Phiền toái tìm đến cửa (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phế vật, ngươi mau bò ra đây cho ta.

Trời vừa sáng không lâu đã nghe thấy bên ngoài một mảnh huyên náo. Thuần Vu Y vươn tay xoa nhẹ mi tâm có chút giật giật. Ngày đó Thuần Vu Thanh Hoa bị nàng dọa sợ liền an phận một đoạn thời gian, không đến tìm chết nữa. Hôm nay lấy lại khí thế rồi, lại muốn đến ăn khổ?

Gọi thì nàng phải ra? Buồn cười, nàng cũng không phải nha hoàn của nàng ta, muốn hô to gọi nhỏ với nàng? 

- Ha, phế vật, hôm trước còn khí thế lắm mà, sao hôm nay lại thành rùa đen rồi? - Lời lẽ châm biếm theo gió đến tai.

- Ngươi nói xem có phải nó bị khí thế của tiểu thư chúng ta dọa sợ rồi không?

- Ha...ha... Có khí bây giờ nó đang co ro góc nào đó không dám ra gặp người ấy chứ.

Kẻ xướng người họa, diễn tuồng thật hay.

- Lên, lôi nó ra cho ta. - Là giọng Thanh Mai, nha hoàn thiếp thân của Thuần Vu Thanh Hoa.

Bên ngoài một mảnh huyên náo. Hơi thở linh giả nặng nề đập vào mặt. Ba nam hai nữ, một Linh sư sơ cấp bốn Linh sĩ cao cấp. Thực coi trọng phế vật nàng a.

- Đại tiểu thư, mới sáng sớm đã đến thỉnh an ta sao? - Thuần Vu Y không biết đứng trong sân từ lúc nào, nhàn nhạt cười với Thuần Vu Thanh Hoa.

Đám người định lôi nàng ra dừng lại cước bộ, trong mắt chỉ có khiếp sợ. Nàng ta ra như thế nào, đi ra lúc nào, bọn họ không hề nhìn thấy. Tựa như từ không khí biến ra. 

- Thỉnh an cái gì, phế vật đừng nói mò... - Thuần Vu Thanh Hoa nói lớn tựa như cố đập tan quỷ dị trong lòng.

- A... vậy Đại tiểu thư có việc gì tìm ta thế? - Thuần Vu Y không chấp nhất vấn đề thỉnh an, rất có tư tưởng ham học hỏi

- Phế vật, thấy tiểu thư còn không hành đại lễ?

Thanh Mai nàng ta không phải mất trí nhớ chứ. Sao lại chấp nhất với lễ nghi thế?

- Chi nhánh không nên quá kiêu ngạo ...

- Ngươi...

- Ừ, ta là dòng chính. Đại tiểu thư là muốn hành lễ sao? Ta không ngại phiền, hành lễ đi. - Nói đoạn  còn thực sự lùi lại một bước cho Thuần Vu Thanh Hoa không gian hành lễ.

- Tiểu thư, phế vật kia...

- Ngươi câm miệng. Thành sự không có bại sự có thừa. - Thuần Vu Thanh Hoa quát lớn. Cái gì lễ nghi tiểu thư đại gia tộc đều vứt ra sau đầu.

- Đại tiểu thư không hành đại lễ sao? - Thuần Vu Y rất không đúng lúc chen vào.

- Phế vật, đừng nghĩ ngươi là dòng chính thì ta không dám làm gì ngươi. - Thuần Vu Thanh Hoa nhìn thẳng Thuần Vu Y, trong mắt chỉ có thù hận thật sâu.

- Ngươi dám giết ta sao? 

- Đừng nghĩ ta không dám.

- Ha, ngươi chính là không dám. Ta là dòng chính. - Thuần Vu Y rất không biết điều mà khiêu khích.

Thuần Vu Y, ngươi có bị điên không, sao cứ cố chấp với huyết mạch thế hả?

- Lên, đánh chết phế vật kia cho ta. - Thuần Vu Thanh Hoa hét lớn, thanh âm liền có chút bén nhọn.

- Tiểu thư...

Thuần Vu Y không thể giết, tiểu thư của bọn họ có phải bị chọc giận đến đần người luôn hay không

- Sao? Lời của ta các ngươi cũng không nghe? Muốn làm loạn?

Thuần Vu Thanh Hoa bây giờ lửa hận ngất trời nào quản được nhiều như thế. Nàng ta bây giờ chỉ nghĩ giết cái phế vật kia khiến nàng ta ngậm miệng vĩnh viễn.

Thuần Vu Y nhếch môi nhìn đám gia nhân thấy chết không sờn chạy về phía nàng. Linh khí dao động. Tuyết trắng xoay tròn. Không gian thoáng chấn động.

Mà huyền y nữ tử đứng giữa tuyết trắng lại chỉ điềm nhiên vẽ loạn lên không trung. Linh khí cùng lúc đánh úp xuống. Linh khí của Linh sĩ cao cấp không tính là mạnh mẽ nhưng cùng lúc bốn người hợp lực vẫn không thể coi thường, Không khí trước mặt Thuần Vu Y có chút vặn vẹo, linh khí xé rách hư không, phá gió lao tới. Thuần Vu Y rõ ràng cảm thấy da thịt thoáng đau buốt.

Linh khí đã đến trước mặt. Thuần Vu Y lại như trsung định hải thần châm, hoàn toàn bất động, không tránh né cũng không có hành động gì khác. Tuyết cuồng loạn, đảo điên.

Ha, phế vật, đi chết đi...

Huyết sắc văng tung tóe.

Tựa bỉ ngạn hoa nở rộ giữa trời tuyết trắng.

Kinh diễm mà xơ xác, tiêu điều.

Hơi thở tiêu thất.

Gió lạnh ưu thương quét qua.

Linh khí bạo động thoáng yên tĩnh.

Thời không tựa hồ thoáng chững lại.

Đất trời trắng xóa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro