Phiền toái tìm đến cửa (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuần Vu Y đoán quả không sai. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng bên ngoài đã có tiếng động. Nàng vốn không hề ngủ sâu, vừa nghe thấy tiếng động nhỏ liền mở mắt. Trong mắt một mảnh tịch mịch. Như mặt nước không chút gợn sóng lại như đầm lầy tử vong sâu không thấy đáy. Cảm xúc ám trầm nhanh chóng rút xuống chỉ còn một mảnh tĩnh lặng.

- Tiểu thư, phế vật kia không phải chết rồi chứ?

- Nói bậy, không phải hôm qua ta bảo ngươi sai người vớt nó lên rồi sao?

- Tiểu thư, hôm qua trong phủ nhiều việc, nô tì...

- Thanh Mai, ngươi lại dám quên? - Giọng nói liền có chút bén nhọn

- Tiểu... thư...

- Mau sai người nhìn xem nó chết chưa...

- Mong ai chết thế đại tiểu thư? - Lời còn chưa dứt đã bị một giọng nói khác chen ngang.

Thuần Vu Y dựa vào cửa khoanh tay nhìn ra sân viện. Giữa sân là một đám ba bốn người đang vây quanh một nữ tử khoác áo choàng lông. Vị này là Thuần Vu Thanh Hoa, nữ nhi của Tam đương gia Thuần Vu gia, tuổi không lớn hơn nguyên chủ nhiều lắm, là một trong những kẻ từng bị nguyên chủ chèn ép trước đây. Thuần Vu Thanh Hoa này được Tam đương gia chiều hư, tính tình vốn kiêu ngạo lại ăn không ít khổ từ nguyên chủ nên khi nguyên chủ vừa rớt đài nàng ta liền nhân cơ hội trả thù. Nàng ta là người tích cực đến "thăm" nguyên chủ nhất. Tình cảnh ngày hôm qua của Thuần Vu Y nàng ta đóng góp không ít tâm sức.

Thuần Vu Thanh Hoa dung mạo không tính là xinh đẹp, miễn cưỡng có thể coi là thanh tú, ngày trước thường bị nguyên chủ lấy điểm này mà trêu chọc. Nữ nhân kị nhất là người khác nói đến dung mạo của mình vậy nhưng nguyên chủ lại đem điểm này phạm vào, trách không được Thuần Vu Thanh Hoa hận nàng như thế. Thuần Vu Thanh Hoa hiện tại là Linh sư sơ cấp, cũng coi như là có chút tài năng đi.

- Ôi chao, phế vật ngươi còn chưa chết à? Mạng thực lớn a.- Thuần Vu Thanh Hoa vốn còn lo lắng Thuần Vu Y chết, giờ thấy nàng bình an đứng trước cửa tâm liền hạ xuống. Mở miệng liền công kích.

Thuần Vu Y nhấp môi, nhàn nhạt cười, bất quá nụ cười không cách nào lan tới đáy mắt. Vẫn một mảnh xa cách tĩnh lặng:

- Đại tiểu thư chưa chết ta nào dám đi trước.

- Phế vật, ngươi lại dám dĩ hạ phạm thượng...- Nha hoàn thiếp thân của Thuần Vu Thanh Hoa vừa nghe đã lập tức lớn tiếng.

- Nực cười. Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi a. Thuần Vu Thanh Hoa, người ngươi nuôi cũng không tệ đâu. - Này trào phúng, này chế giễu, hoàn toàn không có nửa điểm che giấu

- Phế vật ngươi...

- Ta làm sao? Ngươi là dòng chính sao? - Thuần Vu Y ác ý câu môi

Đúng vậy, Thuần Vu Y cho dù là phế vật vẫn không thể thay đổi sự thật nàng là dòng chính. Ở Huyền Thương đại lục mà nói huyết thống chính là một loại thực lực. Ngươi có mạnh mẽ thế nào mà chỉ là chi thứ cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc được ngồi ngang hàng với dòng chính. Ngươi, vĩnh viễn chỉ là binh. 

Thuần Vu Y  là phế vật thì thế nào? Huyết thống vẫn còn đó, ai dám động thủ với nàng? Thuần Vu Thanh Hoa dám nói chuyện lễ nghi với nàng đúng là trò cười. Xét về bối phận nàng ta gặp nàng còn phải hành lễ gọi một tiếng Nhị tiểu thư. 

Nguyên chủ không biết có phải ngốc luôn không mà quăng huyết mạch lên chín tầng mây, im lặng chịu bắt nạt như thế.

Nha hoàn kia dám làm càn như thế còn không phải do Thuần Vu Thanh Hoa kia ngầm cho phép hay sao?

Thanh Mai bị nói đến cứng họng.

- Thanh Mai, làm càn...- Thuần Vu Thanh Hoa mặt mũi tái mét quát lớn. Phế vật kia có chút không đúng. Ngày thường thấy nàng không phải co rúm một góc, đầu cũng không dám ngẩng lên thì chính là tự giác đi đường vòng có bao giờ dám nhìn thẳng nàng như thế. Cái khí thế nghênh ngang kia so với trước đây còn muốn kiêu ngạo hơn vài phần.

Trời đông âm u, Thuần Vu Y lại đứng ở góc thiếu sáng, không khí quanh nàng liền có chút âm u. Bất giác Thuần Vu Thanh Hoa không còn nhìn rõ dung mạo phế vật kia nữa, chỉ thấy có một loại ám trầm lạnh lẽo như độc xà quấn quanh cổ nàng ta. Giương nanh múa vuốt. Bất cứ lúc nào cũng có thể hạ một kích trí mạng. Cả người lạnh ngắt, choàng lông trên người vốn ấm áp bây giờ lại như đám độc xà quấn quanh, từng bước ép chặt, hít thở liền không thông...

Thuần Vu Y đột ngột nhìn thẳng hướng Thuần Vu Thanh Hoa, nụ cười ác ý treo trên môi, quỷ dị, hắc ám...

Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Thuần Vu Thanh Hoa mặt xám như tro tàn. Tròng mắt đen đặc kia như đầm lầy từng bước nhấn chìm nàng ta, bóp chặt hô hấp.

- A...a....a...có quỷ... - Thuần Vu Thanh Hoa đột ngột hét lớn, quay bước loạng choạng chạy đi.

Đám nha hoàn có chút không rõ nhưng không thể không chạy theo nàng ta. Trước khi đi Thanh Mai còn không quên đe dọa:

- Phế vật, ngươi cứ chờ đó.

Ha, mỏi mắt mong chờ...

Chỉ một chút đã bị dọa sợ rồi, tố chất tâm lí của Thuần Vu Thanh Hoa thật kém a.

- Chủ nhân, nàng ta sao thế? - Vòng bạc rung động, thanh âm của Tiêu Phách vang lên

- Bị ta dọa sợ. - Thuần Vu Y thu lại nụ cười đáp lời

- A... - Tiêu Phách nửa hiểu nửa không cảm thán một câu vốn còn định nói nữa đã nghe Thuần Vu Y nói:

- Ngày sau ít lời một chút, ta bây giờ chỉ là một cái phế vật thôi.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Bây giờ Tiêu Phách ngụ trong vòng bạc, nếu để người khác biết sẽ không tránh khỏi tranh đoạt. Nói thế nào thì một vật có linh tính cũng là loại kì vật, vạn lượng khó cầu. Nàng bây giờ thực lực không đủ, cho dù Tiêu Phách có hỗ trợ cũng chưa có khả năng lấy một địch trăm. Làm người nên khiêm tốn một chút, chờ đến khi đủ thực lực rồi mới có thể huênh hoang.

Thuần Vu Y bây giờ còn không nắm chắc bảo vệ được vòng bạc, tốt nhất đừng để ai biết.

Gió thổi tuyết bay.

Bông tuyết còn chưa kịp đậu trên người Thuần Vu Y đã tan thành nước.

Trời có chút lạnh lẽo bất thường. 

Trời sinh dị biến, cường giả tái khởi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro