Chương 12: Đồng lõa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhưng nàng ta lập tức nhẹ giọng cười nói: "Thì ra muội muội cũng ở đây nha, khó trách ta tìm muội nửa ngày cũng không thấy bóng đâu, khách khứa đều đã đến đông đủ, bình thường muội thích nhất là náo nhiệt, sao còn không đi qua đó vậy?"

"Eunie, muội có thể kêu cái người quái dị này đi chỗ khác được không, nhìn thấy người quái dị này bổn vương cả cơm cũng không ăn vô." Không đợi Park Ji Yeon mở miệng, Kim Jun Su mặt đầy vẻ chán ghét nói.

Mắt Park Ji Yeon hơi khép lại, đã gặp qua nhiều người mồm miệng ác độc, lại chưa từng thấy ai có thể ác độc hơn hắn.

Nam nhân này siêu cấp quá đáng. Nàng tuy rằng không thích gây chuyện, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để người khác tùy ý khi dễ. Khi dễ nàng thì nàng sẽ trả lại gấp bội!

Lại liếc nhìn túi hương treo trên hông hắn một lần nữa, khóe môi nàng cong lên một tia cười lạnh tà ác.

"Cửu Vương gia, ngài đừng nói Yeonie như vậy, muội ấy sẽ rất thương tâm ." Park Ji Eun hơi cúi đầu, ra vẻ buồn bã nói.

"Muội là người thiện lương nhất mà ta từng gặp, lúc nào cũng che chở cho nàng ta, người như nàng ta thì biết cái gì là thương tâm." Gương mặt Kim Jun Su lại càng thêm trào phúng.

Trong lòng Park Ji Yeon âm thầm cười lạnh, Park Ji Eun thật sự rất biết diễn trò.

"Đi thôi." Kim Myung Soo nãy giờ vẫn không có mở miệng lại đột nhiên nói, dứt lời đã xoay người cất bước rời đi.
Kim Jun Su cùng Park Ji Eun sửng sốt một chút, có vẻ như không nghĩ tới Kim Myung Soo lại đột nhiên mở miệng nói, lập tức vội vàng đi theo.

Đương nhiên Park Ji Yeon cũng chậm rãi theo sau.

Hiện tại đã đến thời gian chúc thọ. Hơn nữa sắp tới còn có một màn kịch vui, nàng sao có thể bỏ qua được. Lúc này mặc dù là mùa xuân nhưng thời tiết có chút oi bức, huống chi tất cả mọi người đều phải mặc y phục trang trọng, Kim Jun Su đi ở phía trước y phục đã thấm một chút mồ hôi, hãn ướt túi hương, hương phấn hoa từ từ tản ra, càng ngày càng đậm.

Nụ cười trên khóe môi Park Ji Yeon cũng càng ngày càng rõ nét.

Đi đến Tiền viện, các công tử trẻ tuổi cùng các tiểu thư đều ở trong lương đình nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy bọn họ đi tới, mọi người lập tức hướng Thất điện hạ cùng Kim Jun Su hành lễ, chúc phúc Park Ji Eun, không có một người nào để ý đến Park Ji Yeon.

Park Ji Yeon mặt bình thản, tự nhiên, trên mặt không tìm không ra chút ảo não hay nửa điểm tức giận, có vẻ như chuyện gì cũng không liên quan đến nàng.

Những người đó tựa hồ cũng hơi sửng sốt một chút, giống như thật không ngờ tên ngốc luôn luôn thích gây chuyện này sẽ bình tĩnh như thế, cho dù hiện tại không còn ngốc nữa, nhưng thay đổi cũng không thể nhiều như vậy chứ.

Park Ji Yeon nhìn thấy sự ngoài ý muốn trên mặt mọi người, trong lòng thỏa mãn, tuy rằng nàng không biết Park Ji Yeon trước kia như thế nào cùng bọn họ chung đụng, nhưng nàng có thể khẳng định rằng bọn họ đều đem Park Ji Yeon trở thành trò cười.

"Eunie, đây là lễ vật Seul Gi đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, là Joon ca ca cùng ta cùng nhau chọn đó ." Im Seul Gi vết sưng trên mặt đã tan, chỉ còn có chút vết tích nhỏ, bất quá nhờ son phấn cũng nhìn không ra được gì, tức giận trừng mắt nhìn Park Ji Yeon một cái, sau đó đem cái hộp nhỏ cầm trong tay đưa tới trước mặt Park Ji Eun, lời nói hết sức khoe khoang, đặc biệt là lúc nói đến Lee Joon, ngữ khí kiêu ngạo rõ ràng tăng thêm vài phần.

Lời này rõ ràng là nàng cố ý nói để cho Park Ji Yeon nghe, cũng cố ý muốn chọc giận Park Ji Yeon, lúc nói chuyện còn liếc mắt thể hiện tình ý triền miên với Lee Joon ở phía sau.

Lee Joon mày nhíu lại, vẻ mặt như có chút giận dữ nhưng không biết là với Park Ji Yeon hay Im Seul Gi.

Cặp mắt của mọi người đều đồng thời nhìn về phía Park Ji Yeon, trên mặt lộ không lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, thì cũng là tâm tình xem náo nhiệt cùng chờ đợi phản ứng của Park Ji Yeon.

Mỗi lần chỉ cần người khác có ý tứ tranh giành Lee Joon với nàng, nàng sẽ nổi điên ...

Lần này ... Park Ji Yeon giống như không có nghe thấy gì, gương mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí không thèm nhìn Im Seul Gi, càng không nhìn đến Lee Joon.

Lee Joon mắt càng đen lại, sự tức giận trên mặt tựa hồ càng thêm rõ ràng.
Mọi người sửng sốt, Park Ji Yeon nghe Im Seul Gi nói như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, chẳng lẽ thật sự đổi tính?
Nàng vân đạm phong khinh lại rất tự nhiên, chỉ sợ người khác muốn giả bộ cũng không được như vậy, mà càng làm cho y bất ngờ là trong sự tự nhiên như còn có một loại ngạo khí tỏa từ trong ra ngoài.

Mà gương mặt xấu xí kết hợp với sự bình tĩnh của nàng sinh ra một cỗ phong tình khác thường, đặc biệt đôi môi nhỏ nhắn kia giống như đang cười khẽ, cảm giác có vài phần yêu dã độc đáo.

Nữ nhân này thật sự là Park Ji Yeon sao?

Lúc Lee Joon nhìn về phía nàng lại bị giật mình, sâu trong mắt hiện lên một tia khác thường...

Người đứng ở bên cạnh nàng – Kim Myung Soo, đầu lông mày có vẻ như mang theo tia lơ đãng, chỉ nhíu nhíu một chút, ánh mắt dường như hơi lóe lên một cái.

Mọi người đang ở trạng thái kinh ngạc đột nhiên nghe được một trận thanh âm kỳ quái truyền đến, 'Ong ong ong', hơn nữa thanh âm như càng lúc càng đến gần, càng lúc càng lớn.

Mọi người nhanh chóng nhìn về phương hướng mà thanh âm truyền đến, chỉ có trong mắt Park Ji Yeon lại ẩn chứa một tia tà ác, vui sướng, ha ha...

Park Ji Yeon cẩn thận lui ra sau vài bước.

"A, là ong mật, sao lại có nhiều ong mật như vậy?!!" Một tiếng thét chói tai bỗng vang ra, lập tức một đám ong mật từ đâu ào ạt xông đến.

Đương nhiên đại đa số đều nhằm vào Kim Jun Su. Nhưng mọi người vốn đứng chung một chỗ, bọn họ vừa nhìn thấy một đoàn ong mật đã sớm hốt hoảng theo bản năng chạy loạn, đám ong mật kia dĩ nhiên cùng nhau tập kích bọn họ.

Chỉ qua một khoảng thời gian, những công tử anh tuấn cùng với các tiểu thư xinh đẹp, trên mặt ít nhiều đều bị sưng lên vài chỗ.

Kim Jun Su thảm nhất, khuôn mặt trông như cái bánh bao, chỉ sợ ngay cả thân mẫu của hắn cũng sẽ không nhận ra hắn.

Ngay cả trên trán Kim Myung Soo cũng bị đám ong mật loạn hôn một cái.

Park Ji Yeon nhàn tản đi ra khỏi đám hỗn loạn ấy, đi đến lương đình ăn điểm tâm.

"Vạn tử hoa nhất điểm hồng' , Park Ji Yeon vừa nhìn vừa đi tới, ngồi đối diện nàng cách đó không xa là Kim Myung Soo, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói như vậy, đương nhiên nàng sẽ không ngốc mà nói ra.

"Haiz, lớn lên thật xấu, ngay cả những con ong mật đều ghét bỏ, chúng nó không thèm hôn ta, thật làm cho người ta thương tâm mà T__T." Từ từ nuốt xuống điểm tâm trong miệng, hơi hơi nhìn lướt qua các vị công tử, tiểu thư vẫn còn đang hoảng loạn đấu tranh cùng ong mật, nàng cố tình thương tâm nói.

Nhưng trên mặt không thấy nửa điểm thương tâm, trong mắt ngược lại rõ ràng có ý cười khẽ.

Tay Kim Myung Soo vừa muốn cầm chén trà, hơi hơi cứng lại, khóe môi theo bản năng nhếch lên một cái.

Mọi người hoảng loạn lúc này mới phát hiện Park Ji Yeon đang ở một bên nhàn nhã tự tại ăn điểm tâm, một đám người chịu đau đớn, chật vật phần lớn đều phẫn hận nhìn phía về nàng.

"Con ngốc quái dị kia, nhất định là ngươi ở trên người bổn vương bỏ cái gì đó." Kim Jun Su cật lực mở to cặp mắt đang sưng đỏ, nghiến răng nghiến lợi quát . Lời nói ngoan độc như muốn xông lên trước mặt Park Ji Yeon mà trực tiếp bóp chết nàng. Nhưng, những con ong mật lại một mực không chịu buông tha hắn, cứ thỉnh thoảng lại yêu thương thơm hắn vài cái.

"Cửu Vương gia, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung nha~~ , Vương gia là người có uy danh to lớn cỡ nào chứ, ta chỉ là một tiểu nữ tử làm sao có thể giấu diếm được cặp mắt anh minh của Vương gia mà ở trên người Vương gia bỏ cái gì chứ." Park Ji Yeon lại ăn một khối điểm tâm, sau đó nói từng chữ từng chữ phản kích.

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, rất nhẹ, thật hiền hoà lại làm Kim Jun Su nhất thời á khẩu không trả lời được, tức đến muốn hộc máu.

"Được rồi, trở về thay phục trang trên người, sửa sang lại một chút đi." Kim Myung Soo mày hơi nhíu một chút, sau đó thấp giọng nói, tiếng nói không lớn lại có một uy lực không người nào có thể kháng cự được.

Park Ji Yeon ngây người, trên mặt có một tia ngoài ý muốn, thật không ngờ, hắn chẳng những không vạch trần nàng, lại còn giúp đỡ nàng.

Kim Jun Su hoàn toàn kinh sợ, một mặt khó có thể tin nhìn Kim Myung Soo, nhưng cũng không dám cãi lại ý tứ của hắn. Hơn nữa mọi người sau khi bình tĩnh lại đều hiểu tất cả ong mật đều vây ở trên người hắn, chỉ hận không thể chích chết hắn nên cũng không nói thêm gì nữa mà cấp tốc rời đi.

Park Ji Eun âm thầm kinh hãi, trong đôi mắt một chút âm trầm, Thất điện hạ bình thường hiếm khi chủ động mở miệng, nhưng hôm nay chủ động nói hai lần, hơn nữa hai lần này tựa hồ có liên quan cùng xú nha đầu kia? Thất điện hạ rốt cuộc là có ý gì?

Chính là, cho dù nàng có thông minh cỡ nào đi nữa nhưng trong lòng lại luôn tự mãn về mình, nên tuyệt đối sẽ không thể hiện thái độ ra. Mọi người tuy rằng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng Thất điện hạ đã mở miệng, mọi người cũng không dám có thêm ý kiến.

Chẳng qua nhìn đến Park Ji Yeon trước mắt lại càng thêm vài phần hận ý.

Đặc biệt là Im Seul Gi, đôi mắt kia nhìn Park Ji Yeon giống như muốn phun ra ngọn lửa, muốn đem nàng đốt thành tro.

Lee Joon thì hoàn toàn rơi vào trầm tư, Park Ji Yeon thật sự bất đồng với trước kia, sự việc lần trước ở trong các viện của nàng, y cũng đã được thỉnh giáo.
Câu nói cuối cùng của nàng ngày đó, y thật sự không biết, nàng là thật tâm hay là có ý đồ gì?

Hơn nữa, nàng chắc chắn nghe rõ những điều Im Seul Gi nói, thế nhưng lại không tức giận, chẳng nhẽ nàng thật sự đã chết tâm đối với y? Hay là dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt?

Nàng trước kia si mê y như vậy, y không tin nàng có thể thay đổi bất thường như thế, chuyện tình cảm cũng không phải nói thay đổi là có thể thay đổi được.

Nàng làm nhiều điều như vậy có phải vì khiến cho y chú ý? Đúng, nhất định là như vậy, nghĩ đến đây Lee Joon trong lòng vừa mới tức giận không hiểu sao lại bỗng biến mất.

Bởi vì vừa mới trải qua một trận hỗn loạn, y phục mọi người có chút không chỉnh tề nên ai nấy đều phải sửa sang lại, đặc biệt là các vị tiểu thư yểu điệu đều vội vàng bảo nha hoàn của mình chỉnh trang lại giúp.

Nhưng những vết sưng trên mặt lại không thể nào che giấu được. Một đám người đối với Park Ji Yeon càng thêm hận thấu xương, đặc biệt là Im Seul Gi khi nhìn thấy ánh mắt suy tư của Lee Joon nhìn Park Ji Yeon thì vô cùng tức tối, trong con ngươi ẩn chứa một ánh nhìn vô cùng ngoan độc .

Tay dấu ở dưới y phục dùng sức nắm thật chặt, Lee Joon là của nàng, nàng không thể để cho bất luận kẻ nào cướp đi.

Hai tròng mắt lóe sáng, có vẻ như cuối cùng cũng đưa ra được quyết định, ánh mắt lại càng hiện lên ý tứ ngoan tuyệt được ăn cả ngã về không.

Mọi người trang điểm tới trang điểm lui, sửa sang đi sửa sang lại, nhưng cũng không có người nào dám đến trước mặt Park Ji Yeon.

Park Ji Yeon đương nhiên biết, những người đó không tới đều là vì Kim Myung Soo, những nữ nhân kia đặc biệt là Park Ji Eun đương nhiên không dám để bản thân mình chật vật xuất hiện trước mặt hắn.

Park Ji Yeon vẫn còn nhàn nhã tự thưởng thức trà, ăn điểm tâm.

"Rất đắc ý sao?" Môi mỏng hé mở, tiếng nói trầm thấp có chút từ tính đột ngột truyền đến tai nàng.

Park Ji Yeon ngây người, nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía nam nhân cách nàng chỉ có hơn năm thước, hơi có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn nhanh chóng mỉm cười, giảm thấp tiếng nói xuống, "Đa tạ Thất điện hạ vừa rồi che chở."

Ở trước mặt nam nhân này, nàng biết mình không cần phải che dấu, bởi vì nàng rất rõ ràng, bất luận che dấu cái gì ở trước mặt của hắn cũng như tôm tép nhãi nhép, ngược lại càng làm trò cười.
Vân đạm phong khinh một câu nói, lại hết sức xảo diệu làm hắn trở thành đồng lõa của nàng.

Kim Myung Soo bị kiềm hãm, trong con ngươi của cặp mắt sâu không thấy đáy kia như phiêu như dật hiện lên vài tia cảm xúc, lại nhìn không ra là tức giận hay là ...

"Về sau tốt nhất đem đuôi hồ li của ngươi giấu kỹ đi ." Lông mi dài khép hờ, vài tia cảm xúc vừa mới lộ ra cũng nhanh chóng bị che dấu đi. Môi mỏng khêu gợi lại khẽ động, tiếng nói vẫn trầm thấp khêu gợi, nhưng lần này tựa hồ như mang theo một ý tứ khác lạ.

"Vừa rồi làm cho Thất điện hạ bị sợ hãi, Eunie một lần nữa châm trà thỉnh Thất điện hạ tha thứ." Sau khi chỉnh trang lại, Park Ji Eun nhìn thấy Kim Myung Soo có vẻ như cùng Park Ji Yeon nói cái gì đó, âm thầm lo lắng, nhanh chóng bưng trà bánh đi tới.
Kim Myung Soo trên mặt khôi phục lại vẻ bình thường, cho dù thiên lôi đánh cũng không thay đổi sự lạnh lùng. Không nhìn về phía Park Ji Yeon, cũng không thèm liếc mắt nhìn Park Ji Eun.
Ngón tay thon dài chỉ hơi vươn ra bưng lên một chén trà.

Park Ji Yeon nhíu mày lườm hắn , cái gì, dám nói nàng là hồ ly, hắn mới là lão hồ ly ý
~
Bất quá, nàng vẫn tương đối thức thời, sẽ không ở chỗ này làm bóng đèn, quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương.
Vỗ nhẹ tay đem vụn dính trên tay rũ xuống, nàng đứng lên thật tự nhiên rời khỏi lương đình, đem nơi này cấp cho hai người bọn họ.

Kim Myung Soo tay cầm cái chén có chút cứng ngắc, trong đôi mắt thâm thúy rất nhanh ẩn chứa một tia khả nghi cùng sự tức giận.

Mới vừa đi được vài bước chân, Im Seul Gi liền chặn ngay ở trước mặt nàng.

Park Ji Yeon nhìn thấy gương mặt phẫn nộ cùng đố kỵ của nàng ta không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng đã nói là muốn giải trừ hôn ước cùng Lee Joon, tại sao Im Seul Gi vẫn còn quấn lấy nàng, thực là buồn cười.

Im Seul Gi che dấu sự ghen tị trong lòng, trên mặt cố nặn ra một nụ cười, nói nhỏ: "Joon ca nói trong lòng y chỉ có một mình ta, còn nói mấy ngày nữa sẽ lấy ta."

Khi nói chuyện ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Park Ji Yeon như đang đợi nàng phát hỏa.

"Ô, thế thì xin chúc mừng." Park Ji Yeon vẫn thản nhiên, mí mắt đều không buồn nâng lên, chính là miễn cưỡng nói, không có phẫn nộ như trong dự liệu của Im Seul Gi, thậm chí không có nửa điểm để ý.

Chính là khóe môi khẽ cong lên, nếu Lee Joon thật sự nói như vậy với nàng ta thì cũng không cần lặng lẽ nói cho nàng biết đâu, người gì mà ngây thơ quá đi ~ nhàm chán !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro