Chương 92 : Đút Mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma tu Vạn Cổ môn cùng Vạn Quỷ Môn, bị Đoán Thiên ma tôn đột nhiên sống lại làm sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, chủ động xin đi giải quyết đám người chính đạo kia.

- “Cái đám tiểu nhân lật lọng bỉ ổi này!” Đám người Lưu Bích bất ngờ không kịp phòng, nhận phải công kích của ma tu, vài đệ tử đều trúng cổ trùng.

- “Hừ, các ngươi dám tự tiện xông vào cung điện của Đoán Thiên ma tôn, là trộm thì cần phải giết!” Trưởng lão Vạn Cổ môn cười dữ tợn nói.

Người Thanh Vân Tông đang định ngụy biện, chuẩn bị nói “Vật vô chủ người gặp có phần” linh tinh gì đó, liền nghe Mặc Hùng giành nói trước: “Nói cứ như các ngươi không phải là trộm vậy!”

Người Thanh Vân Tông:“……”

Người ma môn không cùng bọn họ nhiều lời vô nghĩa, rất nhanh liền bắt đầu bày trận, đấu võ.

Mặc Hùng xách đao muốn xông lên, bị Huyền Cơ kéo giật lại.

- “Sư thúc?”

- “Việc này rất kỳ quái, đừng xúc động.” Huyền Cơ bí hiểm nói một tiếng, trong lòng thầm mắng cái tên Vương Nhất Bác không trượng nghĩa, xúi giục người ma đạo, lại để hai người bọn họ lưu lại chỗ này.

Lưu Bích dù sao cũng có tu vi kỳ hóa thần, đủ để nghiền áp những đám người ma môn đó, chỉ có lão tổ Vạn Cổ môn có thể đối kháng trên hai chiêu, nhưng cũng liên tiếp bại lui.

Đệ tử ma môn cũng không quản các trưởng lão đối chiến, Vạn Cổ môn trước, dùng pháp thuật phối hợp với trùng độc đối kháng chính đạo đệ tử, người Vạn Quỷ Môn thì ở mặt sau nhanh chóng bày trận.

- “Không ngờ bọn họ phối hợp tốt như vậy.” Mạnh Hổ ở bên cạnh Vương Nhất Bác nhìn xem đến mức trợn mắt há mồm, mấy đám người ma môn này phút trước còn phòng bị lẫn nhau, oán thầm lẫn nhau, lúc này lại giống như huynh đệ từng vào sinh ra tử, phối hợp đến thiên y vô phùng.

Vương Nhất Bác chỉ cười không nói, người ma đạo ngày thường thoạt nhìn chia năm xẻ bảy, nhưng chỉ cần có một ma tôn ở, liền có thể nháy mắt đoàn kết lại. Bởi vì người ma đạo đều tiếc mạng, ở trước mặt ma tôn “Giết người không chớp mắt”, tiềm năng lên đến vô cùng.

Cổ trùng rít gào, quỷ trận khóc hô, dần dần bức đám đệ tử chính đạo lùi về khu rừng phía sau, trong rừng kia là trận chồng trận, đảm bảo đi vào liền ra không được.

Đúng lúc này, Lưu Bích đột nhiên ra một đại chiêu, đánh bay trưởng lão Vạn Cổ môn ra ngoài, xoay người đi cứu đệ tử chính đạo.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ Mạnh Hổ, ý bảo hắn giấu mình, chính mình đột nhiên lướt xuống, nâng tay đưa tới một con rồng lửa, đánh úp về phía sau lưng Lưu Bích.

Lưu Bích đột nhiên quay đầu, lắp bắp kinh hãi, vội vàng hóa ra tường nước ứng đối, ai ngờ rồng lửa kia xông qua tường nước, nháy mắt không còn diện mạo, nhưng vẫn còn có một luồng lửa màu xanh, giống như lợi kiếm, xen lẫn với rồng lửa, bị tường nước loại bỏ xong, liền thẳng tắp hướng ấn đường ả phóng tới.

Lưu Bích chỉ phải buông tường nước, nghiêng người tránh qua một bên: “ Vương Nhất Bác ? Ngươi đây là có ý gì!”

Đối với Vương Nhất Bác lộ ra mặt, Lưu Bích tự nhiên nhận được, lúc trước đại hội ba phái, Vương Nhất Bác  gây ra náo động lớn, mà bộ dạng hắn tuấn mỹ như thế, khiến người ta nhìn qua khó quên, đồng dạng Lưu Bích ở đấy xem lễ nhớ rất rõ ràng.

- “Tôn giả, ta đến trợ người.” Trưởng lão Vạn Cổ môn phun xong một búng máu đột nhiên nhảy lên, đánh về phía Lưu Bích, bị Lưu Bích một chưởng đập trở về.

- “Tôn giả? Ngươi đến tột cùng là loại người nào?” Lưu Bích thở hổn hển, một trưởng lão hậu kỳ nguyên anh, ả đối phó tuyệt không thoải mái, rồi sau đó trừng Huyền Cơ đang lui ở một bên, “Huyền Cơ, đây là có chuyện gì?”

Mặc Hùng cùng đệ tử Ốc Vân Tông cũng thực khiếp sợ.

Huyền Cơ đầy mặt vô tội, một bộ “Ta cái gì cũng không biết”, sau đó vô cùng đau đớn nhìn về phía Vương Nhất Bác : “Nghiệt đồ, ngươi đây là đang làm cái gì?”

Vương Nhất Bác hơi hơi nhếch môi, lộ một nụ cười tà: “Huyền Cơ chân nhân, chúng ta đến làm một bút giao dịch như thế nào?” Nói xong, từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một tấm áo ngoài trắng tuyết, bên trên đầy vết máu, chính là cái áo cởi ra từ trên người Tiêu Chiến lúc ở trên Tuyết Sơn. Quần áo biến từ lông có thể nháy mắt thay đổi sạch sẽ, áo lụa cá nhám bên ngoài thì không được như thế, Tiêu Chiến có thói quen mặc dơ thì ném, Vương Nhất Bác liền thu về.

- “Tiêu Chiến!” Huyền Cơ kinh hô một tiếng, “Ngươi, ngươi làm gì Tiêu Chiến  rồi?”

Áo lụa cá nhám, tất cả mọi người nhận ra, đó là áo của Tiêu Chiến chân nhân, không khỏi cả kinh. Tiêu Chiến ở trong số cao thủ kỳ hóa thần không tính là yếu, thế nhưng bị thương thành như vậy!

- “Chỉ cần ngươi giết ả đàn bà này, ta liền mang ngươi đi gặp y.” Vương Nhất Bác cười lạnh nói.

- “ Vương sư đệ, sao ngươi có thể khi sư diệt tổ như vậy!” Mặc Hùng giận đến mức đôi mắt đỏ bừng, không quan tâm xách đao hướng Vương Nhất Bác chém tới.

Tay Vương Nhất Bác vung lên, đẩy Mặc Hùng đến trên vách đá, trong nháy mắt trên những chỗ lõm khảm linh thạch trên vách, hàng ngàn hàng vạn dây gai nhô ra, quanh co khúc khuỷu, chặt chẽ vây lấy Mặc Hùng.

- “Huyền Cơ chân nhân, chớ nghe hắn nói bậy,” Lưu Bích vội vàng mở miệng, “Hắn bắt ngươi đối phó ta, rồi sau đó sẽ đối phó ngươi, chỉ có chúng ta liên thủ giết hắn, mới có thể cứu được Tiêu Chiến .”

- “Nếu không muốn cũng được thôi, bổn tọa cũng không có thời gian chơi đùa với các ngươi.” Vương Nhất Bác thu hồi cái áo đẫm máu, xoay người liền muốn rời đi.

- “Đợi đã!” Huyền Cơ lên tiếng, kêu Vương Nhất Bác lại, cùng lúc đó, nhanh chóng ra tay, tấn công Lưu Bích.

Hai tu sĩ hóa thần đối chiến, kinh thiên động địa, may mà đại trận hộ sơn của Vương Nhất Bác đầy đủ rắn chắc, những đệ tử thì không gặp may như vậy, đều bị liên lụy đến.

Lưu Bích lúc trước đối chiến cùng trưởng lão Vạn Cổ môn, đã tiêu hao không thiếu chân nguyên, mà vốn dĩ tu vi của ả không so được với Huyền Cơ, rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong. Huyền Cơ đột nhiên một chưởng vỗ qua, con rắn nhỏ màu lam trên vai Lưu Bích đột nhiên thoát ra, phun một ngụm băng về phía hắn.

Huyền Cơ quyết định rất nhanh, ném xác rùa,“ầm” một tiếng đập trúng rắn nhỏ, đồng thời một chưởng đẩy Lưu Bích vào trong rừng.

Khốn trận trong rừng khởi động, cây cối loạn chiến, Huyền Cơ giết đỏ cả mắt quay đầu, nhìn về phía trưởng lão Vạn Cổ môn đang nằm dưới đất, một phen tóm lên, cũng ném vào trong rừng.

- “Đừng, đừng động thủ, chúng ta tự mình đi vào!” Vài ma tu khác thấy thế không ổn, đành tự mình chui vào trong rừng.

Xung quanh đột nhiên im ắng xuống, người chết thì chết, người cần chui vào trận cũng đã chủi vào trận, chỉ còn lại có hắn cùng Mặc Hùng bị trói, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không thấy bóng dáng đâu.

Huyền Cơ yên lặng đi qua, tự nhặt xác rùa của mình lên, cẩn thận xoa xoa cất vào trong lòng.

- “Sư thúc.” Phía sau truyền đến một tiếng gọi, Huyền Cơ quay đầu, liền nhìn thấy từ sau tảng đá toát ra một người, chính là Mạnh Hổ.

Huyền Cơ tách mở dây gai quanh thân Mặc Hùng: “ Vương Nhất Bác đâu?”

- “Hắn trở về mò cá cho sư tôn.” Mạnh Hổ gãi gãi đầu.

- “Tên phản đồ này, lại còn dám mò cá cho tiểu sư thúc!” Mặc Hùng nghiến răng nghiến lợi nói, rồi sau đó sửng sốt, “Mò cá?”

Huyền Cơ trợn trắng mắt, ngược lại nhìn về phía Mạnh Hổ: “Ngươi cũng biết?”

Mạnh Hổ gật gật đầu.

Ma cung trống trải không người, cỏ dại sinh trưởng tốt. Trong ma cung Đoán Thiên, quanh năm không có thuộc hạ quan trọng đóng giữ, bọn họ đa số đều ở bên ngoài làm việc, trong ma cung thường chỉ thường có vài nô bộc cùng đám người nhóm lửa linh tinh này nọ. Năm đó mở ra đại sát trận, không phân biệt giết hết hơn phân nửa đám người xông vào ma cung cùng nô bộc bên trong, đám nhóm lửa không chết cũng trộm bảo vật rồi rời đi. Toàn bộ Ma cung thoạt nhìn lạnh lùng trống trải tiêu điều, cũng đã khó che lấp bản chất xa hoa, chỉ cần tẩy rửa lau dọn một phen, liền có thể khôi phục nguyên trạng.

Sau khi Huyền Cơ cùng Mặc Hùng tiến vào, cũng giống Mạnh Hổ lúc trước, miệng đều không thể khép.

Vương Nhất Bác giao hết đám chuột liên can cho Huyền Cơ, liền thản nhiên trở về mò cá đút mèo.

Cá suối lạnh trong hàn đàm, không ngoài dự đoán, đều chết sạch sẽ. Cá suối lạnh cực kỳ khó nuôi, chỉ có thể sống hồ sâu suối lạnh không lẫn tạp chất, nhưng lại muốn ăn đủ thứ, bởi vậy cần phải định kỳ đưa đồ vào, lại không thể làm bẩn nước. Trên người cá suối lạnh không có bất cứ tạp chất gì, chết rồi cũng hóa thành một vũng nước băng, cho nên hàn đàm vẫn là trong veo.

Vương Nhất Bác vò đầu, chết hết, lấy cái gì đút cho mèo đây?

Chưa từ bỏ ý định nhảy vào trong hàn đàm, mò mẫm một phen. Cá suối lạnh nuôi trong ao không dễ sống, nhưng bên dưới hàn đàm này, là suối băng vạn năm hắn đào được, thích hợp cho cá suối lạnh sinh tồn nhất, hẳn là sẽ có cá suối lạnh hoang dại.

Nước hồ lạnh lẽo thấu xương, hiện ra một màu băng lam, Vương Nhất Bác lẻn đến chỗ sâu trong hàn đàm, nơi này đã không còn ánh sáng gì, liền dùng ngón tay dấy lên mộc trung hỏa, làm sáng bốn bề. Trong nước lóng lánh trong suốt, thứ gì đó màu băng lam đang động, nhìn kỹ, chính là từng đàn từng đàn cá dường như hòa thành một thể với nước.

Cá suối băng!

Vương Nhất Bác cực kỳ vui sướng, loại cá gần như trong suốt này, chính là cá suối nước băng hoang dại, chỉ sinh tồn tại trong suối băng, hương vị so với cá suối lạnh còn ngon hơn. Không nghĩ tới, trải qua mấy năm nay, cá suối lạnh chết sạch, trong đàm lại sinh ra cá suối băng.

Đợi đến khi đám người Huyền Cơ tham quan đến nội cung, Vương Nhất Bác đã nướng cá xong, cũng tẩy đi mùi máu cả người, vui vui vẻ vẻ trở về đút mèo.

- “Cái này ăn ngon.” Tiêu Chiến ăn mảnh thịt cá cuối cùng, liếm liếm môi mỏng nhạt màu, thỏa mãn nheo mắt lại. Thịt cá tươi mới vào miệng liền tan, mang theo một chút lành lạnh của băng, lại có hương vị nướng, dù cho không cần đồ gia vị, cũng đều cực kỳ ngon.

- “Bảo bối, ăn no,” Vương Nhất Bác chậm rãi lại gần, liếm lên đôi môi hồng nhạt kia, “Thế nhưng ta còn bị đói.”

Tiêu Chiến nhướn mày nhìn hắn: “Vậy ngươi đi phơi nắng.” Là một cái cây, phơi nắng uống nước thì sẽ không đói bụng.

Vương Nhất Bác nghẹn một chút, đẩy mỹ nhân xuống giường mềm mại, cắn răng nói: “Bất tẫn mộc gần đây thăng cấp, đói bụng muốn ăn mèo.”

- “Nói bậy…… A……”

Kết cấu nội cung rất là không giống với bên ngoài, Huyền Cơ nhìn xem chậc chậc lấy làm kỳ lạ, xem ra sư đệ nhà mình lúc trước ở cùng ma đầu kia vài năm, một chút cũng đều không có chịu khổ.

- “Tiêu Chiến đâu?” Huyền Cơ nhìn trái nhìn phải, Mặc Hùng còn chưa hồi phục lại khỏi đống tin tức nghe được dọc đường.

Mạnh Hổ hứng trí bừng bừng ở phía trước dẫn đường, chỉ vào cung điện vô cùng tinh xảo kia nói: “Ở bên kia.”

Phòng ngủ nội cung thực ra không có cửa sổ cũng không có tường, bởi vì dưới đáy có lửa Đoán Thiên, nơi này bốn mùa như xuân, phòng ngủ chính là vài cây cột chạm trổ khéo léo, bốn phía treo đầy màn tinh xảo, cho nên, thanh âm bên trong có thể truyền ra vô cùng rõ ràng.

- “A…… Đau……”

- “Bảo bối, thả lỏng một chút, một lát liền không đau ……”

- “A…… Chậm, chậm một chút, ưm……”

Thanh âm Tiêu Chiến réo rắt động nhân, giờ phút này có chút khàn khàn, mang theo một chút giọng mũi, nghe vào tai giống như tiếng nức nở.

Ba người ngây ra như phỗng sững sờ sau một lúc lâu, Huyền Cơ là người đầu tiên phản ứng, không nói hai lời, xắn tay áo lên liền muốn đi vào liều mạng cùng Vương Nhất Bác !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro