Chương 27: Trúc Cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hổ ta chắn ở trước giường, xông đến gần Vương Nhất Bác im lặng nhe răng, sư đệ này cũng quá gan lớn đi! Lại dám muốn khinh bạc sư tôn! Không muốn sống nữa!

Vương Nhất Bác bừng tỉnh lại, rụt tay về, lẳng lặng nhìn mỹ nhân trên giường, tay giấu dưới áo từ từ nắm lại thành đấm, dần dần nổi lên gân xanh, rồi lại từ từ thả ra, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, xoay người rời đi, thuận tay kéo hổ mập ra ngoài.

Tam Tang Ngưng Thần Quả bao quanh thần hồn, trong lúc đó, thần hồn bị hao tổn khó có thể tự điều chỉnh, có khả năng sẽ ngủ say nhiều ngày.

Bỏ ngọc giản ghi lại linh quả Thiên cấp xuống, Vương Nhất Bác buông mắt, khó có thể tự điều chỉnh sao?

Sư tôn "bế quan" mấy ngày, Vương Nhất Bác không đi quấy rầy, chuyên tâm tu luyện ở sau núi.

Chặt cây mang hương quả, dùng linh lực hệ Mộc đục lỗ trên thân gỗ, lại dùng mộc trung hỏa đốt thông qua những cái lỗ ấy như xe chỉ luồn kim, có thể thiêu được mùi hương quả nồng nhất. Tùy tay bắt một con dê núi, nhổ lông giết, đặt trên lửa nướng.

Dê núi thường chạy trên những mỏm núi cao, ăn những thứ có linh khí tốt, chất thịt ngon, không có mùi tanh nồng. Thịt mềm bên ngoài có một tầng mỡ, nướng ở trên lửa mỡ chảy xuống, tích ở trong lửa, vang lên tiếng xẹt xẹt.

Chậm rãi phủ lên một tầng gia vị, Vương Nhất Bác cầm sừng dê màu trắng trong tay, móc ra một đao khắc nhỏ, từng chút khắc ra gương mặt mỹ nhân, mày mắt như vẽ, môi mỏng khẽ nhếch, một đôi mắt như nhắm như mở. Đao khắc dừng lại trên mí mắt, nhưng không biết bên trong ấy ẩn giấu đôi mắt như mực đen lạnh lùng trong trẻo, hay là như lưu ly nhạt màu......

- "Uây, sư đệ, nướng thịt hả!" Một thanh âm nhiệt tình từ sau lưng vang lên, kéo hồn Vương Nhất Bác từ cõi thần tiên trở về.

Mạnh Hổ vốn luyện công cách đó không xa, hương vị thịt dê nướng này thật sự câu người mà, không thể nào tu luyện nữa, chỉ đành lại đây tìm kiếm thứ dẫn phát tâm ma đó, liền phát hiện tiểu sư đệ nhà mình đang ngồi bên cạnh đống lửa ngẩn người.

- "Đại sư huynh." Vương Nhất Bác giấu sừng dê đang cầm trong tay, ngẩng đầu chào hỏi hắn.

- "Tay nghề không tệ nha," Mạnh Hổ đi tới, chen xuống ngồi trên cùng tảng đá với Vương Nhất Bác , nhìn thịt dê nướng không ngừng nhỏ mỡ nói, "Xem ra vẫn đang chăm chú luyện tập pháp quyết sư tôn cho."

- "Đại sư huynh cũng luyện qua rồi?" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn hắn, nhớ rõ vài sư điệt trước kia nói qua, vị đại sư huynh này lúc nhập môn cũng học chặt cây nhóm lửa.

Mạnh Hổ ho khan một tiếng: "Ta là thuần Hỏa linh căn, năm đó sư tôn muốn ta một mình tự luyện đốt đồ, ta suy nghĩ nếu đốt, không bằng đốt cái gì có thể ăn được......"

Càng nói thanh âm càng nhỏ, năm đó mỗi ngày hắn ở sau núi nướng đồ ăn, bị sư tôn phát hiện, bị bắt mỗi ngày đưa cho sư tôn một phần, nói là kiểm nghiệm hiệu quả. Phỏng chừng là cảm giác hắn tu luyện như vậy hiệu quả không tệ, liền đưa công pháp này cho sư đệ, bên trong còn trực tiếp bỏ thêm phần nướng thịt vào trong tu hành.

Vương Nhất Bác nhướn mày, tuy rằng Mạnh Hổ chưa nói, nhưng nguyên nhân trong đó hắn đã đoán được, dở khóc dở cười lắc lắc đầu, cầm lấy đao nhỏ, cắt một miếng thịt dê đã được nướng tốt, để xuống một chiếc lá bự.

- "Ầy, sư đệ, không cần khách khí như vậy, ta cũng không phải là sư tôn, không chú trọng mấy thứ này nọ..." Mạnh Hổ nhìn nhìn miếng thịt nho nhỏ kia, cảm giác còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Vương Nhất Bác không để ý đến hắn, gói cái lá lại cho thật tốt, để qua một bên, đưa một con dao phay cho đại sư huynh, ý tứ rất rõ ràng, cái này cũng không phải cho ngươi ăn, muốn ăn chính mình cắt.

- "......" Mạnh Hổ giật giật khóe miệng, nhận mệnh chộp lấy dao phay, tự chặt lấy một cái chân dê xuống, ôm lấy bắt đầu cắn.

Vương Nhất Bác lại xé vài miếng thịt được nướng khô vàng ăn, nhìn đại sư huynh cắn thịt đến mức mỡ dính đầy mình, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Sư huynh, thần hồn của sư tôn sao lại bị thương?"

- "Hử?" Mạnh Hổ ngẩng đầu khỏi cái chân dê, nháy mắt mấy cái, nuốt thịt trong miệng xuống, lau cái miệng bóng nhẫy, "Cái này, ta cũng không biết, từ lúc ta nhập môn, thần hồn sư tôn cũng đã có tổn hại, tông chủ tìm đủ các loại thiên tài địa bảo cho sư tôn, cũng trị không hết."

Đại sư huynh gục đầu, rất là uể oải.

- "Sư huynh từ từ ăn, ta đưa thịt này qua cho sư tôn," Vương Nhất Bác đứng lên, vỗ vỗ đầu đại sư huynh, "Mấy ngày gần đây nếu sư huynh không có chuyện, có thể thường đến phía sau núi chỉ điểm cho đệ chút chiêu thức hay không?"

- "Không thành vấn đề," Mạnh Hổ gật gật đầu, chỉ bảo sư đệ vốn là trách nhiệm của hắn, "Ngày mai giờ này, ngươi ở chỗ này chờ ta."

Đợi Vương Nhất Bác đi xa, lại cắn một miếng chân dê, Mạnh Hổ mới kịp phản ứng, vừa rồi sư đệ dám vỗ đầu hắn! Đây là bất kính với sư huynh! Vì thế, hung hăng cắn một miệng chân dê, ngày mai phải trị sư đệ cho thật tốt mới được.

Bưng thịt dê nướng đi cung Thanh Ninh, nhìn thấy mỹ nhân sư tôn đang ngồi ở trong viện phơi nắng, tóc dài lại khôi phục màu đen.

Vương Nhất Bác giống như không biết gì, cười ngồi vào xích đu bên cạnh, mở chiếc lá ra, lòng bàn tay vẫn có linh lực hệ Hỏa vận chuyển, thịt dê vẫn nóng hổi vàng giòn như trước.

- "Nướng chút thịt dê, sư tôn nếm thử." Đưa chiếc lá tới trước mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dịu dàng nói.

Đôi mắt đẹp đang híp lại mở ra, nhìn thịt dê nướng rất ngon kia, Tiêu Chiến hơi hơi nhíu mày:"Bổn tọa đã Tích cốc, không ăn mấy thứ này."

Vương Nhất Bác cười cười, cũng không nói nhiều, lại lấy ra một viên Lưu ly châu: "Ngày hôm trước luyện tập khắc, còn vọng sư tôn đừng ghét bỏ."

- "Đây là ý gì?" Ngón tay thon dài nâng lên, vừa chạm phải hạt châu trong suốt lia, lại dừng lại, nào có ai đưa sư tôn Lưu ly châu?

- "Không có gì ý tứ, cảm giác nhìn rất đẹp, không biết đưa cho ai." Vương Nhất Bác chơi đùa hạt châu trong tay, vân vê nó rồi bắn ra, Lưu ly châu tròn vo lập tức xuống sàn được làm từ trúc, phát ra tiếng "Lách cách lách cách" giòn vang.

Hai tay thon dài đặt ở trên đùi của Tiêu Chiến, nháy mắt siết chặt vạt áo, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo dời đi, nhìn về phía nơi khác, hai tay lại còn bởi vì thanh âm của Lưu ly châu mà nắm chặt lại. Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng này của y, nhất thời liền đau lòng, đứng dậy nhặt lấy Lưu ly châu, xoa xoa, tính cả mấy viên còn lại trong tay kia, cùng nhau đưa tới tay Tiêu Chiến.

- "Ta đi luyện công." Vương Nhất Bác không nói cái gì nữa, đứng dậy ly khai.

Đợi người đi, Tiêu Chiến chậm rãi mở hai tay, Lưu ly châu lóng lánh trong suốt ở lăn lăn trong lòng tay, một ngón tay thon dài vươn ra chơi đùa một lát, bĩu môi: "Thịt dê mùi như vậy, bổn tọa cũng không thích ăn......"

Ngày kế, Mạnh Hổ quả nhiên ở tại chỗ đợi Vương Nhất Bác, xoa tay chuẩn bị dạy dỗ sư đệ một trận cho thật tốt.

- "Nghe nói sư huynh thiện dùng đại đao," Vương Nhất Bác nhìn nhìn đại sư huynh nắm chặt tay đến run bần bật, không nhanh không chậm nói, "Gần đây linh lực tăng cao rất trôi chảy, chỉ là chiêu thức không có người đối luyện."

- "Vậy có gì khó, ta áp chế tu vi bằng ngươi là được rồi," Mạnh Hổ nghe vậy, lập tức hứng trí bừng bừng áp tu vi đến luyện khí, bỏ xuống bảo đao của mình, chỉ lấy pháp khí hổ đầu đao bình thường, "Mấy ngày không thấy, tu vi của ngươi lại tăng tiến."

Vương Nhất Bác nhướn mày, sư huynh này đối với việc tu vi hắn tăng trưởng nhanh như vậy tựa hồ cũng không cảm thấy giật mình, buông mắt, cầm lấy một cây kiếm gỗ.

- "Sư đệ, ta đổi pháp khí bình thường là để tiện cho ngươi, cây kiếm gỗ kia của ngươi thế là thế nào?" Mạnh Hổ lập tức không bằng lòng, trong mắt của hắn, sư đệ yếu ớt sẽ bị một chiêu của hắn đánh nằm cạp đất.

Vương Nhất Bác không nói lời nào, vung kiếm trực tiếp tấn công.

- "Ui!" Mạnh Hổ cả kinh, nhanh chóng nghiêng người né tránh, góc độ kiếm kia cực kỳ xảo quyệt, thiếu chút nữa liền đâm đến nách hắn, nhất thời không dám chủ quan.

Đời trước linh căn Vương Nhất Bác cũng giống như vậy, trừ lúc không cần tiền mua linh thạch tăng linh lực, thì cả một ngày một đêm đều luyện pháp thuật, dù là thuần dùng linh lực pháp thuật, hay là kiếm thuật, hết thảy không nói chơi. Mà trước lúc hắn thành danh thì theo lão khốn kiếp học, đều dùng chút chiêu số nham hiểm.

Kiếm gỗ mang theo linh hỏa xuyên qua, trong nháy mắt bị ngăn trở, từ mũi kiếm toát ra dây leo mang gai, thẳng tắp chọt tới mắt Mạnh Hổ. Mạnh Hổ ngửa đầu né qua, thuận tay nắm dây leo kia, một con rồng lửa theo ngón tay trèo lên dây leo kia đốt nó ngược lại.

Vương Nhất Bác quyết đoán buông dây leo bị thiêu đốt kia, toàn thân xông lên, đồng thời trong nháy mắt, một con rắn lửa thật nhỏ nhanh chóng phóng ra, thẳng tắp xông về đũng quần Mạnh Hổ.

- "Ấu!" Đũng quần nổi lửa, Mạnh Hổ nhảy đến ba thước cao, lăn một vòng ngay tại chỗ, hút lửa vào lòng bàn tay, trở tay ném ra ngoài.

Vương Nhất Bác lấy kiếm gỗ tiếp ngọn lửa, mộc trung hỏa màu xanh nhảy múa vui mừng trên lưỡi đao.

- "Ngươi quá âm hiểm!" Mạnh Hổ hầm hừ bò lên.

- "Nếu trong lúc sinh tử, còn nói chuyện phong độ khuôn mẫu hay không?" Vương Nhất Bác không lưu tâm, tùy ý để mộc trung hoa đốt sạch kiếm gỗ trong tay.

Đối với chuyện mình cùng sư đệ đánh nhau chết sống mà lại thua, Mạnh Hổ cảm giác thấy rất là dọa người, hôm sau nói cái gì cũng muốn kéo hắn đến đánh một hiệp, kết quả lại là thua.

Đại sư huynh kiên nghị bất khuất càng chiến càng hăng, mỗi ngày đều phải tóm Vương Nhất Bác đánh một trận. Từ từ cũng không còn thua nhanh như vậy, nhưng vẫn bị chiêu thức nham hiểm ùn ùn của Vương Nhất làm tức giận đến mức kêu gào. Vương Nhất Bác kêu hắn ép tu vi đến mức trúc cơ, hai người lúc này mới miễn cưỡng đánh ngang tay.

Trong lúc cùng đại sư huynh luận bàn, Vương Nhất Bác dần dần học cách phối hợp với thân thể thần mộc này, cũng hiểu được đạo lý của một ít chiêu thức thường dùng kiếp trước, tu vi nhanh chóng tăng lên. Rốt cuộc trong một buổi sáng trời trong nắng ấm, thăng cấp trúc cơ thành công.

Trúc cơ, chính là bước đạp đầu tiên lên con đường phi thiên, tích lũy hùng hậu Trúc cơ, sẽ dẫn phát thiên tượng có quy mô nhỏ.

Sáng đó vốn dĩ là một ngày gió khô mây tạnh, đột nhiên mây đen dày đặc, một đường sáng xanh, một đường sáng hồng, hóa thành cột sáng uốn khúc, từ tiểu viện Thiên Điện của cung Thanh Ninh đột nhiên đằng không, thẳng đến Vân Tiêu, rồi sau đó biến mất không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro