CHƯƠNG 3: NÓI ĐI LIỀN ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vào đêm, Lí Hề đang nằm, con ngươi mắt mở to nhìn lên trần nhà, lòng đầy suy tính cùng tâm sự.

Bà mối Trần đã đi thị trấn ,con gái lớn của bà mối Trần là tiểu thiếp của Diêu tri huyện.

Nàng hỏi thăm qua, theo luật pháp, giống như nàng một khi qua mười lăm tuổi còn không có định hôn sự, chỉ cần tri huyện nói một câu, để cho nàng gả cho ai, nàng phải gả cho người đấy!

Lí Hề bất an trở mình một cái.

Dương công tử đó cao quý bức người, cử chỉ bất phàm, nhất định không phải người bình thường, có thể hay không cầu hắn giúp nàng vượt qua cửa này?

Nhưng hắn dựa vào cái gì giúp nàng đây?

Nàng đã cứu huynh trưởng hắn? Một từ cứu này khiến cho người ta đỏ mặt, huynh trưởng hắn trúng độc giải rất dễ dàng, cũng chính là dùng châm chú ý các điểm, làm cho người ta xem như là cứu mạng a ? Da mặt nàng cũng không có dày như vậy!

Nếu không, thỉnh bọn họ mang nàng cùng Tiểu Lam rời đi nơi này?

Ân, cứ như vậy, hiện tại liền rời xa trấn này, nhìn xem thế giới bên ngoài đi!

Kế hoạch ban đầu của nàng là tiết kiệm chút tiền bạc, đem Tiểu Lam đi khắp nơi, nàng muốn nhìn thế giới này có phải hay không giống thế giới kia của nàng, nàng phải đi thật nhiều nơi, ăn đủ loại cao hương mỹ vj, thưởng thức đủ loại cảnh đẹp, mở mang kiến thức về phong tục, tình người. . . . . .

Chọn ngày không bằng gặp ngày, đi thì đi !

Ra khỏi đào hoa trấn này, cũng không biết có thể đem y thuật này ra dùng hay không. Nàng không biết y thuật củ mình tại thế gian này có tính là tốt hay không, nàng đi xa nhất cũng chỉ đi qua thị trấn một chuyến, đại phu gặp qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật sự không có cách nào so sánh.

Vị Dương công tử kia khẳng định kiến thức rộng rãi, tự nhiên đưa ra một trăm lượng hoàng kim cho mình để chẩn bệnh, nói không chừng đã biết y thuật tại đây cái thế gian không tính kém đâu. . . . . .

Cho dù không thể ra tay cũng không sợ, còn có một trăm lượng hoàng kim nữa! Thế gian này vàng có giá, bạc càng đáng giá! Một mẫu đất canh tác tốt chỉ cần tốn hai lượng bạc, nàng cùng Tiểu Lam tại hoa đào trấn này ăn uống thoải mái hơn một năm, cũng chỉ tốn một lượng bạc! Một trăm lượng hoàng kim chính là một ngàn lượng bạc, cũng đủ nàng cùng Tiểu Lam sống thoải mái cả đời này rồi .

Lí Hề nghĩ tới nghĩ lui mơ hồ ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, lại sắp xếp trích độc một lần nữa, thu châm xong, người bệnh tuy rằng sắc mặt tái nhợt dọa người, lại chậm rãi mở mắt.

Người bệnh mở mắt ra liền chửi má nó, không mắng hai câu đã bị Lí Hề dùng mấy châm ngủ rồi.

Dương công tử hướng Lí Hề liên tục cúi người nói lời cảm tạ.

Lí Hề rửa sạch tay, một bên ngồi xuống kê phương thuốc, một bên không yên lòng dặn dò nói: "Ba ngày sau lại qua đây, phải tĩnh dưỡng, Bách Độc Thanh mỗi ngày một viên, dùng nó vào ngày đầu, sau nửa canh giờ tốt nhất dùng ngân châm đả thông kinh mạch. Chén thuốc vẫn là hai canh giờ uống một lần."

Dương công tử tiếp nhận phương thuốc, hướng Lí Hề cúi cảm tạ nói: "Cô nương, tại hạ cùng huynh trưởng không thể ở bên ngoài trì hoãn quá lâu, mấy ngày tới cần phải về Thái Nguyên phủ, có thể hay không mời cô nương theo chúng ta đến Thái Nguyên phủ khám bệnh một chuyến? Tại hạ nguyện lấy số tiền lớn tạ ơn."

Lí Hề mày không tự chủ được bay lên, nàng đang nghĩ làm thế nào mở lời thỉnh cầu hắn đưa nàng và tiểu Lam đi cùng, này thật sự là đúng lúc ! Trùng hợp đến mức khiến cho Lý Hề nhất thời có chút giật mình.

"Cô nương, Đại Lương không có quy định mười năm phải gả, tại hạ ở Thái Nguyên phủ cũng coi như có vài phần quan hệ và mặt mũi, cô nương nếu nguyện ý ở lại Thái Nguyên phủ, tất cả đều dễ nói, nếu muốn đi nơi khác, hoặc là muốn quay về, chỉ cần cô nương phân phó một tiếng, tại hạ lập tức cho người đưa cô nương đi trước." Dương công tử gặp Lí Hề tim đập mạnh, loạn nhịp ngoài ý muốn, vội bổ sung nói.

Lí Hề kinh ngạc, "Công tử lời này là có ý gì. . . . . . Ngươi đã nghe ngóng về ta ?"

"Không dám, ngày hôm qua tên sai vặt đi sang bên cạnh tiệm thuốc mua mấy thứ linh tinh, nghe chưởng quầy nói lên, vậy nên tại hạ mới biết." Dương công tử ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt thản nhiên.

Cũng phải, trấn này nhỏ như vậy, về điểm này ai mà chẳng biết. Là nàng suy nghĩ nhiều rồi, Lí Hề có vài phần xấu hổ, ánh mắt buông xuống, ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía hậu viện, nàng sẽ rời khỏi nơi nàng đã ở hai năm này, chỗ hoa này là nàng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để chăm sóc, tuy rằng là không thể không đi, nhưng trong lòng vẫn là thập phần không muốn!

Dương công tử nhìn thấy ngón tay thon dài của Lí Hề, trên mặt ý cười trong suốt, kiên nhẫn mà bình tĩnh, xa xứ là đại sự, nàng phải suy tính nhiều lần , nhưng khẳng định nàng sẽ đáp ứng. . . . . .

"Hảo! Bây giờ liền đi sao?" Lời nói của Lí Hề đánh gãy suy nghĩ của Dương công tử.

Trả lời rất thẳng thắn ,Dương công tử sửng sốt chớp mắt một cái rồi mới phản ứng lại, rất quyết đoán! Vị Lí cô nương này nếu là hành quân đánh giặc, một từ ' đoạn ' là chiêm định́* rồi!̣(*cái này mình cũng không biết là gì luôn)

Sau nửa canh giờ, tiểu Lam lưng đeo một cây cung lớn và một ống tiễn cầm theo hai gói một lớn một nhỏ, cùng Lí Hề lên một chiếc xe.

"Tiểu thư, chúng ta liền như vậy đi sao? Cũng không biết khi nào thì mới có thể trở lại." Tiểu Lam nhìn qua cửa xe thấy Đào Hoa Trấn ngày càng xa, nước mắt ràn rụa.

"Ân, không đi làm sao bây giờ? Chờ bà mối Trần cùng Diêu tri huyện đem theo pháp lệnh trở về, chúng ta còn muốn đi đều đi không được ." Lí Hề không yên lòng đáp lại một câu, nàng đang nghiên cứu chiếc xe này không tầm thường , thoạt nhìn vừa thấy mộc mạc, nhưng càng xem càng thấy đây là một chiếc xe ngựa xa hoa.

"Tiểu thư nói đi là đi, cũng không nghĩ lại ra ngoài rồi sẽ thế nào! Ai!"

"Như thế nào không nghĩ? Ta đã nghĩ xong rồi, đi ra ngoài để xem y thuật của tiểu thư nhà ngươi có dùng được hay không, nếu mà được, vậy chúng ta tiếp tục mở y quán, nếu như không dùng được. . . . . . Vậy thì liền nghĩ biện pháp khác, xe đến trước núi ắt có đường, dù sao, chúng ta cũng có bạc! Sợ cái gì? chỗ ngân phiếu đó đem theo hay chưa?" Lí Hề ngữ điệu thoải mái vui vẻ.

"Đem theo rồi!" Tiểu Lam đè trước ngực, tâm trạng ổn định đi rất nhiều, cũng phải, có một ngàn lượng bạc này làm gốc, sợ cái gì?

Liền đi hai ngày, hành trình cũng không tính là vội, đến ngày thứ ba, khi lên đường, Lí Hề rõ ràng cảm giác không khí của toàn bộ đoàn xe so với hai ngày trước trước không giống nhau, áp lực mà khẩn trương.

Đoàn xe ra khỏi khách điếm liền băng băng ròng rã chạy như điên suốt một ngày, không có dừng lại.

Màn đêm buông xuống, đoàn xe vẫn không có ý định dừng lại, bóng đêm càng ngày càng đậm, bầu trời bắt đầu có mưa rơi, mưa càng rơi càng lớn, mấy chục người, mấy chục ngựa cùng mười mấy xe, trong cơn mưa như trút vào màn đêm đen tối, tốc độ một chút cũng không giảm.

Dường như là nửa đêm, đoàn xe ở trước một tòa miếu đổ nát dừng lại nghỉ ngơi.

Lí Hề bị Tiểu Lam kéo xuống xe, nàng bị choáng váng, chỉ cảm thấy cả người xương cốt đều phân thành từng mảnh .

"Cô nương không có việc gì chứ?" Dương công tử đã đứng ở cửa, nghênh đón Lí Hề, ôn hòa tươi cười, y phục trắng trên người hắn tuy đã bị mưa thấm đến xuyên vào trong , nhưng dáng vẻ vẫn ung dung khí độ như vừa mới dạo bước dưới ánh trăng trở về.

Sự ung dung của Dương công tử cũng không thể giảm bớt đau khổ cho Lý Hề, Nàng không đáp lại lời hắn, xương cốt nàng đều như tan thành từng khối từng khối rồi, có thể không có việc gì sao?

"Trước tiên dìu ta đi nhìn xem người bệnh thế nào rồi ." Bản thân khỏe mạnh còn thành ra như vậy, người bệnh không biết sẽ thế nào a!

Dương công tử có chút xúc động, mệt thành như vậy lại có thể nghĩ đến người bệnh trước, tấm lòng y đức này thật khiến người ta kính trọng.

Quả nhiên, người bệnh sắc mặt vốn đã nhợt nhạt lúc này đã hình thành một tầng bụi mỏng, lí hề vội vàng ngồi xuống, điều hoà hô hấp, đưa tay lên bắt mạch người bệnh.

"Thế nào rồi?" Lí Hề chẩn mạch xong, Dương công tử vội vàng hỏi.

"Ta đã nói qua cho ngươi! Hắn trúng độc này kị nhất là lăn qua lăn lại, nghiêng nghiêng ngả ngả, hiện tại chất độc đã lan vào các tĩnh mạch rồi, tìm một chỗ cho hắn nằm bằng phẳng, phải nhanh chóng thi châm đem độc bức ra ngoài." Lí Hề phiền não cau mày, "Còn có, thi châm xong không thể gấp rút lên đường, ít nhất phải tĩnh dưỡng ba canh giờ!"

"Hảo!" Dương công tử chần chừ một lúc, cắn răng đáp ứng.

Gã sai vặt để người bệnh nằm xuống, Lí Hề rửa sạch tay, ngưng thần tiến châm, vừa mới châm được hai ba cái, chợt nghe bên ngoài truyền đến vài tiếng không cao lại chói tai the thé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro