Chương 2 "Xuất Sơn"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng dẫn gia đình thừa tướng đến một hang động gần đó. Khi đến nơi, nàng gọi to: "Cha, mẹ, con về rồi!" Ngay lập tức, hai người trong hang động bước ra, nhìn thấy nàng.

- "Lão tiền bối, là người!" thừa tướng hô to.

- "Đúng vậy, không ngờ thừa tướng còn nhớ ta," lão tiền bối trả lời.

Thừa tướng phu nhân vội vã chạy đến, hỏi với giọng run rẩy: "Tiền bối, có phải... có phải cô nương này là con gái Đan Nhi của ta không? Người nói đi!"

Lão tiền bối nhìn thấy sự lo lắng và tình cảm sâu sắc trong ánh mắt bà, liền nói: "Ta biết phu nhân vô cùng nhớ con, xin lỗi nếu làm phu nhân lo lắng."

Thừa tướng vội lên tiếng: "Tiền bối, xin lỗi vì phu nhân nhà ta mạo phạm đến người. Xin người đừng trách."

Lão bà bà, phu nhân của lão tiền bối, lên tiếng: "Thừa tướng, phu nhân, tướng quân, có chuyện gì thì vào trong rồi nói."

Trong hang động, lão tiền bối bắt đầu giải thích: "Y nhi, ta có một chuyện muốn nói với con mà bấy lâu nay cha và mẹ không tiết lộ. Thực ra con không phải con ruột của chúng ta. 8 năm trước, khi ta và mẹ con đi cứu người, ta phát hiện con đang ngất xỉu trong một bụi cây gần đó và đã nhận con về nuôi. Khi tìm hiểu, ta biết con là nhị tiểu thư của thừa tướng phủ. Tuy nhiên, vì thấy con và chúng ta có duyên, ta đã giữ con lại và giả làm thầy bói nói với họ rằng 8 năm sau họ sẽ gặp lại con."

Nghe vậy, thừa tướng phu nhân xúc động, mặt tràn đầy hạnh phúc: "Vậy Thiên Y cô nương chính là con gái của chúng tôi, phải không?"

"Đúng vậy, Y nhi là con của người," lão tiền bối xác nhận. "Nhưng ta có một vài điều muốn nói riêng với Y nhi. Xin gia đình thừa tướng có thể ra ngoài một chút được không?"

Thừa tướng cung kính đáp: "Nếu như vậy, chúng tôi sẽ ra ngoài đợi người."

Khi gia đình thừa tướng ra ngoài, lão tiền bối dừng lại trước mặt Thiên Y, ánh mắt đầy sự nghiêm túc và trìu mến. "Y nhi, đến lúc con phải nhận lại gia đình rồi. Ta chỉ là cha mẹ nuôi của con, họ mới là cha mẹ ruột của con. Chúng ta không thể ở bên con mãi mãi. Đến lúc con phải xuất sơn, hãy theo họ về tướng phủ, làm thiên kim nhị tiểu thư tướng phủ."

Lời nói của lão tiền bối như một gáo nước lạnh dội vào trái tim nàng. Thiên Y cảm thấy như thế giới của mình sụp đổ trong khoảnh khắc. Những kỷ niệm gắn bó với cha mẹ nuôi, những ngày tháng bình yên trên núi, tất cả như bỗng dưng bị đẩy ra xa. Nàng không thể tưởng tượng được việc phải rời xa họ, những người đã yêu thương và chăm sóc nàng như con ruột. Nàng chỉ muốn ở lại, sống tiếp trong sự yên bình của núi rừng, nơi có tình thương vô điều kiện từ cha mẹ nuôi.

Nàng siết chặt tay lão tiền bối, nước mắt lăn dài trên má. "Không, con không muốn rời xa hai người. Con không muốn làm thiên kim, con chỉ muốn ở lại đây với cha mẹ . Con hứa sẽ ngoan, sẽ không quậy phá nữa. Xin đừng đuổi con đi, xin đừng."

Thiên Y cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc ra. Nàng đau đớn khi nghĩ đến việc không còn được sống bên những người đã cho nàng tình thương và sự che chở. Nàng khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ bị tước đi món đồ quý giá nhất. Nàng ôm chặt lão tiền bối, như muốn níu kéo từng giây phút cuối cùng bên cha mẹ nuôi.

Những tiếng khóc của nàng vang vọng trong hang động, tạo nên một bức tranh đau lòng của sự chia ly. Nàng cảm thấy mình như một con thuyền bị đẩy ra khỏi bến bờ an toàn, buộc phải lênh đênh giữa biển cả rộng lớn và mờ mịt.

Lão bà bà, chứng kiến cảnh này, vỗ về và an ủi: "Y nhi ngoan, đừng khóc. Khi con nhớ chúng ta, con có thể lên đây thăm chúng ta. Chúng ta mãi mãi là cha mẹ của con, con hãy theo họ về đi."

Dẫu đau đớn và không muốn rời xa, nàng vẫn phải chấp nhận thực tại. Đau khổ và buồn bã, nàng từ từ bình tĩnh lại, cuối cùng nàng cũng  gật đầu,  Khi nàng ra ngoài, thừa tướng phu nhân lo lắng đi qua đi lại trước cửa hang động. Bà sợ rằng nàng không nhận lại bà, không chịu về tướng phủ. Thừa tướng cố gắng an ủi: "Phu nhân, đừng lo lắng. Đan nhi là một đứa hiểu chuyện, chắc chắn nó sẽ nhận lại chúng ta."

"Đúng vậy, cha nói đúng. Mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa," Tử Quân cũng nói.

Lúc này, Thiên Y bước ra và nói: "Con sẽ theo hai người về."

Thừa tướng phu nhân vui mừng chạy đến ôm chặt nàng, khóc nức nở: "Đan Nhi của mẹ, mẹ sẽ không để con rời xa mẹ thêm một lần nào nữa đâu."

Thiên Y thấy bà khóc, cảm thấy đau lòng. Nàng an ủi bà: "Phu nhân, đừng khóc nữa. Dù gì bà cũng là mẹ của con."

Nàng quay sang cha mẹ nuôi, quỳ xuống và nói: "Cha, mẹ, hai người không phải là cha mẹ ruột nhưng đã nuôi dưỡng con. Con xin kính lạy ba lạy này để bày tỏ lòng biết ơn."

Nàng thực hiện ba lạy một cách đau buồn,trong tâm nàng thật sự không muốn nhưng nàng phải thật sự hạ sơn rồi. Cha mẹ nuôi đỡ nàng dậy và nói: "Khi con xuống núi, chỉ cần con dùng y thuật của mình để cứu giúp người dân bá tánh thì đó chính là cách con báo đáp công ơn của chúng ta."
______________________________

Sau khi từ biệt cha mẹ nuôi, Thiên Y cùng gia đình thừa tướng rời khỏi núi. Trong xe ngựa, thừa tướng phu nhân vì mệt nên ngủ thiếp đi, đầu tựa vào vai Thiên Y. Trong giấc ngủ, bà bỗng giật mình dậy, hét lên: "Đan Nhi, đừng rời xa mẹ!"

Thiên Y ôm chặt bà, an ủi: "Nương, con ở đây. Đan Nhi sẽ không rời xa nương đâu."

Nghe tiếng gọi "Nương" từ miệng Thiên Y, thừa tướng phu nhân vui mừng khôn xiết. Bà hỏi lại: "Con vừa gọi ta bằng gì?"

"Nương," Thiên Y đáp.

Bà vui vẻ khoe: "Phu quân ơi, cuối cùng chúng ta cũng tìm lại được con gái rồi. Con bé đã gọi ta là Nương rồi!"

Nàng quay sang thừa tướng, gọi: "Cha."

Thừa tướng, dù có chút buồn, nhưng khi nghe nàng gọi mình là "Cha", ông cảm thấy lòng vui hẳn lên.

Mặc dù họ vẫn còn xa lạ với nàng, nhưng sự vui mừng của họ làm cho nàng cũng cảm thấy vui vẻ. Nàng quyết tâm sẽ cố gắng tập làm quen với họ, vì họ là người thân của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro