Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Vũ Hoành suy nghĩ, là Thẩm gia bị nữ nhân kia đưa ra chủ ý, bọn hắn có thể giúp đỡ Thẩm thị trở về Phượng phủ, thế nhưng phải dựa vài bản thân nàng đứng vững  mới được. Chỉ là không biết sau khi hồi phủ, Thẩm thị thu tính khí được mấy ngày.

“Chủ tử.” Ban Tẩu tiếp tục nói: “Thuộc hạ biết được phụ thân ngài gần đây có tiếp xúc với tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, hẳn là tại trên tranh giành trữ vị, xác định lập trường của Phượng gia.”

Phượng Vũ Hoành nhíu nhíu mày: “Huyền Thiên Minh biết không?”

Ban Tẩu gật đầu: “Điện hạ hẳn biết được rồi.”

“Kể ra thì điện hạ các ngươi ở phe nào thế?” Phượng Vũ Hoành cảm thấy thật kỳ quái, Huyền Thiên Minh trước mắt xác định là không có hi vọng trở thành thái tử, vậy hắn dù sao cũng phải có thái độ là hướng về ai giúp ai chứ? Thất hoàng tử sao? Không có khả năng lắm.

Đối với chuyện này, Ban Tẩu lắc đầu, nói với Phượng Vũ Hoành: “Thuộc hạ không biết. Điện hạ bình thường chỉ qua lại với Thất điện hạ, nhưng Thất điện hạ cũng lộ rõ rằng mình không có hứng thú tranh giành ngôi cửu ngũ.”

“Vậy là không chọn phe cho mình rồi
?” Phượng Vũ Hoành sửng sờ, suy nghĩ. Hiện giờ nàng không muốn tìm hiểu những chuyện liên quan đến Huyền Thiên Minh, nàng tin tưởng một ngày nào đó hắn sẽ đích thân nói cho nàng biết. “Vô sự, hắn còn đang bận việc thôi.” Nàng gọi Ban Tẩu nhưng đối phương dường như không nghe thấy. Phượng Vũ Hoành sửng sốt một hồi, “Ách... Ban Tẩu, ngươi còn có chuyện gì sao?”

Ban Tẩu nhìn Phượng Vũ Hoành, ánh mắt không vui, hỏi: “Nghe nói trong thời gian thuộc hạ đi đến Phổ Độ am, chủ tử đã ra khỏi phủ?”

Phượng Vũ Hoành vỗ trán: “Ta chỉ đi thăm thoáng cái Định An vương phủ thôi.”

“Thế nhưng chủ tử đã đáp ứng, lúc thuộc hạ không có ở đây ở yên trong phủ mà.”

“Ta mà không ra ngoài làm sao biết kinh thành sẽ có chuyện gì a? Lại nói không phải là có Vong Xuyên đấy sao, thế nhưng ta cũng không phải ngồi không nha!” Phượng Vũ Hoành đưa tay chỉ chỉ chính mình, “Ngươi xem, chính ta đối phó ba, bốn người cũng không thành vấn đề.”

Ban Tẩu nhíu mày: “Thật không thành vấn đề?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, trịnh trọng nói cho hắn: “Thật không thành vấn đề.”

“Tốt lắm.” Ban Tẩu vèo một cái rồi biến mất, chỉ nghe trong không khí bay tới một câu nói: “Vậy thuộc hạ đi tìm Vong Xuyên nói chuyện.”

“...” Vong Xuyên chính ngươi bảo trọng hơn a!

Tối hôm đó, Phượng Vũ Hoành sau khi tiến hành tập luyện như thường lệ, nàng quyết định đi ngủ nhưng lại chập chờn hơn một canh giờ, nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định tiếp tục đến hoa viên luyện một chút công phu.

Nàng cảm thấy bản thân sở dĩ sẽ mất ngủ, hoàn toàn là bởi vì bị Ban Tẩu kích thích. Nếu như thân thể tố chất nàng như kiếp trước tốt thì Ban Tẩu sẽ không  e ngại an nguy của nàng như vậy. Nói đi nói lại, vẫn là nàng chính mình không đủ mạnh.

Mang theo tâm tình như vậy, Phượng Vũ Hoành luyện một bộ quân thể quyền trong hoa viên, chợt nghe trong không khí, vang lên âm thanh của Ban Tẩu : “Chủ tử khinh công của người kém đi rồi.”

Nàng hít hít cái mũi, khinh công sao? Có chút nan a!

Lại nhúc nhích một cái, nhưng cảm thấy giống như có động tĩnh từ đằng xa đang lao thẳng tới. Nàng đầu tiên là cả kinh, tại chỗ đứng yên không nhúc nhích, liền cảm thấy động tĩnh kia càng ngày càng lại gần, mang theo gió nhẹ, chạy thẳng tới nàng mà nhào đến.

Thế nhưng Ban Tẩu lại không có phản ứng, ân, nói chuẩn xác, là không muốn vọt tới cứu nàng, ấy mà lại cười khúc khích, sau đó thì không có động tĩnh nữa.

Phượng Vũ Hoành tự mình “Nga” Một tiếng, thân hình hơi động, trực tiếp chui vào vườn hoa.

Chợt nghe người phía sau hừ một tiếng rồi đuổi theo.

“Không vận chuyển khinh công à!” Người phía trước vừa chạy vừa hô. “Vận khinh công ngươi thua rồi!”
Người phía sau nhưng cũng phản bác được chuyện đương nhiên: “Ta đi đứng không được.”

Sát!

Phượng Vũ Hoành cảm thấy Huyền Thiên Minh người này am hiểu nhất chính là không biết xấu hổ! Ngươi là đi đứng không được, nhưng ngươi ngồi trên xe lăn vận lên khinh công, còn nhanh hơn xe ngựa a!

Đúng vậy, người tới đúng là Huyền Thiên Minh, từ lúc Phượng Vũ Hoành thấy phản ứng của Ban Tẩu đã biết chắc. Chỉ có Huyền Thiên Minh đến đây, cái rắm thúi Ban Tẩu mới có thể mặc kệ sự sống chết của nàng, trước khi đi còn cười nhạo nàng 1 cái.

Phượng Vũ Hoành chơi tâm nổi lên, mắt thấy Huyền Thiên Minh sắp đuổi kịp, nàng lại bắt đầu chui vào xó xỉnh. Giả sơn khe hở a, trong khóm hoa a, nói chung nơi nào có thể cản xe của hắn đều là lựa chọn hàng đầu của nàng.

Huyền Thiên Minh hận đến nghiến răng, “Ngươi bắt nạt người tàn tật!”

“Chính là khi dễ ngươi a!” Nàng vừa chạy vừa cười, “Ngươi có bản lãnh cắn ta đi!”

Người phía sau đều không còn gì để nói, nha đầu này đến cùng biết mình đang nói cái gì không? Cắn nàng? Hắn thật sự cắn nàng làm gì?

Rốt cục nàng cũng cạn lực, hành động dần chậm lại. Huyền Thiên Minh cười lạnh một tiếng, tay vỗ xe đẩy chộp người vào trong tay, “Ngươi tiếp tục chạy đi a!”

Phượng Vũ Hoành mệt đến không thở nổi, “Không được không được! Ta mới rèn luyện mấy ngày, thể lực không khôi phục đi lên a?.”

Hắn sớm nghe nói chuyện nha đầu này mỗi ngày sớm tối không chạy cũng nhảy, vốn là tối nay là tưởng tới thăm nàng một chút, còn có đồ ăn ngon, ai biết đã trễ thế này nàng lại còn trong hoa viên tập luyện!

“Nửa đêm nửa hôm rồi còn luyện tà công hả?” Hắn trong lòng tức giận, đánh 1 cái trên lưng Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành “A” 1 cái rồi tránh thoát, “Mất ngủ không được sao?” Nàng trừng Huyền Thiên Minh, “Ngươi đưa tới cái ám vệ xem thường chủ nhân này, ta không luyện rất nhiều cho hắn xem, thật đúng là bị hắn coi thường.”

Huyền Thiên Minh bật cười, “Ngươi vốn là không bằng Ban Tẩu.”

“Đó chỉ là tạm thời.” Phượng Vũ Hoành cười ,nói, “Thuật hữu chuyên công (học có sở trường, kỹ thuật có chuyên), ta lại không am hiểu khinh công, đương nhiên không thể cùng hắn so. Nhưng nếu luận những thứ khác, Ban Tẩu chắc chắn không phải là đối thủ của ta.”

Huyền Thiên Minh đối với “Những thứ khác” Cảm thấy rất hứng thú, hỏi nàng: “Ngươi am hiểu là cái gì?” Nghĩ một lát, nói “A, chính là y thuật.” Phượng Vũ Hoành y thuật cao minh, điểm này hắn phải

Chợt nhớ tới này tòa Định An vương phủ, buột miệng hỏi  “Sao ngươi ác thế? Nghe nói Định An vương phủ trực tiếp bị ngươi đốt sạch rồi.”

Huyền Thiên Minh đáp chắc nịch: “Bởi vì họ bắt nạt vợ ta.”

“Ai là vợ của ngươi a! Ta chưa xuất giá đấy!” Khóe miệng nàng lại không tự chủ được nhếch lên cười. Nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn để cho hắn thấy, miễn cho người này quá đắc ý.

Nhưng 1 tiểu biến hóa này không giấu giếm được ánh mắt của Huyền Thiên Minh, hắn liền cảm thấy trở nên hoảng hốt, dường như lại nhớ tới trong ngọn núi lớn tây bắc, hai người lần đầu gặp gỡ, nha đầu này chính là vừa nhìn thấy hắn đã vụng trộm chảy nước miếng, còn cẩn thận giấu giấu diếm diếm trông vô cùng nghịch ngợm, đáng yêu.

“Huyền Thiên Minh.” Phượng Vũ Hoành quay đầu lại, trong mắt thần thái sáng láng, “Ta thấy ngươi ngày nào cũng rảnh tối không bằng tới dạy ta cách chơi roi đi”. Huyền Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?". Phượng Vũ Hoành bĩu môi, khoanh tay: "Còn không phải bởi vì tên ám vệ ngươi phái tới cho ta đó, coi thường vị chủ tử là ta đây. Ta không luyện cái gì tốt cho hắn xem có khi còn bị hắn xem thường á".

Đề nghị này Huyền Thiên Minh cảm thấy cũng không tồi, vì thế vung roi trong tay đưa cho Phượng Vũ Hoành, lại đẩy xe lăn vòng tới phía sau nàng, tự tay làm mẫu, cũng nói cho nàng biết: “Tiên pháp cơ bản nhất chủ yếu có quấn, xoay, tóm, ném..., luyện tốt cơ sở rồi thì sau này có thể hình thành được phương thức riêng. Thế nhưng tay trái tay phải có thể thay phiên sử dụng, múa lên uy thế hừng hực, đồ sộ.”

Phượng Vũ Hoành tỏ vẻ đồng ý: “Không chỉ múa lên đồ sộ, chủ yếu nhất là thứ này dễ dàng mang theo, tính bí mật cũng tốt, lực đả kích lại lớn, vô cùng hữu dụng.”

Hắn bất đắc dĩ hỏi nàng: “Ngươi đây là học xong chuẩn bị ra chiến trường hay thế nào?”

Phượng Vũ Hoành đáp có rất chăm chú: “Đề phòng chuyện xảy ra.”

Được rồi! Hắn cảm thấy nha đầu này đôi khi có ý nghĩ không tệ, chỉ là... Lý tưởng rất rộng lớn, hiện thực liền có chút thê thảm không nỡ nhìn...

“Ách... Cứu mạng! Huyền Thiên Minh, mau! Giúp ta! Gỡ ra! ta sắp thở không thở nổi!” Nha đầu này vung một cái roi, đã quấn lên cổ mình.

Hắn cười nàng: “Nếu không thì ngươi tự mình thắt cổ luôn đi.”

Hai người đùa giỡn, đến cũng làm cho Phượng Vũ Hoành sờ soạng cơ sở tiên pháp này đại khái. Huyền Thiên Minh thật tán thưởng năng lực học tập của nàng, nha đầu này thiên tư thật thông tệ, nhớ lúc đầu hắn luyện nhuyễn tiên này, chiêu thức trụ cột cũng luyện ba ngày mới nhớ đại khái, Phượng Vũ Hoành nhưng có thể chưa dùng tới cả một buổi tối liền đạt đến mức ấy, không thể không khiến hắn cảm thán.

Hai người ước định cẩn thận mỗi đêm đều đến trong vườn này cùng luyện công, Huyền Thiên Minh nhìn hai bên một chút, phát hiện tuy đã thu, nhưng trong vườn muỗi còn không ít, không khỏi đề nghị: “Nếu không ta đón ngươi đến sân luyện võ của Ngự vương phủ ?”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Hẹn hò cũng là nam hài tử tìm đến cô gái, ta tới đó sao được”

“A?” Hắn sửng sốt một chút, “Hẹn hò?” Nha đầu chết tiệt kia gọi cái này là hẹn hò?

Chẳng qua ngẫm lại cũng phải nga ~ hẹn ước hơn nửa đêm, chẳng phải hẹn hò là cái gì?

Vì thế, Huyền Thiên Minh cũng nhếch môi tà mị cười, “Hảo, vậy tối mai ta đến tìm ngươi.”

Đợi hắn đi, Phượng Vũ Hoành trực tiếp ngủ luôn. Đợi lúc nàng tỉnh lại đã sắp buổi trưa, không khỏi oán giận Vong Xuyên: “Sao không gọi ta sớm chút ?”

Vong Xuyên bất đắc dĩ mà buông tay: “Nô tỳ gọi, nhưng chủ tử không thức.”

Được rồi! Nàng vỗ trán, dường như sáng sớm lúc ấy vẫn đang nằm mơ, trong mộng toàn là Huyền Thiên Minh câu nói kia “Hảo, vậy ta đến tìm ngươi”, nàng có thể tỉnh đến mới là lạ.

“Tiểu thư dậy ăn cơm trưa thôi.” Vong Xuyên giúp nàng thu thập chăn đệm, ngày mai Thẩm thị phải trở về phủ, còn phải thu xếp bữa cơm đoàn viên a?.

“Phải ha.” Phượng Vũ Hoành mới nhớ tới còn có sự việc như thế, “Thật là phiền phức.” Nàng cảm thấy Phượng Trầm Ngư thủ đoạn hại người thật cần phải sửa cũ thành mới, sao không tự bớt việc chứ? gọi sát thủ đánh nhau với nàng còn tốt, sao cũng chơi cả việc làm cơm phiền toái này chứ.

Hết cách rồi, đã đáp ứng phải làm. Sửa soạn thỏa đáng. Phượng Vũ Hoành mang theo Vong Xuyên đến phòng bếp xem một vòng. Nguyên bản hạ nhân trong phòng bếp đều là người của Thẩm thị nên đều đối Phượng Vũ Hoành vô cùng lạnh nhạt, nhưng từ khi trở thành người của Ngự vương phủ, địa vị của Phượng Vũ Hoành trong lòng bọn hạ nhân đã không kém với Trầm Ngư.

Thấy Phượng Vũ Hoành đích thân tới, hạ nhân đều dừng lạ,thỉnh an , sau đó nói: “Hôm qua đã nghe nói nhị tiểu thư muốn đích thân đến thu xếp yến hội ngày mai, thỉnh nhị tiểu thư yên tâm, các nô tài nhất định phối hợp nhị tiểu thư thu xếp tốt.”

“Đều nghe ta?” Phượng Vũ Hoành nhíu mày.

“Đều nghe nhị tiểu thư.”

“Hảo, vậy tất cả các ngươi đi xuống a! Cách nhà bếp càng xa càng tốt.”

Ân?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro