chapter 25: nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

anh khuân từng người một xuống dưới lầu, gọi taxi đưa bọn họ về nhà và trở lại sau mười lăm phút.

"anh ơi."


lúc minho vừa mở cửa nhà ra, thì cô đã nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước.

cô ôm mặt khóc oà lên.

đến mức vừa khóc vừa nấc nghẹn, rõ ràng đã rất tủi thân và phải kiềm chế thật lâu.

cô bấu vào cánh tay minho, ngửa đầu nhìn anh, nước mắt giàn giụa, "hôm ở sân bay, em đã ngoảnh đầu đợi anh vô số lần, sau đó, mỗi ngày em đều mong tin nhắn của anh, muốn nhìn thấy anh. em thích anh nhiều như vậy, tại sao anh vẫn kiên quyết không thích em? em nhớ anh, em nhớ anh, anh có biết em nhớ anh lắm không hả? anh đã không thích em thì đừng làm em thích anh. tự nhiên anh xuất hiện, đối xử tốt với em, quan tâm em làm chi vậy hả?"

minho không biết làm sao để đáp lại chân tình của cô. cô nói một hơi, sau đó ngừng lại để chùi nước mắt.

"xin lỗi em."

nhưng khi nói ra một câu tàn nhẫn này, minho tưởng như mình mới là người đau đớn nhất.

cô ngã vào lòng minho, nhỏ bé và yếu ớt. tuy hai mắt đã nhắm nghiền, nhưng vẫn cố chấp nói rằng không chấp nhận lời xin lỗi của anh.

minho ôm riết cô trong lòng, vùi đầu vào làn tóc cô, nhưng lại im lặng.

anh vẫn ở đây, không an tâm để cô một mình.

kang y/n tựa lưng vào đầu giường, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, tuy cô nói rất nhỏ, nhưng anh lại nghe không sót chữ nào: "em nghĩ kỹ rồi, anh không thích em cũng được, chỉ cần anh đừng đem lòng thích người khác, thì em vẫn có thể tiếp tục cố gắng."

nhưng minho biết rõ rằng cô không cần phải cố gắng nữa.

minho chỉnh lại mái tóc rối bời của cô.

"phóng viên kang, lúc nào tôi cũng nghĩ đến em. tôi không có nhiều cơ hội để được ở bên cạnh em như park namwoo, mỗi lần nghĩ em đang ở bên cạnh anh ta, tôi đều không thoải mái. làm sao tôi cam tâm để em thuộc về kẻ khác."

"minho, anh nói nhiều lời như vậy, thế nhưng thà chết cũng không thừa nhận anh thích em."

nếu như tôi là con người, có lẽ tôi đã nói thích em hàng ngàn lần.

ngay cả trong giấc mơ, cô cũng tủi thân đến bật khóc.

đêm rất dài, nhiều lần kang y/n giật mình giữa đêm, nhưng mỗi một lần như vậy, đều có anh vỗ về.

cô thức dậy trong tư thế gối đầu lên cánh tay minho, tựa lưng vào lồng ngực anh. tất nhiên là minho nằm yên như thế để cô ngủ được thoải mái, lúc cô tỉnh dậy, anh hoàn toàn chưa ngủ chút nào.

"chào buổi sáng, phóng viên kang."

tình huống này rất gì và này nọ, nhưng lee minho lại bình tĩnh như không có gì hết. anh vùi mặt vào tóc cô, vui vẻ nói: "chúng ta đã qua đêm với nhau đó."

kang y/n lách người ra rồi ngồi bật dậy. cô nhìn anh chăm chú.

cô định phản bác, nhưng lại đột ngột nhớ ra, à thì mình đang theo đuổi người ta.

"đúng đó, chúng ta đã ngủ với nhau."

cô củng cố ý trong lời nói của minho, rõ ràng, rành mạch, không hề phân vân.

"kang y/n."

minho nghịch làn tóc cô, ý cười trong mắt rất rạng rỡ.

"kang y/n."

cuối cùng anh cũng có thể gọi tên cô như thế này. minho thấy thích lắm, nên anh muốn mở miệng gọi cô lần nữa, nhưng lại bị cô chặn lại ngay khi chữ 'kang' đầu tiên vừa thốt ra.

"ai cho anh gọi em như vậy?"

minho ũ rũ.

nụ cười khi nãy cũng đâu mất tiêu.

cô cúi đầu, khẽ xoa vầng trán anh, ôn tồn hỏi: "em đã từng bắt nạt anh chưa?"

không gian yên tĩnh vô cùng bởi minho không trả lời, nhưng anh đã lắc đầu thật kiên quyết.

"em đã bao giờ nặng lời với anh chưa?"

"vừa nãy." minho buồn rầu đáp.

"ý em nói là trước kia, trước kia ấy."

"chưa từng."

cô là người duy nhất không bao giờ la mắng, khó chịu, nổi giận với anh. tuy thỉnh thoảng, cô có trò dựng gai nhím, nhưng đối với anh, chỉ có đáng yêu chứ không hề đáng sợ.

"thế thì anh sợ cái gì hả?", kang y/n ngồi bên cạnh minho, dịu giọng nói, "thỉnh thoảng, anh cũng nên hung dữ một chút, nếu như anh thấy lời người khác nói không đúng thì có thể phản bác. em bảo anh không được gọi em như vậy, là anh nghe lời em luôn hả?"

"vâng."

"lời em nói đêm qua", minho ân cần nhìn cô, "có thể nói lại lần nữa không?"

kang y/n chớp chớp mắt, vô tội hỏi: "lời nào? hôm qua em nói nhiều quá, bây giờ em không biết anh đang nói tới cái nào."

kang y/n chớp chớp mắt, cô vẫn chưa thể định hình được tình huống này. 'người' mà cô thích nằm trên giường của cô, cà vạt và áo vest được anh xếp gọn để ở tủ đầu giường, áo sơ mi đen đứng đắn nhưng lại hở hai cúc đầu tiên.

"tôi nhớ em."

minho ngồi dậy, hai người ngồi đối diện nhau, cô hơi ngẩng đầu để có thể nhìn vào mắt anh.

mỗi một ngày không có cô bên cạnh, lại là một ngày minho ngỡ như đâu đâu cũng là cô. mỗi một nơi mà anh đi qua, anh đều tưởng như kang y/n đang ở đó, vui vẻ cười đùa. từ trước đến giờ, anh không có cảm xúc, nhưng mỗi khi nhớ đến cô, anh đều sẽ mỉm cười.

"vậy thì anh phải nhớ em thêm một thời gian nữa rồi", cô chống hai tay xuống đệm, "em sắp đi công tác."

minho đã là cái gì đâu mà có quyền giữ cô ở lại.

anh nhìn ra biểu cảm lo lắng trên gương mặt cô.

"có chuyện gì sao?", minho hỏi, "gần đây tôi thấy em rất bận."

vâng, đến cả thời gian theo đuổi anh em còn không có. nghĩ là vậy, nhưng khi lời ra khỏi miệng, kang y/n đã tìm cách nói giảm nói tránh.

"không có. công việc của em vốn vậy mà."

"kang y/n."

anh nghiêm mặt, cũng là lần đầu tiên cô thấy anh mang thái độ như vậy nói chuyện với cô.

"tại sao em vẫn cứ nói dối hoài?", minho gõ lên chóp mũi cô, "em biết là sẽ bị tôi phát hiện mà."

"anh là đang tức giận hả?", cô lảng sang chuyện khác.

"tôi không tức giận với em."

minho phát hiện kang y/n rất hay xấu hổ, mỗi lần như thế cô sẽ quay đầu đi chỗ khác, dùng hai tay đỡ lấy má. cô nhỏ nhắn và mềm mại, càng nhìn lại càng muốn chìm sâu.

"nói thật."

đây là một lời nhắc nhở, nhưng minho biết nếu như anh nhẹ nhàng quá thì cô sẽ không nghe lời nên cố ý dùng giọng ép buộc.

"nốt lần này thôi, sau đó em sẽ rảnh rỗi hơn", kang y/n cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc, "vì có việc cần phải xứ lí, em chăm chỉ làm thêm chút thì sẽ kiếm đủ tiền."

"em cần bao nhiêu?"

"vì em biết anh sẽ nói như thế nên mới không kể đó." kang y/n rời giường, xỏ dép, "với lại em cũng thích đi đây đi đó, vừa làm điều mình thích vừa kiếm ra tiền nên anh cứ để em cố gắng. giờ thì làm vệ sinh rồi xuống dưới ăn sáng thôi, em đi làm, anh cũng phải đến công ty nữa."

top những từ khoá mà kang y/n hay nói nhất: giám đốc lee, đi làm, công tác.

tuy minho vẫn đang ở vị trí đầu tiên, nhưng top 2, 3 đều là công việc, nên anh không tránh được bắt đầu hơi hơi lo lắng.

anh lẽo đẽo đi theo cô xuống bếp. mắt thấy cô đeo tạp dề, anh, gần như ngay lập tức: "để tôi nấu."

"anh là khách mà, đâu có được."

tuy miệng nói như thế, nhưng khi minho giữ lấy vai cố định cô ở góc bếp, nói thêm một câu "ngoan ngoãn đứng ở đây", thì kang y/n lại vâng lời.

nếu như mẹ cô thấy cảnh này, nhất định bà phải thốt lên: "dạy con gái mấy chục năm không bằng một câu nói của người ta."

nếu như florena thấy cảnh này, nhất định cô ta sẽ tức giận: "sao không thấy anh chủ động nấu cho em?"

nếu như lee da euk thấy cảnh này, nhất định ông ta sẽ nổi nóng: "làm phản rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro