Chương 50 Họp chợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Tây Tây Đặc

Trần Ngưỡng không nói ra tên ai, cũng không nhìn những người đang có mặt, anh chỉ im lặng nhìn khu chợ náo nhiệt, khúc nhạc đệm này bị anh đẩy lên cao trào.

Phần còn lại là sân nhà của đương sự, đối phương sẽ tự mình đứng ra.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút, cái xác trên mặt đất đã lạnh dần đi, góc tường giống như một không gian nhỏ độc lập, có thứ gì đó đang âm thầm lên men và sắp nổ tung.

Trong bảy người ở đây, trạng thái tinh thần của Vương Tiểu Bội là tệ nhất, cô ta không chịu nổi nữa nên đã mở đầu phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

"Rốt cuộc là ai?"

Vương Tiểu Bội nhìn qua một lượt những người đang có mặt cũng không có kết quả, trên mặt kẻ giết người sẽ không viết mấy chữ như "Tôi là kẻ giết người" được, cô ta nhìn không ra nên quay đầu nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng.

"Chắc anh đoán nhầm rồi, không thể nào là người......"

Có một giọng nói vang lên cùng lúc với Vương Tiểu Bội.

"Là tôi."

Tiền Tần đứng ở ven tường, đôi môi mỏng lạnh lùng mở ra: "Tôi đã giết Khương Đại."

Trong nháy mắt đó, tiếng kinh hô cùng với tiếng hít vào đan xen nhau vang lên.

"Tại sao?" Vương Tiểu Bội há to miệng, ngây người nhìn thanh niên bên tường.

Tiền Tần không mở miệng.

Biểu tình của Vương Khoan Hữu nghiêm trọng lại suy tư, sau một lúc như đã nghĩ ra điều gì đó, thắt lưng hơi cong xuống của hắn tức khắc thẳng lên: "Khương Đại đều chết hết, thì sẽ không cần bái tổ nữa?"

"Có phải vậy không? Khương Nhân." Vương Khoan Hữu hỏi Tiền Tần, cũng hỏi Trần Ngưỡng.

Người sau đè lại khóe miệng, người trước cho Vương Khoan Hữu một đáp án: "Đúng vậy."

"Sơ hở trong quy tắc là để cho con người dùng." Tiền Tần nói.

Nghe thấy một câu như vậy làm Vương Khoan Hữu trong lúc nhất thời mất đi năng lực ngôn ngữ, hắn lui về phía sau nửa bước dựa vào tường, bên tai hồi tưởng lại hai câu người này từng nói "Tôi chỉ thích đơn giản hóa mọi vấn đề." "Nếu có nhiều cách để giải quyết một việc, tôi sẽ chọn cách hiệu quả nhất."

Hiệu quả nhất .........

Cơ mặt Vương Khoan Hữu khẽ run lên: "Hai người Khương Đại còn lại của thôn Lão Tập thì sao?"

Tiền Tần nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu, như kiểu muốn nói, "IQ của anh không thấp, sao lại hỏi một vấn đề như thế?"

[IQ ~ chỉ số thông minh]

Tất nhiên là chết hết rồi.

Vương Khoan Hữu dùng hai bàn tay mò vào các sợi tóc trên đầu của mình, làm ra một tư thế hỗn loạn, thậm chí có chút tư thái không biết phải làm sao.

"Giết người á......" Trần Tây Song giống như cừu non bước nhầm vào bầy sói, choáng váng, "Ở nơi này có thể tùy tiện giết người á?"

Không ai trả lời hắn.

Ngón tay gõ nạng của Trần Ngưỡng cuộn lên, lúc ấy ở trong từ đường, con quỷ kia dẫn đường cho anh đi mở ngăn tủ, làm anh phát hiện các thanh tre tương ứng với mỗi một loại hàng hóa, từ đó suy ra các bước đi của việc bái tổ.

Khi đó Trần Ngưỡng cho rằng mục đích của con quỷ kia làm như vậy chỉ có một.

Đối phương đang nói cho anh biết, tổng số tiền bán đồ của ba ngày có thể đạt tiêu chuẩn hay không, mấu chốt là nằm ở chuyện bái tổ.

Cho nên phải tìm ra biện pháp tránh đi việc bái tổ.

Chỉ cần không bán đi tài sản của dòng tộc mà Khương Đại rút trúng, thì sẽ không có người phải chết vì việc bái tổ nữa.

Người còn sống càng nhiều, thì số tiền bình quân đầu người sẽ không tăng lên mức quá cao, bọn họ cũng sẽ dễ dàng đạt được tổng số tiền mà thôn trưởng yêu cầu.

Trần Ngưỡng không nghĩ tới mình phân tích suy đoán nhiều như thế, lại chỉ đang đảo quanh ở bên ngoài chân tướng, mục đích chân chính của con quỷ kia muốn nói cho anh biết là ......

Lỗ hổng phá vỡ tử cục của việc bái tổ ở nơi nào.

Chỉ cần giết sạch Khương Đại là được.

Tất cả Khương Đại, toàn bộ giết hết là xong chuyện.

Trần Ngưỡng nhắm mắt lại.

"Anh điên rồi đi!"

Vương Tiểu Bội đã rút khỏi trạng thái bàng hoàng, dùng giọng chói tai hét vào mặt Tiền Tần: "Lúc sáng khi chuẩn bị ra bày quán, chúng ta đã tính qua số tiền bình quân của mỗi đầu người rồi, số tiền đã tăng lên rất nhiều so với ngày hôm qua, bây giờ anh lại giết thêm ba người, bộ anh không biết là không thể thiếu người nữa hay sao?"

Cảm xúc của Tiền Tần không bị cô nàng dẫn dắt, hắn vẫn dùng khuôn mặt đờ ra của mình nói: "Lỗ hổng chỉ có một cái duy nhất."

"Hiện tại động thủ cùng sau khi dẹp quán động thủ, không có gì khác biệt."

Vương Tiểu Bội hét khàn cả giọng: "Tất nhiên là có sự khác biệt rồi!"

"Buổi tối sau khi thu quán, đầu tiên là sẽ điếm nhân số tính bình quân đầu người, sau đó mới đi bái tổ, đợi đến lúc đó, trước khi Khương Đại tiến vào từ đường anh động thủ giết hết một lượt không được hả?"

"Không thể đợi đến khi chúng ta đều được tính là đã kiếm đủ số tiền bình quân đầu người rồi mới giết nhóm bọn họ ư? Chính anh muốn tìm chết tại sao còn muốn hại tôi?!"

"Tại sao vậy hả! Tôi từng đắc tội anh hay gì? Hả!" Vương Tiểu Bội khóc lóc cầm hòn đất chọi về phía Tiền Tần.

Tiền Tần phủi đi đất vụn dính trên quần áo: "Cô vẫn luôn không làm rõ ràng quy tắc của nhiệm vụ đúng không?"

Khuôn mặt méo mó của Vương Tiểu Bội ngưng trệ, cô ta bối rối nhìn mọi người.

"Đến lúc đó giết bọn họ, còn sẽ phải tính lại một lần, 1500 đồng bị phân chia lên đầu nhóm người sống còn lại, toàn bộ số người sống còn lại đó đều phải vượt qua số tiền bình quân đầu người mới được tính ra kia, mới coi như hoàn thành nhiệm vụ." Vương Khoan Hữu nói.

Vương Tiểu Bội lập tức ngã phịch xuống đất.

Tiền Tần rời đi vì không rảnh đợi thêm ở đây nữa.

Cậu ta không hề mặc cảm thấy tội lỗi hay hoảng sợ vì đã giết người, cũng không muốn dùng danh hiệu "Ân nhân cứu mạng" để tìm mọi người đòi một tiếng cảm ơn, mà lại chỉ như gặp phải một cái bẫy tư duy trong quá trình tính toán một bài toán học, hiện tại bị cậu ta phát hiện rồi, cũng đã tránh đi được bằng một cách hoàn hảo nhất.

Câu hỏi này đã được giải đáp.

Còn lại một câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi quan trọng nhất.

Vương Khoan Hữu do dự vài lần muốn kêu Tiền Tần lại, cuối cùng vẫn không hô ra tiếng.

Tiền Tần kiếm được ít nhất 200 đồng trở lên.

Cậu ta đang ở trong khu vực an toàn.

Vậy nên ý nghĩ ​​của cậu ta là, sớm một chút giết chết Khương Đại phá vỡ cục diện của việc bái tổ, thời gian còn lại cậu ta có thể chuyên tâm kiếm tiền.

Vương Khoan Hữu bóp sống mũi: "Mọi người quay lại quầy hàng của mình đi."

Trần Ngưỡng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, không biết tại sao anh vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, anh rũ mắt quan sát vết siết trên cổ của Lưu Thuận, trong đầu cũng nghĩ đến dấu vết trên cổ của Trương Quảng Vinh.

Tiền Tần dùng cái gì để siết chết bọn họ?

Sau khi so sánh cẩn thận hai dấu vết, hình như có chút khác biệt......

"Tôi có tham dự."

Tiếng nói trầm tĩnh của nữ sinh đột ngột vang lên.

Động tác vịn tường đứng dậy của Vương Tiểu Bội dừng lại, trợn to mắt nhìn vào Tiểu Tương: "Cô tham dự cái gì cơ?"

Trần Tây Song cũng ngu người luôn.

Tại sao Tiểu Tương cũng có liên quan trong chuyện này?

Bàn tay Tiểu Tương đặt ở trong túi áo khoác giật giật, giữa các ngón tay của cô không có gì cả.

Một nùi dây thép lúc trước không còn nữa.

Tình hình thực tế đêm qua là, Tiểu Tương nghe thấy điều gì đó bất thường bên ngoài khi đang đợi Vương Tiểu Bội, thật ra đó là tiếng kêu cứu Trương Quảng Vinh phát ra từ cổ họng khi bị siết cổ.

Tiểu Tương lập tức đi vài bước ra ngoài nhà xí, thì nhìn thấy Tiền Tần đang gây án, hai người bọn họ liếc nhau một cái, một người trở về nhà xí, một người tiếp tục giết người.

Sau đó Tiểu Tương nói chuyện với Vương Tiểu Bội, để kéo dài thời gian yểm hộ {bao che} cho Tiền Tần.

Đợi tới lúc các cô đi ra ngoài thì tất nhiên chỉ nhìn đến thi thể của Trương Quảng Vinh, cả hai đành kéo xác ông ta về chỗ ở, chứ làm gì có sức mà nâng.

Đây là lần thứ tư Tiểu Tương làm nhiệm vụ, cô đã quen thuộc với quy tắc trong thế giới này, thông qua hành động của Tiền Tần cô không cần tốn nhiều công sức là đã có thể đoán được việc này liên quan tới bái tổ.

Nghĩ theo hướng đó, ý định của Tiền Tần bị cô phát hiện.

Về cái chết của Lưu Thuận, Tiểu Tương đã giúp Tiền Tần canh chừng, cô cũng là người cung cấp công cụ gây án.

Vốn dĩ Tiền Tần còn muốn dùng dây điện siết, nhưng khi lúc hắn tới quên lấy chiếc ba lô lớn theo, nên lâm thời chuyển sang dùng dây thép.

Dây thép được quấn thành mấy vòng quanh cổ Lưu Thuận rồi mới siết chặt lại, cho nên nhìn không kỷ thì độ rộng của vết hằn không có gì khác biệt.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, Tiểu Tương và Tiền Tần chưa từng nói với nhau một câu nào, cả hai chỉ trao đổi bằng ánh mắt rồi ngầm hiểu với nhau.

Bọn họ không chắc tất cả mọi người đều sẽ đồng ý cách làm này, cho nên càng ít người biết thì càng tốt, nếu không một khi ý kiến bất đồng, Khương Đại sẽ phát giác được.

Đây là lý do tại sao Tiền Tần không trực tiếp dùng dao phay, mà lại ngụy trang thành quỷ để giết người.

Tiểu Tương không giải thích sự giấu giếm và phối hợp của mình, đối với cô mà nói, sau khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, rất nhiều chuyện không thể làm đều phải làm.

Mục đích duy nhất của cô là sống sót trở về, sống đến cùng, cởi bỏ tấm thẻ nhận dạng kia.

Đây là tính niệm của cô, trước nay chưa từng nhạt đi.

Vương Tiểu Bội thấy Tiểu Tương muốn rời đi, cô ta mạnh mẽ kéo lấy quần áo của đối phương.

"Cô tham gia khi nào? Tối hôm qua hay là lần này?"

Tiểu Tương: "Đều có."

Vương Tiểu Bội ngơ ngác, dùng cái tay rảnh còn lại chỉ vào Trần Ngưỡng: "Tối hôm qua lúc anh ta hỏi cô, tôi còn cảm thấy anh ta như đang thẩm vấn phạm nhân, không tôn trọng người khác..... Là tôi! Không ngừng lần này đến lần khác nói chuyện thay cô, hoá ra tôi chỉ là một con nhỏ ngu ngốc!"

"Chúng ta không phải là bạn sao, vì sao ngay cả tôi mà cô cũng gạt, cô có thể nói cho tôi kia mà, tôi cũng sẽ giúp cô?"

Sự tức giận của Vương Tiểu Bội chuyển thành hoảng sợ, trong đội chỉ còn lại hai cô gái, cô ta đã luôn đơn phương nghĩ rằng bọn họ phải nương tựa vào nhau.

Thế mà bây giờ Tiểu Tương lại cùng một người đàn ông khác âm thầm cấu kết với nhau, cả hai trở thành người trên một mặt trận, không có cô ta.

Quần áo của Tiểu Tương bị nắm đến sắp bung chỉ, cô cố gắng gạt tay của Vương Tiểu Bội ra, đối phương lại càng nắm chặt hơn, bộ dạng cứ như một người vợ sắp bị chồng bỏ rơi.

Với tính cách của Vương Tiểu Bội, để cho cô ta biết, thì chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người biết.

Tiểu Tương sao có thể nói chuyện này cho cô ta biết được.

Vương Tiểu Bội còn muốn náo loạn, Tiểu Tương rốt cuộc lộ ra cảm xúc phiền chán.

"Một vừa hai phải thôi, Khương Miêu."

Sắc mặt Vương Tiểu Bội trắng bệch, Tiểu Tương nhân cơ hội kéo quần áo của mình ra khỏi tay cô, không quay đầu lại đi thẳng vào chợ.

"Chờ... chờ tôi với!" Vương Tiểu Bội hốt hoảng đuổi theo.

Cô ta đã quen hành động theo nhóm, không thể ở một mình được, Tiểu Tương chính là trụ cột tinh thần của cô ta.

Tiểu Tương vừa đi xa đã quay lại, đi từng bước đến trước mặt Trần Ngưỡng mới dừng: "Tôi muốn biết anh phát hiện ra sơ hở của tôi lúc nào?"

"Không phát hiện." Trần Ngưỡng nói, "Chỉ cảm thấy có chút không hợp lý."

Đặc biệt là sau khi xác định cái chết của Khương Đại là do con người tạo ra.

Đã là do con người tạo ra, thì nhất định sẽ phát ra tiếng động.

Siết chết một người đàn ông trưởng thành luôn có tâm lý đề phòng không dễ dàng như vậy, cho dù đó là một người đồng giới làm, thì cũng cần tốn một chút thời gian.

Mà Tiểu Tương, với tư cách là người có kinh nghiệm phong phú nhất trong đám người bọn họ, hơn nửa đêm ra ngoài đi vệ sinh, tất sẽ rất cẩn thận, có lẽ vị trí đứng không ở trong nhà vệ sinh, mà là ở bên cạnh cửa, để thuận tiện tùy thời làm ra hành động khi có tình huống khẩn cấp xảy ra.

Vậy thì tại sao cô lại nói bản thân chẳng phát hiện một chút dị thường gì.

Sau khi nghe câu trả lời của Trần Ngưỡng, Tiểu Tương không hỏi nữa, cô quay sang nhìn vào Vương Khoan Hữu nói: "Cuốn nhật ký của anh có thể đưa cho tôi giữ không?"

Vương Khoan Hữu không kịp phản ứng.

Tiểu Tương nói: "Tôi nghĩ tôi và anh ta đều sẽ sống đến cuối cùng."

"Nhưng mà, mức độ hứng thú và coi trọng cuốn nhật ký thì tôi so với anh ta cao hơn rất nhiều."

Vương Khoan Hữu đánh giá lại một lần nữa nữ sinh đã học đại học năm tư trước mắt này, tiền bối. Cô gái có một khuôn mặt bình thường không có gì khác biệt, nhưng trong ánh mắt lại có thứ ánh sáng bất diệt.

Mục tiêu rõ ràng, luôn một đường xông thẳng về phía trước.

Sẽ không có bất luận kẻ nào hay bất luận thứ gì, có thể ngăn lại bước chân không ngừng tiến về phía trước của cô gái này.

"Vẫn cứ để ở chỗ của Khương Nhân đi." Vương Khoan Hữu nói.

Tiểu Tương đối quyết định của hắn không làm đánh giá, cũng không tỏ ra thất vọng hay không hài lòng, cô chỉ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Trần Ngưỡng thực sự muốn trả lại chiếc ba lô cùng cuốn nhật ký về nguyên chủ, suy nghĩ tiêu cực của đối phương vẫn bất biến làm anh có chút khó hiểu.

"Tôi biết tử cục của việc bái tổ đã phá, việc chúng ta phải làm bây giờ là kiếm nhiều tiền hơn, càng nhiều càng tốt."

Vương Khoan Hữu nhìn ra suy nghĩ của Trần Ngưỡng, dùng vẻ mặt không thoải mái nói nhỏ một câu.

"Buổi sáng còn có 14 người ở quầy hàng, nhưng bây giờ chỉ có 11 người."

Trần Tây Song ấn máy tính trong điện thoại di động, đầu lưỡi hắn như bị thắt lại đọc một dãy số trên đó: "Số tiền bình quân của mỗi người phải kiếm hiện tại là.... hơn 136 đồng."

Quá nhiều, số tiền tăng lên quá nhanh.

Vương Tiểu Bội không khóc cũng không la hét, đôi mắt chứa đầy nước mắt, như người mất hồn.

"Tiêu rồi, Tiêu rồi tiêu rồi......" Trần Tây Song không ngừng nói hai chữ đó.

Trần Ngưỡng nói: "Có thể nhờ những người có quầy hàng ở gần hỗ trợ giới thiệu nguồn khách."

"Làm vậy có bị tính vi phạm quy tắc không?"

Trần Ngưỡng lắc đầu: "Tôi thử rồi."

Đôi mắt Vương Tiểu Bội trong mắt nháy mắt đã thanh minh trở lại, nhưng vài giây sau lại ngã về bóng tối.

Đối diện với cô ta là Lý Bình, sau khi đối phương chết vị trí bày quán đã để trống.

Gần đó có hai người Khương Nhân của thôn Lão Tập, nhưng bọn họ sẽ giúp cô ta ư ? Không có khả năng.

Đã đến lúc này, mọi người đều hận không thể giữ lại mỗi một thôn dân đi ngang qua quầy hàng của mình, làm gì có ai sẽ giới thiệu khách đến quầy hàng khác kia chứ.

Làm như vậy chẳng khác gì vì người khác, còn bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Không phải một kẻ ngốc, thì sẽ chẳng có ai sinh nông nổi để làm như vậy cả.

Trần Tây Song và Vương Tiểu Bội nghĩ đến cùng một việc, khuôn mặt hai người lại biến thành 'mình là người sắp chết'

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn thiếu niên chống nạng luôn không nói chuyện, cũng chưa từng rời khỏi Trần Ngưỡng kia.

Vị này sẽ.

Cậu ta sẽ giúp Trần Ngưỡng.

.

Trần Tây Song đi tìm Tiền Tần, bọn họ cách nhau không xa, hắn muốn tìm đối phương trợ giúp.

Mặc dù hy vọng rất xa vời, hắn cũng muốn thử xem, không thể dễ dàng từ bỏ như thế được.

Vương Khoan Hữu nói lời tạm biệt với Trần Ngưỡng, tiếp theo là Tiểu Tương và Vương Tiểu Bội.

Đám người bọn họ sẽ không tiếp tục tụ họp trước khi dọn quán.

Tiền đề là sẽ không có ai chết nữa.

Trần Ngưỡng kéo Triều Giản đi về phía quầy hàng của bọn họ, giống như có cảm ứng, anh xoay người nhìn về hướng góc tường, quả nhiên thi thể Lưu Thuận đã biến mất.

Tối hôm qua bốn người bọn họ trở về đối mặt với cái chết của Trương Quảng Vinh, mỗi người đều có điểm chú ý khác nhau.

Thân là một trong những người Khương Đại, Lưu Thuận không có khả năng một chút cảnh giác cũng không có.

Kết quả vẫn là không phòng được.

Trần Ngưỡng thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước đi, dưới bối cảnh sinh tồn như vậy, thời điểm tự bảo vệ mình đều khó khăn, đối với những chuyện mà người khác gặp phải anh cũng đành bất lực.

Dư quang bắt được bóng dáng Tiền Tần đang bán đồ, bước chân Trần Ngưỡng hơi khựng lại, anh nhìn đối phương, nghĩ tới Văn Thanh.

Không biết liệu hai người này có khả năng sẽ xuất hiện trong cùng một nhiệm vụ hay không ha.

Khi gặp nhau không biết sẽ có loại phản ứng hóa học nào xảy ra nữa.

.

Lại chết thêm ba người Khương Đại, thôn trưởng vẫn như cũ không nói gì, chỉ lấy hàng hóa của ba bọn họ phân chia cho những người khác.

Khi hàng hóa chuyển đến chỗ Trần Ngưỡng, anh quan sát biểu tình của ông, rồi hỏi: "Thôn trưởng, đêm nay sau khi dẹp quán xong có cần đi bái tổ nữa không?"

Ông cụ nhả khói, khóe miệng nhợt nhạt hơi cong lên trên một chút, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Độ cong đó đã làm lộ tâm tư của ông.

Có vẻ như ông cụ đã đoán ra các bước của việc bái tổ từ lâu rồi, chỉ là ông không thể tiết lộ một chữ ra bên ngoài mà thôi.

Năm ngoái không ai phát hiện ra sơ hở này, sau ba đợt bái tổ, ước chừng có rất nhiều người đã bán đi tài sản của dòng tộc, cuối cùng lấy thất bại kết thúc.

Năm nay bị nhóm người bọn họ phát hiện ra.

Trong lòng ông cụ rất vui vẻ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ kiếm đủ tổng số tiền 1500 đồng nữa là được, thắng lợi đã trong tầm nhìn rồi.

"Khương Đại đều đã chết, vậy ai sẽ tới bái tổ?"

Thôn trưởng gõ điếu thuốc trên tay vào mép sạp, nói: "Đặt cái lọ lên đi, đừng làm vỡ."

Trần Ngưỡng đặt cái lọ vào trong: "Buổi tối phải làm thế nào?"

"Cứ tới giờ thì dẹp quán như thường lệ." Thôn trưởng nói, "Kiểm kê hàng hóa là một công việc lớn, càng về sau càng có nhiều người không trung thực."

Trần Ngưỡng hỏi: "Kiểm kê xong thì sao?"

"Kiểm kê xong thì nhìn nhân số tính bình quân đầu người, dựa theo đó mà tính......"

Trần Ngưỡng tiếp tục hỏi: "Chúng tôi có thể rời đi rồi đúng không?"

"Đi cái gì mà đi!" Thôn trưởng trừng anh, "8 giờ tối nay vốn dĩ phải bái tổ, như thường lệ làm nửa tiếng, bái xong rồi lại tính bình quân đầu người thêm một lần nữa, bây giờ bái không được, thì vẫn phải làm theo quy trình."

"......"

Nghĩa là, thời hạn cuối của nhiệm vụ là sau khi bái tổ xong.

Mặc kệ có thể bái tổ hay không, đều phải đợi đến 8 giờ rưỡi tính bình quân đầu người, hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời đi.

Quy tắc này thoạt nhìn có vẻ đơn giản và cực kỳ thân thiện, nhưng trên thực tế, nó tàn bạo hơn nhiều so với quy tắc ở nhà ga.

Nếu như một người kiếm được rất nhiều tiền, còn những người khác đều kiếm không đủ, thì người kiếm được nhiều tiền hơn kia vẫn sẽ chết.

Trừ khi người đó có thể một mình kiếm đủ 1500 đồng.

Cuối cùng chỉ còn có một mình, cũng có thể sống sót.

Nhưng điều đó là không thể, thứ bọn họ bán đều là đồ dùng sinh hoạt, hơn nữa chỉ bán trong vòng ba ngày, căn bản không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Quy tắc này quá hố cha, nó không tính số lượng người cộng lại với nhau, mà là dùng 1500 chia đều cho số người sống sót, rồi bắt mỗi người phải vượt qua mức trung bình.

Chết một người thì tính lại một lần nữa.

Đây là loại nhiệm vụ tập thể, chỉ nghĩ đến việc bản thân phải kiếm thật nhiều tiền là không được, phải có tinh thần mình trước phú thì dẫn dắt người sau giàu.

Nhưng quầy hàng của mọi người không gần nhau, đều ở xa nên không giúp được gì cho nhau.

Thật sự là hố cha mà.

Trong lòng Trần Ngưỡng rất thực không kiên định, anh sắp xếp hàng hóa trên quầy hàng, nặn ra gương mặt tươi cười chào hỏi người đi đường qua lại.

"Chị ơi, chị có muốn nhìn bình ngâm dưa chua không?"

"Ông ơi, có muốn mua một cái rổ tre không?"

"......"

.

Giữa trưa Trần Ngưỡng không rời khỏi quầy hàng, anh đang ngồi trên băng ghế gặm bánh mì.

Vừa lạnh vừa cứng, cực kì khó nuốt.

Anh tự nghĩ trong lòng, có cái để ăn so với chịu đói thì đã tốt lắm rồi, thời xưa lúc nạn đói đều phải gặm vỏ cây uống nước bùn, anh bây giờ tốt xấu gì cũng có cái bánh thật mà ăn.

Trần Ngưỡng nghĩ theo cách này, chiếc bánh trong miệng anh cũng trở nên thơm phức.

"Vừa ăn vừa khóc à?"

Trần Ngưỡng ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói vang lên trước quầy hàng, đôi mắt anh ướt nước nhìn thiếu niên, nói: "Nước mắt sinh lý, bánh cứng quá nên cộm họng."

Anh không đứng lên, cứ như vậy nhìn mái tóc ngắn màu hạt dẻ của thiếu niên, cảm thấy nó rất mượt.

"Cậu không trông coi quầy hàng của bản thân, tới chỗ tôi làm gì?"

Triều Giản nói: "Đưa bánh cho tôi."

Trần Ngưỡng nhai bánh trong miệng, đôi mắt nhìn hắn: "Bánh của cậu đâu?"

"Ăn hết rồi."

Trần Ngưỡng làm ra động tác khó nuốt, chậm rãi nuốt xuống phần bánh trong miệng: "Còn có trứng gà đâu?"

"Không muốn ăn trứng gà."

Triều Giản dùng một tay chống nạng, một tay vói vào túi áo thể thao, lấy ra một quả trứng gà ném vào lòng anh: "Trứng cho anh, đổi bánh."

Trần Ngưỡng không nói hai lời đã đưa cho hắn một nửa chiếc bánh, đổi lấy một quả trứng gà.

"Trước mắt tôi đã kiếm được 200 đồng rồi."

Trần Ngưỡng nhường băng ghế cho thiếu niên ngồi, còn anh thì dựa vào sạp lột vỏ trứng: "Dựa theo xu thế này, trước lúc dẹp quán, nói không chừng thật có thể đạt tới số tiền mà cậu nói."

"Đừng nghĩ đến những thứ khác, anh cứ lo bán đồ của mình là được." Triều Giản cắn một miếng bánh, cụp mắt xuống chậm rãi nhai.

Trần Ngưỡng ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, cau mày, thời tiết tốt trong thế giới nhiệm vụ thường sẽ đi kèm với tinh phong huyết vũ, không phải dấu hiệu tốt, anh ném vỏ trứng xuống đất, hỏi thiếu niên: "Cậu có sợ không?"

Đây quả thật là một câu hỏi vô nghĩa, Trần Ngưỡng quyết định coi như không có chuyện gì xảy ra, thiếu niên lại nói với anh: "Tôi cũng giống như anh, chỉ có một cái mạng."

Ngụ ý là nói bản thân hắn cũng biết sợ.

Trần Ngưỡng thình lình cúi người kề sát lại, thiếu niên lập tức ngửa đầu kéo dài khoảng cách với anh, cau mày.

"Tránh xa tôi ra." Hắn nói.

Trần Ngưỡng ngồi xuống quầy hàng, hai chân buông thõng: "Cậu sợ mà tôi chẳng thấy có chút gợn sóng nào luôn ấy, người trần mắt thịt đều nhận không ra."

Triều Giản dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: "Không thể nhận ra và không tồn tại là hai khái niệm."

"Lý lẽ là như vậy." Trần Ngưỡng nói, "Nhưng có đôi khi tôi cảm thấy cậu không giống người bình thường, còn có lúc cảm giác cậu không phải con người, đôi khi lại phát hiện cậu là một người thường."

"Kén ăn, tức giận khi rời giường, không nghe lời khuyên,
biệt nữu{không được tự nhiên}, không muốn bị người ta nói vẫn còn là một đứa trẻ, sợ gặp ác mộng......"

Bỗng nhiên Trần Ngưỡng bị một trận hàn khí đâm trúng, tiếng nói của anh đột nhiên dừng lại, chống lại đôi mắt đen sâu của thiếu niên, anh ho khan vài tiếng.

"Đừng hiểu lầm, tôi không phải nói cậu chỉ có khuyết điểm, ưu điểm cũng có, rất nhiều là đằng khác, bất quá chúng nó làm cho cậu không quá giống người thường mà thôi, vẫn là khuyết điểm của cậu trông có vẻ đáng yêu."

Triều Giản không rên một tiếng chỉ nhìn anh.

Trần Ngưỡng bị hắn nhìn như vậy có chút sợ hãi, trứng gà đều ăn không vô nữa: "Buổi trưa uống thuốc chưa?"

Con ngươi tối sâu của Triều Giản hơi chuyển động.

Trần Ngưỡng không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi bắt gặp sự thay đổi nhỏ này, anh đứng từ góc độ của một người anh trai lớn hơn đối phương 6 tuổi, dùng lời thấm thía nói: "Uống thuốc đúng giờ không chắc sẽ tốt lên được, nhưng không chịu uống thuốc, thì nhất định sẽ không thể tốt lên."

"Uống rồi." Triều Giản không kiên nhẫn nói, "Dài dòng."

Trần Ngưỡng cắn một ngụm trứng gà, anh vỗ rớt lòng đỏ trứng gà rơi xuống trước người, nói: "Tôi đều sắp quên mất cậu là người không có hộ khẩu rồi đó."

"Cũng không biết trừ cậu ra, còn có người không có hộ khẩu giống cậu không nữa."

Trần Ngưỡng không chút mong đợi vị này sẽ cùng anh thảo luận, anh tự lầm bầm lầu bầu nói: "Loại bug này chính là một quả bom hẹn giờ."

Triều Giản trầm mặc ăn bánh mì, nghe thế không cẩn thận mắc nghẹn.

"Khụ." Hắn ho khan một tiếng, vẻ mặt ủ rũ khó chịu, khí tức áp lực quanh người rất thấp.

Trần Ngưỡng hỏi sao thế, nhưng không nhận được phản hồi.

"Cậu chờ ở đây, tôi đi tìm nước cho cậu uống." Trần Ngưỡng từ trên quầy hàng trượt xuống.

"Không cần."

Cổ họng của Triều Giản di chuyển lên xuống vài lần, rồi tiếp tục ăn bánh.

Trần Ngưỡng lắc đầu thở dài, càng ở chung lâu, anh càng có thể cảm nhận được sự ương ngạnh của người này.

Hướng Đông nói vị này cuồng bạo cố chấp.

Cuồng bạo thì anh thấy rồi, về phương diện cố chấp thì......

[*cuồng bạo* tàn bạo đến mức như điên cuồng.]

Trần Ngưỡng đang cân nhắc, bỗng một bóng người mảnh khảnh chạy vào trong tầm mắt của anh.

Là Trần Tây Song.

Hắn loạng choạng băng qua chợ, va vào cái này cái kia, thất tha thất thểu, bước chân lảo đảo, vẻ mặt hoảng loạn bất lực, cứ như thể có một nhóm người đang ở phía sau đuổi theo hắn.

Phản ứng đầu tiên của Trần Ngưỡng là, đứa nhỏ này lại bị quỷ bám vào người rồi.

Vào thời điểm này của năm đó, Khương Nhân chưa từng chịu qua trận đuổi đánh lớn như vậy.

[ý câu trên là, mấy lần Khương Nhân bị uy hiếp hay ức hiếp thì số người không thể so với lần này.]

Trần Ngưỡng hô to: "Khương Nhân!"

Tiếng ồn ào trong khu chợ chợt im bặt trong giây lát, rồi lại tiếp tục trở về như bình thường.

Trần Tây Song chạy đến trước quầy hàng của Trần Ngưỡng, còn mang theo một mùi tanh, trên quần áo còn dính một ít lông vịt.

Hắn chạy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt đỏ như máu, tựa như không quen biết Trần Ngưỡng.

Quả nhiên bị quỷ bám vào.

Trần Ngưỡng nhớ rõ trong chợ có chỗ thu gom lông vịt, chẳng lẽ năm đó Khương Nhân không cẩn thận ngã vào trong bao đựng lông vịt?

Hay là ai đó đã lấy một ít rồi ném vào người hắn?

Trần Ngưỡng nhìn theo bóng lưng của Trần Tây Song hỏi cộng sự của mình: "Phải làm sao bây giờ?"

Triều Giản nghiêng đầu nhìn lướt qua: "Một lát nữa sẽ dừng lại."

Mới đầu Trần Ngưỡng còn không hiểu ý của Triều Giản, nhưng anh nhanh chóng phát hiện phương hướng Trần Tây Song đi tới là cây cầu kia.

Khương Nhân chết ở trên cầu.

Trần Tây Song sẽ dừng lại ở đó.

Đầu cầu bên kia cũng là một cái chợ, hai bên nối liền với nhau, những chiếc đèn lồng đỏ được giăng từ thôn Lão Tập sang thôn nọ.

Nói rõ cái chết của Khương Nhân năm đó, bọn họ cũng có tham dự.

Hiện tại kẻ hành hung và người vây xem đều ở đây, bất luận là dùng hình thức quỷ hồn, hay là ở dạng người sống, một người cũng không thiếu, bọn họ đều không thể thoát khỏi chú oán của Khương Nhân.

.

Khi Trần Tây Song khôi phục ý thức, hắn phát hiện mình đang nằm sấp trên cầu, cả người rất đau, chỗ nào cũng đau.

Giống như bị va đập bởi rất nhiều thứ.

Trần Tây Song lấy điện thoại ra bật camera trước, khi nhìn thấy mình trong ống kính, hắn kinh hãi không nói nên lời.

Hắn bị biến dạng rồi!

Từng mảng bầm tím lớn nhỏ phủ kín mặt, đôi mắt đỏ hoe khiến hắn có thể chảy hai hàng huyết lệ bất cứ lúc nào.

Quả thật giống y chang oan hồn chết thảm.

Bên tai hắn còn có rất nhiều âm thanh, rất nhiều người đang mắng, quái vật, đi chết đi, đồ ghê tởm.

"Ahhhhhhhhh--" Trần Tây Song nổi điên thét to chạy xuống cầu, một đường thẳng đến chỗ Trần Ngưỡng.

Cho dù Trần Ngưỡng có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Trần Tây Song như vậy, cũng bị dọa cho hoảng sợ.

Tuy Trần Ngưỡng nhìn không thấy cậu ta bị va đập bởi thứ gì, nhưng trông có vẻ như rất thảm thì phải.

Trần Tây Song rất muốn nhào vào lòng Trần Ngưỡng cầu an ủi, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi, mỹ nhân chống nạng ở đây, ngay cả tay hắn cũng không dám kéo nữa là.

"Trời ơi khủng bố quá đi, tôi cứ tưởng tôi chết rồi."

Trần Tây Song rùng mình thút thít: "Âu anh chạm vào tôi thử cái coi, xem xem còn nóng hong?"

Hắn bị dọa cho ngu người, hoài nghi nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của mình chỉ là ảo giác.

Trần Ngưỡng chạm vào tay cậu ta: "Còn ấm, chưa chết."

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi......" Trần Tây Song khóc nói, "Tôi còn sống là được rồi."

Trần Ngưỡng đưa giấy vệ sinh trong túi của mình cho cậu ta: "Cậu rời khỏi quầy hàng của mình?"

"Hả, ừa." Trần Tây Song cầm tờ giấy vệ sinh thô ráp lau nước mắt, khi chạm vào vết thương trên mặt, hắn đau đến mức la to, hoàn toàn không kìm được nước mắt, "Tôi muốn tới tìm anh, nhưng không biết tại sao...... Đi được nửa đường lại ngã vào trong bao đựng lông vịt, cái bao đó rất lớn, rất tanh, còn hại tôi ăn một họng lông vịt nữa."

Trần Tây Song nói xong cảm thấy mùi vị kia vẫn còn ở trong miệng mình, hắn phi phi vài cái, quay đầu đi nôn khan.

Trần Ngưỡng nhìn người nhà họ Trần thảm thành như vậy, không biết nói cái gì cho phải: "Cậu trở về đi, trước khi dẹp quán đừng chạy lung tung nữa."

"Tôi không rời khỏi quầy hàng của mình thì sẽ không ......" Trần Tây Song dùng hình miệng nói hai chữ cuối cùng.

"Không xúc phạm đến chuyện gì đó, hay đồ vật gì, chắc cậu sẽ không sao đâu."

Trần Ngưỡng suy nghĩ một chút, mới nói thêm: "Cũng đừng nói nhiều quá."

Trần Tây Song nghiêm túc nhớ kỹ, hắn hít mũi mấy cái, dùng ánh mắt cảm kích nhìn Trần Ngưỡng.

Đôi mắt đó quá đỏ.

Thời điểm cậu ta không nói lời nào cứ như vậy nhìn qua, có loại cảm giác quỷ dị không cách nào hình dung được.

Da đầu Trần Ngưỡng tê dại.

"Lộc cộc"

Triều Giản cầm nạng gõ hai cái xuống đất.

Trần Tây Song giật mình, hắn lau lau đôi mắt, khập khiễng rời đi trông vô cùng đáng thương.

"Vừa rồi lúc nhìn nhau với cậu ta, tôi cảm thấy Thiên linh cái {đỉnh đầu}của mình mát lạnh." Trần Ngưỡng còn sợ hãi nói.

Triều Giản: "......"

Lưng Trần Ngưỡng có chút ngứa, anh đưa tay về phía sau thò vào trong quần áo, đầu ngón tay chạm vào một mảnh ẩm ướt.

"Tôi nghĩ mình đã tiến bộ hơn một chút rồi." Trần Ngưỡng vén áo lên xoa mồ hôi sau lưng, "Bây giờ đối mặt với nam quỷ tôi đã có thể miễn cưỡng thích ứng, còn nữ quỷ với anh nhi thì ...... Ầy để từ từ tới đi ha, vẫn không muốn thấy hai vị sau lắm, đi một bước tính một bước."

Triều Giản nhìn đoạn thắt lưng phía sau bị lộ ra kia.

Trần Ngưỡng cũng nhìn về phía sau, trước kia anh thích vận động, thích chạy khắp nơi, cho nên làn da có màu lúa mạch khỏe mạnh, sau lại vì ở trong viện phục hồi chức năng hơn ba năm, rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời, làn da dần dần biến thành màu trắng bệnh trạng, hiện tại đang từ từ khôi phục lại.

Các đường nét cơ bắp cũng đang phát triển về trạng thái trước kia.

Thấy thiếu niên vẫn đang quan sát, Trần Ngưỡng ngoẹo cổ nhìn lại, kỳ quái nói: "Sao vậy?"

"Không có gì." Triều Giản nghiêng đầu nhìn sang một bên.

Trần Ngưỡng sửa sang lại quần áo rồi hỏi: "Cậu nói coi, tôi có tiến bộ rồi đúng không?"

Học sinh muốn giáo viên cho điểm.

Thầy Triều mất một lúc lâu mới nói: "Tôi không muốn nói."

Trần Ngưỡng: "..."

"Chờ khi nào anh nhìn thấy quỷ hồn mà không lên run nữa, anh lại hỏi tôi, lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết. "

Trần Ngưỡng không nói nên lời.

Ý của vị thiếu niên này là, điểm chưa đạt tiêu chuẩn thì khỏi cần phải cho, đều là 0 điểm mà, chấm cũng có ý nghĩa gì đâu.

Chờ đạt tiêu chuẩn rồi nói sau.

Không lâu sau, bên quầy hàng của Triều Giản có người muốn mua đồ, nhưng hắn vẫn ngồi im trên ghế không nhúc nhích.

Hoàng đế họ Triều tên Giản không vội, nhưng thái giám họ Trần tên Ngưỡng đã gấp, thúc giục hắn nhanh lên.

"Bây giờ đã mười hai giờ rồi, chỉ còn 6 tiếng đếm ngược thôi đó." Trần Ngưỡng nói, "Em trai à, bây giờ anh chỉ có thể dựa vào em thôi đó, em nhiệt tình lên một chút có được không."

"......" Khóe miệng Triều Giản co rút, chống nạng đi về quầy hàng của mình.

.

Buổi chiều không có chuyện gì xảy ra, đến 6 giờ sắc trời đột ngột tối sầm.

Mặt trời và những đám mây đã biến mất, toàn bộ bầu trời trở thành một mảnh vải màu xám.

Thời tiết đột ngột thay đổi như thế, làm cho bầu không khí khẩn trương càng thêm nghẹt thở.

Nhìn bầu trời xám đen như tấm vải lớn kia, cảm giác nghẹt thở đó tựa như trên mặt mình bị một tấm vải ướt nhẹp phủ kín lên vậy.

Trần Ngưỡng từ trong quầy hàng đi ra, thân hình anh đang đi về phía Triều Giản bỗng chốc dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất cách đó không xa.

Nơi đó tự dưng xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, càng ngày càng nhiều.

Như là có ai đó đang gian nan bò trườn dưới đất.

Vết máu kia lướt qua trước mặt Trần Ngưỡng, một đường lan đến tận chân cầu.

Nhìn mà giật mình.

Mà những người trong chợ vẫn cứ bình thản giẫm lên vết máu đi lại, cười nhìn, hết thảy mọi thứ vẫn như bình thường.

Máu dính vào đế dép của bọn họ, đeo theo bọn họ đi dạo chợ khắp nơi, làm cho nơi nơi trên mặt đất đều có vết máu hỗn loạn.

"Bên chỗ tôi cũng có dấu vết bò trườn như thế." Không biết Vương Khoan Hữu tới từ khi nào, trầm giọng nói, "Có lẽ là bò xuyên qua cả chợ."

Trần Ngưỡng nói: "Chuyện này khởi đầu từ đâu?"

"Tôi đoán vẫn là chuyện của nhà họ Khương năm đó."

Trần Ngưỡng đứng ở bên cạnh vết máu, không để cho chân mình giẫm lên, anh thở ra một hơi nói: "Tới lúc dẹp quán rồi."

Vừa dứt lời, tiếng la của thôn trưởng đã truyền tới.

"Dẹp quán!"

Phân đoạn của một ngày cuối cùng này xem ra rất quan trọng, thôn trưởng ai cũng không tin, ông tự mình kiểm kê hàng hoá, từng người từng người một.

Khương Miêu ở thôn Lão Tập là người đầu tiên, những người khác đều chờ ở bên ngoài.

Trần Tây Song thảm thiết ngồi dưới đất, cả người không có chỗ nào nguyên vẹn: "Vẫn đủ mười một người đúng chứ."

"Tạm thời là thế." Vương Khoan Hữu nói.

"Cái gì mà tạm thời chứ, những người ở phía sau đều đã an toàn." Vương Tiểu Bội mẫn cảm phản bác, "Chính là mười một người, bình quân đầu người là 136 đồng lẽ ba mão sáu!"

"Mấy người đều kiếm đủ mà đúng không?" Trong túi đựng 180 đồng ba mão làm tinh thần của cô ta tràn đầy tự tin, giống như hồi quang phản chiếu.

Mấy người Trần Ngưỡng không đáp lời cô ta.

Ba người Khương Nhân trong thôn không ở cùng một chỗ với bọn họ, cách khá xa.

"Tôi khẳng định mấy người đều kiếm đủ tiền rồi."

Vương Tiểu Bội tự nhủ: "Lần này chúng ta đều sẽ không xảy ra chuyện, sẽ thoát khỏi thế giới quái quỷ này nhanh thôi."

Trần Tây Song nhìn thấy Flag của cô nàng đang bay.

Nói trước bước hỏng qua đâu gái.

"8 giờ rưỡi còn phải tính bình quân đầu người thêm một lần nữa." Trần Ngưỡng nói.

"Sao lại thế?"

"Đó là thời gian bái tổ kết thúc." Trần Ngưỡng nói, "Mặc dù nhảy qua quá trình bái tổ, nhưng vẫn phải làm theo quy trình."

Bầu không khí thay đổi.

Bây giờ là 6:10, khoảng cách đến 8 giờ rưỡi còn có hai giờ hai mươi phút.

Có hơi lâu.

Vương Tiểu Bội đẩy đẩy gọng kính lớn, cười nói: "Không sao cả, bây giờ chúng ta không cần tới quầy hàng nữa, cũng không có bái tổ, sẽ không có khả năng tự dưng ít người hơn đâu."

Môi Trần Tây Song run rẩy, hắn rất muốn la lên bảo cô đừng có nói nữa! Tự mình Flag thì thôi đi, còn lôi theo bọn tôi làm gì, đây là muốn làm gì hả, hả?

.

Quá trình kiểm kê hàng hóa quá rất lâu, kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ mới xong.

Kết quả mười một người biến thành mười người.

Người vừa ít đi kia làm ăn buôn bán không sạch sẽ, sổ sách không khớp.

Thôn trưởng bảo mọi người đứng thành một hàng, giống như lần đầu tiên, kiểm tra nhân số còn lại.

"Mười người."

Thôn trưởng nói: "Số tiền bình quân đầu người là 150 đồng."

Ông nhìn vào danh sách trong tay của mình, trên đó ghi lại thu nhập của tất cả mọi người.

"Có hai người không đạt tiêu chuẩn, một người kiếm được 147 đồng 8 mão, một người còn lại là 140 đồng 2 mão."

Thôn trưởng vừa nói xong, trong mười người đang đứng lập tức truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết.

Là hai người Khương Nhân của thôn Lão Tập, một người trong bọn họ thiếu mất một chân, người kia thiếu mất một cánh tay.

Tay chân bị đứt ra không có rớt xuống đất, mà lại biến mất trong hư không.

Trần Ngưỡng đối diện với khuôn mặt chết lặng của thôn trưởng, anh cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc.

Lúc mới bắt đầu, Trần Ngưỡng nghĩ rằng những người đi họp chợ sẽ mua nhiều thứ {cố ý mua nhiều} từ 25 quầy hàng của nhà họ Khương.

Dù sao thì ba người nhà họ Khương kiếm được tổng số tiền lợi nhuận, đối với mỗi người bọn họ đều là chuyện tốt.

Sau đó anh mới phát hiện không có chuyện tốt như vậy xảy ra đâu.

Người tới đây đi chợ nhất định phải đi dạo các quầy hàng như bình thường, bọn họ sợ phạm vào điều cấm kỵ của Khương Nhân, cho nên không dám có chút ý nghĩ gian lận như "Vì để cho người trong thôn Lão Tập gom đủ số tiền 1500 đồng, chúng ta mua nhiều thêm vài thứ đi ".

Người dân trong thôn Lão Tập cũng không có bất luận lợi thế gì.

Trần Ngưỡng nhìn hai người Khương Nhân tàn tật ngất xỉu trên vũng máu, bên tai lại vang lên giọng nói của thôn trưởng.

"Bây giờ còn lại tám người." Thôn trưởng nói, "Bình quân đầu người là....."

"Không tính! Không thể tính như vậy được!"

Vương Tiểu Bội dùng tiếng la chói tai ngăn cản thôn trưởng, không cho ông đọc ra những con số mới, gương mặt vặn vẹo của cô toàn là nước mắt, nói: "Không thể tính, không thể tính như vậy đâu ông ơi, con cầu xin ông đừng......"

Còn chưa kịp nói dứt lời đã không còn tiếng.

Chỉ thấy Vương Tiểu Bội đột ngột ngã thẳng xuống đất, như bị rút xương nhét vào một cái túi nén chân không vô hình.

Cơ thể của cô bắt đầu trở nên phẳng lì và vặn vẹo...... Rất nhanh đã biến thành một mảnh da nhỏ nhăn nheo.

Mí mắt Trần Ngưỡng co rút, anh dùng tay bắt lấy Triều Giản.

Thì ra khi không kiếm đủ số tiền bình quân đầu người, Khương Đại và Khương Nhân sẽ mất đi một bộ phận nào đó trên thân thể, còn Khương Miêu sẽ trực tiếp bị giết chết.

Thảo nào trong thôn chỉ có đàn ông khuyết tật .......

Chỉ còn lại có 7 người.

Gợi ý nhiệm vụ là "Kiếm thêm tiền" và "Dấu chấm than" ngay lúc này đột nhiên hiện ra đặc biệt đáng sợ.

Mọi người chỉ biết thu nhập riêng của mình, không rõ ràng cụ thể những người khác kiếm được bao nhiêu, sẽ còn có ai không đạt tiêu chuẩn hay không.

Mỗi khi thiếu một người, thì số tiền bình quân đã tính trước đó sẽ lại tăng lên một ít, chính mình cũng sẽ cách nguy hiểm ngày càng gần.

Thôn Lão Tập vẫn còn một người Khương Miêu còn sống, cô không khóc cũng không la, dường như đang nhắm mắt chờ tuyên án.

Sáu vị nhiệm vụ giả bên này cũng im lặng đứng đó.

Trần Ngưỡng dựa gần vào người Triều Giản, Trần Tây Song ở bên cạnh Trần Ngưỡng, cậu ta bị dọa sợ nên dựa rất gần, còn ba người Vương Khoan Hữu, Tiền Tần, Tiểu Tương mỗi người vẫn đứng yên chỗ cũ, khoảng cách giữa nhau bằng hai nắm tay.

Thôn trưởng nhả ra một ngụm khói thuốc, trong vòng khói mịt mù thở ra một hơi dài, ông dùng đôi mắt đỏ ngầu đảo qua mấy người bọn họ: "Bảy người."

Trần Tây Song nắm chặt điện thoại di động, màn hình dừng ở phần mềm máy tính vẫn luôn sáng.

1500 chia cho......

Mỗi lần thiếu mất một người, cậu ta sẽ đem con số ở phía sau đổi đi, cướp trước thôn trưởng một bước biết được số tiền bình quân đầu người.

Vương Khoan Hữu không giống Trần Tây Song, hắn học toán rất giỏi, bảy người, 1500 đồng chia đều cho mỗi người sẽ là 214 đồng 2 mão, hắn kiếm được hơn 230 đồng, vậy đủ rồi.

Cho nên lúc cánh tay trái truyền đến cảm giác đau đớn, Vương Khoan Hữu ngây người ra một lúc.

.

Tiếng kêu sợ hãi của Trần Tây Song khiến hắn tỉnh táo lại, hắn nhanh chóng che đi miệng vết thương chỉnh tề đang chảy máu không ngừng, nhưng một lượng máu lớn vẫn chảy ra từ kẽ ngón tay.

"Tôi đã vượt qua số tiền bình quân." Vương Khoan Hữu khó khăn nói giữa tiếng rên rỉ đau đớn.

Thôn trưởng hỏi anh ta: "Cậu kiếm được bao nhiêu?"

"237." Vương Khoan Hữu suy yếu nói ra ba con số, ý thức của hắn bắt đầu mờ hồ, khuôn mặt không còn chút máu đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Thế thì vượt qua rồi còn gì!"

Trần Tây Song quay điện thoại di động về phía thôn trưởng, bất an sợ hãi la lên, "Số tiền bình quân đầu người của bảy người là con số này nè.... Bạn tôi đã vượt qua rồi còn gì, thôn trưởng, chuyện này là sao vậy? Anh ấy đâu có thất bại! Chẳng lẽ có lúc còn sẽ có tính sai sao?"

"Sẽ không có lúc tính sai, thu nhập của cậu ta đã không đạt tới mức bình quân đầu người," Tay cầm tẩu thuốc của thôn trưởng run lên, "Vậy chỉ có một loại tình huống......"

"Trong bảy người các ngươi, có một người không phải là người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro