Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lặn dần về phía Tây, ánh tà dương nhuộm đỏ từng rạng mây hồng, không ngại tô điểm thêm sắc đỏ vàng cho cây bạch quả, một thước phim mỹ lệ đầy màu sắc đang dừng hình qua ô cửa sổ tầng hai.

Đã vào cuối thu.

Lục Trình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chiếc lá ngoài cửa sổ đến xuất thần. Chiếc lá ấy bị gió thổi đung đưa sắp rụng nhưng vẫn cố chấp không chịu lìa cành.

Cậu nhìn một lúc lâu, cơ thể hơi cứng nên dịch chuyển trọng tâm mà không để lại dấu vết, thay đổi nhỏ với hi vọng thả lỏng đôi chân đang quỳ đến tê rần. Sau tai đột nhiên truyền đến tiếng roi da xé đôi không khí, đánh lên tấm lưng trần gây ra một cơn đau dữ dội.

Lục Trình cố nén tiếng kêu đau chuyển thành một loạt tiếng thở hổn hể nặng nề. Cậu thẳng lưng duy trì tư thế quỳ, không dám cử động nữa, buông mắt nói: “Tôi sai rồi, chủ nhân.”

“Sai chỗ nào?” Giọng nói nam tính trầm thấp xen lẫn một tia lạnh lùng.

“Ngài chưa cho phép thì không được di chuyển.” Lục Trình trả lời theo quy củ.

Giày da êm ru đạp lên thảm dày tiến tới trước mặt cậu. Chuôi roi cứng ngắc nâng cằm Lục Trình lên khiến cậu phải ngẩng đầu.

Nhìn lên trên, Lục Trình có thể thấy đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc bởi quần tây, tiếp đó là áo vest tối màu ôm lấy cơ thể thon gọn. Vì dáng người cao ráo lại săn chắc nên mặc vào rất đẹp. Màu tối làm làn da trắng nõn càng thêm nổi bật, mang đến cảm giác sang trọng mà cấm dục.

Lục Trình ngẩng đầu nhìn anh, không thể kìm chế nghĩ đến hình ảnh người này không một mảnh vải che thân, vai rộng hông hẹp, cơ bắp cân xứng, khi cánh tay mạnh mẽ kia ấn mình dưới thân… Hình ảnh lung linh đầy mùi vị như sóng biển tràn vào tâm trí khiến  hơi thở Lục Trình dần nóng lên.

Trong chớp nhoáng trình độ như thần, chuôi roi rơi lên yết hầu làm hơi thở Lục Trình khựng lại. Lục Trình cười khổ trong lòng, ngoan ngoãn ngẩng đầu, để lộ hoàn toàn chiếc cổ mảnh khảnh trước mặt đối phương.

Lúc này, cậu đang trần truồng quỳ thẳng, hai tay nắm sau lưng, như một tín đồ sùng đạo ngước nhìn thần linh.

Đây là tư thế nhượng quyền tự chủ của cơ thể, thể hiện sự thần phục giao hết mọi thứ cho đối phương. Là thái độ của SUB khi đối mặt với DOM trong trò chơi.

Đúng vậy, bọn họ đang chơi một trò chơi BDSM.

Người chi phối lập ra quy tắc kiểm soát hình phạt, người thần phục phục tùng quy tắc hiến dâng thân thể, hai bên dùng cách đó để thỏa mãn dục vọng cho nhau, từ đó đạt được khoái cảm.

Ánh tà dương ảm đạm tràn ngập căn phòng, vẽ lên những đường cong của cơ thể bọn họ.

Đứng và quỳ, roi da và thể xác, quần áo chỉnh tề và trần như nhộng, kiểm soát mạnh mẽ và ngoan ngoãn nghe lời, tất cả tạo thành vẻ đẹp tương phản mãnh liệt, sắc nét, vừa đau khổ vừa tàn nhẫn.

Lục Trình thích trò chơi như vậy. Cậu đã mất đi hứng thú với tình dục bình thường từ lâu. Là một SUB thuần, Lục Trình đã thử qua rất nhiều DOM nhưng không ai có thể khiến cậu say mê như người trước mắt này.

Chỉ cần gần nhau cũng đủ làm cậu hưng phấn không cần lý do.

Lục Trình say mê nhìn người đàn ông khiến cậu chìm đắm – ngũ quan sáng sủa, phong thái tao nhã, vẻ mặt điềm tĩnh và cảm giác áp bách ngang tàng phóng ra khi cầm roi. Đó là một luồng khí mạnh mẽ, lạnh lẽo, sắc bén, không thể cưỡng lại, tựa như một loại nước hoa gỗ lạnh, mùi hương thoang thoảng và trung tính, thờ ơ xa cách nhưng lại khiến cậu nghiện đến điên cuồng. Lục Trình cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân người kia, đặt mình ở vị trí thấp kém, hiến dâng cả tâm hồn lẫn thể xác.

“Ngươi rất hay phân tâm.” Nam nhân uốn cong ngón tay nhẹ nhàng đẩy kính mắt trên sống mũi, từ trên cao nhìn xuống.

“Xin hãy trừng phạt, chủ nhân của tôi.” Cổ họng Lục Trình khô khốc đến mức cần thứ gì đó xoa dịu.

Nam nhân khẽ liếc mắt nhìn Lục Trình, chuôi roi trượt từ cổ xuống ngực rồi đặt trên đầu vú của cậu, từ từ xoay nghiền.

Không thể di chuyển.

Trong trò chơi, mệnh lệnh của DOM tượng trưng cho quy tắc, một khi SUB làm trái quy tắc sẽ bị trừng phạt. Tuy nỗi đau chỉ có thể mang đến một ít khoái cảm cho Lục Trình nhưng cậu thích cảm giác bị nô dịch, quỳ dưới chân đối phương cầu xin thương hại, trở thành nô lệ, thú cưng hoặc đồ vật của người khác. Sở thích kì lạ này bắt nguồn từ bản thân Lục Trình, bị đè nén trong thời gian dài, không cách nào nói ra và dần dần trở thành một vực thẳm vắt ngang đáy lòng. Lục Trình đưa mắt nhìn người trước mặt, như nhìn vực thẳm của mình.

BDSM là trò chơi có thể làm cậu thỏa mãn và giải thoát.

Đầu vú bị giày xéo vừa đau vừa buồn, còn mang theo tê dại không thể bỏ qua. Cơ thể nhạy cảm nhận được cảm giác thoải mái chập chờn. Mà kích thích ngay sau đó càng làm Lục Trình hưng phấn hơn.

Nam nhân nhấc chân dùng mũi giày da trêu ghẹo tính khí của Lục Trình, cậu không dám né tránh dù chỉ một chút, mặc cho đối phương đối xử thô bạo với bộ phận yếu ớt nhất. Sự ma sát của lớp da cứng khiến cậu rên rỉ thành tiếng.

Lục Trình bị người trước mặt khống chế, tùy ý đùa bỡn nhưng lại không biết xấu hổ mà ham muốn nhiều hơn. Cảm giác thẹn thùng giấu dưới đáy lòng như chất xúc tác mạnh mẽ làm tính khí vốn bán cương hoàn toàn thẳng đứng. Dường như có một ngọn lửa đang bốc cháy trong cơ thể, lan tràn dưới lớp da, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng từng chút một. 

Nam nhân đá nhẹ vào tinh hoàn Lục Trình, không ngoài dự liệu nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp, giễu cợt nói: “Đến kỳ động dục rồi à? Đá hai cái đã cương như vậy.”

“Chủ nhân…” Lục Trình thều thào. Vẻ mặt vừa khát vọng vừa sợ hãi. Mong muốn thoát khỏi dục vọng, sự thương xót của chủ nhân và kích thích lớn hơn nhưng lại sợ sự kiểm soát mạnh mẽ, thủ đoạn khôn lường và hình phạt nghiêm khắc.

Nam nhân thờ ơ vuốt ve yết hầu Lục Trình: “Nói cho ta biết ngươi là gì?”

“Tôi là con chó của chủ nhân.” Lục Trình trả lời.

Dường như đáp án này làm đối phương hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nếu là chó, vậy phải có bộ dạng của chó chứ.”

Lục Trình ngoan ngoãn lè lưỡi muốn liếm ngón tay nam nhân nhưng lại bị gõ vào đầu một cái. Cậu lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, liếm láp mũi giày không chút bụi của nam nhân.

“Ngửi thấy mùi động dục của mình sao?” Nam nhân hỏi.

Trước khi đối phương tới đây Lục Trình đã rửa sạch bản thân từ trong ra ngoài. Rõ ràng không có gì trên đôi giày nhưng lời nói chọc ghẹo như vậy khiến cậu cảm nhận được mùi vị dâm mỹ không thể tả. Lục Trình khoanh tay trước ngực rồi nằm phục dưới đất, dùng gương mặt cọ cọ chân đối phương: “Chó hoang làm bẩn giày chủ nhân rồi, xin ngài hãy trừng phạt.”

“Đi lấy đồ trong hộp ở cửa tha lại đây.”

Lục Trình bò qua, dùng miệng kéo hộp đồ rồi mở nắp hộp màu trắng.

Bên trong có một cái “Đuôi”.

Đầu của nhúm lông tơ màu vàng là gậy mát xa silicon, mặt đỉnh của hình trụ có đường cong uốn lượn nhô ra.

Lục Trình biết cái đó có thể nghiền tuyến thể nhạy cảm một cách dễ dàng, làm cậu sống không bằng chết. Vì vậy cơ thể không thể kiểm soát càng thêm hưng phấn. Cậu ngậm đuôi bò về, quỳ gối bên nam nhân rồi ngẩng đầu lên.

“Có thích món quà này không?” Nam nhân hỏi.

Lục Trình đang ngậm đồ trong miệng không thể nói đành gật đầu.

“Tự đút vào.” Nam nhân ngồi xuống ghế salon duy nhất trong phòng rồi đưa ra mệnh lệnh thứ hai: “Theo cách mà ta thích.”

Lục Trình chần chừ một lúc, khuôn mặt xấu hổ che phủ bởi màu hồng. Cậu cắn răng, từ từ nhấc một chân lên giống tư thế con chó đang đi tè. Sau đó liếm ướt ngón tay rồi cắm vào tiểu huyệt ẩn núp giữa hai cánh mông, bắt đầu tự khuếch trương.

Nam nhân chống cằm, yên lặng nhìn cậu chăm chú.

Cảm giác thẹn thùng dưới ánh nhìn soi mói gia tăng nhanh chóng, toàn thân Lục Trình ửng hồng. Ánh mắt kia như mang theo sức nóng, thiêu đốt cậu từng chút một, từ trong ra ngoài đều nóng bừng bừng. Hô hấp rối loạn, cơ thể trở nên căng thẳng mất kiểm soát làm quá trình càng thêm khó khăn vài dông dài. Lục Trình vội vàng đặt gậy mát xa lên miệng huyệt nhưng lại nghe thấy mệnh lệnh ngay trước khi ấn vào. 

“Lại đây.”

Lục Trình ngừng tay, vẻ mặt lo sợ không yên, không biết mình đã làm sai điều gì nhưng không dám mở miệng hỏi, chỉ ngậm đuôi chậm rãi bò qua. Nam nhân đứng dậy, túm tóc bắt cậu ngẩng đầu.

Không đau lắm nhưng lại có một loại khoái cảm ngược đãi.

“Vội vàng muốn lấp đầy lỗ nhỏ như thế, ngay cả khuếch trương cũng không muốn làm hẳn hoi.” Nam nhân lạnh lùng: “Muốn đổi một cái thô to hơn để ngươi thấy thoải mái hơn không?”

Lục Trình nơm nớp lo sợ nhận sai: “Chó hoang thật ngu dốt, xin chủ nhân phạt thật mạnh.”

“Phơi lỗ nhỏ đói khát ra.”

Lục Trình xoay người nằm trên mặt đất, vểnh cái mông trắng mịn thật cao, hai tay cố gắng banh mông để lộ hậu huyệt, bày ra tư thế khuất nhục nhất với chủ nhân. Phía sau truyền đến tiếng động nhỏ, cậu không dám quay đầu, thấp thỏm không yên quỳ rạp dưới đất vểnh tai nghe.

Ngay lúc Lục Trình không để ý, một thứ ấm áp trơn tuột chạm vào tiểu huyệt rồi từ từ cắm vào trong .

Là ngón tay dính dầu bôi trơn của nam nhân.

Lúc cơ vòng bị mở ra Lục Trình không khỏi rên nhẹ một tiếng, bản năng cơ thể chống lại kẻ xâm lăng, toàn thân căng thẳng làm hậu huyệt co rút nhanh. Ngay sau đó mông cậu bị ăn một cái tát, “ba” một tiếng giòn vang.

“Thả lỏng, kiên nhẫn của ta có hạn.” Lời nói cứng rắn nhưng động tác lại ôn nhu. Nam nhân cẩn thận mở rộng hậu huyệt đến khi có thể chứa được ba ngón tay rồi mới đút gậy mát xa vào. Toàn bộ gậy mát xa chìm vào hậu huyệt trong tiếng thở dốc vụn vặt, cuối cùng để lại một chiếc đuôi lông xù rủ ở phía sau.

“Bò một vòng với cái đuôi mới của ngươi.” Nam nhân ngồi xuống lần nữa, tháo găng tay y tế ném sang một bên, từ từ bổ sung thêm: “Nếu nó rơi ra ngoài, đêm nay ngươi sẽ không có cơ hội đạt cao trào.”

“Vâng, chủ nhân.” Lục Trình trả lời.

Trong phòng có máy điều hòa và thảm trải sàn nên sẽ không bị đau đầu gối khi bò. Nhưng để nghe theo mệnh lệnh này thì hơi khó, gậy mát xa rất dễ rơi trong quá trình di chuyển. Hơn nữa đuôi cũng có trọng lượng, liên tục rung lắc khi bò, Lục Trình không thể làm gì khác ngoài việc ra sức siết chặt miệng huyệt. Đỉnh gậy mát xa liên tục chà xát tuyến thể, cảm giác dòng điện lóe lên chạy dọc theo đốt sống lưng khiến cơ thể bị kích thích đến run rẩy, lớp này chưa tan lớp khác đã nổi lên. Lông tơ rậm rạp dài và mềm mại trên đuôi vuốt ve phần dưới trong lúc đung đưa làm Lục Trình vừa tê vừa ngứa. Chưa bò được nửa vòng người đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, tính khí ngẩng cao đầu, lỗ nhỏ rỉ ra dịch trong suốt.

Nam nhân ung dung thản nhiên ngồi trên ghế salon nhìn cậu giãy giụa trong dục vọng, đáy mắt nổi lên vầng sáng mơ hồ.

Sự đè ép kích thích dục vọng nhưng không gãi đúng chỗ ngứa để cậu đạt cao trào. Cậu bò được một nửa đã sốt ruột không chịu nổi, vừa mới dừng lại muốn hít một hơi thì vật nhỏ tra tấn người trong miệng huyệt chợt rung lên. Kích thích dữ dội làm Lục Trình kêu thành tiếng, kéo căng bắp thịt, đôi chân bắt đầu run rẩy.

Cảm giác bị điện giật như làn sóng kéo tới liên tục, đập tan gần hết lý trí của Lục Trình: “Chủ nhân, a a… Chủ nhân cầu ngài…” Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở không biết muốn cầu xin điều gì.

“Còn nhớ lần trước ngươi bắn khi chưa được phép bị phạt thế nào không?” Nam nhân xoay điều khiển từ xa trong tay hỏi.

“Hai mươi… Hai mươi roi da.”

“Không muốn đau khổ lần nữa thì đừng làm ta tức giận.”

“…Vâng, chủ nhân.” Lục Trình thở hổn hển trả lời. Cậu như thể sắp khóc nấc lên, khoái cảm tập trung ở phần dưới có thể bùng nổ bất cứ lúc nào mà cậu chỉ có thể chịu đựng. Lục Trình gần như nằm bẹp trên mặt đất, như một con chó kẹp chặt đuôi bò về phía trước từng chút một.

Cực hình trộn lẫn cực lạc. Chờ đến khi được phép bắn ra, cảm giác sung sướng say mê bất chợt bùng nổ. Cơ thể Lục Trình chùng xuống, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Khi tìm lại được ý thức, Lục Trình đang được nam nhân ôm. Cậu dựa vào lồng ngực đối phương, an tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc bình yên này. Mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu cùng nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp quần áo làm Lục Trình vô cùng lưu luyến. Trong cái ôm này, cậu tựa như đứa trẻ sơ sinh tìm thấy sự an toàn từ vòng tay của người mẹ.

“Có khỏe không?” Nam nhân hỏi.

Lục Trình gật đầu, đối mặt với đồng tử đen láy cậu không kìm được nhẹ giọng kêu: “Chủ nhân.”

Nam nhân sờ đầu cậu vỗ về: “Lục Trình, chúng ta vừa chơi một trò chơi. Tất cả ngôn từ và hành vi xúc phạm cậu đều dựa trên nhu cầu của trò chơi, cậu hiểu, đúng không?”

Ánh mắt Lục Trình lay động.

Đúng vậy, trò chơi giữa bọn họ đã kết thúc.

Cậu và nam nhân trở về trạng thái bình đẳng.

Mà khi nghe thấy đối phương gọi tên mình, Lục Trình lại thấy khó chịu và thất vọng vô cùng. Trước mặt người này, cậu thà là một con chó mãi mãi, được cưng nựng, được trừng phạt, được bảo vệ, được ngược đãi. Như thể họ chỉ thuộc về nhau.

Lục Trình rũ mắt, giấu đi những nỗi buồn trong đó nhưng lại mỉm cười: “Vâng, tôi hiểu.”

Nam nhân đỡ Lục Trình dậy, thậm chí còn chu đáo khoác thêm áo ngủ cho cậu. Cảm giác áp bức lạnh lùng cường thế vừa rồi đã thu lại, lúc này anh giống như một người tình cực kỳ ôn nhu.

Cũng chỉ là “giống như” mà thôi.

“Không cần tôi… làm gì à?” Ánh mắt Lục Trình đảo qua đũng quần nam nhân, chỗ đó dường như không có động tĩnh gì. Cậu ủ rũ trong lòng nhưng ngoài miệng lại trêu đùa: “Anh thật sự không có hứng thú với tôi sao? Thật khiến người ta đau lòng mà.”

Nam nhân chỉ cười chứ không trả lời.

“Ăn tối cùng nhau không? Nghe nói quán Nam Đức mới có một đầu bếp người Quảng Đông, làm phật nhảy tường (1)…” Nỗ lực không ngừng của Lục Trình không thể tiếp tục dưới ánh mắt bình tĩnh của nam nhân, cậu đành đổi giọng: “Để tôi đưa anh về.”

“Không cần.” Đối phương cự tuyệt.

Lục Trình đứng cạnh cửa, nhìn chiếc xe GLS 500 biến mất sau bóng cây khu biệt thự, thất vọng buồn bã quay lại căn phòng vừa nãy. Cậu nhặt chiếc roi mềm rơi trên mặt đất lên rồi vuốt ve.

Chiếc roi này được đặt làm bởi thợ thủ công, là quà sinh nhật năm ngoái Lục Trình tặng nam nhân – dùng để trừng phạt chính cậu. Chiếc roi dài một mét được làm bằng ba sợi da cừu và một sợi kim tuyến. Tay cầm gỗ mun khắc một vòng chữ “Rule” bằng phông chữ hoa uốn lượn, một con ấn nhỏ màu vàng kim khắc ở phần đáy, đó là chữ “Mục” viết bằng chữ Triện (2).

Mục trong Tần Mục.



Phật Nhảy Tường

Chữ "Mục" viết bằng chữ Triện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bdsm#caoh