Chương 18+19: Bồi rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 18

Bồi rượu (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Sau lần trò chuyện kia, hai người ở chung lại càng thêm tự nhiên.

Phương Minh Diễn là người công và tư rõ ràng, thời điểm ở nhà rất ít khi nói đến chuyện công việc. Mà thái độ đối xử với Trác Duyệt cũng không giống lão bản mà như là anh cả. Anh lo lắng mọi chuyện vô cùng chu đáo, lại còn biết tôn trọng suy nghĩ của đối phương. Mà một khi anh đã quyết định thì cực ít khi sửa đổi, bản thân anh có lực khống chế cường thế mạnh mẽ.

Giống như vấn đề chuyển nhà của Trác Duyệt.

Trợ lý Lâm Huy thay Trác Duyệt tìm một chỗ chung cư rất tốt. Cậu rất hài lòng với căn chung cư này. Nhưng khi nói chuyện này với Phương Minh Diễn thì lại lại bị đối phương lấy cớ "để thân thể tốt hơn hẵng nói" gác lại . Hai tuần đã qua, Trác Duyệt cảm mạo đã tốt hơn được bảy tám phần, tối nay đang định nhắc lại việc cũ, lại chậm chạp không thấy chủ nhà trở về.

Kim đồng hồ chỉ mười giờ, tài xế Trần Lập gọi điện thoại về, khẩu khí thập phần nôn nóng. Buổi tối Phương Minh Diễn có ba cuộc xã giao, hai nơi trước đã uống không ít rượu, điểm cuối là Mê Thành, ước hẹn nửa giờ sẽ ra, kết quả đợi hơn một giờ vẫn chưa thấy người. Di động gọi qua đều thông báo tắt máy. Trần Lập sợ hắn uống nhiều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại không có thẻ hội viên không vào được, chờ ở bên ngoài lo lắng sốt ruột không thôi.

Chu Trì gọi vài lần cũng tắt máy, sầu lo nói: "Bình thường sẽ không như vậy......"

Trác Duyệt hỏi: "Ai là chủ rượu?"

Chu Trì thở dài: "Tam thiếu Trương Kính của tập đoàn Phong Trì, phỏng chừng hẹn một số đại diện trong giới điện ảnh."

Trác Duyệt nhíu nhíu mày. Tên tuổi vị Tam thiếu này cậu đã từng nghe qua, là con nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, dùng hết tiền của cha đầu tư công ty điện ảnh và truyền hình. Mỗi đêm thường lui tới các nơi phong nguyệt, cấu kết với không ít nghệ nhân. Người này chơi rất "high", khẩu vị lại đa dạng quái gở, bất kể nam nữ. Phương Minh Diễn nửa ngày rồi mà chưa đi ra, phỏng chừng là bị chuốc say .

Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ nói: "Tôi có thẻ hội viên nơi đó, để tôi đi xem xem."

Chu Trì do dự một chút rồi đồng ý, tự mình lái xe đưa cậu đến Mê Thành, nhiều lần dặn cậu vào mang theo Phương Minh Diễn liền đi ra ngay, không cần lưu lại trong đó làm gì. Trác Duyệt gật đầu, theo phục vụ sinh lên lầu.

Đẩy cửa, đập vào mặt là mùi thuốc lá bao quanh nhiệt độ phòng ấm áp khiến yết hầu Trác Duyệt phát khô. Trong bao sương rộng lớn có không ít người, dưới ánh đèn mơ hồ có những hình dáng chập chơn đong đưa, trong âm nhạc ầm ĩ có tiếng động ái muội lúc ẩn lúc hiện. Lọt vào tầm mắt đầu tiên là hai cô gái cơ hồ đang uốn éo trên vũ đài nhỏ, dán chặt lên hai chiếc cột màu bạc, quấn quít giao triền phác thảo ra những đường cong thân thể tuyệt mỹ. Đối mặt với vũ đài là một dàn sô pha có sáu bảy khách nhân đang ngồi, bên cạnh mỗi người đều có ít nhất nam hoặc nữ trẻ tuổi mặc quần áo hở hang đang quỳ hoặc ngồi, còn có người đơn giản mở đùi khóa ngồi trên người khách nhân, ân ân a a rên rỉ, hiển nhiên là đang làm việc kia.

Trác Duyệt chưa từng thấy loại chuyện như thế này, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà. Ánh đèn khu sô pha quá mờ, ánh mắt băn khoăn một vòng không nhận ra đâu là Phương Minh Diễn, đang do dự có nên tới gần nhìn lại một chút hay không, phía sau vang lên một giọng nữ kéo dài: "Ai da~, vị này là khách quý của ai đây?"

Theo tiếng nói của nàng, tầm mắt không ít người đều tập trung lại đây.

Trác Duyệt không muốn chọc phiền toái, lập tức nói rõ mục đích đến: "Tôi đến tìm Phương tổng, Phương Minh Diễn."

"Gương mặt này có chút quen mắt......" Trong đó nam nhân ngồi chính giữa sô pha nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhướn mày hỏi: "Cậu là nghệ nhân của công ty anh ta?"

"Đúng vậy."

"Nhìn xem, Minh Diễn tên này...... Mặt hàng tốt như vậy chỉ giữ lại cho mình mình dùng." Người nọ nhếch môi cười ái muội: "Lại đây ngồi."

Trác Duyệt đứng không nhúc nhích, hỏi: "Anh ta đi đâu rồi?"

"Không có lỗ tai nha~~, Tam thiếu gọi ngươi qua đây ngồi, còn đứng đấy làm gì?" Một tên mập mạp dữ tợn nói.

Trác Duyệt thế mới biết người vừa nói chuyện với cậu là Trương Kính, đáp lại nói: "Tam thiếu, tôi đến tìm Phương tổng ......"

"Loại giọng điệu này tôi thật thích." Trương Kính mỉm cười nhìn cậu: "Nghiêm túc đường hoàng, làm cho lòng người ngứa ngáy ."

Mọi người nhất thời xu nịnh cười cười, có vài ánh mắt nhầy nhụa bẩn thỉu quét tới quét lui trên người cậu, như xuyên thấu qua lớp quần áo nhìn thấy cơ thể trần trụi. Trác Duyệt mạnh mẽ áp chế phản cảm trong lòng nói: "Xin lỗi quấy rầy quý vị, nếu Phương tổng không ở đây, tôi xin phép đi trước."

"Không hổ là người trong giới văn nghệ, còn biết diễn xuất." Tên mập mạp kia đứng dậy túm lấy cổ tay Trác Duyệt, kéo cậu xuống sô pha bên kia: "Được rồi, đừng quấy nữa, cẩn thận bồi Tam thiếu. Tam thiếu cao hứng, con đường diễn xuất của cậu liền khả quan."

Trác Duyệt không ngờ hắn sẽ động thủ, theo bản năng hất một cái. Cái tay của tên mập mạp bị quăng ra, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi. Không khí trong toàn bộ căn phòng cũng đông đặc lại.

"Hừ, thật có ý tứ." Ngồi ở chính giữa Trương Tam thiếu lóe lên một tia tàn độc trong mắt, đẩy nữ nhân đang ôm trong lòng ra, chậm rãi đứng dậy, đi qua bên này: "Ta ngược lại muốn nhìn, Trương Kính ta hôm nay mời không được ngươi."

Trác Duyệt phát lạnh trong lòng, xoay người muốn chạy ra khỏi cửa, lại lần nữa bị tên mập mạp kia bắt lấy. Lúc này dùng tới mười phần khí lực, căn bản chạy không thoát.

Đúng lúc này, cửa mở. Một thân áo khoác màu đen Phương Minh Diễn đi đến.

——-

CHƯƠNG 19

Bồi rượu (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Ánh mắt của Phương Minh Diễn dừng trên người Trác Duyệt đứng gần cửa, hơi ngẩn ra, ngừng bước. Hai người đang giữ Trác Duyệt thấy hắn tiến vào, xấu hổ buông tay. Trong đó một người nhanh chóng giải thích: "Minh thiếu, người này vào đây tìm ngài, Tam thiếu mời cậu ta ngồi một lát, cậu ta bỗng nhiên phát điên nóng nảy, còn làm Hoa ca bị thương..."

Một khắc Trác Duyệt nhìn thấy anh, trái tim không khỏi bình tĩnh lại. Đang muốn giải thích ngọn nguồn, nghe thấy Trương Kính mở miệng: "Minh Diễn, nghệ nhân của cậu thật kiêu căng a, căn bản không để tôi vào mắt."

Phương Minh Diễn nhìn thoáng qua cái ly vỡ tan dưới đất, cong khóe môi với Trương Kính: "Cậu ta không hiểu chuyện là do tôi dạy không tốt. Gần đây rất dung túng với cậu ta, làm hư, ngay cả quy củ cũng không hiểu, Tam thiếu đừng trách móc." Nói xong đảo mắt nhìn Trác Duyệt, thanh âm lạnh lùng nói: "Qua đây nhận sai với Tam thiếu!"

Câu này hoàn toàn là mệnh lệnh, mang theo cảm giác áp bách nồng đậm, khiến Trác Duyệt chấn động cả người.

Cậu có chút không thể tin nhìn nam nhân trước mặt.

Bối rối, khó hiểu, quẫn bách, ủy khuất từ tận đáy lòng ùa lên, tất cả lời nói đều đông cứng trong miệng.

Ánh mắt giao nhau, bên trong con ngươi tối đen như mực của Phương Minh Diễn ẩn chứa quang mang lãnh liệt, bình tĩnh trầm ổn cùng uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.

Bất động đứng thẳng một lát, Trác Duyệt hơi mím môi, đi đến trước mặt Trương Kính, mở miệng: "Tam thiếu, tôi không hiểu quy củ mạo phạm tới ngài, là lỗi của tôi." Thái độ của cậu kính cẩn, nhưng cũng không có bộ dáng phục tùng hay vẻ ta đây, giơ tay nhấc chân có một loại phong thái cuốn hút.

Trương Kính vốn yêu thích thanh niên xinh đẹp, giờ phút này thấy rõ khuôn mặt của Trác Duyệt trong khoảng cách gần như vậy, nhất thời trong lòng ngứa ngáy. Bất quá lăn lộn trong giới nhiều năm, bên nào nặng, bên nào nhẹ hắn vẫn phân rõ ràng.

Phương Minh Diễn người này, cũng không dễ chọc.

Từng chữ trong lời nói kia, "dung túng", hay "làm hư", đều bộc lộ rõ ràng quyền sở hữu, chỉ một câu đã cho hắn biết quan hệ giữa hai người bọn họ không phải là ít. Hành động giải thích của Trác Duyệt là cho hắn đủ mặt mũi, nếu lúc này hắn còn muốn dây dưa, chẳng những có vẻ lòng dạ nhỏ hẹp, nhưng lại có tình nghi đoạt ái nhân của người ta. Việc kinh doanh và mạng lưới giao thiệp mới là trọng yếu nhất, nghệ nhân nam xinh đẹp trong giới có một bó, hắn đương nhiên sẽ không vì một Trác Duyệt mà làm thương tổn hòa khí.

Trên mặt Trương Kính đảo qua âm trầm, cười nói:"Nếu là bạn của Minh Diễn thì đương nhiên xem như người của tôi rồi. Việc nhỏ như vậy, tôi làm sao sẽ để trong lòng." Nói rồi nâng tay: "Nếu đã tới, cùng nhau ngồi xuống náo nhiệt một chút."

"Được, chúng ta uống tiếp." Phương Minh Diễn cũng nở nụ cười ngồi xuống sô pha.

Trong phòng nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Phương Minh Diễn căn bản không nhìn Trác Duyệt, tùy ý để cậu một thân một mình đứng đấy. Trác Duyệt do dự một lát, cuối cùng vòng đến bên cạnh nam nhân ngồi xuống. Hai người đang nói chuyện làm ăn, nói nói cười cười rất hòa hợp. Cậu không biết, chỉ im lặng ngồi gửi một tin nhắn, thông báo tin tức cho tài xế và Chu Trì. Gửi xong tin nhắn rồi nhích ra phía sau, cảm thấy có chút khác thường, mới phát hiện Phương Minh Diễn đem cánh tay khoát lên chỗ tựa lưng trên sô pha. Thời điểm dựa vào như vậy có cảm giác thực kỳ dị, phảng phất như bị anh ôm, chính mình xác định nằm trong phạm vi thế lực của nam nhân.

"Rót rượu." Phương Minh Diễn đưa ly không cho cậu, Trác Duyệt thay anh rót nửa ly rồi đưa qua.

Trên mặt nam nhân nổi lên một tầng tiếu ý, phảng phất như sương mù mặt hồ, giấu đi những gợn sóng kia, khiến người ta không nhìn thấu. Chỉ thấy anh buộc chặt cánh tay, đem Trác Duyệt ôm vào ngực, mở miệng đều là khẩu khí nhiễm cồn ái muội: "Anh nhớ rõ đã dạy em bồi rượu như thế nào, toàn bộ đều quên sao?"

Trác Duyệt cứng đờ, giương mắt nhìn lại, Phương Minh Diễn híp mắt lại, bên trong con ngươi ẩn chứa vài phần ý vị nhắc nhở, như khiêu khích đặt ly bên môi cậu: "Nếm thử, rượu này không tồi."

Cậu uống một ngụm nhỏ, dịch rượu lạnh lẽo còn chưa ấm lại trong khoang miệng, một nụ hôn bao hàm nhiệt độ đã phủ lên. Trác Duyệt cả kinh, hai tay để trước ngực nam nhân, muốn thối lui. Phương Minh Diễn không cho cậu cơ hội này, một tay đè lại cái gáy, một tay ôm lấy vòng eo cậu, cưỡng bách nụ hôn càng thêm sâu. Đến khi Trác Duyệt nuốt xuống ngụm rượu kia không dư một giọt, mới lần nữa có được cơ hội thở dốc.

"Thực ngọt." Ngón tay nam nhân vuốt ve đôi môi của cậu, ngữ điệu ngả ngớn: "Từ xa chạy đến nơi này, là không có anh không ngủ được, phải chứ?"

Sau khi bị cường hôn, đầu óc Trác Duyệt hỗn độn một mảnh, cho đến khi dư quang thoáng thấy Trương Kính vẫn luôn nhìn mình, rốt cuộc dần dần thanh minh. Cậu nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt giật giật, sau đó chậm rãi dán qua, tựa đầu vào ngực nam nhân, nhẹ giọng nói: "Em muốn anh."

Khóe môi Phương Minh Diễn có một nụ cười khẽ, sủng nịch xoa xoa lưng cậu, xoay mặt với Trương Kính bất đắc dĩ nói: "Tôi e rằng phải trước một bước."

"Đi cái gì, dù sao đều là người nhà, muốn làm gì cũng không cần để ý." Tầm mắt Trương Kính đánh qua đánh lại trên làn da trắng mịn của Trác Duyệt.

Trác Duyệt khẽ run lên, tay không tự giác nắm chặt cánh tay của Phương Minh Diễn, chôn đầu càng sâu.

"Trước mặt người khác em ấy rất dễ dàng thẹn thùng, tôi cũng không tận hứng, không bằng ngày sau có lúc rảnh rỗi lại tụ tập." Nam nhân cười cười, đứng dậy khoát tay với những người khác: "Mọi người cứ chơi thả ga, đêm nay cứ ghi nợ trên đầu tôi." Nói xong liền ôm eo Trác Duyệt đi ra ngoài.

Trác Duyệt tùy ý để Phương Minh Diễn ôm, cước bộ lại bất tri bất giác nhanh lên, như muốn vội vàng trốn thoát.

Cửa chính mở ra, gió đông lạnh lẽo đập vào mặt, luồn vào cổ áo, thổi bay hết thảy nhiệt khí trên người. Trác Duyệt yên lặng đứng, ngực phập phồng dưới lớp áo khoác thật dày, phảng phất như muốn đem khí tức không sạch sẽ trong lồng ngực phun ra ngoài.

Trần Lập thấy bọn họ đi ra, lập tức mở cửa xe.

Chiếc xe màu đen vững vàng chạy trên đường, đèn đường chiếu rọi ánh sáng vàng lên mặt hai người, lúc sáng lúc tối. Trác Duyệt cho đến giờ phút này mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, im lặng ngồi phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nếu kinh hoảng, vì sao còn đi vào?" Thanh âm trầm thấp vang lên từ nam nhân bên cạnh.

Trác Duyệt trầm mặc một lát nói: "Liên hệ với anh không được, sợ anh xảy ra chuyện gì."

Giữa ánh sáng hôn ám, bên trong đôi mắt hơi ngẩn ra của Phương Minh Diễn như có mềm mại xẹt qua, anh vô thanh cong khóe môi: "Như vậy tôi nên nói lời cảm tạ với cậu đi."

"Không cần......" Trên mặt cậu nhất thời có chút nóng lên, quẫn bách nói: "Tôi vừa rồi lại chọc phiền toái cho anh rồi......"

Bên trong khoang xe tràn ngập mùi rượu, nam nhân chậm rãi mở miệng: "Cậu cảm thấy, nếu tôi vì cậu mà xé rách mặt mũi với Trương Kính, mọi chuyện sẽ có kết cục như thế nào?"

Trác Duyệt giật mình, môi mấp máy lại không phát ra âm thanh.

"Trong giới này có rất nhiều việc thân bất do kỷ (những việc mình không khống chế được, không muốn cũng phải làm)." Phương Minh Diễn nhìn cậu: "Giống như tôi biết rõ Trương Kính là một tên cặn bã, nhưng vì sinh ý lại không thể không cùng hắn giả vờ ân cần xưng anh gọi em. Có một số việc cũng không cần thiết phải lấy phương thức lấy cứng đối cứng để giải quyết." Anh dừng một chút: "Tôi không có ý bảo cậu bán thân xu nịnh người khác, chỉ muốn nói cho cậu, nên học một số kỹ năng một mình khéo léo ứng đối với những loại chuyện như vậy. Tôi có thể che chở cậu một lần, hai lần, thế nhưng ta không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh. Trác Duyệt, trải qua rất nhiều chuyện, cậu hẳn là minh bạch, bất cứ góc cạnh sắc bén nào nếu không có thế lực chống đỡ cuối cũng vẫn sẽ bị bào mòn, nếu như cậu kiên trì cường ngạnh, sẽ chỉ làm chính mình càng đau."

Trác Duyệt trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Loại tình huống như vừa rồi, tôi nên ngồi xuống bồi hắn uống rượu sẽ tốt hơn?"

Thấy biểu tình chăm chú của cậu, tiếu ý trong mắt nam nhân càng lúc càng nhiều, thản nhiên nói: "Uống rượu, cũng cần có rất nhiều kỹ năng."

"Tôi không hiểu mấy thứ này...... Có thể dạy tôi hay không?"

"Xem biểu hiện cậu hôm nay xâm nhập hang hổ cứu tôi, tôi đương nhiên cũng có qua có lại." Trong lời nói lại có vài phần trêu tức.

Bên môi Trác Duyệt dấy lên nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro