Chương 41+42: Chủ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 41

Chủ nhân (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Bị sợ hãi tra tấn hồi lâu, Trác Duyệt đã mệt lả, im lặng nhắm mắt vô thức tựa vào vai anh. Phương Minh Diễn ôm cậu vào phòng tắm, đặt trên chiếc ghế chuyên biệt dưới vòi hoa sen, cởi khuy áo khoác của cậu từ trên xuống dưới, cởi luôn từng kiện từng kiện quần áo. Sau đó vỗ về gò má cậu, hỏi: "Có thể đứng lên không?"

Trác Duyệt có chút vất vả đứng dậy, Phương Minh Diễn đỡ eo cậu, một tay tháo thắt lưng của cậu.

"...... Tôi có thể tự làm." Trên má cậu dâng lên một mảnh hồng hồng khiến cả khuôn mặt thoạt nhìn có chút sinh khí, ngón tay vừa đụng đến cúc quần liền bị người bắt lấy cổ tay.

"Không được nhúc nhích." Thanh âm ôn hòa, nhưng lại mang theo thái độ cường thế không cho phép phản kháng.

Trác Duyệt bị kiềm hãm, giương mắt nhìn đối phương. Tầm mắt giao nhau, trong ánh mắt tối đen kia có một ý vị cảnh cáo nhàn nhạt. Cậu cúi đầu, có chút không được tự nhiên buông tay xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi không quen......"

"Từ giờ trở đi sẽ quen." Phương Minh Diễn thay cậu cởi quần dài, sau đó dùng một ngón tay cầm lấy viền quần lót kéo xuống.

Động tác cố ý chậm rãi như vậy rõ ràng có ý khiêu khích. Trên mặt Trác Duyệt nóng lên, thân thể không tự giác trốn về phía sau. Lúc này, nam nhân ôm chặt cậu, cánh tay hơi hơi dùng lực giữ lấy thắt lưng, bắt buộc khối thân thể e lệ này dán sát vào người mình.

"Từ khi bắt đầu ký kết khế ước, cậu không còn thuộc về chính mình nữa." Âm sắc của Phương Minh Diễn trầm thấp như gió lướt qua mặt biển khơi: "Thân thể của cậu, hành động của cậu, tất cả sự chú ý và cảm xúc của cậu đều thuộc về tôi. Khiến tôi khoái trá là mục đích tồn tại duy nhất của cậu, phục tùng mệnh lệnh của tôi là chuyện cần làm duy nhất của cậu."

"Anh từng nói, loại trò chơi này...... Hẳn là cả hai cùng tự nguyện." Trác Duyệt co quắp mở miệng.

"Chính xác, tôi cũng không bắt buộc người khác làm nô lệ, cũng đã rất lâu không thu nhận tân thủ SUB." Nam nhân buông tay kéo quần lót từ bắp đùi trượt xuống đất, sau đó mở vòi hoa sen: "Bất quá như vậy mãi sẽ không thú vị, tôi ngẫu nhiên cũng muốn thay đổi khẩu vị."

Nước chảy mạnh như mưa to trút xuống, làm ướt tóc và cơ thể Trác Duyệt, bọt nước nho nhỏ dính trên hàng mi cụp xuống. Thanh âm cậu hòa vào tiếng nước, mơ hồ như không thể nghe thấy: "Anh không sợ...... Tôi sẽ tố cáo anh hay sao?"

Phương Minh Diễn nhếch môi cười, cười đến thản nhiên: "Đó là chuyện chờ cậu có thể rời khỏi nơi này hẵng nói. Về phần hiện tại......" Nam nhân dừng một chút, rũ mi trầm giọng nói: "Cậu tất yếu phải tuân thủ quy tắc trò chơi của tôi. Bình thường tôi không đủ kiên nhẫn dạy người mới như cậu, cho nên cậu tốt nhất nên mau chóng học tập. Bằng không tôi sẽ dùng một số phương thức đặc biệt giúp cậu tăng cường trí nhớ, nói cách khác chính là khiến cậu một lần nữa trở lại trong Lồng Sắt đầy máy ảnh."

Nghe vậy Trác Duyệt không tự giác run lên một chút, trong mắt sinh ra vài phần kinh hoàng.

Đối phương tiếp tục nói: "Đầu tiên là xưng hô. Dưới tình huống không có yêu cầu đặc biệt cậu bình thường sẽ xưng ta là 'Chủ nhân', cũng phải sử dụng kính xưng với tôi. Trong tình huống có người thứ ba ở đây, tôi cho phép cậu xưng tôi là 'Tiên sinh'. Còn tôi, sẽ dùng xưng "ta-ngươi" với cậu. Khi tôi gọi cậu bằng tên, nghĩa là tôi cho phép cậu có thể dùng thân phận bình đẳng ở chung. Nhớ kỹ không?" (Mộc: ở đây tớ thêm 1 câu để chuyển sang xưng "ta-ngươi" nhé ^^~~)

Cậu có chút căng thẳng thần kinh, quẫn bách gật gật đầu.

Ánh mắt của Phương Minh Diễn lạnh lẽo, bất động thanh sắc nhìn cậu.

Trác Duyệt bị tầm mắt kia nhìn đến phát hoảng, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ......" Sau đó giật giật môi, lại không phát ra âm thanh.

"Không gọi được khỏi miệng, đúng không?" Nam nhân đột nhiên bắt lấy cánh tay cậu, đặt cậu trên vách tường phòng tắm. Không đợi Trác Duyệt phản ứng lại, tay kia dĩ nhiên cầm lấy căn tính khí thanh tú giữa hai chân cậu.

Bộ vị mẫn cảm bị người ta bỗng nhiên nắm lấy, Trác Duyệt bất ngờ không kịp phòng bị phát ra một tiếng kinh suyễn. Nếu so sánh về sức lực cậu luôn ở thế yếu hơn, bị đối phương đặt giữa vách tường và thân hình to lớn của anh, tấm lưng cậu kề sát gạch men sứ lạnh lẽo ẩm ướt, thân thể không khỏi rụt lui, phát ra một tiếng cầu xin:"Đừng......"

Dùng từ như vậy hiển nhiên không phù hợp với quy tắc xưng hô của Phương Minh Diễn. Anh hơi hơi nheo mắt lại, nắm bàn tay lại, lặng lẽ dùng tới khí lực để trừng phạt.

"A~~" Trác Duyệt ăn đau, bản năng muốn đẩy anh ra, lại ăn phải trừng phạt càng đau đớn hơn, cả người run rẩy. Khiến cậu đau đớn, người kia dùng thái độ cường ngạnh tuyên cáo quyền chưởng khống, khiến cậu căn bản không có đường cự tuyệt.

"Nô lệ, ta vừa dạy ngươi nên nói chuyện cùng ta như thế nào." Thanh âm nam nhân lạnh lạnh.

"Vì sao lại đối với tôi như vậy......" Trác Duyệt bi thiết nhìn Phương Minh Diễn. Lời còn chưa dứt, lực đạo trên cái tay kia lại tăng thêm vài phần, khiến cậu đau phát run. Đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước thật mỏng, có chút nức nở cầu xin tha thứ, run run rẩy rẩy xấu hổ mở miệng phun ra hai chữ: "...... Chủ nhân."

"Hình như cũng không phải rất khó mở miệng, đúng không?" Nam nhân buông lỏng cậu ra: "Vững vàng nhớ kỹ, làm nô lệ, mỗi một lần ngỗ nghịch của ngươi đều phải trả giá đại giới. Phương thức và mức độ trừng phạt đều do ta quyết định. Nếu ngươi không nguyện ý chịu đựng, ta không ngại khiến ngươi tự thể nghiệm từng cái."

——-

CHƯƠNG 42

Chủ nhân (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Hốc mắt Trác Duyệt phiếm hồng, cắn môi không dám động đậy nữa, tùy ý để bọt nước làm mình hoàn toàn ướt nhẹp. Giờ phút này cậu đã hai bàn tay trắng, ngay cả quần áo dùng để che đậy thân thể cũng bị lột sạch. Tựa như một con rối không có linh hồn, đợi người giật dây tùy ý đùa nghịch.

Một khắc tay Phương Minh Diễn chạm đến thân thể cậu, có thể cảm thấy rõ ràng thân thể chợt buộc chặt. Đây là phản ứng kháng cự. Sở dĩ Trác Duyệt không dám tránh né, là vì sợ hãi.

Sợ hãi căn phòng có máy ảnh máy quay kia, sợ hãi đau đớn, sợ hãi trừng phạt nếu vi phạm mệnh lệnh.

Trên thực tế, Trác Duyệt cũng không thể xem như một SUB. Đối với sự mẫn cảm lại ngang bướng của cậu mà nói, loại khống chế và bị khống chế này sẽ phản kháng là lẽ thường. Cho nên thân là DOM Phương Minh Diễn dùng phương thức cứng rắn ép buộc không hợp tình người như vậy để tạo quy tắc cho cậu, bắt cậu thừa nhận quyền uy và địa vị tuyệt đối của mình.

Hoặc là phục tùng, hoặc là bị phạt.

Phương thức để khắc sâu quy củ này là in vào lòng Trác Duyệt một loại ấn ký sợ hãi sâu sắc, khiến cậu thuận theo. Từ đó, từng chút giao quyền tự chủ vào tay đối phương.

"Quy củ thứ hai, thành thực trả lời vấn đề của ta. Ta cần phải hiểu tình trạng của ngươi, cho nên không cho phép ngươi giấu diếm bất cứ điều gì với ta. Khi ngươi trả lời tất yếu phải nhìn ta, cố gắng diễn đạt rõ ràng, minh bạch không?"

"...... Minh bạch ...... Chủ nhân." Ngắn ngủi vài chữ mà cậu nói lắp ba lắp bắp. Tiếp đó, tay kia xẹt qua ngực cậu đi đến giữa hai chân, động chạm khiến cậu theo bản năng cứng nhắc.

"Quy củ thứ ba, ta có quyền sở hữu duy nhất đối với ngươi." Phương Minh Diễn thu hết kinh hoàng của cậu vào đáy mắt, chậm rãi nói: "Mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta, tất cả quyền của ngươi đều do chính ta ban cho. Đương nhiên, trong đó bao gồm thân thể của ngươi." Đầu ngón tay anh như có như không vuốt ve đỉnh tính khí, kích thích này khiến Trác Duyệt run rẩy: "Quyết định sử dụng nó như thế nào là tự do của ta, ngươi không có quyền cự tuyệt. Trong tình huống ta không cho phép, không cho bất luận kẻ nào chạm vào ngươi, hơn nữa không cho tự an ủi. Nhớ kỹ không?"

Nghe được năm chữ "Không cho tự an ủi", trên mặt Trác Duyệt hồng hồng: "...... Nhớ kỹ, chủ nhân." Tuy rằng thanh âm rất nhẹ như cũ, nhưng rõ ràng đã lưu loát hơn không ít.

"Rất tốt." Nam nhân cởi quần áo đã ướt đẫm của mình, lộ ra cơ thể rắn chắc cường tráng. Trong tầng tầng hơi nước ấm áp mà ẩm ướt, anh và cậu đều trần trụi nhưng cơ thể trái ngược nhau. Hô hấp của Trác Duyệt như bị kiềm hãm, ánh mắt không biết nên đặt ở chỗ nào, quẫn bách quay mặt sang một bên.

Sau mệnh lệnh "không cho lộn xộn", Phương Minh Diễn bắt đầu tắm rửa cho cậu.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi mẹ ruột cậu qua đời có người ngoài vì cậu làm loại chuyện này. Ký ức khi còn nhỏ tuổi đã mơ hồ, giờ phút này một nam nhân khác tắm cho cậu, không được tự nhiên khiến chân tay cậu luống cuống.

Khiến cậu ngoài ý muốn là, khác với ngữ khí băng lãnh khi ra lệnh lúc nãy, động tác của Phương Minh Diễn ôn nhu cẩn thận. Đụng chạm và vuốt ve đều không chứa bất cứ tia tình sắc nào, thái độ nghiêm túc như đối đãi với một kiện thủy tinh dễ vỡ. Thời điểm gội đầu, thậm chí săn sóc che khuất mắt cậu để bọt dầu gội chảy xuống dưới.

Hương khí thanh đạm của sữa tắm quanh quẩn trong hơi thở, co quắp bất an bị độ ấm của dòng nước từng chút cuốn đi, thân thể cứng nhắc ban đầu dần dần trầm tĩnh lại. Sắc mặt cậu ửng đỏ im lặng đứng, mặc cho tay đối phương du tẩu, mơn trớn mỗi một nơi trên người mình. Khi ngón tay của nam nhân chậm rãi trượt vào khe hở cuối xương sống của cậu, Trác Duyệt không thể ức chế mà run rẩy.

Bộ phận bí ẩn và yếu ớt nhất bị một người khác kiểm tra như vậy, đụng chạm, không thể giấu diếm.

Lòng xấu hổ bị khơi dậy, còn có một loại cảm giác phụ thuộc, phảng phất như khối thân thể này thật sự thuộc về nam nhân trước mắt.

"Ra ngoài chờ." Tắm rửa xong, Phương Minh Diễn lau khô nước trên người cậu, đưa ra mệnh lệnh.

Bên ngoài phòng tắm này là phòng ngủ chính. Trác Duyệt mặc dù sống ở đây một khoảng thời gian, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của nam nhân.

Căn phòng sử dụng chủ yếu tông màu xám nhạt hơi trầm lắng trung hòa với màu trắng thanh nhã, đèn trong phòng được tạo hình khéo léo như những nhành cây mềm mại rủ xuống chiếu sáng căn phòng. Trác Duyệt nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng ở giá treo đồ bằng gỗ hình hoa. Chỗ đó treo hai kiện áo ngủ kiểu dáng giống nhau đều bằng tơ tằm. Cơ thể trần trụi khiến cậu thập phần không được tự nhiên, do dự một lát, lấy một chiếc trong đó mặc vào.

Trên kệ tủ có trưng bày mấy tấm ảnh, có ảnh chụp chung, cũng có phong cảnh, trong đó bức lớn nhất là Phương Minh Diễn một thân tây trang màu đen, tay cầm một chiếc cúp màu bạc, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười kiệt ngạo. Đây là thời điểm anh nhận được giải thưởng cao nhất Châu Á dành cho đạo diễn trẻ triển vọng, bên trong đồng tử màu đen lóe lên một tia kiêu ngạo tự hào.

Trác Duyệt đang nhìn, phía sau truyền đến động tĩnh. Cậu buông ảnh chụp xuống, xoay người liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nam nhân. Ánh mắt này khiến trong lòng cậu có chút thấp thỏm, luống cuống đứng tại chỗ.

"Ta đã từng ra lệnh cho ngươi mặc quần áo?" Phương Minh Diễn mặc một kiện áo ngủ khác, hỏi.

"Bởi vì treo hai chiếc nên tôi cho rằng......" Trác Duyệt muốn giải thích, lại bị ngắt lời.

Lời nói lặp lại một lần nữa mang đến càng nhiều cảm giác áp bách: "Vấn đề ta vừa hỏi là: 'Ta đã từng ra lệnh cho ngươi mặc quần áo hay chưa?'."

"Không có......"

"Cởi." Mệnh lệnh ngắn gọn.

Trác Duyệt hơi mím môi, cởi quần áo ra, treo về chỗ cũ.

Phương Minh Diễn lấy một chiếc roi ngựa màu đen rắn chắc từ trên mặt tường treo một vài chiếc, ngồi xuống sô pha dành cho một người, nói: "Mặt hướng về phía ta, quỳ xuống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro