CHƯƠNG 1: HÔI BÀN VẰN CHU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Bằng đeo một chiếc cặp sách màu đỏ, từ trong túi quần móc ra một chiếc thẻ ra vào, "Đinh".

Cửa sắt có chút cũ nát bị đẩy ra, phát ra âm thanh kẽo kẹt, bước lên trên chiếc cầu thang có chút cổ xưa, trên mặt đất còn chồng chất một ít rác rưởi, cũng may ở đây không có bất luận mùi vị kỳ quái gì.

Dưới ánh đèn mờ nhạt là bóng dáng Cao Bằng cúi đầu, ánh mắt hơi liếc qua mặt đất, nơi có một cái bóng đen dữ tợn đang không ngừng di chuyển qua lại.

Cao Bằng nhíu chặt lông mày, ngẩng đầu lên nhìn thấy một con nhện to bằng chiếc cối xay đang đóng đô bên cạnh cái đèn tầng, đôi mắt màu đỏ tươi không ngừng lập lòe cùng với mạng nhận màu xám trắng dày đặc trên nóc cầu thang.

Cao Bằng thở dài:

- Con nhện nhỏ nhà bà Trần lại trộm chạy ra ngoài nữa rồi. Lần này hình như là lần thứ bảy trong tháng rồi.

Sớm đã thành thói quen nên Cao Bằng nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp bước lên lầu để lại âm thanh sột xoạt trên trần nhà của con nhện ở phía sau.

Bỗng nghĩ tới cái gì đó, bước chận của Cao Bằng hơi dừng lại, có chút chần chừ quay đầu nhìn thoáng qua con nhện to lớn màu xám trắng đang bò tán loạn ở trên nóc kia.

- Đây là... Hôi Bàn Vằn Chu? Hình như giáo viên từng nói... Thứ này hình như rất ôn hòa?

Chớp chớp đôi mắt, chần chờ một lát, Cao Bằng gỡ cặp sách xuống rồi từ trong đó lấy ra một tờ giấy trắng, tùy ý đem nó vo thành một cục, sau đó lấy ra một cái bật lửa từ trong túi.

Mím môi một cái, Cao Bằng có chút do dự. Cho dù Hôi Bàn Vằn Chu ôn hòa như thế nào đi nữa thì cũng là sủng vật nhà bà Trần nuôi dưỡng... Không đúng!

Trọng điểm không phải cái này!

Dù ôn hòa như thế nào đi nữa thì nó cũng là một con quái vật cấp bình thường. Đặt tại khoảng thời gian trước khi xảy ra dị biến, nó chính là kẻ săn mồi đỉnh cấp, có thể chém giết cùng hổ, báo, sư tử.

Nếu mà chọc giận con quái vật này, đặc biệt ở bên trong không gian kín như của cầu thang thì chính mình giống như một con dê đang đợi bị làm thịt, hoàn toàn không có cách nào chạy trốn.

Thở dài một hơi, Cao Bằng lắc lắc đầu rồi xoay người tiếp tục đi lên lầu.

Đột nhiên, hắn dùng chiếc bật lửa trong tay đốt cục giấy, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ném thẳng nó về nóc cầu thang ở phía sau, rồi mở cửa một đường chạy như điên lên trên.

- Mình nhớ thầy Trương từng nói gia hỏa này tính cách rất dịu ngoan.

- Chíu!!!!!!

Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng rít sắc nhọn, táo bạo, Cao Bằng chạy nhanh lên lầu, hơi nghiêng người liếc mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy Hôi Bàn Văn Chu ngã xuống khỏi nóc cầu thang phát ra một tiếng "bịch", tám cái móng vuốt cuống quít quơ loạn khắp nơi, rồi nhanh chóng bò lên trên một vách tường khác, mà ở nơi ngược lại với nơi Hôi Bàn Văn Chu đang bò có một cục giấy đang dần dần tắt rơi xuống.

Ánh mắt của Cao Bằng sáng lên, đáy lòng nhày lên hai tiếng "thình thịch", con Hôi Bàn Văn Chu này thực sự sợ lửa! (≧❂◡❂≦)

Cmn! Đồ vật xuất hiện trong đầu của mình không phải ảo giác!

Giờ phút này, Cao Bằng chỉ cảm thấy mình giống như một người đàn ông của gió vậy, một đường chạy như điên lên lầu, phía sau còn truyền đến tiếng kêu táo bạo của Hôi Bàn Vằn Chu.

- Trời ơi, thầy Trương lừa gạt mình rồi, ai nói đồ chơi này rất dịu ngoan chứ!

Lúc này đầu óc của Cao Bằng chuyển động nhanh chóng, nhưng dưới chân lại không dám có chút tạm dừng nào, loại quái vật đang bị chọc giận như thế này cũng không phải là chuyện đùa, nếu mà bị đuổi kịp thì không cẩn thận sẽ có kết cục đầu thân mỗi nơi.

Phải biết rằng đây chính là quái vật Dị Thứ Nguyên! Tại lúc xảy ra dị biến sơ kỳ, những quái vật này trong tay lấy đi rất nhiều tính mạng của loài người, dính rất nhiều máu tanh, dù có ôn hòa như thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật: bọn chúng chính là quái vật.

Âm thanh phía sau càng ngày càng gần, Cao Bằng thậm chí có thể nghe rõ ràng tiếng va chạm rất nhỏ khi Hôi Bàn Vằn Chu nhảy lên cầu thang, nó giống như tiếng của từng đoạn ống thép đánh lên mặt đất.

Từng chiếc chân nhện mạnh mẽ hữu lực giống như lò xo uốn cong xuống phía dưới rồi sau đó bỗng nhiên bắn lên phía trước! Mỗi một lần nhảy lên đều có thể nhảy xa đến bốn năm bậc cầu thang.

Khoảng cách càng ngày càng gần......

- Hí!

Một âm thanh tràn ngập phẫn nộ trầm thấp mang theo bá đạo xuyên thấu vách tường rắn chắc truyền khắp không gian của cầu thang, thanh âm kia vừa trầm thấp mà lại uy nghiêm.

Hôi Bàn Vằn Chu vừa mới cong chân nhện liền nháy mắt cứng đờ, nó căng thẳng đứng yên tại chỗ không động đậy, đôi mắt màu đỏ tươi không ngừng lập loè, trong miệng liên tiếp phát ra tiếng kêu "chi chi".

Nhưng mà con quái vật phát ra âm thanh phía trước kia không còn lên tiếng nữa.

Hôi Bàn Vằn Chu chần chờ một lát, đôi mắt đỏ kia không ngừng lập loè, sau đó nhấc phẫn nộ!

- Chi chi chi chi ~ ~ ~

Hôi Bàn Vằn Chu vừa mới nhấc chân lên liền thu hồi lại trong nháy mắt, sau đó tung tăng nhảy nhót trốn xuống dưới.

Cao Bằng thở ra một hơi rồi xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, cái con nhện này sao lại chạy đi xuống rồi?

Hay là vừa rồi nó chuẩn bị cùng mình chơi trò ngươi truy ta đuổi, thấy chính mình chuẩn bị về đến nhà liền vui vẻ quay trở lại.

Cao Bằng sờ sờ cằm của chính mình. Chính hắn đều không mấy tin được loại chuyện ma quỷ này.

- Ba, mẹ, con đã trở về.

Trên mặt Cao Bằng lộ ra nụ cười sáng lạn.

Đẩy cửa ra, trong phòng trống không, nó yên tĩnh đến mức giống như đây là thế giới chỉ thuộc về một mình Cao Bằng.

Chiếc sô pha màu nâu xám được đặt ở phòng khách, đối diện là một cái TV tương đối cũ. Căn phòng rất sạch sẽ, gia cụ được bài trí ở trong phòng rất ít, nhưng có thể nhìn ra được chủ nhân của nó rất dụng tâm, thường xuyên quét tước.

Cao Bằng đi vào phòng ngủ, rèm cửa sổ của phòng đóng kín ngăn trở những tia sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào làm cho hoàn cảnh trong phòng có chút ảm đạm. Giường đệm trong phòng ngủ được thu dọn chỉnh tề. Trên mặt Cao Bằng mang theo ý cười, rất vui vẻ nói:

- Ba mẹ, cuộc thi lần này con cuối cùng cũng đứng thứ nhất của lớp, hai người nhất định đang rất vui vẻ đúng chứ.

Cao Bằng nói với một cái khung ảnh đen trắng.

Trong hình là một đôi vợ chồng chụp ảnh chung, người nam nhân ôn văn nho nhã, người phụ nữ thì đoan trang hiền thục. Vợ chồng hai người đang cười rất vui vẻ, xuyên thấu qua tầng giấy hơi mỏng, người của hai mảnh thế giới phảng phất như đang trực tiếp đối mặt.

Hai người trong ảnh chụp không có trả lời Cao Bằng, trên mặt họ vẫn chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt mãi mãi không thay đổi theo năm tháng vẫn như cũ phê bình con, hiện giờ tại năm thứ tư, con cuối cùng cũng được đứng đầu lớp rồi, hai người nhất định sẽ vui vẻ chứ? Hai người giờ không cần lo lắng về việc học của con nữa.

Nói tới đây, viền mắt của Cao Bằng hơi hơi phiếm hồng.

Thiếu niên mặc bộ quần áo đơn bạc cứ lẳng lặng đứng bên trong phòng ngủ, không ngừng bồi hồi suy nghĩ cùng với sự tĩnh lặng của căn phòng cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ hiện ra một màu đen, lúc này người thiếu niên mới giật mình tỉnh lại, cười xin lỗi đối với vợ chồng hai người trong ảnh chụp:

- Ba mẹ, ngày mai trường học sẽ tổ chức một chuyến du lịch cho chúng con, có khả năng mấy ngày nay con sẽ tạm thời không trở lại, hai người không cần lo lắng cho an toàn của con nhé, bởi vì trường học còn mời bảo tiêu đến chuyên môn bảo hộ an toàn cho chuyến đi. Đồng thời, Bản thân con cũng sẽ chú ý đến an toàn của mình!

- Nghe nói bảo tiêu lần này được trường học mời chính là của công ty bảo an Lam Thuẫn.

Trong căn phòng tối tăm, một thiếu niên gầy yếu, không ngừng lẩm bẩm đối với một khung ảnh, hai tay không ngừng vung vẩy, tinh thần phấn chấn, trong mắt thì lập loè ánh sáng, trong đó bao hàm khát khao đối với tương lai, khát vọng có thể trở nên mạnh mẽ.

Nhưng không có người nào trả lời hắn, lúc này, thiếu niên rất hy vọng sẽ có một người vươn ngón tay cái sau đó nói ra lời cổ vũ đối với mình, hoặc người trong ảnh chụp có thể đứng ra phản đối mộng tưởng của hắn thì cũng đã là một chuyện rất tốt rồi.

Nhưng không có một ai cả, hai người vợ chồng trong ảnh chụp vẫn tựa sát vào nhau mỉm cười ấm áp.

Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của thiếu niên kia.

Thiếu niên đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, ôm cánh tay của mình, vẻ mặt chất chứa sự cô đơn, nhưng ngay sau đó, nó đã bị nụ cười tự tin như ánh mặt trời che lại, người thiếu niên lại biến trở về con người rực rỡ, lạc quan trước đó.

Rời đi phòng ngủ, Cao Bằng cẩn thận đóng cửa phòng lại, giống như sợ quấy rầy đến hai người trong ảnh chụp.

Không có người nào nhìn thấy, hoặc có lẽ do ánh sáng khúc xạ làm cho nụ cười của hai vợ chồng trong ảnh chụp càng đậm hơn một chút, cười rất ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro