Chương 8. Nữ thần lạnh lùng đến mức ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỉnh Olympus, điện chủ thần.

Ở tẩm cung của vua và nữ hoàng, bốn năm thị nữ cúi đầu đứng ở một góc, tận lực cảm giác thời gian của bản thân cũng tồn tại chậm lại. Cách đó không xa, Zeus một khuôn mặt lạnh, cau mày nhìn Apollo đứng ở mép giường kiểm tra thân thể cho Hera. Đã ba ngày, vết thương trên thân thể nàng sớm đã bình phục, nhưng nàng vẫn không tỉnh lại.

Apollo cố gắng bình tĩnh, ánh nhìn của Zeus mang đến áp lực đỉnh điểm vô hình cho hắn, hắn nhẹ nhàng gác tay ở trên trán Hera, nhắm mắt dùng thần lực tỉ mỉ kiểm tra thân thể của Hera.

Một lát sau, hắn thu tay về, đi đến trước mặt Zeus, cung kính nói: "Người cha vĩ đại, thân thể nữ hoàng không có bất cứ vấn đề gì."

"Ta đương nhiên biết thân thể nàng không có bất cứ vấn đề gì." Zeus có vẻ rất bực bội, nói: "Ta yêu cầu con tới để nói sự thật không đúng này sao? Nàng vì sao còn chưa tỉnh lại? Phải làm như thế nào mới có thể tỉnh lại?"

Apollo ở trong lòng muốn lật bàn, nhưng trên mặt vẫn như trước duy trì cung kính, nói: "Có thể là nữ hoàng không muốn tỉnh lại."

"Cha!" Athena tới, nàng mặc váy dài thúc eo màu xanh nhạt được dệt thủ công tinh mỹ thay cho chiến bào, hai dải tóc dài màu lam hơi cuốn lên được cố định ở sau đầu, rũ đến bên hông.

Nàng nhìn Hera còn đang nằm ở trên giường, hỏi: "Hera còn chưa tỉnh sao ạ?"

"Mạt Lạp Tư, con gái yêu quý của ta, không nhìn thấy sao còn cố hỏi. Ngươi thấy nàng giống đang tỉnh hay sao?" Zeus có tâm trạng không tốt, nhìn ai cũng đều thấy không vừa mắt.

"Apollo cũng không có cách nào chữa trị được ư?" Athena quay đầu nhìn về phía Apollo, nhíu mày hỏi hắn.

Apollo lắc đầu, nói: "Nữ hoàng không muốn tỉnh lại, là tâm bệnh, ta cũng không có cách chữa."

"Vậy ngươi còn ngây ngốc đứng đây làm gì? Chiếm chỗ à?" Zeus tung một chưởng chụp nát bàn đá bên người, đứng lên trừng mắt nhìn Apollo, chuẩn bị phát hỏa.

Apollo dĩ nhiên không muốn lại bị giận chó đánh mèo, Zeus vừa mở miệng liền ở trước mặt Zeus, nhanh chóng hóa thành một luồng ánh sáng rồi rời đi.

Zeus nhìn Apollo biến mất dạng, cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi đến mép giường, ngồi xuống, một tay đem nửa người trên của Hera đặt vào lòng ngực của mình, dùng sức lắc một chút, châm chọc nói: "Phoebus thật là hồ ngôn loạn ngữ, nàng đến tâm còn không có, nói gì đến tâm bệnh."

Athena nhìn hành vi có phần thô lỗ của Zeus theo bản năng nâng tay phải lên, muốn ngăn cản hắn, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng buông tay xuống, sợ chọc giận Zeus. Nàng lẳng lặng nhìn Hera ở trong lồng ngực Zeus, ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng Hera có thể tỉnh lại sớm một chút.

Năm đó, khi Metis đang lẩn trốn khỏi đỉnh Olympus sau đó không còn lựa chọn phải lẩn trốn quanh co khắp nơi trên biển, nàng không muốn mang vận rủi đến cho cha mẹ và thân tộc của mình. Zeus vốn kiêng kị cha mẹ nàng, nhưng sẽ không vì kiêng kị cha mẹ nàng mà mặc kệ đứa con sẽ uy hiếp vương vị của hắn được sinh ra.

Các nàng trốn ở trong một sơn động âm u, Hera cùng các nữ thần biển thề sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng lời thề của các nàng không thể khiến Metis an tâm nửa phần, nàng biết qua một thời gian nữa, chấp niệm đối với quyền lực trong lòng Zeus nhất định sẽ chiến thắng tình nghĩa đối với nàng, mà khi ấy đứa con trong bụng nàng tuyệt đối không giữ nổi.

Nhưng nàng là mẹ, sao có thể trơ mắt nhìn con của mình chết mà không làm gì được.

Sau khi bình tĩnh lại, Metis để các chị em của nàng- một nhóm nữ thần biển rời đi. Nhưng các nữ thần biển và nàng đều có quan hệ chị em rất tốt, tất nhiên là không muốn rời đi ngay lúc này, thậm chí nàng có nói gì thì họ cũng không chịu đi.

"Các người đi đi, chúng ta ở chung một chỗ với nhau, mục tiêu quá lớn, rất dễ bị phát hiện." Hera vào lúc này mở miệng, nàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Metis, kiên định nói: "Nhưng ta sẽ không rời đi. Metis, hôn nhân của ngươi là do ta chúc phúc, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

Metis nắm lại tay nàng, hai tay kia cũng lạnh lẽo giống như nàng, rồi chấp nhận sự che chở của Hera. Zeus có thể không cố kỵ giết chết các nữ thần biển cả, nhưng sẽ không dễ dàng thương tổn người chị gái Hera này của hắn.

Nhóm nữ thần biển cả trở về biển cả, nói cho cha mẹ các nàng về lời tiên đoán độc ác kia. Con gái yêu quý như là mạng sống của họ, vì vậy Tethys gấp đến độ không đợi được, lập tức phái sứ giả đến đỉnh Olympus, nói cho Zeus, nếu Zeus dám cả gan thương tổn Metis, nàng không ngại khiến cho thế giới vừa mới thái bình này lại hỗn loạn lần nữa.

Luôn luôn duy trì thái độ bình thường với Zeus, hà bá của đại dương Oceanos lựa chọn trầm mặc, nhưng sự trầm mặc của hắn cũng là một loại thái độ, nếu Metis gặp chuyện, hắn tuy rằng sẽ không vì báo thù cho con gái mà nhiễu loạn trật tự thế giới, nhưng hắn cũng tuyệt sẽ không ngăn cản Tethys trả thù.

"Hera, ngươi xem, con động đậy kìa." Metis ngồi ở trên giường làm từ mấy tầng da thú và đá, vẫn luôn đưa tay vuốt ve phần bụng hơi hơi nhô lên của mình, một bàn tay duỗi về hướng Hera đang ở một bên làm thủ công.

"Lại động đậy?" Hera cười, buông đồ trong tay xuống, đi về phía Metis, đưa tay cho nàng.

Metis đặt tay của Hera ở trên bụng mình, ánh mắt toát lên tình thương của mẹ, dịu dàng cười nói: "Đây quả thực là một đứa nhóc hoạt bát hiếu động."

Hera cũng cảm nhận được sinh mệnh nhỏ trong bụng Metis có động đậy, động tĩnh nhẹ nhàng kia, nàng cẩn thận hô hấp, trong lòng bắt đầu dấy lên tình cảm kỳ diệu mà vô cùng ấm áp.

"Hera về sau sẽ yêu thương đứa nhỏ này chứ?" Metis hỏi nàng.

Hera gật đầu, nhìn phần bụng nhô lên của Metis, hiền từ nói: "Đúng vậy, nữ thần trí tuệ Metis, ta sẽ yêu thương đứa nhỏ này."

Đã ba tháng trôi qua, bên ngoài vẫn luôn thái bình, dường như lời tiên đoán độc ác kia không tồn tại, đứa nhỏ này sẽ giống như bao đứa trẻ khác, bình an sinh ra, lớn lên trong sự quan tâm, yêu thương của cha mẹ.

"Hera, ta muốn đi gặp cha mẹ ta, ta nhớ bọn họ." Metis cười với Hera, nói, như thể đang nói về một vấn đề rất đỗi bình thường.

Hera hơi kinh ngạc, há miệng định khuyên nàng.

Metis cầm tay nàng, nói: "Đừng khuyên ta, Hera tốt bụng, ta đã có quyết định rồi."

Cuối cùng Hera vẫn đi cùng Metis về biển cả bao la, bởi nàng biết nếu Zeus muốn tìm các nàng, các nàng cũng không thể trốn được ba tháng. Hơn nữa, Metis mang thai, cần được chăm sóc tốt hơn, người đã sinh ra đông đảo con cái như Tethys nhất định sẽ chăm sóc cho Metis thật tốt.

Về tới biển cả, Tethys đau lòng ôm lấy cô con gái yêu dấu, thật lâu không nỡ buông tay, sau đó lại chất vấn nàng vì sao không trở về sớm hơn. Metis che giấu nỗi ưu sầu trong lòng rất tốt, ôn tồn trấn an mẹ của mình.

Cùng ngày trở về biển, Metis liền cùng cha nàng- thần đại dương Oceanos bí mật tiến hành nói chuyện một lần, đương sau khi cuộc nói chuyện ấy kết thúc, Hera thấy cha nuôi hai mắt đều đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc.

Đã nửa tháng trôi qua, bên ngoài vẫn như trước kia gió êm sóng lặng, nhưng toàn biển khơi mỗi ngày đều được Tethys đích thân tăng cường kết giới bảo vệ, lại từng thời từng khắc nhắc nhở Hera, ác mộng sẽ có lúc phải buông xuống.

Vẫn là tới một ngày kia, Zeus một mình đi đến phía trên biển, nữ thần biển Tethys lúc ấy mặc chiến giáp vào, dẫn theo đông đảo con cái cùng vô số chiến sĩ anh dũng trong lòng biển lên trên mặt nước "nghênh đón" Zeus.

Hera trốn ở dưới nước nhìn trộm tình huống khẩn cấp này.

Zeus bày ra tư thái khiêm tốn, nói với Tethys: "Ta mang theo hòa bình mà đến, mẹ vĩ đại, ta là vì đón người vợ yêu dấu đang mang thai của ta mà đến, nàng đã rời xa ta gần bốn tháng, ta rất nhớ nàng."

"Con trai của Cronus trong ngoài không đồng nhất kia, ngươi bị vương quyền che mờ đôi mắt, cảm tình ở trong mắt ngươi không đáng một đồng, ta biết ngươi sẽ bởi vì lời tiên đoán buồn cười kia mà không chút do dự giết hại con gái cưng của ta, ta tuyệt sẽ không để ngươi mang nàng đi." Tethys tức giận mắng hắn, không tính thoái nhượng nửa phần.

Zeus giằng co cùng Tethys, dần dần nét khiêm tốn trên mặt Zeus đã hoàn toàn biến mất. Mà lúc này, thị nữ của Metis đi đến trên mặt nước, cung kính nói với Zeus: "Vị vua của thần vĩ đại, thần sấm sét, nữ hoàng Metis sai ta chuyển lời đến ngài, nàng đang trang điểm, còn xin ngài kiên nhẫn chờ một lát."

"Ngươi ở đó hồ ngôn loạn ngữ cái gì!" Tethys phẫn nộ, rút kiếm chém về phía thị nữ vô tội kia. Khi kiếm dừng lại ở trên đầu thị nữ, một dòng nước nhận thế cản lại một kích trí mạng cho thị nữ đáng thương này.

Đại dương Hà Bá Oceanos hiện ra hình dáng thần linh, cản người vợ đang phẫn nộ của mình lại.

Hera xoay người đi tìm Metis, muốn ngăn cản nàng. Không đi bao xa, nàng liền thấy Metis đang tỉ mỉ trang điểm.

Metis mặc một kiện quần áo thêu hình vầng trăng sáng màu u lam rộng thùng thình, buộc mái tóc dài màu đen lại, đội lên đầu vương miện khảm ngọc bích, trên mặt là vẻ dịu dàng tươi cười, nhưng đúng là như gãi đúng chỗ ngứa mà cười vậy.

Hera dừng lại, nhìn Metis đi về phía nàng, trong lòng đau đớn kịch liệt, không thốt lên lời.

Metis kéo tay Hera, nói: "Người bạn thân thiết của ta, Hera ưu tú, ta phải đề nghị một yêu cầu vô lý với ngươi."

Nàng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ đau thương tột độ.

"Nói đi, Metis tôn quý, ta có thể đáp ứng hết thảy yêu cầu của ngươi." Thần sắc Hera trở nên có hơi ngốc lăng, nàng chết lặng, trong lòng vì tình cảm mà quá mức đau đớn kịch liệt, dường như đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của nàng, khiến nàng nói chuyện mà giọng có hơi thều thào.

Metis ôm lấy Hera, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Hera, ở trên đời này, vị thần ta yêu nhất là đứa con còn chưa sinh ra của ta, ta nguyện vì nó mà trả giá hết thảy. Hera, nếu nó bình an sinh ra, đáp ứng ta, ngươi phải bảo vệ con ta bình an."

"Được." Hera đáp ứng lời nàng vừa nói.

Metis buông nàng ra, không hề nhìn nàng, biểu tình kiên định đi lên mặt nước, đi gặp người chồng của nàng, người nàng yêu sâu đậm- vị vua sẽ cướp đi sinh mệnh của nàng.

Hera nhắm hai mắt lại, cự tuyệt đi nhìn bóng dáng nàng.

Người đó là Metis, người đã chào đón nàng, còn cho nàng ôm một cái trong lần đầu tiên nàng tới biển cả. Khi nàng sinh bệnh, Metis lại dịu dàng cho nàng uống thuốc, khi nàng cảm thấy cô đơn, Metis lại kéo tay nàng, ngồi nghe nàng kể chuyện xưa. Người đó là Metis đã đưa nàng đi khắp nơi dưới biển khơi, cũng là Metis đã đối với nàng rất tốt...

Sao nàng có thể nhìn nàng ta đi chịu chết được. Ách, không đúng, nàng không thấy, nàng nhắm hai mắt lại, liền đến cả câu ngăn cản nàng ấy cũng không nói ra được.

Vị nữ thần này lại lạnh lùng đến mức ấy, thật là tâm địa sắt đá!

Hera mặc kệ bản thân đang ở trong nước, trầm xuống, để bóng tối cắn nuốt nàng...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hera#zeus