Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ai say, bản công chúa không say, rót nhanh lên." Kim Ah Young hung hăng trợn mắt nhìn tiểu cung nữ, sau đó tức giận nói.

Tiểu cung nữ không có cách nào khác, chỉ có thể rót đầy cho nàng.

Park Ji Yeon mày nhíu lại, Youngie làm sao vậy? Sao lại uống say thành như thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Nhanh chóng đi về phía trước, đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, Park Ji Yeon nhẹ giọng nói, "Đừng uống nữa."

Âm thanh trầm thấp chứa đựng sự quan tâm. Park Ji Yeon chắc chắn rằng lúc này Kim Ah Young đang có tâm sự, hơn nữa nhất định chuyện đó khiến nàng ấy cực kì khó chịu, bằng không, nàng ấy sẽ không mượn rượu tiêu sầu như thế này.

"Tham kiến Thất vương phi." Mấy tiểu cung nữ nhìn thấy Park Ji Yeon đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng hành lễ.

"Là ngươi à, ngươi đã đến rồi?" Kim Ah Young nhìn về phía nàng, quan sát nửa ngày, rốt cục cũng nhận ra Park Ji Yeon, ngây ngốc cười nói, "Lại đây, cùng ta uống rượu nào."

"Đừng uống nữa." Park Ji Yeon thấy Kim Ah Young lại muốn uống tiếp, liền cho các cung nữ lui xuống. Sau đó cùng một tiểu cung nữ đưa Kim Ah Young vào phòng.

"Ta còn muốn uống, còn muốn!" Kim Ah Young bất mãn hô dọc theo đường đi.

"Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi, bản cung sẽ chăm sóc nàng." Sau khi đỡ Kim Ah Young lên giường, Park Ji Yeon cho các cung nữ lui xuống hết. Sau đó định cởi y phục của Kim Ah Young.

Kim Ah Young đột nhiên bắt lấy tay Park Ji Yeon, đau xót nói, "Hắn tại sao lại gạt ta, hắn rõ ràng nói muốn cưới ta, vì sao chưa tới, tại sao gạt ta..."

Park Ji Yeon ngớ ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ý của Kim Ah Young là nàng ấy đã yêu mến một nam tử, nhưng nam tử kia lại lừa nàng ấy?

"Hắn là ai vậy?" Park Ji Yeon vừa đau lòng vừa phẫn nộ, không khỏi thấp giọng nói, rốt cuộc là nam nhân chết tiệt nào lại dám gạt Youngie?

"Hắn lừa ta, hắn nói sẽ cưới ta, ta vì hắn, liều chết cự tuyệt Hong Jong Hyun, nhưng hắn lại không tới, từ năm đó đến nay, hắn không xuất hiện nữa, hắn lừa ta thật khổ..."

Trong mắt Kim Ah Young tràn đầy đau xót, lẩm bẩm những từ giống nhau.

Park Ji Yeon càng nghe càng kinh hãi, hóa ra năm đó Kim Ah Young cự tuyệt Hong Jong Hyun là vì đã sớm có người trong lòng, nhưng nam nhân hứa hẹn sẽ đến cưới nàng lại không xuất hiện lần nào nữa?

Rốt cuộc là ai? Là ai đáng giận như vậy? Lại dám làm thương tổn Kim Ah Young.

Lửa giận trong lòng Park Ji Yeon không ngừng bốc lên, nếu để cho nàng biết nam nhân này là ai, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó.

(Lúc Park Ji Yeon biết nam nhân kia là ai thì kinh hãi nói không nên lời, tất nhiên đây là chuyện sau này.)

"Ta rất đau, rất đau..." Kim Ah Young gắt gao che ngực, đau xót trên mặt càng thêm rõ ràng, nước mắt không nhịn được chảy xuống, tay nắm thật chặt Park Ji Yeon, không ngừng dùng sức, làm cho Park Ji Yeon đau nhức.

Nhưng Park Ji Yeon không né tránh, mà ôm Kim Ah Young vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, "Không đau, không đau, nam nhân như vậy, không đáng giá..."

Tuy nhiên khi nói ra lời này lòng của nàng cũng rất đau xót. Chuyện tình cảm không phải nói quên là có thể quên.

Đột nhiên Kim Ah Young ở trong lòng nàng khóc lớn lên, nước mắt làm ướt quần áo của nàng, vì vậy nàng ôm Kim Ah Young càng chặt hơn .

Đến khi Kim Ah Young khóc mệt, cũng có thể vì uống nhiều, liền ngả người ra ngủ. Park Ji Yeon cẩn thận cởi y phục của nàng, sau đó đắp chăn cho nàng, không khỏi âm thầm thở dài, thật không ngờ, Kim Ah Young luôn luôn lạc quan lại có tâm sự nặng như vậy...

Nhìn Kim Ah Young ngủ say, mắt Park Ji Yeon mới nhìn về phía màn che bên trong giường.

Vội vàng lên giường, xé màn che mặt sau giường, thì thấy một cơ quan bên trong, nhìn thấy thông đạo trước mặt, Park Ji Yeon âm thầm thở ra. Vì cơ quan nối ra bên ngoài nên Park Ji Yeon không dám đóng cửa lại, chỉ che giấu một chút, cũng may, giờ đang là ban đêm, đây lại là phòng của Kim Ah Young.

Kim Ah Young đang ngủ nên không có người vào. Nàng cũng có thể yên tâm đi vào mật đạo xem xét.

Trong mật đạo rất tối, đi sâu vào trong thì không thể nhìn thấy gì nữa, giống như đi vào vực sâu không đáy, không có một chút ánh sáng nào, cũng không thể nhìn thấy điểm cuối. Hiện tại Park Ji Yeon có chút khẩn trương, không biết đang chờ đợi nàng sâu bên trong là cái gì?

Nàng cẩn thận bò vào, tuy không gian bên trong khá lớn, nhưng không thể đứng thẳng, chỉ có thể khom người, hành động vẫn hơi khó khăn .

Đặc biệt càng đi vào trong không khí càng loãng, nàng bắt đầu khó chịu vì thiếu khí. Park Ji Yeon kinh ngạc, mật đạo dài như vậy, không khí không thể lưu thông, nếu ở trong này lâu, chẳng phải sẽ chết sao?

Lúc người nọ làm ra mật đạo này phải nghĩ đến điều này chứ. Park Ji Yeon không khỏi dâng lên nghi hoặc trong lòng.

Tuy rằng hít thở hơi khó khăn, nhưng Park Ji Yeon không muốn từ bỏ như vậy, vẫn tiếp tục đi về phía trước .

Càng vào sâu, càng tối đen, không thể nhìn thấy gì, đưa tay ra trước mặt cũng không thể nhìn thấy ngón. Mà vì nàng sợ bị phát hiện nên không dám đốt đèn, huống chi nơi đây ít không khí, có đốt đèn chưa chắc đã trụ được lâu.

Động tác của Park Ji Yeon rất nhanh nhẹn, vì nàng rất gầy nên hoạt động cũng khá linh hoạt.

Sau khoảng một khắc, đột nhiên cảm thấy mật đạo thay đổi phương hướng, tuy rằng không thể nhìn rõ nhưng nàng vẫn có thể phân biệt được phải trái.

Park Ji Yeon ước tính đi được khoảng tám trăm thước thì rẽ trái.

Lúc này đang ở trong bóng tối, Park Ji Yeon cũng không thể xác định rõ được phương hướng chính xác, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước .

Sau khi rẽ, không khí bên trong càng mỏng, Park Ji Yeon chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, hít thở khó khăn, đúng là ở đây không khí không lưu thông.

Mà sau khi rẽ, không gian bên trong mật đạo nhỏ đi rất nhiều. Lúc trước còn có thể cúi người mà đi, mà giờ này chỉ có thể bò. Park Ji Yeon cố gắng hít thở, hận không thể hít hết không khí trong này, cảm thấy không đến mức nguy hiểm tính mạng, nàng tiếp tục bò về phía trước.

Nhưng bò được hơn mười thước, phía trước lại không có đường. Có vẻ đây là cuối mật đạo. Trong bóng đêm, không thể nhìn thấy gì, Park Ji Yeon chỉ có thể dùng tay sờ xung quanh hi vọng có thể tìm ra được đường khác.

Nhưng có sờ thế nào cũng không có phát hiện gì.

Không có cơ quan, cũng không có khe hở nào, có lẽ đây đúng là đáy mật đạo.

Chẳng lẽ người nọ cũng chỉ xây đến đây?

Đào được dài như vậy, lại chỉ là một tử động? Vậy thì có tác dụng gì? Thật vô lý.

Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, chỉ có thể đi đến đây. Chẳng lẽ khi người đó đào mật đạo, đào đến đây thì xảy ra việc ngoài ý muốn?

Park Ji Yeon nghĩ mãi không ra, nhưng nếu là tử động, nàng sẽ không quá lưu tâm, dù sao hiện tại nàng cảm thấy càng ngày càng khó hít thở. Park Ji Yeon nhanh chóng bò theo đường cũ trở lại.

Ra khỏi mật đạo, thấy Kim Ah Young vẫn đang ngủ, cũng không phát hiện điều gì khác thường, nàng nhanh chóng giấu kín cơ quan, buông màn che trên giường.

"Đừng đi, đừng đi..." Kim Ah Young ngủ không an ổn, cảm thấy Park Ji Yeon di chuyển trên giường, đột nhiên ôm lấy, lầm bầm nói, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mặc dù đang ngủ nhưng giọng nói vẫn đầy đau khổ và thương tâm, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Cũng chỉ khi không tỉnh táo Kim Ah Young mới có thể không kiềm chế cảm xúc, mang tất cả tâm sự đã đè nén bao lâu nay thể hiện ra. Nhưng khi trước mặt người khác thì đều là bộ dạng vô ưu vô lo. Sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, một người con gái tốt như vậy lại phải chịu sự đau đớn đó.

"Đừng đi, dù chàng không thể cưới ta thì đến thăm ta thôi cũng được.." Kim Ah Young ôm nàng thật chặt, trong mơ màng tưởng rằng Park Ji Yeon là người kia, Kim Ah Young dùng hết sức lực ôm Park Ji Yeon như sợ sẽ bỏ nàng mà đi.

Khi nghe thấy lời của Kim Ah Young, Park Ji Yeon giật mình ngạc nhiên. Bình thường Kim Ah Young rất kiêu ngạo, nhưng hóa ra đứng trước tình yêu lại trở nên hèn yếu như vậy, tất cả những điều nàng ấy muốn chỉ là người đó đến thăm nàng, giải nổi khổ tương tư trong lòng nàng ấy.

Nhưng người nam nhân kia sao lại nhẫn tâm như vậy, sao có thể đối xử với Kim Ah Young như thế.

Ở thời cổ đại này, thật khó có thể tìm ra một nữ nhân tốt như Kim Ah Young, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ không tìm được mấy người xinh đẹp, thiện lương, dũng cảm, thông minh, dù là công chúa nhưng không bao giờ tự cho mình là đúng như thế này.

Rốt cuộc ai có thể nhẫn tâm lừa gạt, từ bỏ nàng ấy? Hi vọng người đó không phải là kẻ ngốc, tốt nhất không phải là tên khốn.

Có thể làm cho Kim Ah Young đau khổ như vậy chắc chắn không phải là tên ngốc, vậy hắn mười phần là tên khốn.

Park Ji Yeon thật muốn hung hăng lay tỉnh Kim Ah Young, nói cho nàng ấy biết nam nhân kia không đáng giá để ấy nàng phải như thế, nhưng nàng biết, qua nhiều năm như vậy Kim Ah Young vẫn chờ mong người đó.

Dù chờ không được nhưng trong lòng vẫn luôn hi vọng, hơn nữa Kim Ah Young không để cho một ai biết được chuyện này, nàng cần gì phải làm rách thêm vết thương đó ra. Hiện tại nàng thật muốn biết, nam nhân kia rốt cuộc là ai, một khi biết người đó nàng có thể biết nguyên nhân người đó bỏ lại Kim Ah Young.

"Đừng đi, đừng đi...Cái gì ta cũng không cần, chỉ muốn chàng có thể ở bên cạnh ta". Nước mắt Kim Ah Young chảy ra ướt hết cả một mảng gối, càng dùng sức ôm chắt Park Ji Yeon. Giọng nói mang theo đau lòng và cầu xin.

Park Ji Yeon càng nghe càng xót xa, chỉ cảm thấy mũi của mình có chút ê ẩm, mắt cũng có chút ẩm ướt.

"Được, ta không đi, ở lại đây với nàng." Park Ji Yeon tới gần nàng, thấp giọng an ủi nàng, dù là giả, dù vẫn đang ngủ, khiến nàng có được niềm vui này cũng tốt.

Quả nhiên, sau khi Kim Ah Young nghe được lời của nàng, khóe môi kéo ra một tia cười khẽ, khuôn mặt cũng trở nên sinh động khác thường. Rốt cục cũng nở nụ cười, vì một câu nói an ủi trong mơ mà cười, nén nước mắt lại cười.

Lòng Park Ji Yeon đau đớn, nàng mà biết nam nhân kia là ai nàng sẽ kề đao vào cổ hắn, bắt hắn đến gặp Kim Ah Young. Tuy nàng biết tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Kim Ah Young, lòng nàng cũng tràn đầy thương xót.

Kim Ah Young ôm tay nàng, hơi nới lỏng, nụ cười hạnh phúc trên mặt, nước mắt vẫn còn vươn. Hình ảnh như vậy thật làm cho người ta rơi lệ.

Park Ji Yeon nhẹ nhàng rời khỏi tay Kim Ah Young, lặng lẽ xuống giường.

Nàng sợ bản thân mình nếu tiếp tục ở lại sẽ khóc mất.

Rời khỏi phòng Kim Ah Young, Park Ji Yeon trong lòng rầu rĩ, cực kì khó chịu.

Lúc tối vốn là muốn điều tra chuyện mật đạo, thật không ngờ lại phát hiện ra chuyện tình cảm đau đớn bí mật của Kim Ah Young.

Mà nàng cũng thật không ngờ, mật đạo đó lại là tử động, thật sự khiến nàng hơi thất vọng. Lúc này đã là đêm khuya, tất cả đều tĩnh lặng, trên đường không có một ai, chỉ có mình Park Ji Yeon.

Vốn dĩ Park Ji Yeon đi nhanh, vì ở chỗ Kim Ah Young hơi lâu, sợ Kim Myung Soo sốt ruột chờ, nên trở về thật nhanh. Nhưng khi đi đến một ngã tư đột nhiên ngừng lại rẽ sang trái.

Nàng theo đường này giống hướng mật đạo trong phòng Kim Ah Young, Vừa rồi tuy nàng đi rất nhanh nhưng chưa đi xa, nhiều nhất khoảng 1000m. Nàng nhớ trong mật đạo đi khoảng 800 m thì rẽ trái.

Trong mật đạo, không thể nào định hướng được hoàn toàn chính xác, nhưng cũng không sai nhiều. Rẽ trái từ nơi này phía trước chính là Liễu Nguyệt cung, là nơi ở của Min Phi nương nương.

Min Phi? Park Ji Yeon nhớ bà là một người hòa ái, nói chuyện cũng không bén nhọn.

Tại sao lại là hướng Liễu Nguyệt Cung, mà không phải hướng Nhu Tâm Cung?

Mật đạo theo hướng Liễu Nguyệt cung, là trùng hợp, hay là?

Mà đi thẳng không bao lâu chính là Nhu Tâm Cung.

Hướng của mật đạo vẫn luôn là đi thẳng, khi nàng nghĩ nó sẽ thông sang Nhu Tâm Cung thì không ngờ nửa đường rẽ trái, mà sau đó đường nhỏ đi rất nhiều.

Lúc này nàng bỗng cảm thấy chuyện này ngày càng phức tạp.

Park Ji Yeon từ từ nhìn về phía Nhu Tâm Cung, hơi trầm lắng, đi thẳng đường này khoảng 500m là đến Nhu Tâm Cung. Park Ji Yeon đột nhiên cất bước đi thẳng về phía trước, nếu mật đạo kia là đường cụt nàng thật nghi ngờ Yoo phi.

Yoo phi trúng độc, dù có dùng giải dược, cũng không thể tỉnh nhanh như vậy, nàng không bằng thừa dịp này đi Nhu Tâm cung xem một chút. Khoảng cách vốn cũng không dài, chỉ đi một lát Park Ji Yeon đã đến Nhu Tâm Cung.

Cung nữ đang hầu hạ sau khi thấy nàng thì hơi sửng sốt, nhưng nghĩ đến lúc trước nàng giải độc cho Yoo phi liền cung kính hành lễ.

"Đứng lên đi." Park Ji Yeon xua tay, cực kì tùy ý nói, đôi mắt nhìn trong giường Yoo phi, giả bộ tận lực quan tâm hỏi, "Mẫu phi vẫn chưa tỉnh lại sao?"

"Hồi vương phi, vẫn chưa, Yang thái y nói, nương nương có thể đến sáng mai mới tỉnh lại, nên Hoàng Thượng cũng đã trở về, nô tì cũng để những người khác đi nghỉ ngơi." Tiểu cung nữ rất cơ trí, nghe Park Ji Yeon hỏi, tỉ mỉ đáp lại.

"Ừ", Park Ji Yeon nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng thả lỏng, xem ra Yoo phi không thể tỉnh lại nhanh như vậy, nhân cơ hội này nàng phải dò xét Nhu Tâm Cung xem có lối đi bí mật không.

"Đúng rồi, bản cung quên mất một chuyện, ngươi hãy đi nấu một bát canh đậu xanh để Yoo phi ăn, Yoo phi nương nương sẽ khỏe lại nhanh hơn." Park Ji Yeon giả như vừa mới nhớ ra chuyện này, vội vàng nói với cung nữ.

Thật ra muốn cung nữ kia đi nơi khác, hơn nữa nấu canh đậu xanh cũng mất khá nhiều thời gian. Như vậy, sẽ không sợ cung nữ đó đột nhiên quay về phát hiện ra chuyện gì.

"Vâng" Tiểu cung nữ vừa được thấy Park Ji Yeon giải được độc cho Yoo phi, nên không hề nghi ngờ nàng, lập tức đi làm.

"Vương phi, nô tì gọi thêm người tới chăm sóc Yoo phi nương nương nhé?" Nhưng lại nghĩ nàng đi rồi không có ai chiếu cố Yoo phi, cũng không thể để Vương phi chiếu cố nương nương một mình, nên muốn gọi tiểu cung nữ khác đến.

"Không cần, bản cung ở đây là được rồi." Park Ji Yeon hơi nhíu mày, sau đó thấp giọng nói, nàng vốn muốn mọi người rời đi, sao có thể để những người khác tới.

Tiểu cung nữ hơi sửng sốt, nhìn Park Ji Yeon đã ngồi cạnh giường nhìn Yoo phi đầy quan tâm, tiểu cung nữ không nói gì nữa mà nhanh chóng rời đi.

Park Ji Yeon chờ sau khi nàng đi thì nhìn chằm chằm Yoo phi một lúc, xác định Yoo phi vẫn chưa tỉnh lại. Sau đó, tỉ mỉ quan sát bốn phía, xác định chung quanh không có người giám thị mới đứng dậy, âm thầm thở ra, hai mắt nhìn thẳng màn che mặt sau giường Yoo phi.

Nếu sau màn che giường của Kim Ah Young có một lối đi, như vậy nơi này của Yoo phi có thể có hay không?

Nhưng nơi này không thể tùy tiện như ở chỗ Kim Ah Young, đây chính là tẩm cung của Yoo phi, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm nên nàng phải hết sức cẩn thận.

Khẽ nhìn sang phía Yoo phi, thấy Yoo phi vẫn đang ngủ say, không thể tỉnh lại ngay lập tức. Nhưng để chắc chắn Park Ji Yeon vẫn cúi xuống điểm huyệt ngủ của Yoo phi, như vậy sẽ không sợ Yoo phi tỉnh lại nữa.

Thật may đã học được cách điểm huyệt từ Hyomin.

Lại nhẹ thở ra, Park Ji Yeon tránh Yoo phi ra, từ từ lên giường, sau đó cẩn thận xốc màn che mặt sau giường lên.

Lúc này, trong phòng chỉ có một ngọn đèn nên vẫn hơi tối. Huống chi đây là phía sau giường. Park Ji Yeon tỉ mỉ tra xét, hi vọng có thể tìm được cơ quan giống chỗ Kim Ah Young, nhưng lần tìm khắp tường cũng không có phát hiện gì.

Park Ji Yeon hơi thất vọng, sửa sang lại màn che giường, sau đó lặng lẽ xuống giường, Yoo phi vẫn đang ngủ say, khẽ thở dài nhẹ nhõm.

Chỉ tiếc không phát hiện được gì cả.

Chẳng lẽ nàng thật sự đã đoán sai sao?

Nhưng Kim Myung Soo cũng nói, Yoo phi chân chính rất có khả năng bị vị Yoo phi giả này giấu, cũng chỉ có chỗ như vậy để ẩn nấp.

Đôi mắt quan sát toàn bộ căn phòng, cũng vô cùng có khả năng lối đi kia không ở mặt sau giường, có thể ở chỗ khác trong căn phòng này.

Park Ji Yeon từ từ kiểm tra tường ở những chỗ khác, hi vọng có thể tìm ra manh mối nào đó.

Nhưng tìm thế nào cũng không có phát hiện gì.

Park Ji Yeon từ từ bước đi, hai mắt đột nhiên nhìn bài trí trên một ngăn tủ, trên đó cũng không có nhiều đồ, chỉ có một bát hoa tinh xảo, còn có miếng ngọc, và một nghiên mực.

Tuy rằng ngăn tủ không lớn, nhưng chỉ có mấy thứ đồ nhìn hơi trống rỗng, cạnh đó là tủ quần áo. Tủ quần áo cao và to nó rất nhiều, gần như che hết nó làm cho người khác không chú ý đến.

Thân mình Park Ji Yeon hơi cứng lại, đột nhiên nhớ trước kia trên TV từng xem rất nhiều cơ quan đều được thiết lập phía sau ngăn tủ, hơn nữa, cơ quan đó đều có chốt bí mật là lọ bát linh tinh gì đó.

Nghĩ đến đây Park Ji Yeon trở nên kích động, đương nhiên, cũng hơi khẩn trương, giống như đang đi thám hiểm. Vừa sợ hãi, vừa chờ mong.

Nàng từng bước đến gần ngăn tủ đó, sau đó khẽ xoay cái bát và nghiên mực, nhưng không có gì xảy ra, đây thực sự không phải cơ quan.

Đôi mắt của nàng nhìn về miếng ngọc, có khi nào cơ quan đặt ở đó?

Nàng vừa định chạm vào miếng ngọc thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có một ánh mắt bắn về phía nàng. Giác quan thứ sáu của nàng luôn cực kì chuẩn, cũng do sư phụ thần trộm luyện cho nàng. Một khi có chút khác thường nàng đều cảm thấy được. Tuy rằng hiện giờ ánh mắt kia không mãnh liệt, nhưng nàng vẫn cảm giác được, hơn nữa, cũng có thể đoán được ánh mắt kia từ trên giường nhìn nàng.

Park Ji Yeon cả kinh, chỉ có Yoo phi trên giường, nhưng đang bị trúng độc, độc tính khó hiểu, không thể nào tỉnh lại nhanh như vậy, hơn nữa vừa rồi nàng đã điểm huyệt ngủ của Yoo phi, sao có thể?

Nàng đang làm chuyện nguy hiểm vào lúc nguyệt hắc phong cao nên khi cảm nhận được ánh mắt đó, nói nàng không sợ là giả.

Máu trong người Park Ji Yeon như đông lại, trong lòng toát ra hàn khí, bàn tay đã rịn ra mồ hôi. Giống như đang xem phim kinh dị, đến một nơi rất đáng sợ, trong đêm tối đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt đang theo dõi mình.

Tình cảnh như vậy, có thể không sợ sao?

Nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ vấn đề kia, cũng không thể sợ hãi, sợ hãi không những không giải quyết được vấn đề mà còn làm cho bản thân lâm vào tính cảnh nguy hiểm hơn.

Lúc này việc quan trọng nhất là che dấu bản thân, không để Yoo phi nghi ngờ. Cũng may nàng rời giường không xa, mới chỉ đi vài bước, mà khi đứng bên giường cũng có thể nhìn được phiến ngọc kia.

Hiện tại nàng đưa lưng về phía giường, Yoo phi cũng bất động muốn tiếp tục quan sát nàng, nhưng Yoo phi không biết nàng đã phát hiện ra. Do vậy nàng vẫn còn cơ hội.

"Ôi, phiến ngọc này thật đẹp, ta chưa từng thấy phiến ngọc nào đẹp như vậy." Park Ji Yeon cố gắng áp chế sự kinh hoảng trong lòng, giả bộ nàng đang bị phiến ngọc kia hấp dẫn, giọng nói vui sướng, đưa tay nâng phiến ngọc lên thì thào nho nhỏ như chỉ để mình nghe "Oa, ngọc này thật đẹp, óng ánh trong suốt, không tý tạp chất, sờ vào vô cùng thích." Mặc dù nói rất nhỏ nhưng nàng tin Yoo phi nhất định có thể nghe thấy.

Khi nhấc ngọc lên ngọc không bị gắn trên bàn, điều này chứng minh cơ quan không ở trên ngọc.

Nàng thầm thở dài nhẹ nhõm, sau đó nói khẽ nhưng vẫn đủ cho Yoo phi nghe thấy, "Haiz, ngọc này so với ngọc lần trước phụ thân cho ta tốt hơn gấp trăm lần, chờ phụ thân trở về lại nhờ tìm cho một khối thật tốt."

Giọng nói mang theo vài phần chờ mong, lại lưu luyến nhìn phiến ngọc lần nữa.

Sau đó nàng từ từ xoay người lại liền nhìn thấy Yoo phi ngồi trên giường, "Mẫu phi, người đã tỉnh." Tuy rằng kinh hãi đến nỗi toàn thân cứng đờ, nhưng lại vui sướng nói, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, giọng nói cũng mang vài phần cảm động.

Vừa nói vừa nhanh chóng đến bên giường, động tác tự nhiên, không có nửa điểm khẩn trương, cũng không có chút khác thường. Hơn nữa nàng chủ động đến trước mặt Yoo phi để chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng trong lòng cũng âm thầm kinh hãi.

Nàng chỉ vừa mới cảm thấy ánh mắt đó mà khi quay lại đã thấy Yoo phi ngồi trên giường.

Trong nháy mắt khi nàng chuyển thân, cảm xúc trong mắt Yoo phi chưa kịp che dấu, thoáng nhìn nàng nhận ra được sự nguy hiểm ngoan tuyệt, còn mang theo vài phần sát ý.

Cũng may sau khi nàng xoay người, Yoo phi liền che dấu hết cảm xúc đó. Khi thấy nàng vui mừng thì cũng khẽ cười như bình thường, chậm rãi nói "Đã trễ thế này sao Yeonie còn ở đây?"

Nàng biết nếu như khi nãy nàng lộ ra nửa điểm sơ hở có thể Yoo phi sẽ giết nàng ngay lập tức. Ngay cả người sống Yoo phi có thể giấu không cho Kim Myung Soo và Hoàng thượng tìm thấy thì giấu người chết càng thêm đơn giản. Nghĩ đến đây hàn khí trong lòng lại tràn ra, vừa rồi thật nguy hiểm.

Nhưng nàng vẫn khẽ cười, nhẹ giọng giải thích "Mẫu phi đột nhiên té xỉu trong yến hội, sau khi Yang thái y kiểm tra nói mẫu phi bị trúng độc."

Park Ji Yeon vừa nói vừa đến bên giường, tùy ý ngồi xuống. Không có nửa điểm phòng bị, cũng không có chút khác thường.

Mắt Yoo phi hơi lóe, sau đó kinh ngạc nói, "Cái gì? Trúng độc? Con nói bản cung trúng độc? Ai dám hạ độc bản cung?"

Thanh âm Yoo phi mang theo kinh ngạc, nhưng trong mắt Park Ji Yeon lại thấy Yoo phi đang thử mình.

Tất nhiên Park Ji Yeon hiếu được tâm tư của nàng, nên theo ý của nàng nói, "Mẫu phi, khẳng định người không thể ngờ được người đó là ai, nàng chính là Boram bên cạnh Thái hậu."

Yoo phi hơi giật mình nhưng lập tức kinh hô, "Ngươi nói là nha đầu Boram?" Thanh âm Yoo phi tràn đầy kinh ngạc, biểu tình sững sờ, không thấy chút giả dối. Hiển nhiên Yoo phi cũng không ngờ Boram sẽ giúp mình.

Nếu ngay cả Yoo Phi cũng không ngờ Boram sẽ giúp mình, rút cục Boram làm vậy vì cái gì?

" Đúng vậy, hóa ra Boram muốn hãm hại Yeonie, trước đó đã hạ độc lên tay áo Yeonie. Cũng may về sau điều tra được, nàng cũng đã thừa nhận, Yeonie mới được rửa oan. Mẫu phi, người nói có phải nàng rất ghê tởm hay không?" Park Ji Yeon vểnh môi ủy khuất nói, cuối cùng còn cố ý hỏi Yoo phi.

Tuy nàng rất rõ ràng độc là do Yoo phi tự hạ, nhưng nàng thay Boram đến trách móc Yoo phi, lại cố ý không nói quá trình điều tra, để cho Yoo phi âm thầm sốt ruột.

Yoo phi hơi sửng sốt, trong mắt như có điều gì nhanh chóng xẹt qua, lại không thể không nói theo Park Ji Yeon "Ừ, thật không ngờ."

Yoo phi quả thực là hồ ly, chỉ nói ra mấy chữ, sau đó không tiếp tục nói gì nữa.

"Đúng vậy, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, người nói xem, bình thường là một người tốt không ngờ lại ngoan độc như vậy" Park Ji Yeon khép hờ mắt, khẽ thở dài, giọng nói mang theo phẫn nộ.

Yoo phi không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, dù sao lúc đó Yoo phi ngất đi không biết gì, sợ sẽ nói gì sai, nhẹ nhàng nhìn Park Ji Yeon thân thiết nói, "Chuyện đã được điều tra xong, con không sao là tốt rồi."

" Vâng, mẫu phi nói đúng, cũng may đã điều tra ra mọi chuyện, Yeonie không sao." Park Ji Yeon sao không hiểu tâm tư nàng, phụ họa nói theo, nàng biết hiện tại Yoo phi không biết sự việc kia được điều tra như thế nào.

"Sao chỉ có mình con ở đây, mọi người đi đâu hết vậy?" Yoo phi thấy trong phòng không có một người, sắc mặt trầm xuống, giọng nói mang theo khác thường.

"Vừa rồi Yeonie bảo tiểu cung nữ bên người đi nấu cho mẫu phi một bát canh giải độc, những người khác thì đi nghỉ vì đã quá muộn." Park Ji Yeon thấy sắc mặt Yoo phi khẽ đổi, âm thầm cả kinh nhưng vẫn từ từ giải thích.

Thanh âm trầm thấp, không có nhiều khác thường.

"Vậy à." Yoo phi cúi đầu đáp lời, nụ cười hơi cứng ngắc, sau đó nhẹ giọng hỏi Park Ji Yeon, "Muộn như vậy rồi sao con vẫn ở đây, về trễ sẽ khiến Thái Hậu lo lắng đó."

Giọng nói Yoo phi mềm nhẹ như bình thường nhưng Park Ji Yeon lại cảm thấy vài phần nguy hiểm trong đó. Nàng nghĩ nếu trả lời không tốt sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu Yoo phi thực sự nghi ngờ nàng nhất định sẽ giết người diệt khẩu.

"Ai nha, Yeonie thiếu chút nữa quên mất, Điện hạ còn đang ở chỗ Thái hậu chờ Yeonie. Vì Yeonie lo lắng cho mẫu hậu nên nói với Điện hạ tới thăm mẫu phi một chút không ngờ lại thành lâu như vậy, sợ là Điện hạ sẽ tức giận."

Park Ji Yeon đột nhiên đứng lên thấp giọng kinh hô, khuôn mặt tràn đầy ảo não sốt ruột.

Nàng cố tình nói Kim Myung Soo đang đợi nàng là cố ý để Yoo phi biết Kim Myung Soo cũng biết nàng đến Nhu Tâm Cung.

Nàng tin rằng dù Yoo phi có nghi ngờ nàng cũng không dám làm gì.

Sau khi nghe nàng nói Yoo phi hơi run, sau đó tươi cười nhẹ nhàng nói, "Con đó, như vậy mà cũng quên, nhỡ Myungie lại hiểu nhầm con thì sao. Nếu Myungie đang đợi thì con nhanh trở về đi, mẫu phi không sao rồi, nếu thực sự có gì thì chỉ cần gọi mấy cung nữ lại đây là được rồi."

"Vâng vâng, cám ơn mẫu phi, Yeonie xin cáo lui." Park Ji Yeon gật đầu, sau đó lo lắng dặn dò Yoo phi, "Mẫu phi phải nghỉ ngơi thật tốt, mai Yeonie và Điện hạ lại đến thăm mẫu phi." Giọng nói mang theo ý cười và quan tâm.

"Được rồi, được rồi, con đi đi." Yoo phi khẽ khoát tay cười đuổi nàng.

Park Ji Yeon xoay người rời khỏi Nhu Tâm Cung. Sau khi Park Ji Yeon rời đi, nụ cười trên mặt Yoo phi biến mất, thay vào đó là sự ngoan tuyệt lạnh băng.

Sau khi Park Ji Yeon rời khỏi Nhu Tâm Cung không cách nào xua đi cảm giác sợ hãi trong lòng.

Yoo phi bị trúng độc, đúng ra theo lời Yang thái y nói phải đến ngày mai mới có thể tỉnh, hơn nữa nàng còn điểm huyệt ngủ của Yoo phi, sao Yoo phi có thể tỉnh nhanh như vậy.

Yoo phi này quả thật quá đáng sợ.

Nếu lúc nãy ánh mắt nàng có chút nào khác thường chỉ sợ không thể ra khỏi Nhu Tâm Cung. Xem ra nàng đã đánh giá thấp năng lực của Yoo phi, bây giờ nghĩ lại thật đúng là nguy hiểm.

Sau khi Yoo phi tỉnh lại tiểu cung nữ thân cận của Yoo phi nhất định sẽ kể cho Yoo phi chuyện gì đã xảy ra, đến lúc đó Yoo phi sẽ nghi ngờ nàng, nếu muốn đến Nhu Tâm Cung điều tra thêm lần nữa khẳng định là không thể.

Dù sao cũng chỉ là suy đoán của nàng, không thể để cho Hoàng thượng và Kim Myung Soo trực tiếp điều tra. Ngộ nhỡ Yoo phi thật không bị giấu ở đó sẽ đánh rắn động cỏ, chọc Yoo phi giả tức giận, Yoo phi thật sẽ gặp nguy hiểm.

Đang suy tư thì thân mình bị ai ôm trọn. Khi nãy ở Nhu Tâm Cung đã bị dọa cho mất hồn, bây giờ lại đột ngột bị ôm khiến nàng cả kinh hét lên "AAAA!"

Thân mình khẽ run.

"Sao vậy? Là ta!" Kim Myung Soo thấy nàng run thầm sợ hãi, ôm nàng chặt hơn, thấp giọng nói bên tai nàng. Có thể quá mức khẩn trương mà không dùng bổn vương mà dùng ta.

Park Ji Yeon nghe được tiếng của hắn rốt cuộc thả lỏng, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.

"Rốt cuộc như thế nào? Ta ở Vĩnh Thọ Cung đợi mãi không thấy nàng, đến chỗ Youngie cũng không tìm được nàng, rốt cuộc nàng đi đâu vậy?" Kim Myung Soo cảm thấy Park Ji Yeon có chút khác thường, vội vàng ôm chặt nàng vào lòng, thấp giọng hỏi, giọng nói mang theo lo lắng.

Hắn vốn cho rằng nàng và Kim Ah Young có gì muốn nói nên cũng không vội đi tìm nàng. Nhưng chờ thật lâu cũng không thấy nàng quay lại nên đến chỗ Kim Ah Young tìm nhưng chỉ thấy Kim Ah Young uống say ngủ trên giường mà không thấy nàng đâu.

Lúc đó hắn sợ hãi hỏi Kim Ah Young, nhưng Kim Ah Young say đến không biết gì, chỉ nói hồ đồ.

Hắn nhanh chóng rời đi tìm nàng, không ngờ ra đến đây thì thấy nàng. Lúc đó lòng hắn mới an ổn nhanh chóng chạy lại ôm nàng, không ngờ lại làm nàng sợ hãi. Hắn biết nàng luôn cực kỳ bình tĩnh, không thể chỉ vì hắn ôm mà bị dọa thành như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì.

"Ta vừa mới ở Nhu Tâm Cung." Park Ji Yeon không muốn giấu hắn, thấp giọng nói, chỉ là nhớ tới chuyện vừa rồi vẫn còn sợ hãi, khẽ nép vào lòng hắn. Nếu như khi đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nàng có thể sẽ không thể gặp hắn nữa!

Nghĩ đến tình huống đó trong lòng Park Ji Yeon rầu rĩ không vui, nhớ lại bộ dáng thống khổ của Kim Ah Young, nàng liền vô thức nắm lấy tay hắn.

Nàng không dám nghĩ nếu như hai người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ phải chịu loại đau khổ thấu xương kia.

Sau khi Kim Myung Soo nghe được lời của nàng thân mình lập tức cứng đờ, đẩy nàng ra, đôi mắt nhìn thẳng nàng kinh hô. "Nàng nói gì, nàng vừa ở Nhu Tâm Cung? Ai bảo nàng tới đó?"

Giọng nói của hắn mang theo sự khẩn trương, tay nắm lấy bờ vai nàng thất chặt khiến nàng khẽ đau.

Qua chuyện vừa xong, nữ nhân ở Nhu Tâm Cung kia nhất định sẽ nghi ngờ, đã trễ như vậy nàng còn ở đó có biết là rất nguy hiểm không, tuy Yang thái y đã nói nữ nhân kia mai mới tỉnh nhưng ngộ nhỡ...

Nghĩ đến đây lòng hắn không khỏi sợ hãi...

Park Ji Yeon biết hắn đang lo lắng cho mình nên không để ý đến đau đớn trên vai mà nhẹ giọng nói, " Ta không phải không có chuyện gì sao?"

Tuy giọng nàng khẽ cười nhưng thân mình lại khẽ run tựa vào lòng Kim Myung Soo.

Kim Myung Soo biết mình hơi kích động, ôm chặt nàng, môi khẽ nói bên tai nàng, "Nàng có biết làm như vậy nguy hiểm thế nào không, nàng sao có thể?"

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, còn hơi run rẩy, hắn thực sự sợ, một nỗi sợ chưa từng có.

Thật may mắn nàng đã an toàn trở lại.

" Được rồi, ta biết rồi." Park Ji Yeon dựa vào lòng hắn, nhỏ giọng nói, nàng sẽ không mạo hiểm một lần nữa, nàng còn muốn đi cùng hắn suốt đời.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Kim Myung Soo hơi do dự nhưng vẫn khẽ nói, với bộ dáng vừa rồi nhất định khi nàng ở Nhu Tâm Cung đã xảy ra chuyện gì đó.

Park Ji Yeon giật mình, trong lòng khẽ mâu thuẩn, không biết có nên nói chuyện đó cho Kim Myung Soo không, nhưng vừa nghĩ hắn chỉ mới nghe nàng nói đến Nhu Tâm Cung đã nổi giận, nếu hắn biết chuyện vừa rồi có phải sẽ bóp chết nàng ngay không.

"Nàng tốt nhất đừng lừa gạt bổn vương." Kim Myung Soo thấy nàng do dự cũng đoán ra tâm tư nàng, khẽ uy hiếp.

Khẽ dừng một chút lại ngoan ngoãn đỗ dành, "Nói đi, dù đã xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không tức giận."

Hắn nghĩ Yoo phi vẫn chưa tỉnh nên sẽ không có chuyện gì lớn.

Nghe hắn nói vậy, Park Ji Yeon khẽ ngẩng đầu, hít một hơi thật sau mới bắt đầu nói, "Ta vốn muốn đến Nhu Tâm Cung tìm xem có cơ quan nào không, Muốn xem Yoo phi thật có thể bị giấu trong Nhu Tâm Cung hay không."

Mắt Kim Myung Soo khẽ chớp, mặt trầm tư, khóe môi hơi cong thấp giọng nói, "Bổn vương cũng có nghi ngờ nên đã đến Nhu Tâm Cung điều tra vài lần mà không có phát hiện gì, nên mẫu phi nhất định không bị giấu ở Nhu Tâm Cung."

"Ồ." Park Ji Yeon nghe được lời hắn hơi sửng sốt, hóa ra hắn đã sớm đi điều tra mà không có phát hiện gì, như vậy khẳng định Yoo phi thật không có ở Nhu Tâm Cung.

"Đừng đánh trống lảng, nói tiếp sau đó xảy ra chuyện gì đi?" Kim Myung Soo thấy nàng ngu ngơ nên thúc giục, hắn không biết chuyện gì đã dọa nàng thành như vậy.

Khóe môi Park Ji Yeon hơi giật giật, cái gì mà đánh trống lảng, rõ ràng chính hắn nói chuyện đó mà, thật oan uổng cho nàng.

" Ta đi thăm...dò xét...xem xét trong phòng... nhưng không tìm thấy gì." Park Ji Yeon khẽ hé môi nói nho nhỏ, tuy Kim Myung Soo gần nàng như vậy, đêm khuy tĩnh lặng nhưng vẫn có chỗ nghe không rõ.

Mà hai mắt nàng lại nhìn về hai bên, không dám nhìn thẳng Kim Myung Soo. Thật ra nàng không muốn cho Kim Myung Soo biết vì nếu hắn biết nàng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết chỉ sợ hắn sẽ hận bản thân không thể tự mình giải quyết nàng.

"Muộn quá rồi, chúng ta về đi." Park Ji Yeon lại để hắn ôm vào lòng, ôn nhu nói, nàng thừa nhận bản thân hơi khiếp đảm nên nàng dùng sắc dụ hắn.

"Sau đó?" nhưng Kim Myung Soo không muốn tha cho nàng nhanh như vậy, ôm chặt lấy nàng, nhìn thẳng nàng, không cho nàng cơ hội trốn tránh.

Tuy nàng chủ động là sự dụ hoặc rất lớn đối với hắn, nhưng hắn vẫn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, những chuyện khác không quan trọng, quan trọng nhất là phải giáo huấn cho nàng một chút, không cho nàng mạo hiểm như vậy nữa.

"Sau đó, sau đó..." bình thường nàng rất nhanh miệng nhưng bây giờ lại lắp bắp, trốn tránh ánh mắt nghiêm khắc của Kim Myung Soo, trong lòng bắt đầu bồn chồn.

Vì quá xúc động nên nàng mới đến cung của Yoo phi, sau nghĩ lại nàng cũng thấy hối hận huống chi là Kim Myung Soo.

"Nàng thấy nàng có thể lừa bổn vương sao?" Mắt Kim Myung Soo hơi nhìu lại, giọng nói trở nên nghiêm khắc, "Nàng không ngại thử một chút chứ, nhưng hậu quả..."

Giọng nói của hắn tràn đầy uy hiếp.

Thân mình Park Ji Yeon hơi cứng lại, bình thường nàng cứng rắn, quyết đoán như vậy, không biết vì sao lúc này không thể chống lại ánh mắt nghiêm khắc của Kim Myung Soo, thậm chí còn thấy mình giống một đứa nhỏ mắc lỗi.

" Sau đó Yoo phi tỉnh lại, ta rõ ràng đã điểm huyệt ngủ của nàng, nhưng chỉ trong chốc lát nàng đã ngồi dậy, nhưng may mà ta cảm thấy nàng nhìn ta, nên...." Park Ji Yeon biết mình không lừa được hắn nên cứ trực tiếp nói thẳng ra đi, dù sao đi lên cũng là đao đi xuống cũng là đao.

Kim Myung Soo đột nhiên dùng sức nắm bờ vai nàng khiến nàng đau đớn, Park Ji Yeon không khỏi xuýt xoa, đang nói đành dừng lại.

"Nữ nhân đáng chết này." Sắc mặt Kim Myung Soo cực kỳ khó coi, trong bóng đêm vẫn thấy được sự âm trầm, ánh mắt nhìn thẳng nàng mang theo sự tức giận kinh tâm thị huyết.

Không ai biết lúc này hắn đang rất sợ hãi, không thể khống chế lực đạo của mình vì muốn xác nhận nàng hiện tại vẫn chân thực rõ ràng đứng trước mặt hắn.

"Nàng có tin bổn vương ngay lập tức bóp chết nàng?" Kim Myung Soo nghiến răng nói, lúc này hắn đang tức giận đến cực điểm, cũng sợ hãi đến cực điểm khi nghe nàng nói nữ nhân kia đột nhiên tỉnh dậy ngồi trên giường nhìn nàng, hắn chỉ cảm thấy máu trong người như đông cứng.

Rốt cuộc nàng có biết nàng đang làm gì không, nói không chừng nàng không thể sống mà ra khỏi Nhu Tâm Cung.

Xem ra hắn đã sủng nàng quá rồi.

Mắt Park Ji Yeon khép hờ, không nói gì thêm, nàng biết nàng sai nên tự giác có thái độ nhận sai.

Nàng không sợ Kim Myung Soo trách móc vì nàng biết hắn phản ứng kịch liệt như vậy vì hắn quan tâm nàng.

" Thế nào, nàng không thể nói gì thì không nói sao?" Kim Myung Soo thấy bộ dáng cực kỳ thuận theo của nàng có chút mềm lòng, nhưng vừa nghĩ đến nàng dám mạo hiểm như vậy liền lạnh giọng nói.

Lần này hắn không thể dễ dàng tha thứ như vậy, bằng không nữ nhân này về sau sẽ làm ra chuyện gì cũng không biết. Hắn biết với cá tính trời không sợ đất không sợ này của nàng chuyện gì nàng cũng dám làm.

Có thể lấy toàn bộ bạc của Lee phủ giữa đêm.

Có thể đào hôn thành công trong ngày đại hôn của hắn.

Có thể trong vòng vài ngày trở thành Thần y ở nước Bắc Nguyên.

Nữ nhân này có chuyện gì mà không dám làm.

Mặc dù biết năng lực của nàng nhưng hắn cũng không dám để nàng mạo hiểm như vậy.

"Hả?" Park Ji Yeon hơi kinh ngạc, vốn nàng nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn nhận sai thì Kim Myung Soo sẽ bỏ qua cho nàng, sẽ không so đo với nàng, chẳng lẽ nàng đoán sai sao?

Thấy gương mặt kinh ngạc của nàng, Kim Myung Soo mím môi tức giận, nữ nhân này thật đáng đánh, tưởng rằng chỉ cần nhận sai sẽ không sao sao. Đúng, lần này nàng vận khí tốt nên không sao, đến lần sau vận khí của nàng còn có thể tốt như vậy không.

Càng nghĩ càng giận, càng sợ hãi. Hắn đột nhiên ôm nàng chạy ra ngoài Cung, gương mặt âm trầm nổi giận.

"Này,này chúng ta nói cho Thái hậu một tiếng đi, nếu không Thái hậu sẽ lo lắng." Thân mình Park Ji Yeon đột nhiên căng thẳng, hắn như vậy nàng thật sự hơi sợ, muốn đến chỗ Thái hậu, hoặc là...

"Tốt nhất nàng câm miệng cho bổn vương."

Bước chân Kim Myung Soo hơi dừng lại, ánh mắt tức giận càng thêm rõ ràng, bây giờ nàng còn sợ Thái hậu sẽ lo lắng sao, sao lúc ở Nhu Tâm Cung không nghĩ đến hắn sẽ lo lắng cho nàng ư, nữ nhân này thật đáng chết.

Vì vậy hắn không để ý tới nàng nữa mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.

"Ngươi đến Vĩnh Thọ Cung bẩm với Thái hậu rằng bổn vương mang theo Vương phi trở về rồi." Nhưng vẫn nhớ tới Thái hậu đang chờ bọn họ, hắn liền trầm giọng phân phó cho một thị vệ.

Thị vệ thấy ánh mắt như muốn giết người của Kim Myung Soo, thân mình run rẩy nhanh chóng xoay người dời đi.

Thân mình Park Ji Yeon không khỏi run rẩy, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng của nàng cũng bị hắn hủy diệt, thân mình bị hắn ôm chặt không thể nào chạy trốn. Hơn nữa nếu nàng thực sự chạy trốn thì sẽ càng chọc giận hắn, chỉ sợ hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Do đó nàng chỉ có thể mặc hắn ôm nàng ra khỏi Hoàng cung.

"Vương gia..." Ra khỏi cung, Woo Hyun chờ ở ngoài cung vội vàng ra đón, khi nhìn thấy gương mặt tức giận của Kim Myung Soo không khỏi kinh sợ, nhìn thấy Park Ji Yeon bị Kim Myung Soo ôm chặt liền hiểu rõ.

Chỉ có Vương phi mới có thể làm cho Điện hạ xúc động đến vậy. Nhưng không biết lần này xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dáng của Điện hạ có vẻ như rất nghiêm trọng.

"Vương gia, Vương phi, xe ngựa ở phía trước..." Woo Hyun khép hờ mắt cung kính nói, để cho Kim Myung Soo ôm Park Ji Yeon lên xe ngựa.

Nhưng hắn vừa nói xong đã thấy Kim Myung Soo dùng khinh công mang Park Ji Yeon đi, không thèm để ý đến xe ngựa, nháy mắt đã không thấy bóng người đâu nữa.

Woo Hyun hoàn toàn ngây người, cũng đâu cần vội vã đến vậy, sao không lên xe ngựa ngồi. Xem ra lần này Điện hạ thực sự bị chọc giận, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Trong lòng Woo Hyun không khỏi toát mồ hôi lạnh thay Park Ji Yeon. Hắn chưa từng thấy Điện hạ như vậy, bộ dáng vừa rồi của điện hạ thật khiến người khác sợ hãi, hậu quả lần tức giận này của Điện hạ sợ là rất nghiêm trọng.

Không ai ngồi xe ngựa vậy hắn chỉ có thế đánh xe không trở về.

Kim Myung Soo ôm Park Ji Yeon dùng khinh công chạy trong bóng đêm, tốc độ của hắn thiếu chút nữa làm Park Ji Yeon kêu lên nhưng vẫn kiềm chế được. Vì nàng biết Kim Myung Soo cố ý làm vậy để trừng phạt nàng, nàng có thể cảm nhận rất rõ sự phẫn nộ của hắn. Nàng không biết tiếp theo Kim Myung Soo sẽ làm gì nàng, lúc này trong lòng đã bắt đầu sợ hãi.

Không mất bao lâu đã đến Nghệ Vương phủ, gương mặt Kim Myung Soo vẫn âm trầm, không nói một chữ trực tiếp mang nàng vào phòng của bọn họ.

Đến ngoài phòng hắn dùng chân trực tiếp đá làm cửa rơi xuống đất, khóe môi Park Ji Yeon giật giật, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Hắn thực khủng bố...

Cũng may cửa phòng ngủ không khóa nên không cần đá.

Nhưng vừa mang nàng vào phòng, hắn liền nhanh chóng đóng cửa lại.

Sau đó mới đặt nàng xuống đất nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông nàng ra, đôi tay vẫn ôm chặt nàng, khuôn mặt tràn đầy lửa giận, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.

" Không phải chàng muốn đánh ta chứ?" Park Ji Yeon cực lực nuốt nước miếng thấp giọng nói.

Cũng khó trách nàng sợ như vậy, vì bộ dáng hắn hiện tại quá kinh khủng.

"Nàng cứ nói đi?" Mắt Kim Myung Soo hơi híp lại, chậm rãi nói ra từng chữ.

Thanh âm của hắn không lớn, trong trầm thấp còn mang theo mềm mại, nhưng vào tai Park Ji Yeon lại như âm thanh đòi mạng từ địa ngục, thật khủng bố.

Thân thể của nàng hoàn toàn cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro