỗ sức mạnh kinh hồn dánh tan, mãi mấy trăm năm trước mới hồi phục được. Chuyện đó càng khiến Thần Nam kiên định, cho đó là một “Thiên khanh” chuẩn bị sẵn có cường địch, tương lai hắn sẽ nhử vài kẻ nhảy xuống.Đoạn hắn nhấc phương thiên họa kích chém về phía Thiên Quỷ bị băng phong khiến nó hoảng sợ run rẩy, dao động tinh thần phát ra cầu xin. “Không giết ngươi, tương lai ngươi sẽ giết ta, cho ta lí do thả ngươi.”“Ma tôn.. tha mạng…tôi sao dám không biết trời cao đất dày, thấy vô thượng ma uy của ngài, vĩnh viễn không dám phản lại. Tôi xin… làm người hầu của ngài.” Thấy thần sắc của Thần Nam băng lãnh tàn khốc, Thiên Quỷ đành đưa ra quyết định đau lòng, dao động linh hồn run lên: “Tôi nguyệnđể ngài hạ Tử mẫu thiên quỷ chú! Nếu có lòng bội phản sẽ lập tức tiêu tan.” Thần Nam có nghe về loại bí chú này, loại ma chú nô dịch đáng sợ nhất, chủ chết ắt người hầu cũng vong, nói chung là loại phù chú bất bình đẳngnhất. Thiên Quỷ run rẩy nói ra cách thi triển cấm chú, hắn liên tục gật đầu rồi sử dụng luôn Tử mẫu thiên quỷ chú. Từ đây về sau, trừ phi Thiên Quỷ muốnchết, bằng không sẽ không dám phản lại hắn. “Kẻ hầu hạ vĩnh viễn của ma tôn xin chờ lệnh.” Thiên Quỷ được thả ra liền tụ lại thân thể, khô lâu thân mấy ngàn trượng quỳ xuống Phong Đô sơn,như một ngọn núi tuyết hùng vĩ đáng chiếu sáng. Thiên Quỷ đau lòng nhưng lúc này đang dần thấy thoải mái, thậm chí cho rằng mình may mắn, đối phương hùng mạnh đến mức khiến nó run rẩy,trong thế giới cường giả vi tôn này, có chỗ dựa vững chắc như vậy, sau này có lẽ sẽ được nhiều lợi lộc. Chỉ là nó không biết rằng hai thời thần nữa, nam tử khiến nó quỳ lạy này sẽ mất đi sức mạnh. Lúc đó e là nó lại hối hận muốn tự sát.Tâm thần Thần Nam tuy bị tuyệt thế hung binh ảnh hưởng đôi chút, thỉnh thoảng lộ ra ý muốn giết chóc nhưng lúc này hắn vô cùng hưng phấn, biết rằng từ nay lúc nào cũng có thể xé hư không triệu hoán “người hầu” này.Trong khi thiên giai cao thủ bị Ma Chủ mời đi hết, một thiên giai đả thủ thế này coi như vô địch. Tuy không thể đối phó với sáu Thái cổ nam tử, nhưng đối phó với những kẻ ở Thiên giới và Nhân gian ắt không thành vấn đề.“Phong Đô sơn vẫn còn sát khí xung thiên, ngươi tiếp tục ở lại đây tiềm tu, gia tăng tu vi lên mức cao nhất, bằng không ta không ngại giết thêm một con ác quỷ vô dụng.”“Tuân lệnh chủ nhân.” Thiên Quỷ nhận lệnh của hắn, hài cốt khổng lồ thoáng chốc vỡ tan, ẩn phục vào lòng đất Phong Đô sơn.Thần Nam cẩm phương thiên họa kích đằng không bay lên, tức thì sát khí xung thiên, vân vụ tiêu tan. Ngay cả lúc hắn lên Thiên giới, dọc đường khiến cho không ít tu giả hoảng sợ, hung kích quả nhiên đáng sợ, khiến linh hồn họ run rẩy.Sau cùng, hắn ý thức được rằng, hung kích này không thể sử dụng hàng ngày, trừ phi gặp cường địch mới nên đem ra. Hắn đem ma kích giấu tại nơi sâu nhất của vùng hỗn độn trong nội thiên địa, phong bế tuyệt thế hung sát chi khí.Nguyệt lượng hiện ra trước mắt, hắn giữ nổi bình tĩnh, Tứ tổ và Ngũ tổ có nói thật chăng? Vũ Hinh năm xưa có sống lại được không? Cả Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền và hài tử chưa xuất thế. Chương 318: Thiên giai nhục thân Trên Nguyệt lượng, núi non tú lệ, cảnh sắc mê người, Trăm hoa đua nở, thần thụ xanh um, ráng màu lập lờ, tiên cầm bay lượn, thú vật nhảy nhót, cảnh tượng như thế ngoại đào nguyên.Đi trong vườn hoa cỏ, hít mùi hương từ tiên quả viên xanh rờn cách đó không xa đưa tới khiến người ta say mê, không biết mình đang ở đâu. Thần Nam xuyên qua trùng trùng tiên viên, bỏ lại sau lưng điện vũ đình đài, cảm thụ khung cảnh hài hòa tươi đẹp của Nguyệt lượng, thật quá đẹp.Hắn thật lòng yêu thích mảnh đất lành này. Lúc hắn bẩm báo sơ qua với Tứ tổ và Ngũ tổ, hai lão chìm vào trầm tư, đoạn Tứ tổ nói: “Ở Phong Đô sơn có một tòa 'Thiên Khanh', tuy ta biết đókhông phải nơi tốt lành gì nhưng thật ra nó mai táng gì thì cũng chịu. Cứ theo lời cháu, để người nào đó ‘nhảy’ xuống.” Hai lão tỏ ra hoan hỉ trước việc hắn thu phục được Thiên Quỷ, hiện tại thiếu nhất là gì? Nhân tài. Đương kim thế giới hỗn loạn coi cái gì trọng yếunhất? Là nhân tài. Tuy nói ra có vẻ không hay lắm nhưng là lời chân thật. Sau Vô thiên chi nhật, xuất hiện một thiên giai cao thủ ý nghĩa thế nào? Làmuốn đánh ai cũng không sợ người ta dám đánh trả. Còn hai thời thần nữa, sức mạnh của bát hồn sẽ tan đi, trong lòng Thần Nam khá do dự, nên đi gặp tám nữ tử thê lương vô hạn ngay hay đợi sứcmạnh bát hồn tan hẳn mới đi? Tứ tổ và Ngũ tổ chỉ góp ý, mặc hắn tự quyết định.Ngũ tổ nói: “Bát hồn là anh kiệt khi xưa của Thần gia, chết rồi vẫn bảo vệ gia tộc, nhưng sức mạnh của họ mỗi lần dùng lại vơi đi, không biết cứ đại chiến cường liệt thế này, bát hồn chống chịu được mấy lần, giá phải trả…. quá lớn.”Thần Nam rúng động, nguyên nhân bán hồn ngủ vùi tại mộ địa vì họ không thể tồn tại lâu dài, sức mạnh tiêu hao trong trận đại chiến là hao đi từng điểm nguyên khí sau cùng của họ.Muốn họ tồn tại lâu dài, chỉ có cách như giúp Thần tổ sống lại, cách một thời gian lại dùng hồn dưỡng hồn, cung cấp cho họ hồn năng cực mạnh. Trong lòng Thần Nam xuất hiện ý nghĩ hoang đường, Thiên giới muốn giúp Thần tổ sống lại, tương lai vị tất không có cơ hội phục sinh cho bát hồn.Lòng hắn rúng động… Hắn theo đề nghị của Tứ tổ và Ngũ tổ, bay về ngọn núi mĩ lệ ngoài xa, nơi tám vị di sương của Thần gia ẩn cư.Đương nhiên, cảnh sắc nơi đây tươi đẹp nhất, khắp nơi nở đầy kì hoa, cỏ non êm mượt trải rộng. Điện vũ đình đài, suối reo thác đổ có thể thấy khắp các đỉnh núi.Tiên cầm và linh thú lấp ló khiến nơi này đượm vẻ tường hòa thần thánh, sinh cơ ngập tràn. Thần Nam bay đến một đỉnh núi tươi đẹp, đỉnh núi bằng phẳng, rộng rãi, có nước suối róc rách chảy như thơ như họa giữa hoa cỏ rồi đổ xuốngdưới núi, hình thành một dòng thác, lấp lánh những dải cầu vồng. Ráng hồng vây phủ, điện vũ lâu đài thoáng ẩn thoáng hiện, tám vị kì nữ tử thanh lệ tuyệt tục tựa hồ biết hắn tới nên từ trong điện đi ra, bay lên tuyệtnhai, nhìn hắn đang bay tới. Hắn đến nơi, nhanh chóng quỳ xuống: “Xin ra mắt các vị lão tổ.”“Đứng dậy.” Mấy tiếng thở dài vang lên bên tai hắn, lòng hắn trở nên ưu thương, tâm tình của họ ảnh hưởng sâu sắc đến hắn.

Tám vị di sương nhìn vào mắt hắn, có vẻ thương yêu xem lẫn nhớ nhung, tựa hồ đang tìm lại bóng dáng năm xưa, tìm lại anh hùng trong lòng họ.Đột nhiên, tám hư ảnh xuất hiện trước mắt, hắn cảm giác rõ ràng tiếng thở dài trầm trọng của họ. Tám hồn ảnh tuy không thể lui xa nhưng thế cũng đủ rồi. Họ đứng lặng trên đỉnh núi, họ là tàn hồn, không thể chìm vào suy tư, chỉ đứng đó nhìn támvị nữ tử. Nước mắt âm thầm rơi xuống, những nam nhân anh hùng xa xưa đang đứng trước mắt nhưng nói nổi dù chỉ nửa lời, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, mặc chochân tình lặng lẽ lưu chuyển. Đau lòng, lặng câm, rơi lệ…Trong lòng Thần Nam dấy lên cảm giác chua xót cùng cực, tổ phụ, tằng tổ phụ, tằng tằng tổ phụ … Đồng thời, từng hình ảnh trôi qua lòng hắn, bát hồn và bản thân trong giờ phút này có liên hệ phức tạp, những gì họ trân quý lại hiện ra trong tim.Đệ nhất nhân trong bát hồn, thần thể vạn trượng che lấp thiên địa, nói với nữ tử tâm ái: “Được, chỉ cần là nguyện vọng của nàng, ta nhất định giúp nàng thực hiện. Hiện tại ta hái cho nàng một vì sao.”Trong nội thiên địa của ông, tiếng một nữ hài thanh lệ lo lắng nói: “Không cần, muội chỉ thuận miệng nói ra, ngàn vạn lần không nên mạo hiểm, tinh vực đã biến thành tử vực, muội không cần nữa…”Thân thể vạn trượng bay lên, lớn tiếng: “Không sao, ta sẽ hái vì sao sáng nhất cho nàng.” Tinh không vô tận dù đã thành tử vực nhưng nam tử cao lớn hóa thân thành vạn trượng thần thể, xuyên qua trùng trùng hiểm trở, sau cùng xuất ramột dải hào quang chói lói bao lấy một vì sao sáng nhất trong tinh không, trải qua trăm ngàn lần dung luyện, biến nó thành một vì sao lớn bằng nắmtay, quay lại… Lúc đó, một nữ tử đứng trên tuyệt nhai, hai tay bụm lấy một vì sao lớn bằng nắm tay, thân thể liên tục run lên, hai mắt nhòa lệ. Nam nhân ấy chỉ vìmột câu nói tùy tiện của nàng lại bay lên hái sao giúp nàng thực hiện nguyện vọng, khiến nàng vạn kiếp không quên. Anh kiệt này có thể lay độngthiên địa, giờ chỉ còn là một dải u hồn, cùng nàng thiên nhân vĩnh cách … “Muội không cần sao sáng, chỉ có một nguyện vọng, vĩnh viễn cùng sống với huynh…” Nàng lẩm nhẩm trong làn nước mắt.Kí ức của Thần gia đệ nhị nhân nổi lên trong lòng Thần Nam. Thê tử ngẩng nhìn mình nguyệt trên không, tựa vào mình y, nhẹ giọng: “Ánh trăng thánh khiết, Nguyệt lượng mĩ lệ, nếu chúng ta sinh hoạt trên Nguyệtlượng…” Đệ nhị nhân gật đầu: “Được, chúng ta về Nguyệt lượng.”“Nhưng trên Nguyệt lượng đều đã có người cư trú.” “Không sao, ta sẽ lên tinh không hái một Nguyệt lượng xuống.”“Không nên, ở đó nguy hiểm lắm…” “Không sao.”Thần gia đệ nhị nhân bay lên tinh không, không lâu sau trên Thiên giới xuất hiện thêm Nguyệt lượng thứ ba, người của Thần gia xuất hiện trên Nguyệt lượng.Vì nguyện vọng của thê tử, Thần gia đệ nhị nhân thật sự hái một Nguyệt lượng xuống. Minh nguyệt vẫn như xưa, chuyện cũ như gió, Nguyệt lượng mĩ lệ thiên cổ trường tồn, nhưng nhân thế chìm nổi, anh hùng trong mắt mĩ lệ nữ tử đãhóa thành tàn hồn… Thần gia đệ nhị nhân, đệ tam nhân, đệ tứ nhân …Họ đều hào tình vạn trượng, bứt trăng hái sao, có thể phá thanh thiên, có thể lặn xuống u minh. Hào tình khí thôn sơn hà, nắm trong tay vạn vật, nhìn xuống cả thiên hạ nhưng hiện tại đều theo gió bay xa.Suốt hai thời thần, tuyệt nhai yên lặng, tám vị di sương dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói ra được, chỉ lặng lẽ rơi lệ, ngưng thị vào tám tàn hồn. Những lời hoan lạc, nụ cười khí xưa, tuyệt thế khuynh tình, hồng nhan thiên kiêu, đều tan theo nước mắt…Lúc Thần Nam rời khỏi tuyệt nhai, lòng hắn đầy cay đắng, chỉ hai thời thần ngắn ngủi mà như trăm ngàn năm đằng đẵng, hắn mới cảm thụ một chút tình cảm của mấy vị tổ tiên đã vô cùng chua xót thế này, chắc chắn năm xưa lúc họ sinh ly tử biệt với thê nhi còn đau khổ hơn nhiều.Sức mạnh của bát hồn tan đi, hắn hôn mê ba ngày ba đêm, trong mộng luôn thấy lại hình ảnh của tổ tiên năm xưa. Mãi đến ngày thứ tư hắn mới tỉnh lại, thiên giai tu vi ngạo thị thiên cổ đã tan nhưng hắn vẫn thấy trong thân thể cuồn cuộn sức mạnh hùng hồn,huyền công cuồng loạn vận chuyển, nổ ầm trong lòng, huyền công lại biến đổi, hắc khí biến thành kim khí, cả tòa điện vũ bị kim quang đánh tan. Kim mang xung thiên, quần áo của hắn nát tan, thân thể hắn như được thép đúc thành, bắp thịt nổi cuồn cuộn, cơ nhục dẻo dai, đầy sức mạnh, phátra trận trận bảo quang. Hắn không thấy vì sức mạnh bát hồn tan đi mà hư thoát, thân thể đầy sức mạnh, nhục thể đặc biệt sung mãn như bất diệt kim thân, rất ít người hủydiệt nổi nhục thân này. Tứ tổ, Ngũ tổ, Thất tổ đến nơi, kinh dị nhìn hắn, nhất là Tứ tổ và Ngũ tổ từng là thiên giai cao thủ, mắt họ ánh lên kì quang.Ngũ tổ nói: “Huyền công đệ ngũ chuyển, vốn phải tiến vào cảnh giới Thần Hoàng sơ cấp nhưng cháu chỉ đạt Thần Vương tuyệt đỉnh mà nhục thể… nhục thể lại… lại mạnh không tưởng. Ta… ta cảm giác như thiên giai nhục thân!”Tứ tổ gật đầu: “Không sai, gần như thiên giai nhục thân. Đệ ngũ chuyển xuất hiện, sức mạnh hoàn toàn phân bố vào nhục thân, sánh được với tinh hoa của thép đúc thành.”Thần Nam vẫy tay lấy một thành trường kiếm từ eo một vãn bối Thần gia, chém vào thân thể, kiếm mang sáng chói, ẩm chứa thần lực của hắn, “keng”, thần kiếm chém trúng nhưng bị gãy tan.Nhục thể hùng mạnh. Sức mạnh cải tạo của bát hồn quả không tầm thường.Thân thể cấp Thần Vương phải cõng sức mạnh của bát hồn nên thể chất đương nhiên được cải biến, bằng không sẽ nổ tung, bát hồn khiến thể phách hắn sánh được với tinh túy của tinh kim.Sau Vô thiên chi nhật, không còn mấy ai có thể hủy diệt được thân thể hắn. Một vãn bối Thần gia không hiểu: “Nhục thể mạnh thế này, lại tiến hành huyền công đệ ngũ chuyển, vì sao còn chưa tăng lên lĩnh vực Thần Hoàng?Lẽ nào thể chất cải biến còn tác dụng phụ?” Thất tổ mỉm cười lắc đầu: “Một cái ao nhỏ, đổ nhiều nước vào sẽ khiến mực nước tăng lên nhưng từ ao mở rộng thành hồ chứa, thành đại hải,đương nhiên mực nước không tăng, ngần ấy nước đã bõ bèn gì.” Thất tổ hiểu được bản chất nguyên nhân, tiềm lực vô tận của Thần Nam đã được mở, “mực nước” của hắn không tăng là bình thường, không thểdùng kiểu hình dung đơn giản là huyền công chuyển sẽ tăng từ Thần Vương lên Thần Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro