CHƯƠNG 1: MƯỜI NĂM MÀ GẢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người bệnh càng ngày càng nhiều, Lí Hề nhìn thấy chờ ở đằng sau còn có bốn, năm bệnh nhân nữa, ít nhất còn phải hơn nửa canh giờ nữa mới có thể khám xong, xem ra công việc kinh doanh của y quán nàng càng ngày càng tốt rồi. ́

Khi nàng đang chuyên tâm bắt mạch, ở ngoài cửa tên ác bá đi tới..

"Tiểu thư! Tiểu thư! bà mối Trần lại tới nữa rồi!" Nha đầu tiểu Lam bị dọa đến thanh âm cũng thay đổi.

"Mụ tú bà này! Bà ta rảnh rỗi quá không có việc gì làm sao!" Vừa nghe bà mối Trần lại tới nữa, Lí Hề liền nổi lên tức giận, tâm tình nóng nảy, mạch này không thể tiếp tục chẩn rồi.

"Ai yo! Lý gia tiểu thư đi đâu rồi?"bà mối Trần ngang nhiên xông tới, đi theo phía sau là năm sáu tên nam đinh thân thể khoẻ mạnh.

" Lý gia tiểu thư, việc này bất quá muốn trốn cũng không trốn được ! Đây là luật pháp hoàng mệnh!" bà mối Trần ' ba ba ' cuốn cuộn vải màu chàm trong tay lại. "Nếu không nhanh gả ngươi đi, tất cả chúng ta ở đây, bao gồm cả tri huyện, ngay cả tri phủ đều bị tống vào đại lao a! ai cũng không thể chịu trách nhiệm được."

Bà mối Trần vừa nói, một bên hướng Lý Hề đi tới, tiểu Lam vơ lấy đòn gánh đứng chắn trước mặt Lý Hề.

(vietsub by :***mỡ mỡ***)

Phía sau bà mối Trần , mấy gia đinh cường tráng thèm nhỏ dãi,mắt nhìn bốn phía căn phòng, phòng này quả thật đẹp mắt, so với các gian phòng lớn khác càng đẹp mắt hơn! Từ căn phòng lại nhìn đến trên người Lí Hề, nhìn thấy hai mắt đăm đăm của nàng, mấy tên gia đinh nước miếng chảy ra.

Lí hề nhìn thấy bà mối Trần cùng mấy gia đinh, tức giận xanh cả mặt, "Ra ngoài! Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, muốn đánh lên người ta, ngươi vẫn còn chưa đủ tư cách, cút!"

"ây yo! Lý gia tiểu thư! Ngươi nói như thế nào vậy? Ta đây là phụng theo luật pháp Xích Yên Quốc!" bà mối Trần lại ' ba ba 'chụp lên tay cuộn vải bố màu chàm, "Ngươi xem xem, người ta cũng mang đến rồi , mặc cho ngươi lựa chọn. . . . . ."

"Ra ngoài! Đừng chậm trễ ta chẩn bệnh!"

"Không có nghe thấy thấy tiểu thư chúng ta bảo các ngươi ra ngoài sao? nhanh cút đi! Còn không nhanh cút ra ngoài, ta liền lấy gậy đem các ngươi đánh ra ngoài!" Tiểu Lam vung gậy vài cái uy hiếp nói.

"Trần đại thẩm , chúng ta là hàng xóm láng giềng, cũng không nhất thiết phải như vậy." Vài người bệnh ở trong phòng phòng lên tiếng, tiến lên phía trước khuyên can, nếu như còn ồn ào nữa, còn chẩn hay không chẩn bệnh đây?

"Chủ nhân nhà các ngươi ho lâu năm như vậy, còn không phải Lý gia tiểu thư chữa khỏi hay sao, làm người phải có lương tâm một chút!"

"Tuy nói là mười năm đương gả, nhưng luật pháp không thể vượt qua tình người, Trần đại thẩm làm như vậy có chút quá đáng rồi!"

"cháu trai của mẫu thân người là cái dạng gì, Mọi người đều nhất thanh nhị sở ̣(rõ ràng), cách mặt đất ba thước có thần linh, trần đại thẩm làm ra chuyện như vậy, không sợ sẽ gặp báo ứng sao?"

. . . . . .

Bà mối Trần cùng cháu bà ta và mấy tên gia đinh bị mọi người đuổi ra ngoài cửa , bà mối Trần tức giận xoa thắt lưng hung ác nói: "Đồ không biết tốt xấu! Ngươi thật cho rằng lão nương không thu thập nổi ngươi? Ngươi đợi đấy cho ta! Lão nương sẽ đi huyện nha nha tìm Diêu tri lệnh! Ngươi chờ đó cho ta, lão nương phải thỉnh Diêu tri huyện đích thân đến đây !"

Đuổi xong đám người bà mối Trần , Lí Hề lấy lại tinh thần , ngưng thần chẩn bệnh cho mấy người còn lại trong phòng, rồi phân phó tiểu Lam đóng cửa, nàng trong lòng thực phiền, phải hảo hảo nghĩ lại về chuyện cưới gả trong mười năm này.

Nàng không thể vì việc này mà tuỳ tiện gả! Nếu phải gả, nàng phải gả cho một người xứng với nàng, yêu nàng và nàng cũng yêu người đó!

Nàng phải nghĩ ra biện pháp giải quyết!

Tiểu lam vừa muốn đi chốt cửa, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng khách khí hỏi : "Đây là nhà của Lí đại phu đúng không ?"

"Lí đại phu hôm nay đóng cửa rồi , muốn chẩn bệnh xin ngày mai hãy đến sớm!" Tiểu Lam nghiêm mặt, phất tay ra bên ngoài đuổi người.

(vietsub by :***mỡ mỡ***)

" nhà ta có người bệnh rất nặng, thật sự không thể chờ đến ngày mai." Một tên cẩm y đứng vững ngoài cửa, đem cửa cùng tiểu Lam đẩy vào, hai tên cường tráng nâng cáng tiến vào.

Đi theo sau cáng là một vị công tử trẻ tuổi y phục trắng như tuyết, con mắt liếc một cái, Lí Hề liền nhìn hắn đến ngây người.

Công tử trẻ tuổi dáng người cao lớn, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng dị thường, ánh mắt sắc bén quét qua, Lí Hề chỉ cảm thấy có chút khó thở, nhiệt độ trong phòng giường như giảm xuống cực điểm.

"Vừa rồi vô lễ , gia huynh trong nhà bệnh nặng, thật sự không thể dậy được, phiền hai vị cô nương thỉnh Lí đại phu ra chẩn bệnh. Làm phiền rồi ." Công tử trẻ tuổi tươi cười trên trán, nhất thời như ánh mặt trời chọc thủng mây đen, xua tan cái lạnh của căn phòng, hơi ấm sáng lạn làm cho lí hề một trận mê muội, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng,bệnh nhân như vậy. . . . . . Ôi không! người nhà bệnh nhân như vậy, làm cho nàng không nhẫn tâm từ chối?

Lí hề chỉ về hướng giường chẩn bệnh bên cạnh, "Đem hắn nâng đến **, bệnh của hắn có triệu chứng như thế nào? "

"Phiền cô nương nhanh mời lí đại phu ra!" Gã sai vặt nói chuyện rất không khách khí.

"Ta chính là Lí đại phu." Dựa vào khuôn mặt của vị soái ca kia, Lí Hề không thèm cùng tên sai vặt so đo.

Công tử trẻ tuổi trên mặt đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là nồng đậm sự thất vọng, này tiểu nha đầu mới bao nhiêu tuổi? Mười ba? Mười bốn? Nhiều nhất mười lăm! Nàng là đại phu? Thật nực cười!

Quả nhiên, lời đồn đa số đều là giả!

"Minh sơn, chúng ta. . . . . ." Trên mặt công tử trẻ tuổi hiện vẻ thất vọng, đang muốn phân phó gã sai vặt nâng cáng người bệnh đi, lại nhìn đến Lí Hề ngón tay đi đến, đã muốn bắt đầu ngưng thần bắt mạch .

Công tử trẻ tuổi nuốt xuống câu nói phía sau, liền cho nàng khám thử, vạn nhất đâu. . . . . .

"Đem ngân châm cho ta." Lí hề ngón tay nâng lên, phân phó tiểu Lam, tiểu Lam động tác lưu loát thuần thục, lần lượt đưa ngân châm, Lí Hề nhận lấy, từ ngón trỏ của người bệnh đâm xuống, dùng sức bóp vài cái, mới miễn cưỡng bài trừ được các giọt máu đã biến thành màu đen, tím, dùng ngón tay nặn ra, cẩn thận ngửi ngửi, rồi không khỏi nhíu mày.

"Hắn này không phải bị bệnh, là trúng độc, trúng độc là chính, còn có. . . . . ." Lí hề lại ngửi ngửi, "Hẳn là đoạn hồn thảo cùng một chút bạch cước tiếu." lại giơ ngón tay lên trước ánh sáng cẩn thận nhìn kỹ, "Huyết đều đông thành như vậy , hẳn là là mười hai. . . . . . Hoặc là mười ba canh giờ trước trúng độc."

"Quả thật là mười ba canh giờ trước! Cô nương. . . . . . Thật là thần y! cho tại hạ hỏi có thể chữa không?" công tử trẻ tuổi hai tròng mắt chợt sáng ngời, kích động đến cơ hồ thất lễ.

Này một đêm một ngày, hắn lòng nóng như lửa đốt, hắn tìm khắp các đại phu trong vòng vòng trăm dặm , đây là người đầu tiên có thể chẩn ra đại ca trúng độc, hơn nữa có thể một lúc chẩn ra là độc gì, lúc nào trúng độc!

"Chỉ có thể hết sức thử xem, nếu vừa trúng độc liền đưa đến, dùng mọi biện pháp để trích độc, thì sẽ không có chuyện gì, hiện tại mười hai ba canh giờ qua đi, ngươi xem, máu đều đông thành như vậy ! Đem y phục của hắn cởi ra, giữ lại một cái quần khố! Tiểu lam, hộp châm, rượu trắng, chậu, còn có bách độc thanh hôm trước mới phối xong nữa."

Đôi mắt tĩnh mịch của vị công tử trẻ tuổi lóe lên ánh sáng, tâm tình đặt giữa không trung, lại tràn ngập hy vọng.

(vietsub by :***mỡ mỡ***)

Tiểu lam động tác rõ ràng lưu loát, sau khi cởi bỏ y phục của người bệnh, nàng bên này châm cứu đã xong, rượu trắng đổ vào bốn cái chậu cũng xong rồi, từ trong ngực lấy ra hầu baọ(ví, túi ) hỏi: "Tiểu thư, bách độc thanh người muốn dùng mấy viên?"

"Trước tiên dùng cho hắn một viên đi."

Tiểu lam lấy ra một viên bách độc thanh cùng nửa chén rượu trắng, công tử trẻ tuổi tiến lên tiếp nhận cái chén, "xin đưa cho tại hạ làm . Minh sơn!"

Tên sai vặt Minh Sơn tiến vào nâng người bệnh dậy, công tử trẻ tuổi mở miệng hắn ra rồi đem thuốc đổ vào, nhìn thấy dược đều đi vào yết hầu, bàn tay mới thối lui về bên cạnh .

(vietsub by :***mỡ mỡ***)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro