Chương 3: Cùng nhau chết cháy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Vũ Hành nhíu mày, dùng sức hít vào, một cỗ máu tanh tràn đến. Theo bản năng, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy nam nhân ngồi trên chiếu, đôi chân duỗi thẳng, đầu gối chảy đầy máu.

"Ngươi là ai?" Nàng cảnh giác hỏi. Xét tình hình trước mắt, nam nhân này không có sự uy hiếp đối với nàng. Nàng là bác sĩ, tình hình của đôi chân này không cần xem kỹ cũng biết là bị thương nặng, ít nhất trước mắt không thể đứng lên.

Nghe nàng hỏi, nam tử kia chỉ hừ lạnh một tiếng, lại không trả lời. Chỉ là khi hừ lạnh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên làm tăng thêm vài phần mị hoặc.

Phượng Vũ Hành rùng mình một cái, nam nhân này bẩm sinh đã có quý khí và yêu dã, cho dù sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, hai chân chật vật thế này, cũng không ảnh hưởng đến khí chất, quả thật là hại nước hại dân.

"Nhìn đủ rồi thì đi đi." Nam tử dựa vào vách đá trong khe núi, lạnh lùng mở miệng. Hắn không xem nhẹ vẻ mặt mê trai nuốt nước miếng của nha đầu sơn dã này.

Phượng Vũ Hành thấy người ta nói chuyện phiền phức như vậy, dựa vào đâu mà hắn ra lệnh đi chỗ khác là phải đi chỗ khác?

Đi lại hai bước, cũng tìm được đống cỏ khô mà ngồi xuống, "Núi nhà ngươi mở? Khe nhà ngươi đào? Ta không đi, ngươi làm gì được ta?"

Nói xong, như nghĩ đến gì đó, nghiêng đầu nhìn thoáng ra bên ngoài, nhất thời vui vẻ: "Hắc! Bây giờ không chỉ mình ta phải đi, ngươi cũng phải đi!" Nàng chỉ vào táng hố đang cháy lớn, "Theo thế cháy này, nơi này sẽ nhanh bị lửa cháy lan ra cỏ."

Người nọ cũng xoay người, vừa thấy bên dưới, sắc mặt lại chuyển trắng, mi tâm cũng nhíu lại, đóa tử liên bị co rúm, làm người khác nhìn cũng thấy hoảng hốt.

"Quên đi." Phượng Vũ Hành thấy cách mình đối xử với nam nhân trưởng thành một chút sức lực cũng không có. Nàng đứng dậy tiến lên, đến bên người nam tử, "Ta đỡ ngươi, ngươi có thể miễn cưỡng đi lại không?"

Người nọ đánh giá nàng, cô nương này nhiều lắm cũng chỉ mười một tuổi đầu, thân thể gầy yếu, tuy vừa nãy bắn ra đá vụn cũng dùng sức lực, nhưng chỉ là dùng mưu, để nàng chống đỡ sức nặng của hắn, vẫn rất khó khăn.

"Ngươi trả lời đi!" Phượng Vũ hành lấy tay phe phẩy trước mũi, "Lửa cháy không lớn, ngươi không ngửi thấy mùi càng ngày càng đậm sao? Khe núi này đón gió, chúng ta ở đây được ngửi mùi thịt người nướng! Thịt xác chết nướng đó! Nướng..."

"Đừng nói nữa." Hắn thật sự không nghe được nữa, càng nói càng buồn nôn, "Ngươi xem thử có thể túm cái chiếu này đưa ta ra ngoài hay không?"

"Nghiêm trọng như vậy?" Phượng Vũ Hành sửng sốt, để tiểu thân thể này túm lấy cái chiếu, trên đó còn có một đại nam nhân, nói đùa phải không. "Để ta xem thử." Tay nàng động vào chân hắn."Không được chạm vào." Nam tử đột nhiên gầm lên, đồng thời vung mạnh tay, đã đẩy tiểu thân thể của nàng ngã trên mặt đất.

Phượng Vũ Hành cảm thấy đau, trợn trừng mắt, "Ngươi có bệnh à!"

"Không bệnh sẽ ngồi ở đây?" Nam tử đáp, ý là đương nhiên, "Ta không cố ý đẩy ngươi, chẳng qua khí lực hơi lớn."

"Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú." Phượng Vũ Hành quyết định mặc kệ hắn, "Không muốn đi thì tiếp tục ở trong này ngửi mùi xác chết nướng, bổn cô nương không phụng bồi."

Nàng xoay ngươi đi, người phía sau thất bại gầm nhẹ một tiếng, sau đó gọi nàng lại: "Ngươi chờ đã."

Rốt cuộc phải vừa lôi vừa kéo đưa người này từ khe núi ra, Phượng Vũ Hành mệt muốn chết. Nàng không nghĩ chân nam nhân này bị thương nghiêm trọng như thế, một chút khí lực đều không có. Nàng nửa kéo nửa ôm, đôi khi không cẩn thập động phải tảng đá, người nọ cũng chỉ rên lên một tiếng đau, cũng không kêu đau.

Dần dần, trong lòng nàng dâng lên bội phục, nhớ đến các huynh đệ trong quân đội kiếp trước, cũng là những con người rắn rỏi, chẳng sợ nhiệm vụ gì, cho dù không có nửa bàn chân, cũng không kêu một tiếng đau.

"Đi hướng này." Nam tử chỉ vào một hướng, "Chỗ đó không xa có một dòng suối nhỏ, khuất gió, gió thổi không đến."

"Được." Phượng Vũ Hành khẽ cắn môi, lại bỏ thêm sức lực, "Chiếu đã hỏng, ngươi cố chịu đựng."

"Không sao." Hắn bình tĩnh đáp, tựa như trên người hắn không có vết thương.

Phượng Vũ Hành có chút bực mình, giận dỗi nói: "Ta muốn ném ngươi đi một chút, để xem ngươi còn nói không sao."

"Tuổi còn nhỏ mà đã tàn nhẫn như thế." Hắn quay đầu nhìn hố lửa kia, "Vừa nãy đá trong tay ngươi mà nhiều thêm chút nữa, chỉ sợ hai người kia cũng chết cháy?"

"Bịch!" Nàng buông tay, dứt khoát ném người xuống.

"Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi!" Nàng không vui, chỉ vào đôi chân bị thương kia, "Nếu ngươi tính sẽ buông tha người làm chân ngươi ra nông nỗi này, vậy thì không có tư cách chỉ trích ta. Ác giả ác báo, nếu bọn họ không hại ta, thì hôm nay không nhận hậu quả?"

Chưa từng có người nói cùng hắn nhiều như vậy, không khúm núm, không nịnh nọt, không có lễ đãi tôn trọng, nàng có suy nghĩ của mình, lớn mật nghi ngờ lời của hắn, gần như là hắn nói một câu, nàng sẽ phản bác lại một câu.

Nhìn vẻ nàng bĩu môi bức giận, ngược lại nam nhân không giận mà khóe môi còn kéo ra một nụ cười, nhìn về phía kia đã có thể thấy dòng suối nhỏ, hỏi nàng: "Còn đi nữa không?"

Phượng Vũ Hành cố định mông xuống đất, "Không đi nữa, mệt rồi."

Hai người cùng ngồi dưới đất, nhìn ngọn lửa trong hố dần nhỏ đi, nghĩ thi thể sắp bị cháy hết.

Lúc này, ngay tại chỗ khe núi hai người vừa trú, xuất hiện thêm hai bóng người, hình như đang tìm gì đó.

Phượng Vũ Hành đứng lên, ánh mắt linh động như có nước vụt sáng, nhìn một lát, rồi nhìn người bên cạnh, "Này, chắc là tìm ngươi?"

Người nọ hỏi lại: "Vì sao không phải là tìm ngươi?"

"Không thể." Phượng Vũ Hành suy tư mà trở nên có chút mơ hồ, "Mẫu thân ta bệnh nặng không đến, đệ đệ mới sáu tuổi, những người khác trong thôn hoặc hại chúng ta, hoặc tránh không kịp."

Nàng chỉ vào hai bóng dáng, lông mi uốn cong, đôi môi phấn hồng nhẹ nhàng cong lên, ngay cả cái mũi nho nhỏ cũng vểnh lên, lộ ra vẻ cơ trí không nên lời, "Đi đến chỗ khe núi ban nãy, chắc chắn biết nơi ngươi đặt chân đến."

Nam tử nâng mắt, nhìn Phượng Vũ Hành có chút cà lơ phất phơ nhưng lại có vẻ thông minh, nha đầu kia thật là thú vị. Ừ, đúng là thú vị.

Thu hồi suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải, đưa ngón trỏ và ngón cái đặt lên môi thành cái tiếu, dùng sức thổi một cái, hai người bên kia đã tới.

Là một người trẻ tuổi và một lão đầu nhi hơn năm mươi tuổi, trên lưng lão đầu nhi đeo hòm thuốc, hẳn là đại phu.

Người trẻ tuổi mặc y phục đen, gọn gàng không thêm tân trang, bội kiếm đeo bên hông, rõ ràng là thị vệ. Thấy cẩm bào nam tử đằng sau, nhẹ nhàng thở ra, "Vừa rồi thuộc hạ không tìm thấy chủ tử, còn tưởng đã xảy ra chuyện." Nói xong, tay kéo lão đầu nhi đang thở hổn hển đẩy về phía trước: "Đây là đại phu thuộc hạ vào Phủ thành tìm, để hắn xem thương thế cho chủ tử."
Cẩm bào nam tử gật đầu, nhìn đại phu một cái: "Làm phiền."

Lão đầu nhi lau mồ hôi một hồi, luôn miệng nói "Không dám, không dám", bước lên phía trước xem thương thế.

Lúc này, thị vệ kia mới đưa ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành, cau mày hỏi: "Ngươi là ai?"

"Một tên phóng hỏa." Lời này là cẩm bào nam tử thay nàng đáp.

Phượng Vũ Hành nhíu mày: "Con mắt nào của ngươi thấy ta phóng hỏa?"

"Hai còn mắt đều thấy."

"Vị công tử này." Lão đầu nhi nói, "Xương đầu gối của ngươi bị gãy."

Chỉ một câu, thì mấy người đã nhìn về phía đôi chân.

Cẩm bào nam tử gật đầu, "Ta biết, tiên sinh có thể nối lại xương hay không?"

Lão đầu nhi không do dự, lập tức đáp: "Có thể, nhưng nối xương rất đau, người bình thường đều không chịu nổi! Lão hủ là..." Mắt nhìn thị vệ kia, "Là đang trên đường đi chẩn bệnh bị vị tiểu ca này bắt tới, hòm thuốc chỉ có vài dược liệu thường dùng, không có ma phí tán!"

"Không có ma phí tán sẽ đau chết." Phượng Vũ Hành lạnh lùng nói một câu.

Lão đầu nhi rất tán đầu: "Hơn nữa không chỉ phải nối xương, chỗ thịt thối này cũng phải cạo hết mới được. Lão hủ thấy chỗ thương thế này đều đã sưng lên, chỉ sợ... Ai, chỗ hoang sơn dã linh này, nếu không thì để vị tiểu ca này cõng ngươi, cùng lão hủ về y quán trong Phủ thành đi."

"Không được." Cẩm bào nam tử dứt khoát cự tuyệt, "Chữa trị ở đây luôn."

Lão đầu nhi liên tục xua tay: "Không nên không nên, không có ma phí tán, thương thế như vậy lão hủ cũng không dám chữa."

Phượng Vũ Hành không muốn nghe bọn họ tranh cãi, trong ống tay áo, hai tay của nàng nắm chặt nhau, chỉ cảm thấy nơi cổ tay truyền nhiệt đến, trong nháy mắt, nàng thấy thứ không nên thấy ở kiếp trước, hiệu thuốc tư nhân ở tỉnh thành của nàng.Hiệu thuốc có hai tầng, Trung dược kết hợp Tây dược, còn có nạng, xe lăn và các dụng cụ đơn giản để chữa bệnh. Ở thế kỷ XXI, trên đường tùy tiện thấy hiệu thuốc không có gì lạ, thuốc mới, thuốc đặc biệt nàng đều bán, ngoài ra còn bỏ vào một ít dược phẩm dùng trong quân đội, gồm một ít bao con nhộng rỗng ruột linh tinh nữa.

Phượng Vũ Hành thử một chút, thế nhưng có thể thông qua ý niệm đưa thứ gì đó trong hiệu thuốc vào trong bàn tay.

Nàng kinh ngạc một hồi, theo bản năng sẽ rời chân đi khỏi. Phát hiện kỳ quái như vậy, phải yên lặng tìm nơi không người xem cho tốt một chút mới được.

Nhưng chân nàng vừa động, đột nhiên cổ thấy lạnh, một thanh kiếm lạnh băng đặt trên đó.

"Không được nhúc nhích." Là tiếng của thị vệ kia.

Phượng Vũ Hành thật sự không dám động đậy.

Đây gọi là Diêm Vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi, nàng có thể so đấu dũng khí với chủ tử hắn, nhưng loại thị vệ lỗ mãng này, không có chút suy nghĩ sáng dạ nào, kiếm cũng tuyệt đối không thể mọc mắt.

Nàng nghiêng đầu nhìn chuôi hàn kiếm một chút, mũi kiếm nhọn bức người, chỉ cần một sợi tóc cũng có thể đứt.

"Cô nương, xin lỗi. Cho dù thân phận của ngươi là gì, chỉ nên trách hôm nay ngươi không nên nhìn thấy chủ tử của ta ở đây." Tiếng nói vừa dứt, mũi kiếm đã chớp lên.

Đương nhiên Phượng Vũ Hành không chờ chết như vậy, chỉ là chưa đợi nàng ra tay, nơi chuôi kiếm truyền đến một tiếng "đinh", sau đó "lạch cạch" rơi xuống đất.

"Chủ tử!" Thị vệ nhanh chóng xoay người, quỳ xuống về phía cẩm bào nam tử. "Chủ tử bớt giận."

Cẩm bào nam tử tùy ý phất tay, "Chỉ là một đứa trẻ mà thôi, để nàng đi đi."

"Nhưng nếu để lộ ra ngoài..."

"Bạch Trạch." Cẩm bào nam tử trầm mặt xuống, "Ta không nói cùng một câu lần thứ hai."

"Vâng." Thị vệ tên Bạch Trạch cúi đầu, yên lặng nhặt bội kiếm lên, không dám nhiều lời.

Phượng Vũ Hành trừng mắt nhìn Bạch Trạch, thấy lão đầu nhi bên cạnh nhìn chằm chằm vào thương thế mà thúc thủ vô sách(1), lời nói đầy ý vị: "Ngươi phải học tập chủ tử nhà ngươi đi, cho dù muốn giết người diệt khẩu, cũng đừng manh động trước mặt người khác. Nghề đại phu này trước giờ không nhiều lời, nếu người ta có lòng so đo, tùy tiện động thủ trên chân, hai chân hắn có thể bị phế hoàn toàn."

(1) Thúc thủ vô sách: Bó tay.

"Ngươi đừng được voi đòi tiên!" Bạch Trạch bị chọc tức giậm chân.

Cẩm bào nam tử khinh thường cười ra tiếng, "Tuổi còn nhỏ mà hiểu không ít đạo lý. Bạch Trạch, ngươi phải học tập nàng, người ta nói từng điểm đều đúng."

"Chủ tử!"

"Đừng nói nữa." Hắn ngắt lời Bạch Trạch, nhìn Phượng Vũ Hành, "Về nhà đi, không phải nói mẫu thân có bệnh sao?"

Phượng Vũ Hành nhìn hắn một lát, ánh mắt luyến tiếc rời đóa tử liên trên mi tâm. Nếu không phải nói là nam nhân không nên quá đẹp, đẹp như vậy, thì dễ dàng khiến nữ nhân ta đánh mất nguyên tắc.

"Cái đó... để ra giúp ngươi." Lời vừa thốt ra, Phượng Vũ Hành muốn vả miệng mình. Chỉ cần lo cho thân mình thôi có hiểu hay không? Sao phải giúp người chứ?

"Ngươi giúp thế nào?" Cẩm bào nam tử rất phối hợp, không cho nàng có cơ hội đổi ý.

Sau khi Phượng Vũ Hành không nhìn, lại không nghĩ sẽ nhìn mi tâm hắn lần nữa, tay đưa vào trong áo, dùng ý niệm lấy ra một bình phun giảm đau. Lúc trước loại này chưa từng được đưa ra thị trường, là người chuyên môn nghiên cứu chế tạo ra để cung cấp cho quân đội lúc dùng khẩn cấp, vốn muốn tìm cơ hội buôn bán, ai ngờ chưa bán được đã chết.

"Đương nhiên là giảm đau trước." Phượng Vũ Hành lắc lắc bình phun trong tay, nhìn lão đầu nhi một cái, "Lão tiên sinh, vừa rồi ngươi cũng thấy hành tung bọn họ bí ẩn, muốn giết ta diệt khẩu."

Lão đầu nhi sớm đã bị dọa, lại nghe nàng nói, thì lúc ấy sụp xuống, ngồi sững dưới đất run rẩy.

Phượng Vũ Hành nhìn cẩm bào nam tử, "Ngươi nói đi, đưa ra lời hứa hẹn gì đó, không chỉ đảm bảo an toàn sinh mạng của ngươi, mà chuyện hôm nay của ngươi, ta cũng không nói ra."

Vừa nghe lời này, trong lòng Bạch Trạch lại căng thẳng, liền hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"Phượng Vũ Hành bất đắc dĩ: "Ta chỉ là một đứa trẻ sống ở sơn thôn, năm mới gặp được một vị kỳ nhân Ba Tư, cho ta vài thứ tốt. Hôm nay ta muốn dùng thứ tốt đó cứu chủ tử nhà ngươi, nhưng ta không muốn để người khác biết trong tay ta có thứ kỳ lạ. Biết chưa?"

Bạch Trạch phân tích một lát, gật đầu, "Đã biết."

Cẩm bào nam tử nhìn cái bình trong tay nàng, trong mắt lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng thấy Phượng Vũ Hành không nhiều lời, thì quay đầu nói với lão nhân kia: "Lão tiên sinh coi ta là bệnh nhân bình thường là được rồi, làm xong những gì ngươi nên làm, ta sẽ để Bạch Trạch đưa ngươi rời núi, tuyệt đối không liên lụy tính mạng của ngươi."

"Là... thật sao?" Lão đầu nhi không tin.

"Chỉ cần ngươi không nói ra việc tối nay, rất đơn giản."

"Đêm nay cái gì ta cũng không làm, ta xuất môn xem bệnh bị lạc đường."

Phượng Vũ Hành biết, thứ gọi là cam đoan, ai cũng không có cách đi nghiệm chứng thật giả, chỉ có lựa chọn tin hoặc không tin. Nàng không có tâm tư đoán xem tên thị vệ được gọi là Bạch Trạch kia có đưa người an toàn trở về hay vẫn nửa đường giết chết hắn, tóm lại trước mắt chữa trị chân cho người này, chữa trị chân xong, nàng còn phải quay về thôn nhỏ kia, mẫu thân của nguyên chủ và đệ đệ còn đang chờ nàng.

"Đến đây!" Nàng không nói thêm nữa, nửa quỳ bên người cẩm bào nam tử, dứt khoát tự mình động thủ kéo vải chỗ vết thương ra.

Cẩm bào nam tử nhìn động tác của nàng, chỉ cảm thấy sạch sẽ gọn gàng, xuống tay không chút do dự, tựa như chuyện bình thường. Một hài tử mới mười tuổi đầu, sao lại có thể có khả năng.

"Có rượu không?" Nàng vừa xem xét vết thương vừa hỏi.

Lão đầu nhi nhanh chóng mở hòm thuốc ra, lấy ra một cái bình nhỏ, có điểm ngượng ngùng nói: "Bình thường lão uống hai chén, lúc nào cũng mang theo."

"Ừ, thói quen này không sai." Phượng Vũ Hành nhận lấy bình nhỏ, lại không khách khí mở miệng phân phó: "Bạch Trạch, đi lấy nước đến."

Bạch Trạch thấy cẩm bào nam tử gật đầu, thì phi thân đến bên bờ suối. Khi trở về, không biết nhặt được mảnh bình vỡ ở đâu, chứa nửa vại nước dâng lên trước mặt.

Phượng Vũ Hành nhận lấy nước, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Dùng nước rửa sạch một chút, sau đó dùng rượu để tiêu độc. Lúc làm rất đau, ngươi kiên nhẫn một chút."

Không ngoài dự đoán, cẩm bào nam tử lại nói: "Không sao."

Nàng nhíu mày, thật ra hiệu thuốc có cồn tiêu độc, nhưng nàng không có cách đưa chai cồn đến. Tay áo của tiểu hài tử không rộng như vậy, làm nhiều quá sẽ bị lộ.

"Vậy bắt đầu." Phượng Vũ Hành không nói thêm, cẩn thận để ý miệng vết thương.

Nước sạch, rượu mạnh, tiêu độc hoàn toàn. Bạch Trạch tìm thanh gỗ cho cẩm bào nam tử cắn, Phượng Vũ Hành xua tay, "Không cần, mau vứt đi, cắn trong miệng quá bẩn."

Bạch Trạch không nghe lời của nàng, chỉ nói: "Cạo thịt nối xương không phải nói đơn giản như vậy."

"Ta biết." Nàng lại lắc cái bình trong tay, rồi phun lên hai đầu gối.

Âm thanh và trạng thái sương mù của thuốc, đặc biệt làm mấy người bị dọa đến sửng sốt, cẩm bào nam tử thấy rất tốt, hai mắt chỉ lộ ra tia tò mò, hai người khác thì thét lên một tiếng kinh hãi.

"Đây là gì?" Bạch Trạch bắt đầu cảnh giác, chặn tay Phượng Vũ Hành lại. "Ngươi cho chủ tử nhà ta dùng dược gì?"

"Giảm đau." Nàng ăn ngay nói thật, lại quay sang nói với cẩm bào nam tử: "Ngươi thử xem, có phải đã bắt đầu tê rân rân rồi không?"

Thuốc này thật sự hiệu quả nhanh, chỉ tức khắc có thể giảm đau và gây tê chỗ đau cực hạn.

Cẩm bào nam tử cũng thấy ngạc nhiên, trong nháy mắt dường như đã bắt đầu thấy tê dần, cảm giác đau cũng dần không còn. Hơn nữa, thuốc này rất ưu việt, chỉ bao trùm lên những nơi có vết thương, những nơi không bị thương vẫn còn cảm giác.

Hắn lại nhìn cái bình trong tay Phượng Vũ Hành, nàng ngượng ngùng: "Vậy... chờ chữa trị xong vết thương cho ngươi, nếu còn, thì... thì tặng cho ngươi."

Hắn cũng không khách khí, "Vậy đa tạ."

"Tới lượt ngươi." Phượng Vũ Hành đẩy lão đầu nhi bên cạnh, "Cạo thịt thối đi."

  Nàng vốn có thể tự mình động thủ, hơn nữa Phượng Vũ Hành tuyệt đối tin tưởng nàng sẽ xử lý rất tốt. Nhưng nàng không thể tỏ vẻ mình biết nhiều! Thật sự không thể tỏ vẻ biết nhiều! Nàng nghĩ đến thời khắc này mà nhắc nhở mình, chỉ là tiểu nha đầu mới mười hai tuổi, chỉ là tiểu nha đầu mà thôi.

Lão đầu nhi cũng quen tay, không nói nhiều, sờ soạng hòm thuốc lấy con dao ra, bắt đầu cạo thịt thối rữa của cẩm bào nam tử.

Từng phát từng phát, máu chảy đầm đìa, Bạch Trạch nhìn mà nhíu mày. Phượng Vũ Hành và cẩm bào nam tử vẫn không sao.

Chỉ là nàng tin tưởng vào mình, mà hắn, thật sự không có cảm giác đau! Không khỏi nhìn bình dược kia vài lần.

Thủ pháp của lão đầu nhi thuần thục, không mất nhiều thời gian, trong chốc lát, thịt thối rữa đều được cạo sạch. Bạch Trạch lại đem nước tới rửa một lần, Phượng Vũ Hành lại phun dược lên, cẩm bào nam tử đau lòng: "Ta không có cảm giác đau, ngươi tiết kiệm một chút."

"Chậc." Nàng liếc mắt, hắn cúi đầu, không lên tiếng.

Hai tay lão đầu nhi cầm đầu gối, trầm giọng nói: "Phải nối xương, sau khi nối xong ta sẽ bôi thuốc lên chỗ đau, còn lại là điều dưỡng."

Cẩm bào nam tử tỏ vẻ hiểu, lão đầu nhi không nói thêm, hai tay nắm lấy chỗ bị thương, bỗng dùng sức, nghe một tiếng "răng rắc", còn một chân nữa.

"Chỗ này giao cho ta, ngươi tiếp tục chân khác đi." Tay Phượng Vũ Hành ôm cành cây mới nhặt, nhận lấy hòm thuốc của lão đầu nhi, tự tìm kiếm.

Lão đầu nhi cũng nhìn ra nàng biết y thuật, nên không ngăn trở, đương nhiên sẽ đến bên chân kia.

Hòm thuốc có chút thảo dược, không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ dùng. Nhưng mà...

Phượng Vũ Hành lo lắng một chút, thương thế quá nặng, cho dù nối xương tốt, nhưng ngoại thương chỉ dùng chút thảo dược đơn giản này chỉ sợ không được. Ngọn núi này điều kiện quá kém, lại ẩm ướt, rất dễ bị cảm. Ở niên đại tồi tàn này, cái gì mà Đại Thuận, nàng có đọc sách giáo khoa lịch sử cũng chưa thấy nhắc tới, phỏng chừng cũng không có thuốc hạ sốt.

Lại nghĩ thử, đưa bàn tay vào trong tay áo, từ hiệu thuốc lấy ra một túi nhỏ thuốc kháng sinh.

Lúc trước nàng đi theo quân đội dùng túi chứa cỡ lớn, sau khi về hiệu thuốc lại chia thành các túi nhỏ, xếp thành hơn năm mươi túi.

"Đây lại là gì?" Bạch Trạch tò mò, nhưng không hề hoài nghi nàng.

"Có nói ngươi cũng không hiểu." Nàng đã vô tình giải thích quá nhiều, "Tóm lại đối với thương thế của hắn có lợi chứ không có hại."

Nàng đổ phấn bột vào chỗ đau, lại dùng vải bông trong hòm thuốc băng bó, sau đó đem cành cây làm thành giá đỡ đơn giản cố định lại đầu gối.

Bên này vừa làm xong, chân khác cũng được cạo xong. Nàng dùng cùng một phương pháp xử lý, cuối cùng lão đầu nhi thở ra một hơi, sau đó nơm nớp lo sợ nhìn cẩm bào nam tử.

Người nọ nhìn chằm chằm chân mình một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu lên nói cảm ơn với lão nhân kia, lại phân phó Bạch Trạch: "Đưa tiên sinh về Phủ thành an toàn."

"Vậy còn ngài?" Bạch Trạch lo lắng một mình hắn ở lại chỗ này, ánh mắt nhìn về Phượng Vũ Hành.

Nàng đành nhận mệnh, "Ta ở lại chăm sóc hắn."

Lão đầu nhi cũng tỏ vẻ: "Đưa ta ra rìa núi là được, ta biết đường."

Bạch Trạch không nói thêm, kéo lão đầu nhi bước nhanh rời đi.

Đợi bọn họ đi xa, Phượng Vũ Hành mới nhặt chiếc bình nhỏ đến bên dòng suối lấy nước, lúc trở về, trong tay có hai viên thuốc màu trắng.

"Uống cái này đi." Đưa nước và thuốc tới trước mặt cẩm bào nam tử, "Không uống lát nữa có thể sẽ bị sốt... Ách, tức là khi nóng lên, sẽ uổng công chữa trị nãy giờ."

Người nọ cũng không hỏi nhiều, nàng đưa thì hắn uống, thấy nàng sửng sốt: "Ngươi không sợ ta đưa thuốc độc?"

Hắn rên một tiếng, "Thuốc độc có thể làm tinh xảo như vậy, ta đây cũng nên ăn." Khi nói chuyện còn vươn tay về phía Phượng Vũ hành, "Cho ta."

"Gì?" Nàng sửng sốt, lập tức nhớ ra, đưa bình phun trong tay ra, "Vẫn còn nhiều, bị thương như vậy đủ dùng ba lần."

Hắn nhìn cái bình trong tay, học theo nàng lắc lắc trước rồi ấn vào chỗ ấn, Phượng Vũ Hành nhanh tay ngăn lại: "Đừng ấn!" Sau đó tự mình dạy, "Ngươi xem ở đây có cái miệng nhỏ, đưa cái này vào chỗ đau, sau đó ấn uống là có thể phun lên. Như ngươi vừa nãy, chút nữa đã phun vào mắt mình."

Hắn thụ giáo, "Đa tạ."Hai người đều ngồi, không ai nói nữa. Cẩm bào nam tử khép hờ mắt, dựa vào thân cây không biết đang nghĩ gì, Phượng Vũ Hành xoa cổ tay phải, thực hiện ý niệm vào hiệu thuốc.

Tay phải nàng có một cái bớt phượng hoàng, kiếp trước nàng cũng có, không nghĩ khi xuyên qua, chẳng những bớt vẫn còn, còn đem theo hiệu thuốc theo.

Hiệu thuốc vẫn như trước, tầng một là thuốc Tây và thuốc Trung pha chế sẵn, còn có một tủ thuốc Đông y.

Tầng hai đơn giản dùng để chữa bệnh, cũng tư tàng được một số dược phẩm đặc thù không thể tìm trên thị trường, hơn phân nửa là nàng mang từ quân đội ra, nàng còn đi khắp nơi để sưu tầm các dược liệu quý.

Trong đó có một quầy đều là đồ dùng phụ sợ chữa bệnh, ví dụ như băng gạc, băng dán, bông, cồn, cồn i-ốt, các thứ linh tinh. Ngoài ra, phòng nghỉ của nàng ở tầng hai, hai mươi mét vuông, nhà vệ sinh kiêm phòng tắm, còn có một cái tủ lạnh và một lò vi sóng.

Trên bàn là đồ trang điểm nàng thường dùng, ngăn kéo có ít đồ ăn vặt, và một hộp trang sức. Bình thường nàng không đeo trang sức, để ở trong hiệu thuốc này cũng không phải đồ đáng giá, đa số đều là bạc, lúc trước nhìn đẹp mắt nên mua chơi, sau lại không hay đeo. Còn có một ít trang sức vàng, không có kim cương, chỉ có một viên bảo thạch màu hồng.

Thật ra nàng thấy mấy thứ này rất tầm thường, nhưng xem ra hôm nay dường như đã có mấy đời... không đúng, phải là cách một thế hệ.

Phượng Vũ Hành ngầm cảm thán, theo bản năng tự hỏi không biết tại sao máy bay trực thăng đột nhiên phát nổ thành nhiều mảnh. Nàng biết là chuyện không đơn giản như vậy, cũng đoán được bảy, tám phần, nhưng không muốn thừa nhận.

Cho dù thế nào, sống lại một lần, hiệu thuốc lại có thể mang theo vẫn hài lòng, đời trước, bản lĩnh của nàng chỉ có hai thứ Trung y và Tây y. Trung y là tay nghề tổ truyền, Tây y là mười mấy năm ra sức học hành, thêm nhiều năm lâm sàng, đến khi làm thực nghiệm để tích lũy kinh nghiệm. Nếu đánh trận cũng tính là bản lĩnh, vậy nàng cũng coi như lành nghề, trong quân đội cùng đấu một chọi một, đấu với bọn nam nhi thiết huyết cũng ngang tay.

Nhưng những thứ đó, ở thời này hữu dụng sao?

Tinh thần bừng tỉnh, tâm tư từ trong không gian rút về.

Cách đó không xa có bóng người chuyển động, nàng cảnh giác nhìn, cẩm bào nam tử mở miệng nói: "Là Bạch Trạch đã trở lại."

Phượng Vũ Hành đứng dậy, "Người của ngươi đã trở lại, ta đi đây."

Hắn gật đầu, "Đi đi. Cẩn thận một chút."

Nàng khịt khịt cái mũi, buổi đêm trong núi vẫn lạnh. "Thật không công bằng, chân của ngươi ta cũng có phần, sao không nói Bạch Trạch đưa ta đi một chút." Nói xong, không chờ đối phương trả lời, nàng tùy ý khoát tay, "Ta nói đùa thôi. Chẳng qua..." Con mắt nha đầu kia chuyển đầu, "Ta cho ngươi bình thuốc tê, có phải ngươi nên đưa một chút thù lao hay không?"

"Hả?" Cẩm bào nam tử giật mình, lập tức cười khổ, "Ngươi muốn thù lao gì?"

Nàng đếm trên đầu ngón tay: "Ta chẳng những giúp ngươi trị thương, còn đưa ra ba loại thuốc, ngoài ra còn tặng thuốc cho ngươi, ngươi nói những thứ này giá trị bao nhiêu?"

Hắn bất đắc dĩ, "Ta biết những thứ thuốc kia thiên kim khó cầu, hiện tại ta không có nhiều đến thế." Vừa nói vừa lấy túi gấm bên hông xuống, ước lượng, "Nhiều nhất chỉ có hai mươi hai lượng, đều là bạc vụn, ngươi ở trong núi chắc cũng cần phương tiện."

"Hai mươi hai lượng?" Nàng suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra hai mươi hai lượng rốt cuộc là khái niệm gì.

Hắn nghĩ chắc nàng chê ít, "Nếu sau này có cơ hội tái kiến, nếu cô nương muốn thiên kim, ta sẽ không từ chối."

Phượng Vũ Hành không thích cách nói như vậy, sau này có cơ hội tái kiến, vậy năm mươi phần trăm là sẽ không gặp lại.

Lại không khống chế được nhìn mi tâm hắn, đóa tử liên kia càng nhìn càng làm người ta không rời mắt, nàng cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ.

"Cứ vậy đi." Nhận túi tiền kia, Phượng Vũ Hành còn ước lượng thêm lần nữa, thật nặng. Sau đó ấn đầu nguyên chủ tìm đường, đi nhanh về phía trước.

Cẩm bào nam tử nhìn bóng dáng nho nhỏ càng ngày càng xa, gầy yếu đáng thương, lại lộ ra sự quật cường. Nghĩ đến, trên mặt thản nhiên cười. Nụ cười dừng trong mắt Bạch Trạch vừa trở về, làm tên ám vệ đi theo hắn từ nhỏ đến lớn, hoảng sợ.

"Chủ, chủ tử." Đang cười sao?

"Ừ." Hắn thu hồi ánh mắt, "Làm thế nào rồi?"

"Đưa hắn đến cửa núi rồi đánh ngất bất tỉnh, tỉnh lại được hay không phải xem mệnh của hắn." Bạch Trạch nói xong rồi nhìn hướng Phượng Vũ Hành rời đi, "Chủ tử, bên kia có muốn thủ hạ đi xử lý không?"

"Không cần." Cẩm bào nam tử đáp nhanh, "Sáng mai chúng ta sẽ rời núi."

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

  Phượng Vũ Hành cầm hai mươi hai lượng trở lại Tây Bình thôn, khái niệm này là từ trong trí nhớ của nguyên chủ. Tại đây, một lượng bạc đã đủ sống một tháng cho một nhà ba người ở sơn thôn, hai mươi hai lượng đúng là khoản tiền lớn.

Lúc trở lại thôn cũng là lúc trời bắt đầu sáng. Dọc đường đi, nàng kiếm không ít thảo dược và nấm, dùng dây leo trói trên vai vài lần trước khi về. Nếu vào núi tìm thảo dược, không thể trở về tay không.

Đang tìm đường về nhà, chưa đợi đến nơi, chợt nghe có trận ồn ào. Có một người đàn bà chanh chua chửi đổng, tiếng tiểu hài tử khóc nỉ non, có nữ nhân đang cầu xin.

Nàng bước nhanh, quả nhiên, đúng lúc nàng về thì gặp chuyện không may.

Tối hôm qua đi về từ táng hố, Từ thị không bị chết cháy túm cánh tay của một phụ nhân ném ra ngoài, bên cạnh là tiểu nam hài năm, sáu tuổi vừa khóc vừa đỡ phụ nhân ngã trên đất dậy.

Từ thị đá văng tiểu nam hài bằng một cú đá, "Lăn qua một bên đi! Hôm nay các ngươi phải đi khỏi đây cho ta, ta muốn thu lại phòng, muốn ở lại phải tiếp tục giao nộp một năm thuế đất!"

Thân thể phụ nhân suy yếu không thể đứng dậy, bị nàng kéo một hồi như vậy, vừa thở hổn hển, vừa đau đớn nhờ vả: "Chờ A Hành nhà chúng ta về có được không? Cho dù phải thu lại, cũng phải chờ đứa trẻ trở về!"

"A Hành nhà các ngươi? Nàng đã sớm chạy rồi! Nói là vào núi hái thuốc, đã hai ngày không hề trở về, nếu không phải đã trốn đi thì là bị sói ăn thịt, ngươi còn gì mà chờ nữa!"

"Tỷ tỷ của ta sẽ không bị sói ăn!" Tiểu nam hài kêu to, "Tỷ tỷ của ta sẽ không bị sói ăn thịt!"

"A Hành sẽ không bỏ lại chúng ta đâu!" Phụ nhân cũng phản bác lại, "Xin ngươi cho chúng ta chờ một này, một ngày là được rồi."

"Một ngày cũng không được! Mau cút đi cho ta!" Từ thị nâng chân lên, đá vào ngực phụ nhân.

Nhưng chân còn chưa kịp đạp xuống, đột nhiên bắp chân bị đau, làm nàng ta đứng không vững, đặt mông ngồi xuống ghế.

Chuyện lạ tối hôm qua ở táng hố cứ quanh quẩn trong đầu Từ thị, từng lúc từng lúc đều bị tập kích thình lình, lại đau đớn đến phát sợ, trốn không xong.

Từ thị "oa oa" kêu, mắt dần cố định nhìn một hướng bên ngoài sân. Chỉ thấy nữ nhân kia rõ ràng đã bị mình và nam nhân nhà mình ném vào táng hố, ánh mắt lãnh đạm, từng bước đi về phía nàng.  






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro