Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tắm, một chiếc đèn tường màu vàng cam theo phong cách cổ điển của Anh tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Dòng nước ấm áp từ đài sen vàng tinh tế phun ra, tiếng nước "Ào ào" khiến cho phòng tắm vốn đã mù sương lại càng thêm mờ mịt.

Dòng nước trong vắt chậm rãi chảy xuống thân hình săn chắc của nam nhân, nam nhân nhắm mắt, lông mi thật dài vì tắm vòi sen mà càng trở nên dài và cong hơn, cái mũi cao thon hợp với khuôn mặt anh tuấn tựa như một bức tranh, dòng nước ấm lưu loát trượt xuống trên da, lại tựa như tiến vào trong trái tim, chọc đến lòng người không yên. Nam nhân tắt vòi nước, lấy qua khăn tắm ở bên quấn quanh nửa người dưới, nhưng khăn tắm màu trắng vẫn không che phủ được đôi chân thon dài kia.

Đôi chân trần đi đến trước bức tường kính phòng tắm, trên cái gương cổ điển đã phủ kín một tầng sương mù màu trắng, bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng phủi đi lớp sương trắng kia.

Trước gương hiện ra một đôi mắt đen nhánh thâm thúy, ánh mắt kia lạnh như băng, làm cho người ta nhìn không thấu, nhưng lại nhịn không được chờ mong.

Thỉnh thoảng có giọt nước từ mái tóc đen như mực nhỏ xuống.

Nam nhân tên là Di Mộc Thần, 31 tuổi, là người thừa kế hợp pháp duy nhất của tập đoàn Di Thức.

Sau khi du học trở về, cũng rất ít khi quay về công ty.

Ai mượn y có một ông nội biết kiếm tiền làm chi, cho nên y không cần phải yêu cầu bất cứ điều gì, cũng có thể có được cuộc sống đầy đủ vô ưu vô lo. Đối với điều này, từ trước đến nay y không thấy có gì phải ngại, huống chi... dù y sẵn sàng làm mọi việc, nhưng lão nhân trong nhà cũng sẽ bận rộn không chịu ngồi yên.

Di Mộc Thần không những có vẻ ngoài mê người, giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác thản nhiên như một quý ông nho nhã, hơn nữa sản nghiệp gia tộc cũng hùng hậu, những lợi thế này đều khiến cho rất nhiều thục nữ danh môn truy đuổi. Chỉ tiếc là, phụ nữ bên cạnh y lâu nhất cũng không vượt qua một tháng.

Dần dần, thời gian lâu dài, tựa hồ cũng thành một luật bất thành văn.

Năm nay Nam nhân 31 tuổi, đã sớm rũ bỏ tính trẻ con năm xưa, ngược lại thêm phần mị lực, tựa như một bình rượu nho lâu năm, để càng lâu thì càng tinh khiết và thơm ngon... càng có vẻ hấp dẫn.

"Mộc Thần, sao còn chưa xong vậy?" Cửa phòng tắm bị chậm rãi mở ra, một cô gái xinh đẹp với thân hình bốc lửa, đang xích lõa đi về phía y, vươn tay ôm lấy cổ Di Mộc Thần, cả người đều dán lên y, nhẹ giọng hờn dỗi.

Di Mộc Thần nheo đôi mắt đen như mực lại, khóe môi mỏng manh khẽ nhếch, cúi đầu, vươn đầu lưỡi hồng hào non mịn liếm xuống khóe môi cô gái kia. Nhiệt khí ái muội phun ở trên mặt cô, dần dần hôn lên môi cô, nụ hôn không tự giác từ nhợt nhạt thành triền miên, cả hai đều bất đầu nhiệt tình hôn môi.

Không bao lâu sau, cô gái kia cũng chỉ còn lại tiếng thở gấp liên tục, thỉnh thoảng trong phòng tắm truyền ra tiếng rên rỉ ái muội, khiến cho toàn bộ phòng tắm đều nhiễm lên không khí ái muội nóng bỏng, mang theo mùi dục vọng.

Đêm khuya.

"Đinh đinh đinh... Đinh đinh đinh..." Từ tủ đầu giường bỗng truyền đến tiếng chuông điện thoại dồn dập.

Di Mộc Thần không kiên nhẫn khẽ hừ một tiếng, trở mình qua..

Thuận tay, một phen túm qua chăn lụa trên người bịt kín đầu.

"Đinh đinh đinh..." tiếng chuông điện thoại tựa hồ không có ý định ngừng lại.

Nửa ngày, Di Mộc Thần mới nhíu chặt mày lại, nửa mở đôi mắt hơi mơ màng ra, cuối cùng cực kỳ không kiên nhẫn vươn tay chụp lấy điện thoại.

"Di.. Di thiếu gia..."

"Gì?" Di Mộc Thần khó chịu hừ một tiếng, hai mắt từ từ khẽ nhắm, người vẫn tựa vào trên chiếc giường king size mềm mại, nửa người trên xích lõa, đèn đầu giường mờ tối, khiến cho làn da mượt mà kia giống như được phủ lên một tầng ánh sáng.

"Việc.. việc lớn.. không xong rồi, lão gia, lão gia... Ông.. ông ấy sắp.. sắp không xong!"

Nghe vậy, Di Mộc Thần chậm rãi mở mắt ra, từ từ ngồi dậy.

Cô gái đang ngủ say bên cạnh cũng bị đánh thức.

Tựa hồ không nhận thấy được sắc mặt khẽ biến của Di Mộc Thần, nên cô vẫn mỉm cười quấn lên người Di Mộc Thần, thỉnh thoảng tay còn vuốt ve lồng ngực rắn chắc của nam nhân.

Di Mộc Thần đã có chút phiền muộn hất tay cô ra: "... Tôi biết rồi... Lát nữa tôi sẽ về."

Buông điện thoại trên tay xuống, cũng không thèm nhìn ánh mắt chất vấn của cô gái kia, chỉ vội vàng đi tắm lại một lần nữa. Một lát sau, người đã từ phòng tắm đi ra, mái tóc đen còn nhỏ giọt nước, khiến cho khuôn mặt tuấn lãng kia càng toát lên vẻ hấp dẫn trí mạng.

"Khi nào đi thì nhớ đặt cái chìa khóa phòng lại trên bàn." Nam nhân không nhanh không chậm mở miệng nghe vào tai không phải là trưng cầu ý kiến mà là mệnh lệnh.

Rút khăn tắm bọc trên thân ra, mặc quần lót màu đen, đến quần dài màu trắng... từng cái một được mặc vào, tạm thời che đi vòng eo hoàn mỹ. Đến khi mặc xong, bộ dáng tà mị, quyến rũ trước đó đã không còn thấy đâu nữa, ngược lại thêm một phần cao quý lãnh tuấn, ánh mắt đạm mạc mang theo một chút cấm dục.

Di Mộc Thần cũng không chờ cô gái kia từ trong kinh ngạc hoàn hồn, đã vội vàng rời đi.

Đến khi cô gái kịp phản ứng, thì phát hiện người đã sớm không thấy tăm hơi. Cô hiểu "Thời hạn sử dụng" của mình tới rồi, tuy rằng trước kia đã thống nhất mọi người hảo hợp hảo tán, nhưng nhanh như vậy đã quá thời hạn, khiến cô cảm thấy rất khó chịu, tức giận vươn tay túm qua một bên gối đầu ném thật mạnh tới thân ảnh đã sớm nghênh ngang rời đi của y.

Một đường lái xe vượt đèn đỏ, một giờ sau cuối cùng y cũng đã đến căn biệt thự được xây dựng ở ngoại ô thành phố.

Biệt thự của Di gia kỳ thật đã tồn tại được nhiều năm, nghe đồn biệt thự này trước đây là nhà riêng của hoàng tộc, cho nên từ kiến trúc đến nội thất trang trí bên trong đều rất tinh xảo. Nhất là vào ban đêm, đèn trang trí màu vàng nhạt khiến cho căn biệt thự của Di gia càng trở nên đẹp lộng lẫy.

Khi Di Mộc Thần vội vàng đến, hàng trăm mét bên ngoài biệt thự đã chật kín người.

Những người đó phần lớn là đối tác làm ăn thường xuyên lui tới Di gia, đương nhiên còn có người thân trong gia tộc, và một số khác dĩ nhiên là phóng viên tòa soạn báo. Tuy họ nghe tin đã lập tức tới trước, nhưng vì có vệ sĩ kiểm soát chặt chẽ, nên đến giờ vẫn chỉ có hai ba người có thể vào cửa biệt thự Di gia.

Di Mộc Thần lạnh lùng liếc mắt đảo qua một cái, cực kỳ giống một vương giả cao ngạo, vốn cũng không dừng lại nhiều, liền trực tiếp lái xe đi qua cửa đại viện vào biệt thự.

Cách nhà chính không xa, có một nam tử chừng hai lăm, hai sáu tuổi đang đứng, mặc một thân đường trang cổ điển kín đáo chỉnh chu.

Người nọ mặc một bộ màu xanh lá cây đậm rất là quy củ nhưng thật ra rất phù hợp với phong cách như vương giả của căn biệt thự này. Chỉ tiếc, trên mũi mang một kính gọng đen rất dày, làm cho nam tử có vẻ thấp kém, thậm chí có chút chững chạc

Nam tử thỉnh thoảng dò đầu ra bên ngoài nhìn xem, cứ như là đã đợi thật lâu rồi. Thẳng đến khi thấy Di Mộc Thần lái xe đến, lại ngượng ngùng nở nụ cười, khó nén hưng phấn trên mặt.

"Thiếu gia, ngài đã trở về." nhanh chân bước lên phía trước, thật cẩn thận theo sát bên cạnh Di Mộc Thần nói.

"Tiếu quản gia, sao cậu lại đứng đây?" Nam nhân thuận miệng hỏi.

Tiếu Tấn cúi đầu, đẩy đẩy mắt kính trên mặt, do dự một lát, vẫn thành thật nói: "Tôi vẫn đứng ở đây chờ thiếu gia ngài trở về."

"Ừm" nam nhân thuận miệng đáp lại, hiển nhiên là không có ý định tiếp tục dài dòng: "Lão gia tử hiện tại thế nào rồi?"

Khẩu khí Tiếu Tấn có chút mất mác khó phát hiện, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: "Lão gia, ông ấy.. ông ấy e là.. e là không xong..."

Vừa vào nhà, quả thực đã thấy Di Vân Trực nằm ở trên giường, người nằm thẳng tấp, bộ dạng gầy gò xơ xác, sớm đã không còn dáng vẻ oai hùng như trước kia.

"Thiếu gia." Tiếu Tấn kéo qua một cái ghế dựa từ bên cạnh, để cho Di Mộc Thần ngồi ở bên giường.

Lúc này, lão nhân mở mắt ra, trong mắt đã không còn vẻ hung ác nham hiểm thanh minh như xưa, giờ phút này thế nhưng mang theo một chút khàn đục cùng yếu đuối. Ông vẫn nhìn Di Mộc Thần, nửa ngày mới run run rẩy rẩy vươn bàn tay có chút khô héo ra.

Bàn tay kia tựa như muốn bắt một cái gì đó, nhưng lại dừng ở không trung.

Nhìn một lát, Di Mộc Thần do dự nửa ngày mới vươn tay ra.

Quả nhiên, bàn tay kia vội vàng nắm chặt lấy, cứ như là dùng hết khí lực cuối cùng mà nắm.

Qua một hồi, lão nhân dường như gom hết sức thở mấy hơi thật sâu, mới run rẩy mở miệng nói: "... Ta, biết... Ta có lỗi... có lỗi với con và mẹ con... con,... Hận ta..."

Bàn tay xinh đẹp của Di Mộc Thần lơ đãng hơi run lên.

"... Nhưng mà... Ta, giờ đây cũng đã bị... Báo ứng... Khụ khụ khụ..." Lão nhân đột nhiên mãnh liệt ho khan, Di Mộc Thần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn ông, lông mày vô thức hơi cong lên.

Lão nhân buông tay ra, ngón tay không ngừng run run, chỉ thẳng vào gối đầu, tựa hồ muốn dùng hết khí lực cuối cùng trên người, nhưng làm thế nào tay cũng không vươn tới được.

Di Mộc Thần lạnh lùng liếc mắt, trên mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn vươn tay xuống dưới gối đầu, lại đụng đến một cái hộp nhỏ.

Mở hộp ra, y thấy một bức ảnh hơi ố vàng.

Trong ảnh có hai bé trai đang ngồi xổm ở bờ biển, trên mặt dính đầy cát, lại cười đến phá lệ vui vẻ.

"Giúp ta... Tìm ra.. tụi nó... chiếu cố... Chăm sóc,... chúng.. là em trai cùng cha khác mẹ của con."

Lão nhân đột ngột vươn tay, gắt gao nắm lấy tay Di Mộc Thần: "... Còn.. nữa... hãy tha.. tha thứ ta..."

Vừa dứt lời, bàn tay mới vừa rồi còn nắm chặt lấy tay Di Mộc Thần đột nhiên rũ xuống, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt cuối cùng.

Mọi thứ.. lại quay về yên tĩnh.

...

Di Mộc Thần không có hé miệng.

Chỉ là cúi nhìn đôi tay khô héo bên cạnh mình kia, nhẹ nhàng đem tay thả lại trên giường, đắp chăn lên cho lão nhân.

Đầu y vẫn cúi thấp, khiến cho người ta không thấy rõ biểu tình, nhưng tay lại gắt gao nắm bức ảnh. Trên chiếc thảm màu đỏ nhỏ vài giọt nước trong suốt, rồi lại nhanh chóng tan ra, chốc lát sau đã không còn dấu vết gì nữa, cứ như chưa từng xảy ra, bả vai y run run.

Hồi lâu sau, Di Mộc Thần mới ngẩng đầu lên.

Trên khuôn mặt anh tuấn kia khó có thể nhìn ra cảm xúc nào khác.

Nhưng cánh môi dưới bị cắn đỏ bừng cùng nước mắt chưa khô trên mặt có vẻ cực không tương xứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro