Chương 5: Nghi Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết qua bao lâu, Cửu Thần rốt cuộc cũng xoay người lại, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn Linh Tịch cùng Thập Tam, cất giọng lạnh nhạt và chậm rãi: "Lần này trở về, chủ yếu là để tịnh dưỡng, nếu có người không phận sự đến bái kiến, có thể chắn được người nào liền chắn."

Thập Tam nói: "Những chuyện còn lại nên sắp xếp như thế nào vậy thưa Thần tôn?"

Cửu Thần lại nói: "Còn lại đều như cũ."

Nhưng Linh Tịch lại là người mới đến nên Thập Tam không biết nên sắp xếp như thế nào, liền khom người hướng về phía Cửu Thần hỏi: "Thần Tôn, còn Linh Tịch tiên tử, nên sắp xếp như thế nào?"

Linh Tịch vừa nghe đến tên mình, liền trở nên phấn chấn, tinh thần tỉnh táo hơn hẳn, liền dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Cửu Thần.

Nhưng Cửu Thần lại chẳng hề để ý nói: "Nàng chỉ là tiểu tiên ở hạ giới, cũng không phải là tiên tử. Về sau, nàng cùng ngươi giống nhau, ở Phù Vân Điện tùy hầu. Tính tình của nàng không được tốt lắm, không hiểu quy củ, ngươi phải chỉ giáo nàng cho tốt."

Vốn dĩ trong lòng Linh Tịch tràn đầy cảm giác vui mừng, nhưng nghe Cửu Thần nói mình như vậy, trong lòng tất nhiên là không vui, vừa muốn mở miệng giải thích cho mình, lại bị Thập Tam lôi ra khỏi chính điện.

Ra đại điện, Linh Tịch vẫn còn tức giận, Thập Tam định an ủi một phen, ai ngờ ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Nhạc Bá. Mặc dù Linh Tịch chán ghét ngày tháng sinh hoạt ở Rừng Đào, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên ra cửa, nên trong lòng có chút nhớ Nhạc Bá.

Phía sau Nhạc Bá chính là sư tỷ Thanh Đảo.

Linh Tịch vừa thấy người thân, liền chạy đến hỏi: "Cha, sao nguời lại đến đây?"

Nhạc bá hiển nhiên còn tức giận, nên nghiến răng nói: "Cha ngươi hôm nay không tới, ngươi đã sớm bị lão Thiên Lôi kia băm ra thành trăm mảnh rồi."

Linh Tịch nhăn lại cái mũi, nhìn về phía Thanh Dao cầu xin sự giúp đỡ.

"Sư tỷ" Mặt Linh Tịch đáng thương vô cùng, cất giọng gọi.

Nhưng mà Thanh Dao lại bất vi sở động: "Chơi vui vẻ sao?"

Linh Tịch xấu hổ cười cười, cũng không thèm để ý, bởi vì từ khi nàng sinh ra, sư tỷ đã có vẻ mặt đó rồi.

Thanh Dao tuy rằng tính tình lãnh đạm, nhưng lại là người thiện lương, y thuật cũng tinh thông, đối Linh Tịch rất tốt. Nghĩ đến đây, Linh Tịch hoài nghi có lẽ Thanh Dao sư tỷ căn bản không phải người của nhất tộc hồng hồ biến thành, mà là bắc cực ngân hồ mới đúng.

Tưởng tượng đến hồ ly, liền nhớ tới thừa yến, tên kia trời sinh thích xem náo nhiệt, lần này thế nhưng hắn không có nhân cơ hội theo tới Thiên cung, cũng coi như là một cọc kỳ sự.

Linh Tịch nghĩ chẳng lẽ là hắn đi ra ngoài đanh nhau bị người tả đánh gãy chân nên mới chịu ở một chỗ, liền hướng Thanh Dao hỏi: "Sư tỷ, thừa yến đâu?"

Thanh Dao nhướng nhướng chân mày, nhàn nhạt nói: "Bị ta đánh gãy chân, đang ở Rừng Đào dưỡng thương."

Linh Tịch biết thừa yến bị mình làm liên lụy, trong lòng thập phần xin lỗi, liền quay đầu đi nghe Nhạc bá quở trách.

Nhạc bá chỉ đầu Linh Tịch nói: "Ngươi...cái nữ nhi thấy sắc quên cha, Cửu Thần chỉ nhìn ngươi có một cái, ngươi liền bỏ cha mà chạy. Chẳng thà làm nha hoàn của người ta cũng không chịu theo cha ngươi về nhà, ta làm sao lại dạy ra một đứa nha đầu ăn cây táo rào cây sung như ngươi chứ."

Linh Tịch bị quở trách cũng không có nói gì, chỉ là Thập Tam chung quy vẫn là người ngoài, lại vừa mới kết bạn, ở trước mặt nàng lại dám quở trách Linh Tịch, chính nàng cảm thấy mất hết mặt mũi, nên nhướng mày, làm bộ mạnh miệng nói: "Về nhà có cái gì tốt? Về nhà cũng là bị ngươi nhốt ở Rừng Đào, muốn ra ngoài cũng không được."

Nhạc bá cả giận nói: "Bên ngoài tốt sao? Ngươi mới ra ngoài có một lần, thiếu chút nữa đã đem cái mạng nhỏ ném đi, như vậy tốt sao?"

Biết là cha muốn bảo vệ cho mình, Linh Tịch tự giác ở Nhạc bá trước mặt lùn một đoạn, nhưng như cũ lẩm bẩm lầm bầm nói: "Cũng không thể nói như vậy."

"Ngươi..."

Nhạc bá chán nản, chỉ vào Linh Tịch định quở trách, nhưng Thanh Dao đã kịp thời giải vây nói: "Sư phụ, việc đã đến nước này, ngươi mắng nó cũng vô dụng. Nó tính tình tùy hứng, không ăn khổ một chút là sẽ không nghe lời."

Thấy sư tỷ giải vây cho mình, Linh Tịch giữ chặt ống tay áo của Thanh Dao, làm nũng: "Vẫn là sư tỷ tốt với ta nhất."

Thanh Dao nhàn nhạt liếc mắt nhìn chăm chăm vào tay Linh Tịch,làm nàng sợ tới mức thu nhanh tay về, ngoan ngoãn đứng ở một bên. Nhạc bá rung đùi đắc ý mà thở dài, từ trong lòng ngực lấy ra một quả bảo châu, giao cho Linh Tịch.

Linh Tịch thấy thứ kia trong suốt như dịch thấu, bên trong như có như không chậm rãi chuyển động, hiển nhiên không phải hạt châu bình thường, liền hỏi: "Đây là cái gì?"

"Ngươi đừng động, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, cái này rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, một giây một lát cũng không thể rời khỏi người." Nhạc bá nghiêm mặt nói.

Linh Tịch sống đến năm vạn tuổi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cha cương quyết như vậy, không khỏi có chút ngoài ý muốn, nói: "Lỡ mất thì sao?"

Nhạc bá hừ lạnh một tiếng nói: "Đầu ngươi mất cha ngươi có thể tìm lại được, nhưng mất thứ này, cha ngươi sẽ tự tay đem ngươi băm thành thịt vụn, ném tới dược điền làm dược phì, đã biết lợi hại chưa?"

"Là thứ gì lại quan trọng như vậy, con không lấy, chính người cứ giữ lấy nó đi." Linh Tịch trong lòng cả kinh, đem hạt châu đẩy vào tay Nhạc bá.

"Ngươi...nha đầu này!" Nhạc bá làm bộ muốn đánh, Linh Tịch sợ tới mức co rụt lại cổ.

"Giữ nó cho tốt." Nhạc bá dừng tay, dặn dò nói.

"Đã biết." Linh Tịch một mặt nói, một mặt đem kia hạt châu thu vào trong lòng ngực.

Nghĩ đến về sau nếu say rượu cũng không có ai lãi nhãi bên tay mình, Nhạc bá không khỏi có chút đau lòng, thở dài một hơi nói: "Thật vất vả mới nuôi lớn một nữ nhi, nói đi là đi, Thiên Cung này có nơi nào tốt đâu chứ? Cửu Thần cũng mang một thân tử khí đầy mình, ngươi đi theo hắn, dù không buồn cũng muốn buồn đến chết, lại nói hắn đang ỏ độ tuổi huyết khí phương cương, lại ở biển Trường Sinh suốt năm vạn năm, nữ nhi của ta hoa dung nguyệt mạo, vạn nhất hắn không cầm lòng được......"

Nhạc bá càng nói càng lo lắng, càng lo lắng càng dễ dàng liên tưởng đến những chuyện không may, một khi...

Ông không dám tưởng tượng đến những chuyện này, chỉ cảm thấy bản thân mình một khi ra khỏi Phù Vân Điện, thì nữ nhi ngoan mà mình ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng suốt năm sẽ rơi vào ma trưởng, nghĩ thế ông chỉ hận không thể lập tức kéo Linh Tịch chạy ra khỏi Phù Vân Điện, trốn về Rừng Đào.

"Khụ khụ!" Một bên Thập Tam phỏng chừng đã sớm nghe không nổi nữa, giờ phút này rốt cuộc nhịn không được, chỉ đành phải hắn giọng ho khan hai tiếng nhắc nhở Nhạc bá, nơi này chính là Phù Vân Điện có phải nơi không người ở đâu!

Nhạc bá sửng sốt, ý thức được bên cạnh còn có người khác, hỏi: "Vị này chính là?"

Linh Tịch chặn lại nói: "Đây là mười ba tỷ tỷ, là quản sự của Phù Vân Điện."

Nhạc bá nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Thập Tam vài lần, sau đó lắc đầu, trên mặt tràn ngập bi ai nói: " Phù Vân Điện thật đã xuống dốc rồi... " Sau đó thở dài một hơi, nói: "Con cháu có phúc của con cháu, cha phải đi, ngươi tự bảo trọng đi."

Ra cửa trước, Thanh Dao hiếm khi mới cho Linh Tịch một cái sắc mặt tốt, dặn dò nói: "Nếu có việc có thể tới Dược Vương Động tìm ta."

Linh Tịch gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Nhạc bá và Thanh Dao rời đi, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, có chút hít thở không thông, nhưng ngay sau đó trước mắt nàng như hiện lên khung cảnh tươi đẹp sắp tới, tâm trạng liền tốt hẳn lên, những đám mây ở Tử Vân Đài như được khai linh, linh hạc cũng tự do bay lượn trên những tầng trời, hết thảy đều vô cùng mới mẻ.

Bao gồm cả Linh Tịch, cũng hoàn toàn mới, nàng được tự do.

Ngày tháng mới, sinh hoạt mới cứ như vậy bắt đầu rồi.

Cuộc sống của Linh Tịch ở Phù Vân Điện rất là tùy ý, mỗi ngày nàng đi theo phía sau Thập Tam rất bận rộn, lúc rãnh rỗi sẽ nhìn chằm cây ngô thần trong sân đến phát ngốc, Phù Vân Điện này to lớn như vậy, nàng cũng chỉ nhìn thấy có ba người, nhưng nàng vẫn là cảm thấy sinh hoạt dần dần trở nên phấn khởi hơn trước nhiều.

Thập Tam nói Phù Vân Điện đã phủ đầy bụi suốt năm vạn năm, sớm nên được quét tước một phen, hôm nay đúng là thời gian tốt để vẩy nước quét sân nhà, nên nàng ta liền mang theo Linh Tịch một gian lại một gian đều quét sạch sẽ.

Linh Tịch vốn tưởng rằng sẽ đi đến phòng của Cửu Thần trước, ai ngờ Thập Tam lại chọn nơi hẻo lánh nhất để bắt đầu quét tước, Linh Tịch có chút nghĩ không thông, liền hỏi: "Thập Tam tỷ tỷ, chúng ta không phải nên sửa sang lại tẩm điện của Thần Tôn trước sao?"

Thập Tam nghe vậy liền nói: "Không được, Thần Tôn không thích người khác vào tẩm điện của ngài, ngươi phải nhớ kỹ."

Nói xong, Thập Tam như nhớ tới cái gì đó liền vỗ đầu nói: "Xem đầu óc ta này, Thần Tôn đặc biết phân phó ta phải dạy dỗ ngươi cho tốt. Tới đây, ta sẽ nói cho ngươi nghe cung quy của Thiên cung và quy củ của nơi này."

Vì thế liền lôi kéo Linh Tịch ngồi xuống, bắt đầu nói một hồi dài.

Thập Tam nói: "Trên Cửu Trọng Thiên này có ba trăm sáu mươi lăm tòa chính điện, đều là nơi ở của các tiên nhân có phẩm cấp có thần chức tiên, các tiên nhân có phẩm cấp thấp nhưng có chức vị tiên trưởng, sẽ tự mình sáng lập động phủ để ở, ví như sư tỷ Thanh Dao của ngươi, cũng ở tại Dược Vương Động, đi theo Dược Vương tiên quân tu tập tiên thuật. Loại động phủ này được tu sửa thêm nên, có hơn bảy nghìn chỗ."

Linh Tịch tuy biết thần tiên ở Thiên Tộc rất đông, cung điện cũng không phải ít, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều động phủ như vậy, trong lúc nhất thời cả kinh nói: "Nhiều như vậy?"

Thập Tam liếc Linh Tịnh một cái, nói: "Còn chưa tính một số tiên trưởng không có thần chức, cùng với một người từ thượng cổ tới nay, sinh ra đã làm thần, chạy dài đến tiên tộc. Cửu Trọng Thiên to lớn vô hạn, Thiên tộc có con dân đông đảo, quy củ cũng nhiều, ngươi về sau đi lại ở Thiên, nhất định phải chú ý một chút."

Linh Tịch nghĩ nghĩ liền hỏi: "Vậy Thần Tôn của chúng ta ở Thiên tộc, có địa vị gì? "

Trên mặt Thập Tam lộ vẻ đắc ý, nàng cất giọng tự hào nói: "Trừ bỏ Thiên Quân cùng sư phụ của Thần Tôn là Thiên Tôn, thì Thần Tôn của chúng ta là nhân vật thứ ba ở Thiên Cung này."

Linh Tịch từng đọc qua rất nhiều thoại bản viết về Cửu Thần, thoại bản chỉ viết Cửu Thần chinh chiến sa trường, hay là khi nào thần võ kiêu dũng, nên nàng cũng không biết Cửu Thần ở Thiên tộc có địa vị như thế nào, không ngờ lại cao đến thế, lòng kính ngưỡng của nàng đối với hắn bất giác lại tăng thêm ba phần.

Thập Tam thấy vẻ mặt và bộ dáng say mê của Linh Tịch, liền rung đùi đắc ý nói: "Thế nào, ngươi hiện tại là nhân vật thứ ba trong điện của nhân vật thứ ba ở Thiên Cung, thế nào, có thấy lợi hại không."

Linh Tịch liên tục gật đầu: "Lợi hại lợi hại, Phù Vân Điện này nếu tính luôn thần tôn, cũng chỉ có ba người, ta là nhân vật thứ ba, thật đúng là lợi hại."

Thập Tam thoáng xấu hổ, nói: "Được rồi, ta lại cùng ngươi nói một chút Thiên cung quy củ......"

Thập Tam vừa nói, vừa lải nhải vài cái liền qua mấy canh giờ, thẳng đến miệng đắng lưỡi khô, mới tạm thời dừng lạix bưng lên một chén trà nhỏ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Thấy bộ dạng mơ màng sắp ngủ của Linh Tịch, Thập Tam lo lắng nói: "Ta nói mấy canh giờ rồi, ngươi đều nhớ kỹ sao?"

Linh Tịch nghe đến cái đầu đau muốn nứt ra, phía trước còn nhớ rõ một chút, mặt sau căn bản một câu cũng chưa nhớ kỹ, nhưng vẫn nói: "Nhớ kỹ rồi."

Thập Tam nghe vậy, bày ra vẻ mặt không thể tin tưởng được, nói: "Sao có thể? Lúc trước ta đã học rất lâu! Ngươi nhưng đừng hù ta, mau nói ta nghe một chút."

Linh Tịch gian nan mà ngẩng đầu,đem những lời Thập Tam nói suốt mấy canh giờ, tổng kết lại một câu ngắn gọn: "Nói tóm lại, ở trên Cửu Trọng Thiên này, ta chính là nơi này không thể đi, nơi kia cũng không thể đi, cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm, không quan tâm ngươi nhìn thấy ai, thấy người liền bái, ít nói một chút, làm nhiều việc một chút, có đúng hay không, Thập Tam tỷ tỷ?"

Thập Tam dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Linh Tịch nói: "không sai."

Lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh sang sảng từ bên ngoài: "Sư huynh! Đệ tới thăm huynh đây"

Thập Tam nghe âm thanh truyền tới liềm nói: "Vân Phong thượng thần tới! Mau đứng lên làm việc."

Linh Tịch cực kì không tình nguyện mà đứng dậy, đi theo Thập Tam ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền thấy một tiên nhân có khuôn mặt tuấn tú đang đi tới.

Người mà Thập Tam gọi là Vân Phong thượng thần đúng là người trẻ tuổi mà ngày ấy Linh Tịch gặp ở Nam Thiên Môn, theo sau còn có hai vị tiên một người tên Khai Dương, một người gọi là Hàm Chương, phía sau họ còn có một đám cung nga theo tới.

Vân Phong chắp một tay sau lưng, tay phải cầm quạt chỉ vào đám cung Nga, nói: "Thập Tam, các nàng giao cho ngươi quản."

Thập Tam gật đầu nói: Vân Phong thượng thần cứ yên tâm giao cho tiểu tiên. "

Ba người họ đối với Thập Tam đều như trước đây, không chỉ có như trước, mà Khai Dương còn cười nói: "Thạch Sơn huynh đệ, đã lâu không gặp, rãnh rỗi thì cùng nhau uống hai ly?"

Thập Tam nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, vung lên nắm tay nói: "Khai Dương, ngươi lại ngứa da có phải hay không?"

Khai Dương bị chọc cười ha ha, Vân Phong thì cười như không cười mà nhìn Linh Tịch, duỗi tay chỉ vào nàng nói: "Chờ bổn tọa rãnh rỗi, lại tìm ngươi tính sổ."

Linh Tịch rụt lại cổ, chột dạ tránh ở sáu lưng Thập Tam.

Thập Tam nhanh chống dẫn ba người họ đi vào đại điện gặp Thần Tôn.

Hàm Chương, Khai Dương chính là thuộc hạ của Cửu Thần, năm đó thần ma đại chiến may mắn không chết, nên năm vạn năm nay vẫn luôn ở Thiên cung thao luyện thiên binh thiên tướng, một chút cũng không dám lơ là.

Hai người đi vào vừa nhìn thấy Cửu Thần liền đi nhanh hai bước, quỳ một gối xuống đất nói: "Mạt tướng gặp qua Thần Tôn."

Vân Phong thượng thần cười hì hì vừa chắp tay vừa nói: "Vân Phong gặp qua sư huynh. "

Cửu Thần vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong giọng nói lại chứa đựng nhiều cảm xúc không dễ phát hiện, nói: "đều đứng lên đi."

Nhưng Khai Dương, Hàm Chương vẫn cúi đầu quỳ gối nơi đó, cũng không có ý muốn đứng dậy.

Cửu Thần không tự giác tăng thêm ngữ khí nói: "Các ngươi muốn Bổn Tôn tự tay đỡ các ngươi đứng dậy có phải không?"

Khai Dương ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ lên, giọng nói cũng có chút chua xót, cất giọng: "Thật giống như đang nằm mơ, Thần Tôn thật sự đã trở lại."

Cửu Thần hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nói: "Đứng lên rồi nói."

Vân Phong ngồi ở trên ghế hương, hai người Khai Dương, Hàm Chương cũng theo thứ tự mà ngồi xuống.

Cửu Thần nhìn Khai Dương, Hàm Chương, nói: "Nhiều năm không gặp, hai người các ngươi sống có tốt không?"

Khai Dương hào sảng cười nói: "Thuộc hạ tất thảy đều tốt, sau đại chiến Thần Ma, tứ hải thái bình. Vào thời gian đó, đa số thời gian thuộc hạ đều ở lại Thiên cung giúp đỡ Chân quân thao luyện Thiên binh Thiên tướng."

Hàm Chương cũng tiếp lời: "Thuộc hạ cùng Khai Dương cũng không khác biệt lắm, chỉ là mang thêm một chức vị gọi là Nam Hải thủ tướng, ở Thiên cung thao luyện thiên binh. Tứ hải thái bình, cũng không có cần đến Thiên binh, nên đao của thuộc hạ đã sắp rỉ sét rồi."

Cửu Thần nghe vậy liền nhíu mày, sau đó lại giống như nhớ đến cái gì, liền hỏi: "Người nhà của Nguyên chinh và Tru Tà như thế nào?"

Nhắc đến hai người họ, thành âm của Khai Dương không khỏi có chút tang thương, nói: "Từ khi hai người họ tử trận ở U Đô Sơn, vị trí của Nguyên Chính do sư muội Nguyên Đồng tiếp nhận. Nguyên đồng cũng rất là nỗ lực, trước kia Nguyên Chinh có chức vị ở Nam Hải, nên nguyên đồng ở trong quân có địa vị rất cao. Mấy ngày nay, mạt tướng nghe nói nàng cùng con trai của Đông Hải Thủy Quân có quan hệ rất tốt, nha đầu kia từ nhỏ đã rất sùng bái Thần Tôn, biết Thần Tôn đã trở về, chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Cửu Thần hiển nhiên đối Nguyên Đồng cũng không có ấn tượng nhiều, hỏi: "Nguyên đồng? Là tiểu nha đầu năm đó hay núp sau lưng Nguyên Chinh sao?"

Vân Phong cười nói: "Nhiều năm trôi qua, hiện tại cũng không còn là tiểu nha đầu nữa."

Cửu Thần nói: "Người nhà của Trụ Tà hiện tại ở đâu?"

Khai Dương cùng Hàm Chương liếc nhau, đều cúi đầu không nói.

Trong lòng Cửu Thần bỗng nhiên hiện lên một dự cảm chẳng lành, thân thể cũng không tự giác mà khẩn trương, người khác tuy không nhìn ra nhưng hắn lại cảm giác rõ ràng.

Qua một lút lâu, Vân Phong mới nói: "Đại chiến Thần Ma năm đó, toàn bộ tộc nhân củq Tru Tà đều chết trận, một huyết mạch cũng không có lưu lại. Hiện tại thuộc hạ của Thiên Lôi tên Lưu Quang đang tiếp quản chức vụ ở Tây Hải."

Thấy Cửu Thần thất thần, Khai Dương và Hàm Chương liếc nhau, liền đứng dậy hướng Cửu Thần hành lễ nói: "Thần Tôn vừa trở về, cần nghỉ ngơi cho tốt, hai người thuộc hạ xin cáo lui trước, Thần Tôn có gì phân phó, liền truyền lệnh cho hai thuộc hạ."

Sau một lúc lâu Cửu Thần mới gật đầu nói: "Các ngươi lui xuống đi. "

Khai Dương và Hàm Chương ngay sau liền rời đi, Vân Phong rốt cuộc cũng nói ra nghi hoặc trong lòng: "Sư huynh, năm đó huynh rõ ràng thần hồn bị thương nặng, không có sinh cơ, nên đệ mới đưa huynh đến biển Trường Sinh, như thế nào hôm nay lại?"

Cửu Thần trong mắt nháy mắt liền kết băng, lạnh lùng nói: "Có người xông vào biển Trường Sinh, nên ta mới bị đánh thức."

Vân Phong cả kinh nói: "Biển Trương Sinh luôn đóng chặt cửa, ngay cả đệ cũng không vào được, người nào lại có năng lực lớn như vậy?"

Cửu Thần lại lắc đầu nói: "Đi vào biển Trường Sinh cũng không tính là gì, ta sợ là, nếu nàng có thể xông vào biển Trường Sinh đánh thức ta, thì ở U Đô Sơn, mà Quân cũng có thể tỉnh lại."

Vân Phong vẫn còn nhớ đại Chiến Thần Mà năm vạn năm trước, nếu có người xâm nhập vào U Đô Sơn đánh thức Ma Tôn, hậu quả thế nào thật không dám tưởng tượng. Chỉ là trong thiên hạ, người có thể đánh thức Thần Tôn và Ma Tôn cũng không có mấy người, bằng không Cửu Thần cũng không ngủ say suốt năm vạn năm ở biển Trường Sinh.

Nếu muốn đánh thức Cửu Thần, tất nhiên phải đi vào Biển Trường Sinh, người này chẳng lẽ là...

Vân Phong bừng tỉnh nói: "Là nữ nhi của Nhạc bá? Nhưng nàng chỉ là một con tiểu đan điểu?"

Cửu Thần gật đầu, con ngươi khẽ động, nói: "Cho nên ta mới để nàng lại bên mình để tiện điều tra."

Ngày hôm đó Vân Phong chỉ nghĩ sư huynh hắn ngủ say suốt năm vạn năm, hôm nay tỉnh dậy lại đột nhiên thay đổi tính tình, cho nên mới cầu xin Thiên Quân giữ lại Linh Tịch bên mình, không nghĩ trong đó có ẩn tình.

Nhưng mà hắn nghĩ đến Linh Tịch, chỉ cảm thấy nàng là một tiểu tiên ở Rừng Đào, ngây thơ đáng yêu, tuy có chút đanh đá vô lễ, nhưng lại có diện mạo xinh đẹp, liền bỏ qua cái đanh đá của nàng chỉ nhớ kỹ là nàng rất đáng yêu, cũng không như như có quan hệ với Ma Tộc, liền nói: "Ta xem nàng thuật pháp tầm thường, thiện lương chất phác, không giống như là người của Ma tộc."

Trong mắt Cửu Thần như kết băng thêm vài phần, ngữ khí trịnh trọng, cất giọng: "Ma tộc giỏi nhất là thủ pháp mê hoặc lòng người, chỉ bằng bề ngoài, sẽ nhìn không ra. Việc này ta sẽ để ý một chút, ngươi không cần lo lắng, sư phụ có tốt không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro