Chương 7: Cất nhắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lee Joon cả kinh, người có định lực, xử sự không sợ hãi như vậy, y chỉ từng gặp qua một người, đó là Thất Hoàng tử Kim Myung Soo, hiện giờ nàng thế nhưng...

Lee Joon cảm thấy sự phiền chán trong lòng càng lúc càng nhiều, có vẻ như bất thình lình mất đi sự bình tĩnh vốn có, hơi tức giận gầm nhẹ: "Park Ji Yeon, xem như ngươi lợi hại, ngươi không phải là muốn khiến cho ta chú ý sao? Ngươi không phải là muốn cho ta thay đổi quyết định từ hôn sao? Ta... "

Hơi hơi vẫy vẫy tay, một lần nữa đem bé mèo trắng ôm vào trong lòng, hưởng thụ bộ lông bóng loáng thoải mái, môi đỏ mọng khẽ mở: "Lee công tử thật sự là quá đề cao..." Lời nói hơi dừng lại một chút, nhẹ nhàng uống một ngụm trà mới tiếp tục bổ sung thêm, " ... chính ngươi."

"Khụ." Hyomin thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Hơi oán trách nhìn về phía Park Ji Yeon. Nói chuyện không kiêng dè như vậy, thiếu chút nữa đã làm nàng mất mạng, lời nói của chủ tử thật nằm ngoài dự đoán của người khác nha

Sắc mặt Lee Joon trong nháy mắt thay đổi mấy lần, trên má còn hiện lên một tia ửng đỏ, lời này của nàng thật sự rất đả thương người. Nhưng y không nghĩ tới, Park Ji Yeon bây giờ cùng những lời nói của nàng khiến y bất ngờ hơn cả trăm lần so với trước kia.

Park Ji Yeon rốt cục cũng nhìn về phía y, khóe mắt bị che dấu sau bộ lông trắng muốt, chỉ lộ ra chút con ngươi nhưng cũng đủ để thấy đôi mắt ấy rét lạnh như thế nào.

Muốn nói.

Nam nhân này thật là một mỹ nam tử không hơn không kém, những từ như ngọc thụ lâm phong, nho nhã chỉ sợ không hình dung được một phần mười khí chất của y.

Con ngươi đen như hắc ngọc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi, mỗi một chỗ đều hoàn mĩ đến nỗi làm cho các tiểu cô nương nhịn không được mà thét chói tai.

Mà trên người y, không chỉ có sự lịch sự, nho nhã như thư sinh, mà còn lộ ra khí chất của người thương nhân khôn khéo. Nam nhân giống như vậy thật sự là khó gặp.

Cũng khó trách trước kia Park Ji Yeon si mê y, chỉ tiếc lòng y không ở trên người nàng, lại mọi cách làm nàng nhục nhã, thậm chí còn nhẫn tâm muốn lấy tánh mạng của nàng.

Lee Joon có chút ngớ người ra, ánh mắt nàng tuy rằng thoạt nhìn có chút giảo hoạt nhưng lại có một loại sáng rọi khác thường.

"Đúng rồi, ngươi đã đến đây thì thuận tiện nói cho ngươi biết một tiếng, sau khi phụ thân trở về, ta sẽ xin phụ thân đi thỉnh cầu Hoàng Thượng giải trừ hôn ước." Muốn từ hôn thì cũng là nàng đưa ra trước.

Lee Joon thân mình đột nhiên cứng đờ, trong lòng có cảm giác rầu rĩ hít thở không thông.

Mắt Im Jae Bum cực lực trợn lớn hơn, khó tin nhìn chằm chằm nàng, hắn không nghe lầm chứ, nữ nhân này nói nàng muốn từ hôn?

Nàng yêu Lee Joon như thế thì làm sao có thể từ hôn? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là muốn dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt. Hai tròng mắt chuyển hướng nhìn Lee Joon, nhìn thấy vẻ mặt y lúc này rất khác thường nên càng thêm kinh sợ.

Lee Joon bây giờ đã không còn quan trọng đối với Park Ji Yeon nữa sao? Vậy thì Seul Gi làm sao bây giờ?

Im Jae Bum rời khỏi Hầu phủ không còn dáng vẻ bệ vệ khi đi nữa, mà vẻ mặt Lee Joon lúc này càng có chút kỳ quái.

Hai người đi khỏi thậm chí quên cả việc muốn lấy giải dược.

"Chủ tử, người vừa rồi là cố ý chọc giận Lee công tử sao?" Sau khi bọn họ rời đi, Hyomin hơi nhìn về phía Park Ji Yeon.

"Ngươi cảm thấy ta có nhiều thời gian để làm việc nhàm chán đó sao?" Park Ji Yeon liếc nàng một cái, dọa Lee Joon? hừ, nàng không có nhiều thời gian để lãng phí ở trên người y.

"Nhưng chủ tử rõ ràng yêu Lee công tử như vậy, một lòng chỉ nghĩ đến gả cho Lee công tử, làm sao có thể từ hôn?" Hyomin hơi hơi rụt người lại nhưng vẫn chưa từ bỏ sự tò mò.

Park Ji Yeon ngây người, đúng là tình cảm cá nhân thì cũng không thể nào thay đổi nhanh chóng như vậy được . Thấp giọng giải thích: "Trải qua lần bị thương này, ta đã thông suốt hơn, chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu được, của mình tất sẽ là của mình, không phải của mình có cưỡng cầu cũng không được gì."

"Chủ tử cuối cùng cũng suy nghĩ minh bạch, thật tốt quá." Hyomin vui mừng nói, tuy rằng Lee công tử rất ưu tú, ưu tú đến nỗi toàn bộ nữ nhân trong kinh thành đều tranh, cướp muốn gả cho y, nhưng y lại khi dễ chủ tử, chủ tử gả cho y cũng không thể có hạnh phúc .

"Đúng rồi, nô tỳ..." Hyomin đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nói.

"Chớ ở trước mặt ta xưng mình là "nô tỳ", nghe đã thấy phiền." Park Ji Yeon rất nhanh ngắt lời Hyomin, trong quan niệm của nàng tất cả mọi người đều bình đẳng, cái gì mà tiểu nhân này, nô tỳ nọ, nàng nghe đã thấy xoắn hết cả lòng.

Hyomin ngây người, có chút không rõ nhìn nàng, "Chủ tử, xưng hô như thế nào bây giờ ?"

"Về sau ở trước mặt ta, hãy xưng "ta". Nếu người nào mà nói mình là "nô tỳ", ta nghe thấy sẽ phạt người đó." Park Ji Yeon đảo mắt qua từng người một trong viện, mặt rất nghiêm túc.

"Chủ tử, sao có thể, nô ..." Hyomin kinh sợ, thét lên.

"Hử?" Park Ji Yeon mắt hơi cảnh cáo nhìn nàng, làm cho lời của nàng nghẹn trong cổ họng.

"Nếu muốn đi theo ta thì phải nghe lời ta." Park Ji Yeon mở miệng lần nữa, trong thanh âm rõ ràng có thêm vài phần uy hiếp.

Hyomin giật mình, do dự một lát mới thấp giọng đáp: "Vâng, nô... Hyomin đã biết."

Cái từ "Ta" nàng quả quyết không dám dùng, xưng hô bằng tên cũng không tính là quá mức vô lễ. Con ngươi nàng cụp xuống nhưng trong đó lại chứa đầy sự cảm động.

Từ khi còn nhỏ nàng đã vào cung, chưa bao giờ được người khác đối đãi ngang bằng, hiện giờ chủ tử đối với nàng như vậy, như thế nào không khiến nàng không cảm động cho được.

Những nha đầu khác trong kinh ngạc cũng có vài phần cảm kích.

"Chủ tử, chuyện này Hyomin đã bẩm báo với Hoàng Thái Hậu, chủ tử nếu không có việc gì không bằng ngày mai tiến cung thỉnh an Hoàng Thái Hậu một lúc ?" Hyomin dừng một chút, mới ôn nhu nói.

"Được." Park Ji Yeon sảng khoái đáp lời.

Trong trí nhớ, Hoàng Thái Hậu luôn yêu thương nàng nhất, tính nàng si si ngốc ngốc, thường xuyên chuốc họa, vậy mà Hoàng Thái Hậu vẫn rất thương nàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro