Chương 53 Ca Ca Không Lừa Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Tây Tây Đặc

Một đám đàn ông mặc vest ngăn lại đường đi của Trần Ngưỡng, anh nhẹ nhàng thả Triều Giản trên lưng xuống, sắc mặt không quá tốt.

“Chuyện gì thế này?”

Hướng Đông đếm đầu người, bảy tên, đều là người biết võ, mẹ nó, hắn vừa mới làm xong nhiệm vụ, trạng thái còn chưa kịp khôi phục, nếu choảng nhau bảo đảm phải ăn hành không nhẹ.

“Hướng hai đứa tụi mày tới, mà tụi mày còn không biết nguyên nhân?”

Trần Ngưỡng không nói nên lời, anh chỉ cùng Triều Giản đến trạm nghỉ ngơi nghỉ một lát, không ngờ tới đầu tiên là gặp phải Hướng Đông, sau đó lại gặp phải chuyện kỳ lạ ​​khó hiểu.

Ai biết được mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.

“Mày quen biết người đàn ông trong nhà hàng lúc nảy?” Trần Ngưỡng cầm lấy ba lô của mình từ tay Hướng Đông, thử hỏi.

“Ừ, tao đã gặp ông ta ở trạm nghỉ ngơi của thế giới nhiệm vụ, ông ta là dân già đời trong đám nhiệm vụ giả.”

Hướng Đông giải thích ngắn gọn những gì mình biết, nghĩ đến sự khác thường của tên kia, lông mày hắn nhíu lại liếc nhìn Trần Ngưỡng.

“Trên người của mày có mùi gì?”

“Mùi bún huyết vịt.” Trần Ngưỡng nắm lấy quần áo trước người ngửi thử.

Trong xe toàn là mùi này.

Bật lửa trong tay Hướng Đông rơi xuống đất, bún huyết vịt là cái quỷ gì? Bộ thật coi lão tử thành đứa thiểu năng trí tuệ trong miệng thằng chó Văn Thanh à? Hắn đi về phía Trần Ngưỡng ghé sát vào ngửi ngửi, vẻ mặt tức khắc như bảng pha màu.

Có vẻ như ..... có vẻ như ..... thực sự là cái mùi đó.

Không còn gì khác.

Hướng Đông vươn ngón trỏ cọ cọ dưới mũi, khứu giác của lão già vô cùng nhạy bén, chắc hẳn đã ngửi thấy mùi gì đó.

Vậy thì rốt cuộc ông ta đã ngửi thấy gì, mà lại có bộ dạng như quỷ đoản mệnh thấy được thuốc trợ tim thế kia.

Hướng Đông véo cằm, lúc tên kia đối diện với Triều Giản, phản ứng so với lúc đối diện Trần Ngưỡng còn lớn hơn.

Chứng tỏ mùi hương trên người Triều Giản nồng hơn một ít.

Hướng Đông nhặt bật lửa dưới chân, rồi giả vờ đứng không vững, cả người nghiêng về phía Triều Giản, hắn muốn thử xem có thể ngửi thấy mùi gì không, kết quả lại bị chiếc nạng quất sang một bên.

“Đ* má.” Hướng Đông đau đến mức mắng to.

Trần Ngưỡng liếc qua, mày chọc cậu ấy làm gì?

Hướng Đông tức tới mức nói lắp: “Tao……Mày …… Tao với nó…… úi, lão tử mặc kệ!”

Bảy người đàn ông mặc vets: “……”

Trần Ngưỡng kéo Triều Giản lùi về phía sau, đè thấp giọng xuống, nói: “Người trong nhà hàng lúc nảy tới giờ vẫn không xuất hiện, có phải ngất xỉu rồi không?”

“Bị gõ một nạng như vậy, trừ phi đầu ông ta làm bằng sắt, nếu không đều sẽ choáng váng.” Hướng Đông sâu sắc phỉ nhổ, “Nhưng đánh giá từ sự điên cuồng của ông ta, chắc sẽ không để cho mình dễ dàng ngất xỉu đâu.”

Vậy tại sao vẫn chưa tới đây? Trần Ngưỡng cảnh giác nhìn đám người mặc vest, bọn họ đang chờ chỉ thị mới của ông chủ, trước đó đã tuân theo lệnh, cản người lại.

“Đừng kéo tôi, anh lại kéo nữa sẽ làm tôi ngã.” Triều Giản giật giật cánh tay bị kéo của mình.

Trần Ngưỡng thu tay về, nhỏ giọng nói: “Nhóm người này không cho chúng ta đi.”

Tai bay vạ gió, không thể hiểu nổi.

“Người nọ là nhiệm vụ giả lão làng, vì sao lại muốn làm như vậy, là dựa vào phương pháp nào đó nhận ra thẻ thân phận của chúng ta, hay là như thế nào……”

Trần Ngưỡng càng nói càng khó hiểu, khung cảnh trong nhà hàng đột nhiên hỗn loạn, không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không nghe rõ lời đối phương nói.

Xung quanh quá ồn ào.

Trước mắt Trần Ngưỡng hiện ra ánh mắt điên cuồng của người nọ trong nhà hàng, anh hít sâu rồi nói: “Hay là chúng ta đứng đây chờ một lát.”

“Đều là nhiệm vụ giả, nói không chừng có thể ngồi xuống nói chút ít chuyện với nhau.”

Triều Giản chán ghét nói: “Không có gì để nói hết.”

Trần Ngưỡng: “……”

Hướng Đông thấy hai người còn muốn thì thầm, khuôn mặt hắn sắp xanh thành bọ hung: “Trần Ngưỡng, tao đếm tới 3, xách theo vị bên cạnh mày lập tức chạy.”

Trần Ngưỡng phát hiện ra gì đó, biểu tình khẽ biến: “Chỉ sợ không được.”

“Chạy cũng không được?” Hướng Đông liếc anh một cái.

Trần Ngưỡng nói: “Bọn họ có súng.”

“Có súng thì có súng, cái này có gì to tát, ai không có súng, ai không có hả, lão tử còn có một cây siêu cấp bự đây.”
(ẩn ý là thứ nằm trong quần nó đấy.)

Hướng Đông nhếch miệng khinh thường, nhưng ánh mắt sắc bén lại quét về phía thắt lưng của đám đàn ông mặc vest, bên eo đám người này thực sự phồng ra một khối.

Chết tiệt!

.

Rất nhiều người đứng ở cửa ra vào của trạm nghỉ ngơi, vì chuyện không liên quan đến mình nên tất cả đều đến xem náo nhiệt.

“Wow, trận thế lớn như vậy, là dân xã hội đen muốn choảng nhau?”

Nhóc Lông Vàng nhảy nhót nhìn ra ngoài: “Đang quay phim à? Nhưng đâu có thấy máy quay, đây là làm thật?”

Mới nói xong cậu ta đã lập tức hướng vào bên trong la lên: “Không tốt! Là lão đại, lão đại bị địch bao vây rồi! Mau mau mau, Phượng Lê, XXXX, đều mau ra ngoài cứu giá!”

Sau một trận loạn kêu gọi bậy, Nhóc Lông Vàng giống như một quả tên lửa từ trạm nghỉ ngơi chen nhanh ra ngoài, nhưng lại tinh mắt liếc thấy gì đó, chen được nửa đường đột nhiên phanh gấp, hai tay che mặt lui về phía bên cạnh, làm bộ chỉ là người đi ngang qua.

“Lông Vàng!”

Phượng Lê kéo người lại, híp mắt nhìn tình huống cách đó không xa.

Bảy người đàn ông mặc vest tạm thời bị tự động che chắn, dư lại ba người chính là, Đông ca, chủ nhân của chiếc điện thoại xịn của xịn, cùng với……

Phượng Lê lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

Cái tên trống nạng đó rốt cuộc ăn cái gì lớn lên vậy, có được một khuôn mặt như thế, thịnh thế mỹ nhan cấp bậc sách giáo khoa là đây ư.

Đây không phải là lấy dao cùn cứa vào con tim mong manh dễ vỡ của Đông ca đáng kính sao? Gương mặt đại diện cho thành phố Thanh Thành bị chiếm rồi còn đâu.

Bầu không khí cũng có chút là lạ, chẳng lẽ Đông ca không phải vì ghen ghét mỹ mạo của thiếu niên trống nạng, mà là muốn chen ngang một chân, ba người cùng chơi?

Phượng Lê lôi kéo tên nhóc Lông Vàng mập mạp đang muốn trượt đi, dẫn vài người anh em đi qua: “Đông ca.”

Hướng Đông làm màu “Ừ ” một tiếng, rồi tùy ý chỉ vào đám người Phượng Lê nói với Trần Ngưỡng: “Anh em của tao.”

Trần Ngưỡng liếc mắt một cái đã nhìn thấy tên Nhóc Lông Vàng.

“Chuyện cái di động tao đã nghe nó nói, móng vuốt ngứa vì thiếu đánh đây mà.” Hướng Đông đạp Nhóc Lông Vàng  một cước, “Nói só ri.”

Nhóc Lông Vàng cúi đầu như chim cánh cụt nói với Trần Ngưỡng: “Só ri.”

Trần Ngưỡng: “……”

.

Ưu thế về mặt nhân số đã không còn, đám người mặc vest vẫn đứng thẳng tắp như trước, khí thế nghiêm túc như có thể dời non lấp biển.

“Cơ ngực đều thật lớn.” Nhóc Lông Vàng ưỡn ngực, mấy người khác cũng làm theo.

Một người đàn ông mặc vest ấn tai nghe, không biết ông chủ đầu dây bên kia nói gì, bản mặt cứng nhắc nhìn sang đám Trần Ngưỡng.

“Nhìn cái mẹ gì? Muốn đánh nhau đúng không?”

Phượng Lê lập tức lấy đồ bấm móng tay ra, bẻ phần mài móng nhòn nhọn bé tẹo giơ về hướng đám người mặc vest: “Có ngon thì nhào qua!”

Phe đối lập: “……”

Hướng Đông dùng tay chắn gió châm thuốc, mấy thằng anh em này thật mẹ nó toàn là gien ngốc nghếch, nếu mà vào thế giới nhiệm vụ, còn không phải bị coi như rau hẹ mà cắt mới lạ.

“Trần Ngưỡng!” Hướng Đông đột nhiên hét lên một tiếng, cởi áo khoác ném về phía tên vệ sĩ đang ở đối diện hắn, chân dài cũng đồng thời đạp qua.

Cảnh tượng bùng nổ trong tích tắc.

Đám Phượng Lê nháo nhào gia nhập cuộc chiến.

Đừng thấy chất lượng của bọn họ so le không đồng đều, cao thấp mập ốm xấu đến có đặc điểm riêng, tuy không giống lão đại phong độ lại đẹp trai, nhưng đánh nhau thì y đúc, lăn lộn, không có kết cấu, không muốn sống.

Đám bọn họ đều là lưu manh chính hiệu, từng đổ qua máu ở phố đông lớn lên.

Nhóm vệ sĩ toàn bộ dùng tay không, không ai rút súng, trước công chúng, bọn họ có chút cố kỵ.

Vừa rồi Hướng Đông la lên một tiếng là muốn Trần Ngưỡng nhân cơ hội rời đi, hắn mới đập cho một tên vệ sĩ nằm sắp xuống, nhanh chóng quay đầu nhìn thử, ai ngờ đối phương thế nhưng còn mẹ nó đứng ở tại chỗ.

“Mày làm trò gì vậy, còn không mau rời đi đứng đấy làm gì, chờ ngày lành tháng tốt hả?”

Ánh mắt Trần Ngưỡng nhìn theo Triều Giản.

Hướng Đông theo bản năng nhìn về hướng bọn họ đang nhìn, người đàn ông ra mệnh lệnh đang co giật ngã xuống đất, bên cạnh có một người phụ nữ đang khóc lóc thảm thiết.

Chết rồi?

Đại lão hoàn thành bảy lần nhiệm vụ, cứ như vậy ngủm rồi?

Ông chủ đã xảy ra chuyện, bọn vệ sĩ nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường chạy qua.

Trần Ngưỡng đứng cách một khoảng nhìn qua đó: “Tim đột ngột ngừng đập, đột tử?”

“Xì, nghiện ma túy phát tác, lúc bên trong đã bắt đầu co giật, chống đỡ được đến bây giờ mới ngủm.” Hướng Đông dùng đầu lưỡi liếm đầu thuốc lá đang định hút.

Trần Ngưỡng có chút kinh ngạc, anh tưởng rằng nhiệm vụ giả kia chỉ tình cờ có một khuôn mặt như hít ma túy nhiều năm, không nghĩ tới thế nhưng thật sự hít.

“Bên trong nào thế?” Phượng Lê tò mò hỏi, “Lão đại, ngươi cùng với cái tên mới chết đó……”

“Không quen.”

Hướng Đông đẩy đẩy đầu Phượng Lê, kêu hắn dẫn các anh em lên xe trước.

Chờ bọn họ đi rồi, Hướng Đông nói với Trần Ngưỡng: “Trạng thái của ông ta trong thế giới nhiệm vụ lúc tốt lúc xấu, thời gian tỉnh táo không được tính là nhiều, hầu hết toàn trong tình trạng mơ màng hồ đồ.”

“Từ những gì tao để ý được thì, giây trước ông ta còn bình thường chán, giây sau đã bắt đầu nói chuyện với không khí, đôi lúc kinh hoảng, hung ác, vô vọng, sợ hãi v.v, rồi còn biểu diễn các loại kịch một vai, người dọa người hù chết người hệ liệt mãi không dứt.”

Trần Ngưỡng nói: “Ảo giác?”

Hướng Đông nhún vai: “Gần như là vậy.”

“Còn nhớ Họa gia không? Tao đã từng nói với mày, hắn đã một thời gian dài rồi không có ngủ, không phải mất ngủ mà là không dám ngủ.”

Trần Ngưỡng gật gật đầu.

“Là bởi vì có một lần Họa gia làm nhiệm vụ bị dọa sợ quá mức, đã bị chấn thương tâm trí ở một mức độ nhất định, bệnh trạng của hắn cùng tên mới chết kia là một, nếu muốn nói cho rạch ròi thì triệu chứng của Họa sĩ tương đối nhẹ hơn một ít.”

Hướng Đông nói: “Chấn thương tâm trí, biệt danh PTSD.”

Hắn chỉ chỉ người đàn ông nằm dưới đất bị một đám người vây quanh làm cấp cứu: “Thương thế của tên đó quá lớn, khi trở về cũng không thể sống một cuộc sống bình thường được nữa.”

Trần Ngưỡng mím môi, mỗi lần khi anh mới vừa đi ra đều sẽ cảm thấy thời gian không liền mạch, nhưng cảm giác này sẽ chậm rãi tốt lên.

Chắc có lẽ là bởi vì, anh chỉ mới làm xong ba lần nhiệm vụ đi.

Trần Ngưỡng nhìn về phía Hướng Đông, người đã hoàn thành 5 nhiệm vụ.

“Chức năng chữa trị của tao tương đối mạnh.” Điếu thuốc bên miệng Hướng Đông run run, “Thế giới nhiệm vụ là thế giới nhiệm vụ, còn thế giới thực là thế giới thực.... Nhất định phải tách ra phân biệt rõ ràng.... Một khi trộn lẫn với nhau thì coi như kết thúc.”

Trần Ngưỡng nói: “Mốc thời gian là liền mạch, sau khi mày đi ra, cảm xúc tiêu cực trong thế giới nhiệm vụ sẽ còn sót lại, mỗi lần như vậy mày sẽ làm gì để xả stress?”

Hướng Đông mập mờ nhìn anh nói: “Tìm người đánh một pháo.”

“……” Trần Ngưỡng kéo lấy Triều Giản, “Hai ta đi thôi.”

“Có nhu cầu có thể tìm ca ca nha~.” Hướng Đông bĩ khí cười hô một câu, trong lòng lại chửi má nó, đánh một pháo cái rắm, đã lâu rồi không đánh.

Từ khi nhận được nụ hôn của em gái bị giết trong nhiệm vụ, hắn đã lướt đi trên bờ vực của sự héo úa rồi.

.

Trần Ngưỡng đỡ Triều Giản lên xe, đằng sau chợt có tiếng bước chân rất nhanh, anh đóng cửa xe rồi quay lại nhìn, là Hướng Đông đang chạy tới

Hướng Đông phun đầu thuốc lá thấm đẫm nước bọt ra: “Huân hương.”

“Cái gì?”

“Tên vừa mới chết kia tìm chúng mày muốn.” Hướng Đông dùng ánh mắt không rõ ý tứ nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng, hắn mới nhớ tới, lúc ấy tên nọ ở nhà ăn trừ bỏ mơ hồ nói không rõ hai từ
“Mùi hương”, còn nói thêm hai từ, huân hương.

Cảm xúc của Trần Ngưỡng xoay chuyển trong vòng ba giây: “Tao không hiểu mày đang nói gì.”

“Mày cứ giả bộ đi.”

Khóe miệng Trần Ngưỡng khẽ co rút, anh hỏi Hướng Đông muốn một điếu thuốc, lưng dựa vào cửa, ngăn chặn ánh mắt của thiếu niên đang ngồi ở trong xe.

Hai từ “Huân hương” giống như một sợi dây, xâu chuỗi hành vi kỳ quặc của người làm nhiệm vụ mới chết kia và câu hỏi của Hướng Đông.

Nói cách khác, huân hương của Triều Giản có lợi cho việc điều trị khi bị chấn thương tâm trí.

Mùi của huân hương rất khó ngửi, hình dung không ra là mùi vị gì, buổi tối mỗi ngày Triều Giản đều đốt, đốt một đêm, huân nửa tháng, Trần Ngưỡng ngửi lâu rồi cũng thành thói quen.

Vật dụng trong phòng đều dính mùi đó, trên quần áo của anh ít nhiều gì cũng sẽ dính một ít, nhưng không biết làm cách nào mà người nọ có thể xuyên qua mùi bún huyết vịt ngửi ra được.

Trần Ngưỡng cúi đầu nhìn điếu thuốc được kẹp giữa các ngón tay, đối phương có thể mời nhiều vệ sĩ như vậy, cũng chú ý về cách ăn mặc, là một kẻ có tiền, không đến mức mua không nổi các loại thuốc trị liệu tâm thần.

Hoặc là những thứ đã sử dụng có kết quả quá kém, hoặc..... không có tác dụng.

Huân hương kia có tác dụng thần kỳ như vậy ư ?

Trần Ngưỡng cầm điếu thuốc hít một hơi, mùi nicotin lướt qua vị giác, anh bóp mạnh ngón tay,
xung quanh như vang vọng khung cảnh bên ngoài phòng khám nhỏ ngày hôm đó.

Trần Ngưỡng nhớ rõ mình có hỏi Triều Giản, huân hương có tác dụng trợ giúp cho giấc ngủ đúng không.

Triều Giản nói, có thể làm người ta có một giấc mộng đẹp.

Phản ứng lúc đó của Trần Ngưỡng là tràn đầy nghi hoặc, trên đời sẽ có chuyện như vậy sao? Anh nghĩ thầm rằng, đợi Triều Giản ở trong phòng đốt hương, anh cũng có thể ngửi thấy, đến lúc đó xem thử có thể mơ một giấc mộng đẹp hay không.

Nửa tháng trôi qua, Trần Ngưỡng vẫn không có một giấc mơ nào, toàn là ngủ một giấc đến hừng đông.

Còn Triều Giản có mơ được một giấc mộng đẹp hay không, Trần Ngưỡng không biết, anh chỉ biết sau ngày hôm đó, rất ít khi nhìn thấy đối phương nữa đêm đứng ở bên giường, hình như cũng không còn bị ác mộng dọa khóc nữa.

Trong lòng Trần Ngưỡng bất ngờ toát ra một suy đoán, hô hấp của anh cứng lại, bị một ngụm khói nghẹt lại trong cổ họng làm cho sặc.

Triều Giản cũng bị chấn thương tâm trí sao?

Trần Ngưỡng đẩy ra cái tay của Hướng Đông đang duỗi qua, ho khan vài tiếng, anh dựa vào cửa xe hít thở mấy hơi, nghĩ đến người phụ nữ hút thuốc làu ở phòng khám nhỏ, cô ta rốt cuộc có lai lịch gì……

“Tên tiểu tử ngồi trong xe bị bệnh tâm thần.” Hướng Đông nói, “Huân hương là hắn dùng đúng chứ.”

“Trên người của mày có mùi của nó, hai đứa bây đang ở cùng nhau.”

Đầu óc Hướng Đông rõ ràng sáng suốt, logic chặt chẽ: “Đây là nguyên nhân mấu chốt tại sao hai đứa tụi bây có thể trở thành cộng sự.”

“Hai nhiệm vụ giả ở chung với nhau, là có thể cùng tiến vào một cái nhiệm vụ, này con mẹ nó, cứ đơn giản như vậy là được?”

Ngón tay đang kẹp thuốc của Trần Ngưỡng hơi cuộn lại.

“Không phải?” Hướng Đông nhìn vào mắt anh để tìm câu trả lời, “Vậy là còn có những yếu tố khác, liên quan đến số nhận dạng?” (thẻ thân phận)

“Số dựa trước mới có đặc thù quyền hạn?”

Cái gì cũng chưa nói Trần Ngưỡng: “……”

Giờ khắc này anh mới kiến thức được một mặt khác của Hướng Đông ngoại trừ bạo lực, có thể vượt qua năm cái nhiệm vụ, không phải không có lý do.

Suy nghĩ của Hướng Đông đã đi đúng hướng, đang có xu thế lan rộng ra, Trần Ngưỡng sợ hắn theo con đường này lại phát hiện cái gì, vội vàng lên tiếng quấy nhiễu.

“Càng đoán càng hăng hái, dừng được rồi đó.”

Hướng Đông không dao động: “Tao dám kết luận, vị trong xe kia bệnh nặng hơn cái gã ở trạm nghỉ ngơi nhiều, nhưng từ bề ngoài nhìn vào vẫn là một người bình thường, không biến thành bộ dạng như lệ quỷ, đây đều là dựa vào huân hương cùng thuốc để áp chế.”

Trần Ngưỡng lựa chọn trầm mặc.

“Nó đã làm bao nhiêu cái nhiệm vụ rồi, tám? Hay chín?”

Trần Ngưỡng không nói gì.

Hướng Đông nói: “Thẻ thân phận của nó có mấy vị số? Năm vị? Bốn vị?”

Trần Ngưỡng ngửa mặt lên nhìn trời xanh mây trắng, phun ra một vòng khói thuốc.

“Cái miệng này của mày, nhìn mềm, sờ mềm, hôn lên……” Hướng Đông tránh được một chân Trần Ngưỡng đá tới, “Nói trở mặt liền trở mặt, hù dọa ai hả, như vầy đi, tao mặc kệ mấy chuyện khác, nhiệm vụ kế tiếp mang tao theo, ba đứa chúng ta cùng nhau làm một trận.”

Trước người Trần Ngưỡng rơi xuống một ít tàn thuốc: “Mày theo để làm một trận gì?”

Hướng Đông nói: “Nói chuyện phiếm.”

Trần Ngưỡng: “……”

“Thẻ thân phận của tao là bảy vị số, con mẹ nó khoảng cách khổng lồ như thế, cho dù có tìm được cộng sự sống chung cũng không có cái quyền hạn đó, chỉ còn cách đi chung với chúng mày.” Hướng Đông nở nụ cười vô lại với Trần Ngưỡng.

“Tao xin bác bỏ yêu cầu này của mày.”

Trần Ngưỡng giơ ngón tay cái lên, chỉ chỉ vào cửa sổ xe: “Người ta rất ghét mày.”

Rồi lại chỉ về phía Hướng Đông đang muốn rít gào nói một câu: “Mà mày cũng không ưa gì người ta.”

“Mang ân oán cá nhân tiến vào thế giới nhiệm vụ sẽ làm trì hoãn tiến độ tìm manh mối, rất nguy hiểm.” Trần Ngưỡng nói một cách rất nghiêm túc.

Hướng Đông bị những lời cuối của Trần Ngưỡng chặn lại, quả thực, nếu hắn ta đối mặt với gãy chân ở trong thế giới nhiệm vụ, rõ ràng là tự mình tìm tội chịu, nhìn nhau thôi là đã chướng mắt, làm gì còn tâm tư điều tra thông tin nhiệm vụ.

Cửa ghế phụ bị đẩy ra từ bên trong, Trần Ngưỡng bị cổ lực đạo kia đẩy đến lảo đảo một chút.

Hai mắt Triều Giản đen kịt: “Nói xong chưa?”

“Xong rồi.” Trần Ngưỡng kẹp bỏ điếu thuốc, đi vòng qua ghế lái.

Hướng Đông nhìn chằm chằm Triều Giản, lại mở miệng kêu lên với Trần Ngưỡng: “Bảo bối yêu dấu, WeChat nói chuyện tiếp nhé.”

Trả lời hắn là tiếng đóng cửa xe rất lớn.

“Xì.” Hướng Đông nhếch khóe miệng, tiểu tử chết tiệt, vừa bị rối loạn đa nhân cách vừa bị chấn thương tâm thần, rồi còn què một chân, là cái dạng đức hạnh gì còn không biết sao, vậy mà còn dám ở trước mặt hắn bày ra cái giá của chính cung cơ đấy.

Thế giới nhiệm vụ thử thách sức mạnh nhiều nhất, chờ Trần Ngưỡng gặp được người càng hợp phách hơn, lúc đó lão tử đi nhìn mày khóc con ạ.

.

Trần Ngưỡng chạy lên đường cao tốc, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về đề nghị của Hướng Đông.

Anh và Triều Giản đều có bí mật riêng, ai cũng chưa nói ra, không biết tới khi nào mới có thể thẳng thắn thành khẩn nói với nhau.

Nếu thêm một người nữa chen vào, hại lớn hơn lợi.

Trong xe rất yên tĩnh, Trần tài xế ngồi lái, người trên ghế phụ đang ngủ.

Có đôi khi Trần Ngưỡng cảm thấy mình có thể chạm vào thế giới nội tâm của thiếu niên, tựa như lúc này, anh có thể từ phần không gian yên lặng này cảm nhận được, đối phương không muốn cùng anh nói về chuyện chấn thương tâm thần hay là những chuyện có liên quan.

Kính xe vang lên tiếng lách tách lách tách, trời mưa.

Cần gạt nước trước kính xe lắc lư, cảnh vật dọc đường biến thành vô số người ở trong hạt mưa, Trần Ngưỡng dùng một tay tách một miếng bơ sữa cho vào miệng, đầu lưỡi cuốn lấy rà sang một bên.

Khi chuông điện thoại reo, Trần Ngưỡng không cẩn thận cắn nát miếng bơ sữa, anh bảo Triều Giản mới vừa tỉnh ngủ giúp anh nhìn xem là ai.

Triều Giản lấy điện thoại từ trong túi của Trần Ngưỡng ra: “Mật mã.”

Trần Ngưỡng: “019000.”

Triều Giản mở khóa, đầu ngón tay quẹt vài cái: “Là xấu xí.”

Trần Ngưỡng hỏi: “Tên xấu xí nào thế?” Chẳng lẽ Hướng Đông nhắn wechat tới thêm bạn tốt?

Triều Giản: “Tôn xấu xí.”

Đại não Trần Ngưỡng phản ứng chậm nửa nhịp, một hồi lâu mới thượng tuyến trở lại, anh nhìn tình hình giao thông rồi nói: “Anh ta nhắn tới cái gì?”

Triều Giản nhướng mày: “Anh ta hỏi anh tháng này có thời gian rảnh hay không, nói muốn ăn cơm cùng anh.”

Ăn cơm? Trần Ngưỡng nuốt nốt nửa miếng bơ sữa còn lại xuống, Tôn Văn Quân rất quan tâm đến việc anh đã đọc xong cuốn sách kia hay chưa, đọc đến đâu rồi, có gì không hiểu hay không, quái lạ hơn nữa là anh ta cứ như đang làm nhiệm vụ hàng ngày, đều đặn gửi cho anh mấy bức hình chậu hoa đang thoi thóp kia của anh ta.

Anh thấy tạm thời cả hai không thích hợp ngồi cùng một cái bàn ăn cơm, sẽ khiến cho dạ dày bị khó tiêu.

Trần Ngưỡng trầm ngâm một hồi rồi nói: “Giúp tôi từ chối đi.”

Mặt Triều Giản vô cảm lật qua gói biểu tượng cảm xúc, thấy biểu cảm “Bạn xấu quá, không muốn gặp” liền gửi nó đi.

Bác sĩ Tôn: ……

Bác sĩ Tôn: Ngươi không phải Tiểu Ngưỡng Ngưỡng.

Tại bệnh viện phục hồi chức năng, Tôn Văn Quân đánh hai chữ gửi đi.

Tôn bác sĩ: Ngươi là

Phía trước nhiều thêm một dấu chấm than màu đỏ.

Phía dưới còn bật ra một thông điệp.

【 Tiểu Ngưỡng Ngưỡng mở chức năng xác minh bạn tốt, bạn còn không phải là bạn tốt của người này, xin gửi thỉnh cầu xác minh bạn tốt trước, sau khi đối phương xác minh thông qua, mới có thể nói chuyện phiếm. Gửi xác minh bạn tốt. 】

Triều Giản nhét điện thoại vào túi Trần Ngưỡng: “Tôi kéo đen anh ta.”

Trần Ngưỡng dùng ánh mắt dò hỏi, sao thế?

Triều Giản: “Anh ta mắng tôi.”

Trần Ngưỡng không cần nghĩ ngợi nói: “Vậy thì kéo đen đi.”

“Ừm.”

.

Lúc Trần Ngưỡng tìm đến quê hương của Trần Tây Song, sắc trời tối tăm, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống đất, văng đến ống quần anh ướt nhẹp.

Bây giờ có một rắc rối lớn phải giải quyết.

Ngôi làng này hiện giờ đã không có Trần Tây Song, dân làng ở đây đều không nhớ rõ hắn, Trần Ngưỡng không biết phải hỏi thăm đâu mới là nhà hắn.

Chỉ có thể dựa vào miêu tả lúc trước của Trần Tây Song chậm rãi tìm.

Trần Ngưỡng giơ ô lên nhìn, thật mơ hồ, ngày nắng còn đỡ, mưa to như vậy càng khó mà tìm được.

“Bình phương, ngói đen……”

Tiếng nói của Trần Ngưỡng ngừng lại, đâu đâu cũng có hết, phòng ốc trong làng đều là như vậy.

“Chúng ta trở về trong xe thôi, đợi mưa tạnh rồi tính sau.” Trần Ngưỡng đề nghị nói.

Triều Giản: “Hai cây lê.”

Trần Ngưỡng sửng sốt: “Cậu ấy có nhắc tới cái này à?”

“Có.” Triều Giản.

Trần Ngưỡng cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu lại không có ký ức tương ứng, lúc Trần Tây Song tìm anh, Khương Nhân còn ở cách đó không xa nhìn chằm chằm, khí tức u ám rất mạnh, không nghe thấy được là chuyện bình thường.

“Vậy thì chúng ta tìm xem.”

Đầu của Triều Giản chạm vào đỉnh của chiếc ô, hắn cau mày cúi xuống một chút.

Ngôi làng trong mưa có bao nhiêu đẹp, thì con đường dưới chân có bao nhiêu lầy lội, đi một bước, đế giày liền dính không ít bùn đất, một đường vừa đi vừa bắn vào ống quần.

Chờ Trần Ngưỡng cùng Triều Giản dựa theo manh mối tìm được ngôi nhà, ống quần và giày của cả hai đã nhìn không rõ màu sắc vốn có.

Đôi nạng của Triều Giản càng là thảm không nỡ nhìn.

Giày của Trần Ngưỡng thấm nước, vớ đều ướt, đầu ngón chân anh hơi cuộn lại: : “Chúng ta lấy cớ gì để vào nhà?”

“Tránh mưa.” Triều Giản bảo anh gõ cửa.

Trước khi Trần Ngưỡng tới còn đang suy nghĩ, tính tình ông bà của Trần Tây Song sẽ như thế nào, có dễ ở chung hay không, lúc ông cụ mở cửa cho anh, cái gì băn khoăn cũng không còn.

Nếu Trần Tây Song còn sống, hắn đứng bên cạnh ông cụ, chính là bộ dáng của người một nhà.

Không lâu sau, Trần Ngưỡng thay một đôi vớ sạch sẽ và dép lê, trên tay cầm ly trà bốc khói nghi ngút, trước mặt là một căn nhà cũ được dọn dẹp gọn gàng, trong không khí tràn ngập hương vị năm tháng lắng đọng xuống, không tang thương, chỉ có bình thãn cùng an bình.

Ông bà Trần Tây Song chính là minh chứng tốt nhất cho câu cùng nắm tay nhau đến bạc đầu.

“Ông bà của cậu còn ở không?” Trần Ngưỡng thổi thổi lá trà, tùy ý hỏi Triều Giản.

“Không ở.” Triều Giản nói.

“Ông bà tôi cũng không còn nữa.” Trần Ngưỡng vừa lẩm bẩm vừa nhìn mạng nhện trong góc nhà, bốn ông bà cụ đều đã mất, có lẽ vì họ qua đời quá sớm nên anh không còn chút ấn tượng gì.

“Tiểu Trần, ngồi đi con.” Bà nội Trần bưng hạt dưa cùng đậu phộng tới.

Trần Ngưỡng cười nghe theo.

“Tiểu Triều, chân của con có đau hay không?” Bà nội Trần tìm một miếng giẻ sạch sẽ đưa cho Triều Giản, “Hay là bà nói ông gọi người tới giúp con xem một chút nhé?”

“Không cần.” Triều Giản nhận giẻ lau bùn trên quần.

Bà nội Trần nhìn ra được, tính tình đứa nhỏ này quạnh quẽ, không thích gần người, vẫn là nhà họ Trần tốt, trên mặt luôn lộ ra nụ cười, ánh mắt vừa trong trẻo vừa sáng, rất có tinh thần.

Không biết có đối tượng hay chưa, nếu còn chưa có, bà có thể giới thiệu……

Aiz không được, xung quanh không có đối tượng xứng đôi với đứa nhỏ này.

Ông bà cụ thích hay không thích đều hiện hết ở trên mặt, đơn thuần lại đơn giản.

Bà nội Trần nhìn Trần Ngưỡng, càng nhìn càng thích.

Trần Ngưỡng nói chuyện phiếm với bà cụ một lúc, nhìn bà nội Trần vào bếp giúp ông nội Trần bận việc, anh đặt tách trà lên bàn, lấy một hạt đậu phộng rồi bóc ra.

“Ý thức phòng vệ rất yếu, không có chút cảnh giác nào, không sợ chúng ta là kẻ lừa đảo sao?”

“Ở số tuổi lớn như vậy, trong nhà liếc mắt một cái đã có thể nhìn không sót thứ gì, chỉ có chút đồ vật như vậy, có thể lừa gạt lấy cái gì.” Triều Giản chà lau ống quần.

“Cũng đúng.” Trần Ngưỡng đổ đậu phộng vào tay, bóp hết lớp da bên ngoài, “Cậu lau sạch sẽ thế làm gì, đợi lúc nữa chúng ta đi ra ngoài, cũng sẽ lại bẩn thôi. ”

Triều Giản: “……”

Tại vì trời mưa, nên có cảm giác trời tối rất nhanh, khi vỏ đậu phộng chất thành một đống nhỏ trước mặt Trần Ngưỡng thì bên ngoài đã tối om.

Triều Giản vẫn còn đang lau ống quần của mình.

Đây đã là miếng giẻ lau thứ tư rồi đó, ánh mắt Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản giống như đang nhìn một anh bạn nhỏ thực thụ, khuyên không được thì không khuyên nữa, anh vỗ nhẹ những mảnh vụn trên tay rồi quay vào bếp để phụ giúp hai cụ.

Triều Giản ném chiếc giẻ bẩn xuống đất, trống nạng đi đến dưới mái hiên ngắm mưa.

Trong phòng bếp truyền ra tiếng xoong nồi, tiếng xào nấu, mùi khói bếp nghi ngút xen lẫn tiếng cười đùa vui vẻ.

Đây là hương vị của gia đình.

Lệ khí giữa mày của Triều Giản dần dần tiêu tán.

Hai cụ đã cô độc một thời gian quá dài rồi, nhìn thấy một còn mèo con đi ngang qua đều sẽ nhiệt tình chiêu đãi, muốn cho chúng nó bồi ở bên cạnh mình, chẳng sợ chỉ là một lát cũng được.

Trần Ngưỡng và Triều Giản cứ như vậy lưu lại ăn một bữa cơm chiều.

Một đĩa cũ sen trộn rong biển, một đĩa cá muối, một đĩa thịt ba chỉ xào cải thảo, một đĩa củ cải khô xào tôm, và canh rau xanh thêm trứng.

Rất thịnh soạn.

Lúc ăn tết hai cụ cũng không nấu nhiều đồ ăn đến vậy.

Trần Ngưỡng uống một ngụm rượu gạo do ông nội Trần tự chế, có vị chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, anh vô thức chuyển sang tư thế ngồi thoải mái, chân phải gác lên chân trái, còn run run chân.

Anh đang run đến thích ý, đột nhiên đôi dép lê không vừa chân lạch cạch rơi xuống, đập vào mu bàn chân Triều Giản.

Động tác gắp thức ăn của Triều Giản hơi dừng lại.

Trần Ngưỡng yên lặng mang lại dép lê, làm bộ chẳng có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm.

“Tiểu Trần, hai đứa là người ở nơi nào? Thanh Thành hay là nơi khác?” Bà nội Trần không động đũa mấy lần đã ngừng, bà ngồi ở đối diện, ánh mắt hiền lành nhìn Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng nói: “Nhà cháu ở cầu Tam Liên.”

“Cầu Tam Liên……” Bà nội Trần hình như nghĩ tới chuyện gì đó đã lâu, nhưng lại nhớ không ra, bà vuốt vài sợi tóc trắng xóa đến sau tai rồi nói, “Chỗ đó cách nơi này không tính gần, hai đứa đến thăm người thân phải không?”

“Không……mà tính ra cũng phải, coi là vậy ạ.”

Bà nội Trần vẫn muốn hỏi, ông nội Trần ngồi kế bên dùng cùi chỏ đụng nhẹ để ngắt lời bà, đã một đống tuổi rồi, ở trên bàn cơm còn cứ nói nói không ngừng, không sợ bọn nhỏ chê phiền sao? Ăn cơm!

Ông quản tôi? Bà nội Trần thấy bạn già trừng mình, bà không nói hai lời liền trừng ngược lại.

Trần Ngưỡng không biết hai cụ đang dùng ánh mắt đánh nhau như trẻ con, ghé vào tai Triều Giản nói: “Muốn nếm thử chút rượu gạo không? Rất dễ uống, còn rất ngon miệng.”

Triều Giản ăn xong đồ ăn trong miệng, dùng chiếc đũa chấm một ít rượu gạo dùng lưỡi liếm thử.

“Chua.”

Trần Ngưỡng ngơ ngác nhìn thiếu niên, em gái của anh khi còn nhỏ cũng làm như vậy, anh vô thức dỗ dành với giọng điệu dịu dàng: “Một lát nữa sẽ ngọt.”

Triều Giản dường như rất nghe lời Trần Ngưỡng nói, ngoan ngoãn đợi một hồi, rồi hắn nhíu mày nói: “Không có.”

“Không có ngọt.” Hắn nói.

“Sao lại không ngọt chứ, rõ ràng ngọt như vậy mà.” Trần Ngưỡng bưng ly rượu gạo lên uống.

“Là ngọt.” Anh lại uống mấy ngụm, nghiêm túc gật gật đầu nói với Triều Giản, “Là ngọt.”

Ca ca không có lừa ngươi, Trần Ngưỡng thiếu chút nữa đã nói ra nữa câu sau, anh nghĩ tới em gái mình, nếu em ấy còn sống, thật là tốt biết bao.

Hai ông bà cụ đều ngừng ăn cơm, bốn mắt nhìn bọn họ.

“Rượu gạo có chua có ngọt.” Ông nội Trần tự tin vào tài nấu rượu của mình, “Sẽ không chỉ chua, mà không có ngọt.”

Trần Ngưỡng cười nói: “Dạ vâng, rượu ông nội ủ đúng là vị đó, em trai cháu đang đùa với cháu thôi.”

Không khí trên bàn ăn trở lại bình thường.

Thực ra Trần Ngưỡng không muốn ăn nhiều, dù sao cũng là ở nhà người khác, lần đầu gặp mặt càng phải để ý hơn, nhưng bà nội Trần thật sự quá hòa ái, chính bà không ăn, cứ liên tục gắp đồ ăn cho anh, nhìn anh ăn, bất giác ăn ăn liền ăn nhiều.

Chờ khi định thần lại, bát đĩa trên bàn gần như đã bị quét sạch.

Bà nội Trần vui vẻ, khóe miệng ông nội Trần cũng hơi cong lên, hai ông bà cụ thực thích đôi anh em hôm nay tới cửa tránh mưa này.

Tận dụng không khí thích hợp, bà nội Trần bảo Trần Ngưỡng cùng Triều Giản ở chỗ bọn họ qua đêm, bà nói phía nam có một căn phòng trống, chăn giường đều có sẵn.

Bàn tay đang sờ cái bụng hơi căng của Trần Ngưỡng cứng lại, đó là nơi Trần Tây Song ở, anh liếc mắt nhìn Triều Giản thương lượng, chúng ta có nên ở lại một đêm không, sáng mai lại trở về?

Triều Giản liếc mắt nhìn sấm chớp bên ngoài, lại nhìn Trần Ngưỡng cam nguyện bị hương vị gia đình ăn mòn, trầm mặc một lát mới nói: “Được.”

Trong phòng bếp, bà nội Trần đang múc đồ ăn thừa trong nồi, đột nhiên không biết vì sao, bà nói: “Ông nè, không biết tại sao mà... tôi lại nghĩ chúng ta hẳn là nên có một đứa cháu trai.”

Ông nội Trần hứng đầy một nồi nước chuẩn bị nấu, tối nay dùng để rửa mặt rửa chân, ông nghe bạn già đột nhiên nói thế, cái kẹp gắp than cầm trên tay không chắc, suýt nữa rớt xuống đập vào chân.

“Cái gì mà hẳn là nên có? Con trai cùng với con đâu bà không muốn sinh cháu trai cho chúng ta, Trinh Khuyên, bộ bà không biết sao?”

Bà nội Trần thu dọn thức ăn thừa, dùng thìa xúc chảo dưới đáy nồi, bà thở dài: “Nếu bọn chúng chịu sinh, cháu trai của chúng ta hiện nay đều vào đại học rồi không chừng.”

Tên của bà cụ tôi không hiểu nên sửa theo linh cảm, chấp tay  xin lỗi tác giả đại nhân.

Các bạn đọc giả thân mến, có thể hối thúc tui ra truyện nhanh nhanh được không, có người hối thúc thì tinh thần trách nhiệm của tui nó sẽ trỗi dậy ngay, chứ tui lười quá sao giờ, Cứu với huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro