Chương 58 : Khiêu Khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hội sắp tới, Trong Ốc Vân Tông tu vi trên trúc cơ đều có thể tham gia, nhưng danh số hữu hạn, cần phải thận trọng chọn lựa. Hai vị trưởng lão có thể mang một đồ đệ tu vi trên kim đan, còn lại mọi người cần phải tiến hành thi đấu nhỏ trong phái, người thắng có thể đi theo.

Mạnh Hổ làm linh sủng của sư tôn, đương nhiên sẽ cùng đi, danh số trong Ốc Thanh Động, vì thế mà rơi xuống trên đầu Vương Nhất Bác.

- “Xem, đó chính là vị kia ở Ốc Thanh Động.” Lúc Vương Nhất Bác đi chủ tông Chấp Sự Đường lĩnh vật tư cho Ốc Thanh Động, nghe phía sau có người khe khẽ nói nhỏ.

- “Đó chính là thiên tài Tiêu Chiến chân nhân thu năm trước?” Có người hâm mộ không thôi, “Nghe nói mới hai năm đã kết đan.”

- “Hừ, hắn nhập môn chính là luyện khí đại viên mãn, về phần kết đan……” Một người hạ giọng nói, “Ta nghe nói, đều là người Ốc Thanh Động thổi phòng, vì để hắn có thể tham gia đại hội ba phái lần này.”

- “A?” Người bên cạnh rất là sửng sốt, “Cái này có thể làm bộ sao?”

Thiếu niên Trình Khê bị sai đến đây làm kẻ chạy chân nghe được lời ấy, cực kỳ đồng ý, gã là thiên linh căn, đến nay còn chưa tới trúc cơ, Vương Nhất Bác kia chỉ là một song linh căn, vậy mà kết đan? Quả thật nực cười!

Vương Nhất Bác từ Chấp Sự Đường đi ra, liền gặp Trình Khê ngáng đường hắn.

- “Trình sư đệ, có chuyện gì sao?” Mạc Thiên Liêu cười đến đầy mặt ôn hòa.

“Ngươi, ngươi gọi ta là gì?” Trình Khê không bằng lòng, “Ta nhập môn còn trước cả ngươi.”

Vương Nhất Bác nhướn mày, hai người bọn họ cùng một ngày nhập môn, có sớm cũng chỉ sớm hơn hắn khoảng một nén nhang mà thôi, mà sư phụ hai người bọn họ không giống, nay tu vi hắn cao hai đại cảnh giới, gọi gã một câu sư đệ cũng là theo lý mà thôi.

Trước Chấp Sự Đường có một mảnh đất trống, mọi người tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, có người đến lĩnh nhiệm vụ, có khi đổi này đổi nọ, giờ phút này đều chậm bước lại, như có như không nhìn về phía bên này.

- “A, ngược lại đã quên, Trình sư đệ nay là đệ tử bình thường, không cần gọi ngươi sư đệ cũng có thể.” Vương Nhất Bác dường như mới nghĩ ra, cười nói. Loại thiếu niên lỗ mãng này, lần đầu khiêu khích, Vương Nhất Bác có thể cho rằng gã còn trẻ không biết, coi như chuyện cười, nhưng cứ lặp đi lặp lại như thế, thì không cần phải nhường gã.

- “Ngươi……” Trình Khê tức giận đến sắc mặt xanh mét, thân phận gã nay còn chưa định, nói là cần phải sau trúc cơ mới có thể xác định, người này cứ như vậy mà nói ra, thật sự đả thương người.

- “Mạc sư đệ, cái này ngươi không đúng rồi,” Vài nội môn đệ tử bình thường nhập Thiên Nhai Phúc Địa trước đó lạnh lùng nói, “Mọi người đều là nội môn đệ tử, dù cho không được làm đệ tử thân truyền, thì cũng có thứ tự trước sao chứ, đúng không?”

Người nói chuyện có hai đã là kim đan sơ kỳ, tất cả mọi người phỏng đoán, tu vi kim đan của Vương Nhất Bác là có tiếng mà không có miếng, chỉ ỷ vào sư tôn sủng ái, muốn ngụy trang để được theo xem đại hội ba phái.

- “Ngươi có tính toán gì?” Vương Nhất Bác chậm rãi đưa những thứ lĩnh được thu vào vòng tay chứa đồ, bảo hộ cổ tay màu đồi mồi bên tay phải lóe lên một luồng sáng.

Vài người đối diện bị hắn làm tức giận đến ngã ngửa: “Ở đại lục Thái Huyền, cường giả vi tôn, ta đây tuy là đệ tử bình thường, địa vị so với bọn ngươi cũng không thấp.”

Chung quanh có không ít đệ tử bình thường, nghe vậy đều gật đầu, có chút căm phẫn muốn rút kiếm. Bên trong tông môn không thiếu tranh đấu, chỉ không cho giết người, hay thương tổn yêu thú.

Vương Nhất Bác hơi hơi nheo mắt lại, hôm nay không cho nhóm người này một ít bài học, cái thứ thích tìm phiền này sẽ không ngừng, hắn bề bộn nhiều việc, không có thời gian lãng phí với đám người trẻ tuổi này, liền hừ lạnh một tiếng nói: “Cường giả làm vua, nhưng không bao gồm cậy mạnh.”

Mấy người vừa nói chuyện khi này kia liền soạt soạt rút kiếm: “Khinh người quá đáng!” Hai kim đan sơ kỳ, cùng một trúc cơ đại viên mãn, ba người tạo thành hình tam giác vây kín, đồng thời phóng về phía Vương Nhất Bác.

Trình Khê bị kia khí thế kỳ kim đan chấn đến mức lui về phía sau, trên bãi đất trống người tu vi không đủ đều né tránh.

Ba thanh linh kiếm ong ong tác hưởng, tựa hồ là trận pháp. Vương Nhất Bác nâng tay phải lên, bảo hộ cổ tay màu đồi mồi nháy mắt biến thành một chiếc khiên bạc,“Ầm” một tiếng, va chạm với mũi kiếm kia. Vừa chạm liền rời, thân ảnh màu đen của Vương Nhất Bác nhảy ra, khiên bạc hóa thành một thanh kiếm dài. Đã lâu không cùng người đánh nhau, lần trước đi Ma Giới chuẩn bị tốt tư tưởng đánh nhau, kết quả ngay cả kiếm cũng chẳng rút, thật sự không thú vị.

Vương Nhất Bác cũng không phải nghiên cứu kiếm đạo, chỉ là làm một luyện khí sư, hắn đều dùng qua các loại binh khí. Trình Khê đứng ở dưới tàng cây, nhìn mấy người đánh nhau, gã biết ba nội môn đệ tử kia đều học kiếm, mà Vương Nhất Bác chủ công hẳn là thuật pháp, lấy kiếm cùng người triền đấu như vậy, đúng là không khôn ngoan.

Kiếm thuật của Vương Nhất Bác quả thật bình thường, nhưng thắng ở chỗ Thái Thủy đủ rắn chắc, hai kiếm chạm vào nhau, thân kiếm đối phương phát ra tiếng vang thảm thiết, Thái Thủy vẫn lù lù bất động như trước. Cùng lúc đó, vô số dây leo từ mũi kiếm sinh ra, quấn lên kiếm đối phương.

- “Không xong!” Có một người kêu lên sợ hãi, thân kiếm xoay tròn, nghiến nát dây leo, còn chưa đợi bảo kiếm rút ra, liền có rắn lửa thật nhỏ từ dây leo lủi ra, hướng thẳng về phía đám người kia.

Ba người nhanh chóng nâng kiếm, một người thuộc tính thủy dập tắt lửa, một người chém dây leo, một người công kích trực tiếp Vương Nhất Bác.

Toàn thân Vương Nhất Bác xông lên, nâng tay rạch một đường trong hư không, trường kiếm hóa thành cung, lại không có tên, một tay đáp lên dây cung, lấy linh lực hệ Mộc biến ra tên gỗ, trên kèm hỏa diễm,“vút vút vút” bắn liền ba phát. Một tên công đầu, một tên công tâm, một tên công háng!

Hộ đầu, hộ tâm, hay hộ háng, đây là lựa chọn gian nan.

Người nọ cả kinh, nhanh chóng triệu linh kiếm đến đón đỡ, hai người khác cũng vọt tới cứu hắn, chỉ là ba tên mang theo linh lực cường đại, khó có thể ngăn cản, hai người hợp lực mới ngăn lại một tên, cái tên xui xẻo bị bắn tránh được mũi tên tấn công tim, lại bị mũi tên tấn công háng bay qua sát chân, đũng quần lập tức bị đốt.

- “A –” Người nọ kêu lên sợ hãi không thôi, lăn lộn trên mặt đất, đồng bạn nhanh chóng quăng cho hắn một quả cầu nước, may mà cái này không phải mộc trung hỏa, một quả cầu nước cũng có thể tiêu diệt, chỉ là toàn bộ nửa người dưới ướt nhẹp.

Vương Nhất Bác thản nhiên nói:“Môn quy quy định, không được nháo ra tai nạn chết người, vị huynh đài này không cần e ngại như thế.”

- “Ha ha ha……” Có người vây xem nhịn không được cười ra tiếng, lời này rõ ràng là đang nói người nọ sợ tới mức tè ra quần.

- “Ngươi!” Người kia tức đến mức mắt đều đỏ, không quan tâm xông lên.

Vương Nhất Bác hóa cung thành kiếm, nghênh đón trực diện, nâng tay chém, thần kiếm Thái Thủy mang theo linh lực lập tức chém kiếm đối phương thành hai nửa. Cùng lúc đó, hai người khác đã chọn đúng thời cơ tấn công phía sau hắn.

Vương Nhất Bác là một người mang tu vi kim đan sơ kỳ, cơ bản chống lại ba người như vậy không có phần thắng, nhưng mà Vương Nhất Bác vận dụng pháp thuật đạt đến hóa cảnh, chỉ cần linh lực còn đủ, thu thập ba tên này không thành vấn đề. Mấu chốt ở chỗ muốn thừa dịp trước khi linh lực không đủ tốc chiến tốc thắng.

Hỏa linh lực cường đại hợp thành một bức màn chắn tuyệt đẹp, che ở phía sau, Vương Nhất Bác nhanh chóng xoay tay lại, hóa kiếm dài thành đại đao, bổ ngang về phía người tới đầu.

Hai người kia cả kinh, một người nhảy lên, một người khom lưng né tránh, Vương Nhất Bác đảo chân qua, một cước đá vào mặt của người khom lưng, dùng sống đao hung hăng quạt bay gã. Người nọ là tu vi trúc cơ, vốn là cách một khoảng lớn với Vương Nhất Bác, nhất thời giống như diều đứt dây, thẳng tắp bay ra ngoài.

Người còn lại bay lên giữa không trung đạp lên linh kiếm của mình, Vương Nhất Bác nâng tay, đem Thái Thủy hóa thành một cây thương dài, trực tiếp ném về phía người trên không trung. Người nọ cười nhạo một tiếng, ném thương sao gọi là chiêu thức, chỉ cần hơi hơi né tránh là được. Ai ngờ trường mâu kia giống như có mắt, tự mình rẽ, hướng mông gã chọt qua.

Người nọ hoảng sợ, đang muốn né tránh, lại không ngờ Vương Nhất Bác đạp lên một thanh linh kiếm bay tới, đánh lên ngực gã một chưởng.

- “Phụt –” Không ngờ Vương Nhất Bác còn có một thanh linh kiếm, người nọ không có gì phòng bị, nhất thời phun ra một búng máu.

Ba người đều bị đánh ngã, Vương Nhất Bác thu hồi Thái Thủy còn chưa đánh đủ, nhẹ nhàng phẩy tà áo: “Đợi đến lúc có thể đơn độc đánh thắng Vương mỗ thì mới hãy nói cường giả làm vua.” Nói xong, liền rời đi không quay đầu lại.

- “Oa, Vương sư thúc thật là lợi hại!”

- “Lấy một địch ba đó!”

- “Ai nói người ta là dựa vào sư tôn che chở, rõ ràng là cao thủ trong cao thủ!”

Vài nữ tử đệ nhìn đến mắt tỏa sáng, một thân đen tuyền nhanh nhẹn vừa rồi kia, lấy một địch ba còn vân đạm phong khinh, ngay cả búi tóc cũng đều chưa loạn, lại thêm kia gương mặt tuấn mĩ dị thường, thật sự là khiến người không dời mắt được!

Vương Nhất Bác bước nhanh trở lại Ốc Thanh Động, mới vừa qua khỏi cửa lớn liền ngã xuống đất, linh lực kỳ kim đan này vẫn không đủ dùng, giờ phút này thật sự là một chút khí lực cũng không có.

- “Chỉ lĩnh mấy thứ mà lâu như vậy?” Một đôi giày gấm trắng xuất hiện ở trước mắt, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn thấy sư tôn nhà mình nhíu mày nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo tràn đầy ghét bỏ.

Vương Nhất Bác thuận tay ôm lấy hai chân thon dài kia: “Đồ nhi bị người khi dễ, đi không được.”

- “Bên trong môn phái này còn có ai có thể khi dễ ngươi?” Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, lấy ngón tay chọt chọt đầu hắn .

- “Làm sao lại không có,” Vương Nhất Bác ngồi dậy, lại gần cùng y chóp mũi chạm chóp mũi, “Em đó.”

Tiêu Chiến nhìn nhìn hắn, há mồm, cắn.

- “Á, đau đau đau!”

Vương Nhất Bác không cần tham gia thi đấu nội môn, liền cùng sư tôn ở trong động ăn không ngồi rồi, mãi cho đến ngày xuất phát. Cuối cùng, Huyền Cơ cũng không thể khuyên phục được đám đồ đệ, chỉ đành tự mình mang theo bọn họ đi.

Thuyền bay cực bự của tông môn, chở hơn ba mươi đệ tử tinh anh, cùng hai động chủ, từ biệt tông chủ, hướng Lưu Vân Tông chạy tới.

Thuyền bay này rất lớn, phân ba tầng, tầng thứ nhất là nơi mọi người tụ tập, tầng thứ hai là phòng chúng đệ tử nghỉ ngơi, tầng thứ ba là phòng ngủ hai vị động chủ, cùng với một đài ngắm cảnh, đệ tử bình thường không được lên tầng ba.

Trên đài ngắm cảnh, trải một đệm mềm thật dày, một con hổ béo vằn vện nằm trên, ngủ khò khò. Mỹ nhân áo trắng tựa vào người hổ, híp mắt phơi nắng.

Huyền Cơ chân nhân ngồi ở một bên đệm mềm, hết sức chuyên chú thắt dây thừng, con thỏ khôi phục màu trắng ngồi xổm sau lưng sư thúc, ôm đống dây thừng đã thắt cũng hết sức chuyên chú ...gặm.

Vương Nhất Bác mang theo chồn tía ăn vụng trong phòng bếp ra, tay bưng một dĩa cá chiên nhỏ, ngồi xuống trên đệm mềm, nhìn trái nhìn phải, Nguyên Hải ở Ốc Huyền Động không tới, Hoa Tình cùng Ngọc Ly không biết trốn đến nơi nào.

- “Nhị sư bá, các trưởng lão tông môn đều sẽ mang theo linh sủng, nếu có người hỏi, linh sủng của ngài thì sao?” Mạc Thiên Liêu đút một con cá nhỏ cho sư tôn, hiếu kỳ hỏi, phải thống nhất lời khai từ trước mới tốt.

- “Đây.” Huyền Cơ từ trong lòng móc ra một cái xác rùa, chỉ chỉ.

****
Vở kịch nhỏ:

Trưởng lão giáp: Huyền Cơ, linh sủng của ngươi là gì?

Huyền Cơ:[ đào xác ] này, Huyền Linh Quy

Trưởng lão ất: Sao không thấy chui ra?

Huyền Cơ: Nó… mắc cỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro