THẦN THƯƠNG VÔ ĐỊCH 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN 8: XUẤT HÀNH ĐẾN THIẾT ĐÀ Đỗ Quân Quân giận lắm trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Ngọc rồi quay người bỏ đi. Tiêu Thanh Ngọc chạy theo. Bên ngoài lúc này đã trở nên yên tỉnh. Địch nhân biết tình hình bất diệu nên đã đồng loạt rút lui hết rồi. Khi Đỗ Quân Quân và Tiêu Thanh Ngọc ra đến đại sảnh thì mọi người cũng đang tập trung về đây rất đông. Dât tiên nương tử lớn tiếng nói: - Hỡi các đệ tử. Ta nhận thấy tình hình trước mắt hết sức nguy hiểm. Chúng ta tuy may mắn đẩy lui được địch nhưng thế yếu, lực cô chưa hẳn đã thoát nạn nếu địch nhân tấn công lần nữa. Do vậy, ta quyết định đưa toàn bộ lực lượng đến phối hợp với Thiết Đà môn cùng đối địch với kẻ thù. Đoàn người xuất hành lần này sẽ chia làm hai cánh quân, cánh quân thứ nhất gồm có Đỗ Quân Quân, Huyền Lăng Nữ, Tiêu Thanh Ngọc, Lý Hồng Sương, Bạch Thu Trang và Lạc Băng Băng. Mọi người phải đi nhanh và đến Thiết Đà sơn thật sớm để hỗ trợ cho Thiết Đà môn trong trường hợp bị kẻ địch tấn công. Cánh quân thứ hai sẽ theo ta cải trang rồi từ từ bí mật đến sau. Bây giờ các đệ tử hãy gấp rút chuẩn bị lên đường. Ngay chiều hôm đó, đoàn người bí mật từ Sơn cốc tiến ra. Mọi người ai nấy đều tinh thần phấn chấn. Tiêu Thanh Ngọc mình mặc bạch y, lưng đeo kiếm trông rất anh tuấn. Cậu đã được cởi bỏ giáp y nên cảm thấy cử động của mình nhanh và mạnh lên rất nhiều.

PHẦN 9 ĐOẠN KẾT Tiếng vũ khí cham nhau vang dội cùng với tiếng la thét từ trên núi Thiết Đà vọng xuống khiến Tiêu Thanh Ngọc và quần nữ đều kinh hãi. Cả bọn hối hả phi thân lên núi. Trên đường đi xác chết rải rác khắp lối mòn. Tiêu Thanh Ngọc võ công cao hơn hết phi thân dẫn đầu, kế đến là Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ, ba thiếu nữ còn lại do nội lực kém hơn bị bỏ lại phía sau gần ba trượng . Tiêu Thanh Ngọc lên đến đỉnh núi thì thấy khói lửa mịt mù và phe thanh y giáo đang dồn đối phương phải lùi dần vào phía trong gian đại sảnh. Tiêu Thanh Ngọc nhận thấy Song sát tiên tử đang giao đấu cùng với hai thanh y nhân võ công hết sức cao cường. Hai bên giao tranh kịch liệt bất phân thắng bại. Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ đã xông vào hỗ trợ cho phe Thiết Đà chống lại đối phương. Ba thiếu nữ đến sau cũng đã nhập cuộc khiến cho cuộc chiến trở nên ngang ngửa. Tiêu Thanh Ngọc quan sát thì thấy một cặp đấu vô cùng dữ dội ở chính giữa đại sảnh. Một người là lão Dâm thần còn người còn lại là một phụ nhân tuổi trạc ngũ tuần. Tiêu Thanh Ngọc phát giác ra lão Dâm thần đã mặc thanh y có phù hiệu của Thanh y giáo thì biết rằng lão đã quy phục giáo phái này rồi. Tiêu Thanh Ngọc thầm phục phụ nhân nọ vì biết bà này phải là một tiền bối võ lâm có địa vị rất lớn trong Thiết đà môn mới có thể giao chiến ngang ngửa với một kẻ nổi tiếng lợi hại trong võ lâm. Đột nhiên. Tiêu Thanh Ngọc nhìn thấy ở một góc khác Hồng Hoa tỷ tỷ đang bị nguy ngập. Tiêu Thanh Ngọc vội phóng vọt tới đưa kiếm đánh mạnh một chiêu sấm sét. Mấy tiếng rú đồng loạt nổi lên rồi cả đám thanh y giáo đang bao vây Hồng Hoa dạt hẳn ra ngoài. Tiêu Thanh Ngọc võ công cao quá. Chàng mới ra một chiêu đã cướp tinh thần địch thủ. Kiếm pháp và thân pháp của Tiêu Thanh Ngọc đều đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa khiến cho đám võ sĩ thanh y giáo kinh hoảng không dám tự tiện vọng động nữa. Hồng Hoa phấn khởi phi thường khi được gặp lại Tiêu Thanh Ngọc và chứng kiến võ công thần sầu quỷ khốc của cậu. Hai người phối hợp lại tấn công khiến cho địch nhân tan vỡ thế trận một cách nhanh chóng. Tiêu Thanh Ngọc nói nhỏ vơi Hồng Hoa vài câu rồi chạy sang phía chiến trường khác. Lúc này mục tiêu cũa chàng chính là cặp đấu giữa Song sát và hai dối thủ bịt mặt thanh y. Tiêu Thanh Ngọc vừa bạt kiếm xông vào thì cả hai thanh y nhân đều nhất loạt rú lên lùi lại. Tiêu Thanh Ngọc kinh ngạc nhận ra hai người này chính là Nhị tướng của Thanh y giáo. Thiên Kiều đâu hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng mừng rỡ nói lớn với Tiêu Thanh Ngọc: - Đệ đệ mau thu nạp hai ả này đi. Bọn chúng chính là Nhị tướng đó. Tiêu Thanh Ngọc cầm kiếm ngẩn người ra nhìn. Hình ảnh mỹ nhân giao hoan cùng chàng trong thạch động lại hiện về. Có thể nói hai nàng đã gây nên ấn tượng khó phai trong lòng chàng. Riêng phần Bạch Lan và Hồng Tụ cũng chẳng ngờ tình hình lại biến đổi thế này. Từ sau khi bị thất thân với Tiêu Thanh Ngọc ở trong thạch động hai người đều thống nhất chôn chặt bí mật này cho đến tận lúc xuống mồ. Nào đâu tạo hóa trêu ngươi người phá trinh tiết của họ năm xưa lại có mặt ở nơi đây. Hai người không biết làm sao vì trong lòng họ cũng có phần luyến ái đối phương. Bạch Lan và Hồng Tụ thường khóc thầm với nhau mong có ngày gặp lại người ta. Giờ đây gặp nhau nơi đấu trường thì biết liệu lẽ nào cho đặng. Bạch Lan, Hồng Tụ chợt lùi lại rồi bỏ chạy. Tiêu Thanh Ngọc không biết làm sao đành quay sang gọi Thiên Kiều và Hoàng Ty cùng chàng đi cứu trợ những nơi khác. Ba người vừa động thân thì ở giữa sảnh đường đã có tiếng rú kinh hồn của lão Dâm thần vọng đến. Tiêu Thanh Ngọc vội bỏ hai thiếu nữ ở lại lướt nhanh ra phía đại sảnh. Chàng đến nơi kịp lúc thấy thân hình lão Dâm thần đổ gục xuống đất. Một thanh trường kiếm đã đâm vào người lão xuyên thấu ra đến sau lưng. Máu từ người lão tràn ra lênh láng. Phụ nhân thì hai chân run động lùi lại một bước, máu từ miệng ọc ra, cho thấy cả hai đều lưỡng bại câu thương. Đột nhiên bên hàng ngũ Thanh y giáo chuyển động. Ba bóng nhân ảnh xuất hiện giữa đương trường. Tiêu Thanh Ngọc phát giác trong ba người vừa đến thì có hai người là Nhị tướng, còn người thứ ba thân hình khá to lớn, chòm râu bac phủ kín cằm. Lão ta đưa mắt nhìn khắp toàn trường rồi quát lớn: - Tiểu tử Tiêu Thanh Ngọc đâu ra đây! Tiêu Thanh Ngọc hơi ngạc nhiên vì thấy lão gọi tên mình. Chàng đường hoàng bước ra đứng đối diện với lão không chút lo sợ. Lão già râu bạc nhìn chăm chú Tiêu Thanh Ngọc từ đầu đến chân rồi khẽ cau mày lại hỏi: - Ngươi chính là kẻ đã làm chuyện xấu với hai đứa này phải không ? Lão vưa nói vừa ra dấu chỉ sang hai bên. Tiêu Thanh Ngọc đã biết lão nhân nọ định nói về chuyện gì rồi. Chàng không thể chối bỏ việc đã làm nên cúi đầu nói: - Đúng vậy ! Lão già râu bạc trợn mắt quát lớn: - Nghiệt súc ! Ngươi đúng là đến số chết mới chạm vào ái nữ của lão phu. Lão phu lần này đến đây quyết phanh thây mi ra mới hả. Tiêu Thanh Ngọc trong lòng run sợ khi biết lão già bịt mặt này chính là phụ thân của hai cô ả nọ. Chàng không hiểu lão là ai nhưng chỉ nhìn thần thái và ánh mắt sắc như dao của lão cũng đủ hiểu nội công của lão lợi hại đến chừng nào rồi. Bạch Lan, Hồng Tụ thấy lão nhân quyết giết Tiêu Thanh Ngọc thì hoảng kinh vội níu lấy tay áo lão nhân năn nỉ: - Phụ thân, chuyện này không phải lỗi do y mà do tại lão Dâm thần. Chẳng qua bọn hài nhi sui xẻo nên mới bị như vậy. Phụ thân đừng nên trách cứ y làm gì. Phụ nhân lúc này đột nhiên cất lên tràng cười tiếu ngạo. Bà ta bước lên đứng đối diện với lão già bịt mặt rồi nói: - Tôn giá thật không còn liêm sĩ, đi bức hiếp một đứa con nít. Nếu người có giỏi thì thử giỡ thủ đoạn ra với mụ già này xem nào. Lão già râu bạc đột nhiên lùi lại mấy bước. Lão chưa kịp nói lời nào thì đương trường lại xuất hiện thêm một người nữa. Người này chính là Dật tiên nương tử lừng danh trên võ lâm. Dật tiên nương tử nhìn lão nhân râu bạc rồi quát lớn: - Ngươi quả nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ mộng bá chủ giang hồ. Tỷ muội chúng ta đến đây quyết không cho ngươi thực hiện chuyện này. Lão già râu bạc cười nhạt, đôi mắt lão lóe sáng tia nhin gian xảo: - Hai người dám hay sao ! Dật tiên nương tử nói lớn: - Tại sao không ! Lão già râu bạc cười dài rồi đột nhiên đưa hai tay ra chụp xuống đầu Nhị tướng rồi nói lớn: - Hai mi hãy xem bọn chúng là ai ? Khuôn mặt hai thiếu nữ hiện ra xinh đẹp phi thường. Đó chính là mặt của Bạch Lan và Hồng Tụ. Có điều hai thiếu nữ không hiểu tại sao lão nhân gia lại đặt tay lên thiên linh cái cũa họ để làm gì ? Dật tiên nương tử và phụ nhân đều chú tâm nhìn vào hai thiếu nữ. Khuôn mặt của họ đột nhiên trở nên khó coi và có vẻ rất kỳ lạ. Dật tiên nương tử ban đầu mới đến cũng không chú ý lắm đến hai nàng con gái đứng hai bên lão tặc. Thế nhưng khi lão tặc nọ giở thủ đoạn, dùng ma thủ chèn ép lên đầu hai nữ nhân kia bà mới giật mình nhìn kỹ khuôn mặt hai người. Ngờ đâu càng nhìn thì khuôn mặt Dật tiên nương tử càng tái lại, thần thái hết sức khó coi. Lão già râu bạc thấy Dật tiên nương tử biểu lộ ra sắc thái kỳ quái như thế thì cười dài nói : - Các ngươi đã nhận ra bọn chúng chính là cốt nhục của mình rồi chứ. Ta nói cho các ngươi biết. Nếu các ngươi đồng ý gia nhập bổn môn thì hai người bọn họ sẽ được buông tha, bằng không ta giết chúng trước rồi thu thập các ngươi sau cũng không muộn. Bạch Lan và Hồng Tụ đều rú lên kinh hãi. Hai nàng run giọng nhìn sang lão nhân râu bạc rồi nói : - Lão nhân gia sao lại đối xử tàn nhẫn với bọn hài nhi như vậy. Hùm dữ cũng không ăn thịt con cơ mà. Lão già râu bạc mỉm cười với giọng âm độc : - Cả đời này ta đâu có thê tử thì làm gì có con. Các ngươi chẳng qua là con cờ để ta sử dụng mà thôi. Dật tiên nương tử đột nhiên run run chỉ tay về phía lão già râu bạc nói : - Ngươi, ngươi là Thanh quái tẩu phải không ? Lão già râu bạc bỗng cười khanh khách nói : - Ha ... ha ... cuối cùng rồi bà cũng nhận ra. Năm xưa tiếc là ta phải thu nhận tài vật của Ngũ Kỳ Môn, không có cơ hội để thửong thức nhị vị phu nhân xinh đẹp của Thích Phan Tỉnh. Hôm nay tỷ muội các người ở đây. Khôn hồn thì hãy quỳ gối về với lão phu, may ra thì con của hai vị mới được toàn vẹn. Dật tiên nương tử và vị phu nhân kia đều căm tức lẫn uất ức nhìn về phía lão tặc trừng trừng. Khuôn mặt cả hai đã đẫm nước mắt. Hai người hẳn nhiên đã khổ cực không ít từ khi ly biệt nhi tử đến giờ. Dật tiên nương tử bật khóc, kêu lớn '' con ơi '' ... Thạch quái tẩu nhìn thấy cảnh tượng khốn khổ của hai người thì cười dài. Đột nhiên ngay khi đó, trước mặt lão có một luồng kiếm quang nhanh như tia chớp chụp đến. Lão nhân thất kinh vội lùi người lại. Nhưng thân pháp của lão đủ nhanh thì kiếm quang còn nhanh hơn một bực. Lão già râu bạc hoảng hốt vội buông hai con mồi ra rồi vung tay đánh ra một chưởng cực mạnh để hóa giải tình thế nguy ngập. Tiêu Thanh Ngọc đã phóng kiếm ra tuyệt chiêu mà vẫn không làm gì được đối phương thì không chần chờ chụp lấy thanh kiếm rồi lao vào tỷ đấu. Hai người như hai ngọn cuồng phong lao vào nhau với tốc độ kinh hồn. Thân hình cả hai như nhập vào làm một rồi chìm trong một khối cầu bạc trắng. Rõ ràng cả hai bên đã đánh nhau đến mức sinh tử rồi. Mọi người đứng bên ngoài đều dạt ra xa để tránh nguy hiểm đến tính mạng. Cuộc chiến rùng rợn kéo dài chừng cạn chén trà thì một tiếng rú nổi lên rất lớn. Khối cầu bạc tan rã nhanh chóng để hiện tại trên đấu trường là thân ảnh cũa Tiêu Thanh Ngọc đứng sừng sững giữa đương trường. Còn lão già râu bạc đã bị chem đứt làm hai đoạn rơi xuống đất. Toàn thể giáo chúng Thanh y giáo rú lên kinh hoàng vì chứng kiến thảm cảnh của giáo chủ bị giết ngay đương trường. Cả bọn không ai bảo ai đều rùn rùn chạy vội xuống chân núi. Các thiếu nữ đều ùa lại bu quanh Tiêu Thanh Ngọc. Cả bọn đều lo lắng không biết cậu có bị gì không. Tiêu Thanh Ngọc tuy đã kiệt lực vì trận đấu vừa rồi nhưng chàng cũng cố gắng đưa mắt nhìn các mỹ nhân xung quanh thì thấy có Đỗ Quân Quân, Huyền Lăng Nữ, Lạc Băng Băng, Thiên Kiều, Hồng Hoa. Bên ngoài còn có Bạch Lan, Hồng Tụ và Hoàng Ty cũng đang lo lắng nhìn chàng. Tiêu Thanh Ngọc mỉm cười rồi gục xuống trong lòng đại sư tỷ Đỗ Quân Quân. Đỗ Quân Quân hốt hoảng vội đỡ lấy thân hình Tiêu Thanh Ngọc rồi ôm lấy đưa chàng vào nhà. Quần nữ nối đuôi nhau bám lấy xung quanh cùng vào nhà trong. Tiếng chuông chùa từ xa vang vọng đến báo hiệu một ngày vừa kết thúc./.

o0o ----------------- Hết rồi.

Quần nữ thì đều hồ hởi vì chuyến đi này khiến họ như được xổ lồng sau bao ngày chôn chân luyện võ tại Dật tiên cốc. Đêm đến, mọi người nghỉ tạm bên một cánh rừng rậm rạp. Cánh rừng này chính là nơi Tiêu Thanh Ngọc đã từng đến cùng với chị em Song sát. Kỷ niệm ái ân ngọt ngào và đầy kịch tính hiện về trong lòng cậu nhỏ. Tiêu Thanh Ngọc lắng tai nghe tiếng suối nước chảy rồi lần mò đến. Suối nước trong vắt và nước mát lạnh làm cho cậu cảm thấy sảng khoái. Tiêu Thanh Ngọc cởi bỏ y phục rồi xuống nước tắm. Trong khi cậu đang ngâm mình dưới làn nước trong thì co tiêng chân tiến đến gần. Tiêu Thanh Ngọc ngẩng lên thì thấy Lạc Băng Băng đang đứng đó. Thiếu nữ thấy tình quân lõa thể dưới dòng suối thì trong lòng đã thấy nứng lên rồi. Nàng cởi bỏ y phục rồi bước lại gần cậu nhỏ. Nàng cao hơn Tiêu Thanh Ngọc nửa cái đầu nên khi nàng đến chỗ Tiêu Thanh Ngọc đứng thì hai quả đào tiên mới chỉ ngập nửa phần dưới nước khiến Tiêu Thanh Ngọc bị cuốn hút không rời. Tiêu Thanh Ngọc đưa tay mân mê bầu vú tròn căng cúa mỹ nhân rồi cười hỏi: - Nàng không sợ mấy người kia biết được đến đây sao ? Lạc Băng Băng cười khẽ: - Tướng công chớ lo ! Thiếp rất cẩn thận, đợi họ ngủ say mới đến đây. Tiêu Thanh Ngoc hài lòng hỏi: - Nàng có muốn ta tắm cho nàng không ? Lạc Băng Băng mĩm cười hai má đỏ hồng. Nàng liếc yêu Tiêu Thanh Ngọc rồi khẽ gật đầu. Vậy là hai bàn tay Tiêu Thanh Ngọc được phép hoạt động. Làn da thiếu nữ run lên trước những vuốt ve của người tình lữ. Có thể nói các mỹ nhân đến với Tiêu Thanh Ngọc thì Lac Băng Băng trẻ trung hơn cả. Nàng không bị ràng buộc gì nên đến với tình quân hết sức tự nhiên. Không giống như Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ vẫn còn trinh. Lạc Băng Băng đã hiến trinh tiết của mình cho Tiêu Thanh Ngọc rồi nên nàng chẳng có gì phải úy kỵ cả. Hai người mân mê lẫn nhau rồi ái ân ngay dưới lòng suối. Trận thư hùng làm nước suối sôi lên đục ngầu. Trận ái ân dữ dội và tiếng rên rỉ của mỹ nhân khiến cho lòng quân tử càng thêm hưng phấn. Hết hiệp một, Tiêu Thanh Ngọc bồng lấy mỹ nhân đưa vào bờ. Hai người ngạc nhiên khi thấy hai bóng nhân ảnh từ phía sau thân cây hiện ra. Tiêu Thanh Ngọc nhận ra hai người đó chính là Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ. Cả hai khuôn mặt hết sức khó coi và căng thẳng. Tiêu Thanh Ngọc biết tình hình bất diệu nên vội buông Lạc Băng Băng ra rồi tiến lại bên chỗ đại sư tỷ Đỗ Quân Quân. Khi còn cách hai người thiếu nữ gần hai trượng thì thân hình Tiêu Thanh Ngọc bất chợt nhoáng lên một cái đã đứng bên cạnh hai mỹ nhân rồi. Thân hình Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ đều đứng yên bất động. Họ đã bị Tiêu Thanh Ngọc dùng thủ pháp xuất kỳ bất ý điểm trúng huyệt đạo rồi. Lạc Băng Băng vẫn còn lõa thể chạy vội lại hỏi: - Tướng công ! Sao chàng lại điểm huyệt họ làm gì ? Tiêu Thanh Ngọc mĩm cười: - Hai người này đă phát hiện chúng ta làm chuyện vừa rồi. Nếu không làm như vậy thì chúng ta nguy mất. Lạc Băng Băng thấy có lý nhưng lại thắc mắc: - Thế bây giờ chàng định thế nào ? Chẳng lẽ mình điểm huyệt họ như vậy rồi đẻ ở đây sao ? Tiêu Thanh Ngọc không nói gì cắp lấy hai mỹ nhân phóng sang bờ đá bên kia. Đến nơi chàng đặt Huyền Lăng Nữ nằm xuống phiến đá rồi ra tay cởi bỏ y phục Đỗ Quân Quân. Lạc Băng Băng sang đến nơi thấy vậy thì hoãng kinh vội nói lớn: - Tướng công ! Chàng muốn chết sao mà dám làm chuyện tày đình này. Đại tỷ là đệ tử yêu của Dật sư phụ mà chàng dám bức nhục nàng ta như vậy ư. Thật ra, Lạc Băng Băng làm sao biết được giữa Tiêu Thanh Ngọc và Đỗ Quân Quân đã luyến ái nhau lúc còn ở trong lòng núi. Thân thể Đỗ Quân Quân nào có xa lạ gì đối với Tiêu Thanh Ngọc. Hành động lúc này của chàng cũng chỉ là hợp thức hóa việc của hai người lúc xưa mà thôi. Đỗ Quân Quân đã bị lột truồng ra rồi. Tiêu Thanh Ngọc đặt nàng xuống quay ra lột bỏ y phục của Huyền Lăng Nữ. Lạc Băng Băng thấy chàng làm vậy thì chỉ còn biết trơ mắt ra mà ngó. Nàng lo lắng rồi đây không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi hai thiếu nữ này được tự do. Tiêu Thanh Ngọc sau khi lột bỏ y phục của hai mỹ nhân liền đưa cả hai xuống suối. Chàng ra sức kỳ cọ tắm gội cho cả hai rồi đưa họ lên bờ. Hai mỹ nhân dù bị điểm huyệt nhưng vẫn còn tỉnh táo. Cả hai đều ngây ngất như nhau khi bàn tay của cậu nhỏ vuốt ve, ma sát trên người mình. Nhất là lúc chàng kỳ cọ phần hạ thể của họ. Những ngón tay đầy ma lực của cậu sờ nắn, bóp vuốt khu thâm sơn thần bí khiến mỹ nhân dục tình quật khởi không thể kìm được bật tiếng rên rỉ êm ái mê người. Tiêu Thanh Ngọc yêu cầu Lạc Băng Băng đứng cảnh giới cho chàng trong lúc cậu hành lạc với hai mỹ nhân. Lạc Băng Băng hành động theo như máy. Nàng bất chấp lời Tiêu Thanh Ngọc dù đúng hay sai đều tuân theo ý chàng. Lúc này Tiêu Thanh Ngọc ôm lấy thân hình ngọc ngà của đại sư tỷ Đố Quân Quân. Chàng vừa nằm đè lên thân thể mỹ nhân vừa thì thầm vào một bên tai nhỏ xinh của nàng là chàng sắp sửa phá đi tấm thân xử nữ của nàng. Tiêu Thanh Ngọc để ý thấy khuôn mặt người thiếu nữ đỏ bừng khi nghe điều này. Nàng đưa mắt nhìn cậu có vẻ bối rối chứ không hề có ý phản kháng. Tiêu Thanh Ngọc biết mỹ nhân đã ưng thuận liền bắt đầu khai mở động đào nguyên. Thanh trường thương của cậu đâm thẳng vào khe thâm sơn rồi từ từ tách nó ra. Khuôn mặt Đỗ Quân Quân trở nên căng thẳng và chờ đợi. Đôi mắt nàng nhắm nghiền lại chuẩn bị cho bước vĩnh biệt đời thiếu nữ của mình. Nhưng trái với sự mong đợi của thiếu nữ. Tiểu huynh đệ cúa Tiêu Thanh Ngọc lại nhẹ nhàng ra vô ở một chút bên phần ngoài khu mật viện và không hề tấn tới phá đi hàng rào thiêng liêng bên trong nữ nhân. Hành động đó khiến người thiếu nữ run rẩy vì khoái lạc và bức bối. Từ lúc sinh ra đến giờ có bao giờ âm động thần bí của Đỗ Quân Quân được hưởng một cái gì cụ thể đến thế này ở trong nàng đâu. Giờ đây, cái thứ nóngnóng,cứng cứng của đàn ông đó cứ ra vô nhịp nhàng trong thâm sơn nàng khiến cho nàng càng ngất ngây thêm. Huyền Lăng Nữ nằm quay mặt về phía họ nên có thể nhìn thấy toàn bộ sự việc. Nàng thấy tên tiểu huynh đệ to tướng của Tiêu Thanh Ngọc chọc xuống phía hạ thể cũa đại sư tỷ nàng run rẩy lên từng hồi. Huyền Lăng Nữ biết ngay đại sư tỷ mình đang gặp phải chuyện gì. Đó không phải là sự đau đớn mà chính là sự khoái lạc tràn ngập. Huyền Lăng Nữ đã từng rơi vào hoàn cảnh như vậy và biết chắc đại sư tỷ mình hẳn là đang sướng lắm. Quả nhiên không ngoài sự suy đoán của Huyền Lăng Nữ. Thân hình Đỗ Quân Quân sau những phút run động vì khoái dục thì nơi mật động bắt đầu ra nước dữ dội. Tiêu Thanh Ngọc biết rằng thời cơ đã đến. Cậu đợi đúng lúc mỹ nhân rùng mình vì sướng thì đâm thẳng thanh trường thương cứng ngắt vào sâu trong thâm sơn, phá hỏng hoàn toàn hàng rào dựng sẵn trước đó, chính thức hoàn toàn du nhập tên tiểu huynh đệ của mình trong tận cùng cơ thể nàng. Đỗ Quân Quân nhăn mặt vì đau, nhưng nàng luyện võ công thường xuyên nên khả năng chịu đau hơn hẳn người thường. Cơn đau qua nhanh thay vào đó là cảm giác khoái sướng. Đỗ Quân Quân đã nhận thấy âm động thần bí bên dưới người nàng đã hoàn toàn nuốt trọn tên tiểu huynh đệ của đối phương không còn chi xa cách nữa. Tiêu Thanh Ngọc để nguyên tên tiểu huynh đệ của mình trong âm động đại sư tỷ. Cậu biết nàng vẫn còn đau nên quay sang hôn hít và bóp vuốt đôi nhũ phong cao vút trên người nàng. Một lúc sau, thân hình mý nhân đã rung động trở lại báo hiệu cơn khoái dục đã bắt đầu. Tiiêu Thanh Ngọc liền chuyễn động thân hinh đẽ thanh trường thương cũa cậu có thẻ áp vào âm phong ngọc động mỹ nhân được thuận lợi nhất. Sướng quá...sướng đến chết đi được...Đỗ Quân tòan thân run lẩy bẩy, nước mắt trào ra vì chịu không nổi nữa rồi. Nàng muốn rên la muốn phát tiết sự khóai dục cũa mình ra ngòai mà không được nên thân hình cú co giật hoài. Tiêu Thanh Ngọc thấy mỹ nhân đã sẳp ra khí đến nơi. Cậu gia tăng hơn nữa thanh trường thương trong âm động mỹ nhân làm cho tiếng bộp bộp liên hồi cũa hai vùng da thịt nơi hạ thân hai ngừơi va chạm vào nhau phát ra. Đỗ Quân Quân toàn thân co cứng rồi nước hoa lộ từng đợt từng đợt tuôn ra dữ dội. Hạ thể nàng co giật trong khi cái vùng thâm sâu huyền bí cũa nàng bóp chắc lấy khúc thịt nóng hổi đang ngự ở trong đó và buộc nó phải ra khí thì mới hài lòng. Tiêu Thanh Ngọc cũng sướng lắm, nhưng chỉ một mình Đỗ Quân Quân thì chưa đủ đễ tác động vào cậu. Hơn nữa Tiêu Thanh Ngọc không muốn ta khí lúc này vì cậu còn muốn tái đấu ngay với cái âm động mềm mại ngon lành đang nằm gần bên. Tiêu Thanh Ngọc đễ cho cái thứ cũa cậu nằm im trong thân mỹ nhân một hồi cho đến khi cãm giác sự co bóp nơi đó đã giảm hẳn mới từ từ rút tữ kiếm cũa cậu về. Huyền Lăng Nữ nảy giờ chứng kiến cảnh giao hoan tuyệt diệu cũa hai người thì đã thấy tòan thân nóng bừng, hạ thể ẩm ướt. Nước hoa lộ nơi âm động càng rĩ ra nhanh hơn khi mắt nàng nhìn thấy thanh trường thương to bự dính đầy dịch cũa Tiêu Thanh Ngọc từ nơi thân đại sư tỷ cũa nàng thoát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hay