Chương 71+72: Nhớ anh (thượng+trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 71

Nhớ anh (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Buổi tối hôm đó, Trác Duyệt vùi vào ngực nam nhân, mơ mơ màng màng ngủ trên chiếc giường mềm mại cực lớn kia. Phương Minh Diễn nhìn thanh niên trong lòng, môi cậu bị cắn nát với những vết roi da hồng trước ngực, có chút không đành lòng sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Anh sai rồi." Người trong lòng bất an động động, như đang mơ thấy cái gì không vui, dựa sát vào ngực anh tìm kiếm một chút an ủi. Nam nhân ôm cậu càng chặt, an ủi vỗ về tấm lưng trần trụi của cậu, kéo cậu lại gần sát mình.

Ngày hôm sau, bởi vì đồng hồ sinh học nên đúng giờ Trác Duyệt liền tỉnh lại , cậu phát hiện mình giống như khối thuốc cao, cả người ghé vào Phương Minh Diễn bên cạnh, còn như con bạch tuộc quấn lấy đối phương, tư thế cực kỳ bất nhã. Cậu muốn vụng trộm dời đi, lại không dám đánh thức nam nhân, mất nửa ngày mới không dễ dàng chống được nửa người trên lên, di chuyển không cẩn thận động đến vết thương trên ngực, nhịn không được hít một hơi. Ánh mắt cậu nhìn thấy con ngươi đen như mực của người đối diện mở ra, cứng đờ, có chút xấu hổ kêu: "Chủ nhân......"

Phương Minh Diễn nhướn mày: "Dùng loại tư thế này để gọi ta dậy sớm, em thực sự rất sáng tạo."

Cậu lúc này mới ý thức được mình đang dùng tư thế ngồi cưỡi trên thân nam nhân, nhất thời mặt đỏ bừng lên, tay chân luống cuống muốn nằm xuống lại bị một câu "Không cho phép nhúc nhích" của đối phương ổn định, quẫn bách duy trì nguyên dạng.

Thân hình trần trụi phô diễn những đường cong xinh đẹp, hai chân trái phải tách ra quỳ trên giường, bộ phận nào đó cứ như vậy không hề che đậy rơi vào tay nam nhân dưới thân, mặt cậu ửng đỏ mang biểu tình thẹn thùng lại ẩn nhẫn. Trác Duyệt tựa như một khối điểm tâm xinh đẹp mà tinh xảo, khiến người ta muốn chậm rãi hưởng dụng.

Phương Minh Diễn biếng nhác nằm ngửa mặt, ngón tay lại tùy ý chọc ghẹo giữa hai chân cậu, trêu tức nói: "Tiểu nô lệ, nguyên lai em thích loại tư thế này, thật khiến ta ngoài ý muốn."

"Không phải...... Ân...... Lúc em ngủ không biết thế nào liền,.. em không phải cố ý ......" Cậu lắp bắp giải thích.

"Không thích, như vậy......" Nam nhân dùng lực chống lưng ngồi dậy, đối mặt với cậu, hỏi: "Loại này thì sao?"

Trác Duyệt bị khoảng cách đột nhiên gần kề như vậy làm cho hoảng sợ, thân thể ngửa ra sau được một cánh tay ôm chặt lấy vòng eo. Cự ly kéo gần đến phạm vi ái muội cực độ, hạ thân kề sát có thể cảm giác được rõ ràng vật thể thô to mà cực nóng được bao bọc bởi quần ngủ tờ tằm, chóp mũi hai người như muốn chạm vào nhau, khí tức giao triền quấn quít cùng một chỗ.

Khuôn mặt anh tuấn trước mắt đột nhiên phóng đại, còn mang theo tiếu ý ái muội, bàn tay đang ôm thắt lưng cậu chậm rãi di chuyển xuống dưới, thâm nhập vị trí giữa hai cánh mông, nhẹ nhàng nhu ấn gần hậu huyệt, thanh âm trầm thấp lại dịu dàng mềm mại quấy nhiễu bên tai: "Thích không?"

Nhiệt độ thân thể dần dần tăng cao, dưỡng khí như bị hút hết. Trác Duyệt không dám động, chỉ có thể để bàn tay kia tùy ý xâm nhập bộ vị bí ẩn của cậu, kích thích khiến cậu run rẩy: "Chủ nhân......"

"Trả lời vấn đề của ta." Nam nhân nghiêng đầu liếm liếm vành tai cậu.

"Em không biết......" Tiết tấu hô hấp rối loạn, Trác Duyệt cảm thấy mình nóng đến mức sắp bốc cháy, lấy hết dũng khí xấu hổ mở miệng: "Chỉ cần chủ nhân thích...... em cũng......" Cậu lần đầu bộc bạch thẳng thắn như vậy, câu kế tiếp lại làm thế nào cũng không nói nên lời.

Phương Minh Diễn cong khóe môi, lưu quang trong đáy mắt tối đen không ngừng hội tụ thành biển lớn. Anh nâng cằm Trác Duyệt rồi hôn lên. Tựa như thân sĩ ôn nhu săn sóc, nhẹ nhàng liếm vết thương trên môi dưới của cậu, cực kỳ có chừng mực lướt qua xương quai xanh rồi chuyển hướng đến gáy cậu, lưu luyến trên làn da trắng nõn, lưu lại vết hôn ngân phiếm hồng xinh đẹp.

"Chủ nhân......" Trác Duyệt mềm mềm dựa trên người nam nhân, nhẹ giọng thở hổn hển.

Đã từng cảm thấy khó có thể gọi thành lời xưng hô như vậy, hiện tại lại liên tục muốn kêu thêm lẫn nữa.

Từng cho rằng vĩnh viễn mất đi người này, giờ đây lại gần ngay cạnh mình.

Đáy mắt dần ẩm ướt, nước mắt bất tri bất giác từng chút đong đầy hốc mắt.

"Chỗ nào đau?" Phương Minh Diễn thấy thần tình của cậu nao nao liền ngừng động tác, cẩn thận xem xét thương trên ngực cậu.

"Không đau......" Trác Duyệt lắc đầu.

"Nói cho ta biết em làm sao vậy."

"Em chỉ là...... Bỗng nhiên cảm thấy không chân thật." Trác Duyệt đỏ mặt, dùng ánh mắt ướt sũng nhìn anh: "Giống như đang mơ một giấc mộng, cao hứng, lại thực bất an, kinh hoảng sợ rằng giây tiếp theo liền bị đồng hồ báo thức gọi dậy, sau đó ngài liền biến mất." Cậu hơi mím môi: "Xin lỗi, chủ nhân."

Phương Minh Diễn rõ ràng, sau khi trải qua sự kiện lần đó Trác Duyệt vẫn có cảm giác không an toàn, mà tình huống như vậy chỉ có thể nhờ thời gian để chữa khỏi. Anh mỉm cười sờ sờ đầu Trác Duyệt, ôn nhu nói: "Không cần lo lắng, ngay cả thức giấc ta vẫn sẽ ở bên cạnh em."

Thời điểm hai người xuống lầu, đầu bếp lão Triệu đã chuẩn bị tốt bữa sáng, Chu Trì săn sóc giúp cậu kéo ghế ra. Trên ghế đột ngột xuất hiện một miếng đệm vừa dày vừa mềm khiến mặt Trác Duyệt nháy mắt đỏ bừng.

Nam nhân ngồi xuống ghế chủ vị cười khẽ: "Chu Trì, cái đệm này được chuẩn bị hơi sớm, cậu ấy bây giờ còn chưa cần dùng."

Chu Trì nghe vậy, nói với Trác Duyệt: "Trác thiếu cần tôi cất nó đi sao?"

Mặt Trác Duyệt nóng bừng như trứng ốp la, nhỏ giọng nói "Không cần" sau đó ngồi xuống. Bữa sáng này cậu ngượng ngùng đến mức không dám nâng đầu lên.

Sau khi bữa sáng chấm dứt, Lâm Huy tới đón cậu đến sân bay. Cậu phải đi Lệ đảo tham gia thu hình một show truyền hình thực tế, dự tính thời gian khoảng một tuần.

Phương Minh Diễn đưa cậu lên xe, sửa sang áo cậu, cúi thân dán lên bên tai cậu nói: "Bỗng nhiên không muốn thả em đi, tiểu nô lệ của ta."

Trác Duyệt ngẩn ra, nở nụ cười, mổ một chút trên mặt anh, nói: "Em sẽ rất nhớ ngài, chủ nhân."

—–

CHƯƠNG 72

Nhớ anh (trung)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Lệ đảo nằm ở vùng phía nam, bốn mặt là biển, hạ dài đông ngắn. Trên đảo, cây cối nhiệt đới xanh um tươi tốt đầy sức sống mọc thành hàng, đập vào mặt là gió biển mát lạnh sảng khoái.

'Good time for love' chọn phong cảnh như tranh để ghi hình, cũng là vì muốn tô đậm tình cảm lãng mạn chốn thế ngoại đào nguyên. Có tất cả bốn cặp yêu thích nhất được chọn từng là tình nhân trong phim ảnh do dân mạng bỏ phiếu, Trác Duyệt cùng Tôn Hân Hân đứng đầu bảng.

Thứ nhất là vì hai người đều rất đẹp trai xinh gái, thứ hai là vì hai người diễn rất động tâm, lý do thứ ba là vì nguyên nhân sức khỏe nên trong bốn tập ngắn ngủi Trác Duyệt liền vội vàng xuống xe, dẫn tới khán giả hô to gọi nhỏ kêu không đã, nhao nhao trên internet yêu cầu chương trình thực hiện lại tình yêu lãng mạn của hai người. Cho nên lần trở về này coi như là một dấu chấm tròn trong bức tranh CP của chương trình.

Từ khi xuống phi cơ liền bắt đầu ghi hình, máy quay vẫn luôn theo cậu đến khách sạn, cường điệu muốn quay lại một màn cậu gặp lại Tôn Hân Hân. Hai người đã hợp tác vài lần nên cũng có ăn ý, diễn một cảnh cửu biệt trùng phùng (cách biệt lâu ngày mới gặp lại) vui sướng mà cảm động vô cùng nhuần nhuyễn. Tôn Hân Hân phát huy hết mức mặt hoạt bát ngây thơ, chủ động ôm Trác Duyệt một cái. Trác Duyệt cũng hư hư thực thực ôm cô, giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong độ lịch lãm của thân sĩ. Còn không quên đưa ra món quà được đóng gói tinh mỹ, tri kỷ mà chu đáo nói: "Lần trước em nói thích ăn chocolate, anh liền mua." Tôn Hân Hân cảm động đến mức đôi mắt muốn chảy nước, cái miệng nhỏ nhắn cắn chocolate vừa thâm tình đỏ mặt nhìn cậu, tràn đầy phong tình dịu dàng của thiếu nữ.

Chờ đến khi đạo diễn kêu dừng, cô lập tức phun chocolate trong miệng ra khăn giấy mà trợ lý đưa tới, vẻ mặt đau khổ nói: "Xin lỗi, em gần đây cân nặng tăng lên, không thể ăn đồ ngọt như vậy."

"Anh hiểu mà." Trác Duyệt mỉm cười. Nữ nghệ nhân đều quản lý thực nghiêm khắc cơ thể của mình, cơ bản sẽ không ăn mấy thứ như gà chiên, kem, chocolate linh tinh gì đó. Những tấm ảnh đăng lên mạng internet chụp cùng mỹ thực kia bất quá cũng là các cô chụp chung với đồ ăn mà thôi, chân chính ăn vào bụng phỏng chừng cũng chỉ có mấy quả dưa chuột. Thực ra hộp chocolate này do Lâm Huy dựa theo yêu cầu của chương trình mà chuẩn bị, cậu căn bản ngay cả cô từng nói thích ăn chocolate lúc nào cũng không nhớ rõ. Chương trình nàt bất quá chỉ là làm ra vẻ, quá nhiều người hướng tới tình yêu hoàn mỹ không tì vết, bọn họ liền show ân ái cho những người này xem, thỏa mãn những trái tim theo đuổi hoàn mỹ của bọn họ.

Chờ đến khi mọi người trong chương trình đến đông đủ, tám người liền bắt đầu "Hẹn hò tập thể" bên bờ biển. Trong đó có một trò chơi yêu cầu nam khách mời bơi ra đảo di động lấy vòng hoa cho bạn gái, sau đó cùng bạn gái cắn táo, thêm vài vòng trò chơi linh tinh nữa, đội kém nhất sẽ bị phạt nấu cơm.

Nhìn yêu cầu bơi lội Trác Duyệt lại cảm thấy áp lực. Những vết roi trước ngực vẫn ẩn ẩn đau, may mà lúc ấy Phương Minh Diễn thủ hạ lưu tình không khiến cậu phá da kiến huyết, bằng không ngâm mình trong nước biển thật sự là muốn chết. Khi bơi lội mỗi động tác đều dùng đến tất cả cơ bắp, cậu cắn răng chịu đau, kiên trì hoàn thành toàn bộ hành trình. Nhưng trong quá trình vẫn bị chậm lại phía sau rất nhiều, đến lúc cậu lên bờ, những CP khác đều đã đến điểm cuối.

Tôn Hân Hân cảm thấy cậu không xuất toàn lực, bất mãn trong lòng nhưng trên mặt vẫn thập phần thân thiết, vừa hô cố gắng vừa phối hợp cắn táo với cậu. Quả táo treo trên cây lung lay tứ phía, hai người ghé vào một chỗ tất nhiên sẽ vô tình chạm môi vào nhau, lúc này song phương đều ngẩn ra. Hai người từng có "Nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh", lúc ấy song phương đều thực xấu hổ, vì thế cần nhờ hậu kỳ có chút chỉnh sửa, lần này ngược lại cực kỳ hàng thật giá thật. Nhiều góc ống kính đã ghi lại khoảng khắc kia muốn nhiều bao nhiêu rõ ràng có bấy nhiêu rõ ràng. Tôn Hân Hân đỏ mặt, thẹn thùng đứng tại chỗ không lên tiếng. May mắn lúc này ba đội khác đều đã hoàn thành trò chơi, bọn họ là đội cuối cùng, không cần phải tiếp tục. Mấy cặp khác chạy đến trêu chọc, nói Trác Duyệt cố ý, tình nguyện về cuối cũng muốn tranh thủ âu yếm.

Trác Duyệt cười khổ. Phương Minh Diễn từng có cấm chế không cho cậu tiếp xúc thân mật với người khác, một màn này truyền bá ra vạn nhất bị chủ nhân cậu nhìn thấy...... Chỉ nghĩ thôi đã thấy cả người đều đau. Cậu len lén uyển chuyển nói với đạo diễn có thể cắt một màn vừa rồi đi hay không. Đối phương kinh ngạc tỏ vẻ đây nhất định là màn thu hút nhất, tuyệt sẽ không bỏ. Cậu có chút bất đắc dĩ, vừa ghi hình vừa nghĩ sẽ giải thích với đối phương như thế nào .

Cuối cùng là đội bị phạt phải chuẩn bị bữa tối tám người. Gần bờ biển nên tự nhiên muốn ăn hải sản, hải sản nếu muốn làm ngon, độ lửa rất trọng yếu. Bên này Trác Duyệt bận rộn đến mức xoay vòng vòng, bên kia Tôn Hân Hân còn thêm phiền, cô không có cái gì gọi là kinh nghiệm xuống bếp, tay thái hành tây rồi đưa lên mặt lau mắt, cay đến mức rơi lệ, cậu đành phải lập tức buông nồi chạy sang giúp cô. Tôn Hân Hân không mở mắt nổi, cả người mềm mềm ỷ lại trong lòng cậu hấp mũi.

"Còn đau không? Bằng không em ngồi một lát?" Cậu hỏi.

"Đau. Nhưng em muốn giúp anh đỡ bận rộn." Giọng nói của cô có vài phần làm nũng .

"Ngồi nghỉ ngơi một lát, một ngày hôm nay em đã đủ mệt mỏi, còn lại anh đến làm." Trác Duyệt đỡ cô ngồi xuống, một lần nữa dấn thân vào phòng bếp độc diễn . Đến khi kết thúc buổi quay bữa tối tám người, cậu mệt mỏi trở lại phòng khách sạn, nhắm mắt ngã trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động một chút .

Cửa phòng mở ra, có người đến. Cậu tưởng là Lâm Huy, không thèm mở mắt, hữu khí vô lực (uể oải) nói: "Cậu giúp anh đặt quần áo ở đó là được, anh nghỉ một lát rồi tắm rửa, thật sự quá mệt mỏi ......"

Nhưng mà cái giường giật giật, đối phương ngồi xuống bên giường, thanh âm trầm thấp mà êm tai vang lên:

"Tôi cung cấp dịch vụ cho quý khách, cũng có hạng mục tắm rửa này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro