Chương 76: Khí phúc hắc của hắn khiến Lee Joon tức hộc máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc nhất thời, Park Ji Yeon cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng quả thật đã bị y làm cho ngây ngẩn cả người, cảm thấy như có một đạo thiên lôi đánh thẳng vào người nàng, làm cho nàng như bị thiêu trong lửa nóng.

Đôi mắt nàng nhìn thẳng vẻ mặt xán lạn như đường quan rộng mở, cùng nụ cười dụ hoặc, hơi thở liên tục dồn dập của y trước mặt, nàng ...thật sự không thể nói ra được lời nào.

Nàng quả thật không rõ, y sao có thể nói ra một câu với giọng điệu 'Thâm tình' như thế, hơn nữa dường như y còn đang đợi sự cảm kích của nàng.

"Sao rồi?" Nhìn thấy bộ dáng hơi ngu ngơ của nàng, nụ cười trên khóe môi của Lee Joon càng thêm rõ ràng, sâu trong con ngươi cũng mang theo ý cười, cùng vài phần đắc ý. Đúng vậy, y đang nghĩ thầm trong lòng rằng nàng sao có thể quên được y, lúc này nhìn thấy y, nghe thấy những lời y nói với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không đối xử với y như trước kia nữa.

"Hoàn hồn lại nào!" Tay Lee Joon hơi lay động nhẹ trước mặt nàng, khóe môi hơi câu lên khiến y trông càng thêm tự đắc, kiêu ngạo.

"Vị công tử này, xin hỏi ngươi biết bản cung sao?" Park Ji Yeon cuối cùng cũng như từ nơi vừa mới bị sét đánh trúng kia phục hồi lại tinh thần, âm thầm cười lạnh, nhìn về phía con ngươi Lee Joon đang nghênh ngang đắc ý, hơi hơi chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi.

Woo Hyun vốn đang định bước về phía trước, sau khi nghe được lời nói của nàng thì không khỏi dừng bước, khóe môi run rẩy, thuốc kia Vương phi còn chưa uống đâu, thế mà đã bị 'mất trí nhớ' rồi.

Woo Hyun là người thông minh, đương nhiên hiểu được ý tứ của Park Ji Yeon, là muốn mượn cơ hội này thử Lee Joon một chút, kỳ thực, nếu liên kết mọi chuyện lại, thì Lee Joon quả thật chính là hiềm nghi lớn nhất.

Cũng chỉ có Lee Joon mới muốn cho Vương phi mất đi những ký ức gần đây để khôi phục lại bộ dáng si mê y như trước kia nhất.

Nụ cười trên mặt Lee Joon trong nháy mắt trở nên cứng đờ, hai mắt hắn đột nhiên trợn lên, sự đắc ý trong con ngươi cũng nhanh chóng không còn sót lại chút gì, khó có thể tin nhìn chằm chằm nàng như muốn nhìn xuyên thấu hết thảy. Một lát sau, y cực lực áp chế sự bất mãn trong lòng, lại nói khẽ "Yeonie, đừng đùa giỡn nữa."

"Đùa giỡn? Đùa giỡn cái gì cơ? Công tử, xin hỏi ngươi rốt cuộc là ai vậy? Còn nữa, thỉnh kêu ta là Vương phi, không nên hô thẳng tên của ta." Con ngươi Park Ji Yeon lại chớp chớp, vẻ mặt thành thật nói, hoàn toàn không hề quan tâm đến vẻ mặt khó coi của Lee Joon.

Lee Joon thân mình bỗng cứng đờ, con ngươi cũng hơi hơi lóe lóe trừng về phía nàng, có chút nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói, "Yeonie?"

"Ta nói rồi, kêu ta vương phi." Park Ji Yeon hơi hơi nhíu mày, cực kỳ bất mãn ngắt lời nói của y.

"Yeonie! đừng tưởng gạt được ta, nàng không lừa được ta đâu." Lee Joon âm thầm chán nản, lại hít một hơi thật sâu, dường như là đang cực lực đè nén tâm tình của mình. Tuy nhiên khi nhìn thẳng vào nàng, trong con ngươi của y nhanh chóng hiện lên cái gì đó.

Khi nói chuyện, tay y cũng theo bản năng đưa ra như muốn tóm lấy Park Ji Yeon, dường như y muốn trực tiếp bắt lấy nàng đưa đi.

"Lee công tử, thực xin lỗi, vương phi gần đây dường như đột nhiên mất đi một ít trí nhớ, nên thật sự không nhận ra Lee công tử." Woo Hyun hai tròng mắt hơi trầm xuống, nhanh chóng tiến lại gần ngăn ở trước mặt Lee Joon, sau đó từng chữ từng chữ từ từ nói ra.

Park Ji Yeon trong lòng âm thầm buồn cười, ai nói Woo Hyun biểu hiện gần đây là tạm được chứ, ha ha, phải nói Woo Hyun với phản ứng này thật sự là mau lẹ, phối hợp cũng vừa đúng lúc.

Đôi mắt nàng xuyên thấu qua người Woo Hyun, âm thầm quan sát vẻ mặt của Lee Joon.

Nghe thấy lời nói của Woo Hyun, thân mình Lee Joon rõ ràng hơi cứng lại một chút, theo bản năng nhíu lông mày lại.

"Nàng sao có thể quên ta được, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng" Lee Joon giờ phút này cảm xúc hiển nhiên là có chút kích động, gấp gáp đẩy Woo Hyun ra, vội vàng hô lên.

Trong thanh âm của y, rõ ràng mang theo sự không cam lòng, cũng mang theo vài phần ngoan tuyệt.

Park Ji Yeon hơi giật mình, khẽ cười lạnh trong lòng, đây là cái thâm tình của người vừa mới thổ lộ sao, lúc này lại chẳng khác gì bộ dáng hận không thể ăn luôn nàng vào bụng, nàng thật sự hoài nghi, rốt cuộc mục đích của Lee Joon là cái gì?

Mà thái độ của y giờ phút này, cũng làm cho nàng càng thêm khẳng định suy đoán lúc trước trong lòng mình.

Dù sao, người có thể có được loại thuốc cực kì hiếm thấy này cũng không nhiều, lại có thể đưa người trà trộn vào Nghệ Vương phủ, thiết kế một loạt kế hoạch kia, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.

"Yeonie, nàng chưa từng quên ta, đúng không? Nàng vừa rồi chỉ là đang dối gạt ta thôi. Ta biết trong lòng nàng là trách ta ..." Con ngươi của Lee Joon hơi hơi híp lại, có phần ngoan tuyệt nhưng vội vàng che dấu đi, sau đó cất giọng nói thâm tình nhỏ nhẹ.

"Ta cũng không nói là đã quên ngươi mà?" Park Ji Yeon chớp chớp mắt, biểu tình vô cùng nghiêm trang nói, giọng nói cũng cực kì vô tội, bình thản. Thế nhưng sâu trong con ngươi lại ẩn chứa sự thiếu kiên nhẫn, nàng đột nhiên cảm thấy rất rất chán ghét Lee Joon.

Lee Joon hơi sửng sốt một chút, khóe môi lại tràn ra một tia cười khẽ, "Ta biết Yeonie sẽ không thể nào quên được ta, ta biết Yeonie vẫn yêu ta..."

Woo Hyun cũng không khỏi sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút hơi thất thần, không rõ nàng có ý gì, không phải là ...

"Bởi vì ta căn bản không hề quen biết ngươi, ta làm sao còn có thể quên được ngươi?" Park Ji Yeon hơi chau mày lại một chút, ra vẻ suy tư một lát, sau đó mới làm trưng ra biểu tình vô tội, trả lời.

Woo Hyun khóe môi thoáng run rẩy, chỉ muốn bật cười thành tiếng, Vương phi quả thật là quá cường đại, lời này quả thực đủ ngoan tuyệt ~.

Giống như khi nhìn thấy một hạ nhân rơi xuống vách núi đen thăm thẳm, đang liều mạng bò lên trên, nàng đột nhiên thả một sợi dây thừng, đem người ta kéo lên một chút, sau đó lại đột nhiên buông lỏng dây thừng, và kết cục kia dĩ nhiên là...

Lee Joon còn chưa kịp nở nụ cười vì mừng hụt, trong nháy mắt cả người như bị đóng băng lại, cứng đờ, sâu trong con ngươi, cũng ẩn ẩn tràn qua vài phần tức giận, nhìn nàng chằm chằm, lửa giận trong con ngươi cũng không chút nào che dấu bắn về phía nàng, có vẻ như hận không thể trực tiếp đem nàng đốt cháy.

"Chúng ta đi thôi." Park Ji Yeon không nghĩ lại để ý tới hắn, nhìn sang phía Qri cùng Woo Hyun ở bên cạnh, nhẹ giọng nói. Trong con ngươi của nàng hiện thêm vài phần lãnh ý khi thấy Lee Joon có biểu tình không cam lòng. Điều này càng khiến nàng thêm hoài nghi, chuyện đó cùng y có liên quan.

"Yeonie." Thấy nàng hơi xoay người lại, Lee Joon híp mắt lại, sau đó nhanh chóng vươn tay bắt lấy cánh tay của nàng.

Park Ji Yeon thân mình cứng đờ, cụp mắt xuống bắn ra hàn ý mạnh mẽ, nhưng lại nhanh chóng che giấu đi, sau đó như vô ý hỏi, "Vị công tử này, còn có việc gì sao?"

Nàng thật muốn nhìn xem, y còn muốn nói điều gì?

"Yeonie! Hãy nghe ta nói, ta biết nàng trách ta..." Lee Joon, trên mặt mang theo một chút ảo não rồi đột nhiên đến gần bên tai nàng thấp giọng nói, "Nhưng ta cam đoan về sau sẽ hảo hảo đối đãi tốt với nàng, ta sẽ cho nàng hết thảy những gì nàng mong muốn, Kim Myung Soo có thể cho nàng ta cũng có thể cho nàng giống vậy, thậm chí so với hắn còn nhiều hơn."

Thanh âm của y rất thấp, ngay cả Woo Hyun chỉ sợ cũng không nghe thấy, dù sao võ công Lee Joon cũng là hàng cao thủ.

Thanh âm kia của y tuy cực thấp nhưng cũng mang theo một loại cuồng vọng không chút nào che dấu, đặc biệt là câu cuối cùng kia, 'Thậm chí so với Kim Myung Soo còn nhiều hơn'? Câu nói này khiến cho Park Ji Yeon âm thầm kinh hãi, nàng dám khẳng định Lee Joon nếu nói sẽ cho nàng hết thảy, tuyệt đối không đơn thuần chỉ là tình yêu, mà thậm chí còn hơn như vậy, chỉ sợ...

Nghĩ đến đây, thân thể nàng càng cứng đờ, đột nhiên ý thức được Lee Joon đã sớm có âm mưu không tốt, hơn nữa chỉ sợ đã sớm có chuẩn bị. Nàng nghĩ như vậy vì giờ phút này y thậm chí không thèm kiêng dè Woo Hyun, cũng không sợ bị Kim Myung Soo biết.

Cũng có thể y đã biết chuyện ngày hôm qua đã bị bại lộ, y biết không có khả năng lừa gạt Kim Myung Soo nữa, nên cũng không chút cố kỵ theo nàng đến nơi này, nói cho nàng nghe những điều này ?

"Ta biết, nàng căn bản không muốn gả cho hắn, bằng không sẽ không đào hôn như vậy, ta biết, hắn ép nàng trở về, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cứu nàng ra, ta sẽ cho nàng hết thảy những điều nàng mong muốn." Lee Joon không nghe thấy Park Ji Yeon trả lời nên nghĩ rằng nàng bị y làm cho cảm động nên tiếp tục ở bên tai nàng thấp giọng nói.

Park Ji Yeon trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nói gì, cũng chưa từng gặp qua người tự kỷ như thế này, y dựa vào cái gì mà nghĩ rằng nàng còn yêu y, nàng nhớ rõ trước kia bản thân biểu đạt đã quá đủ rõ ràng rồi mà.

Là y nghe không hiểu? Hay vẫn tự cho mình là đúng, quá mức kiêu ngạo không cách nào nhận ra lời cự tuyệt của nàng?

Trong lúc nhất thời vì quá kinh ngạc nên quên mất việc đẩy y ra, mà Woo Hyun dù sao cũng là thủ hạ không có mệnh lệnh của nàng, đương nhiên cũng không dám tiến lại, huống chi nhìn Park Ji Yeon lúc này dường như không có ý đẩy Lee Joon ra.

Hai tròng mắt hơi trầm xuống, tay cũng nắm chặt lại, có vẻ như đang do dự có nên hay đẩy Lee Joon ra không.

"Các ngươi đang làm cái gì?" Chính là vào lúc này, một tiếng nói băng lãnh, lạnh đến tận xương cốt đột nhiên truyền đến, mang theo sự tức giận như từ trong băng đá ngàn năm kết lại.

Woo Hyun vội vàng nhìn lên, khi nhìn thấy vẻ mặt âm lãnh của điện hạ thì cả người đột nhiên cứng đờ, xong rồi, xong rồi, làm sao có thể để cho Điện hạ nhìn thấy một màn như thế này !đáng chết, thật là đáng chết mà.

Vốn còn đang ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần, Qri chợt nghe thấy thanh âm của Kim Myung Soo, nàng không ngẩng đầu lên nhưng thân mình vẫn không khỏi khẽ run.

Lee Joon thân mình cũng hơi cứng lại một chút, nhưng khóe môi cũng khẽ kéo ra một tia cười lạnh, y như cố ý hướng cơ thể về gần phía Park Ji Yeon, bàn tay cũng muốn bắt lấy nàng, kỳ thực y cũng không ngại làm cho Kim Myung Soo nhìn thấy màn này.

Nếu cuối cùng nàng lựa chọn y, y cũng không chút do dự nào mà sẽ trực tiếp dẫn nàng đi, chỉ cần nàng đáp ứng thì Kim Myung Soo cũng không có biện pháp.

"Yeonie không cần sợ, có ta ở đây." Con ngươi hơi sáng lên, y lại thấp giọng nói nhưng thanh âm lần này là cố ý làm cho Kim Myung Soo nghe được.

Trong lòng Park Ji Yeon càng thêm cười lạnh, a, đây là nam nhân vừa mới hướng nàng thổ lộ sao, cũng là người hận không thể đem nàng lập tức đẩy vào biển lửa sao, nàng giờ phút này có thể xác định hành động của Lee Joon không phải vì yêu nàng mà chính là vì không cam lòng.

Thứ gì không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất.

Nàng hơi chuyển động, lập tức có thể tránh khỏi tay y, hai mắt khẽ nâng lên, chạm phải tia nhìn lạnh như băng của Kim Myung Soo, hắn đang cố gắng đè nén nhưng vẫn không thể đè nén được sự tức giận của mình, thân thể của hắn vẫn gắt gao đứng thẳng đôi tay lại càng hung hăng nắm chặt.

Nàng biết, hắn tức giận, là giận thật sự.

Hắn yêu nàng như vậy, nhìn tình huống này, nghe những lời nói cố ý kia của Lee Joon không tức giận mới là lạ.

"Soo, chàng đã đến rồi." Park Ji Yeon nhìn hắn nở nụ cười, khuôn mặt mừng rỡ hô lên, trong thanh âm không chút nào che giấu sự ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Kim Myung Soo thân mình hơi hơi cứng lại một chút, hai mắt mở to hơi ngạc nhiên, khi nghe được lời nói kia của nàng, trong lòng tựa hồ có cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua, nhồn nhột lại ấm áp. Trong lúc nhất thời, tất cả sự âm trầm cùng tức giận trên mặt hết thảy đều tiêu thất, mà khóe môi tự giác tràn ra một tia cười khẽ.

Cánh tay duỗi ra ôm nàng vào trong lòng, rốt cuộc vừa rồi hắn tức giận cái gì chứ, chẳng lẽ còn hoài nghi nữ nhân của mình sao? Hóa ra hắn vẫn chưa đủ bình tĩnh.

Khóe môi Park Ji Yeon cười càng thêm sáng ngời. Hắn chỉ vì một tiếng gọi của nàng, chỉ vì một câu nói mềm nhẹ, ấm áp kia mà mọi tức giận liền nháy mắt tiêu thất.

Ở trong lòng hắn, nàng quan trọng đến cỡ nào đây~

Park Ji Yeon thân mình gắt gao dựa vào trong lòng hắn, hơi ngửa mặt lên nhìn hắn, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, hơi bất mãn cùng ủy khuất nói, "Vừa rồi có người muốn quấn quít lấy Yeonie, ta lại không biết y là ai, y tựa như một người điên vậy."

Lee Joon sau khi nghe thấy lời nói của nàng lại nhìn Kim Myung Soo đang ôm nàng vào lòng, sự tức giận trọng lòng vốn đã dâng lên, lúc này lại nghe thấy lời nàng than vãn với Kim Myung Soo, lửa giận thiếu chút nữa khống chế không nổi. Y hung hăng nhìn nàng chằm chằm, hận không thể đem nàng xé rách.

Y vốn cho rằng khi nàng nghe xong những lời y vừa mới nói nhất định sẽ rất cảm động, sau đó sẽ không do dự lựa chọn cùng y rời đi, nhất định sẽ quấn quýt lấy y......Nhưng thật không ngờ, nàng thế nhưng lại cư xử với Kim Myung Soo ôn nhu tình cảm như vậy, còn đối với y... Nàng..nàng thế nhưng lại nói y là đồ điên!

Kim Myung Soo hơi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ý của nàng, hai mắt hơi nheo lại nhìn Lee Joon, khóe môi hé mở,chậm rãi nói, "Lee công tử có ý gì? Nữ nhân của bổn vương là người ngươi có thể chọc sao?"

Thanh âm lạnh lùng rõ ràng mang theo sự uy hiếp, cánh tay ôm lấy Park Ji Yeon càng thêm chặt.

Lee Joon giật mình, mắt lúc này mới chậm rãi từ trên người Park Ji Yeon chuyển sang Kim Myung Soo, sắc mặt khẽ biến, trở nên thâm trầm nhưng cũng không nói gì thêm.

"Soo, chúng ta đi thôi, không cần để ý cái người điên này đâu, nhìn người điên như vậy một chút tâm tình cũng không có." Park Ji Yeon lại ghé vào trong lòng Kim Myung Soo cọ cọ, nhẹ giọng nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo giọng điệu mềm nhẹ, còn có vài phần làm nũng.

Mà giờ khắc này Lee Joon ở trong miệng nàng được cho là đồ điên, một người điên làm cho người ta chán ghét.

Sắc mặt Lee Joon càng ngày càng đen lại, ánh mắt lại nhìn về phía Park Ji Yeon, chỉ tiếc nàng căn bản cũng không thèm liếc y lấy một cái, chỉ thâm tình nhìn Kim Myung Soo, như chú chim nhỏ nép vào trong lòng hắn.

"Được." Kim Myung Soo hơi gật đầu đáp, nhìn nàng mỉm cười ôn nhu nhưng trong mắt hơi lóe lên một tia bất mãn nói, "Hôm nay thế nào lại một mình chạy đến đây?"

"Hửm? Rõ ràng còn có 2 người bọn họ đi theo, như thế nào là một người được?" Hai mắt Park Ji Yeon hơi chớp chớp, chỉ về phía Woo Hyun cùng Qri, cực kì nghiêm túc nói.

"Ừ" Kim Myung Soo chỉ có thể cúi đầu lên tiếng, tay cũng hơi nắm nhẹ mũi nàng, ôn nhu nói, "Ừ, may mà nàng còn để ý tới họ."

Ngọt ngào, ân ái như vậy, ôn nhu như vậy, khiến ánh mắt Lee Joon như bốc lửa, nếu có thể y thật sự muốn một đao chém chết Kim Myung Soo ngay lập tức, chỉ tiếc y hiện tại không có năng lực đó.

"Soo, chàng đã hỏi Thái y vì sao ta có một số việc không nhớ rõ chưa?" Park Ji Yeon nhìn Kim Myung Soo, thấp giọng hỏi, trong thanh âm mang theo một chút ảo não. Khi nàng nói ra lời này, ánh mắt cũng hơi liếc Lee Joon một cái, nhìn thân thể của y rõ ràng hơi cứng một chút, trong đôi mắt dường như cũng nhanh chóng hiện lên cái gì đó.

"Ừ, đã hỏi qua rồi." Kim Myung Soo là người thông minh cỡ nào, há có thể không hiểu ý của nàng, cực kì phối hợp nói, "Hong thái y nói có thể là do nàng uống phải loại thuốc gì đó, nên quên mất người vốn dĩ Yeonie không muốn nhớ đến hoặc là người nàng chán ghét, còn người Yeonie yêu sâu đậm sẽ không quên được."

Không thể không nói Kim Myung Soo nói dối thật sự là một cao thủ.

Trong lòng Park Ji Yeon âm thầm buồn cười, nhìn gương mặt hắn, môi đỏ mọng hé mở từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Ừ, Yeonie chỉ cần nhớ được Soo là đủ, bởi vì người Yeonie yêu nhất...là chàng".

Nàng nghĩ, hiện tại Lee Joon hẳn là đủ minh bạch, người nàng yêu là Kim Myung Soo chứ không phải y.

Hơn nữa, nàng cũng muốn cho y biết, muốn cho nàng ăn thuốc mất đi trí nhớ kia, như vậy người nàng quên cũng sẽ không thể là Kim Myung Soo, mà tuyệt đối sẽ là một người khác, bởi vì nàng tin tưởng, một người mà bản thân mình yêu sâu sắc, không chỉ là khắc ở trong đầu mà còn khắc sâu vào trong tim, như vậy nếu trong đầu không còn trí nhớ thì cảm giác trong lòng cũng sẽ tuyệt đối không thể nào thay đổi.

Thế nên nàng muốn ám chỉ Lee Joon không cần tiếp tục dùng thủ đoạn bậy bạ, bừa bãi như thế này nữa.

Diễn là diễn cho Lee Joon xem, nói cũng là nói cho Lee Joon nghe, nhưng giờ phút này lời nói này của nàng lại làm cho thân mình Kim Myung Soo trở nên cứng đờ, tay ôm lấy nàng có hơi hơi run rẩy, nhìn chằm chằm nàng, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng khác thường.

Nàng vừa mới nói cái gì? Hắn không có nghe lầm chứ?...Mặc dù biết, nàng là nói cho Lee Joon nghe, nhưng lời này lại khiến cho hắn kích động, trong lòng cũng không nhịn được mà hưng phấn.

Đôi mắt Lee Joon từ từ trở nên thâm trầm lạnh như băng, tràn đầy phẫn nộ cùng sự không cam lòng, bàn tay ẩn ở dưới ống tay áo không ngừng nắm chặt lại, cơ thể y càng không ngừng trở nên cứng đờ.

Còn Kim Myung Soo thì hoàn toàn bị kích động rồi, cả người đều toát ra sự vui sướng, không hề để ý tới Lee Joon mà ôm lấy nàng xoay người rời đi.

Để lại Lee Joon đứng phía sau nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, tức đến sắp phát điên.

.

"Yeonie, đem lời nàng vừa mới nói lặp lại lần nữa đi." Đi được một khoảng khá xa, Kim Myung Soo kề môi đến gần bên tai nàng dụ dỗ nói, chẳng thèm để ý đến lời kia của nàng vừa mới nói là cho Lee Joon nghe, dù biết nàng hiện tại chưa hẳn hoàn toàn yêu hắn, nhưng hắn thật sự muốn được nghe câu nói kia.

"Nói cái gì?" Park Ji Yeon hơi ngước mắt nhìn hắn, tỏ vẻ mơ hồ hỏi, nhưng trong lòng thì âm thầm buồn cười, nàng tự nhiên biết hắn muốn nàng nói cái gì, chỉ là không nghĩ rằng nam nhân này, thế nhưng lại để ý một câu nói như vậy.

Không phải người ta đều nói đàn ông thường không hay để ý những lời nói như vậy hay sao? Hơn nữa, có rất nhiều nam nhân, tại thời điểm ở trên giường mới nói ra những lời nói như vậy.... Mà khi đó, chỉ sợ yêu không phải người, mà là...

Cũng có nam nhân, nghe nói cả đời cũng sẽ không tỏ tình như thế, cũng không muốn nữ nhân đối với hắn nói như thế.

Nàng nghĩ rằng Kim Myung Soo hẳn là loại người mà bản thân hắn sẽ không nói câu nói kia, cũng không cần nữ nhân nói ra.

"Yeonie..." Hai tròng mắt của hắn híp lại, lóe lên sự uy hiếp, trong thanh âm cũng có thêm vài phần nguy hiểm.

Ha ha, Park Ji Yeon khóe môi hơi hơi cong lên thành một tia cười khẽ, dụ dỗ không được nên còn dùng đến cả đe dọa nữa!

"Hửm?" Thấy nàng cười, cũng không có mở miệng nói, Kim Myung Soo lại uy hiếp thêm, cánh tay ôm lấy nàng hơi dùng sức một chút, mang theo ám chỉ rõ ràng.

Woo Hyun đi theo ở phía sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nhìn Điện hạ không e dè mà đem Vương phi ôm ở trong ngực, bộ dáng thân mật như vậy, không khỏi âm thầm ngạc nhiên, nếu là trước kia nói cho hắn biết đây là Điện hạ, có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không tin tưởng, nhưng hiện tại không thể không tin.

Nàng mà thèm sợ sự uy hiếp của hắn ư, Park Ji Yeon khóe môi cười càng thêm rõ rệt.

"A, những tượng nhỏ này thật đáng yêu~~." Đột nhiên nhìn về phía trước có một chỗ nắn tượng đất, nàng cố ý hô lên, kỳ thực cũng không hoàn toàn cố ý, mà vì những tượng đất kia thật sự rất xinh đẹp.

Kim Myung Soo cảm thấy chán nản, âm thầm hít sâu một hơi, thật hận không thể trực tiếp bóp chết nàng, nhưng như thế thì sẽ ...luyến tiếc lắm, thế nên cũng chỉ có thể tự hờn dỗi một mình.

Theo tiếng kinh hô của nàng hắn nâng con ngươi hơi ảo não lên hỏi, " Tượng nhỏ nào?"

"Bên kia kìa, đi, chúng ta qua xem đi." Park Ji Yeon nghe thấy giọng nói buồn bực của hắn, càng âm thầm buồn cười, nhưng cũng lôi kéo hắn đi xem chỗ nắn tượng đất ở trước mặt.

Tay của người kia quả thật rất khéo, từng cái, từng cái tượng đất đều rất sống động, cực kì đáng yêu.

Kim Myung Soo mày cũng hơi chau nhẹ lại, hiển nhiên chẳng lưu tâm đến loại đồ vật này, bất quá nàng thích thì hắn sẽ thích theo nàng.

"Không bằng, chúng ta cũng tới nắn một đôi đi?" Mắt Park Ji Yeon hơi nâng lên, nhìn hắn, hơi chờ mong nói, nhớ lại những tượng nhỏ ở hiện đại, trong lòng càng thêm nhiều phần trông đợi.

"Được, chỉ cần nàng thích." Kim Myung Soo thấy nàng cao hứng, con ngươi cũng nhiều thêm vài phần ý cười, nhẹ giọng đáp lời.

"Đại thúc, giúp ta nắn một đôi..." Park Ji Yeon chuyển hướng tới vị sư phụ kia, vui vẻ khoa tay múa chân.

Đại thúc nắn tượng hơi hơi sửng sốt một chút, dù sao cũng là một nữ nhân lại muốn ông nắn một đôi, quả thật có chút kinh thế hãi tục.

Thấy Kim Myung Soo liếc mắt một cái, y nhẹ giọng cười nói, "Phu nhân cùng tướng công có vẻ rất ân ái nhỉ ~."

Kim Myung Soo thấy nàng bộ dáng khoa chân múa tay, hai mắt cũng hơi lóe lên, chỗ sâu con ngươi cũng nhiều thêm vài phần hưng phấn khác thường.

"Nắn đi, nắn hảo, nhất định có thưởng." Kim Myung Soo cũng nhìn đại thúc nắn tượng, thấp giọng nói.

Đại thúc nặn tượng liên tục đáp lời, sau đó lấy một ít bùn đất đặc biệt, nhanh chóng nắn tượng.

Trí nhớ của y tương đối tốt, chỉ liếc mắt nhìn Park Ji Yeon cùng Kim Myung Soo một cái, rất nhanh liền theo bộ dáng của bọn họ nắn ra một đôi tượng.

Vì đây là tượng đất, nên không nhìn thấy gương mặt đen tuyền của nàng, mà đại thúc nặn tượng nặn mắt nàng lớn hơn một chút, thật ra so với gương mặt thực của nàng rất giống nhau. Kim Myung Soo hơi sửng sốt một chút, con ngươi lại nhìn về phía người nọ, một lần nữa đánh giá y. Gương mặt người này trắng bóng, nhưng sắc mặt cũng rất hồng hào, lại có thêm vài phần tinh anh. Mà y giờ phút này hơi cúi mặt, nắm lấy tượng đất kia nắn, nên nhìn không ra biểu tình trên mặt y.

Y nắn ra dung mạo thực của nàng chỉ là trùng hợp?

Nhưng trên người y, căn bản không cảm nhận được nửa điểm ác ý nào cả, ngược lại làm cho người ta cảm thấy an tâm khác thường.

Park Ji Yeon luôn chăm chú nhìn chằm chằm tượng đất, đến khi thấy nắn nàng như vậy quả thật có hơi sửng sốt một chút, hai mắt hơi lóe lên, cố ý nói, "Đại thúc, người nắn cái kia là ta sao? Ta có đẹp như thế sao?"

Con ngươi ẩn chứa vài phần tìm tòi nghiên cứu, nhưng thanh âm lại cực kì tùy ý. Nhưng, người nọ lại tựa hồ như không có nghe được lời của nàng, chỉ chuyên chú nắn tượng, cho đến khi hoàn thành, mới đưa tới trước mặt Park Ji Yeon, nói khẽ, "Phu nhân, nặn đẹp lắm."

"Không giống." Park Ji Yeon thế nhưng không cầm lấy, chỉ nhìn lướt qua, lại cố ý nói. Hắn nắn Kim Myung Soo có vẻ như cũng không quá giống, thiếu vài phần lạnh lùng, thiếu mấy phần thành thục, lại có vẻ như thêm vài phần đáng yêu, lại tựa hồ có vài phần tính trẻ con, loại cảm giác này rất quái lạ.

Hơn nữa, nàng vừa rồi muốn y đem nắn hai người bộ dáng ôm ấp, nhưng y lại nắn bộ dáng hai người nắm tay nhau. Thiếu nồng cháy nhưng có thêm cảm giác tình thân.

Thật sự rất lạ...... thật là lạ.

"Có giống hay không, tùy tâm sinh mà thôi." Người nọ lại mỉm cười, vẻ hồng nhuận trên mặt mang theo vài phần yêu thương khác thường, mà trong giọng nói kia lại ẩn thêm một loại ý tứ.

Park Ji Yeon mày nhíu lại hơi nghi hoặc nhìn y.

"Đại thúc rõ ràng là đang già mồm át lẽ, rõ ràng là không giống mà." Park Ji Yeon cong môi hơi bất mãn nói, không biết vì sao nàng lại muốn đôi co với đại thúc này, mặc kệ người này đã lớn tuổi, nàng quả thật không rõ.

"Vậy tượng đất này phu nhân không cần sao?" Người kia thế nhưng cũng không bực, ý cười trên mặt càng nhiều thêm vài phần, mắt của y cũng tràn đầy ý cười. Nhưng, khi y nói đến tượng đất kia, trong giọng nói có vẻ hơi sâu lắng hơn một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng, không dễ dàng làm cho người ta nghe được sự khác thường trong đó.

Y tuy rằng lớn tuổi, nhưng đôi mắt trông vẫn rất rất tinh anh.

Nếu ngươi muốn theo ánh mắt của y nhìn ra chút khác thường nào thì thật sự rất khó khăn, bởi vì, khi ngươi đối diện với ánh mắt của y chỉ cảm thấy ý cười của y, còn những thứ khác thì không thể cảm giác được.

Park Ji Yeon giật mình, vội vàng đưa tay nhận lấy, luôn miệng nói, "Muốn, đương nhiên muốn." Kỳ thực rất giống, chẳng qua cảm giác có vẻ như có chút không đúng, nhưng khi nghe được câu nói cuối cùng kia của y rồi nhìn đôi tượng đáng yêu, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất xúc động, cảm giác này thật quái lạ.

Cầm lấy tượng nhỏ trong tay, Park Ji Yeon hơi ngớ ra, cảm giác này thật thoải mái, một chút cũng không giống như từ bùn đất nặn ra, mà đột nhiên nàng ngửi được một loại hương vị cực kì kì lạ, rất nhạt, rất nhạt, nhưng lại cực kì thoải mái, chỉ là trong lúc nhất thời nàng không biết loại hương vị này ra sao.

Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng theo bản năng lại càng nắm chặt lấy tượng nhỏ trong tay, khi nhìn về phía đại thúc kia, môi đỏ mọng lại thoáng cong lên, cố ý hơi bất mãn nói, "Nắn không giống, sẽ không có thưởng."

Không biết vì sao, khi đối với vị đại thúc này, nàng luôn có một loại cảm giác muốn cùng y cãi vã, có vẻ như sau khi đến nơi này hết thảy sự tình đều có chút kỳ quái.

"Ha ha ha, không sao, không sao, cứ xem như tượng nhỏ này là ta tặng cho phu nhân." Người nọ chẳng những không tức giận, ngược lại lớn tiếng cười nói làm cho Park Ji Yeon ngẩn người .

"Đây chính là do đại thúc nói đấy nhé." khóe môi Park Ji Yeon hơi câu lên không khách khí chút nào nói, tay vẫn nắm chặt lấy tượng nhỏ kia, theo bản năng có vẻ như cực kì dè dặt, cẩn trọng.

Kim Myung Soo vẫn âm thầm quan sát vị đại thúc này, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, hắn tự cho là mắt nhìn người của hắn luôn luôn lợi hại, không có chuyện gì, cũng không có ai là hắn nhìn không thấu, nhưng giờ phút này, hắn lại phát hiện, căn bản là nhìn không thấu người trước mặt này.

Bất quá, cũng có thể cảm giác được, y đối với bọn họ không có ác ý, có vẻ như còn có một loại cảm giác khác thường.

Nhìn y thêm một cái, Kim Myung Soo mới mang Park Ji Yeon từ từ xoay người rời đi.

Nhưng sau khi hắn rời đi, trong con ngươi vị đại thúc kia cũng tràn ra tia nhìn sáng rọi khác thường, thì thào nói nhỏ, "Người hữu duyên chung quy hữu duyên, nhưng tiền khen thưởng cũng không cho, thật sự là keo kiệt. Nha đầu kia thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết ta thật ra rất muốn nhận tiền sao? Chuyện này, ngươi quả thật nhầm to, ha ha!"

Vừa nói xong liền nhanh chóng thu lại mọi thứ trên đất, chậm rãi ly khai, cũng không bán tượng nhỏ nữa.

"Hương vị này thật sự rất kì quái, chàng ngửi thử một chút." Park Ji Yeon vẫn luôn nắm tượng nhỏ trong tay, hương vị nhàn nhạt kia có vẻ như càng ngày càng rõ ràng, nàng vốn cho là tượng nhỏ này lúc vừa mới nắn ra có chút hương vị, nhưng hiện tại lại phát giác, mùi vị đó dường như là từ bên trong tỏa ra.

"Phải, quả thật rất quái lạ." Kim Myung Soo ngửi xong rồi thấp giọng nói, mày hơi nhíu lại, hơi suy tư nói, "Có thể có vấn đề gì hay không?"

"Hẳn là không." Park Ji Yeon thấp giọng nói, không biết vì sao nàng luôn cảm giác rằng vị đại thúc kia sẽ không hại nàng, đây cũng là một loại cảm giác thật kỳ quái.

"Hơn nữa loại hương vị này làm ta cực kì thoải mái. Tuy rằng ta không biết đây là hương vị gì, nhưng ta có thể xác định hương vị này không có độc." Park Ji Yeon lại nhìn tượng nhỏ trong tay, từ từ nói, nàng biết y thuật, tuy rằng mùi vị này có chút kỳ quái nhưng cũng không có độc, đây cũng là nguyên nhân nàng muốn biết vì sao.

"Ừ, vậy là tốt rồi." Kim Myung Soo nghe nàng nói như vậy nên cũng yên tâm, hơn nữa hắn cũng cảm giác được đại thúc kia không có ác ý.

Hai người cũng không nghĩ thêm gì nữa, chẳng qua cũng chỉ là một đôi tượng đất nhỏ, chỉ hơi đặc biệt một chút thôi, không phải sao?

Hai người lần đầu tiên tự do tự tại đi dạo phố như vậy, Park Ji Yeon rất cao hứng, không ngừng lôi kéo Kim Myung Soo mua cái này mua cái kia, cuối cùng Woo Hyun cả người mang theo toàn đồ với đồ, mà hai tay Kim Myung Soo cũng nhiều thêm vài thứ.

Nơi này phố xá sầm uất, xe ngựa cũng chưa đến, Woo Hyun cũng chỉ có thể đem những thứ kia ôm lấy.

Kim Myung Soo nhìn những thứ trong tay mình, lại nhìn nàng đi từ nãy mà vẫn rất cao hứng, khóe môi bất giác nở nụ cười, khi nữ nhân dạo phố thật sự rất là khủng bố.

Dạo phố cũng vất vả lắm chứ, Park Ji Yeon có vẻ hơi mệt, mọi người lần này từ từ đi về hướng xe ngựa, nhưng khi đi ngang qua nơi vừa mới nắn tượng thì thấy nơi lúc trước bày biện tượng đất hiện tại đã trống trơn .

Kim Myung Soo cùng Park Ji Yeon đều cảm thấy sửng sốt.

"Ông lão nắn tượng đất đi nhanh như vậy sao?." Qri tính tình đơn thuần, không thấy được người nọ liền nghi ngờ hỏi, "Nghỉ hàng giờ này cũng coi như là sớm đi?"

"Có thể là do có chuyện gì nên đi về trước." Woo Hyun hơi ngu ngơ nhìn Kim Myung Soo cùng Park Ji Yeon, thấp giọng nói.

"Woo Hyun, ngươi bình thường có thấy người đó không?" Con ngươi Park Ji Yeon hơi lóe lên, nhìn phía Woo Hyun, nhẹ giọng hỏi.

Woo Hyun hơi giật mình, mày hơi hơi nhăn lên, suy tư một lát, lần này trầm giọng nói, "Hình như không có."

Kim Myung Soo cùng Park Ji Yeon lại ngớ ra, có thể cảm giác được, lão nhân này không đơn giản.

Bất quá, cũng may, bọn họ đều có cảm giác y đối với bọn họ không có ác ý.

"Được rồi, đi thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa." Kim Myung Soo dịu dàng nhìn nàng, vốn là muốn nắm lấy tay của nàng, nhưng trong tay đang cầm nhiều thứ linh tinh, nên không thể chạm vào được, không khỏi âm thầm chán nản, nhanh chóng ném vật cầm trong tay đưa cho Woo Hyun, ôm nàng vào lòng, như thế này mới hài lòng nói, "Đi, Trở về."

Giọng nói của hắn tràn đầy ý cười, mang theo sự sủng ái.

Woo Hyun vốn đã phải ôm rất nhiều thứ rồi, vậy mà Kim Myung Soo còn đột nhiên ném thêm một đống đồ tới nữa, thật sự là bắt không được nên có vài thứ rơi xuống lăn trên mặt đất.

Park Ji Yeon không kìm lòng được, khóe môi tràn ra ý cười khẽ, cực kì xán lạn, cực kì hạnh phúc.

Lee Joon vẫn chưa rời đi, giờ phút này đang đứng ở trên tửu lâu đối diện, nhìn Kim Myung Soo đối với nàng sủng ái, mắt đột nhiên nheo lại, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên môi , bỗng ngớ ra, y chưa bao giờ biết khi nàng cười lên, lại có thể đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc trên mặt vẫn còn vết bớt đen tuyền.

Ánh mắt y vẫn luôn nhìn bọn họ, đến khi bọn họ lên xe ngựa rời đi mới hơi xoay người, định rời khỏi, nhưng vừa mới xoay người bỗng nhìn thấy Im Jae Bum đang phía sau. Lee Joon không khỏi sửng sốt, thấp giọng nói, "Sao ngươi lại tới đây?"

"Sao? Ngươi có vẻ như không hoan nghênh ta thì phải?" Sắc mặt Im Jae Bum hơi trầm xuống, quét mắt nhìn y một cái, trong thanh âm, mang theo vài phần tức giận.

"Chuyện gì? Nói đi?" Lee Joon mày hơi nhíu lại, trong thanh âm có vài phần không kiên nhẫn.

"Ta đến chỉ là muốn nhắc nhở ngươi đừng làm những chuyện hại người nữa." Liếc mắt cảnh cáo Lee Joon, Im Jae Bum tức giận nói.

"Ta không rõ ý của ngươi?" Lee Joon hơi nhíu mày lại, trong giọng nói có thêm vài phần lãnh ý, tay ẩn ở dưới ống tay áo cũng hơi căng thẳng.

"Không biết, hừ, ngươi nếu thật không biết thì tốt rồi." Sắc mặt Im Jae Bum cũng hơi trầm xuống, lạnh giọng hừ, dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói, "Nàng hiện tại đã là vương phi Kim Myung Soo, nếu lúc trước ngươi đã bỏ rơi nàng thì hiện tại nên buông tay, ngươi hẳn là cũng nhìn thấy, Kim Myung Soo thật tâm yêu nàng, mà nàng cũng yêu Kim Myung Soo, ta khuyên ngươi, không cần lại hy vọng xa vời để vãn hồi làm gì cả!"

"Thật không? Hừ, ta không tin rằng chỉ trong mấy ngày mà nàng đã yêu Kim Myung Soo." Lee Joon híp con ngươi lại, hàn quang bắn ra, thanh âm lạnh lùng, rõ ràng có vài phần nguy hiểm.

"Tin hay không tùy ngươi." Khóe môi Im Jae Bum kéo ra một tia cười lạnh, âm thầm lắc đầu, "Ngươi làm như vậy, không phải bởi vì ngươi yêu nàng, chỉ là vì nàng từ hôn khiến ngươi không cam lòng, nếu hiện tại nàng giống như trước kia, vẫn cứ ngây ngốc đuổi theo ngươi, chỉ sợ ngươi cũng chẳng buồn nhìn nàng lấy một cái..."

Chẳng qua hiện tại nàng thay đổi rất nhiều, trở nên thật đặc biệt, Im Jae Bum ở trong lòng âm thầm bồi thêm một câu, nhưng hắn cũng hiểu được, Lee Joon điên cuồng như vậy, không phải hoàn toàn bởi vì nàng đặc biệt, mà nguyên nhân lớn nhất là không cam lòng.

"Ngươi đừng thuyết giáo ở trước mặt ta, đừng tưởng rằng ngươi hiểu rõ ta" Lee Joon lạnh lùng trừng y, sâu trong con ngươi lóe lên lửa giận, cũng có thể là vì thẹn quá hóa giận.

"Hừ, thuyết giáo? Ngươi cho là ta thích nói ngươi sao?" Im Jae Bum âm thầm chán nản, hảo tâm tới khuyên y, y đã không cảm kích thì thôi, lại còn ...

Lời nói hơi dừng lại một chút, Im Jae Bum hơi nhíu mày lại, nhìn thẳng vào mặt Lee Joon chậm rãi nói, "Ngươi dám nói, thuốc làm nàng mất trí nhớ không phải là do ngươi hạ ?"

"Ta không hiểu ngươi nói gì cả." Lee Joon lạnh lùng hừ một cái, lãnh đạm nhìn Im Jae Bum.

"Ngươi có thừa nhận hay không cũng không sao cả, dù sao cũng chẳng liên quan đến ta, ta chỉ là khuyên ngươi tốt nhất là nên cẩn thận một chút, Kim Myung Soo không phải là người ngươi có thể chọc vào."Ngày đó, y đã biết được sự lợi hại của Kim Myung Soo, liên hoàn kế kia căn bản là không lừa được Kim Myung Soo, chỉ sợ, Kim Myung Soo đã sớm đoán được độc kia là ai hạ.

"Nói xong chưa? Nếu đã nói xong thì ngươi có thể đi được rồi." Lửa giận trong con ngươi Lee Joon không ngừng bốc lên, mà bàn tay trong ống tay áo bàn cũng siết chặt lại, lúc trước khi y nhìn thấy Kim Myung Soo cùng Park Ji Yeon thân mật đã sớm tức đến hộc máu, mà lúc này, Im Jae Bum lại chạy tới chế nhạo y. Nếu không phải niệm tình mình cùng Im Jae Bum là bằng hữu nhiều năm thì đã sớm trực tiếp ném y ra ngoài.

"Ngươi..." Im Jae Bum càng thêm chán nản, sự tức giận trên mặt cũng càng thêm rõ ràng, vốn định xoay người rời đi, nhưng chung quy vẫn lo lắng, nên trầm giọng nói, "Ngươi yêu nàng sao? Ngươi thật sự yêu nàng sao?"

Im Jae Bum biết rõ tính tình của Lee Joon, từ nhỏ đã là thiên tài buôn bán, thiên hạ đệ nhất tài tử, từ năm y mười bốn tuổi đã luôn dành được ngôi đệ nhất trong đại hội Phong Vân của Kim vương triều, cho tới bây giờ vẫn không có người nào có thể thắng y.

Về sau, Đại hội Phong Vân có chút thay đổi, y không cần tham gia thi đấu, người thắng cuối cùng sẽ có lựa chọn có muốn khiêu chiến với y hay không. 7 năm về sau, trong 3 kì đại hội, chỉ có hai người dám lựa chọn khiêu chiến với y, nhưng đều bị y hạ gục một cách dễ dàng.

Hơn nữa, trên phương diện Kinh thương, vài năm nay, y đem sản nghiệp của y phát triển , trải rộng đến khắp mọi nơi trong thiên hạ, Bắc Nguyên quốc , Son Vương triều , Linh Nguyệt quốc, thậm chí ngay cả ở Nam Man, cũng có sản nghiệp của y. Chính vì thế, hiện tại không chỉ ở Kim Vương triều, mà ngay cả những hoàng tử, vương gia ở những quốc gia khác đều phải kiêng kị y, đương nhiên luôn cực lực muốn mượn sức của y khiến y càng thêm cuồng vọng, càng thêm cao ngạo. Có thể nói, trong đời của y chưa từng chịu thất bại bao giờ.

Chỉ trừ bỏ Park Ji Yeon... Một nữ nhân ban đầu vốn si mê y, thế nhưng trước mặt mọi người ở hầu Vương phủ, lại thỉnh cầu Hoàng thượng xóa bỏ hôn ước với y. Rồi sau đó lại làm mọi cách để tránh xa y, nỗi nhục này, y khẳng định là nuốt không trôi.

"Chuyện của ta, còn chưa tới phiên ngươi quản." Lee Joon đột nhiên nheo mắt lại, giọng nói lộ ra vài phần thị huyết ngoan tuyệt.

"Chuyện của ngươi, ta cũng không muốn quản." khóe môi Im Jae Bum khẽ nhếch lên, "Ta với ngươi kết giao nhiều năm, há có thể không rõ tâm tư của ngươi, nữ nhân bên cạnh ngươi người nào không phải thiên hương quốc sắc, ngay cả Seul Gi ngươi cũng chưa từng để vào mắt, huống chi Park Ji Yeon không có dung mạo, ngươi nói ngươi không phải không cam lòng ư? Hừ ! Kể cả là nàng không ngốc, ngươi cũng sẽ không động tâm, nếu ngươi phát hiện chỗ đặc biệt của nàng, chỉ sợ cũng không thể dễ dàng bỏ qua dung mạo xấu xí của nàng đi. Sở dĩ ngươi như bây giờ, chính là không cam lòng."

Lee Joon hơi kinh ngạc khi bị nói trúng, thân hơi cứng lại, mày khẽ chau lại, mắt hơi trợn lên, khóe môi nhếch một chút, nhưng cũng không nói gì thêm, Im Jae Bum nói rất đúng, y thấy được điểm đặc biệt của nàng, nhưng dung mạo của nàng thật sự là tiếc nuối lớn nhất.

Nhưng hiện tại, y thật sự không cần dung mạo của nàng, bởi vì y cảm giác được, nếu tỉ mỉ quan sát nàng kỳ thực cũng không phải quá xấu, hơn nữa còn có một loại dụ hoặc khác thường.

Nhớ lại lần y đi đến hầu Vương phủ tìm nàng để lấy giải dược cho Seul Gi, trong lòng y cũng có chút cảm giác khác thường, sau đó lại nhận ra được sự đặc biệt của nàng, y bèn nói mình muốn lấy nàng, nhất định sẽ lấy nàng. Nhưng thật không ngờ, nàng thế nhưng lại đưa thư từ hôn ra, hơn nữa còn làm mọi cách để giải trừ hôn ước với y, thậm chí còn gả cho Kim Myung Soo. Im Jae Bum nói rất đúng, y là không cam lòng, vì thế y sẽ tuyệt đối không buông tay.

Đối với dung mạo nàng bây giờ, y thật ra cũng không còn quá so đo.

"Nếu ngươi không yêu nàng thật sự, thì buông tay đi, ta hôm nay tới khuyên ngươi, không hoàn toàn là vì ngươi, cũng là vì nàng, ta hi vọng ngươi đừng tiếp tục thương tổn nàng, nàng thật vất vả mới có được hạnh phúc, hi vọng ngươi có thể thành toàn nàng." Im Jae Bum nhìn Lee Joon trầm mặc không nói gì, lại thấp giọng nói thêm, chỉ hi vọng Lee Joon có thể hiểu được.

Hơn nữa, bản thân y cũng thực sự đau lòng thay cho nữ nhân kia. Từ bén đến lớn, nàng phải chịu biết bao đau khổ, thật vất vả mới tìm được Kim Myung Soo, nhưng hiện tại lại không thể sinh dưỡng, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ còn gặp nhiều gian truân. Y đã cho người đi tìm sư phụ, nhưng không biết sư phụ đã nhận được tin tức hay chưa ?

"Ha, thế nào? Ngươi cũng quan tâm nàng từ khi nào vậy? Ngươi không được quên, nàng là người đã làm hại muội muội ngươi bị sung quân đến biên cương." Ánh mắt Lee Joon nhanh chóng hiện lên sự tức giận, trong giọng nói còn mang theo sự trào phúng.

Im Jae Bum hôm nay tới đây không phải là vì y, mà là vì nàng? Im Jae Bum không phải là đối với nàng cũng...đấy chứ ?

"Chuyện Seul Gi, vốn là không thể trách nàng, nếu thật có bàn đến, trách nhiệm của ngươi vượt xa nàng." Khi Im Jae Bum nghe y nhắc tới Im Seul Gi, trong lòng cảm thấy đau đớn kịch liệt như có ai bóp chặt tim mình, trong thanh âm cũng nhiều thêm vài phần lãnh ý.

Seul Gi nếu không phải vì y, cũng sẽ không làm chuyện như vậy, mà y nếu không thích Seul Gi. Thì không nên cho Seul Gi hi vọng, còn đem Seul Gi làm tấm chắn.

"Thế nào? Đừng nói với ta là ngươi cũng có ý với nàng đi." khóe môi Lee Joon nở nụ cười trào phúng, sự tức giận nhanh chóng dâng lên không thể nào che dấu.

"Ta không phải Kim Myung Soo, dù ta biết được sự đặc biệt của nàng cũng không có khả năng hoàn toàn xem nhẹ dung mạo của nàng, ta làm như thế này chỉ là vì đồng tình với nàng, không phải vì ta yêu nàng " Im Jae Bum sửng sốt một chút, lại nhanh chóng phản bác, nhưng trong mắt của hắn lại tựa hồ như ẩn qua một tia khác thường.

Nếu nàng hiện tại không phải là vương phi của Kim Myung Soo, y có thể sẽ yêu nàng, mà sẽ không để ý dung mạo của nàng không? Nhưng y là người thông minh, lần trước thấy được tình ý của Kim Myung Soo, nên cũng không thể nào lại khiến mình có bất kỳ ý nghĩ gì. Vả lại y không phải là Kim Myung Soo, chỉ có Kim Myung Soo mới không mảy may để ý đến dung mạo của nàng, ngay từ lúc ban đầu, khi phát hiện ra chỗ đặc biệt của nàng, hắn đã khóa chặt nàng, thậm chí liều lĩnh lấy nàng, và bao dung nàng.

"Kim Myung Soo thật sự yêu nàng." Hơi hơi suy tư một chút, Im Jae Bum lại nói, coi như là lời cảnh cáo cuối cùng đối với Lee Joon, Kim Myung Soo là thật yêu nàng, vì nàng, Kim Myung Soo có thể làm bất kì chuyện gì, có thể cái gì cũng không cần nghĩ.

Dù Lee Joon cường đại, giàu có khắp thiên hạ, có thế lực cường đại thì sao chứ, y cũng không thể nào vượt qua được Kim Myung Soo.

Huống chi, đối với Lee Joon, Park Ji Yeon đã không còn tí ti tình cảm nào, bây giờ trong lòng nàng chỉ có mình Kim Myung Soo, đương nhiên nếu đổi lại bất luận một nữ nhân nào khác, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn Kim Myung Soo.

Lần này sợ chỉ là Lee Joon không cam lòng, không cách nào dễ dàng tha thứ cho nữ nhân luôn luôn đuổi theo y lại lập tức yêu nam nhân khác.

"Phải không?" Lee Joon nở nụ cười lạnh, ánh mắt đanh lại, ẩn chứa một cỗ thị huyết ngoan tuyệt, đặc biệt khi suy nghĩ lại tình hình, hai mắt vốn lạnh lẽo càng nheo lại.

Thanh âm trầm thấp, có vẻ như mang theo sát khí.

"Ta đã nói tất cả những gì cần nói rồi, ngươi tự mình suy nghĩ đi." Im Jae Bum nhìn bộ dáng của y không khỏi kinh sợ, trong lòng có chút bận tâm, nhưng những gì cần nói bản thân y đã nói hết, nếu Lee Joon vẫn như cũ không nghe, vậy y cũng không có cách nào.

Hơn nữa, chuyện kê đơn thuốc, tuy rằng y đã thay Lee Joon che dấu đi, nhưng y tin tưởng, lấy năng lực Kim Myung Soo, căn bản là không khó để tra ra.

Im Jae Bum sau khi nói xong, lại liếc mắt nhìn Lee Joon một cái, nhìn khuôn mặt thâm trầm kia y cảm thấy có chút khủng bố, ánh mắt kia có vài phần cuồng vọng không che giấu được, âm thầm thở dài một hơi, bèn xoay người rời đi.

Park Ji Yeon cùng Kim Myung Soo trở lại Vương phủ, nhanh chóng đem những thứ vừa mới mua về cất đi, nhưng trong tay nàng vẫn nắm chặt tượng đất nhỏ, tượng đất nhỏ trong tay này mang lại xúc giác rất đặc biệt, rất thoải mái, nàng cũng không biết rốt cuộc tượng đất này làm bằng gì, bất quá có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là bùn.

Nghĩ đến đại thúc kỳ quái kia, khóe môi nàng không khỏi nở nụ cười, thật là một đại thúc kỳ quái. Nàng trực tiếp đem tượng nhỏ mang về phòng, hai mắt quét khắp gian phòng đánh giá xem đặt ở đâu thích hợp nhất.

Không biết vì sao, nàng luôn muốn cầm chặt tượng đất nhỏ này, cũng không có chút ý nghĩ sẽ buông tay, không phải chỉ vì cảm giác cực kì thoải mái kia mà còn bởi vì mùi hương nhàn nhạt trong nó khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa nàng cũng cảm giác được trong thân thể mình tràn đầy năng lượng.

Dường như là có một loại lực lượng đặc biệt đang lưu động khắp cơ thể, nàng biết y thuật nên cũng đoán có thể bên trong tượng nhỏ này có bỏ thêm dược liệu kì lạ gì đó.

Mà đại thúc kia, hẳn là cố ý đem tượng đất nhỏ này đưa cho nàng bằng không vì sao có thể khéo gặp được y, mà Woo Hyun nói trước kia đều không nhìn thấy người nọ, hơn nữa lúc bọn họ trở về, tại sao cũng không còn thấy y nữa?Nghĩ đến đây, nàng liền đem tượng nhỏ đặt ở chỗ đầu giường, mỗi ngày đều có thể nhìn, mỗi ngày đều có thể ngửi mùi hương này.

Kim Myung Soo thấy nàng đem tượng đất kia để trước giường, hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ cần nàng thích, muốn làm cái gì thì hắn cũng sẽ để tùy ý nàng.

"Đi dạo một ngày, cũng mệt mỏi, đi tắm rửa rồi đi ngủ thôi." Kim Myung Soo nhẹ nhàng từ phía sau ôm chặt nàng, mặt hơi chôn vào tóc nàng, nhẹ giọng nói, nhưng khi nhìn xuyên thấu qua mái tóc thật dài của nàng thấy tượng nhỏ phía trước giường, lòng hắn hơi suy nghĩ một chút, trong lòng lại có một loại chờ mong, tượng nhỏ kia trông giống như hắn cùng với nàng đang thu nhỏ lại.

Nhưng nghĩ đến thân thể của nàng, mắt hắn hơi tối sầm lại, vô cùng đau lòng, không biết Im Jae Bum lúc nào mới có thể tìm được sư phụ của y đây.

"Ừ. Thật sự mệt mỏi quá đi." Park Ji Yeon có chút lười biếng đáp, khi mắt nhìn đôi tượng trước giường, khóe môi hơi kéo ra một tia cười khẽ.

"Mệt không?" Môi Kim Myung Soo từ từ dời đến bên tai nàng, mỉm cười thấp giọng nói, trong thanh âm tăng thêm vài phần ái muội, "Ta không để ý giúp nàng tắm."

Vừa nói xong, không chờ Park Ji Yeon phản ứng kịp, hắn bèn ôm lấy nàng đi về phía phòng tắm.

"A!" Park Ji Yeon hậu chi hậu giác kinh hô ra tiếng, vội vàng nói, "Không cần, ta tự mình tắm là được rồi."

Để hắn giúp nàng tắm rửa? Hắn điên rồi, nàng cũng không muốn điên cùng hắn, hắn nói là muốn giúp nàng tắm, nàng thật hoài nghi có thể sẽ tắm đến cả ngày mai hay không.

"Yeonie của ta vẫn còn thẹn thùng như vậy sao, thân thể của nàng có chỗ nào ta không có xem qua? Còn thẹn thùng sao?" Kim Myung Soo một chút cũng không để ý tới lời cự tuyệt của nàng, trực tiếp ôm nàng đến hồ bên cạnh, hồ nước khá lớn cũng đủ để bọn họ tắm cùng nhau, cũng đủ cho bọn họ làm bất cứ chuyện gì.

"Không cần, để tự ti, không dám phiền toái Điện hạ ngài." Park Ji Yeon ở một khắc cuối cùng vẫn còn giãy giụa, nhưng Kim Myung Soo cũng đã vội vàng xé mở y phục của nàng , mà y trang trên thân hắn thì vẫn chưa cởi, cứ thế nhảy xuống hồ. Hoàn toàn không để nàng có nửa cơ hội cự tuyệt.

"Ta còn không để ý thì nàng để ý cái gì." Kim Myung Soo mỉm cười, cực kì vô tội nói, khi nói chuyện còn không chút khách khí trừ bỏ đống trung y còn sót lại trên người nàng, bàn ta mang hạnh kiểm xấu di động trên người nàng, vì nàng 'Tắm rửa'.

Hả, Park Ji Yeon ngạc nhiên, hắn không để ý, phải rồi, phải rồi, hắn đương nhiên là không để ý, nhưng nàng không nói là sẽ không để ý nha~

"Kim Myung Soo, chàng đừng có sờ loạn." Cảm giác được tay hắn cực kì tùy ý sờ loạn, Park Ji Yeon vội vàng hô lên , cái này mà gọi là tắm rửa ư.

"Hửm?" Sắc mặt Kim Myung Soo hơi trầm xuống, bất mãn một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Nàng kêu ta cái gì?"

Mà tay hắn hiện tại hoàn toàn để trên ngực của nàng, cũng hơi dùng sức trừng phạt.

"A!" Park Ji Yeon không khỏi lại hô lên tiếng, cũng không phát hiện sự khác thường của hắn, chính là thuận miệng trả lời, "Kim Myung Soo~, có cái gì không đúng?" Mà thân mình cũng theo bản năng muốn lui về phía sau.

Nhưng khi Kim Myung Soo nghe được câu trả lời của nàng, hai mắt hơi hơi nhíu lại, cánh tay duỗi ra, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng, trên người hắn giờ phút này, căn bản cũng không có bao nhiêu che lấp, cứ như vậy dán thật chặt trên người hắn, cũng may, y phục trên người hắn vẫn rất hoàn chỉnh, nhưng hiện tại đã ướt đẫm toàn bộ, chỉ sợ cũng...

Môi hắn đột nhiên tới gần bên tai nàng, hơi trừng phạt cắn vành tai nàng một chút, sau đó từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Cho nàng một cơ hội cuối cùng, nếu lại kêu sai lần nữa thì nàng tự gánh lấy hậu quả. Ta không để ý ở chỗ này muốn nàng."

Park Ji Yeon hơi giật mình, hai mắt thẳng nhìn hắn, trừ bỏ lớp ngụy trang bình thường, cặp mắt tuyệt mỹ kia hiện tại nhàn nhạt hơi nước, càng thêm vài phần mông lung dụ hoặc, nhìn đến thân mình đột nhiên căng thẳng của Kim Myung Soo, lại như cũ cố chấp muốn nghe được đáp án của nàng.

Park Ji Yeon hai mắt hơi chớp chớp, con ngươi Kim Myung Soo rõ ràng tối sầm lại, hận không thể trực tiếp đem nàng hạ gục, nơi cổ họng cũng hơi hơi hé, mở miệng nói lần nữa, "Ta đếm tới ba, nếu nàng nói không được, liền..."

Lời nói hơi dừng lại, không đợi nàng trả lời, bèn bắt đầu đếm, "Nhất..."

"Soo." Park Ji Yeon đột nhiên nhớ lại lúc ở trước mặt Lee Joon nàng trực tiếp kêu Soo, khi hắn sắp hô Nhị, liền cấp tốc mở miệng nói.

"Tam." Kim Myung Soo cũng cùng lúc đó hô, mà trong mắt cũng tràn đầy ý cười." Thời gian đã vượt qua, không có hiệu quả."

"Chàng xấu lắm, Nhị còn chưa kêu cơ mà." Park Ji Yeon chán nản, hai mắt tức giận nhìn hắn nói.

"Ai nói ta chưa đếm qua, chính là nàng không nghe thấy mà thôi." Kim Myung Soo nhìn nàng, cực kì vô tội nói.

Lời nói hơi dừng một chút, lại khàn khàn, "Ta đã cho nàng cơ hội, nên hiện tại, trách không được người khác, đừng kiếm cớ nữa."

"Kim Myung Soo, chàng cũng không thể quá phúc hắc như vậy." Park Ji Yeon nghe thấy lời nói của hắn, có chút dở khóc dở cười, thính lực của nàng luôn luôn tốt vô cùng, làm sao có thể không nghe được, hắn rõ ràng là không đếm, hơn nữa khoảng cách từ Nhất đến Tam của hắn cũng quá nhanh, căn bản là chưa nói đến Nhị, nam nhân này cũng quá phúc hắc rồi.

"Có thể." Kim Myung Soo hơi sửng sốt một chút, sau đó bày ra bộ mặt ái muội cười nói, mà khi nói chuyện lại trực tiếp đè nàng xuống bên cạnh hồ, dùng đến hành động này có thể thấy hắn quả thật là quá phúc hắc rồi.

Trong hồ nước quá trơn, muốn chạy trốn căn bản là không thể nào.

Hắn hôn nàng, tay lại càng thêm thực hiện những hành động xấu. Ở trong nước da thịt như ngọc của nàng chỉ hơi đụng tới thôi mà đã làm cho hắn điên cuồng, mà giờ khắc này, gương mặt tuyệt mỹ của nàng trong màn hơi nước, càng tăng thêm vài phần mông lung mộng ảo. Mái tóc đen dài của nàng, tùy ý phân tán ở trong hồ nước, có chút ít trôi ở trên mặt nước, càng làm cho nàng tăng thêm vài phần dụ hoặc.

"Yeonie, ở nơi này được chứ?" Kim Myung Soo chỉ cảm thấy toàn thân mình máu tựa hồ cũng muốn sôi trào lên, cỗ xúc động trong cơ thể càng tăng lên không cách nào khống chế được, đã sớm biết vẻ đẹp của nàng, nhưng nàng giờ phút này lại càng khiến hắn kinh diễm, nàng như vậy thật sự khiến hắn không thể kìm lòng được.

Hắn mặc dù là đang hỏi nàng, nhưng bàn tay cũng đã dần thoát y phục của mình, sau đó gấp gáp ôm chặt lấy nàng, đè nàng ở trong nước. Hắn hành động nhanh chóng, căn bản là không cho nàng cơ hội để nói gì cả, môi hắn đã vội vã tìm lấy môi nàng, nhiệt tình hôn lên, mang nàng từ từ tiến nhập...

Ngày hôm sau, Kim Myung Soo không đi vào triều sớm như mọi khi, khi nàng mở mắt ra liền đối mặt với gương mặt thỏa mãn mà hạnh phúc của hắn, nhìn nụ cười khẽ gian tà của hắn khiến Park Ji Yeon nghĩ đến sự điện cuồng lúc tối hôm qua, mặt cũng không tự giác mà đỏ lên.

Nam nhân này, thật là càng ngày càng...

"Đứng lên đi, ta hôm nay dẫn nàng đi gặp mẫu phi." Kim Myung Soo thấy bộ dáng xấu hổ cực kỳ khó có dịp nhìn thấy này, cười thầm trong bụng rồi nhẹ giọng nói, dù sao sau khi mẫu phi tỉnh lại nàng vẫn chưa trực tiếp gặp mẫu phi.

Vốn là định ngày hôm qua mang nàng vào cung, nhưng hôm qua thấy nàng đi dạo phố phấn khởi như vậy cũng không muốn làm cho nàng mất hứng, liền chiều nàng một ngày, vì thế hôm nay hắn đặc biệt chờ nàng cùng nhau tiến cung.

Park Ji Yeon nhẹ giọng đáp lời, "Ừ." Trong lòng lại có chút khẩn trương, ngày đó, thái độ Yoo Phi đối với nàng quá mức kì quái, không biết Yoo phi có thích nàng hay không.

"Sao thế, không phải là nàng đan khẩn trương đấy chứ?" Kim Myung Soo cảm giác được nàng rất khác thường, nửa thật nửa giả cười, "Nàng dâu xấu dù sao vẫn cần phải gặp cha mẹ chồng, nhanh lên nào."

"Chàng mới xấu đó" Bị hắn giễu cợt như vậy, Park Ji Yeon hơi bất mãn nói, nghĩ đến thái độ Yoo phi đối với nàng tuy rằng kỳ quái, nhưng lại có một loại thân thiết cho nên cũng không tiếp tục khẩn trương nữa.

Ra đại sảnh dùng đồ ăn sáng xong,vừa định ra khỏi ra khỏi cửa thì thấy Woo Hyun mang theo một nam nhân, vội vàng đi đến.

"Điện hạ." Woo Hyun cùng người kia vào từ cửa sau, nhanh chóng hành lễ.

"Sao rồi? Sự việc kia tra ra đến đâu rồi?" Kim Myung Soo đưa mắt nhìn về phía nam tử kia, sắc mặt khẽ trầm xuống, thấp giọng hỏi.

"Việc này..." Nam tử ngước mắt nhìn Park Ji Yeon một cái, muốn nói lại thôi.

Park Ji Yeon hơi sửng sốt một chút, vừa định mượn cớ rời đi, nhưng lại bị Kim Myung Soo ôm vào trong lòng, mắt của hắn lại nhìn phía nam tử kia, lạnh lùng nói "Nói đi."

Chuyện của hắn, không cần nàng lảng tránh, hắn không muốn gạt nàng dù vì bất cứ chuyện gì.

"Quả thật chưởng quầy y quán là họ Kwon, thuộc hạ tra xét một ngày nhưng cũng không tra ra được những manh mối khác, có thể thấy được rằng người nọ làm việc thật sự là " một giọt nước cũngkhông rỉ"(cẩn thận)." Sung Jong từ từ bẩm báo.

Kim Myung Soo giật mình, nếu đến Sung Jong cũng không tìm thấy chứng cớ, xem ra, người đó quả thật là có chút tài năng.

"Ngoài ra, gần đây mấy cửa tiệm của chúng ta liên tục bị người khác thu mua, thuộc hạ hoài nghi là do Lee Joon làm, y là người có năng lực kinh thương, không có người nào có thể theo kịp, thuộc hạ cùng Sung Yeol không phải là đối thủ của y, không thể bảo trụ được mấy cửa tiệm đó, thỉnh điện hạ trừng phạt." Sung Jong ngừng một chút, sau đó chậm rãi nói.

Dù sao bọn họ cũng đều là người tập võ, đối với việc kinh thương thì kém xa so với Lee Joon.

"Lee Joon." Kim Myung Soo sắc mặt hơi trầm xuống, từng chữ từng chữ thấp giọng nói, "Quả thật là y."

"Điện hạ, làm sao bây giờ, dù sao nếu luận về kinh thương mà nói, thật sự không có người nào có thể so với Lee Joon. Nếu tính đoạt lấy cửa tiệm của chúng ta, chỉ sợ Lee Joon có ý động thủ với chúng ta." Vẻ mặt Woo Hyun vô cùng ngưng trọng, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không muốn lãng phí tinh lực.

Sản nghiệp này đều ở trên danh nghĩa Săn Bảo, không thể bại lộ thân phận của Điện hạ, cũng không thể dùng hoàng quyền để ứng phó Lee Joon. Hơn nữa Kim vương triều cũng vẫn luôn có chính sách cổ vũ phát triển kinh thương nên đối với loại chuyện này, triều đình đúng là không thể quản.

Kim Myung Soo mày gắt gao nhăn lại, nghiêm cẩn suy tư về chuyện này, "Bổn vương thừa nhận, Lee Joon thật sự có thiên phú kinh thương, không có người theo kịp ..." Woo Hyun nói cũng không phải không có lý, mấy cửa tiệm này hắn thành lập được một thời gian, chủ yếu là vì gây dựng chi phí cho Săn Bảo, hơn nữa thủ hạ của hắn, không có người tài ba trong kinh thương, mấy cửa tiệm này duy trì được đến lúc này cũng là tốt lắm rồi.

"Vậy cũng chưa chắc..."

Park Ji Yeon khóe môi khẽ nhếch lên, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng lại có một cỗ khí tức làm cho mọi người không ai có thể xem nhẹ sự quyết đoán trong giọng nói.

Nàng biết Lee Joon có năng lực kinh thương, nhưng nếu nói không người theo kịp, chỉ sợ chưa hẳn, nàng ở hiện đại, mặc dù không có trải qua kinh thương, nhưng dù sao cũng từng ở trong một xã hội hiện đại coi trọng vật chất nên cũng đã học qua không ít.

Huống chi, nàng biết rõ mấy ngàn năm lịch sử, nếu tùy tiện làm ra một ít đồ dùng ở hiện đại thì cũng đủ kinh thế hãi tục .

Nàng muốn thử xem xem, nếu tập trung mấy ngàn năm văn hóa của thế kỷ hai mươi mốt tương lai thì nàng lợi hại, hay vẫn là Lee Joon kia lợi hại.

Lee Joon có lợi hại hơn nữa thì có thể đấu với tinh hoa đời đời lão tổ tông lưu lại sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro