81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81
Edit:Qủa Xanh
Tác giả: Tây Tây Đặc

Bên mép mương tối om, không khí oi bức lại lạnh lẽo, hai thái cực trộn lẫn vào nhau làm người vừa áp lực vừa ngột ngạt.

“Chúng ta không phải là một đội sao,” Em gái mắt to trừng mắt nhìn Cát Phi như thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, “Cậu bắt được cá có tên có đồng đội, chuyện lớn như vậy tại sao lại không nói?”

Cát Phi gượng gạo nói: “Xin lỗi.”

“Người mà cậu nên xin lỗi nhất đã không thể nghe thấy lời xin lỗi của cậu.” Vẻ mặt của Châu Châu đầy tức giận, “Vì cậu muốn thử mà đã gián tiếp hoặc là trực tiếp hại chết hai người, và một con mèo.”

Cát Phi cong lưng thất thanh khóc rống, không biết là vì cảm giác tội lỗi hay là vì sự bất an trong lòng.

Trần Ngưỡng nhìn thiếu niên đang khóc: “Xác con mèo đâu?”

Cát Phi buông tay ôm đầu xuống, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Trần Ngưỡng: “Ặc?”

Trần Ngưỡng nói: “Tôi muốn đi nhìn xem, cậu có thể dẫn tôi đi không?”

Cát Phi ngơ ngác nói: “…… Có thể.”

“Trần tiên sinh, tôi,” Cậu chàng bò dậy, cần cổ khóc đến đỏ rực, “Tôi chỉ tò mò tại sao mèo lại không ăn cá, nếu ăn thì sẽ thế nào, lúc đó đầu óc tôi toàn là cái vấn đề chết tiệt này, đợi lúc phản ứng lại thì đã làm rồi, tôi thật sự không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này, không biết con mèo sẽ chết, cũng không phải cố ý muốn hại Ngô tiên sinh, càng không biết ông ấy sẽ biến thành mèo đi hại thầy Tạ, tôi……”

Trên mặt của cậu trai trẻ thanh tú hiện ra vẻ bàng hoàng, trên hàng mi còn treo những giọt nước mắt, cả người nhìn không ra một chút tính không kích, em gái mắt to nhìn mà tình thương của mẹ tràng ra, cô nhịn không được lẩm bẩm: “Cậu ta không cố ý làm vậy.”

Tam quan một phút trước còn ngay thẳng, hiện giờ nói quẹo liền quẹo.

Trần Ngưỡng nhìn Cát Phi đang tràn đầy hối hận một cái: “Đi thôi, dẫn chúng tôi đến chỗ xác con mèo.”

“Đều là trang(giả bộ), nhưng thằng Văn Thanh trông thuận mắt hơn nhiều, còn tên tiểu tử này.... Ha." Hướng Đông đi ngang qua Trần Ngưỡng, bả vai đụng vào vai anh, rồi ném xuống một câu, lời ngầm là kêu anh nên cẩn thận.

Trần Ngưỡng che gáy, lau vết máu của con muỗi ở lòng bàn tay lên quần, rồi kéo Triều Giản đi như không có việc gì xảy ra.

.

Cát Phi dẫn mọi người đến khu rừng phong ở phía đông.

“Xác con mèo ở ngay đó.” Cát Phi dùng đèn pin điện thoại chiếu vào một chỗ trong rừng.

Nơi đó có một đốm trắng nhỏ.

Là một con mèo trắng.

Tiền Hán túm mạnh cổ áo của Cát Phi, giọng điệu có chúc không tán thành: “Sao cậu không chôn nó?Cứ vứt đại ở đây thế à?”

Cát Phi tự trách nói: “Khi đó tôi đã sợ muốn chết rồi, đâu có dám ở lâu, thấy nó chết là chạy đi ngay.”

Trần Ngưỡng đi về phía xác con mèo, anh còn chưa tới gần, giọng nói trầm thấp của Triều Giản chợt vang lên từ trên đầu anh.

“Chưa chết.” Triều Giản nói, “Còn thở.”

Đối với năng lực của cộng sự Trần Ngưỡng thấy nhiều cũng quen, anh bước nhanh tới ngồi xổm xuống kiểm tra con mèo trắng: “Còn thở thật.”

Mấy tiếng bước chân hỗn loạn lại gần.

“Nó chỉ hôn mê, còn chưa chết!” Em gái mắt to vui vẻ nói.

Cát Phi mỉm cười nói: “Vậy thì tốt quá.”

Tiền Hán nghĩ vừa rồi mình còn trách Cát Phi không chôn xác con mèo, trong lòng không khỏi sợ hãi: “Anh bạn, may mà cậu không chôn nó, nếu không thì……”

“Vết thương trên đầu con mèo rất nghiêm trọng, hẳn là  rất đau.” Châu Châu ngắt lời Tiền Hán, khẽ nói.

Em gái mắt to không dám nhìn nữa, trên mặt con mèo bê bết máu trong rất đáng sợ, cô nàng hoảng sợ nói:
“Trong trấn có một hiệu thuốc, mau đưa con mèo đến đó!”

“Đi nhà Dương Nhị Trụ.” Trần Ngưỡng suy tư, “Sau khi hai vợ chồng anh ta chết, ngôi nhà liền để trống, chúng ta có thể nuôi mèo ở đó.”

Nói xong thì nhìn Hướng Đông.

Hướng Đông ngậm điếu thuốc nghiêng đầu, sải bước ra khỏi rừng.

Vài lần làm chung nhiệm vụ trong cái thế giới hở chút là chết này, bọn họ đã thành lập một sự hiểu biết ngầm nhất định với nhau.

Trần Ngưỡng chưa làm ra bước hành động tiếp theo, thì chợt nhận thấy hơi thở của cộng sự trở nên nguy hiểm, anh nín thở quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi.

Triều Giản cười lạnh một tiếng, chống nạng xoay người rời đi.

Trần Ngưỡng: “……”

Anh đang định bế con mèo đuổi theo, thì một cánh tay quấn vải trắng duỗi ra: “Trần tiên sinh, để tôi tới.”

Châu Châu dùng một góc áo chống nắng nhẹ nhàng ôm con mèo trắng lên.

Cô Kiều một đường không nói chuyện chợt ra tiếng cười khẽ: “Em gái nhỏ Châu Châu rất thích mèo nhỉ.”

“Đúng vậy, rất thích.” Châu Châu thẳng thắn thừa nhận.

Em gái mắt to nhắc nhở nói: “Châu Châu, ôm nó nhớ chú ý một chút, không thì máu trên mặt với trên đầu nó sẽ dính vào quần áo của cậu hết đó.”

Cát Phi muốn nói một tiếng “Thực xin lỗi” với con mèo, nhưng còn chưa thốt ra, thì Châu Châu đã ôm mèo trắng đi qua người hắn ra khỏi khu rừng.

Em gái mắt to nhỏ giọng nói với hắn: “Người thích mèo và người không thích mèo, hai quần thể này không thể hòa hợp với nhau đâu, Châu Châu sẽ không cho cậu sắc mặt hòa nhã, trên hết cậu là người hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này, con mèo này may mắn còn được một hơi, nhưng thầy Tạ và Ngô tiên sinh đã mất mạng.”

Cát Phi há miệng thở dốc, thần sắc buồn bã.

Tiền Hán muốn an ủi hai câu, nhưng cảm thấy hành vi của Cát Phi không khát mấy so với hành động cướp đoạt tuổi thọ của người dân trong thị trấn.

Dù cố ý hay là vô ý, trên tay Cát Phi cũng đã dính hai mạng người.

Hầu kết của Tiền Hán hơi động, gục đầu xuống nghĩ, anh trai từng nói với cậu, đề phòng người khác là điều cần thiết, cậu phải nhớ, phải luôn luôn nhớ.

Nhà của Dương Nhị Trụ vẫn vậy, rác rưởi lật úp từ thùng rác rải ra, một vòng côn trùng nhỏ bay tứ tung ở đấy.

Trần Ngưỡng không đợi lâu, Hướng Đông đã xách túi đi tới, hắn ném cái túi lên bàn nói: “Có thể lấy đều lấy, mẹ kiếp, nóng chết lão tử.”

Hướng Đông tìm khắp nhà xem có thứ gì để quạt cho đỡ nóng.

Trần Ngưỡng lục loại bên trong túi: “Hướng Đông, xử lý miệng vết thương cho con mèo đi.”

“Mày bảo lão tử xử lý HẢ!” Hướng Đông vung mạnh cái quạt hoa sen thô ráp, “Nó nhỏ như vậy, lão tử sợ mình hơi dùng sức một chút, bóp chết nó thì dở.”

Trần Ngưỡng hoàn toàn không có ý định thuyết phục cái tên này, anh tiếp thu lời tuyên bố của Hướng Đông cách nói.

Hướng Đông thực sự không thể làm công việc này.

Vậy ai có thể làm?

Trần Ngưỡng liếc nhìn vài người trong phòng, em gái mắt to không dám nhìn thẳng vào vết thương của con mèo, còn Châu Châu thì dùng răng cắn chặt vào môi, ngón tay nắm chặt điện thoại, ánh mắt nhìn con mèo đầy lo lắng, cô nàng muốn giúp đỡ, nhưng có lòng mà lực không đủ.

Họa gia đứng đằng xa, cô Kiều đang châm thuốc, Cát Phi không thích mèo, Tiền Hán sợ mèo.

Khóe miệng Trần Ngưỡng xệ xuống, anh không yêu cũng không thấy ghét chó mèo, có thể tiếp xúc gần gũi, cũng có thể rửa sạch miệng vết thương cho nó, nhưng anh không thể khâu lại.

Trong phòng còn lại cũng chỉ có……

Trần Ngưỡng trộm nhìn thiếu niên, đối phương đang dùng nạng chống gõ xuống đất, máy móc hỗn tạp chút kiềm chế.

Anh đỡ trán, đầu ngón tay gãi gãi, vẫn là tìm cách đưa bác sĩ vào thị trấn……

Chợt một làn khói thuốc xông vào hơi thở của Trần Ngưỡng, ý nghĩ trong đầu bị cuốn đi, anh xoay đầu nhìn người phụ nữ đang ở xem xét vết thương của con mèo, một ý nghĩ hiện lên trong lòng: “Cô Kiều, cô……”

Cô Kiều quay lưng về phía mọi người, cong eo, đường cong vùng hong hoàn mỹ cùng đôi chân trắng nõn dài tăm tắp hiện rõ ra, tư thế của cô giống như một sự quyến rũ thô tục, nhưng giọng điệu lại ngắn gọn gần như vô vị: “Tôi cần một chậu nước sạch, một cái kéo và một vài mảnh vải khô.”

Trần Ngưỡng “Đằng” một cái đứng lên, động tác làm cho mấy người đang kinh ngạc tỉnh lại.

Chỉ chốc lát, tất cả những món đồ mà cô Kiều muốn đều đã đầy đủ hết.

Cô Kiều xoắn mái tóc dài gợn sóng của mình bằng các ngón tay linh hoạt thành một búi tóc cố định, đôi môi đỏ mọng và đầy đặn ngậm đầu điếu thuốc, động tác trên tay di chuyển một cách có trật tự.

Cắt lông mèo, làm sạch vết thương, khâu lại, và băng bó……

Động tác xử lý vết thương của cô Kiều rất điêu luyện, vẻ mặt dịu dàng, lúc này cô khác hẳn với vẻ quyến rũ và lả lơi thường ngày.

Cả căn phòng nồng nặc mùi máu và nước thuốc.

Ngoại trừ Triều Giản đang nhắm mắt chống nạng, và Trần Ngưỡng đã chuẩn bị tâm lý trước, thì ánh mắt của những người khác nhìn cô Kiều đều thay đổi rất nhiều.

Em gái mắt to thì thầm thào: “Thì ra chị ta còn biết làm việc khác ngoài việc ngủ với đàn ông.”

Châu Châu nhìn chăm chú vào vết thương của con mèo.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô nàng, em gái mắt to thất thời câm miệng.

Cô Kiều bóp nát viên thuốc, một tay giữ chặt sống lưng con mèo, tay kia thì nắm cầm ép nó mở miệng, rồi đẩy viên thuốc gần như vỡ vụn vào.

Mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ chị ta làm như thế nào, thì chị ta đã đúc nó uống xong thuốc.

“Con mèo này chưa chết được đâu.” Cô Kiều xõa tóc dài ra tùy ý vuốt vài cái, lắc lắc điếu thuốc nói, “Tôi về trước đây.”

Cô Kiều bước bước đến chỗ Hướng Đông, ái muội vuốt nhẹ vào má hắn: “Trong lúc tỷ tỷ đang chữa trị vết thương cho con mèo, ánh mắt của cưng rất nóng, sao thế, có thể ngủ với phụ nữ hở?”

“Sao cái đéo.” Hướng Đông giữ chặt tay chị ta, xúc cảm mềm mại cứ như không xương ấy, nhưng chỗ hổ khẩu lại có vết chai, “Bà chị muốn gây rối với người trong đội thì cứ tìm những người khác, cứ nhìn chằm chằm tôi là thế nào?”

Hướng Đông hất tay chị ta ra, không thèm để ý đến ánh mắt đang di chuyển xuống eo bụng mình của chị ta, hắn ra hiệu bảo chị ta nhìn Trần Ngưỡng và Triều Giản: “Hai tên đó có nhan sắc có hình thể, sao bà chị lại không đi trêu chọc?”

“Bởi vì,” Cô Kiều nói bên tai hắn, “Tỷ tỷ không làm tiểu tam.”

Hướng Đông: “……”

Mẹ nó mình thế mà lại thấy nghẹn lời.

Sau khi cô Kiều đi, Trần Ngưỡng và những người khác cũng không ở lại quá lâu, bọn họ đóng cửa sổ, chuẩn bị một ít nước để qua một bên, sáng mai sẽ quay lại.

Trên đường trở về, Trần Ngưỡng vẫn luôn suy nghĩ, người dân nào trong nhà chỉ còn một mình nếu ăn cá có tên sẽ chết, còn có người thân thì ăn cá sẽ thành công cướp được tuổi thọ, nhưng đó không phải kết thúc, bọn họ còn phải đối mặt với các loại nguy cơ tử vong khác.

Thí dụ, cá của bản thân bị người khác bắt ăn, hoặc là cá của người thân bị ăn, cuối cùng chỉ còn lại có một mình, người đó vẫn sẽ chết.

Mà mèo ăn cá có tên sẽ phát điên, nhưng không chết.

Tại sao?

Chẳng lẽ chủng tộc bất đồng, thì phản ứng sau khi ăn cá cũng sẽ khác nhau?

Không đúng……

Không phải!

Bước chân của Trần Ngưởng đột nhiên dừng lại, là con người tự nguyện muốn ăn, bọn họ tham lam vì kéo dài tuổi thọ nên làm thế, còn mèo là bị ép ăn.

Trần Ngưỡng mơ hồ cảm giác được chính mình đụng trúng cái gì thì phải.

Nhưng vẫn cách một tầng rào cản.

Trần Ngưỡng đi hết một đoạn đường vẫn luôn suy nghĩ lung tung, vô tình quay trở lại nhà trọ lúc nào không hay, anh là người đi cuối cùng, bên cạnh là Triều Giản.

Anh thấy Châu Châu và những người khác bước vào cửa sau.

Khi em gái mắt to đột nhiên hét lên, Trần Ngưỡng vừa đi tới dưới cửa, anh và những người khác phản ứng cực nhanh sải bước chạy vào trong sân.

Chỉ thấy ở cửa phòng trong cùng đứng một bóng người cao to, lưng hơi gù.

Là người quen.

“Lão Ngô?” Trần Ngưỡng dùng đèn pin điện thoại soi qua.

“Hả.” Bóng người ở cửa đón tia sáng, “Là tôi, cậu Trần, mọi người đi đâu về vậy?”

Những người đứng ở phía trước đều đùi về phía sau, Trần Ngưỡng bị Triều Giản kéo đến cạnh tường mới không có bị bọn họ đụng trúng.

“Mọi người làm gì vậy?” Lão Ngô muốn đi tới.

Trần Ngưỡng nhanh chóng dùng điện thoại soi đôi mắt của lão Ngô, không có gì dị thường.

Không lâu sau, một đám người đứng ở trong sân bị mây đen bao phủ, lão Ngô chủ động đưa ra một nguyên do, nói tỉnh lại liền thấy mình ở trong sơn cốc, lúc ấy kinh hãi muốn chết.

Còn lý do tại sao ông ta lại ở đó, lão Ngô nói mình không nhớ được gì.

“Tôi chỉ nhớ rõ mình,” Lão Ngô xấu hổ ho khan một tiếng, "Tôi không phải cố ý muốn đi theo cô Kiều, tại tôi sợ cô ấy bị người ta khi dễ mới làm thế, dù sao thì cô ấy cũng là phụ nữ mờ.”

Lão Ngô vói tay vào trong giày gãi gãi mu bàn chân: “Từ lúc tôi đi theo cô Kiều đi qua cửa hàng đậu hủ, đến khi tôi xuất hiện trong sơn cốc, ký ức ở giữa hoàn toàn trống rỗng, giống như là bị cắt bỏ ấy.”

Trần Ngưỡng nhớ rõ con quỷ giả dạng thầy Tạ từng nói “Mèo thật sự rất thích sạch sẽ”, đối phương nói tận hai lần.

Còn người đàn ông trung niên trước mặt này lại có mùi cơ thể và hơi thở rất nồng.

Người này là lão Ngô thật.

Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm vào đôi mắt lão Ngô: “Sơn cốc ở đâu?”

“Trời đêm tối thui, tôi không chắc lắm vị trí mình nhớ là chính xác,” lão Ngô cố gắng nhớ lại nói, “Đại khái là ở phía Đông Nam.”

Ông ta nói thêm: “Xung quanh bốn phía đều là đá, toàn là đá thôi, cả cái sơn cốc luôn.”

Mấy ngày nay Trần Ngưỡng và Triều Giản đi dạo hết mọi nơi trong thị trấn, nhưng trong ấn tượng của anh không có nơi nào phù hợp với những gì lão Ngô mô tả, anh hỏi: “Sơn cốc ở ngoài thị trấn phải không?”

“Hình như thì phải.” Lão Ngô nói xong liền nhớ tới gì đó, vỗ đùi, “Phải phải phải, là bên ngoài thị trấn!”

Trần Ngưỡng dự định ngày mai đi, anh hạ mí mắt xuống phân loại các manh mối đang có, đột nhiên nói: “Lão Ngô, đêm nay không có ánh trăng, trong thị trấn có rất ít đèn, làm sao ông về được?”

Lão Ngô sửng sốt.

“Có một ngọn đèn lồng.” Lão Ngô lộ ra vẻ sợ hãi, “Lúc đầu tôi còn tưởng là có người đứng cách đó không xa cầm một cái đèn lồng, nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện ra một chuyện.”

Trần Ngưỡng hỏi: “Chuyện gì?”

Con ngươi của Lão Ngô run rẩy: “Tôi đi được một đoạn đường thấy cách cái đèn lồng không xa rồi, nhưng đi đi hơn mười phút, cũng nên tới gần rồi mới đúng, lúc đó tôi mới chợt phát hiện cái đèn lồng vẫn cách tôi một đoạn y như cũ.”

“Cứ như là……”

Ông ta rùng mình nói tiếp: “Đang chỉ đường cho tôi vậy.”

Trong sân yên tĩnh không có một tiếng động.

Lão Ngô run run nói: “Chắc là một con quỷ tốt trong thị trấn, chuyên giúp những người bị lạc tìm đường về nhà.”

Nói xong, ông ta quỳ xuống vái lạy trước không khí.

Trần Ngưỡng nghĩ về chiếc đèn lồng, trong đầu hiện lên gương mặt của chị chủ trọ, thì chợt nghe lão Ngô “Ủa” một tiếng: “Thầy Tạ đâu không thấy?”

Bầu không khí ngay lập tức thay đổi.

Em gái mắt to nói một cách yếu ớt: “Thầy Tạ bị quái vật biến thành ông hại chết rồi.”

Lão Ngô sửng sốt: “Ta…… Ta biến thành quái vật?” Ông ta nhìn đám người Trần Ngưỡng xác nhận, vẻ mặt đầy sợ hãi nói, “Ta hại chết thầy Tạ? Sao ta không biết gì cả, chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Nguyên nhân khiến ông trở thành quái vật là……”

Châu Châu lạnh lùng mở đầu, Cát Phi trốn trong bóng tối đứng dậy, tự hắn thuật lại những gì đã xảy ra, rồi gục đầu xuống trông như rất xấu hổ không có mặt mũi gặp lão Ngô.

Sắc mặt Lão Ngô vô cùng khó coi, kiên quyết không chấp nhận lời xin lỗi của Cát Phi, giận không thể át tát hắn hai cái.

“Đây là giết người, còn là giết người hàng loạt, ta không chết là vì ta tốt số!”

Trần Ngưỡng nói thầm trong lòng, sợ không phải là tốt số, là con mèo đã cứu ông.

Lúc nó bị Cát Phi ép ăn cá, không hề có một chút mong muốn nào, cho nên nó cùng chủ nhân của con cá có tên đều sống sót bất chấp những việc kỳ lạ mà cả hai gặp phải.

Bất quá, đây chỉ là suy đoán của Trần Ngưỡng.

Bằng chứng chưa đủ nhiều, anh cũng chưa làm rõ được các bước.

Sau khi biết thầy Tạ chết ở trong phòng, lão Ngô không dám vào, muốn vào phòng người khác ở đỡ.

Phòng của con gái chắc chắn là không thể rồi.

Ngày thường Họa gia đã đứng cách lão Ngô ít nhất ba mét rồi, cho nên đừng có mơ anh ta cho đối phương vào phòng, Trần Ngưỡng cũng vậy.

Lão Ngô không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm tới Cát Phi người suýt đã hại chết ông ta, cũng may còn có Tiền Hán ở, có thể giảm bớt một chút bầu không khí giữa hai người.

.

Rạng sáng hơn 1 giờ, Hướng Đông lẻn vào nhà trọ cùng với Họa gia, thận trọng leo lên tầng hai.

Trần Ngưỡng ngồi ở trong phòng, không hề thấy buồn ngủ.

Trên bàn thắp một ngọn nến đã cháy hết một nửa, Trần Ngưỡng Nhìn chằm chằm ngọn lửa màu cam suy nghĩ vài chuyện, Hương Tử Mộ trở về lúc gần 10 giờ, lúc ấy anh gọi đối phương lại nói một ít chuyện đã xảy ra đêm nay.

Hương Tử Mộ nghe xong không nói gì liền về phòng.

Trần Ngưỡng thừa nhận mình có chút quan tâm đến con người và nhạc phổ của cô, cả hai đều làm anh đoán không ra.

Loại cảm giác này giống như khi anh nhìn thấy Triều Giản ở bến tàu.

Trần Ngưỡng quay sang phủ nhận bản thân, có sự khác biệt.

Vào thời điểm đó, mọi người theo thứ tự lên thuyền, Triều Giản đã từ chối sự giúp đỡ của Trương Duyên, nhưng lại chấp nhận sự tiếp cận của anh.

Anh là người kéo Triều Giản lên thuyền, cũng là người đỡ đối phương xuống thuyền.

Bây giờ nhìn lại, lúc đó Triều Giản thật sự đang bộc lộ cảm xúc.

Mà Hương Tử Mộ đến giờ vẫn chưa tiết lộ điều gì, cô như một cơn gió mang đến cho anh cảm giác không màu, không mùi, không thể hình dung, rồi lại như nhiều sắc nhiều vị.

Cũng không biết vì lý do nào đó, nhiệm vụ lần này làm Trần Ngưỡng lại nghĩ đến Hương Nguyệt trong bệnh viện phục hồi chức năng.

Bộ dáng mỉm cười của hộ sĩ trẻ đó làm anh nhớ mãi.

Độ cong của khóe miệng cứ như được điêu khắc ra ấy.

Trần Ngưỡng nước mắt nhìn thiếu niên trên giường, hô hấp của đối phương đều đều, đã ngủ thật say, anh thu hồi ánh mắt, duỗi ra một ngón trỏ xuyên qua ánh nến.

Xuyên qua xuyên lại ba năm lần, Trần Ngưỡng đứng dậy đi đến cạnh cửa, tập trung tinh thần chú ý động tĩnh, không biết tình huống bên kia của Hướng Đông và Họa gia thế nào rồi, chỉ mong có thể toàn thân mà lui.

.

Nhà trọ không có chút ánh sáng, bóng tối có thể làm tăng nỗi sợ hãi bên trong của một người lên một mức độ kinh hoàng.

Hướng Đông mò cầu thang lên lầu, hắn có loại cảm giác sẽ sờ trúng một bàn tay bất cứ lúc nào.

Họa gia đi ở phía sau, bước chân nhẹ hơn so với hắn.

Cả hai không nói gì cả dừng lại trong hành lang, chốc lát sau tiếp tục từ từ leo lên.

Hướng Đông leo một hồi, hơi thở chợt ngưng tụ
(nín thở), bọn họ muốn lên lầu hai.

Cầu thang có dài như vậy sao?

“Má nó, là quỷ đánh tường!” Hướng Đông cố ý hạ giọng, trong tiếng nói có thể nghe ra vừa hung vừa giận.

Giọng nói có chút thở gấp của Họa gia vang lên từ phía sau: “Tôi bật đèn pin điện thoại lên nhé.”

“Chờ đã.” Hướng Đông mắng khẽ, “Đừng bật.”

Lỡ như vừa mở máy, một gương mặt người be bét máu dán sát vào mặt bọn họ thì có đau tim mà chết.

Hướng Đông lau mặt: “Nghe ta, đừng quay đầu cũng đừng dừng lại, tiếp tục bò lên.”

Họa gia không chút do dự: “Được.”

Hướng Đông nâng bước, nghĩ thầm Họa gia có một ưu điểm khá tốt, sẽ không dài dòng hỏi này hỏi nọ, hắn tiếp tục leo lên được vài bậc thang, thì đột nhiên dừng lại.

Họa gia không hỏi Hướng Đông tại sao dừng lại, anh ta tự mình cũng dừng lại theo.

Trên cầu thang tối thui, hai tiếng hít thở bị khống chế rất nhẹ, nhịp tim hầu như không nhanh mấy, cũng giống như bình thường.

Sao một hoặc hai phút, Hướng Đông di chuyển, hắn như thể muốn tránh đi thứ gì đó trước mặt, chuyển bước chân của mình sang trái, dựa vào tường leo lên cầu thang.

Họa gia nghe thấy chuyển động của hắn, làm theo.

Khi Hướng Đông và Họa gia dừng lại, bọn họ đã đứng trên lầu hai, tầm nhìn bốn phía tối om.

Hướng Đông đứng một hồi, không nghe thấy tiếng động gì, các thương nhân đều đã ngủ, cả đám ngáy khò khè, có người còn nghiến răng nói mê sảng.

“Mẹ nó trời quá tối, ngươi bật điện thoại lên đi, cẩn thận một chút, nếu tình huống xấu chúng ta phải rút nhanh.” Hướng Đông thấp giọng nói.

Họa gia lần mò mở máy, giữa lối đi nhỏ lập tức sáng lên một vòng.

Điện thoại của Hướng tông đã hết pin từ lâu, nên hắn không mang theo làm gì, ném ở trong phòng, lần này phải dựa vào Họa gia.

Lầu hai cũng có sáu phòng, giống hệt như sân sau.

Bao gồm thứ tự số phòng.

Điều này tạo cho bọn họ một ảo giác kỳ lạ, bọn họ cứ như cũng đang ở trong căn phòng trên tầng hai.

“Có hai phòng có người ở.” Họa gia kiểm tra dấu vết trên cánh cửa bên cạnh.

Đáp án của Hướng Đông cũng giống Họa gia, chợt hắn ta vô tình phát hiện ra điều gì đó, gọi đối phương đi tới lối cầu thang.

Trên tường nơi đó khảm một vật.

Lúc nãy đi lên, bọn họ mò mẫm khắp nơi cũng không thấy thứ này.

Hướng Đông kêu Họa gia đưa điện thoại lại gần, hắn thì dán sát vào nhìn: “Chỉ có hai cái nhãn cầu, là thứ gì?”

Họa gia lắc đầu.

Hướng Đông chế giễu anh ta không chút thương tiếc: “Ngươi không phải là họa sĩ sao, sức tưởng tượng và tế bào nghệ thuật đâu?”

Họa gia nói: “Mất hết rồi.”

Giấc ngủ đều không được bảo đảm, anh ta chính là một người sắp chết, chỉ còn một hơi treo ở đó, còn nói tới cái gì sáng tác cái gì nghệ thuật.

Hướng Đông nhìn chằm chằm vào thứ đó, đột nhiên ma xui quỷ khiến dùng tay che lại hai cái nhãn cầu.

Trong nháy mắt đó, một luồng sáng trắng chiếu thẳng vào hắn.

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên một tiếng vang lớn, bầu trời đêm đen sấm sét ầm ầm vang dội.

Trời mưa.

Hướng Đông hãi hùng khiếp vía, chó má, chỉ là trời mưa mà thôi, thiếu chút nữa hù chết hắn.

Ở sân sau dưới lầu, Trần Ngưỡng cũng giật mình, anh đột nhiên xoay người, thiếu niên trên giường đã tỉnh.

“Bị tiếng sấm đánh thức à, trời mưa rất to.” Trần Ngưỡng nói, “Âm u cả đêm, sớm nên mưa.”

Triều Giản chống nạng xuống giường, Trần Ngưỡng sửng sốt: “ Cậu muốn đi toilet hả?”

“Không, lại đây, đừng đứng ở cửa.” Giọng Triều Giản hơi khàn vì vừa tỉnh ngủ, hình như còn có chứa thứ gì khác, gần như gấp gáp.

Trần Ngưỡng nhận ra có đều không ổn trong lời nói của  Triều Giản, anh nhanh chóng nhắm ngay mục tiêu, trận mưa này có vấn đề.

Triều Giản ngồi trên ghế, cầm chai nước uống hai hớp, chỉ vào giường: “Ngồi ở đó, đừng nhúc nhích, đừng nhìn xung quanh.”

Trần Ngưỡng ngồi ở mép giường, nghe thấy tiếng mưa rơi lách tách nện xuống mặt đất ở bên ngoài.

Mưa quá to, Trần Ngưỡng vừa nghĩ xong một giây trước, thì giây sau, từ ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Giống tiếng mèo kêu, cũng giống tiếng trẻ con khóc.

Trần Ngưỡng nổi một tầng da gà, anh đang muốn đi đến cửa sổ nhìn xem, thì bị nạng của Triều Giản chặn lại.

“Ngồi yên.” Triều Giản trừng mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên tơ máu đỏ au rất đáng sợ.

Hầu kết của Trần Ngưỡng lăn lên trượt xuống, bộ dáng hiện giờ của thiếu niên sao cứ như là chưa ngủ được một tí nào vậy? Hơi thở đều đều là y giả bộ?

Tiếng kêu khóc kinh hoàng liên tục vang lên, không biết có phải do ảo giác hay không, Trần Ngưỡng thế nhưng còn nghe thấy tiếng chuột kêu, tiếng cá sống bị ném vào  chảo rán giãy giụa.

Cùng với tiếng người kêu la thảm thiết.

Lộn xộn và hỗn loạn, Trần Ngưỡng không thể phân rõ thanh âm bên ngoài rốt cuộc là do thứ gì phát ra.

Tình hình bên ngoài ra sao.

Ánh nến leo lắt được một lúc, thì có gió ập đến kèm theo từng đợt khí nóng len lỏi qua các khe nứt bằng gỗ của cửa sổ và cửa phòng.

Trần Ngưỡng rất nhanh cảm thấy mình như đang ở phòng tắm hơi, mồ hôi nóng từ lưng chảy ra, anh đưa tay ra sau cách lớp quần áo sờ thử, đã hoàn toàn ướt đẫm ẩm.

Mùa hè oi bức hạ mưa to, mặt đất sẽ bốc lên khí nóng, nhưng không thể có nhiệt độ nóng tới như này được.

Nhãn cầu của Trần Ngưỡng co lại: “Nước mưa là nóng?”

“Nước sôi.” Triều Giản cau mày nhìn luồn khí nóng tràn vào qua khe cửa.

Mí mắt Trần Ngưỡng nhấp nháy.

Triều Giản xoa xoa thái dương phát đau của mình, hắn xoay ghế sang một bên, nửa người trên nằm trên lưng ghế, gối đầu lên cánh tay, đối mặt với Trần Ngưỡng đang nhíu mày.

“Khi trời mưa, trong phòng là một không gian khác, không thể mở cửa, cửa sổ cũng không được, nếu không sẽ mất đi cái chắn.”

Trần Ngưỡng niết ngón tay, giống như lúc ở bãi tắm.

“Nước mưa hạ xuống là nước sôi, đi ra ngoài sẽ bị bỏng chết, đều đóng hết cửa lại, cửa sổ cũng phải đóng!” Trần Ngưỡng đứng lên hét lớn.

Những căn phòng khác bị lũ chuột đã thông vài cái động đều im lặng, giống như chẳng ai nghe thấy được, không hề có tiếng đáp lại.

Trần Ngưỡng cho rằng nguyên nhân ở cái chắn
(kết giới), ngay sau đó anh liền nghe thấy tiếng la thảm thiết của lão Ngô.

Căn phòng này chặn hết những lời nhắc nhở của anh, lại không chặn tiếng la hét đau đớn của những người khác.

“Ahhhhh——”

“A a a!”

“Cứu mạng! Cứu mạng……”

Không chỉ lão Ngô, mà Tiền Hán và em gái mắt to cũng đang kêu la thảm thiết.

Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng hát thảm từ bọn họ, gân xanh hai bên trán nhảy lên thình thịch, bọn họ rốt cuộc đã mở cửa phòng hay là mở cửa sổ?

.

Nhà trọ tầng hai, hai hàng lông mày kiếm của Hướng Đông cau lại: “Sân sau có chuyện?”

Âm cuối còn văng vẫn trên đầu lưỡi, thì dưới lầu đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân do giày vải cọ xát vào đất.

Là goá phụ Chu!

Lúc này Hướng Đông mới phát hiện mình vẫn còn dùng tay che hai cái nhãn cầu nạm trên tường, hắn nhanh chóng bỏ tay xuống, hắn bay nhanh buông tay, khiêng Họa gia lên trốn vào một căn phòng trống.

Bây giờ chưa tới lúc phải rút lui.

Mưa tạnh.

Bên ngoài khu nhà trọ bị hơi chết chóc bao trùm.

Hướng Đông và Họa gia ở ngay sau cửa, nơi ẩn nấp của bọn họ không phải rất an toàn, nhưng ở đây bọn họ có thể cảm giác được tình hình bên ngoài cửa.

Góa phụ Chu không xuống lầu hay kiểm tra từng phòng, chị ta đang đứng nhìn cái gì đó, một mình lâm vào cảnh tượng nào đó không khác gì đang thất thần.

Hướng Đông nghi ngờ góa phụ Chu đang ở lối cầu thang, nhìn hai tròng mắt nạm ở trên tường.

“Chờ một chút, lát nữa khẳng định sẽ có phim hay.” Hướng Đông không phát ra tiếng nói.

Họa gia cứng đờ từ đầu đến chân, không thể dùng bình xịt khử trùng, anh ta sống một giây mà cứ như một năm, quả thật cảm thấy mình sống không bằng chết.

Không biết đã qua bao lâu, dưới lầu có tiếng gõ cửa, góa phụ Chu đi xuống lầu.

Có người vội vàng vào nhà trọ, được chị ta dẫn lên tầng  hai.

Sau đó một cánh cửa phòng mở ra và đóng lại bằng âm thanh thật khẽ.

Một lúc sau, Hướng Đông khẽ trao đổi ánh mắt với Họa gia, có vẻ góa phụ trẻ không còn ở hành lang nữa, chúng ta đi ra ngoài nhé? Đánh cuộc không?

Họa gia thận trọng mở cửa, dùng hành động trả lời Hướng Đông, phải đánh cược thôi, cho dù phải chết anh ta cũng không muốn chết trong cái góc nhỏ này, toàn thân đều là bụi bẩn.

Họa gia kéo cửa mở ra một cái khe hở, dẫn đầu rời khỏi phòng.

Hướng Đông không cao bằng Họa gia nhưng lại to khỏe hơn nhiều, khe cửa không đủ lớn nên hắn phải kéo rộng ra một chút, nín thở đi ra ngoài.

Lối đi nhỏ có một chút ánh sáng yếu ớt, phát ra từ phòng tương ứng với phòng của thầy Tạ ở sân sau.

Bên trong mơ có tiếng nói chuyện.

Hướng Đông ra hiệu cho Họa da lại gần, dựng lỗ tai lên nghe lén, mơ hồ nghe thấy gì mà“Vân lão gia” “Chu lão gia”.

Hai người đứng đầu của hai gia tộc lớn trong thị trấn tới đây tìm thương nhân làm gì?

Nghe cách nói chuyện có vẻ như là người quen cũ.

Nói chuyện kinh doanh?

Thu mua cá có tên, thu mua tuổi thọ?

Hướng Đông chăm chú nghe, hắn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, đến khi chân có chút tê dại, mới nghe thấy mấy chữ bay vào trong tai.

“Cá” “Nguyền rủa” “Một giáp tử(60 năm)” “Loạn Thạch Cốc”.

Trong phòng có tiếng ghế ngã xuống đất, lẫn với âm thanh giòn tan của tách trà bị dùng sức đập vỡ, một trận tranh chấp gay gắt từ nhóm người bên trong nổ ra.

Chỉ chốc lát, tất cả các âm thanh đều dừng lại một cách đột ngột.

Sau một trận yên lặng, Hướng Đông ngửi thấy mùi máu tươi.

Bên trong có người đã chết.

Thương lượng không được?

Đột nhiên bên trong có tiếng bước chân đến gần cửa, giống như là nhịp kép, dưới lầu cũng có tiến bước chân, Hướng Đông vội vàng cùng Họa gia nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai.

Người trước rơi xuống đất liền chạy, người sau rơi xuống đất chỉ có nước tàn (phế).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro