Độc Cô Dạ Phàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhìn đủ chưa?

Thuần Vu Y hướng tới một cái cây trong sân viện mà nói.

- Thực đặc sắc a.

Đáp lại nàng liền là một giọng nói tà tứ.

- A, ngươi là đang ngại sống quá dài?

Thuần Vu Y nhấc chân đi tới dưới thân cây.

- Ha, ngươi giết nổi ta sao?

- Không thử sao biết được.

Thuần Vu không chút để ý cong môi cười nhạt.

- Vậy xin mời...

Thanh âm trầm thấp mê người. Không khí thoáng dao động, một thân hồng y dần hiển lộ.

Người kia ung dung tựa lưng vào thân cây, hồng y không gió tự bay. 

Hồng y trên người hắn lại không chút ủy mị, âm nhu, chỉ thấy phi thường yêu dã cùng tà mị. Ngực áo lỏng lẻo, tóc đen rũ xuống lại quỷ mị hài hòa.

Hắn, một thân phong tao, quanh thân trừ phong tao vẫn là phong tao.

Trên thế gian có một loại người, dù ngươi chỉ thấy được một bóng lưng cũng vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm, lòng liền vô thức tâm tâm niệm niệm hắn. Nam nhân kia vừa vặn là loại người này. Hơi thở trên người hắn như loài hoa anh túc, có một loại câu dẫn mê người nhưng cũng là một loại kịch độc, một loại hấp dẫn trí mạng, khiến người ta sợ hãi nhưng cũng khiến người ta mê muội.

Thuần Vu Y híp mắt vươn tay nắm lấy vạt áo vừa quét qua mặt, bàn tay liền đột ngột dùng sức kéo xuống. Vạt áo trong tay lại như có linh tính , nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay nàng, mà người trên cây không chút báo trước như tiêu thất vào không khí.

- Hoa gia chủ, nữ nhân không nên ác độc như vậy.

Hơi thở ấm áp quét qua mặt, hắn không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Thuần Vu Y.

- Ha, Dạ Huyền các chủ thật biết nói đùa. 

Thuần Vu Y thoải mái câu môi, bình tĩnh quay lại đối diện với hồng y nam tử.

- Hoa gia chủ nhớ ta sao?

- Ta lại không có tư cách kia bất quá nếu ngài nhớ ta, ta đây cũng không ngại a.

Thuần Vu Y tiến sát lại, hơi thở thanh lãnh như có như không bao trùm quanh nàng.

Đứng trước hắn, nàng không thể phủ nhận bản thân vẫn luôn bị dung mạo của hắn làm cho kinh hách.

Đoạt hồn nhiếp phách, chấn động nhân tâm cũng chỉ đến thế. Môi mỏng khẽ nhếch, tà khí lan tràn. Phượng mâu hẹp dài, mày kiếm sắc bén, yêu mị câu nhân. Lụa đỏ không trói buộc nổi tóc đen, tùy ý bay múa. Từng đường nét không phải tác phẩm tuyệt mĩ nhất nhưng khi kết hợp cùng nhau lại trở thành cực phẩm. Thêm một phần sắc thì âm nhu, giảm một phần nhan thì tầm thường.

Bất quá nam nhân tuyệt phẩm Thuần Vu Y không phải chưa từng gặp, điểm khiến nàng kinh tâm là dấu chu sa nơi khóe mắt hắn, muốn bao nhiêu mị hoặc có bấy nhiêu mị hoặc, muốn bao nhiêu yêu nghiệt có bấy nhiêu yêu nghiệt. Biết rõ không thể tiến lên nhưng vẫn điên cuồng muốn chiếm hữu hắn. Người ta e sợ sự uy nghiêm của hắn nhưng lại không ngăn được bản thân bị hắn câu dẫn mà có suy nghĩ quá phận. Hắn là một sự tồn tại mâu thuẫn.

- Hoa gia chủ không cần tự mình đa tình.

Độc Cô Dạ Phàm ôn hòa nhấp môi, muốn bao nhiêu tùy ý liền có bấy nhiêu tùy ý.

Thuần Vu Y lại cực kì lạnh nhạt liếc nhìn hắn, ánh mắt so với nhìn vật chết không có quá nhiều biến hóa, tịch mịch một mảnh. Bước chân chầm chậm tiến tới gần hắn, dưới trời tuyết trắng phá lệ quỷ dị. Nàng tựa hồ không mang hơi thở hoặc giả hơi thở quanh thân nàng quá mức mỏng manh, liền bị thiên địa làm cho tiêu thất.

Ánh mắt càng thêm thâm sâu lại nhanh chóng bị vẻ yêu dã che mất.

- Ngươi hẳn là nhàn rỗi quá? - Thuần Vu Y nhàn nhạt liếc hắn.

- Ta thực bận rộn bất quá không thể không đến xem Hoa gia chủ một chút.

- Xem kịch?

- Hoa gia chủ hiểu nhầm, ta chỉ là vô ý nhìn thấy.

- Ồ, thực trùng hợp. - Thuần Vu Y kéo dài giọng, nghe không ra ý vị.

- Hoa gia chủ không cần bận tâm ta, cứ làm việc nên làm. - Độc Cô Dạ Phàm câu dẫn nhạt cười.

Yêu tinh, người này tuyệt đối là yêu tinh. 

- Vậy Dạ Huyền các chủ hẳn nên để lại lộ phí xem kịch.- Thuần Vu Y cực kì ác ý nhếch môi.

Độc Cô Dạ Phàm lại như không nhìn ra ác ý, cười càng thêm yêu dã

- Hoa gia chủ muốn trả gì đây.

- Ta muốn gì hẳn Dạ Huyền các chủ hiểu rõ?

- Ta cũng không phải Hoa gia chủ, ta làm sao biết được.

Thuần Vu Y trong lòng âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn chục lần nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt tiếp lời

- Chỗ Dạ Huyền các chủ hẳn không ít chuyện thú vị.

-Vậy Hoa gia chủ hứng thú với loại truyện nào?

- Ta nói...

...

- Hoa gia chủ, mỏi mắt mong chờ.

Hồng quang chợt lóe, tan vào hư không.

Tuyết trắng sớm xóa sạch mọi vết tích.

Sân viện lại một mảnh trắng xóa.

Đế vương xuất thế

Phong vân tái khởi

Kinh hách chúng sinh

Đoạt hồn nhiếp phách

Chấn động nhân tâm.




< Độc Cô Dạ Phàm > Nguồn: Pinterest


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro