Chương 32+33: Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 32

Ác mộng (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Trác Duyệt bị người trói hai tay sau lưng lôi vào thang máy, trong miệng cậu còn bị nhét khăn ăn, còn dùng khẩu trang che lại. Cậu không ngừng giãy dụa vặn vẹo, phát ra thanh âm ô ô muốn gợi sự chú ý của người khác, lại bị nam nhân cường tráng nắm chặt tay, nói rằng "Cậu ta uống say" để che giấu.

Cậu bị mạnh mẽ mang lên tầng mười, lại bị ném lên chiếc giường lớn màu trắng giữa phòng như một túi đồ.

Ba người trên bàn cơm kia không bước vào, trong phòng chỉ có Xích Vàng cùng hai thủ hạ của gã, một tên xăm hình khác như thường lệ lưu lại ngoài cửa.

Xích Vàng ngồi xuống bên giường, có hứng trí nhìn cậu cố sức giãy dụa đứng dậy, sau đó lại bị thủ hạ của mình đẩy ngã. Cuối cùng, một tên xăm hình rút con dao trong tay ra, lưỡi dao lạnh lẽo dán lên mặt Trác Duyệt, nói: "Tuy rằng trêu đùa cậu cũng rất thú vị, bất quá kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu chọc tôi tức giận, không cẩn thận khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơn hoa của cậu sẽ hỏng mất, cậu về sau sẽ không thể dựa vào nó để ăn cơm."

Trác Duyệt ngửa mặt ngã trên giường không dám cử động nữa, khuôn mặt tuấn tú vì sợ hãi mà trắng nhợt, lời cầu xin cũng bị khăn ăn chặt chẽ bưng kín miệng, chỉ có thể phát ra hầu âm mơ hồ. Cậu bi thiết nhìn Trác Hải đứng ở góc tường, trong nội tâm cậu như trước còn sót lại một tia kỳ vọng, kỳ vọng đứa em trai này còn có thể cứu cậu. Nhưng đối phương lại căn bản không nhìn cậu, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà. Trác Duyệt tâm như tro tàn, ánh mắt dần đẫm nước.

Xích Vàng thấy vẻ mặt này của cậu, cười cười: "Còn chưa bắt đầu đã nhanh khóc, bộ dạng này của cậu ngược lại thực câu nhân." Nói xong, lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắt ngang áo lông màu trắng của Trác Duyệt, sau đó cởi áo lót giữ ấm bên trong ra.

Đường cong nhu hòa cùng cơ bắp cân xứng, hai điểm nho nhỏ nổi lên trước ngực như hai đóa tường vi xinh đẹp, theo hô hấp mà không ngừng phập phồng, bởi vì quần áo đột nhiên bị cởi ra, làn da trắng nõn cảm thấy không khí lạnh mà run rẩy một trận.

"Tăng nhiệt độ cao lên một chút." Xích Vàng phân phó xong, cúi người vươn đầu lưỡi thong thả liếm từ rốn của cậu lên trên. Cảm giác ẩm ướt dinh dính khiến cả người Trác Duyệt phát run, lần nữa cử động, gập đầu gối lên, đánh thẳng vào người tên đó, khiến gã chệnh choạng ngã xuống. Đột nhiên, địa phương yếu ớt giữa hai chân bị người nắm chặt, đau đớn kéo đến, nhưng tiếng kêu bị tắc lại trong cổ họng, chỉ còn thanh âm rên rỉ, có vẻ thê thảm mà đáng thương.

"Xem ra mày thích ngoạn khẩu vị nặng." Thanh âm Xích Vàng ngoan lệ mà khàn khàn: "Trùng hợp, tao cũng thích." Gã cởi quần Trác Duyệt, đè lại hai chân đá loạn, ngay cả quần lót cũng bị lột xuống, vứt sang một bên. Sau đó cầm tính khí ngủ say giữa hai chân Trác Duyệt, dùng lực tra tấn niết tinh hoàn, nhìn biểu tình vì đau đớn mà run rẩy của người dưới thân, nhếch miệng cười: "Trác Hải, chất lượng của anh trai mày không tồi, lần này tao liền bỏ qua cho, lần sau lại để tao phát hiện mày làm loại chuyện trộm vặt này......" Đến đoạn này gã dừng lại.

"Tôi không dám! Hoàng tổng, không có lần nữa, tôi thật không dám ......" Trác Hải liên mồm cam đoan.

"Cút đi."

"Cám ơn Hoàng tổng, tôi, tôi đi......" Trác Hải nhìn thoáng qua người trên giường, quét đến giọt lệ khóe mắt Trác Duyệt. Hắn cắn răng một cái, cúi đầu ra cửa.

Chớp mắt cửa khép lại, Trác Duyệt cảm thấy chính mình rơi xuống địa ngục.

"Đừng ra vẻ cái bộ mặt này, giống như mày bị thua thiệt nhiều lắm." Xích Vàng vỗ vỗ mặt cậu: "Chuyện kia trong giới tụi mày tao không phải không biết, vì được diễn nhân vật chính mày cũng bán mông cho không ít đạo diễn đi? Hăng hái bồi tao như mày bồi bọn họ trên giường. Nếu tao thích, tao sẽ ôn nhu với mày một chút." Thấy cậu thất thần uể oải trên giường không giãy dụa nữa, tên nam nhân cho rằng cậu đã nghĩ thông suốt, xả cái khăn trong miệng cậu ra.

Ai ngờ vừa xả ra, trên bụng Xích Vàng liền hung hăng trúng một cước, bị đá ngã xuống giường. Trác Duyệt ra sức đứng dậy, chạy đến bên cửa sổ, hô to cứu mạng. Ở cổng có hai người, cậu muốn chạy đi tuyệt đối không có khả năng, hiện tại hi vọng duy nhất là các phòng gần đây có thể có người từ ngoài cửa sổ nghe thấy cậu cầu cứu.

Hành vi này triệt để chọc giận Xích Vàng. Gã bóp cổ Trác Duyệt, kéo cậu ngửa mặt nằm trên giường, nâng tay vung một cái tát. Lần này dùng toàn bộ lực đạo, đánh cho đầu Trác Duyệt lệch sang một bên, trong óc ong ong.

"Thao con mẹ mày! Tao cho ngươi chạy!" Gã mắng, lại ngoan độc đạp một quyền lên bụng Trác Duyệt, đánh cho cậu đau đớn rên rỉ, thân thể cũng cuộn tròn lại: "A Lực, mang đống đồ kia lại đây, hôm nay tao phải cẩn thận điều giáo tiện nhân thiếu thao này."

Một tên thủ hạ đặt chiếc thùng màu đen trên giường, mở ra. Bên trong có dây thừng, còn có một đống đạo cụ SM loạn thất bát tao. Trác Duyệt không dễ dàng gì mới tỉnh táo lại một chút, quét mắt nhìn thấy cái thùng kia, hoảng sợ lui về phía sau.

"Trói tay lại, bịt miệng, sau đó trút thuốc cho nó." Xích Vàng ngồi trên ghế cạnh giường, xoa bụng nói.

Trác Duyệt phản kháng không hiệu quả, rất nhanh hai tay của cậu bị trói ở đầu giường, miệng bị nhét khẩu tắc. Một tên cơ bắp dùng tay cầm một cái chai màu trắng, tay kia bịt mũi cậu, đến lúc Trác Duyệt sắp hít thở không thông mới buông tay ra, đặt cái chai dưới mũi cậu, lặp lại ba lần. Làm xong tất cả, hai người liền đứng sang một bên.

Trác Duyệt không biết cậu hít phải thứ gì, chỉ cảm thấy đó là một loại hương vị khó có thể hình dung. Dần dần, trên mặt và trên người cậu dần dần nóng lên, tim đập cũng đập nhanh. Cỗ khô nóng kia xoắn vào một chỗ, chậm rãi hội tụ xung quanh bụng, khiến cậu khó chịu cuộn tròn chân.

——

Editor: rốt cuộc làm sao mà mấy thằng chết tiệt, thằng nào gặp Tiểu Duyệt cũng khao khát đè em xuống vậy, quá mức xinh đẹp lại không thể tự bảo vệ mình cũng là một cái tội...

——

CHƯƠNG 33

Ác mộng (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Xích Vàng thấy đã đến lúc, lần nữa trở lại trên giường, dùng lực tách chân cậu ra, chặn lại. Ngón tay không ngừng dùng các loại phương thức chọc ghẹo tính khí của cậu, cho đến khi hoàn toàn cương mới buông ra, châm chọc nói: "Giả bộ như bị cưỡng gian, nhưng tùy tiện lộng một chút liền tao thành cái dạng này, đồ lẳng lơ." Nói xong, bàn tay di chuyển xuống, đẩy kẽ mông của Trác Duyệt ra, ngón giữa đặt trước cửa huyệt khẩu màu hồng, hỏi: "Nơi này có phải cũng ngứa hay không? Muốn tao hung hăng làm mày, ân?"

Trác Duyệt bị đeo khẩu tắc, căn bản nói không ra lời, lệ chảy trong mắt, liều mạng lắc đầu.

"Còn không muốn làm, chúng ta liền chơi cái khác trước." Nam nhân cười cười: "Mày không phải minh tinh sao, minh tinh thích nhất là đứng một chỗ rồi õng ẹo tạo dáng để người ta chụp ảnh. Bộ dáng mày hiện tại thực xinh đẹp, chụp lại khẳng định có thể bán không ít tiền."

Trác Duyệt mặt vàng như màu đất, liều mạng cuộn tròn cơ thể, cổ tay bị trói trụ vì giãy dụa nên càng siết chặt, lộ ra hồng ngân thâm tím. Giờ đây cậu như con chim bị bắt vào lồng, vẫy vùng vỗ cánh trong tuyệt vọng.

Thanh âm bấm máy truyền đến, đèn flash không ngừng sáng lên...... Tính khí bị người nắm trong tay, đầu vú bị người liếm cắn, hai chân bị kéo rộng lộ ra hậu huyệt, cậu bị những tên đó bày thành các loại tư thế khuất nhục, sau đó tất cả đều cất vào chiếc máy ảnh màu đen kia.

"Chậc chậc, tiểu huyệt của đại minh tinh cũng không giống người thường, thật sự rất ngon miệng nha." Xích Vàng đem ngón tay chậm rãi cắm vào huyệt khẩu, đau đớn khiến Trác Duyệt run rẩy một trận, cơ vòng bài xích mà co rút lại, cảm xúc vừa ẩm ướt mềm mại lại vừa căng chặt khiến nam nhân sung sướng, tùy tiện đâm chọc hai phát, nói: "Thật con mẹ nó chặt, chẳng lẽ chưa bị người thao qua? Lần này thật đúng là nhặt được bảo vật. Đến, thật đặc biệt, để xem tiểu huyệt của đại minh tinh nhà chúng ta nở hoa trong tay tao như thế nào nha."

Thời điểm ba ngón tay đi vào, Trác Duyệt giật giật người một chút, miệng bị khẩu tắc ngăn chặn phát ra giọng mũi áp lực mơ hồ. Cậu vô lực nằm, lệ không ngừng trào ra, tầm mắt dần mơ hồ.

"Đã dùng thuốc mà còn chặt như vậy, cứng rắn cắm vào nhất định sẽ bị thương, một lát liền không chơi được, trước tiên cắm mấy thứ vừa phải vào để thích ứng đi." Xích Vàng lấy một chiếc mát xa bổng cỡ trung, bôi chút trơn dịch rồi cắm vào, vỗ vỗ mông cậu: "Tao săn sóc với mày như vậy, mày cũng nên hồi báo ta một chút?" Gã cởi khẩu tắc trong miệng cậu, nói: "Hình ảnh khiêu dâm của mày đều có trong máy ảnh của tao nha. Mày còn dám đá loạn, tao liền bảo bọn nó phát tán lên mạng, khiến nhân dân toàn quốc xem bộ dáng phát tao của mày đi. Hiện tại, ngoan ngoãn dùng cái miệng nhỏ nhắn trên mặt mày phục vụ đại nhục bổng của đại gia. Khiến nó cao hứng, một lát sẽ khiến mày thích."

Đã hơn một giờ trôi qua, Lâm Huy ở dưới lầu càng đợi càng nóng lòng.

Quan hệ giữa Trác Duyệt và em trai thực kỳ lạ, hơn nữa cậu vốn không phải là người nói nhiều, theo lý sẽ không trò chuyện lâu như vậy. Lâm Huy có gọi điện thoại qua, muốn nhắc nhở đối phương thì di động đã tắt máy. Không có khả năng cậu tắt nguồn, vì từ khi trở lại showbiz cậu liền dưỡng thành thói quen khởi động điện thoại hai mươi bốn giờ.

Lâm Huy bất an trong lòng, lên tầng tìm một vòng, nhà ăn và đại sảnh không thấy người, hỏi thăm vài nhân viên phục vụ đều tỏ vẻ không phát hiện. Trước đây khách sạn này luôn có mấy con bạc ẩu đả đánh nhau, nhân viên phục vụ không dám quản nhiều chuyện. Lâm Huy biết hỏi không được, đơn giản tự mình đẩy cửa từng phòng ăn riêng, tìm một lần mà không thấy bóng người, thật sự hoảng loạn. Gọi điện thoại cho giám đốc Thẩm Lạc lại báo máy bận. Lâm Huy nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Phương Minh Diễn.

Nhiệm vụ giữ an toàn cho Hoa Thịnh do bộ phận bảo an của Kim Ưng phụ trách, có uy thế của Hắc Ưng Hội đặt ở đó, nghệ nhân của Hoa Thịnh bình thường sẽ không phải lo lắng vấn đề an toàn.

Cố tình lần này lại có người xúc phạm tới người có quyền thế, chẳng những trói người, còn làm những chuyện không thể vãn hồi.

Thời điểm Phương Minh Diễn đuổi tới, thân là người phụ trách giữ an toàn cho công ty – Đường Xán cũng đến, bảo tiêu phía sau hắn giữ chặt một nam nhân mặt mũi bầm dập bước xuống từ trên xe.

Phương Minh Diễn mặt lạnh vừa đi vừa hỏi: "Tra ra cái gì?"

"Đây chính là em trai Trác Hải của cậu ta." Đường Xán cùng anh đi vào thang máy: "Theo lời nó nói, người đang trong phòng 1066."

"Lát nữa chọn hai người thận trọng đáng tin cậy đi vào cứu người, còn lại ở lại bên ngoài."

"Ân." Đường Xán nhìn thoáng qua nam nhân đứng bên cạnh, nói: "Bên trong, cái tên gọi là Hoàng Nhân Bưu kia, nghe nói...... khẩu vị gã ta có chút nặng."

Phương Minh Diễn không nói chuyện, mặt không chút thay đổi nhìn con số đang tăng dần trên thang máy, cuối cùng đã lên đến tầng 10.

Tên thủ vệ xăm hình kia cơ hồ bị đánh ngã trong nháy mắt. Đường Xán trầm mặt chỉ huy: "Hai người các ngươi theo tôi đi vào, còn lại lưu lại bên ngoài, một tên cũng không cho chạy."

Phá cửa mà vào, cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử Phương Minh Diễn mạnh mẽ co rụt lại.

Trác Duyệt trần trụi quỳ trên giường, bị hai nam nhân một trái một phải bắt lấy cổ tay và ấn xuống bả vai, đầu bị đặt giữa hai chân người đang đứng, không ngừng phun ra nuốt vào. Thấy có người xông tới, hai thủ hạ kia buông Trác Duyệt ra, liền muốn nhào tới, thấy súng trong tay Đường Xán và hai bảo tiêu, nhất thời cứng đờ, một tiếng cũng không dám nói, bị tha ra ngoài căn phòng.

Hoàng Nhân Bưu chấn kinh thối lui từ trong miệng Trác Duyệt, chớp mắt đó thế nhưng lại cao trào, tinh dịch đậm sệt bắn tung tóe trên mặt Trác Duyệt, mùi vị kinh tởm khiến cậu cuộn người, ghé trên giường không ngừng nôn khan.

"Lăn ra đây!" Đường Xán mặt âm trầm gọi người bắt lấy Hoàng Nhân Bưu đã sợ tới mức chân nhuyễn ra khỏi phòng, nhìn nhìn Trác Duyệt không ngừng run rẩy, lui thành một đoàn trên giường, lại nhìn nhìn Phương Minh Diễn đứng bên cạnh không nói một lời, nói: "Cần tôi gọi bác sĩ qua đây khám cho cậu ta không?"

"Nơi này giao cho tôi. Về phần những tên rác rưởi kia, không có sự đồng ý của tôi không được thả, bao gồm cả em trai của cậu ta." Nam nhân trầm mặc một lát nói.

Đường Xán gật gật đầu ly khai. Anh cảm thấy từ phương diện nào đó, vị này và Nhị thiếu nhà hắn thật sự có chút giống nhau, nhất là thời điểm để ý, càng lãnh tĩnh dọa người.

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro